ee88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan

Học cách báo thù

Thằng Quân nằm trên giừơng hai mắt trố ra nhìn lên mái tôn cũ kĩ, có một vài chỗ đã bị thủng lỗ và rỉ sét đi nhiều, mà ngoài trời thì đang mưa lớn cho nên lúc này thằng Quân nghe rõ từng âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt tôn tạo lên những tiếng lộp bộp, lột bộp rồi xuyên thấu qua các lỗ thủng trước sự chứng kiến của đôi mắt hắn. Nhanh chóng rơi xuống chỗ mấy cái thau nhựa và chậu hứng nước trong nhà sau đó lại là những tiếng tí tách kêu lên.

Tất cả những âm thanh này như hòa quyện vào nhau, tạo ra một bản giao hưởng sống động giữa trời đêm đông giá buốt dễ dàng đưa mọi người vào một giấc ngủ êm ái.

Vậy mà thằng Quân lại không ngủ được chỉ vì hiện tại hắn đang rất lạnh, toàn thân chỉ mặc một cái áo bông cũ đã bị ố vàng nhìn không ra hình dạng ban đầu, bên cạnh hắn còn có một đứa bé gái nhỏ hai mắt chặt lại đang say giấc trong vòng tay của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ là mẹ của hắn tên Võ Hà Hương năm nay 35 tuổi còn đứa bé kia là em gái của hắn Trần Hà My được 4 tuổi rưỡi, cả hai đang nằm trong một chiếc chăn nhỏ đắp phủ lên thân để có thể che đi cái lạnh tản mát ra từ không trung, còn thằng Quân thì không được may mắn như thế bởi vì chiếc chăn rất nhỏ chỉ đủ để cho hai người đắp nên hắn đành nhường lại cho mẹ và em gái.

Thằng Quân tên thật là Trần Đình Quân năm nay 16 tuổi là học sinh lớp 10, lúc nhỏ khi vừa mới được sinh ra. Thì hắn đã bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó trong một lần đi gặt lúa thuê cho người khác, thì Hương bất ngờ phát hiện ra thằng Quân bị bỏ trong bụi cỏ trên người còn mặc một cái tả, nằm trong nôi, hai mắt xoe tròn khóc oe oe.

Hương thấy tội nghiệp nên đành đem hắn về nuôi nấng, khi chồng của nàng nghe qua tin cũng không có ngăn cản, cả hai hết lòng yêu thương thằng Quân, xem thằng Quân như con ruột của mình đến năm thằng Quân được 12 tuổi thì ba nuôi hắn bất cẩn bị tai nạn trong lúc lao động bỏ mạng tại công trường.

Để lại vợ, con bơ vơ giữa cuộc đời, bởi vì hoàn cảnh rất nghèo không có nổi tiền lo ma chay nên Hương phải đi vay khắp nơi thậm chí là đi vay nặng lãi của bọn giang hồ để có tiền lo cho chồng một cái đám tang ổn định.

Rồi cứ thế suốt 4 năm qua kể từ ngày ba nuôi thằng Quân mất đi, nhà hắn dần dần không còn là những tiếng cười đùa như lúc trước. Trên đôi mắt của mẹ xuất hiện thấp thoáng qua, đâu đó là sự gánh nặng của đồng tiền lo cho gia đình, lo cho cuộc sống con cái rồi là những thứ lãi suất cắt cổ mà bọn giang hồ quy định ra.

Khiến mẹ hắn trầm mặc đi nhiều. Thằng Quân vì thế cũng không được vui hắn hiểu được cảm giác mà mẹ phải chịu đựng, nên thương mẹ lắm nhưng lại không thể làm gì khác chỉ biết an ủi nàng.

Rồi hằng ngày sau giờ học, thời gian rảnh rỗi là thằng Quân đi xin vào mấy chỗ bán hủ tiếu hay quán nhậu ven đường để làm thêm kiếm một chút thu nhập góp vào chi tiêu hằng ngày mà mẹ hắn phải còng lưng gánh vác.

Thằng Quân rất hiểu chuyện mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong tâm tư đã xem mình như là chỗ chia sẽ trách nhiệm với mẹ. Còn ở trong xóm thì hắn cũng được lòng nhiều cô chú, anh chị bởi cái tính hiền lành biết trên, biết dưới lễ phép.

Thằng Quân lúc này thở hắt ra, hai mắt nhắm chặt lại đang mơ mơ màng màng tuy ngủ nhưng mà chưa ngủ, trong đầu là những hình ảnh đẹp về gia đình nhỏ bé của hắn, hắn ước mình sau này sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt rồi sau đó là sẽ đem đến một cuộc sống ấm no hạnh phúc cho gia đình, không còn phải lo đến cái ăn bữa đực, bữa cái như bây giờ. Rồi từ từ trong cái lạnh của màn đêm buốt giá thằng Quân chìm dần vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao không còn là những hạt mưa phùn mang đến sự lạnh lẽo thẩm thấu của mùa đông Thằng Quân chớp chớp hai mắt hắn thức dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ đâu có lẽ là mẹ đi lấy hàng từ sáng sớm về may đồ.

Mẹ hắn làm đủ mọi việc, nhưng công việc chính may vá tư nhân tại nhà chuyên nhận những đơn hàng nhỏ lẽ từ các cô chú hàng xóm để kiếm thu nhập

Còn đứa em của hắn có lẽ giờ này đã qua nhà ngoại, nhà ngoại của hắn thì cũng không có mấy khá giả chỉ đủ để sống tạm qua ngày như bao gia đình khác nên cũng khó giúp được gì nhiều cho nhà thằng Quân, ngoài việc là chăm trẻ cho thằng Quân đi học, mẹ thì đi làm

Thằng Quân đứng dậy, hắn đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi đi đái các kiểu, sau khi xong xuôi là đi ra ngoài nhìn thấy trên bàn nhựa có đồ ăn sáng mẹ dọn sẵn ra cơm nguội, rau, trứng.

Hắn nhanh chóng ngồi vào ăn ngấu nghiến, mặc dù sức ăn rất mạnh nhưng vẫn không thể cải thiện được cái cơ thể thấp bé nhỏ thó của hắn, có lẽ là do cơ địa đã định sẵn như vậy.

Thằng Quân ăn xong thì hắn thay quần áo, sắp xếp lại sách vở bỏ vào một cái cặp xách cũ rồi đeo lên vai, hai chân bước nhanh ra khỏi nhà, vẻ mặt trầm lặng cuốc bộ đến trường trên hành trình khá là xa nhưng hắn không hề than phiền gì về điều đó, xem như là một thử thách trên con đường bước đến thành công của chính mình.

Thằng Quân sau những chặn đường dài cuối cùng cũng đến trường học, trường học của hắn tên Lưu Thị Nhậm, nằm ở trên một con đường lớn là một trường cũng khá là nổi tiếng ở tỉnh bến Tre

Thường thì những học sinh giỏi hoặc nhà có điều kiện mới vào đây, nhưng thằng Quân lại không có hai yếu tố đó nhà hắn nghèo lại học ngu nhưng được cái khi còn sống ba hắn là bạn học cũ khá là thân thích với phó hiệu trưởng của trường, nên khi ba hắn mất, chính phó hiệu trưởng đã bảo lãnh hắn vào đây học

Coi như là báo đáp ân tình khi xưa ba thằng Quân luôn giúp đỡ mình thời còn cơ hàn trên ghế nhà trường. Tuy nói là được bảo lãnh nhưng thằng Quân cũng không được hưởng đặc quyền như những đứa con ông cháu cha khác, hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn bị khinh bỉ ở ngôi trường này.

Các bạn bè thì xa lánh, thầy cô thì coi như cái gai trong mắt nhưng vì là con bạn của thầy phó hiệu trưởng nên cũng đành chấp nhận không đả động đến quá mức nhưng đôi lúc cũng sẽ có những thành phần bất hảo đến gây sự.

Đặc biệt là thằng Vinh, là con của thầy phó hiệu trưởng. Thằng này sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất hống hách không xem ai ra gì, nó rất ghét bọn nghèo nàn và hôi hám thường xuyên là cầm đầu nhóm du côn của trường bắt nạt những học sinh yếu đuối.

Trong đó có thằng Quân, thằng Quân không thể nào tránh khỏi những lần bị bọn nó đánh đập hội đồng, rồi lôi ra làm trò tiêu khiển trước mặt cả lớp những lúc như vậy thằng Quân chỉ biết im lặng chịu đựng không dám nói với ai, rồi khi về đến nhà mẹ hắn thấy những vết bầm tím ấy thì có thắc mắc hỏi, thằng Quân lại nói dối đó là vì không cẩn thận nên té.

Chỉ sợ là mẹ mình lo lắng, với lại nhà hắn nghèo thì làm sao đấu nổi lại với những kẻ nhà giàu kia, nếu như không muốn nói đến là lấy trứng chọi đá bởi vậy cuộc sống thằng Quân cứ như vậy trải qua hằng ngày, chấp nhận sự thật thành thoái quen.

Trở nên yếu đuối vô cùng, nhưng đâu đó trong trường cũng sẽ có những người bạn tốt của hắn, đó là Võ Hạ Vy nàng là bạn học cạnh bàn với thằng Quân, là con của một chủ tịch tập đoàn bất động sản có tiếng tại tỉnh, sinh ra là tiểu thư cành ngọc lá vàng, được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất đến với nàng, từ nhan sắc đến trí tuệ đều vượt bậc với những người khác.

Nhưng nàng không vì thế mà tự đắc xem mình là trên hết, luôn quan tâm đến bạn bè xung quanh không xem thường hay chê bai họ nghèo khó, đặc biệt là nàng rất thân với thằng Quân xem thằng Quân như là tri kỷ của mình bởi vậy đó cũng là một loại lý do để thằng Vinh trở nên ghen tức.

