Học cách báo thù

Thằng Quân nằm trên giừơng hai mắt trố ra nhìn lên mái tôn cũ kĩ, có một vài chỗ đã bị thủng lỗ và rỉ sét đi nhiều, mà ngoài trời thì đang mưa lớn cho nên lúc này thằng Quân nghe rõ từng âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt tôn tạo lên những tiếng lộp bộp, lột bộp rồi xuyên thấu qua các lỗ thủng trước sự chứng kiến của đôi mắt hắn. Nhanh chóng rơi xuống chỗ mấy cái thau nhựa và chậu hứng nước trong nhà sau đó lại là những tiếng tí tách kêu lên.

Tất cả những âm thanh này như hòa quyện vào nhau, tạo ra một bản giao hưởng sống động giữa trời đêm đông giá buốt dễ dàng đưa mọi người vào một giấc ngủ êm ái.

Vậy mà thằng Quân lại không ngủ được chỉ vì hiện tại hắn đang rất lạnh, toàn thân chỉ mặc một cái áo bông cũ đã bị ố vàng nhìn không ra hình dạng ban đầu, bên cạnh hắn còn có một đứa bé gái nhỏ hai mắt chặt lại đang say giấc trong vòng tay của một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ là mẹ của hắn tên Võ Hà Hương năm nay 35 tuổi còn đứa bé kia là em gái của hắn Trần Hà My được 4 tuổi rưỡi, cả hai đang nằm trong một chiếc chăn nhỏ đắp phủ lên thân để có thể che đi cái lạnh tản mát ra từ không trung, còn thằng Quân thì không được may mắn như thế bởi vì chiếc chăn rất nhỏ chỉ đủ để cho hai người đắp nên hắn đành nhường lại cho mẹ và em gái.

Thằng Quân tên thật là Trần Đình Quân năm nay 16 tuổi là học sinh lớp 10, lúc nhỏ khi vừa mới được sinh ra. Thì hắn đã bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó trong một lần đi gặt lúa thuê cho người khác, thì Hương bất ngờ phát hiện ra thằng Quân bị bỏ trong bụi cỏ trên người còn mặc một cái tả, nằm trong nôi, hai mắt xoe tròn khóc oe oe.

Hương thấy tội nghiệp nên đành đem hắn về nuôi nấng, khi chồng của nàng nghe qua tin cũng không có ngăn cản, cả hai hết lòng yêu thương thằng Quân, xem thằng Quân như con ruột của mình đến năm thằng Quân được 12 tuổi thì ba nuôi hắn bất cẩn bị tai nạn trong lúc lao động bỏ mạng tại công trường.

Để lại vợ, con bơ vơ giữa cuộc đời, bởi vì hoàn cảnh rất nghèo không có nổi tiền lo ma chay nên Hương phải đi vay khắp nơi thậm chí là đi vay nặng lãi của bọn giang hồ để có tiền lo cho chồng một cái đám tang ổn định.

Rồi cứ thế suốt 4 năm qua kể từ ngày ba nuôi thằng Quân mất đi, nhà hắn dần dần không còn là những tiếng cười đùa như lúc trước. Trên đôi mắt của mẹ xuất hiện thấp thoáng qua, đâu đó là sự gánh nặng của đồng tiền lo cho gia đình, lo cho cuộc sống con cái rồi là những thứ lãi suất cắt cổ mà bọn giang hồ quy định ra.

Khiến mẹ hắn trầm mặc đi nhiều. Thằng Quân vì thế cũng không được vui hắn hiểu được cảm giác mà mẹ phải chịu đựng, nên thương mẹ lắm nhưng lại không thể làm gì khác chỉ biết an ủi nàng.

Rồi hằng ngày sau giờ học, thời gian rảnh rỗi là thằng Quân đi xin vào mấy chỗ bán hủ tiếu hay quán nhậu ven đường để làm thêm kiếm một chút thu nhập góp vào chi tiêu hằng ngày mà mẹ hắn phải còng lưng gánh vác.

Thằng Quân rất hiểu chuyện mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong tâm tư đã xem mình như là chỗ chia sẽ trách nhiệm với mẹ. Còn ở trong xóm thì hắn cũng được lòng nhiều cô chú, anh chị bởi cái tính hiền lành biết trên, biết dưới lễ phép.

Thằng Quân lúc này thở hắt ra, hai mắt nhắm chặt lại đang mơ mơ màng màng tuy ngủ nhưng mà chưa ngủ, trong đầu là những hình ảnh đẹp về gia đình nhỏ bé của hắn, hắn ước mình sau này sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt rồi sau đó là sẽ đem đến một cuộc sống ấm no hạnh phúc cho gia đình, không còn phải lo đến cái ăn bữa đực, bữa cái như bây giờ. Rồi từ từ trong cái lạnh của màn đêm buốt giá thằng Quân chìm dần vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao không còn là những hạt mưa phùn mang đến sự lạnh lẽo thẩm thấu của mùa đông Thằng Quân chớp chớp hai mắt hắn thức dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ đâu có lẽ là mẹ đi lấy hàng từ sáng sớm về may đồ.

