Truyện Sáng Tác Đảo Thiên Đường (LL Mẹ Con)

Chương 17: Sự hấp dẫn nhẹ nhàng

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, chiếu rọi những tia nắng vàng óng qua tán lá rừng, rắc đầy những đốm sáng lấp lánh trên nền hang đá. Sau bữa sáng đơn giản với vài miếng trái cây khô và nước suối, Linh cảm thấy cơ thể mình cần được làm sạch. Mấy ngày nay cô chưa được tắm rửa tử tế, mái tóc đen nhánh cũng đã bết lại vì mồ hôi và bụi bẩn.

“Mẹ ra suối một lát nhé, con ở đây trông lửa.” Linh nói, giọng cô có chút ngần ngại.

Quân đang ngồi tỉ mẩn mài một mũi giáo thô sơ bằng đá. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc sảo nhìn mẹ. “Để con đi cùng mẹ. Mẹ đi một mình không an toàn đâu.”

Linh nhìn cậu, đôi mắt cô thoáng chút bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng dịu lại. Cô gật đầu. “Vậy cũng được.”

Họ cùng nhau đi đến con suối nhỏ cách hang động không xa. Nước suối trong vắt, mát lạnh, chảy róc rách qua những tảng đá rêu phong. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây cổ thụ, tạo nên một bản giao hưởng dịu êm của thiên nhiên.

Linh cởi bỏ chiếc váy maxi xanh ngọc đã sờn rách, để lộ vóc dáng thon gọn nhưng đầy đặn dưới ánh nắng ban mai. Cô không ngại ngùng khi để Quân nhìn thấy cơ thể mình, bởi trong tâm trí cô, cậu vẫn là đứa con trai bé bỏng. Chiếc váy được vắt gọn gàng lên một cành cây gần đó. Mái tóc đen nhánh của cô được búi cao lỏng lẻo. Làn da trắng hồng, mịn màng của cô phản chiếu ánh nắng, trông càng thêm rạng rỡ. Cô bước xuống dòng nước mát lạnh, khẽ rùng mình.

Quân đứng trên bờ, mắt không rời khỏi mẹ. Ánh nắng chiếu rọi lên cơ thể Linh, phác họa rõ ràng từng đường cong quyến rũ. Bầu ngực căng tròn, săn chắc, vòng eo thon gọn và vòng hông nở nang ẩn hiện dưới làn nước trong veo khiến cậu nuốt khan. Cảm giác khô khốc nơi cổ họng lại hiện về. Cậu thấy dương vật mình lại cương cứng lên, nhức nhối trong chiếc quần short jeans bạc màu. `Mẹ thật đẹp...` Suy nghĩ đó lại tràn ngập tâm trí cậu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu cố gắng kiểm soát hơi thở, nhưng nhịp tim vẫn đập liên hồi.

“Con đứng đó làm gì? Lại đây giúp mẹ gội đầu đi.” Linh gọi, giọng cô vui vẻ. Cô đã tìm thấy một loại lá cây có thể tạo bọt, giống như xà phòng tự nhiên.

Quân giật mình, cố gắng che giấu phản ứng sinh lý của mình. Cậu bước xuống suối, nước mát lạnh ngay lập tức xoa dịu phần nào sự nóng bỏng trong cơ thể cậu. Linh quay lưng lại, cúi đầu xuống, để mái tóc dài xõa ra trên mặt nước. Quân ngồi xổm xuống phía sau cô, cẩn thận vốc nước làm ướt mái tóc đen nhánh.

Bàn tay Quân run nhẹ khi chạm vào mái tóc mềm mại của mẹ. Cậu thoa thứ lá cây tạo bọt lên tóc cô, mát xa nhẹ nhàng. Hương thơm dịu nhẹ từ tóc Linh, hòa với mùi ẩm ướt của nước và mùi đất của lá cây, khiến các giác quan của Quân hoàn toàn bị chiếm lấy. Cậu cảm nhận từng sợi tóc mềm mượt lướt qua kẽ tay, và làn da ấm áp dưới lớp tóc. Cậu di chuyển ngón tay xuống gáy cô, cảm nhận những đường cong mềm mại của chiếc cổ thanh tú.

Linh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác thư thái. Bàn tay con trai cô thật khéo léo, mát xa thật dễ chịu. Nhưng rồi, cô cảm nhận được sự di chuyển chậm rãi của những ngón tay Quân. Chúng không còn chỉ dừng lại ở tóc hay gáy cô nữa. Chúng khẽ lướt xuống vai, rồi lướt nhẹ trên xương quai xanh, chạm vào làn da trần mịn màng. Một luồng điện chạy dọc sống lưng Linh. Cô khẽ rùng mình. `Quân... con đang làm gì vậy?`

Quân cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ cơ thể mẹ. Điều đó càng khiến cậu thêm táo bạo. Bàn tay cậu trượt xuống sâu hơn, vuốt ve bờ vai trần mềm mại của cô, rồi vòng qua, khẽ chạm vào vùng xương bả vai. Cậu cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của làn da mẹ. Dương vật cậu càng cương cứng hơn, nhức nhối đến khó chịu. `Mẹ không đẩy mình ra...` Ý nghĩ đó khiến một ngọn lửa bùng lên trong lòng cậu. Cậu muốn chạm vào cô nhiều hơn, muốn cảm nhận toàn bộ cơ thể cô trong vòng tay mình.

