fb68
soc88
max88
net88
Net88

Truyện Sex Ngắn Hành trình dục vọng

Truyện dựa trên những trải nghiệm có thật, lần đầu sáng tác mong các bác chém nhẹ:

Tập 1:


Ánh hoàng hôn dần tắt ngoài khung cửa sổ căn hộ nhỏ. Trong bếp, Ly thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối. Chiếc áo phông rộng thùng thình không che lấp được dáng người cao ráo, đôi chân dài mềm mại và vòng ngực căng đầy. Mái tóc đen óng xõa xuống lưng, bắt sáng dưới ánh đèn, tôn lên khuôn mặt thanh tú—đôi mắt to tròn, sống mũi cao, bờ môi mọng khẽ mím trong nụ cười e ấp. Ở tuổi 28, Ly là hình mẫu người vợ lý tưởng của Tuấn, người đàn ông cô đã yêu suốt năm năm hôn nhân.

Tiếng cửa mở vang lên. Tuấn bước vào, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt sắc sảo ánh lên một tia khó đoán. “Anh về rồi,” anh nói, giọng trầm, ném chiếc cặp xuống ghế. Ly ngẩng lên, đôi má ửng hồng, khẽ đáp:

“Em vừa làm xong, anh ngồi đi.”

Tuấn gật đầu, ánh mắt lướt chậm rãi từ mái tóc dài xuống đường cong mờ ảo dưới lớp áo rộng. Anh cầm điện thoại lên, nhưng tâm trí lại trôi về một ý nghĩ đã âm ỉ từ lâu—anh muốn nhìn thấy Ly, người vợ ngoan ngoãn của mình, trong ánh mắt thèm khát của những gã đàn ông khác. Ý tưởng ấy không khiến anh ghen tuông, mà ngược lại, nó làm máu anh nóng lên, khuấy động một cảm giác kích thích khó cưỡng.

Bữa tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa khẽ chạm nhau. Ly ngập ngừng lên tiếng, kể về công việc ở công ty thời trang:

“Sếp bảo em thử mấy kiểu đồ mới, nhưng em ngại lắm… em không quen mặc đồ hở.”

Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi tay vô thức đan vào nhau, như muốn giấu đi sự e dè. Tuấn ngước lên, mỉm cười nhạt:

“Em đẹp thế này mà ngại gì. Anh muốn em thử mấy bộ gợi cảm một chút… để anh tự hào với bạn bè.”

Ly cúi mặt, má đỏ ửng, lẩm bẩm:

“Em không dám đâu… anh biết em mà.”

Tuấn không nói thêm. Nhưng trong đầu anh, một kế hoạch đã được sắp đặt từ lâu.

Tối mai. Quán bar Y. Một nơi sang trọng, ánh đèn mờ ảo, nơi những gã đàn ông thành đạt thường lui tới. Anh mở điện thoại, nhắn tin cho Nam—một đồng nghiệp cũ nổi tiếng đào hoa.

“Tối mai ghé quán bar Y. Có trò vui cho mày.”

Không cần nói nhiều. Tuấn biết Nam sẽ không bỏ lỡ một “món quà” hoàn hảo như Ly. Anh tưởng tượng cảnh cô ngồi một mình ở quầy bar, khoác lên người chiếc váy anh đã chọn—ngắn, bó sát, phô diễn trọn vẹn đôi chân dài và đường cong đầy đặn—thu hút ánh nhìn của Nam và bất kỳ kẻ nào khác trong đám đông.

Đêm khuya.

Ly đã chìm vào giấc ngủ. Tuấn nằm bên cạnh, mắt mở to nhìn lên trần nhà, rồi chậm rãi nghiêng người, ngắm khuôn mặt vợ trong ánh trăng nhàn nhạt—làn da trắng mịn, đôi môi khẽ mím, mái tóc dài trải xuống gối như dải lụa.

Cô đẹp quá.

Đẹp đến mức giữ cô cho riêng mình là một sự lãng phí.

Tuấn lặng lẽ rời giường, mở tủ, lấy ra chiếc váy đen bó sát—ngắn đến giữa đùi, cổ V sâu, đủ tôn lên mọi đường nét gợi cảm trên cơ thể Ly.

Sáng hôm sau.

Khi Ly đang sửa soạn đi làm, Tuấn bất ngờ đưa chiếc váy cho cô.

“Tối nay anh họp muộn. Em đến quán bar Y đợi anh nhé.” Anh mỉm cười. “Mặc cái này. Anh muốn em thật đẹp khi anh đến.”

Ly đón lấy, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.

“Quán bar? Một mình em á? Em… em không biết phải làm gì ở đó.”

Tuấn bước lại gần, nhẹ đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng nhưng cương quyết:

“Anh sẽ đến ngay sau đó. Chỉ cần ngồi đợi anh thôi.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Tin anh, em mặc cái này đẹp lắm.”

Ly cắn môi, bàn tay vô thức siết lấy mảnh vải. Trái tim cô đập nhanh, một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên. Nhưng ánh mắt kiên định của Tuấn khiến cô không dám từ chối.

“Em… thử vậy.” Giọng cô nhỏ như gió thoảng.

Tuấn mỉm cười. Trong lòng anh, chiếc đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu—từng giây trôi qua, đưa Ly đến với màn trình diễn mà anh đã sắp đặt.

Cô quá nhút nhát, quá ngây thơ để nghi ngờ.

Và chính sự trong trắng ấy sẽ khiến cô trở thành tâm điểm của những ánh mắt thèm khát.
 
Tập 2:

Dưới ánh đèn neon chớp tắt của quán bar Y, Ly đứng lặng trước cửa, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Chiếc váy đen bó sát Tuấn chọn ôm trọn lấy từng đường cong của cô, ngắn đến giữa đùi, cổ chữ V sâu khéo léo tôn lên làn da trắng mịn và vòng ngực căng đầy. Đôi chân dài 1m7 run nhẹ trên đôi giày cao gót lạ lẫm, trong khi mái tóc đen dài xõa xuống lưng, óng ánh dưới ánh sáng mờ ảo. Cô kéo mép váy, như muốn tìm một chút an toàn trong bộ trang phục xa lạ này. "Tuấn bảo mình đợi anh ấy, chỉ một lát thôi," cô tự trấn an rồi hít sâu, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.

Bên trong, không gian ngập trong tiếng nhạc điện tử, ánh sáng rực rỡ xoáy vào những gương mặt xa lạ. Mùi rượu mạnh hòa lẫn với hương nước hoa đắt tiền, quấn lấy từng hơi thở. Ly chọn một góc quầy bar, ngồi xuống, bàn tay đan chặt trên đùi, ánh mắt lảng tránh những cái nhìn bắt đầu đổ dồn về phía cô. Cô không hay biết, cách đó vài mét, Nam – người đàn ông Tuấn đã nhắn tin – đang ngồi ung dung tại khu VIP. Đôi mắt sắc như chim ưng khóa chặt vào cô, lướt dọc theo từng đường nét trên cơ thể cô trong chiếc váy gợi cảm ấy. Hắn nhếch môi, nhấc ly whisky lên nhấp một ngụm, rồi rút điện thoại ra nhắn cho Tuấn:

"Món quà của mày đẹp thật. Tao vào nhé?"

Tin nhắn phản hồi ngay tức khắc: "Cứ tự nhiên, nhưng đừng nhắc đến tao."

Nam cười nhạt, đặt ly xuống, rồi ung dung tiến về phía Ly.

Cô giật mình khi giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên cạnh:

“Cô gái đẹp thế này ngồi một mình, không sợ bị bắt cóc à?”

Ly ngẩng lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Nam, sắc bén nhưng ẩn chứa nét cợt nhả. Hoàn toàn khác với sự dịu dàng của Tuấn. Cô hơi lùi lại, bối rối lí nhí:

“Tôi… tôi đợi chồng tôi.”

Nam mỉm cười, ung dung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mà không cần hỏi, gọi một ly rượu rồi đẩy về phía cô:

“Chồng em để em đợi lâu thế này thì không xứng đáng lắm đâu. Anh là Nam, rất vui được làm quen.”

Ly vội lắc đầu, đẩy ly rượu ra xa:

“Cảm ơn, nhưng tôi không uống.”

Sự e dè của cô chỉ càng khiến Nam thêm thích thú. Hắn nghiêng người sát lại, hơi thở phả nhẹ lên bờ vai trần của cô:

“Em căng thẳng quá đấy. Đẹp thế này mà cứ rụt rè thì phí lắm.”

Ly run lên, không phải vì sợ, mà vì một cảm giác lạ lẫm đang len lỏi trong lồng ngực. Một sự chú ý đầy cám dỗ, không giống cách Tuấn vẫn nhìn cô—nó khiến cô vừa muốn rời đi, vừa thấy mình như bị hút chặt vào. Cô cố giữ giọng bình tĩnh:

“Chồng tôi sắp đến rồi, anh đừng nói vậy.”

Nam bật cười, ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay cô trên quầy bar:

“Anh chỉ muốn nói chuyện thôi. Chồng em mà thấy, chắc cũng tự hào vì có một người vợ thu hút thế này.”

Cách đó không xa, Tuấn đứng lặng trong bóng tối, mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mắt. Anh đã đến sớm hơn dự định, nhưng không vội xuất hiện. Hơi thở anh nặng nề, không phải vì ghen tuông, mà vì phấn khích. Nhìn Ly trong chiếc váy anh chọn, ngượng ngùng trước sự tán tỉnh của Nam, một luồng adrenaline trào dâng trong anh. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình:

"Tán mạnh hơn đi. Cô ấy nhút nhát nhưng không dễ từ chối đâu."

Nam liếc nhìn điện thoại, môi khẽ nhếch lên. Hắn xoay sang Ly, giọng trầm ấm nhưng mang theo chút nguy hiểm:

“Em tên gì? Đừng nói là em không thích được khen, vì rõ ràng em là người đẹp nhất chỗ này.”

Ly cắn môi, hai tay siết chặt mép váy, giọng nhỏ như gió thoảng:

“Tôi… tôi là Ly. Cảm ơn, nhưng tôi không quen với chuyện này.”

Nam nhướng mày, tay đặt hờ lên lưng ghế cô, như vô tình vây chặt cô trong không gian nhỏ bé:

“Ly à… một cái tên đẹp. Để anh đoán nhé, chồng em chẳng mấy khi khen em đâu, đúng không?”

Hắn cúi xuống, thì thầm sát tai cô, giọng trầm ấm đầy mê hoặc:

“Nếu em đi cùng anh một lát, anh sẽ cho em thấy mình đáng giá thế nào.”

Ly giật bắn người, cơ thể căng cứng, nhưng hơi thở nóng bỏng phả lên cổ khiến cô rùng mình. Cô muốn đứng dậy, muốn chạy về với Tuấn, nhưng đôi chân như bị đóng băng. Một phần nhỏ bé, sâu thẳm bên trong cô—phần mà chính cô cũng không dám thừa nhận—lại rung lên trước sự táo bạo này.

Cô lắp bắp:

“Tôi… tôi cần vào toilet.”

Rồi vội vã đứng dậy, bước nhanh về phía hành lang. Lòng cô rối bời giữa nỗi sợ hãi và một cảm giác kỳ lạ, ngọt ngào nhưng nguy hiểm.

Tuấn vẫn đứng đó, quan sát mọi thứ, nụ cười chậm rãi nở trên môi. Anh biết Ly đang bối rối, nhưng anh cũng biết Nam sẽ không dừng lại.

Và kế hoạch của anh mới chỉ bắt đầu.
 
Có vẻ hấp dẫn đó bác, bác ra đều nhé, hóng ạ
 
Tập 3:

Đêm tại quán bar Y như một cơn mơ dữ dội, ánh đèn neon chớp tắt hòa cùng tiếng nhạc điện tử đập mạnh, cuốn lấy mọi giác quan trong không gian ngột ngạt đầy cám dỗ. Ly bước ra từ hành lang sau vài phút trốn trong toilet, cố lấy lại bình tĩnh sau cuộc gặp gỡ ban đầu với Nam. Khuôn mặt thanh tú của cô vẫn đỏ ửng, đôi mắt to tròn ánh lên sự hoảng loạn xen lẫn một tia tò mò mà cô không dám đối diện. Chiếc váy đen bó sát ôm chặt cơ thể cao 1m7 của cô, ngắn đến giữa đùi, cổ chữ V khoét sâu để lộ đường cong ngực đầy đặn, căng tròn như mời gọi. Đôi chân dài thon thả run rẩy trong đôi giày cao gót xa lạ, mái tóc đen óng mượt buông xuống lưng, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, khiến cô nổi bật giữa đám đông như một bức tượng sống động nhưng đầy mong manh. Cô bước về quầy bar, lòng thầm cầu mong Tuấn đã đến để kéo cô ra khỏi cơn ác mộng này, nhưng khi nhìn quanh, chỉ có Nam vẫn ngồi đó, đôi mắt sắc như dao găm khóa chặt vào cô, nụ cười nửa miệng đầy tự tin và nguy hiểm. Từ góc khuất cách đó vài mét, Tuấn đứng lặng lẽ, tựa lưng vào tường, ly rượu trong tay khẽ lắc, ánh mắt không rời khỏi vợ mình. Anh không có ý định bước ra, không muốn can thiệp – anh chỉ muốn nhìn, muốn đắm mình trong cảm giác phấn khích dữ dội khi thấy Ly bị cuốn vào vòng tay của một người đàn ông khác. Tim anh đập nhanh, hơi thở dồn dập, không phải vì ghen tuông, mà vì một cơn sóng adrenaline đang thiêu đốt anh từ bên trong.

Ly ngồi xuống ghế, cố giữ khoảng cách với Nam, đôi tay đan chặt trên đùi, móng tay bấm sâu vào da như để giữ chút tỉnh táo. Nhưng Nam không để cô yên, anh kéo ghế sát lại, không gian giữa hai người thu hẹp đến mức cô có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.

“Em đi đâu lâu thế, anh tưởng em trốn mất rồi,”

Nam nói, giọng trầm khàn, bàn tay anh lướt nhẹ qua mép váy, chạm vào đùi cô như một cái vuốt ve đầy chủ ý. Ly giật mình, cơ thể cứng lại, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.

“Tôi… tôi chỉ đi một lát thôi. Chồng tôi sắp đến rồi,”

Cô lí nhí, giọng run run, ánh mắt lảng tránh. Trong đầu cô, hình ảnh Tuấn hiện lên – người chồng dịu dàng, người cô luôn tin tưởng – nhưng sao anh vẫn chưa đến? Cô tự hỏi, một nỗi bất an len lỏi trong lòng, hòa lẫn với cảm giác kỳ lạ khi tay Nam vẫn đặt trên đùi cô, siết nhẹ, như thể anh đang tuyên bố quyền sở hữu.

“Chồng em mà để em ngồi đây thế này, anh thấy em cần người khác chăm sóc hơn,”

Nam cười khẩy, tay anh di chuyển chậm rãi, lần lên eo cô qua lớp váy mỏng, hơi ấm từ những ngón tay dài lan tỏa, làm cô rùng mình. Ly cắn môi, đôi tay run rẩy muốn đẩy anh ra, nhưng một phần trong cô – nhỏ bé, sâu thẳm – lại tê dại dưới cái chạm ấy.

“Đừng… làm vậy,”

Cô thì thầm, nhưng giọng yếu ớt, không đủ sức kháng cự. Cô cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu, nơi lý trí và bản năng giằng xé nhau không ngừng. Nam đẹp trai, mạnh mẽ, khác hẳn sự dịu dàng của Tuấn, và chính sự táo bạo ấy làm cô vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút một cách không thể giải thích.

