fb68
soc88
max88
net88
Net88

Mẹ tôi tình tôi - Loạn luân thời chiến

Đợt này rảnh tay nên viết nốt truyện này. Truyện này trước mình đã hoàn thành 7 chap đăng trên thiadia cũ. Mình đăng lại 7 chap cũ trước.

Phóng tác dựa trên chia sẻ của người dùng Abrakadabra trên diễn đàn Webtretho khá lâu rồi. Giờ không biết tìm lại được không. Dưới đây là nội dung bài post gốc:

” Với tư cách một người lớn tuổi (năm nay tôi 65 tuổi) và đã nhiều năm công tác ở nước ngoài, đi nhiều, thấy nhiều, tôi khuyên các bà mẹ trẻ không nên cưng chiều con trai quá mà hãy rèn cho con trai mình tính tự lập càng sớm càng tốt. Những bé trai luôn nằm trong vòng tay của mẹ sau này khó có thể trở thành những người đàn ông cứng cỏi đủ nghị lực gánh vác những trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Giờ thì nói về chuyện loạn luân. Xã hội phương Tây có vẻ thoáng hơn phương Đông trong chuyện này, nhưng không phải là không có giới hạn. Tại phần lớn các nước Âu-Mỹ (và ngay cả ở những nước thoáng nhất như Na Uy, Hà Lan chẳng hạn) thì quan hệ tình dục tự nguyện giữa cha và con gái, giữa mẹ vàcon trai hoặc giữa anh chị em ruột sẽ không bị pháp luật “sờ gáy” nếu cả hai đã đủ tuổi trưởng thành, nhưng tuyệt đối không được có con với nhau. Nếu có con thì chắc chắn bị vào tù – vì đứa con sẽ là gánh nặng cho xã hội sau này (có thể đứa con ấy chưa có khuyết tật gì nghiêm trọng, nhưng ai dám đảm bảo là thế hệ sau của nó không tệ hơn về mặt sinh học?). Nếu một trong 2 người chưa đủ tuổi trưởng thành (14-16 tuổi tuỳ nước) thì dù là quan hệ tự nguyện – người lớn tuổi hơn sẽ bị kết án xâm hại tình dục trẻ vị thành niên.
Khỏi cần nói đến những hậu quả nặng nề khi quan hệ loạn luân mẹ-con bị phát giác, ngay cả khi mọi chuyện có vẻ êm thấm (không ai biết chuyện ngoài hai mẹ con với nhau) thì còn một hệ luỵ nặng nề nữa: khả năng là 99% thằng bé sẽ coi thường nhân cách của mẹ. Nó thích chuyện ấy đấy, có thể ngoài miệng nó vẫn luôn nói thương yêu và thấu hiểu mẹ, nhưng trong thâm tâm nó sẽ không còn sự kính trọng đối với người mẹ.

Vậy chả lẽ loạn luân – một hiện tượng xã hội không đến nỗi hiếm như mọi người thường nghĩ – chỉ hoàn toàn là xấu, không có mảy may một chút tác dụng nào có thể coi là tốt ư? Có thể, nhưng vô cùng hãn hữu. Ta đặt ra tình huống thế này: người con trai đã đến tuổi trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn (khoảng 25-27 tuổi, người mẹ chừng 45-50 tuổi chẳng hạn), người cha mất sớm, người mẹ không đi bước nữa mà tần tảo nuôi con một mình, người con kính trọng và biết ơn mẹ. Thế rồi vào một ngày đẹp trời người mẹ đủ dũng cảm để thổ lộ với con trai về nhu cầu tình dục bị dồn nén nhiều năm của mình mà cặp bồ thì người mẹ lại không muốn vì có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác hoặc vì xấu hổ v.v…thì sao? Trường hợp lý tưởng nhất là người con đồng ý giúp đỡ mẹ, hai mẹ con quan hệ tình dục với lòng thương yêu nhau, tôn trọng nhau. Tuyệt vời chứ gì? Tuyệt vời. Nhưng chắc chắn trong lòng cả hai mẹ con sẽ không được thanh thản, chắc chắn không tránh khỏi những dằn vặt cho đến tận cuối đời.
Tôi đã phải cân nhắc rất nhiều trước khi viết tiếp tâm sự này. Những người đang tiến dần đến nguy cơ phạm tội loạn luân hãy tự biết kiềm chế, đừng để sự việc đi xa hơn rồi rơi vào cảnh dằn vặt day dứt suốt đời như tôi.

Tôi là một trí thức, sự nghiệp coi như khá thành đạt. Trong những năm chiến tranh quê tôi là trọng điểm đánh phá của máy bay Mỹ, bom đạn mù trời suốt ngày đêm. Bố tôi đi bộ đội chiến đấu trong Nam, ở nhà còn mẹ tôi và 3 anh em trai tôi. Hai thằng em tôi còn nhỏ nên được chính quyền đưa đi sơ tán cách túi bom đạn 6 cây số, mẹ tôi 36 tuổi tuy không phải là dân quân nhưng thuộc diện dân công, phải ở lại “phục vụ sản xuất và chiến đấu”, nôm na là chuyên đi lấp hố bom, sửa đường sau những trận bom. Tôi 15 tuổi, thuộc diện được đi sơ tán, nhưng vì thương mẹ vất vả nên hay trốn ra nhà cũ mót sắn mót khoai, trồng rau hoặc vớt cá chết vì bom đem về cho các em, nhiều đêm tôi ngủ lại dưới hầm với mẹ. Vào một buổi tối máy bay Mỹ đánh phá ác liệt, bom nổ gần liên hồi làm cho căn hầm của hai mẹ con tôi nảy lên bần bật. Mẹ tôi ôm tôi khóc: “Con ơi, bố con chắc hy sinh rồi, mẹ mà chết thì ai nuôi các con đây”. Hai mẹ con tôi ôm chặt lấy nhau và không hiểu sao khi trận bom kết thúc cũng là lúc hai mẹ con tôi chợt nhận ra một cảm giác khác lạ. Mặc dù biết là tội lỗi nhưng cả hai mẹ con tôi cùng không dừng lại được, may mà do lần đầu quá hồi hộp nên tôi “mới đến cổng chợ đã hết tiền”. Sau vài lần như thế thì tôi quen dần, kìm nén được cảm xúc và “vào được chợ”, đến thời điểm “sắp rơi tiền” thì kịp “chạy ra” ngay. Dần dần cả hai mẹ con cùng bị cuốn vào trò chơi đầy đam mê này với ý nghĩ “bom đạn thế này sống được ngày nào hay ngày ấy” và “trình độ tay nghề” của tôi cũng được nâng lên dần, càng ngày mẹ tôi càng “lên đỉnh” thường xuyên hơn…
2 năm sau mẹ tôi nhận giấy báo tử bố tôi. Biết mẹ đau buồn nên tôi càng yêu mẹ nồng nhiệt hơn với hy vọng làm cho mẹ khuây khoả phần nào nỗi đau mất chồng. Rồi tôi tốt nghiệp phổ thông, đỗ đại học, đi làm, được phân nhà và đón mẹ ra thành phố ở cùng. Hai thằng em trai của tôi cũng trưởng thành rồi lập gia đình. Với vốn ngoại ngữ giỏi tôi hay được đi công tác nước ngoài. Kinh tế khá giả, nhưng tôi vẫn chẳng hề nghĩ đến việc lập gia đình mặc dù mẹ thúc giục. Mãi đến năm 39 tuổi tôi mới lập gia đình sau khi mẹ tôi kiên quyết đòi về quê ở với cậu em ngay dưới tôi. Trước đám cưới 1 tuần tôi giao hợp với người mẹ kính yêu 60 tuổi của mình lần cuối, và hai mẹ con thề với Trời Đất rằng “đây là lần cuối cùng”.

Sau khi tôi lấy vợ thì cả hai mẹ con tôi nghiêm túc thực hiện lời thề mặc dù nhiều năm sau đó cả hai mẹ con đều phải cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Mẹ tôi đã đi xa cách đây 2 năm, các em tôi và vợ con tôi không hay biết gì về quãng thời gian 24 năm chung sống như vợ chồng của hai mẹ con tôi, nhưng tôi không đêm nào không bị day dứt dằn vặt bởi những ý nghĩ trái ngược nhau. Biết là sai, là rất sai, nhưng đôi khi tôi tự bào chữa cho mình và mẹ: “Mình vẫn có vợ con bình thường, mẹ mình tuy goá chồng nhưng vẫn được mình bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận mình đâu, có khi bố còn hài lòng vì mình đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền”.
Chịu, không thể đi đến kết luận nào chắc chắn. Chỉ biết là trong lòng rất nặng nề mặc dù bề ngoài tôi luôn vui vẻ tươi cười với vợ con…”
 
Sửa lần cuối:
Mình nhớ lúc trước được đọc bên web thiendia cũ, là main chính đi bộ đội lúc 17 tuổi mà ta
hình như truyện đó là người lính thích láy máy bay thì phải
 
Mình nhớ lúc trước được đọc bên web thiendia cũ, là main chính đi bộ đội lúc 17 tuổi mà ta
Hay kk phỉa cùng tác giả.
 
Mình nhớ lúc trước được đọc bên web thiendia cũ, là main chính đi bộ đội lúc 17 tuổi mà ta
Ko phải truyện này rồi bạn ơi
 

CHAP 11: GIẢI PHÓNG

[QUÁ KHỨ]

Sau khi Mỹ rút khỏi Việt Nam, chiến sự ở Miền Bắc tạm lắng xuống mà chuyển dần xuống chiến trường Miền Trung và Miền Nam. Em trai thứ của tôi cũng đỗ đại học, những ngày cuối trước khi thi, tôi đón nó lên ở chui trong ký túc xá để kèm cặp cũng đạt được kết quả. Thằng thứ mừng rơn, còn thằng út thì có vẻ hơi buồn vì người anh thân thiết cũng sẽ lên Hà Nội, nhưng lòng lại tràn gập ý chí cũng sẽ học hành thành tài theo bước các anh.

Khác với tôi theo ngành kỹ thuật sản xuất, em trai thứ của tôi theo ngành xây dựng, nó cũng học theo anh đi làm thêm kiếm tiền trang trải, vài tháng, 2 anh em tôi lại về thăm mẹ và em 1 lần. Tôi với mẹ chỉ dám trao nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, còn cũng chẳng có 1 chút cơ hội nào được ở bên nhau như cách mẹ con tôi vẫn ở. Thấm thoát nó cũng học hết năm thứ nhất.

Rồi ngày giải phóng đến, cả nước hân hoan khi non song thu về một mối, chiến tranh chính thức chấm dứt. Tôi lúc này đã sắp tốt nghiệp đại học, 2 anh em mừng rỡ gặp nhau, cùng trên chuyến tàu về quê nghe ngoài kia rạo rực tiếng hò reo ăn mừng. Vượt qua những con đường đất đỏ, bụi mù, chỉ mong gặp lại mẹ, báo tin cho bố dưới suối vàng. Về đến đầu làng, quang cảnh cũng hiện ra như mọi làng quê khác, cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, người ta nói cười vui vẻ, trên loa phóng thanh vang lên những bài hát hào hùng.

Chúng tôi gặp thằng út đang hò reo cùng đám bạn, kéo nó về nhà. Cả gia đình 4 người làm 1 mâm cỗ nhỏ, cúng trước ban thờ bố, bố tôi cũng đã hi sinh được 6 năm, thân xác nằm lại nơi chiến trường, tôi thắp hương cho bố, kể bố nghe đất nước đã hoàn toàn giải phóng, tôi sắp tốt nghiệp đại học còn thằng út cũng đang học lớp 10 (tương đương lớp 12 bây giờ), tất cả chúng con đều hiếu thảo và cố gắng học tập để trở thành những người có ích cho đất nước, xứng đáng với sự hi sinh của bố.

Tôi nhìn sang mẹ, lòng lại vương lên 1 chút ân hận với bố, nhưng càng ân hận, tôi lại càng muốn chăm sóc nhiều hơn cho mẹ, đáp ứng nhiều hơn những nhu cầu của mẹ. Mẹ nhìn lại tôi, đầy tình tứ. Sau bữa ăn, thằng thứ được lệnh tôi kiểm tra bài vở cho thằng út ở trong nhà, tôi và mẹ ra giếng rửa bát, nước giếng mát lạnh, mẹ thò tay vào nắm buồi tôi, tôi thò tay vào vê vú mẹ, vội vàng trao nhau những nụ nôn vụng trộm nhưng tuyệt nhiên 2 mẹ con dù nhớ nhung đến mấy cũng không thể quá mạo hiểm.

Tôi thì thầm vào tai mẹ, rồi giả bộ quay lại nhà, hỏi thằng thứ xem thằng út học hành ra sao, 2 đứa nó phân bua 1 lúc, tôi bắt thằng út giải 1 cái đề toán, còn thằng thứ phải kiểm tra từng bước nó làm xem đúng sai đến đâu. Kỳ thi đại học cũng chỉ còn mấy tháng. Rồi đúng theo kế hoạch, tiếng mẹ gọi tôi ra vườn chọn hái cho mẹ mấy cái lá chuối. Biết tính 2 thằng em, tôi giả vờ hắng giọng bảo hay để bài đấy ra cắt lá chuối giúp mẹ, nhưng chúng dài mồm ra từ chối. Tôi giả vờ lắc đầu ngao ngán, nói đã vậy ở nguyên trong nhà, 20 phút nữa anh với mẹ xong anh vào mà chưa xong hết 5 bài thì đừng trách anh. Từ sau khi bố mất, tôi rất có uy quyền với 2 đứa em, chúng vừa nể vừa sợ, nên tuân theo răm rắp.