“Quân...” Linh khẽ gọi, giọng cô run run. Cô vẫn nhắm mắt, nhưng hơi thở đã trở nên dồn dập hơn. Cô cảm nhận rõ từng ngón tay của con trai lướt trên da thịt mình. Đạo đức và lý trí giằng xé cô. Cô phải đẩy cậu ra. Cô phải dừng lại. Nhưng cơ thể cô lại không muốn. Một khao khát cấm kỵ, một sự ham muốn lạ lùng đã bị chôn vùi bấy lâu, giờ đây đang trỗi dậy mạnh mẽ, đáp lại những cái chạm của con trai. Nó vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến cô bị cuốn hút.

Quân không trả lời, nhưng bàn tay cậu vẫn không ngừng vuốt ve vai và cánh tay mẹ. Cậu rướn người tới gần hơn, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô. Cậu cảm nhận được nhịp tim mẹ đập nhanh, và hơi thở hổn hển của cô. Cậu ngửi thấy mùi hương đặc trưng của cô, một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến cậu muốn vùi mặt vào đó.

Linh mở mắt, quay đầu lại. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt rực lửa của Quân. Đôi mắt cậu đầy khao khát, đam mê, và một chút gì đó nổi loạn. Cô thấy rõ sự căng thẳng trong cơ thể cậu, và nhận ra bản năng nam tính đang trỗi dậy mạnh mẽ trong con trai mình. Cô không thể rời mắt khỏi ánh mắt đó. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy không gian. Chỉ có tiếng nước suối chảy và tiếng chim hót vẫn vang lên đều đặn, như thể chúng là nhân chứng cho khoảnh khắc cấm kỵ này.

Linh thấy Quân khẽ nuốt khan. Cậu đưa tay lên, định chạm vào má cô. Tim Linh đập thình thịch. Cô không né tránh. Cô chờ đợi.
Nhưng ngay khi những ngón tay Quân chỉ còn cách má cô vài phân, cậu đột ngột khựng lại. Ánh mắt cậu thoáng qua vẻ đấu tranh nội tâm dữ dội, rồi nhanh chóng lùi lại. Cậu thu tay về, đứng thẳng dậy, hơi thở hổn hển.

“Con... con xong rồi.” Quân nói, giọng cậu khàn đặc, vội vã. “Mẹ tắm nốt đi. Con... con đi tìm thêm gỗ cho bữa tối.” Nói rồi, cậu quay người đi thẳng lên bờ, không đợi Linh trả lời, lao nhanh vào rừng, để lại cô một mình giữa dòng suối.

Linh vẫn ngồi đó, cơ thể cô chìm trong dòng nước mát lạnh, nhưng toàn thân cô lại nóng như lửa đốt. Hơi ấm từ những cái chạm của Quân vẫn còn vương vấn trên vai và gáy cô. Cô nhìn theo bóng lưng Quân khuất dần vào tán lá rừng. Lòng cô đầy bối rối, tội lỗi, và cả một sự thất vọng khó hiểu khi cậu rời đi. `Mình... mình vừa làm gì vậy? Mình đã để con trai mình...` Linh tự trách, nước mắt cô khẽ lăn dài trên gò má. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó của cô lại không thể phủ nhận cảm giác rung động mãnh liệt, một sự khao khát đã bị kìm nén quá lâu, giờ đây đang trỗi dậy từ những cái chạm cấm kỵ của con trai. Cô vẫn ngồi bất động trong dòng suối, để mặc dòng nước cuốn trôi đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
 
Chương 18: Thân mật trong cơn mưa

Cô ngồi thật lâu, cho đến khi ánh mặt trời dần khuất sau những tán cây rậm rạp, và hơi lạnh của buổi chiều bắt đầu bao trùm. Linh đứng dậy, vốc thêm vài gáo nước rửa mặt cho tỉnh táo, rồi chậm rãi bước lên bờ, mặc lại chiếc váy maxi đã khô một nửa. Tấm vải mềm mại dán chặt vào cơ thể ướt át của cô, phác họa rõ nét từng đường cong quyến rũ dưới lớp vải mỏng. Cô nhìn về phía hang động, trong lòng vừa muốn tránh mặt Quân, vừa mong cậu trở về.

