CHUYỆN TÌNH CHA CHỒNG NÀNG DÂU (Cây Bút Chì) ------ Chương 1: Đón Cha Xuống Thăm Nhà
(Hình minh họa: Nguồn internet)
Tôi tên Hữu Lạc, tên đi làm là Lạc Dương, năm nay vừa tròn ba mươi. Hồi đó sau khi tốt nghiệp loại giỏi, với tấm bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh trong tay, tôi được các xí nghiệp tư nhân và nhà nước chào đón với mức lương khấm khá. Trong lúc làm việc tôi không ngừng phấn đấu và cố gắng học hỏi kinh nghiệm của các người đi trước, rồi trải qua từ chức vụ nhân viên nhỏ cho tới chức tổng giám đốc ngày nay.
Với tuổi ba mươi của tôi thì chức vụ tổng giám đốc một doanh nghiệp cũng không có gì là lạ cả, bởi thời đại văn minh, công nghệ tiên tiến, nhịp sống thì hối hả nên tuy tuổi còn khá nhỏ, chỉ mới nửa đời người nhưng tôi vẫn hoàn thành tốt mọi công việc mà chủ doanh nghiệp giao phó. Tôi cũng có nhà lầu, có xe hơi, có vợ đẹp con ngoan, mặc dù cháu nó mới ba tuổi, đang học mẫu giáo. Vợ tôi thì cũng không kém cạnh tôi là bao, bởi nàng cũng là thạc sĩ, nhưng chuyên về lĩnh vực thiết kế thời trang, năm nay hai mươi tám tuổi, tên là Cảnh Hồng. Mọi người, thân nhân hay bạn bè đều khen vợ chồng tôi thành công trong cuộc sống, chí ít là bây giờ, nên tôi mãn nguyện lắm.
Nhớ lại hồi mới cưới nhau, hồi bốn năm về trước. Tôi với vợ tôi ân ái cùng nhau, rồi cho ra đời một cô bé xinh xắn đáng yêu như ngày nay, tên là Lệ Giang. Đó cũng là niềm hạnh phúc trong đời của tôi với vợ và con tôi, cũng theo đuổi chính sách mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh đẻ một hoặc hai con theo luật sinh sản của nhà nước Trung Quốc.
Vợ chồng chúng tôi luôn yêu quý nhau, tôn trọng nhau, luôn lắng nghe tâm tư nguyện vọng của đối phương chứ không có làm càn điều người khác không thích. Tên của vợ tôi là Cảnh Hồng, trùng tên với một thành phố châu tự trị tỉnh Vân Nam Trung Quốc. Cô ấy xinh đẹp, thân hình cao một mét bảy, nước da trắng trẻo như bông tuyết của mùa đông, còn làn môi đỏ như hoa anh đào của mùa xuân ấm áp, cho nên hễ ai gặp vợ tôi đều điêu đứng té ngã, bởi họ nghĩ: "Sao đẹp như vầy, ấy mà không thi hoa hậu"
Mọi người nói vậy, khen vậy cũng không ngoa chút nào. Bởi vợ tôi làm ở viện thiết kế thời trang, cho nên cô thường hay mang dài cao gót, rồi tô điểm thêm nhan sắc với thân hình nuột nà không tì vết, thậm chí khi mang giày cao gót, cô ấy có khi cao hơn chiều cao một mét tám mươi lăm của tôi luôn.
Tuy cao và hơi gầy, nhìn thướt tha ma mị như "Tuyết Cơ", là hóa thân của "Tiểu Hồ Ly" trong truyền thuyết. Thân hình thì cong hình chữ "S", nhìn giống bóng dáng hình hài của đất nước láng giềng Việt Nam, bởi ngực nở, eo thì lại thon, dẫu sinh một con nhưng khiến đàn ông mà thấy vẫn trông ngóng mỏi mòn.
Tính cách cô ấy bề ngoài thì truyền thống phụ nữ á đông, nhưng bên trong thì là phụ nữ tây âu, bởi cô ấy không thích nói vòng vo, kiểu như: "Có sao nói vậy người ơi…"
Còn về nhân cách thì đảm đang hiền dịu, cô đoan trang nhu mì, giống như một nhân vật nữ trong tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn nào đó. Vợ tôi có mái tóc đen nhánh thẳng tắp xõa dài từ vai xuống tới eo, kèm theo khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Có đôi lần tôi ghẹo nàng: "Vợ ơi! Có khi nào em là nàng thỏ trắng của chị hằng nga xuống phàm trần không dạ! Sao mà xinh ơi là xinh luôn… hahaha…"
Khi đó vợ tôi chỉ nói rằng: "Nếu biết em xinh thì thương yêu em nhiều thêm một chút là được rồi. Đi làm đúng giờ, đi về đúng giờ, đừng về trễ hay la cà ở các quán, mà hãy quay về với mẹ con em là em hạnh phúc"
Tuy biết vợ nói vậy, nhưng với làn da trắng nõn của cô ấy, khuôn mặt thì xinh đẹp lại cởi mở hồn nhiên, kèm môi anh đào, mũi cao dọc dừa thì đàn ông nào mà không mơ mộng về thân hình trước mặt cơ chứ. Không chừng lúc đó họ lại đòi âu yếm, rồi đòi này nọ này kia luôn, vì tôi cũng đàn ông nên tôi biết, dâm dê ghê lắm.
Còn về phần bộ ngực thì khỏi phải chê vào đâu được. Cái bộ ngực căng tròn bụ bẫm, đường khe ngực hút hồn nếu cô ấy không mặc áo ngoài chỉ mặc áo ngực thì khi thấy phải chảy máu cam. Thậm chí bàn tay một người đàn ông trưởng thành như tôi vẫn bóp không hết nổi một bên ngực, ấy vậy mà rất đàn hồi và mịn màng. Có đôi lần mấy ông bầu sô của các chương trình thi nhan sắc của quốc gia và quốc tế, họ thấy Cảnh Hồng vợ tôi đẹp quá muốn ngỏ lời tán tỉnh, rồi gạ gẫm, nhưng tôi nhất quyết bảo không, bởi đây là vợ tôi, cô ấy hai mươi tám tuổi rồi chứ mười tám gì mấy ông, tính dùng câu "mật ngọt chết ruồi" à. Với lại cô ấy là thạc sĩ, đang công tác trong viện thời trang rất nổi tiếng của Trung Quốc.
Vừa nghĩ lại câu nói của mấy tên dê đó tán tỉnh vợ mình thì tôi cũng hạnh phúc, bởi cô ấy đẹp thật, con gái mười tám đôi mươi vẫn thua xa một trời một vực. Thế là tôi nở nụ cười hạnh phúc vì cưới được một người vợ hiền giỏi giang mà còn xinh đẹp nhất trần gian. Tôi rất yêu Cảnh Hồng, không phải cô hiền ngoan diễm lệ, mà cô là vợ tôi, đã sinh cho tôi một thiên thần nhỏ thật bé bỏng và đáng yêu. Tôi yêu hai mẹ con họ nhất, tôi thương cha tôi hạng nhì, và tôi trân trọng bạn bè mình hạng ba, ngoài ra tôi cảm mến tình người với người ngoài xã hội để cho cuộc đời bớt kẻ thù hơn.
