Chương 26: Sự báo thù của Nguyễn Ngọc Ngạn (6).
Chuyến bay MH-370 của hãng hàng không Malaysia khởi hành đến Bắc Kinh vào lúc 0 giờ ngày 8/3/2014 đã đi vào lịch sử như là một sự kiện bí ẩn nhất từ trước đến giờ. Sau một cái chớp mắt, chiếc máy bay đã hoàn toàn biến mất, không ai có thể tìm thấy tung tích của chiếc máy bay, lẫn hành khách đi trên nó ở nơi nào nữa. Những người thân của những người đi trên chiếc máy bay này tin rằng ngày nào chưa tìm được xác thì họ vẫn còn tia hy vọng rằng những người bị mất tích vẫn còn sống và sẽ quay trở về..
Họ đã đúng về việc những người đi trên máy bay còn sống, nhưng quay về thì không. Bởi vì tất cả những người đó đã được đưa về quá khứ 13 năm về trước. Mỗi người đều bị kỹ thuật “nhập xác” của người ngoài hành tinh Oriontak ghi đè lên những người tương ứng của thế giới song song này và được gọi là “người tái định cư”. Riêng những em bé chưa được sinh ra thì sẽ được cho đầu thai vào một gia đình bất kỳ, nhưng vẫn được quyền giữ nguyên ký ức.
Người ngoài hành tinh sẽ “tiêu diệt” những người “tái định cư” nào cố ý làm thay đổi lịch sử vốn có của nhân loại, không được làm những ngành nghề có thể tác động đến thế giới như chính trị gia và nhà khoa học. Tuy nhiên những “ngã rẽ” trong cuộc sống từ việc biết trước tương lai là điều không thể tránh khỏi và được chấp nhận. Việc làm sống ai đó lại nhờ biết trước tương lai sẽ bị hình phạt “vô sinh”.
Tôi đang ở học kỳ hai của năm nhất cao đẳng. Tôi là sinh viên gần như là học giỏi thứ hai, thứ ba trong lớp bởi vì có được kiến thức từ tương lai, và cũng vì mặt bằng chung của sinh viên trường tôi khá thấp.
Bạn Song Nhi hôm nay xuống gặp tôi hỏi về một câu bài tập tiếng Anh khó, sau đó ”nhân tiện” lại hỏi tôi có nick Yahoo không để kết bạn. Điều này không xảy ra ở thời gian cũ, lúc đó chính tôi là người chủ động theo đuổi Song Nhi. Tôi biết trước kết cục không mấy vui của mối quan hệ này. Nên nhẹ nhàng nói tôi “không chơi” Yahoo.
Trong năm sau, Song Nhi được người quen giới thiệu vào làm công ty. Sau đó bị ông giám đốc 35 tuổi tăm tia và cưới luôn. Tôi sẽ không phí thời gian cho một mối quan hệ vô ích.
Trong thời gian quá khứ này một phần khá là chán nhưng một phần cũng thú vị. Chán ở chỗ xung quanh tôi đều là công nghệ cũ, phim ảnh cũ, phố xá, nhà cửa cũ, đến game tôi chơi trên máy tính cũng là game cổ nhưng lại là những thứ tiên tiến nhất của người đương thời. Cái thú vị là tôi có thể sửa được những sai lầm trong quá khứ, chủ động trong cuộc sống hơn, tạo dựng nhiều mối quan hệ mới, biết được cái gì là ngã “rẽ mới” mà trước đây tôi bỏ lỡ. Tôi sẽ tận dụng thời gian thật tốt, không để lãng phí hay bỏ lỡ bất cứ điều gì sẵn sàng cho một tương lai rực rỡ hơn.
Nói về “ngã rẽ” thì khác biệt lớn nhất là tôi “quen” được với Trần Cao Kỳ Duyên bồ của thằng Nguyễn Ngọc Ngạn “trùm du côn” của trường tôi.
Một hôm đang đi trên hành lang trường trong giờ giải lao tôi vô tình gặp Kỳ Duyên đi cùng một nữ bạn học theo chiều ngược lại. Mắt vừa chạm nhau, tim tôi lại đập nhanh, trong khi đó Duyên thì rất bình tĩnh, cười nhẹ. Khi vừa bước qua nhau thì Duyên làm rớt bịch khăn giấy, nhưng không biết vẫn bước đi tới.
