lc88
123b
rc88

Truyện Sex Ngắn Truyện Sáng Tác Mê Cung Của Con Nai - tiền truyện

Chương 20.B: Cú Va Chạm Với Bức Tường Gạch​


Phòng ngủ giờ đây giống một phòng phẫu thuật hơn là một chốn yêu đương. Alex cẩn thận trải một chiếc khăn tắm tối màu lên ga giường, "để phòng bất trắc," anh nói, giọng đầy nghiêm trọng.

Anh yêu cầu Ngân nằm nghiêng, co chân lên ngực. Anh đổ một lượng lớn gel bôi trơn ra tay. Lớp gel lạnh lẽo khiến Ngân giật nảy mình.

Alex bắt đầu bằng một ngón tay. Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào, lỗ hậu của Ngân co thắt lại ngay lập tức, một phản xạ tự vệ tự nhiên. Nó khép chặt như một con sò.

"Thấy chưa?" Alex nói, giọng đầy lo lắng. "Nó không muốn đâu. Thả lỏng ra đi em. Hít thở sâu vào."

Ngân cắn răng, cố gắng làm theo lời anh. "Em... em đang cố đây."

Anh kiên nhẫn xoa nắn xung quanh, rồi từ từ, nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào. Ngân cảm thấy một cảm giác rất lạ, vừa căng tức, vừa có cảm giác buồn đi vệ sinh. "Khó chịu thật," cô nghĩ thầm. "Nhưng chắc rồi sẽ quen thôi. Phải cố lên."

Sau một hồi, khi cô đã quen hơn, anh thử đưa ngón thứ hai vào. Ngân nhăn mặt, một tiếng "ư" nhỏ thoát ra khỏi kẽ răng, nhưng cô không kêu đau. Sự khó chịu đã tăng lên gấp bội.

"Được rồi đấy anh," cô nói sau vài phút, sự kiên nhẫn của cô đã cạn. "Thử đi."

Alex nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Anh rút tay ra. "Ngân à, hai ngón tay của anh chẳng là gì so với 'nó' đâu. Em chắc chứ?"

"Em chắc," cô nói, giọng đầy quả quyết. "Cứ từ từ thôi là được."

Alex thở dài. Anh đã làm tất cả những gì có thể. Anh đổ thêm rất nhiều gel lên dương vật của mình, khiến nó trơn bóng. Anh quỳ phía sau cô, chuẩn bị cho cú va chạm không thể tránh khỏi với thực tế.


Sự im lặng trong phòng căng thẳng đến tột độ. Ngân nhắm mắt, cắn môi chờ đợi, toàn bộ sự tự tin của cô giờ đây chỉ còn là một lời cầu nguyện câm lặng.

Alex quỳ phía sau Ngân, đặt đầu dương vật đã trơn bóng của mình vào lỗ hậu của cô. Anh bắt đầu ấn vào, cực kỳ, cực kỳ chậm.

Ngân cảm thấy một áp lực kinh khủng, một cảm giác căng tức đến mức gần như không thể chịu nổi. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng, cố gắng thuyết phục cơ thể mình chấp nhận.

"Cố lên... sắp được rồi..." cô tự nhủ.

Sau vài giây căng thẳng, với một cú ấn nhẹ cuối cùng của Alex, phần quy đầu to lớn của anh đột ngột lọt vào trong. Một cơn đau nhói buốt đến tận óc, nhưng nó đã vào được. Trong một khoảnh khắc, Ngân cảm thấy một tia hy vọng. Cô đã thành công một nửa.

Nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm được.

Alex, được khuyến khích bởi sự thành công ban đầu, cố gắng đẩy thêm, cố gắng đưa phần thân dương vật vào. Nhưng nó giống như đang cố gắng đóng một cây cọc gỗ vào một bức tường gạch. Lỗ hậu của Ngân đã đạt đến giới hạn tuyệt đối của nó. Cảm giác căng tức biến thành một cơn đau xé rách, một cơn đau của việc da thịt bị xé toạc ra.

