Chương 2
Nhà họ Lâm rộng lớn ngày nào giờ chỉ còn lại “Lâm Tuấn Kiệt” và chị gái của anh, Lâm Uyển Nhi.
Lâm Uyển Nhi lớn hơn “Lâm Tuấn Kiệt” tới ba tuổi.
Với cậu em trai của mình, Lâm Uyển Nhi luôn yêu thương hết mực.
Lâm Uyển Nhi có trí thông minh vượt trội, năm 15 tuổi đã thi đỗ vào Đại học Harvard ở Mỹ.
Nhưng khi nhà họ Lâm tan cửa nát nhà, cô kiên quyết bỏ học giữa chừng, từ Harvard trở về Sài Gòn để chăm sóc “Lâm Tuấn Kiệt” – cậu em trai ốm yếu, cô đơn không nơi nương tựa.
Để nuôi sống cả hai, Lâm Uyển Nhi phải đi làm, nhận công việc dạy học ở một trường mẫu giáo gần nhà.
Dẫu gia cảnh sa sút, cô vẫn kiên quyết để “Lâm Tuấn Kiệt” tiếp tục học ở ngôi trường cũ – trường trung học tư thục nổi tiếng Sài Gòn, trường trung học cơ sở Phú Nhuận.
Hai năm qua, Lâm Uyển Nhi chăm sóc em trai từng li từng tí một, không để em trai thiệt thòi một thứ gì. Dù công việc bận rộn, cô vẫn đều đặn đưa đón anh đi học, mang cơm cho anh, dù mưa gió cũng chẳng ngại.
“Lâm Tuấn Kiệt” trong lòng vô cùng kính trọng người chị này.
Nhưng ba ngày trước, vào một buổi chiều tối, “Lâm Tuấn Kiệt” bị một tên cướp bịt mặt tấn công gần trường. Trong lúc chống cự, đầu anh đập mạnh vào tường. Thân thể vốn đã gầy yếu, anh ngất xỉu ngay tại chỗ.
Và chính vì thế, anh mới bị Lâm Tuấn Kiệt ngày nay nhập hồn.
Lâm Tuấn Kiệt nhặt khung ảnh trên bàn, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt kính, ánh mắt dán chặt vào bức ảnh chụp cả gia đình năm người:
Ở giữa là ông nội Lâm Đình Viễn, dáng vẻ hiền từ, tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn tráng kiện, đôi mắt sáng ngời.
Lâm Quốc Hùng đứng bên phải ông nội, nở nụ cười nhẹ, gương mặt tuấn tú đầy phong độ.
Mẹ Song Tuyết nép bên chồng, nụ cười dịu dàng, tay phải nắm tay Lâm Tuấn Kiệt nhỏ bé.
Chị Lâm Uyển Nhi đứng bên trái ông nội, như một đóa sen trắng tinh khôi, cao quý thanh tao, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Còn “Lâm Tuấn Kiệt” thì bám trên lưng ông nội, tuy nhỏ bé gầy gò nhưng trông thật ngây thơ đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn cưng chiều.
Bức ảnh ngập tràn hơi ấm gia đình, như một giấc mơ đẹp mà giờ đây đã vỡ tan.
“Ai…”
Tuấn Kiệt thở dài, lắc mạnh đầu để xua đi cơn hỗn loạn trong tâm trí. Ký ức của hai con người— anh và “Tuấn Kiệt cũ” —vẫn đang đan xen, khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung. Những mảnh vỡ ký ức lướt qua, lúc là hình ảnh gia đình hạnh phúc, lúc là cảnh anh lang thang giữa Sài Gòn năm 2012, bị đời vùi dập, ánh mắt khinh miệt của người đời như mũi dao đâm vào tim.
Chuyện xảy ra với gia đình này thật khiến người ta kinh ngạc và xót xa. Là một kẻ ngoài cuộc, Lâm Tuấn Kiệt cũng không khỏi cảm thấy buồn bã trước sự vô thường của cuộc đời.
Nhìn bức ảnh, suy nghĩ của anh bất giác trôi về kiếp trước – những ngày bôn ba xã hội, liên tục bị từ chối, không dám về nhà, chịu đủ khinh miệt, lang thang khắp chốn, không nơi nương tựa, gần như tuyệt vọng.
