fb68
truyện sex
### Chương 1: Mất đi thứ quý giá nhất



Mẫn Nhi đứng lặng trước tấm gương vỡ trong căn phòng trọ chật chội, ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng tròn treo lơ lửng trên trần hắt lên gương mặt cô. Đôi mắt cô, đen nhánh và sâu thẳm, phản chiếu một câu chuyện mà không ai từng được nghe. Ở tuổi hai mươi hai, Mẫn Nhi mang vẻ đẹp không phấn son, nhưng sắc sảo và đầy sức sống, như một bông hoa dại mọc giữa đồng hoang. Cô vuốt lại mái tóc đen dài, buộc gọn bằng một sợi dây chun cũ, rồi thở dài. Một ngày nữa lại bắt đầu, và với cô, mỗi ngày là một trận chiến để tồn tại.



Căn phòng trọ nằm ở ngoại ô thành phố Thpcm .Bình Dương, nơi những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo đầy rác và tiếng ồn từ xe máy. Tiền thuê phòng ,tiền ăn ,gần hết số lương ít ỏi của cô, nhưng Mẫn Nhi không có lựa chọn nào khác. Thành phố này, với những tòa nhà chọc trời lấp lánh và những con đường rực rỡ ánh đèn, là nơi cô đặt cược cả tương lai của mình. Nhưng trước khi đến đây, cô đã phải đi qua một hành trình dài, đầy cay đắng và mất mát.



Mẫn Nhi lớn lên ở một tỉnh nhỏ, nơi cánh đồng lúa trải dài bất tận và những buổi chiều hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời. Cha cô, ông Thành, là một thợ gỗ nỗi tiếng,người có thể biến những khúc gỗ thô ráp thành những tác phẩm nghệ thuật. Mẹ cô, một người phụ nữ dịu dàng nhưng xấu số ,Nhưng tất cả sụp đổ vào cái ngày định mệnh ấy, khi Mẫn Nhi chỉ mới sáu tuổi.



Cô vẫn nhớ như in. Cô ngồi ở ghế sau của chiếc xe máy , vòng tay ôm chặt eo cha. Ông Thành chạy xe trên con đường nhựa, vừa đi vừa kể chuyện về những vui để làm vui lòng cô.Mẫn Nhi cười khúc khích, tưởng tượng mình là công chúa trong một lâu đài gỗ do cha làm. Nhưng rồi, một tiếng động kinh hoàng vang lên. Chiếc taxi màu bạc lao tới từ phía sau, hất văng cha cô xuống đường. Mẫn Nhi ngã lăn ra vệ đường, đầu óc choáng váng. Một người đàn ông từ chiếc taxi, bước ra ,cô nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông lạnh lùng, sắc nét, với đôi mắt sắc như dao. Do còn nhỏ cô không thể phân biệt được ai đã lái chiếc xe này,nhưng Khuôn mặt ấy khắc sâu vào tâm trí cô, như một vết sẹo không bao giờ lành.



Cha cô qua đời ngay tại chỗ. Từ đó, cuộc sống của Mẫn Nhi rẽ sang một hướng khác. Mẹ cô, vốn đã yếu đuối, không chịu nổi cú sốc mất chồng. Bà lâm bệnh, ngày càng tiều tụy, và qua đời khi Mẫn Nhi vừa tròn mười lăm tuổi. Gia đình sa sút, tài sản tiêu tan, Mẫn Nhi phải nghỉ học để chăm sóc ông bà nội già yếu. Cô làm đủ nghề, từ bán vé số,đến bán hàng rong, nhưng công việc ở quê không đủ để nuôi sống ba miệng ăn. Đến khi ông bà lần lượt qua đời, Mẫn Nhi trở thành một cô gái mồ côi, không còn ai để dựa vào.



Nhưng Mẫn Nhi không gục ngã. Cô học được cách đứng dậy từ những lần vấp ngã, học cách mỉm cười ngay cả khi trái tim tan nát. Cô biết rằng nếu muốn thay đổi số phận, cô phải rời khỏi nơi này. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cám dỗ, là cơ hội duy nhất của cô.