Hôm nay đi làm về, tôi thấy vợ tôi trong phòng bếp nấu cơm. Tôi thấy con gái ba tuổi của tôi đang ngồi chơi đồ chơi xếp hình trong phòng khách, thấy vậy tôi đi đến phòng khách. Con bé thấy cha về thì mừng rỡ reo cang; "A, ba về, ba ba đã về với con… hihihi"
Trong nhà có tiếng nói tiếng cười của trẻ thơ thì không khí trong nhà trở nên ấm cúng, tôi cũng rất hạnh phúc, mặc dù công việc bù đầu, hồ sơ chất đống cao như đống núi, nhưng khi nụ cười của cháu nó thì tôi vui vẻ hẳn lên không phiền muộn. Thấy con mải mê chơi trò xếp hình, tôi tranh thủ vào phòng của vợ chồng mà ngồi trước bàn làm việc, rồi đột nhiên mắt tôi cà giựt cà giựt, nó nháy mắt liên tục, không biết điềm báo là gì sẽ đến với tôi về sau. Bất chợt tôi nhớ đến vợ hiền đang nấu cơm dưới bếp, tuy trong nhà nhưng tôi không đi ra phòng bếp mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho vợ yêu:
-Vợ nè, đang làm gì trong bếp dạ. Cho anh nựng cái coi, được không?
Lúc này vợ tôi đang nấu món canh rau tần ô với tôm sú, thấy màn hình điện thoại sáng đèn thì nhìn xem, cô biết là tên "chồng yêu" nên mới ấn vào mà đọc. Đọc xong cô mỉm cười rồi nhắn tin lại:
-Nè chồng, hôm nay về sớm dạ? Sau về mà em không hay biết gì vậy ta, rồi không ra chơi với con mà vào phòng luôn là sao? Hứ.. Ghét chồng lắm luôn, cái đồ chồng lì… hihihi… -Tại anh thấy con mải chơi, còn em thì mải mê nấu nướng, cho nên anh mới vào phòng làm nốt công việc còn lại mà ở công ty còn dang dở. -Ừm… mà chồng nè! Thế mấy giờ cha anh xuống tới Thượng Hải? Anh đi đón anh là em đây!
Tôi cũng quên mất nếu vợ tôi không nhắc tới, tôi luýnh quýnh chạy ra nhà bếp nói trực tiếp với Cảnh Hồng:
-Không mấy em đi đón cha ở trạm xe lửa đi, bởi anh đang làm trực tuyến không dừng nửa chừng được. -Thế cha hẹn anh ở trạm xe lửa mấy giờ? -Ưm… cha hẹn anh ở đó sáu giờ chiều. -Trời ạ! Hẹn sáu giờ chiều mà bây giờ gần bảy giờ tối luôn rồi. Haizz… thôi anh trông con gái mình đi, em đi đón cha cho, với lại em cũng muốn ghé nhà cha mẹ của em để rước họ qua luôn. -Ừ… được, em nói đúng ý anh đó… hahaha…
Nói xong, vợ tôi hối hả chạy xe ô tô đến trạm xe lửa để đón cha tôi. Cha tôi thật thà quá, ông sợ đi nơi khác sẽ khiến tôi lo lắng nên đã hẹn thì không gặp không về. Tôi cũng xem trong cuộc gọi nhỡ ở cái sim cũ, sim mà hồi còn bé cha tôi mua cho tôi khi còn ở quê nhà khu tự trị Tân Cương, còn nay lớn rồi, đủ lông đủ cánh, có vợ có con rồi tôi ít dùng, chỉ dùng để làm kỉ niệm vì do cha tôi mua tặng cho tôi với chiếc điện thoại cục gạch thời đó.
Khi xuống trạm xe lửa Thượng Hải, ông Trường An đi vòng quanh để chơi luôn tiện đợi thằng con trai của mình. Mặc dù năm nay ông cũng năm mươi tuổi, nhưng nhìn phong độ trẻ trung, mái tóc thì hoa răm bạc màu sương gió y như bọn trẻ móc kiểu hai-lai thời trang tuổi xì-tin. Ông nhìn ngắm nhìn lui, hết xuyến tàu này đến chuyến tàu nọ, nó chạy đến chạy đi mà thằng con yêu quý của ông chưa tới. Ông Trường An biết đứa con rất bận nên không gọi nhiều, ông chỉ chờ đợi cho tới khi ngồi ở hàng ghế, mắt ông lim dim thì nghe tiếng gọi của nàng dâu:
-A... cha, con xin lỗi vì để cha phải đợi lâu ạ. -Ờ… Cảnh Hồng hả con, cha cũng đợi có gần sáu mươi phút thôi à… Haizz… -Hihihi… cha, cha nè! Đừng giận vợ chồng con nha! Tại dạo này chồng con hay quên trước quên sau lắm, con cũng có khuyên anh nên làm bớt việc lại nhưng anh không chịu, thế là con hết cách. -Thiệt là… chồng con làm việc kiểu này thì có sức đâu mà đạp mái… Haizz… -Ưm… kìa, cha nói kì quá à… hihihi -Nhưng cha có sao nói vậy người ơi! Bởi cha quen rồi, cha không thích nói dóc nên con đừng buồn nha! -Dạ! Con cũng rất thích tính tình thẳng thắng của cha nữa, nhưng… mình về nhà thôi cha nhé! -Ừm.. Mình về thôi nào. Đúng là diễm phúc vì có nàng dâu xinh đẹp đi đón… người ta nói đợi chờ là hạnh phúc quả không sai... hahaha -Ưm… cha ghẹo con nha! Con gh...é...t…
Cảnh Hồng muốn nói con ghét cha nhưng khi nhìn kĩ thì cô mới rút lại lời nói mà chỉ nói thầm: "Không ngờ cha chồng mình điển trai thật luôn í, thậm chí chồng mình thua xa vời vợi"
-Ưm… cha này, cha không ngồi ghế trước cùng con sao? -Ủa? Bộ con cũng đón cha mẹ của con nữa sao mà hỏi cha câu này. -Dạ đúng ạ! Nhưng cha nè, sao biết hay thế, con chưa nói mà. -Tại cha đón như vậy! Bởi từ trạm xe lửa đến nhà của con cũng đi ngang qua nhà anh chị sui. Rồi cha mẹ con lên thì sẽ ngồi phía sau, nếu cha ngồi phía sau thì ngồi cùng chị sui rồi. Vậy cha ngồi phía trước cùng con dâu xinh đẹp của cha nghen! Hahaha -Dạ! Cha sáng ý quá luôn í. Hihihi…
Ngồi vào ghế trước, thắt dây an toàn xong thì vợ tôi cho xe rời chỗ đậu. Cô điều khiển xe ô tô của cá nhân mình, rồi cô ấy nhìn qua cha tôi đang ngồi. Lúc này vợ tôi thấy cha chồng ngủ gật nên bèn chạy chậm lại, tấp sát vô hàng cây, rồi cô chồm người qua bấm nút hạ ghế cho cha chồng ngả lưng ngủ cho thoải mái. Lúc này cô thấy khuôn mặt cha chồng quá gần với khuôn mặt mình, rồi chiếc ghế bấm nút quá đà nên nó tuột phanh. Cha tôi do phản xạ tự nhiên, cứ ngỡ đang ở quê nhà vì còn trong cơn mê ngủ, vả lại cha có thói quen là hễ mỗi khi ngủ là phải có cái gối ôm thì mới ngủ được. Trong cơn mộng mị vì chiếc ghế giống như cái chiếc giường, thế là bàn tay của cha ôm chầm lấy thân hình của vợ tôi, rồi ông kéo xuống ôm sát vào người, nói mơ mơ màng màng:
-Lạc Dương, con không được dành chiếc gối ôm của cha đâu đó, biết chưa? -Ưm… cha… là con… là Cảnh Hồng… là con dâu của cha chứ chiếc gối ôm gì ạ! -Hả??? Con nói gì… là… ơ… nãy giờ là… là con sao? Sao con không xô cha ra chứ! Haizz… vậy mà cha cứ tưởng… quả nhiên là mơ thôi, chứ cái gối ôm nào mà mịn màng và biết nói thế này… hahaha...
