Cuộc đời ai chẳng có những nuối tiếc...
Trên con sông thời gian, chiếc thuyền mang tên Trí nhớ vẫn đang không ngừng di chuyển. Hai người bạn Lý trí và Cảm xúc thay phiên nhau điều khiển, hướng con thuyền đến điểm cuối của hành trình.
Đây là chuyến đi của một đời người.
Từ lúc bắt đầu, Lý trí và Cảm xúc đều tích cực cùng nhau, hoặc luân phiên, tích trữ những hạt giống bài học để có thể dùng trên đường đi. Bên cạnh đó, cả hai cũng đều thu nhặt được một thứ gọi là "ký ức".
Hai người bạn đều ra sức kiếm thật nhiều ký ức, bất chấp là vui hay buồn. Bởi mỗi một ký ức đều gắn liền với một câu chuyện mà họ trải qua trên chuyến đi.
Dần dần, con thuyền càng đi càng chất chứa nhiều bài học, nhiều ký ức. Đến một ngày, có vẻ tốc độ cũng như sức chịu đựng của thuyền Trí nhớ đã đến giới hạn. Lý trí và Cảm xúc buộc phải bàn bạc với nhau nên làm thế nào để duy trì con thuyền. Phương án được đưa ra là lọc bớt ký ức, thả trôi chúng theo dòng sông về miền quên lãng.
Quá trình lọc bỏ diễn ra cũng có những lúc rất khó khăn để cả hai cùng thống nhất. Đôi khi, anh bạn Cảm xúc còn lén giấu bớt Ký ức trong rương cá nhân của mình, nhất quyết không chịu buông bỏ. Thế nên dù cho đã thả trôi khá nhiều ký ức, con thuyền vẫn không thể trở về như tốc độ ban đầu...
Con người mà, đâu phải lúc nào lý trí và cảm xúc cũng thống nhất đâu.
Tôi có một đứa bạn, là nữ. Cả hai học cùng cấp 2, ban đầu cũng không thân. Một phần vì tôi nghịch ngợm, nó lại thuộc diện xinh xắn, ngoan ngoãn. Hai đứa như kiểu mực đen viết trên giấy trắng vậy. Kiểu gì cũng không cùng một tone.
Ấy vậy mà sau khi tốt nghiệp THCS, nó với tôi lại trở thành đôi bạn thân cực thân. Đến nỗi mà những người xung quanh còn nghĩ chúng tôi là một đôi. Còn tôi, tôi biết điều đó là không thể.
Không phải là tôi chưa từng có tình cảm. Mà bởi vì nó luôn quan niệm: Bạn bè không thể trở thành người yêu. Tôi cũng rất tôn trọng suy nghĩ của nó. Từ sâu trong lòng tuy có chút thất vọng nhưng mỗi khi nó nói với tôi có người yêu, bản thân tôi luôn hy vọng nó có được hạnh phúc với đúng người.
Đời thì không như mơ. Mỗi cuộc tình của nó đều có kết thúc không mấy vui. Thậm chí, có lần vì muốn dứt "kẻ đeo bám", nó đã gọi tôi đi cùng để diễn vai "người yêu mới". Cảm xúc có chút lạ lùng, nhưng cũng hơi sợ vì nhỡ đâu đối tượng kia thiếu kiềm chế, vậy chẳng phải tôi gặp họa hay sao.
Ngày qua ngày, năm lại năm, tôi ra trường và đi làm. Khi có được tháng lương đầu tiên, ngoại trừ gia đình, nó là người tôi tặng quà đầu tiên. Nhưng cũng từ chính món quà,đó đã tạo nên sự hiểu nhầm, hình thành vách ngăn vô hình khiên tình bạn của tôi và nó vỡ vụn, không thể hàn gắn...
Cũng đã hơn 10 năm kể từ ngày tôi và nó cắt đứt mọi liên lạc. Lắm lúc tôi nghĩ cũng chẳng có gì. Thời gian mà, có ký ức nào chống lại được chứ. Thế nhưng người tôi nằm mơ thấy nhiều nhất lại là nó. Trong mơ, cả hai vẫn là những đứa trẻ với nhưng hồn nhiên, chân thành. Tỉnh giấc, điều đó tan biến.
Tôi vẫn thường đi qua nhà nó nhưng tôi biết nó không còn ở đó. Có lẽ đã chuyển ra ở riêng với gia đình nhỏ của mình. Thỉnh thoảng Facebook hay Zalo lại gợi ý kết bạn với nó. Tôi biết nó đã không còn chặn tôi nữa. Tận trong lòng, tôi cũng muốn có thể gắn lại tình bạn kia. Nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ, bởi thời điểm này, kể cả có bắt đầu lại thì những thứ đã mất là mất, tìm không thấy là không thấy...
