- Lượt xem: 3K
- Trả lời: 17
Truyện dựa trên những trải nghiệm có thật, lần đầu sáng tác mong các bác chém nhẹ:
Tập 1:
Ánh hoàng hôn dần tắt ngoài khung cửa sổ căn hộ nhỏ. Trong bếp, Ly thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối. Chiếc áo phông rộng thùng thình không che lấp được dáng người cao ráo, đôi chân dài mềm mại và vòng ngực căng đầy. Mái tóc đen óng xõa xuống lưng, bắt sáng dưới ánh đèn, tôn lên khuôn mặt thanh tú—đôi mắt to tròn, sống mũi cao, bờ môi mọng khẽ mím trong nụ cười e ấp. Ở tuổi 28, Ly là hình mẫu người vợ lý tưởng của Tuấn, người đàn ông cô đã yêu suốt năm năm hôn nhân.
Tiếng cửa mở vang lên. Tuấn bước vào, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt sắc sảo ánh lên một tia khó đoán. “Anh về rồi,” anh nói, giọng trầm, ném chiếc cặp xuống ghế. Ly ngẩng lên, đôi má ửng hồng, khẽ đáp:
“Em vừa làm xong, anh ngồi đi.”
Tuấn gật đầu, ánh mắt lướt chậm rãi từ mái tóc dài xuống đường cong mờ ảo dưới lớp áo rộng. Anh cầm điện thoại lên, nhưng tâm trí lại trôi về một ý nghĩ đã âm ỉ từ lâu—anh muốn nhìn thấy Ly, người vợ ngoan ngoãn của mình, trong ánh mắt thèm khát của những gã đàn ông khác. Ý tưởng ấy không khiến anh ghen tuông, mà ngược lại, nó làm máu anh nóng lên, khuấy động một cảm giác kích thích khó cưỡng.
Bữa tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa khẽ chạm nhau. Ly ngập ngừng lên tiếng, kể về công việc ở công ty thời trang:
“Sếp bảo em thử mấy kiểu đồ mới, nhưng em ngại lắm… em không quen mặc đồ hở.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi tay vô thức đan vào nhau, như muốn giấu đi sự e dè. Tuấn ngước lên, mỉm cười nhạt:
“Em đẹp thế này mà ngại gì. Anh muốn em thử mấy bộ gợi cảm một chút… để anh tự hào với bạn bè.”
Ly cúi mặt, má đỏ ửng, lẩm bẩm:
“Em không dám đâu… anh biết em mà.”
Tuấn không nói thêm. Nhưng trong đầu anh, một kế hoạch đã được sắp đặt từ lâu.
Tối mai. Quán bar Y. Một nơi sang trọng, ánh đèn mờ ảo, nơi những gã đàn ông thành đạt thường lui tới. Anh mở điện thoại, nhắn tin cho Nam—một đồng nghiệp cũ nổi tiếng đào hoa.
“Tối mai ghé quán bar Y. Có trò vui cho mày.”
Không cần nói nhiều. Tuấn biết Nam sẽ không bỏ lỡ một “món quà” hoàn hảo như Ly. Anh tưởng tượng cảnh cô ngồi một mình ở quầy bar, khoác lên người chiếc váy anh đã chọn—ngắn, bó sát, phô diễn trọn vẹn đôi chân dài và đường cong đầy đặn—thu hút ánh nhìn của Nam và bất kỳ kẻ nào khác trong đám đông.
Đêm khuya.
Ly đã chìm vào giấc ngủ. Tuấn nằm bên cạnh, mắt mở to nhìn lên trần nhà, rồi chậm rãi nghiêng người, ngắm khuôn mặt vợ trong ánh trăng nhàn nhạt—làn da trắng mịn, đôi môi khẽ mím, mái tóc dài trải xuống gối như dải lụa.
Cô đẹp quá.
Đẹp đến mức giữ cô cho riêng mình là một sự lãng phí.
Tuấn lặng lẽ rời giường, mở tủ, lấy ra chiếc váy đen bó sát—ngắn đến giữa đùi, cổ V sâu, đủ tôn lên mọi đường nét gợi cảm trên cơ thể Ly.
Sáng hôm sau.
Khi Ly đang sửa soạn đi làm, Tuấn bất ngờ đưa chiếc váy cho cô.
“Tối nay anh họp muộn. Em đến quán bar Y đợi anh nhé.” Anh mỉm cười. “Mặc cái này. Anh muốn em thật đẹp khi anh đến.”
Ly đón lấy, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.
“Quán bar? Một mình em á? Em… em không biết phải làm gì ở đó.”
Tuấn bước lại gần, nhẹ đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng nhưng cương quyết:
“Anh sẽ đến ngay sau đó. Chỉ cần ngồi đợi anh thôi.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Tin anh, em mặc cái này đẹp lắm.”
Ly cắn môi, bàn tay vô thức siết lấy mảnh vải. Trái tim cô đập nhanh, một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên. Nhưng ánh mắt kiên định của Tuấn khiến cô không dám từ chối.
“Em… thử vậy.” Giọng cô nhỏ như gió thoảng.
Tuấn mỉm cười. Trong lòng anh, chiếc đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu—từng giây trôi qua, đưa Ly đến với màn trình diễn mà anh đã sắp đặt.
Cô quá nhút nhát, quá ngây thơ để nghi ngờ.