Mẹ hắn làm đủ mọi việc, nhưng công việc chính may vá tư nhân tại nhà chuyên nhận những đơn hàng nhỏ lẽ từ các cô chú hàng xóm để kiếm thu nhập

Còn đứa em của hắn có lẽ giờ này đã qua nhà ngoại, nhà ngoại của hắn thì cũng không có mấy khá giả chỉ đủ để sống tạm qua ngày như bao gia đình khác nên cũng khó giúp được gì nhiều cho nhà thằng Quân, ngoài việc là chăm trẻ cho thằng Quân đi học, mẹ thì đi làm

Thằng Quân đứng dậy, hắn đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi đi đái các kiểu, sau khi xong xuôi là đi ra ngoài nhìn thấy trên bàn nhựa có đồ ăn sáng mẹ dọn sẵn ra cơm nguội, rau, trứng.

Hắn nhanh chóng ngồi vào ăn ngấu nghiến, mặc dù sức ăn rất mạnh nhưng vẫn không thể cải thiện được cái cơ thể thấp bé nhỏ thó của hắn, có lẽ là do cơ địa đã định sẵn như vậy.

Thằng Quân ăn xong thì hắn thay quần áo, sắp xếp lại sách vở bỏ vào một cái cặp xách cũ rồi đeo lên vai, hai chân bước nhanh ra khỏi nhà, vẻ mặt trầm lặng cuốc bộ đến trường trên hành trình khá là xa nhưng hắn không hề than phiền gì về điều đó, xem như là một thử thách trên con đường bước đến thành công của chính mình.

Thằng Quân sau những chặn đường dài cuối cùng cũng đến trường học, trường học của hắn tên Lưu Thị Nhậm, nằm ở trên một con đường lớn là một trường cũng khá là nổi tiếng ở tỉnh bến Tre

Thường thì những học sinh giỏi hoặc nhà có điều kiện mới vào đây, nhưng thằng Quân lại không có hai yếu tố đó nhà hắn nghèo lại học ngu nhưng được cái khi còn sống ba hắn là bạn học cũ khá là thân thích với phó hiệu trưởng của trường, nên khi ba hắn mất, chính phó hiệu trưởng đã bảo lãnh hắn vào đây học

Coi như là báo đáp ân tình khi xưa ba thằng Quân luôn giúp đỡ mình thời còn cơ hàn trên ghế nhà trường. Tuy nói là được bảo lãnh nhưng thằng Quân cũng không được hưởng đặc quyền như những đứa con ông cháu cha khác, hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn bị khinh bỉ ở ngôi trường này.

Các bạn bè thì xa lánh, thầy cô thì coi như cái gai trong mắt nhưng vì là con bạn của thầy phó hiệu trưởng nên cũng đành chấp nhận không đả động đến quá mức nhưng đôi lúc cũng sẽ có những thành phần bất hảo đến gây sự.

Đặc biệt là thằng Vinh, là con của thầy phó hiệu trưởng. Thằng này sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất hống hách không xem ai ra gì, nó rất ghét bọn nghèo nàn và hôi hám thường xuyên là cầm đầu nhóm du côn của trường bắt nạt những học sinh yếu đuối.

Trong đó có thằng Quân, thằng Quân không thể nào tránh khỏi những lần bị bọn nó đánh đập hội đồng, rồi lôi ra làm trò tiêu khiển trước mặt cả lớp những lúc như vậy thằng Quân chỉ biết im lặng chịu đựng không dám nói với ai, rồi khi về đến nhà mẹ hắn thấy những vết bầm tím ấy thì có thắc mắc hỏi, thằng Quân lại nói dối đó là vì không cẩn thận nên té.

Chỉ sợ là mẹ mình lo lắng, với lại nhà hắn nghèo thì làm sao đấu nổi lại với những kẻ nhà giàu kia, nếu như không muốn nói đến là lấy trứng chọi đá bởi vậy cuộc sống thằng Quân cứ như vậy trải qua hằng ngày, chấp nhận sự thật thành thoái quen.

Trở nên yếu đuối vô cùng, nhưng đâu đó trong trường cũng sẽ có những người bạn tốt của hắn, đó là Võ Hạ Vy nàng là bạn học cạnh bàn với thằng Quân, là con của một chủ tịch tập đoàn bất động sản có tiếng tại tỉnh, sinh ra là tiểu thư cành ngọc lá vàng, được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất đến với nàng, từ nhan sắc đến trí tuệ đều vượt bậc với những người khác.

Nhưng nàng không vì thế mà tự đắc xem mình là trên hết, luôn quan tâm đến bạn bè xung quanh không xem thường hay chê bai họ nghèo khó, đặc biệt là nàng rất thân với thằng Quân xem thằng Quân như là tri kỷ của mình bởi vậy đó cũng là một loại lý do để thằng Vinh trở nên ghen tức.

