Tại em mới viết non tay, cho thử mấy câu thoại thấy nó cứ gượng gạo với kiểu mì ăn liền quá nên lại thôiEm xin có xíu góp ý ạ, lời thoại giữa các nhân vật còn hơi ít, nếu nhiều hơn 1 tí có lẽ sẽ hấp dẫn hơn![]()

Tại em mới viết non tay, cho thử mấy câu thoại thấy nó cứ gượng gạo với kiểu mì ăn liền quá nên lại thôiEm xin có xíu góp ý ạ, lời thoại giữa các nhân vật còn hơi ít, nếu nhiều hơn 1 tí có lẽ sẽ hấp dẫn hơn![]()
Tập sự
Hay quá, lên tiếp bác ơiChương 22: Sự Đền Bù Của Thể Xác
Cánh cửa phòng lounge đóng lại sau lưng những vị khách cuối cùng, để lại một sự im lặng chết chóc. Mùi hương sang trọng của rượu champagne và nước hoa giờ đây đã bị át đi bởi mùi mồ hôi nồng nặc, mùi tinh dịch tanh ngái và mùi của dục vọng đã nguội lạnh. Trọc đứng giữa căn phòng, nhìn bãi chiến trường trước mắt: những mảnh vải của chiếc váy đỏ vương vãi trên sàn như cánh hoa tàn, những chiếc ly rỗng lăn lóc và những vũng tinh dịch trắng đục loang lổ trên chiếc ghế da màu đen. Hắn không còn là một con người, mà là một cái máy được lập trình sẵn. Theo mệnh lệnh của Linh, hắn bắt đầu dọn dẹp.
Hắn quỳ xuống, dùng những tờ giấy ăn lau đi vũng tinh dịch nhớp nháp. Mỗi một lần miết tay, hình ảnh em gái mình bị bốn gã đàn ông chà đạp lại hiện lên rõ mồn một trong đầu. Hắn đang lau đi dấu vết của chúng trên sân khấu nơi em gái hắn vừa trình diễn. Hắn không chỉ là kẻ nhìn trộm, giờ đây hắn còn là kẻ dọn dẹp tàn dư của cuộc truy hoan đó. Cảm giác nhục nhã tột cùng, còn đau đớn hơn cả việc bị ai đó đấm thẳng vào mặt.
Linh ngồi trên sofa, lặng lẽ nhấp từng ngụm champagne. Sự lạnh lùng, quyền lực của một Nữ hoàng ban nãy đã dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác tội lỗi và đau xót khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Trọc. Anh ta di chuyển một cách máy móc, đôi vai rộng lớn giờ đây trông thật nặng nề, như đang gánh cả một ngọn núi của sự tủi hổ. Cô đã thành công, đã đạt được mục đích. Nhưng khi nhìn người anh trai đang tan vỡ trước mắt, cô nhận ra cái giá của "giấc mơ" này còn đắt hơn cô tưởng. Nó không chỉ là thể xác của cô, mà còn là linh hồn của anh ta.
Chuyến taxi trở về căn hộ chìm trong một sự im lặng đến ngột ngạt. Ánh đèn neon của Tokyo lướt qua cửa sổ, loang loáng trên khuôn mặt vô cảm của Linh và khuôn mặt tái nhợt của Trọc. Hắn ngồi co rúm ở một góc, không dám nhìn cô, không dám thở mạnh. Trong đầu hắn là một mớ hỗn độn: hình ảnh Linh rên rỉ dưới thân những gã đàn ông khác, sự bất lực của bản thân và cả sự kích thích đáng ghê tởm mà hắn đã cảm nhận. Hắn vừa căm ghét những gã đàn ông kia, vừa căm ghét Linh vì đã quá dâm đãng, và căm ghét chính mình nhất vì đã đứng đó, nhìn, và sục cặc.
Linh không còn cảm thấy quyền lực nữa. Cô chỉ thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô nhìn Trọc, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô thấy anh ta không phải là một "tu sĩ" hay một "tín đồ", mà là người anh trai đang tan vỡ vì cô. Một sự thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy trong cô: cô phải hàn gắn anh ta lại, phải "bù đắp" cho anh ta.
Về đến căn hộ, Trọc tắm qua loa rồi ra phòng khách ngồi, bật một kênh truyền hình vô nghĩa. Anh ta đang cố gắng trốn chạy khỏi thực tại, dùng những hình ảnh và âm thanh ồn ào để lấp đầy sự trống rỗng trong đầu.
Linh tắm rất lâu. Cô đứng dưới vòi sen nóng, dùng xà phòng chà xát lên cơ thể mình đến mức da đỏ ửng lên, như muốn gột rửa đi tất cả những dấu vết, những mùi hương của những gã đàn ông khác. Nhưng cô biết, sự ô uế không nằm trên da thịt, nó đã ngấm sâu vào trong tâm hồn. Khi bước ra, cô không mặc váy ngủ khêu gợi, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cô tiến lại gần, cầm lấy điều khiển và tắt tivi.
Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Trọc ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt hoang mang.
Linh không nói gì. Cô từ từ quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngay trước mặt Trọc đang ngồi trên sofa.
