ee88
123b
sẽ hay hơn nếu chủ thuần cuckold và kích thích hơn nếu là cuckold với ng lạ yếu tố anh em ruột ll cứ thấy cấn cấn sao ấy
 

Chương 13: Vòng Xoáy​


Screenshot 2025-08-04 at 11.28.34.webp




Linh bị bịt mắt, hai tay bị trói chặt, thân thể mềm nhũn uốn lượn theo từng đợt khoái cảm dâng trào đến mức điên dại. Hơi thở cô dồn dập, đứt quãng, từng tiếng rên rỉ dâm đãng thoát ra từ sâu thẳm cổ họng vừa nức nở vừa van xin: “Sâu nữa đi anh… Ưm… Địt em mạnh vào!” Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô đang ngậm chặt lấy một thứ to lớn, nóng bỏng, gân guốc, còn chiếc lồn ướt át thì đang bị một con cu khác lấp đầy, thúc mạnh từng nhịp thô bạo. Tiếng bú mút tóp tép đầy ướt át, tiếng thịt da va chạm “bộp bộp” dồn dập trong không gian kín mít hòa cùng hơi thở hổn hển, đầy dục vọng của những kẻ đang vần vò cô. Mùi tinh dịch thoang thoảng trong không khí càng khiến bản năng dâm đãng của Linh trỗi dậy.

Đức Anh, với mỗi cú thúc hông đều cảm nhận được chiếc lồn của Linh co bóp dữ dội, siết chặt lấy con cu anh ta như muốn nghiền nát, từng thớ thịt bên trong như muốn bóp nát anh ta. Anh ta ghì chặt lấy eo cô thúc mạnh hơn, sâu hơn khiến Linh ưỡn người cong cớn, cặp vú căng tròn run rẩy theo từng nhịp va chạm. Khoái cảm cuộn trào khi anh nghe những tiếng rên rỉ dâm đãng của cô, đặc biệt là khi Linh lơ đãng gọi tên hai gã đàn ông kia, những kẻ mà cô nghĩ đang làm tình với mình: “Trung… Tuấn… mạnh nữa đi… Em muốn! Đụ chết em đi!” Đức Anh không nói lời nào, chỉ cúi xuống hôn hít lên cổ, lên xương quai xanh của cô, hít hà mùi hương mê hoặc của cơ thể cô, tận hưởng khoảnh khắc này. Ánh mắt lấp lánh sự tính toán, Đức Anh nhìn sang Trọc ngầm ra hiệu cho anh vợ.

Bên dưới, Trọc nhắm nghiền mắt cảm nhận sự mềm mại, ướt át, ẩm nóng của đôi môi Linh, của chiếc lưỡi cô đang quấn lấy con cu anh ta một cách điêu luyện. Từng tiếng Linh gọi tên Trung và Tuấn như xát muối vào lòng Trọc nhưng đồng thời lại kích thích anh ta đến điên cuồng, biến sự ghen tuông thành một thứ dục vọng hung hãn, bệnh hoạn. Máu trong người Trọc như sôi lên, anh ta dập từng cú "lút cán" vào lồn Linh, mạnh bạo, thô thiển như muốn xé toạc cô ra, như muốn trút hết cơn giận và sự căm ghét vào thân thể dâm đãng của em gái mình. Anh ta không còn mơn trớn, vuốt ve như những lần trước mà chỉ tập trung vào những cú thúc mạnh bạo, dồn dập, mỗi nhịp dập xuống như muốn xé toạc cô ra, muốn cô phải cảm nhận được sự giận dữ của mình, phải đau đớn và nhục nhã vì những lời cô vừa thốt ra. Cảm giác vừa ghen tuông, vừa tội lỗi, vừa bệnh hoạn này làm con cu anh ta cương cứng hơn, nứng hơn bình thường rất nhiều, vượt xa khoái cảm thể xác đơn thuần. Anh ta nghiến răng cố kìm nén tiếng rên rỉ của chính mình, chỉ có tiếng thúc hông dồn dập mạnh mẽ vang lên thay cho lời nói. Đây cũng là một phần lý do khiến Linh không thể nhận ra anh trai mình, bởi sự thô bạo này khác hẳn với cách Trọc thường địt cô.

Đức Anh nhận ra sự giận dữ tột cùng của Trọc qua từng cú thúc như muốn xé nát của anh vợ, qua từng cái siết chặt hàm răng. Anh ta nở nụ cười nham hiểm, biết rằng Trọc đã hoàn toàn sa vào vòng xoáy bệnh hoạn này, giống như anh ta. Để tăng thêm sự kịch tính và biến thái, Đức Anh hợp tác với Trọc. Anh ta ghì chặt lấy đầu Linh, bàn tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô không cho cô cử động. Rồi anh ta ép con cặc của mình đút thật sâu vào họng cô, mạnh đến mức Linh chỉ có thể ưỡn người lên, cơ thể run bắn, cổ họng cô phát ra tiếng "ực ực" đầy khó khăn. Tiếng "ọc ọc" vang lên khi cô cố gắng nuốt trọn thứ to lớn đó khiến Linh ho sặc sụa, cổ họng như bị tắc nghẹn, nước mắt không kiểm soát chảy dài dưới lớp khăn bịt mắt. Khoái cảm lẫn lộn với sự đau đớn, nhục nhã khiến Linh càng trở nên điên dại, cô không thể phân biệt rõ ràng cảm giác nào đang chế ngự mình.

Trong cơn giận giữ lẫn với khoái cảm tột đỉnh, Trọc không kìm được vỗ mạnh vào hai mông căng tròn trắng nõn đang rung rinh của Linh, tạo ra tiếng "chát chát" vang dội trong phòng. Hằn lên trên làn da trắng muốt của cô là những vết đỏ ửng, như dấu ấn của sự chiếm hữu. Trong Trọc bây giờ là một mớ cảm xúc hỗn loạn đến điên rồ: một thứ khoái cảm bệnh hoạn khi làm tình với em gái ruột, một sự hưng phấn tột cùng từ cảnh tượng dâm đãng của cô và sự ghen tuông điên cuồng khi cô gọi tên những thằng đàn ông khác. Tất cả hòa quyện lại làm anh ta còn sướng hơn cả lần đầu địt Linh. Anh ta muốn Linh phải cảm nhận được cơn giận của mình, muốn cô phải chịu đựng sự trừng phạt đầy nhục dục này và điều đó càng khiến anh ta đạt cực khoái mãnh liệt hơn, khiến cơ thể anh ta run rẩy từng hồi. Cảm xúc đó không thể che giấu và bị Đức Anh nhìn thấu, khiến Đức Anh càng thêm thỏa mãn với sự thành công của kế hoạch.

Linh, trong bóng tối và sự hỗn loạn của khoái cảm dâng trào bắt đầu nhận ra một điều gì đó lạ lẫm. Hai con cu này, một cái đang cắm trong lồn, một cái đang chôn trong miệng có cảm giác rất khác so với Trung và Tuấn. Cái trong miệng cô to hơn, gân guốc hơn và có một mùi rất quen thuộc, một mùi mà cô đã ngửi thấy hàng ngàn lần nhưng cô không thể gọi tên, không thể kết nối với ký ức. Cái trong lồn cũng vậy, mạnh mẽ hơn, và có một sự quen thuộc đến rợn người, một thứ cảm giác mà cô đã từng trải qua nhưng trí óc không thể kết nối rõ ràng. Linh bắt đầu giãy giụa nhẹ, tiếng rên rỉ trở nên lẫn lộn giữa khoái cảm tột độ và sự bối rối, sợ hãi. Một cảm giác bất an len lỏi qua từng tế bào như một luồng gió lạnh lướt qua tâm hồn. Sự hoang mang chỉ thoáng qua trong tích tắc rồi lại bị những đợt sóng khoái lạc dữ dội nhấn chìm, khiến cô không còn tâm trí để suy nghĩ.

Mặc dù đã có một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên khi nhận ra sự khác lạ, nhưng dục vọng mãnh liệt đã chiến thắng nỗi sợ hãi đó một cách áp đảo. Dù trong tiềm thức có sự bối rối và hoang mang, Linh vẫn tiếp tục quan hệ một cách rất dâm đãng, bản năng dâm phụ đã hoàn toàn trỗi dậy chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô. Cô nhún nhảy theo từng cú thúc, chủ động mời gọi như một con điếm thực thụ. Hai chân cô quấn chặt lấy eo người đàn ông, mông cô không ngừng nhún nhẩy, ép sát từng nhịp ra vào. Chiếc lồn cô ướt át đến mức phát ra những tiếng "tõm tõm", "chẹp chẹp" đầy gợi dục. Những tiếng rên rỉ, những lời van xin vẫn tuôn ra không ngừng, thể hiện sự thỏa mãn tột độ bất chấp sự thật đang dần hé lộ. Khoái cảm đã hoàn toàn chế ngự lý trí và bản năng tự vệ của cô, đẩy cô sâu hơn vào vòng xoáy dục vọng như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Cô cảm thấy mình như bị kéo vào một xoáy nước đen tối vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút không cưỡng lại được, hoàn toàn bất lực và cam chịu.

Đức Anh không nói một lời, gương mặt anh ta ẩn hiện trong bóng tối với nụ cười nham hiểm. Anh ta lập tức đổi vị trí cho Trọc. Đức Anh quan sát Linh đang cố giãy giụa điên cuồng để tháo khăn bịt mắt nhưng không được vì tay đang bị trói chặt, khuôn mặt cô méo mó, nhăn nhó trong bóng tối vừa khao khát vừa hoang mang. Từ phía sau, Đức Anh trong tư thế doggy vươn người tới, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay đang bị trói của Linh, không cho cô cựa quậy. Tay kia anh ta mạnh mẽ, thô bạo chỉnh miệng Linh vào đúng con cặc đang cương cứng, gân guốc phía trước của Trọc, ép cô ngậm sâu hơn nữa. Đức Anh dập thật mạnh con cặc vào lồn Linh, cú thúc dứt khoát đến tận cùng, khiến Linh phải rướn người về phía trước, ngậm chặt lấy cặc Trọc. Con cặc đi sâu vào họng cô khiến Linh cảm thấy nghẹt thở, hai mắt cô trợn ngược dưới lớp khăn bịt mắt, cơ thể cô giật nảy lên vì vừa đau vừa sướng, một sự kết hợp bệnh hoạn của khoái cảm và sự ép buộc.

“Ưm… Ai… ai đấy…” Linh thốt lên, giọng nói đứt quãng, nghẹn ngào vì những cú thúc dồn dập như búa bổ của Đức Anh và những cú nhấp không ngừng của Trọc, xen lẫn tiếng ho sặc sụa. Đức Anh cười nham hiểm, thúc mạnh thêm một nhịp vào lồn cô, rồi thì thầm vào tai như muốn xuyên thẳng vào tâm trí cô: “Em đoán xem nào, con đĩ của anh… Em sướng chứ?”

Trọc không nói một lời nào chỉ thúc mạnh hơn nữa vào miệng Linh, đưa con cặc vào sâu hơn trong miệng Linh, mặc kệ những tiếng ho sặc sụa, những giọt nước mắt nóng hổi của cô đang chảy dài trên má. Linh cảm thấy cổ họng mình bị lấp đầy hoàn toàn, muốn nôn khan nhưng không thể, chỉ có thể nuốt xuống thứ to lớn, tanh nồng đó. Từng cơn buồn nôn dâng lên rồi lại bị dập tắt bởi sự ép buộc và khoái cảm kỳ lạ.

Họ tiếp tục làm tình với Linh trong bóng tối, biến cô thành một con rối tình dục thuần túy hoàn toàn bị điều khiển bởi dục vọng và những kẻ đang thao túng cô. Đức Anh liên tục thay đổi tư thế, từ doggy sang truyền thống, rồi bế xốc cô lên. Cả hai đều muốn đẩy Linh đến giới hạn cuối cùng, để cô hoàn toàn sụp đổ dưới dục vọng, không còn đường lui, không còn chút liêm sỉ hay nhân tính nào. Khoái cảm dâng trào đến đỉnh điểm khiến Linh rên rỉ không ngừng, cơ thể cô căng cứng rồi giãn ra, run rẩy theo từng nhịp thúc, từng tiếng va chạm. Chiếc lồn cô không ngừng co thắt, bóp chặt lấy hai con cu, như muốn vắt kiệt từng giọt tinh túy của chúng. Cô ưỡn ngực, đầu ngửa ra sau, hai tay bị trói chặt nhưng khoái cảm vẫn trỗi dậy biến cô thành một dâm phụ cuồng nhiệt, sẵn sàng dâng hiến mọi thứ, mỗi nhịp thở đều mang theo âm hưởng của nhục dục.

Cuối cùng, cả hai cùng lúc trút bỏ tinh dịch vào Linh. Đức Anh gầm gừ, bắn đầy dòng tinh nóng hổi, đặc sệt vào tử cung cô, cảm nhận nó trào vào sâu bên trong, lấp đầy mọi ngóc ngách. Anh Trọc thì rên lên một tiếng mãn nguyện rồi bắn hết tinh dịch vào miệng và họng cô, từng dòng nóng ấm trào vào cổ họng Linh khiến cô gần như nghẹt thở, không thể thở nổi. Linh ho sặc sụa, cảm nhận vị tanh nồng, mặn chát của tinh dịch tràn ngập trong khoang miệng, cơ thể cô co giật từng hồi. Từng thớ thịt trên người cô run rẩy bần bật, nhưng dục vọng vẫn còn vương vấn trong từng mạch máu, từng nơron thần kinh.

Con cu của Trọc giật giật từng nhịp cuối cùng như trút nốt số tinh trùng còn sót lại vào miệng Linh, cũng là lúc Đức Anh lạnh lùng tháo khăn bịt mắt của cô. Ánh sáng đột ngột tràn vào khiến Linh nheo mắt, chớp chớp để thích nghi, đồng thời cố gắng trấn tĩnh lại sau cơn khoái cảm cuồng dại, dâm đãng vừa rồi. Khi đôi mắt đã quen dần với ánh sáng, cô nhìn quanh căn phòng lộn xộn, cảnh tượng đập vào mắt cô là ga giường nhàu nát, những vệt tinh dịch trắng đục loang lổ, những chiếc vỏ bao cao su vương vãi trên sàn nhà, một sự bừa bộn trần trụi của dục vọng. Ánh mắt cô run rẩy dừng lại nơi Đức Anh đang đứng đó, quần áo xộc xệch, mái tóc rối bời, nụ cười bí ẩn, đầy thỏa mãn và chiến thắng hiện rõ trên môi. Rồi cô quay sang, đôi mắt cô mở to đến cực điểm khi thấy anh Trọc đang cúi người, con cu còn vương vãi dịch nhầy, gương mặt anh ta vẫn còn nguyên vẻ khoái lạc pha lẫn sự bệnh hoạn và chút hối lỗi thoáng qua.

Linh chết sững, cơ thể cô cứng đờ như bị hóa đá, toàn thân run rẩy không kiểm soát, một cơn buồn nôn kinh hoàng dâng lên đến tận cổ họng, tưởng chừng như cô sẽ nôn ra hết những thứ vừa nuốt vào, tất cả những gì cô vừa trải qua. Cảm giác vừa rồi, đang từ đỉnh cao của sự thỏa mãn tột độ, bất ngờ chuyển sang sự kinh hoàng tột cùng khi thấy chồng và anh trai. Cô vừa xấu hổ đến muốn độn thổ khi nhận ra mình đã thể hiện sự dâm đãng đến tột cùng như thế nào, và lộ ra rằng cô đã vì ham muốn mà giấu chồng đi tìm trai để thoả mãn những dục vọng đen tối nhất của bản thân. Nỗi nhục nhã thiêu đốt toàn thân, khiến cô chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này, chôn vùi trong bóng tối. Thế nhưng, trong sâu thẳm, một chút nhẹ nhõm len lỏi qua sự hoảng loạn tột cùng, như một tia sáng yếu ớt trong đêm tối. Giờ đây, Đức Anh đã biết hết, cô không còn phải giấu anh bất cứ điều gì nữa. Đã nhiều lần cô nghĩ đến việc thú nhận với anh về những cuộc gặp gỡ bí mật với Trung và Tuấn nhưng chưa biết bắt đầu như thế nào, và giờ thì mọi thứ đã phơi bày. Một gánh nặng vô hình dường như được trút bỏ, dù cái giá phải trả là sự mất mát hoàn toàn nhân phẩm. Cô cố gắng thốt lên lời nhưng chỉ có thể ú ớ, giọng run rẩy đến tận cùng như một tiếng nấc nghẹn bị bóp nghẹt, đầy tuyệt vọng: "Chồng....anh Trọc, sao...sao lại như thế?!"
 

Chương 14: Lần Đầu Tiên​


RDT_20250808_1700484757323045336807769.webp



Cánh cửa phòng khẽ đóng lại, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, Đức Anh đã rời đi để lại Linh và Trọc trong không gian ngột ngạt và đầy ám ảnh. Ánh đèn mờ ảo trong phòng khách sạn phơi bày một khung cảnh bừa bộn đến trần trụi: ga trải giường nhàu nhúm, những vệt tinh dịch trắng đục loang lổ trên tấm vải lụa, những chiếc vỏ bao cao su vương vãi trên sàn, tất cả như một bằng chứng tố cáo tội lỗi của họ.

Linh ngồi đó cơ thể mềm nhũn, đầu óc quay cuồng trong men say dục vọng. Cô cúi mặt không dám đối diện với Trọc, người anh trai mà cô đã từng yêu thương, kính trọng. Cô cảm thấy xấu hổ đến tột cùng, nhục nhã vì sự dâm đãng của chính mình nhưng đồng thời lại có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Gánh nặng của những bí mật, những lần lén lút đã được trút bỏ. Cuộc sống hai mặt, lừa dối Đức Anh đã kết thúc nhưng cái giá phải trả lại quá đắt: sự mất mát và sự rạn nứt không thể hàn gắn với hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô.

Trọc đứng đó, khuôn mặt hằm hằm, đôi mắt đỏ ngầu, nỗi ghen tuông bệnh hoạn vẫn chưa tan hết. Anh ta lẳng lặng tiến lại gần giường, ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân Linh, từ chiếc lồn sưng đỏ vẫn còn vương vãi tinh dịch của chính anh ta cho đến khuôn mặt cúi gằm đầy hổ thẹn. Giọng anh ta khô khốc, đầy cay đắng, như một lưỡi dao găm sâu vào tim Linh: “Sao lại dễ dãi với người khác như vậy,?” Anh ta đang nhắc đến những lời Linh đã rên rỉ khi gọi tên Trung và Tuấn, ám chỉ sự dâm đãng của cô nhưng thực chất là đang ghen tuông một cách méo mó, vì chính anh ta cũng đã làm tình với cô.

Linh ban đầu chỉ ậm ừ cho qua, cố gắng lảng tránh. Tuy nhiên, khi Trọc tiếp tục lăng mạ cô, một ngọn lửa giận dữ đột nhiên bùng lên trong cô. Linh ngẩng đầu lên ánh mắt đầy thách thức, giọng nói yếu ớt nhưng đầy cay đắng: “Chẳng phải nhờ có như vậy mà anh mới được địt em sao? Anh ghen tuông với người khác, vậy còn anh thì sao? Anh là anh ruột của em cơ mà! Hay anh cũng chỉ lợi dụng sự dâm đãng của em để thỏa mãn dục vọng của mình?”

Câu nói này như một cú tát trời giáng vào lòng tự ái của Trọc, khiến anh ta sững sờ đứng chết lặng. Trọc nhận ra Linh nói không sai, chính sự dâm đãng của cô đã thỏa mãn anh ta, khiến anh ta có được khoái cảm bệnh hoạn mà anh ta không thể từ bỏ. Anh ta câm nín, sự giận dữ chuyển thành một cơn nứng bệnh hoạn, con cu anh ta lại cương cứng lên một lần nữa. Cảm giác tội lỗi và dục vọng điên cuồng hòa quyện, khiến anh ta trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Linh nhận ra mình đã lỡ lời, ánh mắt cô dịu lại, đầy day dứt. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần Trọc, vòng tay ôm lấy anh, cơ thể cô cọ sát vào anh khơi gợi dục vọng. Môi cô đặt lên môi anh, một nụ hôn vừa ướt át vừa đầy day dứt, lưỡi cô khẽ chạm vào lưỡi anh như muốn nói lên những điều khó nói. Cùng lúc đó bàn tay vẫn còn đang run rẩy nắm lấy con cu Trọc, thứ đang cứng dần lên. Linh đè Trọc xuống giường, chủ động bú cu cho anh. Chiếc lưỡi điêu luyện của cô liếm nhẹ lên đầu khấc, mút mát, rồi trượt xuống hai hòn dái căng tròn, rồi lại vòng ra sau, liếm quanh lỗ đít anh. Trọc cảm thấy được trân trọng, nhưng trong thâm tâm vẫn đang giận Linh. Anh ta nhanh chóng nhập cuộc lật người đè Linh xuống, không còn mơn trớn mà dập thật mạnh vào lồn cô trong tư thế doggy. Cảm giác vừa yêu vừa hận khiến mỗi cú thúc của anh ta đều mang theo sự thô bạo. Tay anh ta tét mạnh vào mông Linh khiến cặp mông trắng nõn đỏ ửng. "Chát! Chát!" từng tiếng vang lên giòn giã. Linh rên rỉ, vừa vì đau đớn vừa vì khoái cảm tột cùng.

