Tản mạn mỗi ngày.

@soija

Người bên này nói là số 6
Người bên kia nói là sô 9
Ai cũng đúng, chỉ là khác góc nhìn thôi ạ.
Thế thì dung hòa lại 69 sẽ thuận lòng cả 2.
Chị nhỉ.
Bài học ở đây là 69 nó chỉ khác nhau mỗi cách mình để nó :D
 
Có những mảnh kí ức đôi khi nổi lên bất chợt.

Cấp 3 mình thích một anh chàng badboy trong lớp. Chuyện xưa xa lắm rồi, nhiều thứ đã bay biến không sao nhớ lại được. Vậy mà có những lúc ngõ chẳng có gì nhắc nhở thì ký ức lại bất thần trồi lên.
Như hôm nay trong một buổi sáng với gam màu nhàu nhĩ và những khuôn mặt mê mỏi, ký ức mình sáng lên màu áo khoác gió xanh lá mạ non. Một màu neon chói sáng. Một khuôn mặt thiếu niên rạng rỡ với nụ cười ngạo nghễ. Không có âm thanh, chỉ có màu sắc hiện hữu trong ký ức. Nụ cười tỏa sáng, màu áo tỏa sáng.
 
Thương thương nhớ nhớ.

Bữa nhắn tin trên mess với cố nhân và hẹn hò nhau một bữa cafe, rồi tiện nói về 1 buổi bạn ý mặc áo màu xanh lá mạ chói lóa. Bạn ý hỏi hẳn là nhìn bạn ý dở hơi lắm. Mình bảo ngưòi khác mặc thì dở, cậu mặc thì cân được vì cậu đẹp trai mà. Bạn ý thẹn thùng bảo lại nói nịnh tớ. Mình bảo luôn tớ nghĩ thế thật và khen thật, cậu không tin bản thân thì cũng phải tin gu liếc giai của tớ chứ.

Lạ, mỗi lần mình khen ai đó là lại bị nói là mình khen nịnh. Ồ hay thật. Sao mọi ngưòi không thích được khen nhỉ? Mình thì thích nghe ngưòi khác khen lắm mà. Giống như những tấm giấy khen một thuở được treo cả lên tường, những lời khen được mình lắng lại và dệt lên lớp vỏ xã hội cho mình. Trưởng thành rồi đâu thể trần trụi đi giữa đời bằng lớp da thật nữa đâu!!!
 
Buồn

Hồi xưa xửa xừa xưa, cô em bảo : " Chị ấy, ngũ hành khuyết kim, sợ là chẳng giữ được tiền tài gì!". Lúc nghe vậy thì chỉ cười cười không để tâm.
Cơ mà nay tìm mãi không thấy vòng cổ cố nhân tặng tự nhiên nhớ điều em ý nói.
Mình a nay chẳng giữ được gì. Mấy món đồ trang sức có giá trị được tặng cứ mất lúc nào không hay: vòng cổ, hoa tai....
Cơ bản mình là đứa lơ đễnh nên có mất cũng chẳng hay mất ở đâu, mất bao giờ. Chịu thôi. Ôi, không biết phải giải thích sao với cố nhân đây. Rồi ngưòi ta có nghĩ mình không trân trọng món quà của người ta hay không???
 
Nay đọc lại Lụa của Alessandro Baricco. Không nhớ nổi là lần thứ mấy đọc lại. Lụa có ngôn từ thanh nhã nhẹ nhàng như cái tên của mình. Và sự mơ hồ hư ảo của Lụa tới giờ mình vẫn không hiểu.
Hiểu đơn giản thì Lụa kể về một ngưòi đàn ông 34 tuổi _ Herve Joncour _ đã sa vào một thứ tình cảm mơ hồ và điên cuồng với 1 ngưòi phụ nữ. Người mà thậm chí anh và cô còn chưa từng nói với nhau dù chỉ 1 câu nói. Số lần 2 ngưòi chạm mặt nhau ít ỏi đến thảm hại, và mỗi lần chạm mặt ấy ngắn ngủi chỉ bằng 1 giây chạm mắt nhau. Ấy thế nhưng thứ tình cảm vương vấn ấy điên rồ tới nỗi chàng thương gia sẵn sàng ném cả sinh mệnh của mình vào đó. Và chàng biết gì về ngưòi con gái ấy? Rằng " mắt nàng không giống ngưòi phương Đông và gương mặt của nàng là gương mặt một thiếu nữ". Chỉ thế thôi. Không còn gì khác!
Vậy giữa họ có gì?? Là vài lần chạm mắt, là ánh mắt nàng nhìn anh đăm đăm, là việc nàng uống cốc trà của anh - ở đúng nơi anh đã đặt môi, là lá tình thư duy nhất nói rằng hãy quay lại nếu không em sẽ chết.
Có vậy thôi!!
Vậy có đáng không?
Mình không biết!! Sự hư ảo ấy chắc chỉ một trái tim mềm mại mới hiểu nổi.
 
cảnh báo nam vương 2025 javhd
anime sex
cliphot
Back
Top