"Em xin lỗi..." Giọng cô run rẩy, vỡ ra vì cảm xúc dồn nén. "Em biết anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Em... Em không biết phải làm gì khác. Hãy để em... bù đắp cho anh."
Cô không đợi Trọc trả lời. Cô nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn tắm ra, để nó rơi xuống sàn. Cơ thể trần truồng của cô, vẫn còn hằn lên vài vết roi mờ và những vết bầm tím, phơi bày hoàn toàn trước mắt anh ta. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu hôn lên bàn chân anh, rồi từ từ di chuyển lên trên.
Đây không phải là một hành động thống trị, mà là một sự thờ phụng, một lời sám hối bằng thể xác. Chiếc lưỡi của cô lướt nhẹ trên mắt cá chân, rồi đi dọc theo bắp chân rắn chắc của anh. Cô đang dùng chính miệng lưỡi của mình để "gột rửa" anh khỏi những hình ảnh dơ bẩn mà anh đã phải chứng kiến. Cô phục vụ anh một cách tận tụy, không đòi hỏi, chỉ có sự cho đi.
Sự phục tùng của Linh không làm Trọc nguôi ngoai. Ngược lại, nó như một que diêm ném vào thùng thuốc súng. Hình ảnh cô đang quỳ gối phục vụ anh lúc này lại chồng chéo lên hình ảnh cô bị những gã đàn ông khác chà đạp. Sự ghen tuông, ham muốn và tức giận dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.
Anh ta không để cô tiếp tục. Anh ta gầm lên một tiếng như một con thú bị thương, túm lấy tóc cô, kéo cô đứng dậy. Anh ta không hôn cô, mà cởi bỏ chiếc áo choàng tắm của mình, để lộ ra con cặc đang cương cứng đến mức tím lại. Anh ta lật cô lại, đè sấp cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đây không phải là một cuộc làm tình âu yếm. Nó là một sự trừng phạt, một sự khẳng định chủ quyền. Trọc thúc vào cô một cách mạnh bạo, gần như là tàn nhẫn, không cần một chút bôi trơn nào. Mỗi cú thúc là một lời gào thét câm lặng: "Em là của tôi!"
Anh ta vừa địt vừa chửi thề, những lời nói hỗn loạn của một kẻ đang ghen tuông đến phát điên.
"Con đĩ... Mày dám để bọn nó chạm vào người à? Cái lồn này của mày... mày đã để bao nhiêu thằng địt rồi? Hả? Nói! Mày là của ai? Cái lồn này là của ai?"
Anh ta thúc mạnh hơn, sâu hơn như muốn dùng chính con cặc của mình để đóng dấu chủ quyền lên từng tấc thịt bên trong cô, để xoá đi dấu vết của những thằng đàn ông khác.
Linh không chống cự. Cô cắn chặt môi, hai tay bấu xuống sàn nhà, chịu đựng sự thô bạo của anh. Cô hiểu rằng đây là cách duy nhất để anh ta giải tỏa. Cô đón nhận cơn thịnh nộ của anh như một sự trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Cơn đau thể xác lại mang đến cho cô một sự giải thoát kỳ lạ về tinh thần. Cô rên lên, nhưng không phải vì khoái cảm, mà là vì sự đau đớn và một cảm giác được thanh tẩy.
Cơn thịnh nộ của Trọc lên đến đỉnh điểm. Anh ta kéo cô ngồi dậy, bắt cô quỳ theo kiểu doggy, rồi lại thúc vào từ phía sau, tay vỗ bôm bốp vào cặp mông đang đỏ ửng của cô.
"Chát! Chát! Cái mông này... bọn nó có đánh mày không? Có thích không? Con đĩ dâm đãng!"
Sau khi bắn một cách dữ dội vào trong cô, anh ta vẫn chưa dừng lại. Cơn ghen tuông vẫn còn cháy âm ỉ. Anh ta rút con cặc ra, lật người cô lại. Anh ta nhìn vào lỗ đít nhỏ xinh của cô, nơi mà anh ta biết lưỡi của lão Suzuki-san đã từng xâm phạm. Một cơn thịnh nộ mới bùng lên. Anh ta phải xoá sổ dấu vết đó. Anh ta phải chiếm lấy cả nơi đó.
Đây là điều mà bình thường anh ta không dám làm. Anh ta luôn sợ cô đau. Nhưng bây giờ, sự ghen tuông đã lấn át tất cả. Anh ta nhổ một bãi nước bọt lên tay, bôi trét một cách thô bạo vào lỗ đít cô, rồi nhắm thẳng con cặc vẫn còn đang cương cứng của mình mà ấn vào.
"Á... không... anh ơi... đau..." Linh hét lên, lần này là sự đau đớn thật sự. Nước mắt cô trào ra.
"Im mồm! Mày để cho thằng già đó liếm thì được, mà không cho tao địt à?" Trọc gầm lên, dùng sức mạnh ấn vào.
