fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88

Mẹ tôi tình tôi - Loạn luân thời chiến

Đợt này rảnh tay nên viết nốt truyện này. Truyện này trước mình đã hoàn thành 7 chap đăng trên thiadia cũ. Mình đăng lại 7 chap cũ trước.

Phóng tác dựa trên chia sẻ của người dùng Abrakadabra trên diễn đàn Webtretho khá lâu rồi. Giờ không biết tìm lại được không. Dưới đây là nội dung bài post gốc:

” Với tư cách một người lớn tuổi (năm nay tôi 65 tuổi) và đã nhiều năm công tác ở nước ngoài, đi nhiều, thấy nhiều, tôi khuyên các bà mẹ trẻ không nên cưng chiều con trai quá mà hãy rèn cho con trai mình tính tự lập càng sớm càng tốt. Những bé trai luôn nằm trong vòng tay của mẹ sau này khó có thể trở thành những người đàn ông cứng cỏi đủ nghị lực gánh vác những trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Giờ thì nói về chuyện loạn luân. Xã hội phương Tây có vẻ thoáng hơn phương Đông trong chuyện này, nhưng không phải là không có giới hạn. Tại phần lớn các nước Âu-Mỹ (và ngay cả ở những nước thoáng nhất như Na Uy, Hà Lan chẳng hạn) thì quan hệ tình dục tự nguyện giữa cha và con gái, giữa mẹ vàcon trai hoặc giữa anh chị em ruột sẽ không bị pháp luật “sờ gáy” nếu cả hai đã đủ tuổi trưởng thành, nhưng tuyệt đối không được có con với nhau. Nếu có con thì chắc chắn bị vào tù – vì đứa con sẽ là gánh nặng cho xã hội sau này (có thể đứa con ấy chưa có khuyết tật gì nghiêm trọng, nhưng ai dám đảm bảo là thế hệ sau của nó không tệ hơn về mặt sinh học?). Nếu một trong 2 người chưa đủ tuổi trưởng thành (14-16 tuổi tuỳ nước) thì dù là quan hệ tự nguyện – người lớn tuổi hơn sẽ bị kết án xâm hại tình dục trẻ vị thành niên.
Khỏi cần nói đến những hậu quả nặng nề khi quan hệ loạn luân mẹ-con bị phát giác, ngay cả khi mọi chuyện có vẻ êm thấm (không ai biết chuyện ngoài hai mẹ con với nhau) thì còn một hệ luỵ nặng nề nữa: khả năng là 99% thằng bé sẽ coi thường nhân cách của mẹ. Nó thích chuyện ấy đấy, có thể ngoài miệng nó vẫn luôn nói thương yêu và thấu hiểu mẹ, nhưng trong thâm tâm nó sẽ không còn sự kính trọng đối với người mẹ.

Vậy chả lẽ loạn luân – một hiện tượng xã hội không đến nỗi hiếm như mọi người thường nghĩ – chỉ hoàn toàn là xấu, không có mảy may một chút tác dụng nào có thể coi là tốt ư? Có thể, nhưng vô cùng hãn hữu. Ta đặt ra tình huống thế này: người con trai đã đến tuổi trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn (khoảng 25-27 tuổi, người mẹ chừng 45-50 tuổi chẳng hạn), người cha mất sớm, người mẹ không đi bước nữa mà tần tảo nuôi con một mình, người con kính trọng và biết ơn mẹ. Thế rồi vào một ngày đẹp trời người mẹ đủ dũng cảm để thổ lộ với con trai về nhu cầu tình dục bị dồn nén nhiều năm của mình mà cặp bồ thì người mẹ lại không muốn vì có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác hoặc vì xấu hổ v.v…thì sao? Trường hợp lý tưởng nhất là người con đồng ý giúp đỡ mẹ, hai mẹ con quan hệ tình dục với lòng thương yêu nhau, tôn trọng nhau. Tuyệt vời chứ gì? Tuyệt vời. Nhưng chắc chắn trong lòng cả hai mẹ con sẽ không được thanh thản, chắc chắn không tránh khỏi những dằn vặt cho đến tận cuối đời.
Tôi đã phải cân nhắc rất nhiều trước khi viết tiếp tâm sự này. Những người đang tiến dần đến nguy cơ phạm tội loạn luân hãy tự biết kiềm chế, đừng để sự việc đi xa hơn rồi rơi vào cảnh dằn vặt day dứt suốt đời như tôi.

Tôi là một trí thức, sự nghiệp coi như khá thành đạt. Trong những năm chiến tranh quê tôi là trọng điểm đánh phá của máy bay Mỹ, bom đạn mù trời suốt ngày đêm. Bố tôi đi bộ đội chiến đấu trong Nam, ở nhà còn mẹ tôi và 3 anh em trai tôi. Hai thằng em tôi còn nhỏ nên được chính quyền đưa đi sơ tán cách túi bom đạn 6 cây số, mẹ tôi 36 tuổi tuy không phải là dân quân nhưng thuộc diện dân công, phải ở lại “phục vụ sản xuất và chiến đấu”, nôm na là chuyên đi lấp hố bom, sửa đường sau những trận bom. Tôi 15 tuổi, thuộc diện được đi sơ tán, nhưng vì thương mẹ vất vả nên hay trốn ra nhà cũ mót sắn mót khoai, trồng rau hoặc vớt cá chết vì bom đem về cho các em, nhiều đêm tôi ngủ lại dưới hầm với mẹ. Vào một buổi tối máy bay Mỹ đánh phá ác liệt, bom nổ gần liên hồi làm cho căn hầm của hai mẹ con tôi nảy lên bần bật. Mẹ tôi ôm tôi khóc: “Con ơi, bố con chắc hy sinh rồi, mẹ mà chết thì ai nuôi các con đây”. Hai mẹ con tôi ôm chặt lấy nhau và không hiểu sao khi trận bom kết thúc cũng là lúc hai mẹ con tôi chợt nhận ra một cảm giác khác lạ. Mặc dù biết là tội lỗi nhưng cả hai mẹ con tôi cùng không dừng lại được, may mà do lần đầu quá hồi hộp nên tôi “mới đến cổng chợ đã hết tiền”. Sau vài lần như thế thì tôi quen dần, kìm nén được cảm xúc và “vào được chợ”, đến thời điểm “sắp rơi tiền” thì kịp “chạy ra” ngay. Dần dần cả hai mẹ con cùng bị cuốn vào trò chơi đầy đam mê này với ý nghĩ “bom đạn thế này sống được ngày nào hay ngày ấy” và “trình độ tay nghề” của tôi cũng được nâng lên dần, càng ngày mẹ tôi càng “lên đỉnh” thường xuyên hơn…
2 năm sau mẹ tôi nhận giấy báo tử bố tôi. Biết mẹ đau buồn nên tôi càng yêu mẹ nồng nhiệt hơn với hy vọng làm cho mẹ khuây khoả phần nào nỗi đau mất chồng. Rồi tôi tốt nghiệp phổ thông, đỗ đại học, đi làm, được phân nhà và đón mẹ ra thành phố ở cùng. Hai thằng em trai của tôi cũng trưởng thành rồi lập gia đình. Với vốn ngoại ngữ giỏi tôi hay được đi công tác nước ngoài. Kinh tế khá giả, nhưng tôi vẫn chẳng hề nghĩ đến việc lập gia đình mặc dù mẹ thúc giục. Mãi đến năm 39 tuổi tôi mới lập gia đình sau khi mẹ tôi kiên quyết đòi về quê ở với cậu em ngay dưới tôi. Trước đám cưới 1 tuần tôi giao hợp với người mẹ kính yêu 60 tuổi của mình lần cuối, và hai mẹ con thề với Trời Đất rằng “đây là lần cuối cùng”.

Sau khi tôi lấy vợ thì cả hai mẹ con tôi nghiêm túc thực hiện lời thề mặc dù nhiều năm sau đó cả hai mẹ con đều phải cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Mẹ tôi đã đi xa cách đây 2 năm, các em tôi và vợ con tôi không hay biết gì về quãng thời gian 24 năm chung sống như vợ chồng của hai mẹ con tôi, nhưng tôi không đêm nào không bị day dứt dằn vặt bởi những ý nghĩ trái ngược nhau. Biết là sai, là rất sai, nhưng đôi khi tôi tự bào chữa cho mình và mẹ: “Mình vẫn có vợ con bình thường, mẹ mình tuy goá chồng nhưng vẫn được mình bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận mình đâu, có khi bố còn hài lòng vì mình đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền”.
Chịu, không thể đi đến kết luận nào chắc chắn. Chỉ biết là trong lòng rất nặng nề mặc dù bề ngoài tôi luôn vui vẻ tươi cười với vợ con…”
 
Sửa lần cuối:
CHAP 1: CHIẾN TRANH

[HIỆN TẠI]


“Xin quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn. Dự kiến chuyến bay sẽ về đến sân bay Tân Sơn Nhất trong 12 giờ nữa” giọng cô bé tiếp viên trưởng cất lên chậm rãi và dứt khoát, tôi lặng lẽ nghe theo lời chỉ dẫn và mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Sân bay Paris Charles de Gaulle lúc này trời đã tối hẳn, xung quanh là một màn đêm đen và loạt các ánh đèn tín hiệu lấp lánh dành cho phi công. Trời mưa khá to, tôi cảm giác mình có thể nghe được tiếng lộp bộp của những giọt mưa đập vào cửa kính.

Cầm quyển sách trong tay nhưng tôi chẳng có ý định mở ra đọc như trên những chuyến bay thường lệ. Thay vào đó, tôi thao thức ngồi ngắm khung cảnh trời mưa khi máy bay cất cánh, liệng một vòng tạm biệt Paris hoa lệ rồi vụt xuyên qua đám mưa. Phía trên cao hơn những đám mây đen, mặt trăng ló rạng trải ánh sáng vàng dịu nhạt ôm lấy tầng không. Ánh trăng trong veo đưa tôi chập chờn chìm vào giấy ngủ, mộng mị lại ánh trăng của một thời đã rất xa rồi của hơn 50 năm về trước…


[QUÁ KHỨ]

“Vào ngủ đi con”, mẹ gọi khi tôi vẫn còn đang ngồi bên ngoài thơ thẩm vừa đọc sách vừa ngắm trăng rằm bên cạnh bụi tre. Cả làng quê đêm nay yên tĩnh quá, trời trong veo và gió thổi vi vu mang theo đôi chút hương lúa chín trên đôi ba những mảnh ruộng chắp vá cạnh những hố bom. Đó đây tiếng ri ri của dế mèn hay ộp oạp của đám ếch nhái như hân hoan về một buổi tối yên bình không tiếng bom đạn.

Đó là Miền Bắc những năm cuối thập niên 60, lúc này Mỹ tiến hành chiến dịch ném bom trải thảm. Làng quê thanh bình của tôi trở thành trọng điểm đánh phá của máy bay Mỹ, bom đạn mù trời suốt ngày đêm, có được một buổi tối như thế này là rất hãn hữu rồi. Tôi gấp quyển sách toán, lấy chân di qua di lại cho sạch những công thức nguệch ngoạc trên nền đất rồi ra giếng rửa tay chân, trước khi chui vào hầm với mẹ.

Căn hầm nhà tôi là hầm chữ A, làm bên cạnh bụi tre sau nhà. Hầm được đào thẳng xuống đất sâu gần 1m5, các cây tre già được chặt, xếp khít thành 2 hàng, đan vào nhau như chữ A để chống, bên trên phủ lá cây và lèn đất cho chặt. Hầm nhà tôi dài 1m8 và chiều rộng thì khoảng 1m2, đủ cho 2 người lớn nằm vừa trong đó.

Tôi khom người chui vào, và khép cửa hầm lại, lúc này mẹ đã ngủ rồi.

Ở dưới hầm tối om nhưng sự yên tĩnh giúp tôi nghe rõ tiếng ngáy khe khẽ của mẹ. Trái ngược với bên ngoài mát mẻ, không khí trong hầm khá nóng bức và ẩm thấp, tôi khó nhọc lắm mới chìm được vào giấy ngủ, chả có lựa chọn nào khác để đảm bảo an toàn hơn trong lúc này.

Bố tôi khi đó đang đi bộ đội chiến đấu trong Nam, ở nhà còn mẹ tôi và 3 anh em trai tôi. Hai thằng em tôi còn nhỏ nên được chính quyền đưa đi sơ tán cách túi bom đạn 6 cây số. Mẹ tôi 36 tuổi tuy không phải là dân quân nhưng thuộc diện dân công, phải ở lại “phục vụ sản xuất và chiến đấu”, nôm na là chuyên đi lấp hố bom, sửa đường sau những trận bom để đảm bảo vận tải trên tuyến đường huyết mạch.

Năm đó tôi 15 tuổi, thuộc diện được đi sơ tán, nhưng vì thương mẹ vất vả nên hay trốn ra nhà cũ mót sắn mót khoai, trồng rau hoặc vớt cá chết vì bom đem về cho các em, nhiều đêm tôi ngủ lại dưới hầm với mẹ thay vì cuốc bộ trở lại nơi sơ tán.
 
Sửa lần cuối:
CHAP 2: CĂN HẦM

[HIỆN TẠI]


Chuyến bay lúc này có hơi chao đảo khi đi qua vùng thời tiết xấu, cô bé tiếp viên liên tục nhắc nhở mọi người về chỗ ngồi và cài lại dây an toàn. Bất chợt, chiếc máy bay rung lên rồi rơi hẫng xuống. Cảm giác trong thời điểm đó rất đáng sợ, hãy tưởng tượng bạn sẽ bị rơi từ trên cao hàng nghìn mét xuống mặt đất, hoàn toàn không có 1 chút cơ hội sống sót nào. Đi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Đèn trên máy bay tắt ngóm, mặt nạ dưỡng khí bung ra, và xung quanh là tiếng la hét của hành khách sau pha chết lặng khi máy bay vừa bắt đầu mất độ cao. Điều đáng sợ nhất là bạn không chết ngay lúc đó mà sẽ phải chịu đựng một sự tuyệt vọng đến tận cùng trong tâm trí trước khi chiếc máy bay va chạm mặt đất.

Thật may là 99.99% pha rơi hẫng này ngay sau đó máy bay sẽ lấy lại được sự cân bằng và tiếp tục độ cao, bay tiếp. Nhưng trải nghiệm cảm giác suýt chết thì không dễ chịu chút nào. Rồi mọi người thở phào nhẹ nhõm, đèn trên máy bay bật lại, đem theo thứ ánh sáng hi vọng và giọng nói ấm áp trấn tĩnh mọi người của cơ trưởng cùng nụ cười xinh xinh của những cô bé tiếp viên. Tất cả hân hoan, ngoại trừ một ông già vẫn điềm tĩnh ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay suốt từ đầu.

Ông già ấy không ai khác chính là tôi. Không phải tôi không sợ, cũng không phải là vì đã quá quen với những vụ rơi hẫng khi đi máy bay đó, mà vì lần này, cảm giác suýt chết đẩy tâm trí tôi trở lại xa trong quá khứ, ngày mà cái chết cận kề bên tôi lần đầu tiên. Cái ngày đó… mẹ… tôi… lần đầu tiên…


[QUÁ KHỨ]

“Uỳnh …” tiếng nổ chát chúa vang lên trong đêm tối. Tôi và mẹ giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, căn hầm mẹ con tôi đang nằm ngủ rung lên bần bật. Đêm nay Mỹ lại ném bom. Trận đám phá hôm nay ác liệt quá, sợ nhất là có vẻ ở phía trên kia, những tên giặc lái đang thả từng quả bom đúng khu vực nhà tôi sinh sống.

Căn hầm vẫn liên tục rung lên theo từng quả bom rơi “uỳnh… uỳnh…”. Đất rơi xuống người mẹ con tôi rào rào. Nói là dưới hầm an toàn, thực ra chỉ là an toàn theo cách chống được mảnh bom rơi đạn lạc từ phía xa văng lại, nhưng giả tỉ bom trúng ngay hầm hoặc sát gần đó, sức ép của quả bom có thể san bằng và khoét một lỗ sâu hoắm xuống đất. Những căn hầm như thế này có khi lại trở thành nấm mồ chôn chung những người trú bên dưới.

Mẹ ôm chặt lấy tôi khóc “Con ơi, bố con chắc hí sinh rồi, mẹ mà chết thì ai nuôi các con đây”. Lúc đó tôi cũng sợ hãi tột độ, chỉ biết ôm chặt lấy mẹ, nước mắt dàn dụa, trong đầu chỉ nghĩ đến sắp chết rồi, sắp chết rồi. Tưởng chừng như chỉ một chốc nữa thôi căn hầm sẽ sập xuống, chôn vùi cả hai mẹ con trong này.

Thế rồi tôi thấy quần mình ấm dần lên. Là nước. Tôi sợ quá đến mức tè ra quần sao? Không, tôi cảm thấy chim mình đang cương lên, và thủ phạm làm nó cương cứng là thứ nước ấm áp kia. Là nước đái của mẹ. Mẹ sợ quá tè luôn tại chỗ, chảy thẳng vào chim tôi. Nước đái mẹ chảy ra thấm vào quần tôi đến đâu, chim tôi cương dần lên đến đó.

Căn hầm vẫn rung lên, mạnh, rồi nhẹ dần theo hướng bom xa dần khỏi khu vực nhà tôi. Mẹ con tôi vẫn ôm xiết chặt lấy nhau. Và từ cảm giác sợ chết, tâm trí tôi dần chuyển sang một cảm giác lẫn lộn hơn thế rất nhiều. Tim tôi đập thình thịch, lúc này tôi đang ở trần (do hầm nóng bức nên tôi cởi áo, chỉ mặc quần cộc lúc ngủ). Mẹ thì mặc áo yếm, lưng trần chỉ có một cái quai buộc để giữ, tay tôi chạm thẳng vào da thịt trên lưng mẹ, mát rượi. Cơ thể mẹ mềm mại quá và hơi thở của mẹ thì gấp gáp dần, phả vào tôi, đem theo một mùi hương ngai ngái.

