ee88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan
Em xin có xíu góp ý ạ, lời thoại giữa các nhân vật còn hơi ít, nếu nhiều hơn 1 tí có lẽ sẽ hấp dẫn hơn 😁😁
Tại em mới viết non tay, cho thử mấy câu thoại thấy nó cứ gượng gạo với kiểu mì ăn liền quá nên lại thôi 😅
 

Chương 19: Tàn Cuộc và Bình Minh

IMG_20250723_145743.webp

Một giây.

Khoảnh khắc ánh mắt của Linh và Trọc giao nhau qua khe cửa chỉ kéo dài đúng một giây, nhưng trong một giây đó cả một thế giới sụp đổ và một thế giới khác được khai sinh. Trọc chết trân, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy dương vật đang cương cứng trong quần, cảm giác nhục nhã và khoái lạc hoà quyện vào nhau tạo thành một liều thuốc độc tê liệt mọi giác quan. Anh ta thấy nụ cười khẽ trên môi Linh, một nụ cười không phải dành cho hai gã đàn ông đang chiếm hữu cô, mà là dành cho anh ta. Đó là nụ cười của sự chiến thắng, của sự thấu hiểu.

Anh ta giật mình lùi lại, quay người, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo của hành lang. Anh ta không dám nhìn nữa. Anh ta chỉ đứng đó, lắng nghe. Lắng nghe tiếng da thịt va vào nhau chan chát, tiếng rên rỉ của em gái mình, tiếng gầm gừ thoả mãn của hai lão sếp. Mỗi một âm thanh như một mũi kim đâm vào màng nhĩ, rồi xoáy sâu vào não bộ, vừa tra tấn, vừa kích thích anh ta một cách tàn nhẫn.

Cuộc truy hoan kéo dài thêm gần một giờ nữa. Cuối cùng, khi mọi âm thanh đã tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng thở dốc mệt mỏi, Trọc mới dám cử động. Anh ta lảo đảo bước vào phòng khách, ngồi phịch xuống sofa, đầu óc trống rỗng. Anh ta không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì. Anh ta chỉ là một cái vỏ rỗng, bị rút cạn bởi tội lỗi và sự ham muốn bệnh hoạn của chính mình.

Một lúc sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Sato-san và Suzuki-san bước ra, trên người đã mặc lại áo choàng tắm. Vẻ mặt họ không còn là thú tính của những con thú săn mồi, mà là sự thoả mãn ngạo mạn của những kẻ chinh phục. Họ trông mệt mỏi, nhưng vô cùng hài lòng.

Linh bước ra sau cùng. Cô hoàn toàn khoả thân, cơ thể lấp loáng vì gel bôi trơn và mồ hôi, những vệt tinh dịch trắng đục chảy dài trên cặp đùi trong. Nhưng cô không có vẻ gì là nhục nhã hay mệt mỏi. Cô bình tĩnh một cách đáng sợ. Cô đi đến tủ quần áo, lấy ra hai chiếc khăn tắm sạch, đưa cho hai người đàn ông.

"Hai ngài có muốn dùng phòng tắm trước không ạ?" cô hỏi bằng tiếng Anh, giọng nói đều đều như một nữ quản gia chuyên nghiệp.

Sự điềm tĩnh của cô khiến hai lão sếp có phần nể sợ. Họ đã từng chơi qua nhiều loại gái, nhưng chưa từng thấy ai sau một cuộc truy hoan tàn bạo như vậy lại có thể giữ được sự bình thản đến thế. Cô không phải là một con điếm, cũng không phải là một nạn nhân. Cô giống như một nữ tu sĩ vừa hoàn thành một nghi lễ hiến tế thiêng liêng.

Họ lần lượt vào phòng tắm. Khi bước ra, trên người đã mặc lại bộ quần áo công sở chỉnh tề, họ lại trở thành những doanh nhân quyền lực, những người có thể quyết định số phận của Trọc.

Sato-san bước đến trước mặt Linh, người lúc này chỉ khoác hờ chiếc áo sơ mi của Trọc để lộ ra đôi chân dài và những vết bầm tím lờ mờ trên da. Lão không chạm vào cô. Ánh mắt lão không còn là sự thèm thuồng đơn thuần, mà có cả sự thán phục và một chút gì đó e dè.

"You are a very... impressive woman, Linh-san. Truly unforgettable." (Cô là một người phụ nữ rất... ấn tượng, Linh-san. Thực sự không thể nào quên.)

Lão vỗ vai Suzuki-san, rồi nhìn sang Trọc, người vẫn đang ngồi bất động trên sofa. Lão nói tiếp như một lời ban ơn, một sự định đoạt:

"Don't worry about your friend Trac. His permanent residency... consider it done." (Đừng lo cho bạn của cô, Trọc. Vấn đề thường trú của cậu ta... cứ coi như đã xong.)

Nói rồi, họ rời đi một cách lịch sự, như thể vừa kết thúc một cuộc đàm phán kinh doanh thành công. Linh tiễn họ ra cửa, cúi đầu chào theo đúng kiểu Nhật. Khi cánh cửa đóng lại, nụ cười chuyên nghiệp trên môi cô lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.

Căn hộ chìm trong im lặng đến đáng sợ. Chỉ còn lại hai kẻ đồng lõa trong một sân khấu đã hạ màn. Trọc vẫn ngồi đó, không dám ngẩng đầu lên.

Linh bước vào bếp, rót một ly nước lọc, uống một hơi cạn sạch. Cô không nhìn Trọc, nhưng cô biết anh ta đang ở đó, đang nhìn cô, đang chờ đợi một sự phán xét.

Cuối cùng, Trọc cũng lên tiếng. Giọng nói của anh ta vỡ vụn, đầy đau đớn và tự khinh bỉ.

"Tại sao... Tại sao em lại làm thế, Linh?"

Linh đặt chiếc ly xuống bàn, tiếng thuỷ tinh va vào mặt gỗ nghe khô khốc. Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh trai mình. Ánh mắt cô lạnh lẽo, không một chút cảm xúc, không một chút thương hại.

"Vì nó cần phải thế." cô đáp, giọng nói cũng lạnh như băng. "Vì giấc mơ của anh. Vì sự nhàm chán của em. Vì tất cả mọi thứ."

Cô bước lại gần, đứng trước mặt Trọc đang ngồi co rúm trên sofa. Cô cúi người xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cô chỉ cách mặt anh ta vài centimet. Cô thì thầm, nhưng từng chữ lại như những nhát dao, lột trần lớp vỏ đạo đức giả cuối cùng của anh ta.

"Và anh cũng đừng giả vờ trong sạch. Em đã thấy anh ngoài cửa. Anh đứng đó, nhìn em, và tay anh đang làm gì? Anh cũng thích mà, phải không? Anh thích nhìn em bị người khác chà đạp như vậy. Thậm chí còn hơn cả chồng em."

Câu nói của Linh như một bản án tử hình. Nó phá hủy hoàn toàn những tàn dư cuối cùng của mối quan hệ anh em. Trọc không thể chối cãi. Anh ta đã là một phần của nó. Anh ta không chỉ là khán giả, anh ta là một kẻ đồng phạm, một kẻ thưởng thức. Từ giờ phút này, cô là người điều khiển, còn anh ta là kẻ phục tùng, bị trói buộc bởi chính tội lỗi của mình.

Những ngày sau đó trôi qua như trong một cơn ác mộng. Trọc đi làm như một cái máy, cố gắng dùng sự mệt mỏi thể xác để quên đi nỗi dằn vặt. Ở công trường, Sato-san đối xử với anh ta một cách cực kỳ chuyên nghiệp, khen ngợi hiệu suất công việc trước mặt mọi người. Nhưng mỗi khi chỉ có hai người, trong ánh mắt của lão lại có một sự ngầm hiểu, một cái nhìn từ bề trên dành cho kẻ dưới, một cái nhìn như thể lão đang nói: "Tao biết bí mật của mày. Mày nợ tao."

Vài hôm sau, Trọc được Sato-san gọi vào văn phòng. Lão thông báo rằng công ty sẽ bảo lãnh hoàn toàn và xúc tiến nhanh cho hồ sơ xin thường trú của anh ta. "Cậu là một nhân viên ưu tú, Trọc-kun. Chúng tôi muốn giữ cậu ở lại lâu dài." Lão nói, giọng điệu trang trọng.

Một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy Trọc. Anh ta đạt được giấc mơ cả đời, thứ mà anh ta đã đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt trong suốt bao nhiêu năm. Nhưng anh ta không hề cảm thấy vui sướng. Chỉ có sự nhục nhã và cảm giác mình như một thằng ma cô vừa bán em gái thành công. Anh ta cúi đầu cảm ơn, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Ra khỏi văn phòng, việc đầu tiên Trọc làm là gọi điện cho Đức Anh. Anh ta cần một ai đó để chia sẻ, để tìm kiếm một sự đồng cảm, dù biết rằng người đó cũng là một phần của sự bệnh hoạn này.

Đầu dây bên kia, Đức Anh không hề ngạc nhiên, trái lại còn tỏ ra vô cùng đắc ý và phấn khích.

"Thấy chưa? Em đã bảo mà. Vợ em biết nó đang làm gì. Anh nên cảm ơn em gái đi. Cô ấy hy sinh vì anh đấy." Giọng Đức Anh đầy vẻ tự hào. Rồi gã hạ giọng, chuyển sang một tông điệu tò mò, dâm đãng. "Mà này... kể em nghe đi... hai lão đó thế nào? Có khoẻ không? Vợ em có 'phục vụ' tốt không? Có rên nhiều không? Kể chi tiết vào..."

Đức Anh bắt đầu hỏi chi tiết về đêm hôm đó với sự háo hức của một kẻ cuồng dâm, biến nỗi đau và sự nhục nhã của Trọc thành một câu chuyện khiêu dâm để gã thủ dâm tinh thần. Trọc cúp máy, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ. Anh ta nhận ra, trong thế giới bệnh hoạn này, anh ta hoàn toàn cô độc.

Tối hôm đó, Trọc trở về căn hộ. Anh ta mang theo một chai rượu sake đắt tiền và một ít đồ ăn ngon mua ở siêu thị. Anh ta cố gắng tạo ra một không khí ăn mừng, một nỗ lực tuyệt vọng để bình thường hoá những chuyện đã xảy ra.

Anh ta báo tin vui cho Linh. Anh ta cố gắng nói lời cảm ơn: "Linh à, cảm ơn em... vì anh..."

Linh, người đang ngồi xem tivi, chỉ thờ ơ gật đầu, mắt không rời khỏi màn hình. "Tốt. Vậy là sự hy sinh của em không vô ích."

Sự lạnh lùng của cô còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách móc nào. Trọc nhận ra cô đã thực sự thay đổi. Anh ta có được tương lai của mình, nhưng đã vĩnh viễn mất đi cô em gái. Anh ta giờ đây là tù nhân của cô, bị trói buộc bởi tội lỗi và sự đồng lõa.

Họ ngồi ăn trong im lặng. Chuyến đi sắp kết thúc. Trọc đang nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với cuộc sống mới của mình như thế nào, thì điện thoại của anh ta reo lên. Là Sato-san gọi. Theo thói quen, anh ta bấm nút nghe và bật loa ngoài.

Giọng Sato-san vang lên, vui vẻ và đầy quyền lực: "A, Trọc-kun, tôi gọi để báo một tin vui nữa đây. Cuối tuần này, để ăn mừng một hợp đồng lớn, tôi và vài đối tác rất quan trọng sẽ có một bữa tiệc nhỏ trên du thuyền. Coi như là một phần thưởng cho những nhân viên xuất sắc như cậu, tôi đặc biệt mời cậu tham gia."

Trọc chết lặng.

Sato-san nói tiếp, giọng điệu khéo léo hơn: "À, mà các đối tác của tôi, sau khi nghe tôi kể về bữa tối hiếu khách và đặc biệt ở nhà cậu, họ đã bày tỏ sự ngưỡng mộ và đặc biệt yêu cầu... nếu có thể, được gặp gỡ cô bạn gái xinh đẹp và duyên dáng của cậu để làm cho không khí bữa tiệc thêm phần trang trọng và vui vẻ. Cậu đưa cô ấy đi cùng nhé. Đây là cơ hội tốt để cậu tạo quan hệ đấy."

Trọc không thể nói được lời nào. Anh ta bị đặt vào một tình thế không thể từ chối. Từ chối không chỉ là phụ lòng tốt của sếp, mà còn là làm mất mặt sếp trước các đối tác quan trọng.

Sau khi cúp máy, anh ta quay sang nhìn Linh với ánh mắt tuyệt vọng.

Linh, người đã nghe toàn bộ cuộc gọi, chỉ khẽ nhếch mép cười một nụ cười lạnh lùng, đầy quyền lực. Cô nhìn Trọc "Xem ra... 'công việc' của em vẫn chưa kết thúc." cô nói, giọng đầy ẩn ý. "Và có vẻ như... anh cũng có một vai trò mới rồi đấy, anh trai."

Câu nói cuối cùng, đặc biệt là hai chữ "anh trai", được cô thốt ra một cách mỉa mai, như một nhát dao cuối cùng, khẳng định vị thế hoàn toàn đảo ngược của họ. Cơn ác mộng không chỉ vừa mới bắt đầu, mà nó đang mở rộng quy mô, kéo cả hai vào một vòng xoáy trụy lạc không có lối thoát.
 

Chương 20: Sân Khấu Trên Biển Cả

Kinbaku_show_by_Naka_Akira_at_Toubaku,_Tokyo,_Japan.webp

Chiếc taxi lướt đi trong im lặng trên con đường cao tốc ven biển, hướng về bến du thuyền Odaiba. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang nhuộm một màu cam đỏ rực rỡ lên mặt Vịnh Tokyo, một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Nhưng bên trong xe không khí lại lạnh lẽo và căng thẳng như một sợi dây đàn sắp đứt. Trọc ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, mắt nhìn vô định ra ngoài. Anh ta mặc một bộ vest đen vừa vặn, trông bảnh bao nhưng lại giống như một người lính đang ra trận hơn là đi dự tiệc.

Linh ngồi bên cạnh, hoàn toàn trái ngược. Cô dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ngắm nhìn cảnh biển với một vẻ thờ ơ. Cô cũng mặc một chiếc váy đen, nhưng là một chiếc váy lụa mỏng manh, hai dây ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Cô biết, dưới lớp váy đó, cô không mặc gì cả. Cô đang chuẩn bị cho vai diễn của mình.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Linh. Cô liếc nhìn màn hình, rồi bấm nút nghe, bật loa ngoài một cách thản nhiên. Là Đức Anh gọi.

"Em chuẩn bị đi chơi à, vợ yêu?" Giọng Đức Anh vang lên, vui vẻ và đầy ẩn ý, như thể gã đang ngồi ngay trong xe với họ.

Trọc giật mình, quay sang nhìn Linh với ánh mắt trách móc. Nhưng cô chỉ lờ đi.

"Vâng, em đang trên đường đến bữa tiệc trên du thuyền của sếp anh Trọc." Linh đáp, giọng ngọt ngào. "Họ muốn em đi cùng để 'làm cho không khí thêm vui vẻ'."

"Tuyệt vời!" Đức Anh cười lớn. "Em thấy không? Em luôn là ngôi sao của mọi bữa tiệc. Anh tự hào về em lắm." Gã ngừng lại một chút, rồi giọng trở nên nghiêm túc hơn, như một nhà tâm lý đang đưa ra lời khuyên. "Nghe này Linh, anh biết em đang nghĩ gì. Em đang nghĩ rằng em đang phải hy sinh, đang phải chịu đựng vì anh Trọc, phải không?"

Linh im lặng. Đó chính xác là cái lý do mà cô đã tự dựng lên để hợp lý hóa cho hành động của mình.

"Đừng nghĩ như vậy," Đức Anh nói tiếp, giọng nói đầy ma lực, như đang thôi miên. "Đừng coi mình là nạn nhân. Em không phải hy sinh cho bất kỳ ai cả. Hãy nghĩ rằng em đang làm điều này vì chính em. Vì em thích nó. Vì em muốn khám phá những giới hạn của bản thân. Hãy hòa mình vào cuộc chơi, tận hưởng nó, điều khiển nó. Chỉ khi em thực sự tận hưởng, em mới là người nắm giữ quyền lực. Em hiểu không, Nữ hoàng của anh? Hãy cho họ thấy quyền lực của em."

Lời nói của Đức Anh như một liều thuốc kích thích cực mạnh, đánh thẳng vào tâm trí Linh. Gã đã cho cô một sự cho phép, một sự giải thoát khỏi cái mác "hy sinh" cao cả. Gã đã hợp pháp hóa ham muốn của cô. Đúng vậy. Mình không phải nạn nhân. Mình là người điều khiển. Một nụ cười lạnh lùng, đầy quyền lực hiện trên môi cô.

"Em hiểu rồi, chồng yêu. Cảm ơn anh." Cô nói, rồi cúp máy.

