fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f
### Chương 1: Mất đi thứ quý giá nhất



Mẫn Nhi đứng lặng trước tấm gương vỡ trong căn phòng trọ chật chội, ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng tròn treo lơ lửng trên trần hắt lên gương mặt cô. Đôi mắt cô, đen nhánh và sâu thẳm, phản chiếu một câu chuyện mà không ai từng được nghe. Ở tuổi hai mươi hai, Mẫn Nhi mang vẻ đẹp không phấn son, nhưng sắc sảo và đầy sức sống, như một bông hoa dại mọc giữa đồng hoang. Cô vuốt lại mái tóc đen dài, buộc gọn bằng một sợi dây chun cũ, rồi thở dài. Một ngày nữa lại bắt đầu, và với cô, mỗi ngày là một trận chiến để tồn tại.



Căn phòng trọ nằm ở ngoại ô thành phố Thpcm .Bình Dương, nơi những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo đầy rác và tiếng ồn từ xe máy. Tiền thuê phòng ,tiền ăn ,gần hết số lương ít ỏi của cô, nhưng Mẫn Nhi không có lựa chọn nào khác. Thành phố này, với những tòa nhà chọc trời lấp lánh và những con đường rực rỡ ánh đèn, là nơi cô đặt cược cả tương lai của mình. Nhưng trước khi đến đây, cô đã phải đi qua một hành trình dài, đầy cay đắng và mất mát.



Mẫn Nhi lớn lên ở một tỉnh nhỏ, nơi cánh đồng lúa trải dài bất tận và những buổi chiều hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời. Cha cô, ông Thành, là một thợ gỗ nỗi tiếng,người có thể biến những khúc gỗ thô ráp thành những tác phẩm nghệ thuật. Mẹ cô, một người phụ nữ dịu dàng nhưng xấu số ,Nhưng tất cả sụp đổ vào cái ngày định mệnh ấy, khi Mẫn Nhi chỉ mới sáu tuổi.



Cô vẫn nhớ như in. Cô ngồi ở ghế sau của chiếc xe máy , vòng tay ôm chặt eo cha. Ông Thành chạy xe trên con đường nhựa, vừa đi vừa kể chuyện về những vui để làm vui lòng cô.Mẫn Nhi cười khúc khích, tưởng tượng mình là công chúa trong một lâu đài gỗ do cha làm. Nhưng rồi, một tiếng động kinh hoàng vang lên. Chiếc taxi màu bạc lao tới từ phía sau, hất văng cha cô xuống đường. Mẫn Nhi ngã lăn ra vệ đường, đầu óc choáng váng. Một người đàn ông từ chiếc taxi, bước ra ,cô nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông lạnh lùng, sắc nét, với đôi mắt sắc như dao. Do còn nhỏ cô không thể phân biệt được ai đã lái chiếc xe này,nhưng Khuôn mặt ấy khắc sâu vào tâm trí cô, như một vết sẹo không bao giờ lành.



Cha cô qua đời ngay tại chỗ. Từ đó, cuộc sống của Mẫn Nhi rẽ sang một hướng khác. Mẹ cô, vốn đã yếu đuối, không chịu nổi cú sốc mất chồng. Bà lâm bệnh, ngày càng tiều tụy, và qua đời khi Mẫn Nhi vừa tròn mười lăm tuổi. Gia đình sa sút, tài sản tiêu tan, Mẫn Nhi phải nghỉ học để chăm sóc ông bà nội già yếu. Cô làm đủ nghề, từ bán vé số,đến bán hàng rong, nhưng công việc ở quê không đủ để nuôi sống ba miệng ăn. Đến khi ông bà lần lượt qua đời, Mẫn Nhi trở thành một cô gái mồ côi, không còn ai để dựa vào.



Nhưng Mẫn Nhi không gục ngã. Cô học được cách đứng dậy từ những lần vấp ngã, học cách mỉm cười ngay cả khi trái tim tan nát. Cô biết rằng nếu muốn thay đổi số phận, cô phải rời khỏi nơi này. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cám dỗ, là cơ hội duy nhất của cô.



---



Sáng nay, Mẫn Nhi khoác lên người bộ đồng phục của quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, nơi cô làm tập vụ được gần một năm. Bộ váy đen bó sát, cổ chữ V, và tạp dề trắng khiến cô trông giống một nữ phục vụ hơn là một người lau dọn. Quán cà phê nằm ở một con phố sầm uất, với những tấm kính lớn nhìn ra dòng người tấp nập. Bên ngoài, bảng hiệu neon lấp lánh, nhưng bên trong là một thế giới khác ,mờ ảo, đầy bí mật.



Mẫn Nhi đẩy xe dọn dẹp qua hành lang, lau sạch từng bàn, từng góc sàn. Cô làm việc nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt luôn quan sát. Cô nhận ra từ lâu rằng Tum Cà Phê Chồi không chỉ là một quán cà phê bình thường. Ban ngày, nơi đây phục vụ những ly cà phê thơm lừng cho khách văn phòng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ ảo hơn, và những cô gái ăn mặc hở hang xuất hiện, lặng lẽ dẫn khách vào những căn phòng kín đáo phía sau. Mẫn Nhi biết đó là gì , một động mại dâm trá hình, nơi tiền bạc và dục vọng thống trị.



Cô từng tò mò. Một lần, khi dọn dẹp phòng VIP, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa một cô gái tên Linh và một vị khách. Linh cười khúc khích, giọng ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng như đá. Vị khách, một người đàn ông trung niên béo mũm, rút ra xấp tiền dày và đặt lên bàn. Mẫn Nhi đứng ngoài cửa, tay siết chặt cây lau nhà, tim đập thình thịch. Số tiền ấy đủ để cô chữa bệnh cho ông bà nội, đủ để cô thoát khỏi những ngày tháng cơ cực. Nhưng rồi, lời dặn của ông bà vang lên trong đầu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm.” Cô quay đi, cắn răng tiếp tục công việc.



Nhưng sự tò mò không dừng lại. Mẫn Nhi bắt đầu để ý cách các cô gái trong quán cư xử, cách họ dùng ánh mắt, nụ cười, và cả những cái chạm nhẹ để khiến đàn ông say mê. Cô lén xem những đoạn video trên điện thoại cũ, những bộ phim người lớn mà một đồng nghiệp gửi cho cô. Ban đầu, cô thấy xấu hổ, nhưng dần dần, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cô ,không phải kích thích, mà là sự tò mò về sức mạnh của cơ thể và tâm lý đàn ông. Cô nhận ra rằng, trong thế giới này, nhan sắc và sự khéo léo có thể trở thành vũ khí.



Dù vậy, Mẫn Nhi chưa bao giờ vượt qua ranh giới. Cô vẫn là cô gái lau dọn, với đôi tay chai sạn và giấc mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đang thay đổi. Thành phố này, với tất cả sự hào nhoáng và đen tối, đang dạy cô cách sống sót.



---



Hôm nay, quán đông hơn bình thường. Mẫn Nhi bưng khay nước ra bàn số 7, nơi một nhóm khách đang cười nói ầm ĩ. Một người đàn ông trong nhóm, mặc vest xám, nhìn cô chăm chú. “Cô em, cười một cái đi, đừng nghiêm túc thế,” ông ta nói, giọng trơn tru. Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, đặt ly cà phê xuống bàn rồi quay đi. Cô đã quen với những lời trêu ghẹo, nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt. Sáng nay, chủ nhà trọ vừa thông báo tăng tiền thuê, và số tiền cô tiết kiệm được chẳng đủ để trang trải thêm một tháng.



Khi quay lại quầy, Linh , cô gái làm việc ở phòng VIP ,kéo Mẫn Nhi vào một góc. “Này, em nghĩ gì mà mặt mày bí xị thế?” Linh hỏi, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn cô. Linh lớn hơn Mẫn Nhi vài tuổi, với mái tóc nhuộm vàng và đôi môi luôn tô son đỏ. Cô ta là người kiếm tiền giỏi nhất ở quán, và cũng là người duy nhất từng nói chuyện tử tế với Mẫn Nhi.



“Chị Linh, em… chỉ là mệt thôi,” Mẫn Nhi đáp, tránh ánh mắt của Linh. Cô không muốn kể về chuyện tiền bạc, về những đêm mất ngủ vì lo lắng.



Linh nhếch môi, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Mệt? Hay là em đang nghĩ đến chuyện đổi đời? Nghe chị này, với nhan sắc của em, làm tập vụ thế này uổng lắm. Chỉ cần em gật đầu, chị giới thiệu em vào phòng VIP. Một đêm thôi, đủ để em trả tiền trọ cả năm.”



Mẫn Nhi lắc đầu, giọng kiên quyết. “Em không làm được đâu, chị. Em… em không muốn.”



Linh bật cười, vỗ vai cô. “Cô bé ngốc. Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu. Nhưng thôi, tùy em. Khi nào đổi ý, tìm chị.”



Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lại công việc, nhưng lời của Linh cứ vang vọng trong đầu. Cô biết Linh nói đúng một phần. Thành phố này không dành cho những người yếu đuối. Nhưng cô cũng biết, nếu cô từ bỏ nguyên tắc của mình, cô sẽ không còn là Mẫn Nhi nữa.



---



Cuối ca làm, Mẫn Nhi ngồi ở góc quán, kiểm tra lại số tiền boa ít ỏi. Cô lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nửa miếng ngọc bội ,di vật duy nhất mẹ cô để lại. Miếng ngọc có hình hoa sen, được chạm khắc tinh xảo, nhưng chỉ còn một nửa. Mẹ từng nói đó là món quà từ “một người quan trọng”, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Mẫn Nhi vuốt ve miếng ngọc, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả.



Cô nghĩ về cha, về khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy. Cô không biết tên ông ta, nhưng khuôn mặt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh của cô. Cô thề rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra ông ta và bắt ông ta trả giá. Không chỉ vì cái chết của cha, mà vì tất cả những gì cô đã mất,mẹ, gia đình, tuổi thơ, và cả những giấc mơ từng có.



Mẫn Nhi đứng dậy, cất miếng ngọc vào túi. Cô nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài, nơi ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. “Mình sẽ làm được,” cô tự nhủ. “Mình sẽ tìm ra kẻ đó, và mình sẽ đổi đời.”



Cô không biết rằng, định mệnh đang chờ cô ở phía trước. Một công việc mới, một cuộc gặp gỡ bất ngờ, và một bí mật kinh hoàng sẽ thay đổi tất cả. Con đường trả thù mà cô sắp bước vào không chỉ dẫn cô đến kẻ thù, mà còn đưa cô đối mặt với sự thật về chính mình.
 
### Chương 2: Bước chân đầu tiên



Mẫn Nhi đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét của căn phòng trọ ờ Bình Dương, chiếc vali cũ kỹ nằm lăn lóc bên chân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu và chiếc quần jeans sờn gấu, nhưng ánh mắt cô sáng rực, như thể cả thế giới đang chờ cô chinh phục. Hôm nay là ngày cô rời khỏi khu ổ chuột này, rời khỏi quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, và rời khỏi những ngày tháng chỉ biết cúi đầu lau dọn. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cơ hội, đang vẫy gọi cô.