Trận bom đã kết thúc rồi, xung quanh im lặng như tờ. Mẹ con tôi người ướt đẫm, nhớp nháp, vẫn đang ôm chặt lấy nhau. Hai người cứ giữ như vậy, không một ai động đậy cả, chỉ có hơi thở gấp gáp của cả mẹ và con vang trong tĩnh lặng. Mẹ ép sát vào người tôi, phía trên ngực mẹ mềm quá, chỉ cách ngực tôi tấm áo yếm. Và tôi chợt nhận ra chim mình vẫn đang cương, và đầu chim tôi thì đang chạm vào cái gì đó mềm mềm trên cơ thể mẹ.

Tôi không dám cử động, khó khăn lắm mới cất được lời gọi “Mẹ…”. “Mẹ đây con…” - Giọng mẹ run run đáp lại.
“Mẹ… tè… vào con…” - Tôi run run nói tiếp.
“Uh… để … mẹ thay…” - Mẹ đáp rồi mẹ rò rẫm đưa tay xuống phía dưới quần như để kiểm tra độ ướt. Bất chợt mu bàn tay mẹ chạm vào chim tôi. Rồi dường như mẹ phát hiện ra điều đó nên tay mẹ chợt cứng đơ lại và giữ nguyên ở đó, tay mẹ lúc này đang chặn giữa mu bướm của mẹ và chim tôi. Tôi vẫn ôm chặt lấy mẹ, hồi hộp. Giữ nguyên như thế một khoảnh khắc, mẹ liền đẩy người tôi ra, nhoài người ngồi dậy và nói “Con nằm yên để mẹ lau!”

Căn hầm tối om như mực, tôi chẳng thể nhìn mà chỉ có thể cảm giác thấy mẹ ngồi dậy và hình như mẹ cởi quần mẹ ra, dùng quần đó lau qua loa dưới háng, và lau qua chiếu. Rồi mẹ đưa tay lên cạp quần tôi, gại gại lên người tôi ra dấu. Tôi hơi nhấc người để mẹ kéo quần tôi ra. Chim tôi đang cương cứng nhưng mẹ chẳng có vẻ gì là ngại, còn tôi thì không biết làm gì ngoài việc cứ nương theo những hành động của mẹ.

15 tuổi, chim tôi bắt đầu lún phún mọc những sợi lông quăn quăn, những sợi lông rì rào dưới bàn tay mẹ lúc này đang lấy quần lau vùng bẹn cho tôi, mẹ cầm lấy chim tôi lật qua lật lại để lau cho sạch nước đái. Và những gì tôi cảm nhận được là bàn tay mẹ đang nắm chặt chim tôi, những ngón tay mẹ làm cho chim tôi như nổ tung. Một cảm giác tôi chưa từng có bao giờ. Lau xong rồi, tôi thì nằm, mẹ thì ngồi đó, tay vẫn cầm chim tôi trong bóng tối. Người mẹ run lên và tiếng của mẹ cũng run rẩy khi vuốt ve chim tôi “Con của mẹ… lớn rồi…”.

Tôi vùng lên đè nghiến mẹ xuống, mẹ kêu lên một tiếng “Ớ!” cơ thể gày gò của một thằng trai mới lớn tong teo, đè lên cơ thể của một người đàn bà nhỏ bé. Tôi giật tung áo yếm của mẹ, vồ lấy cặp vú mười mấy năm trước đã tiết sữa nuôi tôi khôn lớn. Tôi ôm xiết lấy mẹ, ngấu nghiến vục đầu vào vú mẹ, bóp vú, bóp mông… Cơ thể trần truồng của mẹ quằn quại dưới những nụ hôn của tôi vào cổ, lên má, lên ngực mẹ.

“Đừng con… không… không được… không được…” - Mẹ hổn hển liên hồi, nhưng tay thì ôm xiết lấy người tôi. Trước lúc đó tôi không biết giao hợp là gì, nhưng bản năng của một con đực thôi thúc tôi hẩy chim mình vào giữa háng mẹ. Tôi hẩy trượt hoài làm chim chọc lung tung không vào đâu cả. Cơ thể tôi như đang nổ tung lên rồi. Rồi tôi thấy mẹ luồn tay xuống dưới, cầm chim tôi chỉnh hướng vào khe bướm. Nhưng chưa kịp đưa đầu chim vào bướm mẹ, tôi đã cứng người, một cảm giác sảng khoái len lỏi khắp trên cơ thể tôi cả người tôi giật giật, đợt tinh trùng đầu tiên của đời trai xuất ra chảy đầy trên bụng mẹ. Lần đầu của tôi.

Tôi nằm vật sang bên cạnh mẹ. Hai mẹ con nằm cách nhau một quãng, không ai nói với ai câu nào. Dù không được dạy bảo gì nhưng tôi biết chuyện mình vừa làm với mẹ là sai, và có lẽ mẹ cũng như tôi, đang tự vấn lương tâm mình.
 
Sửa lần cuối:
CHAP 3: THAO THỨC

[HIỆN TẠI]


Đặt quyển sách che trên đũng quần đang cộm lên một cục, tôi đưa tay đỡ lấy ly nước từ cô bé tiếp viên. Tôi nốc một hơi hết nửa ly cho dịu lại cảm giác hưng phấn sau những hồi tưởng. Mạch máu tôi đang phấn kích rần rần trong cơ thể, một phần vì tuổi tác mà lâu rồi tôi không cương cứng thế này. Những suy nghĩ về mẹ lúc nào cũng đem lại cho tôi những cảm xúc thật lẫn lộn. Vừa là tình mẫu tử bao la, vừa là khát khao cháy bỏng nhưng cũng ngập tràn những tội lỗi dằn vặt cả tôi và mẹ suốt mấy chục năm trời.

Máy bay mới chỉ cất cánh được hơn một giờ đồng hồ, sau vụ rơi hẫng hồi nãy, giờ đã vào vùng trời yên ả hơn. Lúc này đã gần về nửa đêm, đèn trong khoang máy bay đã tắt, những hành khách xung quanh hoặc đã chìm vào giấc ngủ, hoặc đang hí hoáy chơi game hoặc lặng lẽ đọc một vài mẩu truyện trong cuốn sách đem theo. Tôi lại ngắm những đám mây lững lờ bên dưới qua khung cửa kính dưới anh trăng trong khi cơn mộng mị dập dìu lại kéo về…


[QUÁ KHỨ]

Đã 4 ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó, cũng là 4 ngày yên ả không có tiếng bom rơi. Mẹ và tôi chưa nói với nhau 1 câu nào ngoài những cử chỉ ra hiệu lấy vật này, cầm vật kia. Hai hôm đầu thì tôi sang nơi sơ tán, vừa là để mang đồ cho 2 đứa em, vừa là để tham gia lớp học văn hóa, rồi thì tôi ngủ lại đó luôn vì sợ không biết về thì đối mặt với mẹ ra sao cả.

Đến hôm thứ ba sau khi học xong lớp buổi chiều thì tôi thơ thẩn về nhà. Trong lòng cũng chả biết mình nghĩ sao, vừa nhớ mẹ, vừa thương mẹ vất vả mấy hôm nay không biết thế nào, vừa là nhớ cái cảm giác buổi đêm đầu tiên của tôi và mẹ. Đến chập tối mẹ tôi mới về, đoạn đường vừa được sửa ở khá xa làng phải đi bằng xe của hợp tác xã.

Tôi ngồi học bài trong nhà dưới ánh đèn dầu leo lắt, tai thì ngỏng lên nghe tiếng nước mẹ tắm trong cái nhà tắm dựng bằng mấy tấm liếp ngoài sân. Chim tôi dựng đứng theo trí tưởng tượng về một đêm hoan lạc của một thằng trai 15 tuổi. Tôi thật sự đã rất thèm rồi.

Thế nhưng đêm hôm thứ ba đó lại chẳng có chuyện gì xảy ra giữa tôi và mẹ. Mẹ nằm sát vào một bên góc hầm như né tránh tôi, tiếng ngáy nho nhỏ đều đều. Tôi nằm đó trong hầm tối om, biết rằng góc bên kia đang có một cơ thể mà tôi đang thèm khát được chạm vào nhưng nào tôi có dám.

Tôi thương mẹ lao động cả ngày vất vả, về chỉ ăn nổi đôi ba miếng cơm và tắm táp qua loa rồi ngủ lấy sức ngày mai còn làm việc. Tôi tự trách mình với những ý nghĩ đen đối về chuyện loạn luân với người mẹ đang tần tảo vừa lo sản xuất vừa lo phục vụ chiến đấu, kiếm miếng cơm nuôi 3 thằng con còn đang tuổi phá. Tôi biết loạn luân là chuyện cấm kỵ và có lẽ vụ tai nạn hôm trước sẽ không bao giờ còn lặp lại.

Tiết trời đang mùa thu nhưng dưới hầm thì nóng bức và ẩm thấp vô cùng. Chim tôi có lẽ do cương quá lâu nên giờ căng tức càng làm tôi thấy khó chịu. Chỗ dầu chim tôi rỉ đầy nước nhờn ra quần. Khi ấy tôi cứ tưởng đó là tinh trùng đã chảy ra rồi nên vẫn băn khoăn không hiểu sao tôi chưa được sướng như hôm qua. Tôi vạch quần đùi sang một bên để chim thò ra ngoài cho thoải mái, hướng thẳng về phía mẹ nằm. Lúc đó tôi nứng lắm rồi, nhưng biết làm sao khi không thể đè mẹ ra mà hiếp được, lý trí phận làm con không cho phép tôi làm việc đó.

Tất cả những gì tôi có thể là vuốt ve chim tôi như cách hôm qua mẹ làm. Chim tôi nóng hổi, nước nhờn rỉ ra tôi cứ thế xoa đều khắp chim. Tôi cứ vuốt liên tục, liên tục, tưởng tượng rằng mẹ đang vuốt ve chim tôi. Tưởng tượng rằng tôi đang bóp vú mẹ như hôm trước, mềm lắm. Được một lúc thì điều đó cũng đến, tôi quắp ngón chân kêu rắc rắc, cả người tê cứng trong cơn sướng, mặc cho tinh trùng phóng tung tóe khắp nơi. Xong việc tôi nằm lăn ra ngủ.

Sau này mẹ nói cho tôi biết rằng đêm đó mẹ không hề ngủ, mẹ nằm bụm chặt bướm mình mà miết hột le trong khi tôi nằm thủ dâm phía bên kia. Mẹ làm rất khẽ, dù mẹ bảo có lẽ vẫn rên lên những tiếng ư ư rất nhỏ, nhưng tôi chẳng hề nhận ra vì mẹ bảo tiếng nhép nhép và tiếng thở khi tôi thủ dâm rõ đến mức át đi những tiếng ư ư của mẹ. Màn đêm tối hôm đó ngăn giữa hai con người thèm khát nhau đến tột cùng, nhưng chúng chẳng ngăn được một thứ chẳng ai ngờ, khi xuất tinh với con chim hướng về phía mẹ, tinh trùng tôi đã bắn xuyên qua khoảng không, đáp lên tấm lưng trần của mẹ.
 
Sửa lần cuối:
CHAP 4: LẦN ĐẦU

[QUÁ KHỨ]


Ngày thứ 4 không bị Mỹ ném bom phá hoại, tôi loanh quanh sửa chữa lại mấy thứ hư hỏng trên nóc hầm và quanh nhà, dọn dẹp một chút, đi câu được mấy con cá rô tối rán ròn hai mẹ con ăn. Hôm nay tôi không về nơi sơ tán mà đi loanh quanh làm mấy việc vặt. Trời về chiều, tôi ngồi trên triền đê ngắm xóm làng trong cái nắng thu vàng ruộm.

Làng quê Việt Nam thời ấy, nhất là những vùng trọng điểm đánh phá như quê tôi thì xác xơ tiêu điều lắm, quanh làng đầy những hố bom rơi. Người ta ưu tiên lấp những hố bom trên những tuyến đường có xe chạy qua để tiếp tế cho chiến trường miền Nam hay để đôi ba tốp xe chở bộ đội dừng chân nghỉ trên đường ra tiền tuyến. Còn thì những hố bom trên những cánh đồng, hay những hố bom trước đó còn là những căn nhà… thì thường để mặc đó.

Việc tăng gia sản xuất cũng được chuyển đi khá xa vì bom đạn miết thế này cũng chẳng trồng cấy được gì. Những gì tìm thấy quanh làng để bỏ vào mồm được là những luống rau ngắn ngày, mọc dại, hay củ khoai củ sắn đào được… Thịt thì ngoài con cá, con cua, con tôm, con ốc… mò được dưới ao hay dưới sông thì còn lại đều chỉ là một giấc mơ.

Làng tôi những năm tháng ấy vắng hoe, đàn ông thì ra trận, đàn bà lo phục vụ sản xuất và chiến đấu, trẻ con thì theo cán bộ về những khu vực sơ tán. Ban ngày thường chỉ còn lác đác một vài đứa choai choai như tôi đi mót chút thực phẩm cải thiện bữa ăn, khi nào nghe tiếng còi báo động thì chạy về hầm trú. Mỹ ném bom thì chẳng kể ngày đêm hay theo quy trình nào cả, có ngày thì ném nhiều hơn một đợt, có khi ba bốn hôm lại chả ném đợt nào như lần này.

Xế chiều tôi trở về nhà thì mẹ đã về từ trước đó rồi. Hai mẹ con cơm nước tắm rửa xong thì trời cũng tối rồi. Bỗng tiếng còi hụ báo động máy bay bị chuẩn bị tới. Hai mẹ con tôi vội chạy xuống hầm trú ẩn. Quả thật giữa ranh giới của sống và chết, đó là khi tôi ít nghĩ đến chuyện nhục dục nhất. Tôi và mẹ vào hầm, lòng chẳng hề nghĩ đến chuyện kia chút nào.

Hai mẹ con nằm quay lưng sát vào nhau chờ bom đến, chả biết sau đợt này còn sống được nữa không. Đợt bom lần này có vẻ ở cách nhà tôi một quãng khá xa. Tiếng nổ “uỳnh… uỳnh…” cảm giác ở xa và mặt đất rung không mạnh lắm. Tự dưng tôi lại thấy tiếc vì nếu bom ở gần hơn, có khi mẹ con tôi lại ôm nhau rồi. Thêm một vài tiếng nổ, bom có vẻ tiến gần hơn và quả thật nó có tác dụng ngay.

Tôi cảm thấy mẹ cựa mình quay lại phía tôi, rồi mẹ từ từ ôm lấy tôi từ phía sau, ấn đầu vào lưng tôi không nói câu nào. Tiếng thở của cả hai mẹ con gấp gáp dần trong căn hầm thinh lặng, đang rung nhẹ lên sau mỗi tiếng nổ của bom rơi. Trong lòng tôi cảm giác dần trấn tĩnh lại, có vẻ trận bom nay cũng giống như mọi hôm thôi, nghĩa là căn hầm trú ẩn của 2 mẹ con sẽ được an toàn. Nhưng sự trấn tĩnh đó vừa vụt tới, rồi ngay lập tức lại bị một giảm giác khác đuổi ngay đi. Tôi đang khao khát mẹ.

Lúc này, khi mẹ vẫn ôm chặt lấy tôi từ sau lưng, đôi gò bồng đảo mềm mại ép chặt vào lưng tôi giờ tôi cảm thấy rõ rệt hơn khi nãy rất nhiều. Tôi liền đưa tay với ra sau ôm vào người mẹ, thật trớ trêu hay cũng có thể nói là thật may mắn, bàn tay tôi dừng ngay trên bờ mông của mẹ. Tôi lấy hết dũng cảm, bấu chặt bàn tay mình vào bờ mông tròn trịa ấy.

Ngay lúc đó có một tiếng bom nổ ở khoảng cách khá xa, căn hầm dường như chẳng bị ảnh hưởng, nhưng mẹ giật bắn người, là vì bàn tay tôi hay vì tiếng bom rơi? Tôi khẽ cử động nhẹ những ngón tay, sao có gì ươn ướt phía khe mông mẹ, mẹ lại tè dầm vì sợ sao? Theo bản năng tôi xoa xoa mông mẹ trên lớp vải quần, tay hơi tiến sâu hơn về giữa hai chân mẹ, tim tôi đập mạnh lắm, hình như không phải tè, đũng quần mẹ không ướt như tè, mà lại nhơn nhớt nữa.

“Mẹ… mẹ lại… tè à?” tôi khó khăn lắm mới cất được tiếng hỏi khe khẽ trong cổ họng khô khốc. Mẹ im lặng, mặc cho tay thằng con trai đang nhè nhẹ bóp bờ mông, mỗi lúc, bàn tay non nớt ấy lại một nhích gần hơn đến khe bướm. Tôi có cảm giác mẹ đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm, người mẹ cứ đôi chút lại rung lên, còn tôi thì tự hỏi cái thứ nước đang nhễu nhại trên tay tôi là nước gì?

Bỗng một tiếng nổ lớn phát lên ở khoảng cách khá gần, đất cát trong hầm rơi rào rào xuống hai mẹ con tôi. Trong một khoảnh khắc, mẹ con tôi như dừng hết mọi cử động, cứng đờ người ra, rồi khi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, bàn tay của mẹ đang ở trên con chim cứng ngắc của tôi trong quần tự bao giờ. Là do mẹ giật mình nên tay co lại, không ngờ lại đập trúng vào chỗ đó của tôi.