Tôi bỏ ra vườn chuối với mẹ, mẹ đã chờ sẵn ở đó với 1 đống lá chuối đã cắt sẵn, tôi với mẹ đi sâu vào vườn, mẹ đứng dựa vào 1 cây chuối to, quần lụa vén lên đến bẹn, mổng chổng ra sau, mẹ vạch ống quần sang, tôi tụt vội quần xuống gối, đưa buồi vào trong lồn mẹ từ phía sau. Tôi cao hơn mẹ nên tư thế này tôi phải hơi khuỳnh chân 1 chút, nhưng giờ thì chẳng có khó khăn nào ngăn được tôi và mẹ, chúng tôi làm thật nhanh, thúc những nhát thật sâu và mạnh, người mẹ và cả cây chuối rung lên theo nhịp nhấp, mẹ ôm lấy cây chuối chúi người về phía trước, tôi luồn tay giữ eo mẹ cứ thế mà dập từng nhát từng nhát rõ sâu vào lồn mẹ.

Mông mẹ dập liên hồi vào hạ bộ tôi mát rượi sau mỗi cú thúc. Tôi vừa thò tay bóp vú mẹ vừa nhấp. Mẹ sướng, rên ư ử trong họng, nhưng cũng không dám kêu. Vì khoảng cách rất gần chỗ 2 em tôi đang học. Chỉ có tiếng rào rào của cây chuối như thể tôi và mẹ đang chọn để cắt, thi thoảng, tôi kìm cơn sướng kêu lên vài câu “Mẹ ơi, sang góc này có lá này mẹ có lấy không?”. Tầm gần 15 phút, lồn mẹ bóp chặt trong cơn cực khoái, đổ nhào về phía trước, còn tôi thì gục xuống vì mỏi, tinh trùng phóng hết xuống đất.

Mẹ con tôi sửa soạn lại trang phục, đoạn cầm đống lá chuối vào nhà. Mẹ lườm trách hai thằng em “Chúng mày được chiều đâm lười quá, cái gì cũng đổ hết lên đầu thằng anh.” Tôi cũng giả vờ “Thôi mẹ cho chúng nó học, năm sau thi rồi, bao giờ học xong thì báo hiếu cho mẹ cũng chưa muộn mà” Mẹ lại nói “Cha bố các anh chỉ bảo vệ nhau”. Mấy mẹ con cùng cười.

Sang đến năm sau thì em út tôi đỗ đại học, nó chọn theo ngành giáo viên. Ngày trước thằng thứ đỗ đại học, còn thằng út ở nhà mẹ không lên Hà Nội được, tôi tự lo cho thằng thứ trên này. Lần này thằng út lên nhập học, nên mẹ lại có cơ hội đưa nó lên. Lo xong xuôi cho nó, tôi đèo mẹ đi chơi Hà Nội. Ngày xưa hai mẹ con đi bộ, nay tôi đèo mẹ trên chiếc xe đạp mượn của mấy anh em trong xí nghiệp.

À tôi quên chưa kể, giờ tôi được nhà nước phân về 1 xí nghiệp sản xuất thực phẩm, hiện giờ đang sống trong ký túc xá của xí nghiệp. Tôi ở cùng phòng với 1 người nữa, nhưng vừa hay hôm nay lại là ngày anh ta về quê. Trong đầu tôi đã vạch ra kế hoạch của mình. Tôi đưa mẹ qua 1 số địa điểm nổi tiếng của Hà Nội, cho mẹ ăn thử kem Tràng Tiền, mẹ thích lắm. Rồi lại đưa mẹ đi ăn phở. Thời điểm này mà được ăn phở là sang lắm. Lần này có tiền lương, tôi rủng rỉnh gọi hẳn 2 bát có người lái, 2 mẹ con ăn no căng bụng.

Tôi lại chở mẹ lên cầu Long Biên, gió sông lồng lộng, tôi chỉ về cái chỗ xa xa, hỏi mẹ rằng mẹ có nhớ chỗ kia 5 năm về trước không mẹ? Mẹ nép vào người tôi “Mẹ nhớ”. Đường về ký túc xá của tôi tối om om, đèn đường hồi đó cũng chả có nhiều. Đến nơi, tôi xin bác bảo vệ cho mẹ vào ngủ lại 1 đêm.

Bác bảo vệ cau mày “Giấy tờ đâu? Mang ra đây tao xem nào?”. Thời đó giấy tờ nghiêm lắm. Tôi lật đật đưa giấy tờ của mẹ cho bác xem, không quên đưa thêm cả giấy tờ của tôi để bác biết là cùng địa chỉ, rồi kể lể “Mẹ cháu đưa thằng út lên nhập học, sáng mai mới có tàu về, thằng T ở cùng cháu hôm nay về quê, bác cho mẹ cháu ở nhờ 1 đêm. Sáng mai cháu đưa mẹ ra ga sớm.” Bác quan sát một hồi người phụ nữ ăn vận quê mùa, tay xách nải, cười cười trả giấy tờ sau khi xem xét kỹ lưỡng xong, bảo mẹ: “Tôi biết cái thằng này, các thằng khác thì quậy lắm nhưng thằng này nó ngoan và lễ phép, mà chả thấy nó đi chơi bao giờ. Thôi mẹ con chị vào đi, tôi tránh cho vụ khai báo tạm trú tạm vắng.”

Tôi thở phào, dẫn mẹ lên phòng, cất túi đồ mẹ mang theo, lòng rạo rực vì đêm nay chỉ có hai mẹ con. Phòng tôi là 1 phòng tách biệt ở bên cạnh cầu thang, không sát với các phòng khác, mẹ nhìn căn phòng ký túc của tôi, căn phòng nhỏ chỉ có 2 cái giường kê song song với nhau, tôi 1 cái và thằng bạn ở cùng thì 1 cái, công trình phụ thì dùng chung với cả tầng. Tôi thì thầm vào tai mẹ “Phòng con ở tách biệt, nhưng cũng nên giữ tiếng nhỏ 1 chút mẹ ạ”.

Đêm đó, tôi đóng chặt cửa, tắt hết đèn, kéo rèm cẩn thận, tôi trải chiếu xuống đất, giường không vững sợ lại phát ra tiếng kiêu. Mẹ nằm xuống ôm tôi, xoa buồi tôi cứng ngắc ngoài quần “Ôi con tôi… thèm lắm rồi đúng không…” Tôi gật đầu, rúc đầu vào ngực mẹ. Mẹ cửi từng cúc áo, lấy tay tôi đặt lên vú mẹ, ép chặt nó vào “Mẹ cũng thèm con lắm” Mẹ cười khẽ, trao tôi một cái nhìn khao khát.

“Để mẹ…” rồi trèo lên người tôi, nằm trên tôi trong không gian chật hẹp ở giữa 2 cái giường. Tôi nằm ngửa, mẹ cởi quần, tay vuốt ve buồi tôi. Mẹ cúi xuống, hôn lên môi tôi 1 nụ hôn ngọt ngào, lưỡi mẹ quấn lấy lưỡi tôi, tôi đáp lại mãnh liệt, tay sờ lên vú mẹ, bóp nhẹ qua lớp áo. Mẹ thở gấp, ngồi hẳn lên, để buồi tôi chui vào lồn mẹ, rồi lắc hông chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”, những tiếng ái ân lại vang lên.

Tôi sướng đến run người, tay luồn vào áo mẹ, vuốt ve vú mẹ, rồi xuống eo, ghì chặt mẹ vào tôi. Mẹ nhấp nhanh hơn, hông mẹ đập xuống háng tôi, “Bạch… bạch… bạch” ôi thịt đâm vào thịt. Mẹ rên khe khẽ: “Lồn mẹ sướng… quá con ơi… mẹ nhớ con quá… con ơi… sướng…” tôi hôn mẹ, tay bóp vú mẹ, cảm giác mềm mại làm tôi điên lên.

Mẹ nằm trên, kiểm soát nhịp độ, tôi hẩy mông nhấp ngược lên, phối hợp với mẹ, mỗi cú nhấp là một lần tôi sướng tê người. Rồi tôi rút buồi khỏi lồn mẹ, lật úp mẹ xuống chiếu, kéo mông mẹ cao lên, mẹ quỳ xuống như 1 con chó cái, tôi nhét buồi lại vào lồn mẹ. Dập mạnh xuống “Mẹ ơi con yêu mẹ… con yêu lồn mẹ…”, “Mẹ cũng yêu con … mẹ yêu buồi con…” “Con sướng mẹ ơi…” “Mẹ sướng… mẹ cũng sướng” Rồi mẹ run lẩy bẩy trong cơn cực khoái, nằm bẹp xuống đất, tôi xuất tinh ào ào trên mông mẹ. Tôi nằm lên mẹ, hôn lấy cổ mẹ, lòng thỏa mãn sau bao ngày thèm khát.

[HIỆN TẠI]

Ấn nút xả trên toa lét máy bay, tôi tạt ít nước vào mặt, cái cảm giác nửa buồn ngủ mà chẳng thể ngủ ở người già làm tôi muốn mình tỉnh hẳn. Tôi lấy giấy lau khô, chợt nhận thấy gương mặt của mình trong gương có biết bao nét giống mẹ. Giờ đây tôi đã trở thành 1 ông già. Tôi chầm chậm lách người bước đi học hành lang máy may, cảm giác này vẫn chả khác gì ngày xưa khi tôi lách mình tìm ghế trống trên những chuyến tàu. Tất cả cứ như mơ mơ ảo ảo, quá khứ, hiện tại đan xen vào nhau.

Sau hôm đó tại phòng ký túc, mẹ về lại quê, sống 1 mình tại căn nhà thơ ấu của chúng tôi. 1 mình ở đó. Hồi đó, tôi lúc nào cũng lo lắng, không biết có 1 lão phó chủ nhiệm hợp tác xã nào khác lại mò đến ức hiếp mẹ như lần trước không? Dù ở quê có bà có các bác và các anh em họ, tôi vẫn không nguôi nỗi đau đáu trong lòng. Có lúc tôi đã muốn viết đơn xin về quê công tác hoặc bỏ hết về làm nông dân để được gần mẹ. Nhưng có cái gì đó trong tôi không cho phép, nó trở thành lý do nhất định tôi phải kiếm được nhà ở Hà Nội, nhất định phải đưa mẹ lên sống với tôi.
 
Sửa lần cuối:

CHAP 11: GIẢI PHÓNG

[QUÁ KHỨ]

Sau khi Mỹ rút khỏi Việt Nam, chiến sự ở Miền Bắc tạm lắng xuống mà chuyển dần xuống chiến trường Miền Trung và Miền Nam. Em trai thứ của tôi cũng đỗ đại học, những ngày cuối trước khi thi, tôi đón nó lên ở chui trong ký túc xá để kèm cặp cũng đạt được kết quả. Thằng thứ mừng rơn, còn thằng út thì có vẻ hơi buồn vì người anh thân thiết cũng sẽ lên Hà Nội, nhưng lòng lại tràn gập ý chí cũng sẽ học hành thành tài theo bước các anh.

Khác với tôi theo ngành kỹ thuật sản xuất, em trai thứ của tôi theo ngành xây dựng, nó cũng học theo anh đi làm thêm kiếm tiền trang trải, vài tháng, 2 anh em tôi lại về thăm mẹ và em 1 lần. Tôi với mẹ chỉ dám trao nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, còn cũng chẳng có 1 chút cơ hội nào được ở bên nhau như cách mẹ con tôi vẫn ở. Thấm thoát nó cũng học hết năm thứ nhất.

Rồi ngày giải phóng đến, cả nước hân hoan khi non song thu về một mối, chiến tranh chính thức chấm dứt. Tôi lúc này đã sắp tốt nghiệp đại học, 2 anh em mừng rỡ gặp nhau, cùng trên chuyến tàu về quê nghe ngoài kia rạo rực tiếng hò reo ăn mừng. Vượt qua những con đường đất đỏ, bụi mù, chỉ mong gặp lại mẹ, báo tin cho bố dưới suối vàng. Về đến đầu làng, quang cảnh cũng hiện ra như mọi làng quê khác, cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, người ta nói cười vui vẻ, trên loa phóng thanh vang lên những bài hát hào hùng.

Chúng tôi gặp thằng út đang hò reo cùng đám bạn, kéo nó về nhà. Cả gia đình 4 người làm 1 mâm cỗ nhỏ, cúng trước ban thờ bố, bố tôi cũng đã hi sinh được 6 năm, thân xác nằm lại nơi chiến trường, tôi thắp hương cho bố, kể bố nghe đất nước đã hoàn toàn giải phóng, tôi sắp tốt nghiệp đại học còn thằng út cũng đang học lớp 10 (tương đương lớp 12 bây giờ), tất cả chúng con đều hiếu thảo và cố gắng học tập để trở thành những người có ích cho đất nước, xứng đáng với sự hi sinh của bố.

Tôi nhìn sang mẹ, lòng lại vương lên 1 chút ân hận với bố, nhưng càng ân hận, tôi lại càng muốn chăm sóc nhiều hơn cho mẹ, đáp ứng nhiều hơn những nhu cầu của mẹ. Mẹ nhìn lại tôi, đầy tình tứ. Sau bữa ăn, thằng thứ được lệnh tôi kiểm tra bài vở cho thằng út ở trong nhà, tôi và mẹ ra giếng rửa bát, nước giếng mát lạnh, mẹ thò tay vào nắm buồi tôi, tôi thò tay vào vê vú mẹ, vội vàng trao nhau những nụ nôn vụng trộm nhưng tuyệt nhiên 2 mẹ con dù nhớ nhung đến mấy cũng không thể quá mạo hiểm.

Tôi thì thầm vào tai mẹ, rồi giả bộ quay lại nhà, hỏi thằng thứ xem thằng út học hành ra sao, 2 đứa nó phân bua 1 lúc, tôi bắt thằng út giải 1 cái đề toán, còn thằng thứ phải kiểm tra từng bước nó làm xem đúng sai đến đâu. Kỳ thi đại học cũng chỉ còn mấy tháng. Rồi đúng theo kế hoạch, tiếng mẹ gọi tôi ra vườn chọn hái cho mẹ mấy cái lá chuối. Biết tính 2 thằng em, tôi giả vờ hắng giọng bảo hay để bài đấy ra cắt lá chuối giúp mẹ, nhưng chúng dài mồm ra từ chối. Tôi giả vờ lắc đầu ngao ngán, nói đã vậy ở nguyên trong nhà, 20 phút nữa anh với mẹ xong anh vào mà chưa xong hết 5 bài thì đừng trách anh. Từ sau khi bố mất, tôi rất có uy quyền với 2 đứa em, chúng vừa nể vừa sợ, nên tuân theo răm rắp.