Nhắm đến thằng Quân như là một sự trả đũa. Thằng Quân bước vào lớp học một cách âm thầm im lặng, hắn không dám nhìn mọi người đi một mạch đến chỗ bàn của mình nằm ở chỗ đầu tiên, rồi để cặp xách xuống, ngồi vào là soạn sách vở ra ngay để ôn các bài tập mà thầy cô giao về nhà.

Nhưng chưa kịp học, thì từ đằng sau có một bàn tay thò tới đập lên đầu thằng Quân cái bốp.

- Thấy tao mà làm lơ à mày... Chào tao chưa

Thằng Quân đau điếng, vội đưa tay lên xoa xoa đầu của mình rồi nhìn về phía sau, bàn tay lúc nãy đánh nó vừa rồi là của thằng Vinh, nó bây giờ đang ngồi phía sau thằng Quân, gác hai chân lên bàn vẻ mặt hả hê xem thường thằng Quân, còn bên cạnh là có mấy thằng đứng kế bên.

- À... Mình xin lỗi, mình không cố ý

- Bốp

Một âm thanh rất lớn nữa vang lên, thằng Quân chưa trả lời hết câu đã bị thằng Vinh vớ người tới vung tay tát thẳng vào mặt.
 
Học cách bao thù C15

- Phạm nhân 551 đã đến giờ, anh mau ra làm thủ tục xuất trại...

Một người quản giáo đi đến đứng sau Trần Đình Quân nói. Hắn chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi rời đi bước qua người quản giáo, người quản giáo ấy có chút run sợ nhìn khí thế của Trần Đình Quân, gã nuốt bọt liên tục nghĩ đến vào 3 năm trước một mình Trần Đình Quân đả chiến đánh bại hơn mấy trăm phạm nhân, lúc đó gã cũng chứng kiến nhìn thấy một màn như vậy khiếp sợ ám ảnh đến tận bây giờ.

Trần Đình Quân sau khi làm xong thủ tục bước đi trên con đường giữa trại giam, trại giam chia ra làm 2 bên, mỗi bên có 2 tầng lúc này tất cả phạm nhân đều đứng xếp hàng thành hàng dài hai bên, Trần Đình Quân vừa bước ra thì ngay lập tức là tiếng hô vang đồng thanh.

- Chức mừng... Hổ quỷ đại ca ra trại...

Trần Đình Quân không màng để ý đến những người đấy, lúc đó có một vài phạm nhân mới đến cũng bị các đại quản lý của các phòng gọi ra, có một kẻ đầu đinh ngước mắt nhìn phía trước mình là một người cao lớn khuôn mặt lạnh như băng, hắn tò mò không biết đây là người nào tại sao các tù nhân trong đây lại kính nể kẻ đó đến vậy. Hắn quay sang hỏi người bên cạnh.

- Anh, thằng kia là ai vậy.. Tại sao mấy anh lớn đều ra chào tạm biệt nó.

- Mẹ mày nhỏ nhỏ cái miệng lại, muốn chết à ??, người đó là một sự tồn tại khủng bố của nhà tù này đấy.. Mày không muốn chết thì đừng hỏi nhiều.

Gã đầu đinh liền nín miệng. Nhìn thằng Quân bước qua người mình thẳng ra ngoài

Cửa trại giam mở ra trước mắt có một chiếc oto đang đậu, ngoài ra đứng cạnh chiếc oto chính là Thúy Vân, nàng đã chờ sẵn hắn từ rất lâu. Ngay khi vừa thấy Trần Đình Quân, Thúy Vân liền chạy đến ôm hắn, trao cho Đình Quân một nụ hôm thắm thiết.

- Cuối cùng cũng chờ được ngày Quân ra rồi.

- Anh Thiên không đến à...

- Thiên có việc ra nước ngoài công tác một thời gian rồi, cậu ấy có gửi lời đến mừng anh ra tù...

- Ừ.. Cảm ơn Vân thời gian qua đã giúp Quân..

- Hihi... Không có gì đâu, thôi mau lên xe, Vân đã cho người dọn tiệc mừng Quân ở nhà á...

- Ừ....

Thằng Quân leo lên xe, Thúy Vân ngồi trước đánh lái. Xe chạy băng băng về phía trước qua nhiều đoạn, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà biệt thự to lớn. Thúy Vân đánh xe vào rồi dẫn thằng Quân thẳng đi đến bên trong.

- Quân tắm rửa đi... Rồi ra ăn cho thoải mái

Thằng Quân để chiếc balo xuống nghe theo lời Thúy Vân tắm rửa xong ra ngồi vào chiếc bàn đầy thức ăn hạng sang, bữa tiệc chỉ có nàng và thằng Quân ngoài ra có hai người giúp việc nữa nhưng sau khi họ dọn đồ ăn lên xong thì Thúy Vân lại cho họ nghỉ hôm nay. Đưa ít tiền cho họ đi đâu đó thì đi

Thì Vân ngồi cạnh thằng Quân, gắp thức ăn bỏ vào bát cho nó.