Nó như có một con dao nóng rực đang đâm vào và xoáy sâu trong cơ thể cô. Sự tự tin, sự ngạo mạn của cô vỡ tan thành từng mảnh.

Cô hét lên, một tiếng hét thất thanh, đầy đau đớn và hoảng loạn tột độ.

"A!!! ĐAU! ĐAU QUÁ! DỪNG LẠI! RÚT RA! RÚT RA NGAY!"

Alex hoảng hốt rút ra ngay lập tức. Anh nhìn xuống, thấy một vệt máu nhỏ dính trên đầu dương vật của mình, hòa cùng lớp gel trong suốt.

Sự ngạo mạn của Ngân đã phải trả một cái giá đắt.

Không khí trong phòng đặc quánh mùi thất bại, tội lỗi và đau đớn. Tiếng khóc thút thít của Ngân là âm thanh duy nhất. Cô cuộn tròn người lại, vừa đau, vừa xấu hổ vì sự ngạo mạn của mình đã bị thực tế phũ phàng vả cho một cú trời giáng.

Alex vội vàng mặc quần vào, ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy tội lỗi tột cùng. "Anh xin lỗi... Anh xin lỗi Ngân... Anh đã bảo mà... Anh làm em đau rồi..."

Anh bế cô vào phòng tắm. Sự dịu dàng của anh khi dùng vòi sen ấm nhẹ nhàng rửa sạch vết máu và gel cho cô lại càng khiến Ngân khóc to hơn. Cô khóc vì đau, vì thất bại, nhưng cũng khóc vì sự quan tâm chân thành của anh.

Sau khi đã sạch sẽ, Alex bế Ngân trở lại giường, ôm cô vào lòng và vỗ về như một đứa trẻ.

"Em ngu quá..." giọng cô lạc đi trong tiếng nấc. "Em tưởng mình chịu được..."

Họ nằm im như vậy một lúc lâu. Khi cơn đau rát đã dịu đi, sự phi lý của toàn bộ tình huống bắt đầu hiện ra trong đầu Ngân. Cô đã tự tin như thế nào. Cô đã lên kế hoạch chinh phục như thế nào. Và cô đã thất bại thảm hại như thế nào.

Cô khịt mũi, rồi bật ra một tiếng cười nhỏ qua làn nước mắt.

Alex ngạc nhiên. "Em cười cái gì?"

Ngân ngẩng lên, mắt vẫn còn đỏ hoe và sưng húp, nhưng miệng đã cười. "Em sai rồi... Lỗ đít của em không phải là đối thủ của con quái vật của anh."

Nghe câu nói đó, Alex sững người, rồi anh cũng không nhịn được cười. Anh cười lớn, một tiếng cười của sự nhẹ nhõm. Mọi tội lỗi, mọi lo lắng của anh đều tan biến.

"Anh đã bảo mà," anh vừa cười vừa nói. "Vũ khí hủy diệt chỉ có một đường vào thôi."

Họ nằm ôm nhau, thỉnh thoảng lại bật cười rúc rích. Thất bại này không hề gây ra sự xa cách. Ngược lại, việc cùng nhau trải qua một trải nghiệm đau đớn, ngớ ngẩn và cuối cùng là hài hước đã khiến họ càng thêm gắn kết.

Họ đã tìm thấy giới hạn tuyệt đối của mình, và họ chấp nhận nó bằng một trận cười.
 

Chương 21: Lời Yêu Trong Tiếng Rên​


Sau thất bại hài hước của "dự án hậu môn", một sự thay đổi tinh tế đã diễn ra trong mối quan hệ của họ. Những trò chơi quyền lực, những màn trừng phạt và phục kích tạm thời lắng xuống, nhường chỗ cho một sự dịu dàng sâu lắng hơn.