---



Sáng nay, Mẫn Nhi khoác lên người bộ đồng phục của quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, nơi cô làm tập vụ được gần một năm. Bộ váy đen bó sát, cổ chữ V, và tạp dề trắng khiến cô trông giống một nữ phục vụ hơn là một người lau dọn. Quán cà phê nằm ở một con phố sầm uất, với những tấm kính lớn nhìn ra dòng người tấp nập. Bên ngoài, bảng hiệu neon lấp lánh, nhưng bên trong là một thế giới khác ,mờ ảo, đầy bí mật.



Mẫn Nhi đẩy xe dọn dẹp qua hành lang, lau sạch từng bàn, từng góc sàn. Cô làm việc nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt luôn quan sát. Cô nhận ra từ lâu rằng Tum Cà Phê Chồi không chỉ là một quán cà phê bình thường. Ban ngày, nơi đây phục vụ những ly cà phê thơm lừng cho khách văn phòng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ ảo hơn, và những cô gái ăn mặc hở hang xuất hiện, lặng lẽ dẫn khách vào những căn phòng kín đáo phía sau. Mẫn Nhi biết đó là gì , một động mại dâm trá hình, nơi tiền bạc và dục vọng thống trị.



Cô từng tò mò. Một lần, khi dọn dẹp phòng VIP, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa một cô gái tên Linh và một vị khách. Linh cười khúc khích, giọng ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng như đá. Vị khách, một người đàn ông trung niên béo mũm, rút ra xấp tiền dày và đặt lên bàn. Mẫn Nhi đứng ngoài cửa, tay siết chặt cây lau nhà, tim đập thình thịch. Số tiền ấy đủ để cô chữa bệnh cho ông bà nội, đủ để cô thoát khỏi những ngày tháng cơ cực. Nhưng rồi, lời dặn của ông bà vang lên trong đầu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm.” Cô quay đi, cắn răng tiếp tục công việc.



Nhưng sự tò mò không dừng lại. Mẫn Nhi bắt đầu để ý cách các cô gái trong quán cư xử, cách họ dùng ánh mắt, nụ cười, và cả những cái chạm nhẹ để khiến đàn ông say mê. Cô lén xem những đoạn video trên điện thoại cũ, những bộ phim người lớn mà một đồng nghiệp gửi cho cô. Ban đầu, cô thấy xấu hổ, nhưng dần dần, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cô ,không phải kích thích, mà là sự tò mò về sức mạnh của cơ thể và tâm lý đàn ông. Cô nhận ra rằng, trong thế giới này, nhan sắc và sự khéo léo có thể trở thành vũ khí.



Dù vậy, Mẫn Nhi chưa bao giờ vượt qua ranh giới. Cô vẫn là cô gái lau dọn, với đôi tay chai sạn và giấc mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đang thay đổi. Thành phố này, với tất cả sự hào nhoáng và đen tối, đang dạy cô cách sống sót.



---



Hôm nay, quán đông hơn bình thường. Mẫn Nhi bưng khay nước ra bàn số 7, nơi một nhóm khách đang cười nói ầm ĩ. Một người đàn ông trong nhóm, mặc vest xám, nhìn cô chăm chú. “Cô em, cười một cái đi, đừng nghiêm túc thế,” ông ta nói, giọng trơn tru. Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, đặt ly cà phê xuống bàn rồi quay đi. Cô đã quen với những lời trêu ghẹo, nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt. Sáng nay, chủ nhà trọ vừa thông báo tăng tiền thuê, và số tiền cô tiết kiệm được chẳng đủ để trang trải thêm một tháng.



Khi quay lại quầy, Linh , cô gái làm việc ở phòng VIP ,kéo Mẫn Nhi vào một góc. “Này, em nghĩ gì mà mặt mày bí xị thế?” Linh hỏi, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn cô. Linh lớn hơn Mẫn Nhi vài tuổi, với mái tóc nhuộm vàng và đôi môi luôn tô son đỏ. Cô ta là người kiếm tiền giỏi nhất ở quán, và cũng là người duy nhất từng nói chuyện tử tế với Mẫn Nhi.