Nhắm đến thằng Quân như là một sự trả đũa. Thằng Quân bước vào lớp học một cách âm thầm im lặng, hắn không dám nhìn mọi người đi một mạch đến chỗ bàn của mình nằm ở chỗ đầu tiên, rồi để cặp xách xuống, ngồi vào là soạn sách vở ra ngay để ôn các bài tập mà thầy cô giao về nhà.

Nhưng chưa kịp học, thì từ đằng sau có một bàn tay thò tới đập lên đầu thằng Quân cái bốp.

- Thấy tao mà làm lơ à mày... Chào tao chưa

Thằng Quân đau điếng, vội đưa tay lên xoa xoa đầu của mình rồi nhìn về phía sau, bàn tay lúc nãy đánh nó vừa rồi là của thằng Vinh, nó bây giờ đang ngồi phía sau thằng Quân, gác hai chân lên bàn vẻ mặt hả hê xem thường thằng Quân, còn bên cạnh là có mấy thằng đứng kế bên.

- À... Mình xin lỗi, mình không cố ý

- Bốp

Một âm thanh rất lớn nữa vang lên, thằng Quân chưa trả lời hết câu đã bị thằng Vinh vớ người tới vung tay tát thẳng vào mặt.
 
Học cách bao thù C15

- Phạm nhân 551 đã đến giờ, anh mau ra làm thủ tục xuất trại...

Một người quản giáo đi đến đứng sau Trần Đình Quân nói. Hắn chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi rời đi bước qua người quản giáo, người quản giáo ấy có chút run sợ nhìn khí thế của Trần Đình Quân, gã nuốt bọt liên tục nghĩ đến vào 3 năm trước một mình Trần Đình Quân đả chiến đánh bại hơn mấy trăm phạm nhân, lúc đó gã cũng chứng kiến nhìn thấy một màn như vậy khiếp sợ ám ảnh đến tận bây giờ.

Trần Đình Quân sau khi làm xong thủ tục bước đi trên con đường giữa trại giam, trại giam chia ra làm 2 bên, mỗi bên có 2 tầng lúc này tất cả phạm nhân đều đứng xếp hàng thành hàng dài hai bên, Trần Đình Quân vừa bước ra thì ngay lập tức là tiếng hô vang đồng thanh.

- Chức mừng... Hổ quỷ đại ca ra trại...

Trần Đình Quân không màng để ý đến những người đấy, lúc đó có một vài phạm nhân mới đến cũng bị các đại quản lý của các phòng gọi ra, có một kẻ đầu đinh ngước mắt nhìn phía trước mình là một người cao lớn khuôn mặt lạnh như băng, hắn tò mò không biết đây là người nào tại sao các tù nhân trong đây lại kính nể kẻ đó đến vậy. Hắn quay sang hỏi người bên cạnh.

- Anh, thằng kia là ai vậy.. Tại sao mấy anh lớn đều ra chào tạm biệt nó.

- Mẹ mày nhỏ nhỏ cái miệng lại, muốn chết à ??, người đó là một sự tồn tại khủng bố của nhà tù này đấy.. Mày không muốn chết thì đừng hỏi nhiều.

Gã đầu đinh liền nín miệng. Nhìn thằng Quân bước qua người mình thẳng ra ngoài

Cửa trại giam mở ra trước mắt có một chiếc oto đang đậu, ngoài ra đứng cạnh chiếc oto chính là Thúy Vân, nàng đã chờ sẵn hắn từ rất lâu. Ngay khi vừa thấy Trần Đình Quân, Thúy Vân liền chạy đến ôm hắn, trao cho Đình Quân một nụ hôm thắm thiết.

- Cuối cùng cũng chờ được ngày Quân ra rồi.

- Anh Thiên không đến à...

- Thiên có việc ra nước ngoài công tác một thời gian rồi, cậu ấy có gửi lời đến mừng anh ra tù...

- Ừ.. Cảm ơn Vân thời gian qua đã giúp Quân..

- Hihi... Không có gì đâu, thôi mau lên xe, Vân đã cho người dọn tiệc mừng Quân ở nhà á...

- Ừ....

Thằng Quân leo lên xe, Thúy Vân ngồi trước đánh lái. Xe chạy băng băng về phía trước qua nhiều đoạn, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà biệt thự to lớn. Thúy Vân đánh xe vào rồi dẫn thằng Quân thẳng đi đến bên trong.

- Quân tắm rửa đi... Rồi ra ăn cho thoải mái

Thằng Quân để chiếc balo xuống nghe theo lời Thúy Vân tắm rửa xong ra ngồi vào chiếc bàn đầy thức ăn hạng sang, bữa tiệc chỉ có nàng và thằng Quân ngoài ra có hai người giúp việc nữa nhưng sau khi họ dọn đồ ăn lên xong thì Thúy Vân lại cho họ nghỉ hôm nay. Đưa ít tiền cho họ đi đâu đó thì đi

Thì Vân ngồi cạnh thằng Quân, gắp thức ăn bỏ vào bát cho nó.

- Quân.. Anh ăn nhiều đi, ở trong đó chắc khổ cực lắm nhỉ..

- Cũng không đến nỗi.

Thằng Quân gắp miếng tôm bỏ vào miệng nhai, đối với hắn bây giờ chỉ có Thúy Vân cùng Trần Thiên là người quan trọng nhất với hắn. Nên hắn rất trân trọng những giây phút như thế.

Hai người ngồi ăn, Thúy Vân cũng kể lại mọi chuyện ở ngoài này cho Trần Đình Quân biết bây giờ rất loạn lạc, các bang nhóm đều xuất hiện mọc như nấm, mặc dù chính quyền đã ra tay trấn an, nhưng một khi băng đảng này bị xóa xổ thì băng đảng khác thành lập nên, hàng ngày là các cuộc thanh trừng nhau đẫm máu.

Còn về phía Thúy Vân, một số địa bàn của nàng cũng bị chiếm giữ bởi các băng đảng khác, công việc bị chèn ép. Nàng nghi ngờ phía sau các băng đảng xâm chiếm địa bàn của mình có bàn tay của Hắc Long hội nhúm vào. Khi nghe đến 3 từ Hắc Long Hội hai mắt Trần Đình Quân liền hằn lên tia máu.

Hắn bóp chặt cái ly trong tay, cái ly liền vỡ vụn khiến cho Thúy Vân giật cả mình. Nàng cũng biết về quá khứ của hắn qua lời kể của Trần Thiên, nhưng cũng không biết phải giúp Trần Đình Quân như thế nào, chỉ có thể ở một bên động viên.

Sau khi hai người ăn xong, Thúy Vân nắm tay thằng Quân vào phòng mình, lúc này nàng ôm cổ của Trần Đình Quân, trao cho hắn một nụ hôn, đã quá lâu rồi nàng chưa làm việc đó với Hắn, nên cảm giác trong người bức bối và nhớ thương.

Rất nhanh, Thúy Vân đẩy Trần Đình Quân ngả xuống nệm, nàng quỳ gối xuống người nó những đầu ngón tay thon dịu cởi từng lớp quần ra, chẳng mấy chốc cái thứ to dài kia xuất hiện trước mắt nàng.

Thúy Vân há mồm ra ngậm nó vào, chiếc lưỡi nàng mút quanh đầu khấc nó, dùng đầu lưỡi miết nhẹ lên lỗ tiểu của Trần Đình Quân, hắn thở hắt ra sung sướng đã rất lâu rồi mới có cảm giác này lại. Hắn sướng nhíu cả mắt..

Thúy Vân rất chuyên nghiệp nàng chăm sóc tận tình, rồi còn di chiếc lưỡi mình theo hình zic zac đi xuống tới gốc cặc của hắn, Thúy Vân nhe ra hàm răng cắn nhẹ vào chỗ đó tạo ra cảm giác hơi đau, nhưng kèm theo sự sung sướng đan xen để kích thích cho con cặc của Đình Quân.

Hắn không thể kiềm được ôm lấy đầu của nàng, ấn con cặc của mình sâu vào trong cổ họng của Thúy Vân, khiến cho Thúy Vân hơi ngạc thở. Nhưng Thúy Vân không có tránh thoát mà cố làm cho Trần Đình Quân thoải mái nhất có thể.

Thậm chí nàng còn dùng đầu lưỡi khấy sục đều đầu khấc của Trần Đình Quân trong khoang miệng mình, Trần Đình Quân đẩy đầu Thúy Vân ra để cho nàng lấy hít thở không khí một lát rồi lại ấn vào, lần này hắn không giữ im, mà hẫy eo tới nhấp vào miệng Thúy vân, nước bọt dính đầy trên thân cặc của Trần Đình Quân, hắn hẫy liên tục tới từng tiếng nhóp nhép vang lên.

Sướng đến chịu không được, liền rùng mình bắn tinh ra ngập mồm Thúy Vân, sau đó thì rút cặc ra, Thúy Vân ngậm tinh trùng của hắn còn há to mồm ra cho Trần Đình Quân xem sao nó một cái nuốt ực vào bên trong rất ngon lành, nàng còn thè lưỡi liếm quanh 1 số tinh trùng còn vướng trên mép miệng..

Sau khi liếm xong, Thúy Vân đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc váy công sở mình ra, cả áo của mình, nàng ngồi lên người thằng Quân, tay nắm lấy con cặc nó để vào mép lồn của nàng, từ từ ngồi xuống con cặc thằng Quân chui tột vào bên trong lồn nàng. Đúng là cặc trai trẻ mới bắn ra xong, đã cương lên nhanh chóng

Thúy Vân vận động eo của mình lên xuống, cùng với Đình Quân kết hợp hẫy eo lên liên tuc, hai tay ôm lấy eo Thúy Vân làm điểm tựa nắc phầm phập vào lồn nàng, Thúy Vân sướng nhíu cả mắt, trong khi đó nàng cúi xuống cho Đình Quân há mồm ngậm bầu vú to tròn trắng trẻo của nàng vào bú, hắn mút chụt, Thúy Vân rên rỉ.