Một buổi sáng Chủ Nhật yên bình, họ đang làm tình. Nhưng đây không phải là một cuộc "hành hạ" hay một "trận chiến". Đây là một cuộc yêu chậm rãi, sâu lắng, đầy âu yếm.

Alex đang thúc rất chậm và sâu bên trong Ngân. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không còn những lời tục tĩu ra lệnh, chỉ có sự dịu dàng và một tình cảm không lời. Ngân cũng nhìn lại anh, tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, ngón cái miết nhẹ lên gò má.

Cô cảm thấy một cơn cực khoái đang dâng lên, nhưng nó khác hẳn mọi khi. Nó không phải là một sự vỡ nát do bị dồn ép, cũng không phải một sự giải tỏa đơn thuần. Cơn cực khoái này đến từ sâu trong tâm hồn, một làn sóng ấm áp của sự biết ơn, của sự an toàn, của việc cuối cùng cũng tìm thấy một người thực sự nhìn thấy và chấp nhận con người cô, với tất cả sự kỳ quặc và những ham muốn trần trụi nhất.

Khi cơ thể cô bắt đầu co giật, khi cơn khoái cảm vỡ òa, cô nhìn sâu vào mắt Alex. Giữa những tiếng rên không thể kìm nén, một sự thật mà cô đã chôn giấu từ lâu bật ra khỏi môi, một sự thật được ép ra bởi chính cơn cực khoái.

"Em... yêu... anh... A..."

Alex khựng lại một giây, sững sờ. Toàn bộ cơ thể anh đông cứng lại. Rồi anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc thật sự, rạng rỡ và không một chút che giấu. Anh cúi xuống hôn cô, một nụ hôn sâu, nuốt trọn lấy tiếng rên của cô và những lời yêu còn dang dở.

Rồi anh tiếp tục thúc, mạnh mẽ và say đắm hơn, như một lời đáp trả, một lời xác nhận.

Lời tỏ tình của cô được niêm phong bằng một cơn cực khoái chung. Tình yêu của họ không còn là một trò chơi, một dự án nữa. Nó đã trở thành một sự thật không thể chối cãi.


Tối thứ Năm, một ngày trước chuyến đi Hà Giang mà họ đã lên kế hoạch để "ăn mừng" cho tình yêu vừa được thổ lộ, Ngân đang chuẩn bị một bữa tối bất ngờ. Lòng cô ngập tràn hạnh phúc và sự mong chờ.

Alex về nhà, trông mệt mỏi nhưng vui vẻ. Ngay khi anh vừa bước vào cửa, Ngân đã thực hiện cuộc "phục kích" cuối cùng của mình. Nhưng lần này, nó không phải là một trò chơi quyền lực, mà là một màn chào đón đầy yêu thương. Cô kéo anh vào phòng tắm, tiếng cười của cô trong trẻo.

"Em có quà cho anh."

Cô đẩy anh ngồi xuống bồn cầu, rồi quỳ xuống, bắt đầu cởi thắt lưng cho anh. Khi miệng cô đang bận rộn với dương vật của anh, điện thoại của Alex, để trong túi áo khoác vắt trên cửa, rung lên bần bật. Một hồi chuông dài và dai dẳng.

Alex khẽ rên lên, ra hiệu cho Ngân dừng lại. "Anh xin lỗi, em yêu. Anh phải nghe máy, chắc có chuyện quan trọng."

Anh với lấy chiếc điện thoại. Là mẹ anh gọi.

Anh nghe máy, nụ cười vẫn còn trên môi. Nhưng rồi, nụ cười ấy vụt tắt, thay bằng một vẻ mặt thất thần, hoảng loạn. Máu như rút hết khỏi khuôn mặt anh.

Anh chỉ nói được vài câu ngắn gọn, giọng nói xa lạ. "Cái gì? Khi nào? Con sẽ về ngay."