Tôi bỏ ra vườn chuối với mẹ, mẹ đã chờ sẵn ở đó với 1 đống lá chuối đã cắt sẵn, tôi với mẹ đi sâu vào vườn, mẹ đứng dựa vào 1 cây chuối to, quần lụa vén lên đến bẹn, mổng chổng ra sau, mẹ vạch ống quần sang, tôi tụt vội quần xuống gối, đưa buồi vào trong lồn mẹ từ phía sau. Tôi cao hơn mẹ nên tư thế này tôi phải hơi khuỳnh chân 1 chút, nhưng giờ thì chẳng có khó khăn nào ngăn được tôi và mẹ, chúng tôi làm thật nhanh, thúc những nhát thật sâu và mạnh, người mẹ và cả cây chuối rung lên theo nhịp nhấp, mẹ ôm lấy cây chuối chúi người về phía trước, tôi luồn tay giữ eo mẹ cứ thế mà dập từng nhát từng nhát rõ sâu vào lồn mẹ.

Mông mẹ dập liên hồi vào hạ bộ tôi mát rượi sau mỗi cú thúc. Tôi vừa thò tay bóp vú mẹ vừa nhấp. Mẹ sướng, rên ư ử trong họng, nhưng cũng không dám kêu. Vì khoảng cách rất gần chỗ 2 em tôi đang học. Chỉ có tiếng rào rào của cây chuối như thể tôi và mẹ đang chọn để cắt, thi thoảng, tôi kìm cơn sướng kêu lên vài câu “Mẹ ơi, sang góc này có lá này mẹ có lấy không?”. Tầm gần 15 phút, lồn mẹ bóp chặt trong cơn cực khoái, đổ nhào về phía trước, còn tôi thì gục xuống vì mỏi, tinh trùng phóng hết xuống đất.

Mẹ con tôi sửa soạn lại trang phục, đoạn cầm đống lá chuối vào nhà. Mẹ lườm trách hai thằng em “Chúng mày được chiều đâm lười quá, cái gì cũng đổ hết lên đầu thằng anh.” Tôi cũng giả vờ “Thôi mẹ cho chúng nó học, năm sau thi rồi, bao giờ học xong thì báo hiếu cho mẹ cũng chưa muộn mà” Mẹ lại nói “Cha bố các anh chỉ bảo vệ nhau”. Mấy mẹ con cùng cười.

Sang đến năm sau thì em út tôi đỗ đại học, nó chọn theo ngành giáo viên. Ngày trước thằng thứ đỗ đại học, còn thằng út ở nhà mẹ không lên Hà Nội được, tôi tự lo cho thằng thứ trên này. Lần này thằng út lên nhập học, nên mẹ lại có cơ hội đưa nó lên. Lo xong xuôi cho nó, tôi đèo mẹ đi chơi Hà Nội. Ngày xưa hai mẹ con đi bộ, nay tôi đèo mẹ trên chiếc xe đạp mượn của mấy anh em trong xí nghiệp.

À tôi quên chưa kể, giờ tôi được nhà nước phân về 1 xí nghiệp sản xuất thực phẩm, hiện giờ đang sống trong ký túc xá của xí nghiệp. Tôi ở cùng phòng với 1 người nữa, nhưng vừa hay hôm nay lại là ngày anh ta về quê. Trong đầu tôi đã vạch ra kế hoạch của mình. Tôi đưa mẹ qua 1 số địa điểm nổi tiếng của Hà Nội, cho mẹ ăn thử kem Tràng Tiền, mẹ thích lắm. Rồi lại đưa mẹ đi ăn phở. Thời điểm này mà được ăn phở là sang lắm. Lần này có tiền lương, tôi rủng rỉnh gọi hẳn 2 bát có người lái, 2 mẹ con ăn no căng bụng.

Tôi lại chở mẹ lên cầu Long Biên, gió sông lồng lộng, tôi chỉ về cái chỗ xa xa, hỏi mẹ rằng mẹ có nhớ chỗ kia 5 năm về trước không mẹ? Mẹ nép vào người tôi “Mẹ nhớ”. Đường về ký túc xá của tôi tối om om, đèn đường hồi đó cũng chả có nhiều. Đến nơi, tôi xin bác bảo vệ cho mẹ vào ngủ lại 1 đêm.

Bác bảo vệ cau mày “Giấy tờ đâu? Mang ra đây tao xem nào?”. Thời đó giấy tờ nghiêm lắm. Tôi lật đật đưa giấy tờ của mẹ cho bác xem, không quên đưa thêm cả giấy tờ của tôi để bác biết là cùng địa chỉ, rồi kể lể “Mẹ cháu đưa thằng út lên nhập học, sáng mai mới có tàu về, thằng T ở cùng cháu hôm nay về quê, bác cho mẹ cháu ở nhờ 1 đêm. Sáng mai cháu đưa mẹ ra ga sớm.” Bác quan sát một hồi người phụ nữ ăn vận quê mùa, tay xách nải, cười cười trả giấy tờ sau khi xem xét kỹ lưỡng xong, bảo mẹ: “Tôi biết cái thằng này, các thằng khác thì quậy lắm nhưng thằng này nó ngoan và lễ phép, mà chả thấy nó đi chơi bao giờ. Thôi mẹ con chị vào đi, tôi tránh cho vụ khai báo tạm trú tạm vắng.”

Tôi thở phào, dẫn mẹ lên phòng, cất túi đồ mẹ mang theo, lòng rạo rực vì đêm nay chỉ có hai mẹ con. Phòng tôi là 1 phòng tách biệt ở bên cạnh cầu thang, không sát với các phòng khác, mẹ nhìn căn phòng ký túc của tôi, căn phòng nhỏ chỉ có 2 cái giường kê song song với nhau, tôi 1 cái và thằng bạn ở cùng thì 1 cái, công trình phụ thì dùng chung với cả tầng. Tôi thì thầm vào tai mẹ “Phòng con ở tách biệt, nhưng cũng nên giữ tiếng nhỏ 1 chút mẹ ạ”.

Đêm đó, tôi đóng chặt cửa, tắt hết đèn, kéo rèm cẩn thận, tôi trải chiếu xuống đất, giường không vững sợ lại phát ra tiếng kiêu. Mẹ nằm xuống ôm tôi, xoa buồi tôi cứng ngắc ngoài quần “Ôi con tôi… thèm lắm rồi đúng không…” Tôi gật đầu, rúc đầu vào ngực mẹ. Mẹ cửi từng cúc áo, lấy tay tôi đặt lên vú mẹ, ép chặt nó vào “Mẹ cũng thèm con lắm” Mẹ cười khẽ, trao tôi một cái nhìn khao khát.

“Để mẹ…” rồi trèo lên người tôi, nằm trên tôi trong không gian chật hẹp ở giữa 2 cái giường. Tôi nằm ngửa, mẹ cởi quần, tay vuốt ve buồi tôi. Mẹ cúi xuống, hôn lên môi tôi 1 nụ hôn ngọt ngào, lưỡi mẹ quấn lấy lưỡi tôi, tôi đáp lại mãnh liệt, tay sờ lên vú mẹ, bóp nhẹ qua lớp áo. Mẹ thở gấp, ngồi hẳn lên, để buồi tôi chui vào lồn mẹ, rồi lắc hông chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”, những tiếng ái ân lại vang lên.

Tôi sướng đến run người, tay luồn vào áo mẹ, vuốt ve vú mẹ, rồi xuống eo, ghì chặt mẹ vào tôi. Mẹ nhấp nhanh hơn, hông mẹ đập xuống háng tôi, “Bạch… bạch… bạch” ôi thịt đâm vào thịt. Mẹ rên khe khẽ: “Lồn mẹ sướng… quá con ơi… mẹ nhớ con quá… con ơi… sướng…” tôi hôn mẹ, tay bóp vú mẹ, cảm giác mềm mại làm tôi điên lên.

Mẹ nằm trên, kiểm soát nhịp độ, tôi hẩy mông nhấp ngược lên, phối hợp với mẹ, mỗi cú nhấp là một lần tôi sướng tê người. Rồi tôi rút buồi khỏi lồn mẹ, lật úp mẹ xuống chiếu, kéo mông mẹ cao lên, mẹ quỳ xuống như 1 con chó cái, tôi nhét buồi lại vào lồn mẹ. Dập mạnh xuống “Mẹ ơi con yêu mẹ… con yêu lồn mẹ…”, “Mẹ cũng yêu con … mẹ yêu buồi con…” “Con sướng mẹ ơi…” “Mẹ sướng… mẹ cũng sướng” Rồi mẹ run lẩy bẩy trong cơn cực khoái, nằm bẹp xuống đất, tôi xuất tinh ào ào trên mông mẹ. Tôi nằm lên mẹ, hôn lấy cổ mẹ, lòng thỏa mãn sau bao ngày thèm khát.

[HIỆN TẠI]

Ấn nút xả trên toa lét máy bay, tôi tạt ít nước vào mặt, cái cảm giác nửa buồn ngủ mà chẳng thể ngủ ở người già làm tôi muốn mình tỉnh hẳn. Tôi lấy giấy lau khô, chợt nhận thấy gương mặt của mình trong gương có biết bao nét giống mẹ. Giờ đây tôi đã trở thành 1 ông già. Tôi chầm chậm lách người bước đi học hành lang máy may, cảm giác này vẫn chả khác gì ngày xưa khi tôi lách mình tìm ghế trống trên những chuyến tàu. Tất cả cứ như mơ mơ ảo ảo, quá khứ, hiện tại đan xen vào nhau.

Sau hôm đó tại phòng ký túc, mẹ về lại quê, sống 1 mình tại căn nhà thơ ấu của chúng tôi. 1 mình ở đó. Hồi đó, tôi lúc nào cũng lo lắng, không biết có 1 lão phó chủ nhiệm hợp tác xã nào khác lại mò đến ức hiếp mẹ như lần trước không? Dù ở quê có bà có các bác và các anh em họ, tôi vẫn không nguôi nỗi đau đáu trong lòng. Có lúc tôi đã muốn viết đơn xin về quê công tác hoặc bỏ hết về làm nông dân để được gần mẹ. Nhưng có cái gì đó trong tôi không cho phép, nó trở thành lý do nhất định tôi phải kiếm được nhà ở Hà Nội, nhất định phải đưa mẹ lên sống với tôi.
Hãy quá bác ơi
 

CHAP 11: GIẢI PHÓNG

[QUÁ KHỨ]

Sau khi Mỹ rút khỏi Việt Nam, chiến sự ở Miền Bắc tạm lắng xuống mà chuyển dần xuống chiến trường Miền Trung và Miền Nam. Em trai thứ của tôi cũng đỗ đại học, những ngày cuối trước khi thi, tôi đón nó lên ở chui trong ký túc xá để kèm cặp cũng đạt được kết quả. Thằng thứ mừng rơn, còn thằng út thì có vẻ hơi buồn vì người anh thân thiết cũng sẽ lên Hà Nội, nhưng lòng lại tràn gập ý chí cũng sẽ học hành thành tài theo bước các anh.

Khác với tôi theo ngành kỹ thuật sản xuất, em trai thứ của tôi theo ngành xây dựng, nó cũng học theo anh đi làm thêm kiếm tiền trang trải, vài tháng, 2 anh em tôi lại về thăm mẹ và em 1 lần. Tôi với mẹ chỉ dám trao nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, còn cũng chẳng có 1 chút cơ hội nào được ở bên nhau như cách mẹ con tôi vẫn ở. Thấm thoát nó cũng học hết năm thứ nhất.

Rồi ngày giải phóng đến, cả nước hân hoan khi non song thu về một mối, chiến tranh chính thức chấm dứt. Tôi lúc này đã sắp tốt nghiệp đại học, 2 anh em mừng rỡ gặp nhau, cùng trên chuyến tàu về quê nghe ngoài kia rạo rực tiếng hò reo ăn mừng. Vượt qua những con đường đất đỏ, bụi mù, chỉ mong gặp lại mẹ, báo tin cho bố dưới suối vàng. Về đến đầu làng, quang cảnh cũng hiện ra như mọi làng quê khác, cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, người ta nói cười vui vẻ, trên loa phóng thanh vang lên những bài hát hào hùng.

Chúng tôi gặp thằng út đang hò reo cùng đám bạn, kéo nó về nhà. Cả gia đình 4 người làm 1 mâm cỗ nhỏ, cúng trước ban thờ bố, bố tôi cũng đã hi sinh được 6 năm, thân xác nằm lại nơi chiến trường, tôi thắp hương cho bố, kể bố nghe đất nước đã hoàn toàn giải phóng, tôi sắp tốt nghiệp đại học còn thằng út cũng đang học lớp 10 (tương đương lớp 12 bây giờ), tất cả chúng con đều hiếu thảo và cố gắng học tập để trở thành những người có ích cho đất nước, xứng đáng với sự hi sinh của bố.

Tôi nhìn sang mẹ, lòng lại vương lên 1 chút ân hận với bố, nhưng càng ân hận, tôi lại càng muốn chăm sóc nhiều hơn cho mẹ, đáp ứng nhiều hơn những nhu cầu của mẹ. Mẹ nhìn lại tôi, đầy tình tứ. Sau bữa ăn, thằng thứ được lệnh tôi kiểm tra bài vở cho thằng út ở trong nhà, tôi và mẹ ra giếng rửa bát, nước giếng mát lạnh, mẹ thò tay vào nắm buồi tôi, tôi thò tay vào vê vú mẹ, vội vàng trao nhau những nụ nôn vụng trộm nhưng tuyệt nhiên 2 mẹ con dù nhớ nhung đến mấy cũng không thể quá mạo hiểm.

