- Lượt xem: 316
- Trả lời: 4
Chương 1: Người Đàn Ông lạ
Mưa. Tiếng mưa to kèm sấm chớp, ánh đèn đường le lói, một buổi tối nhiều tiêu cực. Quang siết chặt tay lái, cố gắng nhìn qua màn nước mờ ảo, 1 ngày thật mệt mỏi vì công việc và cả trống rỗng vì nỗi buồn sâu thẳm như cứa vào tim anh, sau nhiều năm vì kinh tế mà anh phải buông tay để cô gái ấy có 1 gia đình hạnh phúc.
Nói về Quang, 1 chàng trai vạm vỡ, mặc dù không quá cơ bắp như vận động viên, nhưng vì tập luyện đều đặn nhưng có 1 thân hình cân đối, nhưng ngoài vẻ cơ bắp thì không ai biết rằng chàng trai ấy có rất nhiều nỗi buồn, về kinh tế và lẫn cả tình yêu!
Trong suy nghĩ mông lung vô định, mưa nặng hạt hơn và không còn thấy đường, trời mưa như muốn che đi vẻ buồn của thế gian này! Bỗng gầm! Xe mất lái. Một khúc cua gắt. Một ánh đèn lóa lên rồi biến mất. Một tiếng ầm vang lên giữa cơn mưa, xe đâm vào vách ngăn bên đường!
Bầu trời sấm chớp dữ dội đánh thẳng vào chiếc xe. trong mơ hồ giữa vết máu trên mặt Quang thấy 1 hình ảnh người đạo sỹ tóc trắng trong mơ hồ “Ta sẽ cho ngươi 1 lần được sống trong tình yêu. nhưng nó sẽ là vết thương hay là quả ngọt thì do ngươi chọn.”
Quang mơ hồ không hiểu, chưa kịp trả lời thì thiếp đi vì mất máu quá nhiều
Mở mắt ra. Thứ đầu tiên là ánh sáng. Tiếng lá xào xạc, mùi cỏ dại và đất ẩm len vào mũi. Quang bật dậy, đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Nhưng điều khiến anh giật mình không phải là cơn đau mà là y phục mình đang mặc, quần áo của thời cổ đại, 1 áo vải khoác qua người, và 1 quần vải bố! “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Ngươi tỉnh rồi à?” Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau. Quang quay lại.
Một người phụ nữ thôn quê, nàng không quá đẹp, nhưng khí chất nàng toát lên vẽ đẹp của người từng trải, thân hình đẩy đà của người nông thôn, khuôn mặt tròn, và chiếc răng khểnh. Nàng đẹp thật, mang vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành.
Quang đứng lặng người.
Nàng đẹp vẻ đẹp của người phụ nữ nông thôn. vẻ đẹp ấy không nằm ở làn da hay dáng vóc, mà lộ ra trong ánh nhìn điềm tĩnh, trong khí chất của một người phụ nữ từng trải, từng tự mình chống đỡ mọi sóng gió. Dáng nàng không thục nữ, nhưng cái cách nàng bước đi, cái cách nàng nâng chậu nước nó thành thục lạ kỳ. Vẻ đẹp rất khó lý giải nhưng hấp dẫn.
“Ngươi từ đâu đến? Không có giấy thông hành, không quần áo còn lỏa thể nằm ở sau cánh rừng nhà ta….! Nàng nghiêng đầu, ánh mắt không rời anh, trong ánh mắt ấy thể hiện vẻ ngại ngùng vì nhớ lại sự kiện ngày hôm qua “ một chàng trai cơ bắp, không 1 mảnh vải, trần truồng nằm trên bãi cỏ, đầu đầy máu, còn cả “thứ kia” nữa hình như nó rất to, phải vất vả lắm, mới đưa được hắn ta vào trong căn nhà phía sau!
“Khoan đây là đâu? Cô là ai?” Quang hỏi. “Đây là trấn Thập Phương. Ta là Nhã Uyên.” Nhã Uyên giật minh trả lời và gạt bỏ suy nghĩ khi nãy..
Quang ngần người. Trấn Thập Phương? Trấn Thập Phương là gì? Đây là đâu vì sao lại mặc đồ như trong phim cổ trang? Chưa từng nghe cái tên đó, anh muốn cười vì nghĩ rằng đây là trò đùa hoặc 1 chương trình thực tế nào đó!
Nhưng tiếng tim đập, mùi hương trong không khí, cả không gian rất thật, và ánh mắt của người phụ nữ trước mặt mọi thứ đều quá thật.
“Ngươi bị thương đầu tốt hơn nên nghỉ lại vài hôm. Làng này không ai biết ngươi, ngươi đừng đi lung tung. Ta đã cứu, sẽ chữa vết thương cho người rồi ngươi có thể đi.”
“Cô cứu tôi?” Quang lắp bắp. Quang nhớ lại minh bị tai nạn, nhưng sao lại như xuyên không?
“ Cô có thể cho tôi biết được tôi đang ở đâu không? Năm nay là năm thứ bao nhiêu? Quang lại hỏi.
Nhã Uyên ngơ ngác vì câu hỏi? Nàng nghĩ tên này có thể bị thương ở đầu nên trí nhớ có vấn đề, nên nàng không trả lời mà bước vào nhà, để lại 1 ánh mắt nhìn lạ lẫm từ Quang!
Chiều xuống, hoàng hôn đỏ rực, tiếng bếp núc vang lên từ bếp! Quang ngồi bên hiên nhà, ngắm ánh tà dương lướt qua dãy núi tím phía xa. Anh vẫn chưa tin. Mọi thứ đều lạ lẫm: từ căn nhà gỗ đơn sơ, giếng nước bằng đá….đến trang phục….!
Trưa hôm nay, anh ta đã đi ra khỏi nhà và đến chợ nhỏ gần đó, mọi người nhìn chàng lạ lẫm…xì xầm to nhỏ, chỉ trỏ khi thấy chàng bước ra từ căn nhà nhỏ của Nhã Uyên, nhưng chàng vẫn không hiểu vì sao có lẽ minh là người xa lạ… Chàng cũng không để ý…nhưng chàng nghe mọi người gọi nhau bằng tiểu nhị, cô nương, chàng mới tin rằng mình đã xuyên không trở về thời cổ đại.
Quang nhớ lại rằng đã có 1 đoạn lúc trước hôn mê, có 1 người đạo sỹ đã nói về việc tình yêu không lẽ là ta xuyên không là thật Quang, chẵn lẻ ông trời muốn thứ thách ta? Thở dài và nghĩ rằng số trời đã sắp đặt như vậy thì cứ tới đâu hay tới đó thôi.
Tối hôm đó, Quang không ngủ được. Bụng đói cồn cào, vì bữa ăn lạ lẫm nên không quen. Anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ ngoài sân là Uyên, nàng đang tưới những luống hoa dạ lý.
Dưới ánh đèn lồng, tà áo nàng bay nhẹ, như ẩn như hiện dáng người quyến rũ đến lạ thường. Quang bước ra.
“ Cô Uyên, cảm ơn cô đã cứu tôi những ngày qua, tôi làm gì để có thể trả ơn cô?” Uyên không quay lại. Chỉ khẽ nói:
“Không cần trả gì cả. Ở đây, nếu không có người thân, không có giấy tờ, thì cũng chẳng có ai tìm đến ngươi đâu. Ngươi cứ ở lại vài hôm. Ta sẽ báo lên Tri huyện rằng ngươi là người thân của ta ở phương xa, xin cho ngươi 1 thẻ thông hành tạm thời. Lúc đó ngươi sẽ có thể tự do đi lại muốn đi hay ở thì trời định sao thì hay vậy.” Trong câu nói nhiều ẩn ý nhưng Quang vẫn không hiểu.
Quang nhìn vào dáng người cô đơn ấy, không hiểu vì sao lòng bỗng đau nhói. Anh là người hiện đại sống giữa công nghệ, phòng gym, tủ lạnh, thẻ ngân hàng. Còn nàng là một bông hoa từ quá khứ, không biết nàng đã trải qua những gì mà ánh mắt u buồn như vậy
Chương 2: Nhà nhỏ trấn Thập Phương
Vài ngày trôi qua. Quang dần quen với nhịp sống lặng lẽ của trấn Thập Phương. Trấn nhỏ không quá đông người, mọi người vẫn xầm xì khi Quang đi ra chợ nhỏ, Quang nghe loáng thoáng về Nhã Uyên, nhưng khi lại gần thì mọi người im bặt, chỉ nhìn chàng với ánh mắt dò xét và nghi ngờ…. Hàng ngày là những nhịp sống quen thuộc của trần này vừa buồn nhưng vừa nhẹ nhàng như 1 bức tranh, Quang sống tại căn nhà gỗ phía sau, hàng ngày nàng nấu thuốc và nấu cơm cho chàng, nhưng nàng không nói quá nhiều lời, chỉ là những câu như, ngươi uống thuốc ăn cơm!
