Chương 22: Sự Chờ Đợi Dưới Nắng Gắt
Sảnh đến của sân bay Phù Cát giữa trưa là một cái lò lửa. Cái nóng hầm hập từ bên ngoài phả vào qua những cánh cửa kính tự động không bao giờ khép hẳn, mang theo mùi khói bụi và nhựa đường. Không khí bên trong đặc quánh mùi mồ hôi của hàng trăm cơ thể đang chen chúc và sự sốt ruột của sự chờ đợi.
Ba người đàn ông không đứng cùng nhau. Họ tạo thành một tam giác lỏng lẻo, một hình học của sự căng thẳng. Mỗi người một góc, như ba con thú săn đang chờ đợi con mồi duy nhất xuất hiện.
Minh là lửa. Gã không thể đứng yên. Gã đi đi lại lại, tay liên tục vuốt tóc, khuôn mặt nhăn nhó vì nóng và vì thiếu kiên nhẫn. Chiếc áo ba lỗ màu cam neon của gã như một ngọn lửa đang cháy, một sự hiện diện lố bịch và đầy thách thức giữa đám đông. Gã là hiện thân của sự bồn chồn.
Tùng là đá. Hắn đứng bất động gần cửa ra nhất, vững chãi như một tảng đá giữa dòng người qua lại. Hắn mặc bộ đồ trekking khỏe khoắn, trông có phần lạc lõng, nhưng lại toát ra một sự sẵn sàng hành động. Ánh mắt hắn tập trung cao độ, quét qua từng khuôn mặt của những hành khách đang đi ra, không một chút lơ là. Tay hắn đã cầm sẵn một chai nước khoáng lạnh toát, những giọt nước ngưng tụ chảy thành dòng trên thân chai. Vũ khí của hắn là sự chăm sóc, một sự chuẩn bị tỉ mỉ.
Quân là bóng tối. Hắn chọn một góc khuất, đứng dựa vào một cây cột, trong bóng râm. Hắn lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki, không một giọt mồ hôi, không một chút xao động. Hắn không nhìn ra cửa. Hắn đang quan sát Minh và Tùng với một nụ cười gần như không thể nhận thấy. Hắn là nhà phân tích, và hai kẻ kia chính là đối tượng nghiên cứu đầu tiên của hắn.
Minh đi tới chỗ Tùng, giọng càu nhàu, thiếu kiên nhẫn. "Mẹ kiếp, nóng chảy mỡ. 'Chị Nuôi' làm gì mà lâu như rùa vậy. Máy bay đáp cả nửa tiếng rồi."
Tùng không rời mắt khỏi cửa ra, giọng trầm và đều, không một chút cảm xúc. "Phụ nữ nhiều đồ đạc."
Quân, từ phía xa, chỉ lặng lẽ quan sát. Hắn nghĩ: “Một kẻ thì sốt ruột như lửa, một kẻ thì kiên nhẫn như đá. Thú vị.”
Một giọng nói rè rè, vô cảm vang lên từ hệ thống loa thông báo. Chuyến bay từ Hà Nội đã hạ cánh. Gần như cùng một lúc, cả ba người đàn ông đều đứng thẳng người dậy. Lửa ngừng cháy. Đá ngừng lặng. Bóng tối ngừng quan sát. Trò chơi sắp bắt đầu.
Cửa ra của sảnh đến, nơi dòng người bắt đầu ùa ra như một con sông vừa vỡ đê. Tùng nhíu mày, đôi mắt vốn điềm tĩnh giờ căng ra, cố gắng lọc hình bóng quen thuộc ra khỏi đám đông hỗn loạn. Minh, với sự thiếu kiên nhẫn cố hữu, nhón chân lên, cố gắng nhìn qua những cái đầu, miệng lẩm bẩm chửi thề. Chỉ có Quân vẫn bình tĩnh. Ánh mắt hắn không tìm kiếm một cách hoảng loạn, nó lướt qua từng khuôn mặt, không bỏ sót một chi tiết nào, như một máy quét đang xử lý dữ liệu.
Và rồi, cô xuất hiện.
Cô không hòa vào dòng người. Cô tách biệt khỏi nó. Ngân không hề có vẻ mệt mỏi hay vội vã của một người vừa trải qua một chuyến bay dài. Cô từ tốn đẩy chiếc vali nhỏ của mình đi ra, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, thanh thoát, như một nữ thần đang bước xuống từ một cỗ xe vô hình. Cô mặc một chiếc váy maxi bằng vải lanh màu xanh bạc hà, một màu sắc dịu mát giữa cái nóng của Quy Nhơn. Chiếc váy rộng và thướt tha, không ôm lấy cơ thể, nhưng lại khẽ bay theo từng bước chân, gợi ý về những đường cong bên dưới. Một chiếc mũ cói rộng vành che gần nửa khuôn mặt, cùng cặp kính râm to bản che đi đôi mắt. Cô là một ẩn số, một sự bí ẩn đầy mời gọi.