- Ư... Em sướng quá... Mạnh lên nữa đi anh... Ư..m sướng... Chết em mất...

Đình Quân nắc không ngừng nghỉ, con cặc hắn như thanh sắt nóng đâm sâu vào tử cung của Thúy Vân nàng cảm thấy bên trong lỗ lồn của mình nóng vô cùng, kích thích đem lại sự sung sướng tột độ.

Con cặc Trần Đình Quân ướt đẫm nước lồn của Thúy Vân, cộng thêm tinh trùng lúc nãy bắn ra còn vươn dính trên đó khi hắn nhấp vào cơ thể vào hai cơ thể va chạm lẫn nhau hai bên mép lồn của Thúy Vân sủi bọt bong bóng như chất bôi trơn

Càng khiến con cặc Trần Đình Quân chui ra, chui vào bên trong dễ dàng, mặc dù lồn nàng cực kỳ khít. Chẳng mấy chốc Đình Quân chịu không nổi, hắn rùng mình bắn ồ ạt tinh trùng vào lồn Thúy Vân, nàng sướng đến nỗi hai mắt trợn ngược lên, cơ thể co giật sung sướng.
 
Học cách bao thù C15

- Phạm nhân 551 đã đến giờ, anh mau ra làm thủ tục xuất trại...

Một người quản giáo đi đến đứng sau Trần Đình Quân nói. Hắn chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi rời đi bước qua người quản giáo, người quản giáo ấy có chút run sợ nhìn khí thế của Trần Đình Quân, gã nuốt bọt liên tục nghĩ đến vào 3 năm trước một mình Trần Đình Quân đả chiến đánh bại hơn mấy trăm phạm nhân, lúc đó gã cũng chứng kiến nhìn thấy một màn như vậy khiếp sợ ám ảnh đến tận bây giờ.

Trần Đình Quân sau khi làm xong thủ tục bước đi trên con đường giữa trại giam, trại giam chia ra làm 2 bên, mỗi bên có 2 tầng lúc này tất cả phạm nhân đều đứng xếp hàng thành hàng dài hai bên, Trần Đình Quân vừa bước ra thì ngay lập tức là tiếng hô vang đồng thanh.

- Chức mừng... Hổ quỷ đại ca ra trại...

Trần Đình Quân không màng để ý đến những người đấy, lúc đó có một vài phạm nhân mới đến cũng bị các đại quản lý của các phòng gọi ra, có một kẻ đầu đinh ngước mắt nhìn phía trước mình là một người cao lớn khuôn mặt lạnh như băng, hắn tò mò không biết đây là người nào tại sao các tù nhân trong đây lại kính nể kẻ đó đến vậy. Hắn quay sang hỏi người bên cạnh.

- Anh, thằng kia là ai vậy.. Tại sao mấy anh lớn đều ra chào tạm biệt nó.

- Mẹ mày nhỏ nhỏ cái miệng lại, muốn chết à ??, người đó là một sự tồn tại khủng bố của nhà tù này đấy.. Mày không muốn chết thì đừng hỏi nhiều.

Gã đầu đinh liền nín miệng. Nhìn thằng Quân bước qua người mình thẳng ra ngoài

Cửa trại giam mở ra trước mắt có một chiếc oto đang đậu, ngoài ra đứng cạnh chiếc oto chính là Thúy Vân, nàng đã chờ sẵn hắn từ rất lâu. Ngay khi vừa thấy Trần Đình Quân, Thúy Vân liền chạy đến ôm hắn, trao cho Đình Quân một nụ hôm thắm thiết.

- Cuối cùng cũng chờ được ngày Quân ra rồi.

- Anh Thiên không đến à...

- Thiên có việc ra nước ngoài công tác một thời gian rồi, cậu ấy có gửi lời đến mừng anh ra tù...

- Ừ.. Cảm ơn Vân thời gian qua đã giúp Quân..

- Hihi... Không có gì đâu, thôi mau lên xe, Vân đã cho người dọn tiệc mừng Quân ở nhà á...

- Ừ....

Thằng Quân leo lên xe, Thúy Vân ngồi trước đánh lái. Xe chạy băng băng về phía trước qua nhiều đoạn, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà biệt thự to lớn. Thúy Vân đánh xe vào rồi dẫn thằng Quân thẳng đi đến bên trong.

- Quân tắm rửa đi... Rồi ra ăn cho thoải mái

Thằng Quân để chiếc balo xuống nghe theo lời Thúy Vân tắm rửa xong ra ngồi vào chiếc bàn đầy thức ăn hạng sang, bữa tiệc chỉ có nàng và thằng Quân ngoài ra có hai người giúp việc nữa nhưng sau khi họ dọn đồ ăn lên xong thì Thúy Vân lại cho họ nghỉ hôm nay. Đưa ít tiền cho họ đi đâu đó thì đi

Thì Vân ngồi cạnh thằng Quân, gắp thức ăn bỏ vào bát cho nó.

- Quân.. Anh ăn nhiều đi, ở trong đó chắc khổ cực lắm nhỉ..

- Cũng không đến nỗi.

Thằng Quân gắp miếng tôm bỏ vào miệng nhai, đối với hắn bây giờ chỉ có Thúy Vân cùng Trần Thiên là người quan trọng nhất với hắn. Nên hắn rất trân trọng những giây phút như thế.

Hai người ngồi ăn, Thúy Vân cũng kể lại mọi chuyện ở ngoài này cho Trần Đình Quân biết bây giờ rất loạn lạc, các bang nhóm đều xuất hiện mọc như nấm, mặc dù chính quyền đã ra tay trấn an, nhưng một khi băng đảng này bị xóa xổ thì băng đảng khác thành lập nên, hàng ngày là các cuộc thanh trừng nhau đẫm máu.

Còn về phía Thúy Vân, một số địa bàn của nàng cũng bị chiếm giữ bởi các băng đảng khác, công việc bị chèn ép. Nàng nghi ngờ phía sau các băng đảng xâm chiếm địa bàn của mình có bàn tay của Hắc Long hội nhúm vào. Khi nghe đến 3 từ Hắc Long Hội hai mắt Trần Đình Quân liền hằn lên tia máu.

Hắn bóp chặt cái ly trong tay, cái ly liền vỡ vụn khiến cho Thúy Vân giật cả mình. Nàng cũng biết về quá khứ của hắn qua lời kể của Trần Thiên, nhưng cũng không biết phải giúp Trần Đình Quân như thế nào, chỉ có thể ở một bên động viên.

Sau khi hai người ăn xong, Thúy Vân nắm tay thằng Quân vào phòng mình, lúc này nàng ôm cổ của Trần Đình Quân, trao cho hắn một nụ hôn, đã quá lâu rồi nàng chưa làm việc đó với Hắn, nên cảm giác trong người bức bối và nhớ thương.

Rất nhanh, Thúy Vân đẩy Trần Đình Quân ngả xuống nệm, nàng quỳ gối xuống người nó những đầu ngón tay thon dịu cởi từng lớp quần ra, chẳng mấy chốc cái thứ to dài kia xuất hiện trước mắt nàng.

Thúy Vân há mồm ra ngậm nó vào, chiếc lưỡi nàng mút quanh đầu khấc nó, dùng đầu lưỡi miết nhẹ lên lỗ tiểu của Trần Đình Quân, hắn thở hắt ra sung sướng đã rất lâu rồi mới có cảm giác này lại. Hắn sướng nhíu cả mắt..

Thúy Vân rất chuyên nghiệp nàng chăm sóc tận tình, rồi còn di chiếc lưỡi mình theo hình zic zac đi xuống tới gốc cặc của hắn, Thúy Vân nhe ra hàm răng cắn nhẹ vào chỗ đó tạo ra cảm giác hơi đau, nhưng kèm theo sự sung sướng đan xen để kích thích cho con cặc của Đình Quân.

Hắn không thể kiềm được ôm lấy đầu của nàng, ấn con cặc của mình sâu vào trong cổ họng của Thúy Vân, khiến cho Thúy Vân hơi ngạc thở. Nhưng Thúy Vân không có tránh thoát mà cố làm cho Trần Đình Quân thoải mái nhất có thể.

Thậm chí nàng còn dùng đầu lưỡi khấy sục đều đầu khấc của Trần Đình Quân trong khoang miệng mình, Trần Đình Quân đẩy đầu Thúy Vân ra để cho nàng lấy hít thở không khí một lát rồi lại ấn vào, lần này hắn không giữ im, mà hẫy eo tới nhấp vào miệng Thúy vân, nước bọt dính đầy trên thân cặc của Trần Đình Quân, hắn hẫy liên tục tới từng tiếng nhóp nhép vang lên.

Sướng đến chịu không được, liền rùng mình bắn tinh ra ngập mồm Thúy Vân, sau đó thì rút cặc ra, Thúy Vân ngậm tinh trùng của hắn còn há to mồm ra cho Trần Đình Quân xem sao nó một cái nuốt ực vào bên trong rất ngon lành, nàng còn thè lưỡi liếm quanh 1 số tinh trùng còn vướng trên mép miệng..

Sau khi liếm xong, Thúy Vân đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc váy công sở mình ra, cả áo của mình, nàng ngồi lên người thằng Quân, tay nắm lấy con cặc nó để vào mép lồn của nàng, từ từ ngồi xuống con cặc thằng Quân chui tột vào bên trong lồn nàng. Đúng là cặc trai trẻ mới bắn ra xong, đã cương lên nhanh chóng

Thúy Vân vận động eo của mình lên xuống, cùng với Đình Quân kết hợp hẫy eo lên liên tuc, hai tay ôm lấy eo Thúy Vân làm điểm tựa nắc phầm phập vào lồn nàng, Thúy Vân sướng nhíu cả mắt, trong khi đó nàng cúi xuống cho Đình Quân há mồm ngậm bầu vú to tròn trắng trẻo của nàng vào bú, hắn mút chụt, Thúy Vân rên rỉ.