“Chị Linh, em… chỉ là mệt thôi,” Mẫn Nhi đáp, tránh ánh mắt của Linh. Cô không muốn kể về chuyện tiền bạc, về những đêm mất ngủ vì lo lắng.



Linh nhếch môi, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Mệt? Hay là em đang nghĩ đến chuyện đổi đời? Nghe chị này, với nhan sắc của em, làm tập vụ thế này uổng lắm. Chỉ cần em gật đầu, chị giới thiệu em vào phòng VIP. Một đêm thôi, đủ để em trả tiền trọ cả năm.”



Mẫn Nhi lắc đầu, giọng kiên quyết. “Em không làm được đâu, chị. Em… em không muốn.”



Linh bật cười, vỗ vai cô. “Cô bé ngốc. Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu. Nhưng thôi, tùy em. Khi nào đổi ý, tìm chị.”



Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lại công việc, nhưng lời của Linh cứ vang vọng trong đầu. Cô biết Linh nói đúng một phần. Thành phố này không dành cho những người yếu đuối. Nhưng cô cũng biết, nếu cô từ bỏ nguyên tắc của mình, cô sẽ không còn là Mẫn Nhi nữa.



---



Cuối ca làm, Mẫn Nhi ngồi ở góc quán, kiểm tra lại số tiền boa ít ỏi. Cô lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nửa miếng ngọc bội ,di vật duy nhất mẹ cô để lại. Miếng ngọc có hình hoa sen, được chạm khắc tinh xảo, nhưng chỉ còn một nửa. Mẹ từng nói đó là món quà từ “một người quan trọng”, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Mẫn Nhi vuốt ve miếng ngọc, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả.



Cô nghĩ về cha, về khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy. Cô không biết tên ông ta, nhưng khuôn mặt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh của cô. Cô thề rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra ông ta và bắt ông ta trả giá. Không chỉ vì cái chết của cha, mà vì tất cả những gì cô đã mất,mẹ, gia đình, tuổi thơ, và cả những giấc mơ từng có.



Mẫn Nhi đứng dậy, cất miếng ngọc vào túi. Cô nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài, nơi ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. “Mình sẽ làm được,” cô tự nhủ. “Mình sẽ tìm ra kẻ đó, và mình sẽ đổi đời.”



Cô không biết rằng, định mệnh đang chờ cô ở phía trước. Một công việc mới, một cuộc gặp gỡ bất ngờ, và một bí mật kinh hoàng sẽ thay đổi tất cả. Con đường trả thù mà cô sắp bước vào không chỉ dẫn cô đến kẻ thù, mà còn đưa cô đối mặt với sự thật về chính mình.
 
### Chương 2: Bước chân đầu tiên



Mẫn Nhi đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét của căn phòng trọ ờ Bình Dương, chiếc vali cũ kỹ nằm lăn lóc bên chân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu và chiếc quần jeans sờn gấu, nhưng ánh mắt cô sáng rực, như thể cả thế giới đang chờ cô chinh phục. Hôm nay là ngày cô rời khỏi khu ổ chuột này, rời khỏi quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, và rời khỏi những ngày tháng chỉ biết cúi đầu lau dọn. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cơ hội, đang vẫy gọi cô.



Quyết định này không đến dễ dàng. Đêm qua, Mẫn Nhi gần như thức trắng, nằm trên chiếc giường kêu cọt kẹt, nghĩ về tương lai. Lời của Linh, cô gái làm việc ở phòng VIP, cứ vang vọng trong đầu cô: “Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu.” Mẫn Nhi biết Linh nói đúng. Cô đã thấy những cô gái như Linh, từ những người bình thường trở thành kẻ kiếm tiền bằng nhan sắc và sự khéo léo. Nhưng cô cũng biết, nếu cô bước qua ranh giới đó, cô sẽ mất đi thứ gì đó quý giá hơn cả tiền bạc ,lòng tự trọng mà ông bà nội đã dạy cô.



Tuy nhiên, cô không thể tiếp tục sống như thế này. Tiền lương tập vụ chỉ đủ trả tiền trọ và mua ít thực phẩm, không đủ để cô mơ về một cuộc sống tốt hơn. Cô muốn tìm kẻ đã giết cha cô, muốn khiến hắn trả giá, và trên hết, cô muốn chứng minh rằng cô không phải là một cô gái làng quê yếu đuối. Thành phố này, dù tàn nhẫn, là nơi duy nhất cô có thể thực hiện giấc mơ ấy.



