“Đã bao lâu rồi bạn không nhìn lên bầu trời…”
Tôi cũng không biết chính xác câu nói này có phải như vậy không, nhưng tôi nhớ một người anh đã nói với tôi như vậy. Vốn đó là một câu hỏi được những người luống tuổi ở Bắc Kinh nói với những người trẻ, những người đang quay cuồng với cuộc sống, với cơm áo gạo tiền và những mối quan hệ xung quanh. Ông anh mà tôi đã nhắc ở trên cũng đã có một tuổi trẻ nổi loạn ở Bắc Kinh. Nhưng những gì ông ý mang về chính là câu nói trên cùng với hình ảnh của những người lao động nghèo, những hàng quán vỉa hè, những chiếc màn thầu to bự cùng một cốc sữa nóng mỗi buổi sớm mai. Đó chính là cuộc sống, chính là nhịp thở, là sự xoay chuyển vận mệnh của mỗi người.
Nói đến sự vận động của cuộc sống, tôi lại nghĩ đến những người bạn của mình. Có những người ngày trước rất thân, y như “cơm với đũa” vậy. Ấy thế mà vì những hoàn cảnh, những lý do khác nhau khiến chúng tôi ít gặp nhau dần. Và rồi chẳng còn liên lạc. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi gặp lại nhau. Vẫn cái tên đó, vẫn con người đó nhưng dường như lại rất xa cách. Không chỉ họ, mà cả chính tôi, đôi bên đều bọc bên ngoài một lớp vỏ xù xì. Là điều gì đã khiến chúng ta trở nên như vậy. Chẳng phải chính là những sóng gió trong cuộc sống hay sao. Ai trong chúng ta rồi cũng phải trút bỏ dần sự ngây thơ để khoác lên mình một tấm áo giáp, một chiếc mặt nạ để đối mặt với thứ được gọi là số phận.
Quay trở lại với câu nói ở đầu bài viết, bản thân tôi cũng thuộc dạng thích thả trôi tâm hồn theo mây trời sau những giờ phút mệt mỏi vì công việc. Nếu có một thứ giúp tôi có thể bình tâm lại thì đó chính là ngắm hoàng hôn trên hồ Tây, bên tai vang lên những giai điệu quen thuộc của bài hát Hoàng Hôn:
“…Hoàng hôn từ từ bước về phía chân trời
Vẽ nên một đường ly biệt
Tình yêu dần trôi về màn đêm vĩnh hằng…”
Sau lưng là đường phố tấp nập giờ tan tầm, trước mắt là sự bình lặng của chiều tà. Còn tôi như đứng ở trên ranh giới của sự đối lập đó, chìm vào trong sự tĩnh lặng của riêng mình.
Ngày bé, mỗi khi nhìn lên bầu trời, tôi thường thử tưởng tượng bản thân có được võ công siêu phàm của nhân vật Nhiếp Phong trong bộ truyện Phong Vân. “Phong vô tướng, Vân vô thường” là câu nói để miêu tả về hai nhân vật chính Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân. Tác giả đã khéo léo dùng đặc tính của gió và mây để đưa vào tính cách, hành động của cả hai. Tôi trộm nghĩ, nếu sở hữu khinh công như của Phong, có thể ngả theo gió mà bay đi, bay đến chạm vào tầng mây đang được nhuộm hồng bởi ánh nắng cuối chiều, nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió lướt qua da thịt. Như vậy chẳng phải rất tuyệt sao.
Càng trưởng thành, những sự mơ mộng như vậy càng ít dần, số lần tôi nhìn lên bầu trời cũng tỉ lệ thuận với đó. Mỗi ngày mở mắt ra là công việc, đến tận đêm muộn vẫn là công việc. Guồng quay của cuộc sống ngày càng nhanh, không có khoảng nghỉ cho sự thả trôi tâm hồn. Thế nhưng, ở một khoảng thời gian nào đó trong ngày, tôi vẫn luôn cố gắng tìm cho mình một khoảng lặng, một thời khắc chỉ riêng mình với bầu trời trong đôi mắt.
Hehe, chị vẫn nhìn ngắm bầu trời mỗi ngày này.