fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f
### Chương 1: Mất đi thứ quý giá nhất



Mẫn Nhi đứng lặng trước tấm gương vỡ trong căn phòng trọ chật chội, ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng tròn treo lơ lửng trên trần hắt lên gương mặt cô. Đôi mắt cô, đen nhánh và sâu thẳm, phản chiếu một câu chuyện mà không ai từng được nghe. Ở tuổi hai mươi hai, Mẫn Nhi mang vẻ đẹp không phấn son, nhưng sắc sảo và đầy sức sống, như một bông hoa dại mọc giữa đồng hoang. Cô vuốt lại mái tóc đen dài, buộc gọn bằng một sợi dây chun cũ, rồi thở dài. Một ngày nữa lại bắt đầu, và với cô, mỗi ngày là một trận chiến để tồn tại.



Căn phòng trọ nằm ở ngoại ô thành phố Thpcm .Bình Dương, nơi những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo đầy rác và tiếng ồn từ xe máy. Tiền thuê phòng ,tiền ăn ,gần hết số lương ít ỏi của cô, nhưng Mẫn Nhi không có lựa chọn nào khác. Thành phố này, với những tòa nhà chọc trời lấp lánh và những con đường rực rỡ ánh đèn, là nơi cô đặt cược cả tương lai của mình. Nhưng trước khi đến đây, cô đã phải đi qua một hành trình dài, đầy cay đắng và mất mát.



Mẫn Nhi lớn lên ở một tỉnh nhỏ, nơi cánh đồng lúa trải dài bất tận và những buổi chiều hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời. Cha cô, ông Thành, là một thợ gỗ nỗi tiếng,người có thể biến những khúc gỗ thô ráp thành những tác phẩm nghệ thuật. Mẹ cô, một người phụ nữ dịu dàng nhưng xấu số ,Nhưng tất cả sụp đổ vào cái ngày định mệnh ấy, khi Mẫn Nhi chỉ mới sáu tuổi.



Cô vẫn nhớ như in. Cô ngồi ở ghế sau của chiếc xe máy , vòng tay ôm chặt eo cha. Ông Thành chạy xe trên con đường nhựa, vừa đi vừa kể chuyện về những vui để làm vui lòng cô.Mẫn Nhi cười khúc khích, tưởng tượng mình là công chúa trong một lâu đài gỗ do cha làm. Nhưng rồi, một tiếng động kinh hoàng vang lên. Chiếc taxi màu bạc lao tới từ phía sau, hất văng cha cô xuống đường. Mẫn Nhi ngã lăn ra vệ đường, đầu óc choáng váng. Một người đàn ông từ chiếc taxi, bước ra ,cô nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông lạnh lùng, sắc nét, với đôi mắt sắc như dao. Do còn nhỏ cô không thể phân biệt được ai đã lái chiếc xe này,nhưng Khuôn mặt ấy khắc sâu vào tâm trí cô, như một vết sẹo không bao giờ lành.



Cha cô qua đời ngay tại chỗ. Từ đó, cuộc sống của Mẫn Nhi rẽ sang một hướng khác. Mẹ cô, vốn đã yếu đuối, không chịu nổi cú sốc mất chồng. Bà lâm bệnh, ngày càng tiều tụy, và qua đời khi Mẫn Nhi vừa tròn mười lăm tuổi. Gia đình sa sút, tài sản tiêu tan, Mẫn Nhi phải nghỉ học để chăm sóc ông bà nội già yếu. Cô làm đủ nghề, từ bán vé số,đến bán hàng rong, nhưng công việc ở quê không đủ để nuôi sống ba miệng ăn. Đến khi ông bà lần lượt qua đời, Mẫn Nhi trở thành một cô gái mồ côi, không còn ai để dựa vào.



Nhưng Mẫn Nhi không gục ngã. Cô học được cách đứng dậy từ những lần vấp ngã, học cách mỉm cười ngay cả khi trái tim tan nát. Cô biết rằng nếu muốn thay đổi số phận, cô phải rời khỏi nơi này. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cám dỗ, là cơ hội duy nhất của cô.



---



Sáng nay, Mẫn Nhi khoác lên người bộ đồng phục của quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, nơi cô làm tập vụ được gần một năm. Bộ váy đen bó sát, cổ chữ V, và tạp dề trắng khiến cô trông giống một nữ phục vụ hơn là một người lau dọn. Quán cà phê nằm ở một con phố sầm uất, với những tấm kính lớn nhìn ra dòng người tấp nập. Bên ngoài, bảng hiệu neon lấp lánh, nhưng bên trong là một thế giới khác ,mờ ảo, đầy bí mật.



Mẫn Nhi đẩy xe dọn dẹp qua hành lang, lau sạch từng bàn, từng góc sàn. Cô làm việc nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt luôn quan sát. Cô nhận ra từ lâu rằng Tum Cà Phê Chồi không chỉ là một quán cà phê bình thường. Ban ngày, nơi đây phục vụ những ly cà phê thơm lừng cho khách văn phòng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ ảo hơn, và những cô gái ăn mặc hở hang xuất hiện, lặng lẽ dẫn khách vào những căn phòng kín đáo phía sau. Mẫn Nhi biết đó là gì , một động mại dâm trá hình, nơi tiền bạc và dục vọng thống trị.



Cô từng tò mò. Một lần, khi dọn dẹp phòng VIP, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa một cô gái tên Linh và một vị khách. Linh cười khúc khích, giọng ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng như đá. Vị khách, một người đàn ông trung niên béo mũm, rút ra xấp tiền dày và đặt lên bàn. Mẫn Nhi đứng ngoài cửa, tay siết chặt cây lau nhà, tim đập thình thịch. Số tiền ấy đủ để cô chữa bệnh cho ông bà nội, đủ để cô thoát khỏi những ngày tháng cơ cực. Nhưng rồi, lời dặn của ông bà vang lên trong đầu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm.” Cô quay đi, cắn răng tiếp tục công việc.



Nhưng sự tò mò không dừng lại. Mẫn Nhi bắt đầu để ý cách các cô gái trong quán cư xử, cách họ dùng ánh mắt, nụ cười, và cả những cái chạm nhẹ để khiến đàn ông say mê. Cô lén xem những đoạn video trên điện thoại cũ, những bộ phim người lớn mà một đồng nghiệp gửi cho cô. Ban đầu, cô thấy xấu hổ, nhưng dần dần, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cô ,không phải kích thích, mà là sự tò mò về sức mạnh của cơ thể và tâm lý đàn ông. Cô nhận ra rằng, trong thế giới này, nhan sắc và sự khéo léo có thể trở thành vũ khí.



Dù vậy, Mẫn Nhi chưa bao giờ vượt qua ranh giới. Cô vẫn là cô gái lau dọn, với đôi tay chai sạn và giấc mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đang thay đổi. Thành phố này, với tất cả sự hào nhoáng và đen tối, đang dạy cô cách sống sót.



---



Hôm nay, quán đông hơn bình thường. Mẫn Nhi bưng khay nước ra bàn số 7, nơi một nhóm khách đang cười nói ầm ĩ. Một người đàn ông trong nhóm, mặc vest xám, nhìn cô chăm chú. “Cô em, cười một cái đi, đừng nghiêm túc thế,” ông ta nói, giọng trơn tru. Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, đặt ly cà phê xuống bàn rồi quay đi. Cô đã quen với những lời trêu ghẹo, nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt. Sáng nay, chủ nhà trọ vừa thông báo tăng tiền thuê, và số tiền cô tiết kiệm được chẳng đủ để trang trải thêm một tháng.



Khi quay lại quầy, Linh , cô gái làm việc ở phòng VIP ,kéo Mẫn Nhi vào một góc. “Này, em nghĩ gì mà mặt mày bí xị thế?” Linh hỏi, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn cô. Linh lớn hơn Mẫn Nhi vài tuổi, với mái tóc nhuộm vàng và đôi môi luôn tô son đỏ. Cô ta là người kiếm tiền giỏi nhất ở quán, và cũng là người duy nhất từng nói chuyện tử tế với Mẫn Nhi.



“Chị Linh, em… chỉ là mệt thôi,” Mẫn Nhi đáp, tránh ánh mắt của Linh. Cô không muốn kể về chuyện tiền bạc, về những đêm mất ngủ vì lo lắng.



Linh nhếch môi, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Mệt? Hay là em đang nghĩ đến chuyện đổi đời? Nghe chị này, với nhan sắc của em, làm tập vụ thế này uổng lắm. Chỉ cần em gật đầu, chị giới thiệu em vào phòng VIP. Một đêm thôi, đủ để em trả tiền trọ cả năm.”



Mẫn Nhi lắc đầu, giọng kiên quyết. “Em không làm được đâu, chị. Em… em không muốn.”



Linh bật cười, vỗ vai cô. “Cô bé ngốc. Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu. Nhưng thôi, tùy em. Khi nào đổi ý, tìm chị.”



Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lại công việc, nhưng lời của Linh cứ vang vọng trong đầu. Cô biết Linh nói đúng một phần. Thành phố này không dành cho những người yếu đuối. Nhưng cô cũng biết, nếu cô từ bỏ nguyên tắc của mình, cô sẽ không còn là Mẫn Nhi nữa.



---



Cuối ca làm, Mẫn Nhi ngồi ở góc quán, kiểm tra lại số tiền boa ít ỏi. Cô lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nửa miếng ngọc bội ,di vật duy nhất mẹ cô để lại. Miếng ngọc có hình hoa sen, được chạm khắc tinh xảo, nhưng chỉ còn một nửa. Mẹ từng nói đó là món quà từ “một người quan trọng”, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Mẫn Nhi vuốt ve miếng ngọc, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả.



Cô nghĩ về cha, về khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy. Cô không biết tên ông ta, nhưng khuôn mặt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh của cô. Cô thề rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra ông ta và bắt ông ta trả giá. Không chỉ vì cái chết của cha, mà vì tất cả những gì cô đã mất,mẹ, gia đình, tuổi thơ, và cả những giấc mơ từng có.



Mẫn Nhi đứng dậy, cất miếng ngọc vào túi. Cô nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài, nơi ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. “Mình sẽ làm được,” cô tự nhủ. “Mình sẽ tìm ra kẻ đó, và mình sẽ đổi đời.”



Cô không biết rằng, định mệnh đang chờ cô ở phía trước. Một công việc mới, một cuộc gặp gỡ bất ngờ, và một bí mật kinh hoàng sẽ thay đổi tất cả. Con đường trả thù mà cô sắp bước vào không chỉ dẫn cô đến kẻ thù, mà còn đưa cô đối mặt với sự thật về chính mình.
 
Nhất niệm sân tâm khởi, bát vạn chướng nghiệp khai.
Tà niệm Lê Đức nổi lên để mở cánh cửa nghiệp chướng đời mình.
Hóng...
 
Trùi, show mãnh thú lên xem như thế náo, gầm rú xé xác cái lồn xinh ướt đẫm của Nhi chứ bác, có hình ảnh minh họa nó mới hứng chứ, chữ không nó không thú vị =))).
Nhanh địt Nhi đi bác, làm một trận ra trò nào!!!
 
### Chương 13: Không kiềm được



Văn phòng chủ tịch tại trụ sở tập đoàn Lê Đức Yên. Bức tường kính lớn phía sau ông nhìn ra thành phố, nơi những tòa cao ốc, chỉ còn tiếng điều hòa khe khẽ,nhưng tâm trí ông không thể tập trung vào công việc. Sự ghen tị và dục vọng dành cho Mẫn Nhi con dâu của ông, người đang ở tuần trăng mật với con trai ông,ham muốn đang thiêu đốt ông từ bên trong, như một ngọn lửa không thể dập tắt.



Lê Đức, ở tuổi gần năm mươi,ông vẫn là một người đàn ông phong độ, với khuôn mặt góc cạnh, mái tóc đen chỉ điểm vài sợi bạc, và cơ thể săn chắc nhờ chế độ tập luyện đều đặn. Ông đã xây dựng tập đoàn Lê Đức Yên từ hai bàn tay trắng, trở thành một trong những doanh nhân quyền lực nhất thành phố. Nhưng giờ đây, quyền lực và tiền bạc không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng ông. Hình ảnh Mẫn Nhi với đôi mắt đen hớp hồn, cơ thể quyến rũ trong bộ váy cưới cứ ám ảnh ông, không ngừng hiện lên trong tâm trí, khiến ông không thể làm việc hay nghỉ ngơi.



Ông ngồi trên ghế da nhập khẩu, mặc bộ vest xám đậm may đo, tay cầm cây bút máy đắt tiền, nhưng không thể viết nổi một chữ. Mỗi lần nhắm mắt, ông lại thấy Mẫn Nhi trong ngày cưới, với lớp lụa trắng ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon nhỏ và những đường cong hoàn hảo. Nhưng hình ảnh ấy nhanh chóng chuyển thành một ảo tưởng dâm dục hơn: Mẫn Nhi, không một mảnh vải che thân, đứng trước ông, đôi môi hồng hé mở, ánh mắt chất chứa dục vọng, cơ thể trần trụi dưới ánh đèn. Ông cảm thấy dương vật của mình như muốn nổ tung, bắt đầu cương cứng, nằm dài một bên bắp đùi, căng tức trong chiếc quần tây đắt tiền.



Không thể chịu nổi nữa, Lê Đức cởi phăng thắt lưng, kéo khóa quần tây, và để nó trượt xuống sàn đá lạnh. Bên trong, ông mặc một chiếc quần lót boxer ngoại cỡ, loại cao cấp được thiết kế riêng cho những người đàn ông có dương vật lớn. Chiếc quần lót màu đen, làm từ lụa mềm mại, ôm sát cơ thể ông, nhưng vẫn không thể che giấu kích thước khổng lồ của dương vật, giờ đây đã cương cứng hoàn toàn, tạo thành một đường gồ ghề dưới lớp vải. Ông kéo quần lót xuống, để dương vật bật ra, dựng đứng trong không khí, với những đường gân nổi rõ và đầu khấc đỏ sẫm, chất lỏng rỉ ra từ đỉnh báo hiệu cho một cơn nứng kinh khủng.



Lê Đức thở hổn hển, tay phải từ từ nắm lấy dương vật, cảm nhận độ nóng và sức nặng của nó. Ông bắt đầu vuốt ve, chậm rãi, từ gốc đến đỉnh, ngón tay lướt qua từng đường gân, như thể đang nâng niu một thứ gì đó quý giá của mình. Mỗi lần tay ông di chuyển, ông lại tưởng tượng đó là tay của Mẫn Nhi, với những ngón tay thon dài, mềm mại, đang mơn trớn ông. Ông nhắm mắt, hình dung cô quỳ trước ông, đôi môi hồng áp vào đầu khấc, lưỡi cô liếm nhẹ, ánh mắt đen nhìn lên đầy mời gọi. “Mẫn Nhi…” ông thì thầm, giọng, đầy khao khát.



Ông tăng nhịp độ, tay vuốt nhanh hơn, siết chặt hơn, trong khi tay trái ông lần xuống, xoa nắn hai tinh hoàn căng mọng, như muốn giải phóng mọi áp lực dồn nén. Ông tưởng tượng Mẫn Nhi cưỡi lên ông, cơ thể cô nhún nhảy, ngực cô rung lên theo từng nhịp, và tiếng rên của cô vang vọng trong văn phòng tĩnh lặng. “Mẫn Nhi… ơi, Mẫn Nhi…” ông gọi tên cô, giọng càng lúc càng to, như thể cô thực sự ở đó, đang đưa ông lên đỉnh. Ông hình dung cô ngồi trên bàn làm việc, hai chân dang rộng, cơ thể trần trụi, mời gọi ông tiến vào, và ông đẩy mạnh, khiến cô rên rỉ vì khoái cảm.



Cơn khoái cảm dâng trào, và Lê Đức không thể kìm chế. Ông vuốt mạnh, cơ thể run lên, và tinh trùng bắn ra, đặc quánh và nhiều, phun xa đến tận mép bàn gỗ, để lại những vệt trắng trên sàn đá cẩm thạch. Ông thở hổn hển, ngả người ra ghế, dương vật vẫn cương cứng, lấp lánh vì tinh dịch. Nhưng thay vì cảm thấy thỏa mãn, ông chỉ thấy tội lỗi pha chút ham muốn. Hành động vừa rồi, dù mãnh liệt, không thể lấp đầy khao khát thực sự của ông. Ông muốn Mẫn Nhi, không phải một ảo tưởng, không phải bàn tay của chính mình.



Ông đứng dậy, lấy khăn giấy từ ngăn kéo để lau sạch cơ thể và sàn nhà, rồi mặc lại quần tây, chỉnh trang vest như chưa có gì xảy ra. Nhưng tâm trí ông vẫn rối loạn. Ông tự trách mình, tự hỏi tại sao ông lại để dục vọng kiểm soát đến vậy. Ông là cha của Lê Tú, là cha chồng của Mẫn Nhi, nhưng ông không thể ngăn mình mơ về cô, khao khát cô, muốn chiếm đoạt cô. Ông không biết rằng, ở hòn đảo xa xôi, Mẫn Nhi đang thất vọng vì sự kém cỏi của Lê Tú trong chuyện chăn gối. Nếu biết điều đó, có lẽ ông sẽ không chỉ dừng lại ở thủ dâm. Có lẽ ông sẽ tìm cách tiếp cận cô, tận dụng sự thất vọng của cô để kéo cô về phía mình, dù phải đánh đổi tất cả.

Trong căn biệt thự sang trọng của mình, Lê Đức ngồi một mình trong phòng ngủ rộng lớn, nơi ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên giường phủ chăn lụa trắng. Đêm đã khuya, thành phố bên ngoài đã chìm vào trong bóng tối, chỉ còn những ánh đèn neon lấp lánh như những lời thì thầm cám dỗ. Ông vừa kết thúc một ngày làm việc dài tại tập đoàn Lê Đức Yên, nhưng tâm trí ông không thể nghỉ ngơi. Sự ghen tị và dục vọng dành cho Mẫn Nhi ,con dâu của ông, người đang ở tuần trăng mật với con trai ông,vẫn bám riết lấy ông, như một con thú hoang không ngừng gầm gừ.



