lc88
123b
rc88

Truyện Sex Ngắn Truyện Sáng Tác Mê Cung Của Con Nai (a slice-of-life)

Chương 38.B: Nước Cờ Của Sự Bế Tắc​


Sự im lặng đã kéo dài gần một tiếng.

Nó không phải là sự im lặng dễ chịu của những người đã quá thấu hiểu nhau. Đây là sự im lặng ngột ngạt của những kẻ đang bị cầm tù. Tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi vang lên như tiếng đếm ngược của một quả bom. Tiếng lật trang sách của Quân, đều đặn và khô khốc, là nhát búa của một vị thẩm phán.

Ngân quan sát "bộ lạc" của mình. Con thú hoang dã của cô. Chúng đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

Tùng ngồi dưới sàn, bất động như một pho tượng đá, lưng vẫn dựa vào chân cô nhưng không có một chút năng lượng nào. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu ánh lửa nhưng trống rỗng. Con gấu mạnh mẽ của cô đã bị nhốt lại, chỉ biết gặm nhấm sự bối rối của chính mình.

Minh thì bồn chồn. Gã không ngồi yên được. Gã lôi điện thoại ra, ngón tay cái lướt một cách vô định trên màn hình, từ Facebook qua Instagram rồi lại quay về Zalo. Một chuyển động vô nghĩa. Nguồn năng lượng bùng nổ của gã, ngọn lửa của cô, đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đốm sáng xanh yếu ớt từ màn hình điện thoại.

Cả hai đều đã bị thuần hóa. Sự hoang dại của chúng chỉ có thể tồn tại khi không có khán giả.

Ngân hít một hơi thật sâu. *Chết tiệt.*

Cô không thể chịu đựng được sự tĩnh tại này. Nó giống như cái chết. Cô nhìn Tùng, nhìn Minh. Cô không thể kéo họ lại gần. Ánh mắt của Quân, dù không hề nhìn thẳng, đã dựng lên một bức tường vô hình. Họ sẽ không dám. Đuổi khéo Quân đi? Bất lịch sự. Và nó sẽ chỉ xác nhận rằng họ có điều gì đó để che giấu. Chấp nhận một buổi tối tẻ nhạt và đi ngủ?

Không. Cô không thể.

Ánh mắt cô dời về phía góc phòng. Về phía Quân. Kẻ đang ung dung đọc sách, hoàn toàn tách biệt. Hắn là vấn đề.

Và rồi một ý nghĩ lóe lên, lạnh lẽo và rõ ràng như một phương trình toán học. *Vấn đề nằm ở hắn. Vậy thì giải pháp cũng phải đến từ hắn.*

Cô không thể kéo Minh và Tùng lại gần. Họ sẽ không đến. Vậy thì... cô phải kéo hắn vào. Phải phá vỡ sự tách biệt của hắn. Phải biến hắn từ một khán giả xa lạ thành một phần của vở kịch.

Phải biến hắn từ giám khảo thành một người chơi.

Quyết định đã được đưa ra.

Ngân hít một hơi thật sâu, nín lại trong lồng ngực, rồi từ từ thở ra. Cô cử động.

Cô từ từ đứng dậy.

Hành động nhỏ đó, trong không gian tĩnh lặng này, lại có sức nặng như một cơn địa chấn. Gần như ngay lập tức, mọi thứ dừng lại.

Ngón tay cái đang lướt điên cuồng của Minh khựng lại giữa màn hình. Gã ngẩng đầu lên.

Tùng giật mình, quay phắt lại, ánh mắt thoát ra khỏi sự thôi miên của ngọn lửa.

Và ở góc phòng, Quân, dù mắt vẫn dán vào trang sách, cũng ngừng lại. Ngón tay cái của hắn khựng lại trên mép giấy, sẵn sàng lật trang nhưng không lật nữa.

Cả hai người đàn ông đều đang nhìn cô.

Ngân đi ngang qua Minh và Tùng.

Cô không nhìn họ, không cho họ một cái liếc mắt. Đối với cô lúc này, hai nguồn năng lượng hoang dã đó đã tạm thời không tồn tại. Bước chân trần của cô trên sàn gỗ không gây ra tiếng động, nhưng mỗi bước đi lại kéo căng sợi dây vô hình trong căn phòng. Minh ngẩng phắt lên khỏi điện thoại. Tùng quay đầu lại, ánh mắt đầy hoang mang. Cả hai nín thở quan sát, như hai con thú nhỏ đang chứng kiến một cuộc đối đầu giữa hai kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.

Cô đi thẳng về phía góc phòng. Về phía Quân.

Cô không ngồi xuống. Cô đứng ngay bên cạnh chiếc ghế bành của hắn, một vị thế có phần bề trên. Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên từ một bên, vẽ nên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô, nhưng lại tạo ra một cái bóng sắc lạnh trên khuôn mặt. Cô nhìn xuống cuốn sách trên tay hắn.

"Sách hay không em?" Giọng cô bình thản, trong trẻo, không một gợn sóng.

Quân không ngẩng lên ngay. Hắn đọc nốt dòng đang đọc dở, như thể sự hiện diện của cô không hề làm hắn phân tâm. Rồi, hắn từ từ gấp sách lại, ngón tay trỏ vẫn kẹp ở giữa để đánh dấu. Hắn ngẩng lên. Động tác của hắn cũng chậm rãi, có phương pháp. Hắn tháo cặp kính ra, đặt lên cuốn sách.

Hành động đó như một lời tuyên bố. Không còn một lớp kính nào ngăn cách giữa hai người họ. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, một cái nhìn sâu và không che giấu sự tò mò. Một nụ cười rất nhẹ, gần như chỉ là một cái nhếch mép, hiện trên môi hắn.

"Cũng thú vị."

"Về gì vậy ạ?"

Quân im lặng một nhịp. Một nhịp đủ dài để sự căng thẳng trong phòng đặc quánh lại. Hắn không nhìn đi đâu khác, mắt vẫn dán chặt vào mắt cô. Giọng hắn rõ ràng, rành mạch, không quá to nhưng đủ để hai kẻ đang nín thở ở phía xa cũng có thể nghe thấy.

"Về tâm lý bầy đàn."

Một cú đấm thẳng. Không một chút ẩn dụ. Hắn không hề che giấu. Hắn đang nói với cô: *Tôi biết các người là gì. Tôi đang nghiên cứu các người.*

Tùng khẽ rùng mình. Minh nuốt nước bọt khan.

Nhưng Ngân không nao núng. Cô không giật mình, không bối rối, không tức giận. Ngược lại, nụ cười trên môi cô càng rõ hơn. Đó không phải là một nụ cười xã giao. Đó là nụ cười của sự thán phục, của một người chơi cờ vừa gặp được một đối thủ xứng tầm.
 

Chương 38.C: Lời Mời "Đọc"​


Nụ cười của Ngân vẫn treo trên môi. Một nụ cười thách thức, thấu hiểu và có một chút gì đó nguy hiểm. Cô biết hắn đã ném ra lời thách đấu. Hắn đã lật bài, cho cô thấy rằng hắn biết hết, rằng hắn chỉ đang ngồi xem kịch.

Và Ngân, trong cả cuộc đời mình, chưa bao giờ thích làm diễn viên cho kẻ khác xem.

Cô khẽ cử động.

Một chuyển động rất nhỏ, nhưng đầy chủ đích. Cô cúi người xuống một chút, tay chống lên thành ghế của Quân, người hơi rướn về phía trước. Hành động đó ngay lập tức phá vỡ khoảng cách an toàn giữa họ. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô, một mùi hương phức tạp của sương đêm, khói củi và đàn bà. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cô trễ xuống, để lộ ra hõm cổ trắng ngần và đường cong mờ ảo của bầu ngực bên trong.

Cô hạ giọng. Một giọng thì thầm quyến rũ và bí ẩn, chỉ đủ cho một mình hắn nghe, tách biệt họ ra khỏi thế giới, ra khỏi hai kẻ vẫn đang ngồi sững sờ ở phía xa.

"Trong sách chắc không hay bằng ngoài đời đâu."

Cô nhìn sâu vào mắt hắn, không một chút e dè. Ánh mắt cô lấp lánh một ngọn lửa hoang dại, một sự mời gọi không hề che giấu.

"Em có muốn 'đọc' thử không?"

Một tuyệt tác.

Lời mời đó không hề tục tĩu. Nó đánh thẳng vào bản chất của Quân: sự tò mò, ham muốn phân tích và khám phá. Cô không mời hắn làm tình. Cô mời hắn tham gia một cuộc nghiên cứu, với tư cách một người trong cuộc. Cô trao cho hắn thứ duy nhất mà một kẻ như hắn không bao giờ có thể từ chối: quyền được tiếp cận sự thật, ở dạng trần trụi nhất của nó.

Sự im lặng vỡ tan.

Một nụ cười thật sự, một nụ cười của sự thán phục và khoái trá tột độ, nở trên môi Quân. Hắn đã bị chiếu tướng, và hắn yêu cái cảm giác đó. Hắn từ từ, rất từ từ, gấp cuốn sách lại.

*Bụp.*

Tiếng bìa sách cứng va vào nhau vang lên, một âm thanh khô khốc và dứt khoát trong sự im lặng. Ván cờ tâm lý đã kết thúc. Nhà quan sát đã chấp nhận lời mời.

"Rất sẵn lòng, 'bà chị già'."

Hắn đứng dậy. Ngân cũng đứng thẳng người. Họ không nói gì thêm, chỉ nhìn nhau, một sự thấu hiểu đã được ký kết.