Cô quay sang nhìn Trọc, người đang nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng. Anh ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện. Anh ta đã thấy rõ bàn tay của kẻ giật dây. Và anh ta cũng thấy rõ sự biến đổi trong mắt em gái mình. Đó không còn là ánh mắt của một người cam chịu, mà là ánh mắt của một con thú săn mồi vừa được tháo xích.

Chiếc du thuyền sang trọng màu trắng muốt đang neo đậu ở bến, nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Khi Linh và Trọc bước lên, họ được chào đón bởi Sato-san. Lão mặc một bộ đồ thoải mái nhưng đắt tiền, nụ cười toe toét trên môi.

"A, Trọc-kun, Linh-san, mừng hai vị đã đến!"

Lão dẫn họ ra boong sau, nơi bữa tiệc đã bắt đầu. Ngoài Suzuki-san, còn có hai người đàn ông khác. Họ trẻ hơn, khoảng 40 tuổi, mặc đồ hiệu sành điệu, tay đeo đồng hồ đắt tiền. Ánh mắt họ sắc sảo, tự tin, toát ra vẻ ngạo mạn của tầng lớp thượng lưu mới nổi. Họ không phải là những lão già dê dễ đoán, họ là những con sói thực thụ, nguy hiểm và khó lường hơn.

Khi nhìn thấy Linh, cả bốn gã đàn ông đều im lặng trong giây lát. Cô đã thay bộ váy đen bằng một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rực, màu của máu và quyền lực. Chiếc váy có thiết kế táo bạo, xẻ cao đến tận hông, để lộ ra gần như toàn bộ cặp chân dài miên man. Phần lưng khoét sâu đến tận thắt lưng, phô bày tấm lưng trần nuột nà. Cô trang điểm sắc sảo, đôi môi đỏ mọng như một trái cherry chín. Cô không còn là "bạn" của Trọc. Cô là một Nữ hoàng, là món quà đắt giá nhất của bữa tiệc.

"Đây là ngài Tanaka và ngài Watanabe, những đối tác rất quan trọng của chúng tôi." Sato-san giới thiệu. Hai người đàn ông kia gật đầu chào, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Linh.

Trọc được giới thiệu là "người đi cùng để chăm sóc Linh-san". Vai trò của anh ta không khác gì một tên bảo kê, một người quản lý. Anh ta phải đứng ở một góc, quan sát, sẵn sàng rót rượu hay lấy đồ ăn khi được yêu cầu trong khi em gái mình là trung tâm của sự chú ý.

Bữa tiệc bắt đầu với những cuộc nói chuyện xã giao. Tanaka và Watanabe dùng tiếng Anh trôi chảy để tán tỉnh và thăm dò Linh.

"Linh-san, you look absolutely stunning tonight. That dress is a work of art." (Linh-san, đêm nay trông cô thật lộng lẫy. Chiếc váy đó là một tác phẩm nghệ thuật.) Tanaka nói, mắt nhìn vào đường xẻ cao của chiếc váy.

"Thank you, Tanaka-san. You're too kind." (Cảm ơn ngài Tanaka. Ngài quá khen rồi.) Linh mỉm cười, nhấp một ngụm champagne.

"I heard from Sato-san that you are a very... hospitable person. We are very much looking forward to experiencing your hospitality." (Tôi nghe Sato-san nói cô là một người rất... hiếu khách. Chúng tôi rất mong chờ được trải nghiệm sự hiếu khách của cô.) Watanabe nói, từ "hospitality" được gã nhấn mạnh một cách đầy ẩn ý.

Linh không hề nao núng. Cô đối đáp một cách thông minh, quyến rũ, duy trì một khoảng cách vừa đủ để khiến những con sói kia càng thêm khao khát chinh phục.

Sau vài tuần rượu, khi mặt trời đã lặn hẳn, để lại một bầu trời đầy sao, Sato-san vỗ tay ra hiệu. "Thưa quý vị, bữa tiệc chính thức bây giờ mới bắt đầu. Để buổi tối thêm phần đặc sắc, chúng ta sẽ có một trò chơi nhỏ."

Cả nhóm di chuyển vào một phòng lounge riêng bên trong du thuyền. Căn phòng được thiết kế tối giản, bọc da và gỗ tối màu. Ở giữa phòng là một chiếc ghế đặc biệt có dây đai da. Trên chiếc bàn bên cạnh, vài món "đồ chơi" được bày sẵn: một chiếc bịt mắt bằng lụa đen, vài sợi dây thừng mềm và một cây roi da nhỏ, cán bằng bạc.

Sato-san nhìn Linh, nụ cười trên môi lão giờ đây không còn vẻ thân thiện nữa mà là sự thèm khát trần trụi. "Linh-san, các vị khách quý ở đây đều rất ngưỡng mộ sự dũng cảm và tinh thần hiến dâng của em. Em có sẵn lòng tham gia trò chơi của chúng tôi, để cho họ thấy sự hiếu khách tuyệt vời của người Việt Nam không?"

Linh không trả lời ngay. Cô liếc nhìn Trọc đang đứng như trời trồng ở góc phòng, ánh mắt như muốn nói: "Anh thấy chưa? Đây là thế giới của họ. Và em sẽ chinh phục nó." Rồi cô quay lại, mỉm cười và khẽ gật đầu.

Cô chủ động bước tới, ngồi vào chiếc ghế. Suzuki-san, người có vẻ am hiểu hơn, bắt đầu dùng dây thừng để trói nhẹ tay cô vào thành ghế, một hình thức Shibari đơn giản nhưng mang tính biểu tượng cao. Sau đó, Watanabe tiến đến, nhẹ nhàng dùng dải lụa đen bịt mắt cô lại.

Bị tước đi thị giác, mọi giác quan khác của cô trở nên nhạy bén đến cực độ. Cô nghe thấy tiếng thở dốc của những gã đàn ông xung quanh, ngửi thấy mùi rượu và mùi nước hoa đắt tiền của họ. Cô cảm nhận được luồng gió lạnh từ máy điều hoà mơn man trên làn da trần của mình. Cô không còn là người hy sinh nữa. Cô đang ở trong trạng thái thiền định của một kẻ dâng hiến, sẵn sàng đón nhận tất cả. Lời nói của Đức Anh vang vọng trong đầu cô: "Hãy tận hưởng nó."

Bốn người đàn ông đứng vây quanh cô, như một bầy sói đang bao vây con mồi. Trò chơi thực sự sắp bắt đầu. Họ bắt đầu những đụng chạm đầu tiên, mang tính thăm dò. Một ngón tay của Tanaka lướt nhẹ dọc theo đường xẻ của chiếc váy, đi từ mắt cá chân lên đến tận bẹn, khiến cơ thể Linh khẽ run lên. Watanabe thì cúi xuống, phả hơi thở nóng hổi, nồng nặc mùi rượu vào gáy cô, rồi dùng lưỡi liếm nhẹ lên vành tai cô.

Linh cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Tận hưởng nó. Mày là người điều khiển. Cô tự nhủ.

Sato-san và Suzuki-san đứng sau lưng cô. Họ không chạm vào cô, chỉ đứng đó, nhìn. Sự im lặng của họ còn đáng sợ hơn cả những đụng chạm. Cô cảm nhận được ánh mắt của họ đang lột trần mình, đang phân tích từng phản ứng nhỏ nhất của cô.

Sự căng thẳng được đẩy lên đến đỉnh điểm. Và rồi, nó vỡ oà.
 

Chương 21: Nữ Hoàng Lên Ngôi​


IMG_20250901_091003_077.webp



Sự im lặng trong phòng lounge đặc quánh lại, nặng trĩu như không khí trước cơn bão. Bị bịt mắt, thế giới của Linh thu hẹp lại thành một vũ trụ của những cảm giác. Cô nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng nặng nhọc của bốn gã đàn ông, ngửi thấy mùi rượu sake nồng nàn quyện với mùi nước hoa xạ hương đắt tiền của họ, cảm nhận được luồng gió lạnh từ máy điều hoà mơn man trên làn da trần đang nổi da gà. Hơi thở nóng hổi của Watanabe phả vào gáy cô, ngón tay của Tanaka vẫn đang lướt nhẹ trên đùi cô. Cô không còn là người hy sinh nữa. Lời nói của Đức Anh đã gieo vào đầu cô một hạt giống ma quỷ: Hãy tận hưởng nó.

Sự căng thẳng bị phá vỡ bởi một tiếng "xoẹt" khô khốc và tàn nhẫn.

Tanaka không còn kiên nhẫn, đã dùng cả hai tay nắm lấy phần cổ chiếc váy đỏ của cô và xé toạc một đường thẳng xuống. Lớp lụa mỏng manh không thể chống cự, rách toang ra, để lộ toàn bộ cơ thể trần truồng, trắng nõn của cô dưới ánh đèn vàng vọt. Bầu ngực căng tròn, núm vú hồng hào đã cương cứng vì lạnh và kích thích, run rẩy trong không khí. Bầy sói không còn vờn mồi nữa. Cuộc săn bắt đầu.

Họ lao vào cô như những con thú bị bỏ đói lâu ngày. Watanabe - gã trẻ tuổi và hung hãn nhất, đẩy mạnh cô ngã ngửa ra ghế, hai chân bị banh rộng ra một cách thô bạo. Lão không một chút mơn trớn, nhắm thẳng vào cái lồn đang co rút vì sợ hãi của cô mà đâm vào. Cảm giác đau đớn và bất ngờ vì sự xâm nhập khô khốc khiến Linh hét lên một tiếng. Cùng lúc đó, Tanaka túm lấy tóc cô, kéo đầu cô về phía mình và nhét con cặc cũng đang cương cứng của gã vào miệng cô. Vị mặn chát và mùi nồng xộc vào khoang miệng, khiến cô suýt nôn ọe.

Sato-san và Suzuki-san cũng không chịu thua kém. Hai lão già quỳ xuống hai bên, bắt đầu dùng tay và miệng để phục vụ những phần còn lại trên cơ thể cô. Bàn tay thô ráp của Sato-san bóp nặn cặp vú cô một cách tàn nhẫn, những ngón tay vê mạnh hai núm vú đã sưng tấy, khiến chúng đau điếng. Suzuki-san thì liếm láp cặp mông cô, chiếc lưỡi của lão luồn lách vào tận lỗ đít, cố gắng xâm nhập.

Linh cảm thấy mình như sắp bị xé ra làm bốn mảnh. Cơ thể cô bị chiếm hữu bởi bốn gã đàn ông, bốn luồng khoái cảm và đau đớn khác nhau cùng lúc tấn công. Lời nói của Đức Anh vang vọng trong đầu cô: "Hãy hòa mình vào cuộc chơi, tận hưởng nó."

Và rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Thay vì chống cự, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thả lỏng. Cô không còn nghĩ đến Trọc, không còn nghĩ đến sự hy sinh. Cô chỉ tập trung vào những cảm giác đang diễn ra trên cơ thể mình. Cô cảm nhận được sự thô bạo của Watanabe bên trong lồn mình, sự nóng bỏng của con cặc Tanaka trong miệng, sự kích thích từ những ngón tay của Sato-san trên ngực và chiếc lưỡi của Suzuki-san ở hậu môn.

Con quỷ bên trong cô đã được giải phóng.

Cô bắt đầu chủ động đáp trả. Cô dùng lưỡi mình cuốn lấy con cặc của Tanaka mút mạnh, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ vào đầu khấc khiến gã phải gầm lên. Cô ưỡn người về phía Watanabe, cái lồn co bóp liên tục, siết chặt lấy dương vật của lão. Tiếng rên của cô không còn là sự đau đớn, mà là sự đòi hỏi, sự thách thức.

"Fuck me harder! Come on, you old fucks! Is that all you've got?" (Địt mạnh nữa lên! Nào, mấy lão già khốn kiếp! Chỉ có thế thôi à?) Cô hét lên bằng tiếng Anh, giọng nói khàn đặc vì dục vọng.

Sự hoang dại của cô khiến cả bốn gã đàn ông càng thêm điên cuồng. Chúng như những con thú được tiếp thêm doping, bắt đầu chà đạp cô một cách tàn bạo hơn. Watanabe rút cặc ra, bắt cô chổng mông lên. Lão dùng cây roi da, vút những đường roi đỏ ửng lên cặp mông trắng nõn của cô. Cảm giác đau đớn sắc lẻm xen lẫn với khoái cảm tột độ khiến Linh hét lên, cơ thể co giật và đạt đến cực khoái đầu tiên, một cơn cực khoái dữ dội đến mức khiến cô gần như ngất đi.

Sự cực khoái này khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát, biến thành một con thú hoang dại đúng nghĩa, gào thét và đòi hỏi nhiều hơn nữa. "More! Hit me more!" (Nữa đi! Đánh em nữa đi!)

Sau cơn cực khoái điên cuồng, cơ thể Linh mềm nhũn ra, nhưng tâm trí cô lại tỉnh táo và sắc bén hơn bao giờ hết. Cô không còn là con mồi. Cô là trung tâm của cơn bão. Watanabe lật ngửa cô lại trên ghế, một lần nữa chiếm lấy cái lồn đang co giật của cô. Nhưng lần này, Suzuki-san không còn kiên nhẫn với việc liếm láp nữa. Lão lấy tuýp gel bôi trơn trên bàn, bóp một lượng lớn ra tay rồi trét đầy vào lỗ đít của Linh.

"No... please..." (Không... làm ơn...) Linh rên rỉ, một lời phản kháng yếu ớt cuối cùng, nhưng nó lại càng kích thích thú tính của lão.

Suzuki-san không nói gì, chỉ nhắm thẳng vào cửa sau của cô mà đâm vào. Một cơn đau xé ruột ập đến, dữ dội hơn bất cứ thứ gì cô từng trải qua. Cô hét lên, nước mắt trào ra sau tấm bịt mắt. Cảm giác bị căng ra đến cực hạn, bị hai con cặc cùng lúc lấp đầy hai lỗ huyệt khiến cô cảm thấy mình không còn là con người nữa, mà chỉ là một cái lồn, một cái đít để bọn họ tuỳ ý sử dụng.

Nhưng rồi, giữa cơn đau đớn tột cùng đó, lời nói của Đức Anh lại vang lên. Tận hưởng nó. Đây là quyền lực.

Cô cắn chặt răng cố gắng thả lỏng cơ thể, chấp nhận con cặc của Suzuki-san. Dần dần, cơn đau dịu đi, nhường chỗ cho một cảm giác căng tức, đê mê đến bệnh hoạn. Bị lấp đầy. Bị chiếm hữu hoàn toàn. Đó là một sự phục tùng tuyệt đối, và trong sự phục tùng đó, cô tìm thấy một loại quyền lực mới.

Cô không còn rên rỉ vì đau nữa. Cô bắt đầu rên lên vì khoái cảm. Tiếng rên của cô trở thành bản nhạc nền cho cuộc truy hoan. Thấy cô đã chấp nhận, Sato-san và Tanaka cũng không chịu ngồi yên. Hai người họ đứng ở hai bên, đưa con cặc đang cương cứng của mình đến trước mặt cô.

Linh, trong cơn điên loạn của dục vọng, đưa hai bàn tay vẫn còn bị trói hờ của mình ra. Một tay cô nắm lấy con cặc của Sato-san, bắt đầu tuốt một cách thành thạo. Tay kia, cô quay đầu sang, há miệng ngậm lấy con cặc của Tanaka, bắt đầu bú mút ngấu nghiến.

Giờ đây, cô đang cùng lúc phục vụ cả bốn người đàn ông. Một con cặc trong lồn, một con cặc trong đít, một con cặc trong miệng và một con cặc trong tay. Cô là một cỗ máy tình dục, một nữ thần của sự trụy lạc, ban phát ân huệ cho những tín đồ của mình. Cô cảm nhận được từng nhịp thúc từ hai phía, cảm nhận được vị tinh dịch bắt đầu rỉ ra trong miệng và trên tay mình. Cô không còn thấy ghê tởm. Cô chỉ thấy một sự thỏa mãn đến tột cùng.

Trọc đứng ở cửa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Anh ta bị choáng ngợp bởi sự hoang dại của em gái mình. Anh ta lảo đảo vào nhà vệ sinh, gọi cho Đức Anh. Lần này, giọng anh ta không còn là sự ghê tởm, mà là sự phấn khích không thể che giấu. Anh ta tường thuật lại cảnh tượng một cách chi tiết, dâm đãng.

"Nó... nó đang bị hai thằng địt cùng lúc... một lồn một đít... Miệng nó đang bú cho một thằng, tay thì sục cặc cho thằng còn lại... Mẹ kiếp, nó như một con điếm thực thụ..."

Đức Anh ở đầu dây bên kia cười khoái trá. "Thấy chưa? Đó mới là con người thật của em gái anh! Một Nữ thần! Anh thật may mắn khi được làm Tu sĩ, được chứng kiến sự vĩ đại của Nữ thần. Hãy quay lại và thờ phụng đi!"

Lời nói của Đức Anh đã phá vỡ rào cản cuối cùng trong Trọc. Anh ta không còn thấy tội lỗi, chỉ thấy sự sùng bái. Anh ta quay trở lại khe cửa, đứng đó nhìn em gái mình bị chà đạp và bắt đầu thủ dâm, nước mắt và nước bọt chảy ra trong vô thức. Đó là sự giải thoát cuối cùng của anh ta.