Khi Linh trở lại hang, Quân đã nhóm lửa. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả khoảng không gian, xua đi bóng tối và sự lạnh lẽo. Quân đang ngồi quay lưng lại, cặm cụi nướng mấy củ khoai dại. Cậu không ngẩng đầu lên khi Linh bước vào, như thể cố tình lảng tránh. Linh cũng không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh đống lửa, đối diện với Quân, giữ một khoảng cách nhất định.

Cả hai ăn tối trong sự im lặng căng thẳng. Không một lời nói nào được thốt ra. Mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, trong nỗi bối rối và khao khát cấm kỵ đang sôi sục. Quân cảm thấy từng ánh mắt Linh nhìn mình như một ngọn lửa đốt cháy da thịt, khiến cậu khó chịu nhưng không thể cưỡng lại. Linh cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng nhịp tim cô vẫn đập loạn xạ mỗi khi ánh mắt cậu vô tình chạm vào cô.

Đêm đó, một cơn mưa nhiệt đới bất ngờ ập đến. Ban đầu chỉ là những hạt li ti, rồi nhanh chóng trở thành một trận xối xả, ào ạt trút xuống. Nước mưa xối xả từ trần hang xuống, len lỏi qua những kẽ đá, tạo thành từng dòng nước lạnh buốt. Tấm bạt che tạm bợ trước cửa hang không thể chống đỡ nổi sức gió giật mạnh và lượng nước lớn. Gió rít lên từng hồi, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo thổi thẳng vào trong, khiến ngọn lửa bập bùng gần như sắp tắt.

Linh rùng mình vì lạnh. Cô nhìn Quân, ánh mắt đầy lo lắng. “Hang này... không ổn rồi Quân à. Nước vào hết rồi.”

Quân cũng nhận ra tình hình. Cậu đứng bật dậy. “Chúng ta phải vào sâu hơn thôi mẹ!” Cậu nói, giọng đầy cương quyết. Mặc dù hang động này rộng rãi, nhưng có một lối đi hẹp dẫn vào một hốc đá sâu hơn, kín đáo và khô ráo hơn nhiều.

Cả hai nhanh chóng thu dọn những vật dụng quan trọng, gói gém vội vã trong lúc nước mưa xối xả. Quần áo của họ ướt sũng, dán chặt vào cơ thể. Từng bước chân lội bì bõm trong nước, họ len lỏi qua lối đi hẹp, cuối cùng cũng đến được hốc đá bên trong. Dù không lớn, nơi này lại cực kỳ kín gió và khô ráo.

Quân cẩn thận đặt số củi khô còn sót lại xuống nền đá, cố gắng nhóm lại đống lửa. Lửa khó cháy hơn trong không khí ẩm ướt, nhưng cuối cùng, ngọn lửa vàng cam cũng bập bùng trở lại, xua đi cái lạnh và bóng tối bao trùm.

Họ ngồi xuống cạnh đống lửa, quần áo ướt sũng, người run lên vì lạnh. Gió và mưa vẫn rít gào bên ngoài, tạo thành một bản hòa tấu ghê rợn. “Con phải thay đồ thôi, mẹ cũng vậy.” Quân nói, giọng cậu trầm khàn. Cậu bắt đầu cởi chiếc áo phông đen đã dính chặt vào người, để lộ bờ vai rộng và bắp tay săn chắc. Từng thớ cơ cuồn cuộn nổi lên, còn đọng vài giọt nước mưa lấp lánh dưới ánh lửa.

Linh nhìn cậu, tim cô đập nhanh hơn. Cô cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc phải cởi đồ trước mặt con trai, nhưng cái lạnh và sự ẩm ướt khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Cô khẽ gật đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể. “Mẹ... mẹ sẽ quay lưng lại.”

“Không cần đâu mẹ. Có mình con thôi mà.” Quân nói, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, đầy vẻ trấn an, nhưng sâu thẳm lại là một tia nhìn đầy khao khát.
Linh khẽ nuốt khan. Cô biết Quân đang ám chỉ điều gì. Cậu đang cố tình tạo ra một bầu không khí riêng tư, gần gũi giữa hai người. Trong tình cảnh này, mọi rào cản xã hội dường như trở nên vô nghĩa. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ cởi bỏ chiếc váy maxi xanh ngọc đã sờn rách, ướt sũng.

Lớp vải mỏng dính chặt vào cơ thể cô, từng chút một lột bỏ, phơi bày những đường cong mềm mại, đầy đặn. Bầu ngực căng tròn, săn chắc, vòng eo thon gọn và vòng hông nở nang hiện rõ dưới ánh lửa lung linh. Làn da trắng hồng, mịn màng của cô ướt đẫm nước mưa, lấp lánh như sương. Cô không mặc nội y. Điều đó là một sự lựa chọn của cô, cô có thể cố gắng giấu kín, nhưng lại cố tình để lộ rõ dưới ánh lửa.

