fb68
68 game bài
Đây là một bộ truyện được lấy cảm hứng từ 2 bộ truyện của tác giả 69deluxe là "Hoán mệnh" và "Dòng máu đen". Sẽ là một bộ truyện dài tập, nhiều chương, mình sẽ cố gắng lên đều ít nhất 1 tuần 5 chương để mọi người thưởng thức.
- Truyện có nhắc đến vài yếu tố lịch sử văn hóa địa lý.....Để tránh xúc phạm đến các vị vua, các vị anh hùng dân tộc thời phong kiến và hiện đại, nên mình sẽ bịa ra hoặc cải tiến cho khác đi. Tất cả đều là sự việc, sự kiện, địa danh... không có thật. Vui lòng chỉ đọc và thưởng thức, đừng bắt bẻ lỗi sai về những vấn đề lịch sử, văn hóa....
- Truyện này mình viết trước truyện "Bố Chồng Lạnh Lùng" nên mấy bác đừng thắc mắc sao mình có thời gian viết truyện này mà không tập trung hoàn thiện cho xong truyện kia nhé.


Xin cảm ơn!
 
Chương 1

Trên bầu trời xanh thẳm như ngọc lưu ly quý giá, không một gợn mây, những hạt mưa nhỏ li ti như liễu rụng nhẹ nhàng rơi xuống từ không trung, thấm đẫm cây cối và mặt đất bốn phương.
Cỏ xanh mướt và lá cây được mưa tưới tắm, lấp lánh ánh sáng xanh nhàn nhạt đầy mê hoặc.
Trên những cây liễu cao lớn, vài con ve sầu khẽ cất tiếng kêu đứt quãng, “ve ve, ve ve!” rồi bất chợt vỗ cánh, bay từ cành này sang cành khác.
Cơn mưa này, có lẽ sẽ mang lại chút mát mẻ cho cái nóng oi ả của Sài Gòn chăng?
Tiếc thay, khung cảnh hiếm có ấy lại chẳng hề lọt vào mắt Lâm Tuấn Kiệt.

Đứng trước cửa sổ, ánh mắt anh lạc lõng nhìn ra ngoài, thật lâu sau mới sực tỉnh, liếc sang cuốn lịch để bàn bên cạnh. Trên đó ghi rõ: ngày 12 tháng 8 năm 1991.
Một con số bình thường, nhưng với Lâm Tuấn Kiệt, nó lại chói mắt đến lạ. Bởi lẽ, chỉ vài ngày trước thôi, anh còn đang sống ở năm 2012 cơ mà!
Ừ, đúng vậy, tình cảnh của Lâm Tuấn Kiệt thường được người ta gọi bằng một từ: xuyên không.

Nhìn cuốn lịch, ánh mắt anh phức tạp khó tả, gương mặt hiện lên muôn vàn cảm xúc – vui buồn lẫn lộn, kỳ lạ đến quỷ dị.
Thở dài một tiếng, anh ngã người xuống chiếc ghế trông đã thấy êm ái, đôi mắt vô hồn ngắm trần nhà trắng tinh, lòng ngập tràn suy nghĩ.

Trước khi xuyên không, Lâm Tuấn Kiệt đã 26 tuổi, tốt nghiệp khoa đạo diễn của Học viện Nghệ thuật Điện ảnh hàng đầu Việt Nam được hai năm. Nhưng anh chẳng có chút danh tiếng nào, mãi chỉ là một kẻ vô danh trong giới, ở phim trường gần như chẳng khác gì chân sai vặt.
Suốt bốn năm đại học, anh chăm chỉ học hành, ngày nào cũng ngập đầu trong thư viện, đến nỗi tốt nghiệp rồi vẫn chưa từng có bạn gái. Nhưng đời mà, đâu phải cứ nỗ lực là sẽ được đền đáp.

