au88
68 game bài

Học cách báo thù

Thằng Quân nằm trên giừơng hai mắt trố ra nhìn lên mái tôn cũ kĩ, có một vài chỗ đã bị thủng lỗ và rỉ sét đi nhiều, mà ngoài trời thì đang mưa lớn cho nên lúc này thằng Quân nghe rõ từng âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt tôn tạo lên những tiếng lộp bộp, lột bộp rồi xuyên thấu qua các lỗ thủng trước sự chứng kiến của đôi mắt hắn. Nhanh chóng rơi xuống chỗ mấy cái thau nhựa và chậu hứng nước trong nhà sau đó lại là những tiếng tí tách kêu lên.

Tất cả những âm thanh này như hòa quyện vào nhau, tạo ra một bản giao hưởng sống động giữa trời đêm đông giá buốt dễ dàng đưa mọi người vào một giấc ngủ êm ái.

Vậy mà thằng Quân lại không ngủ được chỉ vì hiện tại hắn đang rất lạnh, toàn thân chỉ mặc một cái áo bông cũ đã bị ố vàng nhìn không ra hình dạng ban đầu, bên cạnh hắn còn có một đứa bé gái nhỏ hai mắt chặt lại đang say giấc trong vòng tay của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ là mẹ của hắn tên Võ Hà Hương năm nay 35 tuổi còn đứa bé kia là em gái của hắn Trần Hà My được 4 tuổi rưỡi, cả hai đang nằm trong một chiếc chăn nhỏ đắp phủ lên thân để có thể che đi cái lạnh tản mát ra từ không trung, còn thằng Quân thì không được may mắn như thế bởi vì chiếc chăn rất nhỏ chỉ đủ để cho hai người đắp nên hắn đành nhường lại cho mẹ và em gái.

Thằng Quân tên thật là Trần Đình Quân năm nay 16 tuổi là học sinh lớp 10, lúc nhỏ khi vừa mới được sinh ra. Thì hắn đã bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó trong một lần đi gặt lúa thuê cho người khác, thì Hương bất ngờ phát hiện ra thằng Quân bị bỏ trong bụi cỏ trên người còn mặc một cái tả, nằm trong nôi, hai mắt xoe tròn khóc oe oe.

Hương thấy tội nghiệp nên đành đem hắn về nuôi nấng, khi chồng của nàng nghe qua tin cũng không có ngăn cản, cả hai hết lòng yêu thương thằng Quân, xem thằng Quân như con ruột của mình đến năm thằng Quân được 12 tuổi thì ba nuôi hắn bất cẩn bị tai nạn trong lúc lao động bỏ mạng tại công trường.

Để lại vợ, con bơ vơ giữa cuộc đời, bởi vì hoàn cảnh rất nghèo không có nổi tiền lo ma chay nên Hương phải đi vay khắp nơi thậm chí là đi vay nặng lãi của bọn giang hồ để có tiền lo cho chồng một cái đám tang ổn định.

Rồi cứ thế suốt 4 năm qua kể từ ngày ba nuôi thằng Quân mất đi, nhà hắn dần dần không còn là những tiếng cười đùa như lúc trước. Trên đôi mắt của mẹ xuất hiện thấp thoáng qua, đâu đó là sự gánh nặng của đồng tiền lo cho gia đình, lo cho cuộc sống con cái rồi là những thứ lãi suất cắt cổ mà bọn giang hồ quy định ra.

Khiến mẹ hắn trầm mặc đi nhiều. Thằng Quân vì thế cũng không được vui hắn hiểu được cảm giác mà mẹ phải chịu đựng, nên thương mẹ lắm nhưng lại không thể làm gì khác chỉ biết an ủi nàng.

Rồi hằng ngày sau giờ học, thời gian rảnh rỗi là thằng Quân đi xin vào mấy chỗ bán hủ tiếu hay quán nhậu ven đường để làm thêm kiếm một chút thu nhập góp vào chi tiêu hằng ngày mà mẹ hắn phải còng lưng gánh vác.

Thằng Quân rất hiểu chuyện mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong tâm tư đã xem mình như là chỗ chia sẽ trách nhiệm với mẹ. Còn ở trong xóm thì hắn cũng được lòng nhiều cô chú, anh chị bởi cái tính hiền lành biết trên, biết dưới lễ phép.

Thằng Quân lúc này thở hắt ra, hai mắt nhắm chặt lại đang mơ mơ màng màng tuy ngủ nhưng mà chưa ngủ, trong đầu là những hình ảnh đẹp về gia đình nhỏ bé của hắn, hắn ước mình sau này sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt rồi sau đó là sẽ đem đến một cuộc sống ấm no hạnh phúc cho gia đình, không còn phải lo đến cái ăn bữa đực, bữa cái như bây giờ. Rồi từ từ trong cái lạnh của màn đêm buốt giá thằng Quân chìm dần vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao không còn là những hạt mưa phùn mang đến sự lạnh lẽo thẩm thấu của mùa đông Thằng Quân chớp chớp hai mắt hắn thức dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ đâu có lẽ là mẹ đi lấy hàng từ sáng sớm về may đồ.

Mẹ hắn làm đủ mọi việc, nhưng công việc chính may vá tư nhân tại nhà chuyên nhận những đơn hàng nhỏ lẽ từ các cô chú hàng xóm để kiếm thu nhập

Còn đứa em của hắn có lẽ giờ này đã qua nhà ngoại, nhà ngoại của hắn thì cũng không có mấy khá giả chỉ đủ để sống tạm qua ngày như bao gia đình khác nên cũng khó giúp được gì nhiều cho nhà thằng Quân, ngoài việc là chăm trẻ cho thằng Quân đi học, mẹ thì đi làm

Thằng Quân đứng dậy, hắn đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi đi đái các kiểu, sau khi xong xuôi là đi ra ngoài nhìn thấy trên bàn nhựa có đồ ăn sáng mẹ dọn sẵn ra cơm nguội, rau, trứng.

