Chương 5 Có đấu tranh, có tự chửi rủa bản thân, có cố làm ra vẻ gia giáo cho lắm, cuối cùng tôi đã hôn vào đó. Môi tôi chúm lại, ban đầu chỉ định chạm nhẹ vào đầu cặc. Nhưng hỡi ôi, cảm giác vừa căng cứng, vừa mềm mại ở đỉnh khấc đã mua đứt linh hồn một người đàn bà hồi xuân. Duy nhón chân, đầu cặc ủi lên, lấn sâu vào giữa hai chiếc môi của tôi vốn đã mở nhẹ. Cái chóp đỏ au nóng hổi của nó lấn nở môi tôi ra, vụng về tìm một khoảng trống ít ỏi để ở lại. Một giọt khí nhờn trong veo rịn ra nơi lỗ niệu, nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi của tôi. Làm gì bây giờ? Tôi không còn biết phải làm sao trước tình cảnh này, trước một con cặc tuyệt đẹp và trinh nguyên. Tôi để cho Duy đẩy tới mà không một chút kháng cự, đầu cặc của nó rón rén đè vào giữa hai hàm răng tôi đang mở ra rất nhẹ. Tôi nghe thằng bé rên khe khẽ, tiếng rên của một đứa con trai đang dò dẫm vào đời, được mẹ nó dùng chính thân mình làm mô hình thực tập. Có phải, cách nghĩ này khiến tôi thấy hành động của mình thật thiêng liêng cao quý không? Mặc kệ đi, tôi không quan tâm ai nghĩ gì, càng không màn đến mụ đàn bà dưới kia, nếu lỡ nhìn thấy cảnh này sẽ chết trân như bị trời trồng. Mụ manh nha giật chồng tôi, một món hàng tôi đã dùng chán chê. Tôi không cần nữa vì tôi có thứ khác để giải trí, để hưởng thụ và níu kéo thanh xuân của mình. Bà ta sẽ không lên đây một lần nữa, tôi tin những lời dằn mặt vừa rồi đủ để bà Thu biết, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên.
Tiếng Duy rên rỉ thật khêu gợi và cũng khiến tôi giật mình. Hóa ra, trong lúc đang suy nghĩ lơ đễnh thì đầu cặc đã lấn vào miệng tôi từ lúc nào. Duy đang cúi mặt nhìn xuống, do khuất mái tóc của tôi, chắc thằng bé sẽ không thấy được miệng mẹ đang ngậm cặc mà chỉ cảm nhận qua sự bao bọc. Trời ơi... tôi không nghĩ mình lại hư đốn, mạt hạng đến vậy. Tin nổi không, một người mẹ đang ngậm cặc của con trai? Tôi không biết mình có muốn làm thế hay không, nhưng môi tôi đã bao chặt lấy cặc Duy, ôm chặt chịa chỗ niêm mạc dưới đầu khấc. Lưỡi tôi đang rục rịch vờn vũ lên đỉnh cặc, cuốn đi những giọt khí trơn nhớt mà cặc Duy liên tục rịn ra.
- Ôi mẹ ơi... con thích... mẹ làm cho con thích lắm...
Chân Duy run rẩy như sắp không đứng vững. Tôi biết mình vừa thực hiện một hành động dâm đãng, một cách thể hiện không chuẩn mực của một người mẹ. Tôi nhả cặc Duy ra. Nước miếng thoa bóng cả một đoạn tôi vừa ngậm vào miệng. Ánh đèn trong phòng chiếu vào đó khiến cặc Duy lấp lánh thật ngoạn mục. To quá, tôi ngửa mặt nhìn nó suýt thốt lên như thế.
- Mẹ ơi... nữa đi mẹ. Con thích quá!
- Con hư hỏng quá. Mặc quần vô đi.
Tôi không chắc là mình có thật sự muốn Duy kéo quần lên hay không, nhưng tôi lại nói như thế. Thằng bé có chút sợ sệt, nhưng sự cương cứng và đê mê ở cặc đã chiến thắng. Nó cầm cặc ủi tới nhưng tôi quay mặt đi. Đầu cặc đâm vào cổ tôi trong tiếng rên nhẹ. Tôi tiếp tục ngồi im, thằng bé được nước bẻ cặc xuống chà chà vào giữa hai bầu vú. Nó lại van lơn tôi đến tội nghiệp.