Rồi cả hai cùng quay lại, bước về phía Minh và Tùng. Hai kẻ vẫn đang ngồi đó, sững sờ, mắt mở to, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Họ chỉ thấy kẻ thù của mình và con mồi của mình, sau một cuộc trò chuyện thì thầm, giờ đây lại đang bước đi bên cạnh nhau như những đồng minh lâu năm
 

Chương 39: Trò Đùa Của Những Bàn Tay​

Rượu ngô đã cạn gần hết chai. Lò sưởi chỉ còn lại những đốm than hồng, le lói, hắt thứ ánh sáng đỏ ối lên bốn cơ thể đang ngồi ngả ngớn trên tấm thảm lông thú lớn. Không khí đặc quánh mùi rượu, mùi khói và mùi da thịt ấm nóng của những kẻ đã say.

"Không, em không tin!" Minh hét lên, tiếng cười của gã vang vọng khắp căn phòng gỗ. "Làm gì có chuyện hồi đại học chị lại đi tỏ tình với thầy giáo được? Xạo!"

Ngân, má đã ửng hồng vì men rượu, mắt long lanh, cười ngặt nghẽo. Cô đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của Quân, rộng thùng thình, chỉ cài hờ vài chiếc cúc ở giữa. Mỗi lần cô cười, vạt áo lại xộc xệch, để lộ ra khoảng da thịt trắng nõn ở eo và lấp ló phần ngực không nội y. "Thật mà! Hồi đấy chị ngố lắm..."

"Ngố cái gì mà ngố!" Minh đột ngột hành động. Gã trườn người tới, hai bàn tay chọc thẳng vào eo Ngân, cù lét. "Cho chừa cái tội xinh gái này! Cho chừa cái tội nói dối này!"

"Á!" Ngân giật nảy mình, tiếng cười của cô vỡ ra thành một tiếng ré chói tai. Cả người cô ngả về phía sau theo phản xạ, rơi thẳng vào lòng Tùng. "Em Minh chơi bẩn! Tùng, cứu chị!"

Tùng, chỉ chờ có thế, vòng hai cánh tay cơ bắp siết chặt lấy Ngân. Hắn không cứu cô. Hắn giữ cô lại, biến cơ thể mình thành một cái gọng kìm. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy cô. "Yên nào," hắn gầm gừ, giọng trầm và đầy ý chiếm hữu. "Để anh xem thằng Minh nó làm gì được em."

"Ối giời, 'người hùng' ra tay rồi kìa," Minh cười khoái trá. "Giữ chặt vào không con mèo này nó cào cho đấy!"

Ngân vừa cười vừa cố giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của Tùng. Một cuộc vật lộn vui vẻ bắt đầu. Cơ thể mềm mại, nóng rực của cô uốn éo, cọ xát vào lồng ngực cứng như đá của hắn.

Phựt!

Một tiếng động nhỏ và dứt khoát. Chiếc cúc áo sơ mi ngay ngực cô không chịu nổi sức căng, bung ra.

Mọi chuyển động như ngừng lại trong một giây.

Chiếc áo bung ra, phơi bày gần như trọn vẹn cặp vú trần của Ngân. Chúng không săn chắc một cách thể thao, mà đầy đặn, có sức nặng của đàn bà, hơi chảy sang hai bên khi cô bị ghì xuống. Dưới ánh lửa hồng, làn da trắng mịn ở ngực cô nổi bật lên, quầng vú sẫm màu và núm vú đã cương cứng lên vì lạnh và vì kích thích.

"À... hỏng rồi," Minh lắp bắp, nhưng mắt gã thì dán chặt vào cảnh tượng trước mặt.

Sự ngượng ngùng chỉ kéo dài một giây, trước khi bị thay thế bằng một sự điên cuồng hơn. Minh lao vào, không phải để giúp Ngân cài lại áo, mà để "hỗ trợ" Tùng. Gã đè lên phần bụng và chân của Ngân, biến trò đùa thành một cuộc khống chế thật sự. Căn phòng tràn ngập tiếng cười của hai gã đàn ông và tiếng la hét phản đối đầy thích thú của Ngân.

"Hai em ăn hiếp chị! Quân!" Ngân hét lên, vừa cười vừa thở. "Em ngồi đấy mà xem à? Cứu chị!"

"Đúng đấy Quân!" Minh hùa theo. "Mày lại đây giữ hộ một chân. Con mèo này khỏe thật!"

Quân, người nãy giờ vẫn ngồi im ở một góc, lặng lẽ quan sát vở kịch với một nụ cười trên môi, cuối cùng cũng hành động. Hắn đặt ly rượu xuống, từ tốn đứng dậy và bước tới. Ánh mắt Ngân ánh lên vẻ hy vọng.

Nhưng hắn không cứu cô.

Hắn quỳ xuống, và thay vì kéo Tùng và Minh ra, hắn lại dùng hai tay giữ chặt lấy hai cổ chân đang đạp loạn xạ của cô.

"Xin lỗi chị nhé," giọng Quân bình thản, lạnh lùng một cách hài hước. "Phe đa số luôn thắng."

Ngân sững người. Miệng cô há ra, hoàn toàn không tin nổi. Rồi, một tràng cười lớn, sảng khoái, không thể kìm nén bật ra từ cổ họng cô. "Em... đồ phản bội!"

Trò đùa đã kết thúc. Tiếng cười cũng dần tắt.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc của bốn người.

Ngân nằm đó, bị khống chế hoàn toàn. Tùng giữ hai tay. Minh đè lên bụng. Quân giữ hai chân. Cô thở hổn hển, tóc tai rối bù, chiếc áo bung cúc phơi bày cặp vú no tròn, phập phồng theo từng nhịp thở.

Một sự im lặng đầy ham muốn đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Trò chơi đã kết thúc. Một trò chơi khác sắp bắt đầu.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc. Bốn bộ lồng ngực phập phồng, cố gắng lấy lại không khí. Sự im lặng đột ngột bao trùm, nặng trĩu và đặc quánh dục vọng.

Ánh lửa hồng từ đống than tàn hắt lên, vẽ nên một bức tranh trần trụi. Ngân nằm đó, ở trung tâm, bị ghim chặt trên tấm thảm lông sẫm màu. Da thịt cô trắng nõn, nổi bật lên một cách ma mị. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và chảy thành một vệt dài lấp lánh giữa khe ngực.

Cả ba người đàn ông im lặng. Mắt họ không còn vẻ trêu đùa. Họ đang nhìn.

Họ nhìn vào cặp vú no tròn, bung ra từ chiếc áo sơ mi rách cúc. Chúng không phải là cặp vú săn chắc của một cô gái trẻ, mà có sức nặng và sự mềm mại của một người đàn bà đúng nghĩa. Chúng hơi chảy sang hai bên khi cô nằm, để lộ ra phần xương ức mỏng manh. Quầng vú sẫm màu, lan rộng trên nền da trắng, và hai núm vú, vì lạnh và vì kích thích, đã cương cứng lên, dựng đứng như hai lời thách thức. Họ nhìn xuống vùng bụng phẳng, có một sự mềm mại nữ tính, nơi chiếc áo xộc xệch để lộ ra một phần xương hông và lấp ló đám lông mu đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng nuốt nước bọt khan của Minh. Giọng gã khàn đi.

"Chết tiệt... Ngân... người chị trắng quá."

Tùng, người vẫn đang ghì chặt hai tay cô, mắt dán vào ngực cô, gầm gừ trong cổ họng. "Vú chị... đẹp thật đấy. To hơn em nghĩ."

Quân, người vẫn đang giữ cổ chân cô, ánh mắt của hắn không phải là sự thèm thuồng đơn thuần, mà là sự phân tích của một nghệ sĩ. "Không. Không phải to. Là đầy. Một sự đầy đặn hoàn hảo. Tỷ lệ giữa eo và hông cũng vậy."

Nghe những lời bình luận trần trụi đó, Ngân không hề xấu hổ. Ngược lại, một cảm giác quyền lực kỳ lạ dâng lên từ sâu trong bụng dưới của cô. Cô cảm nhận được ánh mắt của họ như những bàn tay vô hình đang vuốt ve, khám phá từng tấc da thịt. Cô không còn là con mồi bị vây bắt. Cô là một tế vật đang được chiêm ngưỡng.

Cô ngừng giãy giụa.

Rồi, một cách từ từ, rất từ từ, cô ưỡn ngực lên. Một hành động phô bày đầy khiêu khích, dâng tặng cặp vú của mình cho những ánh mắt đang đói khát.

"Thế à?" Giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm, khàn đi vì hơi thở dốc, nhưng lại vang lên như một tiếng sét giữa ba người đàn ông. "Các em thích không?"

Cô không đợi họ trả lời. Cô liếc nhìn Tùng, nhìn Minh, rồi dừng lại ở Quân.

"Vậy... các em định làm gì với chị đây? Cứ giữ thế này mãi à?"

Câu nói đó là một lời cho phép. Một sự khiêu khích tột độ. Cô hất hàm về phía Quân, một cử chỉ ra lệnh đầy duyên dáng. "Quân, thả chân chị ra." Rồi cô nhìn Tùng. "Tùng, thả tay chị ra."

Họ ngơ ngác trong một giây, rồi như những con robot, từ từ làm theo.

Khi được tự do, Ngân không bỏ chạy. Cô không cuống quýt che đậy cơ thể. Cô từ từ ngồi dậy, đối mặt với ba con sói đang quỳ xung quanh, nhìn cô không chớp mắt. Cô nhìn xuống chiếc áo sơ mi bung cúc của mình, rồi lại nhìn họ, một nụ cười chậm rãi nở trên môi.