Hắn nhanh chóng ngồi vào ăn ngấu nghiến, mặc dù sức ăn rất mạnh nhưng vẫn không thể cải thiện được cái cơ thể thấp bé nhỏ thó của hắn, có lẽ là do cơ địa đã định sẵn như vậy.

Thằng Quân ăn xong thì hắn thay quần áo, sắp xếp lại sách vở bỏ vào một cái cặp xách cũ rồi đeo lên vai, hai chân bước nhanh ra khỏi nhà, vẻ mặt trầm lặng cuốc bộ đến trường trên hành trình khá là xa nhưng hắn không hề than phiền gì về điều đó, xem như là một thử thách trên con đường bước đến thành công của chính mình.

Thằng Quân sau những chặn đường dài cuối cùng cũng đến trường học, trường học của hắn tên Lưu Thị Nhậm, nằm ở trên một con đường lớn là một trường cũng khá là nổi tiếng ở tỉnh bến Tre

Thường thì những học sinh giỏi hoặc nhà có điều kiện mới vào đây, nhưng thằng Quân lại không có hai yếu tố đó nhà hắn nghèo lại học ngu nhưng được cái khi còn sống ba hắn là bạn học cũ khá là thân thích với phó hiệu trưởng của trường, nên khi ba hắn mất, chính phó hiệu trưởng đã bảo lãnh hắn vào đây học

Coi như là báo đáp ân tình khi xưa ba thằng Quân luôn giúp đỡ mình thời còn cơ hàn trên ghế nhà trường. Tuy nói là được bảo lãnh nhưng thằng Quân cũng không được hưởng đặc quyền như những đứa con ông cháu cha khác, hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn bị khinh bỉ ở ngôi trường này.

Các bạn bè thì xa lánh, thầy cô thì coi như cái gai trong mắt nhưng vì là con bạn của thầy phó hiệu trưởng nên cũng đành chấp nhận không đả động đến quá mức nhưng đôi lúc cũng sẽ có những thành phần bất hảo đến gây sự.

Đặc biệt là thằng Vinh, là con của thầy phó hiệu trưởng. Thằng này sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất hống hách không xem ai ra gì, nó rất ghét bọn nghèo nàn và hôi hám thường xuyên là cầm đầu nhóm du côn của trường bắt nạt những học sinh yếu đuối.

Trong đó có thằng Quân, thằng Quân không thể nào tránh khỏi những lần bị bọn nó đánh đập hội đồng, rồi lôi ra làm trò tiêu khiển trước mặt cả lớp những lúc như vậy thằng Quân chỉ biết im lặng chịu đựng không dám nói với ai, rồi khi về đến nhà mẹ hắn thấy những vết bầm tím ấy thì có thắc mắc hỏi, thằng Quân lại nói dối đó là vì không cẩn thận nên té.

Chỉ sợ là mẹ mình lo lắng, với lại nhà hắn nghèo thì làm sao đấu nổi lại với những kẻ nhà giàu kia, nếu như không muốn nói đến là lấy trứng chọi đá bởi vậy cuộc sống thằng Quân cứ như vậy trải qua hằng ngày, chấp nhận sự thật thành thoái quen.

Trở nên yếu đuối vô cùng, nhưng đâu đó trong trường cũng sẽ có những người bạn tốt của hắn, đó là Võ Hạ Vy nàng là bạn học cạnh bàn với thằng Quân, là con của một chủ tịch tập đoàn bất động sản có tiếng tại tỉnh, sinh ra là tiểu thư cành ngọc lá vàng, được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất đến với nàng, từ nhan sắc đến trí tuệ đều vượt bậc với những người khác.

Nhưng nàng không vì thế mà tự đắc xem mình là trên hết, luôn quan tâm đến bạn bè xung quanh không xem thường hay chê bai họ nghèo khó, đặc biệt là nàng rất thân với thằng Quân xem thằng Quân như là tri kỷ của mình bởi vậy đó cũng là một loại lý do để thằng Vinh trở nên ghen tức.

Nhắm đến thằng Quân như là một sự trả đũa. Thằng Quân bước vào lớp học một cách âm thầm im lặng, hắn không dám nhìn mọi người đi một mạch đến chỗ bàn của mình nằm ở chỗ đầu tiên, rồi để cặp xách xuống, ngồi vào là soạn sách vở ra ngay để ôn các bài tập mà thầy cô giao về nhà.

Nhưng chưa kịp học, thì từ đằng sau có một bàn tay thò tới đập lên đầu thằng Quân cái bốp.

- Thấy tao mà làm lơ à mày... Chào tao chưa

Thằng Quân đau điếng, vội đưa tay lên xoa xoa đầu của mình rồi nhìn về phía sau, bàn tay lúc nãy đánh nó vừa rồi là của thằng Vinh, nó bây giờ đang ngồi phía sau thằng Quân, gác hai chân lên bàn vẻ mặt hả hê xem thường thằng Quân, còn bên cạnh là có mấy thằng đứng kế bên.

- À... Mình xin lỗi, mình không cố ý

- Bốp

Một âm thanh rất lớn nữa vang lên, thằng Quân chưa trả lời hết câu đã bị thằng Vinh vớ người tới vung tay tát thẳng vào mặt.
 
Học cách báo thù C8.

- A... Đau quá... Bọn mày mau lôi thằng điên này ra, chân tao.m. á.....

Từng hàm răng bấu chặt vào da thịt thằng đầu đinh, thằng Quân cắn chặt không nhả hai mắt nó mang lại sự quyết tâm không bao giờ bỏ cuộc, đây là lần đầu nó thể hiện bản chất kiên định đó. Thằng đầu đinh vẻ mặt biến đổi vặn vẹo nhăn nhúm lại.

- Mau bỏ ra thằng kia, đkm mẹ mày mau bỏ ra.

Bọn nó xúm vào kéo thằng Quân ra, nhưng càng kéo thì thằng Quân càng cắn chặt, đến nỗi nó muốn kéo cả thịt từ ống chân thằng đầu Đinh ra. Nó cắn đến nỗi da thịt từ ống chân của thằng đầu đinh rỉ ra máu tươi len lỏi vào miệng thằng Quân nó bây giờ chẳng khác nào là một kẻ khát máu.