Nhưng giờ đây, ông không quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Ông chỉ muốn xua tan hình ảnh Mẫn Nhi trong tâm trí, hoặc ít nhất, thỏa mãn cơn khát cháy bỏng mà cô đã khơi dậy. Ông ngồi trên ghế bành da đặt cạnh cửa kính, mặc bộ vest xám đậm, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể khiến ông không thể ngồi yên.(đi làm về không chịu thay đồ mà còn mơ mộng viễn vông)



Ông nhắm mắt, và ngay lập tức, hình ảnh Mẫn Nhi hiện lên cô trong bộ váy cưới lộng lẫy, với lớp lụa trắng ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon nhỏ và những đường cong hoàn hảo. Nhưng hình ảnh ấy nhanh chóng chuyển thành một ảo tưởng dâm dục hơn: Mẫn Nhi, không một mảnh vải che thân, đứng trước ông, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông đầy mời gọi, cơ thể trần trụi lấp lánh dưới ánh đèn. Ông cảm thấy dương vật của mình, bắt đầu cương cứng,dài khoảng 23cm và to như cổ tay của một đứa trẻ, lần trước đã ở công ty bây giờ thì lại ở nhà.



Không thể chịu nổi nữa, Lê Đức cởi phăng thắt lưng, kéo khóa quần tây, và để nó trượt xuống sàn.

Lê Đức thở hổn hển, tay phải chụp lấy dương vật, cảm nhận độ cứng của nó. Ông bắt đầu, đi chuyển từ gốc đến đỉnh, bàn tay bóp chặt thân dương vật, như thể đang đang bóp chết sự ham muốn chết tiệt này, một thứ gì đó quý giá mà ông mơ ước nhưng không dám làm. Mỗi lần tay ông di chuyển, ông lại tưởng tượng đó là tay của Mẫn Nhi, với những ngón tay thon dài, mềm mại, đang mơn trớn ông. Ông nhắm mắt, hình dung cô quỳ trước đưa mông về phía ông, đôi môi hồng âm đạo hé mở, nhiễu những giọt dâm thủy đặc sánh “Mẫn Nhi…” ông thì thầm, giọng khàn khàn, đầy khao khát.



Ông tăng nhịp độ, tay vuốt nhanh hơn, siết chặt hơn, “Mẫn Nhi… ôi, Mẫn Nhi…” ông gọi tên cô, giọng càng lúc càng to.



Cơn khoái cảm dâng trào, và Lê Đức không thể kìm chế. Ông vuốt mạnh, cơ thể run lên, và tinh trùng bắn ra, đặc quánh và nhiều, phun xa đến tận mép giường, để lại những vệt trắng trên sàn gỗ bóng loáng. Ông thở hổn hển, ngả người ra ghế,dù đây là lần hai nhưng số lượng tinh trùng vẫn bắn ra rất nhiều,đủ để thấy khả năng tình dục của ông mạnh như thế nào.



Ông đứng dậy, lau sạch cơ thể bằng khăn lụa, và mặc lại quần tây, nhưng tâm trí ông vẫn rối loạn. Ông tự trách mình.



---



Vài ngày sau, tuần trăng mật của Mẫn Nhi và Lê Tú kết thúc. Họ trở về thành phố, mang theo những tấm ảnh đẹp nhưng không thể che giấu sự thất vọng trong lòng Mẫn Nhi. Cô đã hy vọng tuần trăng mật sẽ mang đến những khoảnh khắc lãng mạn và đam mê, nhưng Lê Tú, với sự cuồng công việc và sự kém cỏi trong chuyện chăn gối, chỉ để lại cho cô một khoảng trống ngày càng lớn. Cô quyết định không nói gì với anh, tin rằng thời gian sẽ giúp anh cải thiện, nhưng cô cũng biết rằng cô không thể sống mãi trong sự thất vọng.



Hôm đó, Mẫn Nhi và Lê Tú đến biệt thự của Lê Đức để chào hỏi và tặng quà từ chuyến đi. Mẫn Nhi mặc một chiếc váy xanh nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon nhỏ và những đường cong quyến rũ. Mái tóc đen dài được buột gọn gàng, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn hớp hồn, khiến cô trông vừa dịu dàng vừa gợi cảm. Cô cầm một hộp quà nhỏ, và mỉm cười khi bước vào phòng khách.



Lê Đức đang ngồi trên sofa, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ánh mắt sáng lên khi thấy Mẫn Nhi. Ông đứng dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim ông đập mạnh. Nhìn con dâu trước mặt, với nhan sắc và sức hút khó cưỡng, ông không thể không nhớ đến những tưởng tượng dâm dục vài ngày trước. Ông muốn chạm vào cô, muốn kéo cô vào lòng, nhưng ông biết mình không thể. Ông chỉ có thể đứng đó, mỉm cười gượng gạo, giấu đi dục vọng cháy bỏng trong lòng.



“Dạ !Chào Ba,” Mẫn Nhi nói, giọng nhẹ nhàng. “Tụi con vừa về, có mua quà cho ba đây ạ.” Cô đưa hộp quà, ánh mắt vô tư, không biết rằng cô đang là trung tâm của những khao khát tăm tối trong lòng ông.



Lê Đức nhận hộp quà, ngón tay vô tình chạm vào tay cô, và ông cảm thấy một luồng điện chạy qua người. “Cảm ơn hai đứa, Mẫn Nhi,” ông nói, giọng hơi run. “Chuyến đi thế nào? Hai đứa vui chứ?”



Lê Tú, đứng bên cạnh, cười rạng rỡ. “Vui lắm, cha. Đảo đẹp, đồ ăn ngon, mà Mẫn Nhi chụp ảnh đẹp cực kỳ. Con gửi cha xem sau nhé.”



Mẫn Nhi mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng buồn.Cô nghĩ về tuần trăng mật, về những đêm thất vọng, và tự nhủ phải mạnh mẽ. Cô không nhận ra ánh mắt của Lê Đức, đã thu hết ánh mắt thoáng buồn của cô,với một người từng trải ông đã nhận ra cô không được vui khi nhắc đến tuần trăng mật.Ông thầm nghĩ có chuyện gì sao?.suy nghĩ như thế nhưng ông không quên lướt ánh mắt qua cơ thể cô, ở đường cong ngực, rồi dừng lại ở vòng eo,như thể muốn nuốt chửng cô. Ông siết chặt hộp quà, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông, cơn khát khao lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.



Họ trò chuyện một lúc, về chuyến đi, về công việc, nhưng Lê Đức hầu như không nghe. Ông chỉ nhìn Mẫn Nhi, tưởng tượng cô trong những ảo tưởng dâm dục của mình, và cảm thấy bất lực vì không thể chạm vào cô, không thể làm gì ngoài việc giả vờ là một người cha chồng mẫu mực. Khi cô và Lê Tú rời đi, ông đứng một mình trong phòng khách, tay vẫn nắm chặt hộp quà, ánh mắt tối sầm. Ông biết mình đang đi trên một con đường nguy hiểm, nhưng ông không thể dừng lại. Ông muốn Mẫn Nhi, và ông sẽ tìm cách để có cô, dù phải trả giá bằng gì.
 
Giờ để ông Tư bớt áy náy là cho ổng địt tung lồn Nhi, vừa giúp ông Tư bớt áy náy vừa giúp Nhi được giải tỏa tâm lý =))
PS. Tác giả chưa show hình con quái thú của ông Tư và cái lồn múp của Nhi nên mình thấy truyện hay nhưng chưa đủ hứng thú =)), mong các cháp sau tác giả khắc phục nhé!
 
Giờ để ông Tư bớt áy náy là cho ổng địt tung lồn Nhi, vừa giúp ông Tư bớt áy náy vừa giúp Nhi được giải tỏa tâm lý =))
PS. Tác giả chưa show hình con quái thú của ông Tư và cái lồn múp của Nhi nên mình thấy truyện hay nhưng chưa đủ hứng thú =)), mong các cháp sau tác giả khắc phục nhé!
Kiếm hình khó lắm ní ơi.thông cảm cho tui đi
 
### Chương 14: Cảnh Cáo Và Tin Đồn



Tại trụ sở tập đoàn Lê Đức Yên, không khí làm việc vẫn sôi nổi như mọi ngày, với tiếng gõ bàn phím, tiếng điện thoại reo, và những cuộc thảo luận rôm rả ở các phòng ban. Nhưng đằng sau vẻ ngoài chuyên nghiệp ấy, một tin đồn đang lan truyền như ngọn lửa trong rừng khô. Nhân viên thì thầm với nhau ở góc hành lang, trong phòng nghỉ, và cả trong nhà vệ sinh: “Chủ tịch Lê Đức bị bất lực”, “Ông ấy là gay”, “Chắc vì thế mà ông không tái hôn sau khi vợ mất”. Những lời đồn đại, dù không có bằng chứng, ngày càng bay xa, được tô vẽ thêm chi tiết từ trí tưởng tượng của những kẻ rảnh rỗi.