Nhã Uyên vẫn lặng lẽ như lần đầu Quang nhìn thấy! Nàng không nói nhiều, không cười nhiều, nhưng mỗi hành động đều cẩn trọng và nhẹ nhàng đến lạ. Nàng không hề nhắc đến chồng. Không tranh, không thấy đồ vật đàn ông quá nhiều, chỉ có một chiếc áo nam treo sau cửa. Quang thấy, nhưng không hỏi.
“Cô sống một mình ở đây à?” Một chiều, khi cùng bửa củi sau vườn, Quang cất tiếng. Uyên đặt gùi củi xuống. “Không. Ta có chồng.”
Quang khựng lại. Tim như bị ai bóp nghẹt một nhịp.
“Chàng là thương nhân. Đi buôn xa lâu lắm mới về. Có khi vài tháng, có khi nửa năm, nhưng lâu rồi chàng chưa trở về cũng khoản 2 năm rồi”, lời nói nhẹ nhàng nhưng mang nỗi buồn sâu sắc! Nàng không nhìn Quang, chỉ nhẹ phủi tay áo, rồi quay vào nhà. Quang đứng im, mồ hôi ướt lưng áo, cơ bắp lộ rõ dưới lớp vải cổ. Anh không biết vì sao tim mình lại hụt hẫng. Anh chỉ mới gặp nàng vài ngày, chẳng lẽ trái tim dễ rung đến thế? Với Quang có thời điểm con gái chỉ là điểm vui chơi và thỏa mãn tình dục nhưng sao gặp người con gái này nàng làm cho con tim của anh ta nhói nhẹ từng cơn ánh măt và khuôn mặt sao thánh thiện quá.
Quang dần hòa quyện với cuộc sống, hàng ngày anh lên rừng đốn củi, đưa ra chợ bán, nàng thi trồng hoa, thả vài con gà nuôi vài con heo. Cuộc sống nhẹ nhàng như vợ chồng mặc dù không ai đụng chạm ai, Quang cũng không hiểu vì sao nàng ấy không đuổi Quang ra khỏi nhà? Chẵn lẽ không sợ 1 người đàn ông lạ mặt hay sao????
Chiều hôm đó, Quang kéo nước từ giếng. Sợi dây thừng trơn trượt khiến anh trượt tay, cả người đổ nhào xuống đất chàng la lên 1 tiếng.
Uyên chạy ra. Nàng không hỏi gì, chỉ ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay lau vết bẩn trên mặt Quang bằng khăn lụa. Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người dường như chỉ còn hơi thở.
Quang ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Cô lau trán tôi như thế này người ta hiểu nhầm đấy.”
Uyên khựng lại. Bàn tay khẽ run.
“Ta chỉ không muốn người mang ơn ta lại chết vì vết bẩn thôi.”
Quang bật cười. Cơ mặt căng ra, nụ cười rạng rỡ như nắng đầu hạ. Đó là lần đầu tiên Uyên thấy Quang cười thật lòng. Không có ánh mắt phòng bị, không có sự đề phòng chỉ là một chàng trai cơ bắp, ướt đẫm mồ hôi, với nụ cười như trẻ con.
Đêm hôm đó, Quang được mời ăn cơm cùng nàng. Còn mọi ngày, Quang sẽ ăn trước và nàng ăn sau.
Cơm trắng, rau luộc, ít cá kho. Đạm bạc, nhưng anh chưa từng ăn ngon như thế. Không phải vì món ăn mà vì người ngồi đối diện, yên tĩnh mà dịu dàng bới cơm cho anh.
“Cô nương biết nấu ăn ngon thật đấy. Không giống mấy tiệm healthy ăn kiêng tôi hay ăn.”
“Healthy?” nàng nghiêng đầu. Quang lắc đầu, cười khẽ: “À món dành cho người như tôi tập gym, ăn sạch, để có thân hình như vầy.”
Anh kéo nhẹ tay áo, để lộ bắp tay cuồn cuộn, bộ ngực vuông vức hiện ra. Uyên đỏ mặt, vội cúi đầu, nhưng nàng vẫn lén nhìn với ánh mắt tò mò.
“Ở đây không ai khoe thân thể như thế cả.” nàng nói, giọng nhỏ xíu.
“Ở chỗ tôi, đó là nghệ thuật.” Quang nháy mắt.
Nàng không trả lời, chỉ cầm đũa gắp miếng cá. Nhưng khóe môi khẽ nhếch một nụ cười mỏng manh, như sương sớm đọng trên cánh hoa đào. Tối hôm đó, Quang không ngủ được. Anh nằm trên chiếc giường tre ngoài nhà ngang, nghe tiếng gió rít qua vách, lòng rối như tơ vò
Anh biết rõ nàng đã có chồng. Một người chồng vẫn đang ở đâu đó ngoài ngàn dặm đường buôn, mang theo cả danh nghĩa và trách nhiệm, mình không thể thích nàng ấy, ở 1 thời gian quen nơi này, mình sẽ ra đi thăm thú và tìm hiểu cuộc sống ở đây.
Nhưng sao trái tim anh lại phản bội lý trí? Sao ánh mắt nàng cứ vương lại mãi trong tâm trí anh như một vết mực tràn ra giữa trang giấy trắng?
Rồi anh nghe tiếng bước chân. Nhẹ và đều. Là nàng, đang dạo sân.
Quang mở cửa, bước ra. Gió đêm lạnh lẽo, mùi hoa dạ lý phảng phất.
“Cô không ngủ à?”
Uyên quay lại. Dưới ánh trăng, mái tóc buông nhẹ theo gió, ánh mắt sâu như hồ nước.
“Ta hay mộng mị. Ngủ không sâu.” “Còn ngươi?”
Quang không trả lời. Anh chỉ nhìn nàng thật lâu.
“Nhã Uyên cô có từng thấy cô đơn đến mức muốn một cái ôm không? Không phải vì.chuyện vợ chồng, không phải vì lửa lòng chỉ vì trái tim mình trống quá lâu rồi.”
Nàng lặng người. Một giây. Hai giây. Rồi ba bước chân. Nàng đi đến gần anh. Khoảng cách chỉ còn một hơi thở. Bàn tay nàng đặt lên ngực anh nơi cơ thể cường tráng ấy, nhịp tim đập dồn dập như trống trận.
“Chỗ này ấm quá.” nàng thì thầm. “Nhưng ta không được phép.”
Quang vươn tay, khẽ chạm vào má nàng. Ánh mắt anh dịu lại, không còn ham muốn, không còn bản năng chỉ còn một sự trân trọng sâu kín.
“Vậy ta sẽ không bước qua ranh giới. Chỉ cần cô vẫn đứng đó bên trong ngưỡng cửa trái tim mình.”
Nàng quay đi. Nhanh. Như sợ nếu ở lại thêm, nàng sẽ gục ngã.
Đêm ấy, hai trái tim thao thức. Không vì dục vọng. Mà vì tình yêu khát khao nhưng bị giam cầm bởi đạo lý.
Chương 3: Giằng Xé
Mưa trút xuống thị trấn như trút nỗi lòng. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói cũ kỹ, vang vọng trong căn nhà nhỏ, từng nhịp như tiếng tim đập dồn dập.
Quang không ngủ được. Anh ngồi trên giường tre, mắt dán vào bức vách gỗ, nơi chỉ cách phòng Nhã Uyên một lớp vách mỏng manh.
Cơn mưa khiến căn nhà trở nên lạnh lẽo. Gió lùa qua khe cửa, khiến đèn lồng lay nhẹ. Anh quấn chăn thêm lần nữa, nhưng vẫn không ấm bằng hình bóng nàng cứ hiện ra trong tâm trí.
Bất chợt, tiếng cọt kẹt khe cửa. Là Uyên. Nàng đứng đó trong bộ y phục ngủ mỏng, tóc thả dài, tay ôm lấy vai như đang run.
“Quang Ta xin lỗi đã quấy rầy nhưng trong phòng dột nước nhỏ thẳng vào giường”
Quang đứng bật dậy, “Cô ngủ ở đây. Tôi qua gian bếp.”
Nàng lắc đầu. “Không Ta sợ tiếng mưa. Ngươi có thể ngồi đây một lúc được không?”
Không gian lặng đi một nhịp. Chỉ còn tiếng mưa và tim đập.