Quyết định này không đến dễ dàng. Đêm qua, Mẫn Nhi gần như thức trắng, nằm trên chiếc giường kêu cọt kẹt, nghĩ về tương lai. Lời của Linh, cô gái làm việc ở phòng VIP, cứ vang vọng trong đầu cô: “Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu.” Mẫn Nhi biết Linh nói đúng. Cô đã thấy những cô gái như Linh, từ những người bình thường trở thành kẻ kiếm tiền bằng nhan sắc và sự khéo léo. Nhưng cô cũng biết, nếu cô bước qua ranh giới đó, cô sẽ mất đi thứ gì đó quý giá hơn cả tiền bạc ,lòng tự trọng mà ông bà nội đã dạy cô.



Tuy nhiên, cô không thể tiếp tục sống như thế này. Tiền lương tập vụ chỉ đủ trả tiền trọ và mua ít thực phẩm, không đủ để cô mơ về một cuộc sống tốt hơn. Cô muốn tìm kẻ đã giết cha cô, muốn khiến hắn trả giá, và trên hết, cô muốn chứng minh rằng cô không phải là một cô gái làng quê yếu đuối. Thành phố này, dù tàn nhẫn, là nơi duy nhất cô có thể thực hiện giấc mơ ấy.



Mẫn Nhi hít một hơi thật sâu, kéo vali ra khỏi con hẻm. Chủ nhà trọ, một người đàn bà bà gầy gò với ánh mắt sắc như dao, nhìn cô từ xa. “Đi đâu đấy, con bé? Lại định trốn nợ tiền trọ hả?” bà ta càu nhàu.



Mẫn Nhi dừng lại, lấy từ túi áo ra một xấp tiền nhàu nhĩ ,đây toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được trong tháng qua. “Con trả đủ rồi, Cô.Con đi tìm việc mới.”



Bà nhướn mày, đếm tiền cẩn thận rồi nhếch môi. “Việc mới? Con bé như mày thì làm được gì ở cái thành phố này? Đừng ảo tưởng, rồi lại quay về đây thôi.”



Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lưng, bước ra con đường lớn. Lời của mụ già như một nhát dao, nhưng cô đã quen với những lời cay nghiệt. Từ khi cha mẹ qua đời, cô học được cách để những lời nói ấy trôi qua như gió. Điều quan trọng là cô biết mình muốn gì, và cô sẽ không dừng lại.



---



Trung tâm thành phố cách khu ổ chuột của Mẫn Nhi hơn một giờ đi xe buýt. Cô ngồi ở ghế cuối, nhìn qua cửa sổ mờ đục. Những tòa nhà chọc trời mọc lên như những gã khổng lồ, ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. Người ta đi lại tấp nập, ai cũng có vẻ vội vã, như thể thời gian là thứ xa xỉ mà họ không thể để lãng phí. Mẫn Nhi siết chặt tay, cảm giác mình nhỏ bé giữa dòng người ấy. Nhưng cô không sợ. Cô đã mất tất cả, và khi không còn gì để mất, con người ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.



Cô xuống xe ở một khu phố sầm uất, nơi những cửa hàng thời trang, quán ăn, và văn phòng cao cấp san sát nhau. Trước khi rời quán cà phê, Linh đã cho cô một gợi ý: “Nếu muốn đổi đời, tìm việc ở khu trung tâm. Ở đó, người ta trả lương cao hơn, nhưng cũng đòi hỏi nhiều hơn. Với nhan sắc của mày, làm nhân viên bán hàng là hợp nhất.” Mẫn Nhi không thích cách Linh nói, như thể nhan sắc là thứ duy nhất cô có. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng, trong thế giới này, vẻ ngoài là một lợi thế.



Mẫn Nhi bước vào một trung tâm thương mại lớn, nơi những tấm biển quảng cáo khổng lồ treo khắp nơi. Cô dừng lại trước một cửa hàng nội thất sang trọng, với tấm biển ghi Lê Đức Yên .Nội thất cao cấp. Cửa kính sáng loáng phản chiếu hình ảnh cô, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình như một người lạ không còn là cô gái làng quê với đôi tay chai sạn, mà là một người sẵn sàng bước vào thế giới mới.Phía trước cửa hàng "Tuyển nhân viên "



Cô đẩy cửa bước vào. Bên trong, không gian rộng rãi được bài trí tinh tế, với những bộ bàn ghế gỗ chạm khắc cầu kỳ, những chiếc đèn chùm lấp lánh, và mùi gỗ thơm thoang thoảng. Một cô gái mặc đồng phục xanh , đeo bảng tên “Nhân viên bán hàng”, tiến đến gần. “Chào chị, chị muốn xem sản phẩm nào ạ?” cô ta hỏi, giọng chuyên nghiệp nhưng thoáng chút dò xét.



Mẫn Nhi mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự tin. “Tôi không mua hàng. Tôi… muốn xin việc. Cửa hàng có đang tuyển người không?”



Cô gái nhướn mày, nhìn Mẫn Nhi từ đầu đến chân. “Chị đợi một chút, để tôi gọi quản lý.”



Mẫn Nhi đứng chờ, cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng. Cô không có bằng, cô tự nhắc mình phải tự tin. Cô đã từng đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ, những lời chế giễu, và cả những lần bị từ chối. Một công việc mới không thể khó hơn những gì cô đã trải qua.



Một người phụ nữ trung niên, mặc váy công sở ôm sát, bước ra từ phía sau quầy. Bà ta có khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt to tròn,. “Cô là ai? Muốn xin việc gì?” bà ta hỏi, giọng lạnh lùng.



Mẫn Nhi hít một hơi, giữ giọng bình tĩnh. “Chào chị, em tên là Mẫn Nhi. Em muốn xin làm nhân viên bán hàng. Em có kinh nghiệm làm việc ở quán cà phê, em học hỏi nhanh và chịu khó.”



Người phụ nữ tên Minh, theo bảng tên khoanh tay, nhìn cô như thể đang đánh giá một món hàng. “Kinh nghiệm quán cà phê? Cô nghĩ bán nội thất cao cấp giống như bưng cà phê sao? Cô có biết những sản phẩm ở đây giá bao nhiêu không?”



Mẫn Nhi không nao núng. “Em biết công việc này không dễ, nhưng em sẵn sàng học. Em chỉ cần một cơ hội.”



Bà Minh nhếch môi, rõ ràng không ấn tượng. “Cô có bằng cấp gì? Tiếng Anh thế nào?”



Mẫn Nhi cắn môi. Cô biết đây là điểm yếu của mình. “Em… chỉ học hết lớp chín. Nhưng em nói được tiếng Anh cơ bản, đủ để giao tiếp với khách nước ngoài.”



Bà Minh bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. “Cô bé, đây không phải chỗ cho những người bỏ học. Cô nghĩ mình đủ sức làm việc ở Lê Đức Yên, tập đoàn nội thất lớn nhất thành phố này sao?”



Mẫn Nhi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô muốn hét vào mặt bà ta, muốn nói rằng cô đã sống sót qua những ngày tháng mà bà ta không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cô kìm lại. Cô cần công việc này, cần tiền, cần có tiền,vì nó là bước đầu tiên để cô tiến gần hơn đến mục tiêu của mình tìm ra kẻ đã giết cha cô.



“Chị Minh, cho em một tuần thử việc,” cô nói, giọng kiên định. “Nếu em không làm được, chị đuổi em cũng được. Em không xin xỏ, em chỉ muốn chứng minh.”



Bà Minh nhìn cô, lần này ánh mắt có chút thay đổi ,không phải sự đồng cảm, mà là sự tò mò. “ Được rồi, tôi cho cô ba ngày. Mai bắt đầu. Nhưng tôi cảnh cáo, một sai lầm thôi, cô bay ra đường ngay.”



Mẫn Nhi gật đầu, cố giấu nụ cười. “Cảm ơn chị. Em sẽ không làm chị thất vọng.”



---



Đêm đó, Mẫn Nhi nằm trên chiếc giường mới trong căn phòng trọ nhỏ ở khu trung tâm. Phòng này đắt hơn, nhưng gần nơi làm việc, và cô không muốn mất thời gian di chuyển. Cô lấy ra nửa miếng ngọc bội từ chiếc hộp cũ, vuốt ve nó dưới ánh đèn. Miếng ngọc lấp lánh, như thể đang kể một câu chuyện mà cô chưa bao giờ hiểu hết.



Cô nghĩ về cửa hàng Lê Đức Yên, về người quản lý tên Minh, và về những thử thách đang chờ đợi. Cô biết công việc này sẽ không dễ. Cô sẽ phải học cách nói chuyện với những khách hàng giàu có, học cách bán những món đồ mà cô không bao giờ dám mơ tới. Nhưng cô không sợ. Cô đã mất tất cả, và giờ đây, cô chỉ có một mục tiêu: trả thù.



Khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy hiện lên trong tâm trí cô. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô thề sẽ tìm ra hắn, dù phải mất cả đời.



Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Ngày mai, cô sẽ bước vào một thế giới mới, và cô sẽ không để bất kỳ ai coi thường mình nữa.
 
### Chương 3: Buổi làm việc đầu tiên



Mẫn Nhi đứng trước gương trong phòng vệ sinh của cửa hàng Lê Đức Yên, chỉnh lại chiếc áo đồng phục xanh. Bộ đồng phục được may vừa khít, tôn lên vóc dáng thanh mảnh của cô, nhưng cô không có thời gian để tự ngắm mình. Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc, và bà Minh, quản lý cửa hàng, đã cảnh báo rõ ràng: một sai lầm thôi, cô sẽ bị đuổi ngay lập tức. Mẫn Nhi hít một hơi sâu, vuốt lại mái tóc buộc cao, và thì thầm với chính mình: “Mình làm được. Mình phải làm được.”



Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại không gian sang trọng của cửa hàng. Những bộ bàn ghế gỗ óc chó bóng loáng, những chiếc sofa bọc da nhập khẩu, và những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh tạo nên một bầu không khí xa hoa mà Mẫn Nhi chưa từng quen thuộc. Ở đây, mọi thứ đều có giá trị bằng cả một năm tiền lương của cô ở quán cà phê. Cô cảm thấy mình như một chú chim sẻ lạc vào rừng vàng, nhưng cô không để sự tự ti lấn át. Cô đến đây không chỉ để kiếm tiền, mà còn để tìm cơ hội, để tiến gần hơn đến kẻ đã phá hủy cuộc đời cô.



Bà Minh đứng ở quầy thu ngân, ánh mắt sắc bén như dao quét qua Mẫn Nhi. “Mẫn Nhi đừng đứng ngây ra đấy,” bà ta nói, giọng lạnh lùng. “Hôm nay có khách VIP đến, nhóm của cô phụ trách khu vực sofa. Nhớ, phải cười, phải chuyên nghiệp, và đừng làm tôi mất mặt.”



Mẫn Nhi gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Dạ, em hiểu rồi, chị Minh.”



Bà Minh nhếch môi, rõ ràng không tin tưởng lắm. “Ba ngày.Em có Ba ngày để chứng minh cô không phải kẻ vô dụng. Đi làm việc đi.”



Mẫn Nhi quay đi, siết chặt tay. Cô biết bà Minh không ưa cô, có lẽ vì cô không có bằng cấp, không có kinh nghiệm, và chỉ dựa vào sự kiên quyết để có được cơ hội này. Nhưng cô không quan tâm. Cô đã quen với việc bị đánh giá thấp, và mỗi lần như thế, cô chỉ càng quyết tâm chứng minh họ sai.