Từ góc khuất, Tuấn nhấp một ngụm rượu, đôi mắt sáng lên khi thấy Nam hành động. Anh nhìn bàn tay Nam lần trên cơ thể Ly, nhìn cách cô run rẩy nhưng không thực sự thoát ra, và một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng anh. Anh nhắn nhanh cho Nam:

“Mạnh hơn đi, cô ấy sẽ không cản đâu.”

Nam liếc điện thoại, khóe môi nhếch lên, rồi bất ngờ đứng dậy, nắm tay Ly kéo cô ra khỏi quầy bar, dẫn cô đến một góc khuất gần sàn nhảy, nơi ánh đèn mờ hơn, tiếng nhạc át đi mọi âm thanh khác. Anh đẩy cô tựa lưng vào tường, hai tay chống hai bên, khóa cô trong vòng tay mình như một con thú săn mồi. Ly thở gấp, ngực phập phồng dưới lớp váy, mắt mở to nhìn anh, lòng ngập tràn hoảng loạn.

“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra,”

Cô nói, nhưng giọng lạc đi, không còn sự kiên định. Nam cúi xuống, môi anh lướt sát môi cô, không chạm mà chỉ đủ để cô cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh.

“Em đẹp quá, Ly. Anh không chịu được khi thấy em thế này mà không làm gì,”

Anh thì thầm, tay anh lùa vào mái tóc dài của cô, kéo mạnh để ngửa cổ cô lên, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh đèn. Ly rùng mình dữ dội, trái tim đập loạn, đầu óc quay cuồng. Cô nghĩ đến Tuấn, nghĩ đến lời hứa sẽ đến đón cô, nhưng anh đâu rồi? Tại sao cô lại ở đây, bị một người đàn ông xa lạ áp sát thế này? Cô muốn chạy, muốn hét lên, nhưng cơ thể cô như bị đóng băng, và sâu trong tâm trí, một giọng nói nhỏ bé thì thầm:

“Mày thích điều này, đúng không?”

Nam không chờ thêm, anh hôn cô – mạnh mẽ, thô bạo, môi anh cắn nhẹ môi cô, lưỡi anh xâm nhập sâu, chiếm lấy cô trong một nụ hôn đầy dục vọng. Ly bật ra một tiếng rên nhỏ, đôi tay yếu ớt đẩy ngực anh, nhưng rồi lại bám chặt lấy áo anh, móng tay cắm sâu vào vải như thể đó là cách duy nhất để cô không ngã quỵ. Nụ hôn kéo dài, nóng bỏng, làm cô ngạt thở, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt từ đôi môi anh, từ bàn tay anh siết chặt eo cô, kéo cô sát hơn vào cơ thể rắn chắc của anh. Ly cảm thấy mình như bị thiêu đốt, vừa sợ hãi vừa mê đắm, một phần trong cô hét lên rằng đây là sai trái, rằng cô là người có chồng, nhưng phần khác – tối tăm, hoang dại – lại muốn anh không dừng lại. Nam rời môi cô, lướt xuống cổ, cắn nhẹ lên làn da mịn màng, để lại những dấu đỏ mờ, tay anh lần xuống dưới váy, chạm vào nơi nhạy cảm giữa đùi cô. Ly giật mình, cơ thể cong lên, một tiếng rên lớn hơn thoát ra khỏi cổ họng, vừa đau đớn vừa ngây ngất. “Đừng… tôi không thể,” cô thì thầm, nhưng tay anh không dừng, ngón tay anh di chuyển chậm rãi, đầy ý đồ, khiến cô run rẩy dữ dội. Trong đầu cô, hình ảnh Tuấn nhạt dần, thay vào đó là cảm giác tội lỗi xen lẫn khoái lạc mà cô không dám thừa nhận. Cô tự hỏi:

"Mình là ai? Sao mình lại để chuyện này xảy ra?”

Nam ngẩng lên, nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh cháy bỏng như ngọn lửa.

“Đi với anh, Ly. Anh muốn em, ngay bây giờ,”

Anh khàn giọng, tay anh nắm chặt tay cô, kéo cô về phía cửa sau của quán bar, nơi bóng tối dày đặc hơn. Ly lảo đảo bước theo, chân mềm nhũn, lòng ngập tràn mâu thuẫn. Cô muốn hét lên “Không,” muốn chạy về với Tuấn, nhưng cơ thể cô lại phản bội, bước chân cô không dừng lại, như bị thôi miên bởi sự mạnh mẽ của Nam. Cô nghĩ đến những năm tháng ngoan ngoãn bên Tuấn, nghĩ đến lời thề trong ngày cưới, nhưng tất cả dường như tan biến trước sức hút mãnh liệt của người đàn ông này. Từ xa, Tuấn quan sát, ly rượu trong tay đã cạn, hơi thở anh dồn dập, cơ thể căng lên vì kích thích. Anh nhìn Nam kéo Ly đi, nhìn cách cô vừa kháng cự vừa ngoan ngoãn bước theo, và anh mỉm cười – một nụ cười lạnh lẽo, thỏa mãn. Anh không muốn chen vào, không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Anh nhắn tin cuối cho Nam:

“Dẫn cô ấy đi đâu cũng được, miễn là mày làm tới.”

Trong bóng tối của quán bar, Ly bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng mà Nam tạo ra, còn Tuấn, từ góc khuất, lặng lẽ tận hưởng từng giây, trái tim đập mạnh như muốn nổ tung, chờ đợi điều mà anh biết sẽ không thể quay lại.
 
Sửa lần cuối:
Tập 4:

Đêm đen kịt bên ngoài quán bar Y bao trùm lấy mọi thứ, chỉ có tiếng gió lạnh lẽo luồn qua con hẻm nhỏ phía sau hòa cùng hơi thở gấp gáp của Ly khi cô bị Nam kéo ra khỏi cánh cửa hậu. Tiếng nhạc điện tử trong quán dần xa, nhường chỗ cho tiếng giày cao gót của cô lạo xạo trên nền sỏi và nhịp tim đập loạn trong lồng ngực. Chiếc váy đen bó sát ôm chặt cơ thể cao 1m7 của cô, ngắn đến giữa đùi, cổ chữ V sâu để lộ vòng ngực căng tròn phập phồng, đôi chân dài thon thả run rẩy trong đôi giày cao gót mà cô không quen mang. Mái tóc đen óng dài xõa rối trên vai, vài lọn dính vào làn da trắng ngần lấm tấm mồ hôi, khiến cô trông vừa mong manh vừa quyến rũ dưới bóng tối dày đặc. Nam nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi dứt khoát về phía con hẻm, nơi ánh đèn đường không với tới, chỉ có sự im lặng ngột ngạt và cảm giác nguy hiểm bao trùm. Ly lảo đảo bước theo, đôi mắt to tròn mở lớn, ngập tràn hoảng loạn xen lẫn một thứ cảm xúc mãnh liệt mà cô không thể gọi tên.

“Anh… anh định đưa tôi đi đâu?”

Cô hỏi, giọng run run, nhưng tay cô không giằng ra khỏi tay anh, như thể cơ thể đã bị cuốn theo một lực hút vô hình. Trong đầu cô, một cơn bão cảm xúc đang gào thét – cô nghĩ đến Tuấn, người chồng cô yêu thương, nhưng hình ảnh anh giờ đây mờ nhạt, bị che lấp bởi sự hiện diện áp đảo của Nam.

Nam dừng lại giữa con hẻm, xoay người đối diện cô, đôi mắt anh cháy bỏng như ngọn lửa trong bóng tối. Anh đẩy cô tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, hai tay chống hai bên, giam cô trong không gian chật hẹp của anh.

“Đi đâu à? Anh muốn em, Ly, ngay tại đây,”

Anh khàn giọng, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, mang theo mùi whisky và một sự cám dỗ không thể cưỡng lại. Ly rùng mình, trái tim đập thình thịch, cơ thể căng lên như dây đàn sắp đứt. Cô nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh – đôi môi dày, ánh mắt sâu thẳm đầy dục vọng – và cảm thấy mình như đang đứng trước một vực sâu không đáy.

“Không… tôi không thể, tôi có chồng rồi,”

Cô thì thầm, nhưng giọng yếu ớt, đôi môi mọng run rẩy, ánh mắt lảng tránh như đang cầu cứu chính bản thân mình. Nội tâm cô là một mớ hỗn loạn – một phần trong cô gào lên rằng cô phải dừng lại, phải giữ lấy danh dự của một người vợ ngoan ngoãn, nhưng phần khác – hoang dại, bí mật – lại bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ của Nam, bởi cách anh nhìn cô như thể cô là tất cả những gì anh khao khát. Cô tự hỏi:

“Sao mình không chạy? Sao mình lại để anh ta đến gần thế này?”


Câu trả lời khiến cô sợ hãi: vì một phần trong cô đang thích điều này, dù cô cố chôn vùi nó dưới lớp vỏ ngoan hiền.

Nam không chờ đợi, anh cúi xuống, môi anh lướt sát môi cô, không chạm mà chỉ đủ để cô cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh, như một lời mời gọi đầy nguy hiểm.

“Em đẹp quá, Ly. Chồng em không biết giữ thì để anh thay,”

Anh thì thầm, tay anh lùa vào mái tóc dài của cô, kéo mạnh để ngửa cổ cô lên, để lộ làn da trắng ngần dưới bóng tối. Ly rên lên một tiếng nhỏ, cơ thể run rẩy, hơi ấm từ bàn tay anh lan tỏa, làm cô tê dại. Anh cúi xuống, hôn lên cổ cô, nhẹ nhàng lúc đầu, rồi mạnh mẽ hơn, cắn nhẹ lên da thịt mềm mại, để lại những dấu đỏ mờ như minh chứng cho sự chiếm hữu. Ly thở gấp, ngực phập phồng dưới lớp váy, đôi tay cô nắm chặt mép váy như muốn bám vào một thứ gì đó để giữ lý trí. Nam không dừng lại, tay anh lần xuống eo cô, siết chặt qua lớp vải mỏng, kéo cô sát vào cơ thể rắn chắc của anh. Cô cảm nhận được sức mạnh từ anh, từ từng cơ bắp căng lên dưới lớp áo, và một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng cô, vừa sợ hãi vừa kích thích. Tay anh tiếp tục di chuyển, lướt xuống dưới váy, nâng mép vải lên cao, để lộ đôi đùi trần run rẩy. Ngón tay anh chạm vào nơi nhạy cảm giữa đùi cô, chậm rãi vuốt ve, rồi đột ngột siết nhẹ, khiến Ly bật ra một tiếng rên lớn hơn, cơ thể cong lên đáp lại theo bản năng.

“Đừng… xin anh,”

Cô van nài, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cơ thể cô lại nóng ran, trái tim đập loạn, một phần trong cô đang tan chảy dưới những cái chạm đầy ý đồ của anh.

Từ xa, Tuấn đứng lặng lẽ ngoài con hẻm, ánh mắt không rời khỏi hai bóng dáng trong bóng tối. Anh đã đi theo từ lúc Nam kéo Ly ra ngoài, nhưng anh không bước tới, không can thiệp – anh chỉ muốn nhìn, muốn tận hưởng từng giây phút này. Ly rượu trong tay anh đã cạn, nhưng anh vẫn siết chặt nó, hơi thở dồn dập như muốn xé toạc lồng ngực. Anh nhìn bàn tay Nam lần trên cơ thể Ly, nhìn cách cô run rẩy, rên rỉ dưới những cái chạm của anh, và một luồng nhiệt dữ dội bùng lên trong anh. Cơ thể anh căng lên, máu nóng chảy rần rật, anh cảm thấy mình như đang bốc cháy, không phải vì ghen, mà vì sự kích thích mãnh liệt khi thấy người vợ ngoan ngoãn của mình bị một người đàn ông khác chạm vào. Anh tưởng tượng Nam sẽ đi xa hơn, sẽ xé toạc chiếc váy của Ly, sẽ chiếm lấy cô ngay trong con hẻm này, và ý nghĩ ấy khiến anh run lên vì phấn khích. Anh nhắn tin cho Nam:

“Mạnh hơn nữa đi, tao muốn thấy cô ấy mất kiểm soát,”

Nhưng anh không nhận được hồi đáp, chỉ thấy Nam cúi xuống gần hơn, tay anh di chuyển táo bạo hơn trên cơ thể Ly.

Nam ngẩng lên, nhìn vào mắt Ly, ánh mắt anh tối lại, đầy quyết tâm.

“Anh không chịu nổi nữa, Ly. Đi với anh, để anh cho em thấy em đáng giá thế nào,”

Anh khàn giọng, tay anh nắm chặt tay cô, kéo cô về phía chiếc xe đen đậu gần đó. Ly lảo đảo bước theo, đôi chân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng trong cơn sóng cảm xúc. Cô cảm nhận được sự hưng phấn mãnh liệt từ những cái chạm của anh, từ cách anh siết chặt eo cô, từ hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô. Một phần trong cô muốn buông xuôi, muốn để anh dẫn đi, muốn đắm mình vào khoái lạc mà anh hứa hẹn. Nhưng rồi, hình ảnh Tuấn chợt lóe lên trong tâm trí cô – nụ cười dịu dàng của anh, những buổi tối yên bình bên nhau, lời thề trong ngày cưới.

“Mình là ai? Mình không thể làm thế này,”

Cô tự nhủ, nước mắt lăn dài, trái tim đau nhói như bị xé làm đôi. Cô dừng lại, giật tay ra khỏi tay Nam, giọng run rẩy nhưng kiên quyết:

“Không… tôi không thể. Tôi có chồng, tôi phải về nhà.”

Nam sững lại, ánh mắt anh tối đi, nhưng anh không buông ngay. Anh kéo cô sát lại lần nữa, tay anh lùa vào tóc cô, môi anh lướt sát tai cô:

“Em chắc chứ? Anh biết em muốn điều này, em run lên vì anh mà.”

Ly rùng mình, cơ thể cô vẫn phản ứng với cái chạm của anh, nhưng lý trí đã thắng, dù chỉ là một chiến thắng mong manh.

“Thả tôi ra,”

Cô nói, giọng cứng hơn, đẩy mạnh ngực anh, rồi vội vàng quay người, chạy ra khỏi con hẻm, đôi giày cao gót lảo đảo trên nền sỏi.

Tuấn đứng đó, nhìn Ly chạy ra khỏi bóng tối, khuôn mặt cô nhạt nhòa nước mắt, chiếc váy xộc xệch, mái tóc rối bời. Anh thấy Nam đứng lại trong hẻm, ánh mắt tiếc nuối, và một cảm giác lẫn lộn trào lên trong anh – vừa thất vọng vì Ly không đi đến cùng, vừa kích thích vì những gì anh vừa chứng kiến. Anh cảm thấy cơ thể mình nóng ran, hơi thở dồn dập, một luồng dục vọng mãnh liệt vẫn cháy bỏng trong anh khi nhớ lại tiếng rên của Ly, cách cô cong người dưới tay Nam. Anh muốn bước tới, muốn kéo cô trở lại con hẻm để Nam tiếp tục, nhưng anh kiềm chế, chỉ đứng lặng, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. Ly vội vã bắt taxi, ngồi thụp xuống ghế sau, ôm lấy mình, nước mắt lăn dài. Cô cảm thấy tội lỗi, xấu hổ, nhưng sâu thẳm trong lòng, một tia hưng phấn vẫn âm ỉ, khiến cô run rẩy khi nghĩ lại những cái chạm của Nam. Từ xa, Tuấn nhìn chiếc taxi khuất dần, nụ cười chậm rãi nở trên môi – anh biết Ly đã thoát lần này, nhưng anh cũng biết, cánh cửa dục vọng trong cô đã hé mở, và anh sẽ không dừng lại ở đây.
 