Mẫn Nhi hít một hơi thật sâu, kéo vali ra khỏi con hẻm. Chủ nhà trọ, một người đàn bà bà gầy gò với ánh mắt sắc như dao, nhìn cô từ xa. “Đi đâu đấy, con bé? Lại định trốn nợ tiền trọ hả?” bà ta càu nhàu.



Mẫn Nhi dừng lại, lấy từ túi áo ra một xấp tiền nhàu nhĩ ,đây toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được trong tháng qua. “Con trả đủ rồi, Cô.Con đi tìm việc mới.”



Bà nhướn mày, đếm tiền cẩn thận rồi nhếch môi. “Việc mới? Con bé như mày thì làm được gì ở cái thành phố này? Đừng ảo tưởng, rồi lại quay về đây thôi.”



Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lưng, bước ra con đường lớn. Lời của mụ già như một nhát dao, nhưng cô đã quen với những lời cay nghiệt. Từ khi cha mẹ qua đời, cô học được cách để những lời nói ấy trôi qua như gió. Điều quan trọng là cô biết mình muốn gì, và cô sẽ không dừng lại.



---



Trung tâm thành phố cách khu ổ chuột của Mẫn Nhi hơn một giờ đi xe buýt. Cô ngồi ở ghế cuối, nhìn qua cửa sổ mờ đục. Những tòa nhà chọc trời mọc lên như những gã khổng lồ, ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. Người ta đi lại tấp nập, ai cũng có vẻ vội vã, như thể thời gian là thứ xa xỉ mà họ không thể để lãng phí. Mẫn Nhi siết chặt tay, cảm giác mình nhỏ bé giữa dòng người ấy. Nhưng cô không sợ. Cô đã mất tất cả, và khi không còn gì để mất, con người ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.



Cô xuống xe ở một khu phố sầm uất, nơi những cửa hàng thời trang, quán ăn, và văn phòng cao cấp san sát nhau. Trước khi rời quán cà phê, Linh đã cho cô một gợi ý: “Nếu muốn đổi đời, tìm việc ở khu trung tâm. Ở đó, người ta trả lương cao hơn, nhưng cũng đòi hỏi nhiều hơn. Với nhan sắc của mày, làm nhân viên bán hàng là hợp nhất.” Mẫn Nhi không thích cách Linh nói, như thể nhan sắc là thứ duy nhất cô có. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng, trong thế giới này, vẻ ngoài là một lợi thế.



Mẫn Nhi bước vào một trung tâm thương mại lớn, nơi những tấm biển quảng cáo khổng lồ treo khắp nơi. Cô dừng lại trước một cửa hàng nội thất sang trọng, với tấm biển ghi Lê Đức Yên .Nội thất cao cấp. Cửa kính sáng loáng phản chiếu hình ảnh cô, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình như một người lạ không còn là cô gái làng quê với đôi tay chai sạn, mà là một người sẵn sàng bước vào thế giới mới.Phía trước cửa hàng "Tuyển nhân viên "



Cô đẩy cửa bước vào. Bên trong, không gian rộng rãi được bài trí tinh tế, với những bộ bàn ghế gỗ chạm khắc cầu kỳ, những chiếc đèn chùm lấp lánh, và mùi gỗ thơm thoang thoảng. Một cô gái mặc đồng phục xanh , đeo bảng tên “Nhân viên bán hàng”, tiến đến gần. “Chào chị, chị muốn xem sản phẩm nào ạ?” cô ta hỏi, giọng chuyên nghiệp nhưng thoáng chút dò xét.



Mẫn Nhi mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự tin. “Tôi không mua hàng. Tôi… muốn xin việc. Cửa hàng có đang tuyển người không?”



Cô gái nhướn mày, nhìn Mẫn Nhi từ đầu đến chân. “Chị đợi một chút, để tôi gọi quản lý.”