Đức Anh quay trở lại phòng, nụ cười hiện rõ trên môi. Anh ta thấy Trọc đang địt Linh một cách mạnh bạo, vừa địt vừa gọi Linh là "con điếm". Đức Anh nhận ra Trọc đã hoàn toàn sa ngã vào trò chơi bệnh hoạn này. Máu cuckold đang dần ngấm vào Trọc. Đức Anh tiến lại gần, đút con cu vào mồm Linh rồi nói với Trọc: "Con vợ em dám trốn chồng cho trai địt, theo bác thì nên xử lý thế nào?". Anh ta muốn Linh và Trọc cùng tham gia vào vở kịch trừng phạt này. Linh hoàn toàn nhập cuộc, cô vừa bú mút cu Đức Anh vừa rên rỉ dâm đãng: "Ưm là vợ sai rồi, chồng với anh phạt vợ đi ư ư ưm." Cô vừa muốn chuộc lỗi vừa muốn thỏa mãn dục vọng của mình. Trọc, trong cơn giận dữ và khoái cảm tột đỉnh, một tay bóp chặt vú Linh, một tay vỗ vào mông Linh "chát chát": "Con đĩ này, để anh và chồng mày dạy lại mày!". Anh ta vừa đóng vai người anh bị "phản bội" vừa là người đàn ông cuồng dâm đang chiếm hữu cô.

Đức Anh thì thầm vào tai Trọc, Trọc hiểu ý nằm xuống giường để Linh nằm đè lên anh, con cu Trọc vẫn đút trong lồn Linh nhấp nhẹ. Trọc đặt hai tay hai bên mông Linh, nhẹ nhàng banh ra để lộ lỗ đít đỏ hồng chúm chím. Linh giật mình, những hình ảnh trong quá khứ ùa về. Cô hồi tưởng lại những cuộc làm tình của hai vợ chồng khi Đức Anh khẩu dâm với cô về Trọc. Anh thường quan hệ với cô theo tư thế này, tay cũng khẽ banh hai mông cô rồi khẩu dâm rằng Trọc sẽ địt vào lỗ đít Linh, rằng Đức Anh và Trọc sẽ địt Linh theo tư thế "bánh mì kẹp thịt". Lúc đó, cô thường nói với chồng rằng anh chỉ nghĩ linh tinh, nhưng không ngờ hôm nay điều đó trở thành sự thật. Cảm xúc của Linh lúc này vô cùng phức tạp: cô vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi nhưng cũng có một sự kích thích tột cùng. Lần này, cô muốn dâng hiến tất cả cho hai người đàn ông của đời mình. Cô chủ động đặt hai tay Trọc vào vú mình, rồi dùng chính hai tay của mình banh nhẹ hai mông để lộ ra lỗ đít chúm chím. Linh khẽ nhắm mắt nói: "Em yêu chồng, em yêu anh!" rồi hơi nhoài người lên hôn Trọc, chờ đợi hai người đàn ông của đời mình cùng nhau chiếm hữu.

Đức Anh lấy ra một tuýp gel bôi trơn, bóp một chút gel mát lạnh rồi thoa quanh lỗ đít Linh. Cảm giác mát lạnh đột ngột khiến Linh giật mình, cơ thể cô khẽ co lại. Cô hôn Trọc thật sâu, cố gắng phân tán sự chú ý, cùng lúc đó cảm nhận được con cu của chồng đang từ từ tiến vào lỗ đít. Cơn đau làm Linh khẽ nhăn mặt. Trọc cảm nhận được nên tay anh khẽ nhào nặn một bên vú, một tay xoa nhẹ lưng Linh còn môi vẫn không rời môi cô. Đức Anh đặt hai tay lên mông Linh làm điểm tựa, con cặc anh từ từ tiến vào lỗ đít vợ rồi lại rút ra. Phải mất mấy lần như thế cu anh mới vào được hết trong lỗ đít Linh. Lỗ đít vừa khít vừa co bóp nhẹ làm Đức Anh bất ngờ, cảm giác sung sướng như lần đầu được phá trinh. Thấy Linh có vẻ đau, Đức Anh dừng lại để nguyên cu trong lỗ đít, nằm đè lên Linh liếm nhẹ vào tai cô. Ở phía dưới, Trọc bắt đầu địt nhẹ nhàng vào lồn Linh, cảm nhận được sự co bóp của cô, anh ta bắt đầu tăng tốc dần. Linh lúc đầu đau nhưng dần cảm thấy hưng phấn, cơ mặt giãn ra một chút, cô chủ động lắc hông theo nhịp của Trọc. Thấy vậy Đức Anh cũng chậm rãi ra vào lỗ đít, sau đó tăng dần nhịp độ. Hai người đàn ông tăng dần nhịp độ ra vào liên tục trong lồn và đít cô, Linh rên lên sung sướng và dĩ thõa, giọng nói đã lạc đi vì khoái cảm.

Khoái cảm được phá trinh vợ cùng với việc lỗ đít Linh quá bóp làm Đức Anh xuất tinh chỉ sau vài phút, anh bắn hết tinh trùng trong lỗ đít vợ. Không kém cạnh, ngay khi Đức Anh vừa rút ra, Trọc bò dậy, để Linh nằm sấp rồi đút con cặc vào lỗ đít cô em gái nhấp liên tục. Linh lại một lần nữa rên lên, nhưng lần này là tiếng rên của sự đau đớn và khoái lạc hòa lẫn. Cô cảm thấy như thể có hai dòng dung dịch nóng hổi đang trào dâng trong cơ thể mình, một ở lồn và một ở đít. Trọc cũng không chịu thua kém, anh ta dập mạnh hơn, liên tục, như muốn trút hết những dồn nén, những ghen tuông, những khao khát chiếm hữu vào sâu trong cơ thể cô. Sau một vài phút, Trọc cũng xuất tinh vào lỗ đít Linh, một cảm giác nóng bỏng, ướt át tràn ngập bên trong.

Hai người đàn ông nằm vật ra hai bên Linh, thở dốc. Linh nằm giữa, cơ thể rã rời nhưng tâm trí lại trống rỗng, không còn một chút suy nghĩ nào. Tay cô vô thức nắm lấy hai con cu của hai người đàn ông, một của chồng, một của anh trai. Con cu Đức Anh vẫn còn dính tinh trùng của anh ta, còn con cu Trọc thì đã mềm nhũn, nhưng vẫn còn ấm nóng. Cả ba mệt mỏi ngủ thiếp đi, một giấc ngủ không mộng mị, không còn những bí mật, những dằn vặt.

Linh tỉnh dậy trước, ánh nắng xuyên qua khe cửa, chiếu vào căn phòng phơi bày những vết tích của đêm cuồng nhiệt. Cô lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm, xả nước nóng rửa sạch cơ thể. Dòng nước nóng xoa dịu những cơn đau nhức, nhưng những vết hằn trên da thịt và trong tâm hồn thì vẫn còn đó. Cô mặc một chiếc váy maxi màu trắng, đơn giản nhưng thanh lịch che đi những vết đỏ trên cơ thể. Cô quay lại phòng ngủ, lay nhẹ chồng và anh trai dậy. Cả ba sửa soạn rồi cùng đi ăn tối ở một nhà hàng hải sản ven biển, nơi gió biển mát lạnh thổi vào, mang theo mùi mặn của biển cả, mùi tươi ngon của hải sản.

Trong bữa tối, Trọc nói muốn mời Linh sang Nhật chơi khoảng một tuần. Linh nhìn sang chồng, ánh mắt dò hỏi và nhận được cái gật đầu từ Đức Anh. Trái tim cô lại một lần nữa trở nên rối bời. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, liệu cuộc sống của cô có trở lại như xưa? Hay chuyến đi này sẽ mở ra một chương mới, với những thử thách và cám dỗ còn lớn hơn nữa? Cô không biết, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác hồi hộp, xen lẫn đâu đó sự sợ hãi.
 

Chương 14: Lần Đầu Tiên​


RDT_20250808_1700484757323045336807769.webp


Cánh cửa phòng khẽ đóng lại, tiếng "cạch" khô khốc vang lên, Đức Anh đã rời đi để lại Linh và Trọc trong không gian ngột ngạt và đầy ám ảnh. Ánh đèn mờ ảo trong phòng khách sạn phơi bày một khung cảnh bừa bộn đến trần trụi: ga trải giường nhàu nhúm, những vệt tinh dịch trắng đục loang lổ trên tấm vải lụa, những chiếc vỏ bao cao su vương vãi trên sàn, tất cả như một bằng chứng tố cáo tội lỗi của họ.

Linh ngồi đó cơ thể mềm nhũn, đầu óc quay cuồng trong men say dục vọng. Cô cúi mặt không dám đối diện với Trọc, người anh trai mà cô đã từng yêu thương, kính trọng. Cô cảm thấy xấu hổ đến tột cùng, nhục nhã vì sự dâm đãng của chính mình nhưng đồng thời lại có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Gánh nặng của những bí mật, những lần lén lút đã được trút bỏ. Cuộc sống hai mặt, lừa dối Đức Anh đã kết thúc nhưng cái giá phải trả lại quá đắt: sự mất mát và sự rạn nứt không thể hàn gắn với hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô.

Trọc đứng đó, khuôn mặt hằm hằm, đôi mắt đỏ ngầu, nỗi ghen tuông bệnh hoạn vẫn chưa tan hết. Anh ta lẳng lặng tiến lại gần giường, ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân Linh, từ chiếc lồn sưng đỏ vẫn còn vương vãi tinh dịch của chính anh ta cho đến khuôn mặt cúi gằm đầy hổ thẹn. Giọng anh ta khô khốc, đầy cay đắng, như một lưỡi dao găm sâu vào tim Linh: “Sao lại dễ dãi với người khác như vậy,?” Anh ta đang nhắc đến những lời Linh đã rên rỉ khi gọi tên Trung và Tuấn, ám chỉ sự dâm đãng của cô nhưng thực chất là đang ghen tuông một cách méo mó, vì chính anh ta cũng đã làm tình với cô.

Linh ban đầu chỉ ậm ừ cho qua, cố gắng lảng tránh. Tuy nhiên, khi Trọc tiếp tục lăng mạ cô, một ngọn lửa giận dữ đột nhiên bùng lên trong cô. Linh ngẩng đầu lên ánh mắt đầy thách thức, giọng nói yếu ớt nhưng đầy cay đắng: “Chẳng phải nhờ có như vậy mà anh mới được địt em sao? Anh ghen tuông với người khác, vậy còn anh thì sao? Anh là anh ruột của em cơ mà! Hay anh cũng chỉ lợi dụng sự dâm đãng của em để thỏa mãn dục vọng của mình?”

Câu nói này như một cú tát trời giáng vào lòng tự ái của Trọc, khiến anh ta sững sờ đứng chết lặng. Trọc nhận ra Linh nói không sai, chính sự dâm đãng của cô đã thỏa mãn anh ta, khiến anh ta có được khoái cảm bệnh hoạn mà anh ta không thể từ bỏ. Anh ta câm nín, sự giận dữ chuyển thành một cơn nứng bệnh hoạn, con cu anh ta lại cương cứng lên một lần nữa. Cảm giác tội lỗi và dục vọng điên cuồng hòa quyện, khiến anh ta trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Linh nhận ra mình đã lỡ lời, ánh mắt cô dịu lại, đầy day dứt. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần Trọc, vòng tay ôm lấy anh, cơ thể cô cọ sát vào anh khơi gợi dục vọng. Môi cô đặt lên môi anh, một nụ hôn vừa ướt át vừa đầy day dứt, lưỡi cô khẽ chạm vào lưỡi anh như muốn nói lên những điều khó nói. Cùng lúc đó bàn tay vẫn còn đang run rẩy nắm lấy con cu Trọc, thứ đang cứng dần lên. Linh đè Trọc xuống giường, chủ động bú cu cho anh. Chiếc lưỡi điêu luyện của cô liếm nhẹ lên đầu khấc, mút mát, rồi trượt xuống hai hòn dái căng tròn, rồi lại vòng ra sau, liếm quanh lỗ đít anh. Trọc cảm thấy được trân trọng, nhưng trong thâm tâm vẫn đang giận Linh. Anh ta nhanh chóng nhập cuộc lật người đè Linh xuống, không còn mơn trớn mà dập thật mạnh vào lồn cô trong tư thế doggy. Cảm giác vừa yêu vừa hận khiến mỗi cú thúc của anh ta đều mang theo sự thô bạo. Tay anh ta tét mạnh vào mông Linh khiến cặp mông trắng nõn đỏ ửng. "Chát! Chát!" từng tiếng vang lên giòn giã. Linh rên rỉ, vừa vì đau đớn vừa vì khoái cảm tột cùng.

Đức Anh quay trở lại phòng, nụ cười hiện rõ trên môi. Anh ta thấy Trọc đang địt Linh một cách mạnh bạo, vừa địt vừa gọi Linh là "con điếm". Đức Anh nhận ra Trọc đã hoàn toàn sa ngã vào trò chơi bệnh hoạn này. Máu cuckold đang dần ngấm vào Trọc. Đức Anh tiến lại gần, đút con cu vào mồm Linh rồi nói với Trọc: "Con vợ em dám trốn chồng cho trai địt, theo bác thì nên xử lý thế nào?". Anh ta muốn Linh và Trọc cùng tham gia vào vở kịch trừng phạt này. Linh hoàn toàn nhập cuộc, cô vừa bú mút cu Đức Anh vừa rên rỉ dâm đãng: "Ưm là vợ sai rồi, chồng với anh phạt vợ đi ư ư ưm." Cô vừa muốn chuộc lỗi vừa muốn thỏa mãn dục vọng của mình. Trọc, trong cơn giận dữ và khoái cảm tột đỉnh, một tay bóp chặt vú Linh, một tay vỗ vào mông Linh "chát chát": "Con đĩ này, để anh và chồng mày dạy lại mày!". Anh ta vừa đóng vai người anh bị "phản bội" vừa là người đàn ông cuồng dâm đang chiếm hữu cô.

Đức Anh thì thầm vào tai Trọc, Trọc hiểu ý nằm xuống giường để Linh nằm đè lên anh, con cu Trọc vẫn đút trong lồn Linh nhấp nhẹ. Trọc đặt hai tay hai bên mông Linh, nhẹ nhàng banh ra để lộ lỗ đít đỏ hồng chúm chím. Linh giật mình, những hình ảnh trong quá khứ ùa về. Cô hồi tưởng lại những cuộc làm tình của hai vợ chồng khi Đức Anh khẩu dâm với cô về Trọc. Anh thường quan hệ với cô theo tư thế này, tay cũng khẽ banh hai mông cô rồi khẩu dâm rằng Trọc sẽ địt vào lỗ đít Linh, rằng Đức Anh và Trọc sẽ địt Linh theo tư thế "bánh mì kẹp thịt". Lúc đó, cô thường nói với chồng rằng anh chỉ nghĩ linh tinh, nhưng không ngờ hôm nay điều đó trở thành sự thật. Cảm xúc của Linh lúc này vô cùng phức tạp: cô vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi nhưng cũng có một sự kích thích tột cùng. Lần này, cô muốn dâng hiến tất cả cho hai người đàn ông của đời mình. Cô chủ động đặt hai tay Trọc vào vú mình, rồi dùng chính hai tay của mình banh nhẹ hai mông để lộ ra lỗ đít chúm chím. Linh khẽ nhắm mắt nói: "Em yêu chồng, em yêu anh!" rồi hơi nhoài người lên hôn Trọc, chờ đợi hai người đàn ông của đời mình cùng nhau chiếm hữu.

Đức Anh lấy ra một tuýp gel bôi trơn, bóp một chút gel mát lạnh rồi thoa quanh lỗ đít Linh. Cảm giác mát lạnh đột ngột khiến Linh giật mình, cơ thể cô khẽ co lại. Cô hôn Trọc thật sâu, cố gắng phân tán sự chú ý, cùng lúc đó cảm nhận được con cu của chồng đang từ từ tiến vào lỗ đít. Cơn đau làm Linh khẽ nhăn mặt. Trọc cảm nhận được nên tay anh khẽ nhào nặn một bên vú, một tay xoa nhẹ lưng Linh còn môi vẫn không rời môi cô. Đức Anh đặt hai tay lên mông Linh làm điểm tựa, con cặc anh từ từ tiến vào lỗ đít vợ rồi lại rút ra. Phải mất mấy lần như thế cu anh mới vào được hết trong lỗ đít Linh. Lỗ đít vừa khít vừa co bóp nhẹ làm Đức Anh bất ngờ, cảm giác sung sướng như lần đầu được phá trinh. Thấy Linh có vẻ đau, Đức Anh dừng lại để nguyên cu trong lỗ đít, nằm đè lên Linh liếm nhẹ vào tai cô. Ở phía dưới, Trọc bắt đầu địt nhẹ nhàng vào lồn Linh, cảm nhận được sự co bóp của cô, anh ta bắt đầu tăng tốc dần. Linh lúc đầu đau nhưng dần cảm thấy hưng phấn, cơ mặt giãn ra một chút, cô chủ động lắc hông theo nhịp của Trọc. Thấy vậy Đức Anh cũng chậm rãi ra vào lỗ đít, sau đó tăng dần nhịp độ. Hai người đàn ông tăng dần nhịp độ ra vào liên tục trong lồn và đít cô, Linh rên lên sung sướng và dĩ thõa, giọng nói đã lạc đi vì khoái cảm.

Khoái cảm được phá trinh vợ cùng với việc lỗ đít Linh quá bóp làm Đức Anh xuất tinh chỉ sau vài phút, anh bắn hết tinh trùng trong lỗ đít vợ. Không kém cạnh, ngay khi Đức Anh vừa rút ra, Trọc bò dậy, để Linh nằm sấp rồi đút con cặc vào lỗ đít cô em gái nhấp liên tục. Linh lại một lần nữa rên lên, nhưng lần này là tiếng rên của sự đau đớn và khoái lạc hòa lẫn. Cô cảm thấy như thể có hai dòng dung dịch nóng hổi đang trào dâng trong cơ thể mình, một ở lồn và một ở đít. Trọc cũng không chịu thua kém, anh ta dập mạnh hơn, liên tục, như muốn trút hết những dồn nén, những ghen tuông, những khao khát chiếm hữu vào sâu trong cơ thể cô. Sau một vài phút, Trọc cũng xuất tinh vào lỗ đít Linh, một cảm giác nóng bỏng, ướt át tràn ngập bên trong.

Hai người đàn ông nằm vật ra hai bên Linh, thở dốc. Linh nằm giữa, cơ thể rã rời nhưng tâm trí lại trống rỗng, không còn một chút suy nghĩ nào. Tay cô vô thức nắm lấy hai con cu của hai người đàn ông, một của chồng, một của anh trai. Con cu Đức Anh vẫn còn dính tinh trùng của anh ta, còn con cu Trọc thì đã mềm nhũn, nhưng vẫn còn ấm nóng. Cả ba mệt mỏi ngủ thiếp đi, một giấc ngủ không mộng mị, không còn những bí mật, những dằn vặt.