- Ư... Em sướng quá... Mạnh lên nữa đi anh... Ư..m sướng... Chết em mất...

Đình Quân nắc không ngừng nghỉ, con cặc hắn như thanh sắt nóng đâm sâu vào tử cung của Thúy Vân nàng cảm thấy bên trong lỗ lồn của mình nóng vô cùng, kích thích đem lại sự sung sướng tột độ.

Con cặc Trần Đình Quân ướt đẫm nước lồn của Thúy Vân, cộng thêm tinh trùng lúc nãy bắn ra còn vươn dính trên đó khi hắn nhấp vào cơ thể vào hai cơ thể va chạm lẫn nhau hai bên mép lồn của Thúy Vân sủi bọt bong bóng như chất bôi trơn

Càng khiến con cặc Trần Đình Quân chui ra, chui vào bên trong dễ dàng, mặc dù lồn nàng cực kỳ khít. Chẳng mấy chốc Đình Quân chịu không nổi, hắn rùng mình bắn ồ ạt tinh trùng vào lồn Thúy Vân, nàng sướng đến nỗi hai mắt trợn ngược lên, cơ thể co giật sung sướng.
Ngày ra 2 chạp đi bạn
 
C16

Ngã gục lên người Trần Đình Quân, thở dốc ra sung sướng. Đúng là hai người còn âu yếm nhau thì bất ngờ cửa phòng đẩy vào cái cạch một âm thanh trong trẻo vang lên.

- Mẹ... Mẹ đi đâu mà con gọi không bắt máy ạ....

Tiếng nói vừa cất lên, Thúy Vân giật mình quay đầu lại. Đứng trước cửa là một cô gái xinh xắn, cô ấy chính là con của nàng, khi đối diện cái tình thế này Thúy Vân hoàn toàn không ngờ được tình huống này vì trước đó con nàng có nói sẽ không về nhà ngay lúc này. Nàng vội vàng ấp úng lên tiếng.

- Chi.... Mẹ.... Mẹ...

Còn chưa kịp nói hết câu, con gái nàng đã giận dữ, nhìn vào cái của quý của Đình Quân, Hạ Chi thoáng đỏ mặt, quay người vội bỏ chạy ra ngoài. Khiến Thúy Vân rất khó xử. Nàng không biết phải giải thích trong lúc này ra sao, chỉ đành quay lại nhìn Trần Đình Quân thở dài nói.

- Anh về giúp em nhé, em hơi mệt cần phải nghỉ ngơi.

- Được rồi... Quân về, Vân nhớ giữ sức khỏe.

- Vâng

Đình Quân, đứng lên hắn mặc lại quần áo nhìn Thúy Vân có vẻ hơi bối vụ lúc nãy, nên lúc này chỉ đành để nàng lại một mình yên tĩnh suy nghĩ cách giải quyết.

Trần Đình Quân rời nhà, hắn bắt một chiếc taxi chở về gần chỗ ở của mình lúc trước rồi bảo tài xế dừng lại, muốn đi bộ đến một đoạn thì ngắm kỹ cảnh vật năm xưa.

Vừa đi được một đoạn, thì Trần Đình Quân bất giác phát hiện ra phía trước có 2 nhóm người hơn mấy chục tên đang lao vào nhau đánh đấm, chém nhau loạn xạ.

Hắn để ý phía bên tay phải của mình là nhóm ăn mặc bụi trần, trên tay đồng loạt đeo cái vòng đỏ, đang thất thế hoàn toàn, bị phía phe mặc đồ vest đen lao vào chém tới tấp, thậm chí một kẻ ngồi xuống nền đất một bên tay bị chém máu chảy ra loang lổ.

- Hahha, còn tưởng như thế lào... Đám Tôn Đản chúng mày chỉ đáng quỳ dưới chân bọn tao thôi.

- Phụt.... Mẹ mày, muốn giết thì cứ giết lải nhải con mẹ mày....

Đứng trước mũi dao dài chĩa thẳng vào người thanh niên đang ngồi khụy xuống nền đất không hề sợ hãi, hai mắt người thanh niên nhìn chằm chằm gã cầm thanh mã tấu phun ra bãi nước bọt, giọng dạc nói.

Là một tên có thân hình hơi mập với cái bụng phệ nhô ra, đầu tóc xoăn bù xù, lúc gã nghe thanh niên khích bát mình liền hai mắt nổi lên tia máu, không nói một lời.

Đưa thanh mã tấu lên, muốn chém thẳng vào người thanh niên kia, thì đột nhiên có một giọng nói trầm trầm cất lên tiến lại gần.

- Bọn mày đánh đủ chưa, đánh đủ rồi thì cút khỏi chỗ này cho tao.

Là giọng của Trần Đình Quân, hắn đứng trước giữa hai người, nghiên cái đầu, trên miệng ngậm điếu thuốc lá, một tay bật lửa, một tay che hướng gió. Lúc đó khiến cho cả hai phe đều sửng sờ lại đứng nhìn.

Gã mập đầu tóc xoăn chỉ đứng tới chỗ ngực của Trần Đình Quân, gã vểnh mặt nghiên cái đầu cầm cây mã tấu kề vào cổ của Trần Đình Quân, Trần Đình Quân vẫn bình thản như không có gì. Gã mập nhếch miệng nói

- Mày là thằng nào, là phe của bọn nó à.

Trần Đình Quân rít một hơi thuốc, khuôn mặt trưng ra vẻ biểu cảm lạnh lùng.

- Tao nói là cút....

- Cút cái con mẹ mày, tao chém chết bà mày... Thằng... Ch....

- Ầm....

Lời còn chưa dứt, đã bị Trần Đình Quân khua tay quạt xuống, nhìn tư thế động tác rất nhẹ nhàng, nhưng khi mép bàn tay chạm vào mặt gã mập, gã cảm nhận được tựa như chiếc búa nặng 1 tạ va thẳng vào mặt mình, cả thân thể giống như tờ giấy mỏng lơ lửng cả hai chân trên không trung cách nửa mét, rồi đầu va thẳng xuống nền đất tạo ra tiếng vang lớn, máu mồm, máu mũi tuôn ra bắn tứ tung.

Nhìn màn cảnh này, cả hai phe đều toát mồ hôi lạnh, tất cả đều sững sốt không nghĩ người thanh niên đó chỉ dùng 1 tay quạt nhẹ, đã khiến cho gã mập cầm đầu trở nên tàn tạ như thế. Đặc biệt là thanh niên ngồi dưới mặt đất, lúc này nhìn người thanh niên trước mắt, trong đầu hắn liền sực nhớ đến người đó

Là cái người 6 năm trước đã đánh bại nhóm của hắn. Và người thanh niên ngồi dưới đất không ai khác chính là cái kẻ năm xưa đã cướp lấy tấm ảnh của Trần Đình Quân, hắn tên Trần Khánh. Hắn không thể tin được 6 năm trước người đó chỉ là một thằng nhóc nhỏ con chỉ cao chưa tới 1m65, nay đứng trước mắt mình lại to cao đến vậy đặc biệt là khuôn mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt chứa đầy sát khí, chỉ cần nhìn thôi đã thấy một sự trấn áp vô hình đè nặng lên thân thể.

Trần Khánh không dám thở mạnh, còn phía bên phe mặc vest thì đứng như pho tượng, một gã trong đó thấy tình thế không ổn liền hét lớn sốc lại tinh thần của phe mình.

- Mẹ nó, bọn mày còn đứng ngơ ra làm gì chém chết mẹ nó.

Gã Vung mã tấu lên vụt thẳng vào người Trần Đình Quân, mã tấu còn chưa chạm vào người Trần Đình Quân, thì một tiếng keng đã vang lên, Trần Đình Quân không hề xoay người, chỉ dùng tay không chụp lấy luỡi dao bóp một phát, thanh mã tấu hoàn toàn vỡ vụn, tay không bóp nát mã tấu ư

Thêm một lần nữa làm cho bọn chúng sợ đến nỗi run cầm cập.

- Quái vật, hắn là quái vật...

Một tên khác sợ đến nỗi, tự lẩm bẩm trong miệng, vội vàng buôn con dao xuống đất xoay người bỏ chạy, đám còn lại như bị hiệu ứng domino cũng xoay người bỏ chạy toán loạn, gã vừa chém xuống thì đứng như pho tượng, chân run rẩy. Trần Đình Quân xoay đầu qua nhìn, ánh mắt lạnh lùng.

- Lôi thằng mập này cút khỏi đây, tao không muốn chỗ tao dơ bẩn.

Trần Đình Quân nhàn nhạt nói, tên cầm mã tấu chém xuống lúc nãy, thân thể không tự chủ làm theo lời Trần Đình Quân, trí não của hắn mách bảo nếu như không làm theo ý người này hắn ta lập tức sẽ chết không kịp ngáp, nhanh chóng kéo gã mập đi.

Sau đó Trần Đình Quân lại quay sang chỗ Trần Khanh, hắn vẫn nhàn nhạt nói.

- Còn bọn mày.....

Chỉ nói đến đó thôi, cả đám phe Trần Khánh đều tự hiểu cũng ồ ạt rời đi, một số người bị thương vẫn gắng gượng bò dậy, hắn được một số khác đỡ dậy dìu đi. Riêng Trần Khánh thì hắn vẫn nán lại nhìn Trần Đình Quân một lát, không biết trong đầu nghĩ gì nhưng sau đó cũng rời đi.