Một cơn đau xé ruột ập đến, khiến Linh gần như ngất đi. Nhưng giữa cơn đau đó, cô lại nghĩ đến sự dằn vặt của anh. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng. Vì anh ấy. Đây là sự đền bù. Dần dần, cơ thể cô quen với sự xâm nhập. Cơn đau dịu đi, nhường chỗ cho một cảm giác căng tức, đê mê đến bệnh hoạn. Bị lấp đầy. Bị chiếm hữu hoàn toàn. Tiếng rên đau đớn của cô dần chuyển thành tiếng rên của khoái cảm.
Trọc cảm nhận được sự thay đổi đó. Anh ta bắt đầu thúc mạnh hơn, chiếm hữu cái lỗ huyệt của cô một cách tàn bạo. Cả hai cùng lúc lên đỉnh trong một tiếng gào thét. Trọc gục xuống người cô, kiệt sức. Linh nằm im, cơ thể rã rời nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự bình yên đến lạ.
Họ nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo một lúc lâu. Cơn giận đã qua, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một sự thân mật trần trụi, đau đớn. Trọc nhẹ nhàng lật người cô lại, dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Anh ta không nói lời xin lỗi, cô cũng không nói lời cảm ơn. Họ chỉ nhìn nhau. Trong ánh mắt đó, không còn là Nữ hoàng và Tù nhân, mà là hai kẻ tội đồ đã cùng nhau đi qua địa ngục và sống sót trở về.
Anh ta bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Một lúc sau, khi cơ thể đã hồi phục, con cặc của anh ta lại từ từ cứng trở lại. Nhưng lần này, không phải vì ghen tuông, mà vì một sự yêu thương và khao khát kết nối đến tột cùng.
Anh ta nhẹ nhàng hôn lên môi cô, một nụ hôn không còn là sự trừng phạt mà là sự âu yếm. Anh ta từ từ tiến vào cô, lần này là một sự hòa quyện nhẹ nhàng, chậm rãi. Họ vừa làm tình, vừa thì thầm với nhau.
"Cảm ơn em... vì tất cả." Trọc nói, giọng anh ta khàn đi vì xúc động. "Vì sự hy sinh của em."
Linh vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, để họ có thể nhìn sâu vào mắt nhau.
"Đừng nói là hy sinh, anh à." cô thì thầm. "Trong em, anh luôn giữ một vị trí quan trọng. Hãy xem đó... là tình cảm mà em dành cho anh."
Họ hôn nhau đắm đuối, nước mắt của cả hai hòa vào làm một. Họ đã tìm thấy một sự cân bằng mới. Một mối quan hệ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, tội lỗi, ham muốn và sự phụ thuộc lẫn nhau. Nó méo mó, bệnh hoạn, nhưng nó là của riêng họ.
Sáng hôm sau, ngày cuối cùng ở Nhật, họ thức dậy trên giường, trong vòng tay của nhau. Trọc dậy sớm, lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho Linh. Anh ta không còn là người hầu, mà là một người đàn ông đang chăm sóc cho người phụ nữ của mình.
Khi Linh đang ngồi ăn, điện thoại của cô khẽ rung lên. Là tin nhắn từ Đức Anh: "Mọi chuyện ổn chứ, vợ yêu? Kể anh nghe đi."
Linh nhìn dòng tin nhắn, rồi nhìn Trọc đang ngồi đối diện, khuôn mặt anh ta đã bình yên trở lại. Cô khẽ nhếch mép cười, một nụ cười không còn lạnh lùng mà chất chứa sự phức tạp. Cô nhận ra, vở kịch ở Nhật Bản đã kết thúc, nhưng một vở kịch khác, còn phức tạp hơn, sắp bắt đầu khi họ trở về Việt Nam.
Cô không trả lời tin nhắn của Đức Anh. Cô đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng Trọc, tận hưởng khoảnh khắc bình yên mong manh trước khi cơn bão tiếp theo ập đến.
Chương 24 – Bữa Tiệc Trong Bóng Đêm
Hà Nội đêm cuối tuần sáng rực như một sân khấu khổng lồ. Phố Tràng Tiền rực đèn, tiếng nhạc vang ra từ những quán bar sang trọng hòa cùng dòng người chen chúc trên vỉa hè. Chiếc xe của Đức Anh dừng lại trước một nhà hàng lớn, hắn quay sang nhìn Linh, mỉm cười như một kẻ đạo diễn đã thuộc lòng kịch bản đêm nay.
Linh ngồi bên cạnh, tay vô thức nắm chặt gấu váy, đôi mắt khẽ cụp xuống. Bộ đầm màu rượu vang ôm trọn từng đường cong cơ thể, phần ngực khoét sâu để lộ khe ngực căng đầy, và đường xẻ táo bạo cao đến tận hông khiến mỗi bước đi của cô như một lời khiêu khích câm lặng.
– Tối nay vợ anh mà là món chính thì chắc cả bàn này không ai đụng đến đũa mất. – Đức Anh khẽ cười, giọng nói vừa trêu chọc vừa đầy vẻ sở hữu.
– Anh cứ trêu em. Anh Hùng ở kia kìa, ngại chết đi được. – Linh đáp khẽ, giọng điệu vừa như giận dỗi, vừa như một lời mời gọi lẳng lơ. Cô biết đêm nay mình là một món vũ khí.