Thằng đầu đinh dù làm cách nào cũng không thể thoát ra được với hàm răng chất như dao của thằng Quân.

Nhìn tình thế bất ổn, một thằng trong đó quay lại nhặt tảng đá nhỏ vừa tay lên.

- Mẹ mày tao đập nát đầu mày.

Tảng đá vụt xuống tốc độ rất nhanh, khi sắp chạm đến đầu thằng Quân thì đột nhiên hắn có cảm giác tay bị vướng vào thứ gì đó không thể cử động, hắn quay đầu lại nhìn thấy cổ tay của mình bị cái cán chuôi hình lưỡi câu của cây dù móc vào cổ tay.

Từ bao giờ nó đã bị móc vào thế, khi hắn còn chưa hiểu vì sao thì một giọng nói lạnh nhạt vang vảng bên tai nó.

- Tao bảo thằng nhóc đó được phép cầm đá đập bọn mày, chứ không bảo bọn mày được phép.....

- Con mẹ mày, ngay từ đầu tao đã đéo ưa mày rồi, mày là thằng lồn nào mà xía vào chuyện tụi tao, đkm mẹ tao đập vỡ mồm mày.

Thằng cầm đá quay lại, nó vung mạnh tay để đập vào người thanh niên lúc trước đã bóp cổ thằng Quân, nhưng khi hắn vung tay lên thì người thanh niên kia nhanh như chớp tung chân đạp vào đầu gối của thằng cầm đá khiến hắn khụy xuống, còn chưa phản ứng kịp đã bị bàn tay của người thanh niên kia vung từ dưới lên đấm mạnh vào cằm nắm đấm lao vun vút bụp một phát, chứa đựng sức mạnh khủng khiếp dính một đòn này cả người tên đó chao đảo ngã xuống bất tỉnh tại chỗ..

Mấy gã còn lại thì ngơ ra, nhưng rất nhanh lại lấy bình tĩnh xông vào đánh hội đồng, nhưng chúng chả khác nào là con thiêu thân chẳng thể động được vào người thanh niên đó, người thanh niên lách người qua nhẹ nhàng tránh được cú đạp. Lại vung nắm đấm lên cao, nắm đấm tạo thành tư thế chiếc búa, vụt xuống đập thẳng vào đầu thằng vung chân đạp, nó cảm giác như đầu mình nổ tung ra. nằm bẹp dí dưới nền đất.

Khi đó một thằng liền tung nắm đấm tới sát mặt người thanh niên, nhưng hắn không ngờ ra còn chạm chưa tới mặt đã bị người thanh niên kia xoay người tung cú đá thẳng vào bụng hắn, cả thân thể bay ra xa giống như con diều bị đứt dây. Cú đá làm cho

Mấy thằng khác rén đến mức không dám tiến lên, người thanh niên mặt lạnh như băng không chút cảm xúc, chỉ đứng im một chỗ tay cầm cây dù bật lên như cũ che đi những giọt mưa phùng dần dần ngớt đi.

Trong khi đó thằng đầu đinh đã đau đến nỗi không thể chịu nổi. Nó la hét.

- A... Bỏ tao ra.. Tao trả ảnh, tao trả ảnh mày bỏ ra đừng cắn tao...a.a.a...

Thằng Quân, nó nghiến răng cắn chặt hai mắt hằng lên tia máu. Nó lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh, phải đến khi thằng đầu Đinh vội vứt tấm ảnh của mẹ nó rơi xuống nền đất trước tầm mắt nó, thằng Quân nhìn thấy mẹ nó bỗng thay đổi nét mặt từ từ nhả cái chân rỉ đầy máu tươi của thằng đầu Đinh ra. Tay nhanh chóng nắm lấy tấm ảnh, nó khóc ôm vào trong lòng.

Thằng đầu đinh sau khi được thằng Quân nhả hàm răng sắt nhọn ra, nhìn xuống cái chân trái máu chảy ra dữ dỗi nó nghiến răng ken két, muốn ăn thua đủ với thằng Quân nhưng chợt sực nhớ đến người thanh niên đứng trước mặt cầm dù, một lúc hạ 2 thằng không tốn chút sức lực nào, theo linh cảm trong lòng người đó chắc chắn không phải bình thường với lại chân nó bây giờ cũng bị thương nặng nề không thể tiếp tục đánh nhau. Nó đành tiên thủ vi cường. Nhìn thằng Quân và người thanh niên nó chửi rủa.

- Địt con mẹ bọn mày, nhớ mặt tao đấy, lần sau bố mày nhất định sẽ trả lại mối thù này.. Bọn mày đi.

Mấy thằng choi choi, vội vã bỏ chạy. Vác theo mấy thằng nằm bất tỉnh dưới đường.

Khi bọn nó rời đi, người thanh niên kia cũng lạnh lùng quay lưng rời đi, vừa bước được hai bước thì sau lưng, thằng Quân đã cất tiếng gọi.

- Anh..... Anh có thể dạy võ cho em được không.

- Thằng điên, tao chả có gì dạy mày cả.

Người thanh niên, mặc không chút đổi sắc, không có quay lưng lại đứng hiên ngang trước mặt thằng Quân, nó quỳ gối. Ngước nhìn người thanh niên trước mắt, nó biết để có thể cứu mẹ, nó cần bắt buộc phải mạnh lên, những kẻ bắt mẹ không phải là những kẻ tầm thường vì thế nó cần phải mạnh lên.

- Lúc nãy em thấy hết rồi... Anh đánh bọn nó.....

- Thì sao... Mày là là ai mà tao phải dạy mày....

- Em xin anh, giúp em... Em cần phải cứu mẹ... Mẹ em bị bọn người xấu bắt đi.