- Mẹ ơi... mẹ đụng tay vô con đi mẹ.
- Con kỳ cục lắm rồi nha! Mẹ không làm đâu.
- Thôi mà mẹ. Chiều con lần này nữa đi mẹ. Con thấy... chỗ này... khó chịu quá.
Một lần nữa tôi lại buông xuôi. Tôi không quay mặt lại nhìn cặc mà chỉ đưa tay ra, bàn tay ngửa lên bợ dưới hai hòn dái săn chắc. Cái chạm của tôi khiến Duy khẽ rùng mình, thằng bé ngửa mặt thở hồng hộc, rồi nó cầm tay tôi như hướng dẫn cho tôi cách nựng dái. Tôi đâu có cần nó chỉ dạy, chuyện này tôi đã quá thuần thục với cặp dái lòng thòng của anh Quang. Tôi mân mê rất nhẹ, thật nhẹ nhưng khiến Duy rên lên. Tiếng rên pha lẫn trong tiếng thở dốc. Bàn tay tôi đã mon men lên trên cầm vào thân cặc. Dù mới vừa cầm lần trước nhưng lần này vẫn khiến tôi chết ngộp. Tôi phải quay mặt lại nhìn vào đó, để rồi hình ảnh hùng dũng của cặc con trai lại hớp hồn mình. Tôi nhìn ngắm rất lâu, cảm nhận con cặc của Duy đang “thở” trong tay mình. Nó liên tục thoi thóp, đoạn thân dài ngoằng phập phồng giãn nở vô cùng cuốn hút. Cái chóp loe đỏ cứ thu nhỏ được đôi chút lại trương phồng, căng bóng tuyệt đẹp. Tôi ngửa mặt nhìn Duy, nó cũng đang nhìn xuống tay tôi.
- Con... muốn mẹ làm gì nữa? - Trời ơi... là tôi vừa hỏi đó sao?
- Dạ... mẹ... mẹ cầm mạnh vô đi mẹ.
Tôi cúi mặt giấu đi nụ cười bí hiểm. Thằng bé muốn tôi sục, nhưng nó không đủ từ ngữ lẫn can đảm để nói ra như thế. Tay tôi vuốt nhẹ dọc theo thân cặc. Cái vuốt ve chất chứa cả một trời nuông chiều và yêu thương. Cặc Duy lại cương nở, lại phập phồng thở trong bàn tay nắm hờ của tôi. Ngón cái của tôi đưa ra, xoa xoa lên đỉnh chóp, thoa đầu giọt chất nhờ ra cả đầu cặc khiến Duy run bần bật.
- Hờ hờ... mẹ ơi... Con thích vậy đó mẹ... Hờ hờ... nữa đi mẹ...
Tôi bắt đầu vuốt nhanh hơn, ngón cái lướt ở mặt dưới cặc, trượt lên hai củ tròn dưới đầu khấc rồi trôi theo dây thắng. Tôi biết đầu cặc của thằng bé đang rất nhạy cảm, cú vờn đó sẽ khiến nó không chịu nổi. Và đúng như thế, cả người Duy run lên, cơ đùi gồng mạnh nổi rõ từng bó cơ chắc nịch. Cặp dái với một bên cao một bên thấp, liên tục thun lên hạ xuống theo nhịp co nhíu cơ cặc. Đầu khấc trương nở, giương ngạnh đỏ au. Những đường máu li ti trên lớp niêm mạc lộn ngược, tất cả nhưng đang căng lên hết cỡ. Thằng bé bỗng gồng mình, rồi một tiếng rú như muốn phá tung bốn bức vách của căn phòng.
- A...a...a... Mẹ ơi... con... con... không xong rồi...
Tôi không hề nương tay, thậm chí sục nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Duy bấu hai tay vào vai tôi, móng tay của nó bấm lún vào da thịt nhưng tôi không hề thấy đau, chỉ thấy đó là lời khuyến khích. Nhịp tay của tôi liên tục lên xuống, tay còn lại tôi cũng đã đưa ra mân mê cặp trứng dái khiến Duy rú lên.
