Học cách báo thù

Thằng Quân nằm trên giừơng hai mắt trố ra nhìn lên mái tôn cũ kĩ, có một vài chỗ đã bị thủng lỗ và rỉ sét đi nhiều, mà ngoài trời thì đang mưa lớn cho nên lúc này thằng Quân nghe rõ từng âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt tôn tạo lên những tiếng lộp bộp, lột bộp rồi xuyên thấu qua các lỗ thủng trước sự chứng kiến của đôi mắt hắn. Nhanh chóng rơi xuống chỗ mấy cái thau nhựa và chậu hứng nước trong nhà sau đó lại là những tiếng tí tách kêu lên.

Tất cả những âm thanh này như hòa quyện vào nhau, tạo ra một bản giao hưởng sống động giữa trời đêm đông giá buốt dễ dàng đưa mọi người vào một giấc ngủ êm ái.

Vậy mà thằng Quân lại không ngủ được chỉ vì hiện tại hắn đang rất lạnh, toàn thân chỉ mặc một cái áo bông cũ đã bị ố vàng nhìn không ra hình dạng ban đầu, bên cạnh hắn còn có một đứa bé gái nhỏ hai mắt chặt lại đang say giấc trong vòng tay của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ là mẹ của hắn tên Võ Hà Hương năm nay 35 tuổi còn đứa bé kia là em gái của hắn Trần Hà My được 4 tuổi rưỡi, cả hai đang nằm trong một chiếc chăn nhỏ đắp phủ lên thân để có thể che đi cái lạnh tản mát ra từ không trung, còn thằng Quân thì không được may mắn như thế bởi vì chiếc chăn rất nhỏ chỉ đủ để cho hai người đắp nên hắn đành nhường lại cho mẹ và em gái.

Thằng Quân tên thật là Trần Đình Quân năm nay 16 tuổi là học sinh lớp 10, lúc nhỏ khi vừa mới được sinh ra. Thì hắn đã bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó trong một lần đi gặt lúa thuê cho người khác, thì Hương bất ngờ phát hiện ra thằng Quân bị bỏ trong bụi cỏ trên người còn mặc một cái tả, nằm trong nôi, hai mắt xoe tròn khóc oe oe.

Hương thấy tội nghiệp nên đành đem hắn về nuôi nấng, khi chồng của nàng nghe qua tin cũng không có ngăn cản, cả hai hết lòng yêu thương thằng Quân, xem thằng Quân như con ruột của mình đến năm thằng Quân được 12 tuổi thì ba nuôi hắn bất cẩn bị tai nạn trong lúc lao động bỏ mạng tại công trường.

Để lại vợ, con bơ vơ giữa cuộc đời, bởi vì hoàn cảnh rất nghèo không có nổi tiền lo ma chay nên Hương phải đi vay khắp nơi thậm chí là đi vay nặng lãi của bọn giang hồ để có tiền lo cho chồng một cái đám tang ổn định.

Rồi cứ thế suốt 4 năm qua kể từ ngày ba nuôi thằng Quân mất đi, nhà hắn dần dần không còn là những tiếng cười đùa như lúc trước. Trên đôi mắt của mẹ xuất hiện thấp thoáng qua, đâu đó là sự gánh nặng của đồng tiền lo cho gia đình, lo cho cuộc sống con cái rồi là những thứ lãi suất cắt cổ mà bọn giang hồ quy định ra.

Khiến mẹ hắn trầm mặc đi nhiều. Thằng Quân vì thế cũng không được vui hắn hiểu được cảm giác mà mẹ phải chịu đựng, nên thương mẹ lắm nhưng lại không thể làm gì khác chỉ biết an ủi nàng.

Rồi hằng ngày sau giờ học, thời gian rảnh rỗi là thằng Quân đi xin vào mấy chỗ bán hủ tiếu hay quán nhậu ven đường để làm thêm kiếm một chút thu nhập góp vào chi tiêu hằng ngày mà mẹ hắn phải còng lưng gánh vác.

Thằng Quân rất hiểu chuyện mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong tâm tư đã xem mình như là chỗ chia sẽ trách nhiệm với mẹ. Còn ở trong xóm thì hắn cũng được lòng nhiều cô chú, anh chị bởi cái tính hiền lành biết trên, biết dưới lễ phép.

Thằng Quân lúc này thở hắt ra, hai mắt nhắm chặt lại đang mơ mơ màng màng tuy ngủ nhưng mà chưa ngủ, trong đầu là những hình ảnh đẹp về gia đình nhỏ bé của hắn, hắn ước mình sau này sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt rồi sau đó là sẽ đem đến một cuộc sống ấm no hạnh phúc cho gia đình, không còn phải lo đến cái ăn bữa đực, bữa cái như bây giờ. Rồi từ từ trong cái lạnh của màn đêm buốt giá thằng Quân chìm dần vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao không còn là những hạt mưa phùn mang đến sự lạnh lẽo thẩm thấu của mùa đông Thằng Quân chớp chớp hai mắt hắn thức dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ đâu có lẽ là mẹ đi lấy hàng từ sáng sớm về may đồ.

Mẹ hắn làm đủ mọi việc, nhưng công việc chính may vá tư nhân tại nhà chuyên nhận những đơn hàng nhỏ lẽ từ các cô chú hàng xóm để kiếm thu nhập

Còn đứa em của hắn có lẽ giờ này đã qua nhà ngoại, nhà ngoại của hắn thì cũng không có mấy khá giả chỉ đủ để sống tạm qua ngày như bao gia đình khác nên cũng khó giúp được gì nhiều cho nhà thằng Quân, ngoài việc là chăm trẻ cho thằng Quân đi học, mẹ thì đi làm

Thằng Quân đứng dậy, hắn đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi đi đái các kiểu, sau khi xong xuôi là đi ra ngoài nhìn thấy trên bàn nhựa có đồ ăn sáng mẹ dọn sẵn ra cơm nguội, rau, trứng.

Hắn nhanh chóng ngồi vào ăn ngấu nghiến, mặc dù sức ăn rất mạnh nhưng vẫn không thể cải thiện được cái cơ thể thấp bé nhỏ thó của hắn, có lẽ là do cơ địa đã định sẵn như vậy.

Thằng Quân ăn xong thì hắn thay quần áo, sắp xếp lại sách vở bỏ vào một cái cặp xách cũ rồi đeo lên vai, hai chân bước nhanh ra khỏi nhà, vẻ mặt trầm lặng cuốc bộ đến trường trên hành trình khá là xa nhưng hắn không hề than phiền gì về điều đó, xem như là một thử thách trên con đường bước đến thành công của chính mình.

Thằng Quân sau những chặn đường dài cuối cùng cũng đến trường học, trường học của hắn tên Lưu Thị Nhậm, nằm ở trên một con đường lớn là một trường cũng khá là nổi tiếng ở tỉnh bến Tre

Thường thì những học sinh giỏi hoặc nhà có điều kiện mới vào đây, nhưng thằng Quân lại không có hai yếu tố đó nhà hắn nghèo lại học ngu nhưng được cái khi còn sống ba hắn là bạn học cũ khá là thân thích với phó hiệu trưởng của trường, nên khi ba hắn mất, chính phó hiệu trưởng đã bảo lãnh hắn vào đây học

Coi như là báo đáp ân tình khi xưa ba thằng Quân luôn giúp đỡ mình thời còn cơ hàn trên ghế nhà trường. Tuy nói là được bảo lãnh nhưng thằng Quân cũng không được hưởng đặc quyền như những đứa con ông cháu cha khác, hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn bị khinh bỉ ở ngôi trường này.

Các bạn bè thì xa lánh, thầy cô thì coi như cái gai trong mắt nhưng vì là con bạn của thầy phó hiệu trưởng nên cũng đành chấp nhận không đả động đến quá mức nhưng đôi lúc cũng sẽ có những thành phần bất hảo đến gây sự.

Đặc biệt là thằng Vinh, là con của thầy phó hiệu trưởng. Thằng này sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất hống hách không xem ai ra gì, nó rất ghét bọn nghèo nàn và hôi hám thường xuyên là cầm đầu nhóm du côn của trường bắt nạt những học sinh yếu đuối.

Trong đó có thằng Quân, thằng Quân không thể nào tránh khỏi những lần bị bọn nó đánh đập hội đồng, rồi lôi ra làm trò tiêu khiển trước mặt cả lớp những lúc như vậy thằng Quân chỉ biết im lặng chịu đựng không dám nói với ai, rồi khi về đến nhà mẹ hắn thấy những vết bầm tím ấy thì có thắc mắc hỏi, thằng Quân lại nói dối đó là vì không cẩn thận nên té.

Chỉ sợ là mẹ mình lo lắng, với lại nhà hắn nghèo thì làm sao đấu nổi lại với những kẻ nhà giàu kia, nếu như không muốn nói đến là lấy trứng chọi đá bởi vậy cuộc sống thằng Quân cứ như vậy trải qua hằng ngày, chấp nhận sự thật thành thoái quen.

Trở nên yếu đuối vô cùng, nhưng đâu đó trong trường cũng sẽ có những người bạn tốt của hắn, đó là Võ Hạ Vy nàng là bạn học cạnh bàn với thằng Quân, là con của một chủ tịch tập đoàn bất động sản có tiếng tại tỉnh, sinh ra là tiểu thư cành ngọc lá vàng, được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất đến với nàng, từ nhan sắc đến trí tuệ đều vượt bậc với những người khác.

Nhưng nàng không vì thế mà tự đắc xem mình là trên hết, luôn quan tâm đến bạn bè xung quanh không xem thường hay chê bai họ nghèo khó, đặc biệt là nàng rất thân với thằng Quân xem thằng Quân như là tri kỷ của mình bởi vậy đó cũng là một loại lý do để thằng Vinh trở nên ghen tức.

Nhắm đến thằng Quân như là một sự trả đũa. Thằng Quân bước vào lớp học một cách âm thầm im lặng, hắn không dám nhìn mọi người đi một mạch đến chỗ bàn của mình nằm ở chỗ đầu tiên, rồi để cặp xách xuống, ngồi vào là soạn sách vở ra ngay để ôn các bài tập mà thầy cô giao về nhà.

Nhưng chưa kịp học, thì từ đằng sau có một bàn tay thò tới đập lên đầu thằng Quân cái bốp.

- Thấy tao mà làm lơ à mày... Chào tao chưa

Thằng Quân đau điếng, vội đưa tay lên xoa xoa đầu của mình rồi nhìn về phía sau, bàn tay lúc nãy đánh nó vừa rồi là của thằng Vinh, nó bây giờ đang ngồi phía sau thằng Quân, gác hai chân lên bàn vẻ mặt hả hê xem thường thằng Quân, còn bên cạnh là có mấy thằng đứng kế bên.

- À... Mình xin lỗi, mình không cố ý

- Bốp

Một âm thanh rất lớn nữa vang lên, thằng Quân chưa trả lời hết câu đã bị thằng Vinh vớ người tới vung tay tát thẳng vào mặt.
 
Học cách báo thù C8.

- A... Đau quá... Bọn mày mau lôi thằng điên này ra, chân tao.m. á.....

Từng hàm răng bấu chặt vào da thịt thằng đầu đinh, thằng Quân cắn chặt không nhả hai mắt nó mang lại sự quyết tâm không bao giờ bỏ cuộc, đây là lần đầu nó thể hiện bản chất kiên định đó. Thằng đầu đinh vẻ mặt biến đổi vặn vẹo nhăn nhúm lại.

- Mau bỏ ra thằng kia, đkm mẹ mày mau bỏ ra.

Bọn nó xúm vào kéo thằng Quân ra, nhưng càng kéo thì thằng Quân càng cắn chặt, đến nỗi nó muốn kéo cả thịt từ ống chân thằng đầu Đinh ra. Nó cắn đến nỗi da thịt từ ống chân của thằng đầu đinh rỉ ra máu tươi len lỏi vào miệng thằng Quân nó bây giờ chẳng khác nào là một kẻ khát máu.

Thằng đầu đinh dù làm cách nào cũng không thể thoát ra được với hàm răng chất như dao của thằng Quân.

Nhìn tình thế bất ổn, một thằng trong đó quay lại nhặt tảng đá nhỏ vừa tay lên.

- Mẹ mày tao đập nát đầu mày.

Tảng đá vụt xuống tốc độ rất nhanh, khi sắp chạm đến đầu thằng Quân thì đột nhiên hắn có cảm giác tay bị vướng vào thứ gì đó không thể cử động, hắn quay đầu lại nhìn thấy cổ tay của mình bị cái cán chuôi hình lưỡi câu của cây dù móc vào cổ tay.

Từ bao giờ nó đã bị móc vào thế, khi hắn còn chưa hiểu vì sao thì một giọng nói lạnh nhạt vang vảng bên tai nó.

