Tản mạn mỗi ngày.

Chuyện là một ngày nọ đón xe Hoàng Công về ngoại, mình được cho ngồi ghế đầu cạnh lái xe. Gặp được ông tài hóm hỉnh nên hai anh em tám chuyện ríu ran như tép nhảy cả đường đi. Thân thiết tới nỗi ông anh thoải mái sai mình tìm cho ông anh món hàng khách gửi mà ổng vứt trong hộc. Lúc đưa món đồ cho ổng thì 2 anh em có chạm tay, rồi ông anh quay sang bảo: nhìn thì em không giống dân lao động mà tay ráp thế nhỉ??
Cái mình bảo: em là dân lao động chân tay xịn đó. Ổng rõ là không tin: vậy em làm nghề gì?? Mình nói ngon ơ: em nhận đánh ghen thuê nè, chuyên nghiệp luôn, mai mốt mà anh cần em tính giá hữu nghị cho nha.
Thế là từ đó ông anh chết lặng luôn. Không tám với mình nữa. Buồn ghê. May mà còn có chút là mình xuống xe rồi.
Tài xế dễ tin người ghê. Phải tui là tui kêu nghề tay trái a đâm thuê chém mướn. Cần người đi bảo vệ đội đánh ghen cứ kêu a =))
 
Bếp ở nhà ngoại ngày xưa là một cái bếp lò, đun nấu bằng những bánh than bùn khô. Hồi ấy lũ trẻ con biết làm việc nhà sớm lắm, không nhớ là 6 hay 7 tuổi mà mình đã biết nấu cơm bếp than rồi ( lúc đấy cái bệ bếp cao cao có khi còn phải bắc ghế con đứng lên để đủ cao mà nấu ấy). Trẻ con nhà nào cũng thế, lâu nhâu như nhau, chẳng bố mẹ nào bỏ công cầm tay dạy dỗ, cứ tự nhìn mà học thôi.
Ông bà ngoại còn nuôi 2 con lợn to, năm bán được 1 lứa. Cái nồi cám bự thật bự, nhảy vô ngồi tắm chắc cũng vừa đấy. Năm nay mình 40 rồi mà cái nồi nấu cám năm xưa vẫn còn nằm bền nguyên ở một góc cầu thang, bền ghê ghớm.
Bếp than nấu cơm nồi gang ngon lắm nhé. Mỗi tội phải chú ý canh chừng, sơ sẩy cái mà khê thì tới bữa cơm sẽ bị nghe mắng hoặc được ăn lươn là cái chắc đấy. Thi thoảng, cho nhiều nước tí đợi nồi cơm sôi, lấy muôi hớt nước cơm bỏ lén thêm ít đường trắng, uống thơm thơm thanh thanh( hơn ối cái trà gạo rang bây giờ). Đợi nồi cơm cạn nước thì ghế sang mé mé bếp, rồi nấu tiếp thức ăn. Lâu lâu nhớ xoay nồi cơm, thành quả sẽ là 1 lớp cháy thơm lừng ròn khầy khậy. Cái cháy ấy mà rưới thêm ít nước thịt thì chết mê luôn ấy chứ.
Lâu lâu bà ngoại mua về cái chân giò ( bà hay chọn chân giò sau ) mang về thui vàng cạo sạch sẽ, bà ngoại ướp riềng mẻ mắm tôm thơm lừng. Bà đảo thịt cho ngấm rồi thêm nước xâm xấp mặt thịt. Sau đó, cái bếp than được bà đắp kín lại bằng một lớp than bùn ướt, tựa như 1 cái nắp bịt kín lại, bà chỉ để hở 1 góc nhỏ cỡ 1 đốt ngón tay. Bà đặt nồi giả cầy ghé vô kẽ hở đó. Cứ vậy từ trưa tới cơm chiều, nồi giả cầy liu riu trên bếp, lớp nước óng mỡ rung rinh tỏa mùi thơm nhẹ nhẹ khắp căn bếp nhỏ. Mình thường đợi ba mẹ ngủ trưa say, lẻn vào bếp, mở nồi ăn vụng 1 miếng giả cầy chưa kịp mềm nhừ. Nó ngon tới nỗi cái đũa dùng để ăn vụng cũng được mình liếm sạch trơn ( kể mà bỏ lại ống đũa không cần rửa cũng được đấy).
Cái vụ nấu cơm cho nhiều nước rồi tới lúc sôi chắt nước gạo ra bát rồi cho nước đường vào uống nó đã. Xưa tui cũng làm vậy suốt á. Nhưng cái nồi cơm nấu bếp than mà ko canh là dễ cháy lắm. Nấu bếp rơm là ngon nhất tạo cháy cũng ngon lắm á.
 
