fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f
### Chương 1: Mất đi thứ quý giá nhất



Mẫn Nhi đứng lặng trước tấm gương vỡ trong căn phòng trọ chật chội, ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng tròn treo lơ lửng trên trần hắt lên gương mặt cô. Đôi mắt cô, đen nhánh và sâu thẳm, phản chiếu một câu chuyện mà không ai từng được nghe. Ở tuổi hai mươi hai, Mẫn Nhi mang vẻ đẹp không phấn son, nhưng sắc sảo và đầy sức sống, như một bông hoa dại mọc giữa đồng hoang. Cô vuốt lại mái tóc đen dài, buộc gọn bằng một sợi dây chun cũ, rồi thở dài. Một ngày nữa lại bắt đầu, và với cô, mỗi ngày là một trận chiến để tồn tại.



Căn phòng trọ nằm ở ngoại ô thành phố Thpcm .Bình Dương, nơi những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo đầy rác và tiếng ồn từ xe máy. Tiền thuê phòng ,tiền ăn ,gần hết số lương ít ỏi của cô, nhưng Mẫn Nhi không có lựa chọn nào khác. Thành phố này, với những tòa nhà chọc trời lấp lánh và những con đường rực rỡ ánh đèn, là nơi cô đặt cược cả tương lai của mình. Nhưng trước khi đến đây, cô đã phải đi qua một hành trình dài, đầy cay đắng và mất mát.



Mẫn Nhi lớn lên ở một tỉnh nhỏ, nơi cánh đồng lúa trải dài bất tận và những buổi chiều hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời. Cha cô, ông Thành, là một thợ gỗ nỗi tiếng,người có thể biến những khúc gỗ thô ráp thành những tác phẩm nghệ thuật. Mẹ cô, một người phụ nữ dịu dàng nhưng xấu số ,Nhưng tất cả sụp đổ vào cái ngày định mệnh ấy, khi Mẫn Nhi chỉ mới sáu tuổi.



Cô vẫn nhớ như in. Cô ngồi ở ghế sau của chiếc xe máy , vòng tay ôm chặt eo cha. Ông Thành chạy xe trên con đường nhựa, vừa đi vừa kể chuyện về những vui để làm vui lòng cô.Mẫn Nhi cười khúc khích, tưởng tượng mình là công chúa trong một lâu đài gỗ do cha làm. Nhưng rồi, một tiếng động kinh hoàng vang lên. Chiếc taxi màu bạc lao tới từ phía sau, hất văng cha cô xuống đường. Mẫn Nhi ngã lăn ra vệ đường, đầu óc choáng váng. Một người đàn ông từ chiếc taxi, bước ra ,cô nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông lạnh lùng, sắc nét, với đôi mắt sắc như dao. Do còn nhỏ cô không thể phân biệt được ai đã lái chiếc xe này,nhưng Khuôn mặt ấy khắc sâu vào tâm trí cô, như một vết sẹo không bao giờ lành.



Cha cô qua đời ngay tại chỗ. Từ đó, cuộc sống của Mẫn Nhi rẽ sang một hướng khác. Mẹ cô, vốn đã yếu đuối, không chịu nổi cú sốc mất chồng. Bà lâm bệnh, ngày càng tiều tụy, và qua đời khi Mẫn Nhi vừa tròn mười lăm tuổi. Gia đình sa sút, tài sản tiêu tan, Mẫn Nhi phải nghỉ học để chăm sóc ông bà nội già yếu. Cô làm đủ nghề, từ bán vé số,đến bán hàng rong, nhưng công việc ở quê không đủ để nuôi sống ba miệng ăn. Đến khi ông bà lần lượt qua đời, Mẫn Nhi trở thành một cô gái mồ côi, không còn ai để dựa vào.



Nhưng Mẫn Nhi không gục ngã. Cô học được cách đứng dậy từ những lần vấp ngã, học cách mỉm cười ngay cả khi trái tim tan nát. Cô biết rằng nếu muốn thay đổi số phận, cô phải rời khỏi nơi này. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cám dỗ, là cơ hội duy nhất của cô.



---



Sáng nay, Mẫn Nhi khoác lên người bộ đồng phục của quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, nơi cô làm tập vụ được gần một năm. Bộ váy đen bó sát, cổ chữ V, và tạp dề trắng khiến cô trông giống một nữ phục vụ hơn là một người lau dọn. Quán cà phê nằm ở một con phố sầm uất, với những tấm kính lớn nhìn ra dòng người tấp nập. Bên ngoài, bảng hiệu neon lấp lánh, nhưng bên trong là một thế giới khác ,mờ ảo, đầy bí mật.



Mẫn Nhi đẩy xe dọn dẹp qua hành lang, lau sạch từng bàn, từng góc sàn. Cô làm việc nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt luôn quan sát. Cô nhận ra từ lâu rằng Tum Cà Phê Chồi không chỉ là một quán cà phê bình thường. Ban ngày, nơi đây phục vụ những ly cà phê thơm lừng cho khách văn phòng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ ảo hơn, và những cô gái ăn mặc hở hang xuất hiện, lặng lẽ dẫn khách vào những căn phòng kín đáo phía sau. Mẫn Nhi biết đó là gì , một động mại dâm trá hình, nơi tiền bạc và dục vọng thống trị.



Cô từng tò mò. Một lần, khi dọn dẹp phòng VIP, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa một cô gái tên Linh và một vị khách. Linh cười khúc khích, giọng ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng như đá. Vị khách, một người đàn ông trung niên béo mũm, rút ra xấp tiền dày và đặt lên bàn. Mẫn Nhi đứng ngoài cửa, tay siết chặt cây lau nhà, tim đập thình thịch. Số tiền ấy đủ để cô chữa bệnh cho ông bà nội, đủ để cô thoát khỏi những ngày tháng cơ cực. Nhưng rồi, lời dặn của ông bà vang lên trong đầu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm.” Cô quay đi, cắn răng tiếp tục công việc.



Nhưng sự tò mò không dừng lại. Mẫn Nhi bắt đầu để ý cách các cô gái trong quán cư xử, cách họ dùng ánh mắt, nụ cười, và cả những cái chạm nhẹ để khiến đàn ông say mê. Cô lén xem những đoạn video trên điện thoại cũ, những bộ phim người lớn mà một đồng nghiệp gửi cho cô. Ban đầu, cô thấy xấu hổ, nhưng dần dần, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cô ,không phải kích thích, mà là sự tò mò về sức mạnh của cơ thể và tâm lý đàn ông. Cô nhận ra rằng, trong thế giới này, nhan sắc và sự khéo léo có thể trở thành vũ khí.



Dù vậy, Mẫn Nhi chưa bao giờ vượt qua ranh giới. Cô vẫn là cô gái lau dọn, với đôi tay chai sạn và giấc mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đang thay đổi. Thành phố này, với tất cả sự hào nhoáng và đen tối, đang dạy cô cách sống sót.



---



Hôm nay, quán đông hơn bình thường. Mẫn Nhi bưng khay nước ra bàn số 7, nơi một nhóm khách đang cười nói ầm ĩ. Một người đàn ông trong nhóm, mặc vest xám, nhìn cô chăm chú. “Cô em, cười một cái đi, đừng nghiêm túc thế,” ông ta nói, giọng trơn tru. Mẫn Nhi mỉm cười nhạt, đặt ly cà phê xuống bàn rồi quay đi. Cô đã quen với những lời trêu ghẹo, nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt. Sáng nay, chủ nhà trọ vừa thông báo tăng tiền thuê, và số tiền cô tiết kiệm được chẳng đủ để trang trải thêm một tháng.



Khi quay lại quầy, Linh , cô gái làm việc ở phòng VIP ,kéo Mẫn Nhi vào một góc. “Này, em nghĩ gì mà mặt mày bí xị thế?” Linh hỏi, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn cô. Linh lớn hơn Mẫn Nhi vài tuổi, với mái tóc nhuộm vàng và đôi môi luôn tô son đỏ. Cô ta là người kiếm tiền giỏi nhất ở quán, và cũng là người duy nhất từng nói chuyện tử tế với Mẫn Nhi.



“Chị Linh, em… chỉ là mệt thôi,” Mẫn Nhi đáp, tránh ánh mắt của Linh. Cô không muốn kể về chuyện tiền bạc, về những đêm mất ngủ vì lo lắng.



Linh nhếch môi, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Mệt? Hay là em đang nghĩ đến chuyện đổi đời? Nghe chị này, với nhan sắc của em, làm tập vụ thế này uổng lắm. Chỉ cần em gật đầu, chị giới thiệu em vào phòng VIP. Một đêm thôi, đủ để em trả tiền trọ cả năm.”



Mẫn Nhi lắc đầu, giọng kiên quyết. “Em không làm được đâu, chị. Em… em không muốn.”



Linh bật cười, vỗ vai cô. “Cô bé ngốc. Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu. Nhưng thôi, tùy em. Khi nào đổi ý, tìm chị.”



Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lại công việc, nhưng lời của Linh cứ vang vọng trong đầu. Cô biết Linh nói đúng một phần. Thành phố này không dành cho những người yếu đuối. Nhưng cô cũng biết, nếu cô từ bỏ nguyên tắc của mình, cô sẽ không còn là Mẫn Nhi nữa.



---



Cuối ca làm, Mẫn Nhi ngồi ở góc quán, kiểm tra lại số tiền boa ít ỏi. Cô lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nửa miếng ngọc bội ,di vật duy nhất mẹ cô để lại. Miếng ngọc có hình hoa sen, được chạm khắc tinh xảo, nhưng chỉ còn một nửa. Mẹ từng nói đó là món quà từ “một người quan trọng”, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Mẫn Nhi vuốt ve miếng ngọc, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả.



Cô nghĩ về cha, về khuôn mặt người đàn ông trong chiếc taxi năm ấy. Cô không biết tên ông ta, nhưng khuôn mặt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh của cô. Cô thề rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra ông ta và bắt ông ta trả giá. Không chỉ vì cái chết của cha, mà vì tất cả những gì cô đã mất,mẹ, gia đình, tuổi thơ, và cả những giấc mơ từng có.



Mẫn Nhi đứng dậy, cất miếng ngọc vào túi. Cô nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài, nơi ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. “Mình sẽ làm được,” cô tự nhủ. “Mình sẽ tìm ra kẻ đó, và mình sẽ đổi đời.”



Cô không biết rằng, định mệnh đang chờ cô ở phía trước. Một công việc mới, một cuộc gặp gỡ bất ngờ, và một bí mật kinh hoàng sẽ thay đổi tất cả. Con đường trả thù mà cô sắp bước vào không chỉ dẫn cô đến kẻ thù, mà còn đưa cô đối mặt với sự thật về chính mình.
 
### Chương 20: Ngụy trang, bảo vệ



Thứ Hai đầu tuần, Mẫn Nhi ngồi trong phòng làm việc nhỏ tại tập đoàn Lê Đức Yên, cố tập trung vào tập tài liệu dự án lớn mà Lê Đức giao hôm trước. Nhưng tâm trí cô vẫn rối loạn, bị giằng xé giữa cảm giác tội lỗi vì khoảnh khắc chứng kiến Lê Đức thủ dâm sự cảm động vì sự quan tâm của ông và nỗi cô đơn từ sự thờ ơ của Lê Tú .Cô thở dài, tự nhủ phải giữ khoảng cách với Lê Đức, nhưng mỗi lần nghĩ đến ông, tim cô lại đập nhanh hơn.



Đột nhiên, điện thoại reo, giọng Lê Đức vang lên trầm ấm qua loa ngoài. “Nhi, chuẩn bị đi, 5 phút nữa cha đến, mình ra ngoài.” Cô ngạc nhiên, nghĩ rằng chắc lại đi gặp khách hàng, vội lấy túi xách, chỉnh trang váy công sở màu xanh , ôm sát, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông căng tròn.