- Quân.. Anh ăn nhiều đi, ở trong đó chắc khổ cực lắm nhỉ..

- Cũng không đến nỗi.

Thằng Quân gắp miếng tôm bỏ vào miệng nhai, đối với hắn bây giờ chỉ có Thúy Vân cùng Trần Thiên là người quan trọng nhất với hắn. Nên hắn rất trân trọng những giây phút như thế.

Hai người ngồi ăn, Thúy Vân cũng kể lại mọi chuyện ở ngoài này cho Trần Đình Quân biết bây giờ rất loạn lạc, các bang nhóm đều xuất hiện mọc như nấm, mặc dù chính quyền đã ra tay trấn an, nhưng một khi băng đảng này bị xóa xổ thì băng đảng khác thành lập nên, hàng ngày là các cuộc thanh trừng nhau đẫm máu.

Còn về phía Thúy Vân, một số địa bàn của nàng cũng bị chiếm giữ bởi các băng đảng khác, công việc bị chèn ép. Nàng nghi ngờ phía sau các băng đảng xâm chiếm địa bàn của mình có bàn tay của Hắc Long hội nhúm vào. Khi nghe đến 3 từ Hắc Long Hội hai mắt Trần Đình Quân liền hằn lên tia máu.

Hắn bóp chặt cái ly trong tay, cái ly liền vỡ vụn khiến cho Thúy Vân giật cả mình. Nàng cũng biết về quá khứ của hắn qua lời kể của Trần Thiên, nhưng cũng không biết phải giúp Trần Đình Quân như thế nào, chỉ có thể ở một bên động viên.

Sau khi hai người ăn xong, Thúy Vân nắm tay thằng Quân vào phòng mình, lúc này nàng ôm cổ của Trần Đình Quân, trao cho hắn một nụ hôn, đã quá lâu rồi nàng chưa làm việc đó với Hắn, nên cảm giác trong người bức bối và nhớ thương.

Rất nhanh, Thúy Vân đẩy Trần Đình Quân ngả xuống nệm, nàng quỳ gối xuống người nó những đầu ngón tay thon dịu cởi từng lớp quần ra, chẳng mấy chốc cái thứ to dài kia xuất hiện trước mắt nàng.

Thúy Vân há mồm ra ngậm nó vào, chiếc lưỡi nàng mút quanh đầu khấc nó, dùng đầu lưỡi miết nhẹ lên lỗ tiểu của Trần Đình Quân, hắn thở hắt ra sung sướng đã rất lâu rồi mới có cảm giác này lại. Hắn sướng nhíu cả mắt..

Thúy Vân rất chuyên nghiệp nàng chăm sóc tận tình, rồi còn di chiếc lưỡi mình theo hình zic zac đi xuống tới gốc cặc của hắn, Thúy Vân nhe ra hàm răng cắn nhẹ vào chỗ đó tạo ra cảm giác hơi đau, nhưng kèm theo sự sung sướng đan xen để kích thích cho con cặc của Đình Quân.

Hắn không thể kiềm được ôm lấy đầu của nàng, ấn con cặc của mình sâu vào trong cổ họng của Thúy Vân, khiến cho Thúy Vân hơi ngạc thở. Nhưng Thúy Vân không có tránh thoát mà cố làm cho Trần Đình Quân thoải mái nhất có thể.

Thậm chí nàng còn dùng đầu lưỡi khấy sục đều đầu khấc của Trần Đình Quân trong khoang miệng mình, Trần Đình Quân đẩy đầu Thúy Vân ra để cho nàng lấy hít thở không khí một lát rồi lại ấn vào, lần này hắn không giữ im, mà hẫy eo tới nhấp vào miệng Thúy vân, nước bọt dính đầy trên thân cặc của Trần Đình Quân, hắn hẫy liên tục tới từng tiếng nhóp nhép vang lên.

Sướng đến chịu không được, liền rùng mình bắn tinh ra ngập mồm Thúy Vân, sau đó thì rút cặc ra, Thúy Vân ngậm tinh trùng của hắn còn há to mồm ra cho Trần Đình Quân xem sao nó một cái nuốt ực vào bên trong rất ngon lành, nàng còn thè lưỡi liếm quanh 1 số tinh trùng còn vướng trên mép miệng..

Sau khi liếm xong, Thúy Vân đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc váy công sở mình ra, cả áo của mình, nàng ngồi lên người thằng Quân, tay nắm lấy con cặc nó để vào mép lồn của nàng, từ từ ngồi xuống con cặc thằng Quân chui tột vào bên trong lồn nàng. Đúng là cặc trai trẻ mới bắn ra xong, đã cương lên nhanh chóng

Thúy Vân vận động eo của mình lên xuống, cùng với Đình Quân kết hợp hẫy eo lên liên tuc, hai tay ôm lấy eo Thúy Vân làm điểm tựa nắc phầm phập vào lồn nàng, Thúy Vân sướng nhíu cả mắt, trong khi đó nàng cúi xuống cho Đình Quân há mồm ngậm bầu vú to tròn trắng trẻo của nàng vào bú, hắn mút chụt, Thúy Vân rên rỉ.

