fb68
68 game bài

Những năm tháng ấy

“Đã bao lâu rồi bạn không nhìn lên bầu trời…”

Tôi cũng không biết chính xác câu nói này có phải như vậy không, nhưng tôi nhớ một người anh đã nói với tôi như vậy. Vốn đó là một câu hỏi được những người luống tuổi ở Bắc Kinh nói với những người trẻ, những người đang quay cuồng với cuộc sống, với cơm áo gạo tiền và những mối quan hệ xung quanh. Ông anh mà tôi đã nhắc ở trên cũng đã có một tuổi trẻ nổi loạn ở Bắc Kinh. Nhưng những gì ông ý mang về chính là câu nói trên cùng với hình ảnh của những người lao động nghèo, những hàng quán vỉa hè, những chiếc màn thầu to bự cùng một cốc sữa nóng mỗi buổi sớm mai. Đó chính là cuộc sống, chính là nhịp thở, là sự xoay chuyển vận mệnh của mỗi người.

Nói đến sự vận động của cuộc sống, tôi lại nghĩ đến những người bạn của mình. Có những người ngày trước rất thân, y như “cơm với đũa” vậy. Ấy thế mà vì những hoàn cảnh, những lý do khác nhau khiến chúng tôi ít gặp nhau dần. Và rồi chẳng còn liên lạc. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi gặp lại nhau. Vẫn cái tên đó, vẫn con người đó nhưng dường như lại rất xa cách. Không chỉ họ, mà cả chính tôi, đôi bên đều bọc bên ngoài một lớp vỏ xù xì. Là điều gì đã khiến chúng ta trở nên như vậy. Chẳng phải chính là những sóng gió trong cuộc sống hay sao. Ai trong chúng ta rồi cũng phải trút bỏ dần sự ngây thơ để khoác lên mình một tấm áo giáp, một chiếc mặt nạ để đối mặt với thứ được gọi là số phận.

Quay trở lại với câu nói ở đầu bài viết, bản thân tôi cũng thuộc dạng thích thả trôi tâm hồn theo mây trời sau những giờ phút mệt mỏi vì công việc. Nếu có một thứ giúp tôi có thể bình tâm lại thì đó chính là ngắm hoàng hôn trên hồ Tây, bên tai vang lên những giai điệu quen thuộc của bài hát Hoàng Hôn:
“…Hoàng hôn từ từ bước về phía chân trời

Vẽ nên một đường ly biệt

Tình yêu dần trôi về màn đêm vĩnh hằng…”

Sau lưng là đường phố tấp nập giờ tan tầm, trước mắt là sự bình lặng của chiều tà. Còn tôi như đứng ở trên ranh giới của sự đối lập đó, chìm vào trong sự tĩnh lặng của riêng mình.

Ngày bé, mỗi khi nhìn lên bầu trời, tôi thường thử tưởng tượng bản thân có được võ công siêu phàm của nhân vật Nhiếp Phong trong bộ truyện Phong Vân. “Phong vô tướng, Vân vô thường” là câu nói để miêu tả về hai nhân vật chính Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân. Tác giả đã khéo léo dùng đặc tính của gió và mây để đưa vào tính cách, hành động của cả hai. Tôi trộm nghĩ, nếu sở hữu khinh công như của Phong, có thể ngả theo gió mà bay đi, bay đến chạm vào tầng mây đang được nhuộm hồng bởi ánh nắng cuối chiều, nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió lướt qua da thịt. Như vậy chẳng phải rất tuyệt sao.

Càng trưởng thành, những sự mơ mộng như vậy càng ít dần, số lần tôi nhìn lên bầu trời cũng tỉ lệ thuận với đó. Mỗi ngày mở mắt ra là công việc, đến tận đêm muộn vẫn là công việc. Guồng quay của cuộc sống ngày càng nhanh, không có khoảng nghỉ cho sự thả trôi tâm hồn. Thế nhưng, ở một khoảng thời gian nào đó trong ngày, tôi vẫn luôn cố gắng tìm cho mình một khoảng lặng, một thời khắc chỉ riêng mình với bầu trời trong đôi mắt.


Hehe, chị vẫn nhìn ngắm bầu trời mỗi ngày này.
 
Hehe, chị vẫn nhìn ngắm bầu trời mỗi ngày này.
E lúc đi bên ngoài thì phải nhìn đường. Còn lại là nhìn màn hình máy tính :v thời gian để ngắm hiếm hoi thực sự
 
E lúc đi bên ngoài thì phải nhìn đường. Còn lại là nhìn màn hình máy tính :v thời gian để ngắm hiếm hoi thực sự
Nói chung ngưòi trưởng thành đa phần đều sẽ như em mới là bình thường.
 