Tôi nhìn thấy bèn quay lại nhặt lên và kêu “Bạn gì ấy ơi ! Bạn làm rơi bịch khăn giấy này.”
Thì Kỳ Duyên dừng lại, quay người lại nhìn tôi. Khi tôi đưa bịch khăn giấy, không hiểu do vô tình hay cố ý Duyên chụp vào ngón tay tôi, da thịt chạm nhau, bàn tay ngọc ngà ấm áp của Duyên làm tôi chết sững.
“Duyên cám ơn nha.”
“À, không có gì đâu.” tôi trả lời.
Duyên thấy thế bèn nở một nụ cười “Mình gặp nhau lần này lần thứ tư rồi nhỉ? Bạn tên là gì?”
“Ơ… mình… mình tên là Đoàn Chí Bình. Còn Duyên… ủa lộn còn bạn.” (Tôi lộ tẩy rằng tôi đã biết tên của Duyên mà còn hỏi, tôi cảm thấy hơi quê).
“Ủa, biết tên người ta rồi còn hỏi, điều tra cũng kỹ quá ha.”
“Ơ, vậy à? haha, hihi” tôi gượng cười
(tôi rõ ràng chỉ muốn tình dục hơn là tình yêu với Duyên, nhưng rõ ràng sức hút từ Duyên khiến tôi không thể ngăn được)
Hai cô gái gật đầu chào tôi rồi đi, để lại tôi cứ lâng lâng nhớ về cái chạm da thịt của bàn tay ấm áp của Kỳ Duyên. Tôi giá như tôi được cầm, hôn hàng trăm hàng nghìn cái vào bàn tay ấy cũng được.
Bỗng hình ảnh thằng Ngọc Ngạn với cặp kính cận xuất hiện trong đầu làm tôi khựng lại. Tôi nghĩ, mình thật điên rồ quá, tranh giành hoa đã có chủ, hơn nữa lại còn là bồ của thằng du côn có tiếng của trường. muốn rước họa vào thân hay gì? Kỳ Duyên có cái gì đó thật nguy hiểm nhưng mà cũng thật cuốn hút.
—------
Một ngày của tôi bắt đầu bằng việc đi học sáng, chiều, đi dạy thêm gia sư tiếng Anh vào buổi tối từ thứ 2 đến thứ 7, Chủ Nhật nghỉ.
Hôm nay tối thứ bảy, dạy xong về nhà bật máy tính lên, chiếc PC tôi tự lắp ráp bằng tiền làm ra của chính mình, Pentium 4, Ram 1 GB chạy Window XP cùng cái màn hình lồi CRT vuông.
Tôi vào các diễn đàn chia sẻ ăn chơi đang thịnh hành của thời điểm này là Bác Ba Phi, Mốc Xì, Tuổi Trẻ Quậy để tìm kiếm thông tin. Lúc này họ chia sẻ phần nhiều là các quán cafe “Vú” đèn mờ ở ngoại ô thành phố. Mấy cái này ngày xưa tôi đã đi chán chê rồi. Cứ kêu một ly cà phê thì sau đó sẽ có một em gái đến ngồi lên đùi, xin tiền tip để được mò vú trong 5 phút. Tuỳ quán thì sẽ có sục ku (handjob) nhưng tiền sẽ cao hơn.
Tôi nhìn những bài post review các quán cafe, hớt tóc, mát xa xưa cũ mà ngày trước tôi tham gia hăng hái post bài. Bỗng cười thầm một mình.
Có mấy bài như “Cảnh báo sụp hầm mát xa Anh Đào”, “thất vọng số 31 MX Thuỷ Linh”, “Chuột bạch em Hải ở cà phê Thiên Thai”, “Tuyệt vời em Linh số 9 MX Festival”...
Đọc mãi cũng thấy thèm, độ tuổi tôi hiện tại là 20 nên nhu cầu sinh lý cũng khá cao. Thấy có một mục là “Review massage BJ Ngọc Châu ở Tân Bình” nghĩ đến được thổi kèn thì đã “nứng” hết cả người thấy nó giới thiệu có mấy bé sô 10, 20 đẹp làm sướng. Tôi quyết định sáng hôm sau lên đường khám phá.
