fb68
soc88
max88
net88
Net88

Mẹ tôi tình tôi - Loạn luân thời chiến

Đợt này rảnh tay nên viết nốt truyện này. Truyện này trước mình đã hoàn thành 7 chap đăng trên thiadia cũ. Mình đăng lại 7 chap cũ trước.

Phóng tác dựa trên chia sẻ của người dùng Abrakadabra trên diễn đàn Webtretho khá lâu rồi. Giờ không biết tìm lại được không. Dưới đây là nội dung bài post gốc:

” Với tư cách một người lớn tuổi (năm nay tôi 65 tuổi) và đã nhiều năm công tác ở nước ngoài, đi nhiều, thấy nhiều, tôi khuyên các bà mẹ trẻ không nên cưng chiều con trai quá mà hãy rèn cho con trai mình tính tự lập càng sớm càng tốt. Những bé trai luôn nằm trong vòng tay của mẹ sau này khó có thể trở thành những người đàn ông cứng cỏi đủ nghị lực gánh vác những trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Giờ thì nói về chuyện loạn luân. Xã hội phương Tây có vẻ thoáng hơn phương Đông trong chuyện này, nhưng không phải là không có giới hạn. Tại phần lớn các nước Âu-Mỹ (và ngay cả ở những nước thoáng nhất như Na Uy, Hà Lan chẳng hạn) thì quan hệ tình dục tự nguyện giữa cha và con gái, giữa mẹ vàcon trai hoặc giữa anh chị em ruột sẽ không bị pháp luật “sờ gáy” nếu cả hai đã đủ tuổi trưởng thành, nhưng tuyệt đối không được có con với nhau. Nếu có con thì chắc chắn bị vào tù – vì đứa con sẽ là gánh nặng cho xã hội sau này (có thể đứa con ấy chưa có khuyết tật gì nghiêm trọng, nhưng ai dám đảm bảo là thế hệ sau của nó không tệ hơn về mặt sinh học?). Nếu một trong 2 người chưa đủ tuổi trưởng thành (14-16 tuổi tuỳ nước) thì dù là quan hệ tự nguyện – người lớn tuổi hơn sẽ bị kết án xâm hại tình dục trẻ vị thành niên.
Khỏi cần nói đến những hậu quả nặng nề khi quan hệ loạn luân mẹ-con bị phát giác, ngay cả khi mọi chuyện có vẻ êm thấm (không ai biết chuyện ngoài hai mẹ con với nhau) thì còn một hệ luỵ nặng nề nữa: khả năng là 99% thằng bé sẽ coi thường nhân cách của mẹ. Nó thích chuyện ấy đấy, có thể ngoài miệng nó vẫn luôn nói thương yêu và thấu hiểu mẹ, nhưng trong thâm tâm nó sẽ không còn sự kính trọng đối với người mẹ.

Vậy chả lẽ loạn luân – một hiện tượng xã hội không đến nỗi hiếm như mọi người thường nghĩ – chỉ hoàn toàn là xấu, không có mảy may một chút tác dụng nào có thể coi là tốt ư? Có thể, nhưng vô cùng hãn hữu. Ta đặt ra tình huống thế này: người con trai đã đến tuổi trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn (khoảng 25-27 tuổi, người mẹ chừng 45-50 tuổi chẳng hạn), người cha mất sớm, người mẹ không đi bước nữa mà tần tảo nuôi con một mình, người con kính trọng và biết ơn mẹ. Thế rồi vào một ngày đẹp trời người mẹ đủ dũng cảm để thổ lộ với con trai về nhu cầu tình dục bị dồn nén nhiều năm của mình mà cặp bồ thì người mẹ lại không muốn vì có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác hoặc vì xấu hổ v.v…thì sao? Trường hợp lý tưởng nhất là người con đồng ý giúp đỡ mẹ, hai mẹ con quan hệ tình dục với lòng thương yêu nhau, tôn trọng nhau. Tuyệt vời chứ gì? Tuyệt vời. Nhưng chắc chắn trong lòng cả hai mẹ con sẽ không được thanh thản, chắc chắn không tránh khỏi những dằn vặt cho đến tận cuối đời.
Tôi đã phải cân nhắc rất nhiều trước khi viết tiếp tâm sự này. Những người đang tiến dần đến nguy cơ phạm tội loạn luân hãy tự biết kiềm chế, đừng để sự việc đi xa hơn rồi rơi vào cảnh dằn vặt day dứt suốt đời như tôi.