Thằng Quân khóc lóc, dưới cơn mưa phùng nước mắt nó hòa lẫn vào mưa nhưng không thể che dấu đi sự thống khổ của cuộc đời nó. Thằng Quân ngước nhìn người thanh niên đó, nó chỉ cầu mong một chút ân huệ nhỏ nhoi.

Nhưng thanh niên đấy chẳng màng tới lại bước chân tiến về phía trước. Thằng Quân sụp đổ nó gục đầu xuống nước mắt lại càng tuôn trào ra không ngừng, nhưng khi nó cảm thấy lạc lối nhất thì bên tai nó vang vảng một giọng nói trầm trầm.

- Mày muốn học võ từ tao. Sao còn quỳ ở đó.

Nó nghe giọng nói, như không tin đó là sự thật, vẻ mặt ngạc nhiên ngước lên nó muốn xác nhận lại lần nữa.

- Anh... Anh dạy võ cho em sao.

- Đứng lên đi thằng ngu, tao không có nói lại lần nữa đâu.

Thằng Quân vui mừng, nó đứng bật dậy còn chưa vui mừng được lâu, nó loảng choảng ngã xuống. Mắt dần dần khép lại chìm sâu vào trong bóng tối.
 
Sửa lần cuối:
Học cách báo thù C9.

Thằng Quân nhìn thấy mẹ nó trước mắt, bị một kẻ dùng dao kề vào cổ, cứa một đường cái rẹt vào tươi từ từ phun ra, nó muốn cứu mẹ nhưng lại không thể cử động thân thể nhìn mẹ từ từ gục ngã trước mặt mình, nước mắt của mẹ chảy ra, nhìn về phía nó. Nó gào thét thất thanh.

- Không... Không... Mẹ... Mẹ...... A......

Thằng Quân vùng mạnh cơ thể. Tim đập thình thịch, nhìn khung cảnh xung quanh là một nơi rất xa lạ là trong một căn phòng nhỏ, thằng quân mới bình tĩnh lại " Hóa ra chỉ là mơ ". Nó thở dốc ra. Phát hiện bên cạnh mình là người thanh niên kia. Đang ngồi trước bàn, mái tóc undercud nhuộm vàng. Thản nhiên gắp thức ăn trong nồi lẩu bỏ vào miệng.

Thằng Quân lắp bắp lên tiếng

- Anh... Anh... sao em lại ở đây, đây là đâu.

- Nhà tao... Mày ngất đi nên tao đưa mày về đây.

- Em cảm ơn...

Thằng Quân cảm động. Đúng lúc bụng nó kêu lên cồn cào, đã hơn 1 ngày chưa ăn gì nó thấy đói vô cùng, nó nhìn vào nổi lẩu thèm nhỏ dãi nhưng không dám ăn chỉ ngước nhìn người thanh niên kia. Người thanh niên đưa chiếc đũa gắp thức ăn lên nhàn nhạt nói.

- Mày đợi tao mời mới ăn à..

- Dạ...... Anh cho em ăn á.

Người thanh niên không trả lời tức là ngầm đồng ý, nó nhanh chóng hiểu ra cầm đôi đũa trên tay gắp đầy thức ăn bỏ vào chén, ăn ngấu nghiến đã lắp đầy cái bụng cồn cào của mình sau khi ăn xong. Nó thở hắt ra sung sướng. Nhìn người thanh niên trước mắt tuy có hơi lạnh lùng nhưng sau những việc làm với nó, thằng Quân hiểu rằng người thanh niên kia đích thị là một người tốt chả qua anh ta không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Nhớ đến lần đầu gặp tự nhiên anh ta bóp cổ mình, bây giờ nó cũng hiểu lý do là vì khu đó có mấy thằng nghiện ngập hút chích chuyên đi cướp của giết người. Người thanh niên lúc đó làm vậy là muốn đuổi nó đi khỏi sự nguy hiểm.

Sau khi ăn xong, nó cũng lăng tăng hỏi về một vài điều với người thanh niên đó, biết được người thanh niên tên Trần Thiên. Còn về thân thế thì anh ta không có trả lời. Khi nhắc đến vì sao lại giúp nó, Trần Thiên chỉ có một câu trả lời ngắn là.

- Tại vì nhìn mày giống quá khứ của tao năm xưa...

" Một câu trả khiến nó ngơ ngác, quá khứ của anh ta giống như mình sao, chả lẽ mẹ anh ấy cũng bị bắt cóc " Thằng Quân thầm nghĩ trong lòng, đến câu hỏi cuối cùng về Hắc Long Hội, thì Trần Thiên không có trả lời.

Thằng Quân nghĩ chắc có lẽ anh ta không biết gì vêg những người kia. Đêm tối nó không ngủ được mãi suy nghĩ miên man, đến tận gần sáng mới chợp mắt được tí. Vừa tỉnh dậy nó ăn 2 gói mì xong hướng mắt về Trần Thiên nói.

- Anh.....

- Đi theo tao...

Trần Thiên hiểu ý nó muốn gì chỉ nhàn nhạt đáp lại

Thằng Quân lẻo đẻo theo sau Trần Thiên ra khỏi nhà, căn nhà này có 2 tầng, một tầng trệt và tầng lầu nhưng để đi lên được phía tầng lầu cần phải đi ra ngoài men theo sát tường lên cái cầu thang, cầu thang nằm bên ngoài chứ không nằm trong nhà. Ngoài ra căn nhà này nằm ở một nơi khá vắng vẻ.

Vừa bước lên tầng 2 là một không gian rộng rãi thoáng mát, được xây theo kiểu không có mái che. Bên trên toàn bộ là trống rộng giống như chỉ là nơi để ngắm cảnh.

Thằng Quân đứng trước Trần Thiên, Trần Thiên mặc một bộ quần áo ngắn tay và quần sọc đùi, đứng trước thằng Quân, phía sau là lan can hướng ra ngoài. Trần Thiên nhìn thằng Quân rồi nói.

- Mày muốn học võ từ tao, vậy thì đánh thắng tao đi... Hoặc tệ nhất chạm được vào mặt của tao, tao sẽ dạy cho mày.