Chỉ còn lại Trần Đình Quân, hắn thở dài ra bước vào nhà. Buổi tối trên sân thượng Trần Đình Quân đứng trước lan can trên tay cầm điếu thuốc lá, hắn rít vài hơi thật dài rồi ngửa cổ thở ra làn khói trắng.
 
C17

6 Năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió thoáng qua, trong lòng hắn bây giờ là chỉ một nơi hiu quạnh trống rỗng. Chả biết lúc nào mới có thể trở lại những tháng ngày vui vẻ năm ấy, hình ảnh của mẹ hiện về in sâu vào trong tâm trí của Trần Đình Quân đôi mắt hắn ngấn lệ, đây là lần đầu sau bao nhiêu năm hắn mới lại rơi lệ.

Nỗi đau dằn xé trong tim, giữa cái khung cảnh im lặng đến đáng sợ về đêm càng làm cho nỗi buồn của hắn tăng lên.

Tại một nơi khác, căn cứ của băng nhóm tôn đảng. Trần Khánh quỳ dưới đất máu miệng loang chảy ra xuống cằm, hắn giương đôi mắt hận thù nhìn về phía trước nơi có một gã đang ngồi trên cái ghế bành. Bên cạnh còn có một số xác chết nằm vất vưởng.

- Bọn tao vì mày, vào sinh ra tử. Mày lại giết chết anh em của tao..

- Hư... Tao bỏ tiền ra nuôi đám phế vật bọn mày à, có cái địa bàn bọn mày không chiếm được thì còn bàn đến việc tao tha cho bọn mày ư....

- Thằng chó....

Trần Khánh gằn giọng thét lớn, liền bị một tên ở phía trước vung chân đạp thẳng vào vai khiến hắn té nhào ra đất. Gã ngồi trên ghế đứng dậy đi đến trước mặt Trần Khánh, hắn xòe tay ra ám chỉ cho đám đàn em đưa cho hắn một thanh mã tấu. Sau đó hắn vứt xuống trước mặt Trần Khánh, âm thanh leng keng lưỡi dao sắc bén va chạm xuống nền gạch. Gã Đại ca chỉ nhàn nhạt nói.

- Tao cho mày cơ hội, tự kết liễu mạng chó của mày đi, hay nếu không muốn thì tao sẽ giúp mày.

- Thằng chó, chết con mẹ mày...

Trần Khánh vớ tay nắm lấy thanh mã tấu hắn vung ngang chém một phát vào bụng của gã đại ca, nhưng gã liền phát giác rụt về phía sau vài bước, lưỡi dao xẹt ngang qua chỉ trúng phần da ở bên ngoài, tuy chỉ bị vết xước nhưng máu lại tuôn ra, khiến cho gã đại ca băng nhóm Tôn Đảng giận tím mắt.

Trần Khánh vùng dậy muốn xông đến định chém tới tấp gã đại ca đó nhưng liền bị một cước của đám đàn em thân tính sút bay ra xa, Trần Khánh nhanh chóng đứng dậy hắn vung mã tấu loạn xạ, đám đàn em kia không dám lại gần, nhìn tình thế càng ngày quân của gã đại ca tiến đến càng đông, Trần Khánh ném thanh mã tấu về trước cho đám đàn em kia lui lại vài bước tránh né.

Hắn liền nhanh chóng tẩu thoát đâm ra phía cổng trước, thân mang đầy vết thương. Phía sau là một đám chó đang truy đuổi phía sau trên tay gã nào cũng cầm mấy thanh mã tấu muốn bằm nát Trần Khánh ra.

12h45, Trần Đình Quân đang nằm trên nệm tay cần lấy tấm ảnh của mẹ mình nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, bất giác một âm thanh ầm ầm phát ra từ cửa trước. Trần Đình Quân nhíu mày không biết là ai đến lúc này, nhưng hắn ngồi dậy đi ra mở cửa xem thử. Vừa mở cửa ra Trần Đình Quân hai mắt xòe tròn nhìn. Người phía trước là người hắn quen biết.

Đó là cô gái trẻ con của Thúy Vân, lúc ở nhà Thúy Vân đã từng gặp qua.

- Cô đến đây làm gì ?.

- Đến làm gì á, còn không phải vì anh mà tôi đến đây sao.

Hạ Chi trừng mắt, nhìn chằm chằm Trần Đình Quân, tay nàng khoanh tròn trước ngực cặp vú căng phồng như muốn xé toạc cả cái áo.
 
Thông báo, sắp tới sẽ đăng full end ss1 nhé mọi người, kết thúc ss1 sang ss2 cuộc chiến quy mô cực lớn với các băng đảng Thiên Tam Hoàng đến từ Hồng kông, Yansu Hàn Quốc, Yakuza Nhật Bản, Jilisco Mexico, Thiên Ngạ Thiên Trung quốc. Tam Biên Bang Đài Loan. Đặc biệt Việt Nam sẽ có 4 tứ đại băng đảng, trong đó băng đảng Hắc Hổ của Đình Quân cũng sẽ tham gia.
 
Sửa lần cuối:
C18.

- Vì tôi ?.

Trần Đình Quân đứng thẳng, cái đầu hơi nghiên khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười. Khiến cho Hạ Chi nhìn thái độ của hắn càng thấy ghét. Nàng móc trong túi xách ra một sấp tiền rồi ném thẳng vào ngực Trần Đình Quân, dọng dạc mà nói.

- Đây là số tiền tôi cho anh, tôi mong anh đừng có bám lấy mẹ tôi nữa...

- Hử !.. Cô muốn tôi không bám lấy mẹ cô, tôi không đồng ý thì sao.

- Anh.... Đừng tưởng, anh có mẹ tôi che chở thì muốn làm gì thì làm, nếu như anh không rời khỏi mẹ tôi thì đừng trách tôi.

Hạ chi trừng mắt, lúc đó Trần Đình Quân không hề sợ hắn còn một tay chống lên tường cúi đầu xuống ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Chi, nở một nụ cười đểu cáng.

- Thế thì cô làm gì tôi, muốn thủ tiêu tôi à, hay để tôi làm tiểu thư đây bớt nóng nhé.

Trần Đình Quân đưa tay trái lên vuốt ve tóc Hạ Chị, còn cố tình đưa sát mặt hít hà hít để mùi thơm trên người Hạ Chi khiến Hạ chi đỏ ủng cả mặt, vội vàng đẩy Trần Đình Quân qua rồi lớn tiếng.

- Vô sỉ, đồ biến thái....

Hạ Chị xấu hổ liền xoay người rời đi, khi bước chân lên chiếc xe oto đậu trước còn quên để lại ánh căm ghét nhìn Trần Đình Quân, sau đó chiếc xe từ từ lăn bánh, Trần Đình Quân chỉ nở một nụ cười nhạt.

Rồi đóng cửa lại bước vào nhà. Trải qua một đêm, bầu trời lên cao rực sáng ánh nắng ban mai. Khi Trần Đình Quân mở cửa ra, trên tay còn cầm một cái túi rác hắn vừa định đi đến đầu ngỏ vứt cái túi rác vào trong thùng rác lớn, thì đột nhiên từ đằng xa có 1 bóng dáng chạy đến hớt hả, trên người là đầy vết máu. Dường như là người trong giang hồ vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Trần Đình Quân đứng nhìn, bóng dáng chạy đến gần là một thanh niên, khi thấy Trần Đình Quân thì hắn liền chạy đến nắm tay Trần Đình Quân, giọng thấp thỏm nói.

- Anh, giúp em với, em bị kẻ thù đuổi chém.

Trần Đình Quân ngớ người ra, hắn đâu quen với người này. Tự dưng đâu đâu có một thằng uất ơ chạy đến nhờ giúp nên lập tức đáp lại.

- Tao và mày không quen biết nhau, mày nhờ tao giúp làm gì... Cút đi.

Trần Đình Quân vừa nói hết câu, thì từ đằng xa chạy đến một nhóm người trên tay còn cầm lấy mấy thanh mã tấu.

- Mày chạy nữa tao xem, hết sức rồi à.... Giờ thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha thì bọn tao còn nhẹ nhàng với mày.

Tên cầm đầu mặc vest bước ra nhìn về phía thanh niên kia, thanh niên kia đúng là Trần Khánh hắn bây giờ toàn thân máu me, quần áo vài chỗ cũng bị rách rưới đi nhiều vì những vết chém, cơ thể thì rệu rạ không còn sức chiến đấu, lúc này đang đứng sau lưng Trần Đình Quân.

Trần Đình Quân cũng không quan tâm lắm mấy chuyện này, bởi vì châm ngôn của hắn là không thích nhún tay vào giúp đỡ mấy chuyện vớ vẩn như này, giang hồ là vậy mạnh được yếu thua, hằng ngày có hơn trăm vụ ẩu đả chém nhau cả nước nếu như cứ thằng nào bị chém rồi cũng vô tình chạy đến nay xin nhờ giúp, thì hoá ra mình lại là thằng thực thi công lý ngăn cản các cuộc ẩu đả như công an sao. Chẳng rãnh phải làm vậy.

Trần Đình Quân mở cái nắp thùng rác, chuẩn bị ném túi rác vào trong thì tên cầm đầu lại lớn giọng. Khiến Trần Đình Quân nhíu mày.

- Mày ngoan cố à, không ra ư.. Mày chạy một đêm chỉ để đến đây chỉ để núp sau thằng này ?, tính nhờ nó giúp mày à. địt con mẹ hai thằng bọn mày luôn đấy.... Ngoan ngoãn thì bò nhanh ra tao đỡ phí sức.

- Bò Con cặc.... Con mẹ tụi mày ấy.