- Mẹ ơi... mẹ ơi... con con...
Rồi một luồng khí đặc sệt phọt ra từ lỗ niệu trên đỉnh cặc. Dòng khí đục như sữa phụt thẳng vào cổ tôi, lợn cợn trôi từng mảng xuống triền vú. Tôi tiếp tục sục như con điên. Mỗi cú lên xuống tạo ra từng nhát bắn dũng mãnh của tuổi trẻ. Cặc Duy giương nòng bắn ra liên tiếp, cứ như vòi bơm thủy lợi, đứt quãng từng đợt vì lượng nước ở bể chứa không kịp cung cấp. Tôi nghe cặc Duy điên cuồng thoi thóp trong tay mình, thân cặc cứng ngắc, nóng hổi như thỏi sắt nung. Những nhát về cuối yếu dần khiến tinh khí rơi xuống sàn nhà, rồi một dòng chảy đặc sệt ọc ra từ lỗ niệu, theo dây thắng chảy xuống tay tôi. Tôi đợi cặc thằng bé xìu xuống, nhưng đợi mãi chẳng thấy, nó cứ sừng sững giương lên loe cái chóp đỏ ửng. Tôi không thể duy trì quá lâu tình trạng này, đành buông cặc nó ra, vén mền đứng dậy.
Tôi hứng tay còn lại để lượng tinh dính trên tay mình không nhiễu xuống nền nhà, cứ thế tôi đi vào toilet. Duy đứng đó nhìn theo, chắc chắn nó đang dùng ánh mắt thiêu đốt thân hình trần truồng của mẹ, đốt cháy cả cặp mông phồng to có làn da trắng nõn không tì vết. Tôi mở nước vào lavabo để tạo tiếng ồn. Tôi không đưa tay vào rửa mà đứng đó nhìn mình trong gương. Những vệt tinh đục ngầu còn nguyên trên cổ, chảy dài xuống ngực. Nếu là trước đây chắc tôi đã nôn ọe với hình ảnh này, nó thật bẩn thỉu, gớm ghiếc. Nhưng giờ đây thì không. Những gì con trai đang để lại trên vú tôi là cả một trời bùng nổ, là sản phẩm của sự sung mãn được tự do bung xõa. Khí của nó nhiều quá, và cũng vô cùng đậm đặc. Tôi vuốt ngón tay lên triền vú đưa lên nhìn. Mảng tinh dịch dính trên ngón tay tôi tỏa mùi nồng nàn, sao thứ mùi tanh tưởi ấy lại thơm tho quyến rũ tôi đến vậy.
Tôi đưa đến gần miệng, định nếm thử thì có tiếng bước chân của Duy khiến tôi hốt hoảng bỏ tay xuống. Thằng bé đẩy cửa bước vào, nhìn thân thể đàn bà trần truồng làm sao một đứa con trai chịu nổi. Nó bất chấp, ôm chầm lấy tôi. Lạ lùng là cặc nó vẫn nứng, đè cấn vào khe mông tôi nóng rực. Duy hôn gáy tôi, liếm láp mồ hôi trên cổ tôi thỏ thẻ.
- Con cảm ơn mẹ.
- Cảm ơn cái gì mới được?
- Mẹ giúp con giải tỏa. Con thấy dễ chịu hơn rồi.
- Về phòng của con đi. Đừng để ba về bắt gặp, không hay đâu.
- Mẹ nói ba về trễ mà.
- Nhưng mà...
- Con chỉ vô đây vệ sinh thôi, xong con đi ra liền.
- Vậy thì làm nhanh đi để mẹ còn tắm rửa lại. Con làm dơ cả người mẹ rồi nè.