Nhìn hơi giống truyện ông tức loạn tình, mà mấy truyện bố chồng nàng dâu thì nên để ông bố chồng xấu xí, đen gầy với con cu bự thì kích thích hơn, giống như cóc thịt thiên nga ấy, tương phản nhau mới hay, còn ông bố chồng mà phong độ, giàu có thì giống như đại gia với chân dài rồi, ko có gì thú vị
CHUYỆN TÌNH CHA CHỒNG NÀNG DÂU ------ Chương 2: Chiếc Xe Tâm Tình
(Hình minh họa: Nguồn internet)
Vợ tôi nghe cha chồng nói vậy thì mỉm cười, nhưng mà lạ lẫm ở chỗ là cô chưa chịu ngồi dậy mà vẫn còn nằm sấp trên người ông ấy, mặc dù lúc này đôi bàn tay của cha tôi không con ôm cơ thể vợ như cái gối ôm nữa. Rồi kỷ niệm ngày xửa ngày xưa ùa về trong tâm trí của vợ tôi, bởi hồi cô ấy mới mang bầu. Hồi đó tôi rất bận bịu công việc, mẹ vợ tôi cũng bận rộn tứ bề, nên cô ấy đã được cha tôi chăm sóc từng miếng ăn cho tới giấc ngủ say. Cha tôi chăm sóc chu đáo kỹ càng, rồi khi bụng bầu vợ tôi to ra sắp sinh, đi lại khó khăn, tắm rửa cũng vậy, cho nên cha tôi đều làm hết. Bởi vậy từ đó đến nay, tôi biết vợ tôi luôn nhớ về ông ấy. Có đôi lúc tôi hơi ghen tuông với chính người cha tôi yêu thương, tôi ghét cha tôi, tôi không thèm về quê thăm hỏi ông ấy, bởi do ông ấy mà vợ tôi phải khóc thầm vì nàng dâu lại yêu thầm người cha chồng. Thế nhưng sau đó tôi bình tâm suy nghĩ lại, tôi tự trách chính mình: "Ngươi có làm gì tốt chưa? Có chăm sóc vợ mình khi mang bầu mang bí chưa? Lúc cô ấy cần người ở bên thì ngươi ở đâu? Ở đâu hả???"
Từ đó về sau, vợ tôi hay gọi điện hỏi thăm cha tôi, cô luôn giữ cặn kẽ cái tình mà cô dành cho ông ấy, tôi biết cái tình này là tình yêu trai gái không còn đơn thuần là nàng dâu với cha chồng. Có lần tình cờ tôi xem thấy những lời tâm sự qua tin nhắn wechat, rồi qua những dòng tâm sự vợ tôi viết trên trang nhật ký điện tử thì tôi lại càng yêu cha tôi nhiều thêm, bởi ông ấy là người đàn ông tuyệt vời, ông xứng đáng để vợ tôi yêu quý. Cho nên lúc này, vợ tôi chưa chịu ngồi dậy là cũng dễ hiểu, bởi không có lửa thì làm sao có khói, không có sự đùm bọc yêu thương thì đâu có cái tình cảnh như bây giờ. Thế rồi bốn mắt đợi chờ trong bóng đêm của chiếc xe ô tô, không ai nói lời nào, cũng không ai bảo ai mà đôi bàn tay của cả hai bắt đầu tung tăng khắp cơ thể của nhau. Bàn tay của cha tôi thì để ở mông, bàn tay của vợ tôi thì để trên vai trên cổ cha chồng, còn đôi bờ môi của hai người cũng dần dần hé mở để đón lấy những đầu lưỡi. Tiếng nút lưỡi nghe chùn chụt, tiếng nhịp thở nấc lên từng bậc cao dần. Bây giờ cái đũng quần của cha tôi u to thêm, tôi như cảm nhận cái đầu cu rỉ ra từng giọt nước nhờn, bởi ông ấy cũng thèm lắm, ông cũng có lẽ đã yêu thầm trộm nhớ nàng dâu của mình, do ngại đứa con trai là tôi nên mới kiềm chế cái tình đang bốc hỏa dữ dội trong người ông. Ông bèn dứt môi ra nói vào vành tai vợ tôi rằng:
-Cảnh Hồng, mình về nhà thôi. Trong xe chật hẹp lắm, với lại chồng và con gái con đang mong chờ chúng ta trở về. -Ưm… không, thưa cha! Con nhớ cha quá…
Cha tôi cũng biết vậy nhưng cái "tình xưa nghĩa cũ" nó ùa về, nó thôi thúc cha tôi, nó khiến đôi bàn tay chai sạn của ông ấy siết chặt vòng tay ôm eo vợ tôi một lúc một mạnh dần mà tâm tư ông không hề muốn. Rồi hai thân hình chùng xuống, ngả dài trên chiếc ghế ô tô chật hẹp. Bàn tay cha tôi bắt đầu di chuyển từ eo của vợ xuống tới mông, lúc đi ngang qua mí lưng quần thì bàn tay ấy hơi khựng lại, không biết để làm gì, thế nhưng qua vài giây thì bàn tay của ông ấy lướt qua mau. Bây giờ ngoài cửa kính xe ô tô là một quầng sáng của ánh đèn đường, nó chiếu lên mui xe, như làm tô điểm thêm quầng tối ở bên trong để hai người thuận tiện nhớ về niềm vui trong ký ức. Vợ tôi thấy bàn tay cha tôi hành động ở mông mình thì nhoẻn miệng cười, nhưng không cười to vì môi nàng đang bận hôn môi với cha chồng. Bất chợt vợ tôi run rẩy thân hình một chút, da mặt thì ửng hồng như tên gọi của mình vì bàn tay của cha tôi đang mò vào trong ấy. Vợ tôi hơi dứt môi khẽ nói:
-Ưm… cha, cha ơi! Sau hai năm nay, cha không xuống Thượng Hải thăm con… chứ còn con… ưm… con nhớ cha nhiều lắm. Con nhớ những ngày tháng ở bên cạnh cha, được cha chăm sóc vỗ về, rồi những lúc đi lại khó khăn hay đi tắm thì cha cũng giúp nốt luôn. Bởi vậy, tình cảm ấy, nó làm sao đó con cũng không hiểu được, chắc có lẽ con đã yêu cha mất rồi… ư… ưm… -Huơ… cha cũng biết vậy… nhưng làm vậy thì tội cho chồng con, bởi Lạc Dương đã nhờ cha chăm sóc cho con, ấy vậy mà cha lại không làm tròn mà lại có tình cảm với con luôn. Lúc đó khi tắm cho con, rồi thấy hai bầu ngực trắng trẻo dễ thương như đôi tai thỏ ngọc, thấy bờ mông căng phồng của con lấp ló trong bồn nước, thấy cả bờ mu bướm huyền ảo bởi một cái khe nhỏ hẹp nhưng rất thâm sâu… nên cha đã ôm con vào lòng… huơ…
Tôi cũng biết tình cảnh này không hề tránh khỏi nên tôi cũng không ghét cha tôi nữa làm chi, tôi chỉ thầm cảm ơn ông ấy, bởi không có ông ấy thì tôi không thể nào làm được, chăm sóc vợ tôi được như ông ấy. Bây giờ tôi đang nô đùa với con gái yêu quý của tôi, tôi chơi trò xếp hình với Lệ Giang, bỗng con bé hỏi:
-Ba, ba ba ơi! Sao mẹ đi rước ông nội lâu quá mà chưa về nữa, có khi nào ông nội lạc đường không? Chắc là ông nội lạc đường rồi… hu hu… -Không, không có lạc đường đâu. Bởi ông nội con lớn rồi mà!