Cô đưa tay lên, không phải để cài lại, mà để cởi nốt những chiếc cúc còn lại. Từng chiếc, từng chiếc một. Rồi, cô để chiếc áo tuột khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn, để lộ ra toàn bộ cơ thể trần truồng, trắng nõn và mềm mại dưới ánh lửa.

Cô ngồi đó, hoàn toàn khỏa thân, giữa ba người đàn ông đang nín thở.

"Nào," cô nói, giọng vui vẻ như không. "Bữa tiệc bắt đầu được chưa?"
 

Chương 40: Bữa Tiệc Của Miệng Lưỡi​

Ngân không ngồi yên. Cô không đợi họ.

Cô di chuyển, bò trên bốn chi trên tấm thảm lông, như một con mèo cái đang đi tuần tra lãnh địa của mình. Tấm lưng trần mềm mại uốn lượn, cặp mông tròn trịa nhấp nhô theo từng chuyển động. Cặp vú nặng trĩu của cô đung đưa, cọ nhẹ xuống lớp lông mềm mại của tấm thảm.

Cô dừng lại trước mặt Minh. Gã đang ngồi đó, hai tay chống ra sau, dương vật đã cương cứng chĩa thẳng lên trời, run nhẹ theo từng nhịp thở.

Ngân cười, một nụ cười tinh quái. "Em ồn ào nhất, nói nhiều nhất. Phải để cái miệng của em làm việc khác thôi."

"Em sẵn sàng phục vụ bé!" Minh cười khoái trá, hông khẽ nhấp lên một cái đầy mời gọi.

Ngân nắm lấy dương vật của gã. Nó không quá to nhưng dài, thân hình thon thả và có một độ cong khiêu khích. Đầu khấc hồng hào đã rỉ ra một giọt dịch trong suốt, lấp lánh dưới ánh lửa. Cô không vội. Cô dùng lưỡi, liếm một đường dài từ gốc lên đến đỉnh, nếm vị mặn đầu tiên. Minh rên lên một tiếng.

Sau đó, cô từ từ ngậm lấy.

Cô bú mút một cách cuồng nhiệt, không chỉ dùng môi, mà dùng cả cổ họng, tạo ra một lực hút mạnh mẽ. Nhưng mắt cô không nhắm. Cô nhìn thẳng vào Minh, rồi lại liếc sang Tùng và Quân, như một nữ diễn viên đang kiểm tra phản ứng của khán giả.

"Mẹ kiếp..." Tùng thở dốc, giọng hắn khàn đặc. "Nhìn cái miệng của chị ấy kìa... Ướt át vãi. Nó đang nuốt chửng thằng Minh."

Quân, vẫn ngồi im, giọng trầm và đầy tính phân tích. "Cô ấy biết cách dùng lưỡi và cổ họng. Không chỉ là mút, cô ấy đang tạo ra một áp suất chân không. Rất điêu luyện."

Sau một hồi, cô nhả ra, để lại dương vật của Minh đỏ ửng và bóng loáng. Cô quay sang Tùng, người đang run lên vì ghen tị và kích thích. Cô nhìn xuống giữa hai chân hắn.

"Wow..." cô giả vờ kinh ngạc. "Của Tùng thì đúng là 'hàng khủng'. Để chị xem miệng chị có chứa hết được không nhé, cưng."

Dương vật của Tùng hoàn toàn trái ngược. Nó to, dày, sẫm màu, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt như rễ cây. Trông nó đầy sức mạnh nguyên thủy, trần trụi. Cô vất vả lắm mới ngậm được hết đầu khấc. Cô phải dùng cả hai tay để ôm lấy thân nó, bắt đầu một nhịp bú mút tham lam, gần như là ngấu nghiến.

"Sướng nhé thằng trâu bò!" Minh vừa vuốt ve dương vật của mình vừa cười nói. "Nhìn nó bị chị ấy 'hành' đến co rúm người lại kìa!"

"Thú vị," Quân nhận xét. "Phản ứng của cô ấy khác hẳn. Với cậu là sự trêu chọc. Với Tùng là sự chinh phục."

Cuối cùng, cô đến trước mặt Quân.

Hắn là người duy nhất vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng hơi thở gấp gáp và dương vật đang cương cứng đến mức gần như tím lại đã phản bội hắn. Nó có kích thước vừa phải, cân đối, một vẻ đẹp hoàn hảo về mặt giải phẫu.

Ngân nhìn thẳng vào mắt hắn. "Còn em, nhà phân tích của chị. Em im lặng nhất. Để xem 'cậu em' của em có 'im lặng' được không nào."

Cô ngậm lấy nó, nhưng lần này lại rất nhẹ nhàng, gần như là trân trọng. Cô dùng đầu lưỡi, xoay tròn quanh đầu khấc, liếm nhẹ vào lỗ sáo. Nhưng rồi, không một lời cảnh báo, cô đột ngột tăng tốc, dùng những kỹ thuật điêu luyện nhất mà cô có, tấn công hắn một cách dồn dập.

Quân không chịu nổi.

"A..." Một tiếng rên bị nén lại bật ra từ cổ họng hắn. Vỏ bọc lý trí vỡ tan tành. Hai tay hắn vồ lấy tóc cô, những ngón tay siết chặt, ấn đầu cô sâu hơn vào dương vật mình, một hành động hoàn toàn bản năng.

Bữa tiệc khai vị kết thúc.

Cả ba người đàn ông đều đã ở trên đỉnh của sự kích thích, thở hổn hển, dương vật rỉ dịch.

Ngân ngẩng lên. Miệng và cằm cô dính đầy một lớp dịch trong suốt của cả ba người. Cô không lau nó đi. Cô chỉ thè lưỡi ra, liếm nhẹ một vòng quanh đôi môi sưng mọng của mình.

"Ngon," cô nói. "Giờ đến món chính nhé?"

Ngân ngồi giữa ba người đàn ông, hơi thở hổn hển. Cô lười biếng vươn vai, một động tác khiến cặp vú trần căng tròn của cô nảy lên một cách khiêu khích. Cô dùng mu bàn tay quệt đi vệt dịch còn dính trên mép, rồi đưa lên miệng liếm một cách thản nhiên, như thể đó là mật ong.

Cả ba người đàn ông đều nuốt nước bọt.

"Ngon không bé?" Minh cười dâm đãng, giọng gã khàn đi. "Của em hay của thằng Tùng ngon hơn?"

"Của tao chắc chắn ngon hơn," Tùng gầm gừ, mắt không rời khỏi đôi môi ướt át của Ngân.

Ngân cười lớn, lắc đầu. "Ngon như nhau. Nhưng mà khai vị thế đủ rồi. Giờ chị muốn ăn món chính."

Ánh mắt cô lướt qua ba dương vật vẫn đang cương cứng, sừng sững giữa ba người như những cột đá. Một của Minh, thon dài và khiêu khích. Một của Tùng, to lớn và đầy uy lực. Một của Quân, cân đối và sắc lạnh.

"Nhưng mà..." Giọng Ngân đột nhiên trở nên nũng nịu, như một đứa trẻ đang ra điều kiện. "Hiệp một thôi nhé. Chị muốn thử từng em một."

Cô dừng lại, nhìn vào mắt từng người, đảm bảo rằng mình có được sự chú ý tuyệt đối của họ.

"Điều kiện là... các em phải giữ 'nhà' cho chị sạch sẽ." Cô cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa gian xảo. "Cứ vào trong chị thoải mái, nhưng lúc nào muốn bắn, phải la lên một tiếng, rút ra ngay để chị 'hứng' bằng miệng. Chơi không?"

Lời đề nghị của cô như một quả bom nổ tung trong căn phòng.

Nó điên rồ. Nó bệnh hoạn. Và nó kích thích đến tột độ. Trò chơi này không chỉ có sự chiếm hữu của việc được vào bên trong, nó còn có sự quan sát của những kẻ còn lại, và đỉnh điểm là một sự sỉ nhục ngọt ngào khi phải đầu hàng, phải dâng tặng màn xuất tinh của mình cho cô ngay trước mắt những người khác.

"Chơi chứ!" Minh hét lên đầu tiên, sự hưng phấn hiện rõ trong mắt gã. "Luật của Chị Nuôi thì luật nào cũng chơi!"

Tùng không nói nhiều. Hắn nhìn Ngân, ánh mắt đỏ rực lên, rồi gật đầu một cái dứt khoát. "Được. Em trước."

Quân chỉ cười nhẹ, một nụ cười của kẻ vừa tìm thấy một bài toán hóc búa để giải. "Một trò chơi thú vị. Tôi không phản đối."

Giao kèo đã được thiết lập.

"Em khỏe nhất, em phải khai hàng trước!" Tùng gầm lên, không để ai kịp phản ứng. Hắn lao tới, luồn tay dưới lưng và khoeo chân Ngân, bế thốc cô lên một cách nhẹ nhàng như bế một con búp bê.

Hắn không đặt cô xuống ngay, mà giữ cô lơ lửng trong không trung một giây, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, rồi mới từ từ đặt cô nằm ngửa ra giữa tấm thảm.

Minh và Quân hiểu ý, lùi lại một chút, tìm cho mình một vị trí đẹp để làm khán giả.

Vũ điệu của sự quan sát sắp bắt đầu.
 

Chương 41: Bài Thí Nghiệm Sức Mạnh (Tùng)​

Sân khấu giờ là của Tùng.

Hắn không vội vàng. Với sức mạnh của một con gấu, hắn hành động một cách có phương pháp. Hắn nhẹ nhàng nâng hai chân Ngân lên, không một chút khó khăn, rồi gác chúng lên vai mình.

Tư thế đó là một sự phơi bày tuyệt đối.

