fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH - BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ
*******

Chương 1: Kéo Dài Thời Gian
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ-1.webp


(Hình minh họa : nguồn internet)

Tại lúc bảy giờ rưỡi, tôi phải đi đến công ty, nếu không sẽ đến muộn! Sau khi tiễn đưa vợ với bố về quê hương tảo mộ, tôi hơi có chút lưu luyến không nở rời đi. Tiễn biệt vợ ra trạm xe khách, sau đó liền lái xe đi đến công ty để làm việc.

Ở công ty, ngồi bên trong văn phòng, tôi không hiểu có chút sững sờ, người bố cùng Tiểu Oánh lập tức đi về quê hương, tôi không biết là làm sao mà trong lòng cảm thấy trống rỗng! Lấy điện thoại ra nhìn một chút để xem thời gian thì đã hơn tám giờ. Bây giờ Tiểu Oánh cùng bố đã lên xe rồi, có lẽ chiếc xe khách đã rời xa thành thị phồn hoa này, đi đến quê nhà Sơn Tây!
Tôi bắt đầu ngồi trước máy vi tính để mà làm việc, đột nhiên nhận được tin nhắn từ mẹ vợ: "Tuấn Khải, Tiểu Oánh cùng bố con đã đi chưa?"

Nhìn đến tin nhắn của mẹ vợ, tôi bản năng cảm thấy buồn rầu liền vội vàng soạn thảo tin nhắn gửi cho mẹ vợ để tán gẫu cho vui: "Mẹ, vợ với bố con đi hồi sáng rồi."

-Vậy bao lâu con qua đây chở mẹ đi?

Tôi nhìn thấy những chữ mẹ vợ gửi phản hồi thì suy suy nghĩ nghĩ một chút, sau liền gửi tin nhắn hồi âm: "Mẹ, giữa trưa ạ, giữa trưa nhân lúc con nghỉ ngơi con liền đi qua đón mẹ về nhà!

-Ừ… được, đúng rồi, Tuấn Khải, nếu không phải Mộng Oánh vợ con tận tình khuyên bảo một mực cầu xin mẹ, cho nên mẹ mới đến nhà nấu cơm cho con đây nè!

Tôi xem thấy tin nhắn, rồi đọc xong liền vội vàng gửi tin tức hồi âm: "Dạ, con biết, biết, mẹ, cám ơn mẹ vợ rất nhiều!

-Ừ! Được rồi, con rể làm việc đi, mẹ sẽ không quấy rầy nữa! Nhưng mà giữa trưa nhớ đến đón mẹ đừng có mà quên đó.
-Dạ! Con đã biết, mẹ, bye bye!

Sau đó mẹ vợ không còn trả lời tin nhắn của tôi nữa, bởi vì bà ấy biết tôi đang làm việc, sẽ không khuấy động phiền hà đến tôi. Vốn là hiện tại trống rỗng, nhưng trong tâm lại có mẹ vợ xuất hiện, cho nên tôi không cảm thấy cô đơn và rầu rĩ nữa, do đầu óc liền không hiểu lý do gì mà tôi lại nghĩ đến mẹ vợ lúc này. Dáng người bà ấy tao nhã, đoan trang hào phóng, rồi tôi biến thái đến nỗi khó tin. Bởi vì lúc này đột nhiên đầu óc lại hiện ra mẹ vợ thân thể trần truồng, toàn thân làn da trắng nõn, hai cái bộ ngực đầy đặn, còn vú như tuyết trắng mùa đông, còn có cái mê người hơn đó là vùng tam giác bí hiểm của bà ấy nữa, cùng hai chân thon dài đều đặn, cặp chân trắng tinh không thua gì bầu vú...

Mẹ vợ muốn tôi hãy mau quên buổi tối hôm đó đi, bởi vì lúc đó tại nhà vệ sinh, tôi ở giữa nhìn thấy bà lõa thể, rồi tôi đã bị sét đánh ngang tai khi nhìn vào cái mu bướm tuyệt đẹp ấy, cho nên làm sao có khả năng quên đi chứ? Lúc đó thân thể bà trần truồng giống như đã minh chứng khắc tại trong lòng tôi rồi! Cho nên tôi thường thường nhớ tới bà ấy mỗi khi một mình.

Nghĩ đến viễn cảnh ấy đột nhiên hai mắt tôi sáng ngời lên, cả người cũng tỏ ra hưng phấn, bởi vì tôi nghĩ đến mẹ vợ lúc nữa đây sẽ ở tại bên trong nhà tôi, rồi đến buổi tối sẽ vào trong phòng vệ sinh mà tắm rửa, mà trong phòng vệ sinh đều cài đặt camera theo dõi, sở dĩ có camera trong phòng vệ sinh là vì muốn theo dõi vợ với bố tôi quan hệ tình dục khi họ còn ở nhà, nay bố với vợ đi rồi nên chuyển sang bà ấy…

Lúc này tôi càng nghĩ càng hưng phấn, trong quần dương vật tự nhiên cứng lên, nó đội u lên bên trong đũng quần thật là hùng vĩ mặc dù con cu tôi cũng không to gì lắm, nhưng mà chiếc quần nó có vẻ chống đỡ không nổi nên muốn lòi dom ra khiến tôi thật vất vả. Đến trưa lúc tan sở, tôi liền vội vàng lái xe đi đến đón mẹ vợ ở tiểu khu cửa chính, bởi khi nãy tôi đã gửi tin nhắn thông báo với bà, cho nên bà ấy hiện tại ở tiểu khu cửa chính chờ tôi rồi! Đến nơi chỉ thấy mẹ vợ dáng điệu hơi cao gầy, trên người mặc một bộ màu đen liền quần, tay áo thì lại dài. Mặc dù có một chút bảo thủ, cái bộ đồ này màu đen áo dính líu với váy nhưng không cách nào che đậy kín bộ ngực của mẹ vợ, bởi núi non trùng điệp của bà ấy nó phập phồng, nó tạo ra những đường cong, cao thẳng song song, còn bầu ngực bên trong chiếc áo màu đen nó đẩy lên tràn đầy sức sống, làm người ta không khỏi muốn tưởng tượng bên trong vô cùng mê người vì tựa như phong cảnh. Thế nhưng, lại hướng xuống vòng eo đột nhiên thu nhỏ lại trở nên chặt khít, nhưng lại hướng xuống dưới tiếp thì thấy cái kia phồng lên trong quần đen ngạo nghễ là cặp mông mập mạp no tròn, với lại nói rõ hơn một chút nữa là, dáng vóc của mẹ vợ rất nữ tính, thân phận địa vị cao quý. Cho nên tôi không khỏi ngẩn người khi nhìn hoặc là nghĩ tới bà ấy: "Ê này, Tuấn Khải. Con bị sao mà hớp hồn thế? Ngây ngốc làm sao đâu này? Vợ mới đi mà đã thèm khát chuyện đó rồi à?"

Mẹ vợ đương nhiên biết tôi hiện tại nhìn trộm bà, lập tức thân hình tao nhã tinh xảo đỏ mặt lên, trợn mắt nhìn tôi, rồi liếc nhìn một cái nói. Nghe được lời nói của mẹ vợ, tôi mới lấy lại tinh thần, biết vừa rồi thô lỗ nên liền vội vàng lúng túng khó xử, nhỏ giọng nói: "Dạ! Lên xe, lên xe!"

Nói xong, tôi mở cửa xe phía trước tay lái phụ để mẹ vợ vào ngồi. Nhưng không hiểu sao mẹ vợ lại muốn đi đến ngồi cửa xe phía sau, sau khi mở cửa xe ra, rồi dịu dàng ngồi xuống. Bây giờ tôi lập tức kinh ngạc một chút, trong lòng cũng có một phần khẩn trương, có lẽ vừa rồi bà ấy nhất định nhìn ra tâm tính của tôi, bởi ánh mắt của tôi rất biến thái, nhìn chằm chằm vô bờ mông của bà một cách thô thiển:

-"Này, sao không để xe chạy đi?" Ngồi ở bên trong xe, mẹ vợ bắt gặp tôi còn ngây ngô sững sờ bất động, liền nói với tôi một câu hối thúc.

Tôi nghe bà ấy nói thì lấy lại tinh thần. Tôi hôm nay rốt cuộc là thế nào? Sau nhìn trộm bà ấy ghê gớm thế? Lúc này trong lòng tôi cảm thấy đặc biệt lúng túng khó xử. Cho nên tôi không còn nhìn trộm bà ấy nữa mà điều khiển xe hướng đến nhà tôi, tôi với mẹ vợ không nói gì, bởi vì bình thường hai mẹ con chúng tôi đều là không nói chuyện không tán gẫu. Tôi vừa lái xe vừa cảm thấy càng ngày càng lúng túng. Bởi bà ấy như khẳng định biết tôi có ý định xấu xa đối với bà. Nếu không làm sao có khả năng ngồi ở phía sau mà không ngồi phía trước? Làm sao có khả năng không nói một lời nào nữa chứ?


-"Ê nè!!! Lái chậm chút! Bộ đua xe sao?" Đột nhiên, mẹ vợ nói một câu.

Bởi vì tôi không có quen ở trong xe nói chuyện phiếm, cho nên điều khiển xe ô tô chạy thật là nhanh: "Dạ!!! Đã biết, mẹ!" Thế là tôi lập tức chạy chậm tốc độ lại.

Mẹ vợ thấy vậy liền không nói gì thêm, bà đưa khuôn mặt tao nhã hướng bên cửa kính xe, nhìn bên ngoài ngã tư đường cùng đủ loại màu sắc hình dạng cửa hàng.

-"Mẹ, mẹ có tâm sự à?" Tôi vẫn là chủ động tấn công, bởi vì bà mỗi lần bị ba vợ khi dễ, đều là tôi dỗ dành nên rất hài lòng.
-"Hừ!!! Ai nói mẹ không vui chứ?" Mẹ vợ nhàn nhạt nói một câu.
-"Vậy sao nãy giờ mẹ không nói gì?" Tôi hỏi bà.
-"Nói cái gì à?" Mẹ vợ lại nhàn nhạt nói.
-"Tùy tiện nói lời gì mà chúng ta vẫn thường nói á, bởi hai mẹ con chúng ta không phải là không nói chuyện không tán gẫu sao? Ha ha!" Tôi nói xong liền nở nụ cười, cố tình muốn đem không khí vui vẻ lên.
-"Hôm nay mẹ không muốn nói chuyện!"
-"Mẹ, nhất định là ba vợ con buổi sáng gọi điện thoại khi dễ mẹ. Đúng không?"
-"Ai khi dễ mẹ chứ, chỉ toàn nói bừa! Lo lái xe đi, đừng có mà nghĩ lung tung beng biết chưa!"

Mẹ vợ giống như có chuyện muốn nói với tôi nhưng không nói. Tôi nghe xong lập tức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mẹ vợ biết ý nghĩ trong lòng tôi?

-Dạ!!! Thật tốt thôi, con nghiêm túc lái xe là được rồi chứ gì!

Bị mẹ vợ nhắc nhở, cho nên tôi cũng không biết nên nói với bà ấy những gì nữa. Lúc này chiếc xe đã tới cửa cổng nhà, tôi bèn dừng lại, nhân lúc mẹ vợ còn chưa xuống xe, tôi liền đem chìa khóa của Tiểu Oánh vợ tôi đưa cho bà ấy: "Mẹ, đây là chìa khóa căn nhà, con không đi lên đâu, mẹ đi lên một mình đi!"

Tiếp nhận chìa khóa, mẹ vợ hỏi tôi: "con ăn cơm trưa ở đâu mà chưa có lên nhà?"


-"Dạ! Con... Con không có ăn ở đâu đâu!" Tôi ngượng ngùng mà nói.
-"Hừ! Xuống xe, lên nhà mẹ sẽ làm đồ ăn, con nên ăn chút gì đó đi một!" Mẹ vợ nói xong thì đi xuống xe.

Tôi giữa trưa, chưa bao giờ ăn cơm tại nhà, huống chi hôm nay còn phải đi làm. Thế nhưng không biết hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi lại muốn làm điều khác biệt hơn mọi ngày, tôi nghe theo lời của mẹ vợ, nói cách khác là, lời nói của bà ấy có một loại nam châm làm người ta khó có thể kháng cự lực dẫn hấp, liền mơ hồ cũng mở cửa xe, sau đó cùng mẹ vợ, cùng nhau đi lên nhà. Vừa vào trong nhà, mẹ vợ liền tiến vào phòng bếp, tại bên trong bếp lửa bắt đầu bận rộn nấu nướng. Lúc này tôi ngồi tại ghế sofa ở phòng khách, cầm lấy điện thoại nhắn tin hỏi thăm Tiểu Oánh: "Nè bà xã, đến đâu rồi, ngồi xe có mệt mỏi không?"

Tiểu Oánh rất nhanh liền hồi âm: "Ông xã, em cũng không biết nơi này là ở đâu nữa này? Nhưng cũng may mắn, em ngồi phía cửa sổ nên luôn luôn nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài, cho nên không còn cảm thấy mệt.

-Phải không đó? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, anh còn một mực lo lắng em, sợ em ngồi xe mệt chứ! Haha…
-Hừm, ông xã, cám ơn anh quan tâm em nha! Ờ, đúng rồi, chồng ăn cơm trưa chưa đó?
-Anh chưa có ăn cơm trưa, bởi mẹ em đang ở tại nhà chúng ta, hiện tại trong phòng bếp làm cơm trưa cho anh đây này!
-Hả? Sao cơ! Mẹ em ở đây ư??