Linh tỉnh dậy trước, ánh nắng xuyên qua khe cửa, chiếu vào căn phòng phơi bày những vết tích của đêm cuồng nhiệt. Cô lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm, xả nước nóng rửa sạch cơ thể. Dòng nước nóng xoa dịu những cơn đau nhức, nhưng những vết hằn trên da thịt và trong tâm hồn thì vẫn còn đó. Cô mặc một chiếc váy maxi màu trắng, đơn giản nhưng thanh lịch che đi những vết đỏ trên cơ thể. Cô quay lại phòng ngủ, lay nhẹ chồng và anh trai dậy. Cả ba sửa soạn rồi cùng đi ăn tối ở một nhà hàng hải sản ven biển, nơi gió biển mát lạnh thổi vào, mang theo mùi mặn của biển cả, mùi tươi ngon của hải sản.

Trong bữa tối, Trọc nói muốn mời Linh sang Nhật chơi khoảng một tuần. Linh nhìn sang chồng, ánh mắt dò hỏi và nhận được cái gật đầu từ Đức Anh. Trái tim cô lại một lần nữa trở nên rối bời. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, liệu cuộc sống của cô có trở lại như xưa? Hay chuyến đi này sẽ mở ra một chương mới, với những thử thách và cám dỗ còn lớn hơn nữa? Cô không biết, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác hồi hộp, xen lẫn đâu đó sự sợ
Ra chap mới đi thớt ơi, hóng mãi
 

Chương 15: Cái Giá Của Giấc Mơ​


ahihi.webp



Chuyến bay dài hơn năm tiếng dường như kéo căng mọi dây thần kinh của Linh. Bầu không khí tái chế khô khốc trong khoang máy bay, tiếng động cơ đều đều và sự chờ đợi không tên khiến cái đêm ở khách sạn cứ quay đi quay lại trong đầu cô như một cuốn phim bị lỗi. Khi cánh cửa máy bay cuối cùng cũng mở ra tại sân bay Narita, một luồng khí mát và khô mang theo một mùi hương sạch sẽ rất lạ ùa vào. Nó khác hẳn cái nóng ẩm của Hà Nội, một sự khác biệt rõ rệt đến mức khiến Linh trong phút chốc quên đi mối ngổn ngang trong lòng.

Trọc kéo hai cái vali lớn thành thạo dẫn cô đi qua các cửa kiểm soát, qua những hàng người đang xếp hàng một cách trật tự đến đáng kinh ngạc. Anh ta không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng quay lại dặn cô đi sát vào kẻo lạc giữa dòng người xa lạ. Sự im lặng của anh ta không phải là sự xa cách, mà giống như một lớp vỏ bọc che giấu sự mệt mỏi và cả những điều khó nói.

Họ không đi tàu cao tốc Shinkansen như Linh vẫn thấy trong phim. Thay vào đó, hai anh em chen chúc trên một chuyến tàu điện thường, chật ních những người mặc đồ công sở với vẻ mặt vô cảm. Linh nhìn những khuôn mặt cúi gằm vào điện thoại, sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối trên toa tàu tương phản một cách kỳ lạ với sự hỗn loạn trong tâm trí cô. Tàu lướt qua những vùng ngoại ô, những ngôi nhà nhỏ san sát, rồi dần dần tiến vào khu vực đô thị với những tòa nhà cao tầng hơn. Cuối cùng, tàu dừng lại ở một nhà ga thuộc quận Nakano. Không phải trung tâm hào nhoáng, nhưng đường phố ở đây sạch sẽ đến mức không tìm thấy một cọng rác, các cửa hàng nhỏ xinh và không khí rất yên bình.

Căn hộ của Trọc nằm trên tầng năm của một toà chung cư trông khá mới, có hành lang bên ngoài. Anh ta tra chìa khoá, cánh cửa mở ra một không gian nhỏ nhưng cực kỳ ngăn nắp. Mùi hương trong căn hộ không phải là mùi ẩm mốc, mà là mùi của nước xả vải, mùi gỗ mới và thoang thoảng mùi cà phê. Một phòng khách liền bếp và một phòng ngủ riêng biệt, đồ đạc không nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng, có gu thẩm mỹ của một người đàn ông độc thân nhưng kỹ tính.

"Đây là nhà của anh. Nhỏ nhưng được cái gọn gàng." Trọc nói, giọng có chút tự hào khi đặt vali của Linh xuống. "Cuộc sống một mình bên này nó thế, nhưng cũng không đến nỗi nào."

Linh bước vào, cởi giày đặt ngay ngắn trên kệ. Cô đưa tay sờ nhẹ lên mặt bàn gỗ, nhìn ra cửa sổ, nơi có thể thấy những ban công của nhà đối diện và một khoảng trời trong xanh. Căn hộ này tuy nhỏ nhưng tươm tất hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng về cuộc sống của một công nhân xây dựng. Rõ ràng Trọc không giàu có so với người Nhật, nhưng anh ta có một cuộc sống ổn định, một cuộc sống mà anh ta đã phải nỗ lực và đánh đổi rất nhiều để có được. Điều đó khiến cô vừa nể phục, vừa cảm thấy mình thật sự là gánh nặng khi đột ngột xuất hiện, phá vỡ đi trật tự mà anh ta đã cất công xây dựng.

"Em nghỉ một lát đi, tắm rửa đi cho khoẻ. Tối anh dẫn đi ăn với sếp và mấy anh em làm cùng, ra mắt một thể." Trọc nói, đoạn lôi từ tủ ra một bộ chăn đệm mới tinh còn nguyên trong túi nilon, trải vào phòng ngủ cho cô. "Em ngủ ở phòng này. Anh ngủ ngoài sofa."

Sự giữ khoảng cách này khiến Linh cảm thấy dễ thở hơn. Có lẽ cả hai đều cần một không gian riêng để sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu sau đêm trụy lạc ở khách sạn.

Tối đó khi Linh đang đứng trước tủ quần áo nhỏ của mình, cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, sau khi cảm thấy mình bị vấy bẩn và mất hết giá trị, thứ quyền lực duy nhất mà cô cảm thấy mình còn nắm giữ chính là vẻ ngoài, là sự hấp dẫn của cơ thể mình. Cô cần một sự khẳng định, dù là nhỏ nhoi, rằng mình vẫn còn đáng khao khát. Khi Trọc bước vào và nói: "Em cứ diện đồ thoải mái, ra mắt sếp mà, cho người ta thấy mình cũng không phải dạng vừa", câu nói đó như một lời cho phép.

Cô chọn một chiếc áo hai dây bằng lụa màu đen, chất vải mềm mại và mát lạnh trượt trên da thịt. Cổ áo được khoét sâu, không quá lố lăng nhưng đủ để mỗi khi cô cử động, khe ngực đầy đặn lại lấp ló một cách khêu gợi. Bên dưới, cô mặc một chiếc chân váy ngắn ôm sát hông và đùi làm nổi bật lên những đường cong mà cô biết là niềm tự hào của mình. Cô đứng trước gương, tỉ mỉ trang điểm. Lớp nền che đi vẻ mệt mỏi, đường kẻ mắt sắc sảo khiến đôi mắt cô trông sâu và có hồn hơn, và cuối cùng một lớp son đỏ mọng được tô lên môi như một lời tuyên bố. Cô đang vẽ lên một chiếc mặt nạ của sự tự tin.

Lúc cô bước ra, Trọc đang đứng ở bếp uống một cốc nước. Anh ta quay lại, và rồi sững người. Ánh mắt anh ta dán chặt vào cô, đồng tử khẽ giãn ra. Anh ta nhìn vào đôi môi đỏ của cô, rồi ánh mắt trượt xuống khe ngực, dừng lại ở cặp đùi thon dài đang ẩn hiện dưới lớp váy ngắn. Một ngọn lửa ham muốn trần trụi loé lên, nhưng ngay sau đó một bóng đen lo lắng lướt qua mặt anh ta. Anh ta dường như nhận ra bộ đồ này có lẽ quá táo bạo cho một buổi gặp mặt với những người sếp và đồng nghiệp bảo thủ. Nhưng rồi, cái tôi của một gã đàn ông, cái niềm tự hào khi "sở hữu" một người phụ nữ khiến những gã khác phải ngoái nhìn đã lấn át tất cả. Anh ta hắng giọng, cố nặn ra một nụ cười: "Được đấy. Đi thôi nào."

Quán ăn là một Izakaya khá sang trọng có những phòng ăn riêng được ngăn cách bằng vách gỗ và cửa lùa. Trong phòng, sếp của Trọc - hai người đàn ông Nhật lớn tuổi: Sato-san và Suzuki-san cùng vài đồng nghiệp đã ngồi đợi sẵn. Sato-san có vẻ là người có chức vụ cao hơn, bụng bia, mặt đỏ au, cười nói sang sảng. Suzuki-san thì gầy hơn, đeo kính, trông có vẻ trí thức nhưng đôi mắt ti hí đằng sau cặp kính lại liên tục liếc ngang liếc dọc.

Thấy Trọc dẫn một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng bước vào cả căn phòng dường như im lặng đi một nhịp.

Trọc vỗ nhẹ vào lưng Linh, giới thiệu một cách vui vẻ: "Sếp, anh em, đây là Linh, bạn tôi, mới từ Việt Nam qua chơi!"

Cái từ "bạn" được anh ta nhấn mạnh. Ngay lập tức Linh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Nó không có rào cản cấm kỵ như "em gái". Nó mơ hồ, nó mở ra nhiều khả năng. Và trong mắt những người đàn ông Nhật đã có tuổi, "bạn" của một gã công nhân trẻ tuổi người Việt có thể là bất cứ thứ gì.

"Ồ, bạn của Trọc-kun xinh quá nhỉ!" Sato-san phá lên cười, giọng cười ha hả nhưng mắt thì không rời khỏi khe ngực của Linh. "Trọc-kun đúng là có mắt nhìn. Người đâu mà như hoa hậu vậy!"

Suzuki-san thì gật gù, đẩy gọng kính: "Da trắng, dáng đẹp thế này, các cô gái Việt Nam ai cũng đẹp như vậy sao? Thật là đáng ngưỡng mộ."

Những lời khen ngợi xã giao nhưng ánh mắt thì trần trụi như muốn lột sạch quần áo của cô. Linh cảm thấy má mình nóng bừng. Cô gượng gạo cúi đầu chào rồi ngồi nép vào cạnh Trọc. Bộ quần áo cô đã từng thấy tự tin giờ đây như một tấm biển mời gọi, khiến cô cảm thấy mình thật ngu ngốc và rẻ tiền.

Bữa tiệc bắt đầu. Trọc tỏ ra rất khéo léo, liên tục nói chuyện, chúc rượu các sếp, cố gắng lái câu chuyện sang hướng công việc và những dự án sắp tới. Nhưng hai lão sếp dường như chỉ hứng thú với Linh. Họ liên tục hỏi chuyện cô, từ công việc ở Việt Nam cho đến sở thích cá nhân và không quên mời cô uống rượu. Mỗi lần như vậy, Trọc lại phải đỡ lời: "Linh cô ấy không biết uống rượu đâu ạ, để tôi uống thay." Anh ta uống cạn hết ly này đến ly khác.

Khi rượu đã ngấm, những hành vi sàm sỡ bắt đầu một cách tinh vi. Khi rót rượu sake cho Linh, Sato-san cố tình để mu bàn tay của lão lên bầu ngực cô một cách "vô tình". Linh giật mình lùi lại nhưng lão chỉ cười hề hề ra vẻ say xỉn. Một lần khác, khi đi ngang qua Suzuki-san vỗ vào vai cô một cách thân mật, nhưng bàn tay của lão lại cố tình trượt xuống lưng, sờ soạng một cách có chủ ý.

Linh chỉ biết ngồi im, người cứng như tượng đá, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Mỗi lần như vậy cô lại liếc nhìn Trọc, và lần nào cũng thấy anh ta đang nhìn mình, ánh mắt tối sầm lại.

Đỉnh điểm của sự sỉ nhục là khi Sato-san, trong lúc đã say mèm, ngồi sát lại gần Linh, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng lão. Lão khoác vai cô một cách sỗ sàng.

"Linh-chan uống với tôi một ly đi, nể mặt sếp của Trọc-kun một chút chứ!" Bàn tay của lão không chỉ khoác vai mà còn bắt đầu lần mò xuống dưới bóp nhẹ vào eo cô, ngón tay cái cố tình miết lên sườn cô.

Linh điếng người, cảm giác nhục nhã và ghê tởm dâng lên cổ họng. Cô không dám cử động, chỉ biết nhìn Trọc bằng ánh mắt cầu cứu.

Cô thấy cơ hàm của Trọc bạnh ra, những đường gân nổi lên trên thái dương. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Sato-san đang đặt trên người cô. Một cơn thịnh nộ khủng khiếp bùng lên trong mắt anh ta, một cơn giận nguyên thủy của một gã đàn ông thấy người phụ nữ của mình bị xâm phạm. Linh gần như có thể nghe thấy tiếng lý trí của anh ta đang gãy vỡ.

Nhưng rồi chỉ trong một giây, cơn thịnh nộ đó bị dập tắt. Như một ngọn lửa bị dội một gáo nước lạnh, nó tắt ngấm để lại một làn khói của sự bất lực và nỗi đau đớn đến cùng cực. Linh chưa bao giờ thấy anh trai mình có vẻ mặt như vậy. Đó không chỉ là sự ghen tuông, mà còn là sự dằn vặt của một người đàn ông bị ép phải lựa chọn giữa lòng tự trọng và một thứ gì đó còn quan trọng hơn.

Trọc hít một hơi thật sâu, một hơi hít dài đến mức lồng ngực anh ta phồng lên. Anh ta không gạt tay lão sếp ra. Anh ta làm một việc khác. Anh ta mỉm cười, một nụ cười trông còn thảm hại hơn cả khóc, rồi nâng ly của mình lên, hai tay đưa về phía Sato-san một cách kính cẩn.

"Sato-san, Suzuki-san, Linh cô ấy tửu lượng kém lắm, không uống được rượu mạnh. Để tôi có chút thành ý xin phép được kính hai sếp ly này, cảm ơn hai sếp đã luôn quan tâm, giúp đỡ tôi trong công việc suốt thời gian qua."

Nói rồi anh ta ngửa cổ, uống cạn một hơi. Hành động đó khiến Sato-san phải bỏ tay ra khỏi người Linh để cụng ly với Trọc. Trọc sau đó quay sang Linh nói nhỏ, đủ để chỉ mình cô nghe thấy: "Em mệt rồi phải không? Ngồi nghỉ một lát đi, anh nói chuyện với các sếp một chút rồi mình về."

Anh ta đã bảo vệ cô theo cách duy nhất mà anh ta có thể. Một cách hèn mọn, một cách nhục nhã, nhưng lại đòi hỏi một sự hy sinh ghê gớm. Linh ngồi im, lòng cô quặn thắt lại. Cô không hiểu. Tại sao anh ta phải chịu đựng như vậy? Anh ta đang che giấu điều gì?

Sau bữa ăn, trên đường về Trọc không nói một lời nào. Anh ta đi trước, bước chân vội vã, bóng lưng cao lớn và cô độc dưới ánh đèn đường. Về đến căn hộ, anh ta không bật đèn phòng khách, cứ thế đi thẳng ra tủ lạnh, lấy ra một lon bia rồi đứng ngoài ban công, tu một hơi. Rồi lon thứ hai, lon thứ ba. Anh ta uống như một kẻ chết khát, cố gắng dìm đi một thứ gì đó đang thiêu đốt bên trong.

Linh ngồi trên sofa trong bóng tối, nhìn bóng lưng của anh trai mình. Cô thấy anh ta thật xa lạ, thật đáng thương. Cô muốn lại gần an ủi nhưng cổ họng như bị chặn lại.

Khi đã say mèm, Trọc lảo đảo bước vào nhà, ngồi phịch xuống sàn, lưng dựa vào sofa. Anh ta úp mặt vào lòng bàn tay, bờ vai rộng lớn run lên từng chặp.

"Khốn nạn thật..." Anh ta lầm bầm, giọng nói méo mó vì rượu và cảm xúc dồn nén. "Cứ phải cúi đầu trước mấy lão già đó. Cứ phải tươi cười với những thằng khốn đó. Khốn nạn!"

"Tại sao vậy anh?" Linh khẽ hỏi, lần đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Giọng cô mềm đi. "Nếu công việc vất vả quá, nếu họ không tôn trọng mình thì mình nghỉ. Mình về Việt Nam. Việc gì phải khổ như vậy?"

Câu nói của Linh như chạm vào đúng dây thần kinh của Trọc. Anh ta ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, đầy những tơ máu, nhìn cô. Trong cơn say, anh ta đã không còn kiểm soát được lời nói của mình nữa. Anh ta cười một tiếng chua chát.

"Về? Em nói hay thật! Em có biết anh đã phải cố gắng thế nào để được như ngày hôm nay không?" Anh ta gần như hét lên, giọng nói vỡ ra vì đau đớn. "Cái visa vĩnh trú! Em có hiểu nó là cái gì không? Nó là giấc mơ được ở lại cái đất này một cách đàng hoàng! Là tương lai của anh! Tất cả... tất cả đều nằm trong tay của mấy thằng khốn đó! Chỉ cần một cái gật đầu, một lời nhận xét tốt của bọn họ thôi! Em hiểu không?"

Trọc gục đầu xuống, dường như hối hận ngay lập tức vì đã để lộ ra bí mật mà anh ta cố gắng chôn giấu. Anh ta không muốn cô biết. Anh ta không muốn cô phải hy sinh bất cứ điều gì vì giấc mơ của anh ta. Anh ta chỉ muốn cô thấy anh ta là một người anh trai mạnh mẽ, có thể che chở cho cô.

Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại.

Câu nói của Trọc như một tia sét đánh thẳng vào giữa đại não của Linh. Mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ. Vẻ mặt bất lực của Trọc trong quán rượu. Sự nhẫn nhịn đến hèn hạ của anh ta. Sự tự tung tự tác của hai lão sếp. Tất cả là vì cái thẻ thường trú nhân. Tất cả là vì giấc mơ của anh trai cô.

Trong một khoảnh khắc, đầu óc Linh hoạt động với một sự rành mạch đến đáng sợ. Mọi mảnh ghép rời rạc bỗng nhiên tự động xếp lại với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, một giải pháp hoàn hảo đến bệnh hoạn. Cơn giận dữ và tủi nhục của cá nhân cô bỗng chốc trở nên nhỏ bé trước sự hy sinh và tương lai của anh trai mình.

Giấc mơ cả đời của anh Trọc nằm trong tay hai lão già dê đó. Thứ mà hai lão muốn: Ham muốn thể xác của cô. Thứ mà cô có: Chính cơ thể này.

Một ý niệm mạnh mẽ đến điên rồ hình thành và bén rễ trong đầu cô. Cô có thể giải quyết tất cả. Đây không phải là sự phục tùng, đây là một cuộc trao đổi. Một chiến lược.

Nếu mình chủ động... Nếu mình dùng chính cơ thể này để "phục vụ" họ một cách có kiểm soát, biến nó thành một công cụ, một món quà...

...Thì anh Trọc sẽ có được visa vĩnh trú, đạt được ước mơ mà anh ấy đã đánh đổi cả tuổi trẻ.

...Thì chồng mình, Đức Anh, cũng sẽ được thỏa mãn cái máu cuckold của anh. Chồng sẽ phát điên lên vì sung sướng khi biết vợ mình ngủ với những người đàn ông khác vì một mục đích "cao cả" như vậy.

...Và còn mình... Linh hít vào một hơi lạnh. ...mình cũng sẽ được thỏa mãn những ham muốn đen tối mà mình không thể chối bỏ. Mình sẽ không còn là nạn nhân bị sàm sỡ một cách bị động và nhục nhã. Mình sẽ là người chủ động điều khiển cuộc chơi, để ban phát khoái cảm, để đạt được mục đích.

Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Một hành động hy sinh có thể làm hài lòng tất cả mọi người, kể cả bản thân cô. Cái cảm giác tội lỗi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một sự quyết tâm sắt đá, một sự bình thản đến lạnh người.

Linh nhìn Trọc, người anh trai đang ngủ gục trên sàn trong cơn say và nỗi dằn vặt. Ánh mắt cô không còn là sự thương hại. Nó là ánh mắt của một người đã tìm thấy con đường của mình, một người đã tìm thấy sứ mệnh của mình. Một con đường đầy nhục nhã, nhưng lại là con đường duy nhất để giải thoát cho tất cả.

Chuyến đi Nhật Bản này không còn là một cuộc chạy trốn nữa rồi. Nó đã trở thành một cuộc đi săn. Và cô, sẽ là người thợ săn, dùng chính bản thân mình làm mồi nhử.
 