Cuộc truy hoan kết thúc bằng một màn bắn tinh tập thể. Cả bốn gã đàn ông cùng lúc gầm lên, bắn hết tinh dịch của chúng vào trong và trên người Linh. Họ mệt lử, nằm la liệt như những con thú vừa xong trận chiến.

Linh, ngược lại, lại trông đầy năng lượng. Cô bình tĩnh dùng tay tự cởi trói. Cô đứng dậy, cơ thể phủ đầy tinh dịch, những vệt roi đỏ ửng trên da thịt. Cô không yếu đuối mà trông như một nữ chiến binh Amazon. Cô nhìn những gã đàn ông đang nằm thở hổn hển với một ánh mắt lạnh lùng,. Trò chơi đã kết thúc, và cô là người chiến thắng.

Trọc bước vào phòng khi các vị khách bắt đầu lảo đảo mặc lại quần áo. Linh không nhìn những người kia, cô nhìn thẳng vào Trọc.

"Lấy cho em một ly champagne. Và dọn dẹp chỗ này đi." Giọng cô không phải là một lời nhờ vả, mà là một mệnh lệnh.

Trọc cúi đầu tuân lệnh. Khi anh ta đưa ly rượu cho cô, cô nhấp một ngụm, rồi nhìn anh ta với một nụ cười săn mồi.

"Tối nay, sau khi về nhà... đến lượt anh."

Câu nói đó khẳng định vị thế mới của cô. Cô không chỉ là Nữ thần của những kẻ xa lạ, mà giờ đây, cô cũng là Nữ hoàng của chính anh trai mình. Trọc hiểu rằng, anh ta không chỉ là Tu sĩ, mà còn là một trong những tín đồ phải phục tùng cô vô điều kiện.
 
Học Trọc phục vụ em gái mình cả khi đang địt cu khác lẫn sau địt, dọn sạch lồn của Linh nữa
 

Chương 22: Sự Đền Bù Của Thể Xác​


IMG_20250903_114131_972.webp



Cánh cửa phòng lounge đóng lại sau lưng những vị khách cuối cùng, để lại một sự im lặng chết chóc. Mùi hương sang trọng của rượu champagne và nước hoa giờ đây đã bị át đi bởi mùi mồ hôi nồng nặc, mùi tinh dịch tanh ngái và mùi của dục vọng đã nguội lạnh. Trọc đứng giữa căn phòng, nhìn bãi chiến trường trước mắt: những mảnh vải của chiếc váy đỏ vương vãi trên sàn như cánh hoa tàn, những chiếc ly rỗng lăn lóc và những vũng tinh dịch trắng đục loang lổ trên chiếc ghế da màu đen. Hắn không còn là một con người, mà là một cái máy được lập trình sẵn. Theo mệnh lệnh của Linh, hắn bắt đầu dọn dẹp.

Hắn quỳ xuống, dùng những tờ giấy ăn lau đi vũng tinh dịch nhớp nháp. Mỗi một lần miết tay, hình ảnh em gái mình bị bốn gã đàn ông chà đạp lại hiện lên rõ mồn một trong đầu. Hắn đang lau đi dấu vết của chúng trên sân khấu nơi em gái hắn vừa trình diễn. Hắn không chỉ là kẻ nhìn trộm, giờ đây hắn còn là kẻ dọn dẹp tàn dư của cuộc truy hoan đó. Cảm giác nhục nhã tột cùng, còn đau đớn hơn cả việc bị ai đó đấm thẳng vào mặt.

Linh ngồi trên sofa, lặng lẽ nhấp từng ngụm champagne. Sự lạnh lùng, quyền lực của một Nữ hoàng ban nãy đã dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác tội lỗi và đau xót khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Trọc. Anh ta di chuyển một cách máy móc, đôi vai rộng lớn giờ đây trông thật nặng nề, như đang gánh cả một ngọn núi của sự tủi hổ. Cô đã thành công, đã đạt được mục đích. Nhưng khi nhìn người anh trai đang tan vỡ trước mắt, cô nhận ra cái giá của "giấc mơ" này còn đắt hơn cô tưởng. Nó không chỉ là thể xác của cô, mà còn là linh hồn của anh ta.

Chuyến taxi trở về căn hộ chìm trong một sự im lặng đến ngột ngạt. Ánh đèn neon của Tokyo lướt qua cửa sổ, loang loáng trên khuôn mặt vô cảm của Linh và khuôn mặt tái nhợt của Trọc. Hắn ngồi co rúm ở một góc, không dám nhìn cô, không dám thở mạnh. Trong đầu hắn là một mớ hỗn độn: hình ảnh Linh rên rỉ dưới thân những gã đàn ông khác, sự bất lực của bản thân và cả sự kích thích đáng ghê tởm mà hắn đã cảm nhận. Hắn vừa căm ghét những gã đàn ông kia, vừa căm ghét Linh vì đã quá dâm đãng, và căm ghét chính mình nhất vì đã đứng đó, nhìn, và sục cặc.

Linh không còn cảm thấy quyền lực nữa. Cô chỉ thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô nhìn Trọc, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô thấy anh ta không phải là một "tu sĩ" hay một "tín đồ", mà là người anh trai đang tan vỡ vì cô. Một sự thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy trong cô: cô phải hàn gắn anh ta lại, phải "bù đắp" cho anh ta.

Về đến căn hộ, Trọc tắm qua loa rồi ra phòng khách ngồi, bật một kênh truyền hình vô nghĩa. Anh ta đang cố gắng trốn chạy khỏi thực tại, dùng những hình ảnh và âm thanh ồn ào để lấp đầy sự trống rỗng trong đầu.

Linh tắm rất lâu. Cô đứng dưới vòi sen nóng, dùng xà phòng chà xát lên cơ thể mình đến mức da đỏ ửng lên, như muốn gột rửa đi tất cả những dấu vết, những mùi hương của những gã đàn ông khác. Nhưng cô biết, sự ô uế không nằm trên da thịt, nó đã ngấm sâu vào trong tâm hồn. Khi bước ra, cô không mặc váy ngủ khêu gợi, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cô tiến lại gần, cầm lấy điều khiển và tắt tivi.

Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Trọc ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt hoang mang.

Linh không nói gì. Cô từ từ quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngay trước mặt Trọc đang ngồi trên sofa.

"Em xin lỗi..." Giọng cô run rẩy, vỡ ra vì cảm xúc dồn nén. "Em biết anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Em... Em không biết phải làm gì khác. Hãy để em... bù đắp cho anh."

Cô không đợi Trọc trả lời. Cô nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn tắm ra, để nó rơi xuống sàn. Cơ thể trần truồng của cô, vẫn còn hằn lên vài vết roi mờ và những vết bầm tím, phơi bày hoàn toàn trước mắt anh ta. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu hôn lên bàn chân anh, rồi từ từ di chuyển lên trên.

Đây không phải là một hành động thống trị, mà là một sự thờ phụng, một lời sám hối bằng thể xác. Chiếc lưỡi của cô lướt nhẹ trên mắt cá chân, rồi đi dọc theo bắp chân rắn chắc của anh. Cô đang dùng chính miệng lưỡi của mình để "gột rửa" anh khỏi những hình ảnh dơ bẩn mà anh đã phải chứng kiến. Cô phục vụ anh một cách tận tụy, không đòi hỏi, chỉ có sự cho đi.

Sự phục tùng của Linh không làm Trọc nguôi ngoai. Ngược lại, nó như một que diêm ném vào thùng thuốc súng. Hình ảnh cô đang quỳ gối phục vụ anh lúc này lại chồng chéo lên hình ảnh cô bị những gã đàn ông khác chà đạp. Sự ghen tuông, ham muốn và tức giận dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.

Anh ta không để cô tiếp tục. Anh ta gầm lên một tiếng như một con thú bị thương, túm lấy tóc cô, kéo cô đứng dậy. Anh ta không hôn cô, mà cởi bỏ chiếc áo choàng tắm của mình, để lộ ra con cặc đang cương cứng đến mức tím lại. Anh ta lật cô lại, đè sấp cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Đây không phải là một cuộc làm tình âu yếm. Nó là một sự trừng phạt, một sự khẳng định chủ quyền. Trọc thúc vào cô một cách mạnh bạo, gần như là tàn nhẫn, không cần một chút bôi trơn nào. Mỗi cú thúc là một lời gào thét câm lặng: "Em là của tôi!"

Anh ta vừa địt vừa chửi thề, những lời nói hỗn loạn của một kẻ đang ghen tuông đến phát điên.

"Con đĩ... Mày dám để bọn nó chạm vào người à? Cái lồn này của mày... mày đã để bao nhiêu thằng địt rồi? Hả? Nói! Mày là của ai? Cái lồn này là của ai?"

Anh ta thúc mạnh hơn, sâu hơn như muốn dùng chính con cặc của mình để đóng dấu chủ quyền lên từng tấc thịt bên trong cô, để xoá đi dấu vết của những thằng đàn ông khác.

Linh không chống cự. Cô cắn chặt môi, hai tay bấu xuống sàn nhà, chịu đựng sự thô bạo của anh. Cô hiểu rằng đây là cách duy nhất để anh ta giải tỏa. Cô đón nhận cơn thịnh nộ của anh như một sự trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Cơn đau thể xác lại mang đến cho cô một sự giải thoát kỳ lạ về tinh thần. Cô rên lên, nhưng không phải vì khoái cảm, mà là vì sự đau đớn và một cảm giác được thanh tẩy.

Cơn thịnh nộ của Trọc lên đến đỉnh điểm. Anh ta kéo cô ngồi dậy, bắt cô quỳ theo kiểu doggy, rồi lại thúc vào từ phía sau, tay vỗ bôm bốp vào cặp mông đang đỏ ửng của cô.

"Chát! Chát! Cái mông này... bọn nó có đánh mày không? Có thích không? Con đĩ dâm đãng!"

Sau khi bắn một cách dữ dội vào trong cô, anh ta vẫn chưa dừng lại. Cơn ghen tuông vẫn còn cháy âm ỉ. Anh ta rút con cặc ra, lật người cô lại. Anh ta nhìn vào lỗ đít nhỏ xinh của cô, nơi mà anh ta biết lưỡi của lão Suzuki-san đã từng xâm phạm. Một cơn thịnh nộ mới bùng lên. Anh ta phải xoá sổ dấu vết đó. Anh ta phải chiếm lấy cả nơi đó.

Đây là điều mà bình thường anh ta không dám làm. Anh ta luôn sợ cô đau. Nhưng bây giờ, sự ghen tuông đã lấn át tất cả. Anh ta nhổ một bãi nước bọt lên tay, bôi trét một cách thô bạo vào lỗ đít cô, rồi nhắm thẳng con cặc vẫn còn đang cương cứng của mình mà ấn vào.

"Á... không... anh ơi... đau..." Linh hét lên, lần này là sự đau đớn thật sự. Nước mắt cô trào ra.

"Im mồm! Mày để cho thằng già đó liếm thì được, mà không cho tao địt à?" Trọc gầm lên, dùng sức mạnh ấn vào.

Một cơn đau xé ruột ập đến, khiến Linh gần như ngất đi. Nhưng giữa cơn đau đó, cô lại nghĩ đến sự dằn vặt của anh. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng. Vì anh ấy. Đây là sự đền bù. Dần dần, cơ thể cô quen với sự xâm nhập. Cơn đau dịu đi, nhường chỗ cho một cảm giác căng tức, đê mê đến bệnh hoạn. Bị lấp đầy. Bị chiếm hữu hoàn toàn. Tiếng rên đau đớn của cô dần chuyển thành tiếng rên của khoái cảm.

Trọc cảm nhận được sự thay đổi đó. Anh ta bắt đầu thúc mạnh hơn, chiếm hữu cái lỗ huyệt của cô một cách tàn bạo. Cả hai cùng lúc lên đỉnh trong một tiếng gào thét. Trọc gục xuống người cô, kiệt sức. Linh nằm im, cơ thể rã rời nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự bình yên đến lạ.

Họ nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo một lúc lâu. Cơn giận đã qua, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một sự thân mật trần trụi, đau đớn. Trọc nhẹ nhàng lật người cô lại, dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Anh ta không nói lời xin lỗi, cô cũng không nói lời cảm ơn. Họ chỉ nhìn nhau. Trong ánh mắt đó, không còn là Nữ hoàng và Tù nhân, mà là hai kẻ tội đồ đã cùng nhau đi qua địa ngục và sống sót trở về.

Anh ta bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Một lúc sau, khi cơ thể đã hồi phục, con cặc của anh ta lại từ từ cứng trở lại. Nhưng lần này, không phải vì ghen tuông, mà vì một sự yêu thương và khao khát kết nối đến tột cùng.

Anh ta nhẹ nhàng hôn lên môi cô, một nụ hôn không còn là sự trừng phạt mà là sự âu yếm. Anh ta từ từ tiến vào cô, lần này là một sự hòa quyện nhẹ nhàng, chậm rãi. Họ vừa làm tình, vừa thì thầm với nhau.

"Cảm ơn em... vì tất cả." Trọc nói, giọng anh ta khàn đi vì xúc động. "Vì sự hy sinh của em."

Linh vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, để họ có thể nhìn sâu vào mắt nhau.

"Đừng nói là hy sinh, anh à." cô thì thầm. "Trong em, anh luôn giữ một vị trí quan trọng. Hãy xem đó... là tình cảm mà em dành cho anh."

Họ hôn nhau đắm đuối, nước mắt của cả hai hòa vào làm một. Họ đã tìm thấy một sự cân bằng mới. Một mối quan hệ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, tội lỗi, ham muốn và sự phụ thuộc lẫn nhau. Nó méo mó, bệnh hoạn, nhưng nó là của riêng họ.

Sáng hôm sau, ngày cuối cùng ở Nhật, họ thức dậy trên giường, trong vòng tay của nhau. Trọc dậy sớm, lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho Linh. Anh ta không còn là người hầu, mà là một người đàn ông đang chăm sóc cho người phụ nữ của mình.

Khi Linh đang ngồi ăn, điện thoại của cô khẽ rung lên. Là tin nhắn từ Đức Anh: "Mọi chuyện ổn chứ, vợ yêu? Kể anh nghe đi."

Linh nhìn dòng tin nhắn, rồi nhìn Trọc đang ngồi đối diện, khuôn mặt anh ta đã bình yên trở lại. Cô khẽ nhếch mép cười, một nụ cười không còn lạnh lùng mà chất chứa sự phức tạp. Cô nhận ra, vở kịch ở Nhật Bản đã kết thúc, nhưng một vở kịch khác, còn phức tạp hơn, sắp bắt đầu khi họ trở về Việt Nam.

Cô không trả lời tin nhắn của Đức Anh. Cô đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng Trọc, tận hưởng khoảnh khắc bình yên mong manh trước khi cơn bão tiếp theo ập đến.
 

Chương 22: Sự Đền Bù Của Thể Xác​


IMG_20250903_114131_972.webp


Cánh cửa phòng lounge đóng lại sau lưng những vị khách cuối cùng, để lại một sự im lặng chết chóc. Mùi hương sang trọng của rượu champagne và nước hoa giờ đây đã bị át đi bởi mùi mồ hôi nồng nặc, mùi tinh dịch tanh ngái và mùi của dục vọng đã nguội lạnh. Trọc đứng giữa căn phòng, nhìn bãi chiến trường trước mắt: những mảnh vải của chiếc váy đỏ vương vãi trên sàn như cánh hoa tàn, những chiếc ly rỗng lăn lóc và những vũng tinh dịch trắng đục loang lổ trên chiếc ghế da màu đen. Hắn không còn là một con người, mà là một cái máy được lập trình sẵn. Theo mệnh lệnh của Linh, hắn bắt đầu dọn dẹp.

Hắn quỳ xuống, dùng những tờ giấy ăn lau đi vũng tinh dịch nhớp nháp. Mỗi một lần miết tay, hình ảnh em gái mình bị bốn gã đàn ông chà đạp lại hiện lên rõ mồn một trong đầu. Hắn đang lau đi dấu vết của chúng trên sân khấu nơi em gái hắn vừa trình diễn. Hắn không chỉ là kẻ nhìn trộm, giờ đây hắn còn là kẻ dọn dẹp tàn dư của cuộc truy hoan đó. Cảm giác nhục nhã tột cùng, còn đau đớn hơn cả việc bị ai đó đấm thẳng vào mặt.

Linh ngồi trên sofa, lặng lẽ nhấp từng ngụm champagne. Sự lạnh lùng, quyền lực của một Nữ hoàng ban nãy đã dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác tội lỗi và đau xót khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Trọc. Anh ta di chuyển một cách máy móc, đôi vai rộng lớn giờ đây trông thật nặng nề, như đang gánh cả một ngọn núi của sự tủi hổ. Cô đã thành công, đã đạt được mục đích. Nhưng khi nhìn người anh trai đang tan vỡ trước mắt, cô nhận ra cái giá của "giấc mơ" này còn đắt hơn cô tưởng. Nó không chỉ là thể xác của cô, mà còn là linh hồn của anh ta.