Quân không thể rời mắt khỏi mẹ. Cậu thấy thân hình cô như một bức tượng sống động, mỗi đường cong đều hoàn hảo đến nghẹt thở. Đặc biệt là bầu ngực của cô, căng tròn và nhấp nhô theo từng hơi thở, khiến dục vọng trong cậu trỗi dậy mạnh mẽ đến mức gần như không thể kiểm soát. Dương vật cậu đã cương cứng đến cực điểm, đau nhức vì bị chiếc quần bó sát kìm kẹp. Cậu cố gắng hít thở sâu, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cơ thể Linh. `Mẹ... mẹ thật sự...`

Linh nhận ra ánh mắt cháy bỏng của con trai. Cô cảm nhận được sự ham muốn cuồng nhiệt từ cậu, nó thiêu đốt cô. Một cảm giác xấu hổ trỗi dậy, nhưng đồng thời, một luồng điện lạ lùng cũng chạy dọc khắp cơ thể cô. Nó không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác kích thích cấm kỵ, một sự tự tin kỳ lạ. Cô khẽ nhếch mép cười, một nụ cười nửa vời, vừa quyến rũ vừa ẩn chứa sự bối rối. Cô để chiếc váy xuống chân, và thay vì nhanh chóng mặc đồ khô, cô lại cố tình để tấm lưng trần quay về phía Quân lâu hơn một chút, để cậu có thể ngắm nhìn tấm lưng ong nuột nà của mình dưới ánh lửa.

`Mẹ đang trêu chọc mình ư?` Quân nghĩ, đồng tử cậu giãn rộng. Máu nóng dồn thẳng xuống hạ thân, khiến dương vật cậu giật giật.

Linh chậm rãi khoác lên mình bộ quần áo khô ráo. Lúc này, cô quay lại, nhìn thẳng vào Quân. Ánh mắt cô vẫn cười, nhưng có chút gì đó thách thức, gợi mở. Cô ngồi xuống cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người giờ đây gần hơn bao giờ hết. Hơi ấm từ cơ thể cô, mùi hương dịu nhẹ của cô, mọi thứ đều bao trùm lấy Quân.

Quân vẫn còn ngẩn ngơ trước hình ảnh cơ thể mẹ. Cậu cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ Linh, một sự ấm áp không chỉ đến từ hơi nóng của đống lửa. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, giờ đây không còn sự bối rối hay tự trách, mà là sự thấu hiểu và một khao khát cấm kỵ đang được chấp nhận ngầm.

“Con... con không sao chứ?” Linh khẽ hỏi, giọng cô mềm mại, khẽ chạm tay vào vai Quân.

Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng Quân cảm thấy như một dòng điện chạy dọc khắp người. Cậu khẽ rùng mình, cơ thể căng cứng. Hơi thở của cậu trở nên dồn dập. Cậu nhìn mẹ, đôi mắt đầy vẻ đấu tranh, nhưng cũng đầy sự khao khát cháy bỏng không thể che giấu. Linh vẫn giữ tay trên vai cậu, cô cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể con trai, và một lần nữa, cô không đẩy ra. Thay vào đó, cô khẽ siết nhẹ ngón tay trên vai cậu, truyền đi một thông điệp vô hình.
 
Chương 19: Đêm lạnh

Cái siết nhẹ trên vai Quân của Linh, như một tín hiệu vô hình, lan tỏa hơi ấm không chỉ từ làn da mà còn từ một sự chấp nhận thầm kín. Quân cảm nhận được ngón tay mẹ khẽ khàng trên vai mình, và một luồng điện chạy dọc sống lưng cậu, thiêu đốt mọi giác quan. Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu thấp xuống hơn, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Linh. Mùi hương quen thuộc của mẹ, trộn lẫn với mùi ẩm ướt của đất và lá cây từ hang động, đột nhiên trở nên quyến rũ đến lạ kỳ. Hơi thở Quân trở nên nặng nhọc, phả vào tai Linh, khiến cô khẽ rùng mình.

Bên ngoài, những cơn gió vẫn rít gào như một con thú dữ bị nhốt, tiếng gió gào thét, tiếng mưa xối xả đập vào vách đá tạo nên một bản hòa tấu ghê rợn. Nhưng trong hốc đá nhỏ này, nơi ánh lửa bập bùng nhảy múa, lại có một sự yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng hơi thở dồn dập của hai mẹ con. Cái lạnh từ bên ngoài dường như càng đẩy họ xích lại gần nhau hơn, biến hang động thành một không gian riêng tư, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Quân khẽ nhích lại gần mẹ hơn một chút. Bờ vai rộng của cậu chạm vào cánh tay cô, và cậu cảm nhận được sự mềm mại của làn da mẹ dưới lớp áo vải thô. Một khao khát mãnh liệt trỗi dậy, thôi thúc cậu muốn ôm lấy cô, che chở cho cô, và hơn thế nữa. Cậu đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình từ sáng, nhưng dường như mỗi khoảnh khắc gần gũi với Linh đều khiến bức tường lý trí trong cậu dần sụp đổ.