Tuy trả lời với con gái như vậy nhưng tôi vẫn hơi lo lắng cho hai người họ, bởi tôi biết lúc này hai người "cha chồng - nàng dâu" đang ôn tình xưa nghĩa cũ mà thôi. Rồi tôi nhắn tin cho Cảnh Hồng:
-Vợ yêu nè, về mau, bởi con gái chúng ta đang mong đợi em và cha trở về. Với lại, em đưa cha về nhà mình luôn chứ khỏi đón ba mẹ em làm chi, bởi vì đêm tối rồi nên sáng mai hả đến rước.
Cha với vợ tôi đang ôm hôn âu yếm trong xe thì thấy tin nhắn nên dừng lại, rồi cha tôi cũng bình tĩnh lại và bật người ngồi dậy nhưng vợ tôi thì vẫn ngồi trong lòng ông ấy. Cảnh Hồng thấy tin tôi gửi thì mỉm cười, rồi hôn cha tôi một nụ hôn rất dài và sau đó thì lái xe ô tô chạy về nhà. Vợ tôi đang điều khiển xe nhưng thường đưa mắt nhìn về cha tôi, rồi mỉm cười, rồi đá lông nheo trêu ghẹo cha chồng:
-Cha, cha nè! Nụ hôn của cha thật ngọt ngọt. Con cảm ơn cha… Hihihi...
CHUYỆN TÌNH CHA CHỒNG NÀNG DÂU ------ Chương 3: Quyến Luyến Không Muốn Rời Nhau
(Hình minh họa: Nguồn internet)
Cảnh Hồng nói xong, khuôn mặt đã đỏ càng thêm đỏ. Điều đó chứng tỏ cô ấy rất yêu mến cha tôi, cũng rất thẹn thùng khi tiếp xúc cận kề bên người đàn ông mạnh mẽ như ông ấy. Có lẽ mùi hương nam tính dũng mãnh của giống đực, kèm sự chân thật của cha chồng nên khiến tâm tư nàng dâu như Cảnh Hồng xao động bồi hồi.
Đường về nhà cũng không có quá xa xôi, ước chừng mười lăm phút lái xe, nhưng do ban đêm ở Thượng Hải xe cộ nhiều quá, rồi tín hiệu đèn giao thông "vàng, xanh, đỏ" rất nhiều, cho nên thời gian như vậy mà kéo dài thêm. Ông Trường An thấy vậy mới trò chuyện cùng Cảnh Hồng cho vơi đi nỗi buồn vì phải chờ lâu:
-Cảnh Hồng nè! -Dạ, gì cha ạ. -Thượng Hải càng ngày càng xô bồ con hé! Mỗi lần cha tới thì mỗi lần thay thêm áo mới, nó như là cô gái đang trong tuổi xuân thì rất cần hoa thơm tráng lệ. Hahaha… -Ơ, cha này! Lại còn văn chương ghê ta! Hihihi… mà cha nè! Con luôn có một thắc mắc… có nên hỏi không nữa! -Chuyện gì? Con cứ hỏi đi! -Ưm… trong hai năm qua… cha có đi tìm niềm vui để giải sầu chút bầu tâm sự với ai không? Rồi cha sẽ làm gì khi cha đòi hỏi chuyện đó? Hihi… -Ơ… chuyện này thì, cho cha tạm thời không trả lời được không? Bởi đàn ông thì luôn tìm phụ nữ để giải quyết chuyện đó nếu cao trào, nhưng cha thì không có ai cả, và kể cả chuyện thủ dâm thì cha cũng không làm, bởi chuyện đó cha không quen. Cha nói thật lòng đó. Còn chuyện cha có tình cảm với con là mới bốn năm nay thôi, chứ lúc trước thì cha rất cô đơn. -Dạ! Vậy từ rày về sau, cha sẽ không còn bị cô đơn nữa đâu ạ! Bởi có con rồi, con sẽ luôn chăm sóc cho cha mà! Hihi…
Nói xong, vợ tôi đưa một bàn tay thon trắng nõn vuốt lên vầng trán của cha tôi, như thể bàn tay ngọc của nàng dâu xóa tan hằn những nếp nhăn trên trán cha chồng yêu dấu. Rồi những giọt lệ của cả hai người đều tuôn rơi trên hai đôi gò má. Trong đó, giọt lệ của Cảnh Hồng thì trong suốt như pha lê ngọc, bởi cô ấy còn trẻ, tuổi đời còn đầy sắc xuân. Còn giọt lệ của cha tôi nó trong như giọt sương muối của sớm mai, bởi ông ấy tuổi đã năm mươi, sắc xuân cũng lắm bụi trần ai nên độ tinh khiết không bằng Cảnh Hồng, thế nhưng ngược lại cái độ hồng trần thì lại vượt trội hơn, bởi ông ấy biết đâu là bến bờ hạnh phúc, đâu là con thuyền.
Bây giờ xe đã tới nhà, vợ tôi chạy xuống tầng hầm để đỗ xe. Cô rời khỏi xe trước, nhưng cô không cho cha chồng mở cửa xe mà nói vọng lại:
-Cha nè! Con lên trên nhà trước, cha ở lại đây đợi con xuống nhé, nhớ không được đi theo con đâu đó, biết chưa? Hihi… -Ơ, nhưng mà… chuyện gì vậy con dâu? -Một chút thì biết, đừng hỏi nhiều nha, biết chưa? Hihi… -Huơ… haizz… lại bày trò gì nữa đây chèn!!!