Lê Đức, tuy đã có tuổi,nhưng ông toát lên vẻ ngoài phong độ, không phải ai cũng có được,với khuôn mặt góc cạnh, cặp mắt kính tôn lên sự uy nghiêm ,mái tóc đen điểm vài sợi bạc,và cơ thể săn chắc. Ông đã sống một mình kể từ khi vợ qua đời hơn mười năm trước, và dù có không ít phụ nữ để ý, ông chưa từng công khai hẹn hò hay cặp kè với bất kỳ ai. Điều này, cộng với sự kín tiếng của ông, đã trở thành nơi tmàu mỡ cho những lời đồn thổi. Nhân viên đoán già đoán non: “Chắc ông ấy không thích phụ nữ”, “Hay ông ấy bị vấn đề gì đó?”, “Một người giàu có và quyền lực thế mà không có bồ, lạ thật”. Những câu nói ấy, dù chỉ là lời bàn tán vô căn cứ,lại như những nhát dao đâm vào lòng tự trọng của Lê Đức khi ông tình cờ nghe được.



Hôm đó, sau một cuộc họp căng thẳng, Lê Đức quyết định sử dụng nhà vệ sinh dành cho nhân viên ở tầng dưới thay vì nhà vệ sinh riêng trong văn phòng chủ tịch, vì hệ thống nước ở tầng cao đang sửa chữa. Ông bước vào, không ai nhận ra, và khi đứng trước bồn rửa tay, ông nghe thấy hai nhân viên nữ thì thầm ở góc phòng, cách vài bức vách. “Tao nghe nói chủ tịch bị bất lực, chắc vì thế mà không cưới ai,” một người nói, giọng điệu tò mò. “Không, theo tao ,tao nghĩ ông ấy là gay. Chắc ổng giống Chị Phiến ấy. Hihi...hihi..Mấy người giàu có hay thế lắm, chỉ là không công khai thôi,” người kia đáp, kèm theo tiếng cười khe khẽ.



Lê Đức siết chặt tay, máu nóng dồn lên đầu. Ông muốn bước ra, quát vào mặt họ, nhưng ông kiềm chế. Ông biết nếu làm lớn chuyện, tin đồn sẽ càng lan rộng. Ông rửa tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt tối sầm. Trở về văn phòng, ông ngồi xuống ghế da, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những lời thì thầm ấy cứ vang vọng trong đầu. Ông không bất lực ông biết rõ điều đó, khi chỉ vài ngày trước, ông đã không kìm chế được dục vọng trong chính căn phòng này, tưởng tượng về Mẫn Nhi và để bản thân chìm vào hành động đáng xấu hổ. Ông cũng không phải gay ông khao khát Mẫn Nhi, khao khát đến mức phát điên, đến mức muốn chiếm đoạt cô dù cô là con dâu của mình.



Nhưng điều khiến ông tức giận nhất là ông biết nguồn gốc của tin đồn này. Cô trợ lý Linh người đã cố tình khiêu khích ông bằng bộ đồ gợi cảm, làm rơi giấy tờ để lộ cơ thể, và bị ông chạm vào trong một khoảnh khắc mất kiểm soát .Khi ông rút tay lại và đuổi cô ra ngoài, Linh đã rời đi với ánh mắt hụt hẫng, và ông biết cô đủ thông minh để nhận ra rằng ông không muốn cô. Có lẽ vì tự ái, vì thất vọng, cô đã tung tin đồn để trả đũa, để làm tổn thương danh tiếng của ông.



Đến trưa, Lê Đức gọi Linh vào văn phòng. Ông ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng, nhưng đầy uy quyền. “Linh, cô biết chuyện gì đang xảy ra trong công ty, đúng không?”



Linh, mặc một bộ đồ công sở kín đáo hơn thường lệ áo sơ mi trắng cài kín cúc và váy dài qua gối cúi đầu, ánh mắt lo lắng. “Dạ, thưa chủ tịch, tôi… tôi không hiểu ý ngài.”



Lê Đức gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt xuyên thấu cô. “Đừng giả vờ. Cô biết tin đồn về tôi. Cô nghĩ tôi không biết ai đứng sau nó sao?”



Linh run rẩy, giọng lí nhí. “Dạ, tôi… tôi xin lỗi, thưa chủ tịch. Tôi không cố ý. Tôi chỉ… chỉ nói đùa với vài người, nhưng tôi không ngờ nó lan xa thế.”



Lê Đức nhướn mày, giọng sắc lạnh. “Nói đùa? Cô nghĩ danh tiếng của tôi là trò đùa à? Hôm đó, tôi đã mất kiểm soát, và tôi đã xin lỗi bằng cách không làm gì thêm. Nhưng cô, cô lấy đó làm cớ để tung tin đồn. Cô biết hậu quả của việc này không?”



Linh quỳ xuống, nước mắt tuôn ra. “Dạ, tôi sai rồi, thưa chủ tịch. Tôi hứa sẽ không nói linh tinh nữa. Xin ngài tha thứ!”



Lê Đức nhìn cô, cơn giận vẫn âm ỉ, nhưng ông biết Linh không phải là mối đe dọa lớn. Cô chỉ là một cô gái trẻ, tham vọng và nông cạn, không đáng để ông mất thời gian. “Đứng dậy,” ông nói, giọng dịu hơn. “Tôi không muốn nghe tin đồn này nữa. Nếu nó tiếp tục, cô sẽ không còn ở đây. Hiểu chưa?”



Linh gật đầu lia lịa, lau nước mắt. “Dạ, tôi hiểu. Cảm ơn chủ tịch.” Cám ơn tác giả.



Khi Linh rời đi, Lê Đức ngả người ra ghế, thở dài. Ông biết tin đồn sẽ không biến mất ngay lập tức nó đã lan quá xa, như một vết mực đổ. Nhưng vài ngày sau, một tin đồn khác, về một vụ bê bối yêu đương của một nhân viên, bất ngờ nổi lên, che lấp hoàn toàn câu chuyện về ông. Nhân viên công ty chuyển sang bàn tán về vụ bê bối mới, và Lê Đức âm thầm biết ơn người đã lộ tin đồn đó dù ông không biết đó là ai. Có lẽ là Linh cố ý làm lớn chuyện, hoặc đơn giản là sự may mắn. Dù sao, ông cũng thở phào, nhưng ông biết rằng dục vọng của mình, đặc biệt là khao khát dành cho Mẫn Nhi, vẫn là một mối nguy mà ông chưa thể kiểm soát.



---



Trong căn hộ chung cư cao cấp, Mẫn Nhi đang cố gắng làm quen với vai trò mới: một người vợ đảm đang. Mẫn Nhi quyết định xin nghỉ việc ở cửa hàng Lê Đức Yên. Cô muốn tập trung vào cuộc sống hôn nhân, muốn xây dựng một tổ ấm hoàn hảo cho Lê Tú, và phần nào muốn quên đi những khoảnh khắc thất vọng bằng cách bận rộn với việc nhà. Cô học nấu những món mới, dọn dẹp căn hộ, và thậm chí thử trồng vài chậu cây trên ban công. Nhưng chỉ sau vài tuần, cô nhận ra rằng cuộc sống “ở nhà” không như cô tưởng.



Căn hộ rộng lớn, với nội thất sang trọng và cửa kính nhìn ra thành phố, bỗng trở thành một chiếc lồng vàng. Mẫn Nhi, vốn quen với nhịp sống bận rộn ở cửa hàng, nơi cô là nhân viên bán hàng xuất sắc, cảm thấy buồn chán và tù túng. Cô không có bạn bè những ngày tháng nghèo khó đã khiến cô bị cô lập, không ai muốn chơi với một cô gái mồ côi, không bằng cấp. Cô cũng không có thói quen shopping hay tiêu tiền như nước, như những người phụ nữ giàu có khác mà cô thấy trên mạng xã hội. Cô chỉ muốn làm việc, muốn cảm thấy mình có giá trị, muốn thoát khỏi sự nghèo đói năm xưa.



Một buổi tối, Mẫn Nhi và Lê Tú nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu lên khuôn mặt điển trai của Lê Tú, đang lướt điện thoại, kiểm tra email công việc. Mẫn Nhi, mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng, nhìn anh, cảm giác vừa yêu vừa bực. Cô hít một hơi sâu, quyết định lên tiếng. “Anh Tú, anh có việc gì cho em làm được không? Ở nhà hoài buồn chết rồi.”



Lê Tú đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn cô. “Em buồn à? nghỉ ngơi cho thoải mái đi. Không có việc gì đâu, em ở nhà chơi đi. Nếu chán thì kiếm bạn đi mua sắm, đi chơi.”