Linh cũng cảm nhận được sự gần gũi của Quân. Cô không đẩy ra. Thực tế, cô lại dịch người sát vào cậu hơn, tìm kiếm hơi ấm trong cái lạnh thấu xương của đêm mưa. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. `Mình... mình đang làm gì vậy?` Ý nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng một phần nào đó của cô lại cảm thấy bình yên đến lạ lùng trong khoảnh khắc này, một sự bình yên đã mất đi kể từ khi chồng cô qua đời.

Quân thấy mẹ không phản kháng, thậm chí còn chủ động xích lại, như được tiếp thêm dũng khí. Cậu từ từ vòng tay qua eo Linh, kéo cô lại gần hơn. Lưng Linh áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cường tráng của con trai mình. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của cô, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Linh cảm nhận được sự bao bọc chặt chẽ từ phía sau. Cơ thể Quân, rắn chắc và mạnh mẽ, mang lại cho cô một cảm giác an toàn mà cô đã khao khát bấy lâu. Hơi ấm của cậu lan tỏa qua lớp áo, xua đi cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này, cho phép bản thân yếu đuối một chút trong vòng tay con trai.

Bàn tay Quân, ban đầu chỉ ôm lấy eo Linh, giờ đây lại khẽ di chuyển lên cao hơn. Ngón tay cậu lướt nhẹ trên xương sườn, rồi chạm vào đường cong mềm mại của bầu ngực Linh. Nó không phải là một cú chạm mạnh bạo, mà là một sự "vô tình" đầy tinh tế, vừa đủ để Linh cảm nhận được sự ấm nóng từ lòng bàn tay con trai áp lên da thịt mình.

Linh khẽ nín thở. Cơ thể cô căng cứng, rồi thả lỏng trong chớp mắt. Cô biết rõ bàn tay Quân đang ở đâu. Cô có thể đẩy cậu ra, cô có thể phản đối. Nhưng cô không làm vậy. Một cảm giác tê dại chạy dọc khắp người cô. `Không... không thể được...` lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại không nghe lời. Trái tim cô đập như trống bỏi, tiếng đập lớn đến nỗi cô sợ Quân có thể nghe thấy.

Quân cảm nhận được sự mềm mại và đầy đặn của bầu ngực Linh dưới lòng bàn tay. Mặc dù là vô tình, nhưng cảm giác đó khiến toàn thân cậu run rẩy. Dương vật cậu lại cương cứng hơn nữa, nhức nhối đến mức không thể chịu nổi. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng khao khát trong lòng cậu càng bùng cháy dữ dội. `Mẹ không đẩy mình ra...` Ý nghĩ đó như một liều thuốc kích thích, đẩy mọi rào cản luân thường đạo lý ra khỏi tâm trí cậu. Cậu khẽ nhích tay, để lòng bàn tay áp sát hơn vào bầu ngực mẹ, cảm nhận hơi ấm và sự nảy nở của nó.

Linh khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, tiếng rên bị tiếng mưa gió bên ngoài át đi. Cô cảm nhận rõ ràng bàn tay Quân đang áp sát vào ngực mình, cảm nhận sự mềm mại của bầu vú bị bàn tay to lớn của con trai che lấp. Toàn thân cô run rẩy, hơi thở dồn dập. Cô muốn quay lại nhìn Quân, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cô như nghẹn lại. Những ngón tay cô khẽ bám chặt vào nền đá lạnh. Khuôn mặt cô đỏ bừng dưới ánh lửa, không biết là vì ngượng ngùng, vì lạnh, hay vì một thứ cảm xúc cấm kỵ khác.

Quân cúi thấp đầu hơn nữa, vùi mặt vào gáy Linh. Cậu cảm nhận được nhịp đập nơi cổ cô, và hơi ấm tỏa ra từ làn da mịn màng. Dục vọng dâng trào trong cậu, khiến cậu không còn đủ lý trí để suy nghĩ. Cậu muốn hôn cô, muốn nếm thử hương vị của cô.

Hơi thở nóng hổi của Quân phả vào cổ Linh, khiến cô rợn người. Cô cảm nhận được môi cậu khẽ chạm vào làn da trần nơi gáy. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo tất cả sự khao khát cháy bỏng của một người đàn ông trưởng thành. Tim Linh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Máu nóng dồn lên mặt cô, khiến toàn thân cô run bần bật. `Không... không được...`

Nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích. Cô cảm nhận rõ nụ hôn nhẹ nhàng của Quân trên làn da mình, cảm nhận sự rung động từ đôi môi cậu. Toàn thân cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Cô cố gắng giữ hơi thở đều đặn, giả vờ như mình đã ngủ thiếp đi, nhưng thực tế, mọi giác quan của cô đều đang căng ra đến cực điểm, cảm nhận từng hơi thở, từng cái chạm của con trai.