---



Cửa hàng hôm nay đông hơn bình thường. Một nhóm khách VIP, theo lời bà Minh, là những doanh nhân giàu có đến xem nội thất cho biệt thự mới của họ. Mẫn Nhi được phân công vào nhóm của Hà, một cô gái lớn hơn cô vài tuổi, với mái tóc uốn xoăn và đôi môi luôn tô son đỏ. Hà là nhân viên bán hàng kỳ cựu, nổi tiếng vì khả năng thuyết phục khách và nụ cười “chết người”. Nhưng ngay từ đầu, Mẫn Nhi đã cảm nhận được sự thù địch từ cô ta.



“Cô là người mới, đúng không?” Hà hỏi, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lạnh lùng. “Nghe nói cô không có bằng cấp gì, vậy mà đòi làm ở Lê Đức Yên. Gan thật đấy.”



Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, không để mình bị khiêu khích. “Tôi sẽ cố gắng, chị Hà. Có gì mong chị chỉ bảo.”



Hà bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. “Chỉ bảo? Em gái, ở đây không ai rảnh mà dắt tay người mới đâu. Muốn trụ lại, tự mà học. Nhưng nói trước, khách VIP không dễ đối phó. Đừng làm hỏng việc của tôi.”



Mẫn Nhi gật đầu, giữ im lặng. Cô biết Hà đang cố dằn mặt cô, nhưng cô không có thời gian để đôi co. Cô cần tập trung vào công việc, cần chứng minh rằng mình xứng đáng ở lại.



Nhóm khách VIP đến vào giữa trưa, gồm ba người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trẻ mặc váy đỏ nổi bật. Họ bước vào cửa hàng với vẻ tự tin của những người quen được phục vụ. Hà lập tức tiến đến, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Chào quý khách, hoan nghênh đến với Lê Đức Yên. Tôi là Hà, rất hân hạnh được phục vụ quý vị hôm nay.”



Mẫn Nhi đứng phía sau, quan sát cách Hà giao tiếp. Cô ta nói năng trôi chảy, vừa giới thiệu sản phẩm vừa khéo léo tâng bốc khách. Các khách hàng gật gù, rõ ràng bị cuốn vào sự chuyên nghiệp của Hà. Mẫn Nhi ghi nhớ từng cử chỉ, từng câu nói. Cô biết mình không có kinh nghiệm, nhưng cô có thể học, và cô học rất nhanh.



Khi Hà dẫn nhóm khách đến khu vực sofa, Mẫn Nhi được gọi đến để hỗ trợ. Một người đàn ông trong nhóm, mặc vest xám, chỉ vào chiếc sofa da màu nâu sẫm. “Cô gái, cái này giá bao nhiêu?” ông ta hỏi, giọng cộc lốc.



Mẫn Nhi hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh. “Dạ, đây là sofa da bò nhập khẩu từ Ý, giá 120 triệu đồng, thưa anh. Sản phẩm được bảo hành năm năm, và chúng tôi có dịch vụ lắp đặt miễn phí.”



Người đàn ông nhướn mày, nhìn cô từ đầu đến chân. “120 triệu? Đắt thế? Cô có chắc nó đáng giá không?”



Mẫn Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô chưa từng bán thứ gì đắt như thế, nhưng cô nhớ những gì bà Minh hướng dẫn sáng nay. “Dạ, sofa này được làm từ da bò nguyên tấm, gia công thủ công, rất bền và sang trọng. Nếu anh đặt hàng hôm nay, chúng tôi còn tặng thêm một bộ gối lưng cao cấp.”



Người đàn ông gật gù, có vẻ hài lòng. Nhưng Hà, đứng bên cạnh, chen vào ngay. “Anh yên tâm, sofa này là best-seller của cửa hàng chúng tôi. Nếu anh muốn, em có thể giới thiệu thêm một vài mẫu khác phù hợp với biệt thự của anh.”



Mẫn Nhi cắn môi, nhận ra Hà đang cố giành lấy khách. Cô lùi lại, để Hà tiếp tục. Nhưng trong lòng, cô tự nhủ: Mình không thể để người khác chèn ép mãi. Mình phải làm tốt hơn.



---



Buổi chiều, cửa hàng trở nên bận rộn hơn. Mẫn Nhi chạy qua chạy lại, vừa lau dọn vừa hỗ trợ khách. Cô nhận ra công việc này không chỉ đòi hỏi kỹ năng bán hàng, mà còn cần sự tinh tế và kiên nhẫn. Một số khách dễ tính, nhưng số khác lại khó chiều, sẵn sàng chê bai chỉ vì một vết xước nhỏ trên sản phẩm. Hà và các nhân viên khác dường như đã quen với áp lực này, nhưng với Mẫn Nhi, mọi thứ đều mới mẻ và căng thẳng.



Đến cuối ngày, bà Minh gọi cả nhóm vào phòng họp nhỏ để kiểm tra doanh số. Hà dẫn đầu với ba đơn hàng lớn, trị giá hơn 500 triệu đồng. Các nhân viên khác cũng có thành tích đáng kể, nhưng Mẫn Nhi là người duy nhất không bán được gì. Bà Minh nhìn cô, ánh mắt đầy thất vọng. “Mẫn Nhi, ngày đầu tiên mà đã thế này à? Tôi đã nói rồi, chỗ này không dành cho người thiếu năng lực.”



Mẫn Nhi cúi đầu, cảm giác xấu hổ trào lên. Nhưng cô không để mình chùn bước. “Dạ, em sẽ cố gắng hơn, chị Minh. Ngày mai em sẽ làm tốt hơn.”



Hà, ngồi ở góc phòng, bật cười khẽ. “Chị Minh, người mới thì phải từ từ. Nhưng mà, em thấy cô bé này hơi… không phù hợp. Hay là để em hướng dẫn thêm?”



Lời của Hà nghe có vẻ tử tế, nhưng Mẫn Nhi biết cô ta đang mỉa mai. Cô siết chặt tay dưới bàn, quyết tâm không để Hà có cơ hội chế giễu thêm.



---



Đêm đó, Mẫn Nhi ngồi trong căn phòng trọ mới, ôn lại những gì đã học được trong ngày. Cô ghi chép cẩn thận các đặc điểm của sản phẩm, cách Hà giao tiếp với khách, và những lỗi cô đã mắc phải. Cô biết mình không có nền tảng như những người khác, nhưng cô có ý chí. Và ý chí ấy đã giúp cô sống sót qua những ngày tháng khó khăn nhất.



Cô nghĩ về cha, về khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô cảm thấy hắn đang ở đâu đó trong thành phố này, trong thế giới của những người giàu có và quyền lực.



Ngày thứ hai, Mẫn Nhi đến cửa hàng với một tinh thần mới. Cô quan sát kỹ hơn, học cách bắt chuyện với khách, cách trả lời những câu hỏi khó. Khi một cặp vợ chồng lớn tuổi đến xem bàn ăn, cô chủ động tiếp cận, mỉm cười và giới thiệu sản phẩm một cách tự nhiên. “Chị ơi, bộ bàn ăn này làm từ gỗ sồi tự nhiên, rất hợp với không gian ấm cúng. Nếu chị muốn, em có thể gợi ý thêm đèn chùm để phối hợp.”



Người vợ mỉm cười, rõ ràng bị cuốn vào sự nhiệt tình của cô. Sau một hồi thảo luận, họ quyết định đặt mua bộ bàn ăn trị giá 80 triệu đồng. Đó là đơn hàng đầu tiên của Mẫn Nhi, và khi cô ghi hóa đơn, tay cô run lên vì phấn khích.



Hà, đứng từ xa, nhíu mày. Cô ta không ngờ Mẫn Nhi có thể bán được hàng ngay ngày thứ hai. Bà Minh, dù không khen ngợi, cũng gật đầu nhẹ. “Tạm được. Nhưng đừng tự mãn. Còn một ngày nữa.”



Mẫn Nhi gật đầu, nhưng trong lòng cô rực cháy một ngọn lửa. Cô biết mình đã vượt qua thử thách đầu tiên, và cô sẽ không dừng lại. Cô sẽ trở thành nhân viên xuất sắc nhất, sẽ khiến tất cả phải nhìn cô bằng con mắt khác...
 
Chương 4: Thử thách vượt qua



Mẫn Nhi đứng trước kệ trưng bày sofa da, cẩn thận lau sạch từng góc cạnh bằng khăn mềm. Ánh đèn pha lê từ trần nhà cửa hàng chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt cô ,không phấn son, nhưng toát lên một vẻ đẹp sắc sảo. Ba ngày thử việc đã trôi qua, và hôm nay là ngày cuối cùng để cô chứng minh mình xứng đáng ở lại. Bà Minh, quản lý cửa hàng, đã đặt ra mục tiêu rõ ràng: Mẫn Nhi phải bán được ít nhất hai đơn hàng, tổng trị giá trên 150 triệu đồng, nếu muốn được nhận chính thức. Với một cô gái không bằng cấp, chưa từng làm việc trong ngành nội thất cao cấp, đó là một thử thách gần như bất khả thi. Nhưng Mẫn Nhi không bao giờ biết đến hai từ “bỏ cuộc”.



Cô nhìn đồng hồ treo tường còn hai giờ nữa là hết ca. Trong ba ngày qua, cô đã làm việc không ngừng nghỉ, từ lau dọn, hỗ trợ đồng nghiệp, đến tự mình tiếp cận khách hàng. Cô học cách giới thiệu sản phẩm, cách mỉm cười ngay cả khi bị khách khó tính chê bai, và cách giữ bình tĩnh trước ánh mắt soi mói của Hà ,cô nhân viên kỳ cựu luôn tìm cách dìm cô. Đến giờ, cô đã bán được một bộ bàn ăn trị giá 80 triệu đồng, và đang chờ cơ hội để hoàn thành mục tiêu thứ hai.



Hà đứng ở quầy thu ngân, chỉnh lại mái tóc uốn xoăn và kiểm tra son môi qua chiếc gương nhỏ. Cô ta liếc Mẫn Nhi, ánh mắt đầy ghen tị. “Cô bé, còn hai tiếng nữa là hết hạn thử việc của cô rồi,” Hà nói, giọng ngọt ngào nhưng sắc như dao. “Bán được một đơn hàng thì chưa đủ đâu. Chị Minh không dễ dãi như cô nghĩ.”



Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, không đáp. Cô đã quen với sự thù địch của Hà. Thay vì tranh cãi, cô tập trung vào công việc. Cô biết Hà đang chờ cô thất bại, chờ cô bị đuổi để chứng minh rằng một cô gái quê mùa như cô không thể trụ lại ở Lê Đức Yên. Nhưng Mẫn Nhi không đến đây để làm trò cười cho bất kỳ ai. Cô đến đây để đổi đời, và để tìm ra kẻ đã giết cha cô người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng mà cô nhìn thấy từ chiếc taxi năm ấy.



---



Buổi chiều, cửa hàng trở nên đông đúc hơn. Một cặp vợ chồng trung niên bước vào, ăn mặc sang trọng, rõ ràng là khách hàng tiềm năng. Hà lập tức tiến đến, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Chào quý khách, hoan nghênh đến với Lê Đức Yên. Tôi là Hà, rất hân hạnh được phục vụ quý vị.”



Nhưng người chồng khoát tay, giọng cộc lốc. “Chúng tôi muốn xem sofa. Ai rảnh thì dẫn chúng tôi đi, nhanh lên.”



Hà liếc Mẫn Nhi, như thể muốn ra lệnh. “Mẫn Nhi, cô dẫn khách đi. Tôi còn phải xử lý hóa đơn.”



