Tản mạn mỗi ngày.

@soija

Người bên này nói là số 6
Người bên kia nói là sô 9
Ai cũng đúng, chỉ là khác góc nhìn thôi ạ.
Thế thì dung hòa lại 69 sẽ thuận lòng cả 2.
Chị nhỉ.
Bài học ở đây là 69 nó chỉ khác nhau mỗi cách mình để nó :D
 
Có những mảnh kí ức đôi khi nổi lên bất chợt.

Cấp 3 mình thích một anh chàng badboy trong lớp. Chuyện xưa xa lắm rồi, nhiều thứ đã bay biến không sao nhớ lại được. Vậy mà có những lúc ngõ chẳng có gì nhắc nhở thì ký ức lại bất thần trồi lên.
Như hôm nay trong một buổi sáng với gam màu nhàu nhĩ và những khuôn mặt mê mỏi, ký ức mình sáng lên màu áo khoác gió xanh lá mạ non. Một màu neon chói sáng. Một khuôn mặt thiếu niên rạng rỡ với nụ cười ngạo nghễ. Không có âm thanh, chỉ có màu sắc hiện hữu trong ký ức. Nụ cười tỏa sáng, màu áo tỏa sáng.
 
Thương thương nhớ nhớ.

Bữa nhắn tin trên mess với cố nhân và hẹn hò nhau một bữa cafe, rồi tiện nói về 1 buổi bạn ý mặc áo màu xanh lá mạ chói lóa. Bạn ý hỏi hẳn là nhìn bạn ý dở hơi lắm. Mình bảo ngưòi khác mặc thì dở, cậu mặc thì cân được vì cậu đẹp trai mà. Bạn ý thẹn thùng bảo lại nói nịnh tớ. Mình bảo luôn tớ nghĩ thế thật và khen thật, cậu không tin bản thân thì cũng phải tin gu liếc giai của tớ chứ.

Lạ, mỗi lần mình khen ai đó là lại bị nói là mình khen nịnh. Ồ hay thật. Sao mọi ngưòi không thích được khen nhỉ? Mình thì thích nghe ngưòi khác khen lắm mà. Giống như những tấm giấy khen một thuở được treo cả lên tường, những lời khen được mình lắng lại và dệt lên lớp vỏ xã hội cho mình. Trưởng thành rồi đâu thể trần trụi đi giữa đời bằng lớp da thật nữa đâu!!!
 
Buồn

Hồi xưa xửa xừa xưa, cô em bảo : " Chị ấy, ngũ hành khuyết kim, sợ là chẳng giữ được tiền tài gì!". Lúc nghe vậy thì chỉ cười cười không để tâm.
Cơ mà nay tìm mãi không thấy vòng cổ cố nhân tặng tự nhiên nhớ điều em ý nói.
Mình a nay chẳng giữ được gì. Mấy món đồ trang sức có giá trị được tặng cứ mất lúc nào không hay: vòng cổ, hoa tai....
Cơ bản mình là đứa lơ đễnh nên có mất cũng chẳng hay mất ở đâu, mất bao giờ. Chịu thôi. Ôi, không biết phải giải thích sao với cố nhân đây. Rồi ngưòi ta có nghĩ mình không trân trọng món quà của người ta hay không???
 
Nay đọc lại Lụa của Alessandro Baricco. Không nhớ nổi là lần thứ mấy đọc lại. Lụa có ngôn từ thanh nhã nhẹ nhàng như cái tên của mình. Và sự mơ hồ hư ảo của Lụa tới giờ mình vẫn không hiểu.
Hiểu đơn giản thì Lụa kể về một ngưòi đàn ông 34 tuổi _ Herve Joncour _ đã sa vào một thứ tình cảm mơ hồ và điên cuồng với 1 ngưòi phụ nữ. Người mà thậm chí anh và cô còn chưa từng nói với nhau dù chỉ 1 câu nói. Số lần 2 ngưòi chạm mặt nhau ít ỏi đến thảm hại, và mỗi lần chạm mặt ấy ngắn ngủi chỉ bằng 1 giây chạm mắt nhau. Ấy thế nhưng thứ tình cảm vương vấn ấy điên rồ tới nỗi chàng thương gia sẵn sàng ném cả sinh mệnh của mình vào đó. Và chàng biết gì về ngưòi con gái ấy? Rằng " mắt nàng không giống ngưòi phương Đông và gương mặt của nàng là gương mặt một thiếu nữ". Chỉ thế thôi. Không còn gì khác!
Vậy giữa họ có gì?? Là vài lần chạm mắt, là ánh mắt nàng nhìn anh đăm đăm, là việc nàng uống cốc trà của anh - ở đúng nơi anh đã đặt môi, là lá tình thư duy nhất nói rằng hãy quay lại nếu không em sẽ chết.
Có vậy thôi!!
Vậy có đáng không?
Mình không biết!! Sự hư ảo ấy chắc chỉ một trái tim mềm mại mới hiểu nổi.
 