Lúc này, dù là một kẻ mặt dày như Lâm Tuấn Kiệt, sâu trong lòng anh vẫn không khỏi dâng lên chút áy náy khi được xuyên không – một điều may mắn hiếm có.
Nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, cảm giác mát lạnh từ mặt kính kích thích da tay, anh lẩm bẩm một mình: “Tôi có thể làm gì cho các người đây?…”
Ngừng một lát, anh tự giễu mà cười: “Có lẽ, điều duy nhất tôi có thể làm là sống thật tốt, hoặc thêm vào đó, là khôi phục lại ánh hào quang xưa của nhà họ Lâm!”
…
Mở cửa bước ra, một luồng gió mát lạnh ùa vào mặt, khiến Tuấn Kiệt như tỉnh cả người. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng dìm mọi cảm xúc về gia đình “Tuấn Kiệt cũ” xuống đáy lòng. Chuyện đã qua thì chẳng thể thay đổi, giờ là lúc sống cho hiện tại. Anh bước ra ngoài, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Trong phòng khách, trên chiếc ghế gỗ mun cũ kỹ, một cô gái tóc dài đang ngồi đọc sách. Cô mặc áo dài trắng tinh, mái tóc đen óng mượt buông xõa, tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy đã ố vàng. Dáng vẻ cô tĩnh lặng, dịu dàng, như một bức tranh thủy mặc. “Mắt biếc như hồ thu, nụ cười tựa ánh trăng.”
Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng cô in lên tường, mảnh mai, uyển chuyển. Chiếc áo dài ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại như cành liễu. Tóc dài chấm lưng, phủ lên lớp vải trắng tinh khôi, tạo cảm giác vừa thanh tao vừa mê hoặc.
“Dáng nàng tựa chim hồng giật mình bay, uyển chuyển như rồng lượn, rực rỡ như cúc thu, tươi thắm như tùng xuân. Nàng tựa áng mây che trăng rằm, phiêu diêu như gió cuốn tuyết bay. Nhìn xa, nàng sáng ngời như mặt trời mọc trên ráng sớm. Lại gần, nàng rạng rỡ như hoa sen nở giữa làn nước biếc. Dáng người đậm nhạt vừa vặn, cao thấp hài hòa. Vai như gọt tỉa, eo tựa lụa cuốn. Cổ thon dài, da trắng ngần lộ ra, thơm ngát tự nhiên, chẳng cần son phấn. Tóc mây vấn cao, lông mày cong nối dài, môi son rạng rỡ, răng ngọc lấp lánh. Đôi mắt sáng long lanh, má lúm đồng tiền duyên dáng, dung nhan kiều diễm, thần thái điềm tĩnh. Dịu dàng quyến rũ, mê hoặc trong từng lời nói.”
Cô mặc chiếc váy dài trắng tinh, vạt váy kéo lê trên sàn, thắt lưng buộc dải lụa đen điểm ren, vòng eo mềm mại mảnh mai như không xương, bị mái tóc đen dài phủ xuống đè nặng. Dưới lớp váy trắng tinh khôi ấy ẩn hiện đôi chân thon dài tuyệt mỹ.
Khi ánh mắt Tuấn Kiệt vô tình lướt xuống đôi chân cô, anh như bị sét đánh. Đôi chân ấy… trời ơi, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở!
Bàn chân nhỏ nhắn, trắng muốt như ngọc, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Từng đường nét mượt mà, không thừa không thiếu, như được tạc từ ngà voi. Gót chân hồng hào, cong cong mềm mại, phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Mỗi ngón chân thon dài, mịn màng, đỏ hồng như cánh hoa đào, khẽ cong lên, tựa như đang mời gọi. Một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào tỏa ra, khiến tim Tuấn Kiệt đập thình thịch.
Anh đứng đó, mắt dán chặt vào đôi chân ấy, trong đầu bất giác hiện lên những ý nghĩ táo bạo. Anh muốn quỳ xuống, nâng niu đôi chân ấy, vuốt ve, hôn lên từng ngón, để cảm nhận sự mềm mại, ấm áp ấy trong lòng bàn tay. Cả cơ thể anh như nóng ran, một luồng dục vọng trỗi dậy, khiến anh chỉ muốn lao tới, ôm lấy cô, chiếm lấy cô ngay lập tức…