Lúc này vợ tôi đã lên tầng một, tầng mà có phòng ngủ của tôi và phòng khách, còn tầng hầm là nơi cha tôi đang ngồi trong xe, và tầng trệt là nơi cha tôi sẽ ngủ và ở lại đó, bởi ông thích yên tĩnh một mình. Vợ thấy tôi và con gái thì đến bế vội Lệ Giang trong vòng tay, rồi luôn luôn nở môi cười trông rất là yêu đời, bởi nụ cười này của vợ nó chan chứa hạnh phúc đong đầy hơn thường ngày, có lẽ sự có mặt của cha tôi trong căn nhà rộng rãi này, nó làm cho vợ tôi đầy nhựa sống, như thể ông ấy là viên thuốc thần kỳ giúp vợ tôi thoát khỏi cơn bệnh. Tôi hỏi:
-Ủa? Vậy cha đâu vợ yêu! Sao em về có một mình thế? -Dạ! Đúng rồi, ông nội đâu mà con không thấy ông nội. -Ơ… cha buồn ngủ, nên em không muốn đánh thức cha dậy. Em muốn lên đây để lấy mền đem xuống để đắp cho cha. Nè con gái, để ba ba bế con, mẹ xuống với ông nội chút nhé! -Dạ, mẹ mau lên với con đó, bởi con cũng buồn ngủ rồi. -Thôi em đem mền xuống cho cha đi! -Dạ!!! Em đi đây! Hihi…
Tôi biết:
"Vợ tôi lần đầu tiên nói dối Tôi biết nhưng vợ thì cứ trối Ngày và đêm sớm hôm sáng tối Cũng bởi yêu cha mà ra thôi…"
Ngồi chờ con dâu tầm mười phút, ông Trường Giang lúc này ngủ luôn. Ông ngủ một giấc ngon lành cành đào, không màn thế sự trần ai, hay vì ông, mà hôm nay con dâu phải nói dối với chồng mình, nhưng nào ngờ cô ấy nói thật, bởi ông bố chồng ngủ tự bao giờ. Xuống tới nơi rồi mở cửa xe ra rồi ngó qua bên ghế chỗ cha chồng. Cảnh Hồng cười khúc khích, rồi ốp trọn lòng bàn tay lên nựng gò má ông ấy, mỉm cười nói:
-Người gì đâu, lớn mà như trẻ con, ngủ gà ngủ gật. Coi cái khuôn mặt với cái miệng kia kìa, dễ thương quá đi mất. Ưm… hôn cái coi nà… hihi…
Sở dĩ vợ tôi nói vậy, là bởi miệng cha tôi làn môi rất mỏng, không những vậy mà còn khá nhỏ so với đàn ông bình thường. Bởi người ta thường nói qua loa "đàn ông miệng rộng thì sang", thế nhưng nó không đúng với gia đình tôi, không đúng với cha tôi. Dù gì cha tôi cũng rất giàu có, ông mặc toàn hàng hiệu, đồ ông mặc thường là quần "jeans" áo thun. Có lần tôi hỏi thì cha tôi nói rằng: "Mặc quần jeans nó dày nên cưỡi ngựa té không bị trầy xước"
Sau khi vợ hôn cha tôi một cái thật dài và sâu, như thể hiện nhung nhớ nụ hôn đầu, nụ hôn mà cách nay bốn năm về trước, cha tôi đã ôm hôn Cảnh Hồng. Cô ấy hôn xong, rồi nhìn ngóng xem cha tôi có thức dậy chưa, sau đó lại hôn tiếp tục. Cái nụ hôn lần này nó khác hơn, bởi vợ tôi đã có ý định trong đầu rằng, cô ấy muốn làm điều gì đó với cha tôi nhưng lại dừng, rồi ánh mắt hơi buồn vì nghĩ đến tôi đang ở trên nhà. Vợ tôi lại để cha tôi ở trong xe, rồi cô đi ra ngoài, sau đó cứ đi lòng vòng xe ô tô của cá nhân mình, mắt thì chùng xuống, còn mười ngón tay đan xen vào nhau, đôi môi thì bị chính chiếc răng trắng tinh của mình cắn in hằn vết tích hơi mờ. Có lẽ lúc này vợ tôi rất muốn yêu cha tôi, muốn ái ân vì đang nhung nhớ vô bờ bến, nhưng lại nghĩ người chồng và con gái đang đợi nên nhất thời suy nghĩ không được chu toàn mà bị bí bách. Cứ tưởng vậy thì vợ tôi bỏ cuộc nhưng không, cô ấy bèn nghĩ ra tình huống dở khóc dở cười, là nếu tôi có xuống và bắt gặp thì nói là tại em thấy cha lạnh nên mới ngồi đây ôm cha. Thế nhưng ông trời khiến tôi vô tình phá đám, luôn làm kỳ đà cản mũi vợ với cha tôi ôm ấp, mặc dù đó là tình cờ chứ tôi cũng không hề muốn. Tôi thấy vợ lâu quá chưa lên nên tôi đi xuống tầng hầm, vừa đi vừa cất tiếng gọi Cảnh Hồng:
-Vợ, vợ yêu ơi! Em với cha đang làm gì mà ở đây lâu thế? -Ơ… em… nhưng anh khoang hả đến gần đây… để em… -Để em… để em làm gì???
Tôi thấy vợ tôi nói vậy nhưng cũng dừng lại không bước tiếp. Rồi qua vài phút sau, tôi thấy vợ tôi mở cửa xe ô tô ra, đôi gò má thì hửng hồng và mái tóc bồng bềnh của vợ hơi rối. Ánh mắt vợ tôi nhìn thật lạ, bởi màu mắt hơi đỏ như màu nước sông Hoàng Hà cuộn chảy phù sa, như thể màu mắt này nó giống như lúc vợ chồng tôi ân ái bốn năm về trước, lúc động phòng hoa trúc đêm tân hôn. Bất chợt vợ tôi mỉm cười bẽn lẽn nói giọng ngượng nghịu:
-Ơ… kìa, anh xuống đây chi dạ! Hihi… -Tại anh thấy em lâu qua chưa lên nhà nên mới xuống đây. Mà cha thế nào rồi em? -Dạ… cha í ạ! Ưm… cha có lẽ đường xa quá nên mới mệt và ngủ luôn rồi. Cho nên em muốn ở bên cạnh cha, sưởi ấm cho cha anh ạ. Anh có ghen tị không nè? Khi biết vợ bên cạnh cha chồng. -Oh! Không, không. Anh không ghen đâu, bởi đây là người cha anh yêu thương mà, anh chỉ lo lắng thôi. Vậy em ở đây với cha đi, anh đi lên nhà lại đây! -Dạ! Vậy anh lên trước, chút xíu cha tỉnh lại, em cùng cha đi lên nhà ạ!
Thế là tôi thì đi lên nhà còn vợ tôi thì trở vào bên trong xe ô tô với cha tôi. Khi trở vào bên trong xe ô tô thì vợ tôi giật mình kinh ngạc, bởi cha tôi đã thức giấc tự lúc nào rồi. Ông thấy vợ tôi sắp nằm đè trên người và đang định hôn thì lên tiếng:
-Cảnh Hồng, sao con lại nói dối chồng mình làm chi. Thời gian còn dài mà, cha ở đây lâu lắm, chứ có một ngày đâu. -Dạ! Chỉ tại con nhớ cha. Với lại… hôm nay… con thèm yêu cha quá!!!! Ưm… -Ưm… Cảnh Hồng… huơ… con… cha cũng vậy có khác gì con đâu… huơ…
Nói vừa dứt câu thì vợ với cha tôi hôn nhau cuồng nhiệt, rồi nụ hôn này nó mãnh liệt hơn bội phần, bởi âm thanh nút lưỡi nghe "chùn chụt", âm thanh va chạm hai lớp quần áo nghe "sột soạt" đầy mê hoặc nếu ai đó nghe thấy chắc cũng bị tác động mà râm ran. Rồi chiếc ghế nó chật hẹp mà thân hình cha tôi lại quá dài, bởi ông ấy cao tới một mét chín mươi lăm, cho nên khi thân hình một mét bảy của vợ tôi nằm sấp đè lên người cha tôi, rồi làm cả hai thân hình nháo nhào lên, như đang vật lộn, như vợ chồng đang yêu nhau.