Và chính sự trong trắng ấy sẽ khiến cô trở thành tâm điểm của những ánh mắt thèm khát.
Tập 1:
Ánh hoàng hôn dần tắt ngoài khung cửa sổ căn hộ nhỏ. Trong bếp, Ly thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối. Chiếc áo phông rộng thùng thình không che lấp được dáng người cao ráo, đôi chân dài mềm mại và vòng ngực căng đầy. Mái tóc đen óng xõa xuống lưng, bắt sáng dưới ánh đèn, tôn lên khuôn mặt thanh tú—đôi mắt to tròn, sống mũi cao, bờ môi mọng khẽ mím trong nụ cười e ấp. Ở tuổi 28, Ly là hình mẫu người vợ lý tưởng của Tuấn, người đàn ông cô đã yêu suốt năm năm hôn nhân.
Tiếng cửa mở vang lên. Tuấn bước vào, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt sắc sảo ánh lên một tia khó đoán. “Anh về rồi,” anh nói, giọng trầm, ném chiếc cặp xuống ghế. Ly ngẩng lên, đôi má ửng hồng, khẽ đáp:
“Em vừa làm xong, anh ngồi đi.”
Tuấn gật đầu, ánh mắt lướt chậm rãi từ mái tóc dài xuống đường cong mờ ảo dưới lớp áo rộng. Anh cầm điện thoại lên, nhưng tâm trí lại trôi về một ý nghĩ đã âm ỉ từ lâu—anh muốn nhìn thấy Ly, người vợ ngoan ngoãn của mình, trong ánh mắt thèm khát của những gã đàn ông khác. Ý tưởng ấy không khiến anh ghen tuông, mà ngược lại, nó làm máu anh nóng lên, khuấy động một cảm giác kích thích khó cưỡng.
Bữa tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa khẽ chạm nhau. Ly ngập ngừng lên tiếng, kể về công việc ở công ty thời trang:
“Sếp bảo em thử mấy kiểu đồ mới, nhưng em ngại lắm… em không quen mặc đồ hở.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi tay vô thức đan vào nhau, như muốn giấu đi sự e dè. Tuấn ngước lên, mỉm cười nhạt:
“Em đẹp thế này mà ngại gì. Anh muốn em thử mấy bộ gợi cảm một chút… để anh tự hào với bạn bè.”
Ly cúi mặt, má đỏ ửng, lẩm bẩm:
“Em không dám đâu… anh biết em mà.”
Tuấn không nói thêm. Nhưng trong đầu anh, một kế hoạch đã được sắp đặt từ lâu.
Tối mai. Quán bar Y. Một nơi sang trọng, ánh đèn mờ ảo, nơi những gã đàn ông thành đạt thường lui tới. Anh mở điện thoại, nhắn tin cho Nam—một đồng nghiệp cũ nổi tiếng đào hoa.
“Tối mai ghé quán bar Y. Có trò vui cho mày.”
Không cần nói nhiều. Tuấn biết Nam sẽ không bỏ lỡ một “món quà” hoàn hảo như Ly. Anh tưởng tượng cảnh cô ngồi một mình ở quầy bar, khoác lên người chiếc váy anh đã chọn—ngắn, bó sát, phô diễn trọn vẹn đôi chân dài và đường cong đầy đặn—thu hút ánh nhìn của Nam và bất kỳ kẻ nào khác trong đám đông.
Đêm khuya.
Ly đã chìm vào giấc ngủ. Tuấn nằm bên cạnh, mắt mở to nhìn lên trần nhà, rồi chậm rãi nghiêng người, ngắm khuôn mặt vợ trong ánh trăng nhàn nhạt—làn da trắng mịn, đôi môi khẽ mím, mái tóc dài trải xuống gối như dải lụa.
Cô đẹp quá.
Đẹp đến mức giữ cô cho riêng mình là một sự lãng phí.
Tuấn lặng lẽ rời giường, mở tủ, lấy ra chiếc váy đen bó sát—ngắn đến giữa đùi, cổ V sâu, đủ tôn lên mọi đường nét gợi cảm trên cơ thể Ly.
Sáng hôm sau.
Khi Ly đang sửa soạn đi làm, Tuấn bất ngờ đưa chiếc váy cho cô.
“Tối nay anh họp muộn. Em đến quán bar Y đợi anh nhé.” Anh mỉm cười. “Mặc cái này. Anh muốn em thật đẹp khi anh đến.”
Ly đón lấy, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.
“Quán bar? Một mình em á? Em… em không biết phải làm gì ở đó.”
Tuấn bước lại gần, nhẹ đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng nhưng cương quyết:
“Anh sẽ đến ngay sau đó. Chỉ cần ngồi đợi anh thôi.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Tin anh, em mặc cái này đẹp lắm.”
Ly cắn môi, bàn tay vô thức siết lấy mảnh vải. Trái tim cô đập nhanh, một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên. Nhưng ánh mắt kiên định của Tuấn khiến cô không dám từ chối.
“Em… thử vậy.” Giọng cô nhỏ như gió thoảng.
Tuấn mỉm cười. Trong lòng anh, chiếc đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu—từng giây trôi qua, đưa Ly đến với màn trình diễn mà anh đã sắp đặt.
Cô quá nhút nhát, quá ngây thơ để nghi ngờ.
Và chính sự trong trắng ấy sẽ khiến cô trở thành tâm điểm của những ánh mắt thèm khát.