Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ Mải miết đi trên đường đời trăm ngả Chẳng còn một ai nhắc hai chữ “đã từng”.
Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng Đôi chân bước đi không một lần dừng lại Yêu dấu một thời cũng trôi xa mãi mãi Chúng ta xem nhau chưa tồn tại bao giờ.
Từ hôm ấy ta ngừng những giấc mơ Ngừng nhắc tên nhau, thôi đợi chờ nhau đến Góc phố ngày xưa nơi ta từng hò hẹn Bao người lại qua phủ hết dấu chân về.
Từ hôm ấy ta chẳng còn thức khuya Để kể nhau nghe những buồn vui thường nhật Điện thoại cũng buồn nằm cả ngày lay lắt Thiếu tiếng chuông quen báo tin nhắn một người.
Từ hôm ấy ta đã mất nhau rồi Mất đi tiếng cười vui tươi như ngày trước Từ hôm ấy ta bắt đầu biết được Không phải cứ yêu sẽ bước đến cuối cùng.
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh Chợt sững lại trước cây mùa trút lá Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió Riêng chiều này - em biết, một mình em...
LÒNG YÊU ĐƯƠNG Yêu yêu yêu mãi thế này! Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu Một hai ba bốn năm chiều rồi... thôi Nơi này chán vạn hoa tươi Để yên tôi hái đừng mời tôi lên Một đi làm nở hoa sen Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai Hương thơm như thể hoa nhài Những môi tô đậm làm phai hoa đào Nõn nà như thể hoa cau Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan Ai yêu như tôi yêu nàng Họp nhau lại, họp thành làng cho xinh Chung nhau dựng một trường đình Thờ riêng một vị thần linh là Nàng... (Nhà thơ Nguyễn Bính)