– Ông ấy đi một mình. Càng hay. Cứ để anh lo. – Đức Anh nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự thích thú.
Linh thở dài nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an xen lẫn hồi hộp. Cô quen Hùng đã lâu, quen cả vợ anh ta - chị Mai, người phụ nữ hơn cô hai tuổi. Nghĩ tới việc tối nay sẽ phải ngồi đối diện Hùng trong bộ dạng này, tim cô chợt đập mạnh.
Khi hai vợ chồng bước vào, không khí rộn ràng trong nhà hàng bỗng lắng đi một nhịp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Ánh đèn vàng rót xuống mái tóc đen óng, bờ vai trần và đôi chân trắng muốt của Linh. Những gã đàn ông khác nhanh chóng cụng ly, cố che giấu sự thèm khát trong mắt mình, nhưng Hùng thì không.
Hắn ngồi ở giữa bàn, áo sơ mi trắng mở hờ cúc cổ, gương mặt đã đỏ hồng vì rượu. Khi ánh nhìn của hắn chạm vào Linh, cô thoáng khựng lại. Ánh mắt ấy không còn là sự xã giao. Nó trần trụi, nóng bỏng và đầy ham muốn.
– Lâu rồi mới gặp em. – Hùng cười, giọng hơi gượng.
– Vâng, em cũng lâu rồi mới gặp anh. – Linh đáp, mắt lảng đi, ngón tay khẽ siết vào mép váy lụa.
Đức Anh ngồi xuống cạnh vợ, thản nhiên đặt tay lên eo cô rồi bật cười:
– Cẩn thận đấy ông bạn. Rượu thì còn tỉnh được, chứ say vợ tôi thì khó về lắm đấy.
Cả bàn phá lên cười. Hùng đỏ mặt, vội nâng ly uống cạn. Linh chỉ cúi gằm mặt, gò má nóng bừng. Trong lồng ngực, tim cô đập dồn dập, một hỗn hợp kỳ lạ của sự xấu hổ và một ngọn lửa phấn khích vừa được nhen nhóm.
Bữa tiệc tiếp tục với tiếng cười nói và những ly rượu được rót đầy. Đức Anh liên tục khoe vợ một cách tinh vi, bàn tay hắn không lúc nào rời khỏi những đường cong của cô, khi thì lướt trên eo, khi thì đặt hờ hững trên đùi. Linh nghiến răng chịu đựng, nhưng cảm giác bị khoe khoang, bị phơi bày trước những ánh mắt đàn ông hau háu khiến da thịt cô nóng ran.
Khi nhà hàng sắp đóng cửa, cả nhóm quyết định kéo sang một quán karaoke ở phố cổ. Căn phòng ngập ánh sáng xanh đỏ mờ ảo, khói thuốc và men rượu bốc lên nồng nặc. Đức Anh cầm micro, kéo vợ lên sân khấu nhỏ. Hắn đứng sát sau lưng cô, một tay choàng qua eo, một tay cầm micro, cả người dán chặt vào thân hình mềm mại của Linh.
– Hát đi em, hôm nay em phải là ngôi sao. – hắn thì thầm, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng đủ để cả phòng nghe thấy.
Cả phòng huýt sáo cười ồ. Linh đỏ mặt, giọng run rẩy cất lên theo tiếng nhạc. Tà váy xẻ cao liên tục hớ hênh mỗi lần cô cử động, để lộ ra cặp đùi trắng ngần. Hùng ngồi đối diện, mắt dán chặt vào cảnh tượng đó, bàn tay siết chặt ly bia. Đức Anh nhìn thấy tất cả, ánh mắt hắn ánh lên sự khoái trá của một kẻ đang giật dây.
Bài hát kết thúc, Linh ngồi phịch xuống ghế, mặt đỏ bừng. Đức Anh rót cho vợ một ly rượu đầy.
– Nào, vợ yêu, thưởng cho màn trình diễn của mình một ly đi chứ.
Linh miễn cưỡng uống cạn. Men rượu lan tỏa, khiến cơ thể cô càng thêm nóng bỏng, lý trí càng thêm mơ hồ. Đến gần nửa đêm, bạn bè lần lượt ra về. Cuối cùng, chỉ còn lại Đức Anh, Linh và Hùng.
Đức Anh khoác vai bạn, giọng đã ngà say:
– Thôi muộn rồi, về nhà tôi làm thêm vài ly. Về một mình giờ này buồn lắm.
Hùng ngập ngừng một chút, ánh mắt liếc về phía Linh, rồi gật đầu:
– Ừ, cũng được.
Tim Linh đập loạn xạ. Cô biết, màn kịch chính của đêm nay bây giờ mới thực sự bắt đầu.
---
Căn hộ của Đức Anh tĩnh lặng sau lớp cửa kính dày, đối lập với sự ồn ào của phố xá. Ba người bước vào, hơi rượu còn phảng phất trong không khí. Linh định đi pha trà thì Đức Anh dúi vào tay vợ một chiếc túi nhỏ, giọng hắn bình thản đến lạ.