Thằng Quân ngớ ra, nó nhìn Trần Thiên nghĩ về đêm hôm qua, một mình anh ta đánh bại tận mấy người mà không tốn chút sức lực nào thì làm sao mình đánh thắng anh ta, còn tưởng anh ta thật tâm dạy võ cho mình nhưng nào ngờ muốn mình đánh bại anh ta thì làm sao có thể. Nó lắp bắp nói

- Nhưng.... Nhưng... Làm sao em đánh thắng được anh....

- Thằng ngu, đến việc mày đối đầu với tao đã sợ như vậy, thì mày còn nghĩ đến việc cứu mẹ mày à.....Chưa ra trận đã sợ thì mày nên cút về cái chốn xó xỉn của mày đi thằng hèn.....

Từng nói lời như đánh thẳng vào tâm trí của thằng Quân. Nó lúc này trong lòng có sự tức tối bởi vì Trần Thiên nhục mạ nó, nó nghiến răng nghĩ trong lòng cùng lắm đánh không lại thì mình sẽ cắn anh ta, cho dù anh ta có giỏi đến đâu cũng không thể không có điểm yếu, nghĩ vậy thằng Quân hét lớn, nó xông lên vung tay thẳng vào mặt của Trần Thiên nhưng Trần Thiên không hề né tránh, một tay nắm lấy nắm đấm của thằng Quân.

Nắm đấm bị nắm chặt trong lòng tay thằng Quân cố vùng vằng thoát ra nhưng không được.

- Mày là đàn bà à, một khi vung nắm đấm ra thì phải có lực, yếu như mày thì làm sao mà đòi cứu mẹ mày...

Thằng Quân, bị nhục mạ chạm đến lòng tự ái nó vung chân lên quét ngang hướng vào phần thân dưới của Trần Thiên, đòn này gọi là calf kich là cú đá tầm thấp, nhưng Trần Thiên chỉ nhoẻng miệng cười vung một chân lên đạp thẳng vào bụng của Thằng Quân, đòn calf kich còn chưa chạm được đến phần chân của Trần Thiên đã bị Trần Thiên đạp bay ra xa, nó nằm bẹp xuống đất.

Thằng Quân đau điếng, nó xoa cái bụng nghĩ trong lòng đây là lần đầu của mình không thể để Trần Thiên thất vọng được để cứu mẹ thì chịu chút đau đớn này có là gì.

Gắng gượng vùng lên, xông tới tay múa loạn xạ vung tứ tung như võ mèo cào, từng cú đấm của nó vung tới đều bị Trần Thiên dễ dàng tránh né. Trần Thiên chỉ đáp trả lại nó bằng cú Uppercut là cú đấm móc từ dưới lên thẳng vào hàm Thằng Quân.

Đây chỉ là 1/10 sức mạnh của Trần Thiên tung ra, nhưng chừng đó cũng để đánh cho thằng Quân tâm trí điên đảo, nó cứ thế hết lần này đến lần khác lại lao vào dù đã cố tiếp cận đủ cách nhưng chẳng thể chạm vào mặt anh ta, thậm chí còn bay cả nguời đến dùng tư thế hai tay ôm chặt chân như đêm qua cắn chân thằng đầu Đinh, nhưng khi nó gần chạm được thì lại đột nhiên nhận một cú lên đầu gối thúc thẳng vào mặt nó khiến hai mắt nó tối sầm mặt mày lại, ngả xuống nằm bất động một chỗ.

Toàn thân là vết bầm tím, tuy nó bây giờ đánh với Trần Thiên chả khác nào như con thiêu thân, nhưng ít ra cũng đủ để cho Trần Thiên thấy được thằng Quân là một đứa có quyết tâm lớn, cứ như thế sau trận hôm đó thằng Quân nghĩ dưỡng thương vài ngày nó toàn ở nhà lăn trứng gà với tự xoa dầu cho mình.

Qua 4 ngày sau, Thằng Quân chủ động thách đấu Trần Thiên, Lần này nó vẫn lao vào nhưng cũng bị Trần Thiên đánh bầm dập, Thằng Quân không hề nao núng, nó lại lao vào, Trần Thiên tung cước đá thẳng mặt thằng Quân khiến nó bật ngửa ra sau.

Thằng Quân lại một lần nữa thất bại, nhưng nó không hề bỏ cuộc. Trần Thiên cũng nới lỏng cho nó bắt đầu chỉ cho nó cách nâng cao thể lực, mỗi ngày đều hít đất 100 cái, ban đầu thằng Quân rất kém nó hít chưa được 10 cái đã nằm bẹp dưới đất thở lè lưỡi, nhưng qua sự thúc dục của Trần Thiên nó càng phải kiên cường hơn, dần dần tăng lên 20 cái, 30 cái, 40 cái rồi 100 cái. Ngoài ra mỗi ngày nó phải trải qua huấn luyện chạy hơn 10km.

Chỉ 3 tháng trôi qua cơ thể thằng Quân rắn chắc hơn nhiều, tăng thêm khả năng chịu đựng, lúc trước nó chỉ bị Trần Thiên đấm vài cú là ngả bây giờ thằng Quân có thể chịu đựng nhiều hơn thế.

Khi nó tung cú đấm thẳng ra, Trần Quân lách qua một bên, dùng thế đòn rờ ve xoay người tung trỏ vào đầu thằng Quân, nó loảng choảng nghiên qua bên nhưng rất nhanh đã lấy lại tư thế, xông lên tiếp tục tung cú đấm về Trần Thiên, Trần Thiên không hiểu sao thằng này cứ tung hoài một chiêu như thế, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của nó, tính tung chân sút vào bụng thằng Quân, nhưng bất ngờ thằng Quân xoay người lại hết cỡ nó tung ra cú trỏ rờ ve đáp thẳng vào mặt Trần Thiên.