- Ư... Em sướng quá... Mạnh lên nữa đi anh... Ư..m sướng... Chết em mất...

Đình Quân nắc không ngừng nghỉ, con cặc hắn như thanh sắt nóng đâm sâu vào tử cung của Thúy Vân nàng cảm thấy bên trong lỗ lồn của mình nóng vô cùng, kích thích đem lại sự sung sướng tột độ.

Con cặc Trần Đình Quân ướt đẫm nước lồn của Thúy Vân, cộng thêm tinh trùng lúc nãy bắn ra còn vươn dính trên đó khi hắn nhấp vào cơ thể vào hai cơ thể va chạm lẫn nhau hai bên mép lồn của Thúy Vân sủi bọt bong bóng như chất bôi trơn

Càng khiến con cặc Trần Đình Quân chui ra, chui vào bên trong dễ dàng, mặc dù lồn nàng cực kỳ khít. Chẳng mấy chốc Đình Quân chịu không nổi, hắn rùng mình bắn ồ ạt tinh trùng vào lồn Thúy Vân, nàng sướng đến nỗi hai mắt trợn ngược lên, cơ thể co giật sung sướng.
 
Học cách bao thù C15

- Phạm nhân 551 đã đến giờ, anh mau ra làm thủ tục xuất trại...

Một người quản giáo đi đến đứng sau Trần Đình Quân nói. Hắn chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi rời đi bước qua người quản giáo, người quản giáo ấy có chút run sợ nhìn khí thế của Trần Đình Quân, gã nuốt bọt liên tục nghĩ đến vào 3 năm trước một mình Trần Đình Quân đả chiến đánh bại hơn mấy trăm phạm nhân, lúc đó gã cũng chứng kiến nhìn thấy một màn như vậy khiếp sợ ám ảnh đến tận bây giờ.

Trần Đình Quân sau khi làm xong thủ tục bước đi trên con đường giữa trại giam, trại giam chia ra làm 2 bên, mỗi bên có 2 tầng lúc này tất cả phạm nhân đều đứng xếp hàng thành hàng dài hai bên, Trần Đình Quân vừa bước ra thì ngay lập tức là tiếng hô vang đồng thanh.

- Chức mừng... Hổ quỷ đại ca ra trại...

Trần Đình Quân không màng để ý đến những người đấy, lúc đó có một vài phạm nhân mới đến cũng bị các đại quản lý của các phòng gọi ra, có một kẻ đầu đinh ngước mắt nhìn phía trước mình là một người cao lớn khuôn mặt lạnh như băng, hắn tò mò không biết đây là người nào tại sao các tù nhân trong đây lại kính nể kẻ đó đến vậy. Hắn quay sang hỏi người bên cạnh.

- Anh, thằng kia là ai vậy.. Tại sao mấy anh lớn đều ra chào tạm biệt nó.

- Mẹ mày nhỏ nhỏ cái miệng lại, muốn chết à ??, người đó là một sự tồn tại khủng bố của nhà tù này đấy.. Mày không muốn chết thì đừng hỏi nhiều.

Gã đầu đinh liền nín miệng. Nhìn thằng Quân bước qua người mình thẳng ra ngoài

Cửa trại giam mở ra trước mắt có một chiếc oto đang đậu, ngoài ra đứng cạnh chiếc oto chính là Thúy Vân, nàng đã chờ sẵn hắn từ rất lâu. Ngay khi vừa thấy Trần Đình Quân, Thúy Vân liền chạy đến ôm hắn, trao cho Đình Quân một nụ hôm thắm thiết.

- Cuối cùng cũng chờ được ngày Quân ra rồi.

- Anh Thiên không đến à...

- Thiên có việc ra nước ngoài công tác một thời gian rồi, cậu ấy có gửi lời đến mừng anh ra tù...

- Ừ.. Cảm ơn Vân thời gian qua đã giúp Quân..

- Hihi... Không có gì đâu, thôi mau lên xe, Vân đã cho người dọn tiệc mừng Quân ở nhà á...

- Ừ....

Thằng Quân leo lên xe, Thúy Vân ngồi trước đánh lái. Xe chạy băng băng về phía trước qua nhiều đoạn, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà biệt thự to lớn. Thúy Vân đánh xe vào rồi dẫn thằng Quân thẳng đi đến bên trong.

- Quân tắm rửa đi... Rồi ra ăn cho thoải mái

Thằng Quân để chiếc balo xuống nghe theo lời Thúy Vân tắm rửa xong ra ngồi vào chiếc bàn đầy thức ăn hạng sang, bữa tiệc chỉ có nàng và thằng Quân ngoài ra có hai người giúp việc nữa nhưng sau khi họ dọn đồ ăn lên xong thì Thúy Vân lại cho họ nghỉ hôm nay. Đưa ít tiền cho họ đi đâu đó thì đi

Thì Vân ngồi cạnh thằng Quân, gắp thức ăn bỏ vào bát cho nó.