Chuyến taxi trở về căn hộ chìm trong một sự im lặng đến ngột ngạt. Ánh đèn neon của Tokyo lướt qua cửa sổ, loang loáng trên khuôn mặt vô cảm của Linh và khuôn mặt tái nhợt của Trọc. Hắn ngồi co rúm ở một góc, không dám nhìn cô, không dám thở mạnh. Trong đầu hắn là một mớ hỗn độn: hình ảnh Linh rên rỉ dưới thân những gã đàn ông khác, sự bất lực của bản thân và cả sự kích thích đáng ghê tởm mà hắn đã cảm nhận. Hắn vừa căm ghét những gã đàn ông kia, vừa căm ghét Linh vì đã quá dâm đãng, và căm ghét chính mình nhất vì đã đứng đó, nhìn, và sục cặc.

Linh không còn cảm thấy quyền lực nữa. Cô chỉ thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô nhìn Trọc, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô thấy anh ta không phải là một "tu sĩ" hay một "tín đồ", mà là người anh trai đang tan vỡ vì cô. Một sự thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy trong cô: cô phải hàn gắn anh ta lại, phải "bù đắp" cho anh ta.

Về đến căn hộ, Trọc tắm qua loa rồi ra phòng khách ngồi, bật một kênh truyền hình vô nghĩa. Anh ta đang cố gắng trốn chạy khỏi thực tại, dùng những hình ảnh và âm thanh ồn ào để lấp đầy sự trống rỗng trong đầu.

Linh tắm rất lâu. Cô đứng dưới vòi sen nóng, dùng xà phòng chà xát lên cơ thể mình đến mức da đỏ ửng lên, như muốn gột rửa đi tất cả những dấu vết, những mùi hương của những gã đàn ông khác. Nhưng cô biết, sự ô uế không nằm trên da thịt, nó đã ngấm sâu vào trong tâm hồn. Khi bước ra, cô không mặc váy ngủ khêu gợi, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cô tiến lại gần, cầm lấy điều khiển và tắt tivi.

Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Trọc ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt hoang mang.

Linh không nói gì. Cô từ từ quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngay trước mặt Trọc đang ngồi trên sofa.

"Em xin lỗi..." Giọng cô run rẩy, vỡ ra vì cảm xúc dồn nén. "Em biết anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Em... Em không biết phải làm gì khác. Hãy để em... bù đắp cho anh."

Cô không đợi Trọc trả lời. Cô nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn tắm ra, để nó rơi xuống sàn. Cơ thể trần truồng của cô, vẫn còn hằn lên vài vết roi mờ và những vết bầm tím, phơi bày hoàn toàn trước mắt anh ta. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu hôn lên bàn chân anh, rồi từ từ di chuyển lên trên.

Đây không phải là một hành động thống trị, mà là một sự thờ phụng, một lời sám hối bằng thể xác. Chiếc lưỡi của cô lướt nhẹ trên mắt cá chân, rồi đi dọc theo bắp chân rắn chắc của anh. Cô đang dùng chính miệng lưỡi của mình để "gột rửa" anh khỏi những hình ảnh dơ bẩn mà anh đã phải chứng kiến. Cô phục vụ anh một cách tận tụy, không đòi hỏi, chỉ có sự cho đi.

Sự phục tùng của Linh không làm Trọc nguôi ngoai. Ngược lại, nó như một que diêm ném vào thùng thuốc súng. Hình ảnh cô đang quỳ gối phục vụ anh lúc này lại chồng chéo lên hình ảnh cô bị những gã đàn ông khác chà đạp. Sự ghen tuông, ham muốn và tức giận dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.

Anh ta không để cô tiếp tục. Anh ta gầm lên một tiếng như một con thú bị thương, túm lấy tóc cô, kéo cô đứng dậy. Anh ta không hôn cô, mà cởi bỏ chiếc áo choàng tắm của mình, để lộ ra con cặc đang cương cứng đến mức tím lại. Anh ta lật cô lại, đè sấp cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Đây không phải là một cuộc làm tình âu yếm. Nó là một sự trừng phạt, một sự khẳng định chủ quyền. Trọc thúc vào cô một cách mạnh bạo, gần như là tàn nhẫn, không cần một chút bôi trơn nào. Mỗi cú thúc là một lời gào thét câm lặng: "Em là của tôi!"

Anh ta vừa địt vừa chửi thề, những lời nói hỗn loạn của một kẻ đang ghen tuông đến phát điên.

"Con đĩ... Mày dám để bọn nó chạm vào người à? Cái lồn này của mày... mày đã để bao nhiêu thằng địt rồi? Hả? Nói! Mày là của ai? Cái lồn này là của ai?"

Anh ta thúc mạnh hơn, sâu hơn như muốn dùng chính con cặc của mình để đóng dấu chủ quyền lên từng tấc thịt bên trong cô, để xoá đi dấu vết của những thằng đàn ông khác.

Linh không chống cự. Cô cắn chặt môi, hai tay bấu xuống sàn nhà, chịu đựng sự thô bạo của anh. Cô hiểu rằng đây là cách duy nhất để anh ta giải tỏa. Cô đón nhận cơn thịnh nộ của anh như một sự trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Cơn đau thể xác lại mang đến cho cô một sự giải thoát kỳ lạ về tinh thần. Cô rên lên, nhưng không phải vì khoái cảm, mà là vì sự đau đớn và một cảm giác được thanh tẩy.

Cơn thịnh nộ của Trọc lên đến đỉnh điểm. Anh ta kéo cô ngồi dậy, bắt cô quỳ theo kiểu doggy, rồi lại thúc vào từ phía sau, tay vỗ bôm bốp vào cặp mông đang đỏ ửng của cô.

"Chát! Chát! Cái mông này... bọn nó có đánh mày không? Có thích không? Con đĩ dâm đãng!"

Sau khi bắn một cách dữ dội vào trong cô, anh ta vẫn chưa dừng lại. Cơn ghen tuông vẫn còn cháy âm ỉ. Anh ta rút con cặc ra, lật người cô lại. Anh ta nhìn vào lỗ đít nhỏ xinh của cô, nơi mà anh ta biết lưỡi của lão Suzuki-san đã từng xâm phạm. Một cơn thịnh nộ mới bùng lên. Anh ta phải xoá sổ dấu vết đó. Anh ta phải chiếm lấy cả nơi đó.

Đây là điều mà bình thường anh ta không dám làm. Anh ta luôn sợ cô đau. Nhưng bây giờ, sự ghen tuông đã lấn át tất cả. Anh ta nhổ một bãi nước bọt lên tay, bôi trét một cách thô bạo vào lỗ đít cô, rồi nhắm thẳng con cặc vẫn còn đang cương cứng của mình mà ấn vào.

"Á... không... anh ơi... đau..." Linh hét lên, lần này là sự đau đớn thật sự. Nước mắt cô trào ra.

"Im mồm! Mày để cho thằng già đó liếm thì được, mà không cho tao địt à?" Trọc gầm lên, dùng sức mạnh ấn vào.

Một cơn đau xé ruột ập đến, khiến Linh gần như ngất đi. Nhưng giữa cơn đau đó, cô lại nghĩ đến sự dằn vặt của anh. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng. Vì anh ấy. Đây là sự đền bù. Dần dần, cơ thể cô quen với sự xâm nhập. Cơn đau dịu đi, nhường chỗ cho một cảm giác căng tức, đê mê đến bệnh hoạn. Bị lấp đầy. Bị chiếm hữu hoàn toàn. Tiếng rên đau đớn của cô dần chuyển thành tiếng rên của khoái cảm.

Trọc cảm nhận được sự thay đổi đó. Anh ta bắt đầu thúc mạnh hơn, chiếm hữu cái lỗ huyệt của cô một cách tàn bạo. Cả hai cùng lúc lên đỉnh trong một tiếng gào thét. Trọc gục xuống người cô, kiệt sức. Linh nằm im, cơ thể rã rời nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự bình yên đến lạ.

Họ nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo một lúc lâu. Cơn giận đã qua, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một sự thân mật trần trụi, đau đớn. Trọc nhẹ nhàng lật người cô lại, dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Anh ta không nói lời xin lỗi, cô cũng không nói lời cảm ơn. Họ chỉ nhìn nhau. Trong ánh mắt đó, không còn là Nữ hoàng và Tù nhân, mà là hai kẻ tội đồ đã cùng nhau đi qua địa ngục và sống sót trở về.

Anh ta bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Một lúc sau, khi cơ thể đã hồi phục, con cặc của anh ta lại từ từ cứng trở lại. Nhưng lần này, không phải vì ghen tuông, mà vì một sự yêu thương và khao khát kết nối đến tột cùng.

Anh ta nhẹ nhàng hôn lên môi cô, một nụ hôn không còn là sự trừng phạt mà là sự âu yếm. Anh ta từ từ tiến vào cô, lần này là một sự hòa quyện nhẹ nhàng, chậm rãi. Họ vừa làm tình, vừa thì thầm với nhau.

"Cảm ơn em... vì tất cả." Trọc nói, giọng anh ta khàn đi vì xúc động. "Vì sự hy sinh của em."

Linh vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, để họ có thể nhìn sâu vào mắt nhau.

"Đừng nói là hy sinh, anh à." cô thì thầm. "Trong em, anh luôn giữ một vị trí quan trọng. Hãy xem đó... là tình cảm mà em dành cho anh."

Họ hôn nhau đắm đuối, nước mắt của cả hai hòa vào làm một. Họ đã tìm thấy một sự cân bằng mới. Một mối quan hệ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, tội lỗi, ham muốn và sự phụ thuộc lẫn nhau. Nó méo mó, bệnh hoạn, nhưng nó là của riêng họ.

Sáng hôm sau, ngày cuối cùng ở Nhật, họ thức dậy trên giường, trong vòng tay của nhau. Trọc dậy sớm, lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho Linh. Anh ta không còn là người hầu, mà là một người đàn ông đang chăm sóc cho người phụ nữ của mình.

Khi Linh đang ngồi ăn, điện thoại của cô khẽ rung lên. Là tin nhắn từ Đức Anh: "Mọi chuyện ổn chứ, vợ yêu? Kể anh nghe đi."

Linh nhìn dòng tin nhắn, rồi nhìn Trọc đang ngồi đối diện, khuôn mặt anh ta đã bình yên trở lại. Cô khẽ nhếch mép cười, một nụ cười không còn lạnh lùng mà chất chứa sự phức tạp. Cô nhận ra, vở kịch ở Nhật Bản đã kết thúc, nhưng một vở kịch khác, còn phức tạp hơn, sắp bắt đầu khi họ trở về Việt Nam.

Cô không trả lời tin nhắn của Đức Anh. Cô đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng Trọc, tận hưởng khoảnh khắc bình yên mong manh trước khi cơn bão tiếp theo ập đến.
Hay quá, lên tiếp bác ơi
 

Chương 23: Giao Kèo Mới​


IMG_20250906_111346.webp


Chuyến bay đêm từ Tokyo về Hà Nội giống như một hành trình đi xuyên qua hai thế giới khác biệt. Không khí khô và mát lạnh của Nhật Bản dần được thay thế bằng cái nóng ẩm, đặc quánh quen thuộc khi máy bay hạ độ cao. Linh ngồi tựa đầu vào cửa sổ, nhìn những đám mây trôi lững lờ bên ngoài, khuôn mặt cô bình thản đến lạ lùng. Nhưng bên trong, tâm trí cô là một cơn bão. Cô đang trở về với Đức Anh, trở về với người đàn ông là trung tâm vũ trụ của cô, là lý do cho mọi hành động điên rồ nhất. Một cảm giác hồi hộp và mong chờ dâng lên, giống như một nữ diễn viên sắp được gặp vị đạo diễn của mình sau khi đã hoàn thành xuất sắc một vai diễn khó.

Ngồi bên cạnh, Trọc lại là một thái cực hoàn toàn khác. Anh ta ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, mắt nhìn vô định vào khoảng không trước mặt. Suốt chuyến bay, anh ta gần như không nói một lời. Mỗi lần nhắm mắt lại, những hình ảnh ám ảnh từ đêm tiệc trên du thuyền lại hiện về: cơ thể trần truồng của Linh bị vây quanh bởi những gã đàn ông xa lạ, tiếng rên rỉ của cô, và cả hình ảnh chính bản thân anh ta đang đứng ở khe cửa, bàn tay làm một việc đáng ghê tởm. Anh ta ngồi cạnh cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ mái tóc cô nhưng lại cảm thấy giữa họ có một vực thẳm không thể vượt qua. Anh ta vừa ghê tởm cô, vừa thương hại cô, vừa khao khát cô đến điên dại.

Linh cảm nhận được sự xa cách đó. Cô cố gắng bắt chuyện vài lần, hỏi anh có muốn uống nước hay ăn gì không. Mỗi lần như vậy anh ta chỉ lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hành động chăm sóc của cô, thay vì xoa dịu lại như những mũi kim châm vào sự bất lực của anh ta. Cô cũng cảm thấy tội lỗi. Cô biết mình đã phá vỡ một thứ gì đó bên trong anh, một thứ mà có lẽ không bao giờ có thể hàn gắn lại được. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, tất cả những điều này là vì Đức Anh. Và chỉ cần Đức Anh hài lòng, mọi sự hy sinh đều xứng đáng.

Khi máy bay đáp xuống Nội Bài, cái nóng hầm hập và sự ồn ào quen thuộc của Hà Nội ập đến. Trọc đẩy chiếc xe hành lý đi phía sau, lặng lẽ như một cái bóng. Linh đi phía trước, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Và rồi, cô nhìn thấy anh. Đức Anh đứng ở cổng ra, nổi bật giữa đám đông. Gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười rạng rỡ trên môi nhưng ánh mắt thì hau háu như một con thú đói đang chờ đợi con mồi của mình trở về.

Ngay khi nhìn thấy chồng, Linh quên hết mọi thứ. Cô không còn là Nữ hoàng, cũng không còn là Nữ thần. Cô trở lại làm một người vợ, một người tình đang khao khát được ở trong vòng tay của chủ nhân. Cô chạy đến, lao vào vòng tay gã, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của gã và hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc. Cô ngẩng lên, không nói một lời, chỉ dùng môi mình tìm đến môi gã, trao một nụ hôn ngấu nghiến, mãnh liệt. Đó là một màn thể hiện tình yêu, sự nhung nhớ và cả sự phục tùng tuyệt đối.

Trọc đứng ở phía sau, chứng kiến tất cả. Anh ta nhìn hai người họ quấn quýt lấy nhau, nhìn cách Linh hoàn toàn tan chảy trong vòng tay của Đức Anh. Một cảm giác ghen tuông và lạc lõng dâng lên tột độ, đắng ngắt trong cổ họng. Anh ta không còn là người hùng, người đã cùng cô đi qua những đêm đen tối ở Nhật. Giờ đây, anh ta chỉ là một kẻ thừa, một cái bóng mờ nhạt trong bức tranh hạnh phúc của họ.

Đức Anh ôm chặt Linh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trọc. Một cái nhìn vừa mang ơn, vừa có sự thương hại, nhưng trên hết là sự đắc thắng của kẻ chủ nhân. Gã buông Linh ra, bước tới bắt tay Trọc, vỗ mạnh vào vai anh ta.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc cho vợ em. Vất vả cho anh rồi."

Lời nói xã giao nhưng lại như một nhát dao, khẳng định rằng Trọc chỉ là một người "chăm sóc thuê", và giờ đây, món đồ quý giá đã được trả về cho chủ nhân thực sự của nó.

Bữa tối hôm đó được chuẩn bị thịnh soạn. Đức Anh khui một chai rượu vang đắt tiền, liên tục gắp thức ăn cho Trọc, hỏi han về công việc và tương lai ở Nhật. Gã đóng vai một người chồng, một người em rể hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Nhưng đằng sau những lời nói quan tâm đó là những mũi kim thăm dò sắc bén.

"Nghe nói các sếp bên đó quý anh lắm, còn bảo lãnh cho anh ở lại nữa. Chắc Linh cũng giúp anh tạo được nhiều thiện cảm nhỉ? Cô ấy giao tiếp tốt mà." Đức Anh vừa nói vừa cười, ánh mắt liếc nhìn Linh.

Linh cũng diễn tròn vai người vợ ngoan hiền. Cô kể những câu chuyện du lịch đã được lược bỏ đi phần đen tối, về những món ăn ngon, những cảnh đẹp. Nhưng thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn Đức Anh với một ánh mắt đầy ẩn ý mà chỉ gã mới hiểu. Đó là ánh mắt của một người lính vừa thắng trận trở về, đang chờ đợi được báo công với vị tướng của mình.

Trọc là khán giả duy nhất biết toàn bộ sự thật trần trụi của vở kịch này. Anh ta gần như không nói gì, chỉ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ của Linh và Đức Anh đều như đang tra tấn anh ta. Anh ta cảm thấy mình như một thằng hề trong chính bi kịch của cuộc đời mình.