Mẫn Nhi gật đầu, không để ý đến giọng điệu ra lệnh của Hà. Cô tiến đến, mỉm cười nhẹ nhàng. “Chào anh chị, em là Mẫn Nhi. Mời anh chị theo em xem khu vực sofa ạ.”



Cô dẫn cặp vợ chồng đến khu vực trưng bày sofa da nhập khẩu, nơi những chiếc ghế sang trọng được sắp xếp tinh tế dưới ánh đèn. Người vợ, mặc váy lụa xanh, nhìn quanh với ánh mắt khó tính. “Tôi muốn một bộ sofa cho phòng khách biệt thự, nhưng phải thật đặc biệt. Không muốn giống hàng chợ.”



Mẫn Nhi gật đầu, giọng tự tin. “Dạ, chị yên tâm. Bộ sofa da bò Ý này là hàng độc quyền của Lê Đức Yên, được gia công thủ công, rất hợp với không gian sang trọng. Chị có muốn thử ngồi để cảm nhận độ êm không ạ?”



Người vợ nhướn mày, có vẻ ấn tượng với sự chuyên nghiệp của Mẫn Nhi. Cô ngồi xuống, vuốt tay trên bề mặt da mềm mại. “Cũng được. Giá bao nhiêu?”



“Dạ, bộ này giá 110 triệu đồng, bao gồm bảo hành năm năm và dịch vụ lắp đặt miễn phí,” Mẫn Nhi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh dù tim cô đập thình thịch. Đây có thể là đơn hàng quyết định số phận của cô.



Người chồng chen vào, giọng nghi ngờ. “110 triệu? Đắt thế? Tôi thấy chỗ khác có sofa tương tự rẻ hơn.”



Mẫn Nhi mỉm cười, nhớ lại những gì cô đã học từ cách Hà xử lý khách. “Dạ, anh nói đúng, thị trường có nhiều loại sofa. Nhưng sản phẩm của Lê Đức Yên được làm từ da bò nguyên tấm, không pha tạp, và thiết kế độc quyền. Nếu anh chị đặt hôm nay, em xin phép tặng thêm bộ gối lưng cao cấp để phối với sofa.”



Cặp vợ chồng nhìn nhau, trao đổi vài câu. Sau một hồi thảo luận, người vợ gật đầu. “Được, chúng tôi lấy bộ này. Cô ghi hóa đơn đi.”



Mẫn Nhi cố giấu nụ cười, tay run run khi ghi hóa đơn. Đơn hàng 110 triệu đồng, cộng với đơn hàng 80 triệu trước đó, đã vượt xa mục tiêu mà bà Minh đặt ra. Cô biết mình đã làm được điều không ai ngờ tới.



---



Cuối ngày, bà Minh gọi Mẫn Nhi vào văn phòng nhỏ phía sau cửa hàng. Hà và một vài nhân viên khác đứng ngoài, tò mò nghe ngóng. Mẫn Nhi bước vào, chuẩn bị tinh thần cho mọi khả năng. Cô biết bà Minh không ưa cô, nhưng cô cũng tin rằng thành tích của mình đủ để thuyết phục.



Bà Minh ngồi sau bàn làm việc, lật qua xấp hóa đơn của Mẫn Nhi. “ tôi không ngờ cô làm được,” bà ta nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng không còn sự khinh miệt như trước. “Hai đơn hàng, tổng cộng 190 triệu đồng. Cô vượt mục tiêu tôi đặt ra.”



Mẫn Nhi cúi đầu, cố giấu niềm vui. “Dạ, cảm ơn chị Minh đã cho em cơ hội.”



Bà Minh nhướn mày, nhìn cô như thể đang đánh giá lại. “Đừng vội mừng. Ở đây, không ai được phép tự mãn. Nhưng tôi công nhận cô có tiềm năng. Từ mai, cô chính thức là nhân viên bán hàng của Lê Đức Yên. Lương khởi điểm 12 triệu, cộng hoa hồng theo doanh số. Đồng ý không?”



Mẫn Nhi gật đầu ngay, tim đập thình thịch. “Dạ, em đồng ý. Em sẽ cố gắng hơn nữa.”



Bà Minh gật đầu, ra hiệu cho cô ra ngoài. Nhưng trước khi Mẫn Nhi rời đi, bà ta nói thêm. “À, tuần sau tập đoàn sẽ tổ chức sự kiện vinh danh nhân viên xuất sắc trong quý. Cửa hàng chúng ta được chọn làm địa điểm, và sẽ có lãnh đạo cấp cao từ trụ sở đến trao giải. Cô chuẩn bị tinh thần, vì với doanh số này, cô có thể được gọi tên.”



Mẫn Nhi ngẩn người, không ngờ mình lại có cơ hội được vinh danh. “Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị.”



Cô bước ra khỏi văn phòng, cảm giác như cả thế giới đang mở ra trước mắt. Hà, đứng ở quầy thu ngân, nhìn cô với ánh mắt ghen tị rõ rệt. “Chúc mừng nhé, cô bé,” Hà nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai. “Mới vào mà đã được chị Minh khen. Coi chừng, leo cao quá dễ té



Mẫn Nhi cắt lời, giọng bình tĩnh nhưng kiên định. “Cảm ơn chị Hà. Em sẽ cố gắng để không làm chị thất vọng.”



Hà sững người, không ngờ Mẫn Nhi dám đáp lại. Cô ta quay đi, lẩm bẩm gì đó, nhưng Mẫn Nhi không quan tâm. Cô đã vượt qua thử thách đầu tiên, và cô biết mình còn một chặng đường dài phía trước.



---



Đêm đó, Mẫn Nhi ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, ôn lại những gì đã xảy ra. Cô lấy ra cuốn sổ tay, ghi chép cẩn thận các đặc điểm của sản phẩm, những kỹ năng cô đã học, và những điều cô cần cải thiện. Cô biết công việc ở Lê Đức Yên sẽ ngày càng khó khăn, nhưng cô không sợ. Cô đã sống sót qua những ngày tháng không ai tin cô có thể vượt qua, và giờ đây, cô đang đứng trên đôi chân của chính mình.







Cô nghĩ về sự kiện tuần sau, về việc sẽ có lãnh đạo cấp cao đến. Cô không biết đó là ai, nhưng cô có linh cảm rằng sự kiện này sẽ thay đổi mọi thứ. Có thể, cô sẽ tìm thấy một cơ hội để leo cao hơn trong thế giới này.



Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Cô hình dung mình đứng trên một sân khấu lớn, nhận giải thưởng trước hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ. Cô hình dung mình đối mặt với kẻ thù, nhìn thẳng vào mắt hắn và khiến hắn trả giá. Nhưng cô cũng biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Thành phố này đầy cạm bẫy, và cô sẽ phải sử dụng mọi thứ mình có trí óc, nhan sắc, và cả sự tàn nhẫn để đạt được mục tiêu.
 
### Chương 5: Gặp gỡ định mệnh



Mẫn Nhi đứng trước tấm gương nhỏ trong phòng vệ sinh của cửa hàng, chỉnh lại chiếc áo đồng phục xanh. Một tuần làm việc chính thức đã trôi qua, và cô không chỉ trụ lại mà còn trở thành tâm điểm chú ý. Từ một cô gái không bằng cấp, bị bà Minh và Hà xem thường, cô đã vượt qua thử thách ba ngày với doanh số 250triệu đồng, đã được nhận vào làm chính thức. Hôm nay, cô đứng trước một cơ hội lớn hơn: sự kiện vinh danh nhân viên xuất sắc trong quý, được tổ chức ngay tại cửa hàng. Bà Minh đã tiết lộ rằng một lãnh đạo cấp cao từ trụ sở tập đoàn sẽ đến trao giải, và với thành tích của mình, Mẫn Nhi có thể được gọi tên.



Cô vuốt lại mái tóc buộc cao, hít một hơi sâu để trấn tĩnh. Sự kiện này không chỉ là dịp để cô khẳng định bản thân, mà còn là cơ hội để cô tiến sâu hơn hơn thế giới của những người giàu có và quyền lực, nơi cô tin rằng kẻ thù của mình đang ẩn náu. Khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy, lạnh lùng và sắc nét, vẫn ám ảnh cô. Cô không biết hắn là ai, nhưng cô thề sẽ tìm ra hắn, dù phải mất cả đời.



Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại không gian sang trọng của cửa hàng. Những bộ bàn ghế gỗ óc chó bóng loáng, những chiếc sofa da nhập khẩu, và những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh tạo nên một bầu không khí xa hoa. Hôm nay, cửa hàng được trang trí đặc biệt cho sự kiện, với những tấm biểu ngữ ghi “Lê Đức Yên – Vinh danh xuất sắc” và một bàn tiệc nhỏ bày biện tinh tế. Các nhân viên đứng thành hàng, hồi hộp chờ đợi. Hà, cô nhân viên kỳ cựu, đứng ở góc phòng, chỉnh lại mái tóc uốn xoăn và kiểm tra son môi. Cô ta liếc Mẫn Nhi, ánh mắt đầy ghen tị nhưng không nói gì. Sau lần Mẫn Nhi vượt qua thử việc, Hà đã bớt mỉa mai, nhưng sự thù địch vẫn âm ỉ.



Bà Minh, mặc một bộ váy công sở màu đen, đi qua đi lại, kiểm tra mọi thứ lần cuối. “Mọi người, chuẩn bị xong chưa?” bà ta hỏi, giọng sắc lạnh. “Hôm nay là ngày quan trọng. Khách mời từ trụ sở sắp đến. Ai làm sai, đừng trách tôi nặng tay.”



Mẫn Nhi gật đầu, cố giấu sự hồi hộp. Cô không quen với những sự kiện như thế này, nhưng cô biết mình phải thể hiện tốt. Cô đã học cách mỉm cười, cách nói chuyện với khách, và cách giữ bình tĩnh trước áp lực. Cô tự nhủ: Đây chỉ là một bước nhỏ. Mình phải đi xa hơn nữa.



---



Sự kiện bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Một nhóm khách mời từ trụ sở tập đoàn bước vào, gồm những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc sang trọng, toát lên vẻ quyền lực. Bà Minh cúi đầu chào, giọng cung kính hơn bình thường. “Hoan nghênh quý vị đến với cửa hàng chúng tôi. Chúng tôi rất vinh dự được tổ chức sự kiện hôm nay.”



Mẫn Nhi đứng ở hàng sau, quan sát. Cô nhận ra không khí trong cửa hàng thay đổi khi một người đàn ông trẻ bước vào. Anh ta cao ráo, mặc vest đen may đo, mái tóc chải gọn gàng để lộ vầng trán cao. Anh khoảng hai mươi lăm tuổi, với đôi mắt sắc bén và nụ cười tự tin. Hai người đàn ông khác, có lẽ là trợ lý, theo sau anh. Các nhân viên xì xào, và Mẫn Nhi nghe loáng thoáng cái tên: Lê Tú.



Bà Minh tiến đến, cúi đầu thấp hơn. “Cậu Lê, hoan nghênh cậu đến cửa hàng. Chúng tôi rất vinh dự.”



Lê Tú gật đầu nhẹ, giọng nhẹ nhàng và lịch sự. “Cảm ơn chị Minh. Tôi đến thay cha tôi để trao giải. Chúng ta bắt đầu được chưa?”