Cha mẹ Lâm Tuấn Kiệt là những nông dân chân chất, nhà nghèo rớt mồng tơi.
Anh chẳng có lối tắt nào, chỉ biết dựa vào chính mình để vươn lên.
Mới ra trường, chẳng danh tiếng, chẳng quan hệ, chẳng ai dám mời anh làm phim.
Mỗi lần ôm hy vọng gõ cửa các công ty điện ảnh, các đạo diễn lớn để tự giới thiệu, anh đều bị từ chối phũ phàng. Lâu dần, chí lớn của Lâm Tuấn Kiệt cũng bị mài mòn gần cạn.
Gần hai năm sau tốt nghiệp, anh đã sớm nguội lạnh, nhưng lại chẳng dám về quê. Năm xưa, khi anh đỗ đại học danh tiếng, cha mẹ anh từng là niềm ngưỡng mộ của cả làng. Giờ đây, tay trắng trở về, anh thật sự không chịu nổi nỗi nhục ấy.

Anh một mình lang thang như hồn ma, phiêu bạt giữa những tòa cao ốc chọc trời và ánh đèn đô thị rực rỡ của Sài Gòn.
Thành phố rộng lớn là thế, nhưng chẳng có góc nào dung chứa nổi anh!
Để sống sót, anh từng ngủ vỉa hè, làm đủ thứ nghề: đánh máy, giao thư, quét dọn, thậm chí cùng đám công nhân nhập cư đi làm phụ hồ ở công trường!
Dù đã sống ở đây suốt sáu năm, anh vẫn như một kẻ qua đường lạc lõng.
Anh mãi không quên được những ánh mắt khinh miệt và lạnh lùng của người bản địa mỗi lần nhìn mình!

Chớp mắt, Lâm Tuấn Kiệt đã 26 tuổi, sắp bước sang đầu ba. Dù chịu đủ khổ cực, dù nhân phẩm bị chà đạp, anh vẫn giữ nguyên khát vọng ban đầu ấy.
Anh tin rằng, người có ước mơ thì mãi mãi không già!

Trong một lần tình cờ, anh phát hiện ra một con đường làm giàu: trộm mộ!
Dù biết đó là phạm pháp và đầy rủi ro, nhưng để nhanh chóng có vốn thực hiện giấc mơ, Lâm Tuấn Kiệt vẫn quyết liều mình.
Vào một đêm tối trời gió lớn, anh lén lút một mình mò đến một ngôi mộ cổ mà anh vô tình phát hiện trong chuyến du lịch trước đây.

Có lẽ ông trời có mắt, hay vận may của anh đã đến. Sau khi vượt qua bao nguy hiểm trong hang sâu, anh kinh ngạc phát hiện ra ngôi mộ này thuộc về Vua Trịnh – vị vua khai sinh dân tộc cách đây năm nghìn năm!
Hơn nữa, trong quan tài đá của Vua Trịnh, anh còn tìm thấy hai cuốn sách cổ: Kinh Thánh Trịnh và Thái Thượng Đan Kinh.
Ai cũng biết, Vua Trịnh từng “ngự” hàng ngàn mỹ nữ trong trăm ngày trước khi thăng thiên. Hai cuốn sách này chính là bảo vật tối thượng về tu luyện và luyện đan mà ngài để lại.

Trước khi trộm mộ, Lâm Tuấn Kiệt đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu liên quan. Anh biết những cuốn sách cổ chôn vùi gần năm nghìn năm như thế này, nếu mang ra ngoài gặp không khí sẽ nhanh chóng tan biến.
Để đề phòng, anh kìm nén sự phấn khích trong lòng, bắt đầu tập trung ghi nhớ hai cuốn sách…

Nhưng ngay khi anh vừa thuộc lòng cả hai, đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội. Tường đá trong mật thất nứt toác chằng chịt, đá và đất từ trên trần rơi xuống ào ạt. Chưa đầy một phút, cả ngôi mộ sụp đổ hoàn toàn, chôn vùi Lâm Tuấn Kiệt trong đống đất đá trước khi anh kịp phản ứng.

Khi tỉnh lại, anh phát hiện mình đã xuyên không, đến Sài Gòn năm 1983.
Liếc nhìn đôi tay gầy guộc bé nhỏ của mình, ừ, đúng là bé nhỏ thật! Sau khi xuyên không, Lâm Tuấn Kiệt còn ngỡ ngàng nhận ra mình trẻ lại vài vòng. Trẻ mãi không già, giờ anh chỉ mới 15 tuổi!