Toàn bộ phần hạ bộ của Ngân mở ra trước mắt cả ba. Lỗ lồn hồng hào, đã sũng nước sau màn dạo đầu, khẽ co bóp mời gọi. Cặp mông tròn trịa của cô được nâng lên khỏi tấm thảm, căng mẩy và trắng nõn.

"Vãi lồn," Minh huýt sáo. "Tư thế này thì chỉ có nát lồn! Tùng, mày nhẹ tay thôi nhé!"

"Góc độ hoàn hảo để thâm nhập sâu nhất," Quân bình luận, giọng không đổi. "Hắn muốn khẳng định sức mạnh ngay từ đầu."

Tùng không để tâm đến những lời đó. Hắn chỉ nhìn vào cái hang động ẩm ướt trước mặt mình. Hắn đặt đầu dương vật to lớn, sẫm màu của mình vào cửa hang, rồi bằng một cú thúc hông duy nhất, dứt khoát, hắn đâm ngập vào trong.

Phập!

Một âm thanh sâu và đặc vang lên.

"A!" Ngân hét lên, hai tay bấu chặt lấy tấm thảm. Một cảm giác bị nong ra, bị một vật to lớn, nóng hổi lấp đầy một cách đột ngột đến tận cùng.

Tùng bắt đầu thúc. Những cú thúc của hắn không có kỹ thuật, không có sự thay đổi. Chỉ có sức mạnh. Sâu, mạnh, và đều đặn như một cái piston. Tiếng da thịt va vào nhau "bành bạch, bành bạch" vang dội khắp căn phòng, át cả tiếng lửa reo.

"Vú này để em!" Minh hét lên, bò tới. Gã dùng cả hai tay, bóp chặt lấy cặp vú đang nảy lên điên cuồng theo từng cú thúc của Tùng. Gã nhào nặn chúng một cách không thương tiếc, vê đầu ti của cô một cách thô bạo.

Quân, trong khi đó, lặng lẽ quỳ bên cạnh. Hắn đưa một ngón tay vào miệng mình cho ướt, rồi tìm đến hột le đang sưng lên của Ngân và bắt đầu xoa nhẹ, đều đặn.

Ngân sắp phát điên. Cô bị tấn công từ mọi phía.

"Sướng không chị?" Tùng gầm gừ, giọng hắn lạc đi giữa những nhịp thúc. "Cu của em có to không? Lồn chị đang mút chặt lấy nó này!"

"To... sâu quá..." tiếng rên của Ngân vỡ ra. "A... chậm lại... Tùng ơi..."

"Nhìn vú chị ấy nảy lên theo từng cú thúc của mày kìa Tùng! Đã quá! Bóp mạnh vào!" Minh hùa theo, tay càng ra sức.

Quân ghé sát vào tai Ngân, giọng thì thầm lạnh lẽo. "Thả lỏng đi. Đừng chống cự. Càng siết chặt, cậu ta càng hưng phấn đấy."

Sự tấn công tổng lực đó là quá sức chịu đựng. Tùng không thể cầm cự được lâu. Hắn gầm lên một tiếng như thú hoang.

"Em ra! Em bắn đây!"

Hắn hét lên, vội vã rút dương vật đang co giật của mình ra khỏi âm đạo đang siết chặt của Ngân. Gần như ngay lập tức, Minh và Quân cùng hành động. Chúng giữ chặt lấy đầu cô, không cho cô cử động.

Tùng quỳ xuống trước mặt cô, một tay nắm lấy tóc cô kéo ngửa ra sau, và bắn. Toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của hắn phun ra, bắn đầy vào miệng, cằm và chảy tràn xuống cổ cô.

Hắn thở hổn hển, lùi lại. Hiệp một của hắn đã kết thúc.

Ngân nuốt ực một tiếng, vị tinh dịch tanh nồng tràn ngập trong cổ họng. Cô chưa kịp định thần thì Minh đã cười khoái trá, đẩy Tùng ra.

"Đến lượt tao!"







Chương 41.B: Vũ Điệu Của Kẻ Trình Diễn (Minh)​

Minh cười khoái trá, đẩy Tùng, người vẫn còn đang thở hổn hển, sang một bên. "Yếu thế em trai. Để anh mày biểu diễn cho mà xem."

Gã không cho Ngân một giây nào để nghỉ. "Tư thế đấy nhà quê lắm," gã nói, tay kéo mạnh hông Ngân, lật cô lại. "Phải thế này, để tất cả cùng chiêm ngưỡng chứ!"

Gã bắt cô quỳ gối, chống hai tay xuống tấm thảm, chổng mông lên.

Một tác phẩm nghệ thuật trần trụi hiện ra trước mắt cả ba. Toàn bộ phần lưng ong và cặp mông trắng tròn, căng mẩy của Ngân phơi bày một cách hoàn hảo. Một bên mông vẫn còn hằn rõ dấu tay đỏ ửng của Tùng từ đêm trước. Lỗ lồn của cô, sưng mọng và ướt át sau hiệp đấu với Tùng, đang khẽ co bóp. Ngay phía trên nó là lỗ đít nhỏ xinh, hồng hào.

Bốp!

Minh vung tay, phát một cái thật mạnh vào bên mông còn lại. "Cho cân đối!" gã cười lớn, khoái trá nhìn dấu tay thứ hai hiện lên.

Rồi, gã quỳ xuống phía sau, đưa dương vật dài và hơi cong của mình vào. Những cú thúc của gã không mạnh bạo như Tùng, nhưng lại rất nhịp nhàng, đầy kỹ thuật, cố tình tạo ra những tiếng "lép nhép" ướt át, khêu gợi.

Nhưng sân khấu không chỉ có mình gã.

Tùng, đã hồi lại sức, trườn đến trước mặt Ngân. Hắn không còn vẻ hiền lành. Hắn nắm lấy tóc cô, giật ngược ra sau, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn trong khi đang bị thằng đàn ông khác đâm thọc từ phía sau. Thỉnh thoảng, hắn lại dùng tay kia tát nhẹ vào má cô, không đau, nhưng đầy sỉ nhục.

"Nhìn em này con đĩ!" giọng hắn khàn đặc. "Mày đang bị thằng khác chịch đấy! Thích không?"

Quân vẫn giữ vai trò của mình. Hắn quỳ bên cạnh, một tay luồn xuống dưới, tìm đến hột le của Ngân và tiếp tục công việc kích thích, tay kia thì giữ lấy hông cô, giúp Minh có được một nhịp điệu tốt hơn. Mắt hắn không nhìn vào hành động, mà dán chặt vào khuôn mặt Ngân, quan sát sự pha trộn giữa đau đớn, nhục nhã và khoái lạc tột độ đang hiện lên trên đó.

"Thế nào Chị Nuôi?" Minh vừa thúc vừa cười, giọng đầy khoe mẽ. "Cu của em có 'điêu luyện' hơn thằng Tùng không? Nghe tiếng lồn chị mút lấy cu em này!"

"Điên... các em đều là đồ điên..." Ngân rên rỉ, mặt bị Tùng giữ chặt, nước mắt và nước bọt giàn giụa. "A... sâu hơn... mạnh nữa vào..."

"Mày cũng được đấy," Tùng nói với Minh, mắt vẫn không rời khỏi Ngân. "Nhìn mông chị ấy bị mày làm cho nhấp nhô không ngừng kìa."

"Tư thế này hiệu quả hơn trong việc kích thích điểm G," Quân bình luận một cách lạnh lùng. "Đồng tử của cô ấy giãn ra rồi. Sắp lên đỉnh lần nữa."

Lời nói của Quân như một hiệu lệnh. Minh tăng tốc, những cú thúc trở nên điên cuồng, dồn dập.

"Đến rồi! Đến rồi!" gã hét lên. "Cho Chị Nuôi 'ăn' tiếp đây!"

Gã rút phắt ra. Ngay lập tức, Tùng ấn mạnh đầu Ngân xuống tấm thảm. Minh đứng thẳng dậy một chút, cầm lấy dương vật đang co giật của mình, và bắn. Tinh dịch của gã phun ra thành những dòng trắng đục, bắn tung tóe lên khắp tấm lưng ong và cặp mông đang run rẩy của Ngân.

"Phải trang trí cho tác phẩm nghệ thuật chứ!" gã cười, thở hổn hển.

Gã lùi lại. Ngân vẫn quỳ đó, kiệt sức, lưng và mông dính bết tinh dịch.

Quân bước tới. Hắn nhìn tác phẩm mà Minh vừa tạo ra, rồi nhìn Ngân, giọng bình thản.

"Đến lượt tôi."







Chương 41.C: Cuộc Giải Phẫu Của Nhà Phân Tích (Quân)​

Không khí đột ngột thay đổi.

Sự ồn ào, hoang dại của Minh đã lùi lại. Giờ là sân khấu của Quân. Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, căng thẳng, và có phần trí tuệ một cách bệnh hoạn. Đây không phải là làm tình. Đây là một cuộc giải phẫu.

Quân nhẹ nhàng đỡ Ngân nằm ngửa lại trên tấm thảm. Hắn với lấy một chiếc khăn sạch gần đó, và bắt đầu từ tốn lau đi những vệt tinh dịch của Minh trên lưng và mông cô, cử chỉ cẩn trọng như một nhà khảo cổ đang làm sạch một pho tượng quý.

"Phải sạch sẽ thì mới 'đọc' được chính xác," hắn thì thầm, giọng bình thản đến lạnh người.

Hắn chọn tư thế truyền thống, mặt đối mặt, rồi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt hắn đằng sau cặp kính không có sự ham muốn điên cuồng, chỉ có sự tập trung cao độ của một nhà khoa học.