Năm phút sau, Lê Đức xuất hiện trước cửa phòng, mặc vest xanh đậm, khuôn mặt góc cạnh đầy uy quyền. Ông gật đầu, ra hiệu cho cô theo. Họ lên chiếc Mercedes đen bóng, và Mẫn Nhi cứ tưởng sẽ đến một nhà hàng hoặc khách sạn để gặp đối tác. Nhưng cô sững người khi tài xế dừng xe trước một cửa hàng quần áo nữ cao cấp ở trung tâm thành phố, với những tấm kính lớn và manơcanh mặc váy áo sang trọng.



“Khách hàng ở đây à, chủ tịch?” Mẫn Nhi hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.



Lê Đức không trả lời, chỉ mỉm cười bí ẩn, ra hiệu cho cô xuống xe. “Anh Tâm, đậu xe chờ tôi,” ông nói với tài xế, rồi dẫn Mẫn Nhi vào cửa hàng. Cô bước theo, lòng đầy tò mò, không hiểu ông định làm gì.



Bên trong cửa hàng, mùi nước hoa nhẹ nhàng và ánh đèn vàng ấm áp tạo không khí sang trọng. Một cô nhân viên trẻ, mặc đồng phục đen, tiến đến chào hỏi. Lê Đức nói gì đó với cô, và cô nhân viên dẫn họ đến khu vực quần áo nữ, nơi treo những bộ váy áo rộng rãi, không hợp thời trang. Mẫn Nhi nhìn ông, ánh mắt hoang mang, và chợt hiểu ra ông đang chọn đồ cho cô.



“Ba, con còn nhiều quần áo lắm, mua chi ba,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, cố từ chối.



Lê Đức không để ý, chỉ tập trung chọn đồ. Cô nhân viên, ban đầu tưởng Mẫn Nhi là “sugar baby” của ông, sững người khi nghe cô gọi “ba”. “Thì ra là cha mua đồ cho con gái,” cô nhân viên nghĩ, mỉm cười xin lỗi vì hiểu lầm.



Lê Đức chọn xong, đưa cho Mẫn Nhi một bộ quần áo rộng thùng thình áo sơ mi màu xám và váy dài qua gối màu nâu đất, trông như đồ của bà thím. Ông còn lấy một bộ tóc giả xoăn tít màu nâu vàng và một cặp kính gọng dày. “Thử đi,” ông nói, giọng nhẹ nhưng kiên quyết.



Mẫn Nhi hoang mang, cầm đống đồ vào phòng thử, không hiểu ông định làm gì. Khi mặc xong, cô nhìn mình trong gương, suýt không nhận ra bản thân. Bộ đồ che kín cơ thể quyến rũ của cô, tóc giả xoăn tít trông giả tạo, và cặp kính làm cô giống một nhân viên văn phòng lỗi thời. Cô bước ra, ngượng ngùng. “Ba, tại sao bắt con mặc thế này?”



Lê Đức nhìn cô, mỉm cười hài lòng. “Lát nữa chúng ta gặp một khách hàng. Ông ta có tật xấu, háo sắc. Con mặc thế này cho an toàn. Cha không muốn con gặp rắc rối.”



Mẫn Nhi sững người, hiểu ra ý định của ông, ông nói là vì muốn bảo vệ cô. Cô cắn môi, gật đầu. “Dạ, con nghe ba.”



Khi thanh toán, Mẫn Nhi giật mình khi thấy hóa đơn: hơn 20 triệu đồng cho bộ đồ xấu xí và phụ kiện. “Ba, đắt quá, đi chỗ khác mua đi,” cô nói, giọng lo lắng.



Lê Đức lắc đầu, đưa thẻ tín dụng cho nhân viên. “Không sao, miễn con an toàn là được.” Ông dẫn cô ra xe, và Mẫn Nhi, dù không thoải mái, thầm cảm ơn sự chu đáo của ông.



Anh tài xế, Tâm, nhìn Mẫn Nhi trong bộ đồ kỳ lạ, không tỏ ra ngạc nhiên. Anh dường như đã quen với những hành động bất ngờ của Lê Đức, và chỉ mỉm cười nhẹ khi mở cửa xe. Mẫn Nhi ngồi xuống, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn vừa cảm động vì sự bảo vệ của ông, vừa tự ti vì vẻ ngoài hiện tại.



---



Lê Đức ra lệnh: “Tâm, đến nhà hàng ở Quận 1.” Chiếc Mercedes lướt êm ru trên đường phố Sài Gòn, băng qua những hàng cây xanh mướt và tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn. Nhà hàng,nằm trên tầng 25 của một khách sạn 5 sao, là biểu tượng của sự xa hoa. Sảnh chính lát đá cẩm thạch trắng, với những chùm đèn pha lê treo cao, tỏa ánh sáng vàng ấm áp. Một hồ nước nhỏ ở trung tâm, với hoa sen nở rộ, tạo cảm giác thanh lịch nhưng quyền lực. Các bàn ăn được bố trí riêng tư, nhìn ra khung cảnh thành phố lung linh về đêm, từ cầu Sài Gòn đến sông Bạch Đằng.



Mẫn Nhi và Lê Đức bước vào sảnh, một nhân viên mặc vest đen cúi chào, dẫn họ đến phòng VIP đã đặt trước. Mẫn Nhi, trong bộ đồ xấu xí, tóc giả xoăn tít và kính gọng dày, cảm thấy lạc lõng giữa không gian sang trọng. Cô đi sau Lê Đức, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng lòng đầy lo lắng.



Bỗng một giọng nói ồm ồm vang lên: “Ôi, anh Đức! Anh đến sớm thế!” Mẫn Nhi quay lại, thấy một người đàn ông lùn, mập, hói đầu, khoảng 50 tuổi, mặc vest xám nhưng không che được cái bụng phệ. Ông ta nở nụ cười nham nhở, ánh mắt híp khi nhìn Lê Đức. Đi sau ông là một cô gái trẻ, ăn mặc quyến rũ trong chiếc váy đỏ bó sát, tôn lên bộ ngực đầy đặn và cặp mông căng tròn. Mẫn Nhi đoán cô ta là thư ký, nhưng ánh mắt cô ta sắc lạnh, như muốn khoe mẽ vẻ đẹp của mình.



“tôi cũng vừa đến thôi,” Lê Đức đáp, bắt tay người đàn ông, giọng lịch sự nhưng giữ khoảng cách. Ông giới thiệu: “Đây là Mẫn Nhi, trợ lý của tôi.”



Người đàn ông, tên Vương, liếc nhìn Mẫn Nhi, ánh mắt thoáng thất vọng khi thấy cô trong bộ đồ xấu xí. Ông ta cười nhạt, không thèm chào cô, quay sang Lê Đức. “Anh Đức tuyển trợ lý cũng phải chọn người đẹp tí chứ. Nhìn cô này… ha ha, chắc giỏi việc lắm nhỉ?” Ông ta cười lớn, ánh mắt ghê tởm khiến da gà Mẫn Nhi nổi lên. Cô thầm cảm ơn Lê Đức ,nếu không có bộ đồ này, ánh mắt háo sắc của ông Vương chắc chắn sẽ khiến cô khó chịu hơn.



Họ bước vào phòng VIP, một không gian riêng tư với bàn ăn tròn phủ khăn lụa trắng, đèn chùm pha lê, và cửa kính nhìn ra thành phố. Ông Vương ngồi cạnh Lê Đức, còn Mẫn Nhi và cô thư ký ngồi đối diện. Ông Vương giới thiệu cô thư ký, tên Mai, với giọng khoe mẽ: “Đây là thư ký mới của tôi, đẹp chứ? Tôi chọn kỹ lắm!” Ông ta cố ý sờ soạng tay Mai, vuốt ve đùi cô ta dưới bàn, khiến Mẫn Nhi ghê tởm. Mai mỉm cười, nhưng ánh mắt cô ta lạnh lùng, như đã quen với hành vi này.



Lê Đức, ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ, tỏ ra ngưỡng mộ cô thư ký, nhưng trong lòng ông khinh bỉ. “Cô này chưa bằng một góc của Mẫn Nhi,” ông nghĩ, ánh mắt lén liếc cô, dù cô đang xấu xí trong bộ đồ ngụy trang. Ông biết nhan sắc thực sự của cô, và sự khao khát thầm kín trong ông vẫn cháy bỏng, dù ông cố kìm chế.



---



Buổi tiệc kéo dài, với rượu vang đỏ và những món ăn .Ông Vương liên tục mời rượu, cố ý hướng về Mẫn Nhi. “Cô trợ lý, uống với tôi một ly đi, đừng ngại!” ông ta nói, ánh mắt nham nhở.



Mẫn Nhi mỉm cười gượng, định từ chối, thì Lê Đức lên tiếng, giọng nhẹ nhưng kiên quyết. “Cô ấy không uống được rượu, để tôi uống thay.” Ông cầm ly, uống cạn, khiến ông Vương cười lớn, không ép thêm. Suốt buổi, mỗi lần ông Vương mời rượu Mẫn Nhi, Lê Đức đều tìm cách gạt đi, bảo vệ cô khỏi sự chú ý của gã đàn ông háo sắc.



Nhưng ông Vương càng say, máu dê của hắn càng nổi lên. Hắn không chỉ sờ soạng Mai, mà còn cho tay vào váy cô ta, mò mẫm ngay trước mặt mọi người. Mai vẫn mỉm cười, nhưng Mẫn Nhi cảm thấy ghê tởm, ánh mắt cô đầy khinh bỉ. Cô nhìn Lê Đức, thấy ông vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự. Cô thầm cảm ơn ông nếu không có ông, cô không biết mình sẽ đối mặt với gã đàn ông biến thái này thế nào.



Tiệc tàn, Lê Đức đã say, chân đi lảo đảo, mắt nhắm nghiền. Mẫn Nhi vội đứng dậy, dìu ông ra xe. Ông Vương nhìn theo, cười nhạt, nhưng không thèm để ý đến cô vì vẻ ngoài xấu xí. Mẫn Nhi thở phào, biết mình đã thoát một kiếp nạn nhờ sự chu đáo của Lê Đức.



---



Trong chiếc Mercedes, Mẫn Nhi ngồi cạnh Lê Đức, dìu ông tựa vào ghế. Ông say mê man, ngả đầu ra sau, nhắm mắt, hơi thở nặng nề. Cô nhìn ông, ánh mắt đầy biết ơn và ngưỡng mộ. “Nếu hôm nay không có cha, mình không biết sẽ ra sao,” cô nghĩ. Sự bảo vệ của ông, từ việc mua đồ xấu xí đến việc uống rượu thay cô, khiến cô cảm động sâu sắc.



Nhưng rồi, ánh mắt cô vô tình lướt xuống, và cô giật mình. Dưới lớp quần tây của Lê Đức, một cục u nổi lên rõ ràng, như thể dương vật khổng lồ của ông đang cương cứng, dù ông đang say. Hình ảnh ông thủ dâm trong văn phòng hiện lên, khiến tim cô đập thình thịch. Cô hoảng loạn, quay mặt ra cửa sổ, cố đánh lạc hướng. “Không được nghĩ bậy!” cô tự nhủ, nhưng cơ thể cô lại phản ứng một luồng nhiệt nóng ran lang ra khắp cơ thể cô.