Năm nay mình 40 tuổi, nếu tính kiểu 60 năm cuộc đời thì là còn 20 năm nhỉ? Là đã già dữ chưa?
Không biết nữa, mình không nghĩ nhiều lắm, chỉ đôi lúc bị nhắc nhở mới nghĩ : " Ủ ôi, lên chức cô hoặc bác mất rồi. Hết hồn!!!".
Bao giờ thì có mình của tuổi già nhỉ? Giống như cái mùi của lá rụng ngấm mưa, mục nát và tan rữa dần ra. Ở mỗi độ tuổi có một mùi hương riêng đấy. Tuổi trẻ có mùi hương tươi mát, có lẽ giống mùi không khí sau cơn mưa lớn, thanh sạch dễ chịu.
Như trong "Người đẹp ngủ mê " nói đấy, cái mùi hương thanh xuân ấy sẽ làm những thân già mục rữa cảm thấy được sống, xua tan đi nỗi sợ về cái chết đang vươn tay mục ruỗng về phía họ. Nhưng cảm thức thanh xuân ấy đâu thể bao bọc người già mãi đâu. Càng đắm chìm sẽ càng thấy mình gần cái chết hơn mới phải. Sự tương phản càng lớn thì càng làm nổi bật sự tuyệt vọng không gì ngăn cản được của tuổi già mà.
Thế thì tham luyến làm gì nhỉ??
 
Một buổi trưa nọ nắng gay gắt tới nỗi nhìn xa không nổi vì chói, có một bóng hình ngược nắng tiến về phía tôi. Nắng lóa quá nên chỉ thấy một hình vóc nhỏ nhỏ thon thon. Cặp đùi trắng trẻo thon thả lộ ra dưới cái sooc bò siêu ngắn bó chặt, áo dạng croptop xanh mướt mát. Ối chao ơi là đẹp.
Cơ mà ở giữa có cái gì phòi ra, lủng lẳng lúc lắc theo mỗi bước đi. Cái gì thế nhỉ?? Tôi dụi cặp mắt cận thị, lau kĩ đôi tròng kính, cố nhìn cho rõ. Ồ, hó ra là mỡ bụng. Hẳn là một em gái nhỏ dân văn phòng đây. Vòng đầu và vòng cuối thì phẳng, mà cái vòng giữa nó lại thè lè ra thế.
Nói thật từ tâm là tôi phục em đấy. Ngưòi ta bảo tốt khoe xấu che mà cớ sao em lại phơi cái xấu ra thế??? Em tự tin đến thế sao??? Không phải là tôi muốn kì thị hay body shaming gì bụng mỡ đâu( vì tôi cũng có mà ) , nhưng em nên mặc cái gì nó hợp em chứ??? Chân đẹp thì khoe chân thôi, bên trên em tròng cái áo phông rộng vào. Thế có phải đẹp hơn không???
 