“Ối đau quá!” tôi thốt lên, bấu chặt vào mông mẹ, cú đập khá mạnh vào con chim đang cương làm tôi đau nhói. Mẹ luống cuống vạch quần tôi ra, thò tay qua ống quần mà nắm lấy chim tôi xoa xoa, vừa xoa vừa lắp bắp “Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi…” Rồi cứ thế mẹ chẳng nói thêm lời nào, bàn tay nhỏ bé cứ vuốt dọc con chim đang muốn nổ tung ra của thằng con trai.

Tôi lúc này chả nể nang gì nữa, luồn tay vào trong quần mẹ, bờ mông trần trụi và mát rượi, dinh dính thứ nước nhờn dưới bàn tay tôi. Tôi lách tay vào giữa hai khe mông mẹ, vừa xoa vừa cố đưa tay vào khe bướm, hàng lông bướm dọc theo mông ram ráp trên các ngón tay tôi. Tôi không chịu nổi nữa rồi, tim tôi đập loạn xạ, tôi đè lên người mẹ, kéo luột quần mẹ xuống. Mẹ cũng hưởng ứng như tôi, không như lần trước để tôi hẩy lung tung chả đúng chỗ nào, mẹ cầm nguyên chim tôi, lúc này thò ra một bên ống quần dí thẳng vào lỗ bướm.

Nào tôi đã từng biết ân ái là gì đâu, chỉ là bản năng mách bảo, tôi dập hông mạnh xuống hạ bộ của mẹ. Tôi nghe tiếng “ót” một cái còn rõ hơn tiếng bom ngoài kia. Chim con, bướm mẹ, nằm trọn trong nhau rồi. Tất cả những gì tôi còn biết là ấm lắm, khít lắm… một cảm giác chưa từng có ôm chặt lấy chim tôi, và rồi tôi ra, ngay khi chưa kịp nhấp thêm 1 cái nào nữa. Tôi ôm cứng lấy mẹ mà hưởng cơn cực khoái, chim tôi giật giật, rồi tôi cảm thấy nó dần xìu xuống trong bướm mẹ, còn tôi thì chả còn một chút sức lực nào dù chỉ vài giây trước tôi có thể dễ dàng ôm vật mẹ ngửa ra.

Khi trận bom kết thúc, sau một lúc nằm yên nghe động tĩnh an toàn hẳn, việc đầu tiên là mẹ tôi vụt chạy ra khỏi hầm vào trong nhà tắm bên cạnh giếng nhà xối nước. Không lâu sau mẹ kể cho tôi là mẹ phải vào rửa bướm và cố gắng rửa cho sạch tinh trùng tôi trong lỗ bướm mẹ. Tử cung mẹ tôi khá là nhạy, mẹ với bố tôi chỉ giao hợp tính ra hơn hai chục lần, vậy mà đã có 3 anh em tôi, mẹ sợ nếu không rửa sạch thì mẹ sẽ dính bầu vì tôi đã 15 tuổi rồi. Đã lâu bố tôi không về, nếu có bầu trong thời điểm đó thì không biết mọi chuyện sẽ khủng khiếp đến đâu.
 
Sửa lần cuối:
CHAP 5: KỶ NIỆM

[HIỆN TẠI]


Tôi tỉnh dậy giữa giấc mơ khi tất cả những hành khách đi cùng trên chuyến bay đã yên ắng cả, chẳng thấy thậm chí cả tiếng ho hay tiếng cựa mình. Tôi cảm giác khó chịu, nhưng là khó chịu của cơ thể hay là khó chịu sinh lý sau cơn mộng mị thì tôi không phân biệt được. Tôi nhớ mẹ đến nao lòng, nhớ dáng mẹ, nhớ mùi hương của mẹ… và chợt nhận ra tôi nhớ nhiều về mẹ với những hình ảnh về “người đàn bà của tôi” hơn là những hình ảnh của “người sinh thành và nuôi nấng tôi”.

Đêm đó, mẹ con tôi đã phá vỡ ranh giới của tình mẫu tử đơn thuần, chính thức đưa cả hai vào một cuộc tình loạn luân đầy tội lỗi mà rất lâu, rất lâu sau đó mới đến lúc kết thúc. Và kể cả khi đã kết thúc rồi, nó vẫn để lại cho tôi một vết sẹo không thể chữa lành, một vết sẹo nằm giữa làn ranh của đớn đau và hạnh phúc.

Chuyến bay cũng đã đi được một khoảng cách rất xa so với điểm xuất phát rồi. Tôi cố đưa mình chìm lại vào giấc ngủ, nhưng chẳng ăn thua. Thật buồn cười vì khi nãy tôi cố để thức thì lại lăn ra ngủ. Tôi lôi ví ra nghịch, kéo ngăn khóa nhỏ, đây là nơi tôi cất những thứ bí mật về mẹ, nằm yên trong góc là một chiếc cúc áo nhỏ đã cũ quá rồi. Chiếc cúc này tôi đem theo mình đã hơn 50 năm, lấy từ chiếc áo mẹ hay mặc những năm tháng ấy…


[QUÁ KHỨ]

“Ù… Ù… Ù… UỲNH… hộc… hộc… bạch… bạch… hộc… hộc… bạch … bạch … UỲNH…”

Tiếng hai bộ phận sinh dục cọ vào nhau trong tiếng thở gấp gáp, căn hầm nhỏ rung rinh theo nhịp nắc, thi thoảng kèm theo tiếng rào rào của một vài lớp đất rơi xuống vì chấn động của bom rơi ngoài kia. Kể từ sau đêm chim tôi được khai phá lỗ bướm mẹ, cứ hôm nào Mỹ đánh bom mẹ con tôi lại chơi trò chơi giao hợp.

Như lúc này, bướm mẹ đang ngậm chặt chim tôi. Thật sướng biết bao, bướm mẹ trơn tuột, mút chặt, rồi lại nhả ra, chim tôi chạy dọc trong đó theo lừng cú hẩy mông nhịp nhàng. Đây đã là lần thứ mười tôi và mẹ giao hợp với nhau rồi. Chỉ trong có gần 1 tháng mà số cuộc chơi giao hợp của tôi với mẹ đã bằng phân nửa số lần mẹ chơi với bố. Mẹ nằm ngửa, hai chân dạng sang hai bên, còn tôi thì ngồi ôm lấy eo mẹ làm trụ mà nắc cho hai mẹ con cùng sướng.

Mấy lần đầu tôi làm hùng hục theo bản năng, cứ cho chim vào bướm mẹ là rút ra thúc từng cú thật mạnh, nhưng lần này kinh nghiệm giúp tôi lắc nhẹ hơn, dẻo hơn, không tốn sức nhiều mà vẫn cọ sát được chim dọc trong lỗ bướm mẹ. Lần này tôi nắc được 30 cái liên tục mới thấy cảm giác gần xuất tinh, tôi dừng nhịp nắc, rút chim ra khỏi bướm mẹ.

Tôi nhắm mắt lại cho bớt cảm giác hưng phấn. Ngoài kia trận bom đã kết thúc, mọi vật chìm vào trong im lặng, lúc này chỉ còn thấy tiếng thở của hai mẹ con. Mẹ đưa tay xoa bóp bìu tôi, vừa là để giúp tôi hạ bớt cảm giác xuất tinh trên chim, vừa chuyển sự thích thú vô cùng của cuộc giao hoan lên hai hòn dái.

Trong hầm tối om chả nhìn thấy gì cả, nhưng tôi có thể kể rõ những gì đang diễn ra lúc này. Mẹ hẳn đang lim dim mắt tận hưởng sự co bóp của cơ bướm, nơi ngón tay tôi đang xoa trên hạt le như mẹ dạy, cặp vú mẹ chỉ hơn trái cam một chút, mềm, ép vào cơ thể, hơi thoải sang hai bên, mẹ cho 3 anh em bú nhiều nên vú mẹ không còn được săn chắc lắm, nhưng với tôi lúc đó và cho đến cả mãi mãi sau này đó vẫn là cặp vú tôi thích nhất trên cơ thể một người đàn bà.

Lông mu mẹ khá nhiều, xoăn và cứng, chạy từ bụng dưới đến tận hai bên lỗ đít, đang bết lại vì nước nhờn. Cho đến lúc này, tôi chưa từng được nhìn thấy cơ thể trần truồng của mẹ, chỉ có ở dưới căn hầm tối tăm này mẹ mới cởi hết quần áo cho tôi chơi. Tất cả những gì trên cơ thể mẹ, tôi đọc qua đôi bàn tay được khám phá dần những chỗ mẹ cho phép trong những ngày qua.

“Địt đi con!” - mẹ thì thầm. Chim tôi vẫn cương cứng, nhưng cơn hưng phấn đã giảm xuống phần nào và có thể chơi tiếp được rồi, còn bướm mẹ thì vẫn đang trơn tuột nước nhờn. Tôi đưa tay chỉnh lại đầu khấc vào lỗ bướm, rồi ấn mông cho chim chui tọt vào trong. Ấm áp và ẩm ướt quá. Không như lần đầu tiên đút vào và rồi phọt ngay tại trận, tôi có thể cảm nhận rõ từng thớ thịt trong bướm mẹ nông ra theo đầu khấc tôi chạy vào, rồi lập tức lại ôm khít lấy chim tôi. Chật chội.

Tôi nhẹ nhàng kéo chim ra rồi ấn vào, cứ mỗi nhịp rút ra, tôi lại nắc nhanh dần, rồi nhanh dần, 5 cái… 10 cái… “Sướng quá mẹ ơi!” - tôi vừa đếm vừa rên rỉ. “Ơi… ơi… mẹ cũng sướng… sướng… con ơi…!” - mẹ lắp bắp theo nhịp thở đáp lời. 15 cái… 20 cái… 25 cái… tôi vẫn đếm nhẩm như mẹ dạy theo từng nhịp chim nhấp qua, nhấp lại trong bướm mẹ. “Ơ… ơ… sướng quá… sướng quá… nhanh lên con… nhanh nữa lên con…”

35 cái… 40 cái… “Bạch… bạch… bạch…” Tôi vẫn nắc liên hồi… 45… 50… Rồi chưa bao giờ tôi thấy mẹ như vậy, mẹ ú ớ những tiếng trong cổ họng, thở gấp dần từng quãng ngắn, rồi người mẹ rung lên bần bật, cả cơ thể mẹ ưỡn lên, chân tay mẹ quắp chặt lấy lưng tôi. Mẹ rên lên một hơi dài “Aaaaaaaaaaah…!” cơ bướm mẹ bóp xiết chặt lấy chim tôi thành từng đợt dài. Tôi cũng không chịu nổi nữa, chỉ kịp rút chim ra, vừa lúc đầu khấc tôi ra khỏi bướm mẹ, tinh trùng tôi xối xả bắn ra. SƯỚNG, SƯỚNG QUÁ!

Tôi đổ sập lên người mẹ, căng người tận hưởng cơn cực khoái trong khi ở bên dưới, mẹ này chân tay rã rời xõa sang ngai bên, thở những nhịp dài trong tiếng lẩm nhẩm “Sướng lồn quá…”. Mọi hôm sau khi chơi xong, mẹ con tôi sẽ mặc lại quần áo, nhưng buổi đêm hôm nay, hai mẹ con cứ để mặc trần như nhộng thế mà ôm nhau ngủ. Tôi rúc đầu vào vú mẹ, hít hà mùi hương cơ thể mẹ. Mẹ ôm lấy xoa đầu tôi thủ thỉ “Con mẹ giỏi quá! Làm mẹ sướng lắm!”

“Sướng hơn mọi hôm hả mẹ?” - tôi hỏi lại. “Ừ, mọi hôm con ra nhanh quá, mẹ chưa kịp sướng. Nhưng hôm nay được sướng nhất rồi!”. Tôi thấy trong lòng có đôi chút tự hào nhưng tự dưng lại có chút ghen tị với bố, người đầu tiên đã khai phá người đàn bà của tôi. Tôi buột miệng hỏi thêm “Mẹ sướng nhất từ trước đến giờ không hả mẹ?”. Rồi thì mẹ im lặng, tôi biết mình đã lỡ lời, chuyện loạn luân của mẹ con tôi là điều cấm kỵ, câu hỏi của tôi buộc mẹ phải nghĩ đến chuyện so sánh với những lần quan hệ trước đây với bố và cũng vì thế, đánh động đến lương tri của mẹ.

Tôi không dám nói gì thêm, cho đến khi mẹ cất tiếng trả lời sau một lúc khá lâu “Lần này là lần thứ ba mẹ được sướng nhất con à…”. Tôi buông mẹ nằm nhìn lên trần nhà tối sâu hun hút. Bất giác lòng chợt dâng lên cảm giác bất an. Tôi yêu những giây phút này, những giây phút của tôi và mẹ. Tôi làm mẹ sướng và tôi hạnh phúc vì tôi làm mẹ sướng. Tôi muốn tiếp tục được làm mẹ sướng, chỉ mình tôi được làm mẹ sướng. Đó là những suy nghĩ ích kỷ trong tình yêu đầu đời của 1 thằng nhóc tuổi đang dậy thì.

Và tôi sợ nếu tôi không được tiếp tục chuyện này, tôi sợ một ngày nào đó, chuyện loạn luân của tôi và mẹ sẽ buộc phải kết thúc. Tôi vung tay đập xuống chiếu trong vô thức. Đau, tựa hồ như tôi chạm vào vật gì cưng cứng. Tôi quờ tay nhặt nó lên vân vê những ngón tay để xem nó là gì, có lẽ khi cởi quần áo để bắt đầu cuộc chơi, mẹ và tôi đã lỡ làm nó bung ra, một chiếc cúc trên áo mẹ.
 
Sửa lần cuối:
CHAP 6: KHAO KHÁT

[QUÁ KHỨ]


Sau đêm ấy, mẹ đến ngày hành kinh. Tôi chẳng thể tưởng tượng rằng gương mặt mẹ lại rạng rỡ đến vậy lúc mang chiếc vải xô thấm đầy kinh nguyệt đi thay. Sự lo lắng về hậu quả của 1 tháng trời giao hợp loạn luân đã qua đi. Mẹ thở phào nhẹ nhõm, và tôi, trong thời điểm đó cũng cảm thấy phơi phới trong lòng, dù tôi chỉ muốn duy nhất một điều là được tiếp tục giao hoan cùng mẹ, nhưng cũng giống mẹ, nỗi lo sợ bị phơi bày chuyện này ra ánh sáng đã bóp chặt suy nghĩ của tôi cho đến lúc này.

Thời gian cứ thế trôi, mùa đông năm đó khá lạnh. Chiến trường miền Nam lúc này đang giao tranh dữ dội, còn máy bay Mỹ thì vẫn không ngừng ném bom phá hoại miền Bắc. Căn nhà tôi ở may mắn vẫn chưa trúng bom lần nào, nhưng cảm giác ở ngay làn ranh giữa sống và chết dưới căn hầm thì vẫn còn y nguyên. Những đợt bom dày hơn, đôi khi ở rất gần căn hầm nhỏ, và ở trong căn hầm đó, có hai mẹ con luôn mong chờ những đợt bom qua đi. Không chỉ vì họ biết mình tiếp tục được an toàn cho đến trận bom tiếp theo, mà vì khi ấy, cuộc chơi loạn luân của hai mẹ con được bắt đầu.

Mối quan hệ của mẹ con tôi lúc này đã thay đổi khá nhiều. Dường như trong cuộc sống thường nhật mẹ ít giao tiếp với tôi hơn và mẹ hầu như không nhìn thẳng vào tôi bao giờ. Có lẽ, mẹ vẫn không cho bản thân mình chấp nhận được mối quan hệ loạn luân này. Tôi không biết cảm giác của mẹ thế nào khi ban ngày khi nhìn ngắm, chăm sóc đứa con vẫn còn ngây ngô tuổi ăn tuổi lớn; rồi lại nghĩ đến việc đêm đến sẽ cùng nhau chơi một trò chơi, nơi mà hai mẹ con chẳng mặc chút quần áo nào trên người, quằn quại, lăn lộn, nhấp nhổm và sung sướng cùng nhau trong nhục dục.

Mẹ và tôi chưa bao giờ đả động đến chuyện diễn ra ở trong hầm khi ở bên ngoài, và cho dù cách cư xử của mẹ có trở nên hơi lạnh nhạt, nhưng có vẻ mẹ chăm sóc cho tôi ăn uống nhiều hơn. Chắc mẹ thương tôi phải xuất tinh nhiều nên thường ép tôi ăn thêm mỗi bữa một bát cơm để đảm bảo sức khỏe.

Về phần tôi, giờ hầu như tôi thường xuyên về ngủ tại nhà, trong hầm với mẹ. Nơi mà đêm đêm tôi vẫn mong ngóng tiếng máy bay Mỹ ném bom để rồi lại được chạm vào mẹ, được vào bên trong mẹ… sướng… Ban ngày, tôi vẫn quay trở lại nơi sơ tán tiếp tế cho hai thằng em, thi thoảng có cả mẹ đi cùng, ngoài ra, tôi vẫn theo học văn hóa lớp 7 (tương đương lớp 9 bây giờ - Việt Nam những năm 196x học hệ 10/10). Tôi học khá giỏi và cũng rất nghiêm túc trong chuyện học hành.

Bên ngoài diễn ra lạnh lùng như mùa đông là vậy, nhưng bên trong căn hầm nhỏ bên cạnh khóm tre, đó là một thế giới khác của mẹ con tôi. Những ngày không có bom đạn, mẹ con tôi nằm trò chuyện trên trời dưới biển, tôi kể mẹ nghe những câu chuyện tôi được học hay đọc được trong sách, mẹ thì nằm lặng nghe và thi thoảng thốt lên những tiếng đầy ngạc nhiên “Thế à… Thế à…”. Những ngày đó mẹ con tôi nằm cách nhau một khoảng, nhưng chẳng biết mẹ có muốn sát lại bên tôi như tôi thầm mong mỏi hay không.