– Vợ thay bộ này cho thoải mái, mặc váy cả tối chắc mệt rồi.
Linh mở ra, tim như thắt lại. Một bộ đồ ngủ lụa hai dây mỏng tang màu ngọc trai, gần như trong suốt. Cô ngẩng lên, đôi mắt hoảng hốt:
– Anh điên à? Trước mặt anh Hùng mà đưa em mặc cái này…
Đức Anh nghiêng người sát bên tai, giọng nói nhẹ như mật chảy nhưng mỗi từ đều là một mệnh lệnh.
– Anh chỉ muốn bạn thân mình biết, là anh may mắn đến thế nào thôi. Mặc đi em.
Linh cắn môi, quay người bước vào phòng ngủ. Gương mặt cô nóng bừng, lòng tràn ngập nỗi xấu hổ và một ngọn lửa tò mò khó gọi tên.
Khi cô trở ra, không gian phòng khách như đặc quánh lại. Bộ đồ ngủ ôm trọn thân hình, lớp vải lụa mỏng manh chẳng thể giấu nổi bầu ngực căng tròn và hai đầu vú hồng ửng đang cương cứng. Làn da trắng sáng dưới ánh đèn vàng khiến cô như phát sáng. Hùng khựng lại, mắt mở to rồi vội quay đi uống cạn ly rượu để che giấu sự choáng váng.
Đức Anh ngả lưng trên ghế, nhìn vợ từ đầu đến chân rồi bật cười khoái trá:
– Đấy, ông thấy không. Vợ tôi ở nhà toàn thế này, bảo sao tôi không muốn đi đâu.
Hùng húng hắng ho, bàn tay xoay xoay ly rượu. Linh ngồi xuống, gò má đỏ bừng, ngón tay siết chặt gấu áo lụa.
Đức Anh rót đầy rượu cho cả ba. Tiếng cụng ly khẽ vang lên, sau đó chỉ còn hơi thở mỗi lúc một nặng dần.
Một lát sau, hắn nhìn Hùng, giọng bâng quơ nhưng đầy ẩn ý:
– Hùng này... bao năm anh em, có thứ gì quý giá mà tao không chia sẻ với mày chưa?
Linh quay phắt sang chồng, mắt mở to:
– Anh… đừng nói nữa.
Nhưng Đức Anh vẫn nhìn Hùng, ánh mắt sáng rực như lửa.
– Tối nay, tao cho mày một cơ hội. Dám không, hay là sợ?
Không khí nghẹt lại. Hùng cứng người, bàn tay run khẽ. Linh cảm thấy tim mình muốn vỡ tung. Hình ảnh chị Mai bất chợt hiện lên trong đầu khiến cô rùng mình, môi lắp bắp:
– Em không… em không làm được đâu.
Đức Anh ghé sát tai vợ, giọng hắn mềm như nhung, mơn trớn từng sợi thần kinh:
– Anh chỉ muốn thấy em rực cháy. Anh muốn thấy cả thằng bạn thân của anh cũng phải phát điên vì em. Hãy làm anh tự hào đi, con đĩ của anh.
Hơi thở Linh dồn dập, cơ thể run rẩy. Hùng nhìn cô, ánh mắt đã lạc đi, bàn tay đặt trên đùi siết lại. Cuối cùng, hắn buột miệng, giọng khàn đặc:
– Linh… hôm nay em thật sự đẹp.
Câu nói như nhát dao cắt phăng sợi dây lý trí cuối cùng. Linh mở to mắt, môi run rẩy, chưa kịp phản ứng thì Đức Anh đã cúi xuống hôn ngấu nghiến, bàn tay luồn vào tóc vợ, ép chặt, ngay trước mặt Hùng. Nụ hôn dài đầy chiếm hữu. Khi hắn buông ra, khóe môi còn dính rượu, hắn cười khẽ:
– Mày muốn chạm thử không? Coi như cho tao thêm một lý do để tự hào.
Linh run bắn người. Hùng sững sờ, bàn tay đặt trên đùi vô thức dịch gần hơn về phía cô. Linh giật mình định rụt lại nhưng Đức Anh đã giữ chặt. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên tay vợ, rồi ép xuống bàn tay của bạn mình.
– Thấy không, có gì mà phải ngại. – giọng hắn đều đều, nhẹ như gió – Chỉ là thêm một lần chia sẻ, để anh biết vợ mình được khao khát đến mức nào.
Hơi thở trong căn phòng nặng như lửa. Linh thấy lòng trống rỗng, đầu óc quay cuồng vì men rượu, vì cái siết tay ép buộc, vì ánh mắt của hai người đàn ông cùng lúc đổ dồn lên mình. Cô biết ranh giới đã mong manh hơn bao giờ hết. Chỉ cần thêm một hơi thở, một câu thúc giục, tất cả sẽ đổ sập, và cô sẽ lao xuống vực sâu không đường quay lại
Tập sự
Lên luôn chương sau đi bác, hóngVâng, tại viết hết thì nó dài quá em chia làm 2 chương
Chap sau bác thêm các tình tiết làm tình như hôn môi, bú liếm các thứ. Em nghĩ sẽ thú vị và nâng tầm độ dâm của Diệu Linh lên đó ạChương 25 – Bước Qua Ranh Giới
Phòng khách im phăng phắc. Cửa kính ngoài hồ đen đặc, bóng đèn vàng hắt xuống sàn gỗ loang loáng. Hơi rượu còn cay trên lưỡi, tim Linh đập như muốn phá tung lồng ngực. Bàn tay Hùng vẫn đặt trên đùi cô, run run nhưng không rời. Đức Anh ngồi đối diện dựa lưng vào ghế, đôi mắt bình thản như mặt hồ nhưng sáng rực bên dưới.