Sau bữa tối, khi Trọc đang định xin phép ra về, Đức Anh giữ lại. "Ngồi chơi thêm chút nữa đi anh, lâu ngày anh em mình mới gặp mà."

Gã thản nhiên kéo Linh ngồi vào lòng mình ngay trước mặt Trọc. Gã bắt đầu hôn lên cổ cô, bàn tay không yên phận luồn vào trong chiếc áo thun của cô, sờ nắn cặp vú căng tròn. Gã thì thầm vào tai cô những lời dâm đãng, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Trọc, một cái nhìn thách thức và đầy quyền lực.

"Nhớ anh không, vợ yêu? Ở bên đó có ai làm em sướng như anh không?"

Linh, vì tình yêu và sự phục tùng tuyệt đối dành cho Đức Anh, đã hoàn toàn thuận theo. Cô rên rỉ nhẹ trong vòng tay chồng, cơ thể uốn éo một cách mời gọi. "Không có ai cả... Em chỉ muốn chồng thôi..."

Trọc chỉ biết cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt lại đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Đây là một màn tra tấn tâm lý tàn nhẫn. Đức Anh đang khẳng định chủ quyền, đang "gột rửa" Linh khỏi những dấu vết của chuyến đi Nhật và buộc Trọc phải chứng kiến. Anh ta không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng đứng dậy, cáo lỗi rồi gần như chạy trốn khỏi căn nhà đó.

Vài ngày sau, Trọc hẹn gặp riêng Linh tại một quán cà phê sân vườn yên tĩnh ven sông. Đức Anh không có mặt. Trọc, sau khi nhận được tin chính thức về thẻ thường trú, không hề tỏ ra vui mừng. Anh ta trông mệt mỏi, dằn vặt.

Anh ta thú nhận với Linh rằng anh ta không thể chịu đựng được cảm giác nhìn cô bị những người đàn ông khác chiếm hữu. Anh ta nói về sự ghen tuông, sự bất lực và cả sự kích thích bệnh hoạn đã tra tấn anh ta. "Anh không thể chịu được, Linh à. Nhưng anh cũng không thể rời xa em."

Linh lắng nghe một cách kiên nhẫn, ánh mắt đầy cảm thông nhưng cũng rất kiên định. Cô nắm lấy tay anh. "Em hiểu. Em xin lỗi vì đã để anh phải trải qua những chuyện đó. Nhưng anh phải biết một điều, tất cả những gì em làm... là vì anh Đức Anh. Em yêu anh ấy, và em sẽ làm mọi thứ anh ấy muốn. Cuộc chơi này là của anh ấy."

Lời nói của Linh vừa như một nhát dao, vừa như một sự giải thoát. Trọc hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có được cô hoàn toàn. Nhưng anh ta cũng không muốn mất cô. Anh ta tìm ra một lối thoát mới.

"Anh hiểu rồi. Anh sẽ không xen vào giữa hai người. Anh sẽ quay về Nhật, nhưng... anh sẽ thường xuyên về 'thăm' hai vợ chồng. Anh hy vọng... hai vợ chồng sẽ luôn chào đón anh." Từ "thăm" được nhấn mạnh, mang hàm ý rằng anh ta muốn được tham gia vào cuộc sống của họ, kể cả khía cạnh tình dục, nhưng với một vai trò đã được xác định trước.

Linh mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng cũng đầy thấu hiểu. "Nhà của vợ chồng em... sẽ luôn có một chỗ cho anh."

Tối hôm đó, Linh kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện với Đức Anh. Gã không hề ngạc nhiên, trái lại còn tỏ ra vô cùng thích thú. Gã đề nghị gọi cho Trọc. Một cuộc gọi video ba người được thực hiện.

Đức Anh, với vẻ kẻ cả, nói với Trọc: "Anh nghe Linh kể rồi. Cảm ơn anh đã 'thông cảm' cho vợ chồng em. Cứ thoải mái về thăm nhé, 'anh trai'." Gã cố tình nhấn mạnh từ "anh trai".

Gã kéo Linh vào lòng, hôn lên cổ cô trước camera. "Vợ anh đang chuẩn bị cho 'dự án' mới rồi đây. Lần sau anh về, có khi sẽ được xem kịch hay hơn ở Nhật nhiều đấy."

Trọc ở đầu dây bên kia chỉ biết im lặng nhìn. Màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt đau khổ nhưng cũng đầy cam chịu của anh ta. Anh ta đã tự nguyện bước vào chiếc lồng do chính mình lựa chọn. Vở kịch đã có thêm một khán giả trung thành.
 
Chương 24 – Bữa Tiệc Trong Bóng Đêm

ok.webp


Hà Nội đêm cuối tuần sáng rực như một sân khấu khổng lồ. Phố Tràng Tiền rực đèn, tiếng nhạc vang ra từ những quán bar sang trọng hòa cùng dòng người chen chúc trên vỉa hè. Chiếc xe của Đức Anh dừng lại trước một nhà hàng lớn, hắn quay sang nhìn Linh, mỉm cười như một kẻ đạo diễn đã thuộc lòng kịch bản đêm nay.

Linh ngồi bên cạnh, tay vô thức nắm chặt gấu váy, đôi mắt khẽ cụp xuống. Bộ đầm màu rượu vang ôm trọn từng đường cong cơ thể, phần ngực khoét sâu để lộ khe ngực căng đầy, và đường xẻ táo bạo cao đến tận hông khiến mỗi bước đi của cô như một lời khiêu khích câm lặng.

– Tối nay vợ anh mà là món chính thì chắc cả bàn này không ai đụng đến đũa mất. – Đức Anh khẽ cười, giọng nói vừa trêu chọc vừa đầy vẻ sở hữu.

– Anh cứ trêu em. Anh Hùng ở kia kìa, ngại chết đi được. – Linh đáp khẽ, giọng điệu vừa như giận dỗi, vừa như một lời mời gọi lẳng lơ. Cô biết đêm nay mình là một món vũ khí.

– Ông ấy đi một mình. Càng hay. Cứ để anh lo. – Đức Anh nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự thích thú.

Linh thở dài nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an xen lẫn hồi hộp. Cô quen Hùng đã lâu, quen cả vợ anh ta - chị Mai, người phụ nữ hơn cô hai tuổi. Nghĩ tới việc tối nay sẽ phải ngồi đối diện Hùng trong bộ dạng này, tim cô chợt đập mạnh.

Khi hai vợ chồng bước vào, không khí rộn ràng trong nhà hàng bỗng lắng đi một nhịp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Ánh đèn vàng rót xuống mái tóc đen óng, bờ vai trần và đôi chân trắng muốt của Linh. Những gã đàn ông khác nhanh chóng cụng ly, cố che giấu sự thèm khát trong mắt mình, nhưng Hùng thì không.

Hắn ngồi ở giữa bàn, áo sơ mi trắng mở hờ cúc cổ, gương mặt đã đỏ hồng vì rượu. Khi ánh nhìn của hắn chạm vào Linh, cô thoáng khựng lại. Ánh mắt ấy không còn là sự xã giao. Nó trần trụi, nóng bỏng và đầy ham muốn.

– Lâu rồi mới gặp em. – Hùng cười, giọng hơi gượng.

– Vâng, em cũng lâu rồi mới gặp anh. – Linh đáp, mắt lảng đi, ngón tay khẽ siết vào mép váy lụa.

Đức Anh ngồi xuống cạnh vợ, thản nhiên đặt tay lên eo cô rồi bật cười:

– Cẩn thận đấy ông bạn. Rượu thì còn tỉnh được, chứ say vợ tôi thì khó về lắm đấy.

Cả bàn phá lên cười. Hùng đỏ mặt, vội nâng ly uống cạn. Linh chỉ cúi gằm mặt, gò má nóng bừng. Trong lồng ngực, tim cô đập dồn dập, một hỗn hợp kỳ lạ của sự xấu hổ và một ngọn lửa phấn khích vừa được nhen nhóm.

Bữa tiệc tiếp tục với tiếng cười nói và những ly rượu được rót đầy. Đức Anh liên tục khoe vợ một cách tinh vi, bàn tay hắn không lúc nào rời khỏi những đường cong của cô, khi thì lướt trên eo, khi thì đặt hờ hững trên đùi. Linh nghiến răng chịu đựng, nhưng cảm giác bị khoe khoang, bị phơi bày trước những ánh mắt đàn ông hau háu khiến da thịt cô nóng ran.

Khi nhà hàng sắp đóng cửa, cả nhóm quyết định kéo sang một quán karaoke ở phố cổ. Căn phòng ngập ánh sáng xanh đỏ mờ ảo, khói thuốc và men rượu bốc lên nồng nặc. Đức Anh cầm micro, kéo vợ lên sân khấu nhỏ. Hắn đứng sát sau lưng cô, một tay choàng qua eo, một tay cầm micro, cả người dán chặt vào thân hình mềm mại của Linh.

– Hát đi em, hôm nay em phải là ngôi sao. – hắn thì thầm, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng đủ để cả phòng nghe thấy.

Cả phòng huýt sáo cười ồ. Linh đỏ mặt, giọng run rẩy cất lên theo tiếng nhạc. Tà váy xẻ cao liên tục hớ hênh mỗi lần cô cử động, để lộ ra cặp đùi trắng ngần. Hùng ngồi đối diện, mắt dán chặt vào cảnh tượng đó, bàn tay siết chặt ly bia. Đức Anh nhìn thấy tất cả, ánh mắt hắn ánh lên sự khoái trá của một kẻ đang giật dây.

Bài hát kết thúc, Linh ngồi phịch xuống ghế, mặt đỏ bừng. Đức Anh rót cho vợ một ly rượu đầy.

– Nào, vợ yêu, thưởng cho màn trình diễn của mình một ly đi chứ.

Linh miễn cưỡng uống cạn. Men rượu lan tỏa, khiến cơ thể cô càng thêm nóng bỏng, lý trí càng thêm mơ hồ. Đến gần nửa đêm, bạn bè lần lượt ra về. Cuối cùng, chỉ còn lại Đức Anh, Linh và Hùng.

Đức Anh khoác vai bạn, giọng đã ngà say:

– Thôi muộn rồi, về nhà tôi làm thêm vài ly. Về một mình giờ này buồn lắm.

Hùng ngập ngừng một chút, ánh mắt liếc về phía Linh, rồi gật đầu:

– Ừ, cũng được.

Tim Linh đập loạn xạ. Cô biết, màn kịch chính của đêm nay bây giờ mới thực sự bắt đầu.

---

Căn hộ của Đức Anh tĩnh lặng sau lớp cửa kính dày, đối lập với sự ồn ào của phố xá. Ba người bước vào, hơi rượu còn phảng phất trong không khí. Linh định đi pha trà thì Đức Anh dúi vào tay vợ một chiếc túi nhỏ, giọng hắn bình thản đến lạ.

– Vợ thay bộ này cho thoải mái, mặc váy cả tối chắc mệt rồi.

Linh mở ra, tim như thắt lại. Một bộ đồ ngủ lụa hai dây mỏng tang màu ngọc trai, gần như trong suốt. Cô ngẩng lên, đôi mắt hoảng hốt:

– Anh điên à? Trước mặt anh Hùng mà đưa em mặc cái này…

Đức Anh nghiêng người sát bên tai, giọng nói nhẹ như mật chảy nhưng mỗi từ đều là một mệnh lệnh.

– Anh chỉ muốn bạn thân mình biết, là anh may mắn đến thế nào thôi. Mặc đi em.

Linh cắn môi, quay người bước vào phòng ngủ. Gương mặt cô nóng bừng, lòng tràn ngập nỗi xấu hổ và một ngọn lửa tò mò khó gọi tên.

Khi cô trở ra, không gian phòng khách như đặc quánh lại. Bộ đồ ngủ ôm trọn thân hình, lớp vải lụa mỏng manh chẳng thể giấu nổi bầu ngực căng tròn và hai đầu vú hồng ửng đang cương cứng. Làn da trắng sáng dưới ánh đèn vàng khiến cô như phát sáng. Hùng khựng lại, mắt mở to rồi vội quay đi uống cạn ly rượu để che giấu sự choáng váng.

Đức Anh ngả lưng trên ghế, nhìn vợ từ đầu đến chân rồi bật cười khoái trá:

– Đấy, ông thấy không. Vợ tôi ở nhà toàn thế này, bảo sao tôi không muốn đi đâu.

Hùng húng hắng ho, bàn tay xoay xoay ly rượu. Linh ngồi xuống, gò má đỏ bừng, ngón tay siết chặt gấu áo lụa.

Đức Anh rót đầy rượu cho cả ba. Tiếng cụng ly khẽ vang lên, sau đó chỉ còn hơi thở mỗi lúc một nặng dần.

Một lát sau, hắn nhìn Hùng, giọng bâng quơ nhưng đầy ẩn ý:

– Hùng này... bao năm anh em, có thứ gì quý giá mà tao không chia sẻ với mày chưa?

Linh quay phắt sang chồng, mắt mở to:

– Anh… đừng nói nữa.

Nhưng Đức Anh vẫn nhìn Hùng, ánh mắt sáng rực như lửa.

– Tối nay, tao cho mày một cơ hội. Dám không, hay là sợ?

Không khí nghẹt lại. Hùng cứng người, bàn tay run khẽ. Linh cảm thấy tim mình muốn vỡ tung. Hình ảnh chị Mai bất chợt hiện lên trong đầu khiến cô rùng mình, môi lắp bắp:

– Em không… em không làm được đâu.

Đức Anh ghé sát tai vợ, giọng hắn mềm như nhung, mơn trớn từng sợi thần kinh:

– Anh chỉ muốn thấy em rực cháy. Anh muốn thấy cả thằng bạn thân của anh cũng phải phát điên vì em. Hãy làm anh tự hào đi, con đĩ của anh.

Hơi thở Linh dồn dập, cơ thể run rẩy. Hùng nhìn cô, ánh mắt đã lạc đi, bàn tay đặt trên đùi siết lại. Cuối cùng, hắn buột miệng, giọng khàn đặc:

– Linh… hôm nay em thật sự đẹp.

Câu nói như nhát dao cắt phăng sợi dây lý trí cuối cùng. Linh mở to mắt, môi run rẩy, chưa kịp phản ứng thì Đức Anh đã cúi xuống hôn ngấu nghiến, bàn tay luồn vào tóc vợ, ép chặt, ngay trước mặt Hùng. Nụ hôn dài đầy chiếm hữu. Khi hắn buông ra, khóe môi còn dính rượu, hắn cười khẽ:

– Mày muốn chạm thử không? Coi như cho tao thêm một lý do để tự hào.

Linh run bắn người. Hùng sững sờ, bàn tay đặt trên đùi vô thức dịch gần hơn về phía cô. Linh giật mình định rụt lại nhưng Đức Anh đã giữ chặt. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên tay vợ, rồi ép xuống bàn tay của bạn mình.

– Thấy không, có gì mà phải ngại. – giọng hắn đều đều, nhẹ như gió – Chỉ là thêm một lần chia sẻ, để anh biết vợ mình được khao khát đến mức nào.

Hơi thở trong căn phòng nặng như lửa. Linh thấy lòng trống rỗng, đầu óc quay cuồng vì men rượu, vì cái siết tay ép buộc, vì ánh mắt của hai người đàn ông cùng lúc đổ dồn lên mình. Cô biết ranh giới đã mong manh hơn bao giờ hết. Chỉ cần thêm một hơi thở, một câu thúc giục, tất cả sẽ đổ sập, và cô sẽ lao xuống vực sâu không đường quay lại.
 
Chương 24 – Bữa Tiệc Trong Bóng Đêm

ok.webp

Hà Nội đêm cuối tuần sáng rực như một sân khấu khổng lồ. Phố Tràng Tiền rực đèn, tiếng nhạc vang ra từ những quán bar sang trọng hòa cùng dòng người chen chúc trên vỉa hè. Chiếc xe của Đức Anh dừng lại trước một nhà hàng lớn, hắn quay sang nhìn Linh, mỉm cười như một kẻ đạo diễn đã thuộc lòng kịch bản đêm nay.

Linh ngồi bên cạnh, tay vô thức nắm chặt gấu váy, đôi mắt khẽ cụp xuống. Bộ đầm màu rượu vang ôm trọn từng đường cong cơ thể, phần ngực khoét sâu để lộ khe ngực căng đầy, và đường xẻ táo bạo cao đến tận hông khiến mỗi bước đi của cô như một lời khiêu khích câm lặng.

– Tối nay vợ anh mà là món chính thì chắc cả bàn này không ai đụng đến đũa mất. – Đức Anh khẽ cười, giọng nói vừa trêu chọc vừa đầy vẻ sở hữu.

– Anh cứ trêu em. Anh Hùng ở kia kìa, ngại chết đi được. – Linh đáp khẽ, giọng điệu vừa như giận dỗi, vừa như một lời mời gọi lẳng lơ. Cô biết đêm nay mình là một món vũ khí.

– Ông ấy đi một mình. Càng hay. Cứ để anh lo. – Đức Anh nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự thích thú.