Hồi mình bé, trong sân có trồng 1 giàn nho. Chắc là giống nho đỏ Ninh Thuận ấy, gần như là quanh mùa hè giàn nho lúc lỉu những chùm quả nho nhỏ. Cái thuở nghèo túng quanh năm chơi vơi giữa đói và no ấy thì mấy cái chùm nho chua ấy hấp dẫn lắm.
Từ khi ra nụ, nở hoa rồi quả nhú ra tí hin đã bị mình dòm ngó rồi, lúc nào cũng chực vặt. Nhưng bố mẹ không cho, bảo nó bé thế ăn sao được đợi nó to đã. Tới lúc nó to bằng đầu ngón tay căng mọng xanh lơ thì bố mẹ lại bảo đợi nó chín đỏ đã. Chờ đợi mới khốn khổ làm sao, ngày qua ngày mình cảm giác như thể nho sẽ không bao giờ chín. Cái sự thèm ấy nó đi cả vào trong giấc mơ. Day dứt!!
Một đêm nọ, đang ngủ say thì tỉnh giấc. Đêm mùa hè say nồng, ngoài cửa sổ gió thi thoảng lướt qua đến bóng trăng cũng lung lay theo. Giữa những mảnh đẩy đưa ấy thoáng hiện lá nho xanh và chùm nho xanh bóng. Dù nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ràng những chùm nho căng mọng. Vỏ bóng mượt tròn trịa, không biết cắn vào sẽ có vị ra sao nhỉ? Ngọt ngào không? Hay là sẽ chua chát như lời bố mẹ nói???
Tôi nhắm mắt cố ngủ một đỗi mà không ăn thua. Cuối cùng thì tôi vẫn mò ra sân và nương theo bóng trăng, trèo lên bờ tường và vặt chùm quả ngay trên đầu để ăn. Đã bao năm qua rồi, tôi không nhớ được hương vị hay cảm xúc của chùm nho ấy. Tôi chỉ nhớ ánh mắt trợn trừng của bác hàng xóm cùng tiếng hét vang trời của bác ấy " có ma " khi bác ấy mắt nhắm mắt mở ra sân đi tè mà thấy bóng đen ( là tôi) đang ngồi trên bờ tường.
 
Năm thứ tư của thời sinh viên, mình theo bạn yêu về bản quê. Bản ở huyện Lang Chánh, tên bản là Nậm " Cắn " hay gì đó mình không nhớ rõ nữa. Bản cách đường biên giới vài cây số thôi, từ trung tâm huyện tụi mình cuộc bộ về bản trên con đường đất cheo leo chỉ có dấu chân và thoảng hoặc mới có dấu xe máy. Bản nghèo rớt, không lưới điện, không nước máy. Vài nhà khá giả có điện nước chạy bằng cái mô tơ nước ngoài suối. Điện yếu đủ chạy cái bóng điện vàng hắt hiu. Một tháng ở bản mình mới hiểu mình đã sống sướng biết bao.
Nhà nào cũng trồng rất nhiều nương sắn. Sắn là lương thực chính quanh năm. Tối trước khi đi ngủ, lột vỏ sắn ngâm nước cho ra bớt nhựa, sáng tờ mờ 4h dậy vớt sắn ra, bào thành sợi, vắt bớt nước cho vào nồi đồ. Nhà nào khá lắm thì cho thêm ít gạo nếp độn vào. Đấy lương thực cho cả 2 bữa sáng trưa đấy.
Nhà bạn mình khá, nên cái chõ sắn vẫn có 5 phần gạo nếp. Bữa sang nhà hàng xóm, bé con mời mình ăn cái nắm xôi gọi cho nó sang chứ 1 gạo nếp cõng 10 sắn. Ăn muốn nghẹn cả lòng. Bé con thủ thỉ : xôi đồ toàn gạo nếp chắc ngon lắm chị nhỉ??
Hôm qua đi ăn cưới, hoa quả tráng miệng là đào mỏ quạ ( đang mùa mà). Thấy phục vụ mang ra cho mỗi người 1 dĩa xôi nếp nhỏ nấu nhã kèm quả đào. Mình hỏi em : ơ không mang cho chị dao gọt đào à? Lại mang dĩa xôi làm gì thế? Em cười nhếch nhếch môi và bảo : chị lăn đào vào dĩa xôi là sạch lông đào, ăn ngon giòn chị ạ. Mụ nhà quê mình đây tự nhiên thấy nghẹn nghẹn nhưng vẫn cố chấp hỏi : thế xôi kia lăn xong thì ăn sao được nữa, phí quá!! Em chẳng đáp lời tôi nữa.
 
Trong hư có thật, trong thật có hư
Kẻ biết lấy hư để vui đời thật mới là kẻ tuấn kiệt
Kẻ vì hư là quên thật là kẻ tâm trí bất kham
Dẫu biết thế gian này trăm sự đều có hư có thật, chẳng cần mơ cũng chẳng cần mộng mà vẫn có hư, đôi khi trong hư trong mộng tìm được cái thật của "người"
Cuối cùng thì cái hư chỉ làm vui thỏa mãn phần con còn cái thật lại khiến phần người ta lộ rõ
 
@traibacquan9
Còn phải phân ra hư và thực thì cũng còn rối dài dài bạn ơi.
Phật dạy rồi. Chỉ một chữ " Vô " là đủ
 