Bài viết hay quá..like mạnh
 
Tiết trời oi bức, nhiệt độ cao như muốn thiêu đốt mặt đất. Mặt trời chói chang như một quả cầu lửa rực cháy phía trên cao. Dòng người vẫn miệt mài di chuyển. Những giọt mồ hôi túa ra, rơi xuống, rồi lại nhanh chóng bốc hơi, tạo thành một vòng tuần hoàn, cũng giống như một kiếp người được thu ngắn lại vậy.

Kéo ghế, chọn cho mình một góc phía trong bóng râm. Uống một ngụm trà đá thật to. Dòng nước mát lạnh chảy thẳng vào cổ họng, làm dịu đi rất nhiều sức nóng mà cơ thể đang phải chịu đựng.

Mắt nhìn một cách vô thức, không tiêu cự, không tiêu điểm. Mọi chuyển động của cuộc sống được thu vào trong, đôi khi rõ ràng, lại có lúc mờ ảo.

Đầu, vẫn cứ mông lung những suy nghĩ không định hình. Tất cả đều rối rắm, không phân rõ ràng, như một mớ dây bị mắc vào nhau, muốn gỡ ra nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Những giai điệu quen thuộc vẫn cứ từ điện thoại, thông qua tai nghe, chuyển hóa thành cảm xúc dẫn đến con tim. Một chút mệt mỏi nhen nhóm. Một tiếng thở dài.

Tay hạ cốc trà. Mắt nhắm lại, ngăn cách những hình ảnh bên ngoài truyền vào trong đầu. Bộ não và con tim cùng nhau xử lý những suy nghĩ, những cảm xúc, cố gắng sắp xếp sự hỗn độn trở thành có trật tự.

Hít một hơi thật sâu. Mọi thứ tạm lắng lại. Chấm dứt những mông lung vừa chợt đến. Đứng dậy, mở mắt, tháo tai nghe, đối mặt với những thứ đang diễn ra.

Trưởng thành chính là như vậy, chính là không được trốn tránh.

 
Tiết trời oi bức, nhiệt độ cao như muốn thiêu đốt mặt đất. Mặt trời chói chang như một quả cầu lửa rực cháy phía trên cao. Dòng người vẫn miệt mài di chuyển. Những giọt mồ hôi túa ra, rơi xuống, rồi lại nhanh chóng bốc hơi, tạo thành một vòng tuần hoàn, cũng giống như một kiếp người được thu ngắn lại vậy.

Kéo ghế, chọn cho mình một góc phía trong bóng râm. Uống một ngụm trà đá thật to. Dòng nước mát lạnh chảy thẳng vào cổ họng, làm dịu đi rất nhiều sức nóng mà cơ thể đang phải chịu đựng.

Mắt nhìn một cách vô thức, không tiêu cự, không tiêu điểm. Mọi chuyển động của cuộc sống được thu vào trong, đôi khi rõ ràng, lại có lúc mờ ảo.

Đầu, vẫn cứ mông lung những suy nghĩ không định hình. Tất cả đều rối rắm, không phân rõ ràng, như một mớ dây bị mắc vào nhau, muốn gỡ ra nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Những giai điệu quen thuộc vẫn cứ từ điện thoại, thông qua tai nghe, chuyển hóa thành cảm xúc dẫn đến con tim. Một chút mệt mỏi nhen nhóm. Một tiếng thở dài.

Tay hạ cốc trà. Mắt nhắm lại, ngăn cách những hình ảnh bên ngoài truyền vào trong đầu. Bộ não và con tim cùng nhau xử lý những suy nghĩ, những cảm xúc, cố gắng sắp xếp sự hỗn độn trở thành có trật tự.

Hít một hơi thật sâu. Mọi thứ tạm lắng lại. Chấm dứt những mông lung vừa chợt đến. Đứng dậy, mở mắt, tháo tai nghe, đối mặt với những thứ đang diễn ra.

Trưởng thành chính là như vậy, chính là không được trốn tránh.


Hồi bé thì đứa nào cũng ảo tưởng lớn lên là được tự do muốn làm gì cũngx được nhỉ?
 
Tiết trời oi bức, nhiệt độ cao như muốn thiêu đốt mặt đất. Mặt trời chói chang như một quả cầu lửa rực cháy phía trên cao. Dòng người vẫn miệt mài di chuyển. Những giọt mồ hôi túa ra, rơi xuống, rồi lại nhanh chóng bốc hơi, tạo thành một vòng tuần hoàn, cũng giống như một kiếp người được thu ngắn lại vậy.