Tập 5:


Chiếc taxi lao qua những con phố sáng đèn, chở Ly về căn hộ nhỏ trong một trạng thái hỗn loạn tột độ. Cô ngồi thụp xuống ghế sau, đôi tay ôm chặt lấy mình, chiếc váy đen bó sát xộc xệch, ngắn đến giữa đùi, cổ chữ V sâu nhăn nhúm để lộ vòng ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở gấp gáp. Đôi chân dài thon thả co lại, mái tóc đen óng dài rối bời, vài lọn dính vào làn da trắng ngần ướt át vì mồ hôi và nước mắt. Ly cắn môi, đôi mắt to tròn đỏ hoe, ánh lên sự hoảng loạn xen lẫn một cảm giác kỳ lạ mà cô không dám đối diện. Hơi thở của Nam, cái cách anh siết chặt eo cô, bàn tay anh lướt trên đùi cô, nụ hôn thô bạo của anh – tất cả như một cơn sóng dữ dội vẫn cuộn trào trong tâm trí cô, dù cô đã chạy thoát khỏi con hẻm.

“Mình vừa làm gì vậy?”

Cô tự hỏi, nước mắt lăn dài, trái tim đập mạnh vì tội lỗi. Cô nhớ đến Tuấn, người chồng cô yêu thương, người cô luôn chia sẻ mọi điều trong suốt 5 năm hôn nhân, và sự xấu hổ như một lưỡi dao đâm sâu vào lòng cô. Nhưng đồng thời, một tia hưng phấn nhỏ bé vẫn âm ỉ, khiến cô run rẩy mỗi khi nhớ lại cảm giác bị Nam chạm vào. Cô biết mình không thể giấu anh – trước giờ, cô chưa từng giữ bí mật với Tuấn, và lần này, dù đáng sợ, cô phải nói thật.

Cửa căn hộ mở ra, ánh đèn vàng ấm áp trong nhà trái ngược hoàn toàn với bóng tối lạnh lẽo của con hẻm vừa qua. Ly bước vào, đôi giày cao gót lảo đảo, tay run run đóng cửa lại. Tuấn ngồi trên sofa, dáng người gầy cao nghiêng nghiêng, đôi mắt sắc sảo ngước lên nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi.

“Em về rồi à? Sao trông em mệt thế?”

Anh hỏi, giọng đều đều, như không biết gì. Ly đứng sững, đôi tay đan chặt, ánh mắt cúi xuống sàn, lòng ngập tràn sợ hãi và xấu hổ. Cô hít một hơi sâu, giọng run run:

“Tuấn… em có chuyện cần nói với anh.”

Tuấn nghiêng đầu, ánh mắt lướt từ khuôn mặt đỏ ửng của cô xuống chiếc váy xộc xệch, vài dấu đỏ mờ trên cổ cô mà Nam để lại.

“Chuyện gì? Ngồi đây kể anh nghe,”

Anh nói, vỗ nhẹ xuống sofa bên cạnh, giọng vẫn dịu dàng nhưng ánh lên một tia tò mò. Ly bước tới, ngồi xuống, tay siết chặt mép váy, nước mắt chực trào.

“Tối nay… ở quán bar… có một người đàn ông đến nói chuyện với em,”

Cô bắt đầu, giọng lạc đi, ánh mắt lảng tránh.

“Anh ta… anh ta kéo em ra ngoài, ra một con hẻm tối. Em sợ lắm, Tuấn, nhưng em không biết sao mình không chạy ngay được.”

Tuấn im lặng, ánh mắt khóa chặt vào cô, chờ đợi. Ly hít một hơi nữa, nước mắt lăn dài, cô tiếp tục:

“Anh ta cao lớn, mạnh mẽ, không giống anh… Anh ta nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống. Rồi anh ta hôn em, mạnh lắm, môi anh ta cắn em đau, lưỡi anh ta… em không thở nổi. Em đẩy anh ta, nhưng tay anh ta siết chặt eo em, kéo em sát vào người anh ta, em cảm thấy cơ thể anh ta nóng ran qua lớp áo. Em sợ, em muốn hét lên, nhưng… nhưng em cũng thấy lạ, Tuấn. Cơ thể em run lên, không phải chỉ vì sợ, mà còn vì… vì một cái gì đó em không hiểu.”

Cô cúi mặt, giọng nhỏ dần, tay run rẩy bám vào mép sofa.

“Rồi anh ta chạm vào em… Tay anh ta lùa dưới váy, chạm vào đùi em, vuốt lên, rồi… rồi chỗ nhạy cảm. Nó nóng, nó mạnh, em rên lên, em không muốn nhưng em không dừng được. Anh ta cắn cổ em, để lại mấy dấu này,”

Cô chỉ tay lên cổ, nước mắt rơi xuống đùi.

“Em cảm thấy mình như bị thiêu đốt, vừa đau vừa… vừa kích thích. Em suýt không chạy được, Tuấn. Anh ta kéo em về phía xe, bảo em đi với anh ta, em muốn chạy mà chân em mềm nhũn. Nhưng em nhớ đến anh, nhớ em là vợ anh, nên em giật tay ra, chạy đi. Em xin lỗi, em không biết sao mình lại để chuyện đó xảy ra.”

Tuấn lắng nghe, từng lời của Ly như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong anh. Anh đã thấy tất cả – từ lúc Nam kéo cô ra con hẻm, cách cô run rẩy dưới tay anh ta, tiếng rên nhỏ của cô khi bị chạm vào – nhưng nghe chính miệng cô kể lại, với sự thật thà, ngập ngừng và tội lỗi trong giọng nói, lại làm anh cảm thấy cơ thể mình bốc cháy. Chi tiết cô miêu tả – nụ hôn thô bạo, bàn tay Nam siết eo cô, cái chạm vào chỗ nhạy cảm, tiếng rên của cô – như một đoạn phim sống động trong đầu anh, khiến máu nóng chảy rần rật, cơ thể anh căng lên vì dục vọng mãnh liệt. Anh tưởng tượng Ly trong chiếc váy anh chọn, ngực phập phồng, môi hé mở dưới tay Nam, và sự kích thích trào dâng đến mức anh không thể kiềm chế. Anh đặt tay lên vai cô, giọng trầm xuống, khàn khàn:

“Em cảm thấy thế nào khi anh ta làm vậy?”

Ly ngẩng lên, ngạc nhiên trước câu hỏi, nước mắt lăn dài:

“Em sợ, em xấu hổ… nhưng em cũng thấy… thấy rung động, em không muốn mà nó cứ xảy ra.”

Lời thú nhận ấy như một cú đấm vào Tuấn, làm anh run lên vì phấn khích.

Không nói thêm, Tuấn kéo cô sát vào mình, tay anh lùa vào mái tóc dài ướt át của cô, kéo mạnh để ngửa mặt cô lên.

“Em không việc gì phải sợ, Ly,”

Anh thì thầm, rồi hôn cô – mạnh mẽ, thô bạo, như muốn nuốt chửng cô ngay lập tức. Ly giật mình, cô đáp lại anh bằng một sự tuyệt vọng, như muốn xóa đi ký ức về Nam. Tuấn đẩy cô ngã xuống sofa, tay anh lột nhanh chiếc áo ngủ dài của cô, để lộ cơ thể trắng ngần mà anh đã quen thuộc, nhưng giờ đây lại mang một sức hút mới sau những gì anh nghe. Anh hôn xuống cổ cô, cắn mạnh lên những dấu đỏ mờ mà Nam để lại, như muốn phủ lên chúng dấu ấn của mình, tay anh siết chặt ngực cô, ngón tay lướt qua làn da mềm mại, rồi lần xuống dưới, xâm nhập vào nơi nhạy cảm của cô. Ly rên lên, cơ thể cong lên đáp lại, vừa đau đớn vừa ngây ngất, sự kích thích từ Nam giờ hòa lẫn với sự mãnh liệt của Tuấn. Anh thở hổn hển, tay anh cởi bỏ quần áo của mình, đè cô xuống, đâm vào cô với một lực mạnh đến mức cô bật ra một tiếng hét nhỏ.

“Em là của anh,”

Anh gầm gừ, giọng khàn đục, mỗi cú đẩy của anh như muốn trút hết dục vọng đang cháy bỏng trong anh sau những gì cô kể.

Ly ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài, nhưng cơ thể cô lại đáp lại từng nhịp của anh, sự tội lỗi xen lẫn khoái lạc làm cô quay cuồng. Tuấn quá kích thích, hình ảnh Ly dưới tay Nam hiện lên rõ mồn một – tiếng rên của cô, cách cô run rẩy, sự rung động mà cô thú nhận – khiến anh không thể kiềm chế. Chỉ sau vài phút, anh căng người, một tiếng gầm nhỏ thoát ra từ cổ họng, dòng tinh nóng hổi tràn ngập trong cô, mạnh mẽ đến mức anh run lên vì kiệt sức, ngã đè lên người cô. Ly thở hổn hển dưới anh, cơ thể mềm nhũn, đôi mắt nhắm chặt, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn – sự nhẹ nhõm vì đã nói thật, sự xấu hổ vì đã thú nhận, và một chút hụt hẫng khi mọi thứ kết thúc quá chóng vánh. Tuấn nằm đó, hơi thở nặng nhọc, tay anh vẫn ôm chặt eo cô, ánh mắt tối lại vì thỏa mãn. Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, nhìn cô nằm dưới mình, không nói gì thêm. Ly mở mắt, nhìn anh, lòng vẫn rối bời, nhưng cô không hỏi gì, chỉ ôm lấy anh, cố xóa đi ký ức về Nam và tìm lại sự bình yên trong vòng tay chồng.
 
Tập 6:

Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên căn phòng nhỏ nơi Ly và Tuấn đã trải qua một đêm dữ dội trên sofa. Ly tỉnh dậy đầu tiên, cơ thể đau nhức, chiếc áo ngủ mỏng tang vương vãi dưới đất. Cô ngồi dậy, mái tóc đen óng dài rối bời rơi xuống che khuất khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to tròn đỏ hoe, làn da trắng ngần vẫn còn vài dấu đỏ mờ từ đêm qua – những vết hằn từ tay Tuấn khi anh trút hết ham muốn lên cô. Cô nhìn sang Tuấn, anh vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, khuôn mặt gầy gò thư thái trong giấc ngủ. Đêm qua, sau khi cô thú nhận mọi chuyện ở quán bar, anh đã kéo cô vào một cơn bão đam mê mãnh liệt nhưng không được lâu, một điều quen thuộc với cô suốt 5 năm hôn nhân. Cô đứng lên, bước vào phòng tắm, để lại Tuấn nằm đó, không biết rằng tâm trí cô đang ngập trong sự giằng xé giữa tội lỗi và một khoảng trống không tên. Dưới vòi sen, nước nóng xối xuống cơ thể cao 1m7 của cô, chảy qua vòng ngực căng tròn, đôi chân dài thon thả, rửa trôi mồ hôi và nước mắt. Cô ôm lấy mình, nước mắt lăn dài hòa lẫn với dòng nước, lòng nặng trĩu vì đã để chuyện ở quán bar xảy ra, dù cô đã kể hết cho Tuấn.

“Mình là một người vợ tồi,”

Cô tự nhủ – cô chỉ muốn quên đi, chỉ muốn trở lại là người vợ ngoan của Tuấn.

Ly bước ra từ phòng tắm, mặc một chiếc áo phông rộng và quần dài, cố che giấu cơ thể mình, che giấu những dấu vết của đêm qua. Nước vẫn nhỏ giọt từ mái tóc dài, lăn xuống cổ cô, làm nổi bật làn da trắng mịn. Tuấn đã tỉnh, ngồi trên sofa, đôi mắt sắc sảo nhìn cô, tay cầm ly cà phê nhưng ánh mắt không rời khỏi vợ. Anh vẫn còn nung nấu cảm giác kích thích từ đêm qua, từ lời thú nhận thật thà của cô về những gì xảy ra ở con hẻm. Anh đặt ly xuống, đứng dậy, bước tới gần cô, giọng trầm:

“Em đẹp thật.”

Ly ngượng ngùng cúi mặt, lí nhí:

“Em vừa tắm xong mà.”

Nhưng Tuấn không chờ đợi, anh kéo cô sát vào mình, tay lùa vào mái tóc ướt của cô, hơi thở dồn dập.

“Anh không chịu được khi nghĩ về em tối qua,”

Anh thì thầm, rồi hôn cô mạnh mẽ, tay anh siết chặt eo cô qua lớp áo mỏng. Ly giật mình, nhưng không đẩy ra, cô quen với sự vội vàng của anh. Anh đẩy cô tựa vào tường, tay lần mỏ cởi từng cúc chiếc áo phông, để lộ cơ thể trắng ngần của cô, hôn xuống cổ cô, cắn nhẹ lên làn da mềm mại. Anh cởi quần áo mình, đè cô xuống sàn, ấn vào cô với một lực mạnh, nhưng như mọi lần, chỉ sau vài cú đẩy gấp gáp, anh căng người, thở hổn hển, dòng tinh nóng hổi tràn ra, rồi ngã xuống bên cạnh cô, kiệt sức. Ly nằm đó, thở dốc, cơ thể chưa kịp đáp ứng đã kết thúc. Cô quen rồi – Tuấn luôn yếu đuối trong chuyện này, luôn nhanh chóng và vụng về, nhưng cô chưa từng phàn nàn, chưa từng nghĩ đến việc muốn gì khác. Cô chỉ lặng lẽ kéo áo che lại, lòng trống rỗng nhưng không oán trách.

Tuấn nằm bên cạnh, hơi thở dần đều lại, ánh mắt thỏa mãn nhìn cô.

“Anh phải đi công tác vài ngày,”

Anh nói, giọng bình thản, như đó là chuyện thường tình trong công việc của anh – một nhân viên kinh doanh thường xuyên vắng nhà. Ly gật đầu, không ngạc nhiên, nhưng trong lòng cô thoáng qua một nỗi buồn quen thuộc.

“Lại đi à?”

Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ, tay đan chặt trên đùi. Tuấn nhún vai:

“Công việc mà, em biết rồi đấy.”

Nhưng lần này, không khí giữa hai người nặng nề hơn. Sau khi anh thông báo, họ đã cãi nhau – một cuộc tranh luận về việc anh quên kỷ niệm ngày cưới tuần trước, để cô một mình trong căn hộ lạnh lẽo.

“Anh lúc nào cũng bận, em ở nhà một mình mãi cũng chán,”

Cô đã nói, giọng nghẹn lại, nước mắt chực trào. Tuấn cau mày, đáp:

“Em muốn anh làm gì? Công việc là thế, em phải hiểu chứ.”

Ly im lặng, không cãi tiếp, nhưng lòng cô đau nhói. Trong suốt 5 năm hôn nhân, cô luôn cảm thấy cô đơn, những chuyến công tác của anh để lại cô với căn nhà trống trải, nhưng cô chưa từng phản kháng. Là một người vợ ngoan, cô an phận, chấp nhận sự yếu đuối của anh trong chuyện chăn gối, chấp nhận những ngày tháng lặng lẽ, dù đôi khi cô tự hỏi liệu cuộc sống này có phải là tất cả những gì cô mong đợi.

Suốt cả ngày, không khí trong nhà yên lặng nhưng ngột ngạt. Ly dọn dẹp, nấu ăn, cố gắng giữ mình bận rộn, nhưng tâm trí cô vẫn nặng trĩu vì tội lỗi từ chuyện ở quán bar. Cô không nghĩ đến Nam, không so sánh anh với Tuấn – cô chỉ muốn xóa đi ký ức ấy, muốn trở lại là người vợ hoàn hảo mà cô luôn cố gắng. Tuấn ngồi đọc báo, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cô, vẫn còn chút kích thích khi nhớ lại lời cô kể đêm qua, nhưng anh không nói gì. Anh thu dọn đồ vào vali, chuẩn bị cho chuyến công tác, dáng vẻ bình thản như mọi lần.