Trên con sông thời gian, chiếc thuyền mang tên Trí nhớ vẫn đang không ngừng di chuyển. Hai người bạn Lý trí và Cảm xúc thay phiên nhau điều khiển, hướng con thuyền đến điểm cuối của hành trình.
Đây là chuyến đi của một đời người.
Từ lúc bắt đầu, Lý trí và Cảm xúc đều tích cực cùng nhau, hoặc luân phiên, tích trữ những hạt giống bài học để có thể dùng trên đường đi. Bên cạnh đó, cả hai cũng đều thu nhặt được một thứ gọi là "ký ức".
Hai người bạn đều ra sức kiếm thật nhiều ký ức, bất chấp là vui hay buồn. Bởi mỗi một ký ức đều gắn liền với một câu chuyện mà họ trải qua trên chuyến đi.
Dần dần, con thuyền càng đi càng chất chứa nhiều bài học, nhiều ký ức. Đến một ngày, có vẻ tốc độ cũng như sức chịu đựng của thuyền Trí nhớ đã đến giới hạn. Lý trí và Cảm xúc buộc phải bàn bạc với nhau nên làm thế nào để duy trì con thuyền. Phương án được đưa ra là lọc bớt ký ức, thả trôi chúng theo dòng sông về miền quên lãng.
Quá trình lọc bỏ diễn ra cũng có những lúc rất khó khăn để cả hai cùng thống nhất. Đôi khi, anh bạn Cảm xúc còn lén giấu bớt Ký ức trong rương cá nhân của mình, nhất quyết không chịu buông bỏ. Thế nên dù cho đã thả trôi khá nhiều ký ức, con thuyền vẫn không thể trở về như tốc độ ban đầu...
Con người mà, đâu phải lúc nào lý trí và cảm xúc cũng thống nhất đâu.
Tôi có một đứa bạn, là nữ. Cả hai học cùng cấp 2, ban đầu cũng không thân. Một phần vì tôi nghịch ngợm, nó lại thuộc diện xinh xắn, ngoan ngoãn. Hai đứa như kiểu mực đen viết trên giấy trắng vậy. Kiểu gì cũng không cùng một tone.
Ấy vậy mà sau khi tốt nghiệp THCS, nó với tôi lại trở thành đôi bạn thân cực thân. Đến nỗi mà những người xung quanh còn nghĩ chúng tôi là một đôi. Còn tôi, tôi biết điều đó là không thể.
Không phải là tôi chưa từng có tình cảm. Mà bởi vì nó luôn quan niệm: Bạn bè không thể trở thành người yêu. Tôi cũng rất tôn trọng suy nghĩ của nó. Từ sâu trong lòng tuy có chút thất vọng nhưng mỗi khi nó nói với tôi có người yêu, bản thân tôi luôn hy vọng nó có được hạnh phúc với đúng người.
Đời thì không như mơ. Mỗi cuộc tình của nó đều có kết thúc không mấy vui. Thậm chí, có lần vì muốn dứt "kẻ đeo bám", nó đã gọi tôi đi cùng để diễn vai "người yêu mới". Cảm xúc có chút lạ lùng, nhưng cũng hơi sợ vì nhỡ đâu đối tượng kia thiếu kiềm chế, vậy chẳng phải tôi gặp họa hay sao.
Ngày qua ngày, năm lại năm, tôi ra trường và đi làm. Khi có được tháng lương đầu tiên, ngoại trừ gia đình, nó là người tôi tặng quà đầu tiên. Nhưng cũng từ chính món quà,đó đã tạo nên sự hiểu nhầm, hình thành vách ngăn vô hình khiên tình bạn của tôi và nó vỡ vụn, không thể hàn gắn...
Cũng đã hơn 10 năm kể từ ngày tôi và nó cắt đứt mọi liên lạc. Lắm lúc tôi nghĩ cũng chẳng có gì. Thời gian mà, có ký ức nào chống lại được chứ. Thế nhưng người tôi nằm mơ thấy nhiều nhất lại là nó. Trong mơ, cả hai vẫn là những đứa trẻ với nhưng hồn nhiên, chân thành. Tỉnh giấc, điều đó tan biến.
Tôi vẫn thường đi qua nhà nó nhưng tôi biết nó không còn ở đó. Có lẽ đã chuyển ra ở riêng với gia đình nhỏ của mình. Thỉnh thoảng Facebook hay Zalo lại gợi ý kết bạn với nó. Tôi biết nó đã không còn chặn tôi nữa. Tận trong lòng, tôi cũng muốn có thể gắn lại tình bạn kia. Nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ, bởi thời điểm này, kể cả có bắt đầu lại thì những thứ đã mất là mất, tìm không thấy là không thấy...