Anh cúp máy, chiếc điện thoại rơi khỏi tay anh, va xuống sàn gạch kêu một tiếng "cạch" khô khốc. Anh nhìn Ngân, nhưng ánh mắt anh trống rỗng, như đang nhìn xuyên qua cô.

"Mẹ anh..." giọng anh lạc đi. "Bà bị đột quỵ nặng rồi. Anh phải về Mỹ ngay lập tức."

Trò chơi kết thúc. Thiên đường của họ sụp đổ.

Căn phòng tắm chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen. Alex đứng đó, thất thần như một pho tượng. Ngân vẫn đang quỳ trên sàn phòng tắm lạnh lẽo, miệng vẫn còn vị của anh, ngơ ngác nhìn lên người đàn ông của mình, người vừa một giây trước còn là của cô, giờ đã thuộc về một thế giới đau khổ khác cách xa nửa vòng Trái Đất.
 

Chương 22 : Sự Nhàm Chán Mang Tên Tự Do​


Một năm sau ngày Alex về nước, để lại trong Ngân một sự thỏa mãn trọn vẹn và một khoảng trống đáng sợ. Cô lại lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, tìm kiếm sự an toàn trong những con số và những bản kế hoạch. Chuyện tình dục, sau khi đã đạt đến một đỉnh cao về mặt kỹ thuật và thể chất, lại bị cô 'bỏ sang một bên'. Nó giống như một môn nghệ thuật đã được cô chinh phục, giờ đây không còn gì để khám phá nữa.

Hôm nay là Chủ nhật. Ngân đang ở một workshop làm gốm dành cho giới "thượng lưu" Hà Nội. Không khí trong xưởng mát lạnh, tĩnh lặng, chỉ có tiếng bàn xoay kêu vù vù đều đều và tiếng chỉ dẫn nhẹ nhàng của người hướng dẫn. Xung quanh cô là những người phụ nữ thành đạt khác, họ nói về chứng khoán, về những chuyến du lịch châu Âu, và về những vấn đề hôn nhân được gói trong vỏ bọc của những lời nói đùa.

Ngân, hai mươi bảy tuổi, là một sự tồn tại khác biệt. Cô mặc một chiếc váy đũi màu nâu đất, dáng suông, không trang điểm cầu kỳ. Phong cách của cô đã đạt đến mức hoàn hảo: một sự kín đáo có chủ đích, một sự thanh lịch không cần cố gắng. Cô không cần phải nói nhiều. Sự hiện diện của cô đã đủ để thu hút mọi sự chú ý. Cô ngồi trước bàn xoay, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khối đất sét. Những ngón tay cô di chuyển một cách thành thạo, biến khối đất vô tri thành một chiếc bình có hình dáng mềm mại. Cô đang "diễn" vai một người phụ nữ tìm kiếm sự bình yên, một tâm hồn nghệ sĩ. Và cô diễn rất đạt.

“Thật nực cười. Họ nhìn mình và nghĩ rằng mình sâu sắc, tĩnh tại. Họ không biết rằng bên trong mình trống rỗng. Sự tĩnh tại này không phải là bình yên, nó là sự nhàm chán.*

Cô đã trở thành kẻ toàn năng trong thế giới của chính mình. Công việc, các mối quan hệ xã hội, sự ngưỡng mộ của đàn ông... cô có thể điều khiển mọi thứ. Nhưng sự toàn năng đó đi kèm với một cái giá: không còn gì bất ngờ, không còn gì thách thức.

Trong lúc chờ mẻ gốm khô, Ngân lấy điện thoại ra. Cô lướt qua các nhóm chat công việc, rồi dừng lại ở một nhóm xã hội: "Chân Đi", câu lạc bộ trekking mà dạo gần đây cô hay tham gia. Nó là một cách để cô thoát khỏi không khí giả tạo của thành phố.

Một tin nhắn mới hiện lên, từ một admin của nhóm. "Cuối tháng này có ai máu đi cung Tà Năng - Phan Dũng không? Cung trekking đẹp nhất Việt Nam, nhưng cũng là một trong những cung hardcore nhất. Yêu cầu thể lực tốt."