Chương 16: Trò Chơi Nhập Vai​


photo_2025-08-19_20-36-55.webp



Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai vừa rọi những vệt sáng đầu tiên qua khe cửa. Cơn mệt mỏi của một đêm không ngủ dường như tan biến, thay vào đó là một sự minh mẫn đến lạ lùng. Cô nhìn sang phòng khách, Trọc đang ngủ say trên chiếc sofa, khuôn mặt vẫn còn hằn lên nét mệt mỏi và đau khổ, xung quanh là những vỏ lon bia nằm lăn lóc. Đêm qua, sau khi lảo đảo vào phòng ngủ cô đã không tài nào chợp mắt được. Những lời thú nhận trong cơn say của Trọc cứ vang vọng trong đầu cô, trộn lẫn với hình ảnh bàn tay ghê tởm của lão Sato-san, cảm giác khó chịu ở quán rượu, tất cả xoáy vào nhau tạo thành một cơn bão tố dữ dội trong tâm trí. Nhưng khi cơn bão qua đi, nó không để lại sự hoang tàn mà là một sự tĩnh lặng đến lạnh người. Một con đường đã được vạch ra, một sứ mệnh đã được khai sinh từ chính sự tuyệt vọng và ham muốn của cô.

Cô khẽ khàng ngồi dậy, không gây ra một tiếng động. Chuyển động của cô giờ đây có một sự khoan thai, một sự chủ động khác hẳn vẻ rụt rè, hoang mang của những ngày trước. Cô đi dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng khách, nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào túi rác. Mùi bia còn sót lại chua loét nhưng cô không thấy khó chịu. Nó là mùi của sự yếu đuối, thứ mà cô quyết định sẽ không bao giờ để mình phải nếm trải nữa.

Tiếng động nhỏ làm Trọc cựa mình tỉnh giấc. Anh ta đưa tay ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, nheo mắt nhìn quanh. Khi thấy Linh đang lặng lẽ dọn dẹp, rồi nhìn những vỏ lon bia đã được thu gom gọn gàng ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ bối rối và xấu hổ tột độ. Anh ta không nhớ chính xác mình đã nói những gì, nhưng cái cảm giác trần trụi sau khi để lộ ra phần thảm hại nhất của bản thân vẫn còn đó. Anh ta sợ phải đối mặt với Linh, sợ phải nhìn thấy trong mắt cô sự thương hại hoặc khinh bỉ.

"Em... em dậy sớm thế?" Anh ta lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Em quen rồi. Anh đi rửa mặt đi, em pha cho ly nước chanh giải rượu." Linh đáp. Giọng nói của cô bình thản một cách kỳ lạ, không một chút oán trách hay tò mò.

Sự bình thản của cô khiến Trọc càng thêm khó xử. Anh ta mong cô sẽ giận dữ, sẽ trách móc, sẽ khóc lóc. Đằng này cô lại quá đỗi điềm tĩnh, giống như mặt hồ không một gợn sóng khiến anh ta không thể đoán được những cơn bão ngầm đang cuộn xoáy bên dưới. Suốt bữa sáng, không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngùng. Họ chỉ nói những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt về thời tiết, về món ăn. Trọc cố gắng tránh mọi chủ đề liên quan đến công việc hay đêm hôm trước, chỉ mong chôn vùi lời thú nhận đáng xấu hổ của mình vào quên lãng. Anh ta không biết rằng, đối với Linh, đó không phải là lời thú nhận, mà là một lời hiệu triệu. Nó là chìa khóa mở ra cánh cửa cho kế hoạch mà cô đã vạch ra trong suốt một đêm không ngủ.

Ngay khi Trọc rời khỏi nhà để đi làm, căn hộ nhỏ bé lại chìm vào im lặng. Linh ngồi xuống trước chiếc laptop cũ của anh trai mình. Sự tò mò của ngày hôm trước giờ đã biến thành một nhu cầu cấp thiết. Cô không còn tìm kiếm một cách vô định nữa. Cô đang nghiên cứu. Tay cô lướt trên bàn phím, gõ những từ khóa cụ thể hơn, thực dụng hơn: "văn hóa công sở Nhật Bản", "cách tạo quan hệ tốt với sếp Nhật".

Những kết quả đầu tiên hiện ra khá chung chung: các bài viết về sự chăm chỉ, tinh thần đồng đội, văn hóa cúi chào. Cô nhíu mày, tinh chỉnh lại từ khóa: "sếp Nhật thích gì", "quà tặng cho đối tác Nhật". Lần này, kết quả bắt đầu dẫn cô vào một thế giới khác. Những diễn đàn, những bài blog chia sẻ kinh nghiệm của các cô gái làm việc trong các quán bar, hostess club, dạy cách rót rượu, cách nói chuyện, cách làm hài lòng những vị khách doanh nhân khó tính. Rồi từ đó, cô như một con thỏ rơi xuống hang, lạc vào thế giới của các loại hình giải trí tình dục đặc trưng của Nhật Bản.

Cô mở một trang web giới thiệu về Imekura – những câu lạc bộ nhập vai. Màn hình hiện lên những hình ảnh hào nhoáng, những cô gái trong đủ loại đồng phục: y tá, hầu gái, nữ sinh. Những dòng chữ quảng cáo nhấp nháy đầy hứa hẹn: "Biến mọi tưởng tượng của bạn thành hiện thực", "Trải nghiệm một đêm làm chủ nhân". Cô đọc tiếp, lạc sang một trang khác về Soapland – những "nhà tắm" đặc biệt. Trang web này có thiết kế tinh tế, sang trọng hơn. Những hình ảnh chỉ là những bồn tắm lộng lẫy, những căn phòng mờ ảo, không có hình ảnh người phụ nữ nào, nhưng những lời miêu tả dịch vụ lại trần trụi đến kinh người: "liệu pháp thư giãn bằng cơ thể", "trải nghiệm sự mềm mại và trơn trượt tuyệt đối". Cô đọc cả về những dịch vụ còn táo bạo hơn, nơi một hoặc nhiều nhân viên nam sẽ phục vụ cho các cặp đôi muốn tìm kiếm sự mới lạ, phá vỡ mọi giới hạn.

Những hình ảnh và những lời miêu tả đó khiến mặt cô nóng bừng, một cảm giác ghê tởm xen lẫn thích thú trỗi dậy. Tim cô đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhưng cô không dừng lại. Cô không còn nhìn chúng với con mắt của một người ngoài cuộc đang tò mò. Cô đang nhìn chúng với con mắt của một nhà chiến lược đang nghiên cứu chiến trường, đánh giá từng loại vũ khí, từng phương án tác chiến. Cô đang học luật chơi, học các thuật ngữ, học cách biến cơ thể mình thành một công cụ. Cô đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà ở đó, sự hy sinh của cô phải mang lại kết quả xứng đáng. Đây là cái giá phải trả. Đây là khoản đầu tư. Và lợi nhuận thu về phải là tương lai của anh.

Vài ngày trôi qua trong sự im lặng căng thẳng đó. Một buổi tối, Trọc trở về sau một ngày lao động mệt nhoài ở công trường, trên người vẫn còn vương mùi mồ hôi và bụi bặm. Anh ta có vẻ đã uống một chút, đôi má hơi ửng hồng. Có lẽ anh ta cần một chút men say để có can đảm làm việc này. Anh ta đưa cho Linh một cái túi giấy, giọng có chút ngập ngừng:

"Anh... anh mua cái này ở Akihabara. Thấy hay hay... mua cho vui thôi."

Linh mở chiếc túi ra. Bên trong là một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản. Chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt sọc, và chiếc váy xếp ly ngắn đến mức không thể ngắn hơn. Nó rẻ tiền, chất vải thô ráp, nhưng nó là một biểu tượng. Trọc, trong sự căng thẳng và bế tắc của mình đã vô thức tìm đến một lối thoát trong thế giới của sự tưởng tượng, của trò chơi nhập vai. Anh ta muốn trốn chạy khỏi thực tại của một gã công nhân phải cúi đầu, để trở thành một nhân vật khác có quyền lực hơn.

Linh nhìn bộ đồng phục, rồi ngẩng lên nhìn Trọc. Cô không thấy sự ngượng ngùng hay từ chối trong mắt mình. Thay vào đó, là một sự thấu hiểu và chấp nhận. Sự chủ động của Trọc, dù là trong vô thức, đã cho cô một cái cớ hoàn hảo để bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.

"Để em thử." Cô nói, giọng bình thản.

Sự đồng ý nhanh chóng của cô khiến Trọc có phần bất ngờ. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô mắng là bệnh hoạn. Nhưng cô chỉ cầm lấy bộ đồ, đi thẳng vào phòng ngủ.

Bên trong căn phòng nhỏ, một mình đối diện với bộ đồng phục, Linh hít một hơi thật sâu. Cô sờ vào chất vải thô ráp của chiếc váy, cảm nhận sự ngắn ngủi của nó. Đây không phải là quần áo. Đây là một vai diễn. Cô bắt đầu cởi bỏ bộ đồ ở nhà của mình, cũng là cởi bỏ con người mang tên "Linh". Linh đang ở lại trong phòng. Người bước ra ngoài sẽ là một con búp bê, một nữ sinh hư hỏng. Con búp bê thì không biết đau, không biết nhục.

Vài phút sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Linh bước ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, Trọc nín thở. Trước mặt anh ta là một nữ sinh Nhật Bản bước ra từ trong những bộ phim người lớn. Chiếc áo sơ mi trắng được cô cố tình tháo một cúc trên cùng. Chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che đi cặp mông tròn trịa. Cô đi một đôi tất cao đến đầu gối, khiến cặp đùi trông càng thêm thon dài và mời gọi.

Trò chơi nhập vai đêm đó diễn ra một cách tự nhiên hơn lần trước. Họ không còn ngượng nghịu. Trọc dễ dàng nhập vai ông thầy giáo nghiêm khắc, còn Linh thì diễn tròn vai cô nữ sinh hư hỏng, mời gọi. Cuộc làm tình là sự kết hợp của những mệnh lệnh quyền lực và sự phục tùng dâm đãng.

Nhưng đêm nay, trong đầu Linh còn có một suy nghĩ khác. Trong khi đang rên rỉ dưới thân Trọc, cô đang tự hỏi chính mình. Mình có thể làm điều này với một người đàn ông khác không? Mình có thể duy trì sự kiểm soát, sự tách bạch giữa thể xác và tâm hồn này khi đó không phải là anh Trọc không? Trò chơi này không còn chỉ để thoát ly. Nó đã trở thành một buổi diễn tập. Một bài kiểm tra cho những thử thách lớn hơn sắp tới. Cô nhận ra, khi cô phục tùng một cách hoàn hảo, cô lại là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối lên cảm xúc và ham muốn của Trọc. Mình cần phải học cách điều khiển tiếng rên của mình, học cách giả vờ một cách chân thật nhất. Với Sato-san, với Suzuki-san, mình sẽ không có cơ hội làm lại. Cô đã sẵn sàng cho bài kiểm tra cuối cùng.

Vào một trong những ngày cuối cùng của chuyến đi, Trọc nói với Linh bằng một giọng rất nghiêm túc.

"Có một loại hình massage trị liệu rất đặc biệt ở đây... Dành cho các cặp đôi muốn khám phá những giới hạn mới. Anh thấy trên mạng họ quảng cáo... có cả chuyên gia nam hỗ trợ để tăng thêm trải nghiệm. Nó khá đắt, nhưng anh muốn thử một lần. Em... em dám không?"

Anh ta đang thử cô. Và cô biết điều đó.

"Em dám." Linh đáp, không một chút do dự.

Trọc dẫn cô đến một tòa nhà sang trọng, kín đáo ở khu Shinjuku. Không giống như Yoshiwara, nơi này mang vẻ thượng lưu và bí mật hơn. Căn phòng họ được dẫn vào còn lộng lẫy hơn cả phòng khách sạn năm sao. Nhưng thứ khiến Linh chú ý nhất là một chiếc giường massage lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh là một bồn tắm Jacuzzi và một phòng xông hơi bằng kính.

Họ vừa thay xong áo choàng tắm, một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc một chiếc quần lụa đen rộng, để trần phần thân trên vạm vỡ, săn chắc. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai một cách lạnh lùng, chuyên nghiệp. Anh ta cúi đầu chào, tự giới thiệu mình là Kenta, chuyên gia trị liệu của họ ngày hôm nay.

Linh liếc nhìn Trọc. Cô thấy cơ hàm anh ta khẽ bạnh ra. Dù là người đề nghị, nhưng khi đối mặt với thực tế - một gã đàn ông khác, trẻ trung, lực lưỡng, sắp sửa chạm vào người phụ nữ của mình - bản năng chiếm hữu và ghen tuông của Trọc vẫn trỗi dậy.

Kenta ra hiệu cho Linh nằm sấp lên giường massage. Anh ta bắt đầu công việc của mình một cách bài bản. Những ngón tay của anh ta lướt trên lưng cô, mạnh mẽ nhưng đầy kỹ thuật, giống hệt một chuyên gia vật lý trị liệu. Chính sự chuyên nghiệp đó lại càng khiến không khí trở nên ngột ngạt và đầy tính dục.

Linh quay đầu lại, nhìn Trọc đang ngồi trên chiếc ghế bành ở góc phòng. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Bàn tay của một gã đàn ông lạ đang xoa bóp trên tấm lưng trần của cô. Linh thấy ánh mắt của Trọc tối sầm lại, một sự pha trộn giữa tức giận, bất lực và một sự tò mò bệnh hoạn. Anh ta đang bị đặt vào đúng vai diễn của chồng cô, Đức Anh. Vai của một kẻ thích nhìn vợ mình bị chiếm hữu.

Kenta lật người Linh lại. Anh ta bắt đầu massage phần thân trước của cô. Linh cảm nhận được núm vú mình cương cứng lên. Kenta thấy điều đó. Anh ta khẽ liếc nhìn Trọc, như một lời xin phép câm lặng. Trọc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như vô hình.

Đó là tín hiệu. Giới hạn bị phá vỡ. Bàn tay của Kenta bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn. Anh ta mơn trớn bụng dưới của cô, rồi cặp đùi trong. Linh nhắm mắt lại, cố gắng tách tâm trí ra khỏi cơ thể. Đây là nhiệm vụ. Đây chỉ là một bài kiểm tra.

Cô hé mắt, nhìn về phía Trọc. Anh ta đang thở dốc, con cặc trong chiếc áo choàng tắm đã cương cứng lên. Anh ta không còn ghen tuông nữa. Anh ta đang bị kích thích, một sự kích thích của kẻ nhìn trộm.

Kenta cúi xuống, bắt đầu dùng miệng để phục vụ cô. Linh giật nảy mình. Bị một người đàn ông xa lạ làm điều đó, nó khác hẳn với Trọc. Nó trần trụi, nó mang tính giao dịch. Nhưng cô ép mình phải thả lỏng, phải rên rỉ. Cô đang diễn. Và cô phải là một diễn viên giỏi.

Cô nhìn Trọc, ánh mắt như một lời mời gọi. Trọc lảo đảo đứng dậy, bước tới. Anh ta không nhìn Kenta, anh ta chỉ nhìn cô. Anh ta cúi xuống, hôn lên môi cô ngấu nghiến trong khi ở phía dưới Kenta vẫn đang miệt mài làm việc.

Đó là khoảnh khắc mà Linh biết mình đã vượt qua bài kiểm tra. Cô đang ở giữa hai người đàn ông. Một người là anh trai, người tình, kẻ đồng lõa. Một người là kẻ xa lạ, một công cụ. Và cô là trung tâm, là người điều khiển tất cả. Cô rên lên, lần này là thật. Nhưng đó không phải là tiếng rên của khoái cảm thể xác, mà là tiếng rên của quyền lực, của sự thỏa mãn khi thấy mình có thể điều khiển ham muốn của cả hai gã đàn ông.

Trọc kéo cô ngồi dậy, để cô đối mặt với mình rồi đút con cặc vào miệng Linh. Cùng lúc đó, Kenta di chuyển ra sau dùng tay và miệng để tiếp tục kích thích phần mông và lưng của cô. Linh ngửa đầu ra sau, đón nhận sự tấn công từ cả hai phía. Cô không còn suy nghĩ gì nữa. Cô đã hoàn toàn buông bỏ. Cô đã trở thành hiện thân của chính sự dâm đãng, một nữ thần của sự trụy lạc, được hai tín đồ thành kính phục vụ.

Trên đường về, họ đi bộ trong im lặng. Nhưng sự im lặng lần này còn sâu sắc hơn cả trước. Nó là sự im lặng của hai kẻ đã cùng nhau đi đến tận cùng của sự bệnh hoạn và trở về. Trọc không còn là anh trai cô nữa. Anh ta là kẻ đã chứng kiến, đã cho phép và đã tham gia vào việc cô bị một người đàn ông khác chiếm hữu. Anh ta là kẻ đồng lõa, là khán giả đầu tiên trong vở kịch mà cô sắp sửa trình diễn.

Khi về gần đến nhà, Linh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm và rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.

"Sau chuyện này, chúng ta sẽ là gì?"

Câu hỏi của cô không phải là về tình yêu. Nó là một câu hỏi về vai trò. Anh có sẵn sàng là người đứng nhìn trong khi em làm những việc cần phải làm không? Đó mới là ẩn ý thực sự.

Trọc dừng bước. Anh ta nhìn cô ánh mắt phức tạp chứa đầy sự ham muốn, xấu hổ và cả một sự cam chịu. Anh ta không thể trả lời. Anh ta biết mình đã bị cuốn vào một trò chơi mà anh ta không thể thoát ra. Anh ta vừa kinh tởm chính bản thân mình, vừa không thể chối bỏ sự kích thích mà anh ta vừa trải qua.

"Về nhà rồi tính." Anh ta chỉ có thể nói được vậy.

Linh không hỏi thêm. Cô biết câu trả lời rồi. Giao kèo đã được ký, không phải bằng giấy mực mà bằng chính da thịt và những ham muốn trần trụi nhất. Anh ta đã vượt qua bài kiểm tra của cô. Anh ta sẽ là một khán giả trung thành, một người đồng lõa đắc lực cho sứ mệnh của cô. Con đường phía trước đã quá rõ ràng. Và Linh, đã sẵn sàng để dâng hiến.
 
Cám ơn tác giả. Mong sớm có Chap tiếp theo. Truyện thật sự rất lôi cuốn. Tuyệt vời
 

Chương 16: Trò Chơi Nhập Vai​


photo_2025-08-19_20-36-55.webp


Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai vừa rọi những vệt sáng đầu tiên qua khe cửa. Cơn mệt mỏi của một đêm không ngủ dường như tan biến, thay vào đó là một sự minh mẫn đến lạ lùng. Cô nhìn sang phòng khách, Trọc đang ngủ say trên chiếc sofa, khuôn mặt vẫn còn hằn lên nét mệt mỏi và đau khổ, xung quanh là những vỏ lon bia nằm lăn lóc. Đêm qua, sau khi lảo đảo vào phòng ngủ cô đã không tài nào chợp mắt được. Những lời thú nhận trong cơn say của Trọc cứ vang vọng trong đầu cô, trộn lẫn với hình ảnh bàn tay ghê tởm của lão Sato-san, cảm giác khó chịu ở quán rượu, tất cả xoáy vào nhau tạo thành một cơn bão tố dữ dội trong tâm trí. Nhưng khi cơn bão qua đi, nó không để lại sự hoang tàn mà là một sự tĩnh lặng đến lạnh người. Một con đường đã được vạch ra, một sứ mệnh đã được khai sinh từ chính sự tuyệt vọng và ham muốn của cô.

Cô khẽ khàng ngồi dậy, không gây ra một tiếng động. Chuyển động của cô giờ đây có một sự khoan thai, một sự chủ động khác hẳn vẻ rụt rè, hoang mang của những ngày trước. Cô đi dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng khách, nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào túi rác. Mùi bia còn sót lại chua loét nhưng cô không thấy khó chịu. Nó là mùi của sự yếu đuối, thứ mà cô quyết định sẽ không bao giờ để mình phải nếm trải nữa.

Tiếng động nhỏ làm Trọc cựa mình tỉnh giấc. Anh ta đưa tay ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, nheo mắt nhìn quanh. Khi thấy Linh đang lặng lẽ dọn dẹp, rồi nhìn những vỏ lon bia đã được thu gom gọn gàng ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ bối rối và xấu hổ tột độ. Anh ta không nhớ chính xác mình đã nói những gì, nhưng cái cảm giác trần trụi sau khi để lộ ra phần thảm hại nhất của bản thân vẫn còn đó. Anh ta sợ phải đối mặt với Linh, sợ phải nhìn thấy trong mắt cô sự thương hại hoặc khinh bỉ.