Duy buông tôi ra đi đến bàn cầu. Nó phải đứng rất lâu mới mở được cái van tiểu trong cặc. Nó xịt rửa cặc một lúc rồi đi ra, lúc đi ngang không quên hôn vào má tôi một cái thật sâu. Duy bước ra khỏi toilet nhưng cố tình không đóng cửa, phải chăng nó sẽ không về phòng mà ngồi ngoài kia hóng tai. Khi người đàn bà trong toilet, thì mọi âm thanh vọng ra đều như lời mời gọi. Tôi cũng không hiểu tại sao mình không khép cửa, cứ để như thế rồi mở nước rửa tay. Tôi đã từ bỏ ý định nếm khí của thằng bé, vì sợ nó có thể đi vào bất cứ lúc nào. Tôi đứng dưới vòi sen, buông lỏng cơ thể để nước ấm xoa dịu ngọn lửa trong lòng mình. Con bướm giữa hai chân tôi vẫn đang thoi thóp uất ức. Tôi xoa tay lên mu, cố dùng hành động này để an ủi thân xác mình, rằng tối tượng ngoài kia không dành cho mình, mà cho một đứa con hái nào đó trong tương lai. Oái oăm lắm có phải không? Chồng tôi thì người khác hưởng, còn con trai do tôi nuôi khôn lớn cũng để dành cho kẻ khác xài. Khốn kiếp. Cuộc đời này dành cho tôi những gì hay chỉ có sự phản trắc? Có chút gì đó không cam tâm khiến tôi chỉ muốn nổi loạn. Tôi cố trầm mình trong làn nước, để sự vuốt ve chảy khắp làn da của mình.
Rời khỏi vòi sen bước ra khỏi khu tắm, tôi định lau mình mới sực nhớ, chiếc khăn lớn lúc nãy đã rơi bên ngoài. Nhìn lên móc cũng không thấy quần áo đâu cả, vì lúc nãy tôi đâu có mang vào. Tôi đắn đo một lúc cất giọng như một cách thăm dò, xem Duy còn bên ngoài hay nó đã về phòng.
- Duy ơi! Con còn ngoài đó không?
- Dạ - Tiếng trả lời gần như ngay lập tức, Duy chạy đến cửa toilet hỏi - Mẹ gọi con hả?
- Láy giùm mẹ khăn tắm, và... quần áo.
Nếu Duy đã về phòng thì tôi sẽ tự làm những việc này. Nhưng nó đang túc trực ngoài kia nên tôi không thể trần truồng bước ra. Đúng là ngượng chết đi được. Có tiếng mở tủ, rồi tiếng hộc tủ nhỏ được kéo ra. Tôi có thể hình dung gương mặt con trai mình đang đóng băng hoàn toàn. Cả một thế giới đồ lót đang đập vào mắt nó, đủ các hình dạng và màu sắc. Thôi chết tôi rồi, sao tôi lại tạo ra cảnh này kia chứ? Nó là con trai, nó còn quá nhỏ để nhìn và cầm vào quần lót của đàn bà. Âm thanh bên ngoài im bặt, chỉ có tiếng Duy thở rất khẽ nhưng không đều. Tôi đành cất giọng.
- Sao lâu vậy con?
- Dạ dạ... Lấy.. lấy cái nào hả mẹ? Mẹ muốn quần lót hồng hay tím, hay cái màu nude?
Mỗi một câu hỏi, tôi hình dung ra thằng con của tôi cứ bốc hết cái này tới cái xì líp khác. Lồn tôi chợt nhíu lại, thứ bẩn thỉu nào đó vừa ọc ra từ âm đạo, loang rộng khắp môi lồn. Tôi bấn loạn nói, tỏ vẻ khó chịu.
- Cái nào cũng được.
- Mẹ muốn mặc đồ nào? Pijama hay đầm xòe?
- Đã nói là cái nào cũng được.
Duy ôm hết, thản nhiên đi vào toilet. Nó không đứng thập thò ngoài cửa như đáng lẽ một đứa con phải thế. Nó đi thẳng đến chỗ tôi đứng khiến tôi hốt hoảng quay người đi. Lồn và vú đã tạm “lánh mặt”, nhưng cặp mông truồng thì chìa thẳng vào mặt Duy.
- Con treo lên rồi đi ra ngoài liền cho mẹ.
- Dạ... - Duy máng đồ lên móc, rồi chần chừ cầm khăn tắm tiến đến - Mẹ có cần... con lau mình cho không?
- Mẹ tự làm được - Tôi giật khăn từ tay Duy - Con đi ra đi.