Tôi thì thầm vào tai mẹ, rồi giả bộ quay lại nhà, hỏi thằng thứ xem thằng út học hành ra sao, 2 đứa nó phân bua 1 lúc, tôi bắt thằng út giải 1 cái đề toán, còn thằng thứ phải kiểm tra từng bước nó làm xem đúng sai đến đâu. Kỳ thi đại học cũng chỉ còn mấy tháng. Rồi đúng theo kế hoạch, tiếng mẹ gọi tôi ra vườn chọn hái cho mẹ mấy cái lá chuối. Biết tính 2 thằng em, tôi giả vờ hắng giọng bảo hay để bài đấy ra cắt lá chuối giúp mẹ, nhưng chúng dài mồm ra từ chối. Tôi giả vờ lắc đầu ngao ngán, nói đã vậy ở nguyên trong nhà, 20 phút nữa anh với mẹ xong anh vào mà chưa xong hết 5 bài thì đừng trách anh. Từ sau khi bố mất, tôi rất có uy quyền với 2 đứa em, chúng vừa nể vừa sợ, nên tuân theo răm rắp.

Tôi bỏ ra vườn chuối với mẹ, mẹ đã chờ sẵn ở đó với 1 đống lá chuối đã cắt sẵn, tôi với mẹ đi sâu vào vườn, mẹ đứng dựa vào 1 cây chuối to, quần lụa vén lên đến bẹn, mổng chổng ra sau, mẹ vạch ống quần sang, tôi tụt vội quần xuống gối, đưa buồi vào trong lồn mẹ từ phía sau. Tôi cao hơn mẹ nên tư thế này tôi phải hơi khuỳnh chân 1 chút, nhưng giờ thì chẳng có khó khăn nào ngăn được tôi và mẹ, chúng tôi làm thật nhanh, thúc những nhát thật sâu và mạnh, người mẹ và cả cây chuối rung lên theo nhịp nhấp, mẹ ôm lấy cây chuối chúi người về phía trước, tôi luồn tay giữ eo mẹ cứ thế mà dập từng nhát từng nhát rõ sâu vào lồn mẹ.

Mông mẹ dập liên hồi vào hạ bộ tôi mát rượi sau mỗi cú thúc. Tôi vừa thò tay bóp vú mẹ vừa nhấp. Mẹ sướng, rên ư ử trong họng, nhưng cũng không dám kêu. Vì khoảng cách rất gần chỗ 2 em tôi đang học. Chỉ có tiếng rào rào của cây chuối như thể tôi và mẹ đang chọn để cắt, thi thoảng, tôi kìm cơn sướng kêu lên vài câu “Mẹ ơi, sang góc này có lá này mẹ có lấy không?”. Tầm gần 15 phút, lồn mẹ bóp chặt trong cơn cực khoái, đổ nhào về phía trước, còn tôi thì gục xuống vì mỏi, tinh trùng phóng hết xuống đất.

Mẹ con tôi sửa soạn lại trang phục, đoạn cầm đống lá chuối vào nhà. Mẹ lườm trách hai thằng em “Chúng mày được chiều đâm lười quá, cái gì cũng đổ hết lên đầu thằng anh.” Tôi cũng giả vờ “Thôi mẹ cho chúng nó học, năm sau thi rồi, bao giờ học xong thì báo hiếu cho mẹ cũng chưa muộn mà” Mẹ lại nói “Cha bố các anh chỉ bảo vệ nhau”. Mấy mẹ con cùng cười.

Sang đến năm sau thì em út tôi đỗ đại học, nó chọn theo ngành giáo viên. Ngày trước thằng thứ đỗ đại học, còn thằng út ở nhà mẹ không lên Hà Nội được, tôi tự lo cho thằng thứ trên này. Lần này thằng út lên nhập học, nên mẹ lại có cơ hội đưa nó lên. Lo xong xuôi cho nó, tôi đèo mẹ đi chơi Hà Nội. Ngày xưa hai mẹ con đi bộ, nay tôi đèo mẹ trên chiếc xe đạp mượn của mấy anh em trong xí nghiệp.

À tôi quên chưa kể, giờ tôi được nhà nước phân về 1 xí nghiệp sản xuất thực phẩm, hiện giờ đang sống trong ký túc xá của xí nghiệp. Tôi ở cùng phòng với 1 người nữa, nhưng vừa hay hôm nay lại là ngày anh ta về quê. Trong đầu tôi đã vạch ra kế hoạch của mình. Tôi đưa mẹ qua 1 số địa điểm nổi tiếng của Hà Nội, cho mẹ ăn thử kem Tràng Tiền, mẹ thích lắm. Rồi lại đưa mẹ đi ăn phở. Thời điểm này mà được ăn phở là sang lắm. Lần này có tiền lương, tôi rủng rỉnh gọi hẳn 2 bát có người lái, 2 mẹ con ăn no căng bụng.

Tôi lại chở mẹ lên cầu Long Biên, gió sông lồng lộng, tôi chỉ về cái chỗ xa xa, hỏi mẹ rằng mẹ có nhớ chỗ kia 5 năm về trước không mẹ? Mẹ nép vào người tôi “Mẹ nhớ”. Đường về ký túc xá của tôi tối om om, đèn đường hồi đó cũng chả có nhiều. Đến nơi, tôi xin bác bảo vệ cho mẹ vào ngủ lại 1 đêm.

Bác bảo vệ cau mày “Giấy tờ đâu? Mang ra đây tao xem nào?”. Thời đó giấy tờ nghiêm lắm. Tôi lật đật đưa giấy tờ của mẹ cho bác xem, không quên đưa thêm cả giấy tờ của tôi để bác biết là cùng địa chỉ, rồi kể lể “Mẹ cháu đưa thằng út lên nhập học, sáng mai mới có tàu về, thằng T ở cùng cháu hôm nay về quê, bác cho mẹ cháu ở nhờ 1 đêm. Sáng mai cháu đưa mẹ ra ga sớm.” Bác quan sát một hồi người phụ nữ ăn vận quê mùa, tay xách nải, cười cười trả giấy tờ sau khi xem xét kỹ lưỡng xong, bảo mẹ: “Tôi biết cái thằng này, các thằng khác thì quậy lắm nhưng thằng này nó ngoan và lễ phép, mà chả thấy nó đi chơi bao giờ. Thôi mẹ con chị vào đi, tôi tránh cho vụ khai báo tạm trú tạm vắng.”

Tôi thở phào, dẫn mẹ lên phòng, cất túi đồ mẹ mang theo, lòng rạo rực vì đêm nay chỉ có hai mẹ con. Phòng tôi là 1 phòng tách biệt ở bên cạnh cầu thang, không sát với các phòng khác, mẹ nhìn căn phòng ký túc của tôi, căn phòng nhỏ chỉ có 2 cái giường kê song song với nhau, tôi 1 cái và thằng bạn ở cùng thì 1 cái, công trình phụ thì dùng chung với cả tầng. Tôi thì thầm vào tai mẹ “Phòng con ở tách biệt, nhưng cũng nên giữ tiếng nhỏ 1 chút mẹ ạ”.

Đêm đó, tôi đóng chặt cửa, tắt hết đèn, kéo rèm cẩn thận, tôi trải chiếu xuống đất, giường không vững sợ lại phát ra tiếng kiêu. Mẹ nằm xuống ôm tôi, xoa buồi tôi cứng ngắc ngoài quần “Ôi con tôi… thèm lắm rồi đúng không…” Tôi gật đầu, rúc đầu vào ngực mẹ. Mẹ cửi từng cúc áo, lấy tay tôi đặt lên vú mẹ, ép chặt nó vào “Mẹ cũng thèm con lắm” Mẹ cười khẽ, trao tôi một cái nhìn khao khát.

“Để mẹ…” rồi trèo lên người tôi, nằm trên tôi trong không gian chật hẹp ở giữa 2 cái giường. Tôi nằm ngửa, mẹ cởi quần, tay vuốt ve buồi tôi. Mẹ cúi xuống, hôn lên môi tôi 1 nụ hôn ngọt ngào, lưỡi mẹ quấn lấy lưỡi tôi, tôi đáp lại mãnh liệt, tay sờ lên vú mẹ, bóp nhẹ qua lớp áo. Mẹ thở gấp, ngồi hẳn lên, để buồi tôi chui vào lồn mẹ, rồi lắc hông chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”, những tiếng ái ân lại vang lên.

Tôi sướng đến run người, tay luồn vào áo mẹ, vuốt ve vú mẹ, rồi xuống eo, ghì chặt mẹ vào tôi. Mẹ nhấp nhanh hơn, hông mẹ đập xuống háng tôi, “Bạch… bạch… bạch” ôi thịt đâm vào thịt. Mẹ rên khe khẽ: “Lồn mẹ sướng… quá con ơi… mẹ nhớ con quá… con ơi… sướng…” tôi hôn mẹ, tay bóp vú mẹ, cảm giác mềm mại làm tôi điên lên.

Mẹ nằm trên, kiểm soát nhịp độ, tôi hẩy mông nhấp ngược lên, phối hợp với mẹ, mỗi cú nhấp là một lần tôi sướng tê người. Rồi tôi rút buồi khỏi lồn mẹ, lật úp mẹ xuống chiếu, kéo mông mẹ cao lên, mẹ quỳ xuống như 1 con chó cái, tôi nhét buồi lại vào lồn mẹ. Dập mạnh xuống “Mẹ ơi con yêu mẹ… con yêu lồn mẹ…”, “Mẹ cũng yêu con … mẹ yêu buồi con…” “Con sướng mẹ ơi…” “Mẹ sướng… mẹ cũng sướng” Rồi mẹ run lẩy bẩy trong cơn cực khoái, nằm bẹp xuống đất, tôi xuất tinh ào ào trên mông mẹ. Tôi nằm lên mẹ, hôn lấy cổ mẹ, lòng thỏa mãn sau bao ngày thèm khát.

[HIỆN TẠI]

Ấn nút xả trên toa lét máy bay, tôi tạt ít nước vào mặt, cái cảm giác nửa buồn ngủ mà chẳng thể ngủ ở người già làm tôi muốn mình tỉnh hẳn. Tôi lấy giấy lau khô, chợt nhận thấy gương mặt của mình trong gương có biết bao nét giống mẹ. Giờ đây tôi đã trở thành 1 ông già. Tôi chầm chậm lách người bước đi học hành lang máy may, cảm giác này vẫn chả khác gì ngày xưa khi tôi lách mình tìm ghế trống trên những chuyến tàu. Tất cả cứ như mơ mơ ảo ảo, quá khứ, hiện tại đan xen vào nhau.

Sau hôm đó tại phòng ký túc, mẹ về lại quê, sống 1 mình tại căn nhà thơ ấu của chúng tôi. 1 mình ở đó. Hồi đó, tôi lúc nào cũng lo lắng, không biết có 1 lão phó chủ nhiệm hợp tác xã nào khác lại mò đến ức hiếp mẹ như lần trước không? Dù ở quê có bà có các bác và các anh em họ, tôi vẫn không nguôi nỗi đau đáu trong lòng. Có lúc tôi đã muốn viết đơn xin về quê công tác hoặc bỏ hết về làm nông dân để được gần mẹ. Nhưng có cái gì đó trong tôi không cho phép, nó trở thành lý do nhất định tôi phải kiếm được nhà ở Hà Nội, nhất định phải đưa mẹ lên sống với tôi.
Làm tiếp truyện của lãng tử gió đi
 
Làm tiếp truyện của lãng tử gió đi
Truyện của langtugio1996 mình có lưu. Cơ mà câu chuyện của bác ấy đủ hay rồi nên mình ko phóng tác.
 

CHAP 12: CĂN HỘ

[QUÁ KHỨ]

1 năm nữa lại trôi qua, tôi đã 25 tuổi, hơn 2 năm công tác, nhờ chuyên môn cũng như ngoại ngữ tốt, tôi được ban lãnh đạo khá ưu ái dù tuổi đời còn trẻ. Ngoài tiếng Nga, tôi còn biết thêm tiếng Anh khiến cho công việc khá thuận lợi khi xí nghiệp đón nhiều đoàn doanh nghiệp nước ngoài về chuyển giao, tiếp cận các công nghệ mới của thế giới.

Tôi ít về quê vì công việc cuốn lấy chân, những ngày nghỉ tôi còn lên thư viện tìm đọc các sách chuyên sâu về kỹ thuật cũng như trau dồi thêm khả năng ngoại ngữ. Nhưng mỗi lần các em về quê tôi cũng dặn dò rất kỹ, cũng như đều gặp chúng nó mỗi khi lên lại Hà Nội để hỏi về tình hình mẹ. Lâu lắm rồi tôi chưa được gặp mẹ.

Cuối năm đó, đợt phân nhà cũng tới, sau khi đánh giá trên nhiều tiêu chí, bao gồm cả việc tôi là con liệt sĩ, gia cảnh nghèo khó, tôi được duyệt phân cho 1 căn hộ tập thể nhỏ trong khu tập thể cán bộ nhân viên của cơ quan. Căn hộ nằm ở tầng 3 của 1 tòa nhà 6 tầng, chỉ rộng khoảng 30m² gồm một gian ngoài và một gian trong, có 1 góc bếp nhỏ và công trình phụ khép kín.

Tôi mừng lắm, lòng khấp khởi chỉ muốn về quê ngay để báo tin cho mẹ. Sáng thứ bảy tuần đó, tôi chạy vù ra ga. Quê tôi cách Hà Nội hàng trăm cây số, xe cộ thời này cũng không thuận tiện, phải mất gần chục tiếng ngồi lắc lư trên tàu ồn ào mới về đến nhà ga gần quê tôi, chưa tính phải bắt xe tiếp để về đến tận làng. Trời lúc này đã đã về chiều, tôi cuốc bộ từ xã về đến tận làng, chân mỏi nhừ, lòng rạo rực khi nghĩ đến nụ cười của mẹ.

Đẩy cửa vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi vá áo dưới ánh đèn dầu lập lòe, bóng dáng người đàn bà nhỏ bé đã bước sang nửa sau của lứa tuổi 40 in lên vách. “Mẹ” tôi hét lên, mẹ giật mình như không tin vào mắt mình “Ôi, con đã về, mẹ ngóng con mãi…” mẹ trách. Tôi sà vào lòng mẹ báo ngay tin vui “Mẹ ơi, con được phân nhà ở Hà Nội rồi!” tôi reo lên, giọng không giấu nổi niềm vui. Mẹ ngẩng đầu, mắt sáng rực, đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay tôi: “Thật à con? Tốt quá rồi.”