Cõi thiên thai của mẹ con sẽ bắt đầu khi có tiếng còi hụ báo động, nhưng không được làm ngay đâu, mà phải đợi tới đợt rải bom cuối cùng của máy bay Mỹ. Mẹ con tôi sẽ bắt đầu mơn trớn khi tiếng bom bắt đầu lác đác lại và cuộc chơi nhục dục sẽ lên đến cao trào khi đợt ném bom ngừng hẳn. Lý do thì mẹ cho là nếu khi bắt đầu có bom mà mẹ con tôi đã quan hệ, nếu chẳng may bom trúng hầm, người ta đào lên được hai mẹ con nhồng nhộng ôm nhau thì ô danh mấy đời họ hàng, bố và các em sẽ sống ra sao? Tôi cũng tuyệt đối tuân thủ việc không được xuất tinh trong bướm mẹ để tránh hậu quả.

Cho đến buổi đêm hôm ấy, trời lạnh lắm, cho dù trong hầm có ấm hơn bên ngoài đôi chút nhưng mẹ con tôi vẫn phải đắp 2 lớp chăn mới đỡ lạnh, ấy vậy mà hai mẹ con vẫn cách nhau khoảng 1 gang tay. Hồi ban chiều khi trời nổi cơn gió lạnh, tôi đi mót con cua con cá chỗ bờ ao làng bị vấp nên ngấm nước, giờ có vẻ hơi rát nơi cổ họng. Thấy tôi nằm một góc khục khặc ho mẹ thì thầm “Có sao không con?” rồi xoa xoa lưng cho tôi dễ chịu.

“Con ngứa họng tí thôi mẹ ạ!” tôi trả lời kèm theo một tiếng ho rõ to. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay sờ lên trán tôi rồi thì thầm “Trán con không có nóng đâu, chắc cảm nhẹ thôi. Sớm mai mẹ nấu bát cháo tía tô ăn xong là khỏi. Con cố ngủ đi!”, đoạn mẹ kéo chăn lại lèn chặt vào người tôi. Mẹ nói là vậy, chắc tôi không có sốt, nhưng tôi đang nóng hết cả người lên rồi, làn da của mẹ chạm vào tôi… chim tôi ngóc dậy, thẳng đứng… chỉ muốn quay sang đè mẹ xuống.

Cơ mà tôi không dám, chỉ ậm ừ vâng dạ rồi nằm đó tiếp tục ho hắng. Nói thật thì cũng chả phải là ho thật hoàn toàn mà tôi cứ cố rặn ra ho. Trong khi bàn tay mẹ cứ sau mỗi tiếng tôi ho lại xoa lưng tôi gấp gáp hơn. Thế rồi mẹ dừng lại một lúc như nghĩ ngợi gì đó, rồi tôi thấy mẹ vén lưng áo tôi lên, luồn tay vào trong áo xoa tấm lưng trần của.

Hành động của mẹ làm tim tôi như vỡ tung, ôi, bàn tay mềm mại của mẹ, đang xoa lên cái lưng trần của tôi, với nhịp điệu đúng như cái cách mẹ vẫn làm khi tôi ôm ghì và thúc từng nhát từng nhát chim tôi trong bướm mẹ. Căn hầm lặng thinh, tôi nín thở, mà ngừng ho tự lúc nào chả hay. Tay mẹ vẫn xoa… không chịu được nữa, tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ, nhưng chỉ mới kịp chạm vào thì mẹ đã rụt tay về. Tôi nằm trân ra đó, lưng vẫn xoay về phía mẹ, thầm nghĩ “Bỏ mẹ rồi! Hôm nay mình không được phép cơ mà…”

Phải chừng gần 1 phút trôi qua, tôi nằm đơ ra đó, chả ho lấy 1 cái nào, lòng băn khoăn không biết nên ho 1 phát cho đỡ ngại ngùng không hay cứ thế lẳng lặng mà ngủ đi. Tôi cảm nhận phía chăn bên mẹ động đậy, rồi thì có hai chiếc bánh bao nhỏ, mềm cực là mềm, ấp áp, ép chặt vào lưng tôi (lưng áo tôi vẫn được vén lên gần cổ mà). Mẹ đang ở trần rồi, cơ thể mẹ đang ép chặt vào lưng tôi, tay mẹ luồn vào áo tôi, xoa xoa, mân mê bộ ngực lép kẹp của thằng con trai 15 tuổi trong tiếng hỏi đi kèm nhịp thở “Thế này… dễ chịu hơn không con?...”

[CÒN TIẾP]
 
Sửa lần cuối:
CHAP 7: ĐAM MÊ

[QUÁ KHỨ - TIẾP]


Con chim nhỏ của tôi khi nãy xìu hết cỡ, tức khắc nổ bung lên trong quần. “Phen này được ăn rồi!” tôi hân hoan trong lòng nhưng với tâm thế của một con đực được con cái “dâng lỗ bướm đến tận đầu khấc”, tôi có việc gì mà phải vội đâu. Tôi húng hắng ho thêm vài ba cái ra vẻ ta đây bị cảm là thật chứ chả phải giờ trò. Mẹ vẫn cứ đẩy đẩy hai bầu ngực mình lên lưng tôi, còn tay thì xoa xoa gần về phía bụng.

Tôi đưa tay luồn vào trong quần mẹ xoa đôi bờ mông. Tư thế của mẹ con tôi hệt như cái đêm đầu tôi được đút chim mình vào sâu trong bướm mẹ. Tôi lách bốn ngón tay vào giữa khe mông mẹ, nghịch ngợm rê rê, lần mò bốn đầu ngón tay ngược từ lỗ đít sang bướm mẹ. Mẹ hơi nhấc chân cho rộng háng để tay tôi dễ dàng hoạt động. Nước nhờn trong bướm mẹ rỉ ra đến đâu, bốn ngón tay tôi cuốn đi sạch đến đó để mà bôi đều khắp bên ngoài bướm mẹ, ướt nhoẹt hết cả đám lông mu.

Tôi lúc thì nghịch hột le, lúc thì ấn ấn vào trong lỗ bướm mẹ, mẹ chẳng vừa cũng thít cơ bướm lại thắt lấy ngón tay tôi.
Trong lúc tôi nghịch bướm, mẹ nắm lấy chim tôi vuốt ve, bàn tay nhỏ bé chạy dọc chim, vừa bóp, vừa xoa, lúc thì mấy đầu ngón tay vân vê đầu khấc, lúc thọc vào lỗ chim lôi mà bòn rút nước nhờn của tôi bôi trơn khắp chim. Tôi cảm giác từng mạch máu trên thân chim căng phồng dưới bàn tay mẹ, “Sướng quá mẹ ơi… Con muốn chơi mẹ mấy ngày nay rồi ý…” tôi thầm thì. Mẹ chỉ đáp lại lời tôi bằng những tiếng “ưm… ưm…” trong cổ họng và cơ thể thì uốn éo dưới những ngón tay đang thọc vào bướm mình, liên tục chà hai vú lên lưng tôi.

Dường như không còn chịu nổi sự mơn trớn bên ngoài bướm, mẹ buông tay khỏi chim và kéo người tôi đè lên mẹ. “Địt!... Địt mẹ đi con!... Chơi mẹ đi con!…” mẹ hổn hển. Hai mẹ con vội vàng cởi hết quần áo còn vương trên người, ném ra ngoài tấm chăn đang hững hờ đắp trên hai cơ thể trần truồng, ngăn cách cái lạnh lẽo của mùa đông bên ngoài với sức nóng hừng hực của trận giao hoan đã bước sang giai đoạn cao trào.

Mẹ gập hai đầu gối, háng dạng hết cỡ sang hai bên chờ đợi, bướm mẹ đã nứng không chịu nổi nữa rồi. Căn hầm nhỏ tối hun hút, bên dưới tấm chăn chật chội, tôi nắm lấy hai chân đang dang rộng của mẹ, vụng về ưỡn hạ bộ mình về giữa hai chân mẹ, nơi có một cái khe bướm đang đợi chờ. Tôi chưa từng được nhìn thấy bướm mẹ hình dạng ra sao, ấy vậy mà bản năng và kinh nghiệm hơn chục lần “vào ra qua lối đó” vẫn giúp tôi có thể rà đầu chim mình đến đúng lỗ bướm mẹ.

Cảm nhận được cái lỗ ướt át đang mở rộng của mẹ nơi đầu khấc, tôi đâm chim chầm chậm vào bướm mẹ và tận hưởng cảm giác đê mê khi nong từng thớ thịt nóng hổi. Bướm mẹ trơn đến mức tôi phải kiềm chế lắm mới vào chậm được như vậy. Chim tôi đâm đến đâu, tiếng rên “ơ… ờ… ơ… ơ…” của hai mẹ con kéo dài đến đó, dứt hẳn cho đến khi chim tôi nằm trọn vẹn trong cái lỗ 15 năm trước nó được chui ra.

Tôi vân vê nhẹ nhàng núm cái núm xinh xinh trong khi bóp nhẹ bầu vú mẹ, mông tôi bắt đầu hẩy từng cái dứt khoát, thụt ra thụt vào chim mình trong bướm mẹ. Tôi nắc từng cái nhẹ nhàng, bướm mẹ ẩm ướt và chật chội quá, nước nhờn của mẹ và tôi tràn ra ướt hết cả háng hai mẹ con. Cứ mỗi lần chim tôi thụt lút cán vào bướm, mẹ lại “ớ…” lên một cái trong tiếng thở hổn hển.

Cuộc giao hoan loạn luân này hôm nay chẳng lẫn tiếng bom rơi đất rền, chỉ có tiếng hai bộ phận sinh dục nhẹ nhàng đưa đẩy trong nhau tạo nên những tiếng “nhóp nhép… nhóp nhép…” hòa lẫn cùng tiếng thở “hộc… hộc…” của tôi sau mỗi cú nắc sâu vào trong mẹ và tiếng “ú… ớ…” đầy thỏa mãn của mẹ khi được chim của con trai chọc tứ tung, nong từng ngóc ngách trong lỗ bướm. “Sướng… hộc… không mẹ…?” tôi dí sát tai mẹ thì thầm, mông vẫn không ngừng hẩy theo nhịp. Mẹ ngậm lấy tai tôi phả một luồng hơi ẩm ướt nóng hổi “Sướng… ớ… sướng lắm… ớ… con ơi…”.

Thêm một vài nhịp nắc, mẹ ưỡn cong người, hẩy bướm lia lịa lên phía trên nơi chim tôi vẫn đang dập xuống, tay mẹ đặt lên tay tôi đang bóp trên vú, xiết lại, giục vội trong tiếng thở gấp gáp “Nhanh lên con… ớ… hờ… hộc… hộc… mạnh nữa lên con…”. Tôi dập liên tiếp, nhanh và mạnh hơn theo tiếng mẹ, sướng quá, bướm mẹ, thật sướng quá… Những tiếng “Nhóp nhép…” khi nãy đã trở thành những tiếng “Bạch… bạch… bạch…” như đạn bắn liên thanh.

Tôi không kiềm chế nổi nữa sau những cú thúc dồn dập vào bướm mẹ, cơ bướm mẹ bóp chặt quá, lỗ bướm mẹ nóng quá, hai hòn dái tôi co lên hết cỡ, chim tôi sắp nổ tung rồi. Chỉ còn không đến một giây cho lý trí, cũng đủ giúp tôi vội rút chim ra khỏi bướm mẹ, nhưng khi đầu khấc chưa kịp rời khỏi lỗ bướm, mẹ đã kịp hẩy bướm lên làm nó chui tọt lại vào trong. Chả kịp để tôi phản ứng, mẹ lật ngửa tôi ra, cưỡi lên người tôi như người ta cưỡi ngựa, dập lên, dập xuống liên hồi.

Không kịp cho tôi nữa rồi, tôi cứng người đón cơn cực khoái từ chim chạy ra toàn cơ thể “Ôi mẹ ơi… sướng quá…” Tinh trùng tôi bắn tung trong bướm mẹ, nơi mà mẹ đang nhún nhảy nhấp nhô trên con chim dựng thẳng, chĩa lên trời của đứa con trai, con chim vẫn đang căng cứng, phóng tinh thẳng vào tận tử cung của mẹ. Tôi đưa hai tay xiết bố chặt hai vú mẹ, đúng lúc mẹ rên lên một tiếng dài “a… a… a…”, rồi cả cơ thể mẹ giật tung, đổ sập xuống tôi.

Mẹ ôm xiết lấy tôi giật một lúc lâu, cho đến khi cơn cực khoái qua đi, mẹ mới thủ thỉ “Mẹ sướng quá con à… thèm được con chơi quá…”. “Con cũng sướng quá mẹ ơi. Nhưng khi nãy con không kềm được, ra hết trong mẹ mất rồi…” tôi đáp lời, không quên lo lắng về việc đã phóng tinh vào trong bướm mẹ. “Hôm nay thì an toàn con ạ. Nếu mình tính toán cẩn thận thì con có thể xuất vào trong lồn mẹ một vài lần trong kỳ mà không sợ mang bầu.” Nghe đến đó tôi nhẹ hết cả người, lòng lâng lâng, được ra trong bướm mẹ nữa thì còn gì bằng.

Chim tôi lúc này đã xìu bé xíu lại, tuột ra khỏi bướm mẹ. Mẹ thò tay xuống mân mê “Ôi cái buồi xinh xinh bé tí lại rồi này. Mẹ rửa nó hàng ngày từ khi còn chả được bằng ngón út. Ai ngờ được giờ lại to mà địt lồn mẹ sướng thế này…” Tôi đưa tay xoa bầu vú mềm mại của mẹ, vân vê đầu ti. Nước nhờn của hai mẹ con tung tóe khắp người trộn lẫn với tinh trùng tôi lẫn nước sướng của mẹ, nhớp nháp, nhưng chúng tôi chả bận tâm. Mẹ đưa tay kéo chăn đắp lên người, rồi cứ thế tôi và mẹ ôm chặt lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

[HIỆN TẠI]

Tôi nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc, ly nước khi nãy đã cạn, nhưng tôi không có ý muốn gọi thêm. Tôi muốn giữ cái không khí tĩnh lặng nơi mà những ký ức về mẹ vẫn đang ùa về. Tôi chợt bật một nụ cười. Mẹ là người của thế hệ trước nên cách dùng từ của mẹ cũng rất dân dã. Những năm đó, khi còn là một thằng nhóc, tôi gọi tình dục là giao hợp như đôi ba lần đọc được trong những trang sách thì mẹ chỉ gọi là “địt” hoặc là “chơi”. Chim tôi mẹ gọi là “buồi” còn bướm mẹ thì mẹ gọi là “lồn”. Những từ ngữ như ông bà ta vẫn thường sử dụng.

Chính sau cái lần đầu tiên mẹ con tôi phá cái rào cản của những trận bom và cả việc tôi được tự do xuất tinh trong mẹ một cách có tính toán. Tôi bắt đầu dùng những từ ngữ như cách mẹ dùng khi mẹ và tôi cùng đưa nhau lên cõi thiên thai, từ đó, cho đến tận mãi sau này.
 
Sửa lần cuối:
Tôi phóng tác truyện này từ 2017, được 7 chap, có timeline và nội dung cụ thể từng giai đoạn. Nhưng vì nhiều lý do nên chưa hoàn thành được. Chap 8 là chap được viết tiếp sau 8 năm. Nhưng bối cảnh của tất cả các phần [HIỆN TẠI] đều diễn ra vào năm 2017.

CHAP 8: BỐ VỀ​

[QUÁ KHỨ]

Rồi mọi việc cứ êm đềm trôi khi. Đương nhiên là không hẳn nó êm đềm vì khói lửa và bom đạn của chiến tranh rình rập quanh làng quê xơ xác, đôi khi có nhà nọ bị trúng bom, mấy người chết, chứng kiến cảnh người ta khóc lóc, đào lên từng cái xác, nguyên vẹn hoặc không để tổ chức đưa tang và chôn cất, gần như tuần nào cũng có vài đám. Nhưng với tâm trí của 1 thằng nhóc mới được làm người lớn, tất cả với tôi đều phơi phới, vui vẻ chờ đến lúc thực hiện bản năng.

Lũ choai choai chúng tôi vẫn có các trò chơi hay đàn đúm bên cạnh những giờ đi học, đi kiếm thêm củ khoai củ sắn hay vài con cá, con cua cải thiện bữa ăn, thi thoảng bàn tán rình nhìn trộm các cô các dì những phút hớ hênh. Nhưng tuyệt nhiên tôi nhìn cái lũ đồng trang lứa với con mắt khác: có đứa nào đã được chạm vào cái lồn nào đâu.

Thấm thoát tôi và mẹ đã sung sướng với nhau cũng gần được trăm lần, suốt 1 năm qua, số lần mẹ thỏa mãn gấp mấy lần từ khi sinh ra cho đến khi nuôi lớn tôi thành 1 người tình. Giai đoạn này bom đạn cũng thưa dần, nhưng tôi và mẹ đêm nào cũng xuống hầm ngủ cho an tâm, vừa là tính mạng, vừa là an toàn cho những nhục dục riêng của 2 mẹ con.

Trưa hôm đó, khi đang trên đường về nhà sau buổi học từ khu sơ tán, gió thổi nhẹ, mang theo mùi đất ẩm lẫn mùi khét từ mấy mảnh ruộng cháy đen vì bom tuần trước, tay cầm chùm dâu da mới hái được định bụng mang về cho mẹ, tôi thấy thằng em họ chạy hớt hải lại, miệng kêu “Anh ơi, anh ơi, bố anh về, bố anh về”.