Mẫn Nhi quan sát Lê Tú từ xa. Anh ta có một khí chất đặc biệt, vừa gần gũi vừa xa cách, như thể cả thế giới phải xoay quanh anh. Cô nghe đồn về anh ,con trai duy nhất của chủ tịch Lê Đức, người được mệnh danh là “cậu ấm” của tập đoàn, giàu có, điển trai, và thông minh. Nhưng với Mẫn Nhi, cô không quan tâm đến những lời đồn. Cô chỉ muốn làm tốt công việc và không để bất kỳ ai làm cô phân tâm.



---



Sự kiện diễn ra trong một khu vực được trang trí đặc biệt, với sân khấu nhỏ và bàn tiệc bày biện tinh tế. Bà Minh lên sân khấu, giới thiệu từng nhân viên xuất sắc. Hà là người đầu tiên được gọi tên, với doanh số hơn 500 triệu đồng trong quý. Cô ta bước lên, nụ cười rạng rỡ, nhận cúp và giấy khen từ Lê Tú. “Cảm ơn cậu Lê, cảm ơn tập đoàn đã ghi nhận nỗ lực của tôi,” Hà nói, giọng ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Lê Tú.



Mẫn Nhi đứng cuối hàng, không mong đợi gì nhiều. Cô chỉ là nhân viên mới, và thành tích của cô, dù ấn tượng, không thể sánh với Hà. Nhưng khi bà Minh đọc đến tên cô, cô gần như không tin vào tai mình.



“Nguyễn Mẫn Nhi, nhân viên bán hàng mới, đạt doanh số 250 triệu đồng trong tuần đầu tiên.”



Cả cửa hàng xì xào. Hà quay lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và ghen tị. Các đồng nghiệp khác thì thầm, không ngờ một cô gái mới vào lại được vinh danh. Mẫn Nhi bước lên sân khấu, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô đập thình thịch. Cô đứng trước Lê Tú, nhận cúp và giấy khen từ tay anh. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tâm can cô.



“Chúc mừng cô, Mẫn Nhi,” Lê Tú nói, giọng điệu giống như chim hót và ấm. “Doanh số ấn tượng cho một người mới. Cô có bí quyết gì không?”



Mẫn Nhi mỉm cười, cố giấu sự hồi hộp. “Dạ, không có bí quyết gì, thưa anh. Tôi chỉ cố gắng hết sức.”



Lê Tú nhướn mày, nụ cười thoáng qua trên môi. “Cố gắng hết sức? Tôi nghĩ là hơn thế. Một tuần mà đạt 250 triệu, cô không phải người bình thường. Tôi sẽ nhớ tên cô.”



Mẫn Nhi gật đầu, quay về vị trí của mình. Cô cảm nhận được ánh mắt của Hà và các đồng nghiệp khác, nhưng cô không quan tâm. Cô đã làm được điều không ai ngờ tới, và đó chỉ là bước đầu tiên. Nhưng điều khiến cô không thể quên là ánh mắt của Lê Tú. Có gì đó trong cách anh nhìn cô không chỉ là sự tò mò, mà còn là một sự thu hút khó giải thích.



---



Sau sự kiện, các nhân viên được phép tham gia tiệc nhẹ. Mẫn Nhi đứng ở góc phòng, cầm ly nước cam, quan sát mọi người. Hà và một vài cô gái khác vây quanh Lê Tú, cười nói rôm rả. Anh ta đáp lại, lịch sự nhưng giữ khoảng cách. Mẫn Nhi nhận ra Lê Tú không phải kiểu người dễ bị cuốn vào những lời tâng bốc. Anh ta thông minh, và có lẽ, cũng rất khó đoán.



Cô đang định rời đi thì Lê Tú bất ngờ tiến đến. “Mẫn Nhi, đúng không?” anh hỏi, đứng trước cô với ly rượu vang trên tay.



Mẫn Nhi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Dạ, là tôi. Cảm ơn anh đã trao giải.”



Lê Tú mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi cô. “Không có gì. Tôi tò mò về cô. Chị Minh nói cô không có bằng cấp, nhưng lại bán hàng giỏi như thế. Cô học ở đâu?”



Mẫn Nhi cắn môi, không muốn kể về quá khứ của mình. “Dạ, tôi… tự học thôi. Tôi làm việc ở quán cà phê trước đây, nên cũng biết cách nói chuyện với khách.”



Lê Tú gật đầu, như thể đang đánh giá cô. “Quán cà phê? Chuyển từ đó sang Lê Đức Yên không dễ,đúng không?”



Mẫn Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng kiên định. “Ai mà không có tham vọng, thưa anh? Tôi chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn.”



Lê Tú bật cười khẽ, nhưng không phải kiểu cười chế giễu. “Tôi thích sự thẳng thắn của cô. Nếu cô tiếp tục làm tốt, tôi nghĩ cô sẽ tiến xa hơn.Cứ giữ phong độ này, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ mời cô đến trụ sở chính.”



Mẫn Nhi mỉm cười, không đáp. Cô không chắc ý của Lê Tú là gì, nhưng cô cảm nhận được một cơ hội đang mở ra. Anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn, người có thể đưa cô tiến sâu hơn vào thế giới này. Và thế giới của người giàu.Nơi cô sẽ có tiền,danh vọng,cơ hội tìm được người cô cần tìm.



Lê Tú nói thêm vài câu, rồi quay đi tiếp tục trò chuyện với người khác. Mẫn Nhi đứng đó, cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô không chắc tại sao, nhưng có gì đó trong ánh mắt của Lê Tú khiến cô cảm thấy vừa tò mò vừa cảnh giác. Anh ta không giống những người đàn ông cô từng gặp ở quán cà phê ,những kẻ dễ bị cuốn vào nhan sắc và lời nói ngọt ngào. Lê Tú là một thử thách, và cô biết mình cần cẩn thận.



---



Đêm đó, Mẫn Nhi nằm trên giường trong căn phòng trọ nhỏ, ôn lại những gì đã xảy ra. Cô nghĩ về Lê Tú, về nụ cười và ánh mắt của anh. Cô không phủ nhận rằng anh rất thu hút, nhưng cô không đến đây để mơ mộng về một chàng trai giàu có, để tìm ra kẻ đã giết cha cô, khiến cô mất mẹ, mất gia đình, và phải sống một cuộc đời khổ sở.



Cô lấy ra nửa miếng ngọc bội từ chiếc hộp cũ, vuốt ve nó dưới ánh đèn. Miếng ngọc lấp lánh, như thể đang nhắc cô về mục tiêu của mình.



Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Cô hình dung mình đứng trên một sân khấu lớn hơn, không chỉ là nhân viên xuất sắc, mà là người nắm giữ quyền lực, người khiến kẻ thù phải quỳ xin tha thứ. Nhưng cô cũng biết, con đường phía trước sẽ đầy cạm bẫy. Cô sẽ phải bất chấp mọi thứ mình có trí óc, nhan sắc, và cả sự tàn nhẫn để đạt được mục tiêu.
 
K ngờ ông lại viết hay đến như vậy
 
### Chương 6: Không tiêu đề



Mẫn Nhi đứng trước kệ trưng bày sofa da, cẩn thận sắp xếp lại những chiếc gối lưng cao cấp. Một tuần đã trôi qua kể từ sự kiện vinh danh nhân viên xuất sắc, nơi cô được gọi tên với doanh số ấn tượng 250 triệu đồng trong tuần đầu tiên. Thành tích ấy không chỉ giúp cô khẳng định vị trí tại cửa hàng, mà còn khiến cô trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng điều khiến cô không thể quên là ánh mắt của Lê Tú con trai chủ tịch tập đoàn, người đã trao giải cho cô với nụ cười bí ẩn và lời nói đầy ẩn ý: “Tôi sẽ nhớ tên cô.”



Cô không nghĩ nhiều về Lê Tú sau hôm đó. Với cô, anh chỉ là một người đàn ông giàu có, thuộc về một thế giới xa xôi mà cô chưa thể chạm tới. Cô đến đây để làm việc, không phải để mơ mộng về một chàng trai “tổng tài” bước ra từ tiểu thuyết. Nhưng cô không ngờ rằng, từ khoảnh khắc ấy, Lê Tú đã bị cô thu hút một cách không thể cưỡng lại.



---



Lê Tú ngồi trong văn phòng sang trọng tại trụ sở tập đoàn Lê Đức Yên, nhìn ra khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn. Anh cầm ly cà phê, nhưng tâm trí không tập trung vào công việc. Hình ảnh Mẫn Nhi ,cô gái với đôi mắt đen sâu thẳm và nụ cười kiên cường ,cứ hiện lên trong đầu anh. Anh không thể giải thích tại sao, nhưng từ lúc gặp cô tại sự kiện, anh cảm thấy một sự khác biệt. Cô không giống những cô gái khác vây quanh anh, với những lời tâng bốc và ánh mắt đầy toan tính. Mẫn Nhi thẳng thắn, mạnh mẽ, và có một tham vọng cháy bỏng mà anh nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Mỗi ngày trôi qua, Lê Tú càng tương tư cô. Anh tìm cách quay lại cửa hàng, với lý do kiểm tra hoạt động kinh doanh, nhưng thực chất chỉ để gặp cô. Anh đứng từ xa, quan sát cách cô làm việc ,cách cô mỉm cười với khách, cách cô kiên nhẫn giải thích từng chi tiết sản phẩm, và cả cách cô giữ vững tinh thần trước ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp. Anh biết mình đã yêu cô, yêu ngay từ lần đầu gặp, và anh quyết tâm chinh phục cô.



Ngày thứ ba sau sự kiện, Lê Tú xuất hiện tại cửa hàng với bộ vest xám thanh lịch. Bà Minh vội vàng chào đón, nhưng anh khoát tay, giọng nhẹ nhàng. “Chị Minh, tôi chỉ ghé qua xem tình hình. Không cần phiền mọi người.”



Anh bước vào khu vực sofa, nơi Mẫn Nhi đang tư vấn cho một khách hàng. Cô mặc đồng phục xanh, giọng nói dịu dàng nhưng chuyên nghiệp. Khi khách hàng rời đi, Lê Tú tiến đến, mỉm cười. “Chào Mẫn Nhi. Làm việc tốt chứ?”



Mẫn Nhi giật mình, không ngờ anh lại xuất hiện. Cô gật đầu, giọng bình tĩnh. “Dạ, tốt ạ. Cảm ơn anh đã hỏi.”



Lê Tú nhướn mày, ánh mắt lấp lánh. “Tôi nghe chị Minh nói cô bán thêm được một đơn hàng lớn hôm qua. Cô đúng là nhân tài hiếm có.”



Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, không để mình bị cuốn vào lời khen. “Dạ, tôi chỉ làm việc của mình thôi.”



Lê Tú không nản. Anh tiếp tục xuất hiện vào những ngày sau, mỗi lần đều tìm cách bắt chuyện. Anh hỏi về công việc, về sở thích của cô, và thậm chí mời cô đi uống cà phê sau giờ làm. Nhưng Mẫn Nhi luôn từ chối, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Cảm ơn anh, nhưng tôi còn nhiều việc phải làm,” cô nói, ánh mắt không để lộ cảm xúc.



Lê Tú không giận. Anh thích sự kiên định của cô, và điều đó chỉ khiến anh càng quyết tâm. Anh biết Mẫn Nhi không phải kiểu người dễ bị lay động bởi tiền bạc hay quyền lực. Cô có một bức tường vô hình bao quanh, và anh muốn tìm cách vượt qua nó.