Cái vụ nấu cơm cho nhiều nước rồi tới lúc sôi chắt nước gạo ra bát rồi cho nước đường vào uống nó đã. Xưa tui cũng làm vậy suốt á. Nhưng cái nồi cơm nấu bếp than mà ko canh là dễ cháy lắm. Nấu bếp rơm là ngon nhất tạo cháy cũng ngon lắm á.
Bếp rơm thì ngon nhất nhất rồi. Nhưng chỗ tui ko phải vùng nông nghiệp. Có muốn cũng ko kiếm được rơm nấu cơm đâu.
 
Bếp rơm thì ngon nhất nhất rồi. Nhưng chỗ tui ko phải vùng nông nghiệp. Có muốn cũng ko kiếm được rơm nấu cơm đâu.
Yes chỗ tui xưa toàn rơm hoặc lá. Có bnhieu vụ nấu cơm xong cháy luôn cả bếp. Hay thi thoảng có mấy thằng cháu vui vui đốt cả đống rơm nhà ông =))
 
Yes chỗ tui xưa toàn rơm hoặc lá. Có bnhieu vụ nấu cơm xong cháy luôn cả bếp. Hay thi thoảng có mấy thằng cháu vui vui đốt cả đống rơm nhà ông =))
Cái vụ đốt đống rơm khối nghỉ hè năm nay làm cũng ko ít đâu
 
Cái vụ đốt đống rơm khối nghỉ hè năm nay làm cũng ko ít đâu
Nhưng giờ ít hơn nhiều rồi vì k còn nhiều nhà dùng rơm nữa. Chứ mà hồi xưa hay có vụ cháy bếp cháy đống rơm lắm.
 
Vào một đêm Hà Nội nóng oi đến phát điên, tỉnh giấc lúc gần 3h sáng, mình đã có một quyết định trọng đại. Mò dậy, mở cửa, bê chiếc ghế cao ( loại ghế có 2 tầng ) leo từ tầng năm khu tập thể xuống đường, tha lôi cái ghế ra đầu ngõ. Nơi có cây dâu da xoan trĩu quả mà ngày nào đi qua mình cũng chỉ có thể ngó nhìn mà nuốt nước miếng. Giờ thì dâu da xoan ơi, ta đến rồi đây.
Kê cái ghế kề vào gốc cây, nhờ đó mà leo lên cành cao. Ôi mẹ ơi, phải gần hai chục năm không trèo cây, mình quên sạch kĩ năng rồi. Tim đập dồn dập luôn. Chắc là sợ cái thân hình béo mập làm cành cây gẫy thì .... lắm thay. Một tay ôm thật chặt thân cây mặc cho lớp vỏ sần sùi cà vào da tay rát rát, tay kia cố víu những chùm quả lúc lỉu. Sau 30 phút loay hoay mình đã vặt được đủ nhiều nên loay hoay bò xuống. Rồi hành trình lại xoay ngược lại, bê ghế đi về, leo lại lên tầng 5. À chiều về thì thêm 1 túi đầy quả nữa. Tim đã dịu lại nhưng mồ hôi thì túa ra như mưa luôn.
Thế thôi, xong rồi. Chuyến phiêu lưu nửa đêm về sáng của tui đã thành công rực rỡ. Tui phấn khích tới mức thức luôn tới sáng đó.
Cơ mà chưa có thì thèm, chứ có rồi thì lại bỏ bê. Cái túi dâu da bự đó tui ăn được có mấy quả à, còn nhiều lắm trời ơi.
 
20250807_181745.webp
 
Nãy tự nhiên thấy hiện lên 1 bài phỏng vấn Ronaldo về lý do chia tay bạn gái cũ. Nói ngắn gọn là do cô gái ấy muốn Ronaldo đừng có lúc nào cũng quấn quít mẹ như thế và cô muốn anh hãy chọn mẹ hoặc mình. Có rất nhiều cmt ủng hộ R, và nói rằng R là một đứa con tốt ra sao.... Mình đoán mấy ngưòi ủng hộ R 100% vậy hẳn đã là ( đang là hoặc sẽ là ) mẹ chồng. Phát biểu thuận theo lợi ích của họ thì họ hẳn sẽ cổ súy là phải rồi.
Còn những cô gái đang yêu hoặc từng yêu các chàng mamaboy thì sao mà vui nổi. Từ mỗi một vị trí đứng ta sẽ thấy những khung cảnh khác nhau. Tính chất của một mối quan hệ người với ngưòi thay đổi tùy theo quan điểm chủ quan của người trong cuộc chứ.
 