- Tao bảo thằng nhóc đó được phép cầm đá đập bọn mày, chứ không bảo bọn mày được phép.....

- Con mẹ mày, ngay từ đầu tao đã đéo ưa mày rồi, mày là thằng lồn nào mà xía vào chuyện tụi tao, đkm mẹ tao đập vỡ mồm mày.

Thằng cầm đá quay lại, nó vung mạnh tay để đập vào người thanh niên lúc trước đã bóp cổ thằng Quân, nhưng khi hắn vung tay lên thì người thanh niên kia nhanh như chớp tung chân đạp vào đầu gối của thằng cầm đá khiến hắn khụy xuống, còn chưa phản ứng kịp đã bị bàn tay của người thanh niên kia vung từ dưới lên đấm mạnh vào cằm nắm đấm lao vun vút bụp một phát, chứa đựng sức mạnh khủng khiếp dính một đòn này cả người tên đó chao đảo ngã xuống bất tỉnh tại chỗ..

Mấy gã còn lại thì ngơ ra, nhưng rất nhanh lại lấy bình tĩnh xông vào đánh hội đồng, nhưng chúng chả khác nào là con thiêu thân chẳng thể động được vào người thanh niên đó, người thanh niên lách người qua nhẹ nhàng tránh được cú đạp. Lại vung nắm đấm lên cao, nắm đấm tạo thành tư thế chiếc búa, vụt xuống đập thẳng vào đầu thằng vung chân đạp, nó cảm giác như đầu mình nổ tung ra. nằm bẹp dí dưới nền đất.

Khi đó một thằng liền tung nắm đấm tới sát mặt người thanh niên, nhưng hắn không ngờ ra còn chạm chưa tới mặt đã bị người thanh niên kia xoay người tung cú đá thẳng vào bụng hắn, cả thân thể bay ra xa giống như con diều bị đứt dây. Cú đá làm cho

Mấy thằng khác rén đến mức không dám tiến lên, người thanh niên mặt lạnh như băng không chút cảm xúc, chỉ đứng im một chỗ tay cầm cây dù bật lên như cũ che đi những giọt mưa phùng dần dần ngớt đi.

Trong khi đó thằng đầu đinh đã đau đến nỗi không thể chịu nổi. Nó la hét.

- A... Bỏ tao ra.. Tao trả ảnh, tao trả ảnh mày bỏ ra đừng cắn tao...a.a.a...

Thằng Quân, nó nghiến răng cắn chặt hai mắt hằng lên tia máu. Nó lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh, phải đến khi thằng đầu Đinh vội vứt tấm ảnh của mẹ nó rơi xuống nền đất trước tầm mắt nó, thằng Quân nhìn thấy mẹ nó bỗng thay đổi nét mặt từ từ nhả cái chân rỉ đầy máu tươi của thằng đầu Đinh ra. Tay nhanh chóng nắm lấy tấm ảnh, nó khóc ôm vào trong lòng.

Thằng đầu đinh sau khi được thằng Quân nhả hàm răng sắt nhọn ra, nhìn xuống cái chân trái máu chảy ra dữ dỗi nó nghiến răng ken két, muốn ăn thua đủ với thằng Quân nhưng chợt sực nhớ đến người thanh niên đứng trước mặt cầm dù, một lúc hạ 2 thằng không tốn chút sức lực nào, theo linh cảm trong lòng người đó chắc chắn không phải bình thường với lại chân nó bây giờ cũng bị thương nặng nề không thể tiếp tục đánh nhau. Nó đành tiên thủ vi cường. Nhìn thằng Quân và người thanh niên nó chửi rủa.

- Địt con mẹ bọn mày, nhớ mặt tao đấy, lần sau bố mày nhất định sẽ trả lại mối thù này.. Bọn mày đi.

Mấy thằng choi choi, vội vã bỏ chạy. Vác theo mấy thằng nằm bất tỉnh dưới đường.

Khi bọn nó rời đi, người thanh niên kia cũng lạnh lùng quay lưng rời đi, vừa bước được hai bước thì sau lưng, thằng Quân đã cất tiếng gọi.

- Anh..... Anh có thể dạy võ cho em được không.

- Thằng điên, tao chả có gì dạy mày cả.

Người thanh niên, mặc không chút đổi sắc, không có quay lưng lại đứng hiên ngang trước mặt thằng Quân, nó quỳ gối. Ngước nhìn người thanh niên trước mắt, nó biết để có thể cứu mẹ, nó cần bắt buộc phải mạnh lên, những kẻ bắt mẹ không phải là những kẻ tầm thường vì thế nó cần phải mạnh lên.

- Lúc nãy em thấy hết rồi... Anh đánh bọn nó.....

- Thì sao... Mày là là ai mà tao phải dạy mày....

- Em xin anh, giúp em... Em cần phải cứu mẹ... Mẹ em bị bọn người xấu bắt đi.

Thằng Quân khóc lóc, dưới cơn mưa phùng nước mắt nó hòa lẫn vào mưa nhưng không thể che dấu đi sự thống khổ của cuộc đời nó. Thằng Quân ngước nhìn người thanh niên đó, nó chỉ cầu mong một chút ân huệ nhỏ nhoi.

Nhưng thanh niên đấy chẳng màng tới lại bước chân tiến về phía trước. Thằng Quân sụp đổ nó gục đầu xuống nước mắt lại càng tuôn trào ra không ngừng, nhưng khi nó cảm thấy lạc lối nhất thì bên tai nó vang vảng một giọng nói trầm trầm.

- Mày muốn học võ từ tao. Sao còn quỳ ở đó.

Nó nghe giọng nói, như không tin đó là sự thật, vẻ mặt ngạc nhiên ngước lên nó muốn xác nhận lại lần nữa.

- Anh... Anh dạy võ cho em sao.

- Đứng lên đi thằng ngu, tao không có nói lại lần nữa đâu.

Thằng Quân vui mừng, nó đứng bật dậy còn chưa vui mừng được lâu, nó loảng choảng ngã xuống. Mắt dần dần khép lại chìm sâu vào trong bóng tối.
 
Sửa lần cuối:
Truyện hay tnay phải Mỗi ngày 1 chap mới đỡ vật được bác ạ
 
Học cách báo thù C9.

Thằng Quân nhìn thấy mẹ nó trước mắt, bị một kẻ dùng dao kề vào cổ, cứa một đường cái rẹt vào tươi từ từ phun ra, nó muốn cứu mẹ nhưng lại không thể cử động thân thể nhìn mẹ từ từ gục ngã trước mặt mình, nước mắt của mẹ chảy ra, nhìn về phía nó. Nó gào thét thất thanh.

- Không... Không... Mẹ... Mẹ...... A......

Thằng Quân vùng mạnh cơ thể. Tim đập thình thịch, nhìn khung cảnh xung quanh là một nơi rất xa lạ là trong một căn phòng nhỏ, thằng quân mới bình tĩnh lại " Hóa ra chỉ là mơ ". Nó thở dốc ra. Phát hiện bên cạnh mình là người thanh niên kia. Đang ngồi trước bàn, mái tóc undercud nhuộm vàng. Thản nhiên gắp thức ăn trong nồi lẩu bỏ vào miệng.

Thằng Quân lắp bắp lên tiếng

- Anh... Anh... sao em lại ở đây, đây là đâu.

- Nhà tao... Mày ngất đi nên tao đưa mày về đây.

- Em cảm ơn...

Thằng Quân cảm động. Đúng lúc bụng nó kêu lên cồn cào, đã hơn 1 ngày chưa ăn gì nó thấy đói vô cùng, nó nhìn vào nổi lẩu thèm nhỏ dãi nhưng không dám ăn chỉ ngước nhìn người thanh niên kia. Người thanh niên đưa chiếc đũa gắp thức ăn lên nhàn nhạt nói.

- Mày đợi tao mời mới ăn à..

- Dạ...... Anh cho em ăn á.

Người thanh niên không trả lời tức là ngầm đồng ý, nó nhanh chóng hiểu ra cầm đôi đũa trên tay gắp đầy thức ăn bỏ vào chén, ăn ngấu nghiến đã lắp đầy cái bụng cồn cào của mình sau khi ăn xong. Nó thở hắt ra sung sướng. Nhìn người thanh niên trước mắt tuy có hơi lạnh lùng nhưng sau những việc làm với nó, thằng Quân hiểu rằng người thanh niên kia đích thị là một người tốt chả qua anh ta không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Nhớ đến lần đầu gặp tự nhiên anh ta bóp cổ mình, bây giờ nó cũng hiểu lý do là vì khu đó có mấy thằng nghiện ngập hút chích chuyên đi cướp của giết người. Người thanh niên lúc đó làm vậy là muốn đuổi nó đi khỏi sự nguy hiểm.

Sau khi ăn xong, nó cũng lăng tăng hỏi về một vài điều với người thanh niên đó, biết được người thanh niên tên Trần Thiên. Còn về thân thế thì anh ta không có trả lời. Khi nhắc đến vì sao lại giúp nó, Trần Thiên chỉ có một câu trả lời ngắn là.

- Tại vì nhìn mày giống quá khứ của tao năm xưa...

" Một câu trả khiến nó ngơ ngác, quá khứ của anh ta giống như mình sao, chả lẽ mẹ anh ấy cũng bị bắt cóc " Thằng Quân thầm nghĩ trong lòng, đến câu hỏi cuối cùng về Hắc Long Hội, thì Trần Thiên không có trả lời.

Thằng Quân nghĩ chắc có lẽ anh ta không biết gì vêg những người kia. Đêm tối nó không ngủ được mãi suy nghĩ miên man, đến tận gần sáng mới chợp mắt được tí. Vừa tỉnh dậy nó ăn 2 gói mì xong hướng mắt về Trần Thiên nói.

- Anh.....

- Đi theo tao...

Trần Thiên hiểu ý nó muốn gì chỉ nhàn nhạt đáp lại

Thằng Quân lẻo đẻo theo sau Trần Thiên ra khỏi nhà, căn nhà này có 2 tầng, một tầng trệt và tầng lầu nhưng để đi lên được phía tầng lầu cần phải đi ra ngoài men theo sát tường lên cái cầu thang, cầu thang nằm bên ngoài chứ không nằm trong nhà. Ngoài ra căn nhà này nằm ở một nơi khá vắng vẻ.

Vừa bước lên tầng 2 là một không gian rộng rãi thoáng mát, được xây theo kiểu không có mái che. Bên trên toàn bộ là trống rộng giống như chỉ là nơi để ngắm cảnh.

Thằng Quân đứng trước Trần Thiên, Trần Thiên mặc một bộ quần áo ngắn tay và quần sọc đùi, đứng trước thằng Quân, phía sau là lan can hướng ra ngoài. Trần Thiên nhìn thằng Quân rồi nói.

- Mày muốn học võ từ tao, vậy thì đánh thắng tao đi... Hoặc tệ nhất chạm được vào mặt của tao, tao sẽ dạy cho mày.

Thằng Quân ngớ ra, nó nhìn Trần Thiên nghĩ về đêm hôm qua, một mình anh ta đánh bại tận mấy người mà không tốn chút sức lực nào thì làm sao mình đánh thắng anh ta, còn tưởng anh ta thật tâm dạy võ cho mình nhưng nào ngờ muốn mình đánh bại anh ta thì làm sao có thể. Nó lắp bắp nói

- Nhưng.... Nhưng... Làm sao em đánh thắng được anh....

- Thằng ngu, đến việc mày đối đầu với tao đã sợ như vậy, thì mày còn nghĩ đến việc cứu mẹ mày à.....Chưa ra trận đã sợ thì mày nên cút về cái chốn xó xỉn của mày đi thằng hèn.....

Từng nói lời như đánh thẳng vào tâm trí của thằng Quân. Nó lúc này trong lòng có sự tức tối bởi vì Trần Thiên nhục mạ nó, nó nghiến răng nghĩ trong lòng cùng lắm đánh không lại thì mình sẽ cắn anh ta, cho dù anh ta có giỏi đến đâu cũng không thể không có điểm yếu, nghĩ vậy thằng Quân hét lớn, nó xông lên vung tay thẳng vào mặt của Trần Thiên nhưng Trần Thiên không hề né tránh, một tay nắm lấy nắm đấm của thằng Quân.

Nắm đấm bị nắm chặt trong lòng tay thằng Quân cố vùng vằng thoát ra nhưng không được.

- Mày là đàn bà à, một khi vung nắm đấm ra thì phải có lực, yếu như mày thì làm sao mà đòi cứu mẹ mày...

Thằng Quân, bị nhục mạ chạm đến lòng tự ái nó vung chân lên quét ngang hướng vào phần thân dưới của Trần Thiên, đòn này gọi là calf kich là cú đá tầm thấp, nhưng Trần Thiên chỉ nhoẻng miệng cười vung một chân lên đạp thẳng vào bụng của Thằng Quân, đòn calf kich còn chưa chạm được đến phần chân của Trần Thiên đã bị Trần Thiên đạp bay ra xa, nó nằm bẹp xuống đất.