Chiếc xe băng qua những hàng cây xanh và tòa nhà cao tầng, ánh đèn thành phố lấp lánh trong đêm. Mẫn Nhi siết chặt tay, cố tập trung vào khung cảnh ngoài cửa sổ, nhưng hình ảnh cục u trong quần ông vẫn ám ảnh cô. Cô tự trách mình, nhưng không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Lê Đức, dù trong trạng thái say, vẫn khơi dậy một cảm giác cấm kỵ trong cô.



---



Cuối cùng, xe dừng trước biệt thự của Lê Đức. Mẫn Nhi mở cửa, dìu ông xuống, không quan tâm anh tài xế Tâm nghĩ gì. Trong bóng tối, ánh sáng từ đèn đường len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của Lê Đức, dù say vẫn toát lên sự mạnh mẽ. “Ba, để con dìu ba về phòng nghỉ ngơi,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ.



Cô dìu ông qua phòng khách, lên cầu thang, cảm nhận cơ thể ông nặng nề dựa vào mình. Ông lẩm bẩm gì đó, giọng nhựa: “Nhi… con… an toàn là tốt…” Cô mỉm cười, lòng ấm áp, nhưng cũng đầy rối loạn. Cô mở cửa phòng ông, dìu ông nằm xuống giường, cởi giày và áo khoác vest cho ông. Ông nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ, không biết rằng cô đang đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn ông.
 
Hành động của Lê Đức không chỉ đơn thuần là giữ Mẫn Nhi cho riêng mình, mà có chút cảm xúc tự đáy lòng.
 
Ngon nhìn là muốn dịt bác à
Bác ra chạp mới đi
 
Hêlo mọi người ,mình muốn biết
Trong suy nghĩ của mọi người thì vẽ đẹp của Mẫn Nhi ra sao như thế nào
Hình ảnh của Nhi theo kiểu nhìn là muốn đè ra địt tung lồn em ấy ngay lập tức á, bác kiếm tấm hình nào minh họa sát vào nhé, cộng thêm hàng của Lê Đức nữa cho tăng độ hưng phấn bác ah, hóng!
 
### Chương 21: Ngọn lửa dục vọng và vực sâu tội lỗi



Cô dìu ông ngồi xuống mép giường, đôi tay nhỏ nhắn đỡ lấy vai ông, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo sơ mi trắng. Cô định đứng dậy, rời đi, nhưng ánh mắt cô vô tình lướt xuống, và tim cô như ngừng đập. Dưới lớp quần tây đen, một cục u khổng lồ nổi lên rõ ràng, căng phồng, như thể dương vật của ông đang cương cứng, dù ông đang say mê man. Hình ảnh ông thủ dâm trong văn phòng, tay vuốt ve dương vật, miệng rên rỉ “Mẫn Nhi… ôi, Mẫn Nhi…” hiện lên, khiến cơ thể cô nóng ran, như bị thiêu đốt.



Trong lúc bàn chuyện cô không tránh khỏi uống một vài ly.Rượu vang đỏ cô uống trong buổi tiệc tại nhà hàng,dù chỉ vài ly vì Lê Đức uống thay phần lớn, đủ khiến đầu óc cô quay cuồng, lý trí mờ nhạt. Một luồng nhiệt lan tỏa từ háng lên ngực, núm vú cô cương cứng, cọ vào áo lót ren, tạo ra những đợt sóng khoái cảm. Âm đạo cô ướt dần, dâm thủy thấm ướt quần lót, khiến cô siết chặt đùi để kìm chế. Cô đứng đó, ánh mắt dán chặt vào cục u, từ khuôn mặt ông xuống đũng quần, nơi dương vật ông như đang mời gọi cô, một lời thì thầm sung sướng.



“Mình phải đi… mình không thể…” cô thì thầm, giọng run rẩy, nhưng đôi chân cô như bị đóng băng. Dục vọng, như một con thú hoang bị xích lâu ngày, trỗi dậy mãnh liệt, xé toạc lý trí. Cô bước đến gần hơn, hơi thở dồn dập, và trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, cô quỳ xuống trước ông, tay run rẩy chạm vào cục u qua lớp quần tây. Dương vật ông nóng bỏng, cứng như thép, to lớn đến mức bàn tay nhỏ nhắn của cô chỉ bao phủ được một phần. Cô sờ nắn, ngón tay vuốt dọc theo chiều dài, cảm nhận từng đường gân nổi lên, đầu khấc to lớn căng phồng dưới lớp vải. Cô rên khe khẽ, giọng lạc đi, không tin nổi mình đang chạm vào cha chồng theo cách này.



Cô ngẩng lên, nhìn khuôn mặt ông trong cơn say, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài rung nhẹ. Ông không biết cô đang làm gì, không biết con dâu mình đang vượt qua ranh giới đạo đức. Cô tưởng tượng cởi quần ông ra, để lộ dương vật khổng lồ, sờ nắn nó, ngửi mùi đàn ông mạnh mẽ của ông, thậm chí ngậm lấy nó, cảm nhận sức mạnh của ông trong miệng cô. Ý nghĩ ấy khiến âm đạo cô co bóp, dâm thủy chảy ra nhiều hơn, thấm ướt quần lót, lan xuống đùi.



Cô kéo váy công sở màu xanh lên, luồn tay vào quần lót, chạm vào âm đạo ướt nhầy nhụa. Ngón tay cô trượt qua môi ngoài, vuốt ve âm vật nhạy cảm, khiến cơ thể cô run lên như bị điện giật. “Ư… ư…” cô rên, giọng nhỏ nhưng đầy dục vọng, cố kìm chế để không đánh thức ông. Cô dùng tay còn lại cởi cúc áo sơ mi, lùa vào áo lót, bóp chặt bầu vú đầy đặn, ngón tay véo núm vú cương cứng, kéo mạnh đến đau. Khoái cảm lan tỏa, như sóng biển dâng trào, khiến cô thở hổn hển.



Cô nhìn dương vật ông qua lớp quần, tay vẫn sờ nắn, tưởng tượng nó trần trụi trước mặt, đầu khấc đỏ sẫm lấp lánh tinh dịch, gân guốc và mạnh mẽ. Cô muốn cởi quần ông, muốn nhìn rõ nó, muốn ngửi mùi của ông, muốn chạm môi vào nó. “Không… không được…” cô thì thầm, lý trí yếu ớt cố ngăn cản, nhưng dục vọng mạnh hơn. Cô tăng nhịp độ, ngón tay trượt vào trong âm đạo, vuốt ve thành trong, cảm nhận sự co bóp của cơ thể. “Ông… ba… ôi…” cô rên lớn hơn, mắt nhắm nghiền, đầu óc mịt mù hình ảnh Lê Đức chiếm hữu cô, dương vật khổng lồ xâm nhập cô, lấp đầy cô.



Cô bóp mạnh ngực, véo núm vú đến đỏ ửng, và cơn khoái cảm dâng trào. Âm đạo cô co bóp dữ dội, dâm thủy chảy ra ướt đẫm tay, thấm xuống . “A… ư… aaa!” cô rên, cơ thể run rẩy, đạt đỉnh trong một cơn sướng mãnh liệt, như sóng thần cuốn trôi mọi lý trí. Cô ngả người ra, thở hổn hển, tay dính đầy dâm thủy lấp lánh, cảm giác thỏa mãn bao trùm, như thể cô vừa chạm đến thiên đường sung sướng.



Nhưng ngay sau đó, lý trí trở lại như một nhát dao. Cô nhìn bàn tay ướt nhẹp, nhìn Lê Đức vẫn say ngủ, và hoảng loạn. “Mình vừa làm gì? Mình sờ ông ấy… thủ dâm ngay cạnh ông ấy… Mình điên rồi!” Cô rút tay ra, chiếc váy xộc xệch, áo sơ mi mở tung, chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa. Cô lao về phòng mình, dựa lưng vào cửa, tim đập thình thịch, khuôn mặt nóng bừng. Cô xấu hổ, tự trách: “Mẫn Nhi, mày là đồ đê tiện! Mày phản bội Tú, mày phản bội chính mình!” Nhưng khóe môi cô bất giác cong lên, một nụ cười thỏa mãn vì khoái cảm vừa trải qua, khiến cô càng hận mình hơn.



---



Mẫn Nhi đứng trong phòng, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lê Tú đang ngủ say trên giường, tiếng ngáy khò khò đều đặn như không có gì xảy ra. Anh không biết vợ mình vừa chạm vào cha anh, vừa thỏa mãn dục vọng cấm kỵ trong căn phòng bên cạnh. Cô thở dài, bước vào nhà tắm, cởi bỏ bộ đồ công sở nhàu nhĩ, đứng dưới vòi sen lạnh, để dòng nước xoa dịu cơ thể nóng ran. Cô rửa sạch dâm thủy, xoa xà phòng lên bầu vú đầy đặn, chạm vào núm vú vẫn cương cứng, và cảm giác kích thích lại trỗi dậy. “Không… đủ rồi…” cô thì thầm, nhưng cơn sốt từ âm đạo vẫn âm ỉ, như một ngọn lửa chưa bao giờ tắt.



Cô mặc váy ngủ lụa trắng mỏng manh, ôm sát cơ thể, tôn lên khe ngực sâu và cặp mông căng tròn. Cô nằm xuống bên Lê Tú, nhưng không thể ngủ. Hình ảnh dương vật khổng lồ của Lê Đức, cảm giác nóng bỏng khi sờ nắn nó, mùi đàn ông mạnh mẽ của ông, khiến cô không thể yên. Cô siết chặt đùi, cố kìm chế, nhưng âm đạo cô lại ướt, dâm thủy thấm ra quần lót, khiến cô thở hổn hển.



Cô lén nhìn Lê Tú, ánh mắt sợ sệt, lo anh sẽ thức giấc. Thấy anh vẫn ngủ say, cô luồn tay vào váy ngủ, chạm vào âm đạo ướt nhầy nhụa. Ngón tay cô vuốt ve môi ngoài, trượt lên âm vật, và cơ thể cô run lên. “Ư… ư…” cô rên khe khẽ, cố giữ giọng nhỏ nhất có thể. Cô tưởng tượng Lê Đức đứng trước cô, dương vật cương cứng áp sát, đầu khấc đỏ sẫm , sẵn sàng xâm nhập cô. Cô xoa nắn ngực, lùa tay vào váy, bóp chặt bầu vú, véo núm vú đến đau, và khoái cảm lan tỏa như sóng biển.



“Ông… ba… con muốn ông…” cô thì thầm, giọng lạc đi, đầu óc mịt mù dục vọng. Cô trượt hai ngón tay vào âm đạo, vuốt ve thành trong, cảm nhận sự co bóp dữ dội. Dâm thủy chảy ra, thấm ướt ga giường, và cô tăng nhịp độ, ngón tay ra vào nhanh hơn. “A… ư… ba!” cô rên, mắt nhắm nghiền, tưởng tượng Lê Đức đè cô xuống, dương vật khổng lồ lấp đầy cô, khiến cô rên rỉ trong khoái lạc. Cô bóp mạnh ngực, kéo núm vú, và cơn khoái cảm dâng trào. Âm đạo cô co bóp, dâm thủy phun ra, ướt đẫm tay, và cô đạt đỉnh lần nữa, cơ thể run rẩy, hơi thở hổn hển.



Cô rút tay ra, nhìn bàn tay đính đầy dâm thủy, và nước mắt lặng lẽ rơi. Cô khóc, không phải vì khoái cảm, mà vì hận mình ,hận mình đã để dục vọng lấn át, đã phản bội Lê Tú trong tâm trí, đã để cha chồng trở thành trung tâm của những ảo tưởng dâm dục. “Mình là ai? Mình đã trở thành thứ gì?” cô thì thầm, lau nước mắt, nhưng cảm giác thỏa mãn vẫn len lỏi, khiến cô càng giằng xé. Cô nằm xuống, ôm lấy mình, nhưng cả đêm không thể chợp mắt, lòng đầy tội lỗi, hối hận, và dục vọng vẫn còn lại.