Trần Thiên hai mắt xòe tròn ngạc nhiên, xoay đầu nhìn, mặc dù đòn này đúng là đã chạm vào mặt Trần Thiên nhưng nó chẳng hề làm tổn thương một chút nào đối với Trần Thiên, điều Trần Thiên ngạc nhiên với thằng này là khả năng thích ứng của nó và học hỏi chiêu thức. Trần Thiên nhoẻng miệng cười.

- Mày copy tao à.....

- Dạ... Em nghĩ trước đó dùng đủ mọi cách không đánh thắng được anh, nên sau nhiều lần em rút kinh nghiệm chỉ tập chung vào việc đánh một chiêu, rồi dụ anh lơ là cảnh giác sau đó em sẽ dùng lại chiêu thức của anh để đánh anh.

- Hừ..... Mày giỏi đấy.

- Em chạm được vào mặt anh rồi, vậy bây giờ anh có thể dạy võ cho em như lúc trước đã hứa được không..

Thằng Quân háo hức chờ, nhưng Trần Thiên chỉ xoay người lại tay nắm lan can, một tay cầm điếu thuốc rít vài hơi nhàn nhạt nói

- Tao không có gì để dạy mày nữa.

- Ơ sao lại như vậy, chả phải anh hứa là dạy võ cho em khi em chạm được vào mặt anh sao.
 
Sửa lần cuối:
Bắt đầu từ mai mỗi ngày 3 chap nhé mấy ní, à mà mấy ní thông cảm vì viết nhanh quá để kịp đăng lên cho mấy ní đọc, nên truyện có hơi lỗi chính tả và nhiều đoạn ko được hay
 
Học cách chiến đấu C10.

Thằng Quân ngạc nhiên, khi Trần Thiên từ chối dạy võ cho nó. Trần Thiên nhìn xa xăm về phía chân trời sau đó quay lại đối mặt thằng Quân

- Những gì tao dạy cho mày thì đã dạy hết rồi.... Từ ngày đầu mày còn chưa chạm được vào người tao, nhưng bây mày học được cách thích nghi trận đấu, học được cách copy chiêu thức từ người khác... Học được cách chịu đòn tốt hơn. Những thứ đó chưa đủ làm cho mày hài lòng à..

Thằng Quân ngộ ra, đúng là nó bây giờ đã đã khác như lúc ban đầu, lúc đầu còn chưa thể chạm được vào anh ta, nhưng bây giờ đã có thể, bản thân cũng đã không còn yếu đuối như lúc trước. Nó đưa nắm đấm lên nhìn thẳng vào nắm đấm mình, một sự tự tin nhất định trôi chảy trong cơ thể nó, nó hiểu ra hơn 3 tháng nay anh Thiên muốn mình đánh với anh ấy là anh ấy đang huấn luyện cho mình. Thằng Quân mỉm cười nhìn Trần Thiên nói.

- Như vậy là em đã mạnh lên, đủ khả năng đánh với những kẻ bắt cóc mẹ em rồi phải không anh.

Trần Thiên chỉ nhoẻng miệng cười, rồi lắc đầu, làm thằng Quân khó hiểu sau đó Trần Thiên chậm rãi nói.

- Mày bây giờ chỉ mạnh hơn bản thân khi trước của mày chút thôi, nhưng để có thể đánh bại hết kẻ thù thì mày chưa xứng đáng..... Bởi vì mày còn đáng thiếu một thứ...

- Một thứ ???.... Là gì vậy anh.

Thằng Quân khó hiểu hỏi, Trần Thiên rít lấy điếu thuốc rồi đưa đầu thuốc đến trước mắt thằng Quân. Tàn thuốc nóng rực, tỏa ra khói trắng.

- Cái mày đang thiếu là trong một trận chiến sống còn.... Mày hiện tại đánh với tao, là tao đang nhường mày, nhưng khi bước ra ngoài kia gặp kẻ thù, thì không có chuyện bọn nó chỉ đánh gục mày là thôi đâu, một khi mày ngã xuống thì mày phải hiểu rằng mạng sống của mày đang một chân bước vào cửa tử... Cho nên nếu mày muốn mạnh hơn thì mày phải chiến đấu nhiều hơn, bước qua từng trận đấu mày sẽ học được cái gọi là sức mạnh tuyệt đối....Nhưng với đẳng cấp của mày hiện tại phải biết lượng sức mà chọn đối thủ.

- Vậy giờ.. Em phải làm sao hả anh

Thằng Quân xoe tròn mắt hỏi. Trần Thiên rút về điếu thuốc vứt xuống nền đất. Làm thằng Quân nhìn theo. Mới bắt đầu nói tiếp.

- Mày đi tìm mấy thằng choi choi lần trước lấy ảnh của mày đập nhau với bọn nó đi... Càn quét hết đám choi choi gần khu vực này.

Thằng Quân bây giờ nó mới ngộ ra hàm ý của Trần Thiên, tối hôm đó nó xuất phát ra ngoài, mặc cái quần jean đen dài, chân đi giày thể thao trắng, bên trong mặc cái áo phông, còn khoát lên cái áo khoác đen trùm mũ bên ngoài, đây là đồ Trần Thiên mua tặng nó vì thằng Quân chỉ có một bộ đồ duy nhất để mặc sau khi bị luộc mất cái balo, Trần Thiên là người thích sạch sẽ, nhìn nó cả mấy tháng chỉ mặc một bộ quần áo nên Trần Thiên ra ngoài sẵn tiện mua một vài bộ cho nó

Nó theo lời Trần Thiên tìm mấy thằng choi choi hôm trước, nó đi qua cái khu hẻm lần trước nó đi qua, đúng lúc bước đến nó thấy 4,5 thằng đang tụ tập ngồi một chỗ là mấy thằng lần trước nó nhớ mặt cả, bọn nó trên tay đang cầm điện thoại giải trí, với thuốc lá hút. Nó hiên ngang bước vào gào giọng.

- Ê....