Tôi giật mình, chạy thục mạng cùng nó chạy về nhà, tim đập thình thịch. Vừa mừng rỡ khi sắp gặp lại người bố thân yêu, vừa như có cái gì lo sợ không yên trong lòng. Đến sân, tôi thấy bố ngồi trong nhà, bố gầy, đen nhưng rắn rỏi, đôi mắt sáng quắc, với phong thái dứt khoát của 1 người lính. Mẹ ngồi cạnh, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt tay bố. Xung quanh là bà nội và mấy bác gái – mấy chú bác trai nhà tôi đều ra chiến trường hết cả.

“Con chào bố…” tôi lí nhí, đứng nép cửa, lòng nhớ bố mà cũng ngượng nghịu. Năm đó tôi 16 tuổi, vẫn đang tuổi dậy thì, tôi nhớ bố nhưng nhìn bố mẹ thân thiết thế này tự nhiên tôi thấy khó chịu, chả biết làm gì. Bố cười vẫy tôi lại, tôi tiến về phía phía không quên chào bà, các bác. Bố vỗ vai tôi bộp bộp và cười “Bố nhớ con quá, cao gần bằng bố rồi này!” tôi xúc động không nhận ra nước mắt đang chảy dài trên má ôm chầm lấy bố. Mẹ thì suốt cả buổi không nhìn tôi lấy 1 lần.

Sau bữa trưa chỉ là khoai với sắn luộc, bà và các bác rời đi. Mẹ đi vay ít gạo ít cả, ở nhà nấu cơm, còn tôi và bố lấy xe đạp bố mượn từ xã đội đạp lên khu sơ tán đón hai em về. Ngồi sau xe bố, trên con đường làng gập ghềnh, hai bên là ruộng lúa với những hố bom lỗ chỗ, bố kể tôi nghe mấy chuyện chiến trường, bố bắn được bao nhiêu kẻ địch, hỏi tôi học thế nào, có chăm ngoan giúp mẹ không? Tôi trả lời bố rành rọt, nhưng đến đoạn kể bố nghe tôi giúp mẹ thế nào, tôi kể những chuyện nào đưa cơm, nào dọn nhà … nhưng kỳ thực trong lòng chỉ nghĩ về những đêm trần trụi với mẹ dưới hầm.

Đến khu sơ tán, hai thằng em thấy bố thì reo lên, lao vào tranh nhau ôm bố. 4 bố con đạp xe về, thằng thì được lên bố đèo, thằng thì chạy bên cạnh, rồi lại đổi cho nhau. Bố cho tôi và 2 em ngồi lên xe đạp, tôi cầm lái, loạng choạng đạp còn bố bên cạnh thì giữ cho xe khỏi đổ. Vui ơi là vui. Tối đó, mẹ nấu một bữa ngon hiếm có: cơm gạo trắng, cá rô kho tộ, canh khoai nước. Ăn xong bố kiểm tra bài vở 3 anh em, lâu lắm rồi tôi mới thấy nhà đầm ấm thế này. Thằng giữa khoe vở toán, thằng út đọc bài tập đọc líu lo, bố cười khà khà: “Các con phải học giỏi, chăm ngoan, bố đi giành lại độc lập cho đất nước!” Mẹ ngồi cạnh tựa vào bố, tôi thi thoảng len lén nhìn mẹ, nhưng gặp ánh mắt tôi, mẹ lại quay đi.

Cả nhà quây quần trên cái chiếu rách, ánh đèn dầu leo lét chiếu lên cả 5 người. Bố cho mỗi đứa một món quà làm từ viên đạn cũ. Bố kể chuyện hành quân gian khổ và cuộc sống của người lính nên chiến trường, giọng tràn đầy tự hào và niềm tin về 1 ngày chiến thắng không xa. Đêm khuya, bố bảo: “3 anh em xuống hầm đi ngủ, hầm chật, bố mẹ ngủ trong nhà.” Chúng tôi ngoan ngoãn theo lời bố chui xuống căn hầm cạnh bụi tre bên gian nhà chính. Hầm nhỏ, 3 anh em nằm chen chúc, tôi nằm ngoài cùng, 2 thằng em chành chọe 1 chút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngáy khò khò. Nhưng tôi thì mắt thao láo, chẳng ngủ được, lòng tôi lộn xộn vô cùng, cả ngày hôm nay, mẹ đối với tôi như 1 con người khác, tôi tủi thân nước mắt ứa ra.

Rồi tôi nghe tiếng rục rịch ngoài hầm, tiếng bước chân nặng nề, vụng về, không phải tiếng chân mẹ, rồi tôi nghe tiếng bố gọi khe khẽ, lần lượt tên từng 3 đứa tôi, tôi nằm im không trả lời, đáp trả bố chỉ là tiếng ngáy đều của 2 đứa em. Có vẻ như bố chỉ muốn chắc chắn rằng chúng tôi sẽ ngủ, tôi lại thấy tiếng chân bố vội vã chạy lại vào trong nhà.

Tôi nằm đó, tim đập thình thịch, chờ thêm một lúc rồi chui ra khỏi hầm, cửa nhà đã đóng, chắc bố đã trở về giường. Chân trần, tôi nhẹ nhàng mò về, nép vào khe vách gỗ, nơi có 1 cái lỗ bí mật chỉ mình tôi biết, nhìn vào trong nhà. Trăng rằm sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu qua khe cửa sổ, trên giường, cơ thể trần truồng của mẹ dưới ánh trăng trắng ngần như ngọc. Mặt bố đang vục mặt vào ngực mẹ, chân mẹ giơ cao dạng sang 2 bên, ở giữa là cả cơ thể săn chắc của bố. Mẹ rên khe khẽ: “Anh… nhẹ thôi…” Bố nhổm đầu lên đè mẹ xuống, 1 tay bóp vú, 1 tay loay hoay đút buồi vào lồn mẹ. “Bạch… bạch…” bố bắt đầu nhấp, nhưng chỉ được mấy cái, bố gầm lên, đổ gục lên người mẹ.

Chứng kiến toàn bộ cảnh giao hoan, tôi cương cứng, nhưng nước mắt trào ra, lòng tôi dâng lên 1 sự ghen tức, dù bản thân tôi biết đó là sai trái và tôi cũng chả có quyền gì cả. Bố lăn sang bên cạnh nói thêm vài ba câu với mẹ rồi từ từ chìm vào giấy ngủ, tiếng ngáy đều, mẹ vẫn nằm trần truồng bên cạnh dưới ánh trăng 1 lúc, rồi nhổm dậy mặc lại quần áo, lặng lẽ mở cửa bước ra giếng sau hiên tụt quần rửa ráy.

Tôi đứng trong bóng tối, gọi khẽ: “Mẹ ơi…” Mẹ giật mình “Con… sao con chưa ngủ?” Tôi cúi người bò lại gần, mắt dán vào mẹ “Khi nãy con thấy hết rồi mẹ ạ.” Mẹ lúc này đang ngồi xổm, quần vẫn chưa kéo lên. Mẹ hơi có chút bất ngờ khi thấy tôi, mẹ suỵt nhẹ rồi như dừng lại nghe tiếng ngáy để chắc chắn bố đã ngủ rồi mới quay lại nói với tôi. “Toàn rình chuyện linh tinh, con về ngủ đi, đừng để bố biết…”. Tôi ưỡn người về phía mẹ, cho mẹ thấy buồi tôi đang cứng nhắc, rồi hỏi mẹ “Mẹ … khi nãy mẹ có sướng không?”

Mẹ bối rối, nhìn quanh xem động tĩnh, rồi lại kiểm tra tiếng bố ngáy. Mẹ hỏi nhỏ “Các em thế nào?" “Ngủ say lắm rồi mẹ ạ”. “Lại đây, khẽ thôi!” Mẹ kéo tay tôi về phía bụi chuối ở gần đó. Mẹ con tôi khom người tiến tới, rồi lách người qua những hàng cây. Lá chuối xanh mướt che kín ánh trăng, tạo thành một góc tối mờ ảo, đẹp như tranh, ánh sáng lọt qua kẽ lá lấp lóa trên tóc mẹ. Mẹ quỳ xuống, tụt quần, chổng mông lên, thì thầm “Địt đi con… Làm thật nhanh con nhé!” Tôi kéo quần xuống, buồi tôi cứng như gỗ, chẳng chịu nổi nữa, từ sau đâm thẳng vào lồn mẹ. Mông mẹ mềm mại, trắng ngần ép chặt vào hạ bộ tôi, lồn ấm nóng, trơn nhẫy làm tôi sướng run người.

Một tay tôi thò vào áo mẹ, bóp vú mẹ, núm vú mẹ cứng lại dưới ngón tay tôi, tay còn lại ghì chặt eo mẹ, nhấp “Bạch… bạch…bạch” nhanh những cũng đủ chậm rãi để không phát ra tiếng. Mẹ cắn môi, tay bụm chặt miệng như sợ không chịu được sẽ phát ra tiếng rên, người mẹ rung lên theo nhịp nhấp, nước nhờn chảy ướt đùi mẹ. Những tiếng “Ư … ư…” vẫn như không kìm được trong họng của 2 mẹ con dưới những cọ xát xác thịt. Mẹ vẫy nhẹ, tôi hiểu ý tì người xuống sát lưng mẹ, nghe mẹ thì thào trong nhịp thở ngắt quãng “Con bắn vào trong!”

Tôi tăng tốc, mông mẹ đập vào háng tôi, mát rượi lồn mẹ bóp chặt buồi tôi, từng thớ thịt nóng hổi mút lấy tôi. Hơn 10 phút, tôi ghì chặt mẹ, tay bóp chặt hai bầu vú, tôi ra, tinh trùng bắn đầy trong lồn mẹ, từng đợt nóng hổi phun ra, sướng đến tê dại. Mẹ ưỡn mông, nước sướng chảy ra, người giật giật, tay chân bò dưới đất, bụng run rẩy liên hồi, lồn mẹ xiết chặt buồi tôi đang bắn ra những giọt cuối cùng, mẹ nằm vật ra đất không dám rên, chỉ thở hổn hển, mắt nhắm nghiền tận hưởng.

Xong việc, mẹ kéo quần lên, phủi đi lớp đất vương trên áo, ôm ghì lấy tôi 1 cái, rồi không ai bảo ai, mẹ lặng lẽ vào nhà nằm cạnh bố, còn tôi mò về hầm, nằm cạnh hai thằng em, vừa sướng lòng vừa day dứt.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bố đã sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị về đơn vị. Bố xoa đầu 3 anh em “Bố đi đây, các con ở nhà phải ngoan và chăm học.” rồi bố quay sang tôi “Bố ở xa, con lớn rồi, phải biết yêu thương đỡ đần mẹ và chăm lo cho các em cùng mẹ!” Tôi gật đầu “Vâng ạ” nước mắt trào ra. Bố ôm tôi, cái ôm ấm áp mà nặng trĩu “Mẹ kể bố nghe con đỡ đần mẹ được nhiều việc lắm. Bố rất tự hào về con”. Rôi run người khóc nấc, lòng lộn xộn đầy ân hận. Nhìn bố đạp xe xa dần trên con đường đất đỏ, 4 mẹ con khóc òa ôm lấy nhau.

[HIỆN TẠI]

Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ soi xuống những đám mây trôi lờ lững. Cho đến giờ, ký ức của cái ngày bố về vẫn luôn ẩn hiện trong tôi như một vết sẹo. Một lần khi nằm tâm sự, mẹ kể tôi nghe bố đi chiến trường mấy năm rồi, cho dù khi đó cơ thể bố rắn rỏi, nhưng sức khỏe thiêu đốt ở chiến trường không hẳn không có ảnh hưởng. Cộng thêm việc lâu lắm rồi không được quan hệ, nên bố hấp tấp, vội vàng và ra rất nhanh, khiến mẹ gần như không có cảm giác. Mẹ không trách bố, chỉ trách mình không thể kiềm chế được những dục vọng của cơ thể.

Mẹ và tôi đã lén lút khi bố cách xa nghìn dặm, và rồi còn lén lút khi bố chỉ nằm cách vài bước chân. Bố là người duy nhất làm tôi thấy ân hận xuyên suốt cuộc tình tội lỗi với mẹ. Nhưng điều làm tôi xót xa nhất, đó là những ký ức trong ngày hôm đó về bố cũng là những ký ức cuối cùng, sau lần đó, bố tôi không về nữa. Lần đó trên giường bố mẹ trong căn nhà, cũng là lần cuối của bố, lần cuối của mẹ với bố.
 
Sửa lần cuối:
Tôi phóng tác truyện này từ 2017, được 7 chap, có timeline và nội dung cụ thể từng giai đoạn. Nhưng vì nhiều lý do nên chưa hoàn thành được. Chap 8 là chap được viết tiếp sau 8 năm. Nhưng bối cảnh của tất cả các phần [HIỆN TẠI] đều diễn ra vào năm 2017.

CHAP 8: BỐ VỀ​

[QUÁ KHỨ]

Rồi mọi việc cứ êm đềm trôi khi. Đương nhiên là không hẳn nó êm đềm vì khói lửa và bom đạn của chiến tranh rình rập quanh làng quê xơ xác, đôi khi có nhà nọ bị trúng bom, mấy người chết, chứng kiến cảnh người ta khóc lóc, đào lên từng cái xác, nguyên vẹn hoặc không để tổ chức đưa tang và chôn cất, gần như tuần nào cũng có vài đám. Nhưng với tâm trí của 1 thằng nhóc mới được làm người lớn, tất cả với tôi đều phơi phới, vui vẻ chờ đến lúc thực hiện bản năng.

Lũ choai choai chúng tôi vẫn có các trò chơi hay đàn đúm bên cạnh những giờ đi học, đi kiếm thêm củ khoai củ sắn hay vài con cá, con cua cải thiện bữa ăn, thi thoảng bàn tán rình nhìn trộm các cô các dì những phút hớ hênh. Nhưng tuyệt nhiên tôi nhìn cái lũ đồng trang lứa với con mắt khác: có đứa nào đã được chạm vào cái lồn nào đâu.

Thấm thoát tôi và mẹ đã sung sướng với nhau cũng gần được trăm lần, suốt 1 năm qua, số lần mẹ thỏa mãn gấp mấy lần từ khi sinh ra cho đến khi nuôi lớn tôi thành 1 người tình. Giai đoạn này bom đạn cũng thưa dần, nhưng tôi và mẹ đêm nào cũng xuống hầm ngủ cho an tâm, vừa là tính mạng, vừa là an toàn cho những nhục dục riêng của 2 mẹ con.

Trưa hôm đó, khi đang trên đường về nhà sau buổi học từ khu sơ tán, gió thổi nhẹ, mang theo mùi đất ẩm lẫn mùi khét từ mấy mảnh ruộng cháy đen vì bom tuần trước, tay cầm chùm dâu da mới hái được định bụng mang về cho mẹ, tôi thấy thằng em họ chạy hớt hải lại, miệng kêu “Anh ơi, anh ơi, bố anh về, bố anh về”.

Tôi giật mình, chạy thục mạng cùng nó chạy về nhà, tim đập thình thịch. Vừa mừng rỡ khi sắp gặp lại người bố thân yêu, vừa như có cái gì lo sợ không yên trong lòng. Đến sân, tôi thấy bố ngồi trong nhà, bố gầy, đen nhưng rắn rỏi, đôi mắt sáng quắc, với phong thái dứt khoát của 1 người lính. Mẹ ngồi cạnh, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt tay bố. Xung quanh là bà nội và mấy bác gái – mấy chú bác trai nhà tôi đều ra chiến trường hết cả.

“Con chào bố…” tôi lí nhí, đứng nép cửa, lòng nhớ bố mà cũng ngượng nghịu. Năm đó tôi 16 tuổi, vẫn đang tuổi dậy thì, tôi nhớ bố nhưng nhìn bố mẹ thân thiết thế này tự nhiên tôi thấy khó chịu, chả biết làm gì. Bố cười vẫy tôi lại, tôi tiến về phía phía không quên chào bà, các bác. Bố vỗ vai tôi bộp bộp và cười “Bố nhớ con quá, cao gần bằng bố rồi này!” tôi xúc động không nhận ra nước mắt đang chảy dài trên má ôm chầm lấy bố. Mẹ thì suốt cả buổi không nhìn tôi lấy 1 lần.

Sau bữa trưa chỉ là khoai với sắn luộc, bà và các bác rời đi. Mẹ đi vay ít gạo ít cả, ở nhà nấu cơm, còn tôi và bố lấy xe đạp bố mượn từ xã đội đạp lên khu sơ tán đón hai em về. Ngồi sau xe bố, trên con đường làng gập ghềnh, hai bên là ruộng lúa với những hố bom lỗ chỗ, bố kể tôi nghe mấy chuyện chiến trường, bố bắn được bao nhiêu kẻ địch, hỏi tôi học thế nào, có chăm ngoan giúp mẹ không? Tôi trả lời bố rành rọt, nhưng đến đoạn kể bố nghe tôi giúp mẹ thế nào, tôi kể những chuyện nào đưa cơm, nào dọn nhà … nhưng kỳ thực trong lòng chỉ nghĩ về những đêm trần trụi với mẹ dưới hầm.

Đến khu sơ tán, hai thằng em thấy bố thì reo lên, lao vào tranh nhau ôm bố. 4 bố con đạp xe về, thằng thì được lên bố đèo, thằng thì chạy bên cạnh, rồi lại đổi cho nhau. Bố cho tôi và 2 em ngồi lên xe đạp, tôi cầm lái, loạng choạng đạp còn bố bên cạnh thì giữ cho xe khỏi đổ. Vui ơi là vui. Tối đó, mẹ nấu một bữa ngon hiếm có: cơm gạo trắng, cá rô kho tộ, canh khoai nước. Ăn xong bố kiểm tra bài vở 3 anh em, lâu lắm rồi tôi mới thấy nhà đầm ấm thế này. Thằng giữa khoe vở toán, thằng út đọc bài tập đọc líu lo, bố cười khà khà: “Các con phải học giỏi, chăm ngoan, bố đi giành lại độc lập cho đất nước!” Mẹ ngồi cạnh tựa vào bố, tôi thi thoảng len lén nhìn mẹ, nhưng gặp ánh mắt tôi, mẹ lại quay đi.