Trần Khánh, đưa ngón tay thối dơ lên sỉ nhục mấy thằng đó, khiến mấy thằng cầm mã tấu giận tím cả mặt, nhưng điều Trần Khánh không ngờ là còn tưởng Trần Đình Quân không giúp mình, hắn sẽ một trận tử chiến đến cùng với bọn kia. Thì bất ngờ Trần Đình Quân xoay người lại đối diện với bọn kia hắn cầm túi rác trên tay, nhìn chằm chằm tên cầm đầu lạnh lùng nói.

- Mày vừa nói cái gì.

- Dạ.... Em, em nói bọn nó... Không nói anh

Trần Khánh nghe giọng uy nghiêm nhấn mạnh của Trần Đình Quân, hiểu lầm là Trần Đình Quân đang tức giận vì mình nói câu đó nên hắn run rẩy giải thích. Nhưng Trần Đình Quân không có nhìn hắn. Mà lại nhìn chằm chằm tên cầm đầu, tên cầm đầu cũng biết là Trần Đình Quân đang hỏi mình,hắn ra vẻ huênh hoang đáp.

- Tao nói mày đó, địt mẹ mày đấy, tin tao chém luôn cả mày không.

- Bụp...

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Trần Đình Quân ném thẳng túi rác đáp vào mặt, tên đại ca bị ném bất ngờ không né được ăn trọn bao rác, cả người toàn là mùi hôi thối bốc ra, hắn nghiến răng vung mã tấu về pgiá trước.

- Địt mẹ mày, tao chém chết mẹ mày....

Con dao mã tấu vung tới vun vút bổ thẳng vào đầu của Trần Đình Quân, Trần Đình không hề né, hắn chỉ tung một cước tầm thấp ra đá ngay vào đầu gối của tên cầm đầu khiến hắn gục xuống, lưỡi đao xẹt qua một bên không trúng vào đầu Trần Đình Quân.

Trần Đình Quân không ngừng lại, hắn liền tung thêm một cú sút đá bồi, cú sút cực mạnh đá văng tên cầm đầu ra bay xa hơn 3 mét, đáp thẳng xuống chỗ mấy tên lính lát phía sau, lúc này bọn chúng mới sực nhớ ra là người này hôm qua bọn chúng đã gặp là cái người dùng tay không phá nát mã tấu cả đám tự dưng đổ mồ hôi, không ngừng nuốt nước bọt.

Tên cầm đầu, bị đá một cú quá đau điếng một bên sườn đa bị gãy vài cái, hắn ôm lấy từ từ đứng lên, nghiến răng quát lớn.

- Bọn mày xông lên chém chết thằng chó đó cho tao.

Máu từ trong mồm phụt ra, gã cố chịu đau ra lệnh, nhưng lời nói xuất ra lại không hề có động tĩnh gì.
 
C19.

Thấy điềm lạ, gã cầm đầu quay lại nhìn tất cả đàn em của mình hầu như trên khuôn mặt đều tỏ ra sự sợ sệt, gã nhíu mày nói.

- Còn không mau chém nó

Ngay từ đầu gã đâu có biết được sự khủng bố như nào đến từ Trần Đình Quân. Bởi vì gã là lính thân cận của tên đại ca đứng đầu của băng đảng Tôn Đảng, rất ít khi xông pha những trận chiến nhỏ nhặt như này, và gã cũng không có mặt ở trận chiến hôm qua nên không thể biết rõ, chỉ khi đại ca gã bị Trần Khánh chém gã mới nhận lệnh chỉ huy đám đàn em truy sát Trần Khánh và lần đầu tiên gặp mặt Trần Đình Quân.

Nhìn đám đàn em, không hề đả động gì gã tức giận, đột nhiên từ trong đám bước ra một tên nói nhỏ.

- Anh, mình rút đi... Đánh không lại kẻ đó đâu, hắn là cái người hôm qua một mình khiến cho cả đám băng Cường gấu bỏ chạy á anh.

- Mẹ, bọn mày sợ nó, chứ không sợ tao.... Tin tao chém hết bọn mày không, lên cho tao.

Lời uy hiếp phát ra, cả đám chần chừ không thể nói không sợ độ tàn nhẫn của kẻ trước mặt được, nhớ đến những lúc hắn tra tấn đến mấy tên đàn em khác vì phạm trọng tội cả đám đều rùng mình, hết cách chỉ đành lao lên cả đám hội đồng.

Vung dao chém tứ tung về người Trần Đình Quân, hắn lách qua một bên tung cú đá vụt thẳng vào mặt một gã khiến gã đó té nhào ra, sau đó dùng tư thế trong võ boxing cúi người móc thẳng hàm vào một tên khác.

Rồi lại xoay người trong tư thế teakwon do tung cú sút 180 độ, sút bay 2 tên cùng lúc.

Lần lượt không có kẻ nào chống đỡ được, đến khi gã cầm đầu mới nhận ra được sự việc đã đi quá xa, nhìn đám đàn em nằm le lết dưới đất, gã vội vàng xoay người bỏ chạy nhưng đã bị Trần Đình Quân túm cổ áo kéo lại.

- Mày đi đâu.

- Thằng chó thả tao ra... Tao là người của băng Tôn Đảng mày không muốn chết thì thả tao ra...

Hắn cố vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được sức mạnh của Trần Đình Quân, chỉ nột cú nhấc bỗng lên rồi đập mạnh xuống nền đất, gã cầm đầu tựa như va phải chiếc xe tải toàn thân đau buốt lên, còn chưa kịp mở miệng xin tha thì đã bị Trần Đình Quân một tay nắm lấy cánh tay của gã kéo thẳng ra, dùng một chân đạp mạnh vào.

- A........a.aaâ.a.a

Cánh tay gã bị bẻ ngược về đằng sau, quá đau đớn gã hét lên thảm thiết rồi ngất xỉu ngay lúc đó, Trần Khánh ở sau nhìn không khỏi sợ xanh mặt về độ tàn nhẫn của Trần Đình Quân. Nhìn Trần Đình Quân thả cánh tay của gã đó xuống rồi ung dung xoay người. Rời đi.

Trần Khánh biết bây giờ bản thân mình không còn điểm tựa để có thể sống sót hắn cần phải đi theo người kia. Liền gắng sức chạy theo sau lưng Trần Đình Quân rồi nói.

- Anh, cho em theo anh với được không.. Em muốn làm đệ của anh... Chỉ cần anh cho em theo, anh sai làm gì em cũng làm hết.

- Tại sao phải cho mày theo ?.

- Anh, xin anh.... Em biết quá khứ em có lầm lỗi với anh, nhưng đó là quá khứ rồi mong anh hãy qua bỏ qua cho em.....

Trần Khánh dùng hết sự chân thành nói ra hắn muốn theo Trần Đình Quân không phải chỉ là bảo toàn mạng sống, mà còn là sự ngưỡng mộ, với đẳng cấp 1 mình có thể hạ gục được tất cả kẻ thù. Hắn muốn học võ từ Trần Đình Quân, bởi vì là một kẻ luôn thất bại trong những lần đối đầu trực tiếp với kẻ thù, mặc dù đã cố gắng luyện tập nhưng lại không có tiến triển gì ngoài ra vì muốn nhanh chóng báo thù hắn cần phải có một người thầy, một người sư phụ đủ mạnh để dạy hắn cách chiến đấu.

- Quá khứ ???, quá khứ tao và mày biết nhau sao.

- Vâng, em là cái thằng ngày xưa lấy ảnh của mẹ anh....

Nói đến đây, Trần Khánh hơi lí nhí trong miệng, Trần Đình Quân nghe qua câu đó hắn liền nhíu mày, xoay người lại nhìn trực tiếp Trần Khánh khiến hắn không rét mà run.

- Thì ra là mày !, tao nhớ rồi, là cái đám người mấy năm trước.....

- Vâng là em đây, xin anh cho em theo anh với.

- Tao nói rồi, mày có là ai thì tao chả quan tâm, cút đi khi tâm trạng tao còn đang kiềm chế được.

Trần Đình Quân lạnh lùng rời đi. Hắn không còn tính toán chuyện lúc trước, lúc trước đã ra tay trừng trị Trần Khánh rồi nên xem như đã trả mối nợ, tính tình của Trần Đình Quân rất rạch ròi rõ ràng, có thù tất báo. Đã báo xong thì xem như không còn nợ.

Nhưng Trần Khánh không bỏ cuộc, mấy ngày liền cứ lang thang trước nhà Trần Đình Quân, trong túi còn mấy trăm nghìn đủ hắn duy trì được qua khoảng thời gian này, cũng tự mua bông băng, thuốc đỏ về rồi chịu đau khâu vết thương lại, không chịu rời đi.
 
C20.

Trần Đình Quân mỗi lần nhìn ra thấy Trần Khánh lảng vảng trước nhà cũng thấy phiền lắm nhưng hắn cũng không đích thân ra ngoài đuổi đi, 5 ngày trôi qua bắt đầu vào mùa mưa to, Trần Khánh vẫn lì lợm đứng núp dưới những tán cây chờ đợi Trần Đình Quân nhận hắn, với tâm lý có lẽ Trần Đình Quân đang thử thách sự kiên nhẫn của mình.

Nhưng Trần Đình Quân chả đoái hoài tới thời gian này hắn cũng không ra ngoài nhiều cứ ở trong nhà, cho đến 2 ngày sau. Lúc bầu trời tạnh mưa, Sáng sớm Trần Đình Quân mở cửa ra thấy Trần Khánh đang ngủ dưới gốc cây, giống như mấy người vô gia cư.

Trần Đình Quân không đi tới chỗ Trần Khánh mà đánh hướng sang chỗ khác rời đi. Hắn đến chỗ của Thúy Vân. Muốn mượn Thúy Vân một con xe máy để tiện đi lại với thăm dò Hắc Long Hội.