Thằng Quân đau điếng, nó xoa cái bụng nghĩ trong lòng đây là lần đầu của mình không thể để Trần Thiên thất vọng được để cứu mẹ thì chịu chút đau đớn này có là gì.

Gắng gượng vùng lên, xông tới tay múa loạn xạ vung tứ tung như võ mèo cào, từng cú đấm của nó vung tới đều bị Trần Thiên dễ dàng tránh né. Trần Thiên chỉ đáp trả lại nó bằng cú Uppercut là cú đấm móc từ dưới lên thẳng vào hàm Thằng Quân.

Đây chỉ là 1/10 sức mạnh của Trần Thiên tung ra, nhưng chừng đó cũng để đánh cho thằng Quân tâm trí điên đảo, nó cứ thế hết lần này đến lần khác lại lao vào dù đã cố tiếp cận đủ cách nhưng chẳng thể chạm vào mặt anh ta, thậm chí còn bay cả nguời đến dùng tư thế hai tay ôm chặt chân như đêm qua cắn chân thằng đầu Đinh, nhưng khi nó gần chạm được thì lại đột nhiên nhận một cú lên đầu gối thúc thẳng vào mặt nó khiến hai mắt nó tối sầm mặt mày lại, ngả xuống nằm bất động một chỗ.

Toàn thân là vết bầm tím, tuy nó bây giờ đánh với Trần Thiên chả khác nào như con thiêu thân, nhưng ít ra cũng đủ để cho Trần Thiên thấy được thằng Quân là một đứa có quyết tâm lớn, cứ như thế sau trận hôm đó thằng Quân nghĩ dưỡng thương vài ngày nó toàn ở nhà lăn trứng gà với tự xoa dầu cho mình.

Qua 4 ngày sau, Thằng Quân chủ động thách đấu Trần Thiên, Lần này nó vẫn lao vào nhưng cũng bị Trần Thiên đánh bầm dập, Thằng Quân không hề nao núng, nó lại lao vào, Trần Thiên tung cước đá thẳng mặt thằng Quân khiến nó bật ngửa ra sau.

Thằng Quân lại một lần nữa thất bại, nhưng nó không hề bỏ cuộc. Trần Thiên cũng nới lỏng cho nó bắt đầu chỉ cho nó cách nâng cao thể lực, mỗi ngày đều hít đất 100 cái, ban đầu thằng Quân rất kém nó hít chưa được 10 cái đã nằm bẹp dưới đất thở lè lưỡi, nhưng qua sự thúc dục của Trần Thiên nó càng phải kiên cường hơn, dần dần tăng lên 20 cái, 30 cái, 40 cái rồi 100 cái. Ngoài ra mỗi ngày nó phải trải qua huấn luyện chạy hơn 10km.

Chỉ 3 tháng trôi qua cơ thể thằng Quân rắn chắc hơn nhiều, tăng thêm khả năng chịu đựng, lúc trước nó chỉ bị Trần Thiên đấm vài cú là ngả bây giờ thằng Quân có thể chịu đựng nhiều hơn thế.

Khi nó tung cú đấm thẳng ra, Trần Quân lách qua một bên, dùng thế đòn rờ ve xoay người tung trỏ vào đầu thằng Quân, nó loảng choảng nghiên qua bên nhưng rất nhanh đã lấy lại tư thế, xông lên tiếp tục tung cú đấm về Trần Thiên, Trần Thiên không hiểu sao thằng này cứ tung hoài một chiêu như thế, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của nó, tính tung chân sút vào bụng thằng Quân, nhưng bất ngờ thằng Quân xoay người lại hết cỡ nó tung ra cú trỏ rờ ve đáp thẳng vào mặt Trần Thiên.

Trần Thiên hai mắt xòe tròn ngạc nhiên, xoay đầu nhìn, mặc dù đòn này đúng là đã chạm vào mặt Trần Thiên nhưng nó chẳng hề làm tổn thương một chút nào đối với Trần Thiên, điều Trần Thiên ngạc nhiên với thằng này là khả năng thích ứng của nó và học hỏi chiêu thức. Trần Thiên nhoẻng miệng cười.

- Mày copy tao à.....

- Dạ... Em nghĩ trước đó dùng đủ mọi cách không đánh thắng được anh, nên sau nhiều lần em rút kinh nghiệm chỉ tập chung vào việc đánh một chiêu, rồi dụ anh lơ là cảnh giác sau đó em sẽ dùng lại chiêu thức của anh để đánh anh.

- Hừ..... Mày giỏi đấy.

- Em chạm được vào mặt anh rồi, vậy bây giờ anh có thể dạy võ cho em như lúc trước đã hứa được không..

Thằng Quân háo hức chờ, nhưng Trần Thiên chỉ xoay người lại tay nắm lan can, một tay cầm điếu thuốc rít vài hơi nhàn nhạt nói

- Tao không có gì để dạy mày nữa.

- Ơ sao lại như vậy, chả phải anh hứa là dạy võ cho em khi em chạm được vào mặt anh sao.
 
Sửa lần cuối:
Bắt đầu từ mai mỗi ngày 3 chap nhé mấy ní, à mà mấy ní thông cảm vì viết nhanh quá để kịp đăng lên cho mấy ní đọc, nên truyện có hơi lỗi chính tả và nhiều đoạn ko được hay
 
Học cách chiến đấu C10.

Thằng Quân ngạc nhiên, khi Trần Thiên từ chối dạy võ cho nó. Trần Thiên nhìn xa xăm về phía chân trời sau đó quay lại đối mặt thằng Quân

- Những gì tao dạy cho mày thì đã dạy hết rồi.... Từ ngày đầu mày còn chưa chạm được vào người tao, nhưng bây mày học được cách thích nghi trận đấu, học được cách copy chiêu thức từ người khác... Học được cách chịu đòn tốt hơn. Những thứ đó chưa đủ làm cho mày hài lòng à..

Thằng Quân ngộ ra, đúng là nó bây giờ đã đã khác như lúc ban đầu, lúc đầu còn chưa thể chạm được vào anh ta, nhưng bây giờ đã có thể, bản thân cũng đã không còn yếu đuối như lúc trước. Nó đưa nắm đấm lên nhìn thẳng vào nắm đấm mình, một sự tự tin nhất định trôi chảy trong cơ thể nó, nó hiểu ra hơn 3 tháng nay anh Thiên muốn mình đánh với anh ấy là anh ấy đang huấn luyện cho mình. Thằng Quân mỉm cười nhìn Trần Thiên nói.

- Như vậy là em đã mạnh lên, đủ khả năng đánh với những kẻ bắt cóc mẹ em rồi phải không anh.

Trần Thiên chỉ nhoẻng miệng cười, rồi lắc đầu, làm thằng Quân khó hiểu sau đó Trần Thiên chậm rãi nói.

- Mày bây giờ chỉ mạnh hơn bản thân khi trước của mày chút thôi, nhưng để có thể đánh bại hết kẻ thù thì mày chưa xứng đáng..... Bởi vì mày còn đáng thiếu một thứ...

- Một thứ ???.... Là gì vậy anh.

Thằng Quân khó hiểu hỏi, Trần Thiên rít lấy điếu thuốc rồi đưa đầu thuốc đến trước mắt thằng Quân. Tàn thuốc nóng rực, tỏa ra khói trắng.

- Cái mày đang thiếu là trong một trận chiến sống còn.... Mày hiện tại đánh với tao, là tao đang nhường mày, nhưng khi bước ra ngoài kia gặp kẻ thù, thì không có chuyện bọn nó chỉ đánh gục mày là thôi đâu, một khi mày ngã xuống thì mày phải hiểu rằng mạng sống của mày đang một chân bước vào cửa tử... Cho nên nếu mày muốn mạnh hơn thì mày phải chiến đấu nhiều hơn, bước qua từng trận đấu mày sẽ học được cái gọi là sức mạnh tuyệt đối....Nhưng với đẳng cấp của mày hiện tại phải biết lượng sức mà chọn đối thủ.

- Vậy giờ.. Em phải làm sao hả anh

Thằng Quân xoe tròn mắt hỏi. Trần Thiên rút về điếu thuốc vứt xuống nền đất. Làm thằng Quân nhìn theo. Mới bắt đầu nói tiếp.

- Mày đi tìm mấy thằng choi choi lần trước lấy ảnh của mày đập nhau với bọn nó đi... Càn quét hết đám choi choi gần khu vực này.

Thằng Quân bây giờ nó mới ngộ ra hàm ý của Trần Thiên, tối hôm đó nó xuất phát ra ngoài, mặc cái quần jean đen dài, chân đi giày thể thao trắng, bên trong mặc cái áo phông, còn khoát lên cái áo khoác đen trùm mũ bên ngoài, đây là đồ Trần Thiên mua tặng nó vì thằng Quân chỉ có một bộ đồ duy nhất để mặc sau khi bị luộc mất cái balo, Trần Thiên là người thích sạch sẽ, nhìn nó cả mấy tháng chỉ mặc một bộ quần áo nên Trần Thiên ra ngoài sẵn tiện mua một vài bộ cho nó

Nó theo lời Trần Thiên tìm mấy thằng choi choi hôm trước, nó đi qua cái khu hẻm lần trước nó đi qua, đúng lúc bước đến nó thấy 4,5 thằng đang tụ tập ngồi một chỗ là mấy thằng lần trước nó nhớ mặt cả, bọn nó trên tay đang cầm điện thoại giải trí, với thuốc lá hút. Nó hiên ngang bước vào gào giọng.

- Ê....

Giọng thét rất to vang vào tai mấy thằng choi choi, trong đó có cả thằng đầu đinh ngồi ở giữa cũng nghe thấy cả đám xoay đầu lại nhìn thấy có một thằng dáng người nhỏ đứng ngay đầu hẻm. Nhìn mặt trong rất quen, đột nhiên có thằng sực nhớ ra quay đầu nhìn thằng đầu đinh thốt lên.

- Đại ca em nhớ ra rồi, là thằng chó 3 tháng trước cắn chân của đại ca.

Nghe đàn em nói, Thằng đầu đinh vội bật dậy nó nghiến răng ken két.

- Địt mẹ mày, thằng chó lần trước bố mày vụt mấy mày, hôm nay mày tự dẫn xác đến à.... Bố đập chết con mẹ mày.... Bọn mày... Đập thằng chó đó cho tao....

- Dạ anh... Thằng này thì để một mình em cũng đủ hạ nó rồi, mấy anh em cứ đứng nhìn là được.

Thằng ra vẻ, chính là thằng cầm đá hôm trước bị Trần Thiên đánh, lần trước bị Trần Thiên một đấm hạ gục, nên hân nhục lắm, muốn lần này thể hiện cho anh em thấy tài cán của mình, hắn bước tới chỗ thằng Quân,

Thằng Quân chỉ đứng im một chỗ. Càng khiến thằng cầm đá tỏ vẻ mặt hốc hách nghĩ thằng Quân đang sợ, tay chống nạnh cúi mặt xuống nhìn thằng Quân, mỉa mai nói.

- Mày biết sợ rồi à thằng chó.... Dám vác xác đến đây một mình cơ à.....

" Ầm "..... Thằng cầm đá còn chưa nói hết câu. Khuôn mặt đã bị biến dạng, cả thân thể thằng cầm đá như tờ giấy mỏng manh, va đập mạnh xuống nền đất, máu từ trong miệng hộc ra, hai mắt hắn trắng dã đã nằm bất động từ lúc nào không hay sau cú đấm gõ xuống như chiếc búa của thằng Quân.

Khiến cả đám choi choi nhìn ngơ ngác mang vẻ mặt khiếp sợ, có một thằng trong đó lắp bắp " Cái mẹ gì vậy, nó hạ gục thằng Long chỉ bằng một đấm ! ".

- Chả phải lần trước nó chỉ là một thằng nhát chết, chỉ biết quỳ xuống xin tụi mình trả ảnh hay sao ??.

Thêm một thằng nói nữa, cả đám lâm vào trạng thái bất động, thằng đầu đinh đứng bên cạnh thì nghiến răng ken két, nó nhìn xuống chân mình mặc dù phía ngoài da đã lành hẳng nhưng bác sĩ nói sẽ để lại di chứng cực lớn nghĩ đến là nó đã sôi máu. Nó điên tiết hét lên.

- Tụi mày đông người mà sợ à, xông lên đập hội đồng nó...

- Dạ.... Đại ca...