Cả nhà quây quần trên cái chiếu rách, ánh đèn dầu leo lét chiếu lên cả 5 người. Bố cho mỗi đứa một món quà làm từ viên đạn cũ. Bố kể chuyện hành quân gian khổ và cuộc sống của người lính nên chiến trường, giọng tràn đầy tự hào và niềm tin về 1 ngày chiến thắng không xa. Đêm khuya, bố bảo: “3 anh em xuống hầm đi ngủ, hầm chật, bố mẹ ngủ trong nhà.” Chúng tôi ngoan ngoãn theo lời bố chui xuống căn hầm cạnh bụi tre bên gian nhà chính. Hầm nhỏ, 3 anh em nằm chen chúc, tôi nằm ngoài cùng, 2 thằng em chành chọe 1 chút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngáy khò khò. Nhưng tôi thì mắt thao láo, chẳng ngủ được, lòng tôi lộn xộn vô cùng, cả ngày hôm nay, mẹ đối với tôi như 1 con người khác, tôi tủi thân nước mắt ứa ra.

Rồi tôi nghe tiếng rục rịch ngoài hầm, tiếng bước chân nặng nề, vụng về, không phải tiếng chân mẹ, rồi tôi nghe tiếng bố gọi khe khẽ, lần lượt tên từng 3 đứa tôi, tôi nằm im không trả lời, đáp trả bố chỉ là tiếng ngáy đều của 2 đứa em. Có vẻ như bố chỉ muốn chắc chắn rằng chúng tôi sẽ ngủ, tôi lại thấy tiếng chân bố vội vã chạy lại vào trong nhà.

Tôi nằm đó, tim đập thình thịch, chờ thêm một lúc rồi chui ra khỏi hầm, cửa nhà đã đóng, chắc bố đã trở về giường. Chân trần, tôi nhẹ nhàng mò về, nép vào khe vách gỗ, nơi có 1 cái lỗ bí mật chỉ mình tôi biết, nhìn vào trong nhà. Trăng rằm sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu qua khe cửa sổ, trên giường, cơ thể trần truồng của mẹ dưới ánh trăng trắng ngần như ngọc. Mặt bố đang vục mặt vào ngực mẹ, chân mẹ giơ cao dạng sang 2 bên, ở giữa là cả cơ thể săn chắc của bố. Mẹ rên khe khẽ: “Anh… nhẹ thôi…” Bố nhổm đầu lên đè mẹ xuống, 1 tay bóp vú, 1 tay loay hoay đút buồi vào lồn mẹ. “Bạch… bạch…” bố bắt đầu nhấp, nhưng chỉ được mấy cái, bố gầm lên, đổ gục lên người mẹ.

Chứng kiến toàn bộ cảnh giao hoan, tôi cương cứng, nhưng nước mắt trào ra, lòng tôi dâng lên 1 sự ghen tức, dù bản thân tôi biết đó là sai trái và tôi cũng chả có quyền gì cả. Bố lăn sang bên cạnh nói thêm vài ba câu với mẹ rồi từ từ chìm vào giấy ngủ, tiếng ngáy đều, mẹ vẫn nằm trần truồng bên cạnh dưới ánh trăng 1 lúc, rồi nhổm dậy mặc lại quần áo, lặng lẽ mở cửa bước ra giếng sau hiên tụt quần rửa ráy.

Tôi đứng trong bóng tối, gọi khẽ: “Mẹ ơi…” Mẹ giật mình “Con… sao con chưa ngủ?” Tôi cúi người bò lại gần, mắt dán vào mẹ “Khi nãy con thấy hết rồi mẹ ạ.” Mẹ lúc này đang ngồi xổm, quần vẫn chưa kéo lên. Mẹ hơi có chút bất ngờ khi thấy tôi, mẹ suỵt nhẹ rồi như dừng lại nghe tiếng ngáy để chắc chắn bố đã ngủ rồi mới quay lại nói với tôi. “Toàn rình chuyện linh tinh, con về ngủ đi, đừng để bố biết…”. Tôi ưỡn người về phía mẹ, cho mẹ thấy buồi tôi đang cứng nhắc, rồi hỏi mẹ “Mẹ … khi nãy mẹ có sướng không?”

Mẹ bối rối, nhìn quanh xem động tĩnh, rồi lại kiểm tra tiếng bố ngáy. Mẹ hỏi nhỏ “Các em thế nào?" “Ngủ say lắm rồi mẹ ạ”. “Lại đây, khẽ thôi!” Mẹ kéo tay tôi về phía bụi chuối ở gần đó. Mẹ con tôi khom người tiến tới, rồi lách người qua những hàng cây. Lá chuối xanh mướt che kín ánh trăng, tạo thành một góc tối mờ ảo, đẹp như tranh, ánh sáng lọt qua kẽ lá lấp lóa trên tóc mẹ. Mẹ quỳ xuống, tụt quần, chổng mông lên, thì thầm “Địt đi con… Làm thật nhanh con nhé!” Tôi kéo quần xuống, buồi tôi cứng như gỗ, chẳng chịu nổi nữa, từ sau đâm thẳng vào lồn mẹ. Mông mẹ mềm mại, trắng ngần ép chặt vào hạ bộ tôi, lồn ấm nóng, trơn nhẫy làm tôi sướng run người.

Một tay tôi thò vào áo mẹ, bóp vú mẹ, núm vú mẹ cứng lại dưới ngón tay tôi, tay còn lại ghì chặt eo mẹ, nhấp “Bạch… bạch…bạch” nhanh những cũng đủ chậm rãi để không phát ra tiếng. Mẹ cắn môi, tay bụm chặt miệng như sợ không chịu được sẽ phát ra tiếng rên, người mẹ rung lên theo nhịp nhấp, nước nhờn chảy ướt đùi mẹ. Những tiếng “Ư … ư…” vẫn như không kìm được trong họng của 2 mẹ con dưới những cọ xát xác thịt. Mẹ vẫy nhẹ, tôi hiểu ý tì người xuống sát lưng mẹ, nghe mẹ thì thào trong nhịp thở ngắt quãng “Con bắn vào trong!”

Tôi tăng tốc, mông mẹ đập vào háng tôi, mát rượi lồn mẹ bóp chặt buồi tôi, từng thớ thịt nóng hổi mút lấy tôi. Hơn 10 phút, tôi ghì chặt mẹ, tay bóp chặt hai bầu vú, tôi ra, tinh trùng bắn đầy trong lồn mẹ, từng đợt nóng hổi phun ra, sướng đến tê dại. Mẹ ưỡn mông, nước sướng chảy ra, người giật giật, tay chân bò dưới đất, bụng run rẩy liên hồi, lồn mẹ xiết chặt buồi tôi đang bắn ra những giọt cuối cùng, mẹ nằm vật ra đất không dám rên, chỉ thở hổn hển, mắt nhắm nghiền tận hưởng.

Xong việc, mẹ kéo quần lên, phủi đi lớp đất vương trên áo, ôm ghì lấy tôi 1 cái, rồi không ai bảo ai, mẹ lặng lẽ vào nhà nằm cạnh bố, còn tôi mò về hầm, nằm cạnh hai thằng em, vừa sướng lòng vừa day dứt.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bố đã sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị về đơn vị. Bố xoa đầu 3 anh em “Bố đi đây, các con ở nhà phải ngoan và chăm học.” rồi bố quay sang tôi “Bố ở xa, con lớn rồi, phải biết yêu thương đỡ đần mẹ và chăm lo cho các em cùng mẹ!” Tôi gật đầu “Vâng ạ” nước mắt trào ra. Bố ôm tôi, cái ôm ấm áp mà nặng trĩu “Mẹ kể bố nghe con đỡ đần mẹ được nhiều việc lắm. Bố rất tự hào về con”. Rôi run người khóc nấc, lòng lộn xộn đầy ân hận. Nhìn bố đạp xe xa dần trên con đường đất đỏ, 4 mẹ con khóc òa ôm lấy nhau.

[HIỆN TẠI]

Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ soi xuống những đám mây trôi lờ lững. Cho đến giờ, ký ức của cái ngày bố về vẫn luôn ẩn hiện trong tôi như một vết sẹo. Một lần khi nằm tâm sự, mẹ kể tôi nghe bố đi chiến trường mấy năm rồi, cho dù khi đó cơ thể bố rắn rỏi, nhưng sức khỏe thiêu đốt ở chiến trường không hẳn không có ảnh hưởng. Cộng thêm việc lâu lắm rồi không được quan hệ, nên bố hấp tấp, vội vàng và ra rất nhanh, khiến mẹ gần như không có cảm giác. Mẹ không trách bố, chỉ trách mình không thể kiềm chế được những dục vọng của cơ thể.

Mẹ và tôi đã lén lút khi bố cách xa nghìn dặm, và rồi còn lén lút khi bố chỉ nằm cách vài bước chân. Bố là người duy nhất làm tôi thấy ân hận xuyên suốt cuộc tình tội lỗi với mẹ. Nhưng điều làm tôi xót xa nhất, đó là những ký ức trong ngày hôm đó về bố cũng là những ký ức cuối cùng, sau lần đó, bố tôi không về nữa. Lần đó trên giường bố mẹ trong căn nhà, cũng là lần cuối của bố, lần cuối của mẹ với bố.
Hóng tiếp
 

CHAP 9: MẤT MÁT


[QUÁ KHỨ]

Hơn nửa năm sau, dạo này làng quê tôi yên ả đến lạ, cũng lâu rồi chưa thấy tiếng bom rơi. Mọi người vẫn được tập trung trong khu sơ tán, các lớp học vẫn được tổ chức, người lớn cũng như trẻ con luân phiên ở lại khu hoặc được về làng, nhưng đều phải khai báo và đăng ký cẩn thận. Tôi năm đó 17 tuổi, đang học lớp 9, tương đương lớp 11 bây giờ. Chỉ mấy tháng, tôi đã trổ mã cao hơn cả bố rồi.

Trong một buổi chiều muộn mưa lất phất phủ mờ làng quê tiêu điều. Tôi đang men theo bờ đê sau khi câu được vài con cá về nấu cơm tối, chợt 1 bác cán bộ mặc chiếc áo xanh bộ đội đạp xe từ phía làng tôi ra. Đi qua tôi, bác hỏi “Mày có phải thằng X con nhà cô Y không cháu?” bác hỏi? Tôi đáp “Vâng”. “Mày về nhà ngay đi. Nhà mày có chuyện rồi.” Bác nói vẻ khẩn trương, tôi vội vã quăng luôn cả cá, chạy một mạch về nhà.

Trời mưa lớn dần theo từng bước chân tôi, rồi đổ ào ào khi tôi về đến sân nhà, nước mưa ướt áo mà tôi chẳng hay. Bà nội tôi đang nằm trên giường, khóc ngất, bên cạnh là các bác, mẹ tôi ngồi trong góc nhà. Như linh cảm điều chẳng lành, tôi đến gần phía mẹ. Thấy tôi, mẹ mới khóc nấc lên “Con ơi… bố … hi sinh rồi!” Tôi đứng chết lặng, nhìn phía tay mẹ cầm tờ giấy báo tử nhàu nhĩ. Từ khi nãy lúc nhận được tin, bà với các bác sang, mẹ tôi chỉ lặng đi chứ không hề rơi lệ, giờ thấy tôi về, tất cả những chất chứa trong lòng mới cứ thế mà tuôn ra. Mẹ khóc nấc lên “Anh ơi… anh bỏ mẹ con em mà đi…” Tôi đứng đó òa khóc. Tôi chẳng biết mình khóc vì cái gì nữa, chỉ thấy rất đau.

Mẹ gục xuống, các bác đưa mẹ lên giường nằm cạnh bà, rồi chia nhau mỗi người đi lo 1 việc, người nấu bát cháo, người đi lo chuẩn bị cho tang lễ như những liệt sĩ mất trên chiến trường. Tôi vừa khóc vừa theo mấy bác chỉ mà giúp việc này việc kia. Mấy anh em họ lớn cũng xúm vào hỗ trợ. 2 em tôi vẫn ở khu sơ tán, chưa được biết tin. Ông thầy tướng mới đến giúp chọn 1 ngày, là ngày kia, sẽ chôn tượng trưng bố tôi trong một ngôi mộ gió, đợi bao giờ có thể mang được hài cốt từ chiến trường về.

Cả đời tôi đến lúc đó chưa từng khóc nhiều như thế, cứ vô thức vừa khóc vừa làm. Mẹ với bà nằm trên giường vật vã, xác xơ. Tối muộn, bà được bác cả đưa về. Mấy bác cũng lần lượt cùng nhau ra về. Làng quê tôi ngày xưa thưa thớt, nhà nọ cách nhà kia khá xa, nhà tôi cũng biệt lập ở 1 góc làng. Tôi đỡ mẹ húp một bát chão loãng, tạm thời 2 mẹ con đã dừng nước mắt, chỉ biết lặng lẽ ngồi mỗi người một góc, nhìn nhau, nhìn ban thờ vừa lập vội, còn chưa tổ chức tang lễ, rồi nhìn vào hư vô.

Đêm đó, mẹ con tôi chui xuống hầm, không phải vì bom, mà vì chẳng biết trốn nỗi đau ở đâu. Mẹ quay vào góc hầm, cuộn người lại, rồi lại khóc nức nở, tiếng khóc như dao cứa vào tim tôi. Tôi nằm cạnh, nước mắt cũng rơi, khóc cho bố, khóc cho mẹ, mà chẳng biết làm gì để bớt đau. Hai mẹ con cứ khóc mãi, đến khi tôi ngừng khóc, mẹ vẫn nấc từng tiếng thảm thiết, người rung lên từng đợt. Đầu tôi cứ văng vẳng lời cuối cùng bố dặn “Con phải yêu thương chăm lo cho mẹ và các em”. 17 tuổi, tôi phải đủ mạnh mẽ để cùng mẹ gánh vác gia đình này.

Tôi đau lòng, lặng lẽ ôm mẹ từ phía sau, vòng tay che chở quanh người mẹ nhỏ bé. Mẹ vẫn khóc, nhưng chẳng đẩy tôi ra, hơi thở mẹ phả vào tay tôi, ấm nóng mà nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt trên nền đấy. Tôi phải làm thế nào để mẹ ngừng khóc đây, tim tôi quặn lại, tôi cũng đang rất đau, lại khóc thành tiếng. Tôi nhận ra tôi chỉ biết duy nhất 1 cách để làm mẹ vui.

Rồi tôi thả mặc bản năng, không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo quần mẹ xuống. Mẹ im lặng, vẫn khóc, mặc kệ những gì tôi đang thực hiện. Tôi tụt quần mình, nhổm dậy, cầm hai chân mẹ, nhẹ nhàng dạng ra hai bên, rồi đè lên mẹ trong bóng tối. Tôi đút buồi vào lồn mẹ, dù hơi khó khăn nhưng 2-3 nhịp nhấp cũng đã chui hết vào trong, tôi nhấp chậm rãi, hai tay mẹ ôm ngực, nấc lên từng tiếng, nhưng tôi cứ tiếp tục.

Tay tôi thò lên, sờ vú mẹ, bóp nhẹ, mẹ dần ngừng khóc, buông tay nằm im, không hưởng ứng mà cũng chẳng chống cự. Tôi nhấp đều, lòng tôi đau, nhưng tôi không biết phải làm gì ngoài chuyện này, cũng vừa muốn xoa dịu mẹ bằng chính cơ thể mình. Rồi vẫn giữ nguyên cái tư thế cam chịu mẹ khẽ rung người, lồn mẹ co bóp. Tôi rút ra bắn tinh đầy lên bụng mẹ. Xong việc, mẹ cuộn tròn lại xoay lưng về phía tôi, thở đều, rồi ngủ thiếp đi, không còn khóc nữa. Tôi ôm mẹ, nước mắt lặng lẽ rơi, chẳng biết những gì mình vừa làm là thỏa mãn dục vọng cho tôi, hay là vơi bớt nỗi đau cho mẹ?

Ngày hôm sau, 1 người bác đạp xe lên khu sơ tán báo tin và đưa 2 em về còn chuẩn bị làm đám tang cho bố. Chúng khóc nấc lên khi nghe tin. Tôi ôm hai đứa, nghẹn ngào: “Bố hy sinh rồi, giờ chỉ còn anh em mình với mẹ… các em phải mạnh mẽ lên”. Ngày tiếp theo, 4 mẹ con tôi mặc áo vải xô, nước mắt giàn giụa, lặng lẽ bước đi, không kèn đám ma, đưa một chiếc quan tài tượng trưng cho bố, đi sau là ông bà, các bác nội ngoại và hàng xóm. Những đám tang như thế này vốn dĩ không thiếu trong thời đại ấy, cả ở làng tôi, nhưng với tôi đám tang này là duy nhất, đám tang của bố tôi.

Về đến nhà, trên cái ban thờ tạm bợ bằng chiếc bàn học cũ, đặt sát vào tường - quê nghèo, lấy đâu ra? - chẳng có ảnh thờ, chẳng bài vị, chỉ có tờ giấy báo tử đặt tạm thay cho tấm ảnh. Cũng chẳng có nhiều hương khói để đốt, cả nhà tôi chỉ dám thắp 1 nén sưởi ấm cho bố nơi suối vàng. Cả nhà khóc thêm lần nữa, nhưng tự hiểu rằng cũng phải sống tiếp, ngày qua ngày, nỗi đau như vết sẹo mờ dần trong tim.