Mẫn Nhi nhíu mày, ngồi dậy, giọng hơi cáu. “Bạn? Anh nghĩ em có bạn à? Hồi trước em nghèo, có ai thèm chơi với em đâu. Với lại, em không quen shopping tiêu tiền như tiêu nước. Em muốn làm việc, anh hiểu không?”



Lê Tú bật cười, kéo cô nằm xuống, ôm cô vào lòng. “Thôi mà, anh thương em. Nhưng công ty không có việc gì làm cả, em nghỉ ngơi đi, để anh lo hết.”



Mẫn Nhi đẩy anh ra, ánh mắt nghiêm túc nhưng pha chút hài hước. “Anh! nè… nè, dù gì em cũng lớn tuổi hơn anh nha, định gạt em hay gì? Chị nói cho cưng biết, công ty tập đoàn lớn như thế mà không có việc cho chị làm à? Cưng giỡn mặt với chị à? Tin chị cho cưng biết tay không?” Cô xưng “chị” với giọng điệu vừa đùa vừa thật, làm Lê Tú phá lên cười.



“Dạ dạ, em biết, mong chị đánh khẽ cho em!” Lê Tú đáp, giả vờ sợ hãi, giơ hai tay lên đầu hàng. “Để mai anh lên công ty hỏi xem, được chưa?”



Mẫn Nhi cười, đấm nhẹ vào ngực anh. “Vậy chị mới thương. Nhưng nhớ nha, đừng nói ‘xin việc cho vợ anh nhe. Mất công người ta nói em này kia, ỷ vào chồng.”



Lê Tú gật đầu, kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô. “Yên tâm, để anh lo. Anh mà không lo được thì biết tay chị, đúng không?”



Mẫn Nhi cười, gật đầu, nhưng trong lòng cô, một cảm giác lẫn lộn trỗi dậy. Cô yêu Lê Tú, yêu sự dịu dàng và chân thành của anh, nhưng cô cũng biết rằng cuộc hôn nhân này không hoàn hảo. Sự thất vọng từ tuần trăng mật vẫn còn, và cô sợ rằng nếu cứ ở nhà, cô sẽ chìm vào nỗi buồn và mất đi chính mình. Cô cần làm việc, không chỉ để thoát khỏi sự chán nản, mà để tiến gần hơn đến mục tiêu trả thù tìm ra kẻ đã giết cha cô.



---
 
### Chương 15:Mỗi ngày đều muốn gặp mặt



Buổi tối, khi Mẫn Nhi và Lê Tú đang ăn tối trong căn hộ chung cư cao cấp, Lê Tú bất ngờ lên tiếng, ánh mắt rạng rỡ. “Nhi, anh tìm được việc cho em rồi. Mai em đến công ty nhận việc nhé"



Mẫn Nhi ngẩng lên, đôi mắt đen sáng lên vì vui mừng. “Thật hả anh? Cảm ơn anh nhiều lắm!” Cô nắm tay anh, nụ cười rạng rỡ, nhưng không quên dặn dò. “Nhớ nha, đừng để ai biết em là vợ anh. Em muốn tự mình làm việc, không muốn bị nói là dựa hơi chồng.”



Lê Tú bật cười, gật đầu. “Yên tâm, anh lo rồi.Mai anh chở em đến công ty.”



Sáng hôm sau, Lê Tú chở Mẫn Nhi đến gần trụ sở tập đoàn Lê Đức Yên, một tòa cao ốc kính hiện đại với logo công ty. Anh dừng xe ở một góc phố, để cô tự đi bộ vào, tránh ánh mắt tò mò của nhân viên. Mẫn Nhi bước xuống xe, và ngay lập tức, cô thu hút mọi ánh nhìn từ những người qua đường.



Cô mặc một chiếc quần jeans ôm sát, tôn lên đôi chân thon dài và cặp mông căng tròn, mỗi bước đi khiến lớp vải khẽ kéo căng, tạo nên những đường cong gợi cảm đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Áo sơ mi xanh nhạt, được may đo khéo léo, ôm lấy vòng eo thon nhỏ và nâng niu bộ ngực đầy đặn, với hai cúc trên cùng để mở, để lộ một phần khe ngực trắng mịn, lấp ló dưới lớp áo lót ren trắng. Đôi guốc cao gót đen làm tăng thêm chiều cao và sự quyến rũ, khiến từng bước đi của cô như một điệu nhảy, vừa thanh lịch vừa khiêu khích. Mái tóc đen dài được thả lỏng, lượn sóng nhẹ, và đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh nắng, khiến cô trông như một nàng tiên bước ra từ thần thoại, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.



Mẫn Nhi bước vào sảnh chính của tập đoàn, nơi không khí nhộn nhịp với tiếng nói cười của nhân viên. Một cô nhân sự trẻ, tên Hương, ra đón cô, dẫn cô đến phòng kinh doanh ở tầng 10. Khi Mẫn Nhi xuất hiện, cả phòng ban gần như nín thở. Các nhân viên nam ngừng gõ bàn phím, ánh mắt dán chặt vào cô, trong khi các nhân viên nữ thì thầm với nhau, ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. “Cô ấy là ai vậy? Đẹp như người mẫu!” một người nói. “Chắc là nhân viên mới, nhưng nhìn quyến rũ thế kia,” người khác đáp.



Hương giới thiệu Mẫn Nhi với trưởng phòng kinh doanh, chị Lan, một phụ nữ khoảng 35 tuổi, nghiêm khắc. Mẫn Nhi được nhận vào vị trí nhân viên kinh doanh, với công việc ban đầu khá nhẹ nhàng: hỗ trợ chuẩn bị báo cáo, liên hệ với khách hàng nhỏ, và làm quen với quy trình. Nhưng cô biết, môi trường công sở phức tạp không bao giờ đơn giản như vẻ ngoài. Đây chỉ là khởi đầu, và cô cần chứng minh bản thân, không chỉ để khẳng định giá tri.



---



Những ngày đầu, công việc của Mẫn Nhi khá suôn sẻ, nhưng chỉ sau một tuần, mọi thứ bắt đầu trở nên căng thẳng. Các báo cáo chất đống, deadline dí sát, và cô thường xuyên phải ở lại tăng ca đến khuya. Lê Tú, dù yêu cô, lại không quan tâm nhiều đến sự vất vả của cô. Anh bận rộn với vị trí phó tổng giám đốc, thường xuyên họp hành. Mỗi tối, khi Mẫn Nhi về nhà, lê bước vào căn hộ với đôi mắt mệt mỏi, cô chỉ thấy Lê Tú đã ngủ say trên giường, không một lời hỏi han. Cô thoáng buồn, nhưng nhanh chóng gạt đi, tắm rửa, và chìm vào giấc ngủ, tự nhủ rằng cô phải mạnh mẽ.



Một buổi sáng, Mẫn Nhi đến công ty như mọi ngày, mang theo báo cáo cô đã thức khuya hoàn thành. Cô giao nó cho chị Lan, trưởng phòng kinh doanh, với hy vọng được đánh giá tốt. Nhưng chị Lan, sau khi lật vài trang, ném báo cáo xuống bàn, giọng sắc lạnh. “Cô làm cái gì thế này, Mẫn Nhi? Sai hết rồi! Dữ liệu không khớp, trình bày lộn xộn. Làm lại ngay, chiều nay phải nộp lại!”



Mẫn Nhi sững người, cố giữ bình tĩnh. “Dạ, em sẽ kiểm tra lại. Nhưng chị có thể chỉ em chỗ nào sai được không?”



Chị Lan cáu kỉnh, lớn tiếng. “Cô mới vào mà đòi tôi chỉ từng ly từng tí à? Đây là công ty, không phải trường học! Làm lại đi, không kịp deadline thì đừng trách tôi!”



Mẫn Nhi cắn môi, định phản bác, thì một giọng nói vang lên từ phía xa. “Chuyện gì vậy?”



Cô quay lại, và tim cô khựng lại. Đó là Lê Đức, cha chồng cô, đang bước ra từ một phòng họp, với một nhân viên đi bên cạnh. Ông mặc vest xanh đậm, khuôn mặt góc cạnh đầy uy quyền, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông. Mẫn Nhi bất ngờ, không ngờ ông lại xuất hiện đúng lúc này. Cô cúi đầu, cố giấu đi sự bối rối, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt của ông đang nhìn mình, như muốn hỏi: Con làm gì ở đây?



Lê Đức bước đến gần, ánh mắt liếc qua Mẫn Nhi, rồi quay sang chị Lan. “Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại ồn ào thế?”



Chị Lan, dù là trưởng phòng, lập tức hạ giọng, ánh mắt lo lắng. “Dạ, thưa chủ tịch, chỉ là… nhân viên mới làm sai báo cáo, tôi đang nhắc nhở thôi ạ.”



Lê Đức nhíu mày, nhìn Mẫn Nhi, rồi lại nhìn chị Lan. “Lên phòng tôi, cả hai người.”