Cả đám xông lên, thằng Quân chỉ đứng im một chỗ, thằng chạy đến trước vung tay đấm thẳng vào mặt thằng Quân, cú đấm rất mạnh mẽ, thằng tung nắm đấm rất đắc ý nó còn nghĩ là Thằng Quân dính đòn này thì cũng nằm bẹp dưới nền đất thôi nhưng khi ngước nhìn thằng Quân, thì thằng Quân chỉ đứng im khuôn mặt nghiên qua một bên, hai mắt nhìn trừng trừng thằng đấm mình, thằng tung đấm mồ hôi rơi lả tả, ướt đấm cả lưng, nó nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ ngay lập sau đó, là một cú đấm đáp trả từ thằng Quân, tung thẳng vào bụng, nước bọt văng ra tung tóe, nó trố mắt ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thêm một cú tung móc vung thẳng vào cằm, khiến nó bay ra xa vài mét rơi thẳng tự do xuống đất. Mấy thằng còn lại xông lên sau, tung cước về thằng Quân, nó nghiên người lách qua một bên.

Lại một thằng Tung nắm đấm cùng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thằng Quân không hề nao núng, nó nhớ đến lúc trước với anh Thiên. Lúc đó nó nằm thở phì phò trên nền, nhìn Trần Thiên nói.

- Anh, lần này anh bắt em đánh bọn choi choi đông hơn thì làm sao em có thể thắng được....Nghĩ đến lúc các đòn cứ rơi loạn xạ vào người, em không biết phải tránh né làm sao.

- Thằng đầu đất....

Trần Thiên sút thẳng vào chân thằng Quân làm thằng Quân giật bắn lên nhìn Trần Thiên, Trần Thiên cầm lấy cổ áo của nó nói.

- Mày đã học cách chiến đấu từ tao, thì dù mày có muốn thua mấy thằng đần đó cũng không thể thua được.

Bidv : 8871296366 ( N.T. Dức )

Anh em nào hảo tâm donate cho tác lấy động lực viết tiếp thì tác xin cảm ơn.
 
Học cách chiến đấu C11.

Lúc này thằng Quân ngả thẳng người về sau, một tay chống xuống nền đất nó làm điểm tựa bật lên hết cỡ, chân nó vút lên sút thẳng vào mặt thằng tung ra nắm đấm khiến nó bật ngửa về sau.

Sau đó lại trở về từ thế cũ, lại vung ngang mép bàn tay đập thẳng vào mặt thằng tung ra cú sút, mặt nó thụt cả vào hai chiếc răng cửa văng ra rơi tứ tung, nó còn nhận thêm một cú bồi tay trái thẳng vào mặt lần nữa, hai mắt trắng dã lăn lóc bay ầm xuống nền đất, một thằng khác xông lên cả người vồ tới tính túm eo thằng Quân vật xuống, thằng Quân chủ động chạy tới một chân co lại, một gối thúc lên cắm thẳng vào hàm thằng đấy.

Nó bị đầu gối thằng Quân thúc mạnh vào số phận chẳng khác gì mấy thằng kia. Đây là chiêu thức mà thằng Quân học được từ Trần Thiên. Nhớ đến ngay lần đầu mình có ý định chạy tới ôm lấy anh ấy thì cũng bị một cú thúc đầu gối như này vào hàm làm mình bất tỉnh tại chỗ.

Đám lâu la đàn em đều nằm gục xuống, chỉ còn lại một mình thằng đầu đinh, nó thấy thằng Quân đi đến. Liền run rẩy càng lùi về sau miệng lắp bắp nói.

- Mày... Mày đừng qua đây.....

Lần này nhìn khí thế của thằng Quân khác với lúc trước, chỉ sau 3 tháng nó làm sao để mạnh như vậy, thằng này không phải là con người nữa, nó càng lui thì thằng Quân càng tiếng tới vì cái chân để lại di chứng thằng đầu đinh không thể vận động mạnh để chạy được, chẳng mấy chốc bị thằng Quân túm lấy cổ áo, tung liên hoàn đấm vào mặt. Đến nỗi máu miệng hộc ra tung tóe bắn lên cả mặt nhưng ánh mắt thằng Quân chẳng hề nao núng, chứa đầy nỗi uất hận.

Chỉ trong giây phút ngắn ngửi thằng đầu đinh hai mắt gần như trắng dã đi, miệng lẩm bẩm.

- Tha cho tao... Tao không dám nữa... Tao... Tha.....

- Đừng có bao giờ đem mẹ tao ra chửi rủa hiểu chưa thằng chó....

Thằng Quân nghiến răng, vung một đấm cuối cùng hết sức thẳng vào mặt thằng đầu đinh, cú đấm giáng xuống, cả khuôn mặt thằng đầu đinh biến dạng, răng bay tứ tung. Thằng Quân thả cổ áo thằng đầu đinh ra, nó liền ngả thẳng xuống nằm bất động.

Từ ngày hôm đó, thằng Quân nó đi đến từng nơi. Tìm kiếm bọn đầu gấu choi choi. Đi đến trước một công viên bỏ hoang có một đám đầu gấu tuổi vị thanh niên đang ngồi, bên cạnh còn có mấy đứa con gái. Nó đứng trước mặt bọn đầu gấu đó. Mấy thằng đầu gấu khi thấy thằng Quân là một kẻ xa lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình liền liếc mắt nhếch môi nói.

- Mày là thằng chó nào, muốn ăn đập à...

Thằng Quân không nói, nó tiến thẳng vào
khi bóng lưng thằng Quân quay lại là chỉ thấy một đám nằm dưới vũng máu lăn lóc trên mặt đất, mấy đứa con gái thì sợ đến nỗi ngồi bên co ro một bên hét lớn. Nhưng thằng Quân chỉ bỏ đi không màn đến.

Nó đi hết chỗ này, đến chỗ khác tất cả các băng đảng choi choi tuổi tầm vị thành niên đều bị nắm đấm của thằng Quân chinh phục. Chỉ trong vòng 1 tháng danh tiếng nó vang khắp quận 4, thậm chí là các vùng lân cận chỉ cần nghe thấy miêu tả về nó, là một thằng lạnh lùng ít nói, không có tên, thường mặc cái áo khoác đen, chân đi giày thể thao trắng đi đến đâu là vung nắm đấm đến đó là đám thanh niên bỏ nhà đi, đám choi choi lập băng đảng đều run như cầy sấy không dám thở mạnh.

Dần dần, thằng Quân trở thành nỗi khiếp sợ của bọn thanh niên choi choi. Thằng Quân lúc này đứng trên lan can thở dài ra, mấy tháng nay nó cũng lục tung khắp nơi để tìm mẹ nhưng hầu như không có tung tích gì ánh mắt nó nhìn về phía xa xăm thở dài.

- Mẹ... Con nhớ mẹ....

- Nhớ mẹ, à nhóc.

Bất giác, nó nghe âm thanh từ dưới cầu thang, xoay đầu nhìn ra thấy Trần Thiên bước lên, ngậm điếu thuốc trên miệng, Trần Thiên lúc này mặc một bộ vest màu trắng như lần đầu gặp nó, chân đi giày lười. Thằng Quân hiếu kỳ hỏi.

- Giờ này anh còn đi đâu à, sao ăn mặc đẹp thế.

Trần Thiên bước tới đứng cạnh nó, một tay đưa vào túi cầm lấy tấm thiếp đưa qua cho thằng Quân, thằng Quân khó hiểu cầm lấy nhìn lên tấm thiếp rồi nhìn qua Trần Thiên.

- Tao có việc, sắp rời khỏi nơi này một thời gian dài.

- Anh đi đâu, việc quan trọng lắm sao mà anh đi một thời gian dài.

Trần Thiên không có trả lời, chỉ rít lấy một điếu thuốc thở khói trắng ra, rồi xoay người lại bước đến gần chỗ cái cầu thang. Trần Thiên đột ngột dừng lại.

- Tao đi rồi, mày trông coi cái nhà này đấy nó là kỷ niệm của tao.... Với lại tấm thiếp trên tay, mày tìm theo địa chỉ trên đó, đến xin việc đi, cứ nói tên tao ra họ sẽ nhận mày.

- Anh..

Trần Thiên bước xuống cầu thang. Thằng Quân gọi tên. Nhưng Trần Thiên không hề quay lại. Bất giác thằng Quân thấy trống rộng vô cùng. Mấy tháng ở chung với Trần Thiên mặc dù anh ấy là người lạnh lùng khó tiếp xúc nhưng lại mang đến cho nó một cảm giác như là người anh trai đích thực của mình, bề ngoài thì không quan tâm nhưng sâu bên trong lại ân cần chỉ bảo.

Thằng Quân rất biết ơn Trần Thiên, nó nhìn Trần Thiên rời đi xa tầm mắt, chỉ biết thở dài nhìn vào tấm thiếp, là một nhà hàng. Có tên New Aspo, giám đốc Nguyễn Thúy Vân. Bất chợt lẩm nhẩm.

- Anh ấy muốn mình đến đây xin việc làm ư.
 
Sửa lần cuối:
Học cách báo thù C12.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời ló dạng đằng đông có một bóng người nhỏ thó xuất hiện trên đường. Bước đến tại một nhà hàng lớn bóng dáng đấy đứng nhìn ngắm ở phía bên ngoài, một người bảo vệ gần đó thấy có một cậu thanh niên nhỏ tuổi cứ đứng nhìn mãi nhà hàng thì lập tức đi đến hỏi.

- Chào cậu, cậu đến đây làm gì... Nhà hàng chưa đến giờ mở cửa..

- Tôi đến tìm giám đốc nhà hàng.

Bóng dáng đó chính là thằng Quân, nó cầm tấm thiếp đưa cho người bảo vệ, người bảo vệ nhìn qua lập tức rút điện thoại gọi điện cho giám đốc.....

- Có người tìm tôi.

- Dạ vâng, cậu ta bảo tới tìm giám đốc, có đưa một tấm thiếp màu đen, có tên giám đốc trên đấy.

- Được rồi, cho cậu ta vào đi.

Thằng Quân theo sự chỉ dẫn của người bảo vệ, rất nhanh đã đến một văn phòng, mở cửa ra thằng Quân bước vào nó thấy một người phụ nữ ngồi tựa trên ghế xoay, trước có cái bàn. Người phụ nữ độ tuổi trung niên nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, da dẻ trắng mĩm, búi tóc cao đuôi ngựa. Đặc biệt ăn mặc rất sành điệu và gợi cảm, áo sơ mi ngắn tay trắng, cặp vú căng phồng đầy nhựa sống. Bên ngoài khoác cái áo vest đen tay dài, tay trái đeo đồng hồ. Còn phía dưới mặc váy ngắn công sở bó sát đùi, cặp chân dài như siêu mẫu cùng với đôi cao gót đỏ.

Người phụ nữ nhìn thằng Quân, hai mắt nhíu lại " Là thằng nhóc chỉ đáng tuổi con mình ? " Liền lập tức mở miệng hỏi.

- Tại sao nhóc lại có danh thiếp của tôi, mà đến đây.

- Là anh Thiên giới thiệu tôi tới chỗ này.

- Trần Thiên ?.

Người phụ nữ ngạc nhiên bật dậy.

- Vâng, anh ấy bảo tôi đến đây, xin việc làm.

" Xin việc làm, thằng nhóc này chả có vẻ gì nổi bậc cả, thân hình thì gầy còm. Chiều cao đoán chỉ sấp xỉ 1m65 thấp hơn mình cả cái đầu, tại sao Trần Thiên lại giới thiệu thằng nhóc này cho mình, vì sao chứ... ". Người phụ nữ suy nghĩ một lúc thì nói.

- Vậy cậu với Trần Thiên có quan hệ gì.

- Anh ấy là người anh kết nghĩa của tôi.

- Hử, Anh kết nghĩa ?, theo như tôi biết Trần Thiên là một người lạnh lùng và không thích kết giao với ai, nhưng tại sao cậu ấy lại chịu kết nghĩa với cậu !, có phải cậu trộm tấm thiếp từ Trần Thiên phải không, nói ai sai cậu đến đây.

Người phụ nữ nghi ngờ thằng Quân, dương đôi mắt nhìn chằm chằm nó, đột nhiên nó nghe tiếng soạt soạt phát ra từ chỗ cái rèm sau chiếc ghế, lúc này xuất hiện bước ra trước mắt nó là có mấy người thanh niên mặt hung tợn, trên tay cầm lấy mã tấu và dao. Thằng Quân có hơi sợ, đây là lần đầu tiên nó gặp phải người cầm dao uy hiếp mình, vì từ trước đến nay đánh nhau chỉ là với bọn choi choi dùng đến nắm đấm chứ chưa bao giờ phải đối mặt với thứ như dao.

Nó Nhìn người phụ nữ định mở miệng giải thích, thì bất chợt tiếng điện thoại reo lên cắt ngang.

Người phụ nữ nhấc máy lên, đầu dây bên kia là một giọng nam.

- Thằng nhóc nó đã đến chỗ chị chưa...

- Thằng nhóc ?.... Có phải có thân hình gầy còm, dáng người thấp bé không.