Nãy tự nhiên thấy hiện lên 1 bài phỏng vấn Ronaldo về lý do chia tay bạn gái cũ. Nói ngắn gọn là do cô gái ấy muốn Ronaldo đừng có lúc nào cũng quấn quít mẹ như thế và cô muốn anh hãy chọn mẹ hoặc mình. Có rất nhiều cmt ủng hộ R, và nói rằng R là một đứa con tốt ra sao.... Mình đoán mấy ngưòi ủng hộ R 100% vậy hẳn đã là ( đang là hoặc sẽ là ) mẹ chồng. Phát biểu thuận theo lợi ích của họ thì họ hẳn sẽ cổ súy là phải rồi.
Còn những cô gái đang yêu hoặc từng yêu các chàng mamaboy thì sao mà vui nổi. Từ mỗi một vị trí đứng ta sẽ thấy những khung cảnh khác nhau. Tính chất của một mối quan hệ người với ngưòi thay đổi tùy theo quan điểm chủ quan của người trong cuộc chứ.
Căn bản là hắn có danh tiếng, có tiền nên sẽ trở thành "chân lý" mà chị :)) cũng có những vụ vợ lừa lấy hết tài sản của chồng. Thế nên nhiều ông cầu thủ bh sẽ chọn mẹ chứ ít ai chọn vợ. Suy cho cùng thì giới cầu thủ ăn chơi nhiều, tình cảm cũng chỉ là thứ nhất thời. Họ có tiền, có tiếng nói nên cán cân trong mqh luôn nghiêng về phía họ. Người kia có thể chọn theo hoặc k thì tìm đối tượng khác
 
Căn bản là hắn có danh tiếng, có tiền nên sẽ trở thành "chân lý" mà chị :)) cũng có những vụ vợ lừa lấy hết tài sản của chồng. Thế nên nhiều ông cầu thủ bh sẽ chọn mẹ chứ ít ai chọn vợ. Suy cho cùng thì giới cầu thủ ăn chơi nhiều, tình cảm cũng chỉ là thứ nhất thời. Họ có tiền, có tiếng nói nên cán cân trong mqh luôn nghiêng về phía họ. Người kia có thể chọn theo hoặc k thì tìm đối tượng khác
Dạo này đọc truyện Zhihu nhiều, thấy bố mẹ cũng vắt cạn kiệt con cái ( đặc biệt là con gái). Đọc riết thấy chẳng nên tin ai
 
Sáng nay, giờ cao điểm, ngay đầu hầm đường bộ Kim Liên, dòng xe cộ ken chặt nhau tuôn chảy như dòng nước lũ nặng nề. Cầu vượt dành cho ngưòi đi bộ cách đó tầm 10 đến 15m. Vậy mà vẫn có 1 ông anh chắc tầm U40 thà bước xuống lòng đường len lách vào làn xe cộ để băng ngang đường chớ nhất quyết không chịu leo cầu đường bộ cho an toàn. Mình hỏi Gấu : ủa sao ổng khùng vậy? Gấu bảo : không khùng đâu chỉ bị mù thôi á.
Khổ thân, mù còn ráng ra đường nữa kìa. Ngưòi gì đâu, mắt coi cũng sáng láng vậy mà hổng thấy điều đúng đắn gì hết trơn!!!
 
Sáng nay, giờ cao điểm, ngay đầu hầm đường bộ Kim Liên, dòng xe cộ ken chặt nhau tuôn chảy như dòng nước lũ nặng nề. Cầu vượt dành cho ngưòi đi bộ cách đó tầm 10 đến 15m. Vậy mà vẫn có 1 ông anh chắc tầm U40 thà bước xuống lòng đường len lách vào làn xe cộ để băng ngang đường chớ nhất quyết không chịu leo cầu đường bộ cho an toàn. Mình hỏi Gấu : ủa sao ổng khùng vậy? Gấu bảo : không khùng đâu chỉ bị mù thôi á.
Khổ thân, mù còn ráng ra đường nữa kìa. Ngưòi gì đâu, mắt coi cũng sáng láng vậy mà hổng thấy điều đúng đắn gì hết trơn!!!
Chắc ổng muốn nhanh hơn là an toàn ấy mà. Lâu lắm ko đc cảm nhận cái ko khí tắc đường ở HN:))
 