Vì thời điểm này chưa có Google map để định vị, nên tôi phải dùng bản đồ giấy, tôi cẩn thận viết lại tên từng con đường, ngã rẽ sẽ đi qua. Cuối cùng cũng tới nơi, đó là một tiệm mát xa nằm trong hẻm. Dắt xe vào trong nhà tôi đến bàn tiếp tân, thì thấy một người đàn ông đô con lực lưỡng, búi tóc đuôi ngựa, mặt trắng, thoa son, có hàng râu mép. Tôi biết ngay là dân pê đê.
Tôi lịch sự hỏi, “Còn phòng không anh?”
“Anh tới mát xa hả? Đợi Long kiểm tra xíu nha.”
Tên tiếp tân “đô con” nhưng giọng nói thì éo éo làm tôi sởn gai ốc.
“Còn anh. mà phòng thường hết trơn rồi, anh đi phòng VIP nha anh.”
Ngày xưa tôi đi Massage cũng nhiều nên biết, phòng VIP giá đã cao mà, tiền tip cũng cao theo tương ứng, nên tôi nhăn mặt.
“Hả? thôi không đi phòng VIP đâu, mắc tiền lắm.”
Thằng cha tiếp tân pê đê có tên là Long, nhìn tôi cười cười rồi nói, “Vậy anh ngồi ghế đợi xíu nha, có phòng em kêu anh.”
“Ừ ok, một hồi kêu bé số 10 với 20 dùm nhe anh.”
Tôi móc con điện thoại Nokia 1100 trắng đen ra chơi trò “rắn săn mồi” để giết thời gian.
Đợi được 5 phút thì ông quản lý Long nói, “Chắc còn đợi lâu đó, hay là anh vô toa lét em điều nhân viên vô thư giãn cho anh được không?”
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, “có vụ này nữa hả? vậy tính giá vé nhiêu?”
“Phòng thường 150k, phòng toa lét lấy 50k thôi anh.”
Tôi lưỡng lự, đàng nào cũng tới đây vì BJ thôi chứ có muốn mát xa mát gần gì đâu, vào toa lét được "thổi" đứng chắc còn phê hơn. Phòng thường nếu tính trọn gói cũng 450k, giờ được giảm 100k tội gì không vào.
Tôi nói “Ok, nhớ kêu em 10 hoặc 20 cho anh nhe.”
“Số 10 với 20 hôm nay nghỉ rồi anh, để có gì em gọi bé nhiệt tình cho anh nha.”
Tôi hơi hụt hẫng, nhưng thôi sao cũng được. Thằng Long pê đê dẫn tôi vào nhà vệ sinh một bồn cầu để đợi.
Tôi kéo nắp bồn cầu xuống để ngồi đợi, đợi cũng tầm 10 phút, nghe tiếng mở cửa tôi tưởng đào vào, ai ngờ thằng Long pê đê bước vào. Tôi nghĩ nó vào đi vệ sinh nên đứng lên nhường chỗ cho nó đái.
Thằng Long đái xong, đến chỗ bồn nước rửa tay và nói với tôi “Anh đợi xíu nha.”
Tôi gật đầu, chúi mắt vào màn hình điện thoại chơi “rắn săn mồi.”
Thằng Long tới chỗ tôi rồi ngồi xuống, - ROẸT - nó kéo phẹc ma tuya của tôi xuống.
Tôi bất ngờ, ngừng chơi game và hỏi “Ủa anh làm gì vậy? Đào đâu?”
Nó trả lời, “Thì bú cu đó anh, phòng giá 50k thì chỉ có em phục vụ thôi.”
Tôi trợn tròn mắt, nhưng ráng kìm lại cơn tức giận như bị mắc lừa. Tôi tự nhủ thôi lỡ phóng lao rồi đi theo lao vậy.
Tôi nói "Lỡ rồi làm cũng được, mà anh lấy khăn che mặt lại được không vậy?”