Tôi là một trí thức, sự nghiệp coi như khá thành đạt. Trong những năm chiến tranh quê tôi là trọng điểm đánh phá của máy bay Mỹ, bom đạn mù trời suốt ngày đêm. Bố tôi đi bộ đội chiến đấu trong Nam, ở nhà còn mẹ tôi và 3 anh em trai tôi. Hai thằng em tôi còn nhỏ nên được chính quyền đưa đi sơ tán cách túi bom đạn 6 cây số, mẹ tôi 36 tuổi tuy không phải là dân quân nhưng thuộc diện dân công, phải ở lại “phục vụ sản xuất và chiến đấu”, nôm na là chuyên đi lấp hố bom, sửa đường sau những trận bom. Tôi 15 tuổi, thuộc diện được đi sơ tán, nhưng vì thương mẹ vất vả nên hay trốn ra nhà cũ mót sắn mót khoai, trồng rau hoặc vớt cá chết vì bom đem về cho các em, nhiều đêm tôi ngủ lại dưới hầm với mẹ. Vào một buổi tối máy bay Mỹ đánh phá ác liệt, bom nổ gần liên hồi làm cho căn hầm của hai mẹ con tôi nảy lên bần bật. Mẹ tôi ôm tôi khóc: “Con ơi, bố con chắc hy sinh rồi, mẹ mà chết thì ai nuôi các con đây”. Hai mẹ con tôi ôm chặt lấy nhau và không hiểu sao khi trận bom kết thúc cũng là lúc hai mẹ con tôi chợt nhận ra một cảm giác khác lạ. Mặc dù biết là tội lỗi nhưng cả hai mẹ con tôi cùng không dừng lại được, may mà do lần đầu quá hồi hộp nên tôi “mới đến cổng chợ đã hết tiền”. Sau vài lần như thế thì tôi quen dần, kìm nén được cảm xúc và “vào được chợ”, đến thời điểm “sắp rơi tiền” thì kịp “chạy ra” ngay. Dần dần cả hai mẹ con cùng bị cuốn vào trò chơi đầy đam mê này với ý nghĩ “bom đạn thế này sống được ngày nào hay ngày ấy” và “trình độ tay nghề” của tôi cũng được nâng lên dần, càng ngày mẹ tôi càng “lên đỉnh” thường xuyên hơn…
2 năm sau mẹ tôi nhận giấy báo tử bố tôi. Biết mẹ đau buồn nên tôi càng yêu mẹ nồng nhiệt hơn với hy vọng làm cho mẹ khuây khoả phần nào nỗi đau mất chồng. Rồi tôi tốt nghiệp phổ thông, đỗ đại học, đi làm, được phân nhà và đón mẹ ra thành phố ở cùng. Hai thằng em trai của tôi cũng trưởng thành rồi lập gia đình. Với vốn ngoại ngữ giỏi tôi hay được đi công tác nước ngoài. Kinh tế khá giả, nhưng tôi vẫn chẳng hề nghĩ đến việc lập gia đình mặc dù mẹ thúc giục. Mãi đến năm 39 tuổi tôi mới lập gia đình sau khi mẹ tôi kiên quyết đòi về quê ở với cậu em ngay dưới tôi. Trước đám cưới 1 tuần tôi giao hợp với người mẹ kính yêu 60 tuổi của mình lần cuối, và hai mẹ con thề với Trời Đất rằng “đây là lần cuối cùng”.

Sau khi tôi lấy vợ thì cả hai mẹ con tôi nghiêm túc thực hiện lời thề mặc dù nhiều năm sau đó cả hai mẹ con đều phải cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Mẹ tôi đã đi xa cách đây 2 năm, các em tôi và vợ con tôi không hay biết gì về quãng thời gian 24 năm chung sống như vợ chồng của hai mẹ con tôi, nhưng tôi không đêm nào không bị day dứt dằn vặt bởi những ý nghĩ trái ngược nhau. Biết là sai, là rất sai, nhưng đôi khi tôi tự bào chữa cho mình và mẹ: “Mình vẫn có vợ con bình thường, mẹ mình tuy goá chồng nhưng vẫn được mình bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận mình đâu, có khi bố còn hài lòng vì mình đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền”.
Chịu, không thể đi đến kết luận nào chắc chắn. Chỉ biết là trong lòng rất nặng nề mặc dù bề ngoài tôi luôn vui vẻ tươi cười với vợ con…”
 
