Chương 19: Tàn Cuộc và Bình Minh
Một giây.
Khoảnh khắc ánh mắt của Linh và Trọc giao nhau qua khe cửa chỉ kéo dài đúng một giây, nhưng trong một giây đó cả một thế giới sụp đổ và một thế giới khác được khai sinh. Trọc chết trân, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy dương vật đang cương cứng trong quần, cảm giác nhục nhã và khoái lạc hoà quyện vào nhau tạo thành một liều thuốc độc tê liệt mọi giác quan. Anh ta thấy nụ cười khẽ trên môi Linh, một nụ cười không phải dành cho hai gã đàn ông đang chiếm hữu cô, mà là dành cho anh ta. Đó là nụ cười của sự chiến thắng, của sự thấu hiểu.
Anh ta giật mình lùi lại, quay người, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo của hành lang. Anh ta không dám nhìn nữa. Anh ta chỉ đứng đó, lắng nghe. Lắng nghe tiếng da thịt va vào nhau chan chát, tiếng rên rỉ của em gái mình, tiếng gầm gừ thoả mãn của hai lão sếp. Mỗi một âm thanh như một mũi kim đâm vào màng nhĩ, rồi xoáy sâu vào não bộ, vừa tra tấn, vừa kích thích anh ta một cách tàn nhẫn.
Cuộc truy hoan kéo dài thêm gần một giờ nữa. Cuối cùng, khi mọi âm thanh đã tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng thở dốc mệt mỏi, Trọc mới dám cử động. Anh ta lảo đảo bước vào phòng khách, ngồi phịch xuống sofa, đầu óc trống rỗng. Anh ta không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì. Anh ta chỉ là một cái vỏ rỗng, bị rút cạn bởi tội lỗi và sự ham muốn bệnh hoạn của chính mình.
Một lúc sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Sato-san và Suzuki-san bước ra, trên người đã mặc lại áo choàng tắm. Vẻ mặt họ không còn là thú tính của những con thú săn mồi, mà là sự thoả mãn ngạo mạn của những kẻ chinh phục. Họ trông mệt mỏi, nhưng vô cùng hài lòng.
Linh bước ra sau cùng. Cô hoàn toàn khoả thân, cơ thể lấp loáng vì gel bôi trơn và mồ hôi, những vệt tinh dịch trắng đục chảy dài trên cặp đùi trong. Nhưng cô không có vẻ gì là nhục nhã hay mệt mỏi. Cô bình tĩnh một cách đáng sợ. Cô đi đến tủ quần áo, lấy ra hai chiếc khăn tắm sạch, đưa cho hai người đàn ông.
"Hai ngài có muốn dùng phòng tắm trước không ạ?" cô hỏi bằng tiếng Anh, giọng nói đều đều như một nữ quản gia chuyên nghiệp.
Sự điềm tĩnh của cô khiến hai lão sếp có phần nể sợ. Họ đã từng chơi qua nhiều loại gái, nhưng chưa từng thấy ai sau một cuộc truy hoan tàn bạo như vậy lại có thể giữ được sự bình thản đến thế. Cô không phải là một con điếm, cũng không phải là một nạn nhân. Cô giống như một nữ tu sĩ vừa hoàn thành một nghi lễ hiến tế thiêng liêng.
Họ lần lượt vào phòng tắm. Khi bước ra, trên người đã mặc lại bộ quần áo công sở chỉnh tề, họ lại trở thành những doanh nhân quyền lực, những người có thể quyết định số phận của Trọc.
Sato-san bước đến trước mặt Linh, người lúc này chỉ khoác hờ chiếc áo sơ mi của Trọc để lộ ra đôi chân dài và những vết bầm tím lờ mờ trên da. Lão không chạm vào cô. Ánh mắt lão không còn là sự thèm thuồng đơn thuần, mà có cả sự thán phục và một chút gì đó e dè.
"You are a very... impressive woman, Linh-san. Truly unforgettable." (Cô là một người phụ nữ rất... ấn tượng, Linh-san. Thực sự không thể nào quên.)
Lão vỗ vai Suzuki-san, rồi nhìn sang Trọc, người vẫn đang ngồi bất động trên sofa. Lão nói tiếp như một lời ban ơn, một sự định đoạt:
"Don't worry about your friend Trac. His permanent residency... consider it done." (Đừng lo cho bạn của cô, Trọc. Vấn đề thường trú của cậu ta... cứ coi như đã xong.)
