Tập 11:
Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Ly, nơi đôi mắt to tròn đang khẽ chớp, như còn vương vấn giấc mơ đêm qua. Cô nằm trên giường, bên cạnh Tuấn vẫn ngủ say, hơi thở đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn hộ nhỏ. Đêm qua, khi Tuấn trở về, cô đã cố gắng làm tròn vai trò người vợ ngoan ngoãn – chuẩn bị bữa tối, ôm anh, và đáp lại nụ hôn vội vàng của anh – nhưng mọi thứ đều nhạt nhòa, như một thói quen lặp lại không cảm xúc. Cơ thể cô vẫn còn nhớ những cái chạm mãnh liệt của Nam, sự sống động mà anh mang đến, và sự yếu đuối quen thuộc của Tuấn chỉ càng làm cô thêm trống rỗng. Cô lặng lẽ ngồi dậy, mái tóc đen óng dài xõa xuống vai, đôi tay ôm lấy mình qua lớp áo ngủ mỏng, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn đầu giường. Tin nhắn cuối cùng gửi cho Nam đêm qua – “Mai em rảnh. Gặp anh nhé?” – như một lời cam kết thầm lặng, một bước chân cô đã đặt lên con đường mà cô không thể quay đầu.
Tuấn tỉnh giấc, vươn vai ngồi dậy, đôi mắt sắc sảo lướt qua cô, giọng ngái ngủ:
“Em dậy sớm thế? Hôm nay anh nghỉ ở nhà với em, không đi đâu cả.”
Ly giật mình, trái tim thoáng thắt lại. Cô mỉm cười gượng gạo, giọng nhỏ nhẹ:
“Vậy à? Tốt quá, anh nghỉ ngơi đi, em đi pha cà phê.”
Cô bước ra khỏi phòng, tay siết chặt mép áo, lòng rối bời. Tuấn ở nhà nghĩa là cô không thể gặp Nam như đã hẹn, và ý nghĩ ấy làm cô bất an, như thể một phần trong cô đang bị kìm hãm. Cô pha cà phê, nhưng tay run run làm đổ vài giọt xuống bàn, hơi thở dồn dập khi nghĩ đến tin nhắn Nam có thể gửi bất cứ lúc nào. Cô không muốn anh nghĩ cô thất hứa, không muốn mất đi sự kết nối vừa chớm nở ấy.
Trong bếp, Tuấn bước tới, ôm cô từ phía sau, tay anh vòng qua eo cô, giọng trầm:
“Em sao thế, trông căng thẳng quá. Có chuyện gì à?”
Ly rùng mình dưới cái chạm của anh, không phải vì kích thích, mà vì một cảm giác ngột ngạt bất ngờ. Cô quay lại, mỉm cười nhạt:
“Không, em chỉ hơi mệt thôi. Anh ngồi đi, cà phê xong rồi.”
Tuấn gật đầu, ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt vẫn dán vào cô, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong sự im lặng của cô. Ly đặt ly cà phê trước mặt anh, tay vô thức đan chặt trên đùi, lòng thầm cầu mong anh không nhận ra sự thay đổi trong cô. Nhưng Tuấn không hỏi thêm, anh nhấp cà phê, rồi bật TV, giọng đều đều:
“Chiều nay mình ra ngoài ăn đi, lâu rồi anh không dẫn em đi chơi.”
Ly gật đầu, nhưng trong đầu cô, hình ảnh Nam hiện lên rõ nét – nụ cười tự tin, bàn tay mạnh mẽ, và cảm giác anh mang lại đêm qua. Cô biết mình không thể từ chối Tuấn, nhưng trái tim cô đã bắt đầu trôi xa khỏi anh.
Điện thoại rung lên trong túi áo, Ly giật mình, vội đứng dậy:
“Em vào thay đồ một chút.”
Cô bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tay run run mở tin nhắn từ Nam:
“Em dậy chưa? Trưa nay anh qua đón em nhé, chỗ này đẹp lắm.”
Cô cắn môi, ngón tay lướt trên màn hình, lòng giằng xé giữa lời hứa với Nam và sự hiện diện của Tuấn ngoài kia. Cuối cùng, cô nhắn:
“Anh ơi, hôm nay em bận rồi, chồng em ở nhà. Xin lỗi anh nhé, mai em rảnh.”
