Joy Joy Joy
Cái tên này cũng đã đi với Joy cũng 6,7 năm rồi. Là một hôm thất tình buồn đời và muốn tự làm bản thân vui nên tìm mãi cũng được cái tên này. Nghe cũng cute, ngắn gọn. Hồi đó chẳng nghĩ đến sau này sẽ quen tây hay sống ở nước ngoài nên cái tên này cũng chỉ là tự gọi bản thân cho vui. Vậy mà không nghĩ giờ đây là cái tên mà mọi người gọi mình hằng ngày, là tương lai có thể là tên chính thức của chính mình. Là tự chính mình tạo nên một con người khác với một cái tên mới, một cuộc đời mới.
Bữa trước Joy đã viết bài về hồi trẻ ăn chơi ở Sài Gòn. Giờ có lẽ là viết về cuộc đời khi bước vào hôn nhân, trở thành một con người hoàn toàn khác. Đi từ một thiếu nữ ngây thơ, không biết gì đến một người trải qua đủ những thăng trầm.
Văn chương Joy khô khan, thay vào đó thích thể hiện qua hình ảnh và âm nhạc. Joy có thể không đẹp xuất sắc nhưng những bức ảnh này ghi lại những cảm xúc tại thời điểm đó. Giờ nhìn lại vẫn biết bản thân lúc đó đã trải qua những gì.
Quay ngược lại trước đó thì vẫn còn bay nhảy và mơ mộng thế này. Chắc ngồi đợi hoàng tử tới hay gì.
Để rồi sau đó rơi vào chuỗi thời gian trầm cảm, khủng hoảng, hoảng loạn. Nhưng vẫn bình tĩnh lắm. Chụp vài tấm cho vui. Sau sinh vài tháng vội vàng tìm lại những cái đầm hồi còn trẻ để mặc, không biết có vừa không, không biết mình có mập lên, có xấu hơn không. Trầm cảm giai đoạn 1.
Đầm đỏ. Cái đầm này gắn bó biết bao kỉ niệm xưa. Lúc mặc vừa vặn thấy cũng yên tâm phần nào. Mặc dù chỉ mặc xong rồi cởi ra, nhưng vẫn thấy vui.
Rồi thì bắt đầu thấy tự tin hơn nhưng cuộc sống con cái lại làm Joy quên đi bản thân. Quên đi tất cả những gì về bản thân mình. Joy là ai và đang làm gì với cuộc đời mình? Nhiều lúc bất lực khóc chẳng hiểu vì sao. Cũng chẳng có ai bên mình. Cứ một mình cô đơn tồn tại cho qua ngày tháng.
Có vẻ dần dần thích ảnh đen trắng. Cuộc sống chỉ có hai màu. Lạnh lùng, vô cảm. Mặc kệ đời. Cứ sống trong thế giới của riêng mình.
“ Wild girl”
Joy đã viết như vậy khi đăng tấm ảnh này. Tấm ảnh này cũng truyền đạt phần nhiều những gì về Joy. Đen trắng, gợi cảm, lạnh lùng, lì đòn, chẳng sợ gì. Mái tóc nuôi dài mặc dù chẳng còn chăm sóc. Phần bụng không còn săn chắc. Những vết rạn từ hồi sinh con. Tất cả đều hằn in lên cơ thể Joy. Nó là một phần cuộc sống của Joy.
Vẫn vậy. Không cảm xúc. Nhiều lúc trầm tư chẳng có suy nghĩ gì. Những câu chữ vô hồn, những hình ảnh vô hồn, trái tim trống rỗng. Cứ mải miết đi tìm một điều gì đó không có thực.
Dần dần cũng lấy lại cảm xúc. Muốn được hoang dại, gợi cảm như trước. Why not? Joy trước giờ chả ngại điều gì.
Một trong những tấm ảnh Joy thích nhất. She’s on fire.
Có lẽ kết thúc lại giai đoạn mẹ bỉm sữa này bằng một tấm hình cute, hồng hồng, dễ thương.
Old Joy was dead. She’s gone.
Bây giờ là một Joy mới. Joy đã được hồi sinh. Bắt đầu một chương mới của cuộc đời. Vẫn giữ một chút gì đó ngông cuồng của tuổi trẻ. Nhưng đằm thắm và lạnh lùng hơn. Không còn là người con gái đến từ vùng đất miền Trung nữa. Mà là một người phụ nữ sống ở xứ ngoại.
Muốn sống một cuộc sống êm đềm và yên bình từ ngày hôm nay. Nhưng cũng chả ngại phong ba bão táp. Muốn nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Yêu thương bản thân hơn.
Từ nay hãy gọi tôi là Joy, một người phụ nữ.