Quang kéo lại chăn, ngồi xuống mép giường, giữ một khoảng cách. Uyên nhẹ nhàng ngồi cạnh, tay vẫn ôm vai. Anh thấy nàng lạnh không chỉ da thịt, mà còn cả tâm hồn.
Một lúc sau, nàng bất giác dựa nhẹ vào vai anh. Quang sững người. Bờ vai anh nơi bao nhiêu lần chống đẩy, gồng tạ, bây giờ lại run nhẹ vì một cú chạm nhẹ của người con gái mảnh mai.
“Quang” giọng nàng như tiếng gió “Nếu ta là một thiếu nữ chưa chồng có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Quang quay sang. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt nàng ánh mắt ấy không còn là e dè hay xa cách, mà là những cơn sóng lòng đang trỗi dậy.
Anh không nói. Chỉ đưa tay, chạm khẽ vào má nàng rồi kéo nàng vào một cái ôm thật chậm, thật chặt.
Uyên không đẩy ra. Ngược lại, nàng khẽ nghiêng đầu, để má tựa lên vai anh, vòng tay siết nhẹ quanh eo anh như sợ mất.
Khoảnh khắc đó, không có lời nào. Chỉ có hơi thở nóng, da kề da áo ngủ mỏng chẳng thể ngăn được sự gần gũi ấy.Quang cảm nhận bầu vú đang áp sát minh, người phụ nữ ngày xưa không có áo ngực, chỉ có một tấm áo mỏng bên trong Quang cảm nhận hơi ấm từ ngực nàng đang áp sát Cánh tay Quang như muốn đụng vào nơi ấy nhưng anh dừng lại. vì sợ sẽ vượt qua ranh giới của đạo lý luân thường
Quang hơi cúi xuống, trán kề trán. “Cô muốn ta đi không?” anh hỏi, giọng trầm, khàn khàn.
Uyên nhắm mắt lại. “Không.”
Quang nâng nhẹ cầm nàng, Lần đầu tiên họ hôn nhau Cánh tay nàng siết chặt tấm lưng của Quang Quang ôm nhẹ nàng và chạm nhẹ vào bầu ngực ấy. và trao cho nàng 1 nụ hôn Một nụ hôn dài, dịu dàng mà đậm sâu. Không vồ vập, không bản năng mà là những tháng ngày dồn nén tan vỡ.
Bàn tay nàng chạm lên ngực anh rắn chắc, ấm nóng. Anh cúi đầu, hôn lên vai nàng nhẹ thôi, như thể sợ làm nàng tổn thương.
Chiếc đèn lồng khẽ lung lay. Họ ngã người lên giường, ôm lấy nhau trong tiếng mưa rì rào. Bàn tay Quang siết chặt tấm lưng nàng, 1 bên tay để nhẹ lên bầu vú to tròn nhưng không luồng vào bên trong chỉ để đó bên ngoài và cảm nhận con tim.Không ai vượt ranh giới. Không ai cởi bỏ y phục. Chỉ là họ giữ nhau thật chặt. Một đêm để biết rằng mình còn sống. Một đêm để trái tim được thở.
Nàng thì thầm: “Chỉ lần này thôi ta xin lỗi, phu quân” Giọng nàng nghẹn lại.
Quang không trả lời. Anh siết chặt nàng hơn, gối đầu lên tay, để nàng nghe rõ trái tim mình đang đập vì ai. Nàng thiếp đi nước mắt lăng dài vì ngại ngùng vì e lệ hay là vì nàng thấy e thẹn khi đã phản bội chồng nhưng không ai hiểu nổi cô đơn của phụ nữ ai cũng cần 1 bờ vai Có lẻ Nàng đã bắt đầu yêu Quang Không biết được
Tình yêu này là thực sự, có lỗi không? Hay chỉ là dục vọng?........ không ai biết được chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của cả 2
Chương 4: Sự Thật & Cám Dỗ
Mưa kéo dài cả ngày cả đêm. Trấn Thập Phương như bị chôn vùi trong u ám. Gió hú qua rặng tre. Người dân đóng cửa sớm. Mọi thứ trở nên lặng lẽ, trầm mặc.
Quang đứng trong sân, ngửa cổ nhìn trời.Bầu trời mờ mịt. Nhưng tâm trí anh còn mờ hơn.
Anh đã ngủ cùng Nhã Uyên. Cả đêm. Ôm nhau. Không vượt giới hạn. Nhưng tim thì đã chạm đến giới hạn từ lâu rồi.
Cả ngày hôm đó, Uyên không bước ra khỏi phòng. Nàng viện lý do nhức đầu. Nhưng Quang biết nàng đang tránh ánh mắt anh.
Tránh sự thật.
Chiều hôm ấy, lần đầu tiên Quang cùng nàng ra chợ, nghe người dân chỉ trỏ và đàm tiếu:
“ Chồng vừa chết đã vội dẫn trai về nhà, vậy mà còn liêm khiết, không chịu nói chuyện với ai, tỏ vẻ thanh cao thì ra cũng chỉ là người đàn ba dâm tiện”.
Nàng lặng người, nước mắt lưng trọng, mím môi và chạy nhanh về căn nhà nhỏ, nàng vấp té, chiếc váy lắm bẩn vết sình bùn!
Còn Quang lặng người. Người chồng đã chết? Chẳn lẽ Nàng đã biết nhưng sao nàng không nói cho ta? Khi gặp ta vì sao nàng chưa nói gì? Vẫn gọi là "phu quân", vẫn giữ y phục cũ, vẫn sống như một người con gái đợi chồng nơi xa?
Anh vội bước theo nàng về nhà, thì thấy nàng đã vào phòng đóng cửa, tiếng khóc thút thích làm chàng đau thấu tâm can.
Đêm đó, mưa lại đổ.
Quang vừa chợp mắt thì cửa phòng bật mở.
Là Uyên.
Nàng mặc một bộ y phục mỏng hơn những đêm trước áo ngủ trắng viền lam, buộc nhẹ bằng dây lụa. Mái tóc xõa dài, rối nhẹ vì gió. Đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc, nhưng ánh nhìn lại sáng như ánh lửa.
“Ta nghe mọi người đàm tiếu chuyện ở chợ, ngươi đã nghe hết. Phải, chàng đã chết Ta đã nghe chuyện này từ 1 năm trước kia khi không có tin chàng gửi thư về như thường lệ” Ta dấu cảm xúc vì sợ sẽ không chịu nỗi cảnh Góa chồng Sợ nỗi cô đơn của người con gái trẻ, cho đến khi ta gặp ngươi, nàng bỗng im lặng!
Quang đứng dậy. Uyên bước tới. “Ta đã giữ hình bóng chàng quá lâu vì ta không muốn thừa nhận ta cô đơn.” Giọng nàng nghẹn lại. “Nhưng đêm đó ta không khóc vì chồng mà vì ngươi.”
Quang siết chặt tay. “Ta cũng không còn là chính ta nữa, Uyên. Ta không biết ngươi là ai trong cuộc đời ta chỉ biết, mỗi lần ta nhìn ngươi ta muốn giữ ngươi, bằng mọi giá.”
Nàng bật khóc. Lần này, thật sự.
Quang kéo nàng vào lòng. Không còn giằng co. Không còn đạo lý, chỉ còn 2 con tim muốn hòa quyện cùng nhau.
Nụ hôn bùng nổ như lửa gặp dầu. Không còn chạm nhẹ mà là sự siết chặt của cả cơ thể và linh hồn. Họ ngã xuống giường, đèn lồng đổ nghiêng, ánh sáng đỏ hắt lên làn da trắng mịn và cơ bắp cuồn cuộn.
Bàn tay nàng lần trên lưng anh bờ lưng rắn chắc của một người đàn ông cường tráng, mạnh mẽ nhưng run rẩy vì lần đầu bị đánh gục bởi một người phụ nữ.
Quang cởi bỏ áo nàng. Môi anh lướt từ cổ xuống vai. Mỗi nụ hôn đều khắc ghi những cảm xúc bị dồn nén suốt bao ngày. Thân thể nàng dần cởi ra trước mặt Quang, bầu vú với núm vú hồng nhạt, da thịt mềm trắng, toát lên 1 sự quyến rũ mà không người đàn ông nào cưỡng được, Quang như dán chặt vào cơ thể này từng nụ hôn lên mặt lên vai và bầu vú ấy, nhẹ nhàng nhưng vẫn mạnh mẽ của cặp tình nhân. Nàng run rẩy, không chống cự. Chỉ nói khẽ: “Làm ơn đừng nhẹ nhàng. Ta không muốn thương hại. Ta muốn được sống thật, dù chỉ một đêm.”
