Chương 38.B: Nước Cờ Của Sự Bế Tắc
Sự im lặng đã kéo dài gần một tiếng.
Nó không phải là sự im lặng dễ chịu của những người đã quá thấu hiểu nhau. Đây là sự im lặng ngột ngạt của những kẻ đang bị cầm tù. Tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi vang lên như tiếng đếm ngược của một quả bom. Tiếng lật trang sách của Quân, đều đặn và khô khốc, là nhát búa của một vị thẩm phán.
Ngân quan sát "bộ lạc" của mình. Con thú hoang dã của cô. Chúng đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Tùng ngồi dưới sàn, bất động như một pho tượng đá, lưng vẫn dựa vào chân cô nhưng không có một chút năng lượng nào. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu ánh lửa nhưng trống rỗng. Con gấu mạnh mẽ của cô đã bị nhốt lại, chỉ biết gặm nhấm sự bối rối của chính mình.
Minh thì bồn chồn. Gã không ngồi yên được. Gã lôi điện thoại ra, ngón tay cái lướt một cách vô định trên màn hình, từ Facebook qua Instagram rồi lại quay về Zalo. Một chuyển động vô nghĩa. Nguồn năng lượng bùng nổ của gã, ngọn lửa của cô, đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đốm sáng xanh yếu ớt từ màn hình điện thoại.
Cả hai đều đã bị thuần hóa. Sự hoang dại của chúng chỉ có thể tồn tại khi không có khán giả.
Ngân hít một hơi thật sâu. *Chết tiệt.*
Cô không thể chịu đựng được sự tĩnh tại này. Nó giống như cái chết. Cô nhìn Tùng, nhìn Minh. Cô không thể kéo họ lại gần. Ánh mắt của Quân, dù không hề nhìn thẳng, đã dựng lên một bức tường vô hình. Họ sẽ không dám. Đuổi khéo Quân đi? Bất lịch sự. Và nó sẽ chỉ xác nhận rằng họ có điều gì đó để che giấu. Chấp nhận một buổi tối tẻ nhạt và đi ngủ?
Không. Cô không thể.
Ánh mắt cô dời về phía góc phòng. Về phía Quân. Kẻ đang ung dung đọc sách, hoàn toàn tách biệt. Hắn là vấn đề.
Và rồi một ý nghĩ lóe lên, lạnh lẽo và rõ ràng như một phương trình toán học. *Vấn đề nằm ở hắn. Vậy thì giải pháp cũng phải đến từ hắn.*
Cô không thể kéo Minh và Tùng lại gần. Họ sẽ không đến. Vậy thì... cô phải kéo hắn vào. Phải phá vỡ sự tách biệt của hắn. Phải biến hắn từ một khán giả xa lạ thành một phần của vở kịch.
Phải biến hắn từ giám khảo thành một người chơi.
Quyết định đã được đưa ra.
Ngân hít một hơi thật sâu, nín lại trong lồng ngực, rồi từ từ thở ra. Cô cử động.
Cô từ từ đứng dậy.
Hành động nhỏ đó, trong không gian tĩnh lặng này, lại có sức nặng như một cơn địa chấn. Gần như ngay lập tức, mọi thứ dừng lại.
Ngón tay cái đang lướt điên cuồng của Minh khựng lại giữa màn hình. Gã ngẩng đầu lên.
Tùng giật mình, quay phắt lại, ánh mắt thoát ra khỏi sự thôi miên của ngọn lửa.
Và ở góc phòng, Quân, dù mắt vẫn dán vào trang sách, cũng ngừng lại. Ngón tay cái của hắn khựng lại trên mép giấy, sẵn sàng lật trang nhưng không lật nữa.
Cả hai người đàn ông đều đang nhìn cô.
Ngân đi ngang qua Minh và Tùng.
Cô không nhìn họ, không cho họ một cái liếc mắt. Đối với cô lúc này, hai nguồn năng lượng hoang dã đó đã tạm thời không tồn tại. Bước chân trần của cô trên sàn gỗ không gây ra tiếng động, nhưng mỗi bước đi lại kéo căng sợi dây vô hình trong căn phòng. Minh ngẩng phắt lên khỏi điện thoại. Tùng quay đầu lại, ánh mắt đầy hoang mang. Cả hai nín thở quan sát, như hai con thú nhỏ đang chứng kiến một cuộc đối đầu giữa hai kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.
Cô đi thẳng về phía góc phòng. Về phía Quân.
Cô không ngồi xuống. Cô đứng ngay bên cạnh chiếc ghế bành của hắn, một vị thế có phần bề trên. Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên từ một bên, vẽ nên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô, nhưng lại tạo ra một cái bóng sắc lạnh trên khuôn mặt. Cô nhìn xuống cuốn sách trên tay hắn.
"Sách hay không em?" Giọng cô bình thản, trong trẻo, không một gợn sóng.
Quân không ngẩng lên ngay. Hắn đọc nốt dòng đang đọc dở, như thể sự hiện diện của cô không hề làm hắn phân tâm. Rồi, hắn từ từ gấp sách lại, ngón tay trỏ vẫn kẹp ở giữa để đánh dấu. Hắn ngẩng lên. Động tác của hắn cũng chậm rãi, có phương pháp. Hắn tháo cặp kính ra, đặt lên cuốn sách.
Hành động đó như một lời tuyên bố. Không còn một lớp kính nào ngăn cách giữa hai người họ. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, một cái nhìn sâu và không che giấu sự tò mò. Một nụ cười rất nhẹ, gần như chỉ là một cái nhếch mép, hiện trên môi hắn.
"Cũng thú vị."
"Về gì vậy ạ?"
Quân im lặng một nhịp. Một nhịp đủ dài để sự căng thẳng trong phòng đặc quánh lại. Hắn không nhìn đi đâu khác, mắt vẫn dán chặt vào mắt cô. Giọng hắn rõ ràng, rành mạch, không quá to nhưng đủ để hai kẻ đang nín thở ở phía xa cũng có thể nghe thấy.
"Về tâm lý bầy đàn."
Một cú đấm thẳng. Không một chút ẩn dụ. Hắn không hề che giấu. Hắn đang nói với cô: *Tôi biết các người là gì. Tôi đang nghiên cứu các người.*
Tùng khẽ rùng mình. Minh nuốt nước bọt khan.
Nhưng Ngân không nao núng. Cô không giật mình, không bối rối, không tức giận. Ngược lại, nụ cười trên môi cô càng rõ hơn. Đó không phải là một nụ cười xã giao. Đó là nụ cười của sự thán phục, của một người chơi cờ vừa gặp được một đối thủ xứng tầm.