Nam đáp nhanh:
“Không sao, anh hiểu mà. Chồng em ở nhà thì em vui vẻ với anh ấy đi. Mai anh đợi em.”
Ly mỉm cười, cô nhắn lại:
“Cảm ơn anh.”
Cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi sâu, cố gắng trở lại vai trò người vợ mà Tuấn mong đợi, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa đã cháy, và cô biết mình không thể dập tắt nó.
Cả ngày hôm ấy, Ly ở bên Tuấn, nhưng tâm trí cô như ở một nơi khác. Họ ra ngoài ăn trưa, đi dạo công viên, và Tuấn cố gắng làm cô cười bằng những câu chuyện công việc, nhưng cô chỉ đáp lại bằng những nụ cười nhạt và những cái gật đầu hời hợt. Anh kéo cô ngồi xuống ghế đá, tay anh đặt lên tay cô, giọng dịu dàng:
“Em sao thế, Ly? Anh thấy em lạ lắm. Có gì không vui à?”
Ly nhìn anh, đôi mắt to tròn thoáng dao động, nhưng cô lắc đầu:
“Không, em ổn mà. Chỉ hơi mệt thôi.”
Tuấn nghiêng đầu, ánh mắt anh sáng lên một tia nghi ngờ, nhưng anh không ép. Anh kéo cô sát lại, hôn nhẹ lên trán cô, rồi dẫn cô về nhà. Trên đường về, Ly im lặng, nhìn ra cửa sổ xe, lòng trĩu nặng vì sự giả dối mà cô đang mang. Cô không còn cảm thấy tội lỗi như trước – cô chỉ thấy tiếc vì không thể gặp Nam, và một phần trong cô khao khát được thoát khỏi cái lồng vô hình mà Tuấn vô tình dựng lên quanh cô.
Đêm đó, khi Tuấn đã ngủ, Ly nằm bên cạnh anh, mắt mở to nhìn trần nhà. Cô nghĩ đến Nam, nghĩ đến lời hẹn ngày mai, và cơ thể cô nóng lên khi tưởng tượng những gì có thể xảy ra. Cô biết mình đang bước vào một con đường nguy hiểm, nhưng cô không còn muốn dừng lại – cô muốn sống, muốn cảm nhận, và Nam là người duy nhất khiến cô thấy mình thực sự tồn tại.
Sáng hôm sau, Tuấn rời nhà đi làm. Không nghi ngờ, không hỏi han, anh vẫn mang dáng vẻ bình thản của một người chồng quen với nhịp sống đều đặn, không hề hay biết những sóng ngầm đang cuộn trào trong tâm trí người vợ của mình. Ly ngồi dậy, mái tóc đen óng dài xõa xuống vai, đôi tay ôm lấy mình qua lớp áo ngủ mỏng, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại.
Ly đứng trước gương, lòng cô là một mớ hỗn độn đầy mâu thuẫn nhưng cũng tràn ngập khao khát. Cô nghĩ về Nam – người đàn ông đã đánh thức những phần sâu thẳm nhất trong cô, nơi mà Tuấn chưa từng chạm tới. Với Tuấn, cô luôn là người vợ ngoan ngoãn, dịu dàng, chấp nhận sự yếu đuối và vội vã của anh trong những lần gần gũi. Nhưng Nam lại khác, anh mạnh mẽ, quyết đoán, mang đến cho cô cảm giác được săn đón, được sống động như một người phụ nữ thực sự. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt anh nhìn cô trong chiếc váy đỏ, bàn tay anh siết chặt eo cô, hay cái cách anh lấp đầy cô trong xe, cơ thể cô lại nóng ran, một luồng nhiệt lan từ ngực xuống bụng, làm trái tim cô đập nhanh hơn. Cô tự hỏi:
“Mình đang làm gì? Mình là ai?”
Nhưng câu trả lời không còn quan trọng – cô muốn Nam, muốn cảm giác mãnh liệt mà anh mang lại, và lần này, cô không còn sợ hãi hay xấu hổ nữa. Cô đã chán sự cô đơn, chán việc chờ đợi những tin nhắn lạnh lùng từ Tuấn, chán cái vỏ bọc an phận mà cô tự giam mình suốt 5 năm qua.
Điện thoại rung lên, kéo Ly khỏi dòng suy tư. Tin nhắn từ Nam hiện lên màn hình:
“Chào buổi sáng, em yêu. Anh qua đón em đi ăn sáng nhé? Trời Hà Nội đẹp thế này, không đi cùng em thì phí.”