Nói rồi, họ rời đi một cách lịch sự, như thể vừa kết thúc một cuộc đàm phán kinh doanh thành công. Linh tiễn họ ra cửa, cúi đầu chào theo đúng kiểu Nhật. Khi cánh cửa đóng lại, nụ cười chuyên nghiệp trên môi cô lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.
Căn hộ chìm trong im lặng đến đáng sợ. Chỉ còn lại hai kẻ đồng lõa trong một sân khấu đã hạ màn. Trọc vẫn ngồi đó, không dám ngẩng đầu lên.
Linh bước vào bếp, rót một ly nước lọc, uống một hơi cạn sạch. Cô không nhìn Trọc, nhưng cô biết anh ta đang ở đó, đang nhìn cô, đang chờ đợi một sự phán xét.
Cuối cùng, Trọc cũng lên tiếng. Giọng nói của anh ta vỡ vụn, đầy đau đớn và tự khinh bỉ.
"Tại sao... Tại sao em lại làm thế, Linh?"
Linh đặt chiếc ly xuống bàn, tiếng thuỷ tinh va vào mặt gỗ nghe khô khốc. Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh trai mình. Ánh mắt cô lạnh lẽo, không một chút cảm xúc, không một chút thương hại.
"Vì nó cần phải thế." cô đáp, giọng nói cũng lạnh như băng. "Vì giấc mơ của anh. Vì sự nhàm chán của em. Vì tất cả mọi thứ."
Cô bước lại gần, đứng trước mặt Trọc đang ngồi co rúm trên sofa. Cô cúi người xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ cách mặt anh ta vài centimet. Cô thì thầm, nhưng từng chữ lại như những nhát dao, lột trần lớp vỏ đạo đức giả cuối cùng của anh ta.
"Và anh cũng đừng giả vờ trong sạch. Em đã thấy anh ngoài cửa. Anh đứng đó, nhìn em, và tay anh đang làm gì? Anh cũng thích mà, phải không? Anh thích nhìn em bị người khác chà đạp như vậy. Thậm chí còn hơn cả chồng em."
Câu nói của Linh như một bản án tử hình. Nó phá hủy hoàn toàn những tàn dư cuối cùng của mối quan hệ anh em. Trọc không thể chối cãi. Anh ta đã là một phần của nó. Anh ta không chỉ là khán giả, anh ta là một kẻ đồng phạm, một kẻ thưởng thức. Từ giờ phút này, cô là người điều khiển, còn anh ta là kẻ phục tùng, bị trói buộc bởi chính tội lỗi của mình.
Những ngày sau đó trôi qua như trong một cơn ác mộng. Trọc đi làm như một cái máy, cố gắng dùng sự mệt mỏi thể xác để quên đi nỗi dằn vặt. Ở công trường, Sato-san đối xử với anh ta một cách cực kỳ chuyên nghiệp, khen ngợi hiệu suất công việc trước mặt mọi người. Nhưng mỗi khi chỉ có hai người, trong ánh mắt của lão lại có một sự ngầm hiểu, một cái nhìn từ bề trên dành cho kẻ dưới, một cái nhìn như thể lão đang nói: "Tao biết bí mật của mày. Mày nợ tao."
Vài hôm sau, Trọc được Sato-san gọi vào văn phòng. Lão thông báo rằng công ty sẽ bảo lãnh hoàn toàn và xúc tiến nhanh cho hồ sơ xin thường trú của anh ta. "Cậu là một nhân viên ưu tú, Trọc-kun. Chúng tôi muốn giữ cậu ở lại lâu dài." Lão nói, giọng điệu trang trọng.
Một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy Trọc. Anh ta đạt được giấc mơ cả đời, thứ mà anh ta đã đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt trong suốt bao nhiêu năm. Nhưng anh ta không hề cảm thấy vui sướng. Chỉ có sự nhục nhã và cảm giác mình như một thằng ma cô vừa bán em gái thành công. Anh ta cúi đầu cảm ơn, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Ra khỏi văn phòng, việc đầu tiên Trọc làm là gọi điện cho Đức Anh. Anh ta cần một ai đó để chia sẻ, để tìm kiếm một sự đồng cảm, dù biết rằng người đó cũng là một phần của sự bệnh hoạn này.
Đầu dây bên kia, Đức Anh không hề ngạc nhiên, trái lại còn tỏ ra vô cùng đắc ý và phấn khích.