Quân nhận ra sự im lặng và bất động của Linh. Cậu không chắc liệu mẹ có thật sự ngủ rồi hay không, nhưng sự không phản kháng của cô càng khiến cậu thêm táo bạo. Cậu khẽ liếm nhẹ lên làn da nơi cổ mẹ, cảm nhận vị mặn nhẹ của mồ hôi và hương thơm đặc trưng của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài hơn một chút, rồi cậu tách ra, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt Linh từ phía sau, lòng bàn tay vẫn áp lên bầu ngực mềm mại của cô.

Linh giả vờ ngủ, nhưng tim cô vẫn đập loạn xạ, đến mức đau nhói trong lồng ngực. Cô cảm nhận được hơi ấm của Quân bao bọc lấy mình, và những cảm xúc cấm kỵ dâng lên như sóng triều. Đêm đó, trong hốc đá sâu thẳm, giữa tiếng mưa gió rít gào, hai mẹ con nằm sát bên nhau, chìm trong sự im lặng căng thẳng và những khao khát bị chôn giấu đang trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
 
Chương 20: Nụ hôn đầu

Đêm dài trôi qua trong sự im lặng căng thẳng và những khao khát cấm kỵ. Linh giả vờ ngủ, nhưng trái tim cô đập như trống bỏi, cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Quân phả vào gáy, và bàn tay cậu vẫn còn áp chặt lên bầu ngực cô. Mọi giác quan của cô đều căng ra, ghi nhận từng hơi thở, từng cái chạm nhẹ, từng nhịp đập của lồng ngực vạm vỡ phía sau. Cơn mưa bên ngoài vẫn rả rích, như tiếng vọng của những giằng xé nội tâm.

Bình minh hé rạng, xua đi màn đêm u ám. Quân khẽ cựa mình, nhận ra mẹ vẫn đang nằm gọn trong vòng tay mình. Mùi hương dịu nhẹ từ Linh vẫn vấn vương quanh mũi cậu, và cảm giác mềm mại từ cơ thể cô vẫn còn vương vấn trong lòng bàn tay. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Dù đêm qua Linh không hề phản kháng, cậu vẫn cảm thấy một sự hổ thẹn mơ hồ. Cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người mẹ, cẩn thận để không đánh thức cô, rồi lẳng lặng đứng dậy.

Linh cảm nhận được sự trống trải khi vòng tay Quân rời đi. Cô vẫn giả vờ ngủ, nhưng lòng cô dậy sóng. Cô nghe tiếng Quân khẽ khàng di chuyển, tiếng củi khô được nhóm lại, rồi tiếng bước chân cậu rời khỏi hốc đá. Mãi đến khi không còn nghe thấy gì, Linh mới từ từ mở mắt. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa trống rỗng. Quân đã đi rồi.

Cô ngồi dậy, vươn vai, cố gắng xua đi cái cảm giác nặng nề trong lòng. Sau một đêm như vậy, mối quan hệ giữa cô và Quân càng trở nên phức tạp, khó gọi tên. Linh biết họ không thể cứ mãi trốn tránh. Cô thở dài, rồi chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi hốc đá.

Ngoài hang, mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Quân đang loay hoay kiểm tra mấy cái bẫy cá dọc bờ suối gần đó, vẻ mặt trầm tư. Cậu quay lưng lại với Linh, như thể muốn tránh mặt cô.

“Con đi đâu vậy Quân?” Linh khẽ hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Quân giật mình quay lại. “Con... con đi kiếm thêm thức ăn. Mấy ngày nay không có gì ngoài khoai dại.” Giọng cậu trầm hơn bình thường, pha chút ngượng ngùng.

“Cẩn thận nhé con. Đừng đi quá xa.” Linh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu được sự lo lắng.

Quân gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi, tiến sâu vào phía rừng hơn. Linh nhìn theo bóng cậu khuất dần sau những tán cây, lòng cô nặng trĩu. Cô biết Quân muốn chứng tỏ bản thân, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô. Nhưng sau những gì đã xảy ra, mỗi khoảnh khắc xa cách lại khiến cô lo sợ một cách vô cớ.

Cô quyết định ở lại gần hang, thu dọn lại nơi trú ẩn sau trận mưa. Linh kiểm tra những mảnh bạt, cố gắng vá lại những chỗ bị rách, và gom thêm củi khô. Thời gian trôi qua thật chậm. Mặt trời đã lên cao, nhưng Quân vẫn chưa trở về. Linh bắt đầu cảm thấy bất an. Cậu đã đi lâu hơn mọi lần.