Chiếc đai quần của Quang và chiếc váy của nàng được dần cởi, hiện ra 2 thân thể trần truồng, cường tráng và tinh khiết từng nụ hôn như thắm đẫm nổi nhớ nhung của người Góa Phụ, từng cơ bắp cường tráng của người con trai tuổi trưởng thành mồ hôi nhễ nhại từng nụ hôn xuống dần xuống dần của người Đàn Ông làm nàng quằng quại, rên khẻ từng hồi, từng hành động ấy nàng như buôn bỏ mọi gánh nặng cho đến khi Quang hôn đến vùng biên địa trùm lông đen ánh lên ánh nước nhẹ nhàng nước trong người nàng rỉ ra vì đã lâu không cảm nhận được hơi thở đàn ông, nàng khẽ mở mắt nhăn mặt cánh tay nàng như muốn đẩy Quang ra. Nàng khẽ nói “ Quang nơi đó không Sạch”. Quang mỉm cười không nói và vẫn dần hôn nhẹ vào vùng cấm địa, nàng run người tay bám chặt, vì lần đầu tiên có người hôn nơi đó. Ngày xưa chồng nàng chỉ cởi đồ và đưa vào nàng chỉ cảm nhận được 1 chút sự thỏa mãn, có lẽ đối với nàng việc quan hệ chỉ là sự giao phối để sinh đẻ Còn hôm nay. Nàng cảm nhận được sự thật của việc nam nữ tình trường.
Quang dần hôn mạnh hơn, hôn lên trùm lông đen dần liếm nhẹ xung quanh Sự mềm của lưỡi kết hợp với nước làm nàng rên khẽ thành tiếng, bàn tay Quang bóp nhẹ bầu vú căng tròn, nàng như rơi vào cõi ma quằng quại và rên nhẹ nhàng, nàng cố rên không thành tiếng, có lẽ vẫn còn ngại ngùng.
Quang tiếp tục hôn vào vùng biên địa 1 khe dài hồng hào như của con gái 18 đôi mươi, những giọt nước nhờn thấm ra da thịt Quang liếm và hôn vào khe đó chiếc lưỡi như có ma thuật tách 2 mép bướm của nàng và 1 dòng nước ẩm chảy ra, một dòng điện chạy khắp người nàng. Nàng rên lên thành tiếng không phải khẻ rên lên mà là 1 tiếng rên xen lẩn tiếng mưa gió, 1 tiếng aaa kéo dài lần đầu tiên nàng cảm nhận sự cực khoái của dục vọng nàng như bùng nổ quằng quại và nàng cảm thấy nứng tột độ, nàng cảm giác muốn có 1 thanh thịt nóng ấm đưa vào nơi đó, không tự chủ tay nàng sờ soạng như tìm kiếm 1 thanh củi hay nói đúng hơn, nàng tìm kiếm 1 chiếc dùi cui thỏa lắp sự nhớ nhung này.
Quang vừa hôn vừa liếm, liếm xuống chân nàng mùi da thịt mùi nước bướm làm chàng cảm giác căng cứng tột độ. Đây là lần đầu tiên chàng cảm thấy bùng nổ, dần dần chàng hôn ngược lên đến bầu vú, hôn lên đôi môi đỏ mọng, hôn lên ánh mắt xinh, Dương vật chàng cạ vào thành bướm làm nàng quằng quại hơn, cơ thể Uyên như muốn có 1 cái gì đút vào muốn bùng nổ, để thỏa lắp yêu thương. Cánh tay nàng dần mạnh dạn, sờ mó và đụng vào dương vật ấy nàng mở to mắt sao nó to vậy Của chồng nàng Chỉ bằng ½, nàng như e thẹn, không dám cầm nắm chỉ sờ nhẹ, Quang nắm tay nàng bóp mạnh vào dương vật, “ Nàng hãy cảm nhận sự bùng nổ của tình yêu!” Nàng khẻ ừm, mạnh dạn hơn, dần sờ mó như lần đầu cảm nhận của ngon vật lạ. Bỗng Quang rướng người lên Như tư thế hổ săn mồi Dương vật to cứng và nóng hổi bỗng xuất hiện trước mặt nàng Nàng mở to mắt mím môi vì lần đầu trải qua trường hợp này, Quang khẻ nói” hãy cảm nhận sự nóng ấm của nó- Nàng hãy ngậm nó đi” Nhã Uyên như người mất hồn, vì trước giờ với nàng lần đầu tiên gần nó như vậy, nàng chưa bao giờ ngậm của phu quân nàng, và phu quân nàng cũng chưa bao giờ liếm bướm. Cảm giác lo lắng hồi hộp xen lẫn kích thích nàng nhắm mắt mở chiếc miệng xinh nhẹ nhàng hôn và dần nuốt trọn dương vật, cảm giác lạ xen lẫn kích thích mùi của dương vật như thấm đọng vào tâm trí nàng. Nàng mở to mắt ngắm trọn nó, mông công lên vì lần đầu trải nghiệm, nàng nút nhẹ còn Quang dần đẩy ra đẩy vào, cảm giác lạ lần nữa làm nàng kích thích. Nàng băt đầu nút mạnh hơn như muốn nuốt trọn nó, chiếc bóng của 2 người phản chiếu vào vách qua ánh đèn le lói mập mờ lắng động và kích thích lạ thường! Quang như con sư tử nàng như chú nai Nhấp nhả món ăn ngon. Một lúc lâu không hẳn lâu, nhưng như thời gian dần đọng lại Quang kéo nàng ra hôn lên môi nàng 1 dòng nước chảy ra Xen lẫn mật ngọt dương vật vẫn cứng bướm nàng chảy nước, Quang khẽ hạ người ngay tâm huyệt. Nàng lại nhắm mắt như chờ đợi như mong chờ, mong chờ 1 chiếc chày to dài cắm thẳng vào tâm huyện của nàng bỗng 1 tiếng ọt, Dương vật của chàng Chọc thẳng vào tâm huyệt, Nàng rên lên Quằng quại tiếng la của nàng như xét rách màn đêm, Trời mưa- sấm chớp- gió lây động nhưng ko bằng tiếng nàng hét thất thanh, nếu không mưa Có lẽ người dân sẽ nghe và tưởng như ai bị tra tấn. Nhã Uyên: “Quang Của chàng to quá- ta đau nhưng sướng, bao lâu rồi, không phải lần đầu tiên ta cảm giác được Sự sung sướng”
Quang cười không nói chỉ khẽ hôn nàng Nhấp nhẹ, từng hành động của chàng như muốn nuốt trọn như muốn hòa quyện vào cơ thể nàng. Nàng rên lên từng tiếng
Cơ thể nàng dần thỏa hiệp từng nhịp đập từng nhịp nhấp phối hợp giữa 2 người như cỗ máy không vết lỗi.
Quang ẵm nàng lên với sức khỏe của người tập gym, chàng bồng nàng thân hình nhỏ bé, cơ thể 2 người áp sát nhau, Dương vật chàng như con mãnh thú thâm nhập hang sâu còn nàng như con thú hoang..nuốt trọn từng khúc dương vật nước của nàng chảy xuống đùi chàng ước cả tấm vải trãi giường
Qua bao lâu Cơ thể nàng như bùng nổ từng khúc da, miếng thịt như chứa đầy năng lượng sắp bùng nổ. Quang nhấp thật nhanh, thật mạnh cơ thể 2 người như nhịp đập thời gian.
Nóng ấm rên la bám chặt cảm xúc vỡ òa dòng tinh dịch bắn thẳng vào cơ thể nàng, 1 tiếng hú 1 tiếng rên thật to, như xé nát không gian tĩnh lặng mưa ngừng rơi gió ngừng thổi, sấm ngừng chớp tiếng thở Mùi mồ hôi mùi tinh dịch mùi của nước nhờn, hòa quyện vào nhau làm cho ngôi nhà nhỏ chở nên lạ thường, không 1 tiếng động chỉ còn hơi thở chỉ còn tiếng ôm của xác thịt.
Không ngoài cái khác, Chỉ còn 2 con tim hòa nhập 2 cơ thể hòa tan. Không lời nói không 1 tiến động, nước mắt nàng chảy dài Quang khẽ hôn và nuốt trọn những giọt nước mắt ấy. Nàng mỉm cười và khẽ mệt mỏi thiếp đi, tay trong tay người bên người Dương vật vẫn còn trong âm đạo 2 người dính làm 1 như 1 hòn núi vợ chồng!
Không lời nói. Không hứa hẹn.
Chỉ có mùi mồ hôi, tiếng thở đứt quãng, và đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Chương 5: Hạnh Phúc
Bầu trời trong xanh hơn sau cơn mưa dai dẳng. Ánh nắng vàng nhảy múa trên mái ngói phủ rêu, nơi mùi gỗ ấm và tiếng chim hòa quyện trong buổi sáng yên bình.