Lúc này, anh vừa tiếp nhận ký ức của “thằng nhóc” mà mình nhập vào. Đầu óc hỗn loạn, mãi không thể bình tĩnh.
Hai luồng ý thức không ngừng giằng xé, tranh đấu. Cuối cùng, Lâm Tuấn Kiệt chiến thắng, nuốt chửng ý thức của kẻ trước đó!

Dựa vào ký ức của “thằng nhóc”, anh kinh ngạc phát hiện nó cũng tên Lâm Tuấn Kiệt. Anh tự nhủ, thật nực cười, “Nhưng vậy cũng tốt, khỏi đổi tên, chẳng sợ mang tội bất hiếu với tổ tiên.” Anh tự giễu mà cười.

Hơn nữa, anh còn biết được gia đình của “Lâm Tuấn Kiệt” này từng rất giàu có. Ông nội anh, Lâm Đình Viễn, là một tướng lĩnh cấp cao. Sau khi kháng Nhật thắng lợi, vì không muốn tham gia nội chiến, ông dẫn cả nhà đến Sài Gòn. Nhờ uy tín và tài năng, ông nhanh chóng gây dựng cơ nghiệp, trở thành một nhân vật có tiếng trong giới thương nhân Hoa kiều, giàu sang phú quý một thời.

Cha anh, Lâm Quốc Hùng, là con trai độc nhất của ông nội. Anh ta cao lớn, tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, thời trẻ có vô số hồng nhan tri kỷ, để lại không ít nợ tình.
Dĩ nhiên, Lâm Quốc Hùng cũng tài giỏi không kém. Anh từng du học nước ngoài, tốt nghiệp MBA tại Đại học Harvard. Là một “rich kid” nhưng anh vẫn khiêm tốn học hỏi, không ngừng phấn đấu, có thể nói là rất xuất sắc.

Mẹ của “Lâm Tuấn Kiệt” thì khá bí ẩn, chỉ biết bà tên Song Tuyết, xuất thân từ một gia đình quyền quý ở miền Bắc.
Nghe nói, Song Tuyết và Lâm Quốc Hùng quen nhau khi du học ở Mỹ. Sau khi yêu nhau say đắm, họ về nước ra mắt hai bên gia đình, nhưng không ngờ nhà họ Song và họ Lâm lại là kẻ thù truyền kiếp. Cả hai gia đình đều kịch liệt phản đối mối quan hệ này.
Dẫu vậy, đối mặt với muôn vàn cản trở, họ vẫn một lòng son sắt, lén đăng ký kết hôn ở Mỹ. Sau đó, Song Tuyết lần lượt sinh một gái, một trai. Gia đình bốn người sống hạnh phúc viên mãn.

Nhưng hai năm trước, Song Tuyết đột nhiên nhận tin cha bệnh nặng, vội vàng về quê miền Bắc, rồi từ đó bặt vô âm tín.
Trong nhà “Lâm Tuấn Kiệt”, ngoài anh chỉ còn một chị gái, nên anh là đời thứ ba nối dõi tông đường. Tuy nhiên, vì sinh non, anh từ nhỏ đã yếu ớt, bệnh tật triền miên. Cha mẹ yêu thương con trai độc nhất hết mực, muốn gì được nấy, nên “Lâm Tuấn Kiệt” có một tuổi thơ cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng bất hạnh ập đến, hai năm trước, Song Tuyết mất tích sau khi về Bắc. Lâm Quốc Hùng vì quá đau buồn mà đưa ra một quyết định đầu tư sai lầm, khiến chuỗi vốn của đế chế kinh doanh nhà họ Lâm đứt gãy. Chẳng bao lâu, công ty của gia đình họ Lâm tuyên bố phá sản.
Đúng là “Nhìn anh ta dựng tòa nhà cao, nhìn anh ta mở tiệc chiêu đãi, rồi nhìn anh ta sụp đổ tan tành!” Chỉ qua một đêm, nhà họ Lâm từ hào môn hiển hách trở thành trắng tay.
Họa vô đơn chí, chẳng bao lâu sau, Lâm Quốc Hùng gặp tai nạn xe hơi, qua đời trên đường đến bệnh viện.
Ông nội nghe tin, đau lòng quá độ mà đột quỵ qua đời. Trong phút chốc, nhà họ Lâm rơi vào cảnh bi thảm khôn cùng!
 