Kéo ghế, chọn cho mình một góc phía trong bóng râm. Uống một ngụm trà đá thật to. Dòng nước mát lạnh chảy thẳng vào cổ họng, làm dịu đi rất nhiều sức nóng mà cơ thể đang phải chịu đựng.

Mắt nhìn một cách vô thức, không tiêu cự, không tiêu điểm. Mọi chuyển động của cuộc sống được thu vào trong, đôi khi rõ ràng, lại có lúc mờ ảo.

Đầu, vẫn cứ mông lung những suy nghĩ không định hình. Tất cả đều rối rắm, không phân rõ ràng, như một mớ dây bị mắc vào nhau, muốn gỡ ra nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Những giai điệu quen thuộc vẫn cứ từ điện thoại, thông qua tai nghe, chuyển hóa thành cảm xúc dẫn đến con tim. Một chút mệt mỏi nhen nhóm. Một tiếng thở dài.

Tay hạ cốc trà. Mắt nhắm lại, ngăn cách những hình ảnh bên ngoài truyền vào trong đầu. Bộ não và con tim cùng nhau xử lý những suy nghĩ, những cảm xúc, cố gắng sắp xếp sự hỗn độn trở thành có trật tự.

Hít một hơi thật sâu. Mọi thứ tạm lắng lại. Chấm dứt những mông lung vừa chợt đến. Đứng dậy, mở mắt, tháo tai nghe, đối mặt với những thứ đang diễn ra.

Trưởng thành chính là như vậy, chính là không được trốn tránh.


nhạc hay quá bạn, 1 ngày thật chill
 
Hồi bé thì đứa nào cũng ảo tưởng lớn lên là được tự do muốn làm gì cũngx được nhỉ?
Lớn lên r mới nhận ra là còn bị kìm kẹp bởi nhiều thứ hơn lúc nhỏ chị ạ
 
Lớn lên r mới nhận ra là còn bị kìm kẹp bởi nhiều thứ hơn lúc nhỏ chị ạ
Vỡ mộng nhỉ???
 
Tình cảm xuất phát từ bạn thân rất khó nói. Đôi khi vì muốn an toàn để không bị mất đi tình bạn nên người ta hay giữ nó trong lòng, nhất định không chịu nói ra vì nếu tỏ tình không thành thì tình bạn sẽ dần có khoảng cách và sẽ biến mất.
 
Tầng 45, đây có lẽ là số tầng cao nhất mà hắn từng làm việc. Đối với một người sợ độ cao mà nói, mỗi ngày lên đến công ty là một lần đối mặt với thử thách. Ừ thì thử thách, có sao đâu, chỉ cần không làm điều ngu ngốc thì có khi đây lại là nơi ngắm cảnh tuyệt vời.

Phía xa xa là một vùng mây đen đặc quánh. Cảnh vật như bị che phủ bởi một lớp màn mỏng. Mưa, thậm chí là một cơn mưa rất lớn đang từ từ tiến lại. Nhìn mưa ở vị trí như thế này cũng có đôi chút dư vị khác lạ. Mưa đến tưới mát vạn vật, đẩy lùi những lớp khói bụi đã ngự trị nơi đây suốt những ngày qua, giúp cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng như làm dịu đi tâm trạng của mỗi người phía dưới nó.

Đến nhanh, đi cũng không chút vấn vương. Hoàng hôn sau cơn mưa thật đẹp. Ánh hồng nơi cuối trời như thoa một lớp phấn lên dung nhan của người đẹp, khiến ai lỡ ngắm nhìn đều thổn thức, chỉ hận không thể tiến lại gần, nâng niu bằng đôi bàn tay của mình.

Hóa ra, khi sự đen đủi kéo đến hàng loạt, không một lời báo trước, con người bỗng trở nên chai lì hơn. "Cũng chỉ đến vậy thôi sao, có giỏi thì hạ gục tao đi".

Có những ngày, đôi chân vừa chạy dăm mét đã căng cứng.
Có những ngày, chỉ cần một giai điệu bất chợt cũng làm sống mũi cay cay.

Có những ngày, chỉ một ngụm bia cũng làm ta ngủ quên lúc nào không biết.

Có những ngày như vậy...