Ly mỉm cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình:
“Vâng, em chuẩn bị đây. Anh qua sớm nhé.”
Cô bước vào phòng tắm, rửa mặt, trang điểm nhẹ với chút son hồng và mascara làm đôi mắt to tròn thêm sắc nét. Cô chọn một chiếc váy trắng ngắn trên gối, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn và đôi chân dài thon thả, nhưng vẫn giữ nét thanh lịch phù hợp với buổi sáng. Mái tóc đen óng buông xõa tự nhiên, cô đứng trước gương, cảm nhận sự tự tin trào dâng – không còn là người vợ rụt rè, cô giờ đây muốn mình đẹp, muốn mình được ngắm nhìn.
Nam xuất hiện trước cửa, dáng người cao lớn trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh dưới nắng sớm. Anh mỉm cười, ánh mắt sáng rực khi thấy cô:
“Em đẹp quá, Ly. Đi thôi, anh đói rồi.”
Ly đỏ mặt, bước theo anh ra xe, cảm giác hơi ấm từ cái chạm nhẹ của tay anh khi anh mở cửa xe cho cô. Trời Hà Nội hôm ấy trong xanh, gió mát lành thổi qua những con phố rợp bóng cây, mang theo hương thơm thoảng từ những gánh hoa ven đường. Họ dừng lại ở một quán nhỏ bên hồ Gươm, không gian mở với những chiếc bàn gỗ đặt ngoài trời, nhìn ra mặt nước lấp lánh dưới nắng. Nam kéo ghế cho cô, tay anh khẽ lướt qua vai cô, một cái chạm tinh tế nhưng đủ làm làn da cô nổi gai. Ly ngồi xuống, mỉm cười:
“Chỗ này đẹp thật. Anh hay đến đây à?”
Nam gật đầu, gọi hai phần bánh cuốn nóng hổi và cà phê sữa:
“Thỉnh thoảng thôi, nhưng hôm nay anh muốn em thử. Ngồi đây ngắm hồ với em thì hợp hơn nhiều.”
Cô bật cười, sự thoải mái trong giọng nói của anh làm cô thả lỏng. Khi bánh được mang ra, Nam đẩy đĩa về phía cô, tay anh vô tình chạm vào tay cô, ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay, để lại một cảm giác ấm nóng. Ly không rụt tay như trước, cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Anh chu đáo quá.”
Nam nhướng mày, nghiêng người sát hơn, tay anh đặt lên đùi cô dưới bàn, vuốt nhẹ qua lớp váy:
“Với em thì anh phải thế chứ.”
Cô rùng mình, nhưng không đẩy ra – cái chạm của anh giờ đây không còn làm cô sợ, mà khiến cô thấy dễ chịu, như một sự quan tâm mà cô đã khao khát từ lâu.
Hai người trò chuyện vui vẻ, tiếng cười của Ly vang lên trong trẻo giữa không gian thoáng đãng. Nam kể những câu chuyện hài hước, ánh mắt anh không rời khỏi cô, thỉnh thoảng tay anh lại chạm vào tay cô, vai cô, hay vuốt nhẹ tóc cô khi gió thổi rối. Ly thoải mái hơn, cô không còn e dè trước những động chạm thân mật ấy, mà ngược lại, cô thích cảm giác được anh chú ý, được anh nâng niu. Khi họ rời quán, Nam nắm tay cô, kéo cô đi dọc bờ hồ, ngón tay anh đan chặt vào tay cô, hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của anh lan tỏa, làm trái tim cô đập nhanh hơn. Cô nhìn anh, mỉm cười:
“Hôm nay vui thật. Cảm ơn anh.”
Nam quay sang, ánh mắt sâu thẳm:
“Chưa hết đâu. Anh muốn đưa em về nhà anh một lát, có thứ này anh muốn khoe em.”
Ly ngạc nhiên:
“Nhà anh? Có gì mà khoe?”
Nam cười bí ẩn:
“Đến rồi em sẽ biết. Đi với anh nhé, anh vừa nhận đồ nội thất mới, muốn em xem thử.”
Cô cắn môi, thoáng do dự, nhưng ánh mắt chân thành của anh làm cô gật đầu:
“Vâng, đi thì đi.”