Tôi nghe tiếng Duy mở cửa đi về phòng. Có chút gì đó hụt hẫng, như mình vừa chối bỏ một thứ quan trọng. Tôi lau mình thật nhanh rồi bò lên giường kéo mền đắp kín từ đầu đến chân. Tôi phải ngủ, phải vứt bỏ hết những gì vừa xảy ra, xem đó như một giấc mơ không hề có thật. Sáng hôm sau, một ngày mới bắt đầu với ánh nắng nhạt nhòa chiếu qua khung cửa sổ. Khắp nhà vẫn còn vương vấn mùi cồn lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền từ quần áo của chồng. Đêm qua, Quang về trong tình trạng say khướt ngã sõng soài ngay cửa. Tôi đã cố lôi anh lên phòng nhưng phải bỏ cuộc, để mặc anh ta ngủ ngay trên sofa phòng khách. Sáng ra, hình ảnh nhếch nhác vẫn còn đó khiến tôi nghĩ, đêm qua ảnh chẳng còn sức mò vào phòng bà Thu.
Tôi đánh thức Quang dậy. Anh dụi mắt, gương mặt toát lên vẻ xấu hổ, lảo đảo bước lên cầu thang. Trong lúc chồng tôi về phòng chỉnh đốn lại hình hài của mình trước khi xuống bàn ăn, tôi bước xuống nhà bếp, nơi bà Thu đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng. Ngay khi thấy tôi, bà giật mình cúi gằm mặt xuống. Tôi biết đêm qua giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng nỗi sợ của bà Thu vẫn canh cánh còn đó nên bà mới phản ứng như thế. Ánh mắt bà ta không dám nhìn thẳng vào tôi, đều là do bị tôi nắm thóp. Mặc dù tối qua giữa hai chúng tôi đã “thỏa hiệp”, và thậm chí hứa tăng lương để bà ta im lặng, nhưng tôi biết, sự sợ hãi và ám ảnh vẫn còn đó. Tôi sẽ dùng nó như một vũ khí trong tay mình.
Duy và chồng tôi bước xuống từ cầu thanh cùng lúc, áo quần đều chỉnh tề. Nhìn từ xa, Duy vẫn là đứa con trai ngoan ngoãn, học giỏi. Nhưng tôi biết bên trong nó đã có thay đổi lớn. Ánh mắt nó lướt qua tôi một cách vội vã, nhưng tôi vẫn kịp thấy một tia nhìn đầy ẩn ý, như một lời nhắc nhở về những gì đã xảy ra. Nó nhìn sang Quang rồi lại nhìn tôi. Một nụ cười kín đáo như vừa lướt qua trên môi nó.
Bữa ăn sáng của ba người diễn ra trong không khí ngột ngạt. Quang ngồi vào bàn ăn nhưng đầu óc vẫn còn mụ mị vì rượu. Anh ta gật gù, thỉnh thoảng mới nhấc đũa. Duy thì tập trung vào món ăn, nhưng tôi biết tâm trí nó đang ở nơi khác. Nó luôn ngồi đối diện với tôi như bao lần khác, nhưng hôm nay ánh mắt ấy thỉnh thoảng lướt lên người tôi, dừng lại một chút ở vùng ngực tôi rồi lại nhanh chóng rời đi. Tôi cũng không khác. Tay tôi cầm đũa nhưng lòng thì rối bời. Mỗi khi chạm vào mắt Duy, tôi lại nhớ đến đêm qua, nhớ đến cảm giác nóng bỏng, nhớ đến con cặc to của nó đã tưới những dòng mật ngọt vào cổ và ngực mình. Một cảm giác vừa tội lỗi vừa kích thích dâng lên khiến tôi rùng mình.
- Tối qua... anh ngủ ở phòng khách sao? - Quang lầm bầm hỏi.
- Em đã cố đánh thức để đưa anh lên phòng, nhưng em thất bại. Anh ngày càng tệ đi, anh có thấy vậy không?
- Anh xin lỗi, hôm qua... mọi người nài ép quá.
Tôi không nói gì thêm, Duy cũng lờ đi vẫn tiếp tục ăn. Quang nhìn hai mẹ con tôi, có lẽ anh cảm nhận được một sự xa cách vô hình nhưng rất rõ ràng. Phòng ăn chìm vào im lặng, rồi bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Duy dứt bữa đầu tiên đặt đũa xuống một cách dứt khoát.