Giọng mẹ nghẹn ngào, mẹ kéo tôi đến bàn thờ bố, vẫn đơn sơ như ngày nào, mẹ châm 2 nén hương, đưa cho tôi 1 nén, tôi chắp tay trước ngực đứng bên cạnh mẹ, khói nghi ngút bay lên, mẹ con tôi báo với bố về việc tôi được phân nhà rồi. Mai đây sẽ nhanh chóng ổn định ở lại Hà Nội. Mẹ quay sang tôi, cười hiền: “Để mẹ chạy ù ra chợ mua cua về nấu canh cho con ăn, lâu lắm mẹ chưa được nấu cho con…, con gầy đi đấy” Tôi gật đầu.

Nhìn mẹ xách cái rổ tre lững thững ra ngõ, bóng lưng mẹ gầy dưới cái áo nâu sờn, tóc mẹ bay bay dưới nắng chiều tà thật đẹp. Người phụ nữ đẹp nhất trong đời tôi. Tôi ngồi trong nhà, lòng buồn tủi, nghĩ đến những năm tháng mẹ một mình nuôi 3 anh em tôi sau khi bố hy sinh, nghĩ đến thân hình mẹ ngày càng tiều tụy mà tôi chẳng ở bên chăm sóc được nhiều. Mẹ về, tay giỏ cua tươi, hí hửng vào bếp nấu nướng, tôi giúp mẹ giã cua, mùi canh cua thơm lừng bay khắp căn nhà nhỏ. Mẹ dọn mâm cơm ra chiếu giữa nhà, chỉ có 1 bát canh cua nghi ngút khói, và mấy quả cà.

Tôi rơm rớm mắt. Có tôi về mẹ còn có bữa tươm tươm, dù những gì trước mặt thật đơn sơ nhưng với tôi nó còn ngon hơn cả phở. Còn nếu mẹ ở một mình, có lẽ bữa của mẹ chỉ là củ khoai hay củ sắn. Tôi bưng bát cơm, vừa húp lấy húp để nước canh cua mẹ nấu, quả cà mẹ muối, ăn đến đâu tôi ấm lòng đến đó, nước mắt chảy dài xuống má, thương mẹ quá. Tôi ăn liền 4 bát, no căng bụng, không quên để ý mẹ chỉ ăn một phần lưng cơm nhỏ, 1 quả cà với 1 chút canh cua, nhất định nói no rồi, nhưng vẫn không ngừng thúc giục tôi ăn thêm, tay gầy cầm chiếc quạt nan que phẩy cho tôi.

Tôi buông bát, nước mắt trào ra, cứ ngồi đó khóc. Mẹ tiến đền gần, ngồi sát bên tôi, dựa vào người tôi, tình tứ như cách ngày xưa mẹ tựa vào bố, tay mẹ vẫn quạt, làn gió nhẹ nhàng từ tay mẹ ve vuốt, đẩy lui cái nóng đầu hè. Có lẽ mẹ hiểu tôi khóc vì điều gì. Mẹ vươn tay kéo đầu tôi áp vào ngực mẹ, tay lau nước mắt “Con đừng khóc, mẹ vẫn ổn mà.”

Lòng tôi lại dâng lên cơn rạo rực không yên. Tôi đè mẹ xuống, manh chiếu nhỏ không che phủ được cơ thể của hai mẹ con, thành ra lăn ra nền đất, mát rượi. Né cái hôn của tôi, mẹ nhổm đầu lên “Cửa chưa đóng kìa con…” nhưng tôi khẽ nói “Cứ kệ nó đi mẹ” nhà tôi có bao giờ có khách sang thăm viếng đâu. Nhà bà và các bác lại ở phía kia làng, thi thoảng lắm mới có ghé sang 1 lần. “Không được, đóng cửa lại ngay” mẹ yêu cầu.

Tôi đành buông mẹ ra, buồi cương cứng trong quần, ngó ra khỏi nhà ngắm nghía, rồi đóng cửa và kéo then chắc chắn. Khi tôi quay lại thì mẹ đã cởi áo đặt sang một bên, mẹ ở trần, ngồi dưới đất, cặp vú phập phồng, 2 tay giang ra vươn về phía tôi mời gọi. Tôi chẳng kịp nghĩ, lao vào lòng mẹ. Tay tôi giữ eo mẹ, vục đầu vào vú mẹ mà bú, mẹ ôm xiết lấy đầu tôi, ấn chặt vào ngực xuýt xoa “Ôi con tôi… mẹ nhớ con quá…”.

Tôi chẳng nói câu nào nhớ mẹ, nhưng tất cả những hành động của tôi đều chỉ muốn mẹ hiểu rằng tôi nhớ mẹ đến tận từng tế bào trong cơ thể. Tôi vuốt ve bầu vú, vuốt ve đôi bờ vai, đặt lên môi mẹ những nụ hôn đầy khao khát nhớ nhung. Trong khi mẹ khó nhọc cởi quần tôi và mẹ. Khi chiếc quần cuối cùng được đạp tung ra, tôi nằm đè lên mẹ, chống tay xuống đất, nhìn xoáy vào đôi mắt. Mẹ dang rộng 2 chân, lông mu rậm rạp không che được lỗ lồn hừng hực đang nở ra chờ đợi.

Tôi từ từ đưa buồi tới, chầm chậm cho đến khi đầu buồi chạm vào lỗ lồn mẹ, rồi theo dòng nước nhờn trơn tuột đang tuôn ra từ cái lỗ thiên thai đó, nhấn mạnh vào, chui tọt vào bên trong. Mẹ cong người đón nhận, cũng nhiều tháng rồi chúng không được chạm nhau. Tôi trao mẹ 1 nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy lưỡi mẹ, tay bóp vú mẹ, rồi nhấp từng nhịp chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”. Rồi cứ dần tăng tốc.

Mồ hôi tôi và mẹ vã ra như tắm, “Bạch… bạch… bạch… nhép… nhép… nhép…” Pha lẫn với hơi thở hồng học của 2 mẹ con dưới ánh đèn dầu leo lét, hằn cái bóng dài của 2 cơ thể đang nhấp nhổm trên tường. Mẹ rên lên từng đợt “Ư… sướng… sướng lồn quá… con ơi…” tôi vừa nhấp vừa xoa cơ thể mẹ, tay vuốt từ vú xuống eo, cảm giác thân hình mẹ gầy guộc mà ấm nóng làm tôi vừa sướng vừa xót.

Tôi kìm nén những cảm giác lồn mẹ bóp nhả trên buồi mình cùng những nhịp thở gấp gáp thủ thỉ vào tai mẹ “Mẹ… mẹ lên Hà Nội sống với con đi… con muốn được chăm sóc mẹ…” Mẹ không trả lời gì, quay mặt đi, nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn giữ mông tôi, hông mẹ vẫn nhấp nhô hòa nhịp với tôi, tiếng “Bạch… bạch… bạch” vang lên đều đặn bên mâm cơm còn chưa kịp dọn. Tôi nhấp nhanh hơn, tay ghì chặt eo mẹ, sướng đến run người, cố kìm thêm vài nhịp nhấp, lúc lồn mẹ co bóp và cả cơ thể mẹ co rút vì cơn sướng đến, tôi cũng rút vột ra, bắn tung tóe lên chùm lông mu rập rạp, xoăn tít giữa 2 háng mẹ, tinh trùng nóng hổi chảy xuống đất. Mẹ rung người, ôm chặt tôi, thở dốc, rồi nằm im, mắt vẫn nhắm.

Tôi nằm cạnh mẹ, vuốt tóc mẹ, thủ thỉ tiếp: “Mẹ… mẹ lên với con nhé… Để con an tâm mà làm việc… Cứ thế này con bỏ việc về đây với mẹ… Mẹ đưa tay chặn miệng tôi vì câu nói đó, im lặng hồi lâu, lòng tôi thấp thỏm, sợ mẹ không đồng ý. Nhưng rồi mẹ mở mắt, nhìn tôi, gật đầu nhẹ: “Ừ… mẹ sẽ lên với con…” Giọng mẹ nhỏ, như vừa ngập ngừng vừa quyết tâm, tôi mừng rơn, ôm mẹ thật chặt, hôn lên trán mẹ, lòng thỏa mãn xen lẫn niềm vui lớn lao. Mẹ nằm trong lòng tôi, hơi thở đều dần, tôi nhìn mâm cơm nguội lạnh, lòng thầm nhủ phải chăm mẹ thật tốt để mẹ không còn héo hon như thế này nữa.

Hôm sau, tôi lên tàu về Hà Nội, lòng vui như mở hội, chỉ mong mẹ sớm lên sống cùng. Tôi hẹn mẹ 2 tháng nữa sẽ về, sau khi thủ tục nhận căn hộ hoàn thiện. Rồi 2 tháng sau, tôi trở lại vùng quê nghèo, bước từng bước trên trên con đê dẫn về căn nhà nhỏ, từng bụi tre vẫn vậy, con mương xưa vẫn thế. Ráng chiều đỏ rực tỏa ánh sáng lên khắp miền quê, trên những con người chạy bữa từng ngày, nay trong những ký ức của tôi không còn những hố bom lỗ chỗ nữa. Tôi tự hỏi con đường thân thuộc tôi vẫy chạy chơi thuở bé này, không biết tôi có còn trở lại đây không?

Mẹ đón tôi bằng 1 trận giao hoan mãnh liệt trên chiếc giường tre. Tiếng cọt kẹt theo từng nhịp tôi nhấp liên hồi vào lồn mẹ, mãi về sau tôi cũng không bao giờ nghe được lại nữa. Trên chiếc giường này, bố mẹ đã tạo ra 3 anh em tôi. Và tôi thì đang tiếp tục thay bố chăm sóc cho nhu cầu mãnh liệt của mẹ, lần cuối trên chiếc giường này. Xuất tinh đầy ra chiếu, tôi và mẹ nằm đó, tôi xoay mình nhìn sang giường bên cạnh, những đồ đạc mẹ chuẩn bị để đem theo chỉ gói gọn trong 1 chiếc ba lô nhỏ. 1 khung ảnh nhỏ đặt cạnh chiếc ba lô. Là khung ảnh được lồng giấy báo tử của bố thay cho di ảnh, đang quay thẳng về phía tôi và mẹ, chứng kiến toàn bộ cảnh loạn luân.

[HIỆN TẠI]

Tôi lại thao thức với những suy nghĩ không thể dứt trong đầu, ký ức về những năm tháng tuổi thơ đầy biến động, và đặc biệt đến mức không nghĩ rằng có ai cũng có thể trải qua giống tôi. Nó còn nhiều hơn cả đẹp. Tất cả những nỗ lực của tôi – từ những đêm miệt mài học tập, đến những ngày làm việc không quản sức mình – căn hộ nhỏ đó là thành quả đầu tiên trong công cuộc thay đổi cuộc đời của tôi. Và động lực lớn nhất của tôi là lời hứa với bố.

Sự hy sinh của ông không chỉ là niềm tự hào mà còn là ân huệ lớn lao cho anh em tôi. Nhờ thân phận con liệt sĩ, tôi được ưu tiên phân nhà, tôi và các em tôi được học hành thành tài, và gia đình tôi có một cuộc sống tốt hơn. Tôi từng day dứt vì mối quan hệ với mẹ, nhưng giờ đây, tôi tin rằng bố – từ nơi suối vàng – đã phù hộ và âm thầm ủng hộ.

Sự hy sinh của bố đã mở ra cơ hội để tôi chăm sóc mẹ, cả về tinh thần lẫn thể xác, như cách tôi tự nhủ rằng bố sẽ không trách, mà có lẽ còn hài lòng khi thấy mẹ không còn héo hon trong cô đơn. Ánh trăng ngoài kia, nhân chứng cho những năm tháng ấy, vẫn lặng lẽ soi sáng lòng tôi, xoa dịu phần nào nỗi ân hận để tôi tiếp tục bước đi trên hành trình đó, đến tận bây giờ.
 

CHAP 12: CĂN HỘ

[QUÁ KHỨ]

1 năm nữa lại trôi qua, tôi đã 25 tuổi, hơn 2 năm công tác, nhờ chuyên môn cũng như ngoại ngữ tốt, tôi được ban lãnh đạo khá ưu ái dù tuổi đời còn trẻ. Ngoài tiếng Nga, tôi còn biết thêm tiếng Anh khiến cho công việc khá thuận lợi khi xí nghiệp đón nhiều đoàn doanh nghiệp nước ngoài về chuyển giao, tiếp cận các công nghệ mới của thế giới.

Tôi ít về quê vì công việc cuốn lấy chân, những ngày nghỉ tôi còn lên thư viện tìm đọc các sách chuyên sâu về kỹ thuật cũng như trau dồi thêm khả năng ngoại ngữ. Nhưng mỗi lần các em về quê tôi cũng dặn dò rất kỹ, cũng như đều gặp chúng nó mỗi khi lên lại Hà Nội để hỏi về tình hình mẹ. Lâu lắm rồi tôi chưa được gặp mẹ.

Cuối năm đó, đợt phân nhà cũng tới, sau khi đánh giá trên nhiều tiêu chí, bao gồm cả việc tôi là con liệt sĩ, gia cảnh nghèo khó, tôi được duyệt phân cho 1 căn hộ tập thể nhỏ trong khu tập thể cán bộ nhân viên của cơ quan. Căn hộ nằm ở tầng 3 của 1 tòa nhà 6 tầng, chỉ rộng khoảng 30m² gồm một gian ngoài và một gian trong, có 1 góc bếp nhỏ và công trình phụ khép kín.

Tôi mừng lắm, lòng khấp khởi chỉ muốn về quê ngay để báo tin cho mẹ. Sáng thứ bảy tuần đó, tôi chạy vù ra ga. Quê tôi cách Hà Nội hàng trăm cây số, xe cộ thời này cũng không thuận tiện, phải mất gần chục tiếng ngồi lắc lư trên tàu ồn ào mới về đến nhà ga gần quê tôi, chưa tính phải bắt xe tiếp để về đến tận làng. Trời lúc này đã đã về chiều, tôi cuốc bộ từ xã về đến tận làng, chân mỏi nhừ, lòng rạo rực khi nghĩ đến nụ cười của mẹ.