2 em tôi trở lại khu sơ tán, căn nhà lại còn tôi với mẹ, cũng lâu rồi tôi với mẹ không làm tình. Bản năng trỗi dậy, tôi mò đến, nhưng mẹ cương quyết hất tôi ra. Có lần tôi nằm cạnh thủ dâm, tạo cả tiếng rất to nhưng mẹ hoàn toàn không để ý. Khi đó tôi đã nghĩ có lẽ tôi với mẹ sẽ không còn thêm lần nào nữa. Cho đến ngày hôm đó.

Hơn 2 tháng sau, vào một buổi trưa nắng gắt, tôi đi mót sắn về, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo. Gần đến nhà, tôi thấy có tiếng lục đục. Thường thì giờ này mẹ tôi không có nhà, chẳng lẽ là có trộm? Tôi nhón chân nhẹ nhàng đến cửa ra vào, đẩy nhẹ, hình như bị chốt bên trong. Tôi vòng ra cái lỗ bí mật, nhìn vào trong nhà. Tôi chết sững khi thấy lão phó chủ nhiệm hợp tác xã đang đè mẹ tôi xuống chiếu.

Lão già gần 50, hói nửa đầu, mặt nhăn nheo, đạo mạo, nhưng lũ trẻ đồn hắn nổi tiếng dâm dê, chuyên quấy rối mấy người đàn bà có chồng đi bộ đội. Áo mẹ bị xé rách, lão 1 tay bịt mồm mẹ, 1 tay sờ soạng khắp người mẹ, miệng lảm nhảm: “Cho anh một lần đi… anh thương, muốn gì anh cho thêm…” Lão đưa tay kéo quần mẹ xuống đùi, cười đểu cáng. Mẹ chống cự quyết liệt, vùng được tay lão bịt ở miệng, chửi lớn: “Đồ vô liêm sỉ, dám hiếp vợ liệt sĩ! Làng nước ơi … cứu …” “Chát” 1 cái tát chát chúa của lão giáng thẳng vào mặt mẹ, “Nằm im không tao giết" lão gầm lên.

Tôi đạp cửa lao vào, hóa ra lão chỉ lấy cái ghế chặn ở cửa chứ không phải cài then, lão bất ngờ buông mẹ tôi ra, tôi vớ cái chổi tre đánh lão túi bụi “Thằng chó, tao giết mày” lão tru lên “Thằng ranh!” rồi chạy té khói ra khỏi nhà, tay ôm đầu lảo đảo trước sức tấn công của thằng thanh niên 17 tuổi.

Tôi tính đuổi theo nhưng mẹ quan trọng hơn, tôi quay vào đỡ mẹ dậy ngồi lên giường, mồm mẹ bê bết máu, quần bị kéo xuống gối, lông mu rập rạp lộ ra, áo rách tung, nước mắt mẹ lăn dài. Thấy mẹ ổn tôi vớ cái chổi, định đuổi theo đánh nhưng mẹ ngăn lại, mẹ chỉ bảo ra xem lão chạy xa chưa, rồi đóng cửa lại vào đây với mẹ. Tôi theo lời mẹ dặn ra xem thì lão đã chạy đến tận đâu rồi, đoạn quay lại đóng cửa cài then cẩn thận rồi về chỗ mẹ đang nằm.

“Mẹ có sao không?” tôi hỏi, tay lau giúp mẹ vết máu còn vương trên khóe miệng. Mẹ lắc đầu ôm xiết lấy tôi. Mẹ khóc. Tôi ngồi đó, ôm lấy mẹ, yên lặng cho mẹ khóc “Con ở đây rồi, mẹ an toàn rồi” tôi thủ thỉ vào tai mẹ. Vừa nấc, mẹ vừa thò tay lên bụng tôi, rồi luồn vào trong quần, buồi tôi cương cứng lên ngay khi tay mẹ chạm vào.

Mẹ ngả đầu vào ngực tôi, sục buồi tôi trong quần, tôi đưa tay rờ lên vú mẹ, chiếc áo rách bung hết hàng khuy, bầu ngực mẹ lõa lồ, quần vải thô kéo hờ, lộ chùm lông mu rập rạp. Chẳng cần ai bảo, tôi đặt mẹ nằm xuống giường, xót xa mấy vết bầm trên mặt mẹ, trên vú mẹ khi nãy bị lão già bóp 1 cách thô bạo. Tôi vục miệng vào đó, nhẹ nhàng mơn trớn hai bầu vú mẹ, sợ mẹ đau, sờ xuống lồn, mẹ đã nhễu ra đầy nước.

Tôi lột quần mẹ quăng sang 1 bên, cả quần tôi nữa, hơn hai tháng nay, buồi tôi nhớ nhung cảm giác trong lồn mẹ vô cùng. Mẹ dạng hai chân, lần đầu tiên tôi thấy mẹ thò tay tách hai mép lồn, giọng rên rỉ “Địt lồn mẹ đi con”. Tôi cắm thẳng buồi mình vào cái động thiên thai đó. Nó mở ra ấm áp, rồi khi nằm hết bên trong rồi thì lại khép lại bóp chặt. Tôi nhấp, sướng quá. “Sướng lồn quá” mẹ rên rỉ theo nhịp nhấp, chiếc giường cũ kêu cọt kẹt, cọt kẹt. Chiếc giường nơi bố mẹ đã tạo ra anh em chúng tôi. Cọt kẹt cọt kẹt như cũng hòa mình vào cơn sướng. Đó là lần đầu tiên tôi với mẹ địt nhau trong nhà, địt nhau trên giường.

Mẹ lộn người lên trên, cưỡi lên người tôi, mẹ lắc hông, chậm rãi rồi nhanh dần, “Bạch… bạch… bạch” tiếng thịt va thịt vang lên giữa trưa nắng gắt. Tôi nằm dưới, tay ghì eo mẹ, sướng đến run người khi mẹ chủ động thế này. Mẹ thở hổn hển, mắt nhắm nghiền, nước mắt khô đi, thay vào đó là sự thèm khát mãnh liệt. Tôi ngồi dậy, ôm mẹ, hôn lên vai mẹ, tay luồn vào áo bóp vú mẹ, cảm giác mẹ ấm nóng, mềm mại làm tôi điên lên.

Mẹ rên khe khẽ: “Con ơi… sướng lồn quá… ôi con tôi… lồn tôi… sướng quá trời ơi…” rồi tăng tốc, hông mẹ đập mạnh xuống háng tôi, tôi sướng đến tê dại, bắn vào trong lồn mẹ, từng đợt nóng hổi tràn đầy. Tiếng cọt kẹt dừng lại ở đỉnh điểm của khoái cảm của mẹ và tôi. Mẹ rung người, ôm chặt tôi, thở dốc, lồn xiết chặt buồi tôi cho đến cạn giọt cuối cùng bắn ra, rồi mẹ nằm xuống cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại. “Cảm ơn con… đã bảo vệ mẹ…” mẹ thì thầm, giọng thỏa mãn, từng ngón tay mân mê trên ngực tôi.

[HIỆN TẠI]

Món đồ chơi bố tặng tôi hôm ấy, một chiếc còi làm từ vỏ đạn, khi có nó, có lẽ tôi đã qua tuổi chơi còi. Tôi vẫn luôn trân trọng đặt nó ở 1 vị trí dễ dàng nhìn thấy nhất trên tủ sách. Tôi luôn tâm niệm rằng dù mình luôn ân hận trước bố, nhưng tự hào với bố rằng tôi đã thực hiện tốt những lời bố dặn, yêu thương chăm sóc mẹ và các em, bảo vệ gia đình tôi bằng tất cả những gì tôi có. Đối với các em, tôi là 1 người anh cả chăm lo chu toàn cho chúng cùng mẹ, từ khi còn ăn học cho đến khi lập gia đình.

Còn với mẹ, mẹ tuy goá chồng nhưng vẫn được tôi bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận tôi đâu, có khi bố còn hài lòng vì tôi đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền. Theo nhiều nghiên cứu tôi đã đọc, mẹ tôi là người có nhu cầu rất cao, và tôi chợt cười, có lẽ tôi cũng vậy. Tôi cúi người nhìn qua cửa sổ máy bay, mặt trăng tròn vành vạnh, chiếu thứ ánh sáng bàng bạc xuống khắp thế gian. Ánh trăng ấy cũng là nhân chứng cho lời hứa của tôi với bố. Dưới ánh trăng ấy, tôi cùng mẹ, biết bao lần.
 
Sửa lần cuối:

CHAP 10: ĐẠI HỌC

[QUÁ KHỨ]

Thời gian lại cứ thế trôi đi, chiến tranh cũng trải qua những giai đoạn thăng trầm căng thẳng, nhưng làng quê tôi đã bớt đi tiếng bom đì đùng. Thi thoảng lắm mới có tiếng máy bay và tiếng còi báo động. Tuy vậy, tinh thần của cả dân tộc hướng đến 1 ngày giải phóng vẫn dâng lên rất cao, nhất là sau khi người cha già dân tộc qua đời lại càng thêm bùng nổ. Lão phó chủ nhiệm hợp tác xã sau khi có đơn tố cáo phanh phui chuyện quấy rối đàn bà phụ nữ bị kỷ luật nặng, không dám ngẩng mặt nhìn ai nữa.

Lúc này 2 em tôi đã cứng cáp hơn, chúng không còn ở lại khu sơ tán nữa mà về nhà sống với tôi và mẹ sau những giờ đi học. Ngoài việc cùng mẹ lo việc ở hợp tác xã, tôi dạy chúng học và cũng đang ôn thi đại học. Bố tôi hi sinh, vô hình chung lại giúp tôi không phải vào quân ngũ, nên tôi tập trung ôn thi. Hi vọng tri thức sẽ đem lại cho gia đình tôi 1 cuộc sống mới, không phải chịu cảnh nghèo đói nữa.

Thằng thứ nhà tôi giờ trạc tuổi tôi hồi trở thành người lớn, và tôi chợt nhận ra rằng việc trở thành 1 người lớn thực sự làm tôi có sự cách biệt thế nào với những đứa cùng tuổi về suy nghĩ. Đêm nào đến, tôi cũng lùa 2 thằng xuống hầm ngủ với lý do an toàn, cho dù lâu lắm rồi không thấy có bom rơi, như cách bố đã lùa chúng tôi xuống để bố mẹ có không gian riêng tư với nhau. Tôi kiên nhẫn đợi chúng nó ngủ say, thò hẳn xuống kiểm tra cẩn thận rồi mới trở lên nhà với mẹ, lòng rạo rực.

Nhà chỉ có một gian, hai cái giường tre kê hai góc, mẹ ngủ giường trong, tôi giường ngoài, cứ vặn mình là nó kêu cọt kẹt. Tôi tắt đèn dầu, trải chiếu giữa nhà, mẹ lặng lẽ xuống chiếu nằm ôm tôi. Hai mẹ con âu yếm nhau trong bóng tối, cẩn thận từng tiếng động. Mẹ tính toán rất kỹ những ngày an toàn, hôm nào không được, nhất định mẹ không cho tôi đưa buồi vào lồn mẹ, dù chỉ 1 cái, mẹ chỉ giúp tôi thủ dâm cho ra. Hồi đó quan hệ tình dục còn đơn sơ lắm. Chỉ đơn giản là đưa 2 bộ phận sinh dục vào nhau tương tác. Đàn ông thì nghịch thêm vú đàn bà… và hết, thậm chí đến hôn cũng không.

Mẹ con tôi có 1 quy luật ngầm, là nếu nằm ôm ấp mà mẹ khép chân thì hôm đó không được cho vào, còn nếu mẹ dạng chân thì tôi tôi biết hôm đấy mẹ sẽ cho tôi địt. Mẹ lúc này gần 40 tuổi, vẫn có khả năng có thai, tôi lại ở độ tuổi sung sức, nên luật bất thành văn là nếu tôi nằm trên và là người địt, thì tôi sẽ phải xuất ra ngoài. Hôm nào thấy đủ an toàn, mẹ sẽ chủ động địt và tôi được xuất vào trong. Mẹ vẫn luôn thích được xuất vào trong, cảm giác dòng tinh nóng ẩm phụt vào trong cơ thể.

Nhưng có lần, mẹ mất kinh. Mặt tái mét, mẹ bảo “Mẹ trễ mấy tuần rồi con ạ…” Tôi hoảng loạn, lòng rối như tơ vò. Không dám nghĩ xa hơn đến chuyện tiếp theo. Tôi bảo các em mẹ mệt, tôi đưa mẹ đi cắt thuốc, rồi đèo mẹ đi sang mấy xã xa, lên cả thị trấn, tìm mấy ông lang già mua mấy vị thuốc đắng ngắt - lá ngải, rễ cây gì đó. Về nhà, mẹ sắc thuốc, mùi hăng nồng bốc lên, uống xong mẹ nằm vật ra giường, ôm bụng kêu đau. Tôi ôm mẹ, nước mắt lăn dài, vừa thương mẹ vừa tự trách mình. Vài ngày sau, mẹ ra máu, thở phào “Chắc xong rồi con ạ…” Từ đó, mẹ càng cẩn thận hơn, không để tôi xuất vào trong thêm 1 lần nào nữa.

Rồi tôi đỗ đại học, mẹ mừng lắm, gói ít khoai luộc, mẹ con tôi ra ga tàu lên Hà Nội nhập học. Năm đó đầu thập niên 70, Hà Nội chẳng có nhà nghỉ nhan nhản như bây giờ, tôi với mẹ cũng chẳng có nhiều tiền để thuê trọ, vạ vật cả ngày xong xuôi đăng ký học và cả đăng ký cả ký túc xá, tôi cũng được ưu tiên nhờ là con liệt sĩ. 2 mẹ con thử đi tàu điện qua hồ Hoàn Kiếm, ăn một bát phở, chao ôi, sao mà ngon thế, 2 mẹ con chỉ đủ tiền ăn 1 bát, mẹ nhường tôi phần hơn, tôi nhường lại nhưng nhất quyết mẹ ép tôi ăn cho bằng được.

Rồi tôi với mẹ lang thang đi tìm chỗ nghỉ, để sớm mai mẹ về quê cho kịp tàu. Mẹ con tôi cứ đi mãi đi mãi, sánh bước bên nhau lưu luyến chẳng muốn rời. Mãi tới lúc chúng tôi nhận ra mình đang ở bãi sông Hồng, tôi với mẹ lại đi sâu vào trong bãi. Chẳng có 1 bóng người. Gió sông thổi mát rượi, mặt nước lấp lánh ánh trăng mờ, xung quanh cỏ lau mọc cao kín mít, mấy ngày nay trời nắng nên cát khô ráo, không lầy lội. Tôi tìm được một bãi trống nhỏ giữa đám cỏ lau, chỉ vừa đủ một người nằm, nếu hai người thì phải chồng lên nhau.

Tôi lấy từ ba lô ra 1 cái áo cũ trải xuống nền cát, kéo mẹ ngồi cạnh, lòng vừa hồi hộp vừa rạo rực. “Mẹ ơi, con sắp xa mẹ rồi…” tôi thì thầm, lòng buồn rượi, ôm mẹ từ phía sau, tay luồn vào áo, sờ lên vú mẹ. Mẹ tựa đầu vào tôi mắt long lanh nói “Con liệu mà chăm chỉ học hành, thiếu thốn gì thì biên thư về cho mẹ.” Tôi trả lời “Con sẽ đi làm thêm, nếu dư con gửi về cho mẹ. Còn thiếu… thì con chỉ thiếu mẹ thôi.”

Tôi không kiềm được, kéo mẹ nằm xuống cát, nhưng mẹ khẽ đẩy tôi: “Nằm xuống đi con, để mẹ…” Tôi nằm ngửa trên bãi trống nhỏ, tự hiểu việc gì sẽ đến. Mẹ ngồi lên người tôi, tay mẹ vuốt ve buồi tôi, làm nó cứng ngắc ngay tức thì. Mẹ cúi xuống, lần đầu tiên hôn lên môi tôi, môi mẹ mềm mại, ấm nóng, hơi thở mẹ phả vào mặt tôi. Tôi giật mình: “Mẹ… sao lại hôn?” Mẹ cười khẽ: “Mẹ xem chiếu phim ở hợp tác xã, thấy người ta hôn nhau, mẹ muốn thử với con…” Tôi sướng run, ôm mẹ, hôn lại mẹ, 2 mẹ con vụng về với nụ hôn đầu, cảm giác lạ lùng mà cháy bỏng, răng đụng vào răng, nhưng vị ngọt ngào làm tôi điên lên.

Mẹ mơn trớn tôi, tay vuốt từ ngực xuống bụng, rồi sờ buồi tôi, tôi rên khe khẽ, tay sờ vú mẹ, bóp mạnh, cảm giác mềm mại làm tôi rạo rực. Mẹ cởi quần, ngồi hẳn lên, để buồi tôi chui vào lồn mẹ, rồi mẹ lắc hông chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…” Gió sông thổi qua, cỏ lau xào xạc, tóc mẹ bay lòa xòa dưới ánh trăng bàng bạc, mùi mồ hôi mẹ hòa với mùi cát khô và hương cỏ lau làm tôi mê mẩn. Tôi ngồi dậy, ôm mẹ, hôn lên môi mẹ lần nữa, tay luồn vào áo bóp vú mẹ, rồi xuống eo, ghì chặt mẹ vào người tôi. Mẹ thở gấp: “Sướng lồn quá con ơi…” rồi tăng tốc, hông mẹ đập mạnh xuống háng tôi, “Bạch… bạch… bạch...” tiếng thịt va thịt hòa với tiếng gió sông, vang vọng trong không gian chật hẹp giữa đám cỏ lau.