Quang ngồi trước hiên nhà, áo tháo khuy, để lộ phần ngực rắn chắc, mồ hôi chảy theo từng đường nét cơ bắp khi anh chẻ củi.
Nhã Uyên đứng trong bếp, tay cầm vá, đôi mắt khẽ liếc ra ngoài. Một nụ cười thoáng qua trên môi ngắn thôi, nhưng đủ để làm cả gương mặt nàng sáng bừng.
Từ đêm hôm đó, họ không còn né tránh nhau nữa.
Không ai nhắc lại. Nhưng mọi cái chạm đều dịu dàng hơn. Mỗi cái nhìn đều có ánh yêu.
Họ bắt đầu sống như một cặp vợ chồng. Quang dậy sớm phụ nàng kéo nước, giăng dây phơi áo lên rừng đốn củi Mọi người hàng thôn nhỏ cũng dần biết đến sự xuất hiện của Quang, không nghi ngờ không hỏi han Có lẻ mọi người đều hiểu cho nỗi cô đơn trong thời gian qua của Nhã Uyên. Uyên nấu ăn, pha trà, vá áo cho anh đôi khi còn đùa nhẹ khi thấy áo không vừa bắp tay “to quá” của Quang.
Buổi tối, nàng đọc sách bên đèn, anh tập hít đất ngay trong sân. Ánh đèn hắt vào bóng lưng anh cơ bắp uốn theo từng nhịp thở khiến nàng nhiều lần đỏ mặt lặng lẽ quay đi.
“Chàng ăn nhiều thật.” Uyên lườm nhẹ khi thấy bát của Quang chất đầy cơm. “Phải ăn mới có sức mà yêu nàng.” Quang thì thầm, giọng trầm như rót mật.
Nàng đánh nhẹ vào tay anh, nhưng không giấu nổi nụ cười.
Hàng đêm, Chàng và nàng lại hạnh phúc, lại quắn lấy nhau trên chiếc giường tre, tiếng kêu cõn kẹt, tiến thở hổn hễn. nụ hôn và niềm hạnh phúckéo dài Theo từng ngày
Một buổi chiều, Quang cõng nàng đi qua ruộng lúa nước. Nàng đã trẹo chân sau khi vấp đá.
“Ta không nhẹ đâu” nàng thẹn thùng. “Không bằng cục tạ nào của ta cả.” Quang cười lớn.
Họ nằm dưới gốc đa, ngắm hoàng hôn phủ vàng cả cánh đồng. Gió thổi nhè nhẹ, tóc nàng lòa xòa trên vai anh. Uyên ngồi tựa đầu vào ngực Quang, tay vẽ vẽ vòng tròn trên da anh.
“Ước gì thời gian ngừng lại ở đây.” nàng nói. Quang không trả lời, chỉ siết chặt tay hơn. Bởi vì anh cũng đang ước như vậy.
Tối đó, họ nằm cạnh nhau. Không còn là ham muốn cuồng nhiệt, mà là sự gần gũi yên bình. Quang vuốt tóc nàng, môi đặt lên trán.
“Chàng sẽ ở lại với ta mãi chứ?” Uyên thì thầm.
Quang nhìn vào mắt nàng. Không trả lời. Vì trong lòng anh, câu trả lời chưa bao giờ chắc chắn khi anh biết rõ: anh không thuộc về thế giới này.
Nhưng anh sẽ yêu nàng cho đến khi thời gian bắt anh phải rời đi.
Chương 6: Người Chồng Không Chết
Buổi sáng hôm đó, trời trong. Nắng đổ vàng như mật, len lỏi qua từng kẽ lá, rải khắp sân. Uyên đang ngồi hong tóc trước hiên. Quang vừa từ giếng kéo nước về, cười với nàng cái cười khiến tim nàng mềm nhũn.
“Chàng biết không?” nàng nói khẽ “Ta chưa từng có những buổi sáng như thế này với chàng ấy.”
Quang cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng. “Vậy từ giờ, mỗi sáng sẽ là của ta.”
Họ không biết, bên ngoài cổng trấn, một đoàn thương nhân đang dừng chân.
Người đàn ông cưỡi ngựa phía đầu đoàn dáng cao, phong trần, gương mặt gầy guộc, ánh mắt sâu thẳm.
“Đây là trấn Thập Phương?” hắn hỏi. Người hầu gật đầu. “Phải. Nơi phu nhân của ngài vẫn sống từ xưa từ ngày ngài mất tích phu nhân vẫn đợi ngài.”
Người đàn ông mím môi. Một vết sẹo dài bên má trái co giật khẽ Vết thương sâu hoắm chẻ nửa khuôn mặt người đàn ông vóc dáng phong trần. Trình Vinh người chồng tưởng đã chết của Nhã Uyên. đã quay trờ về. Thôn xóm, tĩnh lặng bỗng xao, phiên chợ trưa như bùng nổ, tiếng nói, tiếng chỉ trỏ, phâ lẫn sự kinh ngạc, khi Trình Vinh trở về, mọi người bất ngờ, vì tin Trình Vinh đã chết được lan truyền từ lâu.
Trình Vinh chào mọi người, nhưng đối diện ánh mắt hân hoan của hàng xóm, xen lẫn nụ cười lạ lùng như chế diễu, ánh mắt thương hại, lại có lời xì xầm… Chồng cô ta về rồi.. lại có trò hay xem, đúng là đôi gian phu dâm phụ….
Trình Vinh nghe nhưng không hiểu, hắn kéo lại 1 người quen hỏi: “ Các ngươi vừa nói gì? Gian phu dâm phụ là sao?”
Tên kia trả lời” Ngươi cứ về nhà rồi biết, vợ ngươi có chồng mới rồi”, vừa nói vừa cười như cười trên sự đau khổ của Trình Vình.
Trình Vinh mắt đỏ au, thúc ngựa chạy thân nhanh về đến sân nhà!
Quang ngồi gọt gỗ làm tay nắm cửa thì nghe tiếng vó ngựa ngoài sân. Tiếng gọi thất thanh: “Phu nhân! Phu nhân, nàng đâu, ta đã trở về” 1 giọng nói mang sự lo lắng lẫn sự hằn học vang lên như xé nát cả góc xóm.
Mọi người bu đông lại, xem trò hay, chắc họ nghĩ rằng sẽ có 1 cuộc hội ngộ đầy thú vị!
Uyên giật minh Ngẩn đầu lên chưa kịp bước ra cửa cánh bửa gỗ bật vào. Nàng đứng chết lặng. Chiếc váy ngủ lụa chưa kịp thay. Tóc nàng buông, gió lùa bay nhẹ. Đôi mắt mở to, môi run rẩy.
Quang đứng sau nàng bất động.
Trình Vinh bước xuống ngựa. Ánh mắt anh quét qua Quang, rồi dừng lại ở Uyên.
“Phu Nhân ta trở về rồi.”
“Hắn ta là ai? Tại Sao lại ở trong nhà chúng ta, tại sao hàng xóm đồn những lời không hay về nàng, nàng nói đi?”
Hắn vừa nói, vừa bước đến nắm lấy vai nàng, nhìn thăng vào ánh mắt đó.
Quang đứng lặng người, tim chàng như chết lặng,nỗi sợ hãi của chàng đã thành sự thật.
Tiếng hàng xóm bên ngoài nhìn vào, tiếng xì xào, tiếng cười và cả tiếng đàm tiếu.
Trình Vinh cho người đóng cửa lại, như muốn ngăn đi nỗi ô nhục hay không muốn thấy cảnh tượng đau lòng.
Lúc này, trong nhà chỉ còn 3 người. Đứng như 3 pho tượng.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió lùa qua hiên nhà như lật ngược mọi thứ họ vừa sống.
Trình Vinh lặng im, bước vào phòng nắm tay nàng và đóng sầm cửa lại. Để Quang một mình, gắm nhặm cô đơn.
Quang nghe tiếng Trình Vinh lớn tiếng hỏi: “ Hắn ta là ai?” Tại Sao ở trong nhà” Tại Sao nàng không chờ ta”. Chỉ có tiếng khóc, tiếng trả lời nhỏ nhẹ của Uyên: “ ta cứu hắn ta phía sau cánh rừng, và cho ở nhờ vài hôm”. Uyên trả lời, vừa lo lắng vừa sợ hãi, vì đây là lần đầu tiên trong đời nàng biết nói dối, lần đầu tiên nàng nói dối chồng, có thể do thương Uyên, khi thấy nàng run và khóc, Trình Vinh không còn rặng hỏi nữa. Chỉ nói: “ Hãy đuổi hắn đi, ta không muốn thấy hắn ở trong nhà này”… Uyên im lặng không trả lời…..Trình Vinh nhìn nàng thật sâu và nói: “ Ta đói bụng rồi, ta nhớ món nàng làm, hãy nấu ít thức ăn cho ta”. Như được giải thoát, Nhã Uyên đi thật nhanh về căn phòng bếp, ánh mắt không dám nhìn Quang ngoài gốc cây.