Chương 2

Nhà họ Lâm rộng lớn ngày nào giờ chỉ còn lại “Lâm Tuấn Kiệt” và chị gái của anh, Lâm Uyển Nhi.
Lâm Uyển Nhi lớn hơn “Lâm Tuấn Kiệt” tới ba tuổi.
Với cậu em trai của mình, Lâm Uyển Nhi luôn yêu thương hết mực.

Lâm Uyển Nhi có trí thông minh vượt trội, năm 15 tuổi đã thi đỗ vào Đại học Harvard ở Mỹ.
Nhưng khi nhà họ Lâm tan cửa nát nhà, cô kiên quyết bỏ học giữa chừng, từ Harvard trở về Sài Gòn để chăm sóc “Lâm Tuấn Kiệt” – cậu em trai ốm yếu, cô đơn không nơi nương tựa.
Để nuôi sống cả hai, Lâm Uyển Nhi phải đi làm, nhận công việc dạy học ở một trường mẫu giáo gần nhà.

Dẫu gia cảnh sa sút, cô vẫn kiên quyết để “Lâm Tuấn Kiệt” tiếp tục học ở ngôi trường cũ – trường trung học tư thục nổi tiếng Sài Gòn, trường trung học cơ sở Phú Nhuận.
Hai năm qua, Lâm Uyển Nhi chăm sóc em trai từng li từng tí một, không để em trai thiệt thòi một thứ gì. Dù công việc bận rộn, cô vẫn đều đặn đưa đón anh đi học, mang cơm cho anh, dù mưa gió cũng chẳng ngại.
“Lâm Tuấn Kiệt” trong lòng vô cùng kính trọng người chị này.

Nhưng ba ngày trước, vào một buổi chiều tối, “Lâm Tuấn Kiệt” bị một tên cướp bịt mặt tấn công gần trường. Trong lúc chống cự, đầu anh đập mạnh vào tường. Thân thể vốn đã gầy yếu, anh ngất xỉu ngay tại chỗ.
Và chính vì thế, anh mới bị Lâm Tuấn Kiệt ngày nay nhập hồn.

Lâm Tuấn Kiệt nhặt khung ảnh trên bàn, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt kính, ánh mắt dán chặt vào bức ảnh chụp cả gia đình năm người:
Ở giữa là ông nội Lâm Đình Viễn, dáng vẻ hiền từ, tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn tráng kiện, đôi mắt sáng ngời.
Lâm Quốc Hùng đứng bên phải ông nội, nở nụ cười nhẹ, gương mặt tuấn tú đầy phong độ.
Mẹ Song Tuyết nép bên chồng, nụ cười dịu dàng, tay phải nắm tay Lâm Tuấn Kiệt nhỏ bé.
Chị Lâm Uyển Nhi đứng bên trái ông nội, như một đóa sen trắng tinh khôi, cao quý thanh tao, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Còn “Lâm Tuấn Kiệt” thì bám trên lưng ông nội, tuy nhỏ bé gầy gò nhưng trông thật ngây thơ đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn cưng chiều.

Bức ảnh ngập tràn hơi ấm gia đình, như một giấc mơ đẹp mà giờ đây đã vỡ tan.
“Ai…”
Tuấn Kiệt thở dài, lắc mạnh đầu để xua đi cơn hỗn loạn trong tâm trí. Ký ức của hai con người— anh và “Tuấn Kiệt cũ” —vẫn đang đan xen, khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung. Những mảnh vỡ ký ức lướt qua, lúc là hình ảnh gia đình hạnh phúc, lúc là cảnh anh lang thang giữa Sài Gòn năm 2012, bị đời vùi dập, ánh mắt khinh miệt của người đời như mũi dao đâm vào tim.