Giọng thét rất to vang vào tai mấy thằng choi choi, trong đó có cả thằng đầu đinh ngồi ở giữa cũng nghe thấy cả đám xoay đầu lại nhìn thấy có một thằng dáng người nhỏ đứng ngay đầu hẻm. Nhìn mặt trong rất quen, đột nhiên có thằng sực nhớ ra quay đầu nhìn thằng đầu đinh thốt lên.

- Đại ca em nhớ ra rồi, là thằng chó 3 tháng trước cắn chân của đại ca.

Nghe đàn em nói, Thằng đầu đinh vội bật dậy nó nghiến răng ken két.

- Địt mẹ mày, thằng chó lần trước bố mày vụt mấy mày, hôm nay mày tự dẫn xác đến à.... Bố đập chết con mẹ mày.... Bọn mày... Đập thằng chó đó cho tao....

- Dạ anh... Thằng này thì để một mình em cũng đủ hạ nó rồi, mấy anh em cứ đứng nhìn là được.

Thằng ra vẻ, chính là thằng cầm đá hôm trước bị Trần Thiên đánh, lần trước bị Trần Thiên một đấm hạ gục, nên hân nhục lắm, muốn lần này thể hiện cho anh em thấy tài cán của mình, hắn bước tới chỗ thằng Quân,

Thằng Quân chỉ đứng im một chỗ. Càng khiến thằng cầm đá tỏ vẻ mặt hốc hách nghĩ thằng Quân đang sợ, tay chống nạnh cúi mặt xuống nhìn thằng Quân, mỉa mai nói.

- Mày biết sợ rồi à thằng chó.... Dám vác xác đến đây một mình cơ à.....

" Ầm "..... Thằng cầm đá còn chưa nói hết câu. Khuôn mặt đã bị biến dạng, cả thân thể thằng cầm đá như tờ giấy mỏng manh, va đập mạnh xuống nền đất, máu từ trong miệng hộc ra, hai mắt hắn trắng dã đã nằm bất động từ lúc nào không hay sau cú đấm gõ xuống như chiếc búa của thằng Quân.

Khiến cả đám choi choi nhìn ngơ ngác mang vẻ mặt khiếp sợ, có một thằng trong đó lắp bắp " Cái mẹ gì vậy, nó hạ gục thằng Long chỉ bằng một đấm ! ".

- Chả phải lần trước nó chỉ là một thằng nhát chết, chỉ biết quỳ xuống xin tụi mình trả ảnh hay sao ??.

Thêm một thằng nói nữa, cả đám lâm vào trạng thái bất động, thằng đầu đinh đứng bên cạnh thì nghiến răng ken két, nó nhìn xuống chân mình mặc dù phía ngoài da đã lành hẳng nhưng bác sĩ nói sẽ để lại di chứng cực lớn nghĩ đến là nó đã sôi máu. Nó điên tiết hét lên.

- Tụi mày đông người mà sợ à, xông lên đập hội đồng nó...

- Dạ.... Đại ca...

Cả đám xông lên, thằng Quân chỉ đứng im một chỗ, thằng chạy đến trước vung tay đấm thẳng vào mặt thằng Quân, cú đấm rất mạnh mẽ, thằng tung nắm đấm rất đắc ý nó còn nghĩ là Thằng Quân dính đòn này thì cũng nằm bẹp dưới nền đất thôi nhưng khi ngước nhìn thằng Quân, thì thằng Quân chỉ đứng im khuôn mặt nghiên qua một bên, hai mắt nhìn trừng trừng thằng đấm mình, thằng tung đấm mồ hôi rơi lả tả, ướt đấm cả lưng, nó nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ ngay lập sau đó, là một cú đấm đáp trả từ thằng Quân, tung thẳng vào bụng, nước bọt văng ra tung tóe, nó trố mắt ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thêm một cú tung móc vung thẳng vào cằm, khiến nó bay ra xa vài mét rơi thẳng tự do xuống đất. Mấy thằng còn lại xông lên sau, tung cước về thằng Quân, nó nghiên người lách qua một bên.

Lại một thằng Tung nắm đấm cùng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thằng Quân không hề nao núng, nó nhớ đến lúc trước với anh Thiên. Lúc đó nó nằm thở phì phò trên nền, nhìn Trần Thiên nói.

- Anh, lần này anh bắt em đánh bọn choi choi đông hơn thì làm sao em có thể thắng được....Nghĩ đến lúc các đòn cứ rơi loạn xạ vào người, em không biết phải tránh né làm sao.

- Thằng đầu đất....

Trần Thiên sút thẳng vào chân thằng Quân làm thằng Quân giật bắn lên nhìn Trần Thiên, Trần Thiên cầm lấy cổ áo của nó nói.

- Mày đã học cách chiến đấu từ tao, thì dù mày có muốn thua mấy thằng đần đó cũng không thể thua được.

Bidv : 8871296366 ( N.T. Dức )

Anh em nào hảo tâm donate cho tác lấy động lực viết tiếp thì tác xin cảm ơn.
 
Học cách chiến đấu C11.

Lúc này thằng Quân ngả thẳng người về sau, một tay chống xuống nền đất nó làm điểm tựa bật lên hết cỡ, chân nó vút lên sút thẳng vào mặt thằng tung ra nắm đấm khiến nó bật ngửa về sau.

Sau đó lại trở về từ thế cũ, lại vung ngang mép bàn tay đập thẳng vào mặt thằng tung ra cú sút, mặt nó thụt cả vào hai chiếc răng cửa văng ra rơi tứ tung, nó còn nhận thêm một cú bồi tay trái thẳng vào mặt lần nữa, hai mắt trắng dã lăn lóc bay ầm xuống nền đất, một thằng khác xông lên cả người vồ tới tính túm eo thằng Quân vật xuống, thằng Quân chủ động chạy tới một chân co lại, một gối thúc lên cắm thẳng vào hàm thằng đấy.

Nó bị đầu gối thằng Quân thúc mạnh vào số phận chẳng khác gì mấy thằng kia. Đây là chiêu thức mà thằng Quân học được từ Trần Thiên. Nhớ đến ngay lần đầu mình có ý định chạy tới ôm lấy anh ấy thì cũng bị một cú thúc đầu gối như này vào hàm làm mình bất tỉnh tại chỗ.

