Chương 20.B: Cú Va Chạm Với Bức Tường Gạch
Phòng ngủ giờ đây giống một phòng phẫu thuật hơn là một chốn yêu đương. Alex cẩn thận trải một chiếc khăn tắm tối màu lên ga giường, "để phòng bất trắc," anh nói, giọng đầy nghiêm trọng.
Anh yêu cầu Ngân nằm nghiêng, co chân lên ngực. Anh đổ một lượng lớn gel bôi trơn ra tay. Lớp gel lạnh lẽo khiến Ngân giật nảy mình.
Alex bắt đầu bằng một ngón tay. Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào, lỗ hậu của Ngân co thắt lại ngay lập tức, một phản xạ tự vệ tự nhiên. Nó khép chặt như một con sò.
"Thấy chưa?" Alex nói, giọng đầy lo lắng. "Nó không muốn đâu. Thả lỏng ra đi em. Hít thở sâu vào."
Ngân cắn răng, cố gắng làm theo lời anh. "Em... em đang cố đây."
Anh kiên nhẫn xoa nắn xung quanh, rồi từ từ, nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào. Ngân cảm thấy một cảm giác rất lạ, vừa căng tức, vừa có cảm giác buồn đi vệ sinh. "Khó chịu thật," cô nghĩ thầm. "Nhưng chắc rồi sẽ quen thôi. Phải cố lên."
Sau một hồi, khi cô đã quen hơn, anh thử đưa ngón thứ hai vào. Ngân nhăn mặt, một tiếng "ư" nhỏ thoát ra khỏi kẽ răng, nhưng cô không kêu đau. Sự khó chịu đã tăng lên gấp bội.
"Được rồi đấy anh," cô nói sau vài phút, sự kiên nhẫn của cô đã cạn. "Thử đi."
Alex nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Anh rút tay ra. "Ngân à, hai ngón tay của anh chẳng là gì so với 'nó' đâu. Em chắc chứ?"
"Em chắc," cô nói, giọng đầy quả quyết. "Cứ từ từ thôi là được."
Alex thở dài. Anh đã làm tất cả những gì có thể. Anh đổ thêm rất nhiều gel lên dương vật của mình, khiến nó trơn bóng. Anh quỳ phía sau cô, chuẩn bị cho cú va chạm không thể tránh khỏi với thực tế.
Sự im lặng trong phòng căng thẳng đến tột độ. Ngân nhắm mắt, cắn môi chờ đợi, toàn bộ sự tự tin của cô giờ đây chỉ còn là một lời cầu nguyện câm lặng.
Alex quỳ phía sau Ngân, đặt đầu dương vật đã trơn bóng của mình vào lỗ hậu của cô. Anh bắt đầu ấn vào, cực kỳ, cực kỳ chậm.
Ngân cảm thấy một áp lực kinh khủng, một cảm giác căng tức đến mức gần như không thể chịu nổi. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng, cố gắng thuyết phục cơ thể mình chấp nhận.
"Cố lên... sắp được rồi..." cô tự nhủ.
Sau vài giây căng thẳng, với một cú ấn nhẹ cuối cùng của Alex, phần quy đầu to lớn của anh đột ngột lọt vào trong. Một cơn đau nhói buốt đến tận óc, nhưng nó đã vào được. Trong một khoảnh khắc, Ngân cảm thấy một tia hy vọng. Cô đã thành công một nửa.
Nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm được.
Alex, được khuyến khích bởi sự thành công ban đầu, cố gắng đẩy thêm, cố gắng đưa phần thân dương vật vào. Nhưng nó giống như đang cố gắng đóng một cây cọc gỗ vào một bức tường gạch. Lỗ hậu của Ngân đã đạt đến giới hạn tuyệt đối của nó. Cảm giác căng tức biến thành một cơn đau xé rách, một cơn đau của việc da thịt bị xé toạc ra.
Nó như có một con dao nóng rực đang đâm vào và xoáy sâu trong cơ thể cô. Sự tự tin, sự ngạo mạn của cô vỡ tan thành từng mảnh.
Cô hét lên, một tiếng hét thất thanh, đầy đau đớn và hoảng loạn tột độ.
"A!!! ĐAU! ĐAU QUÁ! DỪNG LẠI! RÚT RA! RÚT RA NGAY!"
Alex hoảng hốt rút ra ngay lập tức. Anh nhìn xuống, thấy một vệt máu nhỏ dính trên đầu dương vật của mình, hòa cùng lớp gel trong suốt.
Sự ngạo mạn của Ngân đã phải trả một cái giá đắt.
Không khí trong phòng đặc quánh mùi thất bại, tội lỗi và đau đớn. Tiếng khóc thút thít của Ngân là âm thanh duy nhất. Cô cuộn tròn người lại, vừa đau, vừa xấu hổ vì sự ngạo mạn của mình đã bị thực tế phũ phàng vả cho một cú trời giáng.
Alex vội vàng mặc quần vào, ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy tội lỗi tột cùng. "Anh xin lỗi... Anh xin lỗi Ngân... Anh đã bảo mà... Anh làm em đau rồi..."
Anh bế cô vào phòng tắm. Sự dịu dàng của anh khi dùng vòi sen ấm nhẹ nhàng rửa sạch vết máu và gel cho cô lại càng khiến Ngân khóc to hơn. Cô khóc vì đau, vì thất bại, nhưng cũng khóc vì sự quan tâm chân thành của anh.
Sau khi đã sạch sẽ, Alex bế Ngân trở lại giường, ôm cô vào lòng và vỗ về như một đứa trẻ.
"Em ngu quá..." giọng cô lạc đi trong tiếng nấc. "Em tưởng mình chịu được..."
Họ nằm im như vậy một lúc lâu. Khi cơn đau rát đã dịu đi, sự phi lý của toàn bộ tình huống bắt đầu hiện ra trong đầu Ngân. Cô đã tự tin như thế nào. Cô đã lên kế hoạch chinh phục như thế nào. Và cô đã thất bại thảm hại như thế nào.
Cô khịt mũi, rồi bật ra một tiếng cười nhỏ qua làn nước mắt.
Alex ngạc nhiên. "Em cười cái gì?"
Ngân ngẩng lên, mắt vẫn còn đỏ hoe và sưng húp, nhưng miệng đã cười. "Em sai rồi... Lỗ đít của em không phải là đối thủ của con quái vật của anh."
Nghe câu nói đó, Alex sững người, rồi anh cũng không nhịn được cười. Anh cười lớn, một tiếng cười của sự nhẹ nhõm. Mọi tội lỗi, mọi lo lắng của anh đều tan biến.
"Anh đã bảo mà," anh vừa cười vừa nói. "Vũ khí hủy diệt chỉ có một đường vào thôi."
Họ nằm ôm nhau, thỉnh thoảng lại bật cười rúc rích. Thất bại này không hề gây ra sự xa cách. Ngược lại, việc cùng nhau trải qua một trải nghiệm đau đớn, ngớ ngẩn và cuối cùng là hài hước đã khiến họ càng thêm gắn kết.
Họ đã tìm thấy giới hạn tuyệt đối của mình, và họ chấp nhận nó bằng một trận cười.