"Em... em dậy sớm thế?" Anh ta lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Em quen rồi. Anh đi rửa mặt đi, em pha cho ly nước chanh giải rượu." Linh đáp. Giọng nói của cô bình thản một cách kỳ lạ, không một chút oán trách hay tò mò.

Sự bình thản của cô khiến Trọc càng thêm khó xử. Anh ta mong cô sẽ giận dữ, sẽ trách móc, sẽ khóc lóc. Đằng này cô lại quá đỗi điềm tĩnh, giống như mặt hồ không một gợn sóng khiến anh ta không thể đoán được những cơn bão ngầm đang cuộn xoáy bên dưới. Suốt bữa sáng, không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngùng. Họ chỉ nói những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt về thời tiết, về món ăn. Trọc cố gắng tránh mọi chủ đề liên quan đến công việc hay đêm hôm trước, chỉ mong chôn vùi lời thú nhận đáng xấu hổ của mình vào quên lãng. Anh ta không biết rằng, đối với Linh, đó không phải là lời thú nhận, mà là một lời hiệu triệu. Nó là chìa khóa mở ra cánh cửa cho kế hoạch mà cô đã vạch ra trong suốt một đêm không ngủ.

Ngay khi Trọc rời khỏi nhà để đi làm, căn hộ nhỏ bé lại chìm vào im lặng. Linh ngồi xuống trước chiếc laptop cũ của anh trai mình. Sự tò mò của ngày hôm trước giờ đã biến thành một nhu cầu cấp thiết. Cô không còn tìm kiếm một cách vô định nữa. Cô đang nghiên cứu. Tay cô lướt trên bàn phím, gõ những từ khóa cụ thể hơn, thực dụng hơn: "văn hóa công sở Nhật Bản", "cách tạo quan hệ tốt với sếp Nhật".

Những kết quả đầu tiên hiện ra khá chung chung: các bài viết về sự chăm chỉ, tinh thần đồng đội, văn hóa cúi chào. Cô nhíu mày, tinh chỉnh lại từ khóa: "sếp Nhật thích gì", "quà tặng cho đối tác Nhật". Lần này, kết quả bắt đầu dẫn cô vào một thế giới khác. Những diễn đàn, những bài blog chia sẻ kinh nghiệm của các cô gái làm việc trong các quán bar, hostess club, dạy cách rót rượu, cách nói chuyện, cách làm hài lòng những vị khách doanh nhân khó tính. Rồi từ đó, cô như một con thỏ rơi xuống hang, lạc vào thế giới của các loại hình giải trí tình dục đặc trưng của Nhật Bản.

Cô mở một trang web giới thiệu về Imekura – những câu lạc bộ nhập vai. Màn hình hiện lên những hình ảnh hào nhoáng, những cô gái trong đủ loại đồng phục: y tá, hầu gái, nữ sinh. Những dòng chữ quảng cáo nhấp nháy đầy hứa hẹn: "Biến mọi tưởng tượng của bạn thành hiện thực", "Trải nghiệm một đêm làm chủ nhân". Cô đọc tiếp, lạc sang một trang khác về Soapland – những "nhà tắm" đặc biệt. Trang web này có thiết kế tinh tế, sang trọng hơn. Những hình ảnh chỉ là những bồn tắm lộng lẫy, những căn phòng mờ ảo, không có hình ảnh người phụ nữ nào, nhưng những lời miêu tả dịch vụ lại trần trụi đến kinh người: "liệu pháp thư giãn bằng cơ thể", "trải nghiệm sự mềm mại và trơn trượt tuyệt đối". Cô đọc cả về những dịch vụ còn táo bạo hơn, nơi một hoặc nhiều nhân viên nam sẽ phục vụ cho các cặp đôi muốn tìm kiếm sự mới lạ, phá vỡ mọi giới hạn.

Những hình ảnh và những lời miêu tả đó khiến mặt cô nóng bừng, một cảm giác ghê tởm xen lẫn thích thú trỗi dậy. Tim cô đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhưng cô không dừng lại. Cô không còn nhìn chúng với con mắt của một người ngoài cuộc đang tò mò. Cô đang nhìn chúng với con mắt của một nhà chiến lược đang nghiên cứu chiến trường, đánh giá từng loại vũ khí, từng phương án tác chiến. Cô đang học luật chơi, học các thuật ngữ, học cách biến cơ thể mình thành một công cụ. Cô đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà ở đó, sự hy sinh của cô phải mang lại kết quả xứng đáng. Đây là cái giá phải trả. Đây là khoản đầu tư. Và lợi nhuận thu về phải là tương lai của anh.

Vài ngày trôi qua trong sự im lặng căng thẳng đó. Một buổi tối, Trọc trở về sau một ngày lao động mệt nhoài ở công trường, trên người vẫn còn vương mùi mồ hôi và bụi bặm. Anh ta có vẻ đã uống một chút, đôi má hơi ửng hồng. Có lẽ anh ta cần một chút men say để có can đảm làm việc này. Anh ta đưa cho Linh một cái túi giấy, giọng có chút ngập ngừng:

"Anh... anh mua cái này ở Akihabara. Thấy hay hay... mua cho vui thôi."

Linh mở chiếc túi ra. Bên trong là một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản. Chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt sọc, và chiếc váy xếp ly ngắn đến mức không thể ngắn hơn. Nó rẻ tiền, chất vải thô ráp, nhưng nó là một biểu tượng. Trọc, trong sự căng thẳng và bế tắc của mình đã vô thức tìm đến một lối thoát trong thế giới của sự tưởng tượng, của trò chơi nhập vai. Anh ta muốn trốn chạy khỏi thực tại của một gã công nhân phải cúi đầu, để trở thành một nhân vật khác có quyền lực hơn.

Linh nhìn bộ đồng phục, rồi ngẩng lên nhìn Trọc. Cô không thấy sự ngượng ngùng hay từ chối trong mắt mình. Thay vào đó, là một sự thấu hiểu và chấp nhận. Sự chủ động của Trọc, dù là trong vô thức, đã cho cô một cái cớ hoàn hảo để bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.

"Để em thử." Cô nói, giọng bình thản.

Sự đồng ý nhanh chóng của cô khiến Trọc có phần bất ngờ. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô mắng là bệnh hoạn. Nhưng cô chỉ cầm lấy bộ đồ, đi thẳng vào phòng ngủ.

Bên trong căn phòng nhỏ, một mình đối diện với bộ đồng phục, Linh hít một hơi thật sâu. Cô sờ vào chất vải thô ráp của chiếc váy, cảm nhận sự ngắn ngủi của nó. Đây không phải là quần áo. Đây là một vai diễn. Cô bắt đầu cởi bỏ bộ đồ ở nhà của mình, cũng là cởi bỏ con người mang tên "Linh". Linh đang ở lại trong phòng. Người bước ra ngoài sẽ là một con búp bê, một nữ sinh hư hỏng. Con búp bê thì không biết đau, không biết nhục.

Vài phút sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Linh bước ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, Trọc nín thở. Trước mặt anh ta là một nữ sinh Nhật Bản bước ra từ trong những bộ phim người lớn. Chiếc áo sơ mi trắng được cô cố tình tháo một cúc trên cùng. Chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che đi cặp mông tròn trịa. Cô đi một đôi tất cao đến đầu gối, khiến cặp đùi trông càng thêm thon dài và mời gọi.

Trò chơi nhập vai đêm đó diễn ra một cách tự nhiên hơn lần trước. Họ không còn ngượng nghịu. Trọc dễ dàng nhập vai ông thầy giáo nghiêm khắc, còn Linh thì diễn tròn vai cô nữ sinh hư hỏng, mời gọi. Cuộc làm tình là sự kết hợp của những mệnh lệnh quyền lực và sự phục tùng dâm đãng.

Nhưng đêm nay, trong đầu Linh còn có một suy nghĩ khác. Trong khi đang rên rỉ dưới thân Trọc, cô đang tự hỏi chính mình. Mình có thể làm điều này với một người đàn ông khác không? Mình có thể duy trì sự kiểm soát, sự tách bạch giữa thể xác và tâm hồn này khi đó không phải là anh Trọc không? Trò chơi này không còn chỉ để thoát ly. Nó đã trở thành một buổi diễn tập. Một bài kiểm tra cho những thử thách lớn hơn sắp tới. Cô nhận ra, khi cô phục tùng một cách hoàn hảo, cô lại là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối lên cảm xúc và ham muốn của Trọc. Mình cần phải học cách điều khiển tiếng rên của mình, học cách giả vờ một cách chân thật nhất. Với Sato-san, với Suzuki-san, mình sẽ không có cơ hội làm lại. Cô đã sẵn sàng cho bài kiểm tra cuối cùng.

Vào một trong những ngày cuối cùng của chuyến đi, Trọc nói với Linh bằng một giọng rất nghiêm túc.

"Có một loại hình massage trị liệu rất đặc biệt ở đây... Dành cho các cặp đôi muốn khám phá những giới hạn mới. Anh thấy trên mạng họ quảng cáo... có cả chuyên gia nam hỗ trợ để tăng thêm trải nghiệm. Nó khá đắt, nhưng anh muốn thử một lần. Em... em dám không?"

Anh ta đang thử cô. Và cô biết điều đó.

"Em dám." Linh đáp, không một chút do dự.

Trọc dẫn cô đến một tòa nhà sang trọng, kín đáo ở khu Shinjuku. Không giống như Yoshiwara, nơi này mang vẻ thượng lưu và bí mật hơn. Căn phòng họ được dẫn vào còn lộng lẫy hơn cả phòng khách sạn năm sao. Nhưng thứ khiến Linh chú ý nhất là một chiếc giường massage lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh là một bồn tắm Jacuzzi và một phòng xông hơi bằng kính.

Họ vừa thay xong áo choàng tắm, một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc một chiếc quần lụa đen rộng, để trần phần thân trên vạm vỡ, săn chắc. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai một cách lạnh lùng, chuyên nghiệp. Anh ta cúi đầu chào, tự giới thiệu mình là Kenta, chuyên gia trị liệu của họ ngày hôm nay.

Linh liếc nhìn Trọc. Cô thấy cơ hàm anh ta khẽ bạnh ra. Dù là người đề nghị, nhưng khi đối mặt với thực tế - một gã đàn ông khác, trẻ trung, lực lưỡng, sắp sửa chạm vào người phụ nữ của mình - bản năng chiếm hữu và ghen tuông của Trọc vẫn trỗi dậy.

Kenta ra hiệu cho Linh nằm sấp lên giường massage. Anh ta bắt đầu công việc của mình một cách bài bản. Những ngón tay của anh ta lướt trên lưng cô, mạnh mẽ nhưng đầy kỹ thuật, giống hệt một chuyên gia vật lý trị liệu. Chính sự chuyên nghiệp đó lại càng khiến không khí trở nên ngột ngạt và đầy tính dục.

Linh quay đầu lại, nhìn Trọc đang ngồi trên chiếc ghế bành ở góc phòng. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Bàn tay của một gã đàn ông lạ đang xoa bóp trên tấm lưng trần của cô. Linh thấy ánh mắt của Trọc tối sầm lại, một sự pha trộn giữa tức giận, bất lực và một sự tò mò bệnh hoạn. Anh ta đang bị đặt vào đúng vai diễn của chồng cô, Đức Anh. Vai của một kẻ thích nhìn vợ mình bị chiếm hữu.

Kenta lật người Linh lại. Anh ta bắt đầu massage phần thân trước của cô. Linh cảm nhận được núm vú mình cương cứng lên. Kenta thấy điều đó. Anh ta khẽ liếc nhìn Trọc, như một lời xin phép câm lặng. Trọc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như vô hình.

Đó là tín hiệu. Giới hạn bị phá vỡ. Bàn tay của Kenta bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn. Anh ta mơn trớn bụng dưới của cô, rồi cặp đùi trong. Linh nhắm mắt lại, cố gắng tách tâm trí ra khỏi cơ thể. Đây là nhiệm vụ. Đây chỉ là một bài kiểm tra.

Cô hé mắt, nhìn về phía Trọc. Anh ta đang thở dốc, con cặc trong chiếc áo choàng tắm đã cương cứng lên. Anh ta không còn ghen tuông nữa. Anh ta đang bị kích thích, một sự kích thích của kẻ nhìn trộm.

Kenta cúi xuống, bắt đầu dùng miệng để phục vụ cô. Linh giật nảy mình. Bị một người đàn ông xa lạ làm điều đó, nó khác hẳn với Trọc. Nó trần trụi, nó mang tính giao dịch. Nhưng cô ép mình phải thả lỏng, phải rên rỉ. Cô đang diễn. Và cô phải là một diễn viên giỏi.

Cô nhìn Trọc, ánh mắt như một lời mời gọi. Trọc lảo đảo đứng dậy, bước tới. Anh ta không nhìn Kenta, anh ta chỉ nhìn cô. Anh ta cúi xuống, hôn lên môi cô ngấu nghiến trong khi ở phía dưới Kenta vẫn đang miệt mài làm việc.

Đó là khoảnh khắc mà Linh biết mình đã vượt qua bài kiểm tra. Cô đang ở giữa hai người đàn ông. Một người là anh trai, người tình, kẻ đồng lõa. Một người là kẻ xa lạ, một công cụ. Và cô là trung tâm, là người điều khiển tất cả. Cô rên lên, lần này là thật. Nhưng đó không phải là tiếng rên của khoái cảm thể xác, mà là tiếng rên của quyền lực, của sự thỏa mãn khi thấy mình có thể điều khiển ham muốn của cả hai gã đàn ông.

Trọc kéo cô ngồi dậy, để cô đối mặt với mình rồi đút con cặc vào miệng Linh. Cùng lúc đó, Kenta di chuyển ra sau dùng tay và miệng để tiếp tục kích thích phần mông và lưng của cô. Linh ngửa đầu ra sau, đón nhận sự tấn công từ cả hai phía. Cô không còn suy nghĩ gì nữa. Cô đã hoàn toàn buông bỏ. Cô đã trở thành hiện thân của chính sự dâm đãng, một nữ thần của sự trụy lạc, được hai tín đồ thành kính phục vụ.

Trên đường về, họ đi bộ trong im lặng. Nhưng sự im lặng lần này còn sâu sắc hơn cả trước. Nó là sự im lặng của hai kẻ đã cùng nhau đi đến tận cùng của sự bệnh hoạn và trở về. Trọc không còn là anh trai cô nữa. Anh ta là kẻ đã chứng kiến, đã cho phép và đã tham gia vào việc cô bị một người đàn ông khác chiếm hữu. Anh ta là kẻ đồng lõa, là khán giả đầu tiên trong vở kịch mà cô sắp sửa trình diễn.

Khi về gần đến nhà, Linh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm và rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.

"Sau chuyện này, chúng ta sẽ là gì?"

Câu hỏi của cô không phải là về tình yêu. Nó là một câu hỏi về vai trò. Anh có sẵn sàng là người đứng nhìn trong khi em làm những việc cần phải làm không? Đó mới là ẩn ý thực sự.

Trọc dừng bước. Anh ta nhìn cô ánh mắt phức tạp chứa đầy sự ham muốn, xấu hổ và cả một sự cam chịu. Anh ta không thể trả lời. Anh ta biết mình đã bị cuốn vào một trò chơi mà anh ta không thể thoát ra. Anh ta vừa kinh tởm chính bản thân mình, vừa không thể chối bỏ sự kích thích mà anh ta vừa trải qua.

"Về nhà rồi tính." Anh ta chỉ có thể nói được vậy.

Linh không hỏi thêm. Cô biết câu trả lời rồi. Giao kèo đã được ký, không phải bằng giấy mực mà bằng chính da thịt và những ham muốn trần trụi nhất. Anh ta đã vượt qua bài kiểm tra của cô. Anh ta sẽ là một khán giả trung thành, một người đồng lõa đắc lực cho sứ mệnh của cô. Con đường phía trước đã quá rõ ràng. Và Linh, đã sẵn sàng để dâng hiến.
Hóng chap mới
 

Chương 16: Trò Chơi Nhập Vai​


photo_2025-08-19_20-36-55.webp


Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai vừa rọi những vệt sáng đầu tiên qua khe cửa. Cơn mệt mỏi của một đêm không ngủ dường như tan biến, thay vào đó là một sự minh mẫn đến lạ lùng. Cô nhìn sang phòng khách, Trọc đang ngủ say trên chiếc sofa, khuôn mặt vẫn còn hằn lên nét mệt mỏi và đau khổ, xung quanh là những vỏ lon bia nằm lăn lóc. Đêm qua, sau khi lảo đảo vào phòng ngủ cô đã không tài nào chợp mắt được. Những lời thú nhận trong cơn say của Trọc cứ vang vọng trong đầu cô, trộn lẫn với hình ảnh bàn tay ghê tởm của lão Sato-san, cảm giác khó chịu ở quán rượu, tất cả xoáy vào nhau tạo thành một cơn bão tố dữ dội trong tâm trí. Nhưng khi cơn bão qua đi, nó không để lại sự hoang tàn mà là một sự tĩnh lặng đến lạnh người. Một con đường đã được vạch ra, một sứ mệnh đã được khai sinh từ chính sự tuyệt vọng và ham muốn của cô.

Cô khẽ khàng ngồi dậy, không gây ra một tiếng động. Chuyển động của cô giờ đây có một sự khoan thai, một sự chủ động khác hẳn vẻ rụt rè, hoang mang của những ngày trước. Cô đi dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng khách, nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào túi rác. Mùi bia còn sót lại chua loét nhưng cô không thấy khó chịu. Nó là mùi của sự yếu đuối, thứ mà cô quyết định sẽ không bao giờ để mình phải nếm trải nữa.

Tiếng động nhỏ làm Trọc cựa mình tỉnh giấc. Anh ta đưa tay ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, nheo mắt nhìn quanh. Khi thấy Linh đang lặng lẽ dọn dẹp, rồi nhìn những vỏ lon bia đã được thu gom gọn gàng ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ bối rối và xấu hổ tột độ. Anh ta không nhớ chính xác mình đã nói những gì, nhưng cái cảm giác trần trụi sau khi để lộ ra phần thảm hại nhất của bản thân vẫn còn đó. Anh ta sợ phải đối mặt với Linh, sợ phải nhìn thấy trong mắt cô sự thương hại hoặc khinh bỉ.

"Em... em dậy sớm thế?" Anh ta lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Em quen rồi. Anh đi rửa mặt đi, em pha cho ly nước chanh giải rượu." Linh đáp. Giọng nói của cô bình thản một cách kỳ lạ, không một chút oán trách hay tò mò.

Sự bình thản của cô khiến Trọc càng thêm khó xử. Anh ta mong cô sẽ giận dữ, sẽ trách móc, sẽ khóc lóc. Đằng này cô lại quá đỗi điềm tĩnh, giống như mặt hồ không một gợn sóng khiến anh ta không thể đoán được những cơn bão ngầm đang cuộn xoáy bên dưới. Suốt bữa sáng, không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngùng. Họ chỉ nói những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt về thời tiết, về món ăn. Trọc cố gắng tránh mọi chủ đề liên quan đến công việc hay đêm hôm trước, chỉ mong chôn vùi lời thú nhận đáng xấu hổ của mình vào quên lãng. Anh ta không biết rằng, đối với Linh, đó không phải là lời thú nhận, mà là một lời hiệu triệu. Nó là chìa khóa mở ra cánh cửa cho kế hoạch mà cô đã vạch ra trong suốt một đêm không ngủ.

Ngay khi Trọc rời khỏi nhà để đi làm, căn hộ nhỏ bé lại chìm vào im lặng. Linh ngồi xuống trước chiếc laptop cũ của anh trai mình. Sự tò mò của ngày hôm trước giờ đã biến thành một nhu cầu cấp thiết. Cô không còn tìm kiếm một cách vô định nữa. Cô đang nghiên cứu. Tay cô lướt trên bàn phím, gõ những từ khóa cụ thể hơn, thực dụng hơn: "văn hóa công sở Nhật Bản", "cách tạo quan hệ tốt với sếp Nhật".