“Anh đi tối nay, em ở nhà cẩn thận nhé,”

Anh nói, giọng đều đều. Ly gật đầu, mỉm cười yếu ớt:

“Anh cũng thế.”

Nhưng khi anh bước ra cửa, cô đứng lặng, nhìn bóng lưng anh khuất dần, lòng trống trải hơn bao giờ hết. Cô quay vào nhà, ngồi xuống sofa, cảm giác cô đơn lại ùa về, quen thuộc như một người bạn cũ. Đêm đó, cô nằm một mình trên giường, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua rèm cửa, và cô nhắm mắt, cố ngủ, cố quên đi tất cả – không phải để mong chờ điều gì mới, mà để tiếp tục an phận trong vai trò người vợ mà cô đã chọn.

Đêm buông xuống, Ly lê bước vào phòng ngủ, cơ thể nặng nề như bị rút cạn sức sống. Cô mở tủ, lấy ra một chiếc áo ngủ dài, chuẩn bị thay đồ để lên giường, cố tìm chút bình yên trong giấc ngủ. Khi cô cởi chiếc áo phông rộng, một mảnh giấy nhỏ bất ngờ rơi ra từ túi quần, lặng lẽ đáp xuống sàn. Ly nhíu mày, cúi xuống nhặt, bàn tay run run khi mở nó ra. Trên mảnh giấy nhàu nhĩ là một dãy số điện thoại viết vội bằng mực đen, bên dưới ghi một chữ duy nhất:

“Nam”.

Tim cô đập thình thịch, hơi thở nghẹn lại, như thể một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô không nhớ anh ta đã nhét nó vào túi cô lúc nào – trong quán bar, hay trong con hẻm tối? Đầu óc cô quay cuồng, mảnh giấy nhỏ bé ấy như một quả bom nổ chậm, phá tan lớp vỏ an phận mà cô cố dựng lên suốt cả ngày. Cô đứng sững, tay siết chặt mảnh giấy, nước mắt lăn dài trên má, không phải vì sợ, mà vì một cảm giác kích thích bất ngờ trỗi dậy, mạnh mẽ và nguy hiểm, khiến cô run rẩy trong căn phòng trống vắng. Cô ném mảnh giấy xuống sàn, lao lên giường, kéo chăn trùm kín đầu, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi nó, nằm đó như một lời mời gọi bí mật mà cô không dám chạm tới.
 
Tập 7:


Tuấn rời đi đã ba ngày, và căn hộ nhỏ của Ly chìm trong một bầu không khí lạnh lẽo, tĩnh lặng đến ngột ngạt. Những chuyến công tác dài ngày của anh là chuyện thường tình, và Ly đã quen với việc anh chỉ liên lạc qua vài tin nhắn hỏi thăm sơ sài:

“Em ổn không?”

“Anh bận lắm, ngủ ngon nhé.”

Những dòng chữ ngắn ngủi, khô khan hiện lên trên màn hình điện thoại như những viên đá lạnh, không đủ sưởi ấm căn nhà trống trải hay xoa dịu nỗi cô đơn đang gặm nhấm cô từng giờ. Ly nằm co ro trên sofa, cơ thể cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mái tóc đen óng dài xõa rối trên gối, đôi mắt to tròn đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Ánh đèn vàng nhạt trong phòng hắt lên làn da trắng ngần của cô, làm nổi bật vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt thanh tú. Cô không còn đếm nổi bao nhiêu lần mình mở điện thoại, chờ một tin nhắn dài hơn, một cuộc gọi từ Tuấn, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng kéo dài, như một lời nhắc nhở rằng cô chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống bận rộn của anh.

Căn nhà giờ đây không khác gì một nhà tù vô hình. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, mỗi nhịp như một nhát dao khoét sâu vào sự cô đơn cùng cực của cô. Ly đứng dậy, bước đi loanh quanh, đôi chân dài thon thả run nhẹ vì lạnh, tay ôm lấy mình như muốn giữ lại chút hơi ấm. Cô pha một tách trà, nhưng nó nguội lạnh trên bàn khi cô không buồn uống. Cô bật TV, nhưng tiếng quảng cáo rộn ràng chỉ làm cô thêm chán nản, và cô tắt nó đi ngay lập tức. Cô nhìn ra cửa sổ, phố xá bên ngoài sáng đèn, tấp nập, nhưng thế giới ấy dường như không thuộc về cô – cô bị mắc kẹt trong bốn bức tường này, một mình, ngày này qua ngày khác.

“Sao mình lại sống thế này?”

Cô thì thầm, giọng lạc đi, nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt chiếc áo phông rộng mà cô mặc để che giấu cơ thể mình. Cô đã quen với sự vô tâm của Tuấn, quen với những đêm anh vắng nhà, nhưng lần này, nỗi cô đơn không chỉ là một cảm giác thoáng qua – nó là một con thú dữ, gầm gừ trong lòng cô, cắn xé từng chút kiên nhẫn mà cô cố giữ suốt 5 năm hôn nhân.

Ly lê bước vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn đầu giường, lấy ra mảnh giấy nhàu nhĩ ghi số điện thoại của Nam – thứ cô đã ném vào thùng rác rồi lại nhặt lên trong một phút yếu lòng. Cô siết chặt nó trong tay, móng tay bấm sâu vào da, ánh mắt dán chặt vào dãy số đen nhánh. Cô không muốn nhớ đến Nam, không muốn nghĩ về con hẻm tối hay những gì anh đã làm, nhưng giờ đây, trong sự chán nản cùng cực, mảnh giấy ấy lại như một lối thoát nhỏ bé, một tia sáng trong bóng tối cô đơn của cô.

“Chỉ nhắn tin hỏi thăm thôi,”

Cô tự nhủ, giọng run run, cố biện minh cho chính mình.

“Chỉ để đỡ chán, không hơn.”

Cô là người vợ luôn an phận, nhưng ý nghĩ ngồi một mình thêm vài ngày nữa trong căn nhà lạnh lẽo này khiến cô không chịu nổi. Cô cầm điện thoại, tay run rẩy bấm số, gửi đi một tin nhắn đơn giản:

“Chào anh, là Ly đây. Anh khỏe không?”

Cô nhấn gửi, tim đập thình thịch, hơi thở nghẹn lại, như vừa bước qua một ranh giới mà cô không chắc mình nên vượt.

Điện thoại rung lên gần như ngay lập tức, màn hình sáng chói với tin nhắn từ Nam:

“Ly? Anh tưởng em vứt số anh rồi chứ. Khỏe, còn em yêu thì sao?”

Ly bất ngờ, khóe môi khẽ nhếch lên vì cái giọng điệu trêu chọc của anh. Cô nhắn lại:

“Em ổn, chỉ hơi chán thôi. Anh không đi ngủ à?”

Nam đáp nhanh:

“Ngủ sao nổi khi em nhắn tin. Chồng em đâu mà để em chán thế này?”

Ly bật cười nhỏ, ngón tay lướt trên màn hình:

“Anh ấy đi công tác, bận lắm, chắc đang ngủ với đống giấy tờ.”

Nam nhắn lại: “Đáng thương thật, để anh kể chuyện cười cho em vui nhé…”

Ly bất ngờ vì sự hài hước của anh – cô từng nghĩ Nam lạnh lùng, nam tính, với ánh mắt sắc sảo và giọng nói trầm khàn, nhưng giờ đây, anh lại dễ gần đến lạ.

Cuộc trò chuyện kéo dài, từ chuyện hài hước đến những câu bông đùa, và Ly không ngờ mình lại thoải mái đến vậy với một người mới quen.

Cuối cùng, Nam nhắn:

“Nằm nhà chán thế, mai đi cà hê với anh không?”

Ly sững người, tay dừng lại trên màn hình, một cảm giác ấm áp kỳ lạ xen lẫn chút tội lỗi. Cô tự nhủ đó chỉ là một buổi cà phê, chỉ để khuây khỏa trong những ngày Tuấn vắng nhà, không hơn. Cô nhắn lại:

“Vâng, mai 10 giờ, SB nhé.”

Nam đáp:

“Được, anh đợi em. Ngủ ngon”
Ly đặt điện thoại xuống, đứng dậy bước ra ban công, gió lạnh thổi qua làm tóc cô bay loạn, và cô ôm lấy mình, lòng rối bời giữa sự cô đơn cùng cực và một niềm vui nhỏ bé.

“Chỉ là cà phê thôi,”

Cô lẩm bẩm, nhưng ánh mắt cô sáng lên, mang một tia háo hức mà cô không dám thừa nhận.
 
Tập 8:


Sáng hôm ấy, ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa, rọi vào căn hộ nhỏ, xua tan phần nào cái lạnh lẽo của những ngày cô đơn kéo dài. Ly đứng trước gương trong phòng ngủ, đôi tay khẽ chỉnh lại mái tóc đen óng dài, để xõa tự nhiên xuống vai, ôm lấy khuôn mặt thanh tú đang thoáng ửng hồng vì một cảm giác khó gọi tên.

Cô chọn một chiếc váy hồng nhạt, dài qua gối, chất vải mềm mại ôm nhẹ lấy cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn và đôi chân thon thả, nhưng không quá phô trương – một sự lựa chọn cẩn thận. Đôi mắt to tròn nhìn vào chính mình trong gương, ánh lên chút lo lắng xen lẫn một tia háo hức kín đáo mà cô cố che giấu.

“Chỉ là một buổi cà phê thôi,”

Cô thì thầm với bóng mình, giọng nhỏ nhẹ như một lời tự trấn an, nhưng trái tim cô đập nhanh hơn thường lệ, mỗi nhịp như một nốt nhạc lạc điệu trong bản hòa tấu an phận mà cô đã chơi suốt 5 năm hôn nhân. Cô không muốn nghĩ quá nhiều – đây chỉ là một cách để khuây khỏa, để thoát khỏi sự trống trải khi Tuấn đi công tác, và cô tự nhủ mình không làm gì sai trái, không vượt qua giới hạn nào cả.

Ly bước ra khỏi nhà, đôi giày cao gót nhẹ nhàng chạm xuống con đường dẫn đến quán SB, chiếc túi xách nhỏ đeo vai khẽ đung đưa theo từng bước chân. Không khí buổi sáng trong lành, thoảng hương hoa từ những khóm cây ven đường, nhưng lòng cô vẫn mang một chút bồn chồn, như thể mỗi bước đi là một thử thách nhỏ với chính mình. Cô nghĩ đến những tin nhắn vui vẻ tối qua với Nam – sự hài hước, sự dễ gần của anh đã làm cô bất ngờ, xoa dịu nỗi cô đơn mà cô phải chịu đựng khi chỉ nhận được những dòng tin nhắn sơ sài từ Tuấn:

“Anh bận, em ngủ ngon.”

Giờ đây, cô tò mò muốn gặp lại Nam, không phải vì ký ức trong con hẻm tối vẫn ám ảnh cô, mà vì cảm giác ấm áp mà anh mang lại qua từng dòng chữ ngắn ngủi nhưng đầy sức sống. Khi quán SB hiện ra trước mắt – một không gian nhỏ ấm cúng với những ô cửa kính lớn, mùi cà phê thơm nồng lan tỏa trong không khí – Ly dừng bước, tim đập thình thịch khi thấy Nam đứng đó, tựa vào khung cửa, dáng người cao lớn nổi bật trong chiếc áo sơ mi xám nhạt được cắt may tinh tế, ôm vừa vặn lấy cơ thể rắn rỏi, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo săn chắc. Tay áo xắn lên một chút, để lộ chiếc đồng hồ bạc sang trọng lấp lánh dưới nắng, và mái tóc đen được chải gọn gàng, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nhẹ đầy tự tin. Anh đẹp, không chỉ ở ngoại hình mà còn ở thần thái – sự tinh tế, sang trọng toát ra từ từng cử chỉ nhỏ, như cách anh đứng thẳng, tay đút túi quần, khiến cô bất giác ngừng thở trong giây lát.

Nam ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, giọng trầm ấm vang lên giữa tiếng ồn ào của quán:

“Ly, em đến rồi. Anh còn nghĩ phải đợi lâu, sợ em đổi ý phút cuối.”

Ly bước tới, đôi tay khẽ siết quai túi, mỉm cười đáp lại, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được chút bối rối:

“Em đến đúng giờ mà. Anh hay đến đây à?”

Nam gật đầu, bước sang một bên, khẽ đặt tay sau lưng cô – không chạm trực tiếp mà chỉ đủ để hướng cô vào trong, một cử chỉ tinh tế làm cô thoáng giật mình nhưng không khó chịu. Anh nói, giọng trầm ấm:

“Thỉnh thoảng thôi, anh thích chỗ này vì yên tĩnh, lại có cà phê ngon. Vào đi, anh chọn bàn gần cửa sổ cho em.”

Ly bước theo, cảm nhận hơi ấm từ sự gần gũi của anh dù tay anh không thực sự chạm vào cô. Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, đặt túi lên đùi, lòng cô dịu lại trước sự chu đáo của anh. Nam ngồi đối diện, gọi món với giọng điệu tự tin nhưng không phô trương – một ly đen đá cho mình và một ly latte cho cô, không cần hỏi mà vẫn đúng sở thích cô từng nhắc trong tin nhắn. Khi nhân viên mang cà phê đến, anh khẽ đẩy ly latte về phía cô, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn, vô tình chạm vào đầu ngón tay cô khi cô với lấy ly. Ly rụt tay lại theo phản xạ, tim đập nhanh, nhưng Nam chỉ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:

“Anh nhớ em thích latte. Thử xem, không ngon anh đền em ly khác.”

Ly cầm ly, nhấp một ngụm, hương cà phê thơm lừng lan tỏa, làm cô bất giác mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Ngon thật. Anh nhớ giỏi quá, em chỉ nhắc một lần thôi mà.”

Nam nhún vai, dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn cô, giọng trêu chọc nhưng không vượt giới hạn:

“Tại anh để ý thôi. Người như em thì nói gì anh cũng nhớ, không sót câu nào đâu.”

Ly đỏ mặt, cúi đầu nhìn ly cà phê, hơi nóng từ ly làm đôi má cô thêm hồng. Cô không thấy áp lực từ lời nói của anh – nó nhẹ nhàng, tự nhiên, như một lời khen tinh tế chứ không phải sự tán tỉnh quá mức. Nội tâm cô thoáng dao động, nhưng không phải vì sợ hãi hay tội lỗi, mà vì một cảm giác an toàn bất ngờ mà Nam mang lại. Anh không nhắc đến chuyện trong quán bar, không gợi lại những ký ức làm cô xấu hổ – anh bắt đầu lại từ đầu, như thể đây là lần đầu họ gặp nhau, và điều đó làm cô thả lỏng hơn. Cô ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, đáp lại:

“Anh nói chuyện vui thật. Hôm qua em cười đau cả bụng vì mấy chuyện anh kể.”

Nam cười lớn, tiếng cười trầm ấm vang lên giữa không gian quán, làm cô bất giác mỉm cười theo. Anh khẽ nghiêng người, đặt khuỷu tay lên bàn, tay kia vô tình lướt nhẹ qua mép bàn gần tay cô, một cái chạm thoáng qua nhưng đủ để cô cảm nhận hơi ấm từ anh. Anh nói:

“Vậy là tốt rồi. Anh không muốn em buồn. Nào, kể anh nghe, em thích làm gì khi rảnh?”

Ly nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi đáp, giọng nhẹ nhàng:

“Em thích đọc sách, nghe nhạc. Nhưng dạo này chẳng muốn làm gì, cứ nằm nhà mãi cũng chán.”