Chuyện xảy ra với gia đình này thật khiến người ta kinh ngạc và xót xa. Là một kẻ ngoài cuộc, Lâm Tuấn Kiệt cũng không khỏi cảm thấy buồn bã trước sự vô thường của cuộc đời.
Nhìn bức ảnh, suy nghĩ của anh bất giác trôi về kiếp trước – những ngày bôn ba xã hội, liên tục bị từ chối, không dám về nhà, chịu đủ khinh miệt, lang thang khắp chốn, không nơi nương tựa, gần như tuyệt vọng.
Lúc này, dù là một kẻ mặt dày như Lâm Tuấn Kiệt, sâu trong lòng anh vẫn không khỏi dâng lên chút áy náy khi được xuyên không – một điều may mắn hiếm có.

Nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, cảm giác mát lạnh từ mặt kính kích thích da tay, anh lẩm bẩm một mình: “Tôi có thể làm gì cho các người đây?…”
Ngừng một lát, anh tự giễu mà cười: “Có lẽ, điều duy nhất tôi có thể làm là sống thật tốt, hoặc thêm vào đó, là khôi phục lại ánh hào quang xưa của nhà họ Lâm!”



Mở cửa bước ra, một luồng gió mát lạnh ùa vào mặt, khiến Tuấn Kiệt như tỉnh cả người. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng dìm mọi cảm xúc về gia đình “Tuấn Kiệt cũ” xuống đáy lòng. Chuyện đã qua thì chẳng thể thay đổi, giờ là lúc sống cho hiện tại. Anh bước ra ngoài, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.


Trong phòng khách, trên chiếc ghế gỗ mun cũ kỹ, một cô gái tóc dài đang ngồi đọc sách. Cô mặc áo dài trắng tinh, mái tóc đen óng mượt buông xõa, tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy đã ố vàng. Dáng vẻ cô tĩnh lặng, dịu dàng, như một bức tranh thủy mặc. “Mắt biếc như hồ thu, nụ cười tựa ánh trăng.”

Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng cô in lên tường, mảnh mai, uyển chuyển. Chiếc áo dài ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại như cành liễu. Tóc dài chấm lưng, phủ lên lớp vải trắng tinh khôi, tạo cảm giác vừa thanh tao vừa mê hoặc.


“Dáng nàng tựa chim hồng giật mình bay, uyển chuyển như rồng lượn, rực rỡ như cúc thu, tươi thắm như tùng xuân. Nàng tựa áng mây che trăng rằm, phiêu diêu như gió cuốn tuyết bay. Nhìn xa, nàng sáng ngời như mặt trời mọc trên ráng sớm. Lại gần, nàng rạng rỡ như hoa sen nở giữa làn nước biếc. Dáng người đậm nhạt vừa vặn, cao thấp hài hòa. Vai như gọt tỉa, eo tựa lụa cuốn. Cổ thon dài, da trắng ngần lộ ra, thơm ngát tự nhiên, chẳng cần son phấn. Tóc mây vấn cao, lông mày cong nối dài, môi son rạng rỡ, răng ngọc lấp lánh. Đôi mắt sáng long lanh, má lúm đồng tiền duyên dáng, dung nhan kiều diễm, thần thái điềm tĩnh. Dịu dàng quyến rũ, mê hoặc trong từng lời nói.”

Cô mặc chiếc váy dài trắng tinh, vạt váy kéo lê trên sàn, thắt lưng buộc dải lụa đen điểm ren, vòng eo mềm mại mảnh mai như không xương, bị mái tóc đen dài phủ xuống đè nặng. Dưới lớp váy trắng tinh khôi ấy ẩn hiện đôi chân thon dài tuyệt mỹ.

Khi ánh mắt Tuấn Kiệt vô tình lướt xuống đôi chân cô, anh như bị sét đánh. Đôi chân ấy… trời ơi, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở!