"Nhìn tôi này, Ngân. Tôi muốn thấy mọi biểu cảm của em."

Hắn vào rất chậm, rất sâu, mắt không rời mắt cô một giây. Hắn cảm nhận được từng nếp gấp bên trong cô đang bao bọc lấy dương vật mình. Hắn bắt đầu di chuyển, một nhịp điệu chậm rãi, thôi miên.

Rồi, hắn bắt đầu chỉ đạo.

"Minh," giọng hắn sắc lạnh, "đừng chạm vào vú cô ấy nữa. Dùng lưỡi của cậu đi. Liếm vành tai bên trái. Tôi muốn thêm một kích thích bằng âm thanh."

Minh, sau một giây ngạc nhiên, lập tức tuân lệnh. Gã bò đến bên cạnh, bắt đầu dùng lưỡi khám phá vành tai nhạy cảm của Ngân.

"Tùng," Quân tiếp tục. "Tay em đâu? Nắm lấy tay chị ấy, đan các ngón tay vào nhau thật chặt. Tôi muốn có cảm giác của sự kết nối và một chút đau đớn."

Tùng cũng làm theo. Bàn tay thô ráp của hắn siết chặt lấy bàn tay mềm mại của Ngân, những ngón tay đan vào nhau đến mức cô khẽ nhăn mặt.

Giờ đây, Ngân đang bị tra tấn một cách có phương pháp. Lỗ lồn bị lấp đầy bởi những cú thúc thôi miên của Quân. Tai trái bị giày vò bởi chiếc lưỡi tinh quái của Minh. Bàn tay phải bị siết chặt đến đau trong bàn tay của Tùng.

Quân bắt đầu thay đổi nhịp điệu, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô, quan sát sự thay đổi nhỏ nhất.

"Đây..." hắn thì thầm, khi dương vật hắn thúc vào một điểm khiến cả người cô cong lên. "Ngay điểm này... cơ của em co lại mạnh nhất. Em thích khi tôi thúc vào đây, phải không?"

Ngân không trả lời được. Cô chỉ có thể gật đầu trong vô thức, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, không phải vì đau, mà vì một sự khuất phục tuyệt đối.

"Vãi thật," Minh thì thầm với Tùng, đủ nhỏ để Quân không nghe thấy. "Thằng này làm tình như đang giải toán ấy. Nó làm tao cũng thấy sợ sợ."

Tùng chỉ im lặng, nhìn khuôn mặt đang quằn quại của Ngân. "Nhưng mà... chị ấy có vẻ... thích thật..."

Quân cảm nhận được cơ thể Ngân đang run lên, sắp đến giới hạn. Hắn cũng vậy. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp hơn.

"Tôi ra đây," giọng hắn vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. "Chuẩn bị."

Hắn rút ra, vẫn giữ ánh mắt nhìn cô. Không cần ai ra lệnh. Ngân, như một phản xạ đã được huấn luyện, tự ngẩng đầu lên, mở miệng.

Quân quỳ giữa hai chân cô, nắm lấy cằm cô và bắn. Tinh dịch của hắn phun thẳng vào miệng cô, không một giọt nào rơi ra ngoài.

Hắn gục xuống bên cạnh cô, thở dốc. Hiệp một kết thúc.

Ngân nằm giữa ba người đàn ông, kiệt sức, cơ thể là một bản đồ của những dấu vết và mùi vị khác nhau. Cô đã nếm trải cả ba. Và cô biết, phần hỗn loạn nhất của bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu.
 

Chương 42: Sự Phá Vỡ Giao Kèo​


Hiệp một đã kết thúc.

Ngân nằm sõng soài trên tấm thảm, cơ thể mềm nhũn, không còn một chút sức lực. Cô đã lên đỉnh ba lần, nếm trải tinh dịch của cả ba người. Cô mệt, một cảm giác mệt mỏi ngọt ngào, ê ẩm đến tận cùng. Cô lười biếng mở mắt, nhìn ba kẻ thủ phạm đang nằm la liệt xung quanh, cũng thở không ra hơi.

Cô khẽ cười. Cô cần phải đi rửa.

Cô chống tay, từ từ ngồi dậy. Cô không che đậy. Cô cứ thế đứng dậy, chân hơi run, và đi về phía nhà tắm. Cả ba người đàn ông đều ngẩng lên, im lặng dõi theo từng bước đi của cô. Họ nhìn tấm lưng ong trắng nõn, nhìn cặp mông tròn lẳn đang rung nhẹ, và nhìn dòng dịch của chính đang chảy xuống chân cô.

Một lúc sau, tiếng nước chảy ào ào vang lên. Rồi giọng cô vọng ra từ bên trong, nửa phàn nàn, nửa trêu chọc.

"Kinh quá đi mất! Ba đứa chúng em... bắt nạt một mình chị! Bắt người ta nuốt nhiều như thế, sặc chết bây giờ!"

Minh quay sang nhìn Tùng, một nụ cười hoang dại bắt đầu nhen nhóm trở lại trên môi gã. Adrenaline vẫn còn đang sôi sục trong máu. Gã chưa thấy đủ.

Cửa phòng tắm mở ra.

Ngân bước ra, người quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng. Tóc cô ướt sũng, nhỏ nước xuống vai. Làn da cô, sau khi được gột rửa, ửng hồng và tỏa hơi ấm. Trông cô sạch sẽ, tinh khôi và mong manh đến lạ.

Cô đi tới chiếc sofa da lớn ở góc phòng, thả người nằm xuống. "Thôi..." giọng cô mệt mỏi, có chút nũng nịu. "Cho chị nghỉ một lát... Mệt chết đi được... Các em khỏe như trâu ấy."

Cô nhắm mắt lại, nghĩ rằng trò chơi đã đến lúc kết thúc thật rồi.

Nhưng cô đã lầm.

Sự yên tĩnh bị xé toạc bởi một tiếng hét.

"NGHỈ CÁI GÌ MÀ NGHỈ!" Minh gầm lên. "ĐẠI TIỆC MỚI BẮT ĐẦU THÔI! HIỆP HAI, KHÔNG LUẬT LỆ!"

Trước khi Ngân kịp mở mắt, gã đã lao tới như một con báo, chộp lấy hai cổ chân cô. Cùng lúc đó, Tùng, như đã hiểu ý, lập tức di chuyển, nắm chặt lấy hai cánh tay đang định chống cự của cô. Quân, không một chút do dự, luồn tay xuống dưới lưng và mông, hỗ trợ sức nặng.

"Á! Điên à!" Ngân la lên, nửa sợ hãi nửa phấn khích. "Các em định làm gì? Thả chị xuống!"

Chiếc khăn tắm tuột ra. Cơ thể trần truồng, sạch sẽ của cô một lần nữa bị phơi bày hoàn toàn.

Họ không trả lời. Cả ba cùng dùng sức, nhấc bổng cơ thể mềm nhũn của cô lên không trung. Trong một khoảnh khắc, cô lơ lửng, hoàn toàn bất lực trong vòng vây của họ. Họ không khiêng cô trở lại tấm thảm. Họ khiêng cô như một chiến lợi phẩm và quẳng cô xuống chiếc sofa da.

Lớp da lạnh lẽo của ghế áp vào tấm lưng còn đang ấm của cô. Cô chưa kịp định thần thì cả ba đã vây lấy. Minh trèo lên sofa, chặn phía trên. Tùng đứng chắn một bên. Quân đứng bên còn lại. Cô bị nhốt.

Minh cúi xuống, mặt đối mặt với cô, gã cười lớn, một nụ cười của sự điên cuồng tuyệt đối.

"Hết rồi nhé Chị Nuôi! Hết trò chơi một chọi một rồi." Gã dừng lại, liếm môi. "Giờ là lúc... cả bầy cùng ăn!"

Họ không cho cô thời gian để thở.

Tùng, với sức mạnh của mình, là người hành động trước. Hắn banh rộng hai chân cô ra, không một lời dạo đầu, đâm thẳng dương vật to lớn của mình vào cái hang động đã ướt sũng. Cùng lúc đó, Minh từ phía trên, nắm lấy tóc cô, ấn mạnh đầu cô xuống và ép cô phải ngậm lấy dương vật đang cương cứng của gã.

Ngân bị tấn công từ cả hai phía.

Lồn của cô bị lấp đầy bởi cu của Tùng, cảm nhận những cú thúc mạnh mẽ, dồn dập. Miệng của cô bị lấp đầy bởi cu của Minh, cảm nhận sự ra vào trơn trượt. Cô muốn hét lên nhưng không thể. Mọi âm thanh bị bóp nghẹt thành những tiếng ư ử vô nghĩa trong cổ họng.

Nhưng trò chơi vẫn chưa dừng lại.

Quân, kẻ thứ ba, không tham gia vào hai cửa ngõ chính. Hắn là một dòng chảy khác. Hắn quỳ bên cạnh sofa, nơi cặp vú của Ngân đang bị ép giữa hai cơ thể đàn ông. Sau khi dùng tay và miệng tra tấn chúng một lúc, hắn với lấy chai gel bôi trơn trên bàn, đổ một ít ra tay. Hắn tìm đến hậu môn đang co thắt vì kích thích của Ngân.

"Cửa này... vẫn còn trống," hắn thì thầm, giọng nói lạnh lẽo của hắn lạc lõng giữa những tiếng rên rỉ và thở dốc.

Hắn từ từ đưa một ngón tay vào. Ngân giật nảy người, cả cơ thể căng cứng. Một cảm giác căng tức, xa lạ, nhưng lại kích thích một cách bệnh hoạn. Rồi ngón thứ hai. Cô rên lên, một tiếng rên bị bóp nghẹt trong miệng.