- Quân.. Anh ăn nhiều đi, ở trong đó chắc khổ cực lắm nhỉ..

- Cũng không đến nỗi.

Thằng Quân gắp miếng tôm bỏ vào miệng nhai, đối với hắn bây giờ chỉ có Thúy Vân cùng Trần Thiên là người quan trọng nhất với hắn. Nên hắn rất trân trọng những giây phút như thế.

Hai người ngồi ăn, Thúy Vân cũng kể lại mọi chuyện ở ngoài này cho Trần Đình Quân biết bây giờ rất loạn lạc, các bang nhóm đều xuất hiện mọc như nấm, mặc dù chính quyền đã ra tay trấn an, nhưng một khi băng đảng này bị xóa xổ thì băng đảng khác thành lập nên, hàng ngày là các cuộc thanh trừng nhau đẫm máu.

Còn về phía Thúy Vân, một số địa bàn của nàng cũng bị chiếm giữ bởi các băng đảng khác, công việc bị chèn ép. Nàng nghi ngờ phía sau các băng đảng xâm chiếm địa bàn của mình có bàn tay của Hắc Long hội nhúm vào. Khi nghe đến 3 từ Hắc Long Hội hai mắt Trần Đình Quân liền hằn lên tia máu.

Hắn bóp chặt cái ly trong tay, cái ly liền vỡ vụn khiến cho Thúy Vân giật cả mình. Nàng cũng biết về quá khứ của hắn qua lời kể của Trần Thiên, nhưng cũng không biết phải giúp Trần Đình Quân như thế nào, chỉ có thể ở một bên động viên.

Sau khi hai người ăn xong, Thúy Vân nắm tay thằng Quân vào phòng mình, lúc này nàng ôm cổ của Trần Đình Quân, trao cho hắn một nụ hôn, đã quá lâu rồi nàng chưa làm việc đó với Hắn, nên cảm giác trong người bức bối và nhớ thương.

Rất nhanh, Thúy Vân đẩy Trần Đình Quân ngả xuống nệm, nàng quỳ gối xuống người nó những đầu ngón tay thon dịu cởi từng lớp quần ra, chẳng mấy chốc cái thứ to dài kia xuất hiện trước mắt nàng.

Thúy Vân há mồm ra ngậm nó vào, chiếc lưỡi nàng mút quanh đầu khấc nó, dùng đầu lưỡi miết nhẹ lên lỗ tiểu của Trần Đình Quân, hắn thở hắt ra sung sướng đã rất lâu rồi mới có cảm giác này lại. Hắn sướng nhíu cả mắt..

Thúy Vân rất chuyên nghiệp nàng chăm sóc tận tình, rồi còn di chiếc lưỡi mình theo hình zic zac đi xuống tới gốc cặc của hắn, Thúy Vân nhe ra hàm răng cắn nhẹ vào chỗ đó tạo ra cảm giác hơi đau, nhưng kèm theo sự sung sướng đan xen để kích thích cho con cặc của Đình Quân.

Hắn không thể kiềm được ôm lấy đầu của nàng, ấn con cặc của mình sâu vào trong cổ họng của Thúy Vân, khiến cho Thúy Vân hơi ngạc thở. Nhưng Thúy Vân không có tránh thoát mà cố làm cho Trần Đình Quân thoải mái nhất có thể.

Thậm chí nàng còn dùng đầu lưỡi khấy sục đều đầu khấc của Trần Đình Quân trong khoang miệng mình, Trần Đình Quân đẩy đầu Thúy Vân ra để cho nàng lấy hít thở không khí một lát rồi lại ấn vào, lần này hắn không giữ im, mà hẫy eo tới nhấp vào miệng Thúy vân, nước bọt dính đầy trên thân cặc của Trần Đình Quân, hắn hẫy liên tục tới từng tiếng nhóp nhép vang lên.

Sướng đến chịu không được, liền rùng mình bắn tinh ra ngập mồm Thúy Vân, sau đó thì rút cặc ra, Thúy Vân ngậm tinh trùng của hắn còn há to mồm ra cho Trần Đình Quân xem sao nó một cái nuốt ực vào bên trong rất ngon lành, nàng còn thè lưỡi liếm quanh 1 số tinh trùng còn vướng trên mép miệng..

Sau khi liếm xong, Thúy Vân đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc váy công sở mình ra, cả áo của mình, nàng ngồi lên người thằng Quân, tay nắm lấy con cặc nó để vào mép lồn của nàng, từ từ ngồi xuống con cặc thằng Quân chui tột vào bên trong lồn nàng. Đúng là cặc trai trẻ mới bắn ra xong, đã cương lên nhanh chóng

Thúy Vân vận động eo của mình lên xuống, cùng với Đình Quân kết hợp hẫy eo lên liên tuc, hai tay ôm lấy eo Thúy Vân làm điểm tựa nắc phầm phập vào lồn nàng, Thúy Vân sướng nhíu cả mắt, trong khi đó nàng cúi xuống cho Đình Quân há mồm ngậm bầu vú to tròn trắng trẻo của nàng vào bú, hắn mút chụt, Thúy Vân rên rỉ.