– Vợ yêu, thả lỏng đi. Đêm nay chỉ có chồng với Hùng. Không ai phán xét vợ cả – Giọng hắn êm, nhẹ như ru nhưng ngấm sâu như lửa.
Linh quay sang nhìn chồng. Trong mắt hắn không có giận, chỉ có một thứ ánh sáng nguy hiểm – như thể hắn đang mở sẵn con đường cho cô bước vào. Cô ngập ngừng, rồi chạm ánh mắt Hùng. Gương mặt anh bạn đỏ bừng vì rượu, ánh mắt găm chặt vào đôi môi cô. Một khoảng trống lóe sáng trong đầu Linh, rồi cô nghiêng người.
Nụ hôn đến run rẩy, ban đầu chỉ chạm nhẹ nhưng sau đó nặng dần, sâu dần. Mùi rượu, mùi đàn ông và nước hoa quện lấy nhau. Cơ thể Linh run lẩy bẩy khi bàn tay Hùng siết mạnh hơn.
Đức Anh đặt ly rượu xuống bàn, tiếng “cạch” khẽ vang như một dấu chấm.
– Đúng rồi vợ yêu. Cho anh nhìn vợ cháy như thế nào nào.
Hơi thở Linh đứt quãng. Cô nghe tiếng mình bật ra một âm mỏng, giống như vừa bị ai đó cởi tung sợi dây buộc trong ngực. Bàn tay Hùng lần sâu hơn, hắn không còn vuốt ve lưng cô nữa mà luồn hẳn xuống dưới lớp lụa, bóp mạnh lấy một bên mông căng tròn. Linh giật nảy mình, thay vì đẩy ra cô lại ưỡn người về phía hắn, chiếc lồn nhỏ khẽ co giật, ứa ra một dòng nước dâm ấm nóng. Hắn kéo cô ngả hẳn vào lòng hắn.
– Em nhìn anh một cái thôi – Đức Anh nói, giọng không đổi.
Linh mở mắt, xuyên qua mái tóc rối của mình thấy ánh mắt chồng – ánh mắt sáng như vệt lửa vạch ngang căn phòng. Toàn thân cô chùng xuống rồi căng lên dữ dội. Ý nghĩ về chị Mai lóe qua như mũi dao nhưng tắt ngay khi Hùng hôn dồn dập hơn.
– Giỏi lắm vợ yêu – Đức Anh nói khẽ – đừng dừng lại.
Tiếng thở rối loạn, mái tóc Linh rũ xuống ướt mồ hôi. Lưng cô nóng bừng, bụng dưới cuộn lại. Cô bấu lấy vai Hùng để lại vệt móng hằn đỏ.
– Em đang muốn gì? – Đức Anh hỏi, giọng hắn thấp nhẹ như gió.
– Em… muốn tiếp… đừng dừng… – Linh rên khẽ.
Cơn thú tính dồn nén của Hùng nổ tung. Hắn xé toạc lớp lụa mỏng manh, để lộ ra cặp vú căng tròn trắng nõn đang run rẩy. Hắn vùi mặt vào đó, vừa bú mút vừa cắn nhẹ khiến Linh cong người hét lên. Tiếng rên của cô không còn kìm nén mà vỡ ra thành những âm thanh dâm đãng. “Á…anh Hùng… đừng…” nhưng lồn cô thì co bóp liên hồi, nước dâm ứa ra ướt đẫm cả sofa. Hắn kéo tuột chiếc quần lót ren, để lộ ra cái lồn mọng nước, đỏ au. Không một lời dạo đầu, hắn đè cô xuống, vạch hai chân cô ra và đâm thẳng con cặc cương cứng của mình vào. Linh hét lên một tiếng thất thanh, cảm giác vừa đau vì bị xé toạc, vừa sướng vì được lấp đầy khiến cô điên dại. Hắn thúc như một cái máy, mỗi cú dập đều mạnh bạo, thô thiển, tiếng da thịt va chạm “bộp bộp” vang vọng. Lồn cô co bóp, mút chặt lấy con cặc của Hùng, nước dâm chảy ròng ròng hòa với mồ hôi của hắn. “A… Hùng… địt em… địt mạnh vào… Sướng quá…” Cô không còn nhận ra chính mình nữa, chỉ biết ưỡn cái lồn dâm của mình lên để đón nhận từng cú thúc trời giáng của hắn.