Những kết quả đầu tiên hiện ra khá chung chung: các bài viết về sự chăm chỉ, tinh thần đồng đội, văn hóa cúi chào. Cô nhíu mày, tinh chỉnh lại từ khóa: "sếp Nhật thích gì", "quà tặng cho đối tác Nhật". Lần này, kết quả bắt đầu dẫn cô vào một thế giới khác. Những diễn đàn, những bài blog chia sẻ kinh nghiệm của các cô gái làm việc trong các quán bar, hostess club, dạy cách rót rượu, cách nói chuyện, cách làm hài lòng những vị khách doanh nhân khó tính. Rồi từ đó, cô như một con thỏ rơi xuống hang, lạc vào thế giới của các loại hình giải trí tình dục đặc trưng của Nhật Bản.

Cô mở một trang web giới thiệu về Imekura – những câu lạc bộ nhập vai. Màn hình hiện lên những hình ảnh hào nhoáng, những cô gái trong đủ loại đồng phục: y tá, hầu gái, nữ sinh. Những dòng chữ quảng cáo nhấp nháy đầy hứa hẹn: "Biến mọi tưởng tượng của bạn thành hiện thực", "Trải nghiệm một đêm làm chủ nhân". Cô đọc tiếp, lạc sang một trang khác về Soapland – những "nhà tắm" đặc biệt. Trang web này có thiết kế tinh tế, sang trọng hơn. Những hình ảnh chỉ là những bồn tắm lộng lẫy, những căn phòng mờ ảo, không có hình ảnh người phụ nữ nào, nhưng những lời miêu tả dịch vụ lại trần trụi đến kinh người: "liệu pháp thư giãn bằng cơ thể", "trải nghiệm sự mềm mại và trơn trượt tuyệt đối". Cô đọc cả về những dịch vụ còn táo bạo hơn, nơi một hoặc nhiều nhân viên nam sẽ phục vụ cho các cặp đôi muốn tìm kiếm sự mới lạ, phá vỡ mọi giới hạn.

Những hình ảnh và những lời miêu tả đó khiến mặt cô nóng bừng, một cảm giác ghê tởm xen lẫn thích thú trỗi dậy. Tim cô đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhưng cô không dừng lại. Cô không còn nhìn chúng với con mắt của một người ngoài cuộc đang tò mò. Cô đang nhìn chúng với con mắt của một nhà chiến lược đang nghiên cứu chiến trường, đánh giá từng loại vũ khí, từng phương án tác chiến. Cô đang học luật chơi, học các thuật ngữ, học cách biến cơ thể mình thành một công cụ. Cô đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà ở đó, sự hy sinh của cô phải mang lại kết quả xứng đáng. Đây là cái giá phải trả. Đây là khoản đầu tư. Và lợi nhuận thu về phải là tương lai của anh.

Vài ngày trôi qua trong sự im lặng căng thẳng đó. Một buổi tối, Trọc trở về sau một ngày lao động mệt nhoài ở công trường, trên người vẫn còn vương mùi mồ hôi và bụi bặm. Anh ta có vẻ đã uống một chút, đôi má hơi ửng hồng. Có lẽ anh ta cần một chút men say để có can đảm làm việc này. Anh ta đưa cho Linh một cái túi giấy, giọng có chút ngập ngừng:

"Anh... anh mua cái này ở Akihabara. Thấy hay hay... mua cho vui thôi."

Linh mở chiếc túi ra. Bên trong là một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản. Chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt sọc, và chiếc váy xếp ly ngắn đến mức không thể ngắn hơn. Nó rẻ tiền, chất vải thô ráp, nhưng nó là một biểu tượng. Trọc, trong sự căng thẳng và bế tắc của mình đã vô thức tìm đến một lối thoát trong thế giới của sự tưởng tượng, của trò chơi nhập vai. Anh ta muốn trốn chạy khỏi thực tại của một gã công nhân phải cúi đầu, để trở thành một nhân vật khác có quyền lực hơn.

Linh nhìn bộ đồng phục, rồi ngẩng lên nhìn Trọc. Cô không thấy sự ngượng ngùng hay từ chối trong mắt mình. Thay vào đó, là một sự thấu hiểu và chấp nhận. Sự chủ động của Trọc, dù là trong vô thức, đã cho cô một cái cớ hoàn hảo để bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.

"Để em thử." Cô nói, giọng bình thản.

Sự đồng ý nhanh chóng của cô khiến Trọc có phần bất ngờ. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô mắng là bệnh hoạn. Nhưng cô chỉ cầm lấy bộ đồ, đi thẳng vào phòng ngủ.

Bên trong căn phòng nhỏ, một mình đối diện với bộ đồng phục, Linh hít một hơi thật sâu. Cô sờ vào chất vải thô ráp của chiếc váy, cảm nhận sự ngắn ngủi của nó. Đây không phải là quần áo. Đây là một vai diễn. Cô bắt đầu cởi bỏ bộ đồ ở nhà của mình, cũng là cởi bỏ con người mang tên "Linh". Linh đang ở lại trong phòng. Người bước ra ngoài sẽ là một con búp bê, một nữ sinh hư hỏng. Con búp bê thì không biết đau, không biết nhục.

Vài phút sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Linh bước ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, Trọc nín thở. Trước mặt anh ta là một nữ sinh Nhật Bản bước ra từ trong những bộ phim người lớn. Chiếc áo sơ mi trắng được cô cố tình tháo một cúc trên cùng. Chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che đi cặp mông tròn trịa. Cô đi một đôi tất cao đến đầu gối, khiến cặp đùi trông càng thêm thon dài và mời gọi.

Trò chơi nhập vai đêm đó diễn ra một cách tự nhiên hơn lần trước. Họ không còn ngượng nghịu. Trọc dễ dàng nhập vai ông thầy giáo nghiêm khắc, còn Linh thì diễn tròn vai cô nữ sinh hư hỏng, mời gọi. Cuộc làm tình là sự kết hợp của những mệnh lệnh quyền lực và sự phục tùng dâm đãng.

Nhưng đêm nay, trong đầu Linh còn có một suy nghĩ khác. Trong khi đang rên rỉ dưới thân Trọc, cô đang tự hỏi chính mình. Mình có thể làm điều này với một người đàn ông khác không? Mình có thể duy trì sự kiểm soát, sự tách bạch giữa thể xác và tâm hồn này khi đó không phải là anh Trọc không? Trò chơi này không còn chỉ để thoát ly. Nó đã trở thành một buổi diễn tập. Một bài kiểm tra cho những thử thách lớn hơn sắp tới. Cô nhận ra, khi cô phục tùng một cách hoàn hảo, cô lại là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối lên cảm xúc và ham muốn của Trọc. Mình cần phải học cách điều khiển tiếng rên của mình, học cách giả vờ một cách chân thật nhất. Với Sato-san, với Suzuki-san, mình sẽ không có cơ hội làm lại. Cô đã sẵn sàng cho bài kiểm tra cuối cùng.

Vào một trong những ngày cuối cùng của chuyến đi, Trọc nói với Linh bằng một giọng rất nghiêm túc.

"Có một loại hình massage trị liệu rất đặc biệt ở đây... Dành cho các cặp đôi muốn khám phá những giới hạn mới. Anh thấy trên mạng họ quảng cáo... có cả chuyên gia nam hỗ trợ để tăng thêm trải nghiệm. Nó khá đắt, nhưng anh muốn thử một lần. Em... em dám không?"

Anh ta đang thử cô. Và cô biết điều đó.

"Em dám." Linh đáp, không một chút do dự.

Trọc dẫn cô đến một tòa nhà sang trọng, kín đáo ở khu Shinjuku. Không giống như Yoshiwara, nơi này mang vẻ thượng lưu và bí mật hơn. Căn phòng họ được dẫn vào còn lộng lẫy hơn cả phòng khách sạn năm sao. Nhưng thứ khiến Linh chú ý nhất là một chiếc giường massage lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh là một bồn tắm Jacuzzi và một phòng xông hơi bằng kính.

Họ vừa thay xong áo choàng tắm, một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc một chiếc quần lụa đen rộng, để trần phần thân trên vạm vỡ, săn chắc. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai một cách lạnh lùng, chuyên nghiệp. Anh ta cúi đầu chào, tự giới thiệu mình là Kenta, chuyên gia trị liệu của họ ngày hôm nay.

Linh liếc nhìn Trọc. Cô thấy cơ hàm anh ta khẽ bạnh ra. Dù là người đề nghị, nhưng khi đối mặt với thực tế - một gã đàn ông khác, trẻ trung, lực lưỡng, sắp sửa chạm vào người phụ nữ của mình - bản năng chiếm hữu và ghen tuông của Trọc vẫn trỗi dậy.

Kenta ra hiệu cho Linh nằm sấp lên giường massage. Anh ta bắt đầu công việc của mình một cách bài bản. Những ngón tay của anh ta lướt trên lưng cô, mạnh mẽ nhưng đầy kỹ thuật, giống hệt một chuyên gia vật lý trị liệu. Chính sự chuyên nghiệp đó lại càng khiến không khí trở nên ngột ngạt và đầy tính dục.

Linh quay đầu lại, nhìn Trọc đang ngồi trên chiếc ghế bành ở góc phòng. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Bàn tay của một gã đàn ông lạ đang xoa bóp trên tấm lưng trần của cô. Linh thấy ánh mắt của Trọc tối sầm lại, một sự pha trộn giữa tức giận, bất lực và một sự tò mò bệnh hoạn. Anh ta đang bị đặt vào đúng vai diễn của chồng cô, Đức Anh. Vai của một kẻ thích nhìn vợ mình bị chiếm hữu.

Kenta lật người Linh lại. Anh ta bắt đầu massage phần thân trước của cô. Linh cảm nhận được núm vú mình cương cứng lên. Kenta thấy điều đó. Anh ta khẽ liếc nhìn Trọc, như một lời xin phép câm lặng. Trọc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như vô hình.

Đó là tín hiệu. Giới hạn bị phá vỡ. Bàn tay của Kenta bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn. Anh ta mơn trớn bụng dưới của cô, rồi cặp đùi trong. Linh nhắm mắt lại, cố gắng tách tâm trí ra khỏi cơ thể. Đây là nhiệm vụ. Đây chỉ là một bài kiểm tra.

Cô hé mắt, nhìn về phía Trọc. Anh ta đang thở dốc, con cặc trong chiếc áo choàng tắm đã cương cứng lên. Anh ta không còn ghen tuông nữa. Anh ta đang bị kích thích, một sự kích thích của kẻ nhìn trộm.

Kenta cúi xuống, bắt đầu dùng miệng để phục vụ cô. Linh giật nảy mình. Bị một người đàn ông xa lạ làm điều đó, nó khác hẳn với Trọc. Nó trần trụi, nó mang tính giao dịch. Nhưng cô ép mình phải thả lỏng, phải rên rỉ. Cô đang diễn. Và cô phải là một diễn viên giỏi.

Cô nhìn Trọc, ánh mắt như một lời mời gọi. Trọc lảo đảo đứng dậy, bước tới. Anh ta không nhìn Kenta, anh ta chỉ nhìn cô. Anh ta cúi xuống, hôn lên môi cô ngấu nghiến trong khi ở phía dưới Kenta vẫn đang miệt mài làm việc.

Đó là khoảnh khắc mà Linh biết mình đã vượt qua bài kiểm tra. Cô đang ở giữa hai người đàn ông. Một người là anh trai, người tình, kẻ đồng lõa. Một người là kẻ xa lạ, một công cụ. Và cô là trung tâm, là người điều khiển tất cả. Cô rên lên, lần này là thật. Nhưng đó không phải là tiếng rên của khoái cảm thể xác, mà là tiếng rên của quyền lực, của sự thỏa mãn khi thấy mình có thể điều khiển ham muốn của cả hai gã đàn ông.

Trọc kéo cô ngồi dậy, để cô đối mặt với mình rồi đút con cặc vào miệng Linh. Cùng lúc đó, Kenta di chuyển ra sau dùng tay và miệng để tiếp tục kích thích phần mông và lưng của cô. Linh ngửa đầu ra sau, đón nhận sự tấn công từ cả hai phía. Cô không còn suy nghĩ gì nữa. Cô đã hoàn toàn buông bỏ. Cô đã trở thành hiện thân của chính sự dâm đãng, một nữ thần của sự trụy lạc, được hai tín đồ thành kính phục vụ.

Trên đường về, họ đi bộ trong im lặng. Nhưng sự im lặng lần này còn sâu sắc hơn cả trước. Nó là sự im lặng của hai kẻ đã cùng nhau đi đến tận cùng của sự bệnh hoạn và trở về. Trọc không còn là anh trai cô nữa. Anh ta là kẻ đã chứng kiến, đã cho phép và đã tham gia vào việc cô bị một người đàn ông khác chiếm hữu. Anh ta là kẻ đồng lõa, là khán giả đầu tiên trong vở kịch mà cô sắp sửa trình diễn.

Khi về gần đến nhà, Linh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm và rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.

"Sau chuyện này, chúng ta sẽ là gì?"

Câu hỏi của cô không phải là về tình yêu. Nó là một câu hỏi về vai trò. Anh có sẵn sàng là người đứng nhìn trong khi em làm những việc cần phải làm không? Đó mới là ẩn ý thực sự.

Trọc dừng bước. Anh ta nhìn cô ánh mắt phức tạp chứa đầy sự ham muốn, xấu hổ và cả một sự cam chịu. Anh ta không thể trả lời. Anh ta biết mình đã bị cuốn vào một trò chơi mà anh ta không thể thoát ra. Anh ta vừa kinh tởm chính bản thân mình, vừa không thể chối bỏ sự kích thích mà anh ta vừa trải qua.

"Về nhà rồi tính." Anh ta chỉ có thể nói được vậy.

Linh không hỏi thêm. Cô biết câu trả lời rồi. Giao kèo đã được ký, không phải bằng giấy mực mà bằng chính da thịt và những ham muốn trần trụi nhất. Anh ta đã vượt qua bài kiểm tra của cô. Anh ta sẽ là một khán giả trung thành, một người đồng lõa đắc lực cho sứ mệnh của cô. Con đường phía trước đã quá rõ ràng. Và Linh, đã sẵn sàng để dâng tuyệt
Cám ơn tác giả. Mong sớm có Chap tiếp theo. Truyện thật sự rất lôi cuốn.
 

Chương 17: Bữa Tiệc Trên Da Thịt​


49796440_2136371873359572_4762540134744719360_n.webp



Những ngày sau đêm trải nghiệm bất ngờ và kích thích đó, một sự thay đổi tinh vi nhưng rõ rệt đã diễn ra trong căn hộ nhỏ ở Nakano. Sự im lặng không còn mang vẻ ngượng ngùng mà trở thành một khoảng không căng thẳng, nơi những điều không nói ra còn có sức nặng hơn cả ngàn lời. Trọc trở nên trầm lặng hơn, anh ta tránh nhìn thẳng vào mắt Linh như thể sợ sẽ thấy trong đó hình ảnh phản chiếu của chính sự trụy lạc mà anh ta đã tham gia. Còn Linh, ngược lại, lại toát ra một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Cô không còn là cô em gái cần được che chở. Trong ánh mắt cô giờ đây là sự quyết đoán của một người đã nhìn thấy con đường của mình, dù con đường đó có trải đầy gai nhọn và sự nhục nhã.

Một buổi tối, khi Trọc vừa trở về từ công trường mệt mỏi ngồi xuống sofa, Linh đặt trước mặt anh ta một tách trà nóng. Cô ngồi xuống đối diện, không một chút do dự đi thẳng vào vấn đề.

"Anh mời sếp Sato và sếp Suzuki đến nhà mình ăn một bữa cơm đi."

Trọc giật mình, suýt làm đổ cả tách trà. Anh ta nhìn cô như nhìn một người điên. "Em nói cái gì vậy? Không! Tuyệt đối không!"

"Tại sao không?" Linh hỏi lại, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc.

"Tại sao à?" Trọc gần như hét lên, sự dồn nén của những ngày qua vỡ oà. "Em không nhớ bọn họ đã làm gì em ở quán rượu sao? Em không thấy ánh mắt của bọn họ à? Anh không thể để em gặp lại họ, nhất là ở nhà mình. Anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!" Anh ta đưa ra những lý do về danh dự, về sự bảo vệ nhưng sâu bên trong là nỗi sợ hãi phải đối mặt lại với tình huống khó xử đó, và sự ghê tởm chính bản thân mình vì đã không thể làm gì hơn.

Linh không hề nao núng trước cơn giận của anh ta. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ ngầu của Trọc, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ lại sắc như dao găm thẳng vào sự yếu đuối của anh ta.

"Em không điên. Em biết rất rõ mình đang làm gì. Em đã thấy vẻ mặt của anh đêm đó. Em đã nghe những gì anh nói trong cơn say." Cô ngừng lại một nhịp để từng lời nói thấm vào tâm trí Trọc. "Em làm việc này vì tương lai của anh. Và..." cô khẽ nghiêng đầu, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi, "...cũng là vì chính em nữa. Em đã tìm thấy niềm vui trong những trò chơi này. Em đã quyết định rồi. Anh chỉ cần mời họ đến thôi, mọi việc còn lại để em lo."

Trọc hoàn toàn bị choáng ngợp. Sự quyết tâm sắt đá, sự bình thản đến lạnh người của Linh khiến mọi lời phản đối của anh ta trở nên vô nghĩa. Anh ta nhận ra cô em gái bé bỏng của mình đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ với một kế hoạch mà anh ta không thể hiểu nổi, nhưng cũng không thể chống lại. Anh ta nhìn vào mắt cô, cố tìm kiếm một chút do dự, một chút sợ hãi, nhưng không có gì. Chỉ có sự quyết đoán. Sau một hồi giằng co nội tâm anh ta gục đầu xuống, bất lực gật đầu. Anh ta đã chính thức chấp nhận vai trò của một kẻ đồng lõa, một khán giả trong vở kịch do chính em gái mình đạo diễn.

Ngày hẹn được ấn định. Khi Trọc đi làm, Linh bắt đầu kế hoạch của mình. Nhờ vốn tiếng Anh tốt, cô không khó để tìm kiếm trên mạng các dịch vụ "tổ chức sự kiện độc đáo" hay "nghệ thuật ẩm thực Nhật Bản cao cấp". Cô tìm được một nghệ nhân chuyên về Nyotaimori – nghệ thuật bày sushi trên cơ thể người. Cô không chọn những dịch vụ rẻ tiền, mà liên hệ với một nghệ nhân có tiếng, người đảm bảo sự chuyên nghiệp, sạch sẽ và kín đáo tuyệt đối.

Cô trao đổi với họ qua email bằng tiếng Anh, yêu cầu một dịch vụ trọn gói: chuẩn bị những loại sushi và sashimi hảo hạng nhất, bày biện và quan trọng nhất là hướng dẫn cô cách thực hiện. Cô nhấn mạnh rằng chính cô sẽ là "bàn tiệc".

Chiều hôm đó, một người phụ nữ Nhật trung niên mặc kimono trang trọng đến căn hộ. Bà ta không hỏi bất cứ câu hỏi cá nhân nào, chỉ lẳng lặng làm việc với sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Bà ta hướng dẫn Linh tắm rửa sạch sẽ bằng các loại thảo mộc đặc biệt để khử mùi cơ thể và làm cho làn da thêm mịn màng.

Sau khi tắm xong, Linh bước ra hoàn toàn khỏa thân. Cô không cảm thấy ngượng ngùng. Dưới ánh mắt chuyên nghiệp của người nghệ nhân, cơ thể cô không còn là của một người phụ nữ, mà là một tấm toan trắng, một tác phẩm nghệ thuật sắp được hoàn thành. Cô nằm ngửa lên một chiếc bàn thấp đã được dọn sạch, trên đó trải sẵn những tàu lá xanh mướt và các loại lá trang trí khác.

Người nghệ nhân bắt đầu sắp đặt. Bà ta hướng dẫn Linh cách đặt tay, cách duỗi chân, cách giữ cho cơ thể ở một tư thế vừa gợi cảm, vừa thuận tiện cho việc gắp thức ăn. Rồi bà ta bắt đầu đặt những miếng sushi, sashimi tươi ngon lên người cô. Những miếng cá hồi màu cam óng ánh được đặt trên bụng cô, những miếng cá ngừ đỏ thẫm nằm trên ngực, những cuộn sushi nhỏ xinh được xếp dọc theo cặp đùi thon dài. Các loại nước chấm, gừng hồng, wasabi được đặt trên những chiếc lá nhỏ, nép mình vào những đường cong trên cơ thể cô. Vùng kín của cô được che đậy một cách đầy nghệ thuật bằng một chiếc lá phong lớn và vài bông hoa lan nhỏ.