Tôi thấy Tiểu Oánh gửi cho tôi đến hai cái icon biểu cảm ngơ ngác nên lập tức liền không nhịn được hé miệng cười cười. Sau đó liền gửi cho nàng tin tức:

-Nè bà xã, là như thế này, anh nhân lúc giữa trưa, thời gian nghỉ ngơi anh liền lái xe đưa mẹ về nhà, trùng hợp anh với mẹ em đều chưa ăn cơm, cho nên mẹ liền vào phòng bếp nấu cơm.
-Oh! Thì ra nguyên nhân là như vậy nhỉ. Hihi…
-Nè, bà xã, em cùng ba ăn cơm chưa?
-Chưa có ăn, bởi xe còn trên cao tốc, cũng không biết bao lâu mới ăn cơm được nữa nè, dù sao em không đói bụng.
-Bà xã, có thể khi đến cái trạm dừng chân thì ăn cơm đi, đến lúc đó em cần phải ăn nhiều một chút, chứ cơm chiều cũng không biết cái gì ăn đâu.
-Ừm! Biết rồi! Ông xã. Không cùng ngươi hàn huyên nhắn tin tâm sự nữa, em ngắm cảnh đẹp miền quê rồi. Bye bye! Hihi…

Tôi cũng hồi âm cho Tiểu Oánh một cái biểu cảm "bye bye", rồi liền buông điện thoại rời tay. Do vừa rồi đang cùng Tiểu Oánh nói chuyện phiếm bên trong tin nhắn, thấy nàng như vậy có vẻ cũng hài lòng ăn ở cùng ba tại quê nhà, cho nên tôi cũng yên tâm.

-"Tuấn Khải, ăn đi! Nấu cơm xong rồi". Đúng lúc này, mẹ vợ lên tiếng gọi, cái âm thanh trong trẻo theo bên trong nhà bếp truyền qua phòng khách.
-"Dạ, con vô liền cơ!"

Tôi đáp lời bằng miệng, thân hình ở sofa đứng lên. Đi đến nhà bếp, chỉ thấy trên bàn ăn để hai tô nóng hôi hổi giống như mì sợi.

-"Wow! Mẹ, thơm quá ạ!" Tôi đem mặt tiến đến tô mì sợi mà ngửi mùi thơm, rồi nói với mẹ vợ.
-"Ừ! Nhanh ăn đi, nhân lúc còn nóng!" Mẹ vợ nói xong cũng ngồi xuống bàn ăn. Sau đó tôi cùng với bà ấy liền bắt đầu ăn tô mì sợi 🍜.
-"Nè! Tuấn Khải, Mộng Oánh chưa từng có đi ra ngoài xa nhà, lần này đi cùng bố chồng, không biết có quen không nữa?"

Vừa ăn vài miếng mì sợi, chỉ thấy mẹ vợ mang lấy quan tâm cùng lo lắng giọng điệu nói với tôi.

-"Mẹ, cũng không có vấn đề gì đâu, vừa mới hồi nãy con cùng cô ấy nhắn tin nói chuyện phiếm, nàng còn vui vẻ hài lòng đây này."
 
Sửa lần cuối:
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH - BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ
*******

Chương 2: Nhìn Trộm Mẹ Vợ

Mộng Oánh Vỹ Trung Về Quê Tảo Mộ-1.webp

Hình minh họa : nguồn internet)

-"Oh, như vậy cũng tốt." Mẹ vợ nói một câu liền lại bắt đầu ăn mì sợi tiếp.

Tôi thường xuyên cùng với mẹ vợ lâu lâu trò chuyện, rồi cùng nhau ăn cơm. Thế nhưng hôm nay không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tôi thấy bà ấy ăn mì sợi, cái đầu thường hay gục xuống nên cũng thuận lợi cho tôi nhìn thoải mái, bởi dáng bà ấy rất tao nhã, mỗi lần bà ấy cử động là dáng vẻ kiều diễm không thua gì Mộng Oánh vợ tôi là bao nhiêu: "Này, ăn nhanh chút đi! Nhìn hoài vậy?"

Đột nhiên mẹ vợ nói một câu, tôi sợ tới mức liền vội vàng trộm nhìn hai ánh mắt sắc sảo của bà, rồi sau đó thu cái ánh mắt nhìn trộm của tôi trở về, kẻo lâu quá lại bị bà ấy phát hiện nữa là nguy to. Tôi lo lắng, không thể tiếp tục như vậy rồi, nên tôi phải nhanh chóng ăn xong tô mì sợi nóng hổi rồi rời đi. Nghĩ là làm ngay, tôi liền húp từng ngụm từng ngụm nước súp và bắt đầu ăn…

Tôi từ bên trong nhà mình đi ra, tâm lý tôi hiện tại cảm thấy vô cùng xấu hổ, bởi mẹ vợ, bà ấy, tôi dám khẳng định là, bà ấy đã phát hiện ra tôi đối với bà có ý nghĩ xấu. Trời ạ, bởi bà là mẹ của Mộng Oánh vợ tôi, thậm chí hai người rất thân thiết chuyện trò mỗi khi gặp mặt nhau, ấy vậy mà tôi đối với bà lại có cái loại ý tưởng dâm ô này? Không những vậy mà còn bị bà phát hiện, rồi bà nghĩ thế nào về đứa con rể như tôi đây? Thật sự rất lúng túng khó xử quá.

Trở lại công ty, tôi tận lực làm việc để không có ý định với mẹ vợ về tình cảm đó, tôi hết sức chăm chú đầu óc, để mà làm việc. Đến hơn ba giờ chiều, cuối cùng tôi cũng xong một ngày. Bây giờ tôi ngồi tại ghế dựa, duỗi cái eo cho đỡ mỏi. Đột nhiên nhớ tới Tiểu Oánh hiện tại đến trạm dừng chân chưa? Có ăn cơm rồi chưa hay nhịn đói. Từ lúc vợ lên xe khách, vào lúc tám giờ sáng đến bây giờ, có khả năng mệt mỏi chứ? Rồi tôi suy nghĩ về ba với vợ mình, bởi hai người lên xe ngồi chung một chỗ. Vả lại ông ấy với vợ ngồi cạnh nhau, va chạm thân thể cùng nhau, rồi với thân hình đẹp quyến rũ như vậy thì bố có lẽ sẽ hay không hững hờ đối với nàng được…

Nghĩ vậy tôi liền không tự chủ được hưng phấn. Lúc có ba với vợ ở tại trong nhà thì tôi có theo dõi họ làm tình qua camera giám sát, còn hiện tại thì ba với vợ đa về quê nhà xa xôi. Rồi họ tán gẫu chuyện gì cũng không hề biết? Làm cái chuyện gì mình cũng chẳng hay? Với lại, cha với vợ mỗi đêm có phải hay không đều ngủ tại cùng một chỗ? Nghĩ tới đây tôi chợt thở dài "haizz" một tiếng, suy nghĩ nhiều như vậy làm sao đâu này? Bởi vì chính tôi muốn Tiểu Oánh theo cha về quê nhà mà, còn không phải là chuyện tốt lành, để vợ với cha ở cùng một chỗ hay sao.

Tan sở tôi liền trở về nhà, vừa mới tiến vào nhà bếp, đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng, đó là trên bàn ăn mẹ vợ đang chế biến món ăn. Tôi suýt xoa, wow... quá thơm rồi, so với cha tôi thì tài nấu ăn của mẹ vợ cũng chẳng kém đâu.

-"Mẹ, mẹ vất vả rồi!" Gặp mẹ vợ tại phòng bếp bận rộn, tôi đến bên cạnh cửa phòng bếp rồi nói lời xuất phát từ nội tâm với bà.
-"Ừ!!Trở về nhà rồi à?" Mẹ vợ cũng không có xoay người quay lại, cũng không quay đầu lại mà chỉ nói một câu với tôi thôi.
-"Dạ! Mẹ, Điềm Điềm đâu rồi?"
-"Con đi đến bên cạnh nhìn xem, con bé hiện tại ở gian phòng nhỏ bên trong rất ngoan!" Mẹ vợ nói.
-"Dạ!! Vậy thì con đến đó!"

Tôi nói xong liền đi đến xem Điềm Điềm, xem con gái có còn ở gian phòng nhỏ bên trong không? Đến nơi thấy con bé ngồi ở trên giường chơi đùa cụ búp bê trư bát giới 🐷. Con gái gặp tôi về thì reo lên: "A… ba ba..."

-Điềm Điềm, con chơi gì vậy?

Tôi đến bên chiếc giường nhỏ xíu của Điềm Điềm, rồi ngồi một bên, giọng nhỏ nhẹ hỏi con gái. Điềm Điềm nói: "Ba ba, ba nhìn xem, đây là tiểu trư Bội Kỳ!"

-Oh! Ai mua sắm cho vậy?
-Dạ! Bà ngoại mua cho con ạ!
-Vậy cái kia là búp bê của bà ngoại đúng không?
-Dạ!!!
-Thế còn búp bê của ba ba đâu này?
-Dạ! Không có.
-Vậy còn búp bê của mẹ đâu này?
-Dạ cũng không có luôn. Chỉ có búp bê của bà ngoại à.
-Eh!!! Vì sao không có chứ con gái?
-Bởi mẹ cũng không thích đồ chơi, cho nên ngoại cũng không có mua đồ chơi cho tốn tiền. Điềm Điềm nhếch miệng nhỏ lên nói.
-Hừ!!! Đồ con gái ngốc, bởi mẹ con đối với con rất tốt. Nhưng bây giờ do còn nhỏ, chờ con trưởng thành người lớn rồi thì con sẽ biết, sẽ không thích đồ chơi nữa!
-Tuấn Khải, bế Điềm Điềm đi ra ăn cơm! Nhanh lên!!

Đúng lúc này, giọng nói của mẹ vợ trong trẻo như tiếng hát, mang âm thanh từ trong phòng bếp truyền qua phòng nhỏ xíu của Điềm Điềm rồi đến tai tôi.

-"Dạ! Con biết rồi!" Tôi liền vội vàng đáp, sau đó liền ôm lấy Điềm Điềm đi đến nhà ăn.

Vào trong phòng bếp, gặp trên bàn ăn có ba món, một tô canh, từng cái đồ ăn phối liệu đa dạng tựa như trong khách sạn, bởi vì đồ ăn giống nhau về phương pháp chế biến, nhìn thấy rất bắt mắt. Tôi nghĩ mẹ vợ cũng là dụng tâm dụng ý lo cho con tôi rồi! Đột nhiên đầu óc tôi nghĩ không hiểu, khẳng định mẹ vợ không có giận mình, nếu không cũng không có khả năng vì tôi nấu những món ăn ngon. Nghĩ vậy, tôi tâm tình cũng dễ chịu hơn, cười mủm mỉm đối với mẹ vợ và nói: "Mẹ, mẹ làm đồ ăn thật ngon, bày biện rất đẹp mắt!"

-"Thôi, thôi! Bớt miệng 👄lại dùm đi, đồ ba hoa. Đem Điềm Điềm cho mẹ bế nào!"

Mẹ vợ cũng không có cho tôi khen bà, mà là muốn tôi đem Điềm Điềm cho bà để đút cơm. Tôi ôm Điềm Điềm đến trước mặt của bà ấy, rồi bà để Điềm Điềm ngồi trên chân và bắt đầu đút con bé ăn cơm.

-Này! Con cũng nhanh ăn đi!

Mẹ vợ gặp tôi ngồi ở trước bàn ăn bất động như thể đang ngồi thiền, tay buông rơi đũa, luôn luôn nhìn bà đút cơm Điềm Điềm ăn, liền nhìn tôi nói một câu đó.

-Oh! Mẹ, tại con chờ mẹ cùng ăn cơm!

Tôi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà nói thế, thế nhưng tôi học từ ông Vỹ Trung bố ruột tôi, bởi vì cha đều là đợi Tiểu Oánh ăn cơm không à!

-Ừ, thế à! Sao đột nhiên tình cảm nhỉ!

Mẹ vợ nghe xong lời tôi nói thì mang lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, rồi liếc nhìn một cái, tiếp đó trên mặt bà liền hồng một chút.

-Mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon như vậy, nhìn bắt mắt như vậy, khiến con không dám động đũa vì sợ hết ạ! Hì hì… Tôi cười đùa nói.

-Đồ ăn làm ra không phải là để ăn sao? Nhanh ăn đi! Cứ dẻo mồm suốt. Mẹ vợ nói với tôi.

-Dạ!!! Đúng rồi, mẹ hé… hehe.

Tôi nghĩ kéo dài thời gian cùng mẹ vợ ở cùng một chỗ ăn, rồi lấy ra kinh nghiệm học từ cha tôi, tuy cha thường ngày đối với Mộng Oánh vợ tôi mặt dày vô liêm sỉ, nhưng mà kết quả ngoài sự mong đợi.

-Eh!!! Này!!! Làm sao vậy ông tướng? Vợ mới có đi buổi sáng sớm thôi mà thèm khát chuyện đó rồi à, nhìn gì dữ vậy?

Mẹ vợ đút một ngụm cơm cho Điềm Điềm ăn, liền ngẩng đầu xem tôi có ý định với bà không.

-Mẹ, mẹ này! Hôm nay buổi tối, đi nằm ngủ ở phòng của con nha!
-Hả?? Con nói cái gì? Hừ…

Mẹ vợ nghe xong trợn to hai mắt xem động thái của tôi, rồi sắc mặt biến đổi kinh ngạc cùng vẻ giận dữ. Tôi thấy vậy lập tức liền bị dọa nhảy dựng, vội vàng giải thích nói: "Không phải là thế đâu, mẹ... Là như thế này. Bởi vì Điềm Điềm không phải là yêu thích cùng mẹ cùng ngủ chung một chỗ sao? Do chỗ ngủ của Điềm Điềm gian phòng quá nhỏ, chiếc giường ngủ cũng quá nhỏ nữa, cho nên mẹ và Điềm Điềm ngủ trong phòng của con là hợp lý, còn con thì ngủ bên trong gian phòng của bố con!"

Mẹ vợ nghe tôi giải thích xong thành thì khuôn mặt mới bình tĩnh lại, biết vừa rồi hiểu làm con rể, liền đỏ mặt lên, nói: "Vậy thì mẹ cùng Điềm Điềm ngủ ở đây, còn con thì đến gian phòng của con đi!"

-"Oh, không!!! Đừng nghe, mẹ, bởi vì phòng ngủ của ba con dơ bẩn lắm, mẹ cũng biết, dù sao ba con cũng là người nông thôn, trên người hôi hám, mùi hương của bố nó rất nồng, vả lại ông ấy bình thường cũng không thích sạch sẽ. Cho nên giường ngủ của bố vẫn có hương vị hôi thối, mà mẹ lại là người thích sạch sẽ, cho nên mẹ và Điềm Điềm vẫn là ngủ ở gian phòng của con đi!"

-Hừm... Vậy được rồi, mẹ liền cùng với Điềm Điềm ngủ ở phòng của con!