Đẩy cửa vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi vá áo dưới ánh đèn dầu lập lòe, bóng dáng người đàn bà nhỏ bé đã bước sang nửa sau của lứa tuổi 40 in lên vách. “Mẹ” tôi hét lên, mẹ giật mình như không tin vào mắt mình “Ôi, con đã về, mẹ ngóng con mãi…” mẹ trách. Tôi sà vào lòng mẹ báo ngay tin vui “Mẹ ơi, con được phân nhà ở Hà Nội rồi!” tôi reo lên, giọng không giấu nổi niềm vui. Mẹ ngẩng đầu, mắt sáng rực, đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay tôi: “Thật à con? Tốt quá rồi.”

Giọng mẹ nghẹn ngào, mẹ kéo tôi đến bàn thờ bố, vẫn đơn sơ như ngày nào, mẹ châm 2 nén hương, đưa cho tôi 1 nén, tôi chắp tay trước ngực đứng bên cạnh mẹ, khói nghi ngút bay lên, mẹ con tôi báo với bố về việc tôi được phân nhà rồi. Mai đây sẽ nhanh chóng ổn định ở lại Hà Nội. Mẹ quay sang tôi, cười hiền: “Để mẹ chạy ù ra chợ mua cua về nấu canh cho con ăn, lâu lắm mẹ chưa được nấu cho con…, con gầy đi đấy” Tôi gật đầu.

Nhìn mẹ xách cái rổ tre lững thững ra ngõ, bóng lưng mẹ gầy dưới cái áo nâu sờn, tóc mẹ bay bay dưới nắng chiều tà thật đẹp. Người phụ nữ đẹp nhất trong đời tôi. Tôi ngồi trong nhà, lòng buồn tủi, nghĩ đến những năm tháng mẹ một mình nuôi 3 anh em tôi sau khi bố hy sinh, nghĩ đến thân hình mẹ ngày càng tiều tụy mà tôi chẳng ở bên chăm sóc được nhiều. Mẹ về, tay giỏ cua tươi, hí hửng vào bếp nấu nướng, tôi giúp mẹ giã cua, mùi canh cua thơm lừng bay khắp căn nhà nhỏ. Mẹ dọn mâm cơm ra chiếu giữa nhà, chỉ có 1 bát canh cua nghi ngút khói, và mấy quả cà.

Tôi rơm rớm mắt. Có tôi về mẹ còn có bữa tươm tươm, dù những gì trước mặt thật đơn sơ nhưng với tôi nó còn ngon hơn cả phở. Còn nếu mẹ ở một mình, có lẽ bữa của mẹ chỉ là củ khoai hay củ sắn. Tôi bưng bát cơm, vừa húp lấy húp để nước canh cua mẹ nấu, quả cà mẹ muối, ăn đến đâu tôi ấm lòng đến đó, nước mắt chảy dài xuống má, thương mẹ quá. Tôi ăn liền 4 bát, no căng bụng, không quên để ý mẹ chỉ ăn một phần lưng cơm nhỏ, 1 quả cà với 1 chút canh cua, nhất định nói no rồi, nhưng vẫn không ngừng thúc giục tôi ăn thêm, tay gầy cầm chiếc quạt nan que phẩy cho tôi.

Tôi buông bát, nước mắt trào ra, cứ ngồi đó khóc. Mẹ tiến đền gần, ngồi sát bên tôi, dựa vào người tôi, tình tứ như cách ngày xưa mẹ tựa vào bố, tay mẹ vẫn quạt, làn gió nhẹ nhàng từ tay mẹ ve vuốt, đẩy lui cái nóng đầu hè. Có lẽ mẹ hiểu tôi khóc vì điều gì. Mẹ vươn tay kéo đầu tôi áp vào ngực mẹ, tay lau nước mắt “Con đừng khóc, mẹ vẫn ổn mà.”

Lòng tôi lại dâng lên cơn rạo rực không yên. Tôi đè mẹ xuống, manh chiếu nhỏ không che phủ được cơ thể của hai mẹ con, thành ra lăn ra nền đất, mát rượi. Né cái hôn của tôi, mẹ nhổm đầu lên “Cửa chưa đóng kìa con…” nhưng tôi khẽ nói “Cứ kệ nó đi mẹ” nhà tôi có bao giờ có khách sang thăm viếng đâu. Nhà bà và các bác lại ở phía kia làng, thi thoảng lắm mới có ghé sang 1 lần. “Không được, đóng cửa lại ngay” mẹ yêu cầu.

Tôi đành buông mẹ ra, buồi cương cứng trong quần, ngó ra khỏi nhà ngắm nghía, rồi đóng cửa và kéo then chắc chắn. Khi tôi quay lại thì mẹ đã cởi áo đặt sang một bên, mẹ ở trần, ngồi dưới đất, cặp vú phập phồng, 2 tay giang ra vươn về phía tôi mời gọi. Tôi chẳng kịp nghĩ, lao vào lòng mẹ. Tay tôi giữ eo mẹ, vục đầu vào vú mẹ mà bú, mẹ ôm xiết lấy đầu tôi, ấn chặt vào ngực xuýt xoa “Ôi con tôi… mẹ nhớ con quá…”.

Tôi chẳng nói câu nào nhớ mẹ, nhưng tất cả những hành động của tôi đều chỉ muốn mẹ hiểu rằng tôi nhớ mẹ đến tận từng tế bào trong cơ thể. Tôi vuốt ve bầu vú, vuốt ve đôi bờ vai, đặt lên môi mẹ những nụ hôn đầy khao khát nhớ nhung. Trong khi mẹ khó nhọc cởi quần tôi và mẹ. Khi chiếc quần cuối cùng được đạp tung ra, tôi nằm đè lên mẹ, chống tay xuống đất, nhìn xoáy vào đôi mắt. Mẹ dang rộng 2 chân, lông mu rậm rạp không che được lỗ lồn hừng hực đang nở ra chờ đợi.

Tôi từ từ đưa buồi tới, chầm chậm cho đến khi đầu buồi chạm vào lỗ lồn mẹ, rồi theo dòng nước nhờn trơn tuột đang tuôn ra từ cái lỗ thiên thai đó, nhấn mạnh vào, chui tọt vào bên trong. Mẹ cong người đón nhận, cũng nhiều tháng rồi chúng không được chạm nhau. Tôi trao mẹ 1 nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy lưỡi mẹ, tay bóp vú mẹ, rồi nhấp từng nhịp chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”. Rồi cứ dần tăng tốc.

Mồ hôi tôi và mẹ vã ra như tắm, “Bạch… bạch… bạch… nhép… nhép… nhép…” Pha lẫn với hơi thở hồng học của 2 mẹ con dưới ánh đèn dầu leo lét, hằn cái bóng dài của 2 cơ thể đang nhấp nhổm trên tường. Mẹ rên lên từng đợt “Ư… sướng… sướng lồn quá… con ơi…” tôi vừa nhấp vừa xoa cơ thể mẹ, tay vuốt từ vú xuống eo, cảm giác thân hình mẹ gầy guộc mà ấm nóng làm tôi vừa sướng vừa xót.

Tôi kìm nén những cảm giác lồn mẹ bóp nhả trên buồi mình cùng những nhịp thở gấp gáp thủ thỉ vào tai mẹ “Mẹ… mẹ lên Hà Nội sống với con đi… con muốn được chăm sóc mẹ…” Mẹ không trả lời gì, quay mặt đi, nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn giữ mông tôi, hông mẹ vẫn nhấp nhô hòa nhịp với tôi, tiếng “Bạch… bạch… bạch” vang lên đều đặn bên mâm cơm còn chưa kịp dọn. Tôi nhấp nhanh hơn, tay ghì chặt eo mẹ, sướng đến run người, cố kìm thêm vài nhịp nhấp, lúc lồn mẹ co bóp và cả cơ thể mẹ co rút vì cơn sướng đến, tôi cũng rút vột ra, bắn tung tóe lên chùm lông mu rập rạp, xoăn tít giữa 2 háng mẹ, tinh trùng nóng hổi chảy xuống đất. Mẹ rung người, ôm chặt tôi, thở dốc, rồi nằm im, mắt vẫn nhắm.

Tôi nằm cạnh mẹ, vuốt tóc mẹ, thủ thỉ tiếp: “Mẹ… mẹ lên với con nhé… Để con an tâm mà làm việc… Cứ thế này con bỏ việc về đây với mẹ… Mẹ đưa tay chặn miệng tôi vì câu nói đó, im lặng hồi lâu, lòng tôi thấp thỏm, sợ mẹ không đồng ý. Nhưng rồi mẹ mở mắt, nhìn tôi, gật đầu nhẹ: “Ừ… mẹ sẽ lên với con…” Giọng mẹ nhỏ, như vừa ngập ngừng vừa quyết tâm, tôi mừng rơn, ôm mẹ thật chặt, hôn lên trán mẹ, lòng thỏa mãn xen lẫn niềm vui lớn lao. Mẹ nằm trong lòng tôi, hơi thở đều dần, tôi nhìn mâm cơm nguội lạnh, lòng thầm nhủ phải chăm mẹ thật tốt để mẹ không còn héo hon như thế này nữa.

Hôm sau, tôi lên tàu về Hà Nội, lòng vui như mở hội, chỉ mong mẹ sớm lên sống cùng. Tôi hẹn mẹ 2 tháng nữa sẽ về, sau khi thủ tục nhận căn hộ hoàn thiện. Rồi 2 tháng sau, tôi trở lại vùng quê nghèo, bước từng bước trên trên con đê dẫn về căn nhà nhỏ, từng bụi tre vẫn vậy, con mương xưa vẫn thế. Ráng chiều đỏ rực tỏa ánh sáng lên khắp miền quê, trên những con người chạy bữa từng ngày, nay trong những ký ức của tôi không còn những hố bom lỗ chỗ nữa. Tôi tự hỏi con đường thân thuộc tôi vẫy chạy chơi thuở bé này, không biết tôi có còn trở lại đây không?

Mẹ đón tôi bằng 1 trận giao hoan mãnh liệt trên chiếc giường tre. Tiếng cọt kẹt theo từng nhịp tôi nhấp liên hồi vào lồn mẹ, mãi về sau tôi cũng không bao giờ nghe được lại nữa. Trên chiếc giường này, bố mẹ đã tạo ra 3 anh em tôi. Và tôi thì đang tiếp tục thay bố chăm sóc cho nhu cầu mãnh liệt của mẹ, lần cuối trên chiếc giường này. Xuất tinh đầy ra chiếu, tôi và mẹ nằm đó, tôi xoay mình nhìn sang giường bên cạnh, những đồ đạc mẹ chuẩn bị để đem theo chỉ gói gọn trong 1 chiếc ba lô nhỏ. 1 khung ảnh nhỏ đặt cạnh chiếc ba lô. Là khung ảnh được lồng giấy báo tử của bố thay cho di ảnh, đang quay thẳng về phía tôi và mẹ, chứng kiến toàn bộ cảnh loạn luân.

[HIỆN TẠI]

Tôi lại thao thức với những suy nghĩ không thể dứt trong đầu, ký ức về những năm tháng tuổi thơ đầy biến động, và đặc biệt đến mức không nghĩ rằng có ai cũng có thể trải qua giống tôi. Nó còn nhiều hơn cả đẹp. Tất cả những nỗ lực của tôi – từ những đêm miệt mài học tập, đến những ngày làm việc không quản sức mình – căn hộ nhỏ đó là thành quả đầu tiên trong công cuộc thay đổi cuộc đời của tôi. Và động lực lớn nhất của tôi là lời hứa với bố.

Sự hy sinh của ông không chỉ là niềm tự hào mà còn là ân huệ lớn lao cho anh em tôi. Nhờ thân phận con liệt sĩ, tôi được ưu tiên phân nhà, tôi và các em tôi được học hành thành tài, và gia đình tôi có một cuộc sống tốt hơn. Tôi từng day dứt vì mối quan hệ với mẹ, nhưng giờ đây, tôi tin rằng bố – từ nơi suối vàng – đã phù hộ và âm thầm ủng hộ.

Sự hy sinh của bố đã mở ra cơ hội để tôi chăm sóc mẹ, cả về tinh thần lẫn thể xác, như cách tôi tự nhủ rằng bố sẽ không trách, mà có lẽ còn hài lòng khi thấy mẹ không còn héo hon trong cô đơn. Ánh trăng ngoài kia, nhân chứng cho những năm tháng ấy, vẫn lặng lẽ soi sáng lòng tôi, xoa dịu phần nào nỗi ân hận để tôi tiếp tục bước đi trên hành trình đó, đến tận bây giờ.
Quá hay
 

CHAP 12: CĂN HỘ

[QUÁ KHỨ]

1 năm nữa lại trôi qua, tôi đã 25 tuổi, hơn 2 năm công tác, nhờ chuyên môn cũng như ngoại ngữ tốt, tôi được ban lãnh đạo khá ưu ái dù tuổi đời còn trẻ. Ngoài tiếng Nga, tôi còn biết thêm tiếng Anh khiến cho công việc khá thuận lợi khi xí nghiệp đón nhiều đoàn doanh nghiệp nước ngoài về chuyển giao, tiếp cận các công nghệ mới của thế giới.

Tôi ít về quê vì công việc cuốn lấy chân, những ngày nghỉ tôi còn lên thư viện tìm đọc các sách chuyên sâu về kỹ thuật cũng như trau dồi thêm khả năng ngoại ngữ. Nhưng mỗi lần các em về quê tôi cũng dặn dò rất kỹ, cũng như đều gặp chúng nó mỗi khi lên lại Hà Nội để hỏi về tình hình mẹ. Lâu lắm rồi tôi chưa được gặp mẹ.