Mẫn Nhi đi theo Lê Đức và chị Lan lên văn phòng chủ tịch, tim đập mạnh. Cô biết ông đã nhận ra cô, và cô lo lắng rằng ông sẽ vạch trần thân phận phu nhân phó tổng của mình. Nhưng khi vào phòng, Lê Đức ngồi xuống ghế, giọng đầy uy quyền, như đang bảo vệ người ông yêu. “Lan, nhân viên mới thì từ từ chỉ dạy. Công ty này không phải cái chợ, không cần lớn tiếng. Cô làm trưởng phòng, trách nhiệm của cô là hướng dẫn, không phải la mắng.”



Chị Lan cúi đầu, liên tục nói “Dạ, dạ”, không dám hó hé. Mẫn Nhi đứng bên cạnh, mỉm cười trong lòng, thầm cảm ơn ông. Cô biết ông đang bênh vực cô, dù cô không chắc lý do là gì vì cô là con dâu, hay vì điều gì khác.



Lê Đức tiếp tục.Được rồi, Lan, về làm việc đi. Lần sau cẩn thận hơn.” Chị Lan gật đầu, rời phòng, ánh mắt vẫn bối rối.



Ông quay sang Mẫn Nhi, ánh mắt mềm mại hơn, nhưng vẫn có gì đó khó hiểu. “Nhi, nếu có gì không hiểu, cứ trực tiếp hỏi tôi. Đừng ngại.”



Mẫn Nhi gật đầu, mỉm cười. “Dạ, cảm ơn chủ tịch.” Cô rời phòng, nhưng không nhận ra ánh mắt của ông vẫn dõi theo cô, đầy khao khát.



Sau sự việc, cả phòng kinh doanh xôn xao. “Cô Mẫn Nhi chắc có thân phận đặc biệt,” một người thì thầm. “Chủ tịch bênh thế, chắc là bà con họ hàng gì đó,” người khác đoán. Không ai ngờ rằng cô chính là phu nhân phó tổng, con dâu của chủ tịch và là người phụ nữ mà Lê Đức thầm khao khát bấy lâu.



---



Lê Đức, sau khi biết Mẫn Nhi làm việc tại công ty và cố ý giấu thân phận, quyết định không vạch trần cô. Ông nhận ra đây là cơ hội để thực hiện ước mơ của mình: được gặp cô mỗi ngày, được ngắm nhìn cô, dù chỉ từ xa. Ông vốn làm việc ở văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, nhưng lấy lý do “muốn gần gũi nhân viên hơn”, ông yêu cầu thiết lập một văn phòng nhỏ ở tầng của phòng kinh doanh. Thực chất, ông chỉ muốn được gần Mẫn Nhi, muốn thấy cô làm việc, nghe giọng cô, và hít thở mùi hương của cô.



Ngày hôm sau, văn phòng mới của ông đã hoàn thành một căn phòng nhỏ nhưng sang trọng, với cửa kính trong suốt nhìn ra khu vực làm việc của phòng kinh doanh. Ông đứng trong phòng, giả vờ đọc tài liệu, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Mẫn Nhi. Cô đang ngồi ở bàn làm việc, trong chiếc váy công sở ôm sát, tôn lên vòng eo nhỏ và cặp mông căng tròn. Mỗi lần cô đứng dậy, bước đi với đôi guốc cao gót, cơ thể cô như một tác phẩm nghệ thuật, khiến ông không thể rời mắt. Ông tưởng tượng cô trong những ảo tưởng dâm dục cơ thể trần trụi, nằm trên bàn làm việc của ông, đôi chân dang rộng, ánh mắt mời gọi. Ông nuốt nước bọt, cảm thấy dương vật cương cứng trong quần tây, và phải ngồi xuống để che giấu.



Đang nhìn lén, ông thấy Mẫn Nhi đứng dậy, hỏi gì đó một nhân viên gần đó. Nhân viên chỉ vào phòng ông, và Mẫn Nhi bước về phía cửa. Ông nhanh trí ngồi vào ghế, giả vờ xem tài liệu, tim đập mạnh. Cô gõ cửa, giọng nhẹ nhàng. “Mời vào,” ông nói, cố giữ giọng bình tĩnh.



Mẫn Nhi bước vào, vẫn trong chiếc váy công sở, mùi hương nước hoa nhẹ nhàng lan tỏa. “Thưa chủ tịch, có mục này con không hiểu, bác xem giúp con được không ạ?” Cô đưa cho ông một bảng báo cáo, ánh mắt vô tư, không biết rằng sự hiện diện của cô đang làm ông rối loạn.



Lê Đức cầm báo cáo, giả vờ đọc, nhưng ánh mắt ông lướt qua khe ngực của cô, nơi áo sơ mi khẽ hở, để lộ một phần áo lót ren. Ông giải thích vấn đề một cách ngắn gọn, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng tâm trí ông chỉ muốn kéo cô vào lòng, muốn cởi bỏ lớp vải trên cơ thể cô, muốn nghe cô rên rỉ dưới sự chiếm hữu của mình. “Hiểu chưa, Nhi?” ông hỏi, ánh mắt chứa dục vọng.



“Dạ, con hiểu rồi. Cảm ơn bác nhiều!” Mẫn Nhi mỉm cười, quay đi, để lại mùi hương thoang thoảng khiến ông hít sâu, như muốn giữ lấy nó mãi mãi.

Ở công ty ông chỉ có thể kêu tên cô là Nhi .Còn Nhi thì chỉ gọi chủ tịch hay bác ,tránh người khác nghi ngờ mối quan hệ của họ.hai người đều thống nhất như thế.



---



Những ngày tiếp theo, Mẫn Nhi dần quen với công việc, và với tài năng cùng sự hỗ trợ của Lê Đức, cô hoàn thành nhiều dự án, dù phải tăng ca thường xuyên. Lê Tú vẫn bận rộn, không để ý đến sự vất vả của cô. Mỗi sáng, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng tối về, anh đã ngủ, và họ hầu như không trò chuyện. Cô buồn, nhưng vẫn cố gắng, tin rằng công việc sẽ giúp cô tìm lại chính mình.



Một buổi trưa, khi mọi người trong phòng kinh doanh đi ăn cơm, Mẫn Nhi đang định lấy bánh mì trong cặp thì nhận được cuộc gọi từ lễ tân. “Chị Mẫn Nhi, có đồ gửi đến, chị xuống lấy giúp em nhé.” Cô ngạc nhiên, vì cô không đặt gì, nhưng khi hỏi lại, lễ tân xác nhận đúng tên và số điện thoại của cô.

Nghĩ rằng đó là Lê Tú, nhưng rồi cô nhớ lại: từ khi đi làm, cô và anh ít nói chuyện, anh không biết cô hay tăng ca, không biết cô ăn gì vào trưa. Cô nhìn nhãn hiệu trên hộp cơm, và một linh cảm trỗi dậy.



Cô xuống sảnh, nhận một hộp cơm từ nhà hàng cao cấp, với món cô thích. Bên trong hộp, cô tìm thấy một tờ giấy nhỏ, ghi dòng chữ: “Ngon miệng nhé, con.” Cô mỉm cười"

Cô cầm hộp cơm, bước đến văn phòng của Lê Đức, tò mò muốn xác nhận. Cô gõ cửa, và ông mời vào, ánh mắt sáng lên khi thấy cô. Ông đang ngồi sau bàn, nhưng khi cô bước vào, ông đứng dậy, nhưng cũng thoáng ngại ngùng. Mẫn Nhi giơ hộp cơm, mỉm cười. “Cha mua cho con à?”



Lê Đức sững người, gãi đầu, giọng hơi lúng túng. “À… ừ, cha thấy con làm việc vất vả, sợ con không ăn uống đủ. Chỉ là chút tâm ý nhỏ thôi.”



Mẫn Nhi cười, ánh mắt ấm áp. “Cảm ơn cha nhiều lắm. Con tưởng… tưởng là anh Tú mua, nhưng chắc anh ấy bận, không để ý. Cha chu đáo thật đấy ạ.”



Lê Đức mỉm cười, nhưng trong lòng ông, một cơn sóng dục vọng trỗi dậy. Nhìn Mẫn Nhi đứng trước mặt, với cơ thể quyến rũ trong chiếc váy công sở, ông tưởng tượng cô cởi bỏ lớp vải, để lộ làn da trắng mịn, bộ ngực đầy đặn, và cặp mông căng tròn.Con làm tốt lắm, cha chỉ muốn… hỗ trợ con thôi.”



Mẫn Nhi: “Cha, con thật sự cảm ơn cha. Mấy hôm nay công việc nhiều, con hay quên ăn trưa. Hộp cơm này ngon lắm.



Lê Đức cố che giấu sự bối rối: “Tốt, tốt. Con phải ăn uống đầy đủ, không là cha lo đấy. Làm việc vất vả thế, phải giữ sức khỏe.”

Mẫn Nhi :Cha chu đáo ghê, giống anh Tú hồi mới quen con. Mà dạo này anh ấy bận quá, chắc quên mất con luôn rồi.”