Không khí trong phòng đặc quánh. Hùng thở gấp, nhịp của hắn loạn lên. Linh run bần bật, tiếng rên của cô bị chặn lại trong cổ. Căn phòng dường như cũng đổ nghiêng theo từng nhịp. Rồi Hùng khựng lại, hơi thở như bị chặn ngang. Mồ hôi túa ra trên trán, hắn ôm chặt lấy Linh thêm một nhịp rồi thả ra, dựa hẳn lưng xuống ghế. Cơ thể hắn căng cứng như vừa kiệt sức. Linh vẫn thở hổn hển, mắt nhòe nước, chưa kịp định thần. Đức Anh lúc này mới đứng dậy. Hắn bước chậm, như người đã tính toán từng nhịp. Tay đặt lên gáy vợ, hắn kéo cô ra khỏi vòng tay người bạn.
– Nghỉ một chút thôi… đến lượt anh.
Linh ngước nhìn chồng, đôi mắt ngập trong nước nhưng không còn phản kháng. Mùi da quen thuộc của hắn ùa về. Đức Anh kéo cô vào lòng, giọng hắn thì thầm ngay bên tai: – Vợ anh tuyệt vời quá. Giờ để anh. Em là của anh. Em là con đĩ của anh. – Vâng… em là của anh… – Linh rên nức nở.
Đức Anh lật ngửa cô ra sofa, kéo hai chân cô gác lên vai hắn. Cái lồn sưng đỏ, ướt sũng tinh dịch của Hùng phơi bày ra trước mắt. Hắn không ghê tởm, ngược lại còn thấy kích thích. Hắn đút con cặc của mình vào, cảm nhận sự trơn trượt của hai loại tinh dịch hòa quyện. Hắn thúc nhẹ nhàng, tay xoa nắn cặp vú căng cứng của cô. "Sướng không con đĩ? Lồn em đang ngậm cặc chồng nhưng vẫn còn tinh của thằng khác đấy." Linh rên lên, vừa xấu hổ vừa khoái trá, cô ưỡn người, lồn co bóp điên cuồng, hai tay cào vào lưng chồng.
Căn phòng rung lên bởi tiếng thở hòa trộn. Linh cong người, móng tay cào vào lưng chồng, tiếng kêu đứt quãng. Đức Anh thì thầm, môi chạm vào tai cô: – Nói đi. Em là gì của anh. – Em là vợ anh… em là của anh… em là con đĩ của anh… Nụ cười rực sáng hiện trên gương mặt hắn.
Đức Anh bất ngờ tăng tốc, con cặc thúc vào lồn Linh như vũ bão, tiếng da thịt va chạm “bộp bộp” vang vọng khắp phòng. “Á… á… chồng ơi… sâu quá!” Linh hét lên, hai tay bấu chặt lấy thành ghế, cả người co giật. Đức Anh ghì chặt lấy hông cô, dập mạnh không ngừng, mỗi cú thúc như muốn đóng cọc vào tận tử cung. “Rên to lên cho bạn anh nghe, con đĩ. Nói em sướng thế nào đi.” Bị kích thích tột độ, Linh gào lên: “Em sướng… sướng chết mất… địt nát lồn em đi chồng ơi… Á!” Nước dâm bắn ra ướt đẫm cả sofa, cơ thể cô run lên bần bật, đạt đến cực khoái trong sự chứng kiến của Hùng.
Ở ghế bên kia, Hùng đã ngồi thẳng dậy, hơi thở dần đều lại. Đôi mắt hắn vẫn rực cháy. Hắn đặt ly xuống bàn, bước đến gần. Đức Anh hôn vợ lên thái dương, rồi ngẩng lên nhìn bạn thân. – Ông thấy rồi. Vợ tôi sinh ra để thiêu đốt đàn ông. Nếu muốn, cứ quay lại. Đừng hỏi. Âm thanh ấy như tháo khóa. Hùng lao tới, hơi thở nồng nặc rượu phả sát cổ Linh. Cô rùng mình, định né đi nhưng vòng tay Đức Anh giữ lại, giọng hắn mơn trớn ngay bên tai: – Em cứ thở như vậy… em đang làm đúng… vợ anh đẹp đến phát điên. Linh thở hổn hển, ngực phập phồng. Bàn tay Hùng nóng rực đặt lên eo, kéo cô về phía hắn. Đức Anh không ngăn cản, hắn dịch nhẹ sang một bên, vẫn giữ tay ở lưng vợ, như nhạc trưởng điều khiển cả vở diễn.
Hùng không chần chừ, hắn quỳ xuống kéo hai chân Linh dạng rộng ra và đút cặc vào từ phía sau trong khi Đức Anh vẫn đang đè cô từ phía trên, hôn hít cặp vú của cô. Linh bị kẹp giữa hai người đàn ông, cảm nhận một con cặc đang thúc vào lồn, còn miệng lưỡi chồng thì đang bú mút vú mình. “Ôi… hai anh…” Cô rên lên, đầu óc quay cuồng. Đức Anh ghì chặt cô lại, tay hắn luồn xuống nắm lấy con cặc của Hùng, cùng bạn mình dập mạnh vào lồn vợ. Hơi thở của ba người hòa vào nhau, nóng rực, dâm đãng.