Linh thở dài nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an xen lẫn hồi hộp. Cô quen Hùng đã lâu, quen cả vợ anh ta - chị Mai, người phụ nữ hơn cô hai tuổi. Nghĩ tới việc tối nay sẽ phải ngồi đối diện Hùng trong bộ dạng này, tim cô chợt đập mạnh.

Khi hai vợ chồng bước vào, không khí rộn ràng trong nhà hàng bỗng lắng đi một nhịp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Ánh đèn vàng rót xuống mái tóc đen óng, bờ vai trần và đôi chân trắng muốt của Linh. Những gã đàn ông khác nhanh chóng cụng ly, cố che giấu sự thèm khát trong mắt mình, nhưng Hùng thì không.

Hắn ngồi ở giữa bàn, áo sơ mi trắng mở hờ cúc cổ, gương mặt đã đỏ hồng vì rượu. Khi ánh nhìn của hắn chạm vào Linh, cô thoáng khựng lại. Ánh mắt ấy không còn là sự xã giao. Nó trần trụi, nóng bỏng và đầy ham muốn.

– Lâu rồi mới gặp em. – Hùng cười, giọng hơi gượng.

– Vâng, em cũng lâu rồi mới gặp anh. – Linh đáp, mắt lảng đi, ngón tay khẽ siết vào mép váy lụa.

Đức Anh ngồi xuống cạnh vợ, thản nhiên đặt tay lên eo cô rồi bật cười:

– Cẩn thận đấy ông bạn. Rượu thì còn tỉnh được, chứ say vợ tôi thì khó về lắm đấy.

Cả bàn phá lên cười. Hùng đỏ mặt, vội nâng ly uống cạn. Linh chỉ cúi gằm mặt, gò má nóng bừng. Trong lồng ngực, tim cô đập dồn dập, một hỗn hợp kỳ lạ của sự xấu hổ và một ngọn lửa phấn khích vừa được nhen nhóm.

Bữa tiệc tiếp tục với tiếng cười nói và những ly rượu được rót đầy. Đức Anh liên tục khoe vợ một cách tinh vi, bàn tay hắn không lúc nào rời khỏi những đường cong của cô, khi thì lướt trên eo, khi thì đặt hờ hững trên đùi. Linh nghiến răng chịu đựng, nhưng cảm giác bị khoe khoang, bị phơi bày trước những ánh mắt đàn ông hau háu khiến da thịt cô nóng ran.

Khi nhà hàng sắp đóng cửa, cả nhóm quyết định kéo sang một quán karaoke ở phố cổ. Căn phòng ngập ánh sáng xanh đỏ mờ ảo, khói thuốc và men rượu bốc lên nồng nặc. Đức Anh cầm micro, kéo vợ lên sân khấu nhỏ. Hắn đứng sát sau lưng cô, một tay choàng qua eo, một tay cầm micro, cả người dán chặt vào thân hình mềm mại của Linh.

– Hát đi em, hôm nay em phải là ngôi sao. – hắn thì thầm, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng đủ để cả phòng nghe thấy.

Cả phòng huýt sáo cười ồ. Linh đỏ mặt, giọng run rẩy cất lên theo tiếng nhạc. Tà váy xẻ cao liên tục hớ hênh mỗi lần cô cử động, để lộ ra cặp đùi trắng ngần. Hùng ngồi đối diện, mắt dán chặt vào cảnh tượng đó, bàn tay siết chặt ly bia. Đức Anh nhìn thấy tất cả, ánh mắt hắn ánh lên sự khoái trá của một kẻ đang giật dây.

Bài hát kết thúc, Linh ngồi phịch xuống ghế, mặt đỏ bừng. Đức Anh rót cho vợ một ly rượu đầy.

– Nào, vợ yêu, thưởng cho màn trình diễn của mình một ly đi chứ.

Linh miễn cưỡng uống cạn. Men rượu lan tỏa, khiến cơ thể cô càng thêm nóng bỏng, lý trí càng thêm mơ hồ. Đến gần nửa đêm, bạn bè lần lượt ra về. Cuối cùng, chỉ còn lại Đức Anh, Linh và Hùng.

Đức Anh khoác vai bạn, giọng đã ngà say:

– Thôi muộn rồi, về nhà tôi làm thêm vài ly. Về một mình giờ này buồn lắm.

Hùng ngập ngừng một chút, ánh mắt liếc về phía Linh, rồi gật đầu:

– Ừ, cũng được.

Tim Linh đập loạn xạ. Cô biết, màn kịch chính của đêm nay bây giờ mới thực sự bắt đầu.

---

Căn hộ của Đức Anh tĩnh lặng sau lớp cửa kính dày, đối lập với sự ồn ào của phố xá. Ba người bước vào, hơi rượu còn phảng phất trong không khí. Linh định đi pha trà thì Đức Anh dúi vào tay vợ một chiếc túi nhỏ, giọng hắn bình thản đến lạ.

– Vợ thay bộ này cho thoải mái, mặc váy cả tối chắc mệt rồi.

Linh mở ra, tim như thắt lại. Một bộ đồ ngủ lụa hai dây mỏng tang màu ngọc trai, gần như trong suốt. Cô ngẩng lên, đôi mắt hoảng hốt:

– Anh điên à? Trước mặt anh Hùng mà đưa em mặc cái này…

Đức Anh nghiêng người sát bên tai, giọng nói nhẹ như mật chảy nhưng mỗi từ đều là một mệnh lệnh.

– Anh chỉ muốn bạn thân mình biết, là anh may mắn đến thế nào thôi. Mặc đi em.

Linh cắn môi, quay người bước vào phòng ngủ. Gương mặt cô nóng bừng, lòng tràn ngập nỗi xấu hổ và một ngọn lửa tò mò khó gọi tên.

Khi cô trở ra, không gian phòng khách như đặc quánh lại. Bộ đồ ngủ ôm trọn thân hình, lớp vải lụa mỏng manh chẳng thể giấu nổi bầu ngực căng tròn và hai đầu vú hồng ửng đang cương cứng. Làn da trắng sáng dưới ánh đèn vàng khiến cô như phát sáng. Hùng khựng lại, mắt mở to rồi vội quay đi uống cạn ly rượu để che giấu sự choáng váng.

Đức Anh ngả lưng trên ghế, nhìn vợ từ đầu đến chân rồi bật cười khoái trá:

– Đấy, ông thấy không. Vợ tôi ở nhà toàn thế này, bảo sao tôi không muốn đi đâu.

Hùng húng hắng ho, bàn tay xoay xoay ly rượu. Linh ngồi xuống, gò má đỏ bừng, ngón tay siết chặt gấu áo lụa.

Đức Anh rót đầy rượu cho cả ba. Tiếng cụng ly khẽ vang lên, sau đó chỉ còn hơi thở mỗi lúc một nặng dần.

Một lát sau, hắn nhìn Hùng, giọng bâng quơ nhưng đầy ẩn ý:

– Hùng này... bao năm anh em, có thứ gì quý giá mà tao không chia sẻ với mày chưa?

Linh quay phắt sang chồng, mắt mở to:

– Anh… đừng nói nữa.

Nhưng Đức Anh vẫn nhìn Hùng, ánh mắt sáng rực như lửa.

– Tối nay, tao cho mày một cơ hội. Dám không, hay là sợ?

Không khí nghẹt lại. Hùng cứng người, bàn tay run khẽ. Linh cảm thấy tim mình muốn vỡ tung. Hình ảnh chị Mai bất chợt hiện lên trong đầu khiến cô rùng mình, môi lắp bắp:

– Em không… em không làm được đâu.

Đức Anh ghé sát tai vợ, giọng hắn mềm như nhung, mơn trớn từng sợi thần kinh:

– Anh chỉ muốn thấy em rực cháy. Anh muốn thấy cả thằng bạn thân của anh cũng phải phát điên vì em. Hãy làm anh tự hào đi, con đĩ của anh.

Hơi thở Linh dồn dập, cơ thể run rẩy. Hùng nhìn cô, ánh mắt đã lạc đi, bàn tay đặt trên đùi siết lại. Cuối cùng, hắn buột miệng, giọng khàn đặc:

– Linh… hôm nay em thật sự đẹp.

Câu nói như nhát dao cắt phăng sợi dây lý trí cuối cùng. Linh mở to mắt, môi run rẩy, chưa kịp phản ứng thì Đức Anh đã cúi xuống hôn ngấu nghiến, bàn tay luồn vào tóc vợ, ép chặt, ngay trước mặt Hùng. Nụ hôn dài đầy chiếm hữu. Khi hắn buông ra, khóe môi còn dính rượu, hắn cười khẽ:

– Mày muốn chạm thử không? Coi như cho tao thêm một lý do để tự hào.

Linh run bắn người. Hùng sững sờ, bàn tay đặt trên đùi vô thức dịch gần hơn về phía cô. Linh giật mình định rụt lại nhưng Đức Anh đã giữ chặt. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên tay vợ, rồi ép xuống bàn tay của bạn mình.

– Thấy không, có gì mà phải ngại. – giọng hắn đều đều, nhẹ như gió – Chỉ là thêm một lần chia sẻ, để anh biết vợ mình được khao khát đến mức nào.

Hơi thở trong căn phòng nặng như lửa. Linh thấy lòng trống rỗng, đầu óc quay cuồng vì men rượu, vì cái siết tay ép buộc, vì ánh mắt của hai người đàn ông cùng lúc đổ dồn lên mình. Cô biết ranh giới đã mong manh hơn bao giờ hết. Chỉ cần thêm một hơi thở, một câu thúc giục, tất cả sẽ đổ sập, và cô sẽ lao xuống vực sâu không đường quay lại

Chap này ngắn thế bác
 
Vâng, tại viết hết thì nó dài quá em chia làm 2 chương
Chịu khó đều tay bác nhé. Truyện này bác viết đúng gu em
 

Chương 25 – Bước Qua Ranh Giới​


IMG_6290.webp



Phòng khách im phăng phắc. Cửa kính ngoài hồ đen đặc, bóng đèn vàng hắt xuống sàn gỗ loang loáng. Hơi rượu còn cay trên lưỡi, tim Linh đập như muốn phá tung lồng ngực. Bàn tay Hùng vẫn đặt trên đùi cô, run run nhưng không rời. Đức Anh ngồi đối diện dựa lưng vào ghế, đôi mắt bình thản như mặt hồ nhưng sáng rực bên dưới.

– Vợ yêu, thả lỏng đi. Đêm nay chỉ có chồng với Hùng. Không ai phán xét vợ cả – Giọng hắn êm, nhẹ như ru nhưng ngấm sâu như lửa.

Linh quay sang nhìn chồng. Trong mắt hắn không có giận, chỉ có một thứ ánh sáng nguy hiểm – như thể hắn đang mở sẵn con đường cho cô bước vào. Cô ngập ngừng, rồi chạm ánh mắt Hùng. Gương mặt anh bạn đỏ bừng vì rượu, ánh mắt găm chặt vào đôi môi cô. Một khoảng trống lóe sáng trong đầu Linh, rồi cô nghiêng người.

Nụ hôn đến run rẩy, ban đầu chỉ chạm nhẹ nhưng sau đó nặng dần, sâu dần. Mùi rượu, mùi đàn ông và nước hoa quện lấy nhau. Cơ thể Linh run lẩy bẩy khi bàn tay Hùng siết mạnh hơn.

Đức Anh đặt ly rượu xuống bàn, tiếng “cạch” khẽ vang như một dấu chấm.

– Đúng rồi vợ yêu. Cho anh nhìn vợ cháy như thế nào nào.

Hơi thở Linh đứt quãng. Cô nghe tiếng mình bật ra một âm mỏng, giống như vừa bị ai đó cởi tung sợi dây buộc trong ngực. Bàn tay Hùng lần sâu hơn, hắn không còn vuốt ve lưng cô nữa mà luồn hẳn xuống dưới lớp lụa, bóp mạnh lấy một bên mông căng tròn. Linh giật nảy mình, thay vì đẩy ra cô lại ưỡn người về phía hắn, chiếc lồn nhỏ khẽ co giật, ứa ra một dòng nước dâm ấm nóng. Hắn kéo cô ngả hẳn vào lòng hắn.

– Em nhìn anh một cái thôi – Đức Anh nói, giọng không đổi.

Linh mở mắt, xuyên qua mái tóc rối của mình thấy ánh mắt chồng – ánh mắt sáng như vệt lửa vạch ngang căn phòng. Toàn thân cô chùng xuống rồi căng lên dữ dội. Ý nghĩ về chị Mai lóe qua như mũi dao nhưng tắt ngay khi Hùng hôn dồn dập hơn.

– Giỏi lắm vợ yêu – Đức Anh nói khẽ – đừng dừng lại.

Tiếng thở rối loạn, mái tóc Linh rũ xuống ướt mồ hôi. Lưng cô nóng bừng, bụng dưới cuộn lại. Cô bấu lấy vai Hùng để lại vệt móng hằn đỏ.

– Em đang muốn gì? – Đức Anh hỏi, giọng hắn thấp nhẹ như gió.

– Em… muốn tiếp… đừng dừng… – Linh rên khẽ.

Cơn thú tính dồn nén của Hùng nổ tung. Hắn xé toạc lớp lụa mỏng manh, để lộ ra cặp vú căng tròn trắng nõn đang run rẩy. Hắn vùi mặt vào đó, vừa bú mút vừa cắn nhẹ khiến Linh cong người hét lên. Tiếng rên của cô không còn kìm nén mà vỡ ra thành những âm thanh dâm đãng. “Á…anh Hùng… đừng…” nhưng lồn cô thì co bóp liên hồi, nước dâm ứa ra ướt đẫm cả sofa. Hắn kéo tuột chiếc quần lót ren, để lộ ra cái lồn mọng nước, đỏ au. Không một lời dạo đầu, hắn đè cô xuống, vạch hai chân cô ra và đâm thẳng con cặc cương cứng của mình vào. Linh hét lên một tiếng thất thanh, cảm giác vừa đau vì bị xé toạc, vừa sướng vì được lấp đầy khiến cô điên dại. Hắn thúc như một cái máy, mỗi cú dập đều mạnh bạo, thô thiển, tiếng da thịt va chạm “bộp bộp” vang vọng. Lồn cô co bóp, mút chặt lấy con cặc của Hùng, nước dâm chảy ròng ròng hòa với mồ hôi của hắn. “A… Hùng… địt em… địt mạnh vào… Sướng quá…” Cô không còn nhận ra chính mình nữa, chỉ biết ưỡn cái lồn dâm của mình lên để đón nhận từng cú thúc trời giáng của hắn.

Không khí trong phòng đặc quánh. Hùng thở gấp, nhịp của hắn loạn lên. Linh run bần bật, tiếng rên của cô bị chặn lại trong cổ. Căn phòng dường như cũng đổ nghiêng theo từng nhịp. Rồi Hùng khựng lại, hơi thở như bị chặn ngang. Mồ hôi túa ra trên trán, hắn ôm chặt lấy Linh thêm một nhịp rồi thả ra, dựa hẳn lưng xuống ghế. Cơ thể hắn căng cứng như vừa kiệt sức. Linh vẫn thở hổn hển, mắt nhòe nước, chưa kịp định thần. Đức Anh lúc này mới đứng dậy. Hắn bước chậm, như người đã tính toán từng nhịp. Tay đặt lên gáy vợ, hắn kéo cô ra khỏi vòng tay người bạn.

– Nghỉ một chút thôi… đến lượt anh.

Linh ngước nhìn chồng, đôi mắt ngập trong nước nhưng không còn phản kháng. Mùi da quen thuộc của hắn ùa về. Đức Anh kéo cô vào lòng, giọng hắn thì thầm ngay bên tai: – Vợ anh tuyệt vời quá. Giờ để anh. Em là của anh. Em là con đĩ của anh. – Vâng… em là của anh… – Linh rên nức nở.

Đức Anh lật ngửa cô ra sofa, kéo hai chân cô gác lên vai hắn. Cái lồn sưng đỏ, ướt sũng tinh dịch của Hùng phơi bày ra trước mắt. Hắn không ghê tởm, ngược lại còn thấy kích thích. Hắn đút con cặc của mình vào, cảm nhận sự trơn trượt của hai loại tinh dịch hòa quyện. Hắn thúc nhẹ nhàng, tay xoa nắn cặp vú căng cứng của cô. "Sướng không con đĩ? Lồn em đang ngậm cặc chồng nhưng vẫn còn tinh của thằng khác đấy." Linh rên lên, vừa xấu hổ vừa khoái trá, cô ưỡn người, lồn co bóp điên cuồng, hai tay cào vào lưng chồng.

Căn phòng rung lên bởi tiếng thở hòa trộn. Linh cong người, móng tay cào vào lưng chồng, tiếng kêu đứt quãng. Đức Anh thì thầm, môi chạm vào tai cô: – Nói đi. Em là gì của anh. – Em là vợ anh… em là của anh… em là con đĩ của anh… Nụ cười rực sáng hiện trên gương mặt hắn.