Duy đứng dậy khoác cặp và không quên ngoái đầu lại nhìn tôi thật sâu. Ánh mắt đó chứa đựng một lời hứa hẹn, một kiểu thách thức đầy mê hoặc mà chỉ có tôi mới hiểu được. Nó rời đi mang theo một phần của bí mật đêm qua. Tôi và Quang đứng dậy sau đó. Chúng tôi mỗi người đi một hướng, xa cách và nhạt nhẽo như chính cuộc hôn nhân này. Khi đến trường đại học, tôi chạy xe máy vào bãi nội bộ. Tôi giữ lưng mình thật thẳng, bước đi một cách khoan thai, luôn nhắc nhở mình là một giảng viên, một tiến sĩ được mọi người ngưỡng mộ. Tôi phải xuất hiện trước sinh viên với vẻ ngoài thanh lịch, điềm đạm và trí thức. Nhưng bên trong, tôi là một người đàn bà bị phản bội, một tâm hồn mục rữa vì dục vọng và một người mẹ đang ngấp nghé bước chân vào vực thẳm. Những lời tôi rủa thầm Quang, hình ảnh về con cặc hấp dẫn của Duy, cả những dòng mật ngọt từ con cặc ấy vẫn còn ám ảnh khi tôi đứng trên bục giảng. Nhìn xuống những gương mặt sinh viên trai xinh gái đẹp, những con người sẽ làm chủ đất nước, nhưng tôi không thấy điều đó trong mắt họ, chỉ thấy những nét đẹp của tuổi trẻ, của giới tính. Chăng biết ngồi dưới kia, đám thanh niên trai trẻ nhìn tôi bằng ánh mắt nào, có khát khao như con trai tôi nhìn vào thân xác mẹ hay không? Và trên hết, những anh chàng ngồi dưới kia, trông tướng tá ngon lành như thế, nhưng liệu có sở hữu một thứ “vũ khí” bí mật đủ sánh với Duy nhà tôi không? Tôi cho rằng không. Tôi cũng không có ý định kiểm tra để có câu trả lời, ít nhất là trong lúc này.
Nghĩ đến Duy, là nghĩ đến những gì nó đã mang đến cho tôi. Không vội vã, không ồn ào, rất nhẹ nhàng từ tốn nhưng chất chứa khát khao chiếm hữu. Trưa nay tôi cố tình không đi ăn chung với đồng nghiệp, tìm một chỗ nào đó thật yên tĩnh để trốn tránh sự xoi mói của cuộc đời. Tôi ngồi ở quán ăn xa lạ trong một góc nhỏ. Tay tôi lướt trên màn hình điện thoại, chạm vào dòng tên của Duy. Tôi nhắn tin cho nó nhưng rồi lại xóa đi, cất máy vào giỏ xách. Nhưng chỉ được một lát, tôi lại lôi điện thoại ra, lần này tôi quyết định nhắn nhưng lại không biết nên nói gì.
- Con trai của mẹ, con đang làm gì đó?
Tin nhắn được gởi đi, một lúc sau mới thấy dấu hiệu đã đọc. Nhưng phải thêm một lúc nữa mới có tìn hồi đáp.
- Con đang ở phòng thí nghiệm.
À... hóa ra thằng bé đang bận với một thí nghiệm hóa học hay vật lý nào đó. Vậy mà tôi tưởng nó không trông mong tin nhắn của mẹ.
- Chiều mấy giờ con về? Đi với mẹ một chút được không?
- Dạ con trống tiết cuối. Về nhà rồi mới đi hả mẹ?
- Không cần về nhà. Con cứ đến trường đón, mẹ để xe lại ở trường rồi mẹ con mình đi chung.
- Dạ.
Cất điện thoại vào túi xách, tôi bần thần không biết mình đang chơi trò gì, đang muốn gì. Chỉ biết rằng mình đang mong thời gian trôi nhanh. Buổi chiều, tôi đứng nép mình dưới một tán cổ thụ, hồi hộp đưa mắt nhìn về cuối đường. Kia rồi, chiếc xe máy quen thuộc đang tiến đến, là Duy. Hai mẹ con tôi chào nhau bằng ánh mắt. Tôi vén áo dài, chìa mông ngồi một bên lên yên sau, tay quàng hờ qua eo Duy. Chiếc xe êm ái lướt đi, bỏ lại nơi ven đường mùi nước hoa Chanel ngào ngạt.