Tôi sướng đến tê người, tay sờ khắp người mẹ, từ vú xuống mông, vuốt ve từng thớ thịt ấm nóng, rồi lại lên vai mẹ, kéo mẹ sát vào tôi. Mẹ hôn tôi, lưỡi mẹ quấn lấy lưỡi tôi, tôi đáp lại mãnh liệt, cảm giác môi mẹ mềm mại làm tôi muốn tan chảy, dù có lẽ còn có sự vụng về. Tôi nhấp ngược lên, phối hợp với mẹ, mỗi cú nhấp là một lần tôi sướng run, mẹ thì thầm: “Nhanh nữa đi con… sướng lắm… ôi lồn tôi sướng quá…”

Tôi hôn lên cổ mẹ, lên vai mẹ, rồi lại môi mẹ, tay bóp vú mẹ, vuốt eo mẹ, cảm giác mẹ trơn nhẫy, ấm áp làm tôi điên dại. Mẹ rên khe khẽ, ôm chặt tôi, tôi nhấp nhanh hơn, “Bạch… bạch… bạch” cát dưới lưng tôi lún xuống, cỏ lau khẽ đung đưa. Mẹ cứng người bóp mạnh lấy buồi tôi, run bần bật, những vẫn cố gắng lắc eo để buồi tôi đụng sâu trong lồn mẹ. Mẹ rung người đón nhận dòng tinh trùng nóng hổi bắn thẳng vào tử cung, cho đến khi buồi tôi hết giật mẹ mới nằm vật xuống bên cạnh tôi, thở dốc: “Trời ơi, bao lâu nữa tôi mới được sướng như thế này nữa đây” Tôi ôm mẹ, từng thớ cơ cái khớp vẫn còn răng rắc sau cơn sướng, hôn lên trán mẹ, nằm nghe tiếng sóng sông vỗ, lòng vừa sướng vừa trống rỗng.

Hôm sau mẹ về quê, không quên nói với tôi hôm qua có thể an toàn, nếu không thì mẹ vẫn còn thuốc. Tôi vào ký túc xá, sống xa mẹ, quyết chí học tập để còn nuôi mẹ, nuôi em. Ngày nghỉ, tôi xin đi bưng phở ở mấy quán ăn, ngửi cái mùi nước phở ngào ngạt mỗi ngày, thèm nhỏ dãi nhưng quyết để dành từng đồng để trang trải cuộc sống trên này, để mẹ còn nuôi 2 em, dư giả đồng nào tôi gửi về cho mẹ.

Thấm thoát được hơn 1 năm tôi sống xa mẹ ngoài Hà Nội, vài ba tháng tôi mới bắt tàu về được 1 ngày, cũng chẳng có thời gian riêng bên mẹ, chỉ là về đưa thêm cho mẹ ít tiền đặng hỗ trợ thêm cho mẹ và 2 em chút thịt chút cá ngoài tem phiếu. 2 đứa em tôi lúc này cũng lớn, đỡ đần được mẹ nhiều, thi thoảng lắm chúng mới ngủ dưới hầm, không không thì ngủ trên giường cũ của mấy anh em tôi. Mấy hôm tôi về chúng quấn quít đòi ngủ cùng kể đủ thử chuyện và hỏi đủ thử chuyện trên Hà Nội nên cũng ko có lúc nào 2 mẹ con được riêng tư.

Cuối năm đó Mỹ tổ chức chiến tranh phá hoại lần 2, tàn phá Miền Bắc, chúng tôi ở Hà Nội được yêu cầu di tản, tôi về quê với mẹ và các em khi chiến sự đang trở nên ác liệt nhất, Mỹ ném bom Hà Nội. Mẹ yêu cầu 2 em tôi quay lại khu sơ tán để mẹ an tâm tham gia sản xuất hỗ trợ chiến đấu, tôi ở nhà phụ mẹ. 12 ngày đêm Hà Nội chịu mưa bom là 12 đêm, dưới căn hầm nhỏ, những tiếng “Bạch… bạch… bạch…” của hai hạ bộ đụng nhau hòa cùng tiếp nhóp nhép của nước nhờn và tiếng thở hồng hộc của 2 mẹ con lại vang lên.
 

CHAP 10: ĐẠI HỌC

[QUÁ KHỨ]

Thời gian lại cứ thế trôi đi, chiến tranh cũng trải qua những giai đoạn thăng trầm căng thẳng, nhưng làng quê tôi đã bớt đi tiếng bom đì đùng. Thi thoảng lắm mới có tiếng máy bay và tiếng còi báo động. Tuy vậy, tinh thần của cả dân tộc hướng đến 1 ngày giải phóng vẫn dâng lên rất cao, nhất là sau khi người cha già dân tộc qua đời lại càng thêm bùng nổ. Lão phó chủ nhiệm hợp tác xã sau khi có đơn tố cáo phanh phui chuyện quấy rối đàn bà phụ nữ bị kỷ luật nặng, không dám ngẩng mặt nhìn ai nữa.

Lúc này 2 em tôi đã cứng cáp hơn, chúng không còn ở lại khu sơ tán nữa mà về nhà sống với tôi và mẹ sau những giờ đi học. Ngoài việc cùng mẹ lo việc ở hợp tác xã, tôi dạy chúng học và cũng đang ôn thi đại học. Bố tôi hi sinh, vô hình chung lại giúp tôi không phải vào quân ngũ, nên tôi tập trung ôn thi. Hi vọng tri thức sẽ đem lại cho gia đình tôi 1 cuộc sống mới, không phải chịu cảnh nghèo đói nữa.

Thằng thứ nhà tôi giờ trạc tuổi tôi hồi trở thành người lớn, và tôi chợt nhận ra rằng việc trở thành 1 người lớn thực sự làm tôi có sự cách biệt thế nào với những đứa cùng tuổi về suy nghĩ. Đêm nào đến, tôi cũng lùa 2 thằng xuống hầm ngủ với lý do an toàn, cho dù lâu lắm rồi không thấy có bom rơi, như cách bố đã lùa chúng tôi xuống để bố mẹ có không gian riêng tư với nhau. Tôi kiên nhẫn đợi chúng nó ngủ say, thò hẳn xuống kiểm tra cẩn thận rồi mới trở lên nhà với mẹ, lòng rạo rực.

Nhà chỉ có một gian, hai cái giường tre kê hai góc, mẹ ngủ giường trong, tôi giường ngoài, cứ vặn mình là nó kêu cọt kẹt. Tôi tắt đèn dầu, trải chiếu giữa nhà, mẹ lặng lẽ xuống chiếu nằm ôm tôi. Hai mẹ con âu yếm nhau trong bóng tối, cẩn thận từng tiếng động. Mẹ tính toán rất kỹ những ngày an toàn, hôm nào không được, nhất định mẹ không cho tôi đưa buồi vào lồn mẹ, dù chỉ 1 cái, mẹ chỉ giúp tôi thủ dâm cho ra. Hồi đó quan hệ tình dục còn đơn sơ lắm. Chỉ đơn giản là đưa 2 bộ phận sinh dục vào nhau tương tác. Đàn ông thì nghịch thêm vú đàn bà… và hết, thậm chí đến hôn cũng không.

Mẹ con tôi có 1 quy luật ngầm, là nếu nằm ôm ấp mà mẹ khép chân thì hôm đó không được cho vào, còn nếu mẹ dạng chân thì tôi tôi biết hôm đấy mẹ sẽ cho tôi địt. Mẹ lúc này gần 40 tuổi, vẫn có khả năng có thai, tôi lại ở độ tuổi sung sức, nên luật bất thành văn là nếu tôi nằm trên và là người địt, thì tôi sẽ phải xuất ra ngoài. Hôm nào thấy đủ an toàn, mẹ sẽ chủ động địt và tôi được xuất vào trong. Mẹ vẫn luôn thích được xuất vào trong, cảm giác dòng tinh nóng ẩm phụt vào trong cơ thể.

Nhưng có lần, mẹ mất kinh. Mặt tái mét, mẹ bảo “Mẹ trễ mấy tuần rồi con ạ…” Tôi hoảng loạn, lòng rối như tơ vò. Không dám nghĩ xa hơn đến chuyện tiếp theo. Tôi bảo các em mẹ mệt, tôi đưa mẹ đi cắt thuốc, rồi đèo mẹ đi sang mấy xã xa, lên cả thị trấn, tìm mấy ông lang già mua mấy vị thuốc đắng ngắt - lá ngải, rễ cây gì đó. Về nhà, mẹ sắc thuốc, mùi hăng nồng bốc lên, uống xong mẹ nằm vật ra giường, ôm bụng kêu đau. Tôi ôm mẹ, nước mắt lăn dài, vừa thương mẹ vừa tự trách mình. Vài ngày sau, mẹ ra máu, thở phào “Chắc xong rồi con ạ…” Từ đó, mẹ càng cẩn thận hơn, không để tôi xuất vào trong thêm 1 lần nào nữa.

Rồi tôi đỗ đại học, mẹ mừng lắm, gói ít khoai luộc, mẹ con tôi ra ga tàu lên Hà Nội nhập học. Năm đó đầu thập niên 70, Hà Nội chẳng có nhà nghỉ nhan nhản như bây giờ, tôi với mẹ cũng chẳng có nhiều tiền để thuê trọ, vạ vật cả ngày xong xuôi đăng ký học và cả đăng ký cả ký túc xá, tôi cũng được ưu tiên nhờ là con liệt sĩ. 2 mẹ con thử đi tàu điện qua hồ Hoàn Kiếm, ăn một bát phở, chao ôi, sao mà ngon thế, 2 mẹ con chỉ đủ tiền ăn 1 bát, mẹ nhường tôi phần hơn, tôi nhường lại nhưng nhất quyết mẹ ép tôi ăn cho bằng được.

Rồi tôi với mẹ lang thang đi tìm chỗ nghỉ, để sớm mai mẹ về quê cho kịp tàu. Mẹ con tôi cứ đi mãi đi mãi, sánh bước bên nhau lưu luyến chẳng muốn rời. Mãi tới lúc chúng tôi nhận ra mình đang ở bãi sông Hồng, tôi với mẹ lại đi sâu vào trong bãi. Chẳng có 1 bóng người. Gió sông thổi mát rượi, mặt nước lấp lánh ánh trăng mờ, xung quanh cỏ lau mọc cao kín mít, mấy ngày nay trời nắng nên cát khô ráo, không lầy lội. Tôi tìm được một bãi trống nhỏ giữa đám cỏ lau, chỉ vừa đủ một người nằm, nếu hai người thì phải chồng lên nhau.

Tôi lấy từ ba lô ra 1 cái áo cũ trải xuống nền cát, kéo mẹ ngồi cạnh, lòng vừa hồi hộp vừa rạo rực. “Mẹ ơi, con sắp xa mẹ rồi…” tôi thì thầm, lòng buồn rượi, ôm mẹ từ phía sau, tay luồn vào áo, sờ lên vú mẹ. Mẹ tựa đầu vào tôi mắt long lanh nói “Con liệu mà chăm chỉ học hành, thiếu thốn gì thì biên thư về cho mẹ.” Tôi trả lời “Con sẽ đi làm thêm, nếu dư con gửi về cho mẹ. Còn thiếu… thì con chỉ thiếu mẹ thôi.”

Tôi không kiềm được, kéo mẹ nằm xuống cát, nhưng mẹ khẽ đẩy tôi: “Nằm xuống đi con, để mẹ…” Tôi nằm ngửa trên bãi trống nhỏ, tự hiểu việc gì sẽ đến. Mẹ ngồi lên người tôi, tay mẹ vuốt ve buồi tôi, làm nó cứng ngắc ngay tức thì. Mẹ cúi xuống, lần đầu tiên hôn lên môi tôi, môi mẹ mềm mại, ấm nóng, hơi thở mẹ phả vào mặt tôi. Tôi giật mình: “Mẹ… sao lại hôn?” Mẹ cười khẽ: “Mẹ xem chiếu phim ở hợp tác xã, thấy người ta hôn nhau, mẹ muốn thử với con…” Tôi sướng run, ôm mẹ, hôn lại mẹ, 2 mẹ con vụng về với nụ hôn đầu, cảm giác lạ lùng mà cháy bỏng, răng đụng vào răng, nhưng vị ngọt ngào làm tôi điên lên.

Mẹ mơn trớn tôi, tay vuốt từ ngực xuống bụng, rồi sờ buồi tôi, tôi rên khe khẽ, tay sờ vú mẹ, bóp mạnh, cảm giác mềm mại làm tôi rạo rực. Mẹ cởi quần, ngồi hẳn lên, để buồi tôi chui vào lồn mẹ, rồi mẹ lắc hông chậm rãi “Bạch… bạch… bạch…” Gió sông thổi qua, cỏ lau xào xạc, tóc mẹ bay lòa xòa dưới ánh trăng bàng bạc, mùi mồ hôi mẹ hòa với mùi cát khô và hương cỏ lau làm tôi mê mẩn. Tôi ngồi dậy, ôm mẹ, hôn lên môi mẹ lần nữa, tay luồn vào áo bóp vú mẹ, rồi xuống eo, ghì chặt mẹ vào người tôi. Mẹ thở gấp: “Sướng lồn quá con ơi…” rồi tăng tốc, hông mẹ đập mạnh xuống háng tôi, “Bạch… bạch… bạch...” tiếng thịt va thịt hòa với tiếng gió sông, vang vọng trong không gian chật hẹp giữa đám cỏ lau.

Tôi sướng đến tê người, tay sờ khắp người mẹ, từ vú xuống mông, vuốt ve từng thớ thịt ấm nóng, rồi lại lên vai mẹ, kéo mẹ sát vào tôi. Mẹ hôn tôi, lưỡi mẹ quấn lấy lưỡi tôi, tôi đáp lại mãnh liệt, cảm giác môi mẹ mềm mại làm tôi muốn tan chảy, dù có lẽ còn có sự vụng về. Tôi nhấp ngược lên, phối hợp với mẹ, mỗi cú nhấp là một lần tôi sướng run, mẹ thì thầm: “Nhanh nữa đi con… sướng lắm… ôi lồn tôi sướng quá…”

Tôi hôn lên cổ mẹ, lên vai mẹ, rồi lại môi mẹ, tay bóp vú mẹ, vuốt eo mẹ, cảm giác mẹ trơn nhẫy, ấm áp làm tôi điên dại. Mẹ rên khe khẽ, ôm chặt tôi, tôi nhấp nhanh hơn, “Bạch… bạch… bạch” cát dưới lưng tôi lún xuống, cỏ lau khẽ đung đưa. Mẹ cứng người bóp mạnh lấy buồi tôi, run bần bật, những vẫn cố gắng lắc eo để buồi tôi đụng sâu trong lồn mẹ. Mẹ rung người đón nhận dòng tinh trùng nóng hổi bắn thẳng vào tử cung, cho đến khi buồi tôi hết giật mẹ mới nằm vật xuống bên cạnh tôi, thở dốc: “Trời ơi, bao lâu nữa tôi mới được sướng như thế này nữa đây” Tôi ôm mẹ, từng thớ cơ cái khớp vẫn còn răng rắc sau cơn sướng, hôn lên trán mẹ, nằm nghe tiếng sóng sông vỗ, lòng vừa sướng vừa trống rỗng.

Hôm sau mẹ về quê, không quên nói với tôi hôm qua có thể an toàn, nếu không thì mẹ vẫn còn thuốc. Tôi vào ký túc xá, sống xa mẹ, quyết chí học tập để còn nuôi mẹ, nuôi em. Ngày nghỉ, tôi xin đi bưng phở ở mấy quán ăn, ngửi cái mùi nước phở ngào ngạt mỗi ngày, thèm nhỏ dãi nhưng quyết để dành từng đồng để trang trải cuộc sống trên này, để mẹ còn nuôi 2 em, dư giả đồng nào tôi gửi về cho mẹ.

Thấm thoát được hơn 1 năm tôi sống xa mẹ ngoài Hà Nội, vài ba tháng tôi mới bắt tàu về được 1 ngày, cũng chẳng có thời gian riêng bên mẹ, chỉ là về đưa thêm cho mẹ ít tiền đặng hỗ trợ thêm cho mẹ và 2 em chút thịt chút cá ngoài tem phiếu. 2 đứa em tôi lúc này cũng lớn, đỡ đần được mẹ nhiều, thi thoảng lắm chúng mới ngủ dưới hầm, không không thì ngủ trên giường cũ của mấy anh em tôi. Mấy hôm tôi về chúng quấn quít đòi ngủ cùng kể đủ thử chuyện và hỏi đủ thử chuyện trên Hà Nội nên cũng ko có lúc nào 2 mẹ con được riêng tư.

Cuối năm đó Mỹ tổ chức chiến tranh phá hoại lần 2, tàn phá Miền Bắc, chúng tôi ở Hà Nội được yêu cầu di tản, tôi về quê với mẹ và các em khi chiến sự đang trở nên ác liệt nhất, Mỹ ném bom Hà Nội. Mẹ yêu cầu 2 em tôi quay lại khu sơ tán để mẹ an tâm tham gia sản xuất hỗ trợ chiến đấu, tôi ở nhà phụ mẹ. 12 ngày đêm Hà Nội chịu mưa bom là 12 đêm, dưới căn hầm nhỏ, những tiếng “Bạch… bạch… bạch…” của hai hạ bộ đụng nhau hòa cùng tiếp nhóp nhép của nước nhờn và tiếng thở hồng hộc của 2 mẹ con lại vang lên.
Ngày nào cũng vô hóng để đọc. Thank tác giả
 
Mình nhớ lúc trước được đọc bên web thiendia cũ, là main chính đi bộ đội lúc 17 tuổi mà ta
 
X
Top