Nỗi lo lắng trong lòng Linh ngày càng lớn. Cô đi ra bờ suối, nhìn về phía rừng, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào. Chỉ có tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, và tiếng suối chảy róc rách. Cô thử gọi tên Quân, nhưng tiếng gọi của cô bị nuốt chửng vào không gian rộng lớn của khu rừng. Linh không thể chịu đựng được nữa. Nỗi sợ hãi mất đi người thân duy nhất lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô quyết định đi tìm Quân.

Linh bước vào rừng, men theo con đường mòn nhỏ mà Quân thường đi. Cô gọi tên cậu lớn hơn, giọng nói đầy sự hoảng hốt. Càng đi sâu vào, cô càng nghe thấy tiếng chim hót thưa dần, thay vào đó là những âm thanh bí ẩn của rừng sâu. Linh run rẩy, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Sau một hồi đi bộ, Linh đến một khu vực rừng rậm hơn, nơi có một vách đá dốc đứng, lởm chởm những tảng đá lớn. Đây là nơi Quân thường đến để tìm kiếm tổ chim hoặc các loại quả mọc trên vách đá. Linh khẽ gọi tên Quân một lần nữa.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng động mạnh, như tiếng đá lăn, rồi một tiếng “Á!” ngắn ngủi. Linh hoảng hồn, trái tim cô như ngừng đập. “Quân! Quân ơi!” Cô lao đến vách đá, bất chấp gai góc và những rễ cây chằng chịt.

Khi đến nơi, Linh thấy Quân đang bám chặt vào một mỏm đá nhô ra, chân cậu lơ lửng giữa không trung. Một tảng đá lớn vừa lăn xuống dưới, tạo thành một hố sâu hoắm bên dưới. Cậu suýt nữa đã trượt chân. Khuôn mặt Quân tái mét, mồ hôi vã ra. Cậu đang cố gắng tự mình leo lên, nhưng có vẻ không đủ sức.

“Quân!” Linh hét lên, không chút chần chừ, cô vội vàng lao đến. Cô nắm lấy bàn tay cậu, cố gắng kéo cậu lên. “Đừng sợ con, mẹ ở đây! Cứ bám chặt vào mẹ!”

Bàn tay Linh, tuy nhỏ bé hơn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh của sự tuyệt vọng và tình yêu thương. Cô dồn hết sức bình sinh, kéo mạnh Quân lên. Quân cũng phối hợp, cậu lấy hết sức lực còn lại để tự mình đẩy người lên. Từng chút một, cậu trèo lên được, và cuối cùng, cả hai ngã khuỵu xuống đất, thở hổn hển.

Linh ôm chặt lấy Quân, không chút ngần ngại. Cô siết cậu vào lòng, cảm nhận lồng ngực vạm vỡ của cậu phập phồng dưới tay cô. Nỗi sợ hãi tột độ vừa rồi khiến cô không còn nghĩ được gì khác. Cô cứ thế ôm chặt lấy con trai, vùi mặt vào mái tóc nâu sẫm của cậu, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Mẹ... mẹ sợ lắm, Quân à... mẹ cứ nghĩ... cứ nghĩ con...” Cô nghẹn ngào không nói nên lời.

Quân cũng ôm chặt lấy mẹ. Cậu cảm nhận được sự run rẩy và những giọt nước mắt của cô. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết suýt nữa đã đánh gục cậu, nhưng vòng tay của mẹ đã kéo cậu trở lại. Cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm đến tột cùng khi biết mình vẫn an toàn trong vòng tay Linh. “Con xin lỗi mẹ... con không sao rồi...” Cậu thì thầm, giọng khản đặc.

Linh khẽ nới lỏng vòng ôm, ngẩng đầu lên nhìn Quân. Đôi mắt cô sưng húp, nhưng tràn ngập sự yêu thương và nhẹ nhõm. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt dính đầy bụi và mồ hôi của cậu. “Mẹ... mẹ chỉ muốn con được an toàn thôi.” Cô nói, giọng run rẩy. Rồi theo bản năng, cô khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên má Quân, như một lời an ủi, một sự khẳng định tình mẫu tử.

Nụ hôn lên má của Linh như một tia lửa điện chạy dọc khắp cơ thể Quân. Nó dịu dàng, nhưng lại mang theo tất cả sự quan tâm và lo lắng của người mẹ. Quân cảm nhận được đôi môi mềm mại của mẹ áp lên làn da mình, và một cảm giác ấm áp, thân thuộc lan tỏa khắp người. Nhưng ngay lập tức, một ngọn lửa khác lại bùng cháy trong lòng cậu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu không muốn chỉ là một nụ hôn lên má.

Đôi mắt Quân khẽ cụp xuống, che giấu đi sự khao khát cháy bỏng. Linh chuẩn bị tách ra, nhưng Quân không cho phép. Cậu giữ chặt lấy khuôn mặt mẹ bằng hai bàn tay rắn chắc, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đầy đắm đuối. Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào mặt cô, khiến Linh khẽ rùng mình.