Sửa lần cuối:

CHAP 14: ĐÁM CƯỚI

[QUÁ KHỨ]

Năm đó mẹ đã tiến sát lứa tuổi 50, mẹ bắt đầu mãn kinh. Cơ thể mẹ thay đổi rõ rệt, nó không còn hợp tác với những lần giao hợp lâu, lồn mẹ khô hơn, đôi khi mẹ rên lên vì đau rát, cực khoái ít hơn, nhưng ham muốn của mẹ vẫn cao. Tần suất giao hợp của mẹ con tôi đã giảm so với mấy năm trước, phần vì mẹ không còn sung sức, phần vì tôi bận rộn với công việc ở xí nghiệp mà chưa tìm ra giải pháp cho mẹ thuốc nam, thuốc bắc không đem lại kết quả nhiều. Các cuộc giao hoan của 2 mẹ con cần nhiều thời gian hơn để dạo đầu, sao cho lồn mẹ đủ ướt để tránh cả 2 mẹ con bị đau. Mẹ và tôi từng thử dùng nước và nước bọt, nhưng hậu quả là lồn mẹ lại bị rát đến mấy ngày hôm sau.

Tuy vậy, từ khi mẹ mãn kinh, khả năng thụ thai gần như không còn, tôi xuất tinh trong lồn mẹ thường xuyên hơn, cho dù đôi khi mẹ không đạt cực khoái, nhưng vẫn giúp được mẹ cảm giác tinh trùng nóng ấm tràn đầy trong tử cung. Mẹ từng thì thầm với tôi “Mẹ luôn thích cái cảm giác buồi tôi giật trong lồn mẹ… thích cảm giác nóng ấm của tinh trùng phụt thẳng vào tử cung, trào ra chảy tràn trong lồn mẹ… thích cảm giác buồi tôi nhỏ dần trong lồn mẹ…” Tôi cười, hôn mẹ, lòng sung sướng vì làm mẹ hài lòng.

Năm đó, có 2 chuyện lớn diễn ra trong cuộc sống của gia đình tôi. Chuyện đầu tiên, đó là xí nghiệp cử tôi đi nước ngoài tu nghiệp làm nghiên cứu sinh, những tháng ngày chăm chỉ phấn đấu cuối cùng cũng có thành quả tiếp theo. Tôi mừng lắm, lòng hãnh diện vì được công nhận, nhưng cũng nhiều băn khoăn, không nỡ xa mẹ. Hôm tôi thông báo kết quả, mẹ ngẩng lên, mắt sáng rực vì tự hào, thắp hương ngay để báo tin cho bố. Trước băn khoăn vì không muốn xa mẹ của tôi. Giọng mẹ ấm áp, như bất cứ người mẹ nào muốn con thành đạt, dù mắt mẹ thoáng lê đôi chút buồn “Mẹ đợi con được mà…” Tôi ôm chặt mẹ, thì thầm “Con thực sự không muốn xa mẹ… mẹ ơi…”, vài tháng nữa thôi tôi sẽ phải lên đường bôn ba nơi xứ người.

Chuyện lớn thứ hai là về thằng em thứ. Một ngày nọ, tôi trở về nhà từ xí nghiệp, đã thấy nó đang ngồi trong nhà với mẹ. Tôi khá bất ngờ vì em tôi công tác ở quê, nhưng điều làm tôi bất ngờ hơn là từ nhà bếp, 1 cô gái trẻ rón rén đi ra cất tiếng chào tôi lễ phép. Ra thế, nó dẫn người yêu từ quê lên chào mẹ, muốn làm đám cưới. Mẹ rạng rỡ lắm, nhưng có 1 chút gì đó trong mẹ làm tôi cảm thấy mẹ giờ mới nhận ra là các con của mẹ đã đến tuổi dựng vợ, gả chồng.