---



Sáng hôm sau, Mẫn Nhi thức dậy sớm, dù cả đêm hầu như không ngủ. Cô bước vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương. Khuôn mặt cô phờ phạc, mắt thâm quầng, làn da tái nhợt, dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua vẫn còn. Cô nhớ lại khoảnh khắc sờ nắn dương vật Lê Đức, hai lần tự thủ dâm mãnh liệt, và cơn khóc vì hận mình. “Mình đã làm gì? Mình không thể tiếp tục thế này,” cô thì thầm, hít sâu, rửa mặt bằng nước lạnh, trang điểm kỹ lưỡng để che giấu sự mệt mỏi. Cô thoa son đỏ mọng, kẻ mắt đen, cố lấy lại vẻ rạng rỡ thường ngày, nhưng ánh mắt cô vẫn còn sự rối loạn.



Cô mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt, đơn giản nhưng vẫn tôn lên khe ngực sâu và cặp mông căng tròn, như muốn dùng vẻ ngoài để che giấu nội tâm hỗn loạn. Cô xuống bếp, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Cô muốn dùng công việc để đánh lạc hướng, để quên đi tội lỗi đêm qua, nhưng mỗi động tác cắt bánh mì, pha cà phê đều khiến cô nhớ đến bàn tay mình chạm vào Lê Đức, khiến cô đỏ mặt.



Lê Đức bước vào bếp, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khuôn mặt vẫn hơi mệt vì cơn say đêm qua, nhưng ánh mắt ông dịu dàng, đầy quan tâm. “Nhi, con dậy sớm thế? Hôm qua uống rượu, không mệt à?” ông hỏi, rồi ngồi xuống bàn.



Mẫn Nhi giật mình, ánh mắt hoảng loạn, tránh nhìn thẳng vào ông. Hình ảnh cục u trong quần ông, cảm giác nóng bỏng khi sờ nắn, khiến cô run rẩy. “Dạ, con không sao cả, cha. Cha… khỏe chưa ạ? Hôm qua cha say nhiều lắm,” cô nói, giọng gượng gạo, cố tỏ ra tự nhiên.



Lê Đức gật đầu, ánh mắt lo lắng. Ông cảm nhận được sự bất an trong cô, nhưng không biết nguyên nhân. “Cha cũng bình thường,nhờ con dìu về. Con… có chuyện gì không? Nhìn con không khỏe lắm,” ông hỏi, giọng chân thành.



Mẫn Nhi lắc đầu, mỉm cười gượng. “Dạ, con không sao, chỉ hơi mệt thôi. Cha ăn sáng đi, kẻo nguội.” Cô quay đi, rót cà phê, cố che giấu sự rối loạn. Lê Đức nhìn cô, ánh mắt phức tạp.



Lê Tú bước xuống, rồi nói với Mẫn Nhi: “Nhi, bên thợ sửa nhà gọi, xong rồi. Em tính sao, mình dọn về đó ở lại à?” Anh nhìn cô.



Mẫn Nhi sững người, ánh mắt do dự. Cô chưa biết phải làm sao, không phải vì tiện nghi, mà vì một lý do cô không dám thừa nhận sự hiện diện của ông khiến cô vừa sợ hãi vừa rung động, vừa tội lỗi vừa khao khát. “Để em nghĩ xem, anh,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, cúi đầu để che giấu cảm xúc.



Lê Tú gật đầu, không hỏi thêm, tập trung vào điện thoại, tiếp tục công việc. Lê Đức nhìn cô, ánh mắt buồn bã,như muốn nói gì đó, nhưng ông im lặng, sợ rằng sự quan tâm quá mức sẽ khiến....

Bữa sáng trôi qua trong không khí căng thẳng, và Mẫn Nhi biết rằng, dù cố tỏ ra tự nhiên, cô không thể thoát khỏi vòng xoáy dục vọng và tội lỗi mà Lê Đức đã vô tình kéo cô vào.



---
 
Hình ảnh của Nhi theo kiểu nhìn là muốn đè ra địt tung lồn em ấy ngay lập tức á, bác kiếm tấm hình nào minh họa sát vào nhé, cộng thêm hàng của Lê Đức nữa cho tăng độ hưng phấn bác ah, hóng!
Tui hỏi các bác ấy thích như nào đưa ảnh tui xem thử ra sao.hihi
 
Chuẩn bị địt thôi, bác phải làm một trận sập giường nát chiếu nhé =))), Nhi mà lên đỉnh tầm 5 lần liên tục thì gục ngay và luôn thôi =))
 
### Chương 21: Ngọn lửa dục vọng và vực sâu tội lỗi



Cô dìu ông ngồi xuống mép giường, đôi tay nhỏ nhắn đỡ lấy vai ông, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo sơ mi trắng. Cô định đứng dậy, rời đi, nhưng ánh mắt cô vô tình lướt xuống, và tim cô như ngừng đập. Dưới lớp quần tây đen, một cục u khổng lồ nổi lên rõ ràng, căng phồng, như thể dương vật của ông đang cương cứng, dù ông đang say mê man. Hình ảnh ông thủ dâm trong văn phòng, tay vuốt ve dương vật, miệng rên rỉ “Mẫn Nhi… ôi, Mẫn Nhi…” hiện lên, khiến cơ thể cô nóng ran, như bị thiêu đốt.



Trong lúc bàn chuyện cô không tránh khỏi uống một vài ly.Rượu vang đỏ cô uống trong buổi tiệc tại nhà hàng,dù chỉ vài ly vì Lê Đức uống thay phần lớn, đủ khiến đầu óc cô quay cuồng, lý trí mờ nhạt. Một luồng nhiệt lan tỏa từ háng lên ngực, núm vú cô cương cứng, cọ vào áo lót ren, tạo ra những đợt sóng khoái cảm. Âm đạo cô ướt dần, dâm thủy thấm ướt quần lót, khiến cô siết chặt đùi để kìm chế. Cô đứng đó, ánh mắt dán chặt vào cục u, từ khuôn mặt ông xuống đũng quần, nơi dương vật ông như đang mời gọi cô, một lời thì thầm sung sướng.



“Mình phải đi… mình không thể…” cô thì thầm, giọng run rẩy, nhưng đôi chân cô như bị đóng băng. Dục vọng, như một con thú hoang bị xích lâu ngày, trỗi dậy mãnh liệt, xé toạc lý trí. Cô bước đến gần hơn, hơi thở dồn dập, và trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, cô quỳ xuống trước ông, tay run rẩy chạm vào cục u qua lớp quần tây. Dương vật ông nóng bỏng, cứng như thép, to lớn đến mức bàn tay nhỏ nhắn của cô chỉ bao phủ được một phần. Cô sờ nắn, ngón tay vuốt dọc theo chiều dài, cảm nhận từng đường gân nổi lên, đầu khấc to lớn căng phồng dưới lớp vải. Cô rên khe khẽ, giọng lạc đi, không tin nổi mình đang chạm vào cha chồng theo cách này.



Cô ngẩng lên, nhìn khuôn mặt ông trong cơn say, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài rung nhẹ. Ông không biết cô đang làm gì, không biết con dâu mình đang vượt qua ranh giới đạo đức. Cô tưởng tượng cởi quần ông ra, để lộ dương vật khổng lồ, sờ nắn nó, ngửi mùi đàn ông mạnh mẽ của ông, thậm chí ngậm lấy nó, cảm nhận sức mạnh của ông trong miệng cô. Ý nghĩ ấy khiến âm đạo cô co bóp, dâm thủy chảy ra nhiều hơn, thấm ướt quần lót, lan xuống đùi.



Cô kéo váy công sở màu xanh lên, luồn tay vào quần lót, chạm vào âm đạo ướt nhầy nhụa. Ngón tay cô trượt qua môi ngoài, vuốt ve âm vật nhạy cảm, khiến cơ thể cô run lên như bị điện giật. “Ư… ư…” cô rên, giọng nhỏ nhưng đầy dục vọng, cố kìm chế để không đánh thức ông. Cô dùng tay còn lại cởi cúc áo sơ mi, lùa vào áo lót, bóp chặt bầu vú đầy đặn, ngón tay véo núm vú cương cứng, kéo mạnh đến đau. Khoái cảm lan tỏa, như sóng biển dâng trào, khiến cô thở hổn hển.



Cô nhìn dương vật ông qua lớp quần, tay vẫn sờ nắn, tưởng tượng nó trần trụi trước mặt, đầu khấc đỏ sẫm lấp lánh tinh dịch, gân guốc và mạnh mẽ. Cô muốn cởi quần ông, muốn nhìn rõ nó, muốn ngửi mùi của ông, muốn chạm môi vào nó. “Không… không được…” cô thì thầm, lý trí yếu ớt cố ngăn cản, nhưng dục vọng mạnh hơn. Cô tăng nhịp độ, ngón tay trượt vào trong âm đạo, vuốt ve thành trong, cảm nhận sự co bóp của cơ thể. “Ông… ba… ôi…” cô rên lớn hơn, mắt nhắm nghiền, đầu óc mịt mù hình ảnh Lê Đức chiếm hữu cô, dương vật khổng lồ xâm nhập cô, lấp đầy cô.



Cô bóp mạnh ngực, véo núm vú đến đỏ ửng, và cơn khoái cảm dâng trào. Âm đạo cô co bóp dữ dội, dâm thủy chảy ra ướt đẫm tay, thấm xuống . “A… ư… aaa!” cô rên, cơ thể run rẩy, đạt đỉnh trong một cơn sướng mãnh liệt, như sóng thần cuốn trôi mọi lý trí. Cô ngả người ra, thở hổn hển, tay dính đầy dâm thủy lấp lánh, cảm giác thỏa mãn bao trùm, như thể cô vừa chạm đến thiên đường sung sướng.



Nhưng ngay sau đó, lý trí trở lại như một nhát dao. Cô nhìn bàn tay ướt nhẹp, nhìn Lê Đức vẫn say ngủ, và hoảng loạn. “Mình vừa làm gì? Mình sờ ông ấy… thủ dâm ngay cạnh ông ấy… Mình điên rồi!” Cô rút tay ra, chiếc váy xộc xệch, áo sơ mi mở tung, chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa. Cô lao về phòng mình, dựa lưng vào cửa, tim đập thình thịch, khuôn mặt nóng bừng. Cô xấu hổ, tự trách: “Mẫn Nhi, mày là đồ đê tiện! Mày phản bội Tú, mày phản bội chính mình!” Nhưng khóe môi cô bất giác cong lên, một nụ cười thỏa mãn vì khoái cảm vừa trải qua, khiến cô càng hận mình hơn.



---



Mẫn Nhi đứng trong phòng, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lê Tú đang ngủ say trên giường, tiếng ngáy khò khò đều đặn như không có gì xảy ra. Anh không biết vợ mình vừa chạm vào cha anh, vừa thỏa mãn dục vọng cấm kỵ trong căn phòng bên cạnh. Cô thở dài, bước vào nhà tắm, cởi bỏ bộ đồ công sở nhàu nhĩ, đứng dưới vòi sen lạnh, để dòng nước xoa dịu cơ thể nóng ran. Cô rửa sạch dâm thủy, xoa xà phòng lên bầu vú đầy đặn, chạm vào núm vú vẫn cương cứng, và cảm giác kích thích lại trỗi dậy. “Không… đủ rồi…” cô thì thầm, nhưng cơn sốt từ âm đạo vẫn âm ỉ, như một ngọn lửa chưa bao giờ tắt.