Bàn chân nhỏ nhắn, trắng muốt như ngọc, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Từng đường nét mượt mà, không thừa không thiếu, như được tạc từ ngà voi. Gót chân hồng hào, cong cong mềm mại, phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Mỗi ngón chân thon dài, mịn màng, đỏ hồng như cánh hoa đào, khẽ cong lên, tựa như đang mời gọi. Một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào tỏa ra, khiến tim Tuấn Kiệt đập thình thịch.
Anh đứng đó, mắt dán chặt vào đôi chân ấy, trong đầu bất giác hiện lên những ý nghĩ táo bạo. Anh muốn quỳ xuống, nâng niu đôi chân ấy, vuốt ve, hôn lên từng ngón, để cảm nhận sự mềm mại, ấm áp ấy trong lòng bàn tay. Cả cơ thể anh như nóng ran, một luồng dục vọng trỗi dậy, khiến anh chỉ muốn lao tới, ôm lấy cô, chiếm lấy cô ngay lập tức…
 

Chương 3


Khi Lâm Tuấn Kiệt bước tới, ánh mắt anh vô tình lướt qua mái tóc dài óng mượt của Uyển Nhi, rồi dừng lại trên gò má nghiêng nghiêng đẹp đến ngỡ ngàng. Tim anh như bị ai bóp nghẹt, cả người run lên vì choáng ngợp.

Dù trước đó, anh đã thấy Lâm Uyển Nhi qua bức ảnh chụp vài năm trước và phần nào hiểu được vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô.
Nhưng giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy người thật, anh vẫn không kìm được cảm giác kinh ngạc khó tả và nhịp tim đập loạn xạ.

Uyển Nhi sở hữu một vẻ đẹp cổ điển, gương mặt trái xoan mịn màng như tơ lụa, trắng ngần tựa ngọc. Làn da cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng, mượt mà hơn cả nhung, trắng hơn cả ngà voi. Đôi lông mày cong cong như vầng trăng non, đôi mắt trong veo, long lanh như mặt hồ thu, phủ một lớp sương mỏng, vừa dịu dàng vừa mê hoặc. Mỗi lần hàng mi dài cong vút khẽ chớp, tim Tuấn Kiệt lại như lỡ một nhịp.

Đôi môi cô đỏ mọng, căng tràn như cánh hoa hồng mới nở, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn cắn một miếng, muốn chiếm lấy, muốn hòa quyện. Cổ cô thon dài, trắng muốt như ngọc trai, lộ ra dưới làn tóc đen mượt mà, tựa như mời gọi ánh mắt người ta trượt xuống sâu hơn, khám phá những đường cong bí ẩn bên dưới chiếc áo dài trắng tinh khôi.


Cô ngồi yên lặng trên ghế, chăm chú đọc cuốn sách trong tay, thỉnh thoảng Khi cô đưa tay lật trang sách, những ngón tay thon dài trắng muốt như búp măng non, vô tình vén mớ tóc lòa xòa trước trán, nhẹ nhàng gài chúng ra sau tai.
Toàn thân cô, từ cử chỉ đến dáng vẻ, toát lên một nét dịu dàng thanh nhã của một thiếu nữ cổ điển, không lời nào tả xiết.

Ánh mắt ấy, động tác ấy, thần thái ấy – không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không kiều diễm, không chỗ nào không hài hòa tự nhiên.
Trong khoảnh khắc này, Lâm Tuấn Kiệt thậm chí có ảo giác rằng người phụ nữ trước mặt chẳng thuộc về thế giới đầy bụi bẩn này.
“Rực rỡ như mây nhẹ che trăng, phiêu diêu như tuyết cuốn trong gió.”

Tuấn Kiệt cố gắng kìm nén cơn sóng dục vọng đang trào dâng trong lòng. Anh cảm nhận được cả niềm vui sướng từ ký ức của “Tuấn Kiệt cũ” khi nhìn chị gái, hòa quyện với sự thèm khát mãnh liệt của chính anh. Anh nhìn cô, ánh mắt cháy bỏng, như muốn nuốt chửng từng đường nét trên gương mặt khiến chúng sinh đảo điên ấy. Anh ngẩn ngơ, như bị vẻ đẹp của Uyển Nhi bóp nát tâm trí, làm mờ cả đôi mắt.