Khi cô bước qua cánh cửa kính, một luồng gió từ máy điều hòa thổi ngược ra, làm tà váy của cô khẽ bay lên, để lộ ra trong một khoảnh khắc đôi chân thon thả và đôi sandal quai mảnh. Một sự hé lộ tình cờ, nhưng lại có sức sát thương hơn bất kỳ sự phô bày có chủ đích nào.
Ba người đàn ông, ba phản ứng câm lặng.
Tùng nín thở. Như thể sợ rằng hơi thở của mình cũng có thể làm vấy bẩn hình ảnh hoàn hảo đó.
Minh huýt sáo một tiếng khe khẽ. Một sự tán thưởng đầy bản năng, không qua bộ lọc của lý trí.
Quân chỉ khẽ gật đầu. Một nụ cười gần như vô hình thoáng trên môi. Một sự công nhận của một chuyên gia dành cho một tác phẩm nghệ thuật.
Khoảnh khắc Ngân bước hẳn ra sảnh đến, cuộc chiến bắt đầu. Ba người đàn ông, từ ba đỉnh của tam giác, bắt đầu di chuyển. Không ai chạy, nhưng bước chân của họ đều nhanh và có mục đích. Họ đang hội tụ về một điểm duy nhất. Trung tâm của tam giác quyền lực.
Ngân, vẫn còn đang mải mê nhìn vào điện thoại, chưa nhận ra rằng cô sắp bước vào tâm của một cơn bão, một vòng vây im lặng đang siết lại, nơi cô vừa là con mồi, vừa là người điều khiển.
Khoảng không gian ngay trước mặt Ngân, nơi thời gian như đặc quánh lại. Một cuộc chiến không có tiếng súng, chỉ có những hành động mang tính biểu tượng, một màn đấu trí câm lặng giữa ba con đực đầu đàn.
Tùng là người đến cạnh cô đầu tiên, đúng như vị trí hắn đã chọn. Hắn đã tính toán từng bước. Hành động đầu tiên của hắn không phải là lời chào. Hắn chìa chai nước lạnh, thứ mà hắn đã lau khô hết hơi nước bên ngoài, ra trước mặt cô. Bàn tay to lớn, thô ráp và chai sần của một người quen leo núi của hắn tương phản với thân chai mát lạnh, láng mịn. Thông điệp của hắn không cần lời nói: Em là người chu đáo nhất, luôn lo lắng cho sức khỏe của chị. Em là sự an toàn.
Gần như cùng một lúc, Minh lách qua phía bên kia, một sự hiện diện ồn ào và chiếm hữu. Gã không đưa gì cả. Gã hành động. Bàn tay rắn chắc của gã đặt lên tay cầm vali của Ngân, ngay trên bàn tay cô, một cái chạm đầy quyền lực. Rồi gã dứt khoát giành lấy nó. Thông điệp của gã không thể rõ ràng hơn: Chị và đồ của chị là của em. Em là kẻ mạnh mẽ nhất, kẻ chiếm hữu.
Quân là người đến cuối cùng. Hắn không vội. Hắn dừng lại trước mặt cô, giữ một khoảng cách lịch sự, một không gian riêng. Hắn không chạm vào cô hay đồ đạc của cô. Hắn chỉ từ từ tháo cặp kính râm của mình xuống, để lộ đôi mắt sâu và thông minh. Hắn nhìn thẳng vào cô, một cái nhìn xuyên qua lớp kính râm của cô, như thể đang đọc vị tâm hồn cô ngay tại đó, giữa sân bay ồn ào. Thông điệp của hắn tinh tế hơn, và cũng nguy hiểm hơn: Bọn họ quan tâm đến thể xác. Chỉ có em quan tâm đến cảm xúc của chị.
Ngân hơi giật mình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại. Và cô bị bao vây.
Một chai nước của sự chăm sóc chìa ra bên phải.
Chiếc vali của sự tự chủ bị giành lấy bên trái.
Và một ánh mắt của sự thấu thị găm thẳng vào phía trước.
Cô đứng im một giây, hoàn toàn bất động giữa tam giác quyền lực, một con mồi đang bị ba con thú săn vờn, mỗi con theo một cách riêng. Trò chơi đã thực sự bắt đầu.
Cuộc chiến câm lặng kết thúc, nhường chỗ cho một vở kịch của lời nói. Giờ đây, mỗi câu chữ đều là một mũi giáo, một nỗ lực để khẳng định vị thế trong tam giác quyền lực vừa được thiết lập.
Tùng là người lên tiếng trước. Giọng hắn trầm, mộc mạc, và đầy sự quan tâm đã được lập trình sẵn. "Chị uống đi cho đỡ nóng. Nắng Quy Nhơn gắt lắm." Hắn đẩy chai nước lạnh về phía cô thêm một chút, một lời mời gọi của sự chăm sóc.