"Bây giờ, hãy thở thật đều," người nghệ nhân nói bằng tiếng Anh chậm rãi. "Hãy coi cơ thể mình là một ngọn núi. Bất động. Vững chãi. Tâm trí cô phải hoàn toàn trống rỗng."

Linh làm theo. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Cô không còn là Linh nữa. Cô là một bàn tiệc. Một sự dâng hiến.

Khi mọi thứ đã hoàn hảo, người nghệ nhân lùi lại ngắm nhìn tác phẩm của mình, hài lòng gật đầu. Bà ta nhận tiền, cúi chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi cánh cửa khép lại, bà ta rút điện thoại gọi cho Trọc theo dặn dò của Linh: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngài có thể về nhà."

Trọc cùng Sato-san và Suzuki-san trở về nhà trong không khí khá vui vẻ. Trọc đã phải nói dối rằng bạn anh ta là một đầu bếp tài năng, muốn trổ tài nấu một bữa ăn đặc biệt để thết đãi các sếp. Anh ta mở cửa, miệng vẫn đang nói cười: "Mời hai sếp vào, bạn tôi đã chuẩn bị cả buổi chiều đấy ạ..."

Và rồi, anh ta chết lặng.

Cả ba người đàn ông đứng sững ở cửa, mọi âm thanh đều tắt ngấm. Trước mắt họ, trong ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng là một cảnh tượng vừa đẹp đến siêu thực, vừa trần trụi đến kinh hoàng. Linh đang nằm đó, bất động, cơ thể khỏa thân được biến thành một bàn tiệc sống động, một tác phẩm nghệ thuật của da thịt và ẩm thực.

Phản ứng đầu tiên của Trọc là sốc. Sốc đến mức não anh ta ngừng hoạt động. Anh ta nhìn cơ thể của em gái mình, thứ mà anh ta vừa yêu thương, vừa khao khát giờ đây đang bị phơi bày, bị biến thành một món đồ vật, một bữa ăn cho những gã đàn ông khác. Một cơn giận dữ và nhục nhã điên cuồng trào lên, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi một luồng kích thích bệnh hoạn không thể chối bỏ.

Hai lão sếp thì khác. Sau vài giây ngạc nhiên tột độ, ánh mắt của họ nhanh chóng chuyển thành sự thích thú và thèm thuồng không hề che giấu. Đồng tử của họ giãn ra, hơi thở trở nên gấp gáp. Sato-san phá lên cười, một tiếng cười khoái trá, man rợ. "Sugoi! Tuyệt vời! Trọc-kun, bạn của cậu thật sự quá đặc biệt!"

Linh vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền như một pho tượng sống. Chỉ có ba chiếc đệm được đặt sẵn quanh chiếc bàn thấp. Hai chiếc ở hai bên sườn cô, và một chiếc ở cuối bàn, ngay phía chân cô. Như bị thôi miên, hai lão sếp tiến vào, ngồi xuống hai bên. Trọc, trong vô thức, ngồi vào vị trí còn lại, vị trí đối diện trực tiếp với vùng tam giác được che đậy một cách hờ hững bằng một chiếc lá phong.

Bữa tiệc bắt đầu trong sự im lặng kỳ lạ. Trọc như một cái máy, bắt đầu rót rượu sake cho các sếp. Anh ta cố gắng nói về công việc, về lá đơn xin thường trú của mình, nhưng giọng nói của anh ta lạc đi. Hai lão sếp chỉ ậm ừ cho qua. Sự chú ý của họ hoàn toàn dồn vào "bàn tiệc".

Họ bắt đầu gắp những miếng sushi đầu tiên. Họ cố tình để đầu đũa lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi của Linh. Một cái chạm nhẹ lên bụng, một cái lướt qua trên đùi. Mỗi cái chạm khiến cơ thể Linh khẽ run lên, một sự run rẩy gần như vô hình.

"Is it cold?" (Lạnh không em?) Suzuki-san đột ngột hỏi bằng tiếng Anh, giọng trầm trầm.

Linh không mở mắt, chỉ khẽ lắc đầu.

Họ bắt đầu táo bạo hơn. Họ dùng tay bốc sashimi, các ngón tay "vô tình" miết lên bụng, lên eo cô. Sato-san gắp một miếng cá ngừ, chấm vào chén nước tương đặt trên ngực Linh, rồi sau khi ăn, lão thản nhiên cúi xuống, lè lưỡi liếm vệt nước tương còn sót lại trên da cô. Lưỡi của lão thô ráp và nóng hổi.

""You have such beautiful, radiant skin!" (Da em đẹp thật,) lão nói, mắt nhìn thẳng vào Trọc như một lời thách thức.

Trọc hoàn toàn bị cho ra rìa, trở thành người thừa đúng nghĩa. Anh ta chỉ biết ngồi đó, rót rượu, và nhìn. Nhìn hai gã đàn ông trung niên đang từ từ khám phá, xâm chiếm cơ thể em gái mình. Anh ta vừa muốn lật tung cái bàn này lên, vừa không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Ham muốn bệnh hoạn lại trỗi dậy, con cặc trong quần anh ta cương cứng lên một cách nhục nhã.

Hai lão sếp bắt đầu cởi bỏ áo khoác, rồi đến áo sơ mi, để lộ cơ thể trung niên phì nộn. Họ vừa ăn, vừa uống, vừa dùng tay sờ mó khắp cơ thể Linh một cách công khai. Bàn tay của Sato-san vuốt ve cặp vú cô, nặn bóp núm vú đã cương cứng. Bàn tay của Suzuki-san thì luồn xuống dưới, mơn trớn cặp đùi trong của cô.

Linh vẫn nằm im, nhưng bàn tay cô bắt đầu cử động. Cô khẽ khàng đưa tay xuống, một tay nắm lấy dương vật đang cương cứng của Sato-san qua lớp quần, tay kia tìm đến của Suzuki-san. Cô bắt đầu vuốt ve, tuốt nhẹ.

Hai lão sếp gầm gừ sung sướng. Họ hoàn toàn hài lòng.

"She's a good girl, isn't she?" (Cô bé ngoan thật đấy, phải không?) Sato-san nói với Suzuki-san, rồi cả hai cùng cười phá lên.

Trọc không thể chịu đựng được nữa. Anh ta cảm thấy mình sắp nổ tung. Anh ta kiếm cớ đứng dậy, giọng lạc đi: "Xin lỗi hai sếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút."

Anh ta lảo đảo bước ra ban công, rút điện thoại ra. Người duy nhất anh ta có thể gọi lúc này là Đức Anh.

Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy.

"Sao thế bác?" Giọng Đức Anh vang lên, bình thản một cách kỳ lạ.

"Linh nó... nó điên rồi! Nó đang..." Trọc nói, giọng hoảng loạn, đứt quãng.

Đức Anh im lặng một lúc, rồi cười khẽ, một tiếng cười đầy ẩn ý. "Vợ em đang làm những gì cần phải làm thôi. Em gái bác đã quyết định rồi thì bác và em hãy ủng hộ. Bác đang được xem một màn kịch hay mà, phải không? Một người anh trai chứng kiến em gái mình hy sinh vì tương lai của anh ta. Một câu chuyện cảm động đấy chứ. Cứ tận hưởng đi."

Lời nói của Đức Anh như một liều thuốc độc, vừa xoa dịu sự tội lỗi của Trọc vừa đẩy anh ta lún sâu hơn vào vai trò của một kẻ đồng lõa. Đúng vậy, Linh đang hy sinh. Mình phải trân trọng sự hy sinh của nó. Cái logic bệnh hoạn đó bắt đầu bén rễ trong đầu Trọc.

Cuộc gọi kết thúc khi Linh cất tiếng gọi từ trong nhà, giọng cô vẫn bình thản nhưng đầy uy lực: "Anh Trọc, vào đây giúp em một chút."

Trọc bước vào. Linh đã ngồi dậy. Cơ thể trần truồng của cô đầy những dấu vết của bữa tiệc, vài vệt nước tương còn vương trên da thịt. Cô ra hiệu cho anh ta: "Anh dọn giúp em mấy thứ này đi. Rồi ra ngoài mua giúp em ít hoa quả tráng miệng và thêm rượu sake nhé."

Đó là một mệnh lệnh. Một lời đuổi khéo. Cô muốn ở lại một mình với hai lão sếp.

Trọc nhìn Linh, nhìn hai gã đàn ông gần như trần truồng bên cạnh cô. Anh ta không muốn đi, nhưng anh ta không thể từ chối. Anh ta lẳng lặng dọn dẹp những đĩa thức ăn còn lại, rồi khoác áo và rời khỏi nhà. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta như một nhát chém, cắt đứt anh ta khỏi thế giới bên trong.

Linh nghe tiếng cửa đóng lại. Cô quay sang nhìn hai lão sếp đang nhìn mình với ánh mắt hau háu, rồi mỉm cười một nụ cười đầy bí ẩn. Cô đứng dậy, bước đến đóng chốt cửa lại. Rồi cô quay lại, cơ thể trần truồng của cô hiện ra đầy kiêu hãnh dưới ánh đèn. Cô nói bằng tiếng Anh, giọng nói mượt mà và đầy hứa hẹn:

"The appetizer is over. Now, for the main course... I have a surprise for you gentlemen." (Món khai vị đã xong. Giờ là món chính... Em có một bất ngờ cho hai ngài đây.)
 

Chương 17: Bữa Tiệc Trên Da Thịt​


49796440_2136371873359572_4762540134744719360_n.webp


Những ngày sau đêm trải nghiệm bất ngờ và kích thích đó, một sự thay đổi tinh vi nhưng rõ rệt đã diễn ra trong căn hộ nhỏ ở Nakano. Sự im lặng không còn mang vẻ ngượng ngùng mà trở thành một khoảng không căng thẳng, nơi những điều không nói ra còn có sức nặng hơn cả ngàn lời. Trọc trở nên trầm lặng hơn, anh ta tránh nhìn thẳng vào mắt Linh như thể sợ sẽ thấy trong đó hình ảnh phản chiếu của chính sự trụy lạc mà anh ta đã tham gia. Còn Linh, ngược lại, lại toát ra một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Cô không còn là cô em gái cần được che chở. Trong ánh mắt cô giờ đây là sự quyết đoán của một người đã nhìn thấy con đường của mình, dù con đường đó có trải đầy gai nhọn và sự nhục nhã.

Một buổi tối, khi Trọc vừa trở về từ công trường mệt mỏi ngồi xuống sofa, Linh đặt trước mặt anh ta một tách trà nóng. Cô ngồi xuống đối diện, không một chút do dự đi thẳng vào vấn đề.

"Anh mời sếp Sato và sếp Suzuki đến nhà mình ăn một bữa cơm đi."

Trọc giật mình, suýt làm đổ cả tách trà. Anh ta nhìn cô như nhìn một người điên. "Em nói cái gì vậy? Không! Tuyệt đối không!"

"Tại sao không?" Linh hỏi lại, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc.

"Tại sao à?" Trọc gần như hét lên, sự dồn nén của những ngày qua vỡ oà. "Em không nhớ bọn họ đã làm gì em ở quán rượu sao? Em không thấy ánh mắt của bọn họ à? Anh không thể để em gặp lại họ, nhất là ở nhà mình. Anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!" Anh ta đưa ra những lý do về danh dự, về sự bảo vệ nhưng sâu bên trong là nỗi sợ hãi phải đối mặt lại với tình huống khó xử đó, và sự ghê tởm chính bản thân mình vì đã không thể làm gì hơn.

Linh không hề nao núng trước cơn giận của anh ta. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ ngầu của Trọc, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ lại sắc như dao găm thẳng vào sự yếu đuối của anh ta.

"Em không điên. Em biết rất rõ mình đang làm gì. Em đã thấy vẻ mặt của anh đêm đó. Em đã nghe những gì anh nói trong cơn say." Cô ngừng lại một nhịp để từng lời nói thấm vào tâm trí Trọc. "Em làm việc này vì tương lai của anh. Và..." cô khẽ nghiêng đầu, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi, "...cũng là vì chính em nữa. Em đã tìm thấy niềm vui trong những trò chơi này. Em đã quyết định rồi. Anh chỉ cần mời họ đến thôi, mọi việc còn lại để em lo."

Trọc hoàn toàn bị choáng ngợp. Sự quyết tâm sắt đá, sự bình thản đến lạnh người của Linh khiến mọi lời phản đối của anh ta trở nên vô nghĩa. Anh ta nhận ra cô em gái bé bỏng của mình đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ với một kế hoạch mà anh ta không thể hiểu nổi, nhưng cũng không thể chống lại. Anh ta nhìn vào mắt cô, cố tìm kiếm một chút do dự, một chút sợ hãi, nhưng không có gì. Chỉ có sự quyết đoán. Sau một hồi giằng co nội tâm anh ta gục đầu xuống, bất lực gật đầu. Anh ta đã chính thức chấp nhận vai trò của một kẻ đồng lõa, một khán giả trong vở kịch do chính em gái mình đạo diễn.

Ngày hẹn được ấn định. Khi Trọc đi làm, Linh bắt đầu kế hoạch của mình. Nhờ vốn tiếng Anh tốt, cô không khó để tìm kiếm trên mạng các dịch vụ "tổ chức sự kiện độc đáo" hay "nghệ thuật ẩm thực Nhật Bản cao cấp". Cô tìm được một nghệ nhân chuyên về Nyotaimori – nghệ thuật bày sushi trên cơ thể người. Cô không chọn những dịch vụ rẻ tiền, mà liên hệ với một nghệ nhân có tiếng, người đảm bảo sự chuyên nghiệp, sạch sẽ và kín đáo tuyệt đối.

Cô trao đổi với họ qua email bằng tiếng Anh, yêu cầu một dịch vụ trọn gói: chuẩn bị những loại sushi và sashimi hảo hạng nhất, bày biện và quan trọng nhất là hướng dẫn cô cách thực hiện. Cô nhấn mạnh rằng chính cô sẽ là "bàn tiệc".

Chiều hôm đó, một người phụ nữ Nhật trung niên mặc kimono trang trọng đến căn hộ. Bà ta không hỏi bất cứ câu hỏi cá nhân nào, chỉ lẳng lặng làm việc với sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Bà ta hướng dẫn Linh tắm rửa sạch sẽ bằng các loại thảo mộc đặc biệt để khử mùi cơ thể và làm cho làn da thêm mịn màng.

Sau khi tắm xong, Linh bước ra hoàn toàn khỏa thân. Cô không cảm thấy ngượng ngùng. Dưới ánh mắt chuyên nghiệp của người nghệ nhân, cơ thể cô không còn là của một người phụ nữ, mà là một tấm toan trắng, một tác phẩm nghệ thuật sắp được hoàn thành. Cô nằm ngửa lên một chiếc bàn thấp đã được dọn sạch, trên đó trải sẵn những tàu lá xanh mướt và các loại lá trang trí khác.

Người nghệ nhân bắt đầu sắp đặt. Bà ta hướng dẫn Linh cách đặt tay, cách duỗi chân, cách giữ cho cơ thể ở một tư thế vừa gợi cảm, vừa thuận tiện cho việc gắp thức ăn. Rồi bà ta bắt đầu đặt những miếng sushi, sashimi tươi ngon lên người cô. Những miếng cá hồi màu cam óng ánh được đặt trên bụng cô, những miếng cá ngừ đỏ thẫm nằm trên ngực, những cuộn sushi nhỏ xinh được xếp dọc theo cặp đùi thon dài. Các loại nước chấm, gừng hồng, wasabi được đặt trên những chiếc lá nhỏ, nép mình vào những đường cong trên cơ thể cô. Vùng kín của cô được che đậy một cách đầy nghệ thuật bằng một chiếc lá phong lớn và vài bông hoa lan nhỏ.

"Bây giờ, hãy thở thật đều," người nghệ nhân nói bằng tiếng Anh chậm rãi. "Hãy coi cơ thể mình là một ngọn núi. Bất động. Vững chãi. Tâm trí cô phải hoàn toàn trống rỗng."

Linh làm theo. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Cô không còn là Linh nữa. Cô là một bàn tiệc. Một sự dâng hiến.

Khi mọi thứ đã hoàn hảo, người nghệ nhân lùi lại ngắm nhìn tác phẩm của mình, hài lòng gật đầu. Bà ta nhận tiền, cúi chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi cánh cửa khép lại, bà ta rút điện thoại gọi cho Trọc theo dặn dò của Linh: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngài có thể về nhà."

Trọc cùng Sato-san và Suzuki-san trở về nhà trong không khí khá vui vẻ. Trọc đã phải nói dối rằng bạn anh ta là một đầu bếp tài năng, muốn trổ tài nấu một bữa ăn đặc biệt để thết đãi các sếp. Anh ta mở cửa, miệng vẫn đang nói cười: "Mời hai sếp vào, bạn tôi đã chuẩn bị cả buổi chiều đấy ạ..."

Và rồi, anh ta chết lặng.

Cả ba người đàn ông đứng sững ở cửa, mọi âm thanh đều tắt ngấm. Trước mắt họ, trong ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng là một cảnh tượng vừa đẹp đến siêu thực, vừa trần trụi đến kinh hoàng. Linh đang nằm đó, bất động, cơ thể khỏa thân được biến thành một bàn tiệc sống động, một tác phẩm nghệ thuật của da thịt và ẩm thực.

Phản ứng đầu tiên của Trọc là sốc. Sốc đến mức não anh ta ngừng hoạt động. Anh ta nhìn cơ thể của em gái mình, thứ mà anh ta vừa yêu thương, vừa khao khát giờ đây đang bị phơi bày, bị biến thành một món đồ vật, một bữa ăn cho những gã đàn ông khác. Một cơn giận dữ và nhục nhã điên cuồng trào lên, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi một luồng kích thích bệnh hoạn không thể chối bỏ.

Hai lão sếp thì khác. Sau vài giây ngạc nhiên tột độ, ánh mắt của họ nhanh chóng chuyển thành sự thích thú và thèm thuồng không hề che giấu. Đồng tử của họ giãn ra, hơi thở trở nên gấp gáp. Sato-san phá lên cười, một tiếng cười khoái trá, man rợ. "Sugoi! Tuyệt vời! Trọc-kun, bạn của cậu thật sự quá đặc biệt!"

Linh vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền như một pho tượng sống. Chỉ có ba chiếc đệm được đặt sẵn quanh chiếc bàn thấp. Hai chiếc ở hai bên sườn cô, và một chiếc ở cuối bàn, ngay phía chân cô. Như bị thôi miên, hai lão sếp tiến vào, ngồi xuống hai bên. Trọc, trong vô thức, ngồi vào vị trí còn lại, vị trí đối diện trực tiếp với vùng tam giác được che đậy một cách hờ hững bằng một chiếc lá phong.

Bữa tiệc bắt đầu trong sự im lặng kỳ lạ. Trọc như một cái máy, bắt đầu rót rượu sake cho các sếp. Anh ta cố gắng nói về công việc, về lá đơn xin thường trú của mình, nhưng giọng nói của anh ta lạc đi. Hai lão sếp chỉ ậm ừ cho qua. Sự chú ý của họ hoàn toàn dồn vào "bàn tiệc".

Họ bắt đầu gắp những miếng sushi đầu tiên. Họ cố tình để đầu đũa lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi của Linh. Một cái chạm nhẹ lên bụng, một cái lướt qua trên đùi. Mỗi cái chạm khiến cơ thể Linh khẽ run lên, một sự run rẩy gần như vô hình.

"Is it cold?" (Lạnh không em?) Suzuki-san đột ngột hỏi bằng tiếng Anh, giọng trầm trầm.

Linh không mở mắt, chỉ khẽ lắc đầu.

Họ bắt đầu táo bạo hơn. Họ dùng tay bốc sashimi, các ngón tay "vô tình" miết lên bụng, lên eo cô. Sato-san gắp một miếng cá ngừ, chấm vào chén nước tương đặt trên ngực Linh, rồi sau khi ăn, lão thản nhiên cúi xuống, lè lưỡi liếm vệt nước tương còn sót lại trên da cô. Lưỡi của lão thô ráp và nóng hổi.

""You have such beautiful, radiant skin!" (Da em đẹp thật,) lão nói, mắt nhìn thẳng vào Trọc như một lời thách thức.