Do mẹ vợ là một người thường thích sạch sẽ, nghe xong lời tôi nói, đầu tiên là lông mày nhăn lại, để lộ ra biểu cảm chán ghét, sau đó liền đồng ý. Tôi thấy mẹ vợ đồng ý, trên mặt cũng để lộ ra sắc mặt vui mừng, gặp mẹ vợ còn đút lấy cơm cho Điềm Điềm, liền đứng lên một bên nói với bà: "Mẹ, con đi vào trong gian phòng đem quần áo ra trước!"

-Thôi ở lại ăn cơm đi, đồ ăn để lâu nó nguội lạnh hết! Mẹ vợ thuận miệng nói với tôi.
-Dạ! Không có việc gì, không có việc gì, con nên lấy quần áo đem ra ngoài trước hay hơn ạ!

Tôi vốn là kéo dài thời gian, mục đích là muốn cùng mẹ vợ cùng nhau ăn cơm! Nói xong liền hướng đến trong phòng đi vô trong lấy đồ. Mẹ vợ thấy vậy, đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó mang lấy bất đắc dĩ lắc đầu. Tại bên trong gian phòng ngủ, lấy ra quần áo để vào trong phòng ngủ của bố tôi, trong này tôi luôn luôn cố ý kéo dài thời gian. Trở lại nhà bếp, tôi vừa vặn gặp mẹ vợ để Điềm Điềm ngồi xuống, con bé theo hướng dẫn mà ngồi phía trên thân thể của bà ấy, sau đó tụt xuống nền nhà, mẹ vợ nói: "Điềm Điềm, bà ngoại ăn cơm trước, con đi chơi một mình, ngoan ngoãn nghe!"

Điềm Điềm đáp một tiếng sau liền chạy thật chậm đến gian phòng nhỏ xíu của mình để chơi trò chơi.

-Này, nhanh ăn đi!

Gặp tôi đã đến, mẹ vợ cũng là thuận miệng nói một câu với tôi.

-Dạ, mẹ, mẹ cũng ăn đi!

Tôi nói xong liền ngồi xuống ghế, sau đó cùng mẹ vợ bắt đầu ăn cơm. Mẹ vợ không nói năng gì, khuôn mặt luôn tao nhã ăn cơm thôi, mà tôi lại thường thường nhìn vụng trộm bà ấy, thấy bà ấy ăn cơm bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, bởi trước kia làm sao lại không phát hiện bà ấy ăn cơm mà hấp dẫn như đâu này? Tôi đều hoài nghi mình như thể "Phạm Lãi", là tình nhân trong mắt của nàng "Tây Thi"?

Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới cơm nước xong, mẹ vợ dọn dẹp xong trong phòng bếp, khẳng định sẽ đi vào trong phòng vệ sinh để mà tắm rửa… Nghĩ đến bà ấy lõa lồ, thân hình trắng nõn mà thấy mê người, rồi dưới đũng quần tôi, bên trong dương vật lập tức liền cứng rắn trỗi dậy thật là hung dữ.

Tôi rốt cuộc là thế nào? Cũng không biết chính xác là mình muốn gì nữa? Bởi vì Tiểu Oánh có từng nói, không chỉ một lần bảo tôi đi bên ngoài tìm gái đẹp giải quyết tình trạng cương dương nhưng mà đều bị tôi cự tuyệt, ngoài Tiểu Oánh, tôi đối với bất kỳ người đẹp khác đều làm như không thấy, như có mắt sáng như mù! Nhưng là lạ hôm nay, lại đối với mẹ của Tiểu Oánh, tức là mẹ vợ của tôi lại có loại suy nghĩ gì đây này, có lẽ vì… hay là tôi có phải người biến thái.

Đầu óc tôi luôn luôn nghĩ về thân hình trắng nõn của mẹ vợ, mà bà ấy hình như không biết, chỉ luôn luôn ngồi yên lặng không nói gì, chỉ gấp rút ăn cơm mặc cho bị tôi nhìn trộm.

Cơm nước xong, tôi đi đến gian phòng nhỏ xíu của Điềm Điềm chơi, còn mẹ vợ thì tại phòng bếp dọn dẹp. Đại khái hơn mười phút sau, mẹ vợ tiến vào gian phòng nhỏ nói với tôi: "Tuấn Khải, con đem chìa khóa xe của Tiểu Oánh cho mẹ!"

-Dạ!

Tôi cũng không rõ mẹ vợ là có ý gì, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bà.

-Nè, mẹ muốn về nhà một chuyến! Mẹ vợ nói.
-Mẹ, mẹ chưa mạnh khỏe, vả lại lâu không lái xe, hay là con đưa mẹ về ạ!

Tôi nhất thời cũng không biết mẹ vợ về nhà rốt cuộc làm gì, liền đối với bà nói như thế.

 
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH - BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ
*******

Chương 3: Thân Hình Tuyệt Mỹ Của Mẹ Vợ Chu Phấn

NÀNG DÂU MỘNG OÁNH BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ-1.webp

Hình minh họa : nguồn internet)

-Mẹ cũng tài xế lâu năm, con lo lắng cái gì? Bởi hồi trẻ mẹ cũng là một tay lái lụa, chạy xe ô tô nhiều như uống nước. Mau đưa chìa khóa xe cho mẹ, nhanh đi!
-Nhưng mẹ, mẹ về nhà để làm gì?!

Tôi cuối cùng nhịn không được hỏi bà ấy.

-À!!! Có chút việc xíu!
-Vậy được rồi, mẹ chờ con một chút!

Tôi chỉ có thể đáp ứng chứ biết sao, sau đó đi vô phòng của tôi lấy ra chìa khóa xe ô tô của Tiểu Oánh.

-Mẹ, mẹ nhớ lái xe chậm chút, trên đường chú ý an toàn, kẻo cảnh sát giao thông 👮 phạt nguội.

Tôi nói và đem chiếc chìa khóa xe đưa cho mẹ vợ, căn dặn nói.

-Ừ! Biết rồi…

Mẹ vợ vừa nói với tôi vừa nhìn Điềm Điềm nói tiếp: "Điềm Điềm, bà ngoại đi ra ngoài một chút, chút xíu trở về, con cùng ba ba ở lại nhà, nhớ ngoan ngoãn, nhất định phải nghe lời ba ba, phải ngoan nha!"

-Dạ! Con biết ạ! Bà ngoại, con sẽ nghe lời, thật biết nghe lời mà!

Điềm Điềm đáp lời gọn gàng. Mẹ vợ nghe xong cũng yên tâm cầm lấy chìa khóa xe ô tô từ tay tôi, lòng tôi bất chợt hơi buồn bực, bởi vì bà ấy về nhà làm sao đây này? Đại khái đến hơn bảy giờ tối cùng ngày, mẹ vợ lại trở về với cha con tôi, tôi gặp bà lập tức giống như quả cầu da xì hơi. Chỉ thấy mẹ vợ trên người đã mặc bộ đồ khác chứ không phải là bộ đồ trưa hôm nay, bởi buổi trưa thì mặc bộ đồ màu đen, áo liền y quần dài, mà bây giờ là thay đổi một bộ đồ khác, bộ quần áo màu trắng, áo cánh dơi, váy quần dài màu đen, toàn bộ trên người duy nhất lộ ra hai cánh tay áo cánh dơi, hai cánh tay trắng nõn.

Quần áo của mẹ vợ mặc dù có một chút bảo thủ, nhưng vẫn là không che giấu được hai núi non trùng điệp độn u bên trong, tuy dáng người bà hơi gầy, nhưng mà không thể nào rời mắt nếu ai đó nhìn thấy. Vẫn là ung dung hoa quý, đoan trang thanh lịch, thần sắc vô song, tuy rằng mẹ vợ hơi già, nhưng thùy mị mê người, không thua kém gì Mộng Oánh vợ tôi, thậm chí còn có thể vượt trội, bởi bà ấy với chồng mình ít khi ân ái, còn Mộng Oánh với cha tôi thì nhịp sống tình dục nhiều hơn, thế nên thân hình với body bà còn ngon lắm.

Bất chợt tôi thấy mái tóc trên đầu mẹ vợ có nhiều điểm ẩm ướt, hơn nữa trên thân thể của bà ấy còn phát tán ra một cỗ sữa tắm cùng mùi thơm cơ thể, rõ ràng là bà về nhà mình tắm rửa xong mới lại về đến nhà tôi. Hơn nữa trong tay còn cầm lấy một cái túi đồ khá to, bên trong giống như là đựng đồ ngủ của bà.

-Này!!! Nhìn cái gì?

Mẹ vợ bắt gặp tôi kinh ngạc, ngây người "mồm huýt sáo vang, như con chim chích hót vang đầu làng", bởi tôi nhìn bà ấy chằm chằm, nhìn trộm kiểu cách biến thái, giống như đàn ông Nhật Bản ngắm nghía mông vú nữ sinh. Cho nên bà ấy liền mang lấy một loại đắc ý, thần sắc nói với tôi một câu cộc lốc.

-Dạ! Không, mẹ, nhà con cũng có phòng vệ sinh tích hợp ở trong phòng ngủ! Sao mẹ lại về nhà tắm rửa như thế?
-Đừng nói nữa, Điềm Điềm đâu rồi?

Mẹ vợ bất chợt khuôn mặt đỏ bừng lên, liền hỏi tôi.

-Dạ! Con bé vẫn còn ở trong gian phòng, và còn rất ngoan ngoãn!

Lúc này mẹ vợ không nói gì thêm, rồi đi đến chỗ Điềm Điềm, nơi gian phòng nhỏ xíu của con bé.

-Nè, Tuấn Khải, quần áo của con đều lấy ra hết chưa? Bởi mẹ muốn dẫn Điềm Điềm vào phòng đó ngủ!

Đột nhiên, âm thanh từ miệng 👄của mẹ vợ theo bên trong ngõ vách tường của căn phòng truyền qua, tôi lúc này mới lấy lại tinh thần, liền vội vàng nói với bà ấy: "Dạ! Đều cầm ra hết rồi mẹ ạ!"

Nghe tôi nói vậy thì mẹ vợ không hỏi gì nữa, đại khái hai phút sau, chỉ nghe thấy "lạch cạch" một tiếng, tôi biết là bà ấy cùng Điềm Điềm đi đến phòng ngủ, âm thanh đó là do mẹ vợ tôi đóng cửa, tôi còn mơ hồ nghĩ thầm, sao bà ấy khóa cửa bên trong làm gì? Mẹ vợ có vẻ đang giống như đề phòng tôi nửa đêm mở cửa phòng hay sao ấy, cho nên lòng tôi đột nhiên suy nghĩ đều cảm thấy lúng túng khó xử.

Bà ấy sở dĩ về nhà tắm rửa, nhất định là đề phòng tôi rồi, bởi vì lúc trước tại trong nhà của bà, tôi vô tình đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhìn thấy thân thể bà trần truồng, cho nên bây giờ đang ở trong nhà tôi thì lòng bà ấy đều có bóng ma rồi, bởi vậy không dám ở nhà tôi tắm rửa mà về nhà mình. Nhưng mẹ vợ cũng có thể không ngủ tại nhà tôi cũng được mà, vì sao còn muốn ngủ ở nhà tôi làm chi? Tôi cẩn thận nghĩ về điều này, bà ấy phải ngủ ở nhà tôi, để buổi sáng còn phải làm điểm tâm cho tôi với Điềm Điềm thuận tiện hơn.

Lúc này tôi mang lấy lúng túng khó xử bất đắc dĩ lắc đầu, tôi vào trong gian phòng ngủ của cha tôi, rồi nằm trên giường, đầu óc không hiểu luôn nhớ tới mẹ vợ, rồi bà ấy tại bên trong gian phòng ngủ của tôi, rồi bà cùng Điềm Điềm đã ngủ hay chưa? Do hiếu kỳ muốn theo dõi, nên tôi đột nhiên nhớ tới camera giám sát liền vội vàng mở điện thoại, rồi truy cập tới gian phòng ngủ của tôi mà theo dõi. Thể nhưng vẫn để làm tôi thực sự thất vọng, bởi lúc này trong phòng đèn đã tắt hết, nó tối đen như mực tàu. Camera theo dõi mặc dù có tính năng nhìn ban đêm, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cơ thể mẹ vợ mờ nhạt à chứ không có rõ nét lắm. Tôi thấy mẹ vợ mặc lấy quần áo ngủ nằm trên giường, bụng đắp một đầu chăn, đang dỗ Điềm Điềm đi ngủ, kiểu cách nghe bà kể chuyện cổ tích.

Thấy mẹ vợ cầm đồ ngủ trên tay? Tôi lập tức kinh ngạc kèm theo vui mừng, liền vội vàng di chuyển camera giám sát theo dõi mẹ vợ, rồi thấy bà ấy để Điềm Điềm nằm ở giữa cái giường, sau đó xem đồng hồ treo tường ⌚ để mà đo thời gian. Trong hình ảnh theo dõi lúc nãy, tôi chỉ thấy mẹ vợ dắt Điềm Điềm tay trong tay tiến vào phòng ngủ, sau đó để Điềm Điềm ôm con thỏ bông gòn 🐰 lên ngực mà ngủ ở trên giường, rồi nói với con bé: "Điềm Điềm, con nằm ngủ trước, bà ngoại đi vệ sinh một chút liền đến cùng con đi ngủ nhé!"

-Dạ!!!

Điềm Điềm mở mắt đáp một tiếng. Tôi liền vội vàng đem hình ảnh theo dõi chuyển đến trong phòng vệ sinh, lúc này trong phòng vệ sinh một mảnh đen nhánh chưa có ánh sáng bởi chưa bật đèn, rồi qua nửa phút sau, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, toàn bộ phòng vệ sinh nó liền sáng trưng, chỉ thấy mẹ vợ trong tay cầm lấy đồ ngủ tiến vào vệ sinh, bàn tay đặt trên bức tường để mở chốt cửa và bật công tắc đèn! Thế là cả phòng vệ sinh liền sáng bừng lên.

Gặp mẹ vợ trong tay cầm lấy đồ ngủ, tôi liền không kiềm chế được cảm xúc mà hưng phấn, hơn nữa còn thực kích động, trái tim 💖 trở nên đập mạnh liên hồi, tâm tư bắt đầu nhảy loạn xạ. Tôi cũng không biết vì sao, Chu Phấn mẹ vợ vô trong phòng vệ sinh chính là thay đổi đồ ngủ, thế là tôi liền hưng phấn như thế kích động, nếu Chu Phấn tại trong phòng vệ sinh tắm rửa, tôi đây chẳng phải là càng hưng phấn hơn bội phần.