Nam gật đầu, ánh mắt anh chăm chú, như muốn ghi nhớ từng lời cô nói. Anh khẽ đưa tay chỉnh lại chiếc đồng hồ trên cổ tay, rồi cười khẽ:

“Sách thì anh cũng thích, nhưng nhạc thì anh dở lắm. Lần trước bật loa to quá, hàng xóm sang gõ cửa đòi tắt. Xém nữa bị kiện.”

Ly bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên, làm cô quên đi nỗi cô đơn đã giày vò cô mấy ngày qua. Cô đưa tay che miệng, đáp lại, giọng tinh nghịch:

“Thế lần sau anh bật nhỏ thôi, không em cũng sang gõ cửa đấy.”

Nam nhướng mày, cười khẽ, giọng trầm ấm, tay anh vô tình chạm nhẹ vào tay của cô khi anh với lấy ly của mình:

“Nếu em sang thì anh bật to hơn nữa, để có cớ mời em vào uống cà phê tiếp.”

Ly đỏ mặt, nhưng không thấy khó chịu – cái chạm của anh nhẹ nhàng, tự nhiên, không mang ý đồ gì quá mức, chỉ đủ để cô cảm nhận sự quan tâm của anh. Cô cười, giọng nhỏ nhẹ:

“Anh khéo thế thì em không dám sang đâu.”

Cuộc trò chuyện kéo dài, từ sở thích đến những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống, và Nam luôn giữ một khoảng cách vừa đủ – không hỏi về cuộc sống riêng tư của cô, chỉ tập trung vào việc làm cô cười và thoải mái. Khi cô kể chuyện mình từng nấu cháy bếp, anh bật cười, khẽ đặt tay lên bàn tay cô, rồi rút lại ngay. Ly giật mình, nhưng không rụt tay, vì cái chạm ấy không làm cô sợ – nó ấm áp, nhẹ nhàng, như một lời động viên kín đáo. Anh nói:

“Em vụng thế mà vẫn dễ thương. Anh thì ngược lại, nấu ăn ổn nhưng hay làm đổ đồ.”

“Em phải về rồi. Cảm ơn anh hôm nay, em vui lắm.”

Anh nhìn cô, mỉm cười, giọng trầm ấm:

“Anh cũng vui. Em về cẩn thận nhé. Rảnh thì nhắn anh, anh luôn sẵn sàng pha cà phê cho em.”

Ly gật đầu, tay cầm túi, lòng cô ấm áp lạ thường khi anh khẽ chạm vai cô để nhường lối cho cô ra cửa – một cái chạm nhẹ, lịch thiệp, như một lời chào tạm biệt. Cô đáp, giọng dịu dàng:

“Ừ, em sẽ nhắn. Chào anh.”

Ly bước ra khỏi quán, gió chiều thổi qua làm tóc cô bay nhẹ, và cô mỉm cười, không còn cảm giác trống trải như trước. Buổi cà phê với Nam không phải là một sai lầm hay cám dỗ – nó là một khoảng nghỉ nhỏ, an toàn, trong những ngày cô đơn mà cô phải chịu đựng. Những động chạm tinh tế của anh – từ tay anh lướt gần tay cô, hơi ấm khi anh đẩy ly cà phê, đến cái chạm vai nhẹ nhàng – không làm cô sợ, mà khiến cô thấy mình được quan tâm, được nhìn nhận như một người phụ nữ, không chỉ là một người vợ bị lãng quên. Cô bước đi, lòng nhẹ nhõm, không nghĩ gì xa hơn, chỉ biết rằng hôm nay, cô đã thực sự vui, và điều đó đủ để xoa dịu trái tim đang khao khát chút hơi ấm của cô.
 
Tập 9:

Đêm buông xuống, căn hộ nhỏ chìm trong bóng tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn đường lọt qua rèm cửa, chiếu lên những đường nét trên khuôn mặt Ly. Cô nằm dài trên sofa, cơ thể cao thả lỏng trong chiếc áo phông rộng, mái tóc đen óng dài xõa rối trên gối, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn. Buổi cà phê với Nam hôm qua vẫn đọng lại trong cô – nụ cười tinh tế của anh, những cái chạm nhẹ nhàng nhưng ấm áp, và giọng nói trầm ấm xua tan nỗi cô đơn mấy ngày qua khi Tuấn vắng nhà.

Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Nam hiện lên:

“Tối nay em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn tối, chỗ này rượu ngon lắm.”

Ly cắn môi, ngón tay lướt trên màn hình, lòng thoáng do dự. Nhưng nghĩ đến Tuấn – những tin nhắn sơ sài, sự lạnh nhạt của anh – cô nhếch môi, gõ nhanh:

“Tối nay em rảnh. Mấy giờ anh qua?”

Tin nhắn vừa gửi, cô đứng dậy, bước vào phòng ngủ, ánh mắt sáng lên với một ý định táo bạo.

Ly mở tủ, chọn một chiếc váy đỏ gợi cảm – thứ cô chưa từng mặc kể từ ngày cưới. Vải lụa đỏ ôm sát cơ thể, dài đến giữa đùi, để lộ đôi chân dài thon thả, tôn lên đường cong eo thon và vòng ngực căng tròn đầy khiêu khích. Cô đứng trước gương, trang điểm nhẹ với son đỏ, làm nổi bật đôi môi mọng và đôi mắt to tròn giờ sắc sảo hơn. Mái tóc đen óng buông xõa, lòa xòa xuống vai, tăng vẻ quyến rũ. Nhìn mình trong gương, cô xoay người, cảm giác tự tin trào dâng – lâu rồi cô mới thấy cơ thể mình hấp dẫn đến thế, không còn bị giấu trong những bộ đồ rộng thùng thình. Lòng cô nóng lên, một luồng nhiệt lan từ ngực xuống bụng khi tưởng tượng ánh mắt săn đón từ Nam.

Nam xuất hiện trước cửa, dáng người cao lớn nổi bật trong chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh dưới ánh đèn đường. Ly mở cửa, đứng tự tin trong chiếc váy đỏ, đôi giày cao gót làm dáng đi thêm uyển chuyển. Anh khẽ chạm vào eo cô qua lớp vải mỏng, dẫn cô ra xe, ánh mắt sáng rực khi lướt qua cơ thể cô. Cái chạm của anh làm làn da cô nổi gai, một luồng nhiệt lan từ eo xuống chân, ngực phập phồng nhanh hơn. Cô bước theo, cảm giác được anh chú ý làm cô thoáng rung động.

Nhà hàng nằm khuất trong một con phố cổ, không gian lãng mạn với ánh đèn vàng dịu nhẹ từ những chiếc đèn chùm pha lê, mùi rượu vang thoảng trong không khí hòa quyện với hương hoa hồng từ lọ hoa nhỏ trên bàn. Những bản nhạc jazz chậm rãi vang lên từ loa, tạo cảm giác ấm áp và thân mật. Nam kéo ghế cho cô, ánh mắt không rời khỏi đường cong cơ thể cô khi cô ngồi xuống. Anh gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền, rót đầy ly của cô, rồi nâng ly chạm nhẹ vào ly cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. Ly nhấp ngụm đầu tiên, vị rượu ngọt ngào trôi qua cổ họng, làm cổ cô nóng ran, má ửng hồng. Nam nghiêng người, tay anh chạm nhẹ vào tay cô khi đẩy đĩa bò bít tết thơm lừng về phía cô, ngón tay lướt qua mu bàn tay cô, để lại cảm giác ấm nóng lan lên cánh tay. Cô rụt tay theo phản xạ, nhưng anh mỉm cười, rót thêm rượu, rồi khẽ đặt tay lên đùi cô dưới bàn, ngón tay miết nhẹ qua lớp váy, làm da đùi cô rần rật, một luồng nhiệt chạy khắp cả người cô.

Cô uống ly thứ hai, rồi thứ ba, rượu làm đầu óc cô lâng lâng, cơ thể thả lỏng. Nam kéo ghế sát hơn, tay anh lần từ đùi lên eo cô, vuốt nhẹ qua lớp vải mỏng, làm cơ thể cô nóng ran, căng lên dưới váy đỏ. Anh nghiêng người, thì thầm nói những câu tình tứ, hơi thở nóng hổi phả lên cổ. Sau ly thứ tư, mắt long lanh, má đỏ ửng, cô nghiêng người gần anh hơn, ánh mắt không còn nét e dè thường ngày. Nam mơn trớn tay cô, ngón tay vuốt từ cổ tay lên vai, rồi lướt xuống lưng, chạm vào đường cong eo cô, làm cô run rẩy, chỗ nhạy cảm bất giác ướt át hơn.

Sau bữa tối lãng mạn, Nam đỡ cô đứng dậy, tay anh vòng qua eo cô, siết chặt, kéo cô sát vào người anh. Cô cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh qua lớp áo, hơi thở anh phả lên tóc cô, nóng hổi và đầy mùi rượu, làm cổ cô co lại, nép vào vòng tay của anh. Trên đường về, Nam chợt dừng lại ở một con hẻm vắng, ánh đèn mờ ảo từ xa chiếu lên khuôn mặt anh. Anh quay sang, tay đặt lên đùi cô, ngón tay vuốt qua lớp váy, rồi lần lên cao hơn, chạm vào làn da trần bên dưới. Cơ thể cô nóng ran, da đùi rần rật, một luồng nhiệt chạy thẳng lên ngực, núm ngực căng cứng, chỗ nhạy cảm ẩm ướt hơn. Anh nghiêng người, tay kia vòng qua eo cô, kéo cô sát vào, môi anh lướt qua tai cô, rồi hôn nhẹ lên cổ cô, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt, làm cô rên khẽ, cơ thể run rẩy vì kích thích.

Nam đẩy ghế sau ngả ra, kéo cô ngồi lên đùi anh, tay anh luồn dưới váy, chạm vào chỗ nhạy cảm mà anh biết đã ẩm ướt từ trước, ngón tay vuốt nhẹ, rồi mạnh dần, làm cô cong người, rên lớn, núm ngực căng cứng đến đau, chỗ nhạy cảm co bóp dữ dội. Sau vài ly rượu, sự nhút nhát thường ngày biến mất, cô thở gấp, tay run run đặt lên đùi anh, rồi lần xuống, chạm vào chỗ đang cương cứng qua lớp quần. Cô miết nhẹ, cảm nhận độ cứng và hơi ấm, làm Nam rên khẽ, cơ thể anh căng lên, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm. Anh mở khóa quần, kéo cô sát hơn, tay nâng hông cô, đặt cô đúng vị trí. Ly không kháng cự, cơ thể tự động hạ xuống, cảm nhận anh tiến vào trong, nóng hổi và cứng rắn, lấp đầy cô từ bên trong. Cô rên lớn, đầu ngửa ra sau, tay bám chặt vai anh, cơ thể rung lên từng nhịp khi anh đẩy mạnh.

Không gian trong xe chật hẹp, mùi rượu và mồ hôi hòa quyện, tiếng rên của cả hai vang lên trong bóng tối. Nam siết chặt eo cô, tay anh bóp mạnh hông cô, đẩy nhanh hơn, mỗi cú thúc làm cơ thể cô rung chuyển, núm ngực cọ vào áo anh qua lớp váy, chỗ nhạy cảm co bóp dữ dội, ướt át thấm ra đùi. Anh hôn lên cổ cô, môi anh nóng bỏng, lưỡi anh liếm nhẹ lên da thịt, làm cô rên to hơn, cơ thể mềm nhũn vì khoái cảm. Tay anh luồn lên ngực cô, bóp nhẹ qua lớp váy, ngón tay miết vào núm ngực căng cứng, làm cô cong người, chỗ nhạy cảm co giật dữ dội hơn. Ly ôm lấy cổ anh, hơi thở gấp gáp, làn da nóng ran, cảm giác mới mẻ – sự ham muốn mãnh liệt, sự săn đón từ một người đàn ông mạnh mẽ – làm cô bừng tỉnh sau những ngày tháng bị lãng quên. Cô rên lên từng nhịp, cơ thể rung lên theo từng cú đẩy, một luồng nhiệt dâng trào từ sâu bên trong.

Nam đẩy mạnh hơn, tay anh siết chặt eo cô, kéo cô xuống sâu hơn, làm cô hét lên vì cảm giác mãnh liệt. Chỗ nhạy cảm của cô co bóp dữ dội, ướt át đến cực điểm, một luồng nhiệt bùng nổ từ bụng dưới, lan khắp cơ thể, làm cô cong người lên, đầu ngửa ra sau, miệng há ra thở dốc, mắt nhắm chặt. Cơ thể cô run rẩy không kiểm soát, núm ngực căng cứng đau nhức, phía dưới co giật liên hồi, một cảm giác hạnh phúc lạ lùng tràn ngập – lâu rồi cô chưa được giải phóng mãnh liệt đến thế, chưa được cảm nhận sự sống động của chính mình. Nam rên lớn ngay sau đó, cảm nhận sự co bóp của cô, anh đẩy mạnh vài lần cuối, cơ thể căng cứng, hơi thở nặng nhọc. Cô rên thêm lần nữa, chỗ nhạy cảm co giật dữ dội khi cảm nhận anh tràn ngập trong mình. Cả hai thở dốc, cơ thể dính chặt vào nhau, mồ hôi thấm ướt áo, khoái cảm đỉnh điểm làm anh siết chặt cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô trong bóng tối.

Ly dựa vào anh, hơi thở vẫn gấp, cơ thể mềm nhũn nhưng tràn đầy hạnh phúc. Nam vuốt nhẹ tóc cô, môi anh khẽ chạm lên trán cô, một cử chỉ dịu dàng sau cơn cuồng nhiệt. Anh chỉnh lại ghế, lái xe đưa cô về nhà. Khi xe dừng trước cửa, anh đỡ cô ra, tay khẽ chạm eo cô lần cuối. Ly đứng vững, ánh mắt long lanh vì rượu và khoái cảm, nhếch môi nói:

“Cảm ơn anh tối nay.”

Nam mỉm cười lạnh lùng, gật đầu, rồi rời đi.

Ly bước vào nhà, dựa lưng vào tường, hơi thở vẫn gấp gáp. Chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể làm cô cảm nhận rõ làn da nóng ran, ngực phập phồng, phía dưới vẫn ẩm ướt và ấm nóng từ Nam. Sự hạnh phúc lạ lùng – cảm giác mới mẻ, sự sống động của cơ thể, sự ham muốn mãnh liệt mà cô chưa từng có với Tuấn – làm cô mỉm cười, lòng tràn đầy khao khát mà cô không còn muốn kìm nén.
 
Truyện hay quá bạn, nhưng mỗi chap hơi ngắn. Dài dài tí nữa thì hay. Cảm ơn bạn
 
Hay ghê ...
 
Tập 10:

Đêm đã khuya, căn hộ của Ly chìm trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn như một nhịp thở đều đặn của thời gian. Ly đứng dựa lưng vào cánh cửa vừa đóng lại, hơi thở vẫn còn gấp gáp, đôi mắt to tròn long lanh dưới ánh đèn mờ nhạt từ hành lang rọi vào. Chiếc váy đỏ lụa mỏng ôm sát cơ thể cô, ngắn đến giữa đùi, tôn lên đôi chân dài thon thả giờ còn run nhẹ vì những cảm giác vừa trải qua. Đường cong eo thon và vòng ngực căng tròn phập phồng theo từng nhịp thở, làn da trắng ngần lấm tấm mồ hôi óng ánh, mái tóc đen óng dài rối bời xõa xuống vai, vài lọn dính vào cổ và má cô, tạo nên một vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa hoang dại. Cô khẽ đưa tay vuốt lên ngực, cảm nhận làn da nóng ran và núm ngực vẫn căng cứng, phía dưới vẫn ẩm ướt và ấm nóng, như minh chứng cho những gì vừa xảy ra trong chiếc xe của Nam. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên đôi môi mọng đỏ, vì một sự giải phóng mãnh liệt mà cô chưa từng biết đến trong suốt 5 năm hôn nhân với Tuấn.