@traibacquan9
Còn phải phân ra hư và thực thì cũng còn rối dài dài bạn ơi.
Phật dạy rồi. Chỉ một chữ " Vô " là đủ
vạn sự trong tay ta
thực hư do ta chọn
chữ vô chỉ dành cho kẻ muốn buông bỏ
Ta còn chưa vui hết sao phải "vô"
 
Nay nóng bức tới muốn tèo luôn, đi bộ quanh hồ Bảy Mẫu mà cũng không thấy gió. Mỏi cộng bức nên mình quyết định ngồi bệt xuống rìa đường. Tính uống nước mà bình trà vẫn nóng quá nên đành lôi quả ổi ra gặm. Đang gặm ổi chill và ngắm cây ngắm cỏ thì bỗng có một chị gái tóc bạc váy xếp nếp đi qua mỉm cưòi với mình.
Mình lơ ngơ cười lại, cái chị bảo ngồi đây ngắm giai hả bé???
Ớ, cái mặt mình hẳn là đần lắm nên bà chị phì cười và hất đầu bảo : em ngồi đúng hướng ngắm giai kìa. Ôi chao ơi, oan uổng thân em quá. Em thề là em không ngắm giai mà. Em còn đang mải gặm ổi cơ. Cùng lắm là giai chỉ là muối tôm chấm kèm ổi thôi ạ. Oan uổng quá !!!
 

Đính kèm

  • 20250727_154127.webp
    20250727_154127.webp
    1.4 MB · Lượt xem: 0
Nay nóng bức tới muốn tèo luôn, đi bộ quanh hồ Bảy Mẫu mà cũng không thấy gió. Mỏi cộng bức nên mình quyết định ngồi bệt xuống rìa đường. Tính uống nước mà bình trà vẫn nóng quá nên đành lôi quả ổi ra gặm. Đang gặm ổi chill và ngắm cây ngắm cỏ thì bỗng có một chị gái tóc bạc váy xếp nếp đi qua mỉm cưòi với mình.
Mình lơ ngơ cười lại, cái chị bảo ngồi đây ngắm giai hả bé???
Ớ, cái mặt mình hẳn là đần lắm nên bà chị phì cười và hất đầu bảo : em ngồi đúng hướng ngắm giai kìa. Ôi chao ơi, oan uổng thân em quá. Em thề là em không ngắm giai mà. Em còn đang mải gặm ổi cơ. Cùng lắm là giai chỉ là muối tôm chấm kèm ổi thôi ạ. Oan uổng quá !!!
Ôi mình đc ngắm ké 🤣
 
Nay nóng bức tới muốn tèo luôn, đi bộ quanh hồ Bảy Mẫu mà cũng không thấy gió. Mỏi cộng bức nên mình quyết định ngồi bệt xuống rìa đường. Tính uống nước mà bình trà vẫn nóng quá nên đành lôi quả ổi ra gặm. Đang gặm ổi chill và ngắm cây ngắm cỏ thì bỗng có một chị gái tóc bạc váy xếp nếp đi qua mỉm cưòi với mình.
Mình lơ ngơ cười lại, cái chị bảo ngồi đây ngắm giai hả bé???
Ớ, cái mặt mình hẳn là đần lắm nên bà chị phì cười và hất đầu bảo : em ngồi đúng hướng ngắm giai kìa. Ôi chao ơi, oan uổng thân em quá. Em thề là em không ngắm giai mà. Em còn đang mải gặm ổi cơ. Cùng lắm là giai chỉ là muối tôm chấm kèm ổi thôi ạ. Oan uổng quá !!!
hãy thoải mái đi chị eei :))
 
Mình thích sống nhạt.
Yêu, hận, vui, buồn tất tật mình đều thấy như nhau. Sống nhạt nh
Giải quyết vđ hiện tại đã, ngắm cái đẹp thì bụng cũng phải no no 1 tý :D
Đúng ùi. Bụng no rồi mới thưởng thức cái đẹp được. Chứ đói rã họng thì chịu thôi.
 
Mình bảo thằng bạn : nhìn mấy em gái body ngon lành tao mê quá đi, mình tập mãi mà chẳng nổi 1/100 các em ấy.
Thằng bạn bảo một bên chỉ là thú vui nhất thời với một bên là cây rụng tiền thì so sánh sao được. Mày phải hiểu các em ấy ném vào cái body ấy bao nhiêu tiền bạc, công sức và thời gian. Còn mày một bà nội trợ xó nhà năm thì mười họa hứng lên thì tập được mấy cái động tác học theo youtube, thì cửa đâu mà so.
 
anime sex
cliphot
Back
Top