“Anh nói gì vậy? Anh mà đòi hỏi quá đáng là tôi la lên đó nha.” thằng Long nói
Tôi nói “Anh che mặt lại dùm tôi đi, cùng lắm hồi tôi típ anh 50k nữa tròn 100k”
“Giỡn hả anh, gì mà 100k, em là thuần trinh mỹ nữ đó. Ít nhất cũng phải 300k.”
“Trời đất, 300k. Bộ ăn cướp hả mậy?” tôi la toáng lên.
“Đúng vậy là ăn cướp đây.” nó rút ra một con dao rọc giấy, đẩy tôi vào sát tường và dí dao vào tôi và nói.
“Một hồi tao bú xong mà không trả tiền thì tao cắt con cu mày để lại trừ.”
Tôi hoảng hồn vì nhận ra đây là cái bẫy. Tôi vội nghĩ ra một cách.
Tôi bất ngờ vỗ tay một cái chát trước mặt thằng Long, nó bất ngờ không hiểu chuyện gì, thì tôi hụp người xuống quặp hai tay vào hai chân nó rồi đẩy tới trước. Đây là một chiêu vật ngã của MMA. Nó ngã ngữa ngay lập tức. Tôi vội leo lên người nó, khống chế tay cầm dao, và đấm tới tấp vào mặt nó - BỐP BỐP BỐP - dùng những đòn chỏ mạnh nhất giáng xuống vào mặt nó - BỐP BỐP BỐP - tôi giằng được cây dao và quăng ra một góc phòng.
Thằng Long Pê Đê mặt đầy máu, nhưng do tập tạ cực mạnh, nó vùng dậy lật ngã tôi. Tôi định chạy ra cửa, nhưng nó đã kịp nắm một chân tôi lại.
“Em giỡn tí mà anh đánh em ghê vậy? Ở lại đi em bú đàng hoàng cho, miễn phí luôn.”
“Mày đúng là cái thằng biến thái.” tôi cố giật mạnh chân lại, bỏ lại chiếc dép và chạy ù ra cửa.
Tôi chạy ra ngoài thì gặp một con nhỏ tiếp tân khác, và nói tính tiền dùm anh đi. Mặc dù đang bức xúc, nhưng để tránh rắc rối tôi nên trả tiền đàng hoàng.
Con nhỏ tiếp tân hỏi, “Ủa vé phòng toa lét là sao anh? Ở đây chỉ có vé phòng thường với phòng VIP thôi mà?”
Tôi mới ngạc nhiên hỏi lại, “Ủa chứ anh Long hồi nãy kêu anh lấy vé phòng toa lét kêu nhân viên xuống phục vụ mà.”
“Vậy hả? để em gọi cho anh Long hỏi thử.” con tiếp tân nói.
Tôi nổi sùng máu, thì ra là tôi đã bị thằng Long pê đê lừa.
Bỗng lúc đó thằng Long pê đê từ bên trong đi ra, cái miệng đầy máu vì những đòn đánh địa chiến của tôi. Nhưng nó vẫn còn cười được. “Nhi, được rồi thôi để anh đi đi.” - “Nãy em giỡn tí xíu mà anh làm gì căng quá.” nó nói tiếp.
“À, dạ dạ” con nhỏ tiếp tân nói “Vậy anh đi được rồi đó anh.”
Tôi đi ra lấy xe rồi vội lên vọt thẳng, tự nhũ không bao giờ trở lại cái chỗ bệnh hoạn này nữa. Tôi về ấm ức về đến nhà lên diễn đàn xem kỹ lại các bình luận, thì mới biết ở quán đó có thằng chủ Long pê đê biến thái, hay gạ gẫm trai trẻ. Trước tôi cũng có mấy vụ, nó rình khách tắm trong phòng tắm hơi. Từ sau sự kiện này tôi không dám đi các quán mát xa nào nữa trong một thời gian dài.
—-----
Sau hơn một tháng dưỡng thương, thằng Nguyễn Ngọc Ngạn đã vào trường học lại. Vừa thấy thằng Ngạn thằng Nguyễn Rê Mon liền thông báo cho đàn anh lớp trên của nó là thằng Fujiko Fujio một tên lưu manh nổi tiếng có cha là người Nhật mẹ là người Việt. Nó muốn tranh thủ thằng Ngạn còn yếu để trả thù trận thua đau lúc trước.
(còn tiếp)