Lúc này chỉ thấy mẹ vợ Chu Phấn cầm trong tay đồ ngủ móc áo phía trên cây thanh ngang ngang đầu, sau đó liền đi tới phía trước cái gương soi 🔎, duỗi tay đem chiếc áo mặc trên người cởi bỏ ra ngoài. Tôi nhìn thấy qua camera giám sát thì "A" một tiếng, lập tức hưng phấn tim mạch 💝 thì nhảy liên tục, bởi vì thấy hai bầu ngực trắng nõn của mẹ vợ một cách dễ dàng.

Lúc này hai con mắt háo sắc của tôi nhìn chằm chằm thân hình bà ấy, nhìn mà mê mẩn không muốn bỏ qua. Chỉ thấy mẹ vợ Chu Phấn mở ra cái áo ngực, rồi liền xoay người, đem hai tay thon thả đưa đến hai bên hông, rồi ngồi xuống một bên, sau đó kéo dây kéo váy quần xuống rồi tụt váy xuống tới gót chân. Tôi trợn to tròng mắt 👀, cốt yếu để nhìn cái bờ mu bướm của bà nhưng mà cũng không nhìn thấy chỗ kín của Chu Phấn được, bởi vì mẹ vợ đã đem váy quần kéo lên lại, chiếc áo cánh dơi và vạt áo liền che ở bụng của bà, chỉ nháy mắt trong thời gian ngắn ngủi, mẹ vợ liền ngồi ở cái ghế phía trên trong phòng vệ sinh. Tôi phỏng đoán, có lẽ mẹ vợ cởi áo váy là không muốn mặc quần lót áo ngực khi ngủ hong chừng! Nếu không thì đem váy quần kéo xuống rồi kéo lên lại làm gì chứ!!

Cũng may, lúc này tôi có thể nhìn thấy bà ấy ngồi tại cái ghế phía trên, rồi hai đùi trắng nõn như tuyết của mẹ vợ Chu Phấn lộ ra, rồi bên cạnh đó là bờ mông trắng tinh nó cũng lộ hơi hơi trong chiếc váy 👗. Tuy nó lộ ra lập lờ nhưng cũng cho tôi hưng phấn mãi không thôi. Hai con mắt tôi nó gắt gao nhìn chằm chằm thân hình mẹ vợ Chu Phấn, bởi bà ấy quá quyến rũ và thân hình tuyệt mỹ của bà nó cũng thiêu đốt cơ thể tôi, vì mông trắng tinh, vú tròn xoe, trông rất mê man bất tỉnh nhân sự nếu như nhìn lâu. Mỗi khi nhìn thấy cặp đùi trắng nõn, hô hấp của tôi cũng càng ngày càng gấp rút.

Lúc này mẹ vợ Chu Phấn đưa tay lấy mấy cái khăn giấy, sau đó nâng mông lên. Thấy cảnh này hai con mắt sáng ngời 👀 của tôi tức thì liền mở thật to, nhưng tiếc thay là trên bụng cùng nơi riêng tư của Chu Phấn đều bị áo cánh dơi che chắn nên không thể thấy được bờ mu bướm của bà, chỉ có thể thấy cặp đùi trắng tinh thon thả, kèm với bộ mông lập lờ ẩn nấp trong chiếc váy ngủ. Nhưng bấy nhiêu là đủ để cho tôi tha hồ mà tưởng tượng, bởi vì nó đã thu hết trong hai mắt 👀 của tôi.

Thật sự quá trắng, so với Tiểu Oánh không chừng còn muốn trắng nõn hơn một chút. Bây giờ Tôi thầm nghĩ trong lòng. Tôi cho rằng mẹ vợ cầm lấy trong tay chiếc khăn tay bằng vật liệu giấy, rồi từ phía trước lau mu bướm của bà ngược lại phía sau, bởi phụ nữ khi đi tiểu thường lưu lại tại nơi riêng tư, tức là trong khe âm hộ, điều làm tôi không thể tưởng được là bà ấy lại cầm lấy khăn giấy, rồi đưa tay đến phía sau cái mông để lau âm đạo. Điều này làm cho tôi cảm thấy thực sự thất vọng. Bởi vì ngoại trừ cái mông trắng tinh của Chu Phấn ra thì cái gì cũng nhìn không thấy.

Lúc này lại thấy mẹ vợ đưa bàn tay từ phía sau cái mông rút trở về, sau đó liền cầm trong tay một mảnh giấy màu trắng rồi ném vào bên trong sọt rác bên trong. Tiếp theo thấy bà đem quần lót kéo lên. Lúc này mẹ vợ đứng ở trước bồn cầu, áo cánh dơi cùng vạt áo che khuất toàn bộ thân thể bà, bởi vì áo cánh dơi quá dài, cho nên vạt áo phủ đầy thân dưới nen quần lót của bà ấy cũng không nhìn thấy, lúc này theo góc nhìn của tôi, mẹ vợ tựa như không có mặc quần lót, nó gần như ở truồng! Mà váy quần của Chu Phấn lại phủ đầy trên hai cái bắp đùi trắng nõn lộ!

Đột nhiên lại gặp mẹ vợ làm điều gì là lạ, bà ấy khom eo xuống, váy quần cởi xuống dưới tụt xuống tới chân. Lập tức chỉ thấy hai chân thon dài đều đặn của bà nó trắng tinh, rồi toàn bộ lộ ra hai cái đùi trắng nõn! Nó thật đẹp, nó thon dài, lại không trầy xước ghẻ lở mà lại long lanh vì màu da của hai đùi rất sang. Không những vậy còn mượt mà sáng bóng, trong suốt lóng lánh như thể đang soi gương! Wow… nó đẹp không sao tả xiết! Chính xác là một đôi chân trần tuyệt thế vô song.

Tôi còn mơ màng về đôi chân trần thon thả ấy, còn chưa kịp ghi nhớ lưu lại vào trong mắt mình, chỉ thấy mẹ vợ cầm lấy váy quần ngủ mặc vào, rồi che lại hai đùi non trên đôi chân trần tuyệt đẹp. Chẳng mấy chốc, hai đùi trắng nõn như tuyết đã bị váy quần ngủ che lấp cực kỳ chặt chẽ. Tiếp theo mẹ vợ Chu Phấn đem áo cánh dơi từ dưới mà trượt lên trên đầu và thoát ra ngoài. Bây giờ ánh mắt tôi lại trợn tròn. Bởi vì trên người bà ấy chỉ còn lại chiếc áo ngực, rồi lập tức thân trên trắng nõn tinh tế, làn da cùng áo ngực của mẹ vợ liền xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Mẹ vợ trên người hình như không có mỡ, làn da trắng nõn nuột nà, không có một chút dấu hiệu hay điểm tỳ vết nào, tuy bà ấy cũng gần năm mươi tuổi rồi, nhưng vóc dáng của bà lại mơn mởn như gái tơ, tìm một chút nhăn nheo trên da của bà thôi cũng khó, còn cái bụng thì phẳng lì không có một chút điểm mỡ dư thừa hay sẹo lồi. Bụng vẫn bằng phẳng, chắc do bà ấy chỉ có mỗi cô con gái 👧 là vợ tôi. Mẹ vợ Chu Phấn đúng là người phụ nữ hiếm có khó tìm, bởi vì thời điểm xã hội ngày nay thiên hạ họ tìm không thấy. Còn ở trong mắt tôi, mẹ vợ so với Tiểu Oánh còn dễ nhìn hơn, sắc sảo hơn.

Bây giờ tôi tâm tư rối bời như tơ vò, tôi suy nghĩ lung tung beng, do bên trong căn phòng ngủ của bố tôi, tôi đang dùng camera giám sát theo dõi bằng điện thoại, thấy mẹ vợ đã mặc lại đồ ngủ, sau đó đứng ở trước gương trong nhà vệ sinh, rồi chải chuốt mái tóc dài đen của bà, và còn dùng sữa dưỡng da. Sau đó liền tắt đèn, rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Mẹ vợ Chu Phấn sau khi trở lại phòng ngủ, đi tới phía trước giường, rồi lên giường nằm cạnh Điềm Điềm, bà ấy lại duỗi tay đóng công tắc đèn, lập tức toàn bộ gian phòng ngủ liền một màu đen. Vừa tắt đèn ở gian phòng, có lẽ đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Tôi nhìn thấy nơi đó tắt đèn tối đen, cũng liền đóng theo dõi, bởi còn thấy được cái quái gì mà xem. Thế là tôi nằm trên giường thật lâu mà không thể ngủ được, tôi lăn lộn trên giường kiểu thèm khát chuyện đó nên mới nhớ đến Mộng Oánh vợ mình. Rồi một hồi nghĩ Tiểu Oánh cùng bố chồng, một hồi lại nghĩ mẹ vợ Chu Phấn hiện đang ngủ trong phòng. Đêm nay, tại trong căn nhà này, tôi cùng mẹ vợ có thể nói là cô nam quả nữ, gái vắng chồng còn đàn ông vắng vợ. Thế mà Tiểu Oánh cùng bố tôi lúc này còn ngồi trên xe khách, tôi vốn nghĩ là gửi tin nhắn cho Tiểu Oánh, nhưng thấy vợ đều không có gửi phản hồi cho tôi, cho nên nghĩ thầm trong bụng, để chờ cho vợ gửi tin nhắn trước. Sau vài phút lăn lộn trên giường, tôi vẫn không tài nào ngủ cho được…

Nói gì thì nói, Tiểu Oánh cùng bố tôi ở bên nhau, tại bến xe khách 🚍 buổi sáng hôm nay, ở trạm xe, bên trong phòng ngồi đợi, gặp tôi rời đi thì bố tôi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao có tôi ở đó, bố tôi vẫn là cảm thấy có một chút lúng túng khó xử. Hiện tại thì tốt lắm rồi, bởi bắt đầu từ nay về sau, bố tôi có thể không cần phải kiêng nể gì cùng Tiểu Oánh một mình tại cùng một chỗ rồi. Cho nên hiện tại bố tôi, có lẽ trong lòng là vô cùng cao hứng vì sống cùng nàng dâu sớm tối bên nhau.

-------

Ngồi tại ghế dựa phía trên, Tiểu Oánh trông thật là xinh đẹp và diễm lệ. Dáng vẻ cao hơi gầy, còn tư thế ngồi đoan trang tao nhã. Còn lúc Mộng Oánh giơ tay nhấc chân lên, ở giữa hiện chân nàng hiện ra mờ ảo cùng khí chất của người con gái Thành Đô, có thể nói toàn bộ thiếu nữ hay các bà mẹ ở phòng ngồi đợi lúc ấy, không có một người phụ nữ nào có thể cùng nàng so sánh, bởi vì Mộng Oánh vượt trội hơn hẳn về mọi mặt.

Có khả năng là mùa ế hàng, cho nên người đợi xe lữ khách không nhiều lắm. Tiểu Oánh ngồi tại phòng đợi bên trong, cô ấy ngồi ghế dựa phía trên, đùi phải thì ở dưới còn chân trái thì gác phía trên, trong tay cầm lấy điện thoại, nhìn thấy nàng hiện ra trong mắt thật tao nhã cùng khí chất cao quý con nhà có học vị.

Mà lúc này, ngồi cạnh bên Mộng Oánh còn có nhiều người ngồi nữa. Họ đa số là người nông thôn giống hệt bố tôi, còn hai người bọn họ, tức là vợ tôi với cha chồng thì ngồi cùng một chỗ. Một người thì dịu dàng, thiếu nữ xinh đẹp, một người là một bác có tuổi nên bị nói ra nói vào:

-Ê tụi bây! Tao đoán hai người họ là cha và con gái á!

Người đàn ông ngồi đối diện với Tiểu Oánh cùng bố tôi ở hàng ghế bên kia, tụi nó khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, chúng nó ở ghế ngồi bên đó thường trộm nhìn Tiểu Oánh cùng bố tôi ở ghế bên này, một thằng răng hô chu mỏ ghé tai nhỏ giọng nói với thằng ốm nhom bên cạnh: "Ông bác này là ai mà có diễm phúc gớm, làm cho tao buồn bực ganh tị rồi. Già và xấu xí như bác ấy, vậy mà làm sao có thể đẻ ra một con gái xinh đẹp như vậy đâu này?"

Một thằng ngốc nghếch khác nó nói thêm vô: "Chúng mày ghen tị à? Tuy bác ấy già xấu xí nhưng mà có tiền, rồi có vợ đẹp nên đẻ ra một cô con gái xinh đẹp là bình thường á"

-Khà khà... thực sự có một chút ghen tị nhỉ?
-Ê tụi bây nhìn xem, hai người bọn họ giống như là tình nhân chứ không giống cha và con gái đâu!

Thằng thanh niên trong nhóm chúng mình ba đứa nói, rồi mấy đứa còn lại vội vàng nhìn về phía Tiểu Oánh cùng bố tôi, nó ngơ ngác không hiểu nổi, tại sao ông bác này lại đưa cái miệng nói nhỏ vô lỗ tai thiếu nữ xinh đẹp, không biết là nói với nàng cái gì đó? Sau khi nói xong, chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp khuôn mặt đỏ lên, sau đó cô đưa một cánh tay trắng nõn mềm mại ngắt lên bàn tay bác ấy không biết nói câu gì đó mà miệng cười mủm mỉm. Biểu cảm cùng bộ dáng mang lấy ngượng ngùng và hơi có vẻ hờn dỗi: "Cái ông bác này, chính xác là có diễm phúc sâu á, nên có cô tình nhân trẻ măng còn xinh đẹp như Vương Chiêu Quân hồi xưa luôn!"

-Ừ!!! Có thể như mày nói lắm, bởi vì nhìn không giống cha và con gái à?
-Ừ! Tao cũng thấy lạ lùng, bởi con gái thì ai mà làm nũng cũng cha ruột như vậy, đúng là không bình thường!

Một thằng thanh niên lắc đầu nói. Bên ghế này bố tôi đưa miệng ghé vào tai Tiểu nói như vầy: "Mộng Oánh, thật nhiều người ở đây nhìn chúng ta đây này? Cũng may mắn là con mặc quần jeans, nếu không ba ghen tuông lắm đó biết chưa! Haha..."