Cô mặc váy ngủ lụa trắng mỏng manh, ôm sát cơ thể, tôn lên khe ngực sâu và cặp mông căng tròn. Cô nằm xuống bên Lê Tú, nhưng không thể ngủ. Hình ảnh dương vật khổng lồ của Lê Đức, cảm giác nóng bỏng khi sờ nắn nó, mùi đàn ông mạnh mẽ của ông, khiến cô không thể yên. Cô siết chặt đùi, cố kìm chế, nhưng âm đạo cô lại ướt, dâm thủy thấm ra quần lót, khiến cô thở hổn hển.



Cô lén nhìn Lê Tú, ánh mắt sợ sệt, lo anh sẽ thức giấc. Thấy anh vẫn ngủ say, cô luồn tay vào váy ngủ, chạm vào âm đạo ướt nhầy nhụa. Ngón tay cô vuốt ve môi ngoài, trượt lên âm vật, và cơ thể cô run lên. “Ư… ư…” cô rên khe khẽ, cố giữ giọng nhỏ nhất có thể. Cô tưởng tượng Lê Đức đứng trước cô, dương vật cương cứng áp sát, đầu khấc đỏ sẫm , sẵn sàng xâm nhập cô. Cô xoa nắn ngực, lùa tay vào váy, bóp chặt bầu vú, véo núm vú đến đau, và khoái cảm lan tỏa như sóng biển.



“Ông… ba… con muốn ông…” cô thì thầm, giọng lạc đi, đầu óc mịt mù dục vọng. Cô trượt hai ngón tay vào âm đạo, vuốt ve thành trong, cảm nhận sự co bóp dữ dội. Dâm thủy chảy ra, thấm ướt ga giường, và cô tăng nhịp độ, ngón tay ra vào nhanh hơn. “A… ư… ba!” cô rên, mắt nhắm nghiền, tưởng tượng Lê Đức đè cô xuống, dương vật khổng lồ lấp đầy cô, khiến cô rên rỉ trong khoái lạc. Cô bóp mạnh ngực, kéo núm vú, và cơn khoái cảm dâng trào. Âm đạo cô co bóp, dâm thủy phun ra, ướt đẫm tay, và cô đạt đỉnh lần nữa, cơ thể run rẩy, hơi thở hổn hển.



Cô rút tay ra, nhìn bàn tay đính đầy dâm thủy, và nước mắt lặng lẽ rơi. Cô khóc, không phải vì khoái cảm, mà vì hận mình ,hận mình đã để dục vọng lấn át, đã phản bội Lê Tú trong tâm trí, đã để cha chồng trở thành trung tâm của những ảo tưởng dâm dục. “Mình là ai? Mình đã trở thành thứ gì?” cô thì thầm, lau nước mắt, nhưng cảm giác thỏa mãn vẫn len lỏi, khiến cô càng giằng xé. Cô nằm xuống, ôm lấy mình, nhưng cả đêm không thể chợp mắt, lòng đầy tội lỗi, hối hận, và dục vọng vẫn còn lại.



---



Sáng hôm sau, Mẫn Nhi thức dậy sớm, dù cả đêm hầu như không ngủ. Cô bước vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương. Khuôn mặt cô phờ phạc, mắt thâm quầng, làn da tái nhợt, dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua vẫn còn. Cô nhớ lại khoảnh khắc sờ nắn dương vật Lê Đức, hai lần tự thủ dâm mãnh liệt, và cơn khóc vì hận mình. “Mình đã làm gì? Mình không thể tiếp tục thế này,” cô thì thầm, hít sâu, rửa mặt bằng nước lạnh, trang điểm kỹ lưỡng để che giấu sự mệt mỏi. Cô thoa son đỏ mọng, kẻ mắt đen, cố lấy lại vẻ rạng rỡ thường ngày, nhưng ánh mắt cô vẫn còn sự rối loạn.



Cô mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt, đơn giản nhưng vẫn tôn lên khe ngực sâu và cặp mông căng tròn, như muốn dùng vẻ ngoài để che giấu nội tâm hỗn loạn. Cô xuống bếp, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Cô muốn dùng công việc để đánh lạc hướng, để quên đi tội lỗi đêm qua, nhưng mỗi động tác cắt bánh mì, pha cà phê đều khiến cô nhớ đến bàn tay mình chạm vào Lê Đức, khiến cô đỏ mặt.



Lê Đức bước vào bếp, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khuôn mặt vẫn hơi mệt vì cơn say đêm qua, nhưng ánh mắt ông dịu dàng, đầy quan tâm. “Nhi, con dậy sớm thế? Hôm qua uống rượu, không mệt à?” ông hỏi, rồi ngồi xuống bàn.



Mẫn Nhi giật mình, ánh mắt hoảng loạn, tránh nhìn thẳng vào ông. Hình ảnh cục u trong quần ông, cảm giác nóng bỏng khi sờ nắn, khiến cô run rẩy. “Dạ, con không sao cả, cha. Cha… khỏe chưa ạ? Hôm qua cha say nhiều lắm,” cô nói, giọng gượng gạo, cố tỏ ra tự nhiên.



Lê Đức gật đầu, ánh mắt lo lắng. Ông cảm nhận được sự bất an trong cô, nhưng không biết nguyên nhân. “Cha cũng bình thường,nhờ con dìu về. Con… có chuyện gì không? Nhìn con không khỏe lắm,” ông hỏi, giọng chân thành.



Mẫn Nhi lắc đầu, mỉm cười gượng. “Dạ, con không sao, chỉ hơi mệt thôi. Cha ăn sáng đi, kẻo nguội.” Cô quay đi, rót cà phê, cố che giấu sự rối loạn. Lê Đức nhìn cô, ánh mắt phức tạp.



Lê Tú bước xuống, rồi nói với Mẫn Nhi: “Nhi, bên thợ sửa nhà gọi, xong rồi. Em tính sao, mình dọn về đó ở lại à?” Anh nhìn cô.



Mẫn Nhi sững người, ánh mắt do dự. Cô chưa biết phải làm sao, không phải vì tiện nghi, mà vì một lý do cô không dám thừa nhận sự hiện diện của ông khiến cô vừa sợ hãi vừa rung động, vừa tội lỗi vừa khao khát. “Để em nghĩ xem, anh,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, cúi đầu để che giấu cảm xúc.



Lê Tú gật đầu, không hỏi thêm, tập trung vào điện thoại, tiếp tục công việc. Lê Đức nhìn cô, ánh mắt buồn bã,như muốn nói gì đó, nhưng ông im lặng, sợ rằng sự quan tâm quá mức sẽ khiến....

Bữa sáng trôi qua trong không khí căng thẳng, và Mẫn Nhi biết rằng, dù cố tỏ ra tự nhiên, cô không thể thoát khỏi vòng xoáy dục vọng và tội lỗi mà Lê Đức đã vô tình kéo cô vào.



---
Đây truyện nó phải như thế
 
### Chương 22: vết thương lòng







Mẫn Nhi bước vào văn phòng nhỏ tại tập đoàn Lê Đức Yên. Đã lâu cô và Lê Tú không quan hệ, và sự thờ ơ của anh khiến cô khao khát một sự kết nối mãnh liệt hơn. Hôm nay, biết Lê Đức đi công tác ở Hà Nội, cô quyết định tranh thủ về sớm để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy công sở màu đen bó sát, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông căng tròn, và bộ ngực đầy đặn lấp ló dưới áo sơ mi trắng mỏng, hy vọng đêm nay sẽ kéo anh trở lại gần cô.



Cô rời công ty lúc 4 giờ chiều, đoán taxi về biệt thự của Lê Đức, nơi cô và Lê Tú đang ở. Cô vào bếp, chuẩn bị một bữa tối cầu kỳ,một chai rượu vang đỏ. Cô thắp nến, bày bàn ăn lãng mạn, ánh sáng vàng ấm áp làm căn phòng thêm quyến rũ. Sau đó, cô tắm rửa, xịt nước hoa hương hoa nhài, và chọn một bộ váy ngủ lụa đỏ mỏng manh, dài đến đùi, ôm sát cơ thể, để lộ khe ngực sâu hút và cặp mông tròn lẳn. Cô thả mái tóc đen lượn sóng, trang điểm nhẹ với son đỏ mọng, đôi mắt đen lấp lánh như muốn thiêu đốt. Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười, tự tin rằng Lê Tú sẽ không thể cưỡng lại.



Lê Tú về nhà lúc 7 giờ tối, mệt mỏi sau một ngày làm việc. Anh bước vào, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, và ánh mắt anh sáng lên khi thấy Mẫn Nhi trong bộ váy ngủ sexy. “Nhi, em… làm gì vậy,” hôm nay ngày gì à ?,sao em ăn mặc đẹp vậy anh nói, giọng khàn, ánh mắt lướt từ khe ngực xuống cặp đùi thon dài. Cô mỉm cười, kéo anh ngồi xuống, rót rượu vang. Họ ăn tối, trò chuyện nhẹ nhàng



---



Sau bữa tối, Mẫn Nhi dẫn Lê Tú lên phòng ngủ, ánh nến lung linh chiếu lên cơ thể cô, làm bộ váy lụa đỏ thêm phần gợi cảm. Cô ôm anh, hôn lên môi, đôi tay vuốt ve ngực anh qua áo sơ mi. Lê Tú đáp lại, tay luồn vào váy, bóp chặt cặp mông căng tròn. “Nhi..." anh thì thầm tên cô, kéo cô lên giường.



Họ lột bỏ quần áo.Cô vuốt ve, cố kích thích anh hơn ,nhưng anh vội vàng đẩy cô nằm xuống, đâm vào âm đạo cô mà không có màn dạo đầu.



Cô ướt, nhưng không đủ để cảm nhận khoái cảm. Lê Tú nhấp nhanh, “Ư… anh… chậm lại…” cô rên, cố hòa nhịp, nhưng anh không để ý, tiếp tục đâm mạnh, mồ hôi rơi xuống ngực cô. Chỉ sau vài phút, anh rên lớn, xuất tinh, rồi nằm xuống thở hổn hển, để lại cô chưa đạt đỉnh, âm đạo vẫn khao khát. “Anh… xong rồi à?” cô hỏi, giọng thất vọng.



“Ừ, anh mệt quá, anh nói, rồi nhắm mắt. Mẫn Nhi nằm đó, cơ thể cô nóng ran, lòng buồn bã. Cảm giác Lê Tú mang đến không còn như xưa, không đáp ứng được nhu cầu mãnh liệt của cô. Cô nhớ đến khoảnh khắc thủ dâm trong phòng Lê Đức,cơn sướng mãnh liệt khi cô chạm đến đến ông, và tâm hồn cô rối loạn.



---



Mẫn Nhi nằm cạnh Lê Tú, ánh mắt xa xăm, nhớ đến câu hỏi về việc dọn về chung cư.Cô lên tiếng: “Anh, chuyện dọn về nhà chung cư, anh tính sao?”



Lê Tú mở mắt, thở dài. “Công việc bận lắm, Nhi. Anh chưa nghĩ đến. Sắp tới anh phải đi công tác thường xuyên, ba giao mấy dự án lớn cho anh. Em biết áp lực của anh mà, chúng ta cùng cố gắng. Anh phải làm tốt để sau này ba tin tưởng, giao công ty lại cho anh.”



Mẫn Nhi sững người, ánh mắt thất vọng.Nói “Đối với anh, công ty quan trọng đến thế sao?”



“Đúng vậy,” anh nói, giọng đầy quyết tâm. “Thừa kế tập đoàn là ước mơ từ nhỏ của anh. Anh phải làm nó phát triển và lớn mạnh hơn nữa.”