CHUYỆN TÌNH CHA CHỒNG NÀNG DÂU ------ Chương 4: Hai Con Tim ❤ Hòa Chung Nhịp Đập
(Hình minh họa: Nguồn internet)
Sự lăn lộn bên trong xe ô tô chật hẹp, sự vụng trộm của vợ với cha chồng hôn vội vã không muốn rời nhau. Lúc này chiếc xe ô tô thể thao bốn chỗ hiệu của Đức, nó rung rinh, rồi nhồi lên nhồi xuống theo sự lăn lộn nháo nhào của Cảnh Hồng với ông Trường An hiện bên trong. Do xe hơi của vợ đã tắt máy không còn khởi động, cho nên máy điều hòa nhiệt độ nó cũng ngưng không phát huy tính năng làm mát, thế là cơ thể cha tôi tỏa nhiệt nhiều hơn, rồi vợ tôi cũng vậy. Dẫu cho hai cơ thể nam nữ đang tỏa nhiệt, mồ hôi thì lấm tấm như hoa thấm những giọt sương đêm, nhưng cha với vợ vẫn ôm nhau vật lộn nãy giờ chưa hề có dấu hiệu mệt nhọc. Bất chợt bàn tay của cha chủ động nhanh dần, rồi mạnh dần lên trông thấy. Bàn tay chai sạn của cha lướt trên tấm lưng của vợ tôi, rồi xuống tới bờ mông đầy đặn và nở căng của Cảnh Hồng. Dù cô ấy có một con và cũng đã có chồng, thế nhưng mông của nàng thì gái đôi mươi không so kịp. Bây giờ mồ hôi trên vầng trán của cha tôi tỏa nhiệt quá nhiều nên nó lăn dài xuống gò má của ông, rồi Cảnh Hồng vô tình mở mắt để ý, rồi cô đưa bờ môi mình đến đó và nếm thử giọt mồ hôi, mỉm cười nói khẽ:
-Cha ơi! Mùi hương của cha thật quyến rũ với con… ưm… -Huơ… con nói sao… huơ… thật chứ!!!
Với sự khích lệ của vợ thì cha tôi không kiêng dè hay nghĩ đến con trai là tôi nữa, một phần do ông quá hứng tình, quá hưng phấn vì hai năm trời dài hai mươi bốn tháng nay mới gặp được nàng dâu xinh đẹp Cảnh Hồng. Cha tôi hơi vội vã nên không biết bắt đầu khởi điểm từ đâu, bàn tay thì vụng về đến thấy ghét, bởi không có thời gian mà còn bị thân hình vợ tôi đè nữa thì biết làm sao, cho nên lóng ngóng, muốn lên tiếng hỏi với nàng dâu nhưng không mở lời nổi. Có lẽ cha tôi ngại, cũng có thể là vậy. Chứ không lẽ lại nói là "con dâu ơi... mau… mau cởi quần áo ra hay sao", và thế là im lìm ngóng đợi hành động của vợ tôi.
Vợ tôi thì biết hết trơn á, do cô làm nũng làm nịu với cha chồng yêu quý của cô mà thôi. Vợ tôi khúc khích cười, má nàng lại đỏ bừng lên thêm gấp bội vì râm ran. Vợ tôi muốn dùng chiêu "mèo vờn chuột" với cha thêm chút nữa, bởi cô ấy biết lúc nãy tôi đã nói rồi, nói là khi cha thức dậy rồi hả lên trên nhà. Bất chợt vợ tôi làm điều kì lạ với cha chồng mà tôi là chồng của nàng cũng chưa hề nếm trải. Vợ tôi ngậm vành tai của cha, rồi tiếng rít rít vang ra từ miệng nhỏ xinh xắn của Cảnh Hồng làm cha tôi nứng lên, ông chẳng biết đâu là bờ bến lạ, đâu là bến chung chinh, mà cha tôi chỉ biết lúc này, là lúc ông mong đợi nhất. Bàn tay của cha bắt đầu tìm đến mí lưng quần jeans của vợ tôi, rồi tìm đến sợi dây kéo và chiếc cúc quần jeans của nàng dâu. Khi chiếc khóa quần jeans của vợ tôi được kéo xuống, cúc quần jeans cũng đã mở thì bàn tay của cha tôi loàng vào trong.
Do vợ tôi nằm sấp trên người cha tôi nên bàn tay của cha đưa vào bờ mu bướm của Cảnh Hồng rất ư là khó khăn, cũng một phần do vợ tôi muốn dùng chiêu mèo vờn chuột với ông ấy, nên hễ bàn tay của cha tiến vào một chút thì nàng lại cố tình chà xát mu bướm của mình đè xuống mu bàn tay của cha chồng. Vợ tôi mỉm cười và nói vào vành tai của cha tôi:
-Cha nè! Muốn tiến vào nơi đó của con cũng phải bỏ ra chút công sức đúng hông nà? Hihihi -Huơ… huơ… Cảnh Hồng… cha xin lỗi con nhé! Huơ… cha vượt mức chịu đựng rồi. Hư… ư… -Á… aaa… ưm… cha… cha ơi! Ư… ưm… cha ơi… đừng… rời xa Cảnh Hồng… ư… mà…
Cha tôi không muốn day dưa mãi nên bật người ngồi dậy, rồi định mở cửa xe ô tô thì vợ tôi níu kéo lại. Cô vừa ôm hôn cha vừa rên khẽ trong miệng mình, sau đó nói những câu khiến cha tôi rất cảm động. Có lẽ vợ tôi đã sai, bởi cô nghĩ dùng chiêu "mèo vờn chuột" sẽ kích thích cha tôi nhưng không, bởi càng kéo dài thì cha tôi càng tỉnh táo hơn, và ông ấy đã không muốn tiếp tục cảnh này nhiều thêm. Dẫu lúc này trong tầng hầm chỉ có cha với vợ, ngoài ra không còn ai khác, và ngoài kia là bóng đêm với ánh đèn đường phố thị của Thượng Hải xô bồ sầm uất, nhưng cha vẫn không muốn, ông nói:
-Cảnh Hồng, ôm hôn bấy nhiêu là đủ rồi. Con lên nhà trước đi, cha muốn yên tĩnh một chút rồi lên phòng ngủ của cha sau. -Ơ… nhưng mà… cha, cha ơi! Cha bị làm sao dạ?
Cha tôi không nói lời nào, ông bế vợ tôi theo ra ngoài vì cô ấy không chịu ngồi dậy. Khi bước ra ngoài xe, vợ tôi vẫn không buông thân hình cha chồng ra, cô bắt đầu khóc thút thít nói nũng nịu: "Cha, cha nè! Sao tự dưng cha buồn vậy? Cha không trả lời thì con sẽ không buông ra đâu"
-Huơ… Cảnh Hồng ơi… cha khó chịu quá! Cha thấy bức bách trong lòng… cha… cũng không muốn cắm sừng với chồng con, bởi nó là con trai duy nhất của cha… hu hu… -?????