Đám cưới diễn ra nhanh chóng, cả mẹ và em thứ tôi đều muốn đám cưới được tổ chức trước khi tôi đi nước ngoài. Tôi và mẹ về quê lo việc, bận rộn mấy ngày liền, không có phút nào riêng tư để ở bên nhau. Em dâu tôi là người làng, vốn là bạn cấp 3 của em út tôi. Thằng em thứ đã để ý đến con bé từ hồi đó, thảo nào nó nhất quyết tốt nghiệp là chọn về quê làm việc, mặc dù khi đó tôi cũng cố gắng xin cho nó vào 1 cơ quan tại Hà Nội. Chỉ buồn cười thằng út, vừa vui, vừa tức vừa buồn cười giờ phải gọi bạn cũ là chị dâu.

Căn nhà lúc này đã được sửa sang lại nhiều, chủ yếu là tiền tôi dành dụm được ít cho thêm thằng em, vừa sửa sang nhà, vừa có chút vốn cho 2 vợ chồng nó. Thường tiền kiếm được tôi hay gửi mẹ giữ, nhưng cũng dắt 1 ít để thi thoảng chi tiêu. Tôi nhờ mẹ lấy cho thằng thứ 1 phần, rồi cho thêm thằng út 1 phần tuy ít hơn 1 chút. Tôi làm ở thành phố, xí nghiệp kinh doanh cũng tốt, thu nhập khá, nhưng tôi quanh năm bám mẹ, cũng chẳng tiêu nhiều. 2 em tôi đứa ở quê nghèo đứa lên vùng cao. Tôi thương lắm. Tôi sắp tới lại đi nước ngoài, cũng không có nhu cầu tiêu gì. Chỉ mong phần còn lại giúp mẹ ổn định sống những ngày không có tôi.

Đám cưới xong, chúng tôi về Hà Nội, lòng tôi rạo rực vì đã lâu không được gần gũi mẹ. Đêm đó, trong căn hộ nhỏ, tôi mò vào phòng mẹ, ánh đèn mờ mờ hắt qua cái cửa sổ tròn trên tường. Tôi ôm mẹ từ phía sau, tay luồn vào áo ngủ, vân vê vú mẹ, cảm giác mềm mại làm buồi tôi cứng lại, muốn tìm về lồn mẹ – cái nơi ấm áp, thân thuộc mà tôi đã gắn bó mười mấy năm nay.

Mẹ thở gấp, quay lại hôn tôi, tôi cởi quần mẹ, mẹ kéo quần tôi xuống, tôi bóp vai đấm lưng cho mẹ, kích thích vào những điểm mẹ thích, bú vú mẹ, bóp mông và vuốt ve bên ngoài lồn mẹ. Đến khi thấy lồn mẹ bắt đầu rỉ nước nhờn, tôi kéo mẹ về phía cạnh giường, mẹ dạng chân giơ lên, tôi quỳ dưới sàn, đút buồi vào lồn mẹ, tôi nhấp chậm rãi từng nhịp ngắn, trải đều nước nhờn của mẹ lên buồi tôi. “Bạch… bạch… bạch…” khi nhịp dập đều dần, mẹ lắc mông, hòa nhịp với tôi, tôi ôm lấy cơ thể mẹ, tay xoa vú mẹ, thì thầm “Mẹ ơi… con sướng lắm… mẹ sướng không?”

Mẹ rên khẽ: “Con… mẹ sướng… ôi lồn tôi sướng… buồi con tôi sướng quá…” vục đầu vào vú mẹ vừa bú vừa nhấp. Nhưng rồi mẹ dừng lại, hông mẹ ngừng nhúc nhích. Tôi nhấp mấy nhịp thấy mẹ không phản ứng, chợt thấy lo nên ngẩng lên nhìn. Tôi thấy mẹ nước mắt giàn dụa, tôi hỏi thì giọng nghẹn ngào “Con… mẹ muốn nói chuyện…” Tôi thở phào vì mẹ vẫn ổn, tôi nằm lên người mẹ, hay khuỷu tay chống xuống giường để mẹ không phải chịu sức nặng của tôi, buồi tôi vẫn nằm trong lồn mẹ.