Cô lảo đảo bước vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc váy đỏ, để nó rơi xuống sàn như một mảnh ký ức vừa cháy bỏng vừa ngọt ngào. Dưới vòi nước nóng, cô đứng lặng, để dòng nước chảy qua cơ thể, rửa trôi mồ hôi và mùi rượu, nhưng không thể xóa đi cảm giác mà Nam đã mang lại. Cô nhắm mắt, tay vô thức lướt qua ngực, qua eo, rồi xuống dưới, nơi vẫn còn nhạy cảm và rung động mỗi khi cô nhớ lại cách anh đẩy sâu vào cô, cách anh siết chặt eo cô, và tiếng rên của chính mình hòa cùng tiếng thở gấp của anh trong không gian chật hẹp của chiếc xe. Một luồng nhiệt lại trào lên trong cô, một khao khát mới mẻ, một phần trong cô mà cô đã chôn sâu dưới lớp vỏ ngoan hiền giờ đây đã thức tỉnh.

Ly bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo ngủ dài đơn giản, nhưng không còn cảm giác cần che giấu cơ thể như trước. Cô nằm xuống giường, kéo chăn lên, nhưng không ngủ được. Đầu óc cô quay cuồng với những hình ảnh từ tối nay – ánh mắt cháy bỏng của Nam, cái chạm mạnh mẽ của anh, và sự sống động của chính cô khi ở bên anh. Cô nghĩ đến Tuấn, người chồng đang ở đâu đó trong chuyến công tác, với những tin nhắn lạnh lùng và những đêm yêu ngắn ngủi, vụng về mà anh để lại cho cô. Sự so sánh bất giác trỗi dậy trong lòng cô – Tuấn dịu dàng nhưng yếu đuối, còn Nam mạnh mẽ, quyết đoán, biết cách làm cô rung động đến tận cùng. Cô lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ ấy, nhưng nó cứ bám lấy cô, như một lời thì thầm cám dỗ không thể cưỡng lại.

Điện thoại rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. Ly với tay lấy nó, tim đập nhanh khi thấy tin nhắn từ Nam:

“Em ngủ chưa? Anh vừa về đến nhà. Tối nay thật tuyệt, em đẹp quá, Ly.”

Cô mỉm cười, ngón tay lướt trên màn hình, gõ nhanh:

“Em chưa ngủ. Cảm ơn anh, em cũng thấy vui lắm.”

Nam nhắn lại ngay:

“Vậy mai gặp lại nhé? Anh muốn thấy em thêm lần nữa.”

Ly cắn môi, lòng nóng lên khi tưởng tượng ánh mắt anh lại lướt trên cơ thể cô, bàn tay anh lại chạm vào cô. Cô nhắn:

“Để em xem đã, mai em báo anh nhé.”

Nam đáp:

“Được, em cứ nghĩ đi. Ngủ ngon, mơ về anh đấy.”

Cô đặt điện thoại xuống, nằm ngửa nhìn trần nhà, hơi thở dồn dập hơn. Một phần trong cô muốn từ chối, muốn quay lại làm người vợ ngoan của Tuấn, nhưng phần khác – mạnh mẽ hơn, hoang dại hơn – khao khát được gặp lại Nam, được cảm nhận sự sống động mà anh mang đến. Cô nhắm mắt, nhưng giấc ngủ không đến, chỉ có hình ảnh Nam và cảm giác nóng bỏng từ cơ thể cô lấp đầy tâm trí.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua rèm cửa, đánh thức Ly khỏi một giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị. Cô ngồi dậy, tay ôm lấy đầu, cảm giác mệt mỏi xen lẫn một sự háo hức khó tả. Điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn từ Tuấn:

“Anh về tối nay, công việc xong sớm. Em ổn không?”

Ly nhìn dòng chữ, lòng thoáng chùng xuống. Tuấn về, nghĩa là cô phải đối diện với anh, với cuộc sống hôn nhân mà cô từng an phận, nhưng giờ đây lại cảm thấy ngột ngạt. Cô nhắn lại, giọng đều đều trong từng chữ:

“Em ổn. Anh về cẩn thận nhé.”

Cô đặt điện thoại xuống, đứng trước gương, nhìn mình – đôi mắt sáng hơn, má hồng hơn, như thể đêm qua đã thay đổi cô từ sâu bên trong. Cô mở tủ, ánh mắt dừng lại ở chiếc váy đỏ, tay khẽ chạm vào lớp lụa mỏng, một luồng nhiệt lại chạy qua người cô. Cô tự hỏi:

“Mình muốn gì?”

Buổi chiều, Ly ngồi trên sofa, điện thoại trong tay, tin nhắn của Nam vẫn nằm đó như một lời mời gọi. Cô hít một hơi sâu, nhắn:

“Tối nay chồng em về. Hẹn anh lần khác nhé.”

Nam đáp nhanh:

“Chồng về thì vui rồi. Nhưng anh vẫn đợi em, bất cứ khi nào em muốn.”

Cô mỉm cười, lòng nhẹ nhõm vì sự kiên nhẫn của anh, nhưng cũng thoáng tiếc nuối vì phải từ chối. Cô đứng dậy, chuẩn bị bữa tối cho Tuấn, cố gắng trở lại vai trò người vợ mà cô đã quen thuộc, nhưng trong lòng cô, cánh cửa dục vọng mà Nam mở ra không thể đóng lại.

Tối đến, Tuấn bước vào nhà, dáng người gầy cao quen thuộc, đôi mắt sắc sảo nhìn cô. Anh đặt vali xuống, mỉm cười:

“Anh về rồi. Nhớ em quá.”

Ly gật đầu, bước tới ôm anh, nhưng cái ôm của cô không còn ấm áp như trước. Tuấn kéo cô ngồi xuống, tay anh lùa vào mái tóc dài của cô, giọng trầm:

“Em đẹp hơn rồi đấy. Có gì vui khi anh đi à?”

Cô giật mình, ánh mắt lảng tránh, lí nhí:

“Không, em chỉ ở nhà thôi.”

Tuấn không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh sáng lên một tia khó đoán, như thể anh cảm nhận được sự thay đổi trong cô. Anh kéo cô vào phòng ngủ, hôn cô mạnh mẽ, tay anh lần xuống cơ thể cô, nhưng như mọi lần, mọi thứ kết thúc nhanh chóng, để lại cô với một khoảng trống quen thuộc. Cô nằm bên anh, mắt mở to nhìn trần nhà, lòng trống rỗng, nhưng không còn buồn như trước – vì giờ đây, cô biết có một người khác ngoài kia có thể lấp đầy khoảng trống ấy.

Đêm khuya, khi Tuấn đã ngủ say, Ly lặng lẽ cầm điện thoại, nhắn cho Nam:

“Mai em rảnh. Gặp anh nhé?”

Tin nhắn gửi đi, cô mỉm cười, trái tim đập nhanh vì một quyết định táo bạo. Cô không còn muốn an phận, không còn muốn sống trong sự cô đơn mà Tuấn để lại. Với Nam, cô thấy mình sống động, được khao khát, và cô muốn bước tiếp trên con đường ấy, dù nó dẫn cô đến đâu.
 
Tập 11:

Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Ly, nơi đôi mắt to tròn đang khẽ chớp, như còn vương vấn giấc mơ đêm qua. Cô nằm trên giường, bên cạnh Tuấn vẫn ngủ say, hơi thở đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn hộ nhỏ. Đêm qua, khi Tuấn trở về, cô đã cố gắng làm tròn vai trò người vợ ngoan ngoãn – chuẩn bị bữa tối, ôm anh, và đáp lại nụ hôn vội vàng của anh – nhưng mọi thứ đều nhạt nhòa, như một thói quen lặp lại không cảm xúc. Cơ thể cô vẫn còn nhớ những cái chạm mãnh liệt của Nam, sự sống động mà anh mang đến, và sự yếu đuối quen thuộc của Tuấn chỉ càng làm cô thêm trống rỗng. Cô lặng lẽ ngồi dậy, mái tóc đen óng dài xõa xuống vai, đôi tay ôm lấy mình qua lớp áo ngủ mỏng, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn đầu giường. Tin nhắn cuối cùng gửi cho Nam đêm qua – “Mai em rảnh. Gặp anh nhé?” – như một lời cam kết thầm lặng, một bước chân cô đã đặt lên con đường mà cô không thể quay đầu.

Tuấn tỉnh giấc, vươn vai ngồi dậy, đôi mắt sắc sảo lướt qua cô, giọng ngái ngủ:

“Em dậy sớm thế? Hôm nay anh nghỉ ở nhà với em, không đi đâu cả.”

Ly giật mình, trái tim thoáng thắt lại. Cô mỉm cười gượng gạo, giọng nhỏ nhẹ:

“Vậy à? Tốt quá, anh nghỉ ngơi đi, em đi pha cà phê.”

Cô bước ra khỏi phòng, tay siết chặt mép áo, lòng rối bời. Tuấn ở nhà nghĩa là cô không thể gặp Nam như đã hẹn, và ý nghĩ ấy làm cô bất an, như thể một phần trong cô đang bị kìm hãm. Cô pha cà phê, nhưng tay run run làm đổ vài giọt xuống bàn, hơi thở dồn dập khi nghĩ đến tin nhắn Nam có thể gửi bất cứ lúc nào. Cô không muốn anh nghĩ cô thất hứa, không muốn mất đi sự kết nối vừa chớm nở ấy.

Trong bếp, Tuấn bước tới, ôm cô từ phía sau, tay anh vòng qua eo cô, giọng trầm:

“Em sao thế, trông căng thẳng quá. Có chuyện gì à?”

Ly rùng mình dưới cái chạm của anh, không phải vì kích thích, mà vì một cảm giác ngột ngạt bất ngờ. Cô quay lại, mỉm cười nhạt:

“Không, em chỉ hơi mệt thôi. Anh ngồi đi, cà phê xong rồi.”

Tuấn gật đầu, ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt vẫn dán vào cô, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong sự im lặng của cô. Ly đặt ly cà phê trước mặt anh, tay vô thức đan chặt trên đùi, lòng thầm cầu mong anh không nhận ra sự thay đổi trong cô. Nhưng Tuấn không hỏi thêm, anh nhấp cà phê, rồi bật TV, giọng đều đều:

“Chiều nay mình ra ngoài ăn đi, lâu rồi anh không dẫn em đi chơi.”

Ly gật đầu, nhưng trong đầu cô, hình ảnh Nam hiện lên rõ nét – nụ cười tự tin, bàn tay mạnh mẽ, và cảm giác anh mang lại đêm qua. Cô biết mình không thể từ chối Tuấn, nhưng trái tim cô đã bắt đầu trôi xa khỏi anh.

Điện thoại rung lên trong túi áo, Ly giật mình, vội đứng dậy:

“Em vào thay đồ một chút.”

Cô bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tay run run mở tin nhắn từ Nam:

“Em dậy chưa? Trưa nay anh qua đón em nhé, chỗ này đẹp lắm.”

Cô cắn môi, ngón tay lướt trên màn hình, lòng giằng xé giữa lời hứa với Nam và sự hiện diện của Tuấn ngoài kia. Cuối cùng, cô nhắn:

“Anh ơi, hôm nay em bận rồi, chồng em ở nhà. Xin lỗi anh nhé, mai em rảnh.”

Nam đáp nhanh:

“Không sao, anh hiểu mà. Chồng em ở nhà thì em vui vẻ với anh ấy đi. Mai anh đợi em.”

Ly mỉm cười, cô nhắn lại:

“Cảm ơn anh.”

Cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi sâu, cố gắng trở lại vai trò người vợ mà Tuấn mong đợi, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa đã cháy, và cô biết mình không thể dập tắt nó.

Cả ngày hôm ấy, Ly ở bên Tuấn, nhưng tâm trí cô như ở một nơi khác. Họ ra ngoài ăn trưa, đi dạo công viên, và Tuấn cố gắng làm cô cười bằng những câu chuyện công việc, nhưng cô chỉ đáp lại bằng những nụ cười nhạt và những cái gật đầu hời hợt. Anh kéo cô ngồi xuống ghế đá, tay anh đặt lên tay cô, giọng dịu dàng:

“Em sao thế, Ly? Anh thấy em lạ lắm. Có gì không vui à?”

Ly nhìn anh, đôi mắt to tròn thoáng dao động, nhưng cô lắc đầu:

“Không, em ổn mà. Chỉ hơi mệt thôi.”

Tuấn nghiêng đầu, ánh mắt anh sáng lên một tia nghi ngờ, nhưng anh không ép. Anh kéo cô sát lại, hôn nhẹ lên trán cô, rồi dẫn cô về nhà. Trên đường về, Ly im lặng, nhìn ra cửa sổ xe, lòng trĩu nặng vì sự giả dối mà cô đang mang. Cô không còn cảm thấy tội lỗi như trước – cô chỉ thấy tiếc vì không thể gặp Nam, và một phần trong cô khao khát được thoát khỏi cái lồng vô hình mà Tuấn vô tình dựng lên quanh cô.

Đêm đó, khi Tuấn đã ngủ, Ly nằm bên cạnh anh, mắt mở to nhìn trần nhà. Cô nghĩ đến Nam, nghĩ đến lời hẹn ngày mai, và cơ thể cô nóng lên khi tưởng tượng những gì có thể xảy ra. Cô biết mình đang bước vào một con đường nguy hiểm, nhưng cô không còn muốn dừng lại – cô muốn sống, muốn cảm nhận, và Nam là người duy nhất khiến cô thấy mình thực sự tồn tại.

Sáng hôm sau, Tuấn rời nhà đi làm. Không nghi ngờ, không hỏi han, anh vẫn mang dáng vẻ bình thản của một người chồng quen với nhịp sống đều đặn, không hề hay biết những sóng ngầm đang cuộn trào trong tâm trí người vợ của mình. Ly ngồi dậy, mái tóc đen óng dài xõa xuống vai, đôi tay ôm lấy mình qua lớp áo ngủ mỏng, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại.

Ly đứng trước gương, lòng cô là một mớ hỗn độn đầy mâu thuẫn nhưng cũng tràn ngập khao khát. Cô nghĩ về Nam – người đàn ông đã đánh thức những phần sâu thẳm nhất trong cô, nơi mà Tuấn chưa từng chạm tới. Với Tuấn, cô luôn là người vợ ngoan ngoãn, dịu dàng, chấp nhận sự yếu đuối và vội vã của anh trong những lần gần gũi. Nhưng Nam lại khác, anh mạnh mẽ, quyết đoán, mang đến cho cô cảm giác được săn đón, được sống động như một người phụ nữ thực sự. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt anh nhìn cô trong chiếc váy đỏ, bàn tay anh siết chặt eo cô, hay cái cách anh lấp đầy cô trong xe, cơ thể cô lại nóng ran, một luồng nhiệt lan từ ngực xuống bụng, làm trái tim cô đập nhanh hơn. Cô tự hỏi:

“Mình đang làm gì? Mình là ai?”

Nhưng câu trả lời không còn quan trọng – cô muốn Nam, muốn cảm giác mãnh liệt mà anh mang lại, và lần này, cô không còn sợ hãi hay xấu hổ nữa. Cô đã chán sự cô đơn, chán việc chờ đợi những tin nhắn lạnh lùng từ Tuấn, chán cái vỏ bọc an phận mà cô tự giam mình suốt 5 năm qua.