Mình biết tới leo núi vào 3 năm trước. Dân Amateur, không kinh nghiệm, không kĩ năng, không trang bị xịn sò. Lần leo núi đầu tiên, mình còn đi 1 đôi giày thể thao không giành cho đi bộ chứ đừng nói leo núi, đeo cái balo đựng laptop ko có xíu nào phù hợp, thậm chí còn không mang theo bình nước hay găng tay hay gậy chống.
Nhưng điều duy nhất mình có mang theo là sự kính sợ tự nhiên. Mình tự biết bản thân chỉ là một con gà thành phố yếu ớt, mình không có kỹ năng sinh tồn, mình không có khả năng biết định hướng. Và mình biết sợ tự nhiên. Những con đường mòn trên núi nhìn qua thì tưởng cứ men theo là ổn, lạc thì bám lối mòn là sẽ ra thôi. Bao nhiêu ngưòi đi một mình được sợ gì. Mình có điện thoại xịn, có đồng hồ xịn định vị GPS, có tracklog.., lạc sao được.....Nhiều ngưòi nghĩ thế.
Nhưng mà không có đâu ạ. Xin lỗi đi nhé. Núi non đầy bất trắc tiềm ẩn. Cái gì cũng ẩn chứa nguy cơ. Rồi bạn sẽ thấy lối nào cũng hao hao cái lối bạn đã đi qua. Tracklog có đấy nhưng ai bảo là bạn sẽ không lạc lối??? Lỡ bạn trượt chân thì sao? Nhẹ thì trật chân hoặc ko may đập đầu ngất xỉu thì sao???
Chiều qua bên cộng đồng trekking, 1 bạn trẻ 2003 đi leo Hoàng Ngưu Sơn 1 mình, mất tích từ 4/8, thi thể đã được tìm thấy. Và cộng đồng mạng thì rơi vào 1 cuộc tranh cãi. Những ý kiến thành ý khuyên các bạn trẻ không nên đi 1 mình bị nhào vô chửi rủa. Các bạn bảo thích đi 1 mình là thú vui là sở thích sao lại bị đổ lỗi sai, sao lại là có tội.
Đúng là 1 lũ chó con háo thắng chỉ biết sủa nhâu nhâu khi nghĩ mình bị phê bình. Cái thói của tuổi trẻ bây giờ mỗi khi bị nói tới là cãi trước đã, xù lông nhím đã bất kể đúng sai.
 
Mình biết tới leo núi vào 3 năm trước. Dân Amateur, không kinh nghiệm, không kĩ năng, không trang bị xịn sò. Lần leo núi đầu tiên, mình còn đi 1 đôi giày thể thao không giành cho đi bộ chứ đừng nói leo núi, đeo cái balo đựng laptop ko có xíu nào phù hợp, thậm chí còn không mang theo bình nước hay găng tay hay gậy chống.
Nhưng điều duy nhất mình có mang theo là sự kính sợ tự nhiên. Mình tự biết bản thân chỉ là một con gà thành phố yếu ớt, mình không có kỹ năng sinh tồn, mình không có khả năng biết định hướng. Và mình biết sợ tự nhiên. Những con đường mòn trên núi nhìn qua thì tưởng cứ men theo là ổn, lạc thì bám lối mòn là sẽ ra thôi. Bao nhiêu ngưòi đi một mình được sợ gì. Mình có điện thoại xịn, có đồng hồ xịn định vị GPS, có tracklog.., lạc sao được.....Nhiều ngưòi nghĩ thế.
Nhưng mà không có đâu ạ. Xin lỗi đi nhé. Núi non đầy bất trắc tiềm ẩn. Cái gì cũng ẩn chứa nguy cơ. Rồi bạn sẽ thấy lối nào cũng hao hao cái lối bạn đã đi qua. Tracklog có đấy nhưng ai bảo là bạn sẽ không lạc lối??? Lỡ bạn trượt chân thì sao? Nhẹ thì trật chân hoặc ko may đập đầu ngất xỉu thì sao???
Chiều qua bên cộng đồng trekking, 1 bạn trẻ 2003 đi leo Hoàng Ngưu Sơn 1 mình, mất tích từ 4/8, thi thể đã được tìm thấy. Và cộng đồng mạng thì rơi vào 1 cuộc tranh cãi. Những ý kiến thành ý khuyên các bạn trẻ không nên đi 1 mình bị nhào vô chửi rủa. Các bạn bảo thích đi 1 mình là thú vui là sở thích sao lại bị đổ lỗi sai, sao lại là có tội.
Đúng là 1 lũ chó con háo thắng chỉ biết sủa nhâu nhâu khi nghĩ mình bị phê bình. Cái thói của tuổi trẻ bây giờ mỗi khi bị nói tới là cãi trước đã, xù lông nhím đã bất kể đúng sai.
Thì chúng nó ko sai ko có tội mà. Chỉ là chúng nó không nghĩ tới sự an toàn của bản thân thôi. Chấp nhận có thể mất mạng chỉ cần thích là được .
 
anime sex
cliphot
Back
Top