Tiểu Oánh nghe xong mang lấy bộ dáng hờn dỗi, cô duỗi tay rồi bấm một cái thật mạnh lên cánh tay cha chồng, rồi nhỏ giọng nói câu: "Bố đúng là không có đứng đắn!"

-Eh! Mộng Oánh, sự thật là nhiều nam thanh niên ở đây nhìn bố con mình mà! Họ để ánh mắt háo sắc nhìn trộm con dâu xinh đẹp của bố đó, thậm chí tròng mắt của đám người thanh niên đó sắp rơi ra ngoài luôn kìa, nhưng mà bọn nó nhìn ba thì bằng ánh mắt lại là độc ác như vậy, như muốn ăn tươi nuốt sống ba! Hehe…

Bởi vì phòng đợi lữ khách rất thưa thớt, cho nên bọn hắn bên cạnh ghế dựa đều là trống không, nên bố tôi nhỏ tiếng với Tiểu Oánh, nói chuyện rất nhỏ nhẹ nên mọi người xung quanh là nghe không được bố với vợ tôi nói gì.

-Bọn họ ghen tị ba sao? Nè, vậy ba vẫn là cách xa con một chút á! Hihi…

Tiểu Oánh cười khẽ đối với bố chồng nói.

-Eh! Dựa vào cái gì muốn ba cách xa con một chút chứ?

Ba tôi liền giải thích là ông có muốn cho bọn hắn ghen tị đâu. Bố tôi mang lấy niềm tự hào, sắc mặt hớn hở nhỏ giọng nói.

-Nè! Bố á, năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, mà sao còn mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn mạnh hơn bọn thanh niên luôn! À… mà đúng rồi, mấy giờ bắt đầu xét vé ạ?

Tiểu Oánh nói xong liền hỏi tiếp bố tôi về xét vé xe.
 
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH - BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ
*******

Chương 4: Xe Khách Đường Dài

-Ờ! Cũng nhanh thôi!

Bố tôi cầm lấy điện thoại nhìn xem thời gian, sau đó nói với Tiểu Oánh. Tiểu Oánh nghe cha chồng nói thì theo bản năng xoay mặt nhìn về cửa xét vé, sau đó hỏi ông ấy: "Ba, ngồi trên xe khách thì thời gian bao lâu mới tới nhà của ba dạ?"

-Ờ, để ba tính toán xem coi, à đại khái khoảng chừng bảy tám giờ tối thì sẽ tới á! Phụ thân nói.
-Hả? Ngồi ở trên xe lâu như vậy à? Tiểu Oánh nói.
-Nè! Mộng Oánh, con có thể nhìn ra bên ngoài cửa xe để xem phong cảnh, rồi thời gian sẽ qua nhanh thôi à! Hehe...
-Vậy trời tối, đêm đen kịt ở bên trong xe này? Cũng ngắm phong cảnh à?
-Ừm, có sao đâu! Trong đêm có thể nhìn cảnh đêm á, ha ha… bố tôi cười cười nói nói.
-Dạ! Đúng rồi hé! Nè, ba ba, thế ban đêm bên trong như thế nào đi ngủ ạ?

Tiểu Oánh đột nhiên mang lấy lo lắng hỏi bố tôi.

-Oh! Phải ngồi dựa vào cái ghế phía trên để ngủ á!

Bố tôi nói xong, đột nhiên lại đem cái miệng rộng thùng thình của mình ghé vào tai Tiểu Oánh, nơi sát với một bên cổ trắng nõn và nhỏ tiếng nói với vợ tôi: "Nè! Con cũng có thể tựa vào trên người ba ba mà ngủ á!

Tiểu Oánh nghe xong khuôn mặt đỏ lên, xoay mặt tức giận trợn mắt nhìn bố tôi rồi liếc nhìn một cái, vô tình chọc cho ba người nam thanh niên ngồi đối diện lại hâm mộ lại ghen tị, bởi bọn họ ước gì đi tới trước mặt bố tôi, rồi như hung hăng hất văng cha tôi đi xa một chút.

Bảy giờ đã qua bốn năm phút đồng hồ và thời điểm bắt đầu xét vé cũng tới. Tiểu Oánh kéo lấy đồ đạc của mình, thân hình tuyệt đẹp, tay thì lê la cái túi xách. Còn bố tôi thì cũng hối hả đi đến kiểm tra, kiểm hoàn phiếu về sau, xong liền tiến vào bên trong bãi đỗ xe, sau đó liền lên một chiếc đi hướng về cái thị trấn nhỏ ở quê nhà.

Xe khách hiện tại rất ít người, số lượng ghế vốn là có thể ngồi bốn mươi hoặc năm mươi người, nhưng mà hiện trên xe khách đường dài chỉ ngồi hơn mười vị hành khách, hơn nữa còn ngồi không đồng đều, họ thường ngồi từng tốp riêng biệt: "Ba ba nè, thử điểm đi, bao nhiêu người trên xe ạ! Còn tìm chỗ ngồi nữa!"

-Ừm! Để xem đã...

Tiểu Oánh đi lên xe, đi qua trước mặt mọi người, rồi nhìn bên trái bên phải để tìm chỗ ngồi thích hợp, mà lúc này bố tôi lại mở miệng nói với nàng. Tiểu Oánh nghe xong liền trực tiếp đi về phía trước!

-A… Mộng Oánh, chúng ta ngồi chỗ này đi!

Bố tôi đột nhiên chỉ ngón tay về hàng ghế bên phải, bởi ông ấy thấy hai cái ghế còn trống không, chưa có ai ngồi nên nói. Tiểu Oánh nghe xong, trước tiên ngồi xuống, vừa vặn ngồi gần cửa sổ xe khách, còn cha chồng thì an vị ngồi bên cạnh nàng dâu.

Xe khách thông thường không có sắp xếp chỗ ngồi, ai lên xe trước thì được chọn vị trí. Tiểu Oánh cùng bố tôi ngồi đây nhưng mà phía sau còn có ba hàng chỗ ngồi trống không nữa, trừ bỏ hàng ghế cuối cùng thì vợ tôi với bố chồng ngồi một đôi như thế này nhìn qua giống người yêu, nam thì già còn nữ thì trẻ tuổi! Mà bố tôi đưa mắt nhìn bên trái, thấy chỗ ngồi cũng là trống không! Rồi ông đưa mắt khảo sát trước sau hai hàng ghế cũng không có người ngồi, đều là họ ngồi ở hàng ghế phía đầu xe cả rồi. Nếu ngồi dựa lưng vào ghế, người trước người sau thì căn bản nhìn không thấy đầu của nhau, bởi vì cái ghế ngồi, đỉnh ghế rất cao. Giống như ngồi tại hang động nho nhỏ, bởi bên trong xe khách có nhiều ô cửa sổ! Đương nhiên, ngoại trừ ông bố chồng Vỹ Trung ngồi cạnh nàng dâu Mộng Oánh ra thì không hề có người lạ nào!

Lúc này bố tôi đứng lên nhìn trước nhìn sau, trên mặt lộ ra kinh ngạc vui mừng hớn hở, do trong lòng ông ước gì người lái xe đóng cửa sớm một chút, lập tức lái xe khởi hành ra khỏi bến! Bởi vì ông ấy sợ nếu như còn có hành khách lên xe nữa, rồi nhiều người ngồi cạnh ông với Mộng Oánh thì thật là thảm.

Bố tôi thấy già nua quê mùa vậy chứ tâm lý tính toán kỹ lưỡng lăm, bởi ông luôn lo cho Tiểu Oánh từng chi tiết nhỏ nhặt, nếu không tinh tế thì căn bản không biết được điều ông đang làm với con dâu xinh đẹp của mình. Bởi vì nàng dù rằng là tiến sĩ, học thức cao nhưng đơn thuần thiện lương, căn bản không suy nghĩ nhiều thứ cạm bẫy ngoài xã hội đang rình rập cô như vậy.

-Ba ba, sao ba tốt với con và lo cho con đến như vậy ạ! Tiểu Oánh xoay mặt nhìn phụ thân nói.

-Oh! Bây giờ là mùa ế hàng, không có người nào, do họ bận rộn mùa màng nên ít khi đi xe khách, cho nên tệ nạn trộm cắp tài sản nó thường ngồi bên cạnh nữ hành khách để mà giở trò, vì phụ nữ liễu yếu đào tơ, đặc biệt là gái đẹp đoan trang ở Thành Đô về quê như con đây nè! Bố tôi nói với nàng một câu khá dài.

-Dạ! Ba, có phải là quê nhà của ba thực sự hẻo lánh ạ, bởi trên xe khách ít người như vậy? Ba nhìn xem, ở hàng ghế phía trên đều ngồi đầy người, còn chỗ con với ba thì vắng lặng! Tiểu Oánh nói xong, nhìn ngoài cửa sổ xe, rồi bãi đỗ xe, chiếc xe khách nào cũng thế vì đều ít người đi về quê.

-Oh! Do ở quê chỉ là một huyện nhỏ, nó tuy lớn về diện tích đất đai canh tác, còn dân số thì ít người hơn ở thành phố, cho nên không thể nào so cùng thành phố lớn được chứ? Bố tôi mang lấy lúng túng khó xử, giọng điệu nhã nhặn nói với Mộng Oánh.

-Bất quá, tuy vùng quê hẻo lánh, nhưng phong cảnh tốt lắm, bởi "núi non hùng vĩ, sơn thủy hữu tình", không khí lại trong lành, ba cam đoan con dâu của ba sẽ yêu thích! Bố tôi lại nói tiếp lời dỗ dành với Mộng Oánh vợ tôi.

-Ba ba nói thật đó ạ, đừng gạt con nha! Nếu như đúng lời ba nói thì con cũng thích về địa phương quê nhà của ba ba! Con mong chờ lắm! Tiểu Oánh nghe xong cao hứng mà nói.

-Oh! Yêu thích là tốt rồi, cứ tưởng bỏ chạy về thành phố lại ấy chứ, ha ha! Bố tôi vừa nói vừa đứng lên nhìn ngó xung quanh, đây là lần thứ tư ông ấy đứng lên nhìn như vậy.

-Ba, ba làm gì thế này? Sao đứng lên hoài vậy? Tiểu Oánh thấy lạ, cuối cùng nhịn không được nên hỏi.

-Oh! Không có gì, do ba muốn nhìn xung quanh một chút như thế nào thôi, nhưng mà tại sao tài xế còn chưa chịu lái xe đi!
-Dạ! Khả năng là họ còn muốn đợi thêm người á, ba ba nhìn xem, trên xe chỉ có vài người à!

Tiểu Oánh nói tiếp: "Mỏ quạ đen! Xe chạy luôn rồi kìa!

Do bố tôi, tâm tư bên trong nói một câu "sao xe chưa chạy". Đại khái hai ba phút sau, tài xế lái xe cuối cùng cũng đến cửa xe mà đóng lại, rồi bố tôi thấy cửa xe đóng lại thì trong lòng thở phào một hơi thật sâu.

Tiếp theo, xe khách chậm rãi chạy ra trạm xe, rồi chạy rẽ vào ngã tư đường phía trên. Tiểu Oánh lúc này gò má ưng ửng nhìn ngoài cửa sổ… Mà cha tôi cũng là nhìn ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn là nhìn gò má đỏ bừng của Mộng Oánh vợ tôi nhiều hơn. Mái tóc cột kiểu đuôi gà của Tiểu Oánh, lộ ra giống như đuôi phượng hoàng thật là đẹp đẽ biết là bao nhiêu. Khuôn mặt xinh đẹp, cái cổ thon dài vì có thêm cái vòng bạch cổ trên đó, cần cổ xinh xắn trắng nõn, gò má thì đỏ hây hây kiểu thôn nữ miền quê. Có thể đều đẹp nên không thể dùng lời nói mà hình dung được, bởi có bao nhiêu xinh đẹp dễ nhìn nó đều nằm trên người Mộng Oánh con dâu ông Vỹ Trung!

-Nè, Mộng Oánh…

Cha tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Oánh, hô một tiếng, rồi đưa tay nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo, mềm mại, thon nhỏ của Tiểu Oánh vợ tôi. Tiểu Oánh lập tức kinh ngạc một chút, phản xạ theo bản năng quay sang phía trên, đầu tiên là nhìn xem có ai thấy hay không, rồi cô đảo mắt nhìn trái nhìn phải, thấy cái ghế, hai hàng chỗ ngồi trống trơn không một bóng người, rồi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó khuôn mặt vợ tôi đỏ bừng lên, bởi vì hiện tại bàn tay của Mộng Oánh bị bàn tay cha tôi nắm chặt, nhưng do là bị cầm chặt rất nhanh nên không thể rút tay về.

-Coi kìa, ba, ba làm gì thế? Đây là trên xe khách, mau buông tay con ra! Tiểu Oánh hạ thấp âm thanh nhìn bố tôi nói.

-Mộng Oánh, đừng sợ, bởi người khác nhìn không thấy chúng ta đâu!

Bố tôi cũng nhỏ tiếng nhìn khuôn mặt xinh đẹp và hai gò má ửng hồng của Tiểu Oánh nói. Tiểu Oánh lại tránh mấy tia lửa bắn ra từ ánh mắt của cha chồng, cô đưa ánh mắt của mình nhìn xuống bàn tay của cô đang bị ông ấy nắm chặt. Nhưng mà ngộ thay, vợ tôi vẫn là không có ý định tránh né, cô cứ cho cha chồng cầm chặt tay nàng dâu như thể "nắm tay nhau thật chặt, nắm tay nhau thật lâu", sau đó liền không kiếm cớ gì mà vợ tôi chỉ mủm mỉm cười và gò má thì lại ửng hồng thêm. Dù là thích thú đó nhưng Mộng Oánh vẫn là ngượng ngùng cắn cắn môi dưới, lại đem gương mặt xinh đẹp nghiêng tới, nhìn phía ngoài cửa xe, mà tay nàng vẫn bị phụ thân gắt gao cầm chặt không thể nào rời nhau.