Cô cắn môi, tổn thương vì đối với Lê Tú, cô không quan trọng bằng công ty. Nhưng cô vẫn mỉm cười, cổ vũ: “Em hiểu. Anh cố lên, em tin anh.” Cô ôm anh, thỏ thẻ: “Anh… làm lần nữa được không anh? Em Sợ anh đi công tác, em sẽ nhớ anh lắm.”



Lê Tú gật đầu, ánh mắt mệt mỏi. “Để anh cố.” Nhưng sau vài phút vuốt ve, dương vật anh vẫn mềm oặt. Mẫn Nhi đánh liều, luồn tay xuống, sờ nắn dương vật nhỏ bé của anh, vuốt ve từ gốc đến đỉnh, cố kích thích. Nhưng không có kết quả. Cô hít sâu, cúi xuống, định dùng miệng để khơi dậy anh,nhưng Lê Tú đột nhiên gạt cô ra, quát: “Em làm gì vậy? Nơi đó không sạch sẽ, em làm gì thế?”



Mẫn Nhi giật mình, ngẩng lên, ánh mắt tổn thương. “Em… em chỉ muốn giúp anh nhanh lên thôi…”



“Không cần!” anh quát, giọng gay gắt. “Anh không thích như vậy. Sau này em đừng làm thế!” Anh quay đi, thở hổn hển, như thể cô vừa làm điều kinh tởm.



Cô ngồi đó, váy ngủ xộc xệch, lòng đau nhói. “em là vợ anh, sao anh lại chê em dơ bẩn?” cô nghĩ, nước mắt chực trào. Nhưng cô kìm lại, rồi nằm xuống.Sau vài phút, dương vật anh cương cứng trở lại, dù không mạnh như lần đầu. Anh đẩy cô nằm xuống, đâm vào âm đạo cô, như một nghĩa vụ hơn là đam mê.



---



Mẫn Nhi cố hòa nhịp, nhưng cảm giác thiếu sót bao trùm. Âm đạo cô ướt, nhưng không vì Lê Tú, mà vì một hình ảnh khác hiện lên ,đó dương vật khổng lồ của Lê Đức, hình thù gân guốc và mạnh mẽ .Cô nhắm mắt, tưởng tượng Lê Đức đè cô xuống, dương vật ông nhấp vào âm đạo cô, lấp đầy cô bằng sức mạnh đàn ông. “Ư… ư…” cô rên, giọng lạc đi, cơ thể bắt đầu nóng ran, núm vú đang cương cứng cọ vào ngực anh.



Cô tưởng tượng Lê Đức , lưỡi ông khám phá khắp miệng cô, tay ông bóp chặt bầu vú. Dương vật ông đâm sâu, chạm vào điểm nhạy cảm nhất trong âm đạo, khiến cô rên rỉ: “ba… ba… mạnh nữa…” Trong ảo tưởng, ông nhấp nhanh, mạnh mẽ, đầu khấc đỏ sẫm cọ sát thành âm đạo, đưa cô đến đỉnh khoái cảm. Dâm thủy chảy ra, thấm ướt ga giường, và cơn sướng ập đến ,cơ thể run rẩy, âm đạo co bóp dữ dội, dâm thủy phun ra ướt đẫm. “A… ư… aaa!” cô rên lớn, ôm chặt Lê Tú, định hôn anh để kéo dài khoái cảm.



Nhưng Lê Tú đẩy cô ra, giọng lạnh lùng: “Đừng, em! Muốn hôn thì vệ sinh răng miệng đi!” Cô sững người, cơn cực khoái tan biến, để lại nỗi đau nhói. Cô mở mắt, nhìn anh, ánh mắt tổn thương. “Anh… em là vợ anh, sao anh nói thế?”



Lê Tú thở dài, nằm xuống, giọng mệt mỏi. “Anh xin lỗi, tại anh thích sạch sẽ. Em biết bệnh của anh mà. Em nghĩ cho anh chút đi.”



Mẫn Nhi ngồi dậy, nước mắt lặng lẽ rơi. “Em là vợ anh, có phải đồ hôi thối đâu! Anh chê em dơ bẩn, muốn hôn anh phải đánh răng à?” Cô hét, giọng run rẩy, lòng đau như cắt.



Lê Tú xuống nước, nắm tay cô. “Anh xin lỗi, tại bệnh sạch sẽ của anh. Em đừng giận, anh không cố ý.”



“Nhưng em là vợ anh!” cô khóc, giọng lạc đi. “Anh đối xử với em như thế sao? Từ nay em sẽ không hôn anh, không chạm vào anh, trừ khi anh cho phép!” Cô quay đi, chùm mền, khóc nức nở, lòng đầy uất ức và tổn thương. Lê Tú nằm xuống, định nói gì đó, nhưng chưa đầy 5 phút, anh đã ngủ say, tiếng ngáy khò khò vang lên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.



Mẫn Nhi nằm trong mền, nước mắt thấm ướt gối, lòng bực bội và uất ức dâng cao. Cô nhớ đến khoảnh khắc đạt đỉnh, nhưng không phải vì Lê Tú, mà vì ảo tưởng về Lê Đức. Cô hận mình, hận anh, hận cả số phận đã đẩy cô vào vòng xoáy dục vọng và tổn thương này.



---
 
Oày, nói thật với anh em vợ em mà như Nhi em địt mỗi ngày 2 nháy sáng chiều, ngày nghĩ không cho lồn được yên đâu, thằng chồng cùi bép, giờ Lê Đức phải địt tung lồn Nhi để nàng bớt buồn, địt một lần chưa hết buồn thì địt liên tục bảo đảm mất trí là hết buồn =)))
 
### Chương 22: vết thương lòng







Mẫn Nhi bước vào văn phòng nhỏ tại tập đoàn Lê Đức Yên. Đã lâu cô và Lê Tú không quan hệ, và sự thờ ơ của anh khiến cô khao khát một sự kết nối mãnh liệt hơn. Hôm nay, biết Lê Đức đi công tác ở Hà Nội, cô quyết định tranh thủ về sớm để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy công sở màu đen bó sát, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông căng tròn, và bộ ngực đầy đặn lấp ló dưới áo sơ mi trắng mỏng, hy vọng đêm nay sẽ kéo anh trở lại gần cô.



Cô rời công ty lúc 4 giờ chiều, đoán taxi về biệt thự của Lê Đức, nơi cô và Lê Tú đang ở. Cô vào bếp, chuẩn bị một bữa tối cầu kỳ,một chai rượu vang đỏ. Cô thắp nến, bày bàn ăn lãng mạn, ánh sáng vàng ấm áp làm căn phòng thêm quyến rũ. Sau đó, cô tắm rửa, xịt nước hoa hương hoa nhài, và chọn một bộ váy ngủ lụa đỏ mỏng manh, dài đến đùi, ôm sát cơ thể, để lộ khe ngực sâu hút và cặp mông tròn lẳn. Cô thả mái tóc đen lượn sóng, trang điểm nhẹ với son đỏ mọng, đôi mắt đen lấp lánh như muốn thiêu đốt. Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười, tự tin rằng Lê Tú sẽ không thể cưỡng lại.



Lê Tú về nhà lúc 7 giờ tối, mệt mỏi sau một ngày làm việc. Anh bước vào, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, và ánh mắt anh sáng lên khi thấy Mẫn Nhi trong bộ váy ngủ sexy. “Nhi, em… làm gì vậy,” hôm nay ngày gì à ?,sao em ăn mặc đẹp vậy anh nói, giọng khàn, ánh mắt lướt từ khe ngực xuống cặp đùi thon dài. Cô mỉm cười, kéo anh ngồi xuống, rót rượu vang. Họ ăn tối, trò chuyện nhẹ nhàng



---



Sau bữa tối, Mẫn Nhi dẫn Lê Tú lên phòng ngủ, ánh nến lung linh chiếu lên cơ thể cô, làm bộ váy lụa đỏ thêm phần gợi cảm. Cô ôm anh, hôn lên môi, đôi tay vuốt ve ngực anh qua áo sơ mi. Lê Tú đáp lại, tay luồn vào váy, bóp chặt cặp mông căng tròn. “Nhi..." anh thì thầm tên cô, kéo cô lên giường.



Họ lột bỏ quần áo.Cô vuốt ve, cố kích thích anh hơn ,nhưng anh vội vàng đẩy cô nằm xuống, đâm vào âm đạo cô mà không có màn dạo đầu.



Cô ướt, nhưng không đủ để cảm nhận khoái cảm. Lê Tú nhấp nhanh, “Ư… anh… chậm lại…” cô rên, cố hòa nhịp, nhưng anh không để ý, tiếp tục đâm mạnh, mồ hôi rơi xuống ngực cô. Chỉ sau vài phút, anh rên lớn, xuất tinh, rồi nằm xuống thở hổn hển, để lại cô chưa đạt đỉnh, âm đạo vẫn khao khát. “Anh… xong rồi à?” cô hỏi, giọng thất vọng.



“Ừ, anh mệt quá, anh nói, rồi nhắm mắt. Mẫn Nhi nằm đó, cơ thể cô nóng ran, lòng buồn bã. Cảm giác Lê Tú mang đến không còn như xưa, không đáp ứng được nhu cầu mãnh liệt của cô. Cô nhớ đến khoảnh khắc thủ dâm trong phòng Lê Đức,cơn sướng mãnh liệt khi cô chạm đến đến ông, và tâm hồn cô rối loạn.



---



Mẫn Nhi nằm cạnh Lê Tú, ánh mắt xa xăm, nhớ đến câu hỏi về việc dọn về chung cư.Cô lên tiếng: “Anh, chuyện dọn về nhà chung cư, anh tính sao?”



Lê Tú mở mắt, thở dài. “Công việc bận lắm, Nhi. Anh chưa nghĩ đến. Sắp tới anh phải đi công tác thường xuyên, ba giao mấy dự án lớn cho anh. Em biết áp lực của anh mà, chúng ta cùng cố gắng. Anh phải làm tốt để sau này ba tin tưởng, giao công ty lại cho anh.”



Mẫn Nhi sững người, ánh mắt thất vọng.Nói “Đối với anh, công ty quan trọng đến thế sao?”



“Đúng vậy,” anh nói, giọng đầy quyết tâm. “Thừa kế tập đoàn là ước mơ từ nhỏ của anh. Anh phải làm nó phát triển và lớn mạnh hơn nữa.”



Cô cắn môi, tổn thương vì đối với Lê Tú, cô không quan trọng bằng công ty. Nhưng cô vẫn mỉm cười, cổ vũ: “Em hiểu. Anh cố lên, em tin anh.” Cô ôm anh, thỏ thẻ: “Anh… làm lần nữa được không anh? Em Sợ anh đi công tác, em sẽ nhớ anh lắm.”



Lê Tú gật đầu, ánh mắt mệt mỏi. “Để anh cố.” Nhưng sau vài phút vuốt ve, dương vật anh vẫn mềm oặt. Mẫn Nhi đánh liều, luồn tay xuống, sờ nắn dương vật nhỏ bé của anh, vuốt ve từ gốc đến đỉnh, cố kích thích. Nhưng không có kết quả. Cô hít sâu, cúi xuống, định dùng miệng để khơi dậy anh,nhưng Lê Tú đột nhiên gạt cô ra, quát: “Em làm gì vậy? Nơi đó không sạch sẽ, em làm gì thế?”



Mẫn Nhi giật mình, ngẩng lên, ánh mắt tổn thương. “Em… em chỉ muốn giúp anh nhanh lên thôi…”



“Không cần!” anh quát, giọng gay gắt. “Anh không thích như vậy. Sau này em đừng làm thế!” Anh quay đi, thở hổn hển, như thể cô vừa làm điều kinh tởm.