Trọc hoàn toàn bị cho ra rìa, trở thành người thừa đúng nghĩa. Anh ta chỉ biết ngồi đó, rót rượu, và nhìn. Nhìn hai gã đàn ông trung niên đang từ từ khám phá, xâm chiếm cơ thể em gái mình. Anh ta vừa muốn lật tung cái bàn này lên, vừa không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Ham muốn bệnh hoạn lại trỗi dậy, con cặc trong quần anh ta cương cứng lên một cách nhục nhã.

Hai lão sếp bắt đầu cởi bỏ áo khoác, rồi đến áo sơ mi, để lộ cơ thể trung niên phì nộn. Họ vừa ăn, vừa uống, vừa dùng tay sờ mó khắp cơ thể Linh một cách công khai. Bàn tay của Sato-san vuốt ve cặp vú cô, nặn bóp núm vú đã cương cứng. Bàn tay của Suzuki-san thì luồn xuống dưới, mơn trớn cặp đùi trong của cô.

Linh vẫn nằm im, nhưng bàn tay cô bắt đầu cử động. Cô khẽ khàng đưa tay xuống, một tay nắm lấy dương vật đang cương cứng của Sato-san qua lớp quần, tay kia tìm đến của Suzuki-san. Cô bắt đầu vuốt ve, tuốt nhẹ.

Hai lão sếp gầm gừ sung sướng. Họ hoàn toàn hài lòng.

"She's a good girl, isn't she?" (Cô bé ngoan thật đấy, phải không?) Sato-san nói với Suzuki-san, rồi cả hai cùng cười phá lên.

Trọc không thể chịu đựng được nữa. Anh ta cảm thấy mình sắp nổ tung. Anh ta kiếm cớ đứng dậy, giọng lạc đi: "Xin lỗi hai sếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút."

Anh ta lảo đảo bước ra ban công, rút điện thoại ra. Người duy nhất anh ta có thể gọi lúc này là Đức Anh.

Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy.

"Sao thế bác?" Giọng Đức Anh vang lên, bình thản một cách kỳ lạ.

"Linh nó... nó điên rồi! Nó đang..." Trọc nói, giọng hoảng loạn, đứt quãng.

Đức Anh im lặng một lúc, rồi cười khẽ, một tiếng cười đầy ẩn ý. "Vợ em đang làm những gì cần phải làm thôi. Em gái bác đã quyết định rồi thì bác và em hãy ủng hộ. Bác đang được xem một màn kịch hay mà, phải không? Một người anh trai chứng kiến em gái mình hy sinh vì tương lai của anh ta. Một câu chuyện cảm động đấy chứ. Cứ tận hưởng đi."

Lời nói của Đức Anh như một liều thuốc độc, vừa xoa dịu sự tội lỗi của Trọc vừa đẩy anh ta lún sâu hơn vào vai trò của một kẻ đồng lõa. Đúng vậy, Linh đang hy sinh. Mình phải trân trọng sự hy sinh của nó. Cái logic bệnh hoạn đó bắt đầu bén rễ trong đầu Trọc.

Cuộc gọi kết thúc khi Linh cất tiếng gọi từ trong nhà, giọng cô vẫn bình thản nhưng đầy uy lực: "Anh Trọc, vào đây giúp em một chút."

Trọc bước vào. Linh đã ngồi dậy. Cơ thể trần truồng của cô đầy những dấu vết của bữa tiệc, vài vệt nước tương còn vương trên da thịt. Cô ra hiệu cho anh ta: "Anh dọn giúp em mấy thứ này đi. Rồi ra ngoài mua giúp em ít hoa quả tráng miệng và thêm rượu sake nhé."

Đó là một mệnh lệnh. Một lời đuổi khéo. Cô muốn ở lại một mình với hai lão sếp.

Trọc nhìn Linh, nhìn hai gã đàn ông gần như trần truồng bên cạnh cô. Anh ta không muốn đi, nhưng anh ta không thể từ chối. Anh ta lẳng lặng dọn dẹp những đĩa thức ăn còn lại, rồi khoác áo và rời khỏi nhà. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta như một nhát chém, cắt đứt anh ta khỏi thế giới bên trong.

Linh nghe tiếng cửa đóng lại. Cô quay sang nhìn hai lão sếp đang nhìn mình với ánh mắt hau háu, rồi mỉm cười một nụ cười đầy bí ẩn. Cô đứng dậy, bước đến đóng chốt cửa lại. Rồi cô quay lại, cơ thể trần truồng của cô hiện ra đầy kiêu hãnh dưới ánh đèn. Cô nói bằng tiếng Anh, giọng nói mượt mà và đầy hứa hẹn:

"The appetizer is over. Now, for the main course... I have a surprise for you gentlemen." (Món khai vị đã xong. Giờ là món chính... Em có một bất ngờ cho hai

Chương 17: Bữa Tiệc Trên Da Thịt​


49796440_2136371873359572_4762540134744719360_n.webp


Những ngày sau đêm trải nghiệm bất ngờ và kích thích đó, một sự thay đổi tinh vi nhưng rõ rệt đã diễn ra trong căn hộ nhỏ ở Nakano. Sự im lặng không còn mang vẻ ngượng ngùng mà trở thành một khoảng không căng thẳng, nơi những điều không nói ra còn có sức nặng hơn cả ngàn lời. Trọc trở nên trầm lặng hơn, anh ta tránh nhìn thẳng vào mắt Linh như thể sợ sẽ thấy trong đó hình ảnh phản chiếu của chính sự trụy lạc mà anh ta đã tham gia. Còn Linh, ngược lại, lại toát ra một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Cô không còn là cô em gái cần được che chở. Trong ánh mắt cô giờ đây là sự quyết đoán của một người đã nhìn thấy con đường của mình, dù con đường đó có trải đầy gai nhọn và sự nhục nhã.

Một buổi tối, khi Trọc vừa trở về từ công trường mệt mỏi ngồi xuống sofa, Linh đặt trước mặt anh ta một tách trà nóng. Cô ngồi xuống đối diện, không một chút do dự đi thẳng vào vấn đề.

"Anh mời sếp Sato và sếp Suzuki đến nhà mình ăn một bữa cơm đi."

Trọc giật mình, suýt làm đổ cả tách trà. Anh ta nhìn cô như nhìn một người điên. "Em nói cái gì vậy? Không! Tuyệt đối không!"

"Tại sao không?" Linh hỏi lại, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc.

"Tại sao à?" Trọc gần như hét lên, sự dồn nén của những ngày qua vỡ oà. "Em không nhớ bọn họ đã làm gì em ở quán rượu sao? Em không thấy ánh mắt của bọn họ à? Anh không thể để em gặp lại họ, nhất là ở nhà mình. Anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!" Anh ta đưa ra những lý do về danh dự, về sự bảo vệ nhưng sâu bên trong là nỗi sợ hãi phải đối mặt lại với tình huống khó xử đó, và sự ghê tởm chính bản thân mình vì đã không thể làm gì hơn.

Linh không hề nao núng trước cơn giận của anh ta. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ ngầu của Trọc, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ lại sắc như dao găm thẳng vào sự yếu đuối của anh ta.

"Em không điên. Em biết rất rõ mình đang làm gì. Em đã thấy vẻ mặt của anh đêm đó. Em đã nghe những gì anh nói trong cơn say." Cô ngừng lại một nhịp để từng lời nói thấm vào tâm trí Trọc. "Em làm việc này vì tương lai của anh. Và..." cô khẽ nghiêng đầu, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi, "...cũng là vì chính em nữa. Em đã tìm thấy niềm vui trong những trò chơi này. Em đã quyết định rồi. Anh chỉ cần mời họ đến thôi, mọi việc còn lại để em lo."

Trọc hoàn toàn bị choáng ngợp. Sự quyết tâm sắt đá, sự bình thản đến lạnh người của Linh khiến mọi lời phản đối của anh ta trở nên vô nghĩa. Anh ta nhận ra cô em gái bé bỏng của mình đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ với một kế hoạch mà anh ta không thể hiểu nổi, nhưng cũng không thể chống lại. Anh ta nhìn vào mắt cô, cố tìm kiếm một chút do dự, một chút sợ hãi, nhưng không có gì. Chỉ có sự quyết đoán. Sau một hồi giằng co nội tâm anh ta gục đầu xuống, bất lực gật đầu. Anh ta đã chính thức chấp nhận vai trò của một kẻ đồng lõa, một khán giả trong vở kịch do chính em gái mình đạo diễn.

Ngày hẹn được ấn định. Khi Trọc đi làm, Linh bắt đầu kế hoạch của mình. Nhờ vốn tiếng Anh tốt, cô không khó để tìm kiếm trên mạng các dịch vụ "tổ chức sự kiện độc đáo" hay "nghệ thuật ẩm thực Nhật Bản cao cấp". Cô tìm được một nghệ nhân chuyên về Nyotaimori – nghệ thuật bày sushi trên cơ thể người. Cô không chọn những dịch vụ rẻ tiền, mà liên hệ với một nghệ nhân có tiếng, người đảm bảo sự chuyên nghiệp, sạch sẽ và kín đáo tuyệt đối.

Cô trao đổi với họ qua email bằng tiếng Anh, yêu cầu một dịch vụ trọn gói: chuẩn bị những loại sushi và sashimi hảo hạng nhất, bày biện và quan trọng nhất là hướng dẫn cô cách thực hiện. Cô nhấn mạnh rằng chính cô sẽ là "bàn tiệc".

Chiều hôm đó, một người phụ nữ Nhật trung niên mặc kimono trang trọng đến căn hộ. Bà ta không hỏi bất cứ câu hỏi cá nhân nào, chỉ lẳng lặng làm việc với sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Bà ta hướng dẫn Linh tắm rửa sạch sẽ bằng các loại thảo mộc đặc biệt để khử mùi cơ thể và làm cho làn da thêm mịn màng.

Sau khi tắm xong, Linh bước ra hoàn toàn khỏa thân. Cô không cảm thấy ngượng ngùng. Dưới ánh mắt chuyên nghiệp của người nghệ nhân, cơ thể cô không còn là của một người phụ nữ, mà là một tấm toan trắng, một tác phẩm nghệ thuật sắp được hoàn thành. Cô nằm ngửa lên một chiếc bàn thấp đã được dọn sạch, trên đó trải sẵn những tàu lá xanh mướt và các loại lá trang trí khác.

Người nghệ nhân bắt đầu sắp đặt. Bà ta hướng dẫn Linh cách đặt tay, cách duỗi chân, cách giữ cho cơ thể ở một tư thế vừa gợi cảm, vừa thuận tiện cho việc gắp thức ăn. Rồi bà ta bắt đầu đặt những miếng sushi, sashimi tươi ngon lên người cô. Những miếng cá hồi màu cam óng ánh được đặt trên bụng cô, những miếng cá ngừ đỏ thẫm nằm trên ngực, những cuộn sushi nhỏ xinh được xếp dọc theo cặp đùi thon dài. Các loại nước chấm, gừng hồng, wasabi được đặt trên những chiếc lá nhỏ, nép mình vào những đường cong trên cơ thể cô. Vùng kín của cô được che đậy một cách đầy nghệ thuật bằng một chiếc lá phong lớn và vài bông hoa lan nhỏ.

"Bây giờ, hãy thở thật đều," người nghệ nhân nói bằng tiếng Anh chậm rãi. "Hãy coi cơ thể mình là một ngọn núi. Bất động. Vững chãi. Tâm trí cô phải hoàn toàn trống rỗng."

Linh làm theo. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Cô không còn là Linh nữa. Cô là một bàn tiệc. Một sự dâng hiến.

Khi mọi thứ đã hoàn hảo, người nghệ nhân lùi lại ngắm nhìn tác phẩm của mình, hài lòng gật đầu. Bà ta nhận tiền, cúi chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi cánh cửa khép lại, bà ta rút điện thoại gọi cho Trọc theo dặn dò của Linh: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngài có thể về nhà."

Trọc cùng Sato-san và Suzuki-san trở về nhà trong không khí khá vui vẻ. Trọc đã phải nói dối rằng bạn anh ta là một đầu bếp tài năng, muốn trổ tài nấu một bữa ăn đặc biệt để thết đãi các sếp. Anh ta mở cửa, miệng vẫn đang nói cười: "Mời hai sếp vào, bạn tôi đã chuẩn bị cả buổi chiều đấy ạ..."

Và rồi, anh ta chết lặng.

Cả ba người đàn ông đứng sững ở cửa, mọi âm thanh đều tắt ngấm. Trước mắt họ, trong ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng là một cảnh tượng vừa đẹp đến siêu thực, vừa trần trụi đến kinh hoàng. Linh đang nằm đó, bất động, cơ thể khỏa thân được biến thành một bàn tiệc sống động, một tác phẩm nghệ thuật của da thịt và ẩm thực.

Phản ứng đầu tiên của Trọc là sốc. Sốc đến mức não anh ta ngừng hoạt động. Anh ta nhìn cơ thể của em gái mình, thứ mà anh ta vừa yêu thương, vừa khao khát giờ đây đang bị phơi bày, bị biến thành một món đồ vật, một bữa ăn cho những gã đàn ông khác. Một cơn giận dữ và nhục nhã điên cuồng trào lên, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi một luồng kích thích bệnh hoạn không thể chối bỏ.

Hai lão sếp thì khác. Sau vài giây ngạc nhiên tột độ, ánh mắt của họ nhanh chóng chuyển thành sự thích thú và thèm thuồng không hề che giấu. Đồng tử của họ giãn ra, hơi thở trở nên gấp gáp. Sato-san phá lên cười, một tiếng cười khoái trá, man rợ. "Sugoi! Tuyệt vời! Trọc-kun, bạn của cậu thật sự quá đặc biệt!"

Linh vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền như một pho tượng sống. Chỉ có ba chiếc đệm được đặt sẵn quanh chiếc bàn thấp. Hai chiếc ở hai bên sườn cô, và một chiếc ở cuối bàn, ngay phía chân cô. Như bị thôi miên, hai lão sếp tiến vào, ngồi xuống hai bên. Trọc, trong vô thức, ngồi vào vị trí còn lại, vị trí đối diện trực tiếp với vùng tam giác được che đậy một cách hờ hững bằng một chiếc lá phong.

Bữa tiệc bắt đầu trong sự im lặng kỳ lạ. Trọc như một cái máy, bắt đầu rót rượu sake cho các sếp. Anh ta cố gắng nói về công việc, về lá đơn xin thường trú của mình, nhưng giọng nói của anh ta lạc đi. Hai lão sếp chỉ ậm ừ cho qua. Sự chú ý của họ hoàn toàn dồn vào "bàn tiệc".

Họ bắt đầu gắp những miếng sushi đầu tiên. Họ cố tình để đầu đũa lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi của Linh. Một cái chạm nhẹ lên bụng, một cái lướt qua trên đùi. Mỗi cái chạm khiến cơ thể Linh khẽ run lên, một sự run rẩy gần như vô hình.

"Is it cold?" (Lạnh không em?) Suzuki-san đột ngột hỏi bằng tiếng Anh, giọng trầm trầm.

Linh không mở mắt, chỉ khẽ lắc đầu.

Họ bắt đầu táo bạo hơn. Họ dùng tay bốc sashimi, các ngón tay "vô tình" miết lên bụng, lên eo cô. Sato-san gắp một miếng cá ngừ, chấm vào chén nước tương đặt trên ngực Linh, rồi sau khi ăn, lão thản nhiên cúi xuống, lè lưỡi liếm vệt nước tương còn sót lại trên da cô. Lưỡi của lão thô ráp và nóng hổi.

""You have such beautiful, radiant skin!" (Da em đẹp thật,) lão nói, mắt nhìn thẳng vào Trọc như một lời thách thức.

Trọc hoàn toàn bị cho ra rìa, trở thành người thừa đúng nghĩa. Anh ta chỉ biết ngồi đó, rót rượu, và nhìn. Nhìn hai gã đàn ông trung niên đang từ từ khám phá, xâm chiếm cơ thể em gái mình. Anh ta vừa muốn lật tung cái bàn này lên, vừa không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Ham muốn bệnh hoạn lại trỗi dậy, con cặc trong quần anh ta cương cứng lên một cách nhục nhã.

Hai lão sếp bắt đầu cởi bỏ áo khoác, rồi đến áo sơ mi, để lộ cơ thể trung niên phì nộn. Họ vừa ăn, vừa uống, vừa dùng tay sờ mó khắp cơ thể Linh một cách công khai. Bàn tay của Sato-san vuốt ve cặp vú cô, nặn bóp núm vú đã cương cứng. Bàn tay của Suzuki-san thì luồn xuống dưới, mơn trớn cặp đùi trong của cô.

Linh vẫn nằm im, nhưng bàn tay cô bắt đầu cử động. Cô khẽ khàng đưa tay xuống, một tay nắm lấy dương vật đang cương cứng của Sato-san qua lớp quần, tay kia tìm đến của Suzuki-san. Cô bắt đầu vuốt ve, tuốt nhẹ.

Hai lão sếp gầm gừ sung sướng. Họ hoàn toàn hài lòng.

"She's a good girl, isn't she?" (Cô bé ngoan thật đấy, phải không?) Sato-san nói với Suzuki-san, rồi cả hai cùng cười phá lên.

Trọc không thể chịu đựng được nữa. Anh ta cảm thấy mình sắp nổ tung. Anh ta kiếm cớ đứng dậy, giọng lạc đi: "Xin lỗi hai sếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút."

Anh ta lảo đảo bước ra ban công, rút điện thoại ra. Người duy nhất anh ta có thể gọi lúc này là Đức Anh.

Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy.

"Sao thế bác?" Giọng Đức Anh vang lên, bình thản một cách kỳ lạ.

"Linh nó... nó điên rồi! Nó đang..." Trọc nói, giọng hoảng loạn, đứt quãng.

Đức Anh im lặng một lúc, rồi cười khẽ, một tiếng cười đầy ẩn ý. "Vợ em đang làm những gì cần phải làm thôi. Em gái bác đã quyết định rồi thì bác và em hãy ủng hộ. Bác đang được xem một màn kịch hay mà, phải không? Một người anh trai chứng kiến em gái mình hy sinh vì tương lai của anh ta. Một câu chuyện cảm động đấy chứ. Cứ tận hưởng đi."

Lời nói của Đức Anh như một liều thuốc độc, vừa xoa dịu sự tội lỗi của Trọc vừa đẩy anh ta lún sâu hơn vào vai trò của một kẻ đồng lõa. Đúng vậy, Linh đang hy sinh. Mình phải trân trọng sự hy sinh của nó. Cái logic bệnh hoạn đó bắt đầu bén rễ trong đầu Trọc.

Cuộc gọi kết thúc khi Linh cất tiếng gọi từ trong nhà, giọng cô vẫn bình thản nhưng đầy uy lực: "Anh Trọc, vào đây giúp em một chút."

Trọc bước vào. Linh đã ngồi dậy. Cơ thể trần truồng của cô đầy những dấu vết của bữa tiệc, vài vệt nước tương còn vương trên da thịt. Cô ra hiệu cho anh ta: "Anh dọn giúp em mấy thứ này đi. Rồi ra ngoài mua giúp em ít hoa quả tráng miệng và thêm rượu sake nhé."

Đó là một mệnh lệnh. Một lời đuổi khéo. Cô muốn ở lại một mình với hai lão sếp.

Trọc nhìn Linh, nhìn hai gã đàn ông gần như trần truồng bên cạnh cô. Anh ta không muốn đi, nhưng anh ta không thể từ chối. Anh ta lẳng lặng dọn dẹp những đĩa thức ăn còn lại, rồi khoác áo và rời khỏi nhà. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta như một nhát chém, cắt đứt anh ta khỏi thế giới bên trong.

Linh nghe tiếng cửa đóng lại. Cô quay sang nhìn hai lão sếp đang nhìn mình với ánh mắt hau háu, rồi mỉm cười một nụ cười đầy bí ẩn. Cô đứng dậy, bước đến đóng chốt cửa lại. Rồi cô quay lại, cơ thể trần truồng của cô hiện ra đầy kiêu hãnh dưới ánh đèn. Cô nói bằng tiếng Anh, giọng nói mượt mà và đầy hứa hẹn:

"The appetizer is over. Now, for the main course... I have a surprise for you gentlemen." (Món khai vị đã xong. Giờ là món chính... Em có một bất ngờ cho hai ngài đây.)
bác ra liền mấy chap cho ae đỡ hóng. đợi chờ quá
 
cảnh báo javhd
anime sex
cliphot
Back
Top
X