Cha tôi thấy trong lòng vui vẻ, biết Tiểu Oánh đã để cho ông cầm chặt tay của nàng! Nhưng cha tôi cảm thấy nắm lấy bàn tay nhau vẫn chưa thấy đủ, ông muốn cùng Tiểu Oánh vợ tôi mười ngón tay đan xen vào nhau cơ. Lúc đầu Tiểu Oánh hơi phản kháng một chút, nhưng càng về sau vẫn là buông tay ra, rồi xòe năm ngón tay thon dài ra phối hợp cùng với năm ngón tay to chai sạn của cha chồng. Tuy bề ngoài có vẻ Mộng Oánh giữ khoảng cách với ông ấy, nhưng bên trong tâm hồn thì vợ tôi đã yêu thương bố tôi từ lâu, nếu không thì vợ tôi đồng ý theo cha tôi về quê nhà làm gì, bởi vì miền quê xa xăm diệu vợi có gần đâu.

Lúc này Tiểu Oánh gò má vẫn còn đang rất đỏ, cô đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ cho bớt ngượng ngùng, còn tay phải của nàng dâu thì cùng tay trái của cha chồng mười ngón đan xen vào nhau. Vợ tôi gương mặt xinh đẹp ửng đỏ vẫn chưa có dấu hiệu mờ nhạt, còn tại xe khách, trong xe vợ cùng với bố tôi cứ như vậy mười ngón tay tình yêu đan xen vào nhau không thể nào rời khỏi, bởi trong lòng hai người họ cứ an nhiên đều cảm thấy hưng phấn.

Tiểu Oánh tay phải cứ như vậy cùng bàn tay trái của cha chồng vẫn gắt gao mười ngón tay đan xen nhau, bây giờ cha tôi cũng không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không nói chuyện, hơn nữa còn mang vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này chiếc xe khách đã ra khỏi trung tâm thành phố, cho nên vận tốc xe chạy nhanh hơn trước rất nhiều, khiến bố tôi bắt đầu không giữ bình tĩnh, do thay đổi đột ngột. Chỉ thấy ông Vỹ Trung thường thường xoay mặt nhìn Tiểu Oánh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và diễm lệ của nàng dâu, bởi khuôn mặt kia xinh đẹp trắng nõn, gò má thì lại đỏ hồng, nhìn Mộng Oánh giống như thiên nga múa dưới ánh trăng, bởi vì cô ấy có cái cổ thon thả xinh xắn kèm chiếc vòng bạch cổ mà ông Vỹ Trung tặng.

Tiểu Oánh tuy rằng ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ xe để ngắm nghía cảnh quan, nhưng cũng cảm thấy bố chồng luôn luôn nhìn chăm chú mình, biết ông ấy đối với mình si mê, trong lòng cũng cao hứng thấy thích thú với vẻ mặt hơi e thẹn. Lần này cùng cha chồng một mực trở về quê nhà, trên bề nổi bên ngoài nói là cùng ông Vỹ Trung về quê tảo mộ ông bà, kỳ thật còn không phải là muốn cùng cha chồng ở cùng một chỗ hay sao, việc này Tuấn Khải, bố chồng, còn có mình cũng là lòng biết rõ nội tình của nhau nhất!

-Nè, Mộng Oánh…

Đột nhiên, cha chồng nhẹ nhàng hô một tiếng. Tiểu Oánh bản năng quay sang đến nhìn ông ấy, biết bố chồng có lời muốn nói, nhưng là thấy ông nửa ngày nay cũng không nói gì, nên cô liền mở miệng hỏi: "Ba, ba muốn nói cái gì ạ?"

-Mộng... Mộng Oánh, ba muốn cùng con nói chuyện này!

Ông bố chồng suy nghĩ hồi lâu, giống như đang thăm dò, rồi đột nhiên quyết định nhìn Tiểu Oánh nói.

-Nói…! Chuyện gì? Tiểu Oánh hỏi.

Bố chồng đột nhiên đem cái miệng kèm khuôn mặt đen thui già nua để sát vào tai gần vòng bạch cổ của Tiểu Oánh, nó rất tương phản, bởi miệng ông nó rộng thùng thình, vậy mà kê sát miệng bám vào cổ trắng nõn của Tiểu Oánh trắng vừa thở vừa nói: "Trước... Trước kia con đến bên trong phòng ngủ của ba, con có nói giờ còn không nhớ rõ sao?"

-Ơ...? Nói cái gì? Tiểu Oánh hỏi lại ông bố chồng vì không nhớ được.

-Là Tuấn Khải có ý tưởng kia á!

Ông bố chồng nói chuyện nửa úp nửa mở, lời nói đi ra từ miệng ông mang hơi nóng tỏa nhiệt bay vào cái cổ trắng nõn của Tiểu Oánh, loại hơi ấm này xuất phát từ người đàn ông mạnh mẽ nam tính nên khí tức ấy làm cho Tiểu Oánh cảm thấy hưng phấn.

-Nhưng Tuấn Khải chồng con có ý tưởng gì à? Tiểu Oánh nhất thời nghĩ không ra.

-Là được... Chính là lần này trở về, con làm bạn gái của bố á… ông Vỹ Trung nói thẳng ra luôn.

A, Tiểu Oánh nghe xong ngượng ngùng, lỗ tai cảm thấy nóng lên, sau đó nhỏ giọng nói: "Bố, lúc đó bố không phải là cự tuyệt sao? Còn đem việc này ra nói làm gì?"

-Mộng Oánh, ba đúng trước kia là cố ý cự tuyệt!

Ông bố chồng mang lấy nhiệt khí nói ra những điều đó, và âm thanh đó lại truyền vào bên trong lỗ tai của Tiểu Oánh.

-À…! Thì ra là như vậy…

Tiểu Oánh nghe xong xoay mặt gắt gao nhìn chằm chằm cha chồng, vẻ mặt đều là kinh ngạc cùng nghi hoặc.

-Mộng Oánh, con biết không? Lúc ấy Tuấn Khải chồng con đưa ra ý tưởng, thời điểm đó ba không biết diễn tả như thế nào, nhưng mà rất hứng thú, bởi con trở thành bạn gái của cha.

Bố chồng Mộng Oánh mang lấy hưng phấn giọng điệu nhỏ tiếng đối với Tiểu Oánh nói. Hai người bọn họ nói chuyện âm thanh đều là vừa đủ nghe, với lại hàng ghế trước, hay hàng ghế sau đều không có người, cho nên người khác là không nghe được bố chồng con dâu đang nói vấn đề gì.

-Vậy! Ba ba có ý tứ gì? Tiểu Oánh nhìn phụ thân, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

-Con có biết trước kia ba vì sao cự tuyệt không? Cha chồng hỏi Tiểu Oánh.

Tiểu Oánh cũng không nói lời nào, chỉ thấy mặt đầy nghi hoặc lắc đầu: "Ba, nếu như đáp ứng chuyện đó, chuyện con làm người yêu của ba thì Tuấn Khải, anh ấy nhất định biết hai chúng ta tại quê nhà lấy nhau, làm người yêu hợp pháp xuất hiện ở trước mặt các hương thân!"

-Thì đúng rồi! Phụ thân nói.

-Ơ… Tuấn Khải vốn chính là có ý như này á? Tiểu Oánh nói.

-Haizz... mệt con ghê, vẫn là cái nữ tiến sĩ? Sao lại chậm hiểu thế?
-Ơ… nhưng mà… lỡ bị bại lộ thì sao á???

Tiểu Oánh lại bị bố chồng truy vấn nên nói bối rối.

-Haizz…! Con có ngu hay không á? Nếu như cho Tuấn Khải biết chúng ta làm vợ chồng xuất hiện ở quê nhà, ba người chúng ta còn mặt mũi nhìn nhau được à! Không biết là lúng túng khó xử sao?
-Dạ! Cũng đúng nha!

Lúc này Tiểu Oánh hình như có chút minh bạch, cũng hiểu được những gì bố chồng mình nói.
 
Sửa lần cuối:
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH - BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ
*******

Chương 5: Giao Ước Làm Bạn Gái Cha Chồng

NÀNG DÂU MỘNG OÁNH BỐ CHỒNG VỸ TRUNG VỀ QUÊ TẢO MỘ-1.webp

Hình minh họa : nguồn internet)

-Cho nên ba mới có thể cự tuyệt vào thời điểm đó! Chỉ cần chúng ta đi ra khỏi nhà, hoặc giả về quê như này, chúng ta lại vừa làm mãn nguyện Tuấn Khải, chúng ta lại vừa vụng trộm âu yếm bên nhau, đối với người lạ ở quê thì chúng mình làm vợ chồng của nhau…
-Eh! Con không ngờ ba ba, ba chính xác là cáo già á, đúng là "gừng càng già càng cay!"

Tiểu Oánh đã hoàn toàn minh bạch hiểu ý của bố chồng, cô lập tức liền trợn mắt nhìn ông ấy rồi liếc nhìn một cái nói.

-He he…! Cha chồng cười mỉa hai tiếng.

-Ưm! Ba ba, ba cũng quá hư hỏng rồi á, ba cũng biết rõ con với Tuấn Khải là vợ chồng hợp pháp mà, ấy vậy mà còn không cho anh ấy biết?

Tiểu Oánh cảm thấy cha chồng thật vô cùng hư, hơn nữa còn có chút âm hiểm!

-Chuyện gì đều phải cho chồng con biết, vậy chúng ta chẳng phải là trần trụi bại lộ ở trước mặt chồng con rồi, cho nên có chút thời điểm chúng ta cũng muốn giấu diếm Tuấn Khải một chút, như vậy mới kích thích chứ! Cha chồng mang lấy hưng phấn hớn hở nói.

-Ưm! Ba ba đúng là càng lúc càng thêm hư á! Tiểu Oánh cắn cắn môi dưới nói một câu.

-Nè! Mộng Oánh, con có thể đáp ứng ba chuyện đó không chứ?
-Nhưng mà… ! Đáp ứng cái gì nha?
-Thì…! Từ giờ trở đi, con là bạn gái của ba, là người phụ nữ của riêng ba! Cha chồng lại hưng phấn đối với Tiểu Oánh nói.

-Ơ, nhưng mà chuyện này… ! Con… Tiểu Oánh do dự.

-Mộng Oánh, con đáp ứng ba nhé! Được không?

Cha chồng mang lấy mong chờ cùng giọng điệu cầu xin nhìn Tiểu Oánh nói. Kỳ thật Tiểu Oánh trong lòng cũng là nghĩ về ông Vỹ Trung từ lâu, nếu không cô sẽ không theo cha chồng trở về quê nhà, cho nên do dự một lúc, sau đó liền ngượng ngùng gật gật đầu.

Cha chồng vừa thấy biểu cảm của nàng dâu, lập tức cao hứng đứng trên ghế mềm nhảy cẫng lên. Đồng thời hưng phấn dùng cái cằm đầy râu ria, rồi đưa miệng đến nơi gò má trắng nõn của Tiểu Oánh hôn một cái. Tiểu Oánh lập tức liền ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt, xoay mặt trợn mắt nhìn cha chồng rồi liếc nhìn một cái nói: "Ba là cái đồ không đứng đắn!"

Lúc này cha chồng khỏi phải nói, ông cao hứng biết bao nhiêu, ông hưng phấn cùng kích động, ông bất tri bất giác gắt gao chụp năm ngón tay ngọc ngà của nàng dâu xinh đẹp.

-A… ba ba, nhẹ chút, đau chết con rồi!

Do năm ngón tay ngọc ngà của Tiểu Oánh vốn dĩ mềm mại, mà ông bố chồng lực bàn tay lại quá mạnh mẽ và còn nặng như vậy, nên Mộng Oánh lập tức liền cảm thấy ngón ngọc của mình thật đau đớn.

-Ơ, ba xin lỗi, ba xin lỗi! Ba cũng không cố ý, bởi vì lúc nãy ba vui quá!

Cha chồng biết mình mạnh bạo quá nên đem năm ngón tay buông ra, vừa nói vừa giãi bày.

-Ưm! Được rồi, bây giờ con muốn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi, ba ba đừng quấy rầy con nha!

Tiểu Oánh vừa nói thì bàn tay cha chồng cũng rời khỏi bàn tay của nàng dâu. Lúc này Vỹ Trung gặp Tiểu Oánh đã đáp ứng làm bạn gái của ông rồi, tâm cũng theo đó mà cao hứng, cho nên cũng sẽ không lại quấy rầy nàng dâu chi nữa!

Tiểu Oánh nhìn ngoài cửa sổ chợt lóe lên phong cảnh đẹp, sơn thủy hữu tình, còn có thôn trang, những ngôi nhà lưng chừng núi, cho nên đối với nàng mà nói đều đặc biệt cảm thấy mới mẻ tò mò, đầu óc cũng không hiểu và nghĩ cha chồng quê nhà rốt cuộc là dạng gì, thật vô cùng mong chờ sớm một chút đến nhà ông ấy, nhìn ngắm cảnh đẹp nông thôn, cũng thực muốn nhìn một chút ông xã Tuấn Khải sinh ra nơi này, cuộc sống thơ ấu ở địa phương ra sao.

Ông Vỹ Trung cũng thành thật, một mực không tiếp tục quấy rầy Tiểu Oánh, chỉ là ông thường xuyên xoay mặt nhìn Tiểu Oánh con dâu xinh đẹp của ông thôi. Ông bố chồng thấy xinh xắn của nàng dâu nhìn giống như thiên nga bởi cổ trắng trẻo thon dài.

-Này! Vỹ Trung, sao cứ nhìn chằm chằm người ta hoài nha?

Tiểu Oánh bị cha chồng nhìn chằm chằm, cuối cùng nhịn không được rồi quay sang mang theo ngượng ngùng hỏi ông ấy.

-Sao cơ, "người ta"?

Tiểu Oánh cư nhiên không xưng "con", mà là xưng "người ta", điều này nói rõ nàng đối với chính mình một loại yếu ớt, cũng nói nàng đem mình làm người thân thiết nhất rồi, bố chồng nghe xong càng nghĩ càng cao hứng, sau đó dị thường si tình nhìn Tiểu Oánh nói: "Mộng Oánh, con thật đẹp..."

Tiểu Oánh khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ba ba, đây không phải là lần thứ nhất ba nhìn thấy người ta !"

-Mộng Oánh, con xinh đẹp như vậy, ba cả đời cũng không có khả năng nhìn chán , hơn nữa càng nhìn con càng cảm thấy con càng ngày càng đẹp!