Cuối năm đó, đợt phân nhà cũng tới, sau khi đánh giá trên nhiều tiêu chí, bao gồm cả việc tôi là con liệt sĩ, gia cảnh nghèo khó, tôi được duyệt phân cho 1 căn hộ tập thể nhỏ trong khu tập thể cán bộ nhân viên của cơ quan. Căn hộ nằm ở tầng 3 của 1 tòa nhà 6 tầng, chỉ rộng khoảng 30m² gồm một gian ngoài và một gian trong, có 1 góc bếp nhỏ và công trình phụ khép kín.

Tôi mừng lắm, lòng khấp khởi chỉ muốn về quê ngay để báo tin cho mẹ. Sáng thứ bảy tuần đó, tôi chạy vù ra ga. Quê tôi cách Hà Nội hàng trăm cây số, xe cộ thời này cũng không thuận tiện, phải mất gần chục tiếng ngồi lắc lư trên tàu ồn ào mới về đến nhà ga gần quê tôi, chưa tính phải bắt xe tiếp để về đến tận làng. Trời lúc này đã đã về chiều, tôi cuốc bộ từ xã về đến tận làng, chân mỏi nhừ, lòng rạo rực khi nghĩ đến nụ cười của mẹ.

Đẩy cửa vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi vá áo dưới ánh đèn dầu lập lòe, bóng dáng người đàn bà nhỏ bé đã bước sang nửa sau của lứa tuổi 40 in lên vách. “Mẹ” tôi hét lên, mẹ giật mình như không tin vào mắt mình “Ôi, con đã về, mẹ ngóng con mãi…” mẹ trách. Tôi sà vào lòng mẹ báo ngay tin vui “Mẹ ơi, con được phân nhà ở Hà Nội rồi!” tôi reo lên, giọng không giấu nổi niềm vui. Mẹ ngẩng đầu, mắt sáng rực, đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay tôi: “Thật à con? Tốt quá rồi.”

Giọng mẹ nghẹn ngào, mẹ kéo tôi đến bàn thờ bố, vẫn đơn sơ như ngày nào, mẹ châm 2 nén hương, đưa cho tôi 1 nén, tôi chắp tay trước ngực đứng bên cạnh mẹ, khói nghi ngút bay lên, mẹ con tôi báo với bố về việc tôi được phân nhà rồi. Mai đây sẽ nhanh chóng ổn định ở lại Hà Nội. Mẹ quay sang tôi, cười hiền: “Để mẹ chạy ù ra chợ mua cua về nấu canh cho con ăn, lâu lắm mẹ chưa được nấu cho con…, con gầy đi đấy” Tôi gật đầu.

Nhìn mẹ xách cái rổ tre lững thững ra ngõ, bóng lưng mẹ gầy dưới cái áo nâu sờn, tóc mẹ bay bay dưới nắng chiều tà thật đẹp. Người phụ nữ đẹp nhất trong đời tôi. Tôi ngồi trong nhà, lòng buồn tủi, nghĩ đến những năm tháng mẹ một mình nuôi 3 anh em tôi sau khi bố hy sinh, nghĩ đến thân hình mẹ ngày càng tiều tụy mà tôi chẳng ở bên chăm sóc được nhiều. Mẹ về, tay giỏ cua tươi, hí hửng vào bếp nấu nướng, tôi giúp mẹ giã cua, mùi canh cua thơm lừng bay khắp căn nhà nhỏ. Mẹ dọn mâm cơm ra chiếu giữa nhà, chỉ có 1 bát canh cua nghi ngút khói, và mấy quả cà.

Tôi rơm rớm mắt. Có tôi về mẹ còn có bữa tươm tươm, dù những gì trước mặt thật đơn sơ nhưng với tôi nó còn ngon hơn cả phở. Còn nếu mẹ ở một mình, có lẽ bữa của mẹ chỉ là củ khoai hay củ sắn. Tôi bưng bát cơm, vừa húp lấy húp để nước canh cua mẹ nấu, quả cà mẹ muối, ăn đến đâu tôi ấm lòng đến đó, nước mắt chảy dài xuống má, thương mẹ quá. Tôi ăn liền 4 bát, no căng bụng, không quên để ý mẹ chỉ ăn một phần lưng cơm nhỏ, 1 quả cà với 1 chút canh cua, nhất định nói no rồi, nhưng vẫn không ngừng thúc giục tôi ăn thêm, tay gầy cầm chiếc quạt nan que phẩy cho tôi.

Tôi buông bát, nước mắt trào ra, cứ ngồi đó khóc. Mẹ tiến đền gần, ngồi sát bên tôi, dựa vào người tôi, tình tứ như cách ngày xưa mẹ tựa vào bố, tay mẹ vẫn quạt, làn gió nhẹ nhàng từ tay mẹ ve vuốt, đẩy lui cái nóng đầu hè. Có lẽ mẹ hiểu tôi khóc vì điều gì. Mẹ vươn tay kéo đầu tôi áp vào ngực mẹ, tay lau nước mắt “Con đừng khóc, mẹ vẫn ổn mà.”

Lòng tôi lại dâng lên cơn rạo rực không yên. Tôi đè mẹ xuống, manh chiếu nhỏ không che phủ được cơ thể của hai mẹ con, thành ra lăn ra nền đất, mát rượi. Né cái hôn của tôi, mẹ nhổm đầu lên “Cửa chưa đóng kìa con…” nhưng tôi khẽ nói “Cứ kệ nó đi mẹ” nhà tôi có bao giờ có khách sang thăm viếng đâu. Nhà bà và các bác lại ở phía kia làng, thi thoảng lắm mới có ghé sang 1 lần. “Không được, đóng cửa lại ngay” mẹ yêu cầu.

Tôi đành buông mẹ ra, buồi cương cứng trong quần, ngó ra khỏi nhà ngắm nghía, rồi đóng cửa và kéo then chắc chắn. Khi tôi quay lại thì mẹ đã cởi áo đặt sang một bên, mẹ ở trần, ngồi dưới đất, cặp vú phập phồng, 2 tay giang ra vươn về phía tôi mời gọi. Tôi chẳng kịp nghĩ, lao vào lòng mẹ. Tay tôi giữ eo mẹ, vục đầu vào vú mẹ mà bú, mẹ ôm xiết lấy đầu tôi, ấn chặt vào ngực xuýt xoa “Ôi con tôi… mẹ nhớ con quá…”.

Tôi chẳng nói câu nào nhớ mẹ, nhưng tất cả những hành động của tôi đều chỉ muốn mẹ hiểu rằng tôi nhớ mẹ đến tận từng tế bào trong cơ thể. Tôi vuốt ve bầu vú, vuốt ve đôi bờ vai, đặt lên môi mẹ những nụ hôn đầy khao khát nhớ nhung. Trong khi mẹ khó nhọc cởi quần tôi và mẹ. Khi chiếc quần cuối cùng được đạp tung ra, tôi nằm đè lên mẹ, chống tay xuống đất, nhìn xoáy vào đôi mắt. Mẹ dang rộng 2 chân, lông mu rậm rạp không che được lỗ lồn hừng hực đang nở ra chờ đợi.

Tôi từ từ đưa buồi tới, chầm chậm cho đến khi đầu buồi chạm vào lỗ lồn mẹ, rồi theo dòng nước nhờn trơn tuột đang tuôn ra từ cái lỗ thiên thai đó, nhấn mạnh vào, chui tọt vào bên trong. Mẹ cong người đón nhận, cũng nhiều tháng rồi chúng không được chạm nhau. Tôi trao mẹ 1 nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy lưỡi mẹ, tay bóp vú mẹ, rồi nhấp từng nhịp chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…”. Rồi cứ dần tăng tốc.

Mồ hôi tôi và mẹ vã ra như tắm, “Bạch… bạch… bạch… nhép… nhép… nhép…” Pha lẫn với hơi thở hồng học của 2 mẹ con dưới ánh đèn dầu leo lét, hằn cái bóng dài của 2 cơ thể đang nhấp nhổm trên tường. Mẹ rên lên từng đợt “Ư… sướng… sướng lồn quá… con ơi…” tôi vừa nhấp vừa xoa cơ thể mẹ, tay vuốt từ vú xuống eo, cảm giác thân hình mẹ gầy guộc mà ấm nóng làm tôi vừa sướng vừa xót.

Tôi kìm nén những cảm giác lồn mẹ bóp nhả trên buồi mình cùng những nhịp thở gấp gáp thủ thỉ vào tai mẹ “Mẹ… mẹ lên Hà Nội sống với con đi… con muốn được chăm sóc mẹ…” Mẹ không trả lời gì, quay mặt đi, nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn giữ mông tôi, hông mẹ vẫn nhấp nhô hòa nhịp với tôi, tiếng “Bạch… bạch… bạch” vang lên đều đặn bên mâm cơm còn chưa kịp dọn. Tôi nhấp nhanh hơn, tay ghì chặt eo mẹ, sướng đến run người, cố kìm thêm vài nhịp nhấp, lúc lồn mẹ co bóp và cả cơ thể mẹ co rút vì cơn sướng đến, tôi cũng rút vột ra, bắn tung tóe lên chùm lông mu rập rạp, xoăn tít giữa 2 háng mẹ, tinh trùng nóng hổi chảy xuống đất. Mẹ rung người, ôm chặt tôi, thở dốc, rồi nằm im, mắt vẫn nhắm.

Tôi nằm cạnh mẹ, vuốt tóc mẹ, thủ thỉ tiếp: “Mẹ… mẹ lên với con nhé… Để con an tâm mà làm việc… Cứ thế này con bỏ việc về đây với mẹ… Mẹ đưa tay chặn miệng tôi vì câu nói đó, im lặng hồi lâu, lòng tôi thấp thỏm, sợ mẹ không đồng ý. Nhưng rồi mẹ mở mắt, nhìn tôi, gật đầu nhẹ: “Ừ… mẹ sẽ lên với con…” Giọng mẹ nhỏ, như vừa ngập ngừng vừa quyết tâm, tôi mừng rơn, ôm mẹ thật chặt, hôn lên trán mẹ, lòng thỏa mãn xen lẫn niềm vui lớn lao. Mẹ nằm trong lòng tôi, hơi thở đều dần, tôi nhìn mâm cơm nguội lạnh, lòng thầm nhủ phải chăm mẹ thật tốt để mẹ không còn héo hon như thế này nữa.

Hôm sau, tôi lên tàu về Hà Nội, lòng vui như mở hội, chỉ mong mẹ sớm lên sống cùng. Tôi hẹn mẹ 2 tháng nữa sẽ về, sau khi thủ tục nhận căn hộ hoàn thiện. Rồi 2 tháng sau, tôi trở lại vùng quê nghèo, bước từng bước trên trên con đê dẫn về căn nhà nhỏ, từng bụi tre vẫn vậy, con mương xưa vẫn thế. Ráng chiều đỏ rực tỏa ánh sáng lên khắp miền quê, trên những con người chạy bữa từng ngày, nay trong những ký ức của tôi không còn những hố bom lỗ chỗ nữa. Tôi tự hỏi con đường thân thuộc tôi vẫy chạy chơi thuở bé này, không biết tôi có còn trở lại đây không?

Mẹ đón tôi bằng 1 trận giao hoan mãnh liệt trên chiếc giường tre. Tiếng cọt kẹt theo từng nhịp tôi nhấp liên hồi vào lồn mẹ, mãi về sau tôi cũng không bao giờ nghe được lại nữa. Trên chiếc giường này, bố mẹ đã tạo ra 3 anh em tôi. Và tôi thì đang tiếp tục thay bố chăm sóc cho nhu cầu mãnh liệt của mẹ, lần cuối trên chiếc giường này. Xuất tinh đầy ra chiếu, tôi và mẹ nằm đó, tôi xoay mình nhìn sang giường bên cạnh, những đồ đạc mẹ chuẩn bị để đem theo chỉ gói gọn trong 1 chiếc ba lô nhỏ. 1 khung ảnh nhỏ đặt cạnh chiếc ba lô. Là khung ảnh được lồng giấy báo tử của bố thay cho di ảnh, đang quay thẳng về phía tôi và mẹ, chứng kiến toàn bộ cảnh loạn luân.

[HIỆN TẠI]

Tôi lại thao thức với những suy nghĩ không thể dứt trong đầu, ký ức về những năm tháng tuổi thơ đầy biến động, và đặc biệt đến mức không nghĩ rằng có ai cũng có thể trải qua giống tôi. Nó còn nhiều hơn cả đẹp. Tất cả những nỗ lực của tôi – từ những đêm miệt mài học tập, đến những ngày làm việc không quản sức mình – căn hộ nhỏ đó là thành quả đầu tiên trong công cuộc thay đổi cuộc đời của tôi. Và động lực lớn nhất của tôi là lời hứa với bố.

Sự hy sinh của ông không chỉ là niềm tự hào mà còn là ân huệ lớn lao cho anh em tôi. Nhờ thân phận con liệt sĩ, tôi được ưu tiên phân nhà, tôi và các em tôi được học hành thành tài, và gia đình tôi có một cuộc sống tốt hơn. Tôi từng day dứt vì mối quan hệ với mẹ, nhưng giờ đây, tôi tin rằng bố – từ nơi suối vàng – đã phù hộ và âm thầm ủng hộ.

Sự hy sinh của bố đã mở ra cơ hội để tôi chăm sóc mẹ, cả về tinh thần lẫn thể xác, như cách tôi tự nhủ rằng bố sẽ không trách, mà có lẽ còn hài lòng khi thấy mẹ không còn héo hon trong cô đơn. Ánh trăng ngoài kia, nhân chứng cho những năm tháng ấy, vẫn lặng lẽ soi sáng lòng tôi, xoa dịu phần nào nỗi ân hận để tôi tiếp tục bước đi trên hành trình đó, đến tận bây giờ.
Hay quá bạn ơi
 
Truyện của langtugio1996 mình có lưu. Cơ mà câu chuyện của bác ấy đủ hay rồi nên mình ko phóng tác.
Bạn gửi truyện qua ib cho tôi xin nhé thanks pro.
 
Mình nhớ lúc trước được đọc bên web thiendia cũ, là main chính đi bộ đội lúc 17 tuổi mà ta
Đó là truyện "bánh đúc có xương" tác giả cu dzũng
 
Ko biết Tác giả có thể chấp bút viết tiếp truyện "Hoài Niệm" ko ạ
 
Truyện của langtugio1996 mình có lưu. Cơ mà câu chuyện của bác ấy đủ hay rồi nên mình ko phóng tác.
Bác cho em xin truyện của langtugio1996 được không ạ
 
Lãng tử gió hay phết ở trang 155 quang cát bụi thiên địa cũ.
 