Cô không từ chối, không vì lý do gì cụ thể, mà vì cô muốn ở bên anh lâu hơn, muốn khám phá thêm về người đàn ông đang khiến cô rung động.
Xe dừng trước một căn nhà lớn ở ngoại ô Hà Nội, một biệt thự hiện đại với tường kính trong suốt và sân vườn xanh mướt. Ly bước xuống, ngỡ ngàng trước không gian rộng lớn:
“Nhà anh đẹp quá. Anh sống một mình ở đây à?”
Nam gật đầu, dẫn cô vào trong:
“Ừ, anh thích yên tĩnh. Đi, anh dẫn em xem.”
Anh nắm tay cô, đưa cô đi qua phòng khách với sofa da sang trọng, khu bếp hiện đại sáng bóng, và cả một thư viện nhỏ đầy sách. Mỗi góc nhà đều toát lên sự tinh tế và gu thẩm mỹ của Nam, làm Ly không khỏi trầm trồ. Cuối cùng, anh dừng lại ở phòng ngủ trên tầng hai – một không gian rộng rãi với giường lớn phủ ga trắng tinh, tường kính dẫn ra ban công nhìn thẳng ra hồ nước lấp lánh dưới nắng. Ly bước tới ban công, gió thổi qua làm tóc cô bay nhẹ:
“Đẹp thật. Anh đúng là biết chọn chỗ ở.”
Nam đứng sau cô, tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát vào người anh:
“Có em ở đây thì đẹp hơn nhiều.”
Cô rùng mình, hơi thở anh phả lên cổ cô, nóng hổi và đầy cám dỗ. Nam xoay người cô lại, anh cúi xuống hôn cô – không nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, môi anh ép chặt vào môi cô, lưỡi anh xâm nhập sâu, cuốn lấy lưỡi cô trong một vũ điệu dữ dội. Ly đáp lại, tay cô bám vào vai anh, móng tay cắm nhẹ vào áo khi anh cắn nhẹ môi dưới của cô, làm cô rên khẽ. Anh đẩy cô tựa vào lan can ban công, tay anh lùa lên ngực cô qua lớp váy, ngón tay tìm đến núm ngực căng cứng, miết nhẹ qua lớp vải, rồi bóp mạnh, làm cô cong người vì kích thích. Ly thở gấp, làn da nóng ran, núm ngực đau nhức dưới tay anh, một luồng nhiệt lan từ ngực xuống bụng, làm chỗ nhạy cảm của cô bắt đầu ướt át. Nam rời môi cô, lướt xuống cổ, hôn và cắn nhẹ lên làn da trắng ngần, để lại những dấu đỏ mờ, tay anh luồn xuống dưới váy, kéo mép vải lên, chạm vào đùi trong của cô, vuốt mạnh làm da cô rần rật.
Anh quỳ xuống trước mặt cô, tay nâng một chân cô đặt lên vai anh, ánh mắt anh nhìn lên, đầy thèm khát:
“Để anh làm em vui.”
Ly giật mình, nhưng không kịp phản kháng, anh kéo quần lót cô xuống, môi anh chạm vào chỗ nhạy cảm, lưỡi anh lướt qua, chậm rãi rồi nhanh dần, làm cô cong người, rên lớn, tay bám chặt lan can để không ngã. Nam dùng miệng một cách điêu luyện, lưỡi anh xoáy sâu, hút mạnh, làm chỗ nhạy cảm của cô co giật dữ dội, ướt át thấm ra đùi. Ly run rẩy, đầu óc quay cuồng, cơ thể căng lên vì khoái cảm mãnh liệt mà cô chưa từng trải qua với Tuấn. Anh đứng dậy, kéo cô vào phòng, đẩy cô ngã xuống giường, cởi áo mình ra, để lộ cơ thể rắn chắc với cơ bụng săn gọn và bờ vai rộng. Ly nhìn anh, mắt mờ đi vì dục vọng, cơ thể anh toát lên sức mạnh nam tính, và khi anh cởi quần, cô thấy “nó” – luôn cương cứng, dài và căng, làm cô đê mê chỉ bằng ánh mắt.