- Đi đâu vậy mẹ?
- Mẹ... cũng không biết nữa.
Có vẻ Duy vừa ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nó lại tỏ ra hứng thú. Con hiểu mẹ muốn gì và cảm thấy thế nào phải không con trai? Duy chở tôi đi trên nhiều ngã đường, bầu không khí im lặng giữa hai mẹ con kéo dài, rất lâu sau tôi mở lời.
- Con muốn uống một chút gì đó không?
- Hay đi ăn trước đi mẹ. Con hơi đói.
- Cũng được. Nhưng tìm quán nào vắng thôi.
Những quán Duy định ghé vào đều không khiến tôi hài lòng. Chẳng phải vì nó tồi tàng, mà vì quá đông người. Cuối cùng tôi chọn theo ý mình. Duy ngạc nhiên khi đó là một quán nhậu, và ngạc nhiên hơn là nó rất vắng khách. Hai chúng tôi trao xe máy cho bảo vệ, người trước người sau đi vào. Tôi để Duy chọn món ăn theo sở thích của nó, tôi chỉ gọi thêm một đĩa đồ nhấm và hai lon bia.
- Ủa... mẹ... cho con uống bia luôn?
- Dám uống không? - Tôi cười mỉm.
- Nếu mẹ cho thì con uống.
- Hôm nay hai mẹ con mình uống một chút lâng lâng cho vui. Đàn ông là phải biết uống chứ.
- Nhưng đừng đến mức như ba phải không mẹ?
- Ba con thì vứt đi, đừng nhắc tới nữa.
Thằng bé thấy mặt tôi tối sầm lại liền đổi đề tài.
- Trước nay con nghĩ mẹ khó khăn lắm, nhưng là do con không hiểu mẹ thôi. Giờ hiểu rồi, con thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ rất ngọt ngào.
- Thôi được rồi anh hai, bớt nịnh cho tui nhờ.
Hai mẹ con tôi vừa ăn chiều vừa cụng ly, mới đó mà lon bia đã trống rỗng. Duy nhìn tôi và tôi gật đầu, thế là nó gọi thêm hai lon nữa. Gương mặt con trai tôi lúc này hơi ửng nhẹ, đôi mắt nó sáng lên, cái nhìn dành cho tôi cũng khác đi đôi chút so với lúc tới đón tôi bên lề đường. Tôi không biết do có chất men trong người, hay do Duy thật sự cuốn hút, nhưng càng nhìn, cái nét điển trai ấy khiến tôi nghe xốn xang đến khó tả.
- Sao mặt mẹ đỏ ửng lên vậy?
- Chắc tại mẹ uống nhiều quá.
- Mẹ có ổn không?
- Mẹ không sao. Còn con, có say không đó?
- Không ăn thua.
- Ăn no chưa?
- Dạ no rồi mẹ.
- No rồi... vậy... có muốn đi đâu không?
- Người ta nói: căng da bụng, chùng da mắt...
- Muốn ngủ, thì mình... đi kiếm chỗ ngủ...
Hai mẹ con tôi đều bỏ lửng câu nói, và dường như mỗi người hiểu được ẩn ý của đối phương. Ánh mắt chúng tôi lại nhìn nhau đau đáu. Tôi cố đọc thông điệp trong mắt Duy, đồng thời cũng phát đi thông điệp của mình. Duy chồm sang nắm lấy tay tôi bóp nhẹ.
- Lúc nãy, trước khi quẹo vô hẻm này, con thấy quanh đây... cũng có nhiều khách sạn.
Tôi nghe máu huyết như đang dồn lên mặt, và cũng tin chắc là mặt mũi mình đang đỏ như gấc. Không phải đỏ vì ngượng mà vì hồi hộp, cứ như có một nỗi háo hức quái dị đang dâng lên như thác lũ. Tôi vẫy tay gọi tính tiền, còn Duy lặng lẽ ra ngoài dắt xe.