Một vài tin nhắn hưởng ứng hiện lên, nhưng đa phần là những lời e ngại. "Nghe nói cung này mệt lắm.", "Dạo này em không tập thể dục, sợ không theo nổi."

Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ xưởng gốm. Cô cần một thứ gì đó khác. Một cơn mưa. Một ngọn núi. Một thử thách. Một trò chơi mới.

Ngón tay cô lướt trên màn hình, soạn một tin nhắn.

*Bắt đầu nào. Mồi câu cũ, nhưng cá thì lúc nào cũng mới.*

Cô bấm gửi. Tin nhắn hiện lên trên nhóm chat: "Tiếc quá, em cũng muốn đi mà nghe mọi người nói sợ quá. Em yếu lắm, sợ không theo được mọi người đâu...".

Một câu chữ ngây thơ, đầy vẻ yếu đuối. Một lời mời gọi được ngụy trang hoàn hảo.

Hiệu ứng gần như ngay lập tức.

Màn hình điện thoại liên tục sáng lên.

Một tài khoản tên "Tùng Bùi", avatar là hình một chàng trai đang gồng bắp tay trên đỉnh núi, trả lời đầu tiên: "Ôi chị Ngân đi thì lo gì ạ! Cung này có khó mấy thì bọn em cũng lo được cho chị. Chị cứ đi đi, có em vác balo cho!".

Một tài khoản khác, "Minh Lê", avatar là hình chụp trong một quán bar sang trọng: "Haha, chị Ngân mà yếu thì ai khỏe nữa. Chị đừng nghe giang hồ đồn bậy. Đi cho vui chị ơi, có em khuấy động không khí!".

Và rồi những người khác cũng hùa theo. "Chị Ngân đi thì team mình đi thôi!", "Đúng đó, có các anh trai khỏe mạnh lo rồi, chị sợ gì!".

Sự ngần ngại của cả nhóm chat đã vỡ tan chỉ vì một câu nói của cô. Những con cá đã đớp câu một cách nhiệt tình. Cô đã biến một cuộc thảo luận về thể lực thành một sân khấu để những con đực thể hiện bản năng anh hùng của chúng.

Ngân đọc những dòng tin nhắn đó. Cô không cảm thấy vui, cũng không cảm thấy được quan tâm. Cô chỉ cảm thấy quyền lực của mình, một thứ quyền lực tẻ nhạt.

Cô tắt điện thoại, đặt nó xuống bàn. Mẻ gốm của cô đã được lấy ra. Chiếc bình hoàn hảo, không một tì vết. Một người phụ nữ ngồi cạnh trầm trồ: "Ngân khéo tay thật đấy. Chiếc bình của em trông có hồn ghê.".

Ngân chỉ mỉm cười. "Cảm ơn chị."

Cô nhìn chiếc bình. Nó đẹp. Nó cân đối. Và nó trống rỗng. Giống hệt như cô lúc này.

Cô đã quá giỏi trong việc điều khiển cảm xúc của người khác. Cô biết phải nói gì, làm gì để đạt được thứ mình muốn. Cô đã chinh phục được Michael, thuần hóa được "con quái vật" Alex. Giờ đây, việc thao túng những "em trai" này còn dễ hơn cả việc nặn một chiếc bình gốm.

Nhưng chiến thắng một cuộc chơi mà bạn đã biết trước kết quả thì có gì vui?

Sự toàn năng thật sự rất nhàm chán. Ngân đứng dậy, thu dọn đồ đạc, tạm biệt mọi người. Cô bước ra khỏi xưởng gốm, trở lại với cái nắng vô vị của Hà Nội trong lòng là một câu hỏi không có lời đáp:

Khi nào thì một cơn bão thực sự mới kéo đến?
 
Sửa lần cuối:
anime sex
cliphot
Back
Top
X