Điện thoại rung lên, kéo Ly khỏi dòng suy tư. Tin nhắn từ Nam hiện lên màn hình:

“Chào buổi sáng, em yêu. Anh qua đón em đi ăn sáng nhé? Trời Hà Nội đẹp thế này, không đi cùng em thì phí.”

Ly mỉm cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình:

“Vâng, em chuẩn bị đây. Anh qua sớm nhé.”

Cô bước vào phòng tắm, rửa mặt, trang điểm nhẹ với chút son hồng và mascara làm đôi mắt to tròn thêm sắc nét. Cô chọn một chiếc váy trắng ngắn trên gối, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn và đôi chân dài thon thả, nhưng vẫn giữ nét thanh lịch phù hợp với buổi sáng. Mái tóc đen óng buông xõa tự nhiên, cô đứng trước gương, cảm nhận sự tự tin trào dâng – không còn là người vợ rụt rè, cô giờ đây muốn mình đẹp, muốn mình được ngắm nhìn.

Nam xuất hiện trước cửa, dáng người cao lớn trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh dưới nắng sớm. Anh mỉm cười, ánh mắt sáng rực khi thấy cô:

“Em đẹp quá, Ly. Đi thôi, anh đói rồi.”

Ly đỏ mặt, bước theo anh ra xe, cảm giác hơi ấm từ cái chạm nhẹ của tay anh khi anh mở cửa xe cho cô. Trời Hà Nội hôm ấy trong xanh, gió mát lành thổi qua những con phố rợp bóng cây, mang theo hương thơm thoảng từ những gánh hoa ven đường. Họ dừng lại ở một quán nhỏ bên hồ Gươm, không gian mở với những chiếc bàn gỗ đặt ngoài trời, nhìn ra mặt nước lấp lánh dưới nắng. Nam kéo ghế cho cô, tay anh khẽ lướt qua vai cô, một cái chạm tinh tế nhưng đủ làm làn da cô nổi gai. Ly ngồi xuống, mỉm cười:

“Chỗ này đẹp thật. Anh hay đến đây à?”

Nam gật đầu, gọi hai phần bánh cuốn nóng hổi và cà phê sữa:

“Thỉnh thoảng thôi, nhưng hôm nay anh muốn em thử. Ngồi đây ngắm hồ với em thì hợp hơn nhiều.”

Cô bật cười, sự thoải mái trong giọng nói của anh làm cô thả lỏng. Khi bánh được mang ra, Nam đẩy đĩa về phía cô, tay anh vô tình chạm vào tay cô, ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay, để lại một cảm giác ấm nóng. Ly không rụt tay như trước, cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Anh chu đáo quá.”

Nam nhướng mày, nghiêng người sát hơn, tay anh đặt lên đùi cô dưới bàn, vuốt nhẹ qua lớp váy:

“Với em thì anh phải thế chứ.”

Cô rùng mình, nhưng không đẩy ra – cái chạm của anh giờ đây không còn làm cô sợ, mà khiến cô thấy dễ chịu, như một sự quan tâm mà cô đã khao khát từ lâu.

Hai người trò chuyện vui vẻ, tiếng cười của Ly vang lên trong trẻo giữa không gian thoáng đãng. Nam kể những câu chuyện hài hước, ánh mắt anh không rời khỏi cô, thỉnh thoảng tay anh lại chạm vào tay cô, vai cô, hay vuốt nhẹ tóc cô khi gió thổi rối. Ly thoải mái hơn, cô không còn e dè trước những động chạm thân mật ấy, mà ngược lại, cô thích cảm giác được anh chú ý, được anh nâng niu. Khi họ rời quán, Nam nắm tay cô, kéo cô đi dọc bờ hồ, ngón tay anh đan chặt vào tay cô, hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của anh lan tỏa, làm trái tim cô đập nhanh hơn. Cô nhìn anh, mỉm cười:

“Hôm nay vui thật. Cảm ơn anh.”

Nam quay sang, ánh mắt sâu thẳm:

“Chưa hết đâu. Anh muốn đưa em về nhà anh một lát, có thứ này anh muốn khoe em.”

Ly ngạc nhiên:

“Nhà anh? Có gì mà khoe?”

Nam cười bí ẩn:

“Đến rồi em sẽ biết. Đi với anh nhé, anh vừa nhận đồ nội thất mới, muốn em xem thử.”

Cô cắn môi, thoáng do dự, nhưng ánh mắt chân thành của anh làm cô gật đầu:

“Vâng, đi thì đi.”

Cô không từ chối, không vì lý do gì cụ thể, mà vì cô muốn ở bên anh lâu hơn, muốn khám phá thêm về người đàn ông đang khiến cô rung động.

Xe dừng trước một căn nhà lớn ở ngoại ô Hà Nội, một biệt thự hiện đại với tường kính trong suốt và sân vườn xanh mướt. Ly bước xuống, ngỡ ngàng trước không gian rộng lớn:

“Nhà anh đẹp quá. Anh sống một mình ở đây à?”

Nam gật đầu, dẫn cô vào trong:

“Ừ, anh thích yên tĩnh. Đi, anh dẫn em xem.”

Anh nắm tay cô, đưa cô đi qua phòng khách với sofa da sang trọng, khu bếp hiện đại sáng bóng, và cả một thư viện nhỏ đầy sách. Mỗi góc nhà đều toát lên sự tinh tế và gu thẩm mỹ của Nam, làm Ly không khỏi trầm trồ. Cuối cùng, anh dừng lại ở phòng ngủ trên tầng hai – một không gian rộng rãi với giường lớn phủ ga trắng tinh, tường kính dẫn ra ban công nhìn thẳng ra hồ nước lấp lánh dưới nắng. Ly bước tới ban công, gió thổi qua làm tóc cô bay nhẹ:

“Đẹp thật. Anh đúng là biết chọn chỗ ở.”

Nam đứng sau cô, tay anh vòng qua eo cô, kéo cô sát vào người anh:

“Có em ở đây thì đẹp hơn nhiều.”

Cô rùng mình, hơi thở anh phả lên cổ cô, nóng hổi và đầy cám dỗ. Nam xoay người cô lại, anh cúi xuống hôn cô – không nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, môi anh ép chặt vào môi cô, lưỡi anh xâm nhập sâu, cuốn lấy lưỡi cô trong một vũ điệu dữ dội. Ly đáp lại, tay cô bám vào vai anh, móng tay cắm nhẹ vào áo khi anh cắn nhẹ môi dưới của cô, làm cô rên khẽ. Anh đẩy cô tựa vào lan can ban công, tay anh lùa lên ngực cô qua lớp váy, ngón tay tìm đến núm ngực căng cứng, miết nhẹ qua lớp vải, rồi bóp mạnh, làm cô cong người vì kích thích. Ly thở gấp, làn da nóng ran, núm ngực đau nhức dưới tay anh, một luồng nhiệt lan từ ngực xuống bụng, làm chỗ nhạy cảm của cô bắt đầu ướt át. Nam rời môi cô, lướt xuống cổ, hôn và cắn nhẹ lên làn da trắng ngần, để lại những dấu đỏ mờ, tay anh luồn xuống dưới váy, kéo mép vải lên, chạm vào đùi trong của cô, vuốt mạnh làm da cô rần rật.

Anh quỳ xuống trước mặt cô, tay nâng một chân cô đặt lên vai anh, ánh mắt anh nhìn lên, đầy thèm khát:

“Để anh làm em vui.”

Ly giật mình, nhưng không kịp phản kháng, anh kéo quần lót cô xuống, môi anh chạm vào chỗ nhạy cảm, lưỡi anh lướt qua, chậm rãi rồi nhanh dần, làm cô cong người, rên lớn, tay bám chặt lan can để không ngã. Nam dùng miệng một cách điêu luyện, lưỡi anh xoáy sâu, hút mạnh, làm chỗ nhạy cảm của cô co giật dữ dội, ướt át thấm ra đùi. Ly run rẩy, đầu óc quay cuồng, cơ thể căng lên vì khoái cảm mãnh liệt mà cô chưa từng trải qua với Tuấn. Anh đứng dậy, kéo cô vào phòng, đẩy cô ngã xuống giường, cởi áo mình ra, để lộ cơ thể rắn chắc với cơ bụng săn gọn và bờ vai rộng. Ly nhìn anh, mắt mờ đi vì dục vọng, cơ thể anh toát lên sức mạnh nam tính, và khi anh cởi quần, cô thấy “nó” – luôn cương cứng, dài và căng, làm cô đê mê chỉ bằng ánh mắt.

Nam đè lên cô, tay anh cởi thành thạo chiếc váy trắng, để lộ bầu ngực căng tràn, núm ngực hồng hào dựng đứng vì kích thích. Anh cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực, lưỡi anh xoáy quanh núm ngực, cắn nhẹ rồi hút mạnh, tay kia bóp bên còn lại, ngón tay vê mạnh làm cô rên to, cơ thể uốn éo dưới anh. Ly cảm thấy mình như bị thiêu cháy, mỗi cái chạm của anh đều mạnh mẽ, không chút nhẹ nhàng như Tuấn, và chính sự bạo dạn ấy làm cô điên cuồng. Anh kéo cô ngồi dậy, tay ấn đầu cô xuống:

“Thử đi, em sẽ thích.”

Ly ngỡ ngàng, nhưng cơ thể cô tự động cúi xuống, môi cô chạm vào phần dưới của Nam, ngập ngừng rồi ngậm lấy, lưỡi cô lướt quanh, cảm nhận độ cứng và hơi ấm làm cô run rẩy vì sự táo bạo của chính mình. Nam rên khẽ, tay anh giữ tóc cô, đẩy nhẹ để cô làm sâu hơn, ánh mắt anh sáng rực khi nhìn cô cuốn theo anh mà không kháng cự.

Anh kéo cô đứng lên, đẩy cô ra ban công lần nữa, để cô tựa vào lan can, tay anh nâng hông cô, đặt cô vào tư thế cúi xuống. Anh tiến vào từ phía sau, mạnh mẽ và dứt khoát, lấp đầy cô ngay lập tức, nóng hổi và cứng rắn, làm cô hét lên vì cảm giác bị xâm chiếm hoàn toàn. Anh đẩy nhanh, mỗi cú thúc làm cơ thể cô rung chuyển, ngực cô đung đưa theo nhịp. Anh siết chặt hông cô, móng tay cắm vào da thịt, kéo cô sát hơn, làm cô cảm nhận từng cú đâm sâu đến tận cùng. Ly rên lớn, gió từ hồ thổi qua làm tóc cô bay loạn, cơ thể cô nóng ran, chỗ nhạy cảm co giật dữ dội, ướt át đến mức thấm đẫm đùi. Nam kéo cô vào giường, đặt cô nằm ngửa, nâng chân cô lên vai anh, tiếp tục đẩy mạnh, ánh mắt anh khóa chặt vào mắt cô, giọng khàn:

“Em là của anh, Ly.”

Cô gật đầu, rên rỉ, tay bám chặt ga giường, cơ thể căng lên vì khoái cảm dâng trào.

Nam chuyển tư thế, kéo cô ngồi lên đùi anh, tay anh bóp ngực cô, ngón tay miết mạnh núm ngực, làm cô cong người, rên to hơn. Anh đẩy từ dưới lên, mỗi nhịp làm cô rung lên, chỗ nhạy cảm co bóp dữ dội, một luồng nhiệt bùng nổ từ bụng dưới, lan khắp cơ thể, làm cô hét lên, mắt nhắm chặt, đầu ngửa ra sau, cơ thể run rẩy không kiểm soát. Nam cảm nhận sự co giật của cô, anh đẩy mạnh thêm vài lần, cơ thể căng cứng, rên lớn, dòng tinh nóng hổi tràn ngập trong cô, làm cô rên thêm lần nữa vì cảm giác mãnh liệt. Anh ôm chặt cô, cả hai thở dốc, mồ hôi thấm ướt ga giường, cơ thể dính chặt vào nhau trong dư âm của khoái lạc.

Họ nằm xuống giường, Nam kéo cô vào lòng, tay anh vuốt nhẹ tóc cô, môi anh chạm lên trán cô, rồi lướt xuống má, một cử chỉ dịu dàng sau cơn cuồng nhiệt. Ly nép vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, làn da nóng ran của cô áp vào cơ thể rắn chắc của anh, và cô mỉm cười – không còn tội lỗi, không còn giằng xé, chỉ có hạnh phúc tràn đầy. Nam vuốt lưng cô, tay anh lướt nhẹ qua đường cong eo, thì thầm:

“Em tuyệt lắm, Ly.”

Cô ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi anh, giọng nhỏ nhẹ:

“Cảm ơn anh. Em chưa bao giờ thấy mình thế này.”

Họ ôm nhau, ánh nắng từ ban công chiếu vào, làm sáng lên căn phòng rộng lớn, và trong khoảnh khắc ấy, Ly biết mình đã tìm thấy điều mà cô khao khát bấy lâu – không phải sự an phận, mà là sự sống, sự đam mê, và Nam chính là người mang nó đến cho cô.
 
Tập 12:

Ánh nắng chiều nhạt dần trên mặt hồ phía xa, hắt qua cửa kính ban công, chiếu lên căn phòng ngủ rộng lớn của Nam, nơi Ly và anh vẫn nằm quấn quýt trên giường sau cơn cuồng nhiệt. Ga giường trắng tinh giờ đây nhàu nhĩ, thấm đẫm những vệt ướt của cả hai, mang theo hơi ấm và mùi hương hòa quyện từ cơ thể họ. Ly nép sát vào ngực Nam, mái tóc đen óng dài xõa rối trên vai anh, làn da trắng ngần lấp lánh mồ hôi, đôi mắt to tròn khép hờ trong một cảm giác mãn nguyện chưa từng có. Cô mềm mại tựa vào anh, vòng ngực căng tròn phập phồng chậm rãi, đôi chân thon dài quấn lấy chân anh như không muốn rời xa. Nam ôm cô, bàn tay rắn chắc vuốt nhẹ lưng cô, ngón tay lướt qua từng đường cong, dừng lại ở eo thon rồi kéo cô sát hơn. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

“Em ổn không? Anh hơi mạnh tay với em rồi.”

Ly mỉm cười, ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt long lanh:

“Em ổn. Em thích thế.”

Lời nói ấy bật ra tự nhiên, không chút ngượng ngùng, như thể cô đã hoàn toàn chấp nhận phần hoang dại trong mình mà Nam đánh thức. Anh cười khẽ, tay lùa vào tóc cô, kéo cô vào một nụ hôn nhẹ nhàng, khác hẳn sự dữ dội ban nãy – một nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn đầy chiếm hữu.

Họ nằm đó thêm một lúc, tận hưởng sự gần gũi không lời. Ly cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của Nam, nhịp tim anh đập đều đặn dưới ngực cô, và một cảm giác an toàn lạ lùng bao trùm lấy cô. Với Tuấn, cô chưa bao giờ có được sự mãn nguyện này – những lần gần gũi với anh luôn ngắn ngủi, vụng về, để lại cô với một khoảng trống không tên. Nhưng với Nam, mọi thứ đều khác – anh mạnh mẽ, quyết liệt, biết cách làm cô rung động đến tận cùng, và quan trọng hơn, anh khiến cô cảm thấy mình được trân trọng, được khao khát như một người phụ nữ thực sự. Cô tự hỏi liệu đây có phải là tình yêu, hay chỉ là dục vọng thuần túy, nhưng rồi cô gạt bỏ suy nghĩ ấy – cô không cần định nghĩa, cô chỉ biết mình hạnh phúc, và điều đó là đủ.

Nam ngồi dậy, kéo cô theo, tay anh nắm tay cô, giọng trêu chọc:

“Đói chưa? Anh làm em mệt cả buổi, để anh nấu gì cho em ăn nhé.”

Ly bật cười, gật đầu:

“Đói lắm rồi. Anh biết nấu thật không đấy?”