Mẫn Nhi đứng chờ, cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng. Cô không có bằng, cô tự nhắc mình phải tự tin. Cô đã từng đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ, những lời chế giễu, và cả những lần bị từ chối. Một công việc mới không thể khó hơn những gì cô đã trải qua.



Một người phụ nữ trung niên, mặc váy công sở ôm sát, bước ra từ phía sau quầy. Bà ta có khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt to tròn,. “Cô là ai? Muốn xin việc gì?” bà ta hỏi, giọng lạnh lùng.



Mẫn Nhi hít một hơi, giữ giọng bình tĩnh. “Chào chị, em tên là Mẫn Nhi. Em muốn xin làm nhân viên bán hàng. Em có kinh nghiệm làm việc ở quán cà phê, em học hỏi nhanh và chịu khó.”



Người phụ nữ tên Minh, theo bảng tên khoanh tay, nhìn cô như thể đang đánh giá một món hàng. “Kinh nghiệm quán cà phê? Cô nghĩ bán nội thất cao cấp giống như bưng cà phê sao? Cô có biết những sản phẩm ở đây giá bao nhiêu không?”



Mẫn Nhi không nao núng. “Em biết công việc này không dễ, nhưng em sẵn sàng học. Em chỉ cần một cơ hội.”



Bà Minh nhếch môi, rõ ràng không ấn tượng. “Cô có bằng cấp gì? Tiếng Anh thế nào?”



Mẫn Nhi cắn môi. Cô biết đây là điểm yếu của mình. “Em… chỉ học hết lớp chín. Nhưng em nói được tiếng Anh cơ bản, đủ để giao tiếp với khách nước ngoài.”



Bà Minh bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. “Cô bé, đây không phải chỗ cho những người bỏ học. Cô nghĩ mình đủ sức làm việc ở Lê Đức Yên, tập đoàn nội thất lớn nhất thành phố này sao?”



Mẫn Nhi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô muốn hét vào mặt bà ta, muốn nói rằng cô đã sống sót qua những ngày tháng mà bà ta không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cô kìm lại. Cô cần công việc này, cần tiền, cần có tiền,vì nó là bước đầu tiên để cô tiến gần hơn đến mục tiêu của mình tìm ra kẻ đã giết cha cô.



“Chị Minh, cho em một tuần thử việc,” cô nói, giọng kiên định. “Nếu em không làm được, chị đuổi em cũng được. Em không xin xỏ, em chỉ muốn chứng minh.”



Bà Minh nhìn cô, lần này ánh mắt có chút thay đổi ,không phải sự đồng cảm, mà là sự tò mò. “ Được rồi, tôi cho cô ba ngày. Mai bắt đầu. Nhưng tôi cảnh cáo, một sai lầm thôi, cô bay ra đường ngay.”



Mẫn Nhi gật đầu, cố giấu nụ cười. “Cảm ơn chị. Em sẽ không làm chị thất vọng.”



---



Đêm đó, Mẫn Nhi nằm trên chiếc giường mới trong căn phòng trọ nhỏ ở khu trung tâm. Phòng này đắt hơn, nhưng gần nơi làm việc, và cô không muốn mất thời gian di chuyển. Cô lấy ra nửa miếng ngọc bội từ chiếc hộp cũ, vuốt ve nó dưới ánh đèn. Miếng ngọc lấp lánh, như thể đang kể một câu chuyện mà cô chưa bao giờ hiểu hết.



Cô nghĩ về cửa hàng Lê Đức Yên, về người quản lý tên Minh, và về những thử thách đang chờ đợi. Cô biết công việc này sẽ không dễ. Cô sẽ phải học cách nói chuyện với những khách hàng giàu có, học cách bán những món đồ mà cô không bao giờ dám mơ tới. Nhưng cô không sợ. Cô đã mất tất cả, và giờ đây, cô chỉ có một mục tiêu: trả thù.



Khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy hiện lên trong tâm trí cô. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô thề sẽ tìm ra hắn, dù phải mất cả đời.



Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Ngày mai, cô sẽ bước vào một thế giới mới, và cô sẽ không để bất kỳ ai coi thường mình nữa.
 
cảnh báo nam vương 2025 truyện sex javhd
123b
ee88
anime sex
cliphot
Back
Top