Căn phòng biến thành chiếc hộp nhồi đầy tiếng thở. Có lúc nhanh dồn dập như mưa, có lúc chậm như tàn nhang rơi xuống sàn. Linh bị quăng giữa hai nguồn lửa, cơ thể cong lên, run rẩy. Cô bật cười xen trong tiếng rên, tiếng cười không vì chuyện gì cả, chỉ vì nhận ra mình đã đi quá xa và không còn đường quay lại. – Gọi tên anh đi – Đức Anh thì thầm – rồi gọi cả tên bạn anh nữa. – A… anh… đừng dừng… anh Hùng… nữa… – giọng Linh vỡ ra thành mảnh vụn.
Đức Anh rút ra, ra hiệu cho Hùng lật Linh lại. Giờ đây, Hùng thúc mạnh vào lồn cô trong tư thế doggy, tiếng “bạch bạch” vang lên liên hồi. Cùng lúc đó, Đức Anh đứng trước mặt để Linh bú cặc cho mình. Linh ngửa cổ, miệng ngậm trọn con cặc của chồng, nước dãi chảy dọc khóe môi, trong khi lồn cô đang bị bạn chồng địt đến nơi đến chốn. “Ực… ực…” tiếng nuốt khan của cô hòa cùng tiếng rên bị bóp nghẹt. Cô không còn là vợ, là bạn nữa, cô là một cái lỗ để hai người đàn ông thay nhau sử dụng. Khi Hùng sắp ra, Đức Anh ra hiệu đổi chỗ. Hắn lại thúc vào lồn vợ, còn Hùng thì bắn hết tinh dịch nóng hổi lên tấm lưng trần của Linh. Dòng tinh trắng đục chảy dọc sống lưng khiến cô rùng mình, hét lên một tiếng thất thanh, đạt đến cao trào lần nữa.
Mỗi lần Linh tưởng như chạm trần thì trần lại cao thêm một đoạn. Mỗi lần cô tưởng đã rơi xuống đáy thì đáy lại sâu thêm. Thân thể cô co giật liên hồi, mắt nhòe nước, hơi thở đứt đoạn. – Nói lại cho anh nghe – Đức Anh vẫn giữ giọng điềm tĩnh – em là gì của anh. – Em là vợ anh… em là của anh… em là con đĩ của anh… Ngọn lửa trong bụng bùng lên dữ dội, cô gập người, tiếng hét xé khỏi cổ họng. Các cơ trong bụng co siết, thả, rồi lại siết, cô rơi tự do vào hố sâu của khoái cảm. Trong giây phút ấy, cả hai người đàn ông giữ chặt lấy cô, bàn tay họ như kéo cô về từ mép vực.
Cơn cực khoái cuối cùng ập đến như một cơn bão. Linh hét lên một tiếng man dại, cả người cô co giật dữ dội, nước dâm và tinh dịch trào ra ướt đẫm. Cô mềm oặt, đầu ngả vào ngực Đức Anh, hơi thở đứt quãng. Hai tay cô buông thõng nhưng vô thức vẫn bấu nhẹ vào bắp tay của Hùng. Hắn và Đức Anh cùng giữ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, không để cô ngã xuống sàn. Thân thể cô run lên từng đợt cuối cùng rồi lịm đi, tan ra trong vòng tay của hai người đàn ông.
Không khí dần hạ nhịp. Tiếng thở chậm lại, nặng nề. Hùng ngã xuống ghế, ngực phập phồng, mồ hôi ướt đẫm. Đức Anh kéo vợ dựa vào ngực, bàn tay vuốt tóc, ngón tay dừng lại ở xương quai xanh. – Vợ anh tuyệt vời. Linh nhắm mắt, gật rất khẽ. Cô nghe tim chồng đập đều, mùi mồ hôi của cả ba trộn lẫn thành một mùi thật đến mức ám ảnh. Đức Anh hôn lên trán vợ, giọng chậm rãi như đọc lời kết: – Từ nay em chỉ cần nhớ, em là vợ anh, em là tự hào của anh. Đêm nay chỉ để tôi biết mình may mắn đến mức nào. Ông Hùng cũng thấy rồi. Hùng gật đầu, không nói thêm lời nào. Ánh mắt hắn mệt nhưng sáng. Linh kéo mép lụa che ngực rồi lại buông, vì chẳng còn gì phải giấu. Cô nhìn hai người đàn ông bằng ánh mắt có lửa và cả nước. Đức Anh cười, nụ cười từng nhiều lần đẩy cô qua ranh giới. Đêm khép lại bằng một tiếng thở dài. Không nặng. Chỉ dài. Và đủ.
![]() | ST Chiếc vòng kỳ diệu - Tác giả xxxtudanxxx
|
![]() | ST Hai vợ chồng tôi - Tác giả Ngọc Linh
|
![]() | Truyện Sáng Tác Sóng Gió Nhân Gian (Sắc - Đô thị - Linh dị) - Phần 1
|
![]() | ST Đụ Cô Gia Sư - Tác giả Ngọc Linh
|
![]() | Vợ Uyên Linh
|