Cô ngồi đó, váy ngủ xộc xệch, lòng đau nhói. “em là vợ anh, sao anh lại chê em dơ bẩn?” cô nghĩ, nước mắt chực trào. Nhưng cô kìm lại, rồi nằm xuống.Sau vài phút, dương vật anh cương cứng trở lại, dù không mạnh như lần đầu. Anh đẩy cô nằm xuống, đâm vào âm đạo cô, như một nghĩa vụ hơn là đam mê.



---



Mẫn Nhi cố hòa nhịp, nhưng cảm giác thiếu sót bao trùm. Âm đạo cô ướt, nhưng không vì Lê Tú, mà vì một hình ảnh khác hiện lên ,đó dương vật khổng lồ của Lê Đức, hình thù gân guốc và mạnh mẽ .Cô nhắm mắt, tưởng tượng Lê Đức đè cô xuống, dương vật ông nhấp vào âm đạo cô, lấp đầy cô bằng sức mạnh đàn ông. “Ư… ư…” cô rên, giọng lạc đi, cơ thể bắt đầu nóng ran, núm vú đang cương cứng cọ vào ngực anh.



Cô tưởng tượng Lê Đức , lưỡi ông khám phá khắp miệng cô, tay ông bóp chặt bầu vú. Dương vật ông đâm sâu, chạm vào điểm nhạy cảm nhất trong âm đạo, khiến cô rên rỉ: “ba… ba… mạnh nữa…” Trong ảo tưởng, ông nhấp nhanh, mạnh mẽ, đầu khấc đỏ sẫm cọ sát thành âm đạo, đưa cô đến đỉnh khoái cảm. Dâm thủy chảy ra, thấm ướt ga giường, và cơn sướng ập đến ,cơ thể run rẩy, âm đạo co bóp dữ dội, dâm thủy phun ra ướt đẫm. “A… ư… aaa!” cô rên lớn, ôm chặt Lê Tú, định hôn anh để kéo dài khoái cảm.



Nhưng Lê Tú đẩy cô ra, giọng lạnh lùng: “Đừng, em! Muốn hôn thì vệ sinh răng miệng đi!” Cô sững người, cơn cực khoái tan biến, để lại nỗi đau nhói. Cô mở mắt, nhìn anh, ánh mắt tổn thương. “Anh… em là vợ anh, sao anh nói thế?”



Lê Tú thở dài, nằm xuống, giọng mệt mỏi. “Anh xin lỗi, tại anh thích sạch sẽ. Em biết bệnh của anh mà. Em nghĩ cho anh chút đi.”



Mẫn Nhi ngồi dậy, nước mắt lặng lẽ rơi. “Em là vợ anh, có phải đồ hôi thối đâu! Anh chê em dơ bẩn, muốn hôn anh phải đánh răng à?” Cô hét, giọng run rẩy, lòng đau như cắt.



Lê Tú xuống nước, nắm tay cô. “Anh xin lỗi, tại bệnh sạch sẽ của anh. Em đừng giận, anh không cố ý.”



“Nhưng em là vợ anh!” cô khóc, giọng lạc đi. “Anh đối xử với em như thế sao? Từ nay em sẽ không hôn anh, không chạm vào anh, trừ khi anh cho phép!” Cô quay đi, chùm mền, khóc nức nở, lòng đầy uất ức và tổn thương. Lê Tú nằm xuống, định nói gì đó, nhưng chưa đầy 5 phút, anh đã ngủ say, tiếng ngáy khò khò vang lên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.



Mẫn Nhi nằm trong mền, nước mắt thấm ướt gối, lòng bực bội và uất ức dâng cao. Cô nhớ đến khoảnh khắc đạt đỉnh, nhưng không phải vì Lê Tú, mà vì ảo tưởng về Lê Đức. Cô hận mình, hận anh, hận cả số phận đã đẩy cô vào vòng xoáy dục vọng và tổn thương này.



---
Giờ ngày nào cũng hóng hết,, sau này nhắc đến chuyện bố chồng nàng dâu,,phải nhớ đến,, Hồng Nhan Bạc Phận,,của tác giả ( NhieuAo Tuong
 
Bác phải đổi tên truyện thành Hồng bạn địt bạo mới đúng =))
 
### Chương 23: Người Mong Chờ







Mẫn Nhi thức dậy sau một đêm hầu như không ngủ, mắt thâm quầng, khuôn mặt phờ phạc vì những giọt nước mắt và nỗi uất ức đêm qua Lời nói của Lê Tú chê cô dơ bẩn, yêu cầu vệ sinh răng miệng trước khi hôn như một nhát dao khắc sâu vào tim cô. Cô hận anh, nhưng đồng thời hận chính mình vì đã để dục vọng lấn át ,nếu như cô không ngỏ ý lần 2 với anh,có lẻ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, khiến cô rơi vào vòng xoáy tội lỗi. Dù vậy, cô vẫn đứng dậy, bước vào bếp, quyết định nấu bữa sáng cho Lê Tú, như một nỗ lực cuối cùng để duy trì vai trò người vợ.



Cô mặc một chiếc áo thun trắng và quần lửng, tóc buộc cao, cố gắng che giấu sự mệt mỏi bằng nụ cười gượng. Cô chuẩn bị những món Lê Tú thích. Mùi thức ăn thơm lan tỏa, nhưng lòng cô lạnh giá. Cô đặt ra bàn ăn, ánh sáng buổi sáng len qua cửa sổ, chiếu lên những chiếc đĩa trắng tinh, như muốn làm dịu nỗi đau trong cô, nhưng vô ích.



Lê Tú bước xuống, mặc vest xanh đậm. Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng áy náy, nhưng không nói gì về đêm qua. “Sáng nay em dậy sớm thế?” anh hỏi, giọng nhẹ, ngồi xuống bàn.



“Dạ, em chuẩn bị bữa sáng cho anh,” cô đáp, giọng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt tránh anh. Cô rót cà phê, tay khẽ run, cố kìm chế cảm xúc. Họ ăn sáng trong im lặng, chỉ có tiếng dao nĩa chạm đĩa. Mẫn Nhi muốn nói gì đó, muốn hỏi anh có thực sự yêu cô không, nhưng lời nói nghẹn lại. Lê Tú cũng không chủ động hòa giải, chỉ tập trung ăn, như thể mọi chuyện đã qua.



“Anh đi công ty đây,” anh nói, đứng dậy, hôn nhẹ lên trán cô một cử chỉ quen thuộc nhưng giờ đây đã không còn ấm áp. Cô gật đầu, nhìn anh rời đi, lòng nặng trĩu. Họ vẫn nói chuyện, nhưng như có một bức tường vô hình ngăn cách, một vết sẹo sâu sắc trong tình cảm vợ chồng. Cô đứng đó, ánh mắt xa xăm, tự hỏi liệu hôn nhân của mình có còn cứu vãn được không.



---

Mẫn Nhi đợi Lê Tú đến công ty trước, rồi mới bắt xe đến tập đoàn Lê Đức Yên. Cô mặc một chiếc váy công sở màu xám nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông căng tròn, nhưng không còn sự tự tin như trước. Cô bước vào văn phòng nhỏ, ngồi xuống bàn, mở laptop, cố gắng tập trung vào tập tài liệu dự án lớn mà Lê Đức giao.Nhưng mỗi con số, mỗi dòng chữ, đều mờ nhạt trước mắt cô. Hình ảnh Lê Tú quát cô, ánh mắt anh nhìn cô như một thứ dơ bẩn, khiến tim cô nhói đau.



Cô tự nhủ phải quên đi, phải làm việc để xua tan nỗi đau. Cô đọc tài liệu, ghi chú, trả lời email, nhưng tâm trí cô lạc lối. Cô đi qua những đồng nghiệp, đang trò chuyện rôm rả, nhưng cô chỉ mỉm cười gượng, không tham gia. Cô nhớ đến những ngày đầu hôn nhân, khi Lê Tú còn nắm tay cô, cười rạng rỡ, nhưng giờ đây, anh chỉ còn là một người chồng xa cách, đặt công ty và ước mơ thừa kế tập đoàn lên trên cô.



Buổi chiều trôi qua chậm chạp, ánh nắng vàng cam chiếu qua cửa sổ, nhưng không làm ấm được lòng cô. Đến tối, cô lê lết thân thể vô lực xuống cổng công ty bắt xe về biệt thự. Căn biệt thự rộng rãi, với những bức tường trắng tinh, đèn chùm pha lê lấp lánh, và nội thất sang trọng, hiện ra trước mắt, nhưng cô chẳng thấy hạnh phúc. Nó chỉ là một không gian lạnh lẽo, nơi cô đối mặt với nỗi cô đơn và vết thương lòng.



---



Về đến nhà, Mẫn Nhi bước vào phòng tắm, để dòng nước ấm xoa dịu cơ thể mệt mỏi. Cô xoa xà phòng lên làn da trắng mịn, chạm vào bầu vú đầy đặn, núm vú cương cứng, và ký ức về khoảnh khắc thủ dâm trong phòng Lê Đức thoáng qua, khiến cô đỏ mặt. Cô lắc đầu, xua tan ý nghĩ, mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt, tóc thả lỏng, bước xuống bếp.



Dù tổn thương vì Lê Tú, cô vẫn quyết định nấu bữa tối cho anh, như một nghĩa vụ của người vợ. Cô nghĩ: “Dù ghét anh, mình vẫn là vợ anh. Có lẽ… anh sẽ nhận ra mình quan tâm anh thế nào.” Cô chuẩn bị những món cầu kỳ, đẹp mắt. Cô bày ra bàn ăn, đặt nến, rót hai ly rượu vang đỏ, ánh sáng vàng ấm áp làm căn phòng thêm lãng mạn. Cô ngồi trên ghế, nhìn đồng hồ 7 giờ tối và chờ Lê Tú về.



Thời gian trôi qua, từ 7 giờ đến 8 giờ, rồi 9 giờ. Mẫn Nhi vẫn ngồi đó, ánh mắt dán vào cửa, hy vọng tiếng xe quen thuộc sẽ vang lên. Cô nghĩ anh sắp về, như mọi ngày, khi hai vợ chồng ít liên lạc qua điện thoại mà thường gặp nhau vào bữa tối. Nhưng đồng hồ cứ tích tắc, và bóng tối bao trùm căn biệt thự. Cô mệt mỏi, mắt cay xè vì khóc đêm qua, cơ thể kiệt sức vì mất ngủ. Cô tựa đầu lên bàn, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt cô, và cô ngủ quên lúc nào không hay, tay vẫn nắm chặt



---



Mẫn Nhi giật mình tỉnh giấc, ánh nến đã cháy gần hết, đồng hồ chỉ 11 giờ khuya. Cô ngỡ Lê Tú đã về, vội đứng dậy, chạy lên phòng ngủ, nhưng căn phòng trống rỗng, giường vẫn gọn gàng như lúc sáng. Tim cô thắt lại, một linh cảm xấu dâng lên. Cô lấy điện thoại, gọi cho anh, tay run rẩy. Sau một phút chuông reo, giọng Lê Tú vang lên, hơi mệt mỏi: “Alo?”



“Anh về chưa?” cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ, cố che giấu sự lo lắng.



“À, hôm nay anh đi Singapore công tác rồi. Anh quên nói với em, xin lỗi,” anh đáp, giọng bình thường, như thể việc quên báo với vợ là chuyện nhỏ.



Mẫn Nhi sững người, ánh mắt tổn thương. “Anh… quên nói với em?” cô lặp lại, giọng run run. Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Anh ăn uống gì chưa? Có chỗ ở ổn không? Tắm rửa nghỉ ngơi chưa?” Cô quan tâm, hy vọng anh sẽ nhận ra cô cần được anh quan tâm như thế.