Linh nhìn vào đôi mắt ấy. Không còn là ánh mắt của đứa con trai, mà là ánh mắt của một người đàn ông, chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt, cấm kỵ. Cô nhận ra điều gì sắp xảy ra, nhưng cơ thể cô lại dường như không thể phản ứng. Lý trí cô gào thét, nhưng một phần sâu thẳm trong cô lại cảm thấy tê dại, không muốn ngăn cản.

Quân khẽ cúi người xuống. Môi cậu từ từ áp sát vào môi Linh. Một nụ hôn đầu tiên, không phải là nụ hôn lên má để an ủi, mà là một nụ hôn của dục vọng, của sự khao khát cháy bỏng. Môi cậu run rẩy chạm vào môi cô, mềm mại và nóng bỏng. Linh khẽ nín thở. Cô cảm nhận được hương vị của cậu, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của đôi môi ấy. Toàn thân cô như bị hút vào nụ hôn, không thể kháng cự. Máu nóng dồn lên mặt, khiến cô đỏ bừng.

Quân không buông tha. Cậu nhẹ nhàng day nhẹ môi cô, rồi khẽ mút lấy cánh môi dưới của Linh. Linh khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, đôi tay cô vô thức nắm chặt lấy vai áo của cậu. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt chửng lấy cô. Lưỡi Quân khẽ lướt nhẹ, tìm kiếm sự đáp trả từ cô. Linh cảm thấy bối rối, nhưng đồng thời, một cảm giác khoái lạc cấm kỵ cũng dâng trào trong cô, khiến cô không thể cưỡng lại. Cô khẽ hé môi, đáp lại nụ hôn của con trai một cách thụ động.

Nụ hôn kéo dài, cuồng nhiệt và đầy ám muội. Quân dường như muốn trút hết mọi khao khát dồn nén bấy lâu vào nụ hôn này. Cậu mút mát, day nghiến đôi môi mẹ, cảm nhận hơi thở dồn dập của cô hòa quyện với hơi thở của mình. Linh, dù bối rối và tự trách, nhưng cơ thể cô lại không hề kháng cự. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, mọi lý trí dường như tan biến trong khoảnh khắc này.

Mãi đến khi cả hai đều thở dốc, Quân mới miễn cưỡng rời môi mẹ. Ánh mắt cậu vẫn nhìn cô đắm đuối, đầy tình yêu và khao khát. Đôi môi Linh sưng mọng, ửng đỏ, hơi thở dồn dập. Cô nhìn Quân, đôi mắt vẫn còn ngây dại, nhưng rồi lý trí dần trở lại.

Linh khẽ lắc đầu, đẩy nhẹ Quân ra. “Chúng ta... chúng ta không nên.” Giọng cô run rẩy, yếu ớt, như lời tự nói với chính mình hơn là nói với Quân. Cô vội vàng đứng dậy, quay lưng lại, cố gắng tránh đi ánh mắt đầy khao khát của con trai.

Quân đứng lặng tại chỗ. Cậu nhìn theo bóng lưng mẹ, đôi mắt đầy vẻ rối loạn và đau khổ. Lời nói của Linh như một gáo nước lạnh tạt vào cậu, nhưng ánh mắt và sự không kháng cự của cô trong nụ hôn lại khiến cậu tin rằng cô cũng có cùng cảm xúc. Tâm trí cậu giờ đây hoàn toàn hỗn loạn, giữa dục vọng cháy bỏng và rào cản luân thường đạo lý đã bị phá vỡ. Cậu đứng đó, giữa vách đá và khu rừng hoang vu, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương vấn trên môi, và một tương lai không rõ ràng đang chờ đợi phía trước.
 
phê quá, mãi không được địt
 
Chương 20: Nụ hôn đầu

Đêm dài trôi qua trong sự im lặng căng thẳng và những khao khát cấm kỵ. Linh giả vờ ngủ, nhưng trái tim cô đập như trống bỏi, cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Quân phả vào gáy, và bàn tay cậu vẫn còn áp chặt lên bầu ngực cô. Mọi giác quan của cô đều căng ra, ghi nhận từng hơi thở, từng cái chạm nhẹ, từng nhịp đập của lồng ngực vạm vỡ phía sau. Cơn mưa bên ngoài vẫn rả rích, như tiếng vọng của những giằng xé nội tâm.

Bình minh hé rạng, xua đi màn đêm u ám. Quân khẽ cựa mình, nhận ra mẹ vẫn đang nằm gọn trong vòng tay mình. Mùi hương dịu nhẹ từ Linh vẫn vấn vương quanh mũi cậu, và cảm giác mềm mại từ cơ thể cô vẫn còn vương vấn trong lòng bàn tay. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Dù đêm qua Linh không hề phản kháng, cậu vẫn cảm thấy một sự hổ thẹn mơ hồ. Cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người mẹ, cẩn thận để không đánh thức cô, rồi lẳng lặng đứng