Tôi lắc hông cho buồi mình ngoáy chậm trong lồn mẹ, hỏi: “Mẹ sao thế mẹ?” Mẹ nhìn tôi, mắt long lanh “Mẹ vô tâm quá… mấy năm nay mẹ chưa bao giờ để ý việc con đã gần 30 rồi… cũng chưa bao giờ dẫn bạn gái về… mẹ… mẹ sai quá… mẹ chỉ muốn con là của mỗi mẹ…” Tôi chỉ im lặng, nghĩ 1 lúc rồi nói “Con chỉ cần có mẹ, còn con không cần cô gái khác.” Rồi tôi nhấp tiếp nhưng mẹ ôm ghì tôi lại, không cho nhấp tiếp “Không có ai để ý đến con hay sao… con mẹ đẹp trai thế này cơ mà…”

Tôi lại im lặng, lòng giằng xé, rồi đáp: “Từ thời sinh viên cũng có vài cô gái tiếp cận con… giờ cũng có… bạn bè và các cô chú ở xí nghiệp cũng mai mối… con cũng có gặp mấy người… nhưng chỉ gặp 1 lần cho lịch sự… không có ai con thấy muốn… con cũng không muốn ai ngoài mẹ” Mẹ sững người, mắt mẹ đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má. Mẹ khóc, nhưng hông mẹ bắt đầu lắc lại, “Bạch… bạch… bạch…” tôi nhấp buồi theo, tay bóp vú mẹ, sướng đến tê người. Mẹ vừa khóc vừa rên: “Con ơi… mẹ sướng lồn… ôi lồn tôi… con tôi…” tôi ôm chặt mẹ, nhập mạnh hơn, mẹ đạt cực khoái, cơ thể mẹ rung lên, tôi bắn từng đợt vào trong lồn mẹ, tinh trùng nóng ấm tràn đầy, mẹ gồng người rên khẽ, nhưng nước mắt mẹ vẫn không ngừng rơi.

Mẹ ôm tôi, nước mắt thấm ướt vai tôi, giọng run run: “Con… sau khi đi nước ngoài về, nhất định phải lấy vợ… mẹ không muốn con khổ vì mẹ mãi…” Tôi siết chặt mẹ, lòng đau nhói: “Mẹ ơi, con chỉ cần mẹ…” Nhưng mẹ lắc đầu, khóc to hơn: “Không được, con phải có vợ, phải có con… mẹ không sống mãi được…” Tôi im lặng, không biết nói gì, chỉ ôm mẹ, lòng trống rỗng. Mẹ nằm trong tay tôi, lồn mẹ ôm xiết buồi tôi, tiếng mẹ khóc nhỏ dần, tôi vuốt lưng mẹ, nhưng lần này tôi không cách nào làm mẹ hết khóc.

[HIỆN TẠI]

Tôi lại đưa mắt nhìn quanh những hành khách vẫn đang say ngủ trên chuyến bay, cảm thấy mình thật tách biệt so với phần còn lại. Khi không có mẹ hoặc những người thân yêu, thứ len lỏi vào tôi nhanh nhất là cảm giác cô độc khi không ai hiểu mình. Có lẽ tôi có 1 biệt tài gì đó trong việc che giấu những gì tôi cần giấu, có lẽ đó cũng là khả năng tôi thừa hưởng từ mẹ.

Mấy năm tôi và mẹ sống trong khu tập thể, một xã hội thu nhỏ với người người ra vào tấp nập, có trẻ con chạy nhảy khắp nơi, có người lớn với thủ thói tọc mạch của người đời. Người ta thấy 1 anh chàng suốt ngày làm việc, sau khi về nhà thì hay ngồi chè chén bàn bạc chuyện thiên hạ với mấy ông anh trong khu, thi thoảng kèm cặp bài tập cho lũ trẻ em hàng xóm. Bà mẹ thì cũng tần tảo cơm nước, qua lại hàng xóm láng giềng, thi thoảng có ai kêu về con trai thì cũng bảo “Ôi các bà có ai thì mai mối giúp tôi... tôi cũng muộn phiền vì nó lắm…” giả khổ.

Thời điểm đó tôi bị cho là kén cá chọn canh. Tôi cũng hay tỏ ra khó tính khi nói về mấy cô gái được mai mối giới thiệu khi ngồi chè chén với mấy anh em đồng nghiệp hay hàng xóm. Nhờ diễn xuất tự nhiên của 2 mẹ con như vậy, cộng với kết cấu đặc biệt của ngôi nhà, tôi cũng bí mật lắp thêm 1 lớp xốp để cách âm thêm với căn hộ bên cạnh, nên chẳng ai biết rằng cứ đến tối mỗi giờ ngủ, tôi lại vào phòng cùng mẹ chăm sóc cho bản năng tình dục của 2 mẹ con.
 
X
Top