Đức Anh bất ngờ tăng tốc, con cặc thúc vào lồn Linh như vũ bão, tiếng da thịt va chạm “bộp bộp” vang vọng khắp phòng. “Á… á… chồng ơi… sâu quá!” Linh hét lên, hai tay bấu chặt lấy thành ghế, cả người co giật. Đức Anh ghì chặt lấy hông cô, dập mạnh không ngừng, mỗi cú thúc như muốn đóng cọc vào tận tử cung. “Rên to lên cho bạn anh nghe, con đĩ. Nói em sướng thế nào đi.” Bị kích thích tột độ, Linh gào lên: “Em sướng… sướng chết mất… địt nát lồn em đi chồng ơi… Á!” Nước dâm bắn ra ướt đẫm cả sofa, cơ thể cô run lên bần bật, đạt đến cực khoái trong sự chứng kiến của Hùng.

Ở ghế bên kia, Hùng đã ngồi thẳng dậy, hơi thở dần đều lại. Đôi mắt hắn vẫn rực cháy. Hắn đặt ly xuống bàn, bước đến gần. Đức Anh hôn vợ lên thái dương, rồi ngẩng lên nhìn bạn thân. – Ông thấy rồi. Vợ tôi sinh ra để thiêu đốt đàn ông. Nếu muốn, cứ quay lại. Đừng hỏi. Âm thanh ấy như tháo khóa. Hùng lao tới, hơi thở nồng nặc rượu phả sát cổ Linh. Cô rùng mình, định né đi nhưng vòng tay Đức Anh giữ lại, giọng hắn mơn trớn ngay bên tai: – Em cứ thở như vậy… em đang làm đúng… vợ anh đẹp đến phát điên. Linh thở hổn hển, ngực phập phồng. Bàn tay Hùng nóng rực đặt lên eo, kéo cô về phía hắn. Đức Anh không ngăn cản, hắn dịch nhẹ sang một bên, vẫn giữ tay ở lưng vợ, như nhạc trưởng điều khiển cả vở diễn.

Hùng không chần chừ, hắn quỳ xuống kéo hai chân Linh dạng rộng ra và đút cặc vào từ phía sau trong khi Đức Anh vẫn đang đè cô từ phía trên, hôn hít cặp vú của cô. Linh bị kẹp giữa hai người đàn ông, cảm nhận một con cặc đang thúc vào lồn, còn miệng lưỡi chồng thì đang bú mút vú mình. “Ôi… hai anh…” Cô rên lên, đầu óc quay cuồng. Đức Anh ghì chặt cô lại, tay hắn luồn xuống nắm lấy con cặc của Hùng, cùng bạn mình dập mạnh vào lồn vợ. Hơi thở của ba người hòa vào nhau, nóng rực, dâm đãng.

Căn phòng biến thành chiếc hộp nhồi đầy tiếng thở. Có lúc nhanh dồn dập như mưa, có lúc chậm như tàn nhang rơi xuống sàn. Linh bị quăng giữa hai nguồn lửa, cơ thể cong lên, run rẩy. Cô bật cười xen trong tiếng rên, tiếng cười không vì chuyện gì cả, chỉ vì nhận ra mình đã đi quá xa và không còn đường quay lại. – Gọi tên anh đi – Đức Anh thì thầm – rồi gọi cả tên bạn anh nữa. – A… anh… đừng dừng… anh Hùng… nữa… – giọng Linh vỡ ra thành mảnh vụn.

Đức Anh rút ra, ra hiệu cho Hùng lật Linh lại. Giờ đây, Hùng thúc mạnh vào lồn cô trong tư thế doggy, tiếng “bạch bạch” vang lên liên hồi. Cùng lúc đó, Đức Anh đứng trước mặt để Linh bú cặc cho mình. Linh ngửa cổ, miệng ngậm trọn con cặc của chồng, nước dãi chảy dọc khóe môi, trong khi lồn cô đang bị bạn chồng địt đến nơi đến chốn. “Ực… ực…” tiếng nuốt khan của cô hòa cùng tiếng rên bị bóp nghẹt. Cô không còn là vợ, là bạn nữa, cô là một cái lỗ để hai người đàn ông thay nhau sử dụng. Khi Hùng sắp ra, Đức Anh ra hiệu đổi chỗ. Hắn lại thúc vào lồn vợ, còn Hùng thì bắn hết tinh dịch nóng hổi lên tấm lưng trần của Linh. Dòng tinh trắng đục chảy dọc sống lưng khiến cô rùng mình, hét lên một tiếng thất thanh, đạt đến cao trào lần nữa.

Mỗi lần Linh tưởng như chạm trần thì trần lại cao thêm một đoạn. Mỗi lần cô tưởng đã rơi xuống đáy thì đáy lại sâu thêm. Thân thể cô co giật liên hồi, mắt nhòe nước, hơi thở đứt đoạn. – Nói lại cho anh nghe – Đức Anh vẫn giữ giọng điềm tĩnh – em là gì của anh. – Em là vợ anh… em là của anh… em là con đĩ của anh… Ngọn lửa trong bụng bùng lên dữ dội, cô gập người, tiếng hét xé khỏi cổ họng. Các cơ trong bụng co siết, thả, rồi lại siết, cô rơi tự do vào hố sâu của khoái cảm. Trong giây phút ấy, cả hai người đàn ông giữ chặt lấy cô, bàn tay họ như kéo cô về từ mép vực.

Cơn cực khoái cuối cùng ập đến như một cơn bão. Linh hét lên một tiếng man dại, cả người cô co giật dữ dội, nước dâm và tinh dịch trào ra ướt đẫm. Cô mềm oặt, đầu ngả vào ngực Đức Anh, hơi thở đứt quãng. Hai tay cô buông thõng nhưng vô thức vẫn bấu nhẹ vào bắp tay của Hùng. Hắn và Đức Anh cùng giữ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, không để cô ngã xuống sàn. Thân thể cô run lên từng đợt cuối cùng rồi lịm đi, tan ra trong vòng tay của hai người đàn ông.

Không khí dần hạ nhịp. Tiếng thở chậm lại, nặng nề. Hùng ngã xuống ghế, ngực phập phồng, mồ hôi ướt đẫm. Đức Anh kéo vợ dựa vào ngực, bàn tay vuốt tóc, ngón tay dừng lại ở xương quai xanh. – Vợ anh tuyệt vời. Linh nhắm mắt, gật rất khẽ. Cô nghe tim chồng đập đều, mùi mồ hôi của cả ba trộn lẫn thành một mùi thật đến mức ám ảnh. Đức Anh hôn lên trán vợ, giọng chậm rãi như đọc lời kết: – Từ nay em chỉ cần nhớ, em là vợ anh, em là tự hào của anh. Đêm nay chỉ để tôi biết mình may mắn đến mức nào. Ông Hùng cũng thấy rồi. Hùng gật đầu, không nói thêm lời nào. Ánh mắt hắn mệt nhưng sáng. Linh kéo mép lụa che ngực rồi lại buông, vì chẳng còn gì phải giấu. Cô nhìn hai người đàn ông bằng ánh mắt có lửa và cả nước. Đức Anh cười, nụ cười từng nhiều lần đẩy cô qua ranh giới. Đêm khép lại bằng một tiếng thở dài. Không nặng. Chỉ dài. Và đủ.
 

Chương 25 – Bước Qua Ranh Giới​


IMG_6290.webp


Phòng khách im phăng phắc. Cửa kính ngoài hồ đen đặc, bóng đèn vàng hắt xuống sàn gỗ loang loáng. Hơi rượu còn cay trên lưỡi, tim Linh đập như muốn phá tung lồng ngực. Bàn tay Hùng vẫn đặt trên đùi cô, run run nhưng không rời. Đức Anh ngồi đối diện dựa lưng vào ghế, đôi mắt bình thản như mặt hồ nhưng sáng rực bên dưới.

– Vợ yêu, thả lỏng đi. Đêm nay chỉ có chồng với Hùng. Không ai phán xét vợ cả – Giọng hắn êm, nhẹ như ru nhưng ngấm sâu như lửa.

Linh quay sang nhìn chồng. Trong mắt hắn không có giận, chỉ có một thứ ánh sáng nguy hiểm – như thể hắn đang mở sẵn con đường cho cô bước vào. Cô ngập ngừng, rồi chạm ánh mắt Hùng. Gương mặt anh bạn đỏ bừng vì rượu, ánh mắt găm chặt vào đôi môi cô. Một khoảng trống lóe sáng trong đầu Linh, rồi cô nghiêng người.

Nụ hôn đến run rẩy, ban đầu chỉ chạm nhẹ nhưng sau đó nặng dần, sâu dần. Mùi rượu, mùi đàn ông và nước hoa quện lấy nhau. Cơ thể Linh run lẩy bẩy khi bàn tay Hùng siết mạnh hơn.

Đức Anh đặt ly rượu xuống bàn, tiếng “cạch” khẽ vang như một dấu chấm.

– Đúng rồi vợ yêu. Cho anh nhìn vợ cháy như thế nào nào.

Hơi thở Linh đứt quãng. Cô nghe tiếng mình bật ra một âm mỏng, giống như vừa bị ai đó cởi tung sợi dây buộc trong ngực. Bàn tay Hùng lần sâu hơn, hắn không còn vuốt ve lưng cô nữa mà luồn hẳn xuống dưới lớp lụa, bóp mạnh lấy một bên mông căng tròn. Linh giật nảy mình, thay vì đẩy ra cô lại ưỡn người về phía hắn, chiếc lồn nhỏ khẽ co giật, ứa ra một dòng nước dâm ấm nóng. Hắn kéo cô ngả hẳn vào lòng hắn.

– Em nhìn anh một cái thôi – Đức Anh nói, giọng không đổi.

Linh mở mắt, xuyên qua mái tóc rối của mình thấy ánh mắt chồng – ánh mắt sáng như vệt lửa vạch ngang căn phòng. Toàn thân cô chùng xuống rồi căng lên dữ dội. Ý nghĩ về chị Mai lóe qua như mũi dao nhưng tắt ngay khi Hùng hôn dồn dập hơn.

– Giỏi lắm vợ yêu – Đức Anh nói khẽ – đừng dừng lại.

Tiếng thở rối loạn, mái tóc Linh rũ xuống ướt mồ hôi. Lưng cô nóng bừng, bụng dưới cuộn lại. Cô bấu lấy vai Hùng để lại vệt móng hằn đỏ.

– Em đang muốn gì? – Đức Anh hỏi, giọng hắn thấp nhẹ như gió.

– Em… muốn tiếp… đừng dừng… – Linh rên khẽ.

Cơn thú tính dồn nén của Hùng nổ tung. Hắn xé toạc lớp lụa mỏng manh, để lộ ra cặp vú căng tròn trắng nõn đang run rẩy. Hắn vùi mặt vào đó, vừa bú mút vừa cắn nhẹ khiến Linh cong người hét lên. Tiếng rên của cô không còn kìm nén mà vỡ ra thành những âm thanh dâm đãng. “Á…anh Hùng… đừng…” nhưng lồn cô thì co bóp liên hồi, nước dâm ứa ra ướt đẫm cả sofa. Hắn kéo tuột chiếc quần lót ren, để lộ ra cái lồn mọng nước, đỏ au. Không một lời dạo đầu, hắn đè cô xuống, vạch hai chân cô ra và đâm thẳng con cặc cương cứng của mình vào. Linh hét lên một tiếng thất thanh, cảm giác vừa đau vì bị xé toạc, vừa sướng vì được lấp đầy khiến cô điên dại. Hắn thúc như một cái máy, mỗi cú dập đều mạnh bạo, thô thiển, tiếng da thịt va chạm “bộp bộp” vang vọng. Lồn cô co bóp, mút chặt lấy con cặc của Hùng, nước dâm chảy ròng ròng hòa với mồ hôi của hắn. “A… Hùng… địt em… địt mạnh vào… Sướng quá…” Cô không còn nhận ra chính mình nữa, chỉ biết ưỡn cái lồn dâm của mình lên để đón nhận từng cú thúc trời giáng của hắn.

Không khí trong phòng đặc quánh. Hùng thở gấp, nhịp của hắn loạn lên. Linh run bần bật, tiếng rên của cô bị chặn lại trong cổ. Căn phòng dường như cũng đổ nghiêng theo từng nhịp. Rồi Hùng khựng lại, hơi thở như bị chặn ngang. Mồ hôi túa ra trên trán, hắn ôm chặt lấy Linh thêm một nhịp rồi thả ra, dựa hẳn lưng xuống ghế. Cơ thể hắn căng cứng như vừa kiệt sức. Linh vẫn thở hổn hển, mắt nhòe nước, chưa kịp định thần. Đức Anh lúc này mới đứng dậy. Hắn bước chậm, như người đã tính toán từng nhịp. Tay đặt lên gáy vợ, hắn kéo cô ra khỏi vòng tay người bạn.

– Nghỉ một chút thôi… đến lượt anh.

Linh ngước nhìn chồng, đôi mắt ngập trong nước nhưng không còn phản kháng. Mùi da quen thuộc của hắn ùa về. Đức Anh kéo cô vào lòng, giọng hắn thì thầm ngay bên tai: – Vợ anh tuyệt vời quá. Giờ để anh. Em là của anh. Em là con đĩ của anh. – Vâng… em là của anh… – Linh rên nức nở.

Đức Anh lật ngửa cô ra sofa, kéo hai chân cô gác lên vai hắn. Cái lồn sưng đỏ, ướt sũng tinh dịch của Hùng phơi bày ra trước mắt. Hắn không ghê tởm, ngược lại còn thấy kích thích. Hắn đút con cặc của mình vào, cảm nhận sự trơn trượt của hai loại tinh dịch hòa quyện. Hắn thúc nhẹ nhàng, tay xoa nắn cặp vú căng cứng của cô. "Sướng không con đĩ? Lồn em đang ngậm cặc chồng nhưng vẫn còn tinh của thằng khác đấy." Linh rên lên, vừa xấu hổ vừa khoái trá, cô ưỡn người, lồn co bóp điên cuồng, hai tay cào vào lưng chồng.

Căn phòng rung lên bởi tiếng thở hòa trộn. Linh cong người, móng tay cào vào lưng chồng, tiếng kêu đứt quãng. Đức Anh thì thầm, môi chạm vào tai cô: – Nói đi. Em là gì của anh. – Em là vợ anh… em là của anh… em là con đĩ của anh… Nụ cười rực sáng hiện trên gương mặt hắn.

Đức Anh bất ngờ tăng tốc, con cặc thúc vào lồn Linh như vũ bão, tiếng da thịt va chạm “bộp bộp” vang vọng khắp phòng. “Á… á… chồng ơi… sâu quá!” Linh hét lên, hai tay bấu chặt lấy thành ghế, cả người co giật. Đức Anh ghì chặt lấy hông cô, dập mạnh không ngừng, mỗi cú thúc như muốn đóng cọc vào tận tử cung. “Rên to lên cho bạn anh nghe, con đĩ. Nói em sướng thế nào đi.” Bị kích thích tột độ, Linh gào lên: “Em sướng… sướng chết mất… địt nát lồn em đi chồng ơi… Á!” Nước dâm bắn ra ướt đẫm cả sofa, cơ thể cô run lên bần bật, đạt đến cực khoái trong sự chứng kiến của Hùng.

Ở ghế bên kia, Hùng đã ngồi thẳng dậy, hơi thở dần đều lại. Đôi mắt hắn vẫn rực cháy. Hắn đặt ly xuống bàn, bước đến gần. Đức Anh hôn vợ lên thái dương, rồi ngẩng lên nhìn bạn thân. – Ông thấy rồi. Vợ tôi sinh ra để thiêu đốt đàn ông. Nếu muốn, cứ quay lại. Đừng hỏi. Âm thanh ấy như tháo khóa. Hùng lao tới, hơi thở nồng nặc rượu phả sát cổ Linh. Cô rùng mình, định né đi nhưng vòng tay Đức Anh giữ lại, giọng hắn mơn trớn ngay bên tai: – Em cứ thở như vậy… em đang làm đúng… vợ anh đẹp đến phát điên. Linh thở hổn hển, ngực phập phồng. Bàn tay Hùng nóng rực đặt lên eo, kéo cô về phía hắn. Đức Anh không ngăn cản, hắn dịch nhẹ sang một bên, vẫn giữ tay ở lưng vợ, như nhạc trưởng điều khiển cả vở diễn.

Hùng không chần chừ, hắn quỳ xuống kéo hai chân Linh dạng rộng ra và đút cặc vào từ phía sau trong khi Đức Anh vẫn đang đè cô từ phía trên, hôn hít cặp vú của cô. Linh bị kẹp giữa hai người đàn ông, cảm nhận một con cặc đang thúc vào lồn, còn miệng lưỡi chồng thì đang bú mút vú mình. “Ôi… hai anh…” Cô rên lên, đầu óc quay cuồng. Đức Anh ghì chặt cô lại, tay hắn luồn xuống nắm lấy con cặc của Hùng, cùng bạn mình dập mạnh vào lồn vợ. Hơi thở của ba người hòa vào nhau, nóng rực, dâm đãng.