Và rồi, sự hỗn loạn bắt đầu. Họ hoán đổi vị trí.

"Đến lượt tao!" Minh gầm lên. Gã rút ra khỏi miệng Ngân, đẩy Tùng đang hăng máu ra và chiếm lấy âm đạo. Tùng, bị ngắt quãng, tức giận gầm lên. Hắn không lùi lại, mà chộp lấy đầu Ngân, bắt cô phải bú mút cho mình một cách thô bạo hơn, như một sự trừng phạt. Quân vẫn kiên trì với cuộc tấn công của mình ở cửa sau.

Những lời nói chồng chéo, thô tục vang lên như một bản hợp xướng điên cuồng.

"Mút mạnh vào chị! Thấy chưa, chị thích cu của thằng nào hơn?"

"Lồn chị sướng thật! Mút chặt vãi! Thằng Tùng vừa mới ra mà nó vẫn còn ướt thế này!"

"Nhìn vú chị Ngân bị bọn mình hành cho đỏ ửng lên kìa! Bóp mạnh vào Tùng!"

"Lỗ đít cũng biết co bóp này! Thích không chị? Nói đi chứ?"

Ngân không còn suy nghĩ được gì nữa. Tâm trí cô là một mớ hỗn độn của cảm giác. Cảm giác bị lấp đầy ở mọi nơi. Cảm giác da thịt bị sờ nắn, bóp nặn, cắn mút. Cảm giác đau đớn khi tóc bị giật, khoái lạc khi hột le bị kích thích, nhục nhã khi bị ép phải phục vụ, và hưng phấn khi bị chiếm đoạt. Tất cả hòa vào làm một.

Cô không còn là một con người. Cô chỉ có thể rên rỉ, cơ thể co giật theo từng cú thúc, từng cái chạm.

Cô đã hoàn toàn trở thành một nhạc cụ cho bản giao hưởng hỗn loạn của họ.
 

Chương 43: Thử Thách Lấp Đầy​

Cơn bão đã kéo dài. Cả bốn cơ thể đều đã ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức, nhưng dường như vẫn chưa muốn dừng lại. Ham muốn, một khi đã được giải phóng hoàn toàn, đòi hỏi một màn kết, một sự giải tỏa cuối cùng, một dấu chấm hết cho sự điên cuồng.

Minh là người đầu tiên dừng lại. Gã rút ra khỏi người Ngân, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

"Dừng! Dừng đã!" gã hét lên, giọng khàn đặc và lạc đi. "Hiệp cuối! Trò cuối cùng!"

Gã nhìn Tùng, rồi nhìn Quân, một nụ cười hoang dại nở trên môi.

"Xem thằng nào... bắn được nhiều nhất... bơm đầy được chị Ngân này!"

Lời thách thức của Minh đánh trúng vào bản năng cạnh tranh nguyên thủy của đàn ông. Tùng gầm lên một tiếng hưởng ứng. Quân chỉ gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Họ không để Ngân nghỉ.

Tùng là người đầu tiên. Hắn lật cô lại, dùng tư thế truyền thống, thúc những cú cuối cùng mạnh như búa bổ, không một chút thương tiếc. Hắn gầm lên, và không rút ra. Hắn bắn. Toàn bộ tinh dịch nóng hổi của hắn phun sâu vào bên trong tử cung cô, một dòng suối nóng bỏng của sự sở hữu.

"Phần của tao!" hắn hét lên.

Khi hắn rút ra, một dòng dịch trắng đục, đặc sệt lập tức trào ra theo, chảy xuống tấm da bọc sofa.

Minh không đợi một giây. Hắn đẩy Tùng ra, bắt Ngân chổng mông lên và không cần một lời dạo đầu, đâm thẳng vào từ phía sau. Lỗ lồn của Ngân, đã trơn trượt vì dịch của cô và tinh dịch của Tùng, đón nhận hắn một cách dễ dàng. Gã thúc một cách điên cuồng, nhịp điệu dồn dập, rồi cũng gầm lên và bắn.

"Thêm nữa này! Cho đầy luôn!" Tinh dịch của gã hòa cùng của Tùng, càng làm cho dòng chảy trở nên nhiều hơn, trắng đục hơn.

Cuối cùng là Quân.

Hắn không vội. Hắn đỡ Ngân nằm ngửa lại. Hắn lấy tay, vuốt những lọn tóc bết mồ hôi trên trán cô, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đã dại đi vì khoái lạc.

"Của tôi," hắn thì thầm. "Để kết thúc tất cả."

Hắn vào một cách chậm rãi, nhưng sâu nhất có thể. Hắn giữ cô thật chặt, và khi bắn, hắn giữ yên ở bên trong một lúc lâu, như để đảm bảo không một giọt nào thoát ra ngoài, như một dấu ấn niêm phong cuối cùng.

Khi Quân từ từ rút ra, cảnh tượng cuối cùng của bữa tiệc hiện ra. Âm đạo của Ngân đã bị lấp đầy hoàn toàn. Một dòng sông trắng đục, đặc quánh của tinh dịch từ ba người đàn ông đang không ngừng trào ra, chảy xuống giữa hai đùi cô, lan ra khắp tấm da bọc sofa. Một cảnh tượng của sự dư thừa, của sự chiếm hữu tuyệt đối.

Bốn cơ thể trần truồng, dính bết mồ hôi và tinh dịch, nằm la liệt trên sàn nhà và ghế sofa. Không ai còn sức để cử động. Không có sự ngượng ngùng. Không có tội lỗi. Chỉ có sự im lặng của một sự thỏa mãn đến tận cùng, của một sự gắn kết không thể phá vỡ được tôi luyện qua lửa.

Một lúc lâu sau, Ngân khẽ cựa mình. Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay. Giọng cô khàn đặc, yếu ớt, nhưng lại lấp lánh ý cười.

"Mệt... chết mất... Nhưng mà... vui..."

Ba người đàn ông, dù cũng đang kiệt sức, đều mỉm cười. Minh vươn tay ra, không phải để sờ soạng, mà chỉ để vuốt nhẹ mái tóc bết dính của cô.

"Lần sau... lại chơi nhé, chị."
 

Chương 44: Bình Minh Của Bộ Lạc​

Sáng hôm sau, Đồng Văn trong vắt. Nắng vàng như mật ong rót xuống những mái nhà lợp ngói âm dương, hong khô lớp sương đêm còn đọng lại. Từ một quán cà phê nhỏ có sân ngoài trời, có thể nhìn thẳng ra khu chợ phiên đang vào độ rực rỡ nhất. Tiếng người nói cười, tiếng khèn Mông xa xa, tiếng lợn kêu eng éc, tất cả hòa vào nhau thành một bản giao hưởng sống động của sự sống.

Ba người đàn ông ngồi quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, im lặng. Họ mệt mỏi, mắt hơi thâm quầng, nhưng đó là sự mệt mỏi ngọt ngào của một kẻ vừa dốc cạn sức lực. Sự căng thẳng, cạnh tranh giữa họ đã tan biến, chỉ còn lại sự thoải mái của những người anh em đã cùng nhau "vào sinh ra tử". Họ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ hút thuốc, cùng hướng mắt về một phía.

Về phía Ngân.

Cô đang một mình dạo chơi trong khu chợ. Cô đã thay một bộ váy thổ cẩm mới mua, màu sắc rực rỡ như một con công, tóc búi cao gọn gàng. Trông cô vô cùng xinh đẹp và rạng rỡ. Cô không còn "diễn". Cô cười nói với một bà lão bán rau, tay chỉ trỏ, rồi lại cầm một chiếc vòng bạc lên ướm thử. Cô là một bức tranh sống động mà ba người đàn ông đang cùng nhau chiêm ngưỡng. Họ cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc của sự sở hữu đầy trìu mến. Cô là của họ, và họ tự hào về điều đó.

Tùng nhìn cách cô cười, một nụ cười không chút phòng bị. Hắn thấy hạnh phúc. Chị ấy vui thật sự.

Minh thì nhìn vào dáng đi uyển chuyển, vào cặp mông cong tròn của cô lúc lắc trong chiếc váy mới. Gã huýt sáo khe khẽ. Đẹp vãi. Đúng là chị đại của mình.

Quân quan sát cách cô tương tác với mọi người, cách cô tự nhiên như thể đã sinh ra ở đây. Cô ấy không còn diễn nữa. Đây mới là con người thật, khi không còn gánh nặng của sự phán xét.

Minh là người phá vỡ sự im lặng. Gã huých vai Tùng.

"Này, nhìn chị kìa. Mặc cái váy Mông vào trông hợp phết. Đúng là cái gì đẹp thì khoác giẻ rách lên cũng đẹp."

Tùng cười hiền, nụ cười đầu tiên thật sự thoải mái của hắn sau bao ngày. "Chị ấy vui. Lâu rồi mới thấy chị ấy cười như thế."

"Đó không phải là nụ cười xã giao," Quân nhấp ngụm cà phê, giọng trầm ngâm. "Đó là sự tự do. Chúng ta đã cho cô ấy một sân khấu đủ rộng để không cần phải diễn nữa."

Họ bắt đầu trêu chọc nhau về đêm qua, những lời nói tục tĩu giờ đây lại trở thành một thứ mật mã của tình thân.

"Nghĩ lại vẫn thấy mệt vãi," Minh rùng mình. "Đêm qua thằng Tùng nó như con trâu điên. Anh Quân trông thư sinh mà 'chiến' cũng ác liệt ra phết."

"Mày thì khác chắc," Tùng lườm lại. "Còn làm chị Ngân sặc mấy lần."

Quân chỉ mỉm cười. "Thu thập dữ liệu thực tế luôn là phương pháp hiệu quả nhất."