Người phụ nữ vừa gọi điện vừa nhìn thằng Quân.

- Là nó đấy....

- Hử ?, Trần Thiên mà tôi biết là một người lạnh lùng và không thích kết giao với ai mà... Với lại tại sao cậu lại giới thiệu thằng nhóc đấy đến chỗ tôi làm, nhìn nó chả có gì là nổi bậc....

- Sau này rồi chị sẽ biết, nó là thiên tài đấy....

- Được rồi thiên tài hay không thì tôi không biết, nhưng nếu là cậu nhờ vả thì tôi sẽ giúp.

- Tít... Tít.. Tít... Người phụ nữ vừa nói xong thì đầu dây bên kia tắt máy, lúc này Trần Thiên đang đứng trước cửa một công xưởng. Địa điểm biên giới Campuchia. Trần Thiên đẩy cánh cửa bằng sắt qua, trên vai gác lấy thanh kiếm katana, mắt đeo kính râm bước vào. Bên trong có một nhóm người đang phân phối ma túy, bọn chúng đều không mặc áo trên thân là chằn chịt vết xăm, cửa vừa mở ra là bọn chúng nghe tiếng động đều hướng mắt ra phía bên ngoài nhìn có một kẻ lạ xâm nhập.

Lập tức mấy kẻ đó cảnh giác nhặt vũ khí lên, mã tấu, rìu, và dao đi đến trước mặt Trần Thiên, có kẻ bước lên đầu tiên, kẻ đó có khuôn mặt hung dữ, đầu trọc. Lưng và tay xăm kín mít chằn chịt là đại ca trong nhóm buôn ma túy. Gã nhìn Trần Thiên vểnh mặt nói.

- Mày là thằng nào ?.

- Có người bảo tao đến đây lấy đầu bọn mày... Và người chết thì đừng nên hỏi nhiều.

Trần Thiên vừa nói xong, thì thoáng chốc thân thể lướt tới nhanh như xé gió, chỉ một tiếng xoẹt vang lên, đầu gã đại ca đã bị thanh kiếm katana chém rơi lăn lốc trên mặt đất. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì đầu đã lìa khỏi cổ, hai mắt không kịp nhắm.

Mấy gã đàn em đằng sau ngớ ra một lúc nhưng sau đó nhanh chóng định thần lại thấy đại ca chết trước mắt lập tức là cơn giận dữ cuồng trào.

- Địt mẹ mày, xông lên chém chết nó.

Hơn mấy chục tên xông lên vung mã tấu chém loạn xạ tới, Trần Thiên đều lách qua tránh né dễ dàng, một gã bổ mạnh chiếc rìu xuống, âm thanh keng phát ra.

Trần Thiên đưa thanh kiếm katana đỡ lấy nhác rìu sau đó xoay người lại 180 độ tung cú đá, sút bay tên bổ rìu. Liền lập tức có một tên khác dùng dao đâm tới.

Nhưng Trần Thiên không có tránh né chỉ vung thanh kiếm katana lên quét ngang qua chém bay cái đầu của hắn. Trần Thiên tốc độ như bóng ma, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm lướt tới điên cuồng vung katana chém liên tục về trước, mấy gã đó không có một cơ hội nào để tránh né, từ người tấn công lại chuyển thành người phòng thủ chống trả lấy sự hung tàn vũ bão của Trần Thiên.

Lần lượt, lần lượt top người ngã xuống như rạ không đếm xuệ, chỉ thấy khi Trần Thiên gác thanh kiếm katana trở lại trên vai mình thì trước mắt hắn đã là một biển máu, xác người nằm la liệt.
 
Sửa lần cuối:
Học cách báo thù C12.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời ló dạng đằng đông có một bóng người nhỏ thó xuất hiện trên đường. Bước đến tại một nhà hàng lớn bóng dáng đấy đứng nhìn ngắm ở phía bên ngoài, một người bảo vệ gần đó thấy có một cậu thanh niên nhỏ tuổi cứ đứng nhìn mãi nhà hàng thì lập tức đi đến hỏi.

- Chào cậu, cậu đến đây làm gì... Nhà hàng chưa đến giờ mở cửa..

- Tôi đến tìm giám đốc nhà hàng.

Bóng dáng đó chính là thằng Quân, nó cầm tấm thiếp đưa cho người bảo vệ, người bảo vệ nhìn qua lập tức rút điện thoại gọi điện cho giám đốc.....

- Có người tìm tôi.

- Dạ vâng, cậu ta bảo tới tìm giám đốc, có đưa một tấm thiếp màu đen, có tên giám đốc trên đấy.

- Được rồi, cho cậu ta vào đi.

Thằng Quân theo sự chỉ dẫn của người bảo vệ, rất nhanh đã đến một văn phòng, mở cửa ra thằng Quân bước vào nó thấy một người phụ nữ ngồi tựa trên ghế xoay, trước có cái bàn. Người phụ nữ độ tuổi trung niên nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, da dẻ trắng mĩm, búi tóc cao đuôi ngựa. Đặc biệt ăn mặc rất sành điệu và gợi cảm, áo sơ mi ngắn tay trắng, cặp vú căng phồng đầy nhựa sống. Bên ngoài khoác cái áo vest đen tay dài, tay trái đeo đồng hồ. Còn phía dưới mặc váy ngắn công sở bó sát đùi, cặp chân dài như siêu mẫu cùng với đôi cao gót đỏ.

Người phụ nữ nhìn thằng Quân, hai mắt nhíu lại " Là thằng nhóc chỉ đáng tuổi con mình ? " Liền lập tức mở miệng hỏi.

- Tại sao nhóc lại có danh thiếp của tôi, mà đến đây.

- Là anh Thiên giới thiệu tôi tới chỗ này.

- Trần Thiên ?.

Người phụ nữ ngạc nhiên bật dậy.

- Vâng, anh ấy bảo tôi đến đây, xin việc làm.

" Xin việc làm, thằng nhóc này chả có vẻ gì nổi bậc cả, thân hình thì gầy còm. Chiều cao đoán chỉ sấp xỉ 1m65 thấp hơn mình cả cái đầu, tại sao Trần Thiên lại giới thiệu thằng nhóc này cho mình, vì sao chứ... ". Người phụ nữ suy nghĩ một lúc thì nói.

- Vậy cậu với Trần Thiên có quan hệ gì.

- Anh ấy là người anh kết nghĩa của tôi.

- Hử, Anh kết nghĩa ?, theo như tôi biết Trần Thiên là một người lạnh lùng và không thích kết giao với ai, nhưng tại sao cậu ấy lại chịu kết nghĩa với cậu !, có phải cậu trộm tấm thiếp từ Trần Thiên phải không, nói ai sai cậu đến đây.

Người phụ nữ nghi ngờ thằng Quân, dương đôi mắt nhìn chằm chằm nó, đột nhiên nó nghe tiếng soạt soạt phát ra từ chỗ cái rèm sau chiếc ghế, lúc này xuất hiện bước ra trước mắt nó là có mấy người thanh niên mặt hung tợn, trên tay cầm lấy mã tấu và dao. Thằng Quân có hơi sợ, đây là lần đầu tiên nó gặp phải người cầm dao uy hiếp mình, vì từ trước đến nay đánh nhau chỉ là với bọn choi choi dùng đến nắm đấm chứ chưa bao giờ phải đối mặt với thứ như dao.

Nó Nhìn người phụ nữ định mở miệng giải thích, thì bất chợt tiếng điện thoại reo lên cắt ngang.

Người phụ nữ nhấc máy lên, đầu dây bên kia là một giọng nam.

- Thằng nhóc nó đã đến chỗ chị chưa...

- Thằng nhóc ?.... Có phải có thân hình gầy còm, dáng người thấp bé không.

Người phụ nữ vừa gọi điện vừa nhìn thằng Quân.

- Là nó đấy....

- Hử ?, Trần Thiên mà tôi biết là một người lạnh lùng và không thích kết giao với ai mà... Với lại tại sao cậu lại giới thiệu thằng nhóc đấy đến chỗ tôi làm, nhìn nó chả có gì là nổi bậc....

- Sau này rồi chị sẽ biết, nó là thiên tài đấy....

- Được rồi thiên tài hay không thì tôi không biết, nhưng nếu là cậu nhờ vả thì tôi sẽ giúp.

- Tít... Tít.. Tít... Người phụ nữ vừa nói xong thì đầu dây bên kia tắt máy, lúc này Trần Thiên đang đứng trước cửa một công xưởng. Địa điểm biên giới Campuchia. Trần Thiên đẩy cánh cửa bằng sắt qua, trên vai gác lấy thanh kiếm katana, mắt đeo kính râm bước vào. Bên trong có một nhóm người đang phân phối ma túy, bọn chúng đều không mặc áo trên thân là chằn chịt vết xăm, cửa vừa mở ra là bọn chúng đều hướng mắt ra phía bên ngoài nhìn có một kẻ lạ xâm nhập.

Lập tức mấy kẻ đó cảnh giác đều nhặt vũ khí lên, mã tấu, rìu, và dao đi đến trước mặt Trần Thiên, có kẻ bước lên đầu tiên, kẻ đó có khuôn mặt hung dữ, đầu trọc. Lưng và tay xăm kín mít chằn chịt là đại ca trong nhóm buôn ma túy. Gã nhìn Trần Thiên vểnh mặt nói.

- Mày là thằng nào ?.

- Có người bảo tao đến đây lấy đầu bọn mày... Và người chết thì đừng nên hỏi nhiều.

Trần Thiên vừa nói xong, thì thoáng chốc thân thể lướt tới nhanh như xé gió, chỉ một tiếng xoẹt vang lên, đầu gã đại ca đã bị thanh kiếm katana chém rơi lăn lốc trên mặt đất. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì đầu đã lìa khỏi cổ, hai mắt không kịp nhắm.

Mấy gã đàn em đằng sau ngớ ra một lúc nhưng sau đó nhanh chóng định thần lại thấy đại ca chết trước mắt lập tức là cơn giận dữ cuồng trào.

- Địt mẹ mày, xông lên chém chết nó.

Hơn mấy chục tên xông lên vung mã tấu chém loạn xạ tới, Trần Thiên đều lách qua tránh né dễ dàng, một gã bổ mạnh chiếc rìu xuống, âm thanh keng phát ra.

Trần Thiên đưa thanh kiếm katana đỡ lấy nhác rìu sau đó xoay người lại 180 độ tung cú đá, sút bay tên bổ rìu. Liền lập tức có một tên khác dùng dao đâm tới.

Nhưng Trần Thiên không có tránh né chỉ vung thanh kiếm katana lên quét ngang qua chém bay cái đầu của hắn. Trần Thiên tốc độ như bóng ma, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm lướt tới điên cuồng vung katana chém liên tục về trước, mấy gã đó không có một cơ hội nào để tránh né, từ người tấn công lại chuyển thành người phòng thủ chống trả lấy sự hung tàn vũ bão của Trần Thiên.

Lần lượt, lần lượt top người ngã xuống như rạ không đếm xuệ, chỉ thấy khi Trần Thiên gác thanh kiếm katana trở lại trên vai mình thì trước mắt hắn đã là một biển máu, xác người nằm la liệt.
nay ra 1c thui à bác
 
C13.

Sau khi nghe xong cuộc gọi của Trần Thiên, người phụ nữ cũng thay đổi ánh nhìn với thằng Quân, đưa tay ra hiệu đám đàn em đều rút đi. Chỉ còn lại trong phòng hai người. Người phụ nữ đặt cái mông lên bàn hướng mặt về phía thằng Quân.

- Tôi tin cậu là người của Trần Thiên rồi, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể sắp xếp cho cậu làm phục vụ bàn thôi, nếu cậu thấy được thì có thể ra ngoài kia tìm quản lý và nhận việc, còn cậu không muốn làm thì có thể rời đi ngay lúc này.

- Được tôi nhận...

Thằng Quân rời đi, người phụ nữ thở dài. trong lòng không hiểu thằng nhóc này có gì mà Trần Thiên lại tốn không ít tâm tư vì nó đến vậy, nhưng dù sao thì cứ nhận nó trước đi đã, quan sát một thời gian xem sao.

Thằng Quân sau khi nhận đồng phục nó rất nhanh bắt tay vào công việc, làm rất thuần thục vì lúc ở quê nó cũng từng xin làm phục vụ ở các quán hủ tiếu quen đường nên chẳng quá khó để thằng Quân hòa nhập.

Trong lúc đó nó cũng quen thân thiết với một đồng nghiệp, ngồi tám chuyện với anh ta cũng nghe anh ta kể về giám đốc, bà ta năm nay 37 tuổi. Có chồng và một đứa con gái bằng tuổi thằng Quân, chồng bà ta là một doanh nhân lớn nhưng thường hay xa nhà, lại còn mây mưa với các cô gái trẻ khác có lần bà ta bắt tại trận rồi cả hai sinh ra cãi nhau. Nên giám đốc rất ghét đàn ông.