- Ư... Em sướng quá... Mạnh lên nữa đi anh... Ư..m sướng... Chết em mất...

Đình Quân nắc không ngừng nghỉ, con cặc hắn như thanh sắt nóng đâm sâu vào tử cung của Thúy Vân nàng cảm thấy bên trong lỗ lồn của mình nóng vô cùng, kích thích đem lại sự sung sướng tột độ.

Con cặc Trần Đình Quân ướt đẫm nước lồn của Thúy Vân, cộng thêm tinh trùng lúc nãy bắn ra còn vươn dính trên đó khi hắn nhấp vào cơ thể vào hai cơ thể va chạm lẫn nhau hai bên mép lồn của Thúy Vân sủi bọt bong bóng như chất bôi trơn

Càng khiến con cặc Trần Đình Quân chui ra, chui vào bên trong dễ dàng, mặc dù lồn nàng cực kỳ khít. Chẳng mấy chốc Đình Quân chịu không nổi, hắn rùng mình bắn ồ ạt tinh trùng vào lồn Thúy Vân, nàng sướng đến nỗi hai mắt trợn ngược lên, cơ thể co giật sung sướng.
Ngày ra 2 chạp đi bạn
 
C16

Ngã gục lên người Trần Đình Quân, thở dốc ra sung sướng. Đúng là hai người còn âu yếm nhau thì bất ngờ cửa phòng đẩy vào cái cạch một âm thanh trong trẻo vang lên.

- Mẹ... Mẹ đi đâu mà con gọi không bắt máy ạ....

Tiếng nói vừa cất lên, Thúy Vân giật mình quay đầu lại. Đứng trước cửa là một cô gái xinh xắn, cô ấy chính là con của nàng, khi đối diện cái tình thế này Thúy Vân hoàn toàn không ngờ được tình huống này vì trước đó con nàng có nói sẽ không về nhà ngay lúc này. Nàng vội vàng ấp úng lên tiếng.

- Chi.... Mẹ.... Mẹ...

Còn chưa kịp nói hết câu, con gái nàng đã giận dữ, nhìn vào cái của quý của Đình Quân, Hạ Chi thoáng đỏ mặt, quay người vội bỏ chạy ra ngoài. Khiến Thúy Vân rất khó xử. Nàng không biết phải giải thích trong lúc này ra sao, chỉ đành quay lại nhìn Trần Đình Quân thở dài nói.

- Anh về giúp em nhé, em hơi mệt cần phải nghỉ ngơi.

- Được rồi... Quân về, Vân nhớ giữ sức khỏe.

- Vâng

Đình Quân, đứng lên hắn mặc lại quần áo nhìn Thúy Vân có vẻ hơi bối vụ lúc nãy, nên lúc này chỉ đành để nàng lại một mình yên tĩnh suy nghĩ cách giải quyết.

Trần Đình Quân rời nhà, hắn bắt một chiếc taxi chở về gần chỗ ở của mình lúc trước rồi bảo tài xế dừng lại, muốn đi bộ đến một đoạn thì ngắm kỹ cảnh vật năm xưa.

Vừa đi được một đoạn, thì Trần Đình Quân bất giác phát hiện ra phía trước có 2 nhóm người hơn mấy chục tên đang lao vào nhau đánh đấm, chém nhau loạn xạ.

Hắn để ý phía bên tay phải của mình là nhóm ăn mặc bụi trần, trên tay đồng loạt đeo cái vòng đỏ, đang thất thế hoàn toàn, bị phía phe mặc đồ vest đen lao vào chém tới tấp, thậm chí một kẻ ngồi xuống nền đất một bên tay bị chém máu chảy ra loang lổ.

- Hahha, còn tưởng như thế lào... Đám Tôn Đản chúng mày chỉ đáng quỳ dưới chân bọn tao thôi.

- Phụt.... Mẹ mày, muốn giết thì cứ giết lải nhải con mẹ mày....

Đứng trước mũi dao dài chĩa thẳng vào người thanh niên đang ngồi khụy xuống nền đất không hề sợ hãi, hai mắt người thanh niên nhìn chằm chằm gã cầm thanh mã tấu phun ra bãi nước bọt, giọng dạc nói.

Là một tên có thân hình hơi mập với cái bụng phệ nhô ra, đầu tóc xoăn bù xù, lúc gã nghe thanh niên khích bát mình liền hai mắt nổi lên tia máu, không nói một lời.

Đưa thanh mã tấu lên, muốn chém thẳng vào người thanh niên kia, thì đột nhiên có một giọng nói trầm trầm cất lên tiến lại gần.

- Bọn mày đánh đủ chưa, đánh đủ rồi thì cút khỏi chỗ này cho tao.

Là giọng của Trần Đình Quân, hắn đứng trước giữa hai người, nghiên cái đầu, trên miệng ngậm điếu thuốc lá, một tay bật lửa, một tay che hướng gió. Lúc đó khiến cho cả hai phe đều sửng sờ lại đứng nhìn.