Nói xong câu uất nghẹn trong lòng mình thì cha tôi đã khóc, rồi vợ tôi tạm thời chưa suy nghĩ nhiều về điều này nên chỉ im lặng nhìn cha chồng thôi. Khoảng lặng trôi qua vài phút, vợ tôi nói điều thầm kín nhất mà tôi tình cờ nghe thấy khi bước xuống tới cầu thang. Câu nói ấy khiến tôi như chết lặng, tim tôi nhất thời không chịu được cơn sốc nên đứng như người bị điểm huyệt.
-Cha, cha ơi! Thật sự trong lòng con, hình bóng cha đã thay thế hình bóng chồng con trong hai năm trước rồi. Lúc đầu thì con chỉ mường tượng và mơ hồ, thế nhưng sau hai năm kể từ lúc hạ sinh, kèm sự chăm sóc ân cần của cha thì con đã có tình cảm với cha từ lúc đó. Rồi sau hai năm mong đợi đó, con "không biết đó có phải là yêu không, mà sao vắng nhau là buồn". -Cảnh Hồng, cha cũng rất yêu con. Cha biết như thế là sai, nó trái với luân thường và đạo lý. Thế nhưng con tim..., trái tim của cha nó lại muốn "hòa chung nhịp đập" với trái tim của con. -Ưm… cha, cha ơi! Con cũng biết vậy, nhưng con không muốn rời xa cha. Nếu cha muốn rời xa con thì con với anh Lạc Dương cũng không hạnh phúc được đâu. Bởi vì nó quá muộn màng rồi, con cũng đã yêu cha mất rồi.
Tôi thấy vậy nên mới đi lên nhà trên trong thầm lặng. Dù bước đi thật khẽ nhưng cha tôi vẫn nghe thấy. Ông vội đẩy người vợ tôi ra một chút chứ không dám xô mạnh vì sợ Cảnh Hồng bị tổn thương, bởi vợ tôi chưa biết tôi xuống đây, xuống tự lúc nào vì một phần là vợ tôi đang được cha chồng bế trên đôi tay, còn khuôn mặt xinh đẹp thì ép vô ngực cha nên không thấy sự hiện diện của tôi. Tôi thấy người cha tôi yêu thương bối rối, mà không bối rối sao được, bởi ông đang bế vợ tôi trong vòng tay yêu thương cơ mà. Tôi bèn ra dấu với cha rằng: "Cha ơi! Đừng nói gì cả, con không trách cha đâu. Mọi chuyện hãy để thuận theo tự nhiên, cuốn theo chiều gió, rồi sẽ êm đềm thôi mà"
Tôi ra dấu với cha tôi xong thì rời khỏi, còn cha tôi thì lại khóc. Ông khóc rất to và vòng tay của ông ghì lấy cơ thể vợ tôi thật chật, vợ tôi chưa biết gì, cứ nghĩ cha tôi muốn yêu hay ân ái tiếp nên mới ghì lấy cơ thể của cô chật như vậy. Vợ tôi bắt đầu mỉm cười, ánh mắt bắt đầu tình hơn nhìn lên khuôn mặt cha tôi, rồi ghẹo: "Liu liu… đàn ông mà lại khóc… liu liu…"
Sự lém lĩnh và đáng yêu của vợ nên khiến cha tôi không còn khóc nữa. Ông bắt đầu chủ động hơn, ông ôm hôn vợ tôi với nụ hôn ấm áp và nồng nàn. Nụ hôn cha tôi trao cho Cảnh Hồng là nụ hôn của tình yêu thật sự, và nó bắt đầu "Chuyện Tình Cha Chồng Nàng Dâu" kể từ đây.
CHUYỆN TÌNH CHA CHỒNG NÀNG DÂU ------ Chương 4: Hai Con Tim ❤ Hòa Chung Nhịp Đập
(Hình minh họa: Nguồn internet)
Sự lăn lộn bên trong xe ô tô chật hẹp, sự vụng trộm của vợ với cha chồng hôn vội vã không muốn rời nhau. Lúc này chiếc xe ô tô thể thao bốn chỗ hiệu của Đức, nó rung rinh, rồi nhồi lên nhồi xuống theo sự lăn lộn nháo nhào của Cảnh Hồng với ông Trường An hiện bên trong. Do xe hơi của vợ đã tắt máy không còn khởi động, cho nên máy điều hòa nhiệt độ nó cũng ngưng không phát huy tính năng làm mát, thế là cơ thể cha tôi tỏa nhiệt nhiều hơn, rồi vợ tôi cũng vậy. Dẫu cho hai cơ thể nam nữ đang tỏa nhiệt, mồ hôi thì lấm tấm như hoa thấm những giọt sương đêm, nhưng cha với vợ vẫn ôm nhau vật lộn nãy giờ chưa hề có dấu hiệu mệt nhọc. Bất chợt bàn tay của cha chủ động nhanh dần, rồi mạnh dần lên trông thấy. Bàn tay chai sạn của cha lướt trên tấm lưng của vợ tôi, rồi xuống tới bờ mông đầy đặn và nở căng của Cảnh Hồng. Dù cô ấy có một con và cũng đã có chồng, thế nhưng mông của nàng thì gái đôi mươi không so kịp. Bây giờ mồ hôi trên vầng trán của cha tôi tỏa nhiệt quá nhiều nên nó lăn dài xuống gò má của ông, rồi Cảnh Hồng vô tình mở mắt để ý, rồi cô đưa bờ môi mình đến đó và nếm thử giọt mồ hôi, mỉm cười nói khẽ:
-Cha ơi! Mùi hương của cha thật quyến rũ với con… ưm… -Huơ… con nói sao… huơ… thật chứ!!!
Với sự khích lệ của vợ thì cha tôi không kiêng dè hay nghĩ đến con trai là tôi nữa, một phần do ông quá hứng tình, quá hưng phấn vì hai năm trời dài hai mươi bốn tháng nay mới gặp được nàng dâu xinh đẹp Cảnh Hồng. Cha tôi hơi vội vã nên không biết bắt đầu khởi điểm từ đâu, bàn tay thì vụng về đến thấy ghét, bởi không có thời gian mà còn bị thân hình vợ tôi đè nữa thì biết làm sao, cho nên lóng ngóng, muốn lên tiếng hỏi với nàng dâu nhưng không mở lời nổi. Có lẽ cha tôi ngại, cũng có thể là vậy. Chứ không lẽ lại nói là "con dâu ơi... mau… mau cởi quần áo ra hay sao", và thế là im lìm ngóng đợi hành động của vợ tôi.