Cha chồng chính xác là phát ra từ lời tâm huyết.
Tiểu Oánh nghe lời nói đó của Vỹ Trung thì tâm bên trong thật sự rất cao hứng, bởi vì phụ nữ rất thích đàn ông của mình khen mình xinh đẹp, cho nên Tiểu Oánh cũng không ngoại lệ, nàng dù sao cũng là phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ xinh đẹp kiều diễm!

-Hứ! Chỉ toàn nói bừa, người ta có đẹp đâu mà nói người ta xinh đẹp, đồ tâng bốc dẻo mồm, đồ nịnh nọt.

Tiểu Oánh trong lòng mặc dù sung sướng yêu thích lắm, nhưng là trên miệng cũng là nói như vậy, bởi cô là phụ nữ nên e thẹn.

-Ba nói thật lòng mà, Mộng Oánh, con thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa càng ngắm nghía càng xinh đẹp à nha, ba nói như thế nào con mới tin đây? Nếu không tin, ba sẽ lấy trái tim 💖 ra giao cho con xem, ba có phải nói dóc hay không, hay phát ra từ lời tâm huyết!

Nói xong, ông Vỹ Trung cũng nắm lấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Tiểu Oánh, vẻ mặt đầy ẩn tình nhìn nàng dâu.

-Thôi…! Được rồi được rồi, người ta tin tưởng lời nói của ba chính là tâm huyết!

Tiểu Oánh nói xong liền để cha chồng nắm lấy tay nàng.

-Ha ha…! Thật sao…

Vỹ Trung lúc này mới lộ ra nụ cười "ha ha". Sau đó Tiểu Oánh lại xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh đẹp thôn quê, mà cha chồng vẫn là thường xuyên nhìn nàng dâu xinh đẹp, nhìn gò má ửng đỏ, nhìn cái cổ trắng nõn thon dài của Mộng Oánh.

Đại khái đến hơn mười một giờ trưa, thời điểm này Tiểu Oánh rút bàn tay về, bởi nàng muốn dùng ứng dụng WeChat, sau đó liền cầm lấy điện thoại cùng chồng tán gẫu…

Cha tôi gặp Tiểu Oánh cầm lấy điện thoại đang nói chuyện phiếm, lúc mới bắt đầu cũng không có gì, nhưng một lát sau sau vẫn gặp Tiểu Oánh còn đang nói chuyện phiếm, trên mặt ông ấy liền để lộ ra không còn cao hứng, đến đây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa nên mở miệng hỏi Tiểu Oánh: "Con và ai đang nói chuyện phiếm thế?"

-Cái này ba ba cũng quản nữa sao?

Tiểu Oánh nói nhưng vẫn gục đầu nhìn điện thoại chứ không có ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt bố chồng, cô ấy cứ dùng các ngón tay đánh kí tự trên ứng dụng WeChat.

-Nè! Con bây giờ là người phụ nữ của ba, cho nên ba đương nhiên muốn xen vào việc tán gẫu của con rồi! Cha tôi mang lấy giọng điệu ghen tuông nói.

-Ba, sao ba ba lại… Tiểu Oánh ngẩng đầu xoay mặt nhìn cha tôi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, lại mang theo một loại tức giận.

-Chẳng lẽ không đúng sao? Bởi vì lúc nãy con đã hứa là làm người phụ nữ của ba, làm bạn gái của ba còn gì! Cha tôi lấy dũng khí đàn ông nói với nàng dâu, gương mặt khí thế kèm theo hờn dỗi.

-Vâng…! Là cùng Tuấn Khải đang nói chuyện phiếm... Tiểu Oánh tự nhiên bị cha chồng khí thế ngăn chặn, nên nhỏ tiếng nói ra.

-Sao? Là Tuấn Khải ư?
-Dạ!
-Dù là con trai của ba cũng thế! Đừng hàn huyên, đừng nói chuyện tán gẫu nữa, vì con bây giờ là bạn gái của ba mà, nên không thể cùng đàn ông khác tán gẫu biết không?
-Nhưng anh ấy là chồng con đó ạ!
-Vậy con bây giờ cùng ai tại cùng một chỗ? Phụ thân mang lấy sinh khí giọng điệu hỏi Tiểu Oánh.

-Dạ! Cùng… Tiểu Oánh nói không ra.

-Con mau nói đi! Bố tôi thúc giục.

-Dạ! Cùng... Cùng bạn trai của con ạ…!

Nói xong câu đó, gương mặt xinh đẹp của Mộng Oánh đỏ bừng, dị thường ngượng ngùng cúi mặt. Cha tôi nghe xong trong lòng mừng rỡ như điên cùng kích động, sau đó chất vấn nàng: "Nếu biết ba là đàn ông của con, vậy con còn cùng đàn ông khác đang nói chuyện phiếm?"

Nghe xong lời cha chồng nói, Tiểu Oánh không biết xử sự làm sao, cư nhiên cảm thấy vẻ hưng phấn cùng kích thích, lúc này nàng cũng không biết chính mình, dây thần kinh căng thẳng thác loạn, liền nghiêm mặt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên tiếng nói: "Người ta… người ta không cùng anh ấy tán gẫu nữa là được!

-Ừm…! Nếu vậy là được rồi nha, ha ha!

Cha tôi nghe cao hứng nói với nàng. Tiểu Oánh vẻ mặt đều là ngượng ngùng e thẹn, nhưng vẫn đánh một ít chữ phát ra trên điện thoại.

-Nè! Còn tán gẫu nữa? Cha tôi thấy vậy liền hỏi nàng.

-Ơ… Không phải là tán gẫu nữa, mà người ta muốn nói là cho Tuấn Khải biết, người ta muốn nhìn phong cảnh rồi, nên không muốn cùng anh ấy hàn huyên nữa! Tiểu Oánh liền vội vàng giải thích nói với cha tôi.

-Ừm, tốt lắm, từ giờ trở đi, con chính là người phụ nữ của ba nữ, ba muốn đem con buộc tại dây lưng quần, hai chúng ta một tấc cũng không rời nhau! Ha ha…! Cha tôi mang hưng phấn giọng điệu nhỏ tiếng nói với Tiểu Oánh.

-Hi hi... Ba ba buộc con như thế nào ạ? Tiểu Oánh trêu ghẹo lại cha chồng.

-Ừ thì buộc ngang hông nha! He he…! Cha tôi ghẹo lại và cười hề hề…

-Ba, bao lâu ăn cơm ạ? Tiểu Oánh hỏi.

-Con đói bụng à?
-Không phải là đói bụng, tại tùy tiện hỏi một chút thôi! Không đói bụng đâu!

Kỳ thật vừa rồi vợ cùng tôi đang nói chuyện phiếm, tôi hỏi nàng ăn cơm chưa, cho nên Tiểu Oánh mới có câu hỏi như thế.

-Oh! Đến trạm dừng chân tiếp theo liền có thể ăn cơm! Cha tôi nói cho Tiểu Oánh.

-Dạ! Tuấn Khải cũng như vậy nói cho con biết đấy! Tiểu Oánh thuận miệng nói ra.

-Sao cơ! Tuấn Khải? Cha tôi nghe vợ tôi nói vậy thì vẻ mặt để lộ ra không cao hứng.

-Vâng... Giống như!

Cha tôi lại không nói gì thêm rồi! Cũng không có xoay mặt lại nhìn Tiểu Oánh nữa, mà là đem cái gáy tựa vào ghế mềm để ngả lưng, ông ấy nhắm mắt lại giống như tại phòng thư giãn massage an thần, vừa tựa như có chút không muốn quan tâm!

Đại khái qua hơn mười phút sau, Tiểu Oánh gặp phụ thân vẫn là một mực im lặng trầm mặc, liền thấp giọng hỏi ông ấy: "Ba, ba tức giận sao?"

-"..." Cha tôi không nói gì.

Gặp cha chồng không nói lời nào, Tiểu Oánh đã kết luận ông ấy giận thật, trong miệng lải nhải một câu: "Cái đồ hẹp hòi!"

Cha tôi vẫn là không có nói chuyện, một mực nhắm hai mắt, cái gáy tựa vào ghế mềm sau lưng phía trên, vẻ mặt mang tâm tư.

-Nè! Được rồi, người ta về sau không còn tán gẫu với anh ấy là được! Tiểu Oánh duỗi tay một bên kéo kéo quần áo cha chồng, một bên hờn dỗi nói.

-Con nói thật hong? Cha tôi lập tức mở to mắt, xoay mặt hỏi.

-Dạ! Người ta vừa rồi cũng trải qua ân ái, chuyến này lại cùng ba ba trở về quê nhà, chúng ta liền…

Tiểu Oánh nói đến một nửa liền ngượng ngùng không nói thêm nữa, mà gương mặt xinh đẹp của nàng cũng là càng ngày càng đỏ.
 
NÀNG DÂU MỘNG OÁNH - BỐ CHỒNG VỸ TRUNG - VỀ QUÊ TẢO MỘ
*******

Chương 6: Mộng Oánh U Buồn Vì Nhớ Nhà

-Nói mau, chúng ta là gì của nhau? Cha tôi gấp gáp hỏi nàng.

-Ưm… dạ chúng ta… chúng ta là người yêu của nhau ạ! Tiểu Oánh cuối cùng cũng nói ra: "A…! Ba ba, sao làm vậy?"

Bỗng dưng không một chút do dự, cha tôi lấy tốc độ nhanh nhất có thể, ông hôn lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn Tiểu Oánh. Cha tôi nghiêng mặt hôn lên gò má của Mộng Oánh vợ tôi, làm cho nàng lúng túng.

-A… ba ba, đừng như vậy nha, người khác nhìn thấy đó? Tiểu Oánh lập tức ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp thì đỏ bừng, theo bản năng xoay mặt nhìn nhìn bên trái và phía trên đầu Xe khách.

-Nè! Người khác nhìn không thấy đâu, con dâu xinh đẹp của ba yên tâm đi, ha ha…! Cha tôi cao hứng nói với nàng.

-Á…! Xe ngừng rồi kìa ba ba!

Tiểu Oánh đột nhiên nói một câu, rồi xoay mặt hướng đến ngoài cửa sổ vừa nhìn vừa quan sát, thấy xe khách đã ngừng và đang tiến vào trạm dừng chân. Vừa rồi một mực cùng phụ thân đang nói chuyện, xe khách tiến vào trạm dừng chân cũng không biết không hay.

-Xin thông báo! Các vị hành khách, đã đến trạm dừng, mọi người có thể xuống xe ăn cơm, có thể mua vật phẩm quý giá làm đồ lưu niệm, hành khách có thể tùy tiện chọn lựa thức ăn, còn bên phải trạm phục vụ này là toilet!

Tài xế xe khách này lớn tiếng nói với các vị hành khách trên xe, thông báo cho biết về nội quy. Tiếp đó mọi người bắt đầu xuống xe, Tiểu Oánh cùng cha tôi cũng xuống xe và đi vô trong trạm phục vụ.

-Ba ba, con đi trước, bởi vì con muốn vô nhà vệ sinh một chút!

Tiểu Oánh nói xong liền hướng đến phục vụ trạm bên phải và đi vào. Mà cha tôi thì trực tiếp hướng đến phục vụ trạm nhà ăn đi đến đó…

Tiểu Oánh đi vệ sinh xong thì đi đến nhà ăn, gặp cha chồng đã lấy hai phần đồ ăn nhanh, rồi cô ấy ngồi ở đối diện với bố chồng, nhìn chằm chằm đồ ăn nhanh.

-Nè…! Mộng Oánh, con không ăn à? Cha tôi khả năng đói bụng, nên cúi đầu vào ăn ngon lành, đột nhiên nhìn thấy con dâu ngồi ở đối diện không nhúc nhích đũa, liền hỏi nàng.

-Ưm…! Con ăn không vô! Tiểu Oánh cau mày nói một câu.

-Vì sao á? Ba thấy cũng được mà!
-Được gì mà được! Nhìn đồ ăn nhanh này liền không đói bụng!
-Oh! Vì sao? Cha tôi nghi hoặc nhìn Tiểu Oánh.

-Bởi vì không vệ sinh á! Tiểu Oánh nói một câu.

-Mộng Oánh, đường đi còn dài lắm đó, con cũng nên ăn một chút đi, để lót dạ, chứ ngây ngô bỏ bụng đói lên xe cũng không biết bao lâu mới ăn cơm chiều đâu!

Cha tôi lại nói lời dỗ dành. Tiểu Oánh nghe xong cuối cùng cầm lấy đũa ăn có chút xíu, còn lại cuối cùng hơn một nửa sẽ không ăn nổi. Cơm nước xong, Tiểu Oánh cùng cha chồng từ phía nhà ăn đi ra, rồi lên xe khách ngồi y như chỗ lúc sáng, khi xe dừng tại trạm ăn, được đi xuống, được ra bên ngoài nên hô hấp được một chút không khí mới mẻ nên cảm thấy toàn thân đều đặc biệt sảng khoái.

Đại khái 20 phút sau, các hành khách lại lên xe trở về vị trí cũ, họ với tài xế thì vẫn là ngồi ở trên, còn phía dưới này chỉ hai người, cho nên cha tôi trong lòng âm thầm cao hứng. Sau đó xe khách liền lái ra khỏi trạm phục vụ, tiến vào xa lộ...

Toàn bộ buổi chiều ngồi ở trên xe khách đường dài, cha chồng đối với Tiểu Oánh coi như rất là an phận, lâu lâu ông Vỹ Trung thường xoay mặt nhìn nàng dâu xinh đẹp của mình một cái cho đỡ bớt nhớ nhung. Ông nhìn nàng dâu một cái nhìn do dự, rồi tưởng tượng Mộng Oánh như thiên nga vì cái cổ của nàng dâu rất là trắng trẻo. Với lại, ông Vỹ Trung còn thường thường cầm chặt bàn tay trắng nõn của Tiểu Oánh con dâu ông. Bàn tay trắng nõn của nàng dâu như không có xương, bởi mềm mại và còn đàn hồi, sau đó ông bố chồng biến thành mười ngón tay tình yêu đan xen vào nhau nhìn thật lãng mạn nếu ai đó chứng kiến!