Gã mập đầu tóc xoăn chỉ đứng tới chỗ ngực của Trần Đình Quân, gã vểnh mặt nghiên cái đầu cầm cây mã tấu kề vào cổ của Trần Đình Quân, Trần Đình Quân vẫn bình thản như không có gì. Gã mập nhếch miệng nói

- Mày là thằng nào, là phe của bọn nó à.

Trần Đình Quân rít một hơi thuốc, khuôn mặt trưng ra vẻ biểu cảm lạnh lùng.

- Tao nói là cút....

- Cút cái con mẹ mày, tao chém chết bà mày... Thằng... Ch....

- Ầm....

Lời còn chưa dứt, đã bị Trần Đình Quân khua tay quạt xuống, nhìn tư thế động tác rất nhẹ nhàng, nhưng khi mép bàn tay chạm vào mặt gã mập, gã cảm nhận được tựa như chiếc búa nặng 1 tạ va thẳng vào mặt mình, cả thân thể giống như tờ giấy mỏng lơ lửng cả hai chân trên không trung cách nửa mét, rồi đầu va thẳng xuống nền đất tạo ra tiếng vang lớn, máu mồm, máu mũi tuôn ra bắn tứ tung.

Nhìn màn cảnh này, cả hai phe đều toát mồ hôi lạnh, tất cả đều sững sốt không nghĩ người thanh niên đó chỉ dùng 1 tay quạt nhẹ, đã khiến cho gã mập cầm đầu trở nên tàn tạ như thế. Đặc biệt là thanh niên ngồi dưới mặt đất, lúc này nhìn người thanh niên trước mắt, trong đầu hắn liền sực nhớ đến người đó

Là cái người 6 năm trước đã đánh bại nhóm của hắn. Và người thanh niên ngồi dưới đất không ai khác chính là cái kẻ năm xưa đã cướp lấy tấm ảnh của Trần Đình Quân, hắn tên Trần Khánh. Hắn không thể tin được 6 năm trước người đó chỉ là một thằng nhóc nhỏ con chỉ cao chưa tới 1m65, nay đứng trước mắt mình lại to cao đến vậy đặc biệt là khuôn mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt chứa đầy sát khí, chỉ cần nhìn thôi đã thấy một sự trấn áp vô hình đè nặng lên thân thể.

Trần Khánh không dám thở mạnh, còn phía bên phe mặc vest thì đứng như pho tượng, một gã trong đó thấy tình thế không ổn liền hét lớn sốc lại tinh thần của phe mình.

- Mẹ nó, bọn mày còn đứng ngơ ra làm gì chém chết mẹ nó.

Gã Vung mã tấu lên vụt thẳng vào người Trần Đình Quân, mã tấu còn chưa chạm vào người Trần Đình Quân, thì một tiếng keng đã vang lên, Trần Đình Quân không hề xoay người, chỉ dùng tay không chụp lấy luỡi dao bóp một phát, thanh mã tấu hoàn toàn vỡ vụn, tay không bóp nát mã tấu ư

Thêm một lần nữa làm cho bọn chúng sợ đến nỗi run cầm cập.

- Quái vật, hắn là quái vật...

Một tên khác sợ đến nỗi, tự lẩm bẩm trong miệng, vội vàng buôn con dao xuống đất xoay người bỏ chạy, đám còn lại như bị hiệu ứng domino cũng xoay người bỏ chạy toán loạn, gã vừa chém xuống thì đứng như pho tượng, chân run rẩy. Trần Đình Quân xoay đầu qua nhìn, ánh mắt lạnh lùng.

- Lôi thằng mập này cút khỏi đây, tao không muốn chỗ tao dơ bẩn.

Trần Đình Quân nhàn nhạt nói, tên cầm mã tấu chém xuống lúc nãy, thân thể không tự chủ làm theo lời Trần Đình Quân, trí não của hắn mách bảo nếu như không làm theo ý người này hắn ta lập tức sẽ chết không kịp ngáp, nhanh chóng kéo gã mập đi.

Sau đó Trần Đình Quân lại quay sang chỗ Trần Khanh, hắn vẫn nhàn nhạt nói.

- Còn bọn mày.....

Chỉ nói đến đó thôi, cả đám phe Trần Khánh đều tự hiểu cũng ồ ạt rời đi, một số người bị thương vẫn gắng gượng bò dậy, hắn được một số khác đỡ dậy dìu đi. Riêng Trần Khánh thì hắn vẫn nán lại nhìn Trần Đình Quân một lát, không biết trong đầu nghĩ gì nhưng sau đó cũng rời đi.

Chỉ còn lại Trần Đình Quân, hắn thở dài ra bước vào nhà. Buổi tối trên sân thượng Trần Đình Quân đứng trước lan can trên tay cầm điếu thuốc lá, hắn rít vài hơi thật dài rồi ngửa cổ thở ra làn khói trắng.
 
anime sex
cliphot
Back
Top