Cả ba cùng phá lên cười.

Ngân đã dạo chợ xong. Cô nhìn thấy họ, mỉm cười và bước về phía bàn. Trên tay cô cầm một túi táo đá, thứ quả đặc sản của Hà Giang, nhỏ và giòn tan. Cô bước đi với một sự tự tin hoàn toàn mới. Ánh mắt cô khi nhìn ba người họ không còn là sự dò xét hay mời gọi, mà là sự ấm áp, trìu mến của một người chị cả, một nữ chúa của bầy đàn.

Cô đến bàn, nhưng không ngồi xuống ngay.

Cô lấy một quả táo, đưa cho Tùng. "Ăn đi cho khỏe này, trâu bò nhất nhà."

Cô xoa đầu Minh một cách thân mật, làm mái tóc của gã rối tung lên. "Nắng rồi còn không đội mũ vào, đen hết bây giờ."

Cuối cùng, cô ghé sát vào Quân, thì thầm vừa đủ cho hắn nghe. "Tí nữa, chỉ cho em chỗ nào chụp ảnh đẹp nhất nhé, nhà nhiếp ảnh."

Mỗi hành động là một sự công nhận, một sự ban phát ân huệ cho từng thành viên trong "gia đình" mới của cô.

Sau đó, Ngân kéo một chiếc ghế nhựa, ngồi xuống, trở thành góc thứ tư của chiếc bàn tròn. "Bộ lạc" đã trọn vẹn.

"Hay nhỉ?" cô lên tiếng, giọng trêu chọc. "Ba đứa trốn chị đi uống cà phê một mình à?"

Minh nhanh nhảu đáp lại, giọng nịnh nọt. "Đâu có! Bọn em đang bàn xem trưa nay cho chị ăn gì để 'bồi bổ' cho chị sau một đêm vất vả mà!"

Cả bốn người lại cùng nhau phá lên cười. Tiếng cười của họ trong trẻo, sảng khoái, hòa vào không khí tấp nập của phiên chợ buổi sáng, không còn một chút gượng gạo hay che giấu. Đối với người ngoài, họ chỉ là một nhóm bạn thân đang tận hưởng chuyến đi. Nhưng đối với chính họ, họ là một gia đình vừa được khai sinh từ trong cơn bão của da thịt, một "bộ lạc" với những quy tắc và sự gắn kết của riêng mình.

Cuộc chiến đã kết thúc. Một hành trình mới, hành trình của sự chung sống, vừa mới bắt đầu.
 

Chương 45: Giao Ước Của Sự Trần Trụi​

Hoàng hôn buông xuống trên đường cao tốc. Chiếc sedan cổ điển của Quân lướt đi êm ru, tách biệt hoàn toàn với dòng xe cộ hối hả bên ngoài. Không gian trong xe là một thế giới riêng, tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc không lời du dương và ánh nắng vàng vọt của buổi chiều tà chiếu xiên qua cửa kính.

Quân tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt hắn lại liếc qua gương chiếu hậu. Hắn đang quan sát "gia đình" nhỏ của mình.

Minh ngồi ở ghế phụ, không còn ồn ào. Gã lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nhưng đôi tai thì luôn vểnh lên, không bỏ sót một động tĩnh nào ở hàng ghế sau.

Ở đó, Tùng ngồi vững chãi như một tảng đá. Vai hắn là chiếc gối êm ái nhất.

Ngân đang ngủ say trên vai hắn. Sau những ngày hoang dại, cô trông thật bình yên. Gương mặt thanh tú không còn sự dò xét hay phòng bị, đôi môi hơi hé mở, hơi thở nhẹ nhàng. Một tay cô vô thức nắm lấy vạt áo phông của Tùng, như một đứa trẻ tìm kiếm sự an toàn.

Máy lạnh trong xe hơi lạnh. Minh, ngồi ở ghế trên, nhận ra Ngân khẽ rùng mình trong giấc ngủ. Không nói một lời, gã nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của mình ra, khéo léo quay người lại và đắp lên cho cô. Tùng, cảm nhận được hành động đó, chỉ khẽ gật đầu với Minh một cái cảm ơn. Hắn ngồi im như tượng, cố gắng không cử động dù chỉ một li, sợ làm Ngân thức giấc. Quân, quan sát tất cả qua gương, cũng hiểu ý. Hắn với tay lấy một chai nước suối, không cần nhìn, đưa ra phía sau. Tùng cũng không cần nhìn, đưa tay ra đón lấy một cách chính xác.

Một bản giao hưởng của sự chăm sóc không lời. Sự cạnh tranh đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, họ không còn tranh giành cô. Họ cùng nhau bảo vệ giấc ngủ của cô.

Một lúc lâu sau, Ngân khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, thấy chiếc áo khoác của Minh đắp trên người, mỉm cười nhìn lên ghế trước. "Cảm ơn em."

Không khí trong xe im lặng một cách dễ chịu. Bất chợt, Quân lên tiếng, giọng hắn bình thản nhưng câu hỏi thì lại vô cùng quan trọng.

"Ngân này. Tôi hỏi một câu được không?"

"Ẹm hỏi đi."

Quân nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, ánh mắt giao nhau với cô. "Sau tất cả những chuyện này... sau Hà Giang... Chị có còn hứng thú... tìm kiếm những trải nghiệm mới với những người đàn ông khác ngoài bọn em không?"

Câu hỏi treo lơ lửng trong không khí. Tùng, đang thư giãn, người hơi căng lại. Minh cũng ngồi thẳng dậy. Đây là câu hỏi mà cả hai đều muốn biết nhưng không dám hỏi.

Ngân không trả lời ngay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những vệt nắng cuối cùng đang tắt dần. Rồi cô quay lại, nhìn thẳng vào Quân trong gương chiếu hậu. Một nụ cười bí ẩn nở trên môi. Cô không trả lời thẳng câu hỏi của hắn. Cô lái nó sang một hướng khác, một hướng thân mật và trần trụi hơn nhiều.

"Chị không nghĩ đến người khác," giọng cô mềm mại. Cô dừng lại. "Chị đang nghĩ... cái đêm ở homestay, là lần đầu tiên... chị không bắt các em phải dùng bao."

Cả ba người đàn ông sững lại. Cô nhìn vào mắt từng người, giọng nói có một sự tin tưởng tuyệt đối, một lời tuyên thệ.

"Và chị nhận ra... chị chỉ muốn cái đặc quyền đó... dành cho ba người các em thôi."

Câu trả lời này còn mạnh hơn bất kỳ lời hứa hẹn nào. Nó không phải là một lời cam kết về tình cảm, mà là một giao ước về thể xác, một sự tin tưởng tuyệt đối về mặt sinh học. Nó biến "bộ lạc" của họ thành một hệ sinh thái khép kín, nơi không có chỗ cho người ngoài.

Sự im lặng vỡ tung bởi tiếng cười của Minh.

"Vãi!" gã phá lên cười, quay hẳn người lại. "Chị Nuôi! Chị nói thế làm em... cảm động quá đi mất! Tức là từ giờ bọn em được 'thả rông' hoàn toàn, bắn thẳng vào trong luôn á?"

Tùng, mặt đỏ bừng nhưng nụ cười thì rạng rỡ. "Nói bé thôi! Nhưng... chị nói thật chứ? Không sợ... có em bé à?"

Ngân cười lớn, giọng trêu chọc. "Thật. Chị uống thuốc hàng ngày mà, lo gì. Chỉ sợ ba đứa chúng mày không đủ sức 'tưới' thôi." Cô vỗ nhẹ vào bắp đùi săn chắc của Tùng. "Còn đứa nào mà đi linh tinh ở ngoài mang bệnh về cho chị, là chị cầm dao chị thiến, nghe chưa?"

Quân cũng cười, lắc đầu. "Một giao ước dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối về mặt sinh học. Thú vị. Đây là một định nghĩa hoàn toàn mới về 'gia đình'."

Chiếc xe tiếp tục lao đi trong ánh hoàng hôn, nhưng không khí bên trong đã hoàn toàn thay đổi. Nó tràn ngập tiếng cười, những lời trêu chọc tục tĩu nhưng đầy tình thân.

Giao ước cuối cùng, giao ước của sự trần trụi, đã được niêm phong.

Không còn ghen tuông, không còn chiếm hữu riêng lẻ, chỉ còn một "gia đình" dị hợm, hạnh phúc trong thế giới riêng của họ, lao đi trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
 

Chương 46: Tiếng Vọng Của Bầy Đàn​

Một tuần sau chuyến đi Hà Giang, thế giới thực ập vào như một cơn lũ quét, xé toạc bốn người họ ra và ném mỗi đứa về một góc riêng. Ngân trở về với sự tĩnh tại giả tạo của căn hộ cao cấp ở Hà Nội. Tùng lao vào phòng gym ồn ào, đẫm mồ hôi. Minh bị ném trả lại Sài Gòn, giữa những quán bar rooftop lộng lẫy và giả tạo. Quân thu mình trong phòng làm việc yên tĩnh, đầy sách. Bốn thế giới khác biệt, nhưng tất cả đều cảm thấy một sự bứt rứt, một cảm giác "sai sai" đến khó chịu. Họ như những con thú vừa được nếm mùi hoang dã, giờ bị nhốt lại vào những chiếc lồng vô hình. Sợi dây liên kết duy nhất còn lại là một group chat Zalo vừa được đổi tên: "Bộ Lạc Hoang Dã".

