fb68
68 game bài

Tản mạn mỗi ngày.

Không biết sao mấy nay mình thấy bứt rứt, thèm được bứt mình khỏi thành phố, muốn lang thang một mình với những con đường quanh co.
Chắc nên thi lấy bằng lái xe thôi, để có thể chạy khỏi thành phố.
Muốn ngồi dưới tán lá xanh, muốn lắng nghe bên tai tiếng suối chảy róc rách, muốn gió hát bên tai. Nhớ sự tĩnh lặng của núi non, thèm ngụm nước suối mát lạnh, nhớ bầu trời đêm thăm thẳm, nhớ hơi sương lạnh tê tái buổi sáng, nhớ bếp lửa bập bùng trong đêm lạnh.
Tui cũng thích cái cảm giác 1 mình trên núi non. làm cái lều bên suối xong đốt nửa nướng cá, nướng gà ăn rồi nằm ềnh ra nghe âm thanh núi rừng nó cứ gọi là "phê"
 
Khg có cái gì tuyệt đối 100% cả.
Nói theo câu chuyện của bạn kia thôi chứ ở đâu chẳng có người này ngườ kia.
 
Câu cửa miệng mình hay nói là : " Chết thì có gì mà sợ. Thần chết mà gõ cửa thì tao sẽ mở ngay". Ấy vậy mà chiều qua vừa dừng xe trước quán cafe quen, một ông anh xe máy đối diện bên đường, chở cái bình gas to bự xự của quán ăn trờ tới. Rồi bỗng nhiên cái dây buộc bình ga nó đứt, cái bình gas văng xuống đường với 1 tiếng kêu to khủng khiếp. Trong phút chốc tất cả mọi người xung quanh ( bao gồm cả mình) chết lặng hãi hùng vài giây, rồi mới rồ ga chạy hết tốc lực thật xa cái bình gas và tiếng gào lên đầy bất lực của ông anh chở gas : " bình rỗng mà, không nổ đâu ". Nhưng éo ai tin ông đâu ông anh ạ.
Và trong phút chốc dưới ánh nắng quái chiều, con ngõ nhỏ đơn độc còn lại mình ông anh chở gas thôi.
Sau khi chạy rõ xa rồi thì nỗi hậm hực mới trào lên trong lòng mình, thế là đi tong buổi cafe chill chill, đi tong luôn cả cái sự tin tưởng thảnh thơi rằng mình không sợ chết. Nghĩ nó mới cay làm sao. Mình cứ ngỡ mình đã thoáng chạm tới " Minh " vì đã ngộ được "Vô ". Hóa ra không phải. Mình cũng chỉ là khoác lên một lớp da để mà vênh váo thôi. Ôi chao ơi, thôi thì đành vậy. Vì đang sống mà, biết sao đây !!!
 
Câu cửa miệng mình hay nói là : " Chết thì có gì mà sợ. Thần chết mà gõ cửa thì tao sẽ mở ngay". Ấy vậy mà chiều qua vừa dừng xe trước quán cafe quen, một ông anh xe máy đối diện bên đường, chở cái bình gas to bự xự của quán ăn trờ tới. Rồi bỗng nhiên cái dây buộc bình ga nó đứt, cái bình gas văng xuống đường với 1 tiếng kêu to khủng khiếp. Trong phút chốc tất cả mọi người xung quanh ( bao gồm cả mình) chết lặng hãi hùng vài giây, rồi mới rồ ga chạy hết tốc lực thật xa cái bình gas và tiếng gào lên đầy bất lực của ông anh chở gas : " bình rỗng mà, không nổ đâu ". Nhưng éo ai tin ông đâu ông anh ạ.
Và trong phút chốc dưới ánh nắng quái chiều, con ngõ nhỏ đơn độc còn lại mình ông anh chở gas thôi.
Sau khi chạy rõ xa rồi thì nỗi hậm hực mới trào lên trong lòng mình, thế là đi tong buổi cafe chill chill, đi tong luôn cả cái sự tin tưởng thảnh thơi rằng mình không sợ chết. Nghĩ nó mới cay làm sao. Mình cứ ngỡ mình đã thoáng chạm tới " Minh " vì đã ngộ được "Vô ". Hóa ra không phải. Mình cũng chỉ là khoác lên một lớp da để mà vênh váo thôi. Ôi chao ơi, thôi thì đành vậy. Vì đang sống mà, biết sao đây !!!
Tự tin lên bạn ko sợ chết mà. Chỉ là 1 thoáng sợ chết 30s làm sao sánh được cái sự ko sợ chết nửa cuộc đời chứ. :v
 
@soija
Em từng nghĩ mình không sợ chết. Nghĩ rằng nếu nó đến, em sẽ đón nhận. Nhưng chắc chắn qua bài viết của chị, sự thật là… khi cái chết kề bên, ai mà không sợ?

Em chưa từng trải qua, cũng không muốn trải qua sớm. Em muốn được sống thêm 70 năm nữa, đủ để yêu, để sai, để hiểu đời – thì lúc đó, có lẽ em sẽ đủ bình thản để nói: “Đến rồi à? Em sẵn sàng.”
 