Vẻ đẹp của cô là một đỉnh núi không cần hiểm trở vẫn khiến người ta ngước nhìn, không cần sắc nhọn vẫn làm tim người ta rỉ máu. Cô gần gũi đến thế, nhưng lại xa vời như ánh sao trời; cô dịu dàng nhìn hắn, nhưng lại như cách anh cả một đại dương. Đứng trước Uyển Nhi, Tuấn Kiệt bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng, như vừa đánh mất điều gì đó quý giá.

Người phụ nữ trước mắt khiến Lâm Tuấn Kiệt thực sự cảm nhận được sức hút thuần khiết của phái đẹp.
Khí chất nhẹ nhàng như mây, thánh thiện thanh tao ấy, dường như không nên tồn tại giữa trần thế tầm thường.
Lâm Uyển Nhi – chính là cô gái ấy – người luôn xem Lâm Tuấn Kiệt như người thân nhất, yêu chiều anh hết mực!
Quan tâm anh!
Chăm sóc anh từng li từng tí!
Vì anh mà buồn!
Vì anh mà lo lắng!
Luôn chiều theo anh, sẵn lòng dâng hết mọi thứ của mình cho anh!

Lâm Tuấn Kiệt hít một hơi, bình ổn lại cảm xúc đang dâng trào, nhẹ nhàng bước đến bên cô, liếc nhìn cuốn sách cô đang cầm – Nghiên cứu Văn học thời Lý.

“Cành mai nghiêng bóng bên dòng suối biếc,
Hương thơm thoảng nhẹ dưới ánh trăng vàng.
Chim sâu đậu cành, lén nhìn nghiêng mắt,
Bướm hồng ngẩn ngơ, hồn lạc chốn này.
May thay còn chút vần thơ vấn vít,
Chẳng cần đàn sáo, chỉ rượu say lòng.”

Lâm Tuấn Kiệt khẽ đọc thành tiếng.
 

Chương 4


Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng vào Lâm Tuấn Kiệt. Ánh mắt cô luôn bình thản và hiền hậu như thế, dù nhìn bất kỳ ai.
Lâm Tuấn Kiệt bỗng cảm thấy, chỉ cần chạm vào đôi mắt trong veo, tĩnh lặng ấy, nhìn vào ánh mắt ấm áp của cô, dù trái tim có loạn nhịp đến đâu cũng sẽ lập tức bình yên trở lại.

“A! Em! Em tỉnh rồi!” Lâm Uyển Nhi mừng rỡ đứng bật dậy, đặt cuốn sách xuống, thậm chí không kịp xỏ giày, vội vã chạy đến trước mặt Lâm Tuấn Kiệt. Cô nắm lấy tay anh, vui mừng đến rơi nước mắt, giọng đầy xúc động hỏi:
“Em thấy trong người thế nào rồi? Đầu còn đau không? Còn chỗ nào không khỏe nữa không? Lần này em làm chị lo muốn chết, em biết không? Nếu em xảy ra chuyện gì, chị thật không biết phải ăn nói thế nào với cha và ông nội trên trời!”

Lâm Uyển Nhi cao gần một mét bảy ba, khi đứng cạnh Lâm Tuấn Kiệt, sự tương phản lập tức lộ rõ.

Cô như một nàng tiên giáng trần, cao hơn hắn cả nửa cái đầu dù chẳng mang giày dép. Chiếc áo dài trắng ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn, eo thon nhỏ, và cặp mông tròn lẳn ẩn hiện sau lớp vải mỏng. Đôi chân dài miên man, trắng ngần như ngọc, cùng bàn chân nhỏ nhắn lộ ra dưới tà áo, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn cúi xuống mà hôn lên từng ngón.


Tuấn Kiệt nhìn Uyển Nhi, hơi thở cô gần đến mức anh có thể cảm nhận được sự ấm áp phả vào mặt. Trong lòng anh ngổn ngang trăm mối
Một mặt, trong tiềm thức của anh, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, tựa tiên nữ hiếm có nơi trần gian, lại thân thiết với mình đến thế, khiến anh không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm, bất an.
Phải biết rằng ở kiếp trước, dù đã 26 tuổi, anh vẫn chưa từng yêu ai.
Tuy anh từng thấy qua nhiều “ngọc nữ minh tinh” trên màn ảnh và từng mê mẩn trước vẻ đẹp của họ, nhưng khi đem họ so sánh với Lâm Uyển Nhi trong lòng, anh chợt nhận ra họ thua xa cô. Khoảng cách ấy tựa như đom đóm so với ánh trăng, không thể nào đo đếm.
Lâm Uyển Nhi, không nghi ngờ gì, chính là người phụ nữ hoàn mỹ nhất mà anh từng gặp.