Chiều tối hôm đó, Quang không ăn. Anh ngồi một mình dưới gốc cây, nhìn đèn lồng trong nhà sáng mờ.
Trong căn phòng nhỏ, Trình Vinh và Uyên đối diện nhau cùng ăn cơm cùng trò chuyện, đây đúng là 1 gia đình nhỏ thật sự. Nhưng có lẽ nó chỉ là hình thức bên ngoài.
“Ta sống sót vì được người Mán cứu. vết thương chém vào đầu ta Tưởng như ta đã chết. Y thuật người mán rất tốt nhưng ta mất trí nhớ suốt nửa năm. Khi nhớ lại, ta lập tức quay về.”
Uyên lặng lẽ rót trà. Tay nàng khẽ run Tâm trí nàng như hàng ngàn mũi dao.
“Ngươi sống tốt chứ?” anh hỏi. “Có có người nào từng thay ta chưa?”
Uyên không trả lời.
Vinh nhìn nàng thật lâu, rồi đặt tay lên tay nàng.
“Nếu có, ta sẽ hiểu. Nhưng từ hôm nay ta đã trở về.”
Uyên im lặng. Trình Vinh nhìn ra cửa nhíu mày Lòng nặng trĩu mang 1 vẻ khó chịu và căm thù, hắn cảm nhận mối nguy hiểm khi nhìn về chàng trai lực lưỡng này, phải có gì đó đã xảy ra bên trong căn nhà nhà, hắn nghĩ.
1 buổi tối không 1 tiếng động, Trình Vinh không ra khỏi cửa Quang không đi khỏi gốc cây Chỉ có Uyên bưng cơm vào phòng và 1 phần dưới bếp Nhưng Uyên không gọi Quang.
Quang không nhìn Uyên 2 người lặng lẽ không nhìn nhau. nhưng Tim Quang đau, chàng ngồi đó với nổi buồn hay trăn trở và khó chịu, suy nghĩ về tương lai mịt mù.
Trời dần tối về khuya, trăng non lên cao, tiếng mõ canh 3 báo rằng đêm đã khuya!
Quang không ngủ thẩn thờ ngắm trăng non ngắm sao lâu lâu chàng nhìn vào phòng nhỏ nơi hôm qua chàng từng nằm. Uyên cũng không nói. Trình Vinh cũng không hỏi nữa!
Uyên đợi Vinh hỏi Quang là ai? Nhưng Chàng không hỏi Uyên như câm nính muốn Trình Vinh tát minh hỏi minh về Quang? Nàng không chịu nổi sự dày vò này từ sáng, nàng muốn thú nhận tất cả, nhưng Vinh không hỏi chỉ lặng lẻ ngồi đó, kể về những ngày chàng rong ruổi kinh doanh.
Giữa đêm khuya vắng lặng, ánh mắt Quang chăm chú nhìn vào căn phòng, bỗng Quang nghe tiếng thất thanh. Không phải là tiếng đổ đồ vật, mà là tiếng xé quần áo, tiếng giường kêu cót két Tiếng Uyên la thất thanh. Chàng biết họ làm gì!
Phía bên trong Trình Vinh như con hổ đói không nói 1 lời, hất đổ bàn trà nắm tay Uyên đè lên bàn xé phăng mảnh áo, bầu vú hiện ra trước mặt Vinh hắn ta ngấu nghiến cắn xé, Uyên nhắm mắt nước mắt lăng dài giữa sự đau đớn và dằn xé nàng muốn đẩy Trình Vinh ra, nhưng nàng nhớ đây là Phu Quân là Chồng nàng, nàng buông xui, Trình Vinh giật phăng chiếc đai quần Nàng lõa thể hiện ra trước ánh mắt Trình Vinh, như con hổ đói, Hắn đã nhớ nhung người vợ xinh đẹp này rất nhiều, mặc dù, ở với người Mán, hắn ta cũng được thử qua phụ nữ Mán nhưng có lẽ sức hắn ta không bằng, nên không làm hài lòng họ, và có lẽ hắn muốn chứng tỏ cho ai đó hắn mới là Phu Quân là chồng của Nhã Uyên.
Trình Vinh không quan tâm đến Nhã Uyên như thế nào, bồng nàng lên giường cởi quần áo Dương vật cương cứng nhanh chóng đút vào bướm, không 1 nụ hôn không 1 sự khởi đầu chỉ có sự ra vào Nhã Uyên cắn răng, nàng cảm nhận sự đau của thể xác và tan rã của tâm hồn. Nàng cố nghĩ đến 1 người nàng chợt nhớ chàng ta ở ngoài hiên, nàng nhắm mắt vì cả đau thể xác và cắn xé của tâm hồn, nàng nhớ đây mới là chồng mình, người đã kết bái phu thê nhưng tại sao nàng không còn sự ham muốn với anh ta. Trình Vinh vẫn không quan tâm, vẫn hì hục Nhã Uyên dần dần cảm giác được sự kích thích dần buông lỏng nàng ôm chặt Trình Vinh cảm nhận dương vật hắn ta ra vào Sự kích thích làm nàng rên lên. tiếng rên giữa sự thất thanh và tiếng rên của dục vọng. Đây chính là thứ tiếng mà Quang đang nghe từ ngoài hiên nàng biết dục vọng nàng vẫn có nàng phải phục vụ người chồng nhưng cảm giác trống trải làm nàng không thể đạt đến sự thoải mái như Quang có phải do dương vật Trình Vinh quá ngắn hay do sự dục vọng của nàng chỉ dành cho Quang, tâm trí nàng trải qua sự dằn xé giữa lý trí và dục vọng, nhưng chưa kịp đạt đến sự cao trào, Trình Vinh đã hét lên và ngã gục, tinh dịch hắn ngập tràn âm đạo Nhã Uyên, Cả 2 cùng thở hơi dài, 1 người thở vì mệt còn người kia thở vì đã kết thúc.
Quang chàng nghe hết tiếng động tiếng đổ của đồ vật, tiếng cót két lúc nhanh lúc chậm, tiếng thở, tiếng rên, cả tiếng của nàng, ánh đèn hắt vào phòng bóng đen nhấp nháy chàng như bị dao khắc vào tim Chàng muốn nhảy vào đó, Nhưng chàng có thể chăng? Lấy lý do gì? Chàng là kẻ thứ ba? Chính chàng đang xen vào đôi vợ chồng này, Chàng lặng im cắn răng và ứa nước mắt, máu chảy từ miệng do chàng cắn mạnh vào môi hay do máu từ con tim chàng, chàng cũng không biết cho đến khi nghe tiếng thở dài, chàng như được trút gánh nặng. Chàng lặng lẽ nhìn vào thấy Uyên bước ra, ánh mặt chạm nhau, nàng cuối đầu không dám nhìn Quang, nàng bước đi về căn phòng tắm. Trình Vinh vẫn không bước ra khỏi phòng.
Một đêm dài, Một thế giới tịch mịch không gió không mây nhưng phủ kín căn nhà là sự im lặng. Chàng trở về căn nhà củi nhỏ lần đầu tiên Uyên đưa chàng về. Chàng nằm đó như đợi chờ như mong muốn 1 điều gì đó.
Canh 4 đêm khuya! Trình Vinh ngủ say hay thật sự không muốn thức, Hắn ta ngáy to như báo hiệu chìm vào giấc ngủ sâu, nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, đi về phía căn nhà củi phía sau nơi Quang ngủ nhìn vào, nàng bất người khi anh vẫn thức.
Uyên nói: “Ta xin lỗi.”
Quang gằn giọng, đầy mâu thuẫn, sự đau buồn sự khó chịu cả sự uất hận pha lẫn sự ngại ngùng: “Chẳng lẽ tất cả những gì chúng ta có từ giờ chỉ là sai trái?”
Uyên im lặng. Nước mắt nàng rơi. Quang siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, bỗng chàng bật dậy kéo nàng vào lòng.
Uyên giật minh định rút tay lại nhưng thực sự nàng không muốn rút hay không kịp rút.
Nàng ngã vào Lòng Quang khóc nấc lên, nàng cảm nhận hơi thở từ ngực, nàng siết chặt bờ lưng nước mắt lăn dài.