Ngày thứ 13 : Ly cafe sáng.

Sáng nay ngồi cafe nghe 1 câu chuyện. Đại thể là một anh vận chuyển của cty máy văn phòng nào đó, quẹt vỡ cái đèn của một con xế xịn. Anh xế xịn xuống xe ngó ngó rồi điềm tĩnh bảo anh vận chuyển : " Chú cho anh cái sđt và bỏ cái CCCD của chú ra đây anh chụp lại thông tin. Anh đang vội, nào bên hãng báo giá thay đèn anh sẽ gọi chú ".
Anh vận chuyển về tra thông tin thấy cái đèn xe đó thay cỡ tầm 500 hay 600 triệu thì lòng chết lặng, nghĩ phen này làm không công bao lâu mới đủ đền bù đây.
Tầm đâu 2 tuần sau, anh xế xịn gọi bảo : " May cho chú là bên bảo hiểm chịu quả này. Chú đưa anh 2 triệu coi như mời anh bữa cafe xin lỗi là được ".
Mình liếc ly cafe sáng 30k của mình rồi thở dài. Ngưòi so với ngưòi ghen tị quá đi. Hú hú!
Chợt nghĩ lại ly cafe hằng ngày mình uống, phải thức dậy sớm, lật đật đun nước, rồi pha phin, rồi đợi từng giọt cafe chảy xuống từ từ cho hết :)
 
Chợt nghĩ lại ly cafe hằng ngày mình uống, phải thức dậy sớm, lật đật đun nước, rồi pha phin, rồi đợi từng giọt cafe chảy xuống từ từ cho hết :)

Chờ đợi từng giọt tinh chất, rỉ ra từ cái lỗ bé xíu kia, từng giọt.. từng giọt.. mùi thơm khó cưỡng, chỉ muốn nó rỉ ra nhiều hơn, rỉ ra nhanh hơn để hòa quyện với sự ngọt ngào này... và cuối cùng miệng kè bên... lưỡi sãn sàng đón nhận ...ực ực.. từng giọt đậm đà thấm dần vào cơ thể.. như 1 chất kích thích sảng khoái tinh thần... ngon thật.😂
 
Chờ đợi từng giọt tinh chất, rỉ ra từ cái lỗ bé xíu kia, từng giọt.. từng giọt.. mùi thơm khó cưỡng, chỉ muốn nó rỉ ra nhiều hơn, rỉ ra nhanh hơn để hòa quyện với sự ngọt ngào này... và cuối cùng miệng kè bên... lưỡi sãn sàng đón nhận ...ực ực.. từng giọt đậm đà thấm dần vào cơ thể.. như 1 chất kích thích sảng khoái tinh thần... ngon thật.😂
Bả còm men mọi chỗ kkk
 
Nay đọc lại " Lụa " gặp 1 câu quen quen, " Hãy quay lại nếu không em sẽ chết ". Thi thoảng hay nghe câu này trong tiểu thuyết hay trong những câu chuyện mọi ngưòi kể rằng sẽ chết mất nếu không có ai đó.
Nhưng có ai chết đâu, đều sống nhăn à. Có gì trên đời mà không thể thay thế đâu. Bất cứ ai cũng là duy nhất, nhưng lại chẳng phải là tất cả. Mọi thứ đều có thể thay thế bằng thứ khác từa tựa như thế, hao hao như vậy đúng không?
 
Nay đọc lại " Lụa " gặp 1 câu quen quen, " Hãy quay lại nếu không em sẽ chết ". Thi thoảng hay nghe câu này trong tiểu thuyết hay trong những câu chuyện mọi ngưòi kể rằng sẽ chết mất nếu không có ai đó.
Nhưng có ai chết đâu, đều sống nhăn à. Có gì trên đời mà không thể thay thế đâu. Bất cứ ai cũng là duy nhất, nhưng lại chẳng phải là tất cả. Mọi thứ đều có thể thay thế bằng thứ khác từa tựa như thế, hao hao như vậy đúng không?

Khi thế giới cho mình 1 người để yêu, nhưng ng ấy lại nghĩ bản thân họ là cả thế giới, mà ko biết rằng, thế giới cần phải có oxy để mà thở thì mới sống được, chị ạ.
 