 
@Tô Minh
Chị không khoái độ cao. Vì mỗi khi ngó xuống chị lại nghe thấy tiếng thì thầm : " nhảy xuống đi nào"
Thế á. E thì chỉ thỉnh thoảng nghĩ liệu nhảy xuống thì có khi nào kích hoạt siêu năng lực tiềm ẩn để bay lên không. Nhưng vì đời là game 1 mạng nên thôi, lớ ngớ là game over luôn
 
Thế á. E thì chỉ thỉnh thoảng nghĩ liệu nhảy xuống thì có khi nào kích hoạt siêu năng lực tiềm ẩn để bay lên không. Nhưng vì đời là game 1 mạng nên thôi, lớ ngớ là game over luôn
Thật. Chị luôn luôn có cảm giác thôi thúc nhảy xuống, mà tính chị thì bất thường nên là thôi. Tránh xa độ cao cho lành.
 
@Tô Minh
Chị không khoái độ cao. Vì mỗi khi ngó xuống chị lại nghe thấy tiếng thì thầm : " nhảy xuống đi nào"
Mình cũng cảm giác y như bạn. Cứ cúi xuống là cảm giác như kiểu dục nhảy xuống. Nên cứ ở nơi cao là mình đứng cách lan can 1 chút. Dù lan can rất cao.
 
Mình cũng cảm giác y như bạn. Cứ cúi xuống là cảm giác như kiểu dục nhảy xuống. Nên cứ ở nơi cao là mình đứng cách lan can 1 chút. Dù lan can rất cao.
Trong " Quỷ dữ và nàng Prym" thì Paulo Coelho gọi điều đó là : khi chúa trời im tiếng thì quỷ dữ thầm thì.
 
Trong " Quỷ dữ và nàng Prym" thì Paulo Coelho gọi điều đó là : khi chúa trời im tiếng thì quỷ dữ thầm thì.
May mà ta sợ quỷ dữ nên là cứ tới gần nhìn xuống sợ lại thụt vô :D
 
Tuổi trẻ ai chẳng từng có những thứ đẹp đẽ trong tay, nhưng rồi để vụt mất theo thời gian...

Nhân lúc có tí men trong người, lại vừa đúng lúc lướt FB thấy kỷ niệm năm xưa, lại xàm xí vài dòng.

Giờ này 10 năm về trước, à, nếu chuẩn thì đã lố mất 1 ngày rồi, tôi thất tình. Ừ thì cái tuổi trẻ, cái tuổi nhiều hoài bão và mơ mộng nên tôi cũng như đa số thanh niên cùng lứa, luôn mang trong mình một tiêu chuẩn về tình yêu đôi lứa.

Trong tính cách của tôi có một sự mâu thuẫn, không biết là tốt hay xấu. Khi tôi có cảm tình với ai thì sẽ luôn hết lòng vì người đó. Đôi khi có thể trở thành "lốp trưởng" mà các bạn bây giờ hay nói, tôi cũng không để ý quá nhiều. Miễn sao vào giây phút đó, tôi thấy nó xứng đáng, vậy thôi. Thế nhưng, khi tôi biết tình cảm của mình trao nhầm người, hoặc nó chỉ như ném đá xuống biển, tôi sẽ ngay lập tức dừng.

Dừng lại để tìm sự bình yên cho mình. Dừng lại để nhìn nhận thật rõ xem bản thân mình cần gì. Đã có người từng hỏi tại sao tôi lại có thể thay đổi nhanh đến vậy. Có lẽ do hệ quy chiếu thời gian khác nhau, khi tôi đưa ra quyết định thì trước đó cũng đã cho họ vô vàn cơ hội để nói thật.

Sau từng ấy năm nhìn lại, có bồi hồi, có chút xúc động, nhưng tuyệt đối không phải là nuối tiếc. Bản thân tôi đã từng là một người sống trong quá khứ rất nhiều năm. Để rồi đến khi nhận ra bản thân vẫn đang mắc kẹt ở đó, còn người ta thì đã tiếp tục với những mối quan hệ mới. Từ đó, tôi thay đổi quan niệm của mình, thay đổi cách nhìn nhận sự việc.

Quá khứ là để ta nhìn lại và rút ra bài học, không phải là nơi ta chìm đắm nửa đời sau của mình vào đó. Trời sinh con người có đôi mắt nhìn về phía trước là để dặn dò ta, phía sau có đẹp, có xấu, có vui buồn hay nuối tiếc thì cũng đã qua rồi. Phía trước mới là nơi ta sẽ bước tới...

 
@Tô Minh
Này gọi là buông bỏ đó nhóc.
Nhưng không phải ai cũng làm được hay muốn làm. Nhiều khi không phải do tình cảm còn vương vấn mà đơn giản là kiểu chấp niệm thôi.
 
anime sex
cliphot
Back
Top