Ngân đang ngồi thiền trên ban công, cố gắng tìm lại sự bình yên trong mùi trà hoa cúc, nhưng tâm trí cô không ngừng bị khuấy động bởi những rung động của chiếc điện thoại. Cô đang cố gắng nhốt con thú bên trong lại, nhưng nó cứ cào cấu đòi ra. Ở một góc khác của thành phố, Tùng đang gầm lên, đẩy một mức tạ kỷ lục. Hắn đang biến nỗi nhớ cồn cào và sự bứt rứt thành sức mạnh cơ bắp. Mỗi lần đẩy tạ lên, hắn lại tưởng tượng đến sức nặng của cơ thể Ngân đang quấn lấy mình. Cách đó hơn ngàn cây số, Minh ngồi giữa một đám đông ồn ào, một tay khoác vai cô hot girl chân dài, tay kia cầm ly cocktail, nhưng mắt gã lại dán chặt vào màn hình điện thoại. Gã cười nói oang oang, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. Còn Quân, hắn đang đọc một cuốn sách về tâm lý học tội phạm, nhưng tâm trí lại đang phân tích một "case study" hấp dẫn hơn nhiều: "bộ lạc" của chính hắn.

Điện thoại của cả nhóm cùng lúc rung lên. Minh là người ném viên đá đầu tiên xuống mặt hồ tĩnh lặng. Gã gửi một tấm ảnh vào group. Trong ảnh, gã đang ngồi ở một rooftop bar sang chảnh, cười toe toét, tay khoác vai một cô em xinh đẹp. Nhưng ánh mắt gã nhìn thẳng vào ống kính, một cái nhìn đầy thách thức. Gã viết: "Sài Gòn đêm nay lại có biến! Anh em ngoài Bắc chịu khó nhé! ;)"

Trong phòng làm việc của mình, Quân nhìn tấm ảnh và mỉm cười. "Một màn trình diễn," hắn nghĩ. "Xung quanh càng đông người, cậu ta càng cô đơn. Nụ cười đó chỉ là một lớp mặt nạ."

Vài phút sau, Tùng đáp trả. Không phải bằng lời. Hắn gửi một video dài 15 giây. Video quay cận cảnh tấm lưng trần đẫm mồ hôi của hắn. Hắn đang thực hiện động tác kéo xô. Từng thớ cơ trên lưng, vai, và bắp tay nổi lên cuồn cuộn theo từng nhịp kéo. Tiếng kim loại của máy tập va vào nhau "loảng xoảng", khô khốc. Video kết thúc bằng cảnh hắn gồng cứng cả tấm lưng, trông như một con gấu vừa tỉnh giấc. Không một dòng chú thích.

Ngay sau đó, Quân lên tiếng, như một lời bình luận cho cả hai màn trình diễn.

"@minh, sự khẳng định giá trị bản thân thông qua sự chú ý của người khác là một cơ chế phòng vệ tâm lý sơ đẳng. Còn @Tùng, sự phô diễn sức mạnh thể chất lại là một hình thức giao tiếp nguyên thủy và trung thực hơn nhiều."

Minh lập tức xù lông.

"Đ*t mẹ nhà phân tích! GATO thì nói mẹ ra đi! Hay là cay cú vì không có múi nào như thằng Tùng?"

Ngân, người đã đọc hết tất cả, mỉm cười. Cô thấy rõ sự trẻ con đáng thương của Minh, sự trung thực trần trụi của Tùng, và sự sắc sảo đến khó chịu của Quân. Khi xem video của Tùng, cô vô thức nuốt nước bọt. Một cơn nóng ran lan tỏa từ bụng dưới. Cô nhớ lại cảm giác tấm lưng đó áp vào người mình, nhớ lại từng thớ cơ đang co thắt khi hắn bế cô lên giữa vách đá.

Cô không trả lời ai cả. Cô tắt điện thoại, nhưng vài phút sau, cô mở lại. Tay cô lướt nhẹ, và gửi đi một biểu tượng cảm xúc duy nhất.

Một con mèo đen đang từ từ, chậm rãi liếm mép.

Biểu tượng đó khiến group chat đang sôi sục đột nhiên im bặt. Ba người đàn ông, ở ba nơi khác nhau, cùng lúc sững lại.

Minh nhìn con mèo và cảm thấy như bị lột trần. "Chết tiệt! Chị ấy đang trêu mình. Chị ấy biết mình đang diễn. Con mèo này là đang chế giễu sự giả tạo của mình."

Tùng nhìn con mèo, và lồng ngực hắn phập phồng. "Chị ấy... thích video của mình. Chị ấy đang 'đói'. Con mèo này là một lời khen."

Quân nhìn con mèo và bật cười thành tiếng. "Thú vị. Cô ấy không chọn phe. Cô ấy chỉ đơn giản là thể hiện bản năng. Con mèo không quan tâm đến cuộc chiến của những con chó. Nó chỉ quan tâm khi nào bữa ăn tiếp theo bắt đầu. Một nước cờ hoàn hảo."

Sự im lặng của Ngân, sau một hành động đầy ẩn ý, đã dập tắt cuộc chiến trẻ con của họ. Nó khuấy động toàn bộ "bộ lạc", không phải bằng lý trí, mà bằng một tiếng vọng nguyên thủy. Cơn đói đã bắt đầu được gieo mầm.
 

Chương 47: Mệnh Lệnh Của Cơn Đói​

Tối thứ Sáu. Ngân kết thúc cuộc họp online cuối cùng của tuần bằng một cú click chuột tàn nhẫn. Cô gỡ cặp kính xuống, day day sống mũi. Đầu óc cô đặc quánh lại sau hàng giờ nhìn vào những con số và những gương mặt giả tạo qua màn hình. Căn hộ sang trọng, tĩnh lặng chào đón cô bằng một sự im lặng gần như thù địch. Cô mệt mỏi và trống rỗng. Một sự trống rỗng cần được lấp đầy.

Cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ đồ công sở cứng nhắc và đứng dưới vòi sen, để dòng nước nóng xối thẳng lên đỉnh đầu, chảy tràn xuống cơ thể. Cô nhắm mắt, cố gắng gột rửa đi sự mệt mỏi của công việc, của thế giới thực. Nhưng thay vào đó, những ký ức khác, những ký ức trần trụi và hoang dại hơn, lại trỗi dậy từ chính da thịt mình.

Bàn tay cô vô thức lướt trên cơ thể. Nó không còn là của riêng cô nữa. Nó là một bản đồ của những dấu ấn, một tập hợp những ký ức của bầy đàn.

Tay cô chạm vào cặp vú của mình. Chúng nặng, đầy đặn, có sức nặng của đàn bà, mềm mại và rung lên theo từng nhịp nước xối. Cô nhớ lại cảm giác bàn tay thô bạo của Minh bóp nặn chúng đến ửng đỏ, nhớ lại cảm giác miệng lưỡi thông thái của Quân thờ phụng chúng như một thánh vật. Núm vú của cô săn lại, cương cứng lên dưới dòng nước nóng.

Cô xoa nhẹ vùng bụng dưới, nơi vẫn còn hơi ê ẩm. Cô nhớ lại cảm giác dương vật to lớn, sẫm màu của Tùng thúc vào đó, mạnh mẽ và không ngừng nghỉ. Cô nhớ lại cảm giác cơ bụng mình co thắt lại trong cơn cực khoái, siết chặt lấy hắn. Một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Cô quay người, để nước xối lên lưng và mông. Cô nhớ lại cảm giác bị Tùng nhấc bổng lên giữa vách đá, cặp mông tròn lẳn của cô bị hai bàn tay to lớn, chai sần của hắn bóp chặt.

Cơ thể này, từng tấc da thịt này, đều vang vọng tiếng gọi của họ.

Ngân bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững quanh người, nước vẫn còn chảy thành dòng trên da. Cô đứng trước tấm gương lớn phủ đầy hơi nước, lau đi một vệt để nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Toàn thân cô ửng hồng vì nước nóng. Đôi mắt cô tối sầm lại, sâu thẳm. Hơi thở trở nên gấp gáp, nông và nóng. Hai đùi cô khẽ cọ vào nhau, một sự ma sát vô thức.

Một cơn ngứa ngáy, một sự trống rỗng cồn cào dâng lên từ nơi sâu nhất trong bụng dưới. Nó không phải là cảm xúc. Nó không phải là nỗi cô đơn. Nó là một cơn đói. Một cơn đói thuần túy của da thịt.

"Không chịu nổi nữa," một giọng nói gầm lên trong đầu cô. "Mình cần nó. Cần một sức nặng đè lên. Cần một sự lấp đầy từ bên trong. Cần một con thú."

Cô với lấy điện thoại trên bồn rửa mặt, màn hình vẫn còn dính hơi nước. Cô mở danh bạ. Tùng. Minh. Quân. Ba cái tên như ba cánh cửa dẫn đến ba thế giới khác nhau. Nhưng ngay lúc này, cô không có thời gian cho sự phức tạp hay những trò chơi. Cô không cần một nhà phân tích, cũng không cần một kẻ trình diễn. Cô cần sự đơn giản. Cô cần sức mạnh nguyên thủy. Cô cần một con thú trung thành sẽ đến ngay khi được gọi.

Sự lựa chọn rõ ràng như ban ngày. Cô chọn Tùng.

Ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình, mở một cuộc trò chuyện riêng. Không có lời chào, không có hỏi han. Chỉ có ba câu ngắn gọn, như ba nhát dao, như một mệnh lệnh không thể chối cãi.

"Cuối tuần."

"Qua nhà chị."

"Chị đói."

Cô nhấn nút "Gửi". Một cảm giác thỏa mãn và quyền lực tuyệt đối lan tỏa khắp cơ thể, dập tắt tạm thời cơn cồn cào. Mồi đã được thả. Con thú trung thành nhất của cô sẽ đến.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X