- Thế à.... Hèn gì lần đầu em đến, bà ta liền hạch hẹ em...

- Khà khà, không phải là vì chuyện đó đâu, bà ta chắc là vì sợ em là nội gián của kẻ thù phái đến đấy.

- Kẻ thù ?? Là sao... Anh nói rõ hơn được.

Thằng Quân hơi thắc mắc, tại sao lại là kẻ thù phái đến, chả phải đây chỉ là một nhà hàng thôi sao, với lại nó cũng sực nhớ ra lúc ở trong phòng bà ấy, còn có mấy thằng giang hồ cầm hàng nóng nữa. Thằng Quân đang suy nghĩ thì người đồng nghiệp lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nó.

- Thật ra nhà hàng này chỉ là hình thức che mắt thôi, nơi đây là một sòng bạc phi pháp.

- Hả... Sòng bạc ??.

- Đúng vậy, Nhà Hàng này chia ra 2 nơi, phía trước như em thấy chỉ là bình thường nhưng phía sau cánh cửa kia dẫn đến một tầng hầm nơi đó, là khu sòng bạc dành cho các khách vip đến, hàng ngày lợi nhuận thu vào không nhỏ đâu, vì thế các băng nhóm khác đều muốn nuốt nhà hàng này, thường xuyên qua quấy rối, muốn bà chủ nhượng lại nhà hàng nhưng bà chủ không đồng ý liền xảy ra tranh chấp giữa các bên.

- Thì ra là thế...

Thằng Quân đang nói chuyện thì bất ngờ cửa phòng giám đốc đẩy ra, bà ta nhìn thấy thằng Quân nói chuyện cùng nhân viên khác thì hơi tỏ ra bực tức liền quát lớn.

- Này.... Tôi thuê mấy cậu về đây làm việc trả lương, chứ không phải ngồi đấy mà tán dốc đâu... Còn không mau làm việc.

- À dạ... Con xin lỗi cô, tụi con đi làm ngay..

Người đồng nghiệp kéo nhanh thằng Quân đứng dậy đi làm việc, Thằng Quân trong lúc đó có quay đầu lại nhìn, nó nghĩ trong lòng bà chủ thật sự là một người khó tính.

Thằng Quân, sau khi rời đi nó bắt tay vào công việc, mấy ngày trôi qua làm xong đến tối muộn về nhà, nó vẫn giữ thoái quen tập luyện hằng ngày với Trần Thiên, sau khi hít đất xong thì nó mặc một bộ quần áo thể thao, mang giày, chạy bộ trên con đường quen thuộc của nó.

Thằng Quân chạy được hơn 1 cây số đến một chỗ công viên bỏ hoang thì bất ngờ nó thấy có một nhóm người đứng ở đó, bên cạnh có chiếc xe oto.

- Hình như họ đang cãi nhau thì phải.

Thằng Quân ban đầu nó cũng không quan tâm đến mấy chỉ nghĩ không phải việc của mình nên cứ bỏ qua, nhưng lúc chạy đến gần tầm nhìn rõ

Nó phát hiện ra có một người mà nó quen đó là bà giám đốc Thúy Vân, còn về phía trước bà có 2 người đàn ông, một người trẻ và một người trung niên, người trung niên đang kéo lấy tay của giám đốc hình như muốn đẩy lên xe oto.

Thằng Quân, tuy ghét bà giám đốc với cái tính chảnh chỏe nhưng nó cũng không thể làm ngơ được, " dù sao mình cũnh là nhân viên của bả, nghĩ vậy nó lao vào đẩy người đàn ông kia ra. Mấy người đang giằng co bỗng dưng dừng lại ngạc nhiên nhìn thằng Quân.

- Bỏ tay giám đốc ra, mấy người làm gì vậy.

- Này thằng nhóc, mày là ai mà dám xen vào chuyện này.

Người đàn ông bị đẩy ra mặt hơi nhăn lại nhìn chằm chằm thằng Quân. Thằng Quân không sợ liền cất giọng

- Tôi là nhân viên của giám đốc.

- Nhân viên ??.... hahhaa, mày biết tao la ao không, mày tính lấy lòng con đĩ này để nó nâng đỡ mày à nhóc... Mẹ mày không dạy cho mày cách làm người... Nên mày cứ tự tiện xen vào chuyện người khác à..

- Bụp.....

Gã còn chưa nói hết, đã bị một đấm của
thằng Quân vụt thẳng vào mồm, khiến gã loạn choạng lùi về phía sau, sự việc khiến cho tất cả đều ngạc nhiên, đặc biệt là Thúy Vân bà ta không ngờ thằng Quân lại dám ra tay đánh gã đấy. Ở cái Sài Gòn để mà nói gã cũng là thuộc hạng thứ dữ, chả có mấy ai dám làm điều đó với gã cả, vậy mà thằng Quân lúc này nó chả hề ngại ngùng đấm gã.

Gã sau khi bị đấm đưa tay ôm lấy miệng miệng, quẹt một đường nhìn lại thấy máu miệng dính trên đấy, hai mắt gã đàn ông trung niên liền hằn lên tơ máu. gào lên.

- Thằng chó chết, mày dám đánh tao... Xông lên đánh chết nó cho tao.

Gã ra lệnh cho người vệ sĩ phía sau xông lên bắt thằng Quân lại đánh, gã vệ sĩ tuân mệnh thân lướt tới độ nhanh chóng, ánh mắt thằng Quân không thể bắt kịp được tốc độ của gã vệ sĩ, trong giật phút linh cảm của nó dấy lên một sự cảnh báo rằng, mình không phải là đối thủ của gã vệ sĩ kia, chỉ cần mình dính đòn của hắn là chắn chắc mình sẽ chết. nắm đấm vung thẳng như vũ bạo thẳng tới trước mắt thằng Quân. Khi nấm đấm gần chạm tới thì đột nhiên từ đằng xa có thanh âm nói lớn.

- Này, mấy người làm gì đấy, tụ tập đánh nhau à.

Âm thanh cắt ngang tình cảnh hiện tại khiến cho bọn họ đều quay ngắt về phía bên kia nhìn, nơi xa có 1 chiếc xe chạy đến có hai vị đồng chí công an tuần tra.

Gã vệ sĩ, quay đầu nhìn về phía ông chủ của mình như xác nhận có nên tiếp tục không, nếu như ông chủ gật đầu thì cho dù có lên núi đao xuống biển lửa hắn vẫn bước đi. Nhưng đối với một người như gã đàn ông trung niên kia thật sự với công danh sự nghiệp của mình dính đến công an thì điều không hay.

- Đi thôi....

- Dạ....

Tên vệ sĩ thu tay lại, nhìn thằng Quân một cái rồi xoay người lên xe, chiếc xe oto dần lăn bánh đi, 2 người công an đã chạy đến từ lúc nãy đều nhìn thấy rõ, cả hai đều biết người đàn ông trung niên kia là ai, nên họ cũng không dám làm lớn chuyện. Chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm Thúy Vân và thằng Quân.

Thúy Vân cũng hiểu rõ chuyện này không thể làm lớn vì thế chỉ trả lời qua loa không sao, khi hai người công an rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm nhìn thằng Quân, bây giờ lại có cái nhìn khác về nó, nhìn thân thể nó nhỏ thó vậy nhưng không ngờ khi cần lại là người dũng cảm ra tay giúp mình.

- Cậu vì sao xuất hiện ở đây ?.

- Nhà tôi ở gần đây, tôi hay tập thể dục buổi tối.

- Vậy à... Cảm ơn cậu giúp tôi nhé.

- Thật ra, tôi cũng không phải giúp Giám đốc đâu, chỉ là gã nói mẹ tôi, nên tôi mới đánh gã.

Thằng nhóc này thú vị thật, nó không hề che dấu, thường thì những kẻ khác khi ở bên mình đều là nịnh nọt dùng mấy lời xạo trá để lấy lòng mình, nhưng thằng nhóc này lại không, nó cứ thế nói thẳng ra.

Thúy Vân mĩm cười trong lòng, lúc đó cũng muốn biết xem thân thế thằng nhóc này như thế nào, mà có thể khiến Trần Thiên để tâm đến. Cô nhìn thằng Quân nói.

- Cậu nhà gần đây đúng không, sẵn tiện tôi có thể ghé qua không ?.

Bị bà giám đốc hỏi, thằng Quân cũng hơi ngạc nhiên vì bà ấy muốn đến chỗ mình ở, nó cũng không từ chối đồng ý dắt bà ấy về nhà trên đường về Thúy Vân cũng tiện ghé 1 quán tạp hóa để mua ít bia.

Bước vào nhà, Thúy Vân nhìn ngắm xung quanh sau đó thằng Quân dọn dẹp lại chỗ chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống Thúy Vân thắc mắc hỏi.

- Đây là nhà cậu à... Cậu sống một mình ?.

- Dạ không... Đây là nhà anh Thiên, anh Thiên hiện tại không có ở đây nên tôi trông coi chỗ này giúp ảnh.

" Cái gì ?, nhà Trần Thiên, Trần Thiên tin tưởng thằng nhóc này đến thế ư " Thúy Vân lâm vào trầm tư suy nghĩ nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt bình thường. Ngồi trước mặt thằng Quân khui một lon bia ra đưa cho thằng Quân nhưng nó khu tay từ chối.

- Xin lỗi, tôi không uống bia.

- àmm.. Tôi quên, cậu chỉ là thằng nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên, xin lỗi nhé.

- Không sao... Nhưng mà tôi đã dẫn giám đốc vào nhà rồi, tôi không biết giám đốc muốn gì ở tôi.

Thằng Quân không phải đứa ngu ngơ, từ khi đi theo Trần Thiên nó cũng học hỏi rất nhiều từ anh ấy. Nhưng đáp lại thằng Quân chỉ là một câu trả lời ngắn gọn khiến nó hơi ngạc nhiên.

- Giám đốc, muốn đến tìm hiểu về cuộc sống của nhân viên không được à.

Thúy Vân, mĩm cười, cầm lon bia uống một hơi, tuy bà ta nở ra nụ cười nhưng đâu đó thằng Quân thấy được đằng sau nụ cười ấy của bà ta là sự buồn bã trên khuôn mặt, có lẽ là vì chuyện lúc nãy, có lẽ người đó là chồng của bà ta, một người trăn hoa cùng với mấy cô gái khác, Thúy Vân lúc này chỉ tập chung uống bia, hết lon này đến lon khác khi cô say rồi thì mới buôn ra hết tâm sự, bà ta quyết định ly hôn với gã đó, nhưng gã không chịu liền bắt ép lên xe.

Thúy Vân vừa kể đến đoạn đó thì say khước gục xuống bàn.

Thằng Quân nhìn bà giám đốc nó thở dài chỉ muốn cho bà ta ghé qua một chút thôi mà giờ say khước rồi thì làm sao để bà ta về nhà đây, còn không biết nhà bả ở đâu để đưa về nữa.

Thằng Quân cứ nghĩ để tạm bà ấy ở nhà mình một đêm rồi tính tiếp. Nó đi qua luồn tay vào eo và đùi bế lên đi đến cái nệm gần gốc tường.

Lúc nó đặt bà giám đốc xuống, thì bất ngờ hai tay bà giám đốc ôm lấy vào cổ thằng quân kéo xuống, khiến thằng Quân không kịp trở tay, miệng hôn vào bờ môi đỏ mọng của bà, nó trố hai mắt ra. Tim đập thình thịch. Vội vã đẩy người bà giám đốc ra.

- Giám đốc...

- Đừng đi, cậu có thể ở bên tôi được không.... Tôi cô đơn...

Thằng Quân, không biết làm gì lúc này nó hơi bối rối, nhưng Thúy Vân một mực giữ cổ nó, tiếp tục ấn xuống hôn môi nó chiếc lưỡi lùa vào bên trong, thằng Quân trong lúc đó đầu óc trống rỗng.

Bỗng dưng Thúy Vân ngồi dậy đẩy nó qua một bên nằm xuống, rồi từ từ tụt quần thằng Quân xuống, hé bờ môi ngậm đầu khấc nó vào thằng Quân bất chợt cảm nhận được một sự ấm cúng, trong đầu nó liền liên tưởng đến những việc bà giám đốc làm giống như mẹ nó lúc trước. thở hắt ra mắt ngước nhìn bà giám đốc đưa chiếc lưỡi quấn quanh đầu khấc của nó.

Bà giám đốc rất điêu luyện, chiếc lưỡi như con rắn di từ đầu khấc xuống chỗ gốc cặc rồi liếm quanh chỗ đó sau đấy thì lại há mồm ngậm vào. Lúc thằng Quân còn đang phê tận óc thì bà giám đốc đột nhiên ngồi dậy cởi váy mình ra, tuột chiếc quần lót xuống ngồi lên người nó, kê con cặc thằng Quân vào mép lồn từ từ ngồi xuống con cặc nó chen vào lỗ thịt ướt đẫm của bà giám đốc, bà giám đốc thở hắt ra rên rỉ nhẹ.