Cái tên này cũng đã đi với Joy cũng 6,7 năm rồi. Là một hôm thất tình buồn đời và muốn tự làm bản thân vui nên tìm mãi cũng được cái tên này. Nghe cũng cute, ngắn gọn. Hồi đó chẳng nghĩ đến sau này sẽ quen tây hay sống ở nước ngoài nên cái tên này cũng chỉ là tự gọi bản thân cho vui. Vậy mà không nghĩ giờ đây là cái tên mà mọi người gọi mình hằng ngày, là tương lai có thể là tên chính thức của chính mình. Là tự chính mình tạo nên một con người khác với một cái tên mới, một cuộc đời mới.
Bữa trước Joy đã viết bài về hồi trẻ ăn chơi ở Sài Gòn. Giờ có lẽ là viết về cuộc đời khi bước vào hôn nhân, trở thành một con người hoàn toàn khác. Đi từ một thiếu nữ ngây thơ, không biết gì đến một người trải qua đủ những thăng trầm.
Văn chương Joy khô khan, thay vào đó thích thể hiện qua hình ảnh và âm nhạc. Joy có thể không đẹp xuất sắc nhưng những bức ảnh này ghi lại những cảm xúc tại thời điểm đó. Giờ nhìn lại vẫn biết bản thân lúc đó đã trải qua những gì.
Quay ngược lại trước đó thì vẫn còn bay nhảy và mơ mộng thế này. Chắc ngồi đợi hoàng tử tới hay gì.
Để rồi sau đó rơi vào chuỗi thời gian trầm cảm, khủng hoảng, hoảng loạn. Nhưng vẫn bình tĩnh lắm. Chụp vài tấm cho vui. Sau sinh vài tháng vội vàng tìm lại những cái đầm hồi còn trẻ để mặc, không biết có vừa không, không biết mình có mập lên, có xấu hơn không. Trầm cảm giai đoạn 1.
Đầm đỏ. Cái đầm này gắn bó biết bao kỉ niệm xưa. Lúc mặc vừa vặn thấy cũng yên tâm phần nào. Mặc dù chỉ mặc xong rồi cởi ra, nhưng vẫn thấy vui.
Rồi thì bắt đầu thấy tự tin hơn nhưng cuộc sống con cái lại làm Joy quên đi bản thân. Quên đi tất cả những gì về bản thân mình. Joy là ai và đang làm gì với cuộc đời mình? Nhiều lúc bất lực khóc chẳng hiểu vì sao. Cũng chẳng có ai bên mình. Cứ một mình cô đơn tồn tại cho qua ngày tháng.
Có vẻ dần dần thích ảnh đen trắng. Cuộc sống chỉ có hai màu. Lạnh lùng, vô cảm. Mặc kệ đời. Cứ sống trong thế giới của riêng mình.
“ Wild girl”
Joy đã viết như vậy khi đăng tấm ảnh này. Tấm ảnh này cũng truyền đạt phần nhiều những gì về Joy. Đen trắng, gợi cảm, lạnh lùng, lì đòn, chẳng sợ gì. Mái tóc nuôi dài mặc dù chẳng còn chăm sóc. Phần bụng không còn săn chắc. Những vết rạn từ hồi sinh con. Tất cả đều hằn in lên cơ thể Joy. Nó là một phần cuộc sống của Joy.
Vẫn vậy. Không cảm xúc. Nhiều lúc trầm tư chẳng có suy nghĩ gì. Những câu chữ vô hồn, những hình ảnh vô hồn, trái tim trống rỗng. Cứ mải miết đi tìm một điều gì đó không có thực.
Dần dần cũng lấy lại cảm xúc. Muốn được hoang dại, gợi cảm như trước. Why not? Joy trước giờ chả ngại điều gì.
Một trong những tấm ảnh Joy thích nhất. She’s on fire.
Có lẽ kết thúc lại giai đoạn mẹ bỉm sữa này bằng một tấm hình cute, hồng hồng, dễ thương.
Old Joy was dead. She’s gone.
Bây giờ là một Joy mới. Joy đã được hồi sinh. Bắt đầu một chương mới của cuộc đời. Vẫn giữ một chút gì đó ngông cuồng của tuổi trẻ. Nhưng đằm thắm và lạnh lùng hơn. Không còn là người con gái đến từ vùng đất miền Trung nữa. Mà là một người phụ nữ sống ở xứ ngoại.
Muốn sống một cuộc sống êm đềm và yên bình từ ngày hôm nay. Nhưng cũng chả ngại phong ba bão táp. Muốn nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Yêu thương bản thân hơn.
Từ nay hãy gọi tôi là Joy, một người phụ nữ.