Bếp ở nhà ngoại ngày xưa là một cái bếp lò, đun nấu bằng những bánh than bùn khô. Hồi ấy lũ trẻ con biết làm việc nhà sớm lắm, không nhớ là 6 hay 7 tuổi mà mình đã biết nấu cơm bếp than rồi ( lúc đấy cái bệ bếp cao cao có khi còn phải bắc ghế con đứng lên để đủ cao mà nấu ấy). Trẻ con nhà nào cũng thế, lâu nhâu như nhau, chẳng bố mẹ nào bỏ công cầm tay dạy dỗ, cứ tự nhìn mà học thôi.
Ông bà ngoại còn nuôi 2 con lợn to, năm bán được 1 lứa. Cái nồi cám bự thật bự, nhảy vô ngồi tắm chắc cũng vừa đấy. Năm nay mình 40 rồi mà cái nồi nấu cám năm xưa vẫn còn nằm bền nguyên ở một góc cầu thang, bền ghê ghớm.
Bếp than nấu cơm nồi gang ngon lắm nhé. Mỗi tội phải chú ý canh chừng, sơ sẩy cái mà khê thì tới bữa cơm sẽ bị nghe mắng hoặc được ăn lươn là cái chắc đấy. Thi thoảng, cho nhiều nước tí đợi nồi cơm sôi, lấy muôi hớt nước cơm bỏ lén thêm ít đường trắng, uống thơm thơm thanh thanh( hơn ối cái trà gạo rang bây giờ). Đợi nồi cơm cạn nước thì ghế sang mé mé bếp, rồi nấu tiếp thức ăn. Lâu lâu nhớ xoay nồi cơm, thành quả sẽ là 1 lớp cháy thơm lừng ròn khầy khậy. Cái cháy ấy mà rưới thêm ít nước thịt thì chết mê luôn ấy chứ.
Lâu lâu bà ngoại mua về cái chân giò ( bà hay chọn chân giò sau ) mang về thui vàng cạo sạch sẽ, bà ngoại ướp riềng mẻ mắm tôm thơm lừng. Bà đảo thịt cho ngấm rồi thêm nước xâm xấp mặt thịt. Sau đó, cái bếp than được bà đắp kín lại bằng một lớp than bùn ướt, tựa như 1 cái nắp bịt kín lại, bà chỉ để hở 1 góc nhỏ cỡ 1 đốt ngón tay. Bà đặt nồi giả cầy ghé vô kẽ hở đó. Cứ vậy từ trưa tới cơm chiều, nồi giả cầy liu riu trên bếp, lớp nước óng mỡ rung rinh tỏa mùi thơm nhẹ nhẹ khắp căn bếp nhỏ. Mình thường đợi ba mẹ ngủ trưa say, lẻn vào bếp, mở nồi ăn vụng 1 miếng giả cầy chưa kịp mềm nhừ. Nó ngon tới nỗi cái đũa dùng để ăn vụng cũng được mình liếm sạch trơn ( kể mà bỏ lại ống đũa không cần rửa cũng được đấy).