- Ư.mm

Thằng Quân căng người ra, tay vô thức ôm eo bà giám đốc, bà giám đốc bắt đầu hẫy eo nhấp lên xuống, con cặc thằng Quân đâm vào rút ra liên tục từ lồn Thúy Vân khiến bà sướng tê người. Cảm giác lâu ngày làm tình làm cho bà khoái cảm cực độ, nhún liên tục không ngừng, khoảng chừng 10 phút thì bà giám đốc đã bắt đầu mệt, cúi xuống hôn vào miệng thằng Quân một cái rồi nhìn nó nói.

- Quân... Nằm lên người Vân nhấp nhé...

Thằng Quân đầu óc trống rỗng, lúc này bà Vân nói gì thì nó chỉ làm theo, nó nằm đè lên người bà ấy, cầm con cặc lại đút vào lồn Thúy Vân để nhấp. Con cặc nó to dài chen vào bên trong, từng thớ thịt siết chặt bấu lấy con cặc nó, ma sát không ngừng, thằng Quân dập vào liên tục. Tiếng phành phạch vang vọng trong căn phòng nhỏ.

Thằng Quân sướng, nó bây giờ không còn kiềm chế được nữa. Rùng mình lên phóng ồ ạt tinh trùng vào lồn bà Vân, nó thở ra phì phò. Bà Vân thì nắm co giật sung sướng. Một lúc nghỉ ngơi qua đi, hai người lại lao vào nhau. Đêm đấy thằng Quân lại được cảm nhận cái vị mà mẹ nó từng mang lại.

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao. Lúc thì Vân mở mắt ra đã thấy thằng Quân ngồi ở cái bàn cạnh cái nệm nó giương hai mắt ra nhìn. Rồi nói.

- Cô dậy rồi à... Con có nấu đồ ăn sáng rồi cô vào ăn nhé...

Đây là lần đầu tiên nó dùng kính ngữ với Thúy Vân, mấy lần trước bởi vì nó không thích bả, nên chỉ xưng tôi và bà nhưng từ sau cái đêm hôm qua nó lại thay đổi có cái nhìn khác về Thúy Vân, bà ấy không phải là người hống hách khó tính như nó nghĩ.

Còn về Thúy Vân nó đỏ ửng lên, nhớ lại đêm hôm qua, làm nàng cũng rất mến thằng Quân nhưng. Chỉ là trong lúc đó cũng có chút sự dằn vặt là mình làm tình với một đứa chỉ bằng với tuổi con mình. Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi thì trách sao được. Chính gã đó còn ngoại tình với mấy cô gái trẻ thì tại sao mình lại không được chứ. Mình cũng có cuộc sống của riêng mình mà, nếu vậy thì cứ tận hưởng thôi chuyện đến đâu thì tính đến đó chẳng sao cả.
 
C14

Nghĩ vậy thì thúy Vân cũng không ràng buộc mấy cái đạo đức giả dối ấy nữa, nàng mĩm cười nhìn thằng Quân đắm đuối. Mở miệng nói.

- Còn gọi người ta là cô nữa, đêm qua chả phải còn hì hục làm người ta như vậy sao.

Thúy Vân đỏ mặt. Thằng Quân thì hơi ngu ngơ nó không hiểu ý Thúy Vân là gì mà hỏi.

- Ủa không gọi cô thì gọi gì ạ, hay vẫn gọi là giám đốc ạ.

- Khờ quá... Từ bây giờ nếu chỉ có hai người bọn mình, thì Quân gọi Vân là em xưng anh nghe chưa.. Còn nếu khó quá gọi tên nhau cũng được..

- Hả.... Nhưng mà con nhỏ tuổi hơn cô mà tại sao gọi là cô là em.

- Nào... Được không, không nghe lời tôi, tôi giận đó.

Thúy Vân bỉu môi, làm dáng dễ thương thằng Quân sợ nàng giận nên cũng chấp thuận từ ngày hôm đó cả hai trở nên thân thiết hơn, Thúy Vân còn mua sắm đồ rất nhiều cho thằng Quân. Lúc rãnh chỉ có hai người nàng chủ động câu mời thằng Quân. Tay chống vào thành tường cho thằng Quân ở phía sau đút cặc vào lồn nắc phầm phập.

Lỗ lồn Thúy Vân khít rịt siết chặt lấy con cặc của thằng Quân, nó sướng xuất tinh vào lồn nàng. Rồi cả hai quay lại ôm nhau hôm.

Hôm nay là thứ 2, thằng Quân có việc nên gọi xin nghỉ buổi sáng. Nó muốn tận dụng buổi sáng để tìm tung tích của mẹ mình, nhưng đi cả buổi cũng vô vọng, nó cũng nhờ Thúy Vân dùng mối quan hệ quen biết nhiều của nàng tìm dùng nhưng hầu như cũng như vậy.

Đến trưa nó bắt xe ôm đến nhà hàng của Thúy Vân, vừa trả xong tiền cho chú xe ôm thì lúc quay đầu lại. Nó thấy có một chiếc xe Ford 16 chỗ đậu ngay trước quán. Còn nghĩ là xe của khách đến nhà hàng ăn chưa kịp bước tới gần thì nó giật mình khi thấy từ bên trong xuất hiện một đám người cầm mã tấu chạy ra, còn có phía sau một nhóm đuổi theo, nó nhận ra nhóm phía sau là đàn em của Thúy Vân.

Hai bên vừa chạy ra khỏi nhà hàng liền quay lại sáp là cà chém nhau chí chóe, nhìn khí thế bên của Thúy Vân áp đảo hơn, nhưng bỗng đột nhiên từ trong xe ford vụt ra một tên to cao, mặc áo khoác da đen, vung rìu chém liên tục về phía quân của Thúy Vân.

Tất cả đều không phải đối thủ của gã, lần lượt ngã xuống. Thúy Vân lúc đó cũng có mặt, nhìn tràng cảnh thảm khóc nàng hét lớn bảo đám thuộc hạ bỏ chạy đi để nàng ở lại cản bọn chúng, nhưng đám thuộc hạ thì trung thành tuyệt đối thề bảo vệ nàng tới cùng

- Giám đốc, chạy đi... Nhanh đi... Người mình sắp cản không nổi rồi....

- Không được tôi phải ở lại.....

Thúy Vân vùng vằn, bị một người thuộc hạ ôm lấy vai kéo đi. Còn phía trước là có một người cầm dao quay lại nói.

- Tụi mày mau kéo dám đốc ra khỏi đây. Tao sẽ ở lại chặn hậu.

- Xoẹt....

Vừa nói xong, thì một dao quét ngang qua cắt qua cổ, người đứng trước gục xuống. Bên phía kia là một gã hơi gầy vung dao chém thẳng xuống người của Thúy Vân, con dao lao vun vút. Đáp thẳng xuống mặt nàng lúc ấy tưởng chừng như cuộc đời nàng sẽ kết thúc tại đây. Nào ngờ phía sau liền xuất hiện một cái bóng lướt nhanh tới xoay người tung cước sút bay gã đó ra. Cái bóng chính là thằng Quân. Thúy Vân ngạc nhiên.

- Quân....

- Giám đốc chạy trước đi, tôi ở lại câu giờ.

Lời vừa nói ra, lại có một kẻ vung mã tấu chém xuống thằng Quân lách qua một bên tránh né, nó tung nắm đấm đáp thẳng vào mặt gã kia, sau đó lại một tên nữa chém tới không cho thằng Quân một phút nghĩ ngơi thằng Quân lần đầu chiến đấu với người cầm vũ khí sắt bén nên không có kinh nghiệm nhiều rất nhanh nó bị một dao cắt ngang qua vai. Nhưng thằng Quân không hề tỏ ra đau đớn, nó vung chân đạp gã đó ra giữ khoảng cách.

Rồi chạy nhanh tới dậm chân xuống lấy đà thúc một gối vào thẳng cằm của gã, gã đó gục xuống nhanh chóng, thằng Quân khí thế hừng hực nó lao vào đánh đấm hạ hết tên này đến tên khác, mọi người phe Thúy Vân thấy thằng Quân xông pha tả xung hữu đột còn nghĩ là lật được thế cờ. Nhưng trong lúc thằng Quân lơ đãng thì liền có một cái bóng vụt tới vung tay nắm chặt lấy cổ của nó nhấc lên cao rồi đập mạnh xuống.

Thằng Quân cả người va vào nền đường, cơ thể nó như muốn vỡ vụn ra, máu hộc ra từ miệng. Cảm giác không thở được. Nó vùng vằng lại không thể thoát ra, kẻ nắm lấy cổ nó là gã to cao cầm rìu, hai mắt lạnh như băng vung tay phải lên cao cầm cây rìu muốn bổ xuống.

Lúc đó thằng Quân nhìn thấy phần đầu ống tay áo gã tụt xuống lộ ra phần chỗ cổ tay là một hình xăm.

Là hình là con rồng. Thằng Quân đột nhiên nhớ tới hình xăm mấy gã lúc trước bắt mẹ nó. Trong người máu sôi sùng sục hai mắt hằng lên tia máu.

- Là tụi mày, là tụi mày.... mau trả mẹ cho tao.

Nó dùng hết sức bình sinh tung đấm thẳng vào mặt gã cầm rìu, khiến gã loảng choảng lui về sau. Thằng Quân bật dậy bị gã nắm chặt cổ thật sự là một sức mạnh khủng khiếp, nó thở ra vài hơi thì lao vào tung cước đạp thẳng vào người gã cầm rìu, một người sút thẳng vào mặt gã. Nhưng gã đứng như pho tượng. Nhoẻng miệng nói.

- Mày đang làm gì vậy.

Vụt cây rìu xuống chém vào người thằng Quân, lưỡi rìu xoẹt ngang qua ngực nó, máu bắn ra tung tóe, Thúy Vân nhìn thấy thằng Quân bị chém trúng nàng hét lên, muốn chạy tới nhưng bị người đàn em kia giữ lại.

Thằng Quân tung cước, vung đấm liên tục về gã cầm rìu nhưng hầu như chả trúng đòn nào cả, gã nhanh như sóc, lại có sức mạnh khủng khiếp tung một cước đã sút bay thằng Quân ra 3 mét, nó nằm bất động trên nền đường, cơ thể đã quá kiệt sức khi bị trúng một đòn đó, hai mí mắt nặng trịch đi. Miệng nó trào ra máu tươi.

Trong cái sự vô vọng, nó thấy gã cầm rìu đứng trước mắt mình, gã nhoẻng miệng cười khinh bỉ.

- Mày bảo trả mẹ cho mày á.... Mẹ mày chắc là một trong những đám bị bọn tao bắt cóc nhỉ !, mà nếu là đúng vậy thì giờ này mẹ mày cũng bị chặt xác, mổ lấy nội tạng rồi nhóc à.

Thằng Quân nghe gã cầm rìu nói như vậy lòng nó tan nát cùng cực, hai mắt tràn ra từng dòng lệ. Nó không tin đó là sự thật nhưng vào lúc này kẻ ở trước mắt là một kẻ lạnh lùng ra tay tàn nhẫn khiến nó không tin cũng không được, hàm răng cắn chặt vào môi mình máu rỉ ra, nó nắm chặt lòng bàn tay lại từng tia máu hằng lên trong mắt, hơi thở bỗng dưng trở nên dày đặt, gã cầm rìu đứng cạnh nó liền cảm nhận được một sát khí nồng đâmh tỏa ra người nó.

Chỉ thấy rằng trong chớp mắt, thằng Quân cong người, hai chân đứng thẳng, cơ thể phần trên từ từ nâng lên trong vô thức. Hai mắt nó từ trắng chuyển thành màu đen hoàn toàn, hơi thở tỏa ra làn sương trắng

Nó bây giờ chả khác gì một con zombie cả ý thức đã mất ý, khiến cho gã cầm rìu cảm nhận được sự uy hiếp lớn, gã vung rìu bổ thẳng về trước, chỉ trong nháy mắt thằng Quân nghiên người lách qua, đôi mắt đen kịt như quỷ dữ nhìn chằm chằm gã đó.

Bỗng chốc một tiếng ầm vang lên, nắm đấm thằng Quân va vào lưỡi rìu, lưỡi rìu nhanh chóng vỡ vụn ra thành từng mãnh, lúc nãy nếu như không cẩn thận đưa liều lên đỡ thì đã ăn trọn cú đấm khủng bố đó rồi. Gã cầm rìu hít một hơi nặng nề không thể tin được. Trước mắt mình là một thứ quỷ dị khủng khiếp

Nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vung chân lên tung cước đạp thẳng vào lòng ngực thằng Quân, thằng Quân không tránh né nó chỉ đưa tay ra đỡ cú đá đó. Cú đá sút thẳng vào lòng tay.