Đám lâu la đàn em đều nằm gục xuống, chỉ còn lại một mình thằng đầu đinh, nó thấy thằng Quân đi đến. Liền run rẩy càng lùi về sau miệng lắp bắp nói.

- Mày... Mày đừng qua đây.....

Lần này nhìn khí thế của thằng Quân khác với lúc trước, chỉ sau 3 tháng nó làm sao để mạnh như vậy, thằng này không phải là con người nữa, nó càng lui thì thằng Quân càng tiếng tới vì cái chân để lại di chứng thằng đầu đinh không thể vận động mạnh để chạy được, chẳng mấy chốc bị thằng Quân túm lấy cổ áo, tung liên hoàn đấm vào mặt. Đến nỗi máu miệng hộc ra tung tóe bắn lên cả mặt nhưng ánh mắt thằng Quân chẳng hề nao núng, chứa đầy nỗi uất hận.

Chỉ trong giây phút ngắn ngửi thằng đầu đinh hai mắt gần như trắng dã đi, miệng lẩm bẩm.

- Tha cho tao... Tao không dám nữa... Tao... Tha.....

- Đừng có bao giờ đem mẹ tao ra chửi rủa hiểu chưa thằng chó....

Thằng Quân nghiến răng, vung một đấm cuối cùng hết sức thẳng vào mặt thằng đầu đinh, cú đấm giáng xuống, cả khuôn mặt thằng đầu đinh biến dạng, răng bay tứ tung. Thằng Quân thả cổ áo thằng đầu đinh ra, nó liền ngả thẳng xuống nằm bất động.

Từ ngày hôm đó, thằng Quân nó đi đến từng nơi. Tìm kiếm bọn đầu gấu choi choi. Đi đến trước một công viên bỏ hoang có một đám đầu gấu tuổi vị thanh niên đang ngồi, bên cạnh còn có mấy đứa con gái. Nó đứng trước mặt bọn đầu gấu đó. Mấy thằng đầu gấu khi thấy thằng Quân là một kẻ xa lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình liền liếc mắt nhếch môi nói.

- Mày là thằng chó nào, muốn ăn đập à...

Thằng Quân không nói, nó tiến thẳng vào
khi bóng lưng thằng Quân quay lại là chỉ thấy một đám nằm dưới vũng máu lăn lóc trên mặt đất, mấy đứa con gái thì sợ đến nỗi ngồi bên co ro một bên hét lớn. Nhưng thằng Quân chỉ bỏ đi không màn đến.

Nó đi hết chỗ này, đến chỗ khác tất cả các băng đảng choi choi tuổi tầm vị thành niên đều bị nắm đấm của thằng Quân chinh phục. Chỉ trong vòng 1 tháng danh tiếng nó vang khắp quận 4, thậm chí là các vùng lân cận chỉ cần nghe thấy miêu tả về nó, là một thằng lạnh lùng ít nói, không có tên, thường mặc cái áo khoác đen, chân đi giày thể thao trắng đi đến đâu là vung nắm đấm đến đó là đám thanh niên bỏ nhà đi, đám choi choi lập băng đảng đều run như cầy sấy không dám thở mạnh.

Dần dần, thằng Quân trở thành nỗi khiếp sợ của bọn thanh niên choi choi. Thằng Quân lúc này đứng trên lan can thở dài ra, mấy tháng nay nó cũng lục tung khắp nơi để tìm mẹ nhưng hầu như không có tung tích gì ánh mắt nó nhìn về phía xa xăm thở dài.

- Mẹ... Con nhớ mẹ....

- Nhớ mẹ, à nhóc.

Bất giác, nó nghe âm thanh từ dưới cầu thang, xoay đầu nhìn ra thấy Trần Thiên bước lên, ngậm điếu thuốc trên miệng, Trần Thiên lúc này mặc một bộ vest màu trắng như lần đầu gặp nó, chân đi giày lười. Thằng Quân hiếu kỳ hỏi.

- Giờ này anh còn đi đâu à, sao ăn mặc đẹp thế.

Trần Thiên bước tới đứng cạnh nó, một tay đưa vào túi cầm lấy tấm thiếp đưa qua cho thằng Quân, thằng Quân khó hiểu cầm lấy nhìn lên tấm thiếp rồi nhìn qua Trần Thiên.

- Tao có việc, sắp rời khỏi nơi này một thời gian dài.

- Anh đi đâu, việc quan trọng lắm sao mà anh đi một thời gian dài.

Trần Thiên không có trả lời, chỉ rít lấy một điếu thuốc thở khói trắng ra, rồi xoay người lại bước đến gần chỗ cái cầu thang. Trần Thiên đột ngột dừng lại.

- Tao đi rồi, mày trông coi cái nhà này đấy nó là kỷ niệm của tao.... Với lại tấm thiếp trên tay, mày tìm theo địa chỉ trên đó, đến xin việc đi, cứ nói tên tao ra họ sẽ nhận mày.

- Anh..

Trần Thiên bước xuống cầu thang. Thằng Quân gọi tên. Nhưng Trần Thiên không hề quay lại. Bất giác thằng Quân thấy trống rộng vô cùng. Mấy tháng ở chung với Trần Thiên mặc dù anh ấy là người lạnh lùng khó tiếp xúc nhưng lại mang đến cho nó một cảm giác như là người anh trai đích thực của mình, bề ngoài thì không quan tâm nhưng sâu bên trong lại ân cần chỉ bảo.

Thằng Quân rất biết ơn Trần Thiên, nó nhìn Trần Thiên rời đi xa tầm mắt, chỉ biết thở dài nhìn vào tấm thiếp, là một nhà hàng. Có tên New Aspo, giám đốc Nguyễn Thúy Vân. Bất chợt lẩm nhẩm.

- Anh ấy muốn mình đến đây xin việc làm ư.
 
Sửa lần cuối:
anime sex
cliphot
Back
Top