Anh nhướng mày, đứng lên, để lộ cơ thể cao lớn với bờ vai rộng và cơ bụng săn chắc vẫn còn lấp lánh mồ hôi:

“Thử rồi biết. Đi, xuống bếp với anh.”

Cô mỉm cười, mặc lại chiếc váy trắng đã bị xé rách một bên vai, nhưng không bận tâm – cô thích cảm giác tự do khi ở bên anh. Họ cùng bước xuống tầng dưới, không gian biệt thự rộng lớn giờ đây trở nên ấm áp hơn với tiếng cười nói của cả hai. Nam vào bếp, xắn tay áo làm một đĩa mì Ý đơn giản nhưng thơm lừng, trong khi Ly ngồi trên ghế cao, nhìn anh với ánh mắt tò mò và thích thú. Anh đặt đĩa trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh, tay anh vô thức đặt lên đùi cô, vuốt nhẹ:

“Ăn đi, không ngon thì anh đền.”

Ly nhấp một miếng, gật đầu:

“Ngon thật. Anh đúng là toàn năng.”

Nam cười lớn, tay anh siết nhẹ đùi cô:

“Toàn năng thì chưa, nhưng với em, anh sẽ cố.”

Bữa ăn trôi qua trong sự thoải mái và gần gũi. Ly không còn cảm giác tội lỗi hay lo lắng về Tuấn – cô đã bước quá xa khỏi cuộc sống hôn nhân của mình, và giờ đây, cô chỉ muốn đắm mình trong hiện tại với Nam. Khi họ dọn dẹp xong, Nam kéo cô ra phòng khách, bật một bản nhạc jazz nhẹ nhàng, rồi ngồi xuống sofa, ôm cô vào lòng. Cô tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng nhạc hòa cùng nhịp thở của anh, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy bình yên thực sự. Nhưng sự bình yên ấy không kéo dài – điện thoại của Ly rung lên trên bàn, màn hình sáng lên với tên “Tuấn”. Cô giật mình, tay run run khi cầm máy, Nam nhướng mày, giọng trầm:

“Chồng em à? Trả lời đi, anh không ngại.”

Ly cắn môi, mở tin nhắn:

“Anh về sớm hôm nay, em ở đâu? Sao không thấy em ở nhà?”

Trái tim cô thắt lại, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác phiền toái bất ngờ. Cô nhắn lại, giọng đều đều trong từng chữ:

“Em đi ăn với bạn, lát nữa em về.”

Tuấn không nhắn thêm, và cô đặt điện thoại xuống, quay sang Nam:

“Chồng em về sớm. Em phải về thôi.”

Nam gật đầu, nhưng tay anh siết chặt eo cô:

“Về thì về, nhưng em đừng để anh đợi lâu.”

Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên môi anh:

“Em sẽ không.”

Nam lái xe đưa cô về, không gian trong xe yên lặng nhưng đầy cảm xúc. Tay anh đặt trên đùi cô suốt chặng đường, ngón tay vuốt nhẹ như một lời nhắc nhở về những gì họ đã chia sẻ. Khi xe dừng trước căn hộ, Ly bước xuống, quay lại nhìn anh qua cửa kính:

“Cảm ơn anh hôm nay.”

Nam nhếch môi:

“Cảm ơn em mới đúng. Hẹn gặp lại.”

Cô gật đầu, bước vào nhà, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng thoáng tiếc nuối khi phải rời xa anh.

Tuấn đã ở nhà, ngồi trên sofa với ly cà phê, đôi mắt sắc sảo ngước lên khi cô bước vào. Anh mỉm cười, giọng đều đều:

“Em về rồi à? Đi với bạn vui không?”

Ly gật đầu, tránh ánh mắt anh:

“Vui lắm. Em đi tắm đây, mệt rồi.”

Cô bước nhanh vào phòng tắm, không muốn anh hỏi thêm, không muốn đối diện với sự giả dối mà cô đang mang. Dưới vòi nước nóng, cô nhắm mắt, để dòng nước rửa trôi mồ hôi và ký ức về Nam, nhưng cơ thể cô vẫn nóng ran khi nhớ lại những cái chạm của anh, cách anh làm cô đê mê trên giường. Cô tự nhủ phải giữ bí mật này, phải tiếp tục vai trò người vợ với Tuấn, nhưng trong lòng cô, Nam đã chiếm một vị trí không thể thay thế.

Đêm đó, khi Tuấn kéo cô vào lòng, hôn cô và lần nữa yêu cô theo cách vội vàng quen thuộc, Ly đáp lại một cách máy móc, mắt mở to nhìn trần nhà. Anh nhanh chóng kết thúc, ôm cô ngủ, không nhận ra sự lạnh nhạt trong ánh mắt cô. Khi anh chìm vào giấc ngủ, Ly lặng lẽ cầm điện thoại, nhắn cho Nam:

“Hôm nay em nhớ anh.”

Tin nhắn gửi đi, cô mỉm cười, trái tim đập nhanh vì một khao khát mãnh liệt. Nam đáp lại ngay:

“Anh cũng nhớ em. Mai gặp nhé?”

Cô nhắn:

“Ừ, mai em sẽ đến.”

Ly đặt điện thoại xuống, nằm xuống bên Tuấn, nhưng tâm trí cô đã ở nơi khác – bên Nam, trong căn nhà rộng lớn với ban công nhìn ra hồ, nơi cô đã tìm thấy chính mình. Cô biết mình không thể quay lại cuộc sống cũ, không thể tiếp tục an phận trong sự cô đơn mà Tuấn mang lại. Với Nam, cô là một người phụ nữ sống động, được yêu thương, và cô sẵn sàng bước tiếp trên con đường ấy, dù nó dẫn cô đến đâu. Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng lên, không phải vì tội lỗi, mà vì một quyết tâm mới mẻ – cô sẽ sống cho chính mình, và Nam là người cô chọn để đồng hành.
 

Tập 13:

Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm mai len lỏi qua rèm cửa căn hộ nhỏ, phủ lên khuôn mặt thanh tú của Ly một lớp vàng mờ đầy bí ẩn. Bên cạnh cô, Tuấn vẫn chìm trong giấc ngủ, hơi thở đều đặn vang lên như một nhịp điệu đơn điệu, nhưng hôm nay, nó không còn là âm thanh quen thuộc mang lại sự bình yên, mà như một sợi dây vô hình trói chặt cô vào một cuộc sống mà cô đã bắt đầu chán ghét. Đêm qua, khi Tuấn trở về và kéo cô vào một lần gần gũi ngắn ngủi, vụng về, cô đã nằm im, đôi mắt to tròn mở to nhìn trần nhà, cơ thể bất động nhưng tâm trí trôi xa – về căn biệt thự của Nam, về ban công nhìn ra hồ, về những khoảnh khắc mãnh liệt khiến cô cảm thấy mình thực sự sống. Tin nhắn gửi cho Nam – “Mai em sẽ đến” – không chỉ là một lời hẹn, mà là một tuyên ngôn thầm lặng, một ngọn lửa cháy bỏng trong lòng cô, thúc đẩy cô vượt qua ranh giới mà cô từng sợ hãi.

Ly ngồi dậy, đôi chân thon dài chạm vào sàn lạnh buốt, ánh mắt lướt qua Tuấn với một sự xa cách lạnh lùng, như thể anh chỉ còn là một cái bóng nhạt nhòa trong cuộc đời cô. Cô bước vào bếp, pha cà phê như một thói quen cũ kỹ, nhưng mỗi động tác giờ đây đều trống rỗng, không còn chút cảm xúc. Tuấn tỉnh giấc, lững thững bước ra, dáng người gầy cao quen thuộc hiện lên trong ánh sáng mờ, đôi mắt sắc sảo lướt qua cô, giọng ngái ngủ nhưng pha lẫn một tia nghi ngờ rõ rệt:

“Em dậy sớm thế? Dạo này em lạ lắm, Ly.”

Ly khựng lại, tay siết chặt mép ly cà phê, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhạt, giọng đều đều như gió thoảng:

“Anh tưởng tượng thôi. Em vẫn thế, chỉ hơi mệt một chút.”

Tuấn nhíu mày, ánh mắt anh dán chặt vào cô, từ khuôn mặt thanh tú xuống chiếc áo ngủ mỏng manh ôm sát cơ thể, nơi toát lên một sự quyến rũ mà anh chưa từng thấy trước đây. Anh bước tới gần, giọng trầm xuống, mang theo một áp lực vô hình:

“Thật không? Hôm qua anh về sớm, em không ở nhà. Em đi với bạn nào đấy?”

Ly quay lưng lại, giả vờ rửa tay dưới vòi nước, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng cô vẫn giữ giọng bình thản:

“Em đi ăn với bạn thôi, anh đừng hỏi nhiều. Cà phê đây, anh uống đi rồi đi làm.”

Tuấn không đáp, chỉ nhìn cô, ánh mắt anh sáng lên một tia nghi ngờ sắc lạnh. Anh cầm ly cà phê, nhưng ngón tay siết chặt quanh thân ly, lòng anh ngập tràn những câu hỏi không lời. Anh nhận ra sự thay đổi trong cô – cách cô trang điểm kỹ hơn, cách cô trả lời tin nhắn với nụ cười bí ẩn, và cả mùi hương lạ thoảng qua trên tóc cô đêm qua, không phải nước hoa cô thường dùng.

“Anh đi làm đây.”

Tuấn nói, giọng lạnh lẽo, mang một sức nặng khiến Ly thoáng rùng mình. Cô gật đầu, không quay lại, giọng nhỏ nhẹ:

“Ừ, anh đi cẩn thận.”

Tuấn mặc áo vest, cầm cặp bước ra cửa như mọi ngày, nhưng khi cánh cửa khép lại, anh không rời đi ngay. Anh đứng lặng ngoài hành lang, tay nắm chặt tay cầm cửa, hơi thở nặng nề, đôi mắt tối lại vì nghi ngờ. Anh không còn tin vào những lời giải thích hời hợt của cô nữa – Ly đang giấu anh điều gì đó, và anh quyết tâm tìm ra. Anh giả vờ rời đi, tiếng giày vang lên trên cầu thang như một màn kịch hoàn hảo, nhưng rồi anh quay lại, nấp vào một góc khuất, mắt dán chặt vào căn hộ, chờ đợi khoảnh khắc sự thật lộ diện.

Bên trong, Ly thở phào, cảm giác như vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình. Cô không còn bận tâm đến sự nghi ngờ của Tuấn, khi cô đã tìm thấy Nam, người mang đến cho cô một thế giới hoàn toàn khác. Cô cầm điện thoại, nhắn cho anh với một sự háo hức không giấu giếm:

“Anh rảnh không? Em qua ngay bây giờ.”

Tin nhắn từ Nam đến tức thì, ngắn gọn nhưng đầy cám dỗ:

“Rảnh từ đêm qua. Đến đi, anh đợi em.”

Cô mỉm cười, trái tim đập nhanh vì một niềm phấn khích nguy hiểm. Cô chọn một chiếc váy hồng bó sát, ngắn trên gối, ôm trọn cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn và đường cong eo thon đầy quyến rũ. Đôi giày cao gót đen làm đôi chân dài thêm kiêu hãnh, mái tóc đen óng buông xõa tự nhiên, vài lọn rơi xuống vai như một lời mời gọi thầm lặng. Cô đứng trước gương, tô son đỏ đậm, ánh mắt sắc sảo và quyến rũ, không còn chút dấu vết nào của người vợ nhút nhát ngày nào. Cô biết mình đang bước vào một con đường đầy rủi ro, nhưng sự khao khát được sống, được yêu đã vượt qua mọi nỗi sợ.

Ly cầm túi xách, bước ra khỏi nhà, dáng đi tự tin, không chút do dự. Từ góc khuất, Tuấn dõi theo từng cử động của cô, đôi mắt anh sáng lên một tia kích thích lẫn hồi hộp. Anh thấy cô trong chiếc váy bó sát mà anh chưa từng thấy bao giờ, đôi giày cao gót gõ nhịp trên sàn, dáng vẻ quyến rũ và kiêu hãnh khác xa người vợ anh từng biết. Anh siết chặt tay, nhưng thay vì cơn giận dữ bùng nổ, một cảm giác phấn khích kỳ lạ trào dâng trong lòng anh – như thể anh đang tham gia một trò chơi nguy hiểm, và Ly chính là quân cờ hấp dẫn nhất. Anh lặng lẽ đi theo cô, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện, đôi mắt không rời khỏi bóng dáng thon thả của cô khi cô bước xuống phố, bắt taxi và lướt đi trong dòng xe cộ.

Tuấn không dừng lại. Anh lên xe mình, lái theo chiếc taxi của Ly, giữ một khoảng cách an toàn nhưng không để mất dấu. Gió buổi sáng thổi qua cửa kính, làm mát làn da nóng ran của anh, nhưng trái tim anh lại đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh không biết đích đến của cô là đâu, nhưng mỗi con phố trôi qua, mỗi ngã rẽ cô chọn, đều làm anh thêm phấn khích. Ý nghĩ rằng Ly – người vợ ngoan ngoãn của anh suốt 5 năm – đang sống một cuộc sống bí mật, đang đến gặp một người đàn ông khác, không làm anh ghen tuông mà ngược lại, khơi dậy một sự tò mò mãnh liệt, một cảm giác kích thích mà anh chưa từng trải qua. Anh mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo và bí ẩn, lẩm bẩm:

“Em giỏi lắm, Ly. Đi đâu mà đẹp thế này? Anh muốn xem em giấu gì.”

Chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô Hà Nội, cách xa trung tâm thành phố. Ly bước xuống, dáng vẻ tự tin, mái tóc bay nhẹ trong gió. Tuấn đỗ xe cách đó một quãng, nấp sau một hàng cây, mắt dán chặt vào cô. Anh thấy cánh cửa biệt thự mở ra, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ mạnh mẽ trong chiếc áo sơ mi trắng xắn tay, bước ra đón cô. Người đàn ông nắm tay Ly, kéo cô vào trong, và cánh cửa khép lại sau lưng họ. Tuấn siết chặt vô lăng, hơi thở dồn dập, nhưng không phải vì tức giận – anh cảm thấy máu trong người nóng lên, tim đập thình thịch vì một sự phấn khích kỳ lạ.

Tuấn ngồi im trong xe, ánh mắt không rời khỏi căn biệt thự, đầu óc quay cuồng với những tưởng tượng. Anh hình dung Ly bên trong đó, trong vòng tay người đàn ông kia, và thay vì cơn ghen bùng nổ, anh lại thấy mình bị cuốn vào một trò chơi mà anh không thể rời mắt. Anh không lao đến gõ cửa, không đối mặt với cô – anh muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn xem cô sẽ đi xa đến đâu, và muốn tận hưởng cảm giác nguy hiểm này thêm một chút nữa. Anh bật cười khẽ, một âm thanh khô khốc vang lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe:

“Thú vị thật. Em làm tốt lắm, Ly. Nhưng anh sẽ không để em chơi một mình đâu.”

Anh khởi động xe, lái đi, nhưng trong đầu anh, một kế hoạch đã hình thành – anh sẽ tiếp tục giả vờ như không biết gì, sẽ để Ly tự do trong thế giới bí mật của cô, và khi thời cơ đến, anh sẽ bước vào, không phải để phá hủy, mà để tham gia vào trò chơi mà anh giờ đây thấy đầy hấp dẫn. Câu chuyện giữa họ giờ đây trở thành một ván cờ kịch tính, mỗi nước đi đều ẩn chứa nguy hiểm và cám dỗ, chờ đợi một bước ngoặt không ai lường trước.
 
123b
ee88
anime sex
cliphot
X
Back
Top