Vợ tôi thì biết hết trơn á, do cô làm nũng làm nịu với cha chồng yêu quý của cô mà thôi. Vợ tôi khúc khích cười, má nàng lại đỏ bừng lên thêm gấp bội vì râm ran. Vợ tôi muốn dùng chiêu "mèo vờn chuột" với cha thêm chút nữa, bởi cô ấy biết lúc nãy tôi đã nói rồi, nói là khi cha thức dậy rồi hả lên trên nhà. Bất chợt vợ tôi làm điều kì lạ với cha chồng mà tôi là chồng của nàng cũng chưa hề nếm trải. Vợ tôi ngậm vành tai của cha, rồi tiếng rít rít vang ra từ miệng nhỏ xinh xắn của Cảnh Hồng làm cha tôi nứng lên, ông chẳng biết đâu là bờ bến lạ, đâu là bến chung chinh, mà cha tôi chỉ biết lúc này, là lúc ông mong đợi nhất. Bàn tay của cha bắt đầu tìm đến mí lưng quần jeans của vợ tôi, rồi tìm đến sợi dây kéo và chiếc cúc quần jeans của nàng dâu. Khi chiếc khóa quần jeans của vợ tôi được kéo xuống, cúc quần jeans cũng đã mở thì bàn tay của cha tôi loàng vào trong.
Do vợ tôi nằm sấp trên người cha tôi nên bàn tay của cha đưa vào bờ mu bướm của Cảnh Hồng rất ư là khó khăn, cũng một phần do vợ tôi muốn dùng chiêu mèo vờn chuột với ông ấy, nên hễ bàn tay của cha tiến vào một chút thì nàng lại cố tình chà xát mu bướm của mình đè xuống mu bàn tay của cha chồng. Vợ tôi mỉm cười và nói vào vành tai của cha tôi:
-Cha nè! Muốn tiến vào nơi đó của con cũng phải bỏ ra chút công sức đúng hông nà? Hihihi -Huơ… huơ… Cảnh Hồng… cha xin lỗi con nhé! Huơ… cha vượt mức chịu đựng rồi. Hư… ư… -Á… aaa… ưm… cha… cha ơi! Ư… ưm… cha ơi… đừng… rời xa Cảnh Hồng… ư… mà…
Cha tôi không muốn day dưa mãi nên bật người ngồi dậy, rồi định mở cửa xe ô tô thì vợ tôi níu kéo lại. Cô vừa ôm hôn cha vừa rên khẽ trong miệng mình, sau đó nói những câu khiến cha tôi rất cảm động. Có lẽ vợ tôi đã sai, bởi cô nghĩ dùng chiêu "mèo vờn chuột" sẽ kích thích cha tôi nhưng không, bởi càng kéo dài thì cha tôi càng tỉnh táo hơn, và ông ấy đã không muốn tiếp tục cảnh này nhiều thêm. Dẫu lúc này trong tầng hầm chỉ có cha với vợ, ngoài ra không còn ai khác, và ngoài kia là bóng đêm với ánh đèn đường phố thị của Thượng Hải xô bồ sầm uất, nhưng cha vẫn không muốn, ông nói:
-Cảnh Hồng, ôm hôn bấy nhiêu là đủ rồi. Con lên nhà trước đi, cha muốn yên tĩnh một chút rồi lên phòng ngủ của cha sau. -Ơ… nhưng mà… cha, cha ơi! Cha bị làm sao dạ?
Cha tôi không nói lời nào, ông bế vợ tôi theo ra ngoài vì cô ấy không chịu ngồi dậy. Khi bước ra ngoài xe, vợ tôi vẫn không buông thân hình cha chồng ra, cô bắt đầu khóc thút thít nói nũng nịu: "Cha, cha nè! Sao tự dưng cha buồn vậy? Cha không trả lời thì con sẽ không buông ra đâu"
-Huơ… Cảnh Hồng ơi… cha khó chịu quá! Cha thấy bức bách trong lòng… cha… cũng không muốn cắm sừng với chồng con, bởi nó là con trai duy nhất của cha… hu hu… -?????
Nói xong câu uất nghẹn trong lòng mình thì cha tôi đã khóc, rồi vợ tôi tạm thời chưa suy nghĩ nhiều về điều này nên chỉ im lặng nhìn cha chồng thôi. Khoảng lặng trôi qua vài phút, vợ tôi nói điều thầm kín nhất mà tôi tình cờ nghe thấy khi bước xuống tới cầu thang. Câu nói ấy khiến tôi như chết lặng, tim tôi nhất thời không chịu được cơn sốc nên đứng như người bị điểm huyệt.
-Cha, cha ơi! Thật sự trong lòng con, hình bóng cha đã thay thế hình bóng chồng con trong hai năm trước rồi. Lúc đầu thì con chỉ mường tượng và mơ hồ, thế nhưng sau hai năm kể từ lúc hạ sinh, kèm sự chăm sóc ân cần của cha thì con đã có tình cảm với cha từ lúc đó. Rồi sau hai năm mong đợi đó, con "không biết đó có phải là yêu không, mà sao vắng nhau là buồn". -Cảnh Hồng, cha cũng rất yêu con. Cha biết như thế là sai, nó trái với luân thường và đạo lý. Thế nhưng con tim..., trái tim của cha nó lại muốn "hòa chung nhịp đập" với trái tim của con. -Ưm… cha, cha ơi! Con cũng biết vậy, nhưng con không muốn rời xa cha. Nếu cha muốn rời xa con thì con với anh Lạc Dương cũng không hạnh phúc được đâu. Bởi vì nó quá muộn màng rồi, con cũng đã yêu cha mất rồi.
Tôi thấy vậy nên mới đi lên nhà trên trong thầm lặng. Dù bước đi thật khẽ nhưng cha tôi vẫn nghe thấy. Ông vội đẩy người vợ tôi ra một chút chứ không dám xô mạnh vì sợ Cảnh Hồng bị tổn thương, bởi vợ tôi chưa biết tôi xuống đây, xuống tự lúc nào vì một phần là vợ tôi đang được cha chồng bế trên đôi tay, còn khuôn mặt xinh đẹp thì ép vô ngực cha nên không thấy sự hiện diện của tôi. Tôi thấy người cha tôi yêu thương bối rối, mà không bối rối sao được, bởi ông đang bế vợ tôi trong vòng tay yêu thương cơ mà. Tôi bèn ra dấu với cha rằng: "Cha ơi! Đừng nói gì cả, con không trách cha đâu. Mọi chuyện hãy để thuận theo tự nhiên, cuốn theo chiều gió, rồi sẽ êm đềm thôi mà"
Tôi ra dấu với cha tôi xong thì rời khỏi, còn cha tôi thì lại khóc. Ông khóc rất to và vòng tay của ông ghì lấy cơ thể vợ tôi thật chật, vợ tôi chưa biết gì, cứ nghĩ cha tôi muốn yêu hay ân ái tiếp nên mới ghì lấy cơ thể của cô chật như vậy. Vợ tôi bắt đầu mỉm cười, ánh mắt bắt đầu tình hơn nhìn lên khuôn mặt cha tôi, rồi ghẹo: "Liu liu… đàn ông mà lại khóc… liu liu…"
Sự lém lĩnh và đáng yêu của vợ nên khiến cha tôi không còn khóc nữa. Ông bắt đầu chủ động hơn, ông ôm hôn vợ tôi với nụ hôn ấm áp và nồng nàn. Nụ hôn cha tôi trao cho Cảnh Hồng là nụ hôn của tình yêu thật sự, và nó bắt đầu "Chuyện Tình Cha Chồng Nàng Dâu" kể từ đây.