Quang đặt nụ hôn lên trán nàng ôm nàng vào lòng không 1 lời nói
Quang nhẹ nhàng cởi áo nàng, Nhã Uyên không tránh né, cơ thể nàng dần hiện ra trước mặt Quang, vết đỏ trên bầu vú vì bị Trình Vình cắn còn đó, Quang hôn nhẹ nhàng Nhã Uyên nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn, Nàng cảm giác đây chính là điều nàng muốn, khẻ dần buông cơ thể nàng 1 lần nữa lõa lồ trước mặt người đàn ông không phải chồng nàng nhưng nàng cảm thấy đây chính là dục vọng nàng mong muốn.
Quang nhẹ nhàng đặt nàng xuống chàng nhẹ nhàng hôn vào vết tấy đỏ, liếm nhẹ nhàng như muốn chữa vết thương cho nàng, chàng hôn nàng từ từ như muốn chăm sóc cho nàng vì nàng đã trải qua những đau khổ thể xác khi nãy. Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng liếm chàng chăm sóc nàng như búp bê, nàng cảm giác cơ thể nóng dần sự ham muốn thể hiện rõ rang cơ thể nàng 1 lần nữa trỗi dậy sự ham muốn nóng bỏng nàng chủ động cởi đồ, Quang cầm dương vật Quang đưa vào miệng nàng hôn nó như sợ nó biến mất khỏi thế gian, lần này không ai nói ai Quang không làm mạnh như sợ tiếng động to sẽ làm ai thức giấc, Chàng nhẹ nhàng quỳ gối để nàng ngậm đưa ra đưa vào ánh mắt chàng nhắm lại như muốn trở lại những ngày qua chỉ có 2 người, Uyên cũng vậy. Nàng cảm giác chỉ có với Quang dục vọng của nàng mới trỗi dậy lật người nàng Quang đè lên nàng 1 lần nữa, hôn nơi sâu thẳm, nơi đó vẫn còn vết đỏ tấy vì sự ma sát khi không có chất nhờn khi nãy Quang liếm nhẹ Uyên run lên từng hồi vì rát hoặc vì thích Nước của Uyên chảy làm Quang cảm giác kích thích, Dương Vật chàng 1 lần nữa dung mãnh tiếng vào, Uyên bụm miệng không để thốt lên, 1 tay ôm chặt Quang khẻ cong người chân quắp vào người Quang khi nhịp nhấp của Quang làm nàng run lên bần bật, chính lúc này Uyên biết Trái Tim nàng thể xác nàng đã dành cho Quang. 2 người làm lặng yên trong bóng tối tiếng động nhẹ nhàng hòa lẫn tiếng dế kêu gió thổi lá cây xào xạc, cơ thể 2 người như hòa nhập vào nhau, không biết rằng ngoài cửa sổ 1 ánh mắt căm hờn ghen tị, bất lực nhìn vào. Đôi tay Trình Vinh nắm chặt hắn ta muốn xô cửa vào Giết đôi gian phu dâm phụ, nhưng hắn ta dừng lại vì biết rằng vì mình ra đi nên mới xảy ra cớ xự này nhưng sự ghen tức vì tại sao Uyên không thỏa mãn với mình lại có thể thỏa hiệp sung sướng và dâng trào với tên kia? Bất lực quay về phòng Trình Vinh giả vờ ngủ, có lẽ hắn biết dù có giết tên kia, nàng cũng không còn như xưa, hắn ta không muốn mất nàng.
Canh 5, tiếng gà gáy báo hiệu trời sắp sáng, Ánh sáng nhẹ nhàng lên tiếng bếp xa xa, khói nhẹ từ những cửa hàng thức ăn, báo hiệu 1 ngày mới bắt đầu.
Quang ôm chặt nàng khẽ nói: “Cảm ơn nàng 1 đêm tuyệt vời - Ta sẽ không thể quên nàng -Nhưng ta sẽ rời đi.” Anh nói, giọng nghẹn. “Không.” nàng nói thật nhanh. “Đừng rời ta đừng để ta lại trong căn nhà có hình bóng của cả ba người này. Nếu ta phải sống thì xin hãy để ta sống một lần đúng với con tim mình.”
Nàng gục đầu vào ngực Quang. Anh ôm lấy nàng, siết mạnh. Cả hai rơi vào im lặng nơi tình yêu bắt đầu chồng lấn lên nghĩa vụ, và lý trí không còn cứu được ai nữa.
Chương 7: Câu Chuyện Của Ba Người
Bàn trà đặt giữa gian nhà chính. Ba người ngồi ba hướng.
Trình Vinh gương mặt điềm đạm, nhưng mắt ánh lên một nỗi gì đó khó lường. Nhã Uyên im lặng, tay ôm ly trà đã nguội từ lâu. Và Quang ánh nhìn thẳng, không né tránh, nhưng trong lòng dậy sóng.
Vinh là người mở lời trước. “Ta không nghĩ ngày ta trở về lại thế này.” Anh nhìn Uyên, rồi quay sang Quang. “Ngươi là ai?” Một câu hỏi như muốn xác định lại ai mới là chủ nhân ngôi nhà này.
Quang không né tránh. “Là người yêu nàng.”
Câu nói đơn giản, nhưng như lưỡi dao rạch ngang không khí.
Vinh cười nhẹ không phải cười vui, mà như thể đã biết trước điều đó từ rất lâu. “Uyên là người tốt. Nhưng ngươi có biết nàng từng chờ ta hai năm, giữa lúc dân làng ai cũng nói ta đã chết?”
Quang không đáp. Uyên cúi đầu.
“Ta không trách nàng. Nếu ta chết thật, ta cũng không muốn nàng là Góa Phụ, nhưng ta đã trở về ta là phu quan của nàng nhưng!” Vinh nói tiếp. “Ta chỉ muốn hiểu hai người đã đi xa đến mức nào? 1 câu hỏi mà đáng lý ra không nên hỏi, vì chính Trình Vinh cũng đã thấy chuyện đêm qua.”
Quang buông ly trà. “Chúng ta đã là của nhau. Thể xác. Trái tim. Và nước mắt.”
Không gian chết lặng. Quang nhắm mắt lại. Vinh không nói, chỉ nhấc chén trà uống cạn.
“Vậy ngươi muốn gì?” Quang hỏi. “Đòi lại nàng à?” Vinh lắc đầu. “Ta không tin vào thứ gì có thể ‘đòi lại’. Nếu nàng còn thương ta, nàng sẽ về. Nếu không, ta chẳng níu.” Nói thì dễ. Nhưng bàn tay siết lấy thành ghế của hắn ta đã trắng bệch. Uyên bật khóc. “Đừng ai cao thượng nữa Ta không chịu nổi. Ta yêu cả hai người mỗi người theo một cách khác nhau.” “Chàng là ký ức, là nghĩa vợ chồng. Còn chàng ấy là người khiến trái tim ta hồi sinh sau bao năm chết lặng.”
Quang đứng dậy. “Ta không muốn nàng đau thêm. Nếu sự tồn tại của ta chỉ khiến nàng giằng xé thì ta sẽ đi.”
Uyên bật dậy, giữ lấy tay anh. “Không!”
Vinh đứng lên, bước đến. “Ngươi đi thì nàng mất cả tâm hồn. Ta ở thì nàng day dứt nghĩa phu thê. Nàng sẽ sống trong cái hố sâu của tình cảm.”
Ba người đứng giữa căn phòng nhỏ, nơi từng có tiếng cười, tiếng cơm sôi. Giờ chỉ còn nước mắt và những nhịp thở nặng trĩu.
Quang khẽ nói: “Nếu cả ba chúng ta đều đau thì phải có một người chấp nhận biến mất.”
Và trong khoảnh khắc đó tất cả cùng hiểu: thời gian đang đếm ngược. Không phải ai cũng có thể ở lại.
Chương 8: Người Rời Đi Trong Lặng Thinh
Sáng hôm đó, trời âm u. Gió từ núi thổi về, lạnh và khô.
Quang đứng một mình trước bờ giếng. Trong tay là con dao gỗ dở dang anh từng khắc chạm từ tuần trước. Anh đang cố gọt nốt nhưng không còn kiên nhẫn. Mỗi vết gọt là một nỗi đau bị nén lại.