Lê Đức “Thằng Tú nó… bận thật, nhưng con đừng buồn. Cha ở đây, có gì cứ nói với cha. Con… con lúc nào cũng có thể dựa vào cha.”

Mẫn Nhi “Dạ, con biết mà. Cha đúng là người cha tốt. Thôi, con về làm việc đây.

Lê Đức : “Ừ, đi đi. Có gì cứ… cứ tìm cha.”

Mẫn Nhi gật đầu, cảm ơn lần nữa, rồi rời phòng..


Khi Mẫn Nhi rời đi, Lê Đức ngả người ra ghế, tay siết chặt, cố kìm chế cơn khát khao. Ông nhìn qua cửa kính, thấy cô ngồi xuống bàn làm việc, cặp mông căng tròn khẽ rung khi cô kéo ghế. Ông tưởng tượng cô trong những ảo tưởng dâm dục, và biết rằng, với sự hiện diện của cô mỗi ngày, ông sẽ ngày càng khó kiểm soát bản thân.
 
Đệch, làm lỡ tụt quận chờ địt Nhi mà bác làm tụt hứng ghê trời, chán thế không biết!
 
### Chương 16: Cơ hội và dục vọng





Sáng Chủ nhật, ánh nắng nhẹ nhàng len qua cửa kính căn hộ chung cư cao cấp của Mẫn Nhi và Lê Tú. Mẫn Nhi dậy sớm, đứng trong bếp, mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng mỏng manh, chuẩn bị bữa sáng. Cô cắt bánh mì, chiên trứng, và pha cà phê, hy vọng một ngày cuối tuần yên bình bên chồng. Nhưng khi cô vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn, Lê Tú bước ra từ nhà vệ sinh, vẻ mặt khó chịu. “Nhi ơi, nhà vệ sinh bị nghẹt rồi. Em gọi thợ sửa đi.”



Mẫn Nhi nhíu mày, đặt dao xuống. “Sao tự nhiên lại nghẹt? Để em gọi ngay.” Cô liên lạc với thợ sửa, và sau một giờ kiểm tra, người thợ thông báo rằng ống dẫn bị tắc nghiêm trọng, cần tháo sàn nhà để xử lý, mất ít nhất vài ngày. “Trong thời gian này, hai anh chị nên ra ngoài ở tạm, vì nhà vệ sinh không dùng được,” thợ sửa nói.



Lê Tú thở dài, nhìn Mẫn Nhi. “Hay mình ra khách sạn ở vài ngày? Cũng gần công ty, tiện đi làm.”



Mẫn Nhi lắc đầu,“Thuê khách sạn chi tốn kém? Hay là… hay là mình về nhà ba ở đi, anh. Nhà ba rộng, chắc ba không phiền đâu.”



Lê Tú gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Lê Đức. Khi ông nghe tin con trai và Mẫn Nhi sẽ về nhà mình ở, giọng ông vang lên đầy phấn khích qua loa ngoài. “Được, được! Hai đứa cứ về, nhà ba lúc nào cũng sẵn sàng!” Ông cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng, ông mừng như trúng số. Được thấy Mẫn Nhi ở công ty đã là niềm vui, giờ cô còn ở nhà ông, như một giấc mơ trở thành hiện thực.



Mẫn Nhi, từ nhỏ đã mất cha mẹ, luôn mơ về một gia đình hạnh phúc. Cô mỉm cười khi nghĩ đến việc sống chung với Lê Đức, như một phần của gia đình mà cô hằng mong ước. Cô không biết rằng, với Lê Đức, sự hiện diện của cô không chỉ là niềm vui gia đình, mà còn là ngọn lửa khơi dậy dục vọng mãnh liệt.



Chiều hôm đó, Mẫn Nhi và Lê Tú dọn một ít đồ, chuyển đến biệt thự sang trọng của Lê Đức. Căn nhà rộng lớn, với phòng khách lộng lẫy, hồ bơi ngoài trời, và khu vườn xanh mướt, khiến Mẫn Nhi vô cùng thoải mái .Cô cảm thấy ấm áp, như thể đang bước vào một tổ ấm thực sự.

---

Sáng hôm sau, Lê Đức dậy sớm, quyết tâm thực hiện kế hoạch lấy lòng Mẫn Nhi. Ông đứng trong bếp, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng: bánh mì nướng, trứng ốp la, xúc xích, và cà phê thơm lừng. Ông muốn gây ấn tượng với cô, muốn cô thấy ông không chỉ là một người cha chồng quyền lực, mà còn chu đáo, đáng tin cậy. Dù ông nói là nấu cho cả hai vợ chồng, sâu trong lòng, ông biết mình chỉ muốn làm điều này cho Mẫn Nhi.



Mẫn Nhi, cũng thức sớm theo thói quen, bước xuống bếp, và ngạc nhiên khi thấy Lê Đức đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa hồng phấn, mỏng manh đến mức gần như trong suốt, ôm sát cơ thể hoàn hảo. Lớp vải lụa mịn màng tôn lên bộ ngực đầy đặn, với hai núm vú khẽ nổi lên dưới ánh sáng buổi sáng, như thể mời gọi ánh nhìn. Váy ngắn chỉ đến giữa đùi, để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn, và cặp mông căng tròn rung nhẹ mỗi khi cô di chuyển. Vòng eo nhỏ nhắn, như được tạc bởi bàn tay nghệ sĩ, khiến cô trông vừa ngây thơ vừa gợi cảm đến mức nguy hiểm. Mái tóc đen dài lượn sóng, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn đẹp tự nhiên, với đôi môi hồng mọng, như trái anh đào chín.



“Cha dậy sớm thế ạ?” Mẫn Nhi hỏi, giọng nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ. “Con định nấu ăn sáng cho anh Tú, ai ngờ cha làm hết rồi.”



Lê Đức quay lại, và tim ông khựng lại khi thấy cô. Ánh mắt ông lướt qua cơ thể cô, dừng lại ở khe ngực, ở cặp mông, và đôi chân dài. Ông nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh. “À, cha nghĩ… hai đứa mới về, cha muốn nấu cho hai đứa một bữa sáng ngon. Lâu rồi không có ai ở nhà, cha cũng muốn… làm gì đó cho vui.”



Mẫn Nhi cười, bước đến phụ ông dọn bàn, không nhận ra ánh mắt ông đang thèm khát cơ thể mình. “Cha chu đáo ghê.Để con lên gọi anh ấy xuống ăn.”



Cô bước lên phòng, nhưng chỉ vài phút sau, cô quay lại, vẻ mặt hơi hờn dỗi. “Anh Tú bảo chúng ta ăn trước đi, anh ấy muốn ngủ thêm. Lâu mới về nhà nên anh ấy chưa muốn dậy.



Lê Đức mỉm cười, trong lòng mừng thầm. Được ăn sáng riêng với Mẫn Nhi là cơ hội ông không dám mơ tới. “Thôi, kệ nó. Hai cha con mình ăn trước, kẻo nguội.”



Họ ngồi đối diện nhau, thưởng thức bữa sáng trong không khí thân mật. Mẫn Nhi khen ngợi tài nấu ăn của ông, và họ trò chuyện về công việc, về cuộc sống, càng lúc càng hợp ý. Lê Đức kể về những ngày đầu xây dựng công ty, còn Mẫn Nhi chia sẻ về ước mơ có một gia đình hạnh phúc. Ông nhìn cô, ánh mắt tưởng tượng cô trong những ảo tưởng dâm dục cơ thể trần trụi, nằm trên bàn ăn này, đôi chân dang rộng, rên rỉ dưới cây hàng của ông. Ông siết chặt ly cà phê, cố kìm chế cơn khát khao.



Ăn xong, ông hỏi, giọng dịu dàng. “Nhi, lát con đi làm à? Đi bằng gì? Để cha chở con đi, tiện đường.”



Mẫn Nhi gật đầu, mỉm cười. “Dạ, con không có bằng lái, nên đi xe buýt hơi bất tiện. Cảm ơn cha. Nhưng… cha nhớ dừng xe xa công ty một chút nha, để tránh người ta thấy.”



Lê Đức gật đầu, hiểu ý cô. Ông biết cô giấu thân phận phu nhân phó tổng, và ông tôn trọng điều đó, dù trong lòng, ông chỉ muốn cả thế giới biết cô là của ông.



---



Sau bữa sáng, Mẫn Nhi thay đồ công sở, bước xuống cầu thang với vẻ ngoài khiến Lê Đức không thể rời mắt. Cô mặc một chiếc váy bút chì màu xám, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông căng tròn, như thể được đúc từ ngọc. Áo sơ mi trắng mỏng, với cúc trên cùng để mở, để lộ khe ngực đầy đặn, lấp ló áo lót ren đen. Đôi guốc cao gót làm đôi chân cô dài hơn, mỗi bước đi khiến cơ thể cô khẽ rung, như một điệu nhảy gợi cảm. Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ, với son đỏ mọng trên đôi môi, và đôi mắt đen sâu thẳm, như hút hồn người đối diện.