---



Nhưng mọi thứ thay đổi vào một buổi chiều định mệnh. Hôm đó, cửa hàng đón một khách hàng VIP ,một doanh nhân giàu có muốn mua nội thất cho biệt thự mới. Bà Minh phân công Hà và Mẫn Nhi cùng phục vụ, nhưng Hà, với sự ghen tị ngày càng lớn, đã chơi xấu cô.



Khi Mẫn Nhi đang giới thiệu một bộ sofa da Ý trị giá 150 triệu đồng, Hà chen vào, cố ý nói sai thông tin. “Cô Mẫn Nhi nhầm rồi ạ,” Hà nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy ác ý. “Bộ sofa này không phải da bò nguyên tấm, chỉ là da tổng hợp thôi. Giá cũng rẻ hơn, khoảng 80 triệu.”



Khách hàng nhíu mày, nhìn Mẫn Nhi với ánh mắt nghi ngờ. “Cô gái, cô làm việc kiểu gì thế? Không biết sản phẩm mà cũng dám tư vấn?”



Mẫn Nhi sững người, nhận ra Hà đang cố tình bôi xấu cô. Cô cố giữ bình tĩnh, sửa lại. “Dạ, anh thông cảm. Bộ sofa này đúng là da bò nguyên tấm, giá 150 triệu đồng. Nếu anh cần, em có thể đưa giấy chứng nhận xuất xứ.”



Nhưng khách hàng đã mất kiên nhẫn. “Thôi, tôi không mua nữa. Làm ăn thiếu chuyên nghiệp thế này, ai dám tin?” Ông ta rời đi, để lại Mẫn Nhi đứng đó, tay siết chặt.



Bà Minh, chứng kiến toàn bộ sự việc, gọi Mẫn Nhi vào văn phòng ngay sau đó. “Mẫn Nhi, em làm chị thất vọng quá,” bà ta nói, giọng lạnh lùng. “Khách VIP mà em để mất thế à? Nếu Hà không sửa, cô định để cửa hàng mất mặt sao?”



Mẫn Nhi cố giải thích. “Dạ, chị Minh, là chị Hà nói sai thông tin. Em…”



“Đừng đổ lỗi,” bà Minh cắt lời. “Ở đây, tôi chỉ quan tâm kết quả. Cô nghỉ ba ngày, tự kiểm điểm đi.”



Mẫn Nhi rời văn phòng, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Cô biết Hà đã cố ý chơi xấu, nhưng cô không có bằng chứng, không có ai đứng về phía mình. Cô nhìn Hà, đang cười khúc khích với một đồng nghiệp khác, và nhận ra một sự thật cay đắng: trong thế giới này, không có quyền lực, không có tiền bạc, cô chỉ là một con cờ để người khác giẫm đạp.



---



Đêm đó, Mẫn Nhi ngồi trong căn phòng trọ, ôn lại những gì đã xảy ra. Cô nghĩ về cha, về mẹ, về những ngày tháng cơ cực mà cô đã vượt qua. Cô đã thề sẽ không để ai coi thường mình, nhưng hôm nay, cô lại bị Hà và bà Minh hạ nhục. Cô nhận ra rằng, nếu muốn đổi đời, nếu muốn trả thù kẻ thù, cô không thể chỉ dựa vào sức mình. Cô cần một “cây cổ thụ” để nương tựa, và Lê Tú – con trai chủ tịch tập đoàn – chính là cây cổ thụ ấy.



Ngày hôm sau, khi Lê Tú xuất hiện tại cửa hàng, Mẫn Nhi không từ chối như mọi khi. Anh mời cô đi uống cà phê, và lần này, cô gật đầu. “Được ạ, cảm ơn anh.”



Họ ngồi trong một quán cà phê sang trọng, với cửa kính nhìn ra dòng xe cộ tấp nập. Lê Tú nhìn cô, ánh mắt lấp lánh. “Tôi cứ nghĩ cô sẽ từ chối mãi. Điều gì khiến cô đổi ý?”



Mẫn Nhi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. “Tôi nhận ra rằng, đôi khi, mình cần mở lòng để đón nhận cơ hội.”



Lê Tú bật cười, không giấu được niềm vui. “Vậy là tôi may mắn rồi. Mẫn Nhi, tôi nói thật, từ lần đầu gặp cô, tôi đã bị ấn tượng. Cô không giống ai cả.”



Mẫn Nhi không đáp, nhưng trong lòng cô đã quyết định. Cô sẽ chấp nhận tình cảm của Lê Tú, không phải vì yêu, mà vì anh là chìa khóa để cô thay đổi cuộc đời. Họ bắt đầu hẹn hò, và từ đó, mọi thứ trong cuộc sống của Mẫn Nhi thay đổi chóng mặt.



---



Với sự hậu thuẫn của Lê Tú, sự nghiệp của Mẫn Nhi thăng hoa không ngừng. Anh giới thiệu cô với các quản lý cấp cao, giúp cô tiếp cận những khách hàng lớn. Cô bán được những đơn hàng trị giá hàng tỷ đồng, trở thành nhân viên xuất sắc nhất cửa hàng. Bà Minh, dù không ưa cô, cũng phải công nhận tài năng của cô. Hà, với sự ghen tị ngày càng lớn, không còn dám chơi xấu nữa khi biết Mẫn Nhi có Lê Tú đứng sau.



Nhưng Mẫn Nhi không chỉ dựa vào Lê Tú. Cô biết mình thiếu bằng cấp, thiếu nền tảng để môn đăng hộ đối với gia đình anh. Vì vậy, cô đăng ký học lớp bổ túc văn hóa buổi tối, vừa làm vừa học để lấy bằng cấp ba, và thậm chí lên kế hoạch thi đại học. Cô học với một ý chí thép, thường thức đến hai giờ sáng để ôn bài. Lê Tú nhìn thấy sự nỗ lực của cô, càng yêu cô sâu đậm hơn. “Mẫn Nhi, em không cần cố gắng quá đâu,” anh từng nói. “Với anh, em đã đủ hoàn hảo rồi.”



Nhưng Mẫn Nhi chỉ mỉm cười, không đáp. Cô không làm điều này vì anh, mà vì chính mình. Cô muốn trở thành một người phụ nữ quyền lực, không chỉ là bạn gái của Lê Tú, mà là người có thể đứng ngang hàng với anh, và một ngày nào đó, đối mặt với kẻ thù của mình.



Cô lấy ra nửa miếng ngọc bội, vuốt ve nó dưới ánh đèn. Cô nghĩ về Lê Tú, về tình cảm chân thành của anh, và về con đường phía trước. Cô biết mình đang bước vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng cô không sợ. Lê Tú là bước đầu tiên, và cô sẽ dùng anh để tiến gần hơn đến mục tiêu ,tìm ra kẻ đã giết cha cô, và khiến hắn trả giá.
 
Qua nay chưa được 1k mắt nữa hới chán bác ơi chắc bỏ dở quá ,viết bằng điện thoại ngán quá.
K ngờ ông lại viết hay đến như vậy
 
Từ từ vì ông để cái tiu đề k phải bố chồng nàng dâu ,,nên họ đọc đoạn đầu k biết chứ dần về sau chuyện sẽ hay lên,,ai viết chuyện cũng có giai đoạn chán bỏ dở,,chứ viết từ từ đến đoan hay dần sẽ có người xem nhiều hơn
 
Từ từ vì ông để cái tiu đề k phải bố chồng nàng dâu ,,nên họ đọc đoạn đầu k biết chứ dần về sau chuyện sẽ hay lên,,ai viết chuyện cũng có giai đoạn chán bỏ dở,,chứ viết từ từ đến đoan hay dần sẽ có người xem nhiều hơn
Tui để ở trong vào cũng sẽ thấy được.
 
### Chương 7: Ra mắt



Mẫn Nhi đứng trước cổng biệt thự nhà họ Lê, đôi tay siết chặt dây đeo ,hôm nay cô đeo một chiếc túi xách giản dị. Biệt thự nằm ở khu đô thị sang trọng nhất thành phố, với những hàng cây xanh mướt và bức tường đá trắng cao vút. Cô mặc một chiếc váy xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng thanh lịch, được Lê Tú chọn giúp để phù hợp với buổi ra mắt gia đình anh. Nhìn cánh cổng sắt chạm khắc tinh xảo, Mẫn Nhi cảm thấy mình như một chú chim sẻ lạc vào cung điện. Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh. Cô đã quyết định hẹn hò với Lê Tú để thay đổi cuộc đời, và hôm nay là bước đầu tiên để cô hòa nhập vào thế giới của anh.



Lê Tú đứng bên cạnh, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, nụ cười rạng rỡ. “Em hồi hộp không?” anh hỏi, ánh mắt lấp lánh.



Mẫn Nhi mỉm cười, cô che giấu sự căng thẳng. “Một chút thôi. Nhưng, em không sao.”



Lê Tú nắm tay cô, giọng dịu dàng. “Đừng lo. Cha anh là người rất dễ tính. Ông ấy sẽ không ăn thịt em đâu, anh chắc chắn.”(Anh nói điêu câm mẹ mồm,Ăn không ăn do thằng tác giả)..



Mẫn Nhi gật đầu, để anh dẫn vào trong. Cô không biết nhiều về cha của Lê Tú,không biết ông là người như thế nào,cũng chỉ nghe những nhân viên nói lại rằng ông tên là Lê Đức chủ tịch tập đoàn Lê Đức Yên, một doanh nhân quyền lực nhưng kín tiếng. Với cô, buổi ra mắt này chỉ là một bước đi chiến lược. Cô muốn gây ấn tượng, không chỉ với Lê Tú, mà với cả gia đình anh, để củng cố vị trí của mình trong tương lai sau này.



---



Bên trong biệt thự, không gian rộng lớn được bài trí tinh tế, với sàn gỗ bóng loáng, những bức tranh trừu tượng treo trên tường, và bộ sofa da mà Mẫn Nhi nhận ra ngay chính là dòng sản phẩm cao cấp nhất của Lê Đức Yên. Một người phụ nữ trung niên, có lẽ là quản gia, dẫn họ vào phòng ăn. Bàn ăn dài được phủ khăn lụa trắng, bày biện những món ăn tinh xảo như trong nhà hàng năm sao.



Lê Đức đã ngồi sẵn ở đầu bàn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị nhưng toát lên khí chất của một người từng trải. Ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và cập chân mài bén ngót.Khi Mẫn Nhi và Lê Tú bước vào, ông đứng dậy, mỉm cười ấm áp. “Chào con, Mẫn Nhi đúng không? Hoan nghênh con đến nhà bác.”



Mẫn Nhi cúi đầu, giọng nhẹ nhàng. “Dạ, chào bác. Cảm ơn bác đã mời con.”



Lê Tú kéo ghế cho cô, rồi ngồi xuống bên cạnh. “Cha, con kể với cha về Mẫn Nhi rồi mà. Cô ấy là nhân viên xuất sắc nhất cửa hàng, mới vào một tuần đã phá kỷ lục doanh số.”



Lê Đức nhướn mày, ánh mắt tò mò hướng về Mẫn Nhi. “Thật sao? Giỏi vậy . Thằng Tú ở nhà tối ngày cứ khen con miết, nó cứ nhắc đến con suốt.”Làm bác rất muốn gặp con"



Mẫn Nhi mỉm cười, hơi ngượng. “Dạ, anh Tú nói quá thôi ạ. Con chỉ cố gắng làm tốt công việc.”