Lúc Trần Khánh giật mình tỉnh giấc, hắn phát hiện trong nhà Trần Đình Quân rất im ắng, dường như không có ai, mấy ngày trước hắn theo dõi Trần Đình Quân là nhờ nhìn qua cái cửa sổ trước nhà.

Nhưng nay không thấy bóng dáng của Trần Đình Quân đâu, Trần Khánh tò mò đi đến gần ló đầu vào ô cửa kính nhìn thấu qua trong nhà rất yên tĩnh. Còn đang suy nghĩ không biết Trần Đình Quân đã đi đâu thì bất ngờ hắn nghe có âm thanh tiếng xe từ đằng sau chạy tới, xoay đầu lại thấy một chiếc xe for 16 chỗ đáp trước, mở cửa xe ra hàng loạt tên xông ra cầm mã tấu hét lớn.

- Chém nó.

Trở về chỗ Trần Đình Quân sau nửa ngày tìm kiếm tung tích thật sự vô vọng, hắn có đi vào mấy chỗ sòng bạc nhưng cũng như vậy không biết bọn hắc long hội là thế lực nào tại sao một chút tung tích còn không có, vừa cúi đầu suy nghĩ bước ra sòng bạc đột nhiên đầu hắn đụng vào ngực một người, lập tức ngước lên nhìn.

Phía trước là một thanh niên cao lớn, dáng không phải đô con, nhưng vẫn có da thịt cơ bắp, mặc nguyên một cây vest đen, chân đi giày lười, tóc chẻ hai mái bồng bềnh nhuộm màu trắng tinh, khuôn mặt khá là điển trai.

Trần Đình Quân, đang định lên tiếng xin lỗi thì người thanh niên đó đã nhếch môi nở một nụ cười.

- Cậu tìm Hắc Long Hội à.

- Anh, vì sao biết tôi tìm Hắc Long Hội.

Trần Đình Quân giật mình khi nghe đến ba từ Hắc Long Hội, hắn lập tức không kiềm chế túm lấy cổ áo của người thanh niên kia nhưng chỉ với 1 cái phủi tay của người đó đã khiến cho cánh tay Trần Đình Quân như mất đi lực nắm buông ra nhanh chóng. Trần Đình Quân nhíu mày thầm nghĩ " Kẻ này thực lực không tầm thường ". Hắn còn do dự thì đối phương đã lên tiếng đáp lại.

- Làm sao tôi biết cậu tìm Hắc Long Hội ư, bởi vì tôi cũng là thành viên của Hắc long Hội đấy.

- Mày...

Hai mắt Trần Đình Quân đỏ ngầu lập tức lao vào vung đấm về phía trước, nhưng chỉ bằng một cái lách người, thanh niên kia đã dễ dàng né tránh đòn tấn công mạnh bạo của Trần Đình Quân, Trần Đình Quân lại tiếp tục tung liên tiếp những cú đấm tới thậm chí tung cước về đối thủ nhưng hầu như đều không trúng, thân thủ người đó cực nhanh nhẹ tựa như lông hồng.

Khi Trần Đình Quân không đánh trúng hắn càng tức tối, quyết định dùng hết sức tung một đoàn chỏ rờ ve hết sức vào mặt của người thanh niên, nhưng người thanh niên chỉ dùng hai lòng bàn tay gộp lại tạo thành lớp phòng thủ như chiếc khiên chắc chắn đỡ lại, một chân dậm xuống sàn nhà tạo lực búng như con tôm lui về phía sau.

Trần Đình Quân gặp được đối thủ mạnh, hắn khá bất ngờ, người này cực kỳ mạnh thậm chí có thể nói không thua kém gì anh Trần Thiên cả. Hắn còn định lao vào đánh đấm tiếp thì người thanh niên kia dùng hai ngón tay kẹp 1 tấm thiếp rồi phóng đến, Trần Đình Quân đưa tay bắt lấy tấm thiếp khững lại nhịp tấn công.

Khó hiểu nhìn, người thanh niên kia cười khẩy, hai tay đút vào túi quần nói.

- Tuy tôi là người của Hắc Long Hội, nhưng tôi không phải là kẻ thù của cậu. Trên tay cậu chính là thông tin về căn cứ Hắc Long Hội, cậu có thể đến đó tìm hiểu thử. Dĩ nhiên nếu cậu không tin thì tôi cũng không ép.

Trần Đình Quân nghi ngờ nhìn tấm danh thiếp trên tay, địa điểm là một quán bar nằm ngay gần chợ Bến Thành. Hắn ngước lên nhìn về phía người thanh niên, thì người đó đã đi đâu mất tăm rồi

Nhìn quanh quất xung quanh cũng không hề thấy bóng dáng, là một người hành tung cực kỳ khó hiểu, đến và đi như một cơn gió. Nhưng dù sao cũng cho hắn một chút thông tin về Hắc Long Hội, chỉ cần đến đó xem thử thế nào sẽ rõ câu trả lời kẻ đó có đáng tin người.

Nhưng trước tiên phải về nhà cái đã, tính toán kỹ lưỡng rồi đến đó vì bây giờ là buổi trưa hầu như các quán bar sẽ đóng cửa thời gian này, chỉ có buổi tối mới mở cửa nên chắc chắn đến vào lúc này cũng vô ít.

Nghĩ vậy Trần Đình Quân rời đi, lên con xe motor Thúy Vân cho cậu, phóng nhanh vun vút về nhà, nhưng khi vừa tới nơi đã thấy trước nhà xác người nằm la liệt, quằn quại qua lại. Trên thân đầy vết máu.

Trần Đình Quân vội bước xuống xe đi đến trước cửa, liếc mắt nhìn mấy cái xác khi đến trước cửa hắn bất ngờ bên trong còn có 2-3 cái xác nằm vất vưởng, phía trước mấy cái xác có một thanh niên đang ngồi tựa lưng vào tường, đó là Trần Khánh.
 
C21.

Trần Khánh gục đầu, máu từ miệng chảy ra rất nhiều trên thân thể mấy vết thương cũ nay lại chồng chất vết thương mới càng khiến cho cơ thể hắn trong rất ghê rợn, hắn nghe có âm thanh ngước đầu lên nhìn Trần Đình Quân. Run rẩy nói.

- Anh... Em... Em đã bảo vệ nơi này...

Dùng hết sức bình sinh để nói ra, Trần Khánh liền gục đầu xuống nhắm mắt lại.

8 tiếng trôi qua. Đến khi Trần Khánh mở mắt ra thấy mình nằm trên nệm toàn thân là quấn vải băng bó, hắn còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã có một tiếng nói cất lên làm hắn giật mình.

- Tỉnh rồi à....

- Anh...

Trần Khánh. Hắn ngạc nhiên khi thấy Trần Đình Quân ngồi trước mặt mình.

- Trả lời tao, lúc sáng đã xảy ra chuyện gì, tại sao mày lại cầm ảnh mẹ tao.

Nhớ đến trước khi mình ngất đi, đúng là có cầm ảnh của mẹ anh ấy, Trần Khánh liền trả lời.

- Lúc sáng em tỉnh giấc không thấy anh đâu cả, đang lúc tìm anh thì bất ngờ bọn kia đột kích chém em, có thể chúng đã lén theo dõi anh, vì biết không phải đối thủ của anh, nên chúng chờ khi anh rời khỏi nhà nên đã lao vào đập phá nhà anh để trả thù, còn tiện tay muốn đem tấm ảnh của mẹ anh đốt, lúc đó em nghĩ đến anh rất quý tấm ảnh này nên cố hết sức bảo vệ nó, lúc mệt quá sắp ngất đi thì thấy anh trở về rồi không còn biết gì nữa.

- Được rồi, nghỉ ngơi đi, mấy cái xác ở ngoài tao đã đem đốt phi tang giúp mày rồi, khi nào lành vết thương rồi rời đi.

- Nhưng.....

Trần Khánh muốn xin theo Trần Đình Quân nhưng chưa để cho hắn nói hết câu, Trần Đình Quân đã đứng dậy rời đi trên tay cầm tấm ảnh của mẹ mình, đúng là hắn rất quý tấm ảnh này. Vì thế khi hắn trở về nhà thấy xác chất đống, nhà cửa bề bộn, trên tay của Trần Khánh cầm chặt tấm ảnh này cũng đoán lờ mờ ra sự việc, sau khi nghe trực tiếp câu trả lời của Trần Khánh.

Hắn quyết định cho Trần Khánh ở tạm vài ngày chữa thương, coi như đền đáp ơn bảo vệ tấm ảnh. Trần Đình Quân đứng tựa lưng vào lan can, trêb tay cầm điếu thuốc rít lấy một hơi sâu, hắn thấy Trần Khánh từ bậc thang lê lết đi lên khó khăn. Thì nói.

- Mày lên đây làm gì.

Trần Khánh quỳ xuống trước mặt Trần Đình Quân gắng đau đớn thốt ra.

- Xin anh nhận em làm đệ tử, cho em theo anh....

- Theo tao làm gì

- Em muốn học võ.

- Học võ ??.

- Vâng, em muốn báo thù cho đồng đội của em bị bọn Tôn Đảng giết, với lại cũng vì muốn báo thù cho anh trai của em bị bọn chó hắc Long hội giết.

- Hắc Long Hội !, mày nói rõ tao nghe.

Trần Đình Quân bật người đứng thẳng đi đến gần trước mặt Trần Khánh, khi nghe Trần Khánh kể về Hắc Long hội.