Tối qua, lại 1 đêm Uyên phải phục vụ 2 người Trình Vinh đêm qua không còn mạnh mẽ thô bạo, hay có lẻ hắn ta đã học được từ việc thấy Uyên và Quang, Trình Vinh nâng niu nàng như Quang từng làm Nàng cảm nhận nhưng cảm giác khác hẳn Quang, chỉ cho đến khi đến với Quang tại căn nhà gỗ Uyên mới có thể buôn thả, có thể hết mình và có thể sung sướng, dục vọng chỉ có khi đến với người minh yêu
Sáng hôm nay, nàng không nói gì không khóc, nàng dọn cơm để 3 người cùng ăn, ánh mắt nàng trống rỗng như vô hồn, có lẻ nàng không biết nên làm gì? Vinh và Quang, nàng chỉ có thể chọn một nàng không muốn mất ai, 1 người tình nghĩa vợ chồng 1 người là người nàng yêu!
Quang ngồi đó nhìn 2 người, chàng biết anh không thể giữ được nàng nữa, vì chàng không phải người thế giới này chính chàng đã phá hoại hạnh phúc của họ.
Sáng đó, Quang dọn hết những dụng cụ, bổ hết những thanh cũi dỡ dang, xếp lại cất đi những món hàng ngày bày ra đó dọn sạch mọi thứ vào ngôi nhà gỗ như chuẩn bị cho 1 hành trình đã báo trước.
Uyên thấy nhưng không nói chỉ lặng lẽ tưới hoa, nước mắt Uyên lần nữa lăng dài nàng cảm nhận 1 sự việc sắp xảy ra tim nàng đau nhói.
Buổi trưa, trong phòng, Uyên bận vá lại áo cho Vinh. Kim chỉ run trong tay.
“Chàng ấy sẽ rời đi sao?” Vinh hỏi. Uyên không trả lời. Chỉ im lặng, khâu từng đường.
Vinh ngồi xuống, thở dài. “Ta không còn là người của năm xưa. Còn nàng cũng không còn là Uyên của những tháng năm chờ đợi.”
Nàng ngẩng lên đôi mắt ngập nước. “Chàng nói vậy là sao?”
“Là ta không muốn giữ một người ở lại khi tim nàng đã đi mất.” “Ta không phải thánh nhân. Ta từng mơ giết chết hắn. Nhưng ta nhận ra, giữa việc giành lại nàng và để nàng được sống thật, ta chọn cái sau.”
Uyên bật khóc.
“Không chàng không cần phải như thế Ta cũng không biết mình còn là ai nữa”
Buổi tối đêm đó. Quang đi không ai tiễn, không ai biết, khi Quang đi, tiếng động trong phòng 1 lần nữa lại vang lên, Quang chọn ra đi khi vợ chồng họ, cùng đang làm đạo nghĩa!
Anh chỉ để lại một mảnh gỗ khắc dòng chữ thô cứng: “Nếu được chọn lại, ta vẫn yêu nàng dù chỉ trong một cơn mộng.”
Và một túi nhỏ: bên trong là chiếc khăn tay Uyên từng đưa khi anh sốt.
Vinh tìm thấy nó vào sáng hôm sau. Đọc xong, anh ngồi thật lâu trong sân.
Uyên bước ra, nhìn thấy. Tim nàng chùng xuống.
“Chàng ấy đã đi?” “Ừ.”
“Đi đâu?” “Không biết. Nhưng chắc là đi thật xa. Đủ để không còn phải nghe tiếng trái tim mình mỗi khi nàng khóc.” Uyên gục xuống bậc thềm. Trái tim nàng từ nay không còn chọn ai nữa. Vì người thì ở lại bằng nghĩa người thì mang đi cả linh hồn nàng rồi. Trình Vinh ôm nàng thật chặt nói: “Hãy quên quá khứ, chúng ta làm lại từ đầu, mọi chuyện đã qua, ta không giận nàng mà chỉ yêu nàng nhiều hơn”.
Chương 8: Cánh Cổng Thời Gian
Quang đi lang thang nhiều ngày sau khi rời trấn Thập Phương.
Anh không biết mình đang tìm gì hay đang trốn ai. Chỉ biết mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của nàng lại hiện lên, rõ mồn một như khói vương trên bếp lửa cũ.
Một chiều mưa phùn, Quang gặp lại vị đạo sĩ già, đang ngồi câu cá bên bờ sông, chính đạo sỹ này Quang đã gặp trong mơ, không có thể là gặp khi chàng xuyên không về cổ đại. Ông ngồi bên bờ sông, câu cá bằng sợi chỉ đỏ, mắt lim dim như người say ngủ.
“Kẻ trái thời gian đã đau chưa đủ sao?” ông mở lời, không cần quay lại.
Quang đứng lặng. “Tôi có thể quên nàng không., tôi có thể trở về thời hiện đại?”
“Có.” ông đáp. “Chỉ mở một lần duy nhất. Sau đó hoặc ở lại mãi mãi, hoặc biến mất vĩnh viễn khỏi nơi này.”
Quang ngẩng lên: “Nếu ta ở lại?”
“Thời gian sẽ bẻ gãy ngươi. Không phải thể xác, mà là ký ức. Ngươi sẽ mờ dần như người chưa từng tồn tại. Ngươi sẽ không già không chết, nhưng sẽ không còn ai nhớ ngươi vì ngươi không phải người ở thế giới này, nhưng ngươi sẽ không thể quên nàng ta, nó còn đau hơn cả cái chết.”
“Còn nếu ta quay về?” “Ngươi quên nàng.”
Quang hỏi trong u buồn. “Có cách nào ta có thể không đau khổ không?”
Đạo sĩ gật đầu lạnh nhạt và thản nhiên. “Có. Đừng dính vào tình yêu”
Quang nở nụ cười đau khổ: Lão già chết tiệt không biết tình yêu!
Đêm hôm ấy, Quang quay lại trấn Thập Phương. Không vào nhà. Không gặp Uyên. Chỉ đứng dưới gốc cây cũ, nhìn ánh đèn trong phòng nàng vẫn sáng, chàng thấy nàng và Vinh đang ngồi bên nhau, nàng khâu áo chiếc áo chàng từng mặc.. Vinh ngồi đó nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.
Anh khẽ đặt tay lên bức tường lạnh: “Cảm ơn nàng vì đã dạy ta biết yêu, bằng cả đau đớn và ấm áp.”
Nàng bỗng nhìn ra cánh cửa, không có ai nhưng sao nàng cảm nhận được người đó ngay đây
Ngày cánh cổng thời gian mở là ngày trời lặng gió. Giữa một khe núi hẹp, đạo sĩ dựng một vòng đá cổ, khắc đầy ký tự lạ. Quang bước vào.
“Ngươi sẽ quên mọi thứ nhưng trái tim ngươi, có thể vẫn giữ vết sẹo. Không phải ai cũng nhớ nhưng không ai quên hẳn được người từng làm mình rung động thật sự.” Đạo sĩ nói.
Quang bước qua.
Ánh sáng nuốt lấy anh. Cả thế giới như vỡ ra rồi tái lập.
Tại nơi này Nhã Uyên nhìn về phía cánh cổng thời gian, nàng không thấy, nhưng nàng cảm nhận mất mát, chẵn lẽ chàng đã chết. Tim nàng nhói đau, hơn cả lúc nghe tin Trình Vinh chết nơi xa, Có lẽ Nàng đã mất chàng thật rồi!
Vĩnh biệt chàng, người đàn ông làm ta đau đớn tận tâm can!
Thành phố hiện đại. Quang tỉnh dậy giữa phòng bệnh. Mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh.
Anh nhìn quanh. Mọi thứ quen thuộc. Như chưa từng có gì xảy ra. Chẵn lẽ là giấc mơ
Nhưng giấc mơ không thể nào chân thật như vậy, Quang nhớ rằng minh đã có 1 tình yêu ngang trái yêu 1 người nhưng không nhớ nỗi bóng hình, chỉ biết rằng minh đã có 1 tình yêu thực sự!
Vài tháng sau! Anh bước ngang một cửa hàng đồ cổ dừng lại khi thấy một chiếc khăn tay cũ, viền ren, thêu chữ “N.U” bằng chỉ tím.
Anh không hiểu sao tim mình nhói lên là nàng, dòng ký ức ào ạt hiện về nó như xé nát trái tim anh. Tay anh chạm vào kính. Một giây thôi chỉ một giây anh tưởng như thấy ai đó đứng bên kia phố. Một người con gái mặc váy lụa, mái tóc dài buông, mắt sâu lặng nhìn chàng mỉm cười.
Anh nhắm mắt lại. Khi mở ra, nàng đã biến mất.
Vĩnh viễn 2 người không còn gặp lại nhau!
Tối hôm ấy, Quang ngồi viết gì đó vào sổ tay: “Có những người ta không thể yêu ở đúng thời điểm. Nhưng chỉ cần ta từng yêu, thì cả cuộc đời này vẫn đủ.”