Lê Tú bật cười, chen vào. “Em khiêm tốn quá rồi. Cha, con nói thật, Mẫn Nhi không chỉ giỏi mà còn rất chăm chỉ. Con chưa thấy ai như em ấy.”



Lê Đức gật đầu, ánh mắt dịu dàng. Chăm nghe không bằng mắt thấy .Ba thấy con nói còn sai ,lần đầu gặp mặt vượt trội hơn mong đợi của ba

Ông cười cười“Chăm chỉ là một phẩm chất quý. Bác khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên bác hiểu giá trị của sự nỗ lực. ( miệng lưỡi chơn chu, lừa con nít chứ lừa tác giả à,không có cửa)

Cháu làm ở cửa hàng nào? Chị Minh quản lý, đúng không?”



“Dạ, đúng ạ,” Mẫn Nhi đáp. “Chị Minh rất nghiêm khắc, nhưng nhờ vậy con học hỏi được nhiều thứ.”



Lê Đức cười lớn. “Chị Minh ấy à? Cô ấy là quản lý tốt nhất theo bác. Conlàm được dưới tay chị ấy, chứng tỏ con rất giỏi”



Mẫn Nhi mỉm cười, cảm thấy không khí bớt căng thẳng. Cô nhận ra Lê Đức khác xa hình dung của cô về một ông chủ tập đoàn lạnh lùng. Ông gần gũi, thân thiện, và có cách nói chuyện khiến người khác dễ mở lòng. Cô bắt đầu cảm thấy thoải mái, như thể đây chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường.



---



Bữa ăn bắt đầu với những món ăn tinh tế: súp bí đỏ, bò bít tết, và salad rau củ nhập khẩu. Lê Tú gắp thức ăn cho Mẫn Nhi, giọng dịu dàng. “Em thử món này đi, đầu bếp nhà anh làm ngon lắm.”



Mẫn Nhi gật đầu, nhưng ánh mắt cô vô tình chạm mắt Lê Đức. Ông đang nhìn cô, không phải với sự dò xét, mà với một sự tò mò chân thành. “Mẫn Nhi, ở nhà con còn những ai,” ông nói, đặt đũa xuống. “Bác muốn biết thêm về cô gái mà Lê Tú khen ngợi hết lời.”



Mẫn Nhi ngập ngừng. Cô không muốn nhắc đến quá khứ, nhưng ánh mắt của Lê Đức khiến cô cảm thấy không thể từ chối. Cô hít một hơi, giọng trầm xuống. “Dạ, gia đình con… không còn ai hết. Cha mẹ con mất sớm, con lớn lên cùng ông bà nội ở quê. Nhưng ông bà cũng qua đời vài năm trước, nên giờ con chỉ có một mình.”



Lê Đức im lặng, ánh mắt ông thoáng buồn. Lê Tú, ngồi bên cạnh, nắm tay cô dưới bàn, như muốn an ủi. “Mẫn Nhi, em chưa kể anh chuyện này,” anh nói, giọng đầy lo lắng. “Sao em không nói sớm?”(Anh có hỏi đâu ,yêu đương cái choá gì nữa dẹp mẹ đi,, gặp tác giả nghĩ khỏi yêu đương gì cả).



Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, rút tay ra khỏi tay anh. “Không sao đâu, anh Tú. Ánh mắt long lanh nhìn về phía Lê Đức.Con quen rồi ạ. Cuộc sống khó khăn, nhưng nhờ vậy con học được cách tự lập.”



Lê Đức gật đầu,. “Con gái mà mạnh mẽ hơn bác tưởng. Mất cha mẹ từ nhỏ không phải chuyện dễ vượt qua. Con có bao giờ nghĩ đến việc tìm lại người thân khác không? Họ hàng hay ai đó?”



Mẫn Nhi lắc đầu. “Dạ, không ạ. Mẹ con ít nhắc đến họ hàng, mà con cũng không có manh mối gì. Con chỉ biết cố gắng sống tốt, để cha mẹ và ông bà không phải lo.”



Lê Đức nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi ông chỉ gật đầu. “Con làm bác thật cảm động .Bác cũng từng khó khăn, từng nghĩ mình không có gì ngoài đôi tay trắng( cứ như lời bài hát vậy,có con cặt nữa,sao không nói luôn). Nhưng cuộc đời lạ lắm, đôi khi những gì con mất đi sẽ dẫn con đến những điều tốt đẹp hơn,chẳng hạn.”(Người nói đạo lý thường hay sống chó) hứ hứ... Ông Lê Đức là điển hình)



Mẫn Nhi mỉm cười, cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ chia sẻ nhiều như vậy với một người lạ, nhưng ông lại có cách khiến cô muốn mở lòng(mở lòng được rồi chứ đừng mở cái khác nhe,ý tôi sạch sẽ anh em đừng nghĩ bậy). Ông không phán xét, không coi thường cô vì quá khứ nghèo khó. Thay vào đó, ông nhìn cô với sự đồng cảm, như thể ông hiểu những gì cô đã trải qua.



---



Bữa cơm tiếp tục với những câu chuyện nhẹ nhàng.

Lê Đức trêu con trai rằng anh “chỉ giỏi nói yêu đương, không giỏi làm ăn”. Mẫn Nhi cười, cảm thấy không khí gia đình mà cô chưa từng có kể từ khi mất cha mẹ. Cô nhận ra Lê Đức là một người cha người lãnh đạo tốt ,không chỉ là một doanh nhân thành đạt, mà còn là một người cha biết yêu thương và một người lắng nghe chân thành.(tác giả nhắc nhở cô là vầy,mới gặp có lần đầu à bớt khen lại ,sao này hối hận đừng bởi tại tác giả,kêu sửa lại là không được đâu à ngen,nói trước vậy đó)



Trước khi bữa cơm kết thúc, Lê Đức nhìn Mẫn Nhi, giọng nghiêm túc nhưng ấm áp. “Mẫn Nhi, bác muốn nói một điều. Con đừng lo về chuyện môn đăng hộ đối. Bác ghét bốn chữ đó từ hồi trẻ. Hồi đó, bác nghèo, bị người ta xem thường vì không có gì trong tay. Bác không muốn con trai bác, hay bất kỳ ai, phải chịu áp lực đó. Con là một cô gái tốt, và Lê Tú chọn con ,bác tin là nó có mắt nhìn người.”



Mẫn Nhi ngẩn người, không ngờ Lê Đức lại nói vậy. Cô nhìn ông, thấy sự chân thành trong ánh mắt ông, và lần đầu tiên, cô cảm thấy mình được chấp nhận. “Dạ, cảm ơn bác,” cô nói, giọng hơi nghẹn. “Con sẽ cố gắng để không làm bác và anh Tú thất vọng.”



Lê Tú nắm tay cô, mỉm cười rạng rỡ. “Cha, con nói rồi mà. Mẫn Nhi là cô gái tuyệt vời nhất.”



Lê Đức bật cười, lắc đầu. “Thằng nhóc này, yêu vào là mù quáng. Nhưng thôi, bác ủng hộ con. Mẫn Nhi, từ giờ con là người nhà rồi. Có gì khó khăn, cứ nói với bác.”



Mẫn Nhi gật đầu, cảm giác trái tim mình ấm áp lạ lùng. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ cảm thấy thân thuộc trong một gia đình xa lạ như thế này. Lê Đức, với sự tử tế và lòng bao dung, khiến cô cảm thấy ông không chỉ là một người cha tốt, mà còn là một người đáng kính. Cô tự nhủ sẽ cố gắng hơn nữa, không chỉ vì Lê Tú, mà vì chính ông người đã cho cô cảm giác được tôn trọng.



---



Khi rời biệt thự, Lê Tú tiễn Mẫn Nhi về phòng trọ. Anh nắm tay cô, giọng dịu dàng. “Em thấy cha anh thế nào? Ông ấy thích em lắm, anh biết mà.”



Mẫn Nhi mỉm cười, giọng chân thành. “Bác Đức tốt lắm, anh. Em không ngờ bác lại gần gũi như vậy. Em… em thấy mình may mắn khi được gặp bác.”(Ờ Ờ..tin đi)



Lê Tú bật cười, kéo cô vào lòng. “May mắn là anh cơ. Mẫn Nhi, anh yêu em, và anh muốn cả thế giới biết điều đó.”



Mẫn Nhi để anh ôm, nhưng trong lòng cô, một cảm giác lẫn lộn trỗi dậy. Cô biết mình hẹn hò với Lê Tú vì tham vọng, vì muốn đổi đời. Nhưng sự tử tế của Lê Đức và tình cảm chân thành của Lê Tú khiến cô bắt đầu dao động. Cô tự nhủ phải giữ vững mục tiêu và tìm ra kẻ đã giết cha cô, khiến hắn trả giá.



Cô lấy ra nửa miếng ngọc bội khi về phòng, vuốt ve nó dưới ánh đèn,“môn đăng hộ đối”. Cô nghĩ về Lê Tú, về tình yêu mà anh dành cho cô. Và lần đầu tiên, cô tự hỏi: Liệu mình có đang đi đúng đường không?







---
 
Móc thời gian này lê tú sẽ nhỏ tuổi hơn mẩn nhi nhé,,nhỏ hơn 8 tuổi,,6 tuổi mẩn nhi mất cha cũng là lúc ông đức di giời lập nghiệp dị chi là sau 1 năm ông lấy vợ
 
Móc thời gian này lê tú sẽ nhỏ tuổi hơn mẩn nhi nhé,,nhỏ hơn 8 tuổi,,6 tuổi mẩn nhi mất cha cũng là lúc ông đức di giời lập nghiệp dị chi là sau 1 năm ông lấy vợ
Bác đừng nói lộ bà nó cốt truyện rồi haha.hôm nay chắc không có chương,cấm mặt vào điện thoại hoài bị nói quá
 
Vẫn chưa được địt tung lồn Nhi ah, tác giả cho anh em chờ lâu quá, chết mất thôi =)))
 
Vẫn chưa được địt tung lồn Nhi ah, tác giả cho anh em chờ lâu quá, chết mất thôi =)))
Chưa đâu bác à truyện tui viết phải có mở bài thân bài kết bài mới được mong bác thông cảm
 
---



### Chương 8: Dẫn sói vào nhà



Thoáng chốc, hai năm đã trôi qua kể từ ngày Mẫn Nhi chấp nhận tình cảm của Lê Tú. Từ một cô gái quê mùa, không bằng cấp, làm việc tại quán cà phê trá hình, cô đã trở thành một trong những nhân viên bán hàng xuất sắc nhất của Lê Đức Yên, với doanh số hàng tỷ đồng mỗi quý. Sự hậu thuẫn của Lê Tú, kết hợp với tài năng và ý chí thép của cô, đã giúp cô thăng hoa trong sự nghiệp.Bây giờ cô đang làm trưởng nhóm ,quản lý nhiều nhân viên tài năng. Hà lúc trước còn ghét cô ra mặt chứ bây giờ cứ như một con chó theo sao cô quẩy đuôi.Còn quản lý Minh lúc đầu khó khăn này kia với cô bây giờ cũng Mẫn Nhi ...Mẫn Nhi... em ăn gì uống gì chị bảo mấy đứa đặt mua cho.Cô biết tầm quan trọng của.Quyền lực,danh vọng,địa vị,cần thiết như thế nào.Nếu cô còn một cô bé năm xưa không có địa vị hay quyền lực thì hỏi cô có tồn tại đến bây giờ hay không.Nhưng hơn cả, cô đã thay đổi chính mình ,từ một cô gái chỉ biết cúi đầu trước khó khăn, cô trở thành một người phụ nữ tự tin, sắc sảo, và đầy tham vọng. Cô vừa học vừa làm, hoàn thành bằng cấp ba và đang theo học bằng Quản lý kinh doanh , quyết tâm trở thành người xứng đáng đứng bên Lê Tú, không chỉ vì tình yêu, mà vì chính lòng tự trọng của cô.



Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi tư của Mẫn Nhi, và cô không mong đợi gì nhiều. Với cô, sinh nhật chỉ là một ngày như bao ngày khác, một cột mốc để nhìn lại những gì đã qua. Nhưng Lê Tú, với tình yêu nồng cháy dành cho cô, đã âm thầm chuẩn bị một bất ngờ lớn, không chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, mà còn là một lời cầu hôn. Trong túi áo vest của anh, một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ chứa chiếc nhẫn cưới được làm riêng cho Mẫn Nhi, với thiết kế tinh xảo hợp với vẻ đẹp của cô. Anh đã dành hàng tháng trời làm việc với thợ kim hoàn để tạo ra món quà hoàn hảo, và hôm nay, anh quyết định sẽ biến ngày này thành cột mốc đáng nhớ nhất trong cuộc đời cả hai.



---



Hiện tại Mẫn Nhi đứng sau quầy trưng bày sofa da tại cửa hàng Lê Đức Yên. Ở tuổi hai mươi tư, Mẫn Nhi không còn là cô gái quê mùa ngày nào. Vẻ đẹp của cô giờ đây là sự hòa quyện giữa nét dịu dàng và sự sắc sảo, như một bông hoa sen nở giữa đầm lầy,thanh tao còn thoát tục(con mẹ nó ,nhìn dâm gì đâu,tác giả tự nhìn thấy),nhưng mạnh mẽ. Mái tóc đen dài được buộc cao, để lộ gương mặt thanh tú với đôi mắt đen sâu thẳm, như thể chứa đựng cả một câu chuyện chưa kể. Làn da trắng mịn, đôi môi hồng tự nhiên, và nụ cười nhẹ nhàng khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Cô mặc đồng phục xanh của cửa hàng, nhưng cách cô đứng, cách cô nói chuyện, toát lên một khí chất tự tin và quyến rũ mà không ai có thể phớt lờ.

---

Cô đang tư vấn cho một khách hàng một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, lịch lãm trong bộ vest xám, với khuôn mặt đẹp trai và nụ cười cuốn hút. Anh ta là khách hàng VIP mới, đến để chọn nội thất cho căn hộ penthouse. Mẫn Nhi mỉm cười, giọng chuyên nghiệp. “Anh Nam, bộ sofa này là dòng cao cấp nhất của chúng tôi, da bò Ý nguyên tấm, giá 180 triệu đồng. Nếu anh muốn, em có thể phối thêm đèn chùm để tăng sự sang trọng.”



Người đàn ông, tên Nam, ánh mắt thèm thuồng khi nhìn cô. “180 triệu? Hơi Đắt , nhưng nghe một cô gái xinh đẹp và quyến rũ như vậy giới thiệu thì tôi thấy đáng. Em làm ở đây lâu chưa? Nhìn em trẻ mà nói chuyện chuyên nghiệp quá.”



Mẫn Nhi cười nhẹ, quen với những lời khen ngợi từ khách hàng. “Dạ, em làm được hai năm rồi ạ. Nếu anh cần thêm thông tin, cứ hỏi em.”



Nam gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta không rời khỏi cô. “Anh sẽ quay lại, nhưng không chỉ vì sofa. Mẫn Nhi, em có danh thiếp không? Để tôi tiện liên lạc.”



Mẫn Nhi đang định trả lời thì một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. “Cô ấy không cần danh thiếp, vì tôi đã giữ hết rồi.”



Cô quay lại, ngạc nhiên khi thấy Lê Tú đứng đó, mặc vest đen lịch lãm, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt thoáng chút ghen tuông. Anh bước đến, vòng tay qua eo Mẫn Nhi một cách tự nhiên, như thể muốn tuyên bố “chủ quyền”. Mẫn Nhi mỉm cười, hiểu ngay ý anh, nhưng cô không nói gì, để anh tiếp tục.



Nam nhướn mày, rõ ràng bất ngờ. “À, xin lỗi, tôi không biết… Anh là?”



Lê Tú mỉm cười, đưa tay ra bắt. “Tôi là Lê Tú, bạn trai của Mẫn Nhi. Rất vui được gặp anh. Anh là khách hàng của cửa hàng, đúng không?”



Nam gật đầu, bắt tay anh. “Đúng vậy, tôi là Nam, vừa đến xem nội thất. Cô Mẫn Nhi tư vấn rất tốt.”



Lê Tú cười, nhưng tay vẫn ôm chặt eo Mẫn Nhi. “Cô ấy là nhân viên xuất sắc nhất của chúng tôi. Cảm ơn anh đã tin tưởng Lê Đức Yên. Nếu anh cần gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp.”



Nam gật đầu, hiểu ý. “Cảm ơn anh. Tôi sẽ quay lại sau. Chào cô Mẫn Nhi.”



Khi Nam rời đi, Mẫn Nhi nhìn Lê Tú, ánh mắt tinh nghịch. “Anh ghen à?”



Lê Tú bật cười, nhưng không phủ nhận. “Thì sao? Thấy em nói chuyện vui vẻ với anh chàng đẹp trai thế, anh không ghen mới lạ. Nhưng yên tâm, anh tin em.”(Ừ tin cho cố vô ).



Mẫn Nhi lắc đầu, cười nhẹ. “Anh đúng là trẻ con. Em chỉ làm việc thôi.”



Lê Tú nắm tay cô, giọng dịu dàng. “Anh biết. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, nên anh phải đến sớm. Đi nào, anh có bất ngờ cho em.”



---



Lê Tú dẫn Mẫn Nhi vào phòng họp nhỏ phía sau cửa hàng, nơi anh đã bí mật chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật. Bàn tiệc được trang trí với bóng bay, hoa hồng trắng, và một chiếc bánh kem lớn với dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Mẫn Nhi”. Các đồng nghiệp, kể cả bà Minh và Hà, đã được mời tham gia. Hà đứng ở góc phòng, ánh mắt ghen tị nhưng không dám nói gì, vì cô biết vị trí của Mẫn Nhi giờ đây không thể lay chuyển.



Mẫn Nhi ngẩn người, không ngờ Lê Tú lại chu đáo đến vậy. “Anh… anh làm tất cả cái này từ bao giờ?” cô hỏi, giọng xúc động.



Lê Tú mỉm cười, kéo cô vào giữa phòng. “Từ tuần trước. Hôm nay là sinh nhật em, anh muốn em có một ngày thật đặc biệt. Mọi người, vỗ tay nào!”



Cả phòng vang lên tiếng vỗ tay và lời chúc mừng. Bà Minh, mỉm cười. “Mẫn Nhi, Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”



Hà, dù ganh tị, cũng lên tiếng. “Chúc mừng cô, Mẫn Nhi. Cô đúng là may mắn.”



Mẫn Nhi gật đầu, cảm ơn mọi người. Cô cắt bánh, chia sẻ với đồng nghiệp, nhưng ánh mắt cô luôn hướng về Lê Tú. Anh đứng đó, nhìn cô với tình yêu tràn đầy, và cô biết anh đã dành cả trái tim để làm cô hạnh phúc. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy trái tim mình rung động thật sự, dù cô luôn tự nhủ rằng mối quan hệ này bắt đầu từ tham vọng.



---



Sau tiệc sinh nhật, Lê Tú dẫn Mẫn Nhi ra ban công của cửa hàng, nơi nhìn ra con phố lấp lánh ánh đèn. Anh lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng hồi hộp. “Mẫn Nhi, anh có một món quà đặc biệt cho em.”



Mẫn Nhi nhìn chiếc hộp, tim đập nhanh. “Anh lại làm gì nữa đây?”



Lê Tú mở hộp, để lộ một chiếc nhẫn cưới tinh xảo. Chiếc nhẫn được làm từ vàng trắng, đính một viên kim cương nhỏ nhưng lấp lánh, với hoa văn hoa sen được chạm khắc tinh tế ,biểu tượng hoàn hảo cho vẻ đẹp thanh tao và mạnh mẽ của Mẫn Nhi. Anh đã làm việc với thợ kim hoàn hàng tháng trời để tạo ra chiếc nhẫn này, đảm bảo nó không chỉ đẹp mà còn mang ý nghĩa riêng cho cô.



“Mẫn Nhi,” Lê Tú quỳ một chân, giọng run run. “Anh yêu em từ lần đầu gặp, và hai năm qua, em đã khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất. Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ dành cả đời để yêu thương và che chở cho em. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”



Mẫn Nhi sững người, không ngờ Lê Tú lại cầu hôn ngay hôm nay. Cô nhìn vào mắt anh, thấy tình yêu chân thành và sự nghiêm túc. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ lại hành trình của mình ,từ một cô gái mồ côi, cơ cực, đến một người phụ nữ đứng trước lời cầu hôn của người đàn ông quyền lực. Cô nhớ đến mục tiêu trả thù, đến kẻ thù mà cô vẫn chưa tìm ra. Nhưng cô cũng nhớ đến những ngày tháng Lê Tú ở bên cô, yêu thương và ủng hộ cô vô điều kiện.



Cô mỉm cười, nước mắt lấp lánh. “Vâng, em đồng ý.”



Lê Tú bật dậy, ôm chặt cô, đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Chiếc nhẫn vừa khít, như thể được sinh ra để thuộc về cô. Anh hôn lên trán cô, giọng xúc động. “Cảm ơn em, Mẫn Nhi. Anh sẽ khiến em hạnh phúc, anh thề đấy.”(Lại thề ,điêu vừa thôi chứ!bố ai lại tin)



Mẫn Nhi dựa vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm của anh. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác lẫn lộn trỗi dậy. Cô biết mình cũng có tình cảm với Lê Tú, nhưng cô cũng biết mình chưa bao giờ từ bỏ mục tiêu trả thù. Chiếc nhẫn trên tay cô là biểu tượng của tình yêu, nhưng cũng là dấu hiệu rằng cô đang bước sâu hơn vào thế giới của anh .(Thế giới mà cô tin rằng chỉ có rên và la)tác giả đoán vậy không biết phải không,mà chắc không phải đâu haha)



---



Đêm đó, Mẫn Nhi nằm trên giường, ngắm chiếc nhẫn dưới ánh đèn. Hoa văn hoa sen trên nhẫn khiến cô nhớ đến nửa miếng ngọc bội của mẹ cũng khắc hình hoa sen, di vật duy nhất mà cô còn giữ. Cô tự hỏi liệu đây có phải là dấu hiệu của định mệnh. Cô nghĩ về Lê Tú, về tình yêu của anh, và về lời cầu hôn vừa rồi. Cô biết mình đã đưa ra lựa chọn đúng không ,chỉ vì tình yêu, mà vì chiếc nhẫn này sẽ mở ra một cánh cửa mới, đưa cô tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.



Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Cô hình dung ngày cưới của mình, hình dung mình đứng bên Lê Tú, trở thành một phần của gia đình anh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn nghe tiếng thì thầm của quá khứ ,tiếng nói nhắc cô rằng kẻ thù vẫn ở đâu đó, và cô sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra hắn.
 
anime sex
cliphot
Back
Top