Đợi mấy hôm tới tìm được mình up lên cho. Hiện ko nhớ nằm trong tài khoản cloud nào.
 

CHAP 13: RỜI QUÊ​

[QUÁ KHỨ]​

Hôm sau tôi đứa mẹ đi chào bà và qua nhà chào tạm biệt các chú bác họ hàng. Họ đều mừng cho mẹ vì 3 anh em đều học giỏi tự lập, nay con cả lại được phân nhà ở Hà Nội. Mẹ khiêm tốn đáp lại nhưng vẫn không giấu được sự tự hào trong ánh mắt. Căn nhà tôi, mẹ giao lại cho một người bác kế nhờ chăm sóc, chiếc xe đạp cũ thì đem cho 1 người cháu.

Đêm cuối ở quê, cả mẹ và tôi đều hiểu chúng tôi sẽ làm gì. Sau bữa cơm vội vã, chúng tôi gặp lại nhau dưới căn hầm nhỏ. Năm đó tôi với mẹ nằm còn có chút ít thoải mái, nay thì lại càng trở nên chật chội. Mẹ con tôi cởi hết quần áo, trần truồng nằm ôm nhau, như muốn lưu lại những kỷ niệm tại đây lâu thêm chút nữa. Trong cái ánh sáng lờ mờ, tôi vuốt ve cơ thể mẹ, bóp nhẹ bầu vú và vân vê đầu ti mẹ. 10 năm trước, mẹ mịn màng, căng tràn, 10 năm sau, mẹ gày gò và thô ráp hơn, nhưng ánh mắt gợi tình mẹ trao tôi thì vẫn luôn như ánh lửa, sáng rực lên trong bóng tối.

Mẹ nằm lựa lên vai tôi, tay nghịch đám lông mu của tôi, dùng những cái chạm nhẹ nhàng lướt trên cái buồi đang chĩa thẳng lên trời, giật giật, đầu lỗ rỉ ra những giọt nước nhờn. Tôi cao lớn và vạm vỡ hơn thằng bé lẻo khoẻo năm nào. Buồi tôi và cũng to, dài hơn trước, lông mu tôi được cái gen của mẹ, cũng xoăn tít và phủ rậm rạp.

Chẳng ai muốn bắt đầu cuộc giao hoan, dù cả tôi và mẹ đều đang nứng cực độ dưới những mơn trớn của đối phương. Khi nhìn vào mắt mẹ, tôi phát hiện mẹ cũng giống tôi, thi thoảng đảo mắt khắp các góc hầm, thi thoảng lại nhìn xoáy trao tôi cái nhìn đắm đuối. Dưới hơi thở ngày một gấp gáp, cả tôi và mẹ đều nhớ từng khoảnh khắc, từng góc, từng hốc, từng chỗ gồ tại căn hầm này trong suốt hàng trăm lần đã quặn quại bên nhau trong cơn sướng.

Những nhịp tay lướt ngày càng nhanh, những cú bóp càng ngày càng chặt, da gà nổi lên cơ thể mẹ. Tôi bụm tay trên lồn mẹ, ôi, nhớ cái lần đầu tôi đâm vội vã, chưa vào chợ đã bay hết tiền, cảm giác trước cái lồn này của tôi, dù là 10 năm trước, dù là bây giờ hay thậm chí có 10 năm nữa, cũng chưa bao giờ thay đổi. Tôi vật mẹ xuống, buồi tôi tách mép lồn mẹ, đi tuột vào trong.

Đêm đó, mẹ con tôi quần nhau 2 hiệp dưới căn hầm, thầm hiểu đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi địt nhau tại căn hầm đầy kỷ niệm này. Tôi bắn tinh 2 lần lên nền đất, 2 mẹ con lăn lộn tinh dính khắp người, rồi ôm nhau ngủ một giấc thật say, trước khi chia tay căn nhà thơ ấu.

Đến Hà Nội, tôi dẫn mẹ về căn hộ, chỉ khoảng 30m² chia làm hai phòng, ngăn cách bằng một bức tường, chỗ đáng lẽ là cửa vào phòng trong thì chỉ là khoảng trống rộng, mẹ con tôi dự định sau này treo rèm chứ không làm cửa. Trên bức tường ngăn giữa 2 phòng còn có một cái cửa sổ tròn, không khung, không cửa, đường kính khoảng 1m5, cao ngang hông người lớn.

Điểm hay là căn hộ của tôi nằm ở tầng 3, lại ở cuối dãy nên được tận dụng nhô ra 1 đoạn tạo thành chữ L, đầu mút của chữ L là cửa ra vào, thẳng tắp với hành lang tập thể. Muốn vào nhà phải đi qua hành lang, qua cửa nhà rồi rẽ phải sẽ là 1 dọc ban công dài theo chiều rộng của nhà là bếp để nấu nướng và phơi phóng đồ. Xong thì phải rẽ phải thêm lần nữa và qua 1 lớp cửa thì mới vào căn phòng ngoài, nên không thể nhìn thẳng từ cửa vào nhà được. Cả 2 phòng đều không có cửa sổ trổ ra hành lang mà là cửa sổ trổ đằng sau, nên gần như nếu đứng ở ngoài căn nhà thì tuyệt nhiên không biết trong nhà làm gì.

Chẳng kịp để mẹ ngắm nghía hết căn nhà, tôi đã thì thầm vào tai mẹ “Con muốn cái này từ khi nhận nhà rồi, mẹ ơi…” Mẹ chưa kịp hiểu gì thì đã bị tôi bế thốc lên, đặt ngồi lên bậu cửa sổ tròn. Tôi hôn mẹ thật sâu, tay luồn vào áo mẹ, mơn trớn vú mẹ, vân vê núm vú qua lớp vải, cảm giác mềm mại lại làm tôi rạo rực.

Mẹ thở gấp “Đóng cửa cửa con?” vừa ngoái cổ ra ngoài để xác định điều đó. Rồi khi an tâm rồi, tay mẹ ôm cổ tôi, để mặc tôi mân mê 2 bầu vú. Tôi hôn lên cổ mẹ, lên vai mẹ, lên môi mẹ, tay bóp vú mẹ, rồi cởi áo mẹ ra, để lộ cơ thể gầy guộc đã điểm vài nếp nhăn. Tôi cởi quần mình, rồi cởi quần mẹ, hai mẹ con trần truồng trên bậu cửa sổ. Tôi đứng dưới sàn, mẹ ngồi trên bậu, tôi đút buồi vào, nắc chậm rãi “Bạch… bạch… bạch” mẹ ôm chặt tôi, rên lên khe khẽ, sợ như có ai nghe thấy được “Mẹ sướng quá con…”.

Tôi nắc nhanh hơn, tay bóp vú mẹ, ve vuốt đôi bờ mông, từng cái thúc làm mẹ rung người, bậu cửa sổ mát lạnh dưới mông mẹ làm tôi thêm kích thích. Mẹ đu lên người tôi, làm tôi đỡ mẹ lùi lại 1 bước, mẹ nhẹ quá. “Con tựa vào đi… để mẹ…” mẹ nói trong hơi thở gấp gấp. Tôi xoay người lại, ngồi lên bậu cửa, mẹ thì đặt 2 chân lên bậu, gần như ngồi xổm, dập liên hồi xuống buồi tôi. Tôi hiểu thế này nghĩa là thế nào. Tôi tận hưởng buồi mình chạy dọc theo những cú dập lồn của mẹ.

Nước nhờn 2 mẹ con quện lại trên 2 lớp lông mu dày có cùng bộ gen.”Bạch… bạch… bạch…”, vú mẹ nảy tưng tưng. Và rồi tôi ra, tinh bắn thẳng vào tử cung của mẹ, buồi tôi giật đùng đùng phóng ra từng đợt, vừa cảm giác sự co bóp mạnh mẽ của lồn mẹ trong cơn sướng. Mẹ gồng người đón nhận tất cả những sự sung sướng đó, xiết chặt lấy cơ thể tôi.

Chẳng kịp ăn uống, mẹ con tôi nằm vật xuống đất, đánh 1 giấc ngon lành. Rồi cả ngày hôm đó, mẹ con tôi bận rộn mua sắm đồ đạc cho hai căn phòng trống. Mẹ chọn phòng trong, 2 mẹ con lật đật kê vào đó cái giường mới mua và 1 cái bàn thờ nhỏ đặt khung ảnh có tấm giấy báo tử của bố, tôi ở phòng ngoài, chỉ trải cái chiếu và kê thêm 1 cái bàn làm việc cũ. Cũng có tủ sách và 1 tủ quần áo của 2 mẹ con.

Tối hôm đó, tôi địt mẹ trên chiếc giường mới, nhấp vào lồn mẹ từ phía sau, tay vân vê vú mẹ, tôi hôn lên gáy mẹ, đè cơ thể to hơn khá nhiều lên tấm lưng trần gày guộc của mẹ. Vì hôm nay đã xuất vào trong mẹ rồi, nên tôi biết ý mà phóng hết tất cả tinh túy của 1 thằng đàn ông vào trong cái lỗ nó đã nằm 9 tháng 10 ngày. Cả mẹ và tôi sướng đến tê người trên chiếc giường tân hôn của mẹ con tôi. Trong suốt cả trận giao hoan, nó không kẽo kẹt lấy 1 tiếng nào.

Hôm sau, buổi sáng mẹ đi chào hỏi hàng xóm láng giềng, cũng là những người quen biết trong xí nghiệp của tôi, buổi chiều 2 thằng em tôi đến, thằng thứ lúc này đã gần hết năm 3, còn thằng út thì sắp qua năm nhất. Tôi thuê vẽ cho bố 1 bức tranh truyền thần để lồng vào ảnh thờ, gương mặt 3 anh em đều có nét gì giống bố nên ông họa sĩ dựa theo thế mà vẽ, chấm thêm nốt ruồi và vẽ thêm áo bộ đội, tôi bồi hồi nhận bức tranh như thấy bố trước mặt.

4 mẹ con làm một lễ tân gia nhỏ, tiện làm bát hương mới cho ban thờ bố tại đây. Thắp hương cho bố trên bàn thờ mới, 4 mẹ con đều thầm hứa sẽ sống thật tốt để bố an lòng nơi chín suối. Vài năm nữa khi ổn định hơn sẽ vào Nam tìm lại hài cốt bố đưa về. Đêm đó, 2 thằng em ngủ lại với tôi trên chiếu ở gian ngoài, mẹ ngủ trong phòng, tôi nằm nghe tiếng ngáy của 2 em, lòng buồn cười nghĩ đến việc không biết có cái hầm nào ở đây để lùa chúng vào như ngày xưa không.

Cuộc sống sau đó trở lại bình thường, 2 thằng em về ký túc xá tiếp tục việc học, còn tôi và mẹ sống như vợ chồng trong căn hộ tập thể. Sáng mẹ con tôi như bao nhà khác, tôi đi làm, mẹ ở nhà cơm nước, tối về tôi kéo mẹ lên giường, buồi tôi tìm về trong lồn mẹ, nhịp nhấp đều “Bạch… bạch… bạch” mẹ vẫn rên khẽ khẽ “Ôi… sướng quá… lồn ơi… ôi sướng quá… buồi ơi… ơ… ơ… ơ…”. Thi thoảng khi tính toán an toàn, tôi được xuất trong mẹ sau cơn co bóp mãnh liệt của cơ lồn, cho mẹ hưởng cái cảm giác ngập tràn tinh trùng nóng ấm trong tử cung.

Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua mấy năm, đầu thập niên 80, em út tôi tốt nghiệp đại học. Trước đó 2 năm, thằng thứ sau khi tốt nghiệp chọn về 1 cơ quan ở quê tôi, nó trở về căn nhà cũ, được tôi dành dụm ít tiền cho sửa sang lại, mua chiếc xe đạp mới, ngày ngày đi làm ở trên xã. Thằng út cuối cùng được phân lên vùng cao dạy học, ngày nó đi, mẹ khóc như mưa. Vừa buồn vì anh em mỗi đứa 1 nơi, vừa hạnh phúc nay các con đều có sự nghiệp của riêng mình.

[HIỆN TẠI]

Tôi có nhiều dịp trở về quê và về căn nhà cũ, mỗi lần trong lòng tôi thấy thêm một xa cách, mọi thứ đổi khác mỗi lúc một nhiều. Ngôi nhà nhỏ sau này được em tôi xây lên khang trang, vườn chuối xưa cũng được chặt bỏ để làm thành vườn thả gà, chuồng lợn… căn hầm xưa không biết tự lúc nào, khi tôi trở về đã bị san lấp mất. Mặc dù cảnh vật quanh làng vẫn còn nhiều phong vị của tuổi thơ, nhưng tôi không còn được nhìn thấy những nơi thực sự với mình là kỷ niệm tôi trân trọng nhất.

Còn tôi và mẹ, chúng tôi khi đó sống tại Hà Nội cùng nhau trong căn hộ đầu tiên của tôi. Căn hộ đó đến giờ tôi vẫn giữ, nơi đó vẫn vậy, vẫn cái giường cũ bên phòng trong, đối diện chiếc ban thờ (bát hương và ảnh thờ bố đã chuyển đi), vẫn cái chiếu mỏng bên ngoài cạnh chiếc bàn làm việc. Mặc dù sau này tôi có thêm nhiều căn nhà, và cũng không còn nhu cầu sử dụng nó, nhưng tôi cũng nhất định không bán hay đem cho thuê. Phần là vì tôi cũng không thiếu thốn, phần là vì đó là nơi tôi lưu giữ lại những kỷ niệm sâu kín nhất về mẹ và về 1 thời mẹ con tôi thực sự hạnh phúc như 1 đôi uyên ương, dù 1 người đang ở độ tuổi sung sức còn người kia đã ở đoạn gần cuối của cuộc sống tình dục.
 
123b
ee88
anime sex
cliphot
X
Back
Top