Minh ngay lập tức phản công. Gã cười toe toét, giọng phô trương, cố tình nói to để át đi lời của Tùng, và liếc xéo về phía hắn. "Để vali đây em kéo cho! 'Chị Nuôi' chân yếu tay mềm, bay cả chặng đường mệt rồi, xách sao nổi." Gã đang cố gắng vẽ nên một bức tranh về sức mạnh và sự ga lăng của mình, đồng thời ngầm biến Ngân thành một cô công chúa yếu đuối.
Ngân còn chưa kịp phản ứng với hai lời đề nghị đó, thì Quân lên tiếng. Giọng hắn bình thản, không ồn ào, nhưng lại cắt ngang sự phô trương của Minh một cách hiệu quả, như một nhát kiếm sắc bén xuyên qua tiếng ồn.
"Chuyến bay ổn chứ em? Có bị delay không?"
Một câu hỏi đơn giản. Nhưng nó đã thay đổi toàn bộ cục diện. Câu hỏi của Quân ngay lập tức khiến hành động của Tùng và Minh trở nên có phần nông cạn. Tùng lo cho cái cổ họng của cô. Minh lo cho cái vali. Chỉ có Quân lo cho trải nghiệm của cô, cho tâm trạng của cô sau chuyến đi. Hắn không coi cô là một cơ thể cần được chăm sóc, hay một người yếu đuối cần được giúp đỡ. Hắn coi cô là một con người có cảm xúc.
Tùng và Minh, gần như cùng một lúc, liếc về phía Quân. Ánh mắt của họ không còn sự cạnh tranh tay đôi, mà là sự cảnh giác chung dành cho một đối thủ mới. Một sự ghen tị ngầm bùng cháy. Họ nhận ra, kẻ im lặng nhất lại chính là kẻ nguy hiểm nhất. Vòng đấu này, Quân đã thắng, mà không cần chạm vào bất cứ thứ gì.
Ngân đang ở tâm bão, bị bao vây bởi ba nguồn năng lượng đối nghịch. Bất kỳ sự thiên vị nào, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ châm ngòi cho một cuộc chiến lớn hơn. Đây là lúc nghệ thuật ngoại giao của một nữ hoàng được thể hiện.
Cô quay sang Tùng trước. Một nụ cười dịu dàng, cảm kích. Cô đón lấy chai nước từ tay hắn, những ngón tay của cô khẽ chạm vào tay hắn. "Cảm ơn em trai nhé, chị đang khát khô cả cổ." Cô mở nắp và uống một ngụm nhỏ. Hành động đó là một sự công nhận. Sự chăm sóc của hắn đã được ghi nhận. Tùng có vẻ hài lòng, lồng ngực ưỡn ra một chút.
Tiếp theo, cô quay sang Minh. Cô không cố giành lại chiếc vali. Thay vào đó, cô vỗ nhẹ lên bàn tay của gã vẫn đang đặt trên tay cầm, một cái chạm thân mật. "Vất vả cho em quá. Đúng là không có em thì không ai ga lăng bằng." Một lời khen có cánh, một sự xoa dịu cái tôi to lớn của gã. Minh cười đắc thắng, như thể hắn vừa thắng một trận chiến.
Cuối cùng, cô quay lại, hơi nghiêng đầu về phía Quân để trả lời câu hỏi của hắn. Hành động đó tinh tế tạo ra một không gian riêng tư nhỏ giữa hai người, tách biệt khỏi hai kẻ còn lại. "Chuyến bay hơi mệt một chút, nhưng giờ thấy mọi người là hết mệt rồi ạ."
Một kết quả hòa hoàn hảo. Không ai thắng, không ai thua. Mỗi người đều nhận được thứ mình muốn: Tùng được thể hiện sự quan tâm, Minh được công nhận sức mạnh, và Quân có được sự kết nối riêng. Cuộc chiến tạm thời kết thúc trong một thỏa hiệp ngầm.
Họ cùng nhau bước ra khỏi sân bay. Nhưng khi lên chiếc xe 16 chỗ đã chờ sẵn, một cuộc chiến mới lại ngấm ngầm diễn ra: cuộc chiến giành ghế ngồi. Ngân vừa ngồi vào một hàng ghế, và gần như ngay lập tức, Tùng ngồi xuống bên trái cô, Minh chiếm lấy bên phải. Họ đã kẹp cô vào giữa, một cách tự nhiên như hai con thú săn đang canh giữ con mồi của mình.
Quân chỉ mỉm cười và chọn một ghế đơn ở hàng ghế sau, nơi hắn có thể quan sát toàn bộ vở kịch. Ngân ngồi kẹp giữa hai nguồn năng lượng nóng rực. Cô có thể cảm nhận rõ sức nóng tỏa ra từ cơ thể của Tùng và Minh, một sức nóng của sự chiếm hữu và ham muốn, còn hơn cả cái nắng gắt của Quy Nhơn. Thỏa hiệp ở sân bay chỉ là tạm thời. Cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, và giờ đây, nó đã chuyển vào một đấu trường chật hẹp hơn.