Nó dùng tay còn lại nắm chặt lấy cổ chân của gã quật mạnh ra, lập tức gã cầm rìu như con diều bị đứt dây bay xa ra va cái ầm vào chiếc xe Ford đang đậu gần đó, cú va chạm khiến cho thân xe lỏm vào một vết sâu. Lúc ấy ngay trên nóc xe oto có một thanh niên rất đẹp trai tóc chẻ hai mái đang ngồi từ lúc nào không hay trên đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm thằng Quân, dù cuộc chiến xảy ra đã lâu nhưng thanh niên đó chưa hề động lấy tay chân.

Gã cầm rìu gắng gượng dậy. Nhìn Thằng Quân lập tức lướt tới tốc độ nhanh khủng khiếp khiến gã như không kịp trở tay, đàn em gã xông lên muốn cản lại thằng Quân nhưng vừa mới vung tay lên định vụt mã tấu xuống, thì một tiếng xoạt vang lên đầu đã bay ra khỏi đầu lúc nào không hay máu me bắn tung tóe lên cả mặt thằng Quân.

Thằng Quân vung một cước đạp thẳng vào chiếc xe, chiếc xe lỏm một vết thật sâu cánh cửa nát bét. Lọt vào cả trong cabin, cũng may gã nghiên đầu lách qua tránh né được cú đá đó, nhưng còn chưa kịp định hình lại thì gã đã thấy nắm đấm của thằng Quân lao nhanh thẳng tới mặt gã, còn nghĩ chắc chắn sẽ chết nếu như dính cú đấm đó. Gã quýnh víu hét lên.

- Còn không mau ra tay....

Thì ngay lập tức thanh niên ngồi trên nốc xe thân ảnh rất nhanh bung như con tôm bay tới một gối thẳng vào mặt của thằng Quân, cú lên gối như chí mạng khiến nó lảo đảo ngã về sau mất đi ý thức nằm trên nền đường. Gã cầm rìu mới tránh thoát được một kiếp. Gã nghiến răng nhặt lên cây mã tấu vung tay chém thẳng vào người thằng Quân. Nhưng khi mã tấu gần chém tới gã liền cảm giác như có gì đó đã vướn vào tay mình không thể động đậy, gã quay đầu lại nhìn người thanh niên đó. Nhíu mày

- Mày muốn gì.

Mũi giày kê ngay dưới cổ tay gã cầm rìu. Gã không thể nhúc nhích cánh tay. Người thanh niên đó chỉ nhàn nhạt nói.

- Công an sắp đến rồi, đừng quên nhiệm vụ của mình là đến phá chỗ làm ăn của bọn họ.. Mày tính xé vụ này ra to cho công an sờ gáy à.....

- Hừ... Được rồi, nghe theo ý mày.

Gã cầm rìu nhoẻng miệng khinh bỉ, rồi quay sang nhìn thằng Quân, ánh mắt lộ ra sự căm thù. Đúng lúc từ đằng xa có tiếng còi hú của công an khiến cho mấy tên đang đánh nhau đều hoảng hốt. Gã cầm rìu không đành lòng nhưng cũng không thể làm khác lập tức gọi tụi đàn em leo lên xe rồi bỏ chạy.

Khi công an ập đến cuộc chiến kết thúc, lúc này Thúy Vân vội vã chạy đến ôm thằng Quân vào lòng khóc lóc gọi nó tỉnh dậy, thằng Quân hai mắt mở từ từ ra, nó nhìn thấy người đầu tiên trước mắt nó là Thúy Vân, ánh mắt nó đã không còn màu đen kịt như trước nhưng chứa đầy nước mắt mà sự đau đớn. Nó nằm bất động trên vòng tay của nàng, cõi lòng đã tan nát.

Trải qua trận chiến ấy đã 2 ngày, theo như hiện trường công an điều tra được và tuyên bố là một cuộc chiến tranh dành địa bàn giữa các băng nhóm, thằng Quân cũng không thể không liên lụy vì chính tay nó xé toạc đầu của một số tên, liền bị bắt vào tạm giam, về phía Thúy Vân được đàn em trung thành nhất đứng ra nhận tội thay toàn bộ nên nàng tránh được tội cầm đầu và tổ chức mở sòng bạc tại nhà hàng. Vì trước đó để đề phòng thì Thúy Vân đã làm một hợp đồng cho người đàn em đó đứng tên hết trên giấy tờ. Nàng chỉ là người giám sát thay không có bất cứ liên quan gì đến.

Trên một tầng thượng của tòa nhà 30 tầng có một người thanh niên đứng trên đấy ngắm nhìn thành phố. Lúc này cũng có một người đi từ phía sau đến, đó là Trần Thiên.

- Mày gọi tao đến đây làm gì ???..

- Tao đã gặp thằng nhóc đấy.. Nó đúng như những gì mày nói...

Trần Thiên nhíu mày, hắn rít điếu thuốc rồi nói

- Mày đánh nhau với nó rồi à...

- Đúng, tao cho nó một đòn, nó bất tỉnh ngay lúc đó, nhưng nhìn thằng nhóc đó tao lại nhớ đến một người....

- Ý mày là tiến sĩ Yu...

- Haizzz, nếu như năm đó, tiến sĩ Yu bà ta không làm cái thí nghiệm điên rồ đấy thì cũng không đến nỗi khiến cho gia đình bà ta phải lâm vào tình trạng như vậy.

- Mày đừng quên, tao và mày từng là những đứa trẻ được tiến sĩ Yu, cưu mang đấy... Đừng động vào đứa nhỏ đấy, nếu không tao giết mày đấy....

Trần Thiên lộ ra nét mặt hung tàn, hắt vứt điếu thuốc xuống rồi quay lưng rời đi, chỉ còn lại gã thanh niên đẹp trai tóc chẻ ra hai mái, đứng trên tầng thượng nở một nụ cười khinh bỉ.

Mới đó lại qua mấy tháng ngày ra tòa. Thằng Quân xét theo tội trạng thì nó gây ra quá lớn nhưng may mắn thay là vì tuổi nó chưa được vị thành niên nên tòa chỉ tuyên 6 năm tù, cộng thêm là sự bào chữa tài tình của luật sư Thúy Vân thuê đến.

Ngồi trước bàn làm việc, Thúy Vân đẩy chiếc vali đến gần giám đốc trại giam.

- Xin ngài giám đốc giúp đỡ dùm cậu ấy, cậu ấy là người thân của tôi.

Giám đốc trại giam mở chiếc vali nhìn vào bên trong hai mắt liền sáng lên, sau đó đóng chiếc vali lại miệng nhoẻng cười.

- Cô yên tâm, việc cô Vân nhờ tôi thì tôi luôn sẵn lòng.

- Vậy xin cảm ơn ngài, tôi có việc đi trước.

- Được, cô cứ thong thả....

Thúy Vân đứng dậy rời đi, đến phòng thăm phạm nhân, thằng Quân ngồi sau tấm kính, phía trước còn có Trần Thiên.

- Mày ổn không.

- Em ổn anh, anh cần không phải lo lắng cho em đâu...

- Nhìn mày như vậy thì tao cũng yên tâm rồi... Tao cũng xin lỗi vì không cho mày biết về Hắc Long Hội trước đó, vì mày còn quá yếu để tìm đến bọn nó.

- Không sao đâu anh, em hiểu...

Thằng Quân buồn bã, hai tay nắm chặt vào Trần Thiên nhìn nó rồi thở dài buộc miệng..

- Dù sao thì việc ở trong này, cũng coi như là khóa huấn luyện cho mày đi, nơi này là nơi quy tụ các thành phần cộm cán nhất của giới xã hội đen, mày nếu muốn mạnh thì hãy thống trị nơi này đi, mày nên tìm đến những kẻ giỏi võ, mà đánh nhau với bọn nó, dùng cái thứ gọi là khả năng copy của mày, sao chép tất cả kỹ năng của bọn nó... Nếu mày làm được thì tương lai mày sẽ có cơ hội để trả thù Hắc Long Hội.

Từng lời nói như đánh thức được lý trí của thằng Quân, cùng lúc Thúy Vân bước ra.

- Hai người đang nói chuyện gì vậy.

Trần Thiên quay sang, không trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi lại Thúy Vân.

- Chị Lo xong rồi à.

- Ừ xong rồi.... À Quân, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, trong này nếu thiếu thốn gì cứ nhờ người gọi ra cho chị, chị sẽ đem vào, chị sẽ đến thăm em thường xuyên.

- Dạ vâng. ..

- Hết giờ thăm tù, xin mời mọi người ra về ...

Một anh quản giáo đi vào nói lớn, cuối cùng thì cũng không thể ở lại lâu, Thúy Vân tiếc nuối nhưng không thể làm gì khác.

Từ ngày hôm đó thằng Quân nó trở thành một người khác, tìm đến những kẻ giỏi võ nhất trong nhà tù này giao đấu, nó có thất bại, nó có thua thảm hại nhưng không hề bỏ cuộc, dần dần nó đánh bại tất cả từ kẻ được cho là thiên tài Judo, rồi đến kẻ tự xưng là vô địch karate, kẻ giỏi boxing tất cả các loại võ đều bị thằng Quân sao chép lại và đánh bại.

Tối đến nó nằm trên một cái ghế dài, bên cạnh là một người tội phạm giỏi về xăm đang vẽ lên những nét mực trên đầu tiên trên lưng nó.

- Đại ca, anh quyết định rồi phải không, giờ nếu xăm lên thì những nét mực này sẽ đi theo anh cả đời... Nếu như anh không muốn thì em có thể dừng lại ngay lúc này..

- Mày cứ xăm đi....

Người xăm trổ thấy thằng Quân quyết tâm cũng không thể không làm theo.

3 năm sau dưới sân tập chung, có hàng trăm kẻ phạm nhân đứng trước thằng Quân bao vây lấy nó. Thằng Quân vẫn điềm tĩnh lạnh lùng vô cùng nó nhìn tất cả người phía trước rồi nói.

- Trong tất cả bọn mày, hôm nay ai đánh bại được tao, thì tao sẽ nhường lại chiếc ghế vua nhà tù này cho kẻ đó.

Trong căn phòng lớn, tiếng mở cửa toang ra có một quản giáo hớt hải chạy vào

- Giám đốc, không hay rồi..... Bọn tội phạm đang tập chung dưới sân tổ chức đánh nhau.

- Hử... Là ai ??.

- Là phạm nhân 551, hắn một mình muốn đánh nhau với tất cả phạm nhân khác.

- Hử... Hay nhỉ, mà thôi kệ đi, để bọn nó cứ đánh lẫn nhau, chỉ cần không xảy ra án mạng là được, các cậu cứ túc trực ở dưới nếu tình hình căng thẳng thì cử đội vũ trang xông vào trấn áp.

- Dạ vâng.

Người giám đốc gác chân lên bàn, nở một nụ cười bí hiểm, cùng lúc dưới sân hàng trăm phạm nhân đồng loạt xông lên......

6 Năm sau. Mùa đông năm nay lại đến sớm hơn mỗi năm, dưới sân có một bóng người cao lớn đang đứng ngước nhìn lên bầu trời bóng dáng ấy là Trần Đình Quân, hắn ngậm lấy điếu thuốc thở phào ra từng làn khói trắng.

Đã 6 năm trôi qua, thời gian tuy dài nhưng mà lại ngắn, nhoáng một cái đã 6 năm, hắn bây giờ đã không còn là thằng Quân của trước đây nữa. Là một kẻ lạnh lùng tuyệt đối, trên tấm lưng là đầy những nét mực vẽ lên hình con hổ hung tàn, ngay chỗ cổ tay trái cũng xăm lên hình con quỷ dữ.

Từng nơi trên cơ thể là đường nét của cơ bắp, thân thể cao lớn không dưới 1m8. Đây là thành quả mà 6 năm qua hắn luôn khắc khổ luyện tập. Chỉ là vào lúc này hắn sắp phải rời khỏi nơi này. Từ ngày đầu bước vào đây mọi thứ luôn trở nên lạ lậm đối với hắn cho đến ngày hôm nay đã hoàn toàn quen thuộc.

Và tên tuổi của hắn đã lưu danh tại nơi này tạo ra một trường kỳ mà khi người ta nhắc đến liền khiếp sợ với biệt danh Hổ Quỷ.
 
Sửa lần cuối:
Thanks TG. Câu chuyện ngày càng ...Liêu Trai. Kkk. Đều tay nhé TG.
 
À tôi mới tạo 1 group tele cho ae đam mê truyện này vào thảo luận cùng nhau, ai muốn vào ib tôi nhé
 
anime sex
cliphot
Back
Top