Mà Tiểu Oánh vẫn là giống như vài giờ trước, bởi gò má thì vẫn ửng đỏ chưa có dấu hiệu gì mờ nhạt, còn khuôn mặt xinh đẹp thì nhìn ngoài cửa sổ xe để ngắm nghía phong cảnh thôn quê. Đối với cha chồng lúc này đang vụng trộm nhìn nàng dâu, cũng là có chút thói quen rồi, mà mỗi lần cha tôi cầm chặt bàn tay mềm mại của vợ, y như rằng ông muốn mười ngón tay luôn luôn đan xen vào nhau mới chịu. Mộng Oánh, gương mặt xinh đẹp, tâm tư đều có khả năng không tự chủ được để lộ ra ngượng ngùng e thẹn, đồng thời cũng có khả năng thẹn thùng cắn cắn môi dưới!

-Nè! Mộng Oánh, mệt không?

Vào thời điểm hơn bốn giờ chiều, Tiểu Oánh đột nhiên cảm thấy bên tai của mình một làn khí nóng bỏng, bởi vì ông Vỹ Trung cha chồng nàng mang lấy quan tâm hỏi han.

-Dạ, có mệt ạ, thưa ba!

Tiểu Oánh nhỏ tiếng đáp, thế nhưng nàng cũng không quay mặt đến nhìn cha tôi, mà vợ chỉ nghe và trả lời. Nói thật, đều ngồi cả một ngày trên xe, quả thật có điểm mệt chứ, nhưng là cũng may, nàng thường xuyên đi làm tại đơn vị của mình, và cũng là ngồi trong phòng làm việc toàn bộ ban ngày tám tiếng. Tuy nhiên nó khác so với ngồi ở trên xe khách đường dài này, bởi bất quá tại trong văn phòng thì nàng có thể đứng lên hoạt động một chút, còn tại bên trong xe khách, đều là một mực ngồi chứ không có đứng lên được huống hồ là hoạt động đi tới đi lui, cho nên vẫn là cảm thấy có một chút mệt mỏi.

Cha tôi sau khi nghe vợ nói mệt cũng có chút gì đó không yên lòng, điều làm ông lo lắng nhất lúc này vẫn là sợ Tiểu Oánh ngồi mệt mỏi, bởi cha tôi quen rồi nên không sao, do ông ấy là một người nông dân ở thôn quê, và chuyện ngồi lâu một chỗ không tính là cái gì cả.

-Oh! Mệt thì ngồi nghỉ ngơi một lúc là hết mệt thôi à, ha ha!

Cha tôi vừa ghẹo nàng dâu vừa cười nói. Khả năng gặp cha chồng quan tâm mình như vậy, Tiểu Oánh không khỏi nắm thật chặt bàn tay chai sạn của cha tôi rồi cùng bàn tay to tướng của ông ấy đan xen với bàn tay trắng trẻo mềm mại của vợ, và thế là mười ngón tay đan xen vào nhau thật là tình. Ngón tay trắng nõn nhọn nhọn của Mộng Oánh, nó như ngọc như ngà, đồng thời vợ cũng quay sang mang ánh mắt cảm kích nhìn cha chồng trìu mến. Cứ ngỡ là nàng dâu nhìn khuôn mặt già nua của cha chồng mình thật lâu ai dè, cô lập tức lại đem mặt vòng vo trở về rồi nhìn ngoài cửa sổ xe, kèm theo vài giọt lệ rơi xuống trên đôi gò má, mặc kệ ánh mắt của Mộng Oánh đang nhìn là phong cảnh rất đẹp.

Cha tôi thấy vợ tôi u buồn, chính xác là như khóc, bởi giọt lệ đang tuôn, đồng thời cũng gắt gao cùng Tiểu Oánh mười ngón đan xen nhau, dù cho lòng bàn tay rồi ngón tay của cha tôi thô ráp.

-Mộng Oánh, con đang suy nghĩ gì thế? Nói ra đi! Biết đâu sẽ hết buồn?

Gặp Tiểu Oánh nhìn ngoài cửa sổ xe, giống đang tựa như suy tư cái gì, cha tôi liền hỏi nàng dâu.

-Dạ! Không... Không nghĩ gì hết. Bị cha chồng đột ngột đánh gãy suy tư, bởi cô đang trong tư tưởng mơ hồ, cho nên Tiểu Oánh liền vội vàng nhỏ giọng nói.

-Không là không thể nào, trông con có vẻ đang suy nghĩ gì đấy! Cha tôi thấy vợ nói chuyện nhưng thần sắc mang theo phiền muộn, liền có một chút không tin nên hỏi.

-Thật không có, ba ba không thấy ánh mắt con luôn luôn chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài sao! Tiểu Oánh nói.

Kỳ thật Tiểu Oánh trong lòng đang tại nghĩ đến tôi, bởi đều cả ngày ngồi trên xe, còn chiếc xe khách thì chạy như bay, có lẽ xe chạy cách xa thành đô càng ngày càng xa, mà cách xa chính là chồng mình cũng là càng ngày càng xa, tâm lý cảm thấy có loại không nỡ, cảm giác buồn rười rượi. Có khả năng do là vợ tôi chưa từng xa nhà, chỉ quanh quẩn bên trong thành phố phồn hoa tráng lệ, chưa từng rời chồng con. Mà bây giờ trên xe khách cách tôi càng ngày càng xa, nên thoáng buồn!

Hồi giữa trưa, chồng của Mộng Oánh có gửi tin tức cùng chính mình hàn huyên sau đó, cho tới bây giờ anh ấy đều không có gửi thêm một tin tức nào, Tuấn Khải sẽ không hối hận về chuyện mình làm, bởi chính anh muốn vợ theo cha anh trở về quê nhà ở Sơn Tây cơ mà! Không biết anh có tức giận vợ mình hay không nữa? Không biết anh có còn yêu Mộng Oánh nữa không? Tại sao không gửi tin tức quan tâm cô ấy một chút, hỏi thăm vợ mình một chút, bởi hiện tại nàng ngồi cả một ngày trên xe khách đường dài rất mệt mỏi.

Có lẽ Tuấn Khải nghĩ, nếu gửi tin tức cho vợ anh thì lại sợ người cha buồn và không còn cao hứng kề cận Mộng Oánh, bởi vì hiện tại nàng dâu đã thừa nhận là người phụ nữ của cha chồng, cũng đáp ứng ông ấy là không còn cùng Tuấn Khải chồng cô tán gẫu nữa.

-Nè! Thật không có suy nghĩ gì sao? Cha tôi như đoán ra được tâm tư của nàng dâu nên.

-"..." Tiểu Oánh cũng không nói lời nào, hơn nữa lắc lắc đầu.

-Có phải con đang nghĩ về Tuấn Khải, con nhớ chồng rồi hả? Cha tôi lại hỏi.

-Dạ…! Tiểu Oánh dạ một tiếng.

-Mộng Oánh, về quê tảo mộ vài ngày thì chúng ta trở về lại thành đô mà thôi, đừng suy nghĩ nữa, vui vẻ một chút đi! Cha tôi an ủi.

-Nhưng đầu óc con đâu phải chỉ nghĩ về anh ấy đâu!

Tiểu Oánh cũng là ăn ngay nói thật. Cho nên cha chồng nghe xong thì khuôn mặt già nua lập tức liền chùng xuống, để lộ ra tâm sự tầng tầng lớp lớp, bởi chính ông đối với nàng dâu tốt như vậy, cho nàng dâu vòng cổ kim cương và còn mua xe ô tô riêng cho nàng dâu đi làm. Ông vì nàng dâu mà làm toàn bộ việc nhà, dù cho thiên hạ họ gièm pha nói ra nói vào, có thể tình cảm 💕 của ông đối với nàng dâu so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn, có thể ông Vỹ Trung biết nàng dâu trong lòng vẫn nghĩ là Tuấn Khải, rồi ông cứ nghĩ nghĩ, dù sao Tuấn Khải cũng là con trai duy nhất của ông rồi liền không tự chủ được thở dài một hơi thật sâu.

-Ba ba, thực xin lỗi…! Tiểu Oánh là một người phụ nữ thông minh, hơn nữa còn là một nữ tiến sĩ, nàng đương nhiên nhìn ra cha chồng đang có tâm tư rồi, liền mang lấy lời thật lòng, tự nhận bản thân có lỗi nên giọng điệu nhỏ tiếng nói với cha tôi.

-Mộng Oánh, con vì sao nói như vậy? Cha tôi lập tức khôi phục thái độ bình thường, biểu cảm ra vẻ không có buồn phiền, cũng không có chuyện gì to tát mà hỏi Tiểu Oánh.

-Con còn không biết ba ba á! Ba ba đang buồn rầu đúng không? Hi hi…! Tiểu Oánh nói liền không nhịn được khẽ cười hai tiếng.

-Ơ…! Chỉ tại… ba thấy…! Cha tôi giống như bí mật trong lòng đột nhiên bị nàng dâu đoán được tâm can, nên mặt già nua nhất thời hơi đỏ vì ngượng nghịu, tất cả đều là lúng túng khó xử.

-Được rồi được rồi, con không còn u buồn nữa là được! Tiểu Oánh mang lấy yếu ớt giọng điệu nói.

-Ha ha… phải là thế chứ! Cha tôi nghe xong lập tức mở rộng cửa miệng ra cười.

-Vậy con chỉ nhìn điện thoại được chưa á!

Tiểu Oánh cũng không biết làm sao, bởi vì hiện tại đang ở trên xe khách ngồi cạnh bên cha chồng, liền không hiểu sinh ra một loại tình cảm 💕 thân mật đối với ông ấy. Có khả năng là do rời xa thành thị, rời xa chồng con, cũng có khả năng là nhớ tới cha chồng thường ngày đối với nàng dâu rất tốt, hơn nữa còn có thể thỏa mãn nàng về chuyện ái ân, làm nàng lên đỉnh, làm nàng từ nàng dâu biến thành người phụ nữ của ông ấy, làm nàng có cái loại dục tiên cảnh và cảm giác dục tử dâng trào mà chồng cô không làm được. Nói cho bằng thực, có lẽ tương lai sau này, chuyện ân ái còn phải dựa vào ông bố chồng. Cho nên Mộng Oánh không muốn để cho ông Vỹ Trung cha chồng tức giận, cho dù ông có đưa ra yêu cầu vô lý thì cô cũng đều đáp ứng cha tôi. Tuấn Khải dù sao cũng là chồng của Mộng Oánh, thế mà ông còn không cho nàng dâu cùng Tuấn Khải nói chuyện phiếm, rồi hiện tại cô ấy ngồi buồn trên xe khách, trong lòng nghĩ một chút về chồng mình nhưng ông ấy cũng không hài lòng. Nhưng mà không hiểu sao nàng dâu đều lại đáp ứng bố chồng mình, thậm chí còn có vẻ như thương nhớ!

-Ừ, nhìn điện thoại thì thời gian qua nhanh một chút! Hehe…

Cha tôi cao hứng mà nói. Tiểu Oánh lấy điện thoại ra đang nhìn lên màn hình…! Đại khái qua nửa giờ sau, cha tôi gặp Tiểu Oánh dùng ngón tay trắng nõn rồi thường thường lướt trên màn hình điện thoại, cha chồng thấy vậy liền trộm nhìn và đem khuôn mặt già nua xít tới gần kề chiếc điện thoại, để xem là nàng dâu nói muốn nhìn điện thoại một chút hay là đang nói chuyện phiếm.

-Nè, ba ba nhìn cái gì? Con có tán gẫu, có nói chuyện phiếm đâu! Kỳ thật Tiểu Oánh luôn luôn nhìn WeChat bằng cách giấu giếm.

-Ha ha… vậy mà bố tưởng…!

Cha tôi cười cười xấu hổ, vì màn hình điện thoại đã bị Mộng Oánh tắt, chứ thật ra là vợ đang nhắn tin với tôi qua ứng dụng WeChat. Lúc này mặt trời dần dần lặn xuống núi, bầu trời cũng bắt đầu tối mà xe khách cũng tiến vào một cái trạm dừng chân thứ hai.

-Các vị hành khách, có xuống xe đi vệ sinh hay ăn uống gì thì đi! Lúc này tài xế lái xe nói với các hành khách.

-Ê! Tài xế, ăn cơm không? Lúc này một vị hành khách hỏi lái xe.

-Oh! Cảm ơn…! Sau ba tiếng đồng hồ xe đã ghé trạm dừng chân tiếp theo, bây giờ mọi người có thể ăn cơm! Lần này, thời gian dừng xe ở trạm là mười phút phút, hy vọng quý khách động tác nhanh chút!

Lái xe nói và yêu cầu hành khách tuân thủ. Mọi người trong lòng đều biết rõ, bình thường tài xế lái xe đường dài đều xác định địa điểm phục vụ trạm ăn cơm, cho nên dù tài xế không nói ra thì hành khách ngồi trên xe cũng biết. Khi xe dừng tại trạm ăn, các vị khách nhao nhao bắt đầu xuống xe, do toàn bộ buổi chiều đều không có ngừng vì xe còn trên cao tốc, cho nên mỗi cá nhân đều xuống xe đi vệ sinh và đi hóng gió hay đi ăn cơm. Thuận tiện xuống xe ra bên ngoài hít thở không khí, đi lại cho giãn gân cốt để cơ thể bớt mỏi!

Tiểu Oánh cùng bố chồng cũng xuống xe, đi vệ sinh xong về thấy xe còn chưa chạy, đứng ngay tại xe rồi đứng bên cạnh xe một hồi, dù sao giờ này lên xe ngồi trong đó cũng buồn, mà bên ngoài nhẹ nhàng khoan khoái, không khí mát mẻ làm cho toàn thân đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

-"Tí tách tí tách tí tách..."

Bây giờ tài xế lái xe nhấn chuông reo, thông báo toàn bộ hành khách lên xe. Biết toàn bộ hành khách đều lên xe, lái xe liền đóng cửa xe, rồi xe khởi động, sau đó lái xe ra khỏi cái trạm phục vụ…! Lúc này bên ngoài đã rất đen, Tiểu Oánh cũng không tiếp tục nhìn cảnh đẹp bên ngoài rồi, một mực cầm lấy điện thoại nhìn màn hình.

-Nè, Mộng Oánh, có ăn cơm không?

Cha tôi quan tâm hỏi Tiểu Oánh. Tiểu Oánh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đói bụng.

-Hay ăn quả táo này hé!
-Không muốn ăn!

Tiểu Oánh nói xong đột nhiên lại nói: "Ba, ba ba muốn ăn thì ăn đi!

 
X
Top