Căn phòng biến thành chiếc hộp nhồi đầy tiếng thở. Có lúc nhanh dồn dập như mưa, có lúc chậm như tàn nhang rơi xuống sàn. Linh bị quăng giữa hai nguồn lửa, cơ thể cong lên, run rẩy. Cô bật cười xen trong tiếng rên, tiếng cười không vì chuyện gì cả, chỉ vì nhận ra mình đã đi quá xa và không còn đường quay lại. – Gọi tên anh đi – Đức Anh thì thầm – rồi gọi cả tên bạn anh nữa. – A… anh… đừng dừng… anh Hùng… nữa… – giọng Linh vỡ ra thành mảnh vụn.

Đức Anh rút ra, ra hiệu cho Hùng lật Linh lại. Giờ đây, Hùng thúc mạnh vào lồn cô trong tư thế doggy, tiếng “bạch bạch” vang lên liên hồi. Cùng lúc đó, Đức Anh đứng trước mặt để Linh bú cặc cho mình. Linh ngửa cổ, miệng ngậm trọn con cặc của chồng, nước dãi chảy dọc khóe môi, trong khi lồn cô đang bị bạn chồng địt đến nơi đến chốn. “Ực… ực…” tiếng nuốt khan của cô hòa cùng tiếng rên bị bóp nghẹt. Cô không còn là vợ, là bạn nữa, cô là một cái lỗ để hai người đàn ông thay nhau sử dụng. Khi Hùng sắp ra, Đức Anh ra hiệu đổi chỗ. Hắn lại thúc vào lồn vợ, còn Hùng thì bắn hết tinh dịch nóng hổi lên tấm lưng trần của Linh. Dòng tinh trắng đục chảy dọc sống lưng khiến cô rùng mình, hét lên một tiếng thất thanh, đạt đến cao trào lần nữa.

Mỗi lần Linh tưởng như chạm trần thì trần lại cao thêm một đoạn. Mỗi lần cô tưởng đã rơi xuống đáy thì đáy lại sâu thêm. Thân thể cô co giật liên hồi, mắt nhòe nước, hơi thở đứt đoạn. – Nói lại cho anh nghe – Đức Anh vẫn giữ giọng điềm tĩnh – em là gì của anh. – Em là vợ anh… em là của anh… em là con đĩ của anh… Ngọn lửa trong bụng bùng lên dữ dội, cô gập người, tiếng hét xé khỏi cổ họng. Các cơ trong bụng co siết, thả, rồi lại siết, cô rơi tự do vào hố sâu của khoái cảm. Trong giây phút ấy, cả hai người đàn ông giữ chặt lấy cô, bàn tay họ như kéo cô về từ mép vực.

Cơn cực khoái cuối cùng ập đến như một cơn bão. Linh hét lên một tiếng man dại, cả người cô co giật dữ dội, nước dâm và tinh dịch trào ra ướt đẫm. Cô mềm oặt, đầu ngả vào ngực Đức Anh, hơi thở đứt quãng. Hai tay cô buông thõng nhưng vô thức vẫn bấu nhẹ vào bắp tay của Hùng. Hắn và Đức Anh cùng giữ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, không để cô ngã xuống sàn. Thân thể cô run lên từng đợt cuối cùng rồi lịm đi, tan ra trong vòng tay của hai người đàn ông.

Không khí dần hạ nhịp. Tiếng thở chậm lại, nặng nề. Hùng ngã xuống ghế, ngực phập phồng, mồ hôi ướt đẫm. Đức Anh kéo vợ dựa vào ngực, bàn tay vuốt tóc, ngón tay dừng lại ở xương quai xanh. – Vợ anh tuyệt vời. Linh nhắm mắt, gật rất khẽ. Cô nghe tim chồng đập đều, mùi mồ hôi của cả ba trộn lẫn thành một mùi thật đến mức ám ảnh. Đức Anh hôn lên trán vợ, giọng chậm rãi như đọc lời kết: – Từ nay em chỉ cần nhớ, em là vợ anh, em là tự hào của anh. Đêm nay chỉ để tôi biết mình may mắn đến mức nào. Ông Hùng cũng thấy rồi. Hùng gật đầu, không nói thêm lời nào. Ánh mắt hắn mệt nhưng sáng. Linh kéo mép lụa che ngực rồi lại buông, vì chẳng còn gì phải giấu. Cô nhìn hai người đàn ông bằng ánh mắt có lửa và cả nước. Đức Anh cười, nụ cười từng nhiều lần đẩy cô qua ranh giới. Đêm khép lại bằng một tiếng thở dài. Không nặng. Chỉ dài. Và đủ.
Chap sau bác thêm các tình tiết làm tình như hôn môi, bú liếm các thứ. Em nghĩ sẽ thú vị và nâng tầm độ dâm của Diệu Linh lên đó ạ
 

Chương 26 – Dấu Vết và Nguy Cơ​


preview.webp


Buổi sáng Hà Nội mờ đục, ánh nắng lẫn trong lớp sương xám phủ dày. Trong căn hộ, Linh mở mắt, cơ thể ê ẩm như vừa bị vắt kiệt, từng thớ thịt còn rung theo dư âm đêm trước. Lưng cô ẩm mồ hôi, mùi rượu, mùi thuốc lá và một thứ mùi khác bám vào chăn gối. Cô nhấc tay lên, ngón tay run chỉ thấy những vệt đỏ mờ trên da mình – dấu tích của bàn tay thô bạo xen lẫn âu yếm.

Bên cạnh trống không, Hùng đã rời đi. Cái ghế da bên bàn còn lõm xuống, chai rượu vơi dở, ly thủy tinh còn vết môi. Hắn đi không một lời, không ngoái lại. Nhưng ánh mắt lúc rời đi in hằn trong đầu Linh: ánh mắt không định nghĩa nổi – vừa khát khao vừa ngượng ngùng, vừa muốn quay lại vừa muốn chạy trốn.

Cô ngồi dậy, kéo váy ngang ngực rồi đi tới gương. Hình ảnh trong gương làm cô xót xa: mái tóc rối bời, bờ môi sưng, trên cổ còn hằn vệt tím mờ. Ngực nổi gai ốc vì xấu hổ, cô muốn khóc, muốn hét, nhưng chỉ có tiếng thở gấp gáp bật ra.

Đức Anh đã dậy từ lâu. Hắn ngồi trên sofa tay cầm tách cà phê, mắt dán vào màn hình điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên. Thấy vợ loạng choạng bước ra, hắn đặt ly xuống:

– Vợ anh dậy rồi à. Đêm qua em tuyệt vời lắm. Ông Hùng chắc giờ này còn chưa thở nổi.

Linh giật mình vô thức kéo váy che thêm, mặt đỏ bừng. Cảm giác nhục nhã dội vào tim, nhưng ký ức lại ào về: tiếng rên dồn dập, ánh mắt bùng lửa, bàn tay không rời. Cô muốn phủ nhận nhưng càng xua đi càng hiện lên rõ nét.

Đức Anh bước lại gần, tay đặt lên vai vợ, nghiêng người hôn lên trán.

– Em biết không, anh chưa từng tự hào như hôm qua. Vợ anh làm bạn thân anh mất kiểm soát. Đó là điều anh muốn thấy.

Nước mắt Linh ứa ra nơi khóe mắt. Cô quay đi, không dám nhìn chồng. Nhưng hơi thở hắn nóng sát tai:

– Em run thế này chứng tỏ em nhớ lại hết. Anh thích nhìn em như vậy.

Ngày hôm đó trôi qua dài dằng dặc. Linh làm mọi việc như cái bóng, đầu óc trôi lơ lửng. Đến trưa, điện thoại rung lên. Trên màn hình hiện tin nhắn:

“Linh, hôm qua… anh không quên được. Anh muốn gặp riêng em. Đừng nói với Đức Anh. Em có thể không?”

Ngón tay Linh run rẩy. Mỗi chữ như lửa châm thẳng vào tim. Cô muốn xóa ngay, nhưng bụng dưới nóng ran. Trong đầu chập chờn ánh mắt Hùng tối qua, cái cách hắn siết cô, hơi thở gấp gáp. Cô đặt máy xuống, rồi lại nhấc lên. Tim đập loạn. Ngón tay chạm bàn phím nhưng dừng lại.

Điện thoại rung lần nữa. Tin nhắn thứ hai:

“Anh phải gặp em. Chỉ một lần thôi. Anh không chịu nổi.”

Linh bủn rủn, cả người đổ mồ hôi. Cô nghe tiếng bước chân chồng trong phòng làm việc. Vội xóa màn hình, giấu điện thoại xuống gối.

Đức Anh bước ra, mắt nheo lại:

– Ai nhắn thế?

– À… bạn gái em thôi… – Linh ấp úng.

Đức Anh nhìn một thoáng, không hỏi thêm, chỉ cười khẽ. Hắn biết thừa, và điều đó khiến hắn thích thú.

Chiều muộn, khi Linh đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, Đức Anh ngồi trên ghế, mở điện thoại. Ngón tay hắn lướt qua một loạt file video lưu riêng. Hắn chọn một đoạn, cắt gọn, gửi đi.

Cùng lúc ấy, ở Nhật, Trọc mở điện thoại. Tin nhắn hiện trên màn hình. Anh ta chạm vào, và tim như ngừng đập.

Đoạn clip hiện lên. Linh – em gái anh – trong vòng tay Hùng, còn Đức Anh ở đó, mỉm cười như kẻ đạo diễn. Tiếng rên, tiếng thở, nụ cười đĩ thõa của Linh, tất cả hiện rõ.

Trọc ngồi bất động. Bàn tay cầm điện thoại siết chặt đến trắng bệch. Môi mím chặt, mắt đỏ ngầu. Anh ta đã quá quen với trò bệnh hoạn của Đức Anh, nhưng mỗi lần vẫn như bị lột một lớp da. Lần này khác: Linh không còn rụt rè, mà buông thả hoàn toàn, cháy sáng. Tim anh như bị ai bóp nghẹt.

Anh ta nhắm mắt, hít sâu. Nhưng rồi mở ra, lại nhìn tiếp. Không dứt được. Mỗi khung hình như dao cắt, nhưng mắt dán chặt. “Mình biết sẽ lại thế này… nhưng vẫn không thể không xem.” – anh tự rủa mình trong đầu.

Một tin nhắn mới:

“Anh rể, vợ em tuyệt không? Em tự hào lắm. Anh cũng nên tự hào thay cho em. Haha”

Trọc cười, nụ cười méo mó. Không gào thét, không đập phá, chỉ ngồi lì trong bóng tối, vai run nhẹ. Máu ứa ra nơi khớp ngón vì siết quá mạnh. Anh thì thầm khàn đục:

– Lại thêm một lần nữa… và lần này em còn buông thả hơn…

Trời Hà Nội tối dần, ánh đèn vàng hắt vào tường thành những vệt nhòe mờ. Linh ngồi trên giường, màn hình điện thoại sáng lên với tin nhắn của Hùng vẫn chưa trả lời. Ngón tay cô gõ vài chữ rồi xóa, rồi lại gõ, tim đập loạn, hơi thở gấp gáp như người chạy đường dài.

“Anh phải gặp em. Chỉ một lần thôi. Anh không chịu nổi.”

Câu chữ hiện rõ, cháy trong óc như vết sắt nung. Linh cắn môi đến bật máu. Trong đầu cô, hình ảnh Hùng đêm qua liên tục chớp lên: ánh mắt rực cháy, bàn tay thô bạo, hơi thở dồn dập. Cùng lúc đó, hình ảnh chị Mai – người đàn bà vẫn ngồi uống cà phê cùng cô – cũng hiện ra, làm ngực cô nhói buốt.

Cô úp mặt vào gối, nước mắt rơi ướt cả lụa. Nhưng trong bụng dưới, ngọn lửa lại âm ỉ.

Cửa phòng hé mở. Đức Anh bước vào, bóng hắn đổ dài trên sàn. Hắn ngồi xuống cạnh vợ, bàn tay vuốt dọc tóc cô, giọng êm như ru:

– Vợ yêu, chắc em đang nghĩ lại đêm qua đúng không. Ông Hùng chắc giờ này cũng đang vật vã.

Linh giật mình, vội giấu điện thoại ra sau lưng. Đức Anh bật cười khẽ, ghé sát tai vợ:

– Anh muốn nghe em nói. Nói cho anh nghe nào.

– Em… em không… – Linh run rẩy, giọng lạc đi.

– Có chứ – hắn thì thầm – em biết rõ. Em vừa là thiên thần vừa là con đĩ khiến đàn ông phát điên. Đừng giấu.

Hắn không đợi cô trả lời, đẩy mạnh vợ ngã ngửa ra giường, chiếc váy ngủ mỏng manh tốc lên tận eo. Hắn đè lên người cô nhưng không hôn, chỉ ghé sát mặt, giọng đầy dục vọng: “Tối qua, tay nó đã bóp vú em thế này, phải không?” Hắn dùng một tay bóp mạnh lấy bầu ngực căng tròn của Linh, nặn bóp núm vú khiến cô rên lên một tiếng đau đớn. “Nó có bú mút em như thế này không?” Hắn cúi xuống, ngậm trọn một bên vú cô vào miệng, lưỡi khuấy đảo, răng cắn nhẹ làm Linh cong người giãy giụa. “Đừng… anh…” Linh van xin, nhưng cơ thể lại phản bội. Lồn cô bắt đầu ứa nước. Đức Anh cười khẩy, tay kia luồn xuống dưới lớp quần lót mỏng. Ngón tay hắn chạm vào nơi ẩm ướt, rồi thọc mạnh vào trong. “Ướt sũng thế này rồi à? Lồn em dâm thật đấy, chỉ nhắc lại thôi mà đã chảy nước rồi. Nói đi, đêm qua em rên thế nào? Em có gọi tên nó không? Em có van xin nó địt em không?” Hắn vừa hỏi vừa móc ngoáy trong lồn cô, khiến Linh ưỡn hông lên theo bản năng, tiếng rên không còn kìm nén được nữa. “A… a… chồng ơi… đừng…” Hắn rút ngón tay ra, thứ dịch nhờn trong suốt dính đầy trên đó. Hắn đưa ngón tay lên trước mặt cô. “Ngửi đi. Mùi lồn dâm của em đây. Mùi của đêm qua. Thơm không, con đĩ? Mùi này đã làm bạn anh phát điên đấy.” Hắn bôi thứ nước dâm đó lên môi cô, bắt cô phải nếm lại chính sự dâm đãng của mình. Linh quay mặt đi, nhưng hắn giữ chặt cằm cô lại. Cơ thể cô run lên bần bật, vừa nhục nhã vừa sướng đến phát điên, cái lồn nhỏ co bóp liên hồi, khao khát được một con cặc thật lấp đầy.

Điện thoại rung lên lần nữa. Linh nhìn thấy tên Hùng sáng rực trên màn hình. Cả người cô cứng đờ. Ngón tay run muốn mở mà không dám. Đức Anh nhấc máy lên, đọc thoáng qua, môi cong thành nụ cười nửa miệng:

– Thấy chưa. Anh nói rồi. Ông ấy còn chưa dứt nổi em.

Hắn đặt điện thoại trở lại tay vợ, thì thầm:

– Nếu em muốn thì cứ gặp. Anh không ngăn đâu. Nhưng nhớ, em làm gì thì anh cũng biết hết. Và anh chỉ muốn một điều… em phải làm anh tự hào.

Linh nhìn chồng, ánh mắt hắn sáng rực trong bóng tối như con thú giữ mồi trong tay. Cô gục đầu vào vai hắn, vừa khóc vừa run, không biết mình sợ hãi hay thèm muốn hơn. … Ở Nhật, trong căn hộ hẹp, Trọc vẫn ngồi bất động. Điện thoại úp xuống sàn nhưng mắt anh vẫn như dính chặt vào hình ảnh trong đầu. Anh đã xem clip đó nhiều lần, mỗi lần như một nhát dao, nhưng lại không thể dừng. Một tin nhắn mới hiện lên từ Đức Anh:

“Anh rể, anh thấy rồi đấy. Anh đừng giận, cứ coi như em chia sẻ với anh thôi.”

Trọc không đáp. Chỉ ngửa mặt dựa vào tường, đôi mắt đỏ ngầu. Một tiếng cười khẩy khô khốc bật ra, rồi im bặt. Anh thì thầm vào khoảng không:

– Mình biết sẽ lại như vậy… nhưng vẫn không thể không xem… …

Đêm Hà Nội đặc quánh lại. Trong phòng ngủ, Linh ngồi trong vòng tay chồng, điện thoại trên tay sáng lóa với tin nhắn của Hùng chưa được trả lời. Tim cô đập điên cuồng, nước mắt hòa với mồ hôi. Đức Anh ghì sát môi vào tai vợ, giọng vừa ngọt vừa độc:

– Em là vợ anh. Là con đĩ của anh. Đêm qua mới chỉ bắt đầu. Còn nhiều trò đang chờ. Và anh biết… em sẽ không bao giờ chối từ.

Căn phòng rung lên bằng một nụ hôn dài. Ngoài kia, phố đêm Hà Nội ồn ào xe cộ, nhưng trong ba chiếc điện thoại – của Linh, của Hùng, của Trọc – ngọn lửa bí mật đang cháy rực, không ai dập nổi.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X