- là năm xưa lúc em bỏ nhà đi, sau đó xảy ra đánh nhau với anh, rồi cách vài tháng thì anh trai em biết được thông tin em vào nam, nên đã từ bắc vào nam để tìm em, em lúc đó nghiện cờ bạc bị một người quen rủ đến sòng bạc của bọn Hắc Long Hội chơi, rồi thua vì hết tiền nên em vay nợ bọn chúng để chơi tiếp, nhưng càng đánh càng thua. Không có tiền để chi trả lãi thì một ngày một tăng, cho đến một ngày anh trai em tìm được em, cũng đúng lúc bọn Hắc Long Hội đến đòi nợ, anh trai em biết được lý do thì không chấp với cái nợ cắt cổ kia liên tiếp xảy ra tranh chấp với bọn Hắc Long Hội, sau đó bọn nó cho người bắt cóc anh trai em rồi đánh đập, cho đến trút đi hơi thở cuối cùng.

- Rồi sao nữa.

Trần Đình Quân rít một hơi thuốc nhìn Trần Khánh cố gắng chịu đau kể tiếp.

- Đến khi em biết chuyện thì đã quá trễ em một mình xông vào cứ điểm của bọn chúng nhưng người đông, lại thế mạnh em đánh không lại vì thế bị bọn nó vứt ra đường sống không bằng chết, từ đó em quyết tâm trả thù xin gia nhập vào băng Tôn đảng hết lòng vì băng nhóm, nhưng nhận lại cái kết bọn chúng chỉ muốn lợi dụng em, nên em đã chém đại ca của bọn chúng, dẫn đến cớ sự như hôm nay.

- Được rồi, đứng lên đi...tao nhận mày.

- Hả, anh nhận em ?.

Trần Khánh ngạc nhiên. Nhìn Trần Đình Quân xoay người bước tới chỗ lan can cầm điếu thuốt rít hơi sâu, nhả khói ra từ từ nói.

- Đúng.... Tao và mày có một kẻ thù chung. Nên tao nhận mày, nhưng trước tiên để tao dạy võ cho mày thì mày phải lành lặn cơ thể đi đã rồi hẵng tính tiếp.

- Dạ vâng.

Trần Khánh vui mừng đứng lên, từ ngày đó hắn ở lại nhà Trần Đình Quân dưỡng thương cũng giới thiệu bản thân, tên tuổi của mình cho Trần Đình Quân biết, hắn năm nay 21 tuổi nhỏ hơn Trần Đình Quân 1 tuổi.

Trần Đình Quân cũng vì hắn mà không thể rời nhà vào thời gian này để đi đến quán bar kia điều tra Hắc Long Hội. Vì sợ nếu rời đi Trần Khánh ở lại có thể sẽ bị Tôn đảng tập kích lần nữa, chẳng qua bọn chúng sợ hắn nên chưa hành động. Mà để dắt theo một thằng bị thương tích đầy mình đến quán bar điều tra cũng rất khó nếu lỡ xảy ra đánh nhau thì không đảm bảo Trần Khánh có an toàn được không.

Trần Đình Quân cũng đưa ra một quyết định là gọi điện nhờ Thúy Vân cử một vài thằng đệ qua quán bar trước điều tra, dù sao nắm rõ thông tin của đối thủ trước cũng dễ hành động. Nhưng bọn Hắc Long Hội bảo mật thông tin rất tốt, rất khó phát hiện được có kẻ nào đó có hình xăm rồng ở cổ tay.

Với lại thông tin của người thanh niên kia cũng không có chắc chắn, còn chưa biết kẻ đó thật sự là ai, nếu như lỡ hắn lừa mình để tấn công vào một quán bar vô tội thì mình lại có lỗi.

Vì thế Trần Đình Quân không nóng vội. Lại 3 tháng trôi qua thương thế của Trần Khánh đã tốt lên nhiều.

Mà trong thời gian này Trần Khánh cũng tiết lộ ra vài chi tiết khá thú vị cho Trần Đình Quân biết đó là.
 
C22.

Lưu ý : Truyện đọc chỉ để giải trí, tất cả tình tiết trong truyện đều là hư cấu, không có thật

Hắn biết về Trần Thiên, Trần Khánh kể lúc mới vào nam hắn không biết Trần Thiên là ai cả, khi xảy ra đánh nhau với Trần Đình Quân đó là lần đầu tiên hắn gặp Trần Thiên đến giúp Trần Đình Quân lúc đó còn ảo tưởng sẽ có một ngày kiếm Tràn Thiên trả thù.

Nhưng mãi sau này khi gia nhập vào giang hồ thường đi đánh nhau, chém nhau. hắn vô tình nghe được các đàn anh kể lại...

Là mày đụng ai thì đụng, nhưng tuyệt đối không nên đụng vào hai người tên Trần Thiên và Triệu Bá Hoàng một người Việt gốc Hoa cả 2 người này thuộc thế hệ 1 của giới hắc đạo. Theo lời kể năm xưa khi 2 người này là cặp bài trùng, được giới xã hội đen Việt Nam xưng gọi là Kẻ săn quỷ.

Cả 2 đã khuấy đảo giới giang hồ Việt Nam, 2 người tham gia các trận chiến ác liệt, mỗi nơi họ đi tới là đều chìm trong biển máu thực lực hai người cực mạnh có thể nói dù tách riêng ra cũng không có ai là đối thủ.

Danh tiếng lan rộng ra cả phía bắc và trung có nhiều băng đảng phía bắc và trung cũng muốn lấy số nên tìm cách vào nam để thanh trừng hai người bọn họ. kết cả thì đều thua tan nát, kẻ thì mất tay, kẻ thì mất đầu, kẻ thì chết thê thảm.

Rất nhiều băng đảng đã ngã xuống vì hai người bọn họ, nên chẳng có ai dám đối đầu với họ sau này. Nhưng cho đến một ngày vào 10 năm trước không hiểu vì lý do gì cả hai đều mất tích trên bản đồ xã hội đen Việt Nam, không còn ai thấy họ đi chung với nhau nữa.

Thật sự là một thông tin hữu ít, mặc dù Trần Đình Quân ở chung với Trần Thiên cũng một thời gian khá lâu, nhưng mỗi khi hỏi về bản thân Trần Thiên thì anh ta không hề mở miệng nói một câu, biết tính cách Trần Thiên trầm tính không thích kể về bản thân nên hắn cũng không hỏi nhiều.

Ngoài thế hệ 1 của Trần Thiên và Triệu Bá Hoàng còn có một số nhân vật tiến tăm khác cùng thời cũng có thể so được hoặc tiệp cận gần trình độ của Trần Thiên và Triệu Bá Hoàng.

Mà đặc biệt nhất Trần Đình Quân ấn tượng theo lời kể của Trần Khánh là thế hệ huyền thoại, là những bậc cha chú. Thời đó có một người rất mạnh được gọi là Vua của Hắc đạo Việt Nam, ông ta có tên là Ma Long một cái tên rất kiêu như là rồng giữa muôn loài và họ Ma, một họ rất hiếm ở Việt Nam.

Vào những năm đất nước sau kháng chiến hệ thống an ninh của công an chưa được phát triển mạnh mẽ, rất nhiều băng nhóm trỗi dẫy để sinh tồn họ đã tranh chấp đánh đấm lẫn nhau, với châm ngôn chém hoặc bị chém, vì miếng cơm manh áo họ lao vào nhau.

Có kẻ đã nằm xuống, có kẻ đã thương tật vĩnh viễn, nhưng với cám dỗ của đồng tiền đen không khiến họ trùng bước.

Từ bắc vào nam, rất nhiều băng đảng cát cứ chiếm đóng mỗi nơi. Mặc dù công an ra lực lượng đàm áp, nhưng vẫn không thể trấn áp hết nỗi, cứ một băng đảng bị xóa xổ là có một băng đảng khác thành lập nên như nấm mọc sau mưa. Dân chúng khổ cực vì những thứ luật do bọn giang hồ xã hội đen đặt ra.

Cho đến một ngày, một người đàn ông xuất thân từ Đà Nẵng, một vùng đất nhỏ bé nằm ở miền trung, ông ta đứng lên chiến đấu đó chính là Ma Long.

Dựa vào sức mạnh của mình, ông ta thâu tóm tất cả băng đảng trong vùng thành một mối sau đó lan rộng từ Trung ra bắc, rồi từ bắc xuống nam ông ta dùng nắm đấm của mình trấn áp tất cả các băng đảng.

Trở thành một truyền kỳ bất hủ trong giới xã hội đen, sau khi thống nhất toàn bộ giới xã hội đen Việt Nam, ông ta đặt ra điều lệnh không được tự ý thu tiền dân, áp đặt bắt nạt dân thường. Mỗi nơi đều phải có một người đứng đầu để điều quản vùng của mình được gọi là người Đại diện và đứng dưới trướng của Ma Long

Sau khi đã phá nát sự tệ nạn xã hội, ông ta cũng đột ngột tuyên bố rửa tay gác kiếm nhưng vào một ngày người ta phát hiện ra ông ta chết một cách bí ẩn trong căn phòng với tư thế bị treo cổ, công an đã vào cuộc điều tra nhưng không tìm ra manh mối nào.

Lúc đó báo chí và các băng đảng cũng rầm rộ chú ý đến, để có thể trấn an dư luận phía công an ra thông cáo ông ta vì áp lực cuộc sống mà tự vẫn.

Từ khi Ma Long mất đi, đất nước lại một lần nữa bùng dậy cơn lửa tham vọng, các băng đảng cát cứ vì muốn trở thành vua, đã tranh chấp lẫn nhau cho đến hiện tại.

Mọi người hảo tâm thì có thể donate cho mình lấy động lực viết tiếp và ra nhanh, Donate tùy tâm bao nhiêu cũng được : STK 8871296366 Bidv ( N.T.Duc ) À ngoài ra donate sẽ được ưu tiên đọc các chương sau sớm nhất chưa có trên web nhé
 
Sửa lần cuối:
cảnh báo javhd

Truyện Sex Mới

anime sex
cliphot
Back
Top