Mặt khác, ký ức của cơ thể này lại cho thấy, sau khi cha mẹ qua đời, “Lâm Tuấn Kiệt” luôn vô cùng yêu quý và ỷ lại vào người chị gái này, thậm chí có lúc còn ngủ chung với cô.
Khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, điều anh khao khát nhất là được gặp ngay chị, để nép vào vòng tay ấm áp của cô mà kể hết những uất ức.

Dưới sự giằng xé của hai luồng suy nghĩ ấy, Lâm Tuấn Kiệt ngẩn ra, nhất thời không biết phải đáp lại sự quan tâm của Lâm Uyển Nhi thế nào.

“Em!” Lâm Uyển Nhi cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của anh, tưởng rằng anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không kìm được mà khẽ gọi thêm một tiếng.

“À, chị… chị ơi! Em ổn rồi, cảm ơn chị đã lo cho em.” Lâm Tuấn Kiệt cố gắng trấn tĩnh, giọng ngập ngừng đáp.

“Thằng nhóc này, ngẩn tò te gì thế? Áo quần xộc xệch mà đã chạy ra đây rồi!” Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn khuôn mặt non nớt của anh. Với cô, Tuấn Kiệt mãi là cậu em trai bé bỏng cần được che chở. Vừa nói, cô vừa đưa đôi tay thon dài, trắng muốt như ngọc ra, vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo xộc xệch.

Lúc này, đầu óc Tuấn Kiệt vẫn mịt mù như sương, chỉ biết đứng yên như tượng, mặc cô tùy ý sắp xếp.
Nhìn gương mặt kiều diễm như hoa ngay trước mắt, hít thở mùi hương thanh tao như lan như xạ từ cơ thể cô, anh chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy, cả người tê dại. Mọi lỗ chân lông như nở ra, tựa như được bàn là ủi qua, thoải mái và mê đắm đến khó tả – anh cảm giác mình hạnh phúc đến mức sắp ngất đi.

“Mây tưởng xiêm y hoa tưởng dung,
Gió xuân lay động lộ thêm nồng.
Nếu chẳng phải tiên nga chốn ngọc,
Cũng là hằng nga dưới ánh trăng.”

Nếu được hôn một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế này, hẳn là tuyệt biết bao!
Bỗng nhiên, một ý nghĩ táo bạo lặng lẽ len lỏi vào đầu Lâm Tuấn Kiệt.
“Không, không, sao được chứ? Cô ấy là chị gái luôn yêu thương mình nhất, sao mình lại có thể có ý nghĩ xúc phạm cô ấy? Mình thật đáng chết ngàn lần!”
Lâm Tuấn Kiệt vội vàng dập tắt ý nghĩ ấy, trong lòng không ngừng tự trách.

Nhưng trời chẳng chiều lòng người, ý nghĩ ấy một khi đã xuất hiện, tựa như một con rắn độc thè lưỡi, càng lúc càng lớn, quấn chặt lấy trái tim anh, càng lúc càng chặt, gần như khiến anh nghẹt thở.
Cảm nhận những đầu ngón tay mát lạnh của Lâm Uyển Nhi chạm vào cổ mình, gương mặt gầy gò của Lâm Tuấn Kiệt bất chợt đỏ ửng, hơi thở cũng dần gấp gáp hơn.

“Á! Không!” Lâm Tuấn Kiệt giật mình kêu lên, nhẹ nhàng đẩy Lâm Uyển Nhi ra, rồi vội vàng giải thích: “Chị, em, em… em tự làm được mà!”
 

Chủ đề tương tự

anime sex
cliphot
Back
Top