Nam đè lên cô, tay anh cởi thành thạo chiếc váy trắng, để lộ bầu ngực căng tràn, núm ngực hồng hào dựng đứng vì kích thích. Anh cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực, lưỡi anh xoáy quanh núm ngực, cắn nhẹ rồi hút mạnh, tay kia bóp bên còn lại, ngón tay vê mạnh làm cô rên to, cơ thể uốn éo dưới anh. Ly cảm thấy mình như bị thiêu cháy, mỗi cái chạm của anh đều mạnh mẽ, không chút nhẹ nhàng như Tuấn, và chính sự bạo dạn ấy làm cô điên cuồng. Anh kéo cô ngồi dậy, tay ấn đầu cô xuống:
“Thử đi, em sẽ thích.”
Ly ngỡ ngàng, nhưng cơ thể cô tự động cúi xuống, môi cô chạm vào phần dưới của Nam, ngập ngừng rồi ngậm lấy, lưỡi cô lướt quanh, cảm nhận độ cứng và hơi ấm làm cô run rẩy vì sự táo bạo của chính mình. Nam rên khẽ, tay anh giữ tóc cô, đẩy nhẹ để cô làm sâu hơn, ánh mắt anh sáng rực khi nhìn cô cuốn theo anh mà không kháng cự.
Anh kéo cô đứng lên, đẩy cô ra ban công lần nữa, để cô tựa vào lan can, tay anh nâng hông cô, đặt cô vào tư thế cúi xuống. Anh tiến vào từ phía sau, mạnh mẽ và dứt khoát, lấp đầy cô ngay lập tức, nóng hổi và cứng rắn, làm cô hét lên vì cảm giác bị xâm chiếm hoàn toàn. Anh đẩy nhanh, mỗi cú thúc làm cơ thể cô rung chuyển, ngực cô đung đưa theo nhịp. Anh siết chặt hông cô, móng tay cắm vào da thịt, kéo cô sát hơn, làm cô cảm nhận từng cú đâm sâu đến tận cùng. Ly rên lớn, gió từ hồ thổi qua làm tóc cô bay loạn, cơ thể cô nóng ran, chỗ nhạy cảm co giật dữ dội, ướt át đến mức thấm đẫm đùi. Nam kéo cô vào giường, đặt cô nằm ngửa, nâng chân cô lên vai anh, tiếp tục đẩy mạnh, ánh mắt anh khóa chặt vào mắt cô, giọng khàn:
“Em là của anh, Ly.”
Cô gật đầu, rên rỉ, tay bám chặt ga giường, cơ thể căng lên vì khoái cảm dâng trào.
Nam chuyển tư thế, kéo cô ngồi lên đùi anh, tay anh bóp ngực cô, ngón tay miết mạnh núm ngực, làm cô cong người, rên to hơn. Anh đẩy từ dưới lên, mỗi nhịp làm cô rung lên, chỗ nhạy cảm co bóp dữ dội, một luồng nhiệt bùng nổ từ bụng dưới, lan khắp cơ thể, làm cô hét lên, mắt nhắm chặt, đầu ngửa ra sau, cơ thể run rẩy không kiểm soát. Nam cảm nhận sự co giật của cô, anh đẩy mạnh thêm vài lần, cơ thể căng cứng, rên lớn, dòng tinh nóng hổi tràn ngập trong cô, làm cô rên thêm lần nữa vì cảm giác mãnh liệt. Anh ôm chặt cô, cả hai thở dốc, mồ hôi thấm ướt ga giường, cơ thể dính chặt vào nhau trong dư âm của khoái lạc.
Họ nằm xuống giường, Nam kéo cô vào lòng, tay anh vuốt nhẹ tóc cô, môi anh chạm lên trán cô, rồi lướt xuống má, một cử chỉ dịu dàng sau cơn cuồng nhiệt. Ly nép vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, làn da nóng ran của cô áp vào cơ thể rắn chắc của anh, và cô mỉm cười – không còn tội lỗi, không còn giằng xé, chỉ có hạnh phúc tràn đầy. Nam vuốt lưng cô, tay anh lướt nhẹ qua đường cong eo, thì thầm:
“Em tuyệt lắm, Ly.”
Cô ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi anh, giọng nhỏ nhẹ:
“Cảm ơn anh. Em chưa bao giờ thấy mình thế này.”
Họ ôm nhau, ánh nắng từ ban công chiếu vào, làm sáng lên căn phòng rộng lớn, và trong khoảnh khắc ấy, Ly biết mình đã tìm thấy điều mà cô khao khát bấy lâu – không phải sự an phận, mà là sự sống, sự đam mê, và Nam chính là người mang nó đến cho cô.