"Thấy chưa? Em đã bảo mà. Vợ em biết nó đang làm gì. Anh nên cảm ơn em gái đi. Cô ấy hy sinh vì anh đấy." Giọng Đức Anh đầy vẻ tự hào. Rồi gã hạ giọng, chuyển sang một tông điệu tò mò, dâm đãng. "Mà này... kể em nghe đi... hai lão đó thế nào? Có khoẻ không? Vợ em có 'phục vụ' tốt không? Có rên nhiều không? Kể chi tiết vào..."
Đức Anh bắt đầu hỏi chi tiết về đêm hôm đó với sự háo hức của một kẻ cuồng dâm, biến nỗi đau và sự nhục nhã của Trọc thành một câu chuyện khiêu dâm để gã thủ dâm tinh thần. Trọc cúp máy, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ. Anh ta nhận ra, trong thế giới bệnh hoạn này, anh ta hoàn toàn cô độc.
Tối hôm đó, Trọc trở về căn hộ. Anh ta mang theo một chai rượu sake đắt tiền và một ít đồ ăn ngon mua ở siêu thị. Anh ta cố gắng tạo ra một không khí ăn mừng, một nỗ lực tuyệt vọng để bình thường hoá những chuyện đã xảy ra.
Anh ta báo tin vui cho Linh. Anh ta cố gắng nói lời cảm ơn: "Linh à, cảm ơn em... vì anh..."
Linh, người đang ngồi xem tivi, chỉ thờ ơ gật đầu, mắt không rời khỏi màn hình. "Tốt. Vậy là sự hy sinh của em không vô ích."
Sự lạnh lùng của cô còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách móc nào. Trọc nhận ra cô đã thực sự thay đổi. Anh ta có được tương lai của mình, nhưng đã vĩnh viễn mất đi cô em gái. Anh ta giờ đây là tù nhân của cô, bị trói buộc bởi tội lỗi và sự đồng lõa.
Họ ngồi ăn trong im lặng. Chuyến đi sắp kết thúc. Trọc đang nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với cuộc sống mới của mình như thế nào, thì điện thoại của anh ta reo lên. Là Sato-san gọi. Theo thói quen, anh ta bấm nút nghe và bật loa ngoài.
Giọng Sato-san vang lên, vui vẻ và đầy quyền lực: "A, Trọc-kun, tôi gọi để báo một tin vui nữa đây. Cuối tuần này, để ăn mừng một hợp đồng lớn, tôi và vài đối tác rất quan trọng sẽ có một bữa tiệc nhỏ trên du thuyền. Coi như là một phần thưởng cho những nhân viên xuất sắc như cậu, tôi đặc biệt mời cậu tham gia."
Trọc chết lặng.
Sato-san nói tiếp, giọng điệu khéo léo hơn: "À, mà các đối tác của tôi, sau khi nghe tôi kể về bữa tối hiếu khách và đặc biệt ở nhà cậu, họ đã bày tỏ sự ngưỡng mộ và đặc biệt yêu cầu... nếu có thể, được gặp gỡ cô bạn gái xinh đẹp và duyên dáng của cậu để làm cho không khí bữa tiệc thêm phần trang trọng và vui vẻ. Cậu đưa cô ấy đi cùng nhé. Đây là cơ hội tốt để cậu tạo quan hệ đấy."
Trọc không thể nói được lời nào. Anh ta bị đặt vào một tình thế không thể từ chối. Từ chối không chỉ là phụ lòng tốt của sếp, mà còn là làm mất mặt sếp trước các đối tác quan trọng.
Sau khi cúp máy, anh ta quay sang nhìn Linh với ánh mắt tuyệt vọng.
Linh, người đã nghe toàn bộ cuộc gọi, chỉ khẽ nhếch mép cười một nụ cười lạnh lùng, đầy quyền lực. Cô nhìn Trọc "Xem ra... 'công việc' của em vẫn chưa kết thúc." cô nói, giọng đầy ẩn ý. "Và có vẻ như... anh cũng có một vai trò mới rồi đấy, anh trai."
Câu nói cuối cùng, đặc biệt là hai chữ "anh trai", được cô thốt ra một cách mỉa mai, như một nhát dao cuối cùng, khẳng định vị thế hoàn toàn đảo ngược của họ. Cơn ác mộng không chỉ vừa mới bắt đầu, mà nó đang mở rộng quy mô, kéo cả hai vào một vòng xoáy trụy lạc không có lối thoát.