Thời xưa xửa xừa xưa ấy, mình hay nghe rằng ngưòi VN vệ sinh thì công khai mà âu yếm thì kín đáo. Hời ơi mỗi lần đi qua những đoạn vỉa hè bốc mùi khai khẳn, những anh đàn ông trông cũng rất ra gì và này nọ úp mặt vào cây hay úp mặt vào tường, kéo ngưòi anh em thân thiết ra và xuỵt xuỵt; tau luôn phải gật gù : ờ thì dân dã nó thế đành chịu, mót quá mà ko có nhà vệ sinh nên ...
Cơ mà, quán cafe thì có nhà vệ sinh. Và nhà vệ sinh thì có chốt ( hẳn 2 tầng chốt cơ ). Note luôn là nhà vệ sinh chung cho cả nam và nữ. Thế quắc nào mà các anh em không chịu chốt cửa thế?? Không đếm nổi bao lần tui rơi vào tình huống khó xử. Nhà vệ sinh không chốt cửa vẫn hé mở, và tui với sự gấp gáp đẩy cửa xông vô. Để rồi vấp ngay một anh giai đương xuỵt xuỵt. Má nó!!!
May mà tui đây bản lĩnh đầy kinh nghiệm, nên chỉ lặng lẽ khép cửa mà không hét lên câu nào!
Bộ các anh em khoái có ngưòi nhìn mình xuỵt xuỵt hả? Khoái thị dâm sao bay?? Chẳng thề các ông ra mạ nó ngoài đường mà đừng cài cúc quần nữa đi, cho nhiều nhiều người thấy nhá, chớ ko đóng cửa phòng vệ sinh mỗi lần có 1 đứa thấy thui à!!! Xui rủi còn trúng đứa đụt cảm xúc như tui, gặp bữa tui quạu tui lại cho câu nhận xét nát lòng anh em thì có người liệt luôn từ đó thì sao!!!
 
Cafe sáng với nem chua.
Bé con bê lên cho mình cốc cafe, ngó mấy cái nem chua trên bàn và hỏi : " chị ăn thật hả? Có tương ớt chưa?? ". Phì cười với cô em đấy, cứ ngỡ sẽ nghe cô em bảo sớm ngày ra mà chị định cafe sáng với nem à???
Nem là do tối qua định ăn mà quên mất, vẫn bỏ trong balo. Cafe thì sáng nào cũng đúng cữ nên tiện tay lôi nem ra kẻo không lại quên mất.
Sự tùy hứng của mình vốn nó đã bất thường rồi. Đúng kiểu tiện tay thì tới thôi.
Chuyến leo núi đầu tiên của mình cũng y vậy. Ông anh Xích lô của thiendia xưa tối đó nhắn tin bảo " mày đang đâu anh chạy qua cho mấy quả bưởi chua luôn. Không mai anh đi leo núi không qua được ". Hỏi ổng em bám càng được không? Ổng bảo oki thôi.
Thế là sáng hôm sau ổng chạy xe máy qua, hai anh em lêu hêu chạy xe thẳng lên Tú Lệ. Tới tận lúc đó mình mới biết mình sẽ leo đỉnh núi nào....
 
@soija
Với 1 người bụng dạ yếu như e thì combo kia đúng hủy diệt luôn chị ạ :))) ăn xong là tìm nơi pháo hoa rực rỡ
 
Thời xưa xửa xừa xưa ấy, mình hay nghe rằng ngưòi VN vệ sinh thì công khai mà âu yếm thì kín đáo. Hời ơi mỗi lần đi qua những đoạn vỉa hè bốc mùi khai khẳn, những anh đàn ông trông cũng rất ra gì và này nọ úp mặt vào cây hay úp mặt vào tường, kéo ngưòi anh em thân thiết ra và xuỵt xuỵt; tau luôn phải gật gù : ờ thì dân dã nó thế đành chịu, mót quá mà ko có nhà vệ sinh nên ...
Cơ mà, quán cafe thì có nhà vệ sinh. Và nhà vệ sinh thì có chốt ( hẳn 2 tầng chốt cơ ). Note luôn là nhà vệ sinh chung cho cả nam và nữ. Thế quắc nào mà các anh em không chịu chốt cửa thế?? Không đếm nổi bao lần tui rơi vào tình huống khó xử. Nhà vệ sinh không chốt cửa vẫn hé mở, và tui với sự gấp gáp đẩy cửa xông vô. Để rồi vấp ngay một anh giai đương xuỵt xuỵt. Má nó!!!
May mà tui đây bản lĩnh đầy kinh nghiệm, nên chỉ lặng lẽ khép cửa mà không hét lên câu nào!
Bộ các anh em khoái có ngưòi nhìn mình xuỵt xuỵt hả? Khoái thị dâm sao bay?? Chẳng thề các ông ra mạ nó ngoài đường mà đừng cài cúc quần nữa đi, cho nhiều nhiều người thấy nhá, chớ ko đóng cửa phòng vệ sinh mỗi lần có 1 đứa thấy thui à!!! Xui rủi còn trúng đứa đụt cảm xúc như tui, gặp bữa tui quạu tui lại cho câu nhận xét nát lòng anh em thì có người liệt luôn từ đó thì sao!!!
Thì là ra dấu nó, không thì lại lộ hết cả @@
 
@soija
Với 1 người bụng dạ yếu như e thì combo kia đúng hủy diệt luôn chị ạ :))) ăn xong là tìm nơi pháo hoa rực rỡ
Tại em xấu bụng đấy. Chị tốt bụng, xong còn chén thêm chục quả mận cơ
 
anime sex
cliphot
Back
Top