Lê Tú trả lời qua loa: “Ừ, anh ổn, em đừng lo.” Nhưng rồi, một giọng nữ vang lên từ phía anh, ngọt ngào nhưng sắc lạnh: “Anh Tú, vào trong đi, mọi người chờ anh!” Mẫn Nhi đông cứng, tim như ngừng đập. Trước khi cô kịp nói gì, Lê Tú vội vàng: “Anh bận rồi, nói chuyện sau nhé, em.” Anh cúp máy cái gụp, không để cô kịp nói: “Anh giữ sức khỏe.”



Cô ngồi bần thần trên giường, điện thoại rơi xuống nệm, ánh mắt trống rỗng. Giọng nữ đó là ai? Tại sao Lê Tú không báo cô về chuyến công tác? Tại sao anh cúp máy vội vàng? Hàng loạt câu hỏi dồn dập, như những nhát dao đâm vào tim cô. Cô nhớ đến đêm qua, khi anh chê cô dơ bẩn, và giờ đây, anh lại bỏ mặc cô, như thể cô không tồn tại trong thế giới của anh.





Đập tay vào trong lòng ngực

Cắn lên môi nén đau chấp nhận

Thấy đứa con từ nay mồ coi rồi

Tình chàng ý thiếp nay cạn tàu ráo máng

Nghĩa vợ chồng giống như đóng tàn tro

Cứa lên da vết thương không lành

Để thời gian nhắc ta đã một lần đau đớn

Còn gì tư cách đổi xứ nhau hơn cả chử đau

Nát tan hết tấm chân tình thế hai từ đau thương

Ngắt lên da biết bao nhiêu lần

Liều rằng có thấy đau không mà còn né tránh

Cùng từng chăn gói trao vị ngọt đôi môi của môi

Chỉ tay lên trời nhắc ta không được nhớ.



---



Bụng Mẫn Nhi réo lên, nhắc nhở cô chưa ăn gì từ trưa. Cô lê thân thể vô lực xuống bếp, nhìn bàn ăn với những món đã nguội lạnh. Cô ngồi xuống, cầm đũa, cố nuốt, nhưng thức ăn nhạt nhẽo, như phản ánh trái tim cô lạnh lẽo và trống rỗng. Cô nhấp một ngụm rượu vang, vị đắng lan tỏa, khiến nước mắt cô lặng lẽ rơi. “Mình là vợ anh, sao anh đối xử với mình thế này?” cô thì thầm, ôm mặt, khóc nức nở.



Đột nhiên, tiếng xe vang lên từ ngoài cổng, ánh đèn pha chiếu qua cửa sổ. Mẫn Nhi giật mình, lau nước mắt, nghĩ rằng là ai. Cô đứng dậy, chỉnh trang váy, nhưng khi cửa mở, một người đàn ông bước vào không phải Lê Tú.
 
Dí buồi vào mồm Nhi, cho Nhi no bụng thì sẽ ngoan ngay thôi =)))
 
### Chương 24: Món Quà



Lê Đức ngồi trên chiếc Mercedes đen bóng, ánh đèn đường Hà Nội chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của ông. Hôm nay, ông vừa ký kết một hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài, đảm bảo lợi nhuận hàng triệu đô la cho tập đoàn Lê Đức Yên. Tâm trạng ông phấn khởi, khóe môi cong lên nụ cười hiếm hoi, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh sự tự hào. Tài xế lái xe chậm rãi qua khu phố cổ, và ánh mắt ông vô tình dừng lại ở một cửa hàng trang sức sang trọng, nơi những chiếc dây chuyền lấp lánh dưới ánh đèn vàng.



Ông chợt nhớ đến Mẫn Nhi cô con dâu xinh đẹp, người luôn xuất hiện trong tâm trí ông với ánh mắt buồn bã và nụ cười gượng gạo. Ông nhận ra cô hiếm khi đeo trang sức, dù vẻ đẹp của cô như ngọc quý, đáng được tôn lên bằng những món đồ tinh xảo. Một ý nghĩ lóe lên: “ nên mua gì đó cho Nhi". Ông ra hiệu cho tài xế dừng xe, bước vào cửa hàng, ánh mắt lướt qua những chiếc vòng cổ, nhẫn, và bông tai lấp lánh.



Loay hoay với nhân viên bán hàng, ông chăm chú xem từng món, tưởng tượng Mẫn Nhi đeo chúng. Cuối cùng, ông chọn một sợi dây chuyền vàng trắng, với mặt dây hình giọt nước nạm kim cương, tinh tế nhưng nổi bật, rất hợp với làn da trắng mịn và khí chất thanh lịch của cô. Cầm hộp quà trên tay, ông mỉm cười, tự nhủ: “Nhi nhận được chắc sẽ vui lắm". Ông tự cười, ánh mắt háo hức, như một chàng trai trẻ chuẩn bị tặng quà cho người thương.



Theo lịch trình, ông sẽ về Sài Gòn vào sáng mai, nhưng sự háo hức khiến ông không chờ được. Ông muốn thấy biểu hiện của Mẫn Nhi khi nhận quà, muốn biết cô sẽ ngạc nhiên hay xúc động ra sao. Ông gọi tài xế: “Ra sân bay ngay. Tôi muốn bay về Sài Gòn trong đêm.” Tài xế gật đầu, và chiếc xe lao nhanh về sân bay Nội Bài, mang theo Lê Đức và hộp quà nhỏ chứa đựng sự quan tâm đặc biệt của ông dành cho cô con dâu.





Lê Đức bước vào biệt thự lúc gần nửa đêm, ánh đèn mờ ảo chiếu lên những bức tường trắng tinh và nội thất sang trọng. Nhưng không khí lạnh lẽo, như thiếu đi hơi ấm của một gia đình. Ông dừng lại ở phòng ăn, tim ông thắt lại khi thấy Mẫn Nhi ngồi gục trên bàn, khuôn mặt phờ phạc, mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn đọng trên má. Bàn ăn với những món cá hồi áp chảo, khoai tây nghiền, và súp bí đỏ đã nguội lạnh, ánh nến tắt ngúm, như phản ánh nỗi cô đơn của cô. Cô mặc váy lụa xanh nhạt, tóc rối, đôi vai nhỏ bé run lên vì những tiếng nấc kìm nén.



---



Mẫn Nhi ngồi bần thần trong bếp, ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngoài sân chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật khuôn mặt phờ phạc, mắt đỏ hoe của cô. Bàn ăn với những món đã nguội lạnh, như trái tim cô sau khi Lê Tú cúp máy vội vàng, bỏ lại cô với giọng nữ lạ lẫm ,và sự vô tâm tàn nhẫn của anh. Cô nuốt nước mắt, cố ăn một miếng, nhưng vị nhạt nhẽo khiến cô nghẹn ngào. “Mình là vợ anh, sao anh đối xử với mình thế này?” cô thì thầm, ôm mặt, khóc nức nở.



Tiếng bước chân của Lê Đức vang lên, kéo cô ra khỏi cơn đau. Ông đứng đó, khuôn mặt góc cạnh đầy mệt mỏi sau chuyến công tác từ Hà Nội, nhưng ánh mắt ông ánh lên nỗi đau lòng khi thấy cô trong tình trạng thảm hại. “Nhi… con sao thế?” ông hỏi, giọng quan tâm, bước đến gần. Ông nhìn bàn ăn nguội lạnh, ánh nến đã tắt, và hiểu rằng cô đã chờ đợi trong vô vọng. “Tú đâu? Nó không về ăn với con à?”



Mẫn Nhi cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Dạ… anh ấy đi công tác Singapore rồi” Nước mắt cô rơi, không thể che giấu nỗi đau. Cô muốn mạnh mẽ, nhưng sự thờ ơ của Lê Tú, giọng nữ lạ, và vết sẹo từ đêm qua khiến cô sụp đổ.





Lê Đức đau lòng, ánh mắt ông như muốn ôm lấy cô, xoa dịu nỗi đau của cô,và cảm giác tội lỗi trỗi dậy. Nhưng nhìn cô khóc, ông không nỡ để cô tiếp tục tổn thương, đặc biệt vì chính con trai ông. Ông lấy hộp quà từ túi áo, giọng dịu dàng: “Cha đi công tác, có đi ngang tiệm trang sức. Cha thấy cái này rất đẹp, rất hợp với con.” Ông mở hộp, để lộ sợi dây chuyền vàng trắng với mặt dây kim cương lấp lánh.



Mẫn Nhi sững người, ánh mắt lấp lánh ngạc nhiên. Cô chạm vào dây chuyền, cảm nhận sự tinh xảo, và một chút niềm vui len lỏi vào trái tim lạnh giá. “Cha… cha mua cho con?” cô hỏi, giọng run run, không tin rằng ông lại quan tâm cô đến vậy.



“Ừ, cha muốn thấy con vui,” ông nói, mỉm cười, ánh mắt ấm áp và một tia khao khát thầm kín. “Để cha đeo cho con nhé?” Không đợi cô trả lời, ông bước đến sau cô, cầm dây chuyền, hơi thở ông phả vào gáy cô, nóng bỏng và đầy sức hút. Ông luồn dây qua cổ cô, ngón tay chạm vào làn da mịn màng, khiến cô run nhẹ. Khi ông cài khóa, tay ông vô tình cọ vào vai cô, và một luồng điện chạy qua cơ thể cô, gợi lại khoảnh khắc dâm dục.



Mẫn Nhi đứng im, cảm nhận hơi thở ông, sự gần gũi đầy cấm kỵ. Cô nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên ngực, nhưng ánh mắt cô rối loạn sự quan tâm của ông làm cô ấm áp, nhưng cũng khơi dậy dục vọng và tội lỗi. Cô thì thầm: “Cảm ơn cha… con… con rất thích.” Nhưng giọng cô lạc đi, như thể cô đang đấu tranh với chính mình.



Lê Đức siết chặt tay, ánh mắt giận dữ vì sự vô tâm của con trai. Ông ngồi xuống cạnh cô, đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng: “Con đừng buồn. Tú nó bận, con thông cảm cho nó ,nhưng không nên bỏ mặc con thế này. Ít ra cũng báo tin cho con biết.Cái thằng này thật.Nó về cha sẽ nói lại nó,chắc lâu lắm rồi nó chưa ăn cây.Con đừng buồn .Có Cha ở đây, con không cô đơn đâu.” Sự quan tâm của ông, như một ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm len lỏi vào trái tim lạnh giá của cô, nhưng cũng khơi dậy một cảm giác mà cô mong chờ ,mà cô cố kìm nén.



Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt ông đôi mắt sâu thẳm, đầy sức hút của một người đàn ông từng trải. Hình ảnh ông thủ dâm trong văn phòng khoảnh khắc cô sờ nắn dương vật ông và ảo tưởng dâm dục khi quan hệ với Lê Tú hiện lên, khiến cơ thể cô nóng ran. Cô lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ, nhưng sự cô đơn và tổn thương khiến cô yếu đuối hơn bao giờ hết.



---



Lê Đức đứng dậy, vào bếp, hâm lại đồ ăn, cố làm gì đó để an ủi cô. “Con ăn đi, đừng để bụng đói,” ông nói, đặt đĩa đồ ăn nóng hổi trước mặt cô. Nhưng Mẫn Nhi không động đũa, ánh mắt cô dán chặt vào ông đôi tay rắn chắc, sống mũi cao, và mùi nước hoa đàn ông mạnh mẽ. Cô nuốt nước bọt, cảm giác khao khát trỗi dậy, như một con thú hoang thoát khỏi xích.
 
anime sex
cliphot
Back
Top