Lê Đức, đứng chờ bên chiếc Maybach đen bóng, cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Ông mở cửa xe cho cô, ánh mắt lén lút lướt qua khe ngực, qua cặp mông khi cô ngồi xuống ghế. Khi lái xe, ông không ngừng liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Chiếc váy trượt lên, để lộ phần đùi trắng mịn, và ông tưởng tượng tay mình lướt qua làn da ấy, lên cao hơn, đến những nơi ông khao khát. Ông muốn dừng xe, kéo cô vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng, và chiếm hữu cô ngay trên ghế phụ . Nhưng ông chỉ siết chặt vô lăng, giọng khàn khàn. “Con… hôm nay có gì đặc biệt ở công ty không?”



Mẫn Nhi mỉm cười, không nhận ra ánh mắt ông. “Dạ, Không có gì ,ba yên tâm không ai ăn hiếp con đâu.



Ông gật đầu, dừng xe ở một góc phố cách công ty vài trăm mét, như cô yêu cầu. Khi cô bước xuống, cặp mông rung nhẹ trong chiếc váy, ông cảm thấy dương vật cương cứng trong quần tây, và phải hít sâu để kìm chế.



---



Tại tập đoàn Lê Đức Yên, cuộc họp quan trọng diễn ra trong phòng họp lớn, với sự tham gia của các trưởng phòng, Lê Tú, và Mẫn Nhi. Cô được tuyên dương vì đóng góp xuất sắc cho một dự án lớn, và Lê Đức công khai phân công cô làm việc cùng nhóm của Lê Tú để hoàn thành giai đoạn tiếp theo. Mẫn Nhi mỉm cười, tự hào, nhưng khi nhìn sang Lê Tú, cô nhận ra anh chỉ xem cô như một nhân viên bình thường. Anh gật đầu với cô, nhưng không có sự quan tâm đặc biệt, không một ánh mắt yêu thương. Cô thoáng buồn, nhưng nhanh chóng tập trung vào công việc.



Sau cuộc họp, Lê Đức trở về văn phòng nhỏ ở tầng phòng kinh doanh, nơi ông có thể ngắm Mẫn Nhi làm việc qua cửa kính. Ông tự trách mình vì không chọn cô làm trợ lý ngay từ đầu. Nếu cô ở gần ông mỗi ngày, ông có thể nghe giọng cô, ngửi mùi hương của cô, và thỏa mãn dục vọng bằng những khoảnh khắc nhỏ nhặt. Ông đang suy nghĩ cách đưa cô về phía mình, thì cô trợ lý Linh gõ cửa, bước vào với một tập giấy tờ. “Thưa chủ tịch, có giấy tờ cần ngài ký ạ.”



Linh, vẫn mặc áo sơ mi hở cúc và váy bút chì gợi cảm, cố ý đi chậm để thu hút ánh nhìn. Nhưng khi cô đến gần bàn, tập giấy tờ bất ngờ rơi xuống sàn. Cô cúi xuống nhặt, váy trượt lên, để lộ cặp mông trong chiếc quần lót ren đỏ. Lê Đức, vốn đã căng thẳng vì vụ tin đồn trước đó .

Ông quát lớn. “Cô tính làm gì nữa đây? Lần trước cô không được, còn cố làm lần hai? Lời tôi nói cô không hiểu hay sao?”



Linh hoảng hốt, cố giải thích. “Dạ, tôi không cố ý, thưa chủ tịch…”



Nhưng ông không nghe. Ông gọi nhân sự lên phòng, giọng lạnh lùng. “Từ nay, Linh không làm trợ lý cho tôi nữa. Chuyển cô ta xuống làm nhân viên, hoặc để cô ta đến phòng nhân sự xin nghỉ. Ra ngoài!”



Linh và nhân viên nhân sự rời phòng, không dám nói gì. Lê Đức ngồi xuống, xoa thái dương, cảm thấy đau đầu. Ông không thực sự giận Linh vì vụ giấy tờ, mà vì cô làm ông nhớ đến lần ông suýt mất kiểm soát và cô đã xui xẻo nếu cô làm trợ lý thì ông làm gì có lí do tuyển trợ lý khác chứ,và cả ý định thật sự của ông nữa,ông mỉm cười và tự chửi mình vô liêm sỉ.

---



Vài ngày sau, trong một cuộc họp khác, Lê Đức phân công công việc cho các phòng ban, rồi quay sang hỏi nhân sự. “Đã tìm được trợ lý mới cho tôi chưa?”



Nhân viên nhân sự lúng túng. “Dạ, thưa đã đăng tuyển, nhưng chưa tìm được ai phù hợp, thưa chủ tịch.”

Ông Đức cố tỏ ra khó chịu "tôi đã nói rồi ,bộ anh chị không nghe rõ lời tôi nói hay sao".

Lê Tú, ngồi gần đó, lên tiếng. “Ba, dự án của con vừa xong, hay để trợ lý của con qua giúp ba vài ngày?”



Lê Đức giả vờ suy nghĩ, ánh mắt lấp lánh. “Còn con thì sao? Bộ công ty lớn thế này không có ai à?”



Lê Tú cười, nhìn sang Mẫn Nhi, đang ngồi cuối bàn. “Thôi thì để Mẫn Nhi qua giúp ba được không? Cô ấy là nhân viên mới, nhưng con thấy cô ấy rất giỏi. Phù hợp nhất đấy.”



Lê Đức quay sang Mẫn Nhi, ánh mắt giả vờ nghiêm túc, nhưng trong lòng ông cười thầm, như vừa thắng một ván cờ. “Nhi, cô thấy sao? Làm trợ lý cho tôi sẽ vất vả lắm đấy.”



Mẫn Nhi, bất ngờ nhưng tự tin, gật đầu. “Dạ, con làm được, thưa chủ tịch. Con sẽ cố gắng.”



Lê Đức gật đầu, giọng bình thản. “Vậy từ nay, Nhi, cô sẽ hỗ trợ tôi. Cảm ơn cô.”



Cuộc họp kết thúc, và khi mọi người rời phòng, Lê Đức bước ra, vừa đi vừa mỉm cười trong lòng. “Haha, kế hoạch thành công rồi!” Ông đã muốn Mẫn Nhi ở gần mình, và giờ cô sẽ là trợ lý của ông, trong tầm tay ông mỗi ngày. Ông biết mình đang chơi một trò nguy hiểm, nhưng dục vọng mãnh liệt dành cho cô khiến ông không thể dừng lại.



---
 
Ôi trời, thể loại bố chồng con dâu thì phần diễn biến để địt tung lồn con dâu lúc nào cũng lâu mà lúc địt rồi thì địt banh nóc. Nhanh nhé bác!
 
Ôi trời, thể loại bố chồng con dâu thì phần diễn biến để địt tung lồn con dâu lúc nào cũng lâu mà lúc địt rồi thì địt banh nóc. Nhanh nhé bác!
Mấy cái này không phải muốn là lụm được ní ơi ní thông cảm chắc chục cháp nữa mới có thể ấy ấy
 
Mấy cái này không phải muốn là lụm được ní ơi ní thông cảm chắc chục cháp nữa mới có thể ấy ấy
Đr thể loại loan luân phải từ từ mới đụ được con dâu chứ ,, bố chồng phải nắm được cái điểm yêu của con dâu ,,như biết con dâu thích gì cần gì thì mới bỏ vốn ra gạ đụ được chứ đâu phải dễ dàng gì,, một đứa con dâu hiền thục cho bố chồng chơi k vậy được,,muốn chơi con dâu phải trả một cái giá gì đó chứ
 
Bởi vậy bác tác giả phải đẩy nhanh tiến độ để anh em được giải tỏa, chứ cứ để vậy hoài chắc nổ cặc quá =)))
 
Đr thể loại loan luân phải từ từ mới đụ được con dâu chứ ,, bố chồng phải nắm được cái điểm yêu của con dâu ,,như biết con dâu thích gì cần gì thì mới bỏ vốn ra gạ đụ được chứ đâu phải dễ dàng gì,, một đứa con dâu hiền thục cho bố chồng chơi k vậy được,,muốn chơi con dâu phải trả một cái giá gì đó chứ
Đang bí không biết viết tiếp như nào có nhiều hướng phát triển mà đang phân vân nên chưa viết chữ nào cả khả năng tối nay không có chương
 
Bởi vậy bác tác giả phải đẩy nhanh tiến độ để anh em được giải tỏa, chứ cứ để vậy hoài chắc nổ cặc quá =)))
Bác à ,công việc lưu bu bác thông cảm ,mỗi lần viết tôi phải đặt mình vào vị trí trong truyện ,kiểu như nhắm mắt thả hồn vào nên lâu với khó ,khó vì cứ nhắm mắt lại tưởng đang ngủ lại bị nói ,khổ lắm bác ơi
 
Ok, mình hiểu mà, cứ thư thả thôi, lồn còn đó sợ gì không địt được, viết mấy thể loại truyện này nó cũng khó chịu lắm bác (kiểu vừa viết, vừa nghĩ lại vừa hứng mới khổ).

Thong thả nhé
 
anime sex
cliphot
Back
Top