Có những người đàn ông quay về… không phải vì còn yêu, mà vì biết bạn chưa đủ dũng khí để buông.
Họ trở lại – chẳng phải bằng sự hối lỗi,
Mà bằng niềm tin rằng bạn vẫn đứng yên nơi cũ, chờ họ như mọi lần.
Họ biết bạn còn yêu, nên mặc định bạn sẽ tha thứ.
Họ biết bạn yếu mềm, nên tin rằng vài câu ngọt ngào là đủ để níu bạn ở lại.
Họ quá rõ những vết thương bạn từng chấp nhận,
Và biến nó thành chiếc lưới an toàn – để quay về mỗi khi mệt mỏi, chán chường.
Bạn đã trở thành chỗ trú chân,
Không vì họ thật sự cần,
Mà vì họ chắc chắn rằng bạn… sẽ chẳng nỡ rời đi.
Mỗi lần bạn tha thứ, là một lần bạn đặt tình cảm lên trên lòng tự trọng.
Bạn sợ mất.
Bạn sợ trống trải.
Bạn sợ lặp lại nỗi đau…
Và chính những nỗi sợ đó đã xiềng bạn trong một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Nhưng phụ nữ à,
Bao giờ bạn mới chọn đứng dậy và bước đi – không vì giận, mà vì bạn đã quá đủ?
Bạn xứng đáng với một tình yêu không cần gồng mình níu giữ.
Một tình yêu không buộc bạn hy sinh chính mình để đổi lấy vài mảnh vụn quan tâm.
Một tình yêu không còn là thói quen và nước mắt.
Hãy nhớ:
Người đàn ông thật sự yêu bạn – sẽ không để bạn phải chọn giữa tình yêu và tự trọng.
Sự rời đi của bạn – không phải là thua cuộc,
Mà là bước đầu tiên trên hành trình trở về với chính mình.
Đừng để những kỷ niệm đã cũ trói bạn vào một hiện tại rỗng tuếch.
Buông kẻ không xứng – để mở lối cho người thực sự biết giữ.
Vì bạn sinh ra, không phải để đứng mãi nơi một người chẳng còn trân trọng sự hiện diện của bạn.
Họ trở lại – chẳng phải bằng sự hối lỗi,
Mà bằng niềm tin rằng bạn vẫn đứng yên nơi cũ, chờ họ như mọi lần.
Họ biết bạn còn yêu, nên mặc định bạn sẽ tha thứ.
Họ biết bạn yếu mềm, nên tin rằng vài câu ngọt ngào là đủ để níu bạn ở lại.
Họ quá rõ những vết thương bạn từng chấp nhận,
Và biến nó thành chiếc lưới an toàn – để quay về mỗi khi mệt mỏi, chán chường.
Bạn đã trở thành chỗ trú chân,
Không vì họ thật sự cần,
Mà vì họ chắc chắn rằng bạn… sẽ chẳng nỡ rời đi.
Mỗi lần bạn tha thứ, là một lần bạn đặt tình cảm lên trên lòng tự trọng.
Bạn sợ mất.
Bạn sợ trống trải.
Bạn sợ lặp lại nỗi đau…
Và chính những nỗi sợ đó đã xiềng bạn trong một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Nhưng phụ nữ à,
Bao giờ bạn mới chọn đứng dậy và bước đi – không vì giận, mà vì bạn đã quá đủ?
Bạn xứng đáng với một tình yêu không cần gồng mình níu giữ.
Một tình yêu không buộc bạn hy sinh chính mình để đổi lấy vài mảnh vụn quan tâm.
Một tình yêu không còn là thói quen và nước mắt.
Hãy nhớ:
Người đàn ông thật sự yêu bạn – sẽ không để bạn phải chọn giữa tình yêu và tự trọng.
Sự rời đi của bạn – không phải là thua cuộc,
Mà là bước đầu tiên trên hành trình trở về với chính mình.
Đừng để những kỷ niệm đã cũ trói bạn vào một hiện tại rỗng tuếch.
Buông kẻ không xứng – để mở lối cho người thực sự biết giữ.
Vì bạn sinh ra, không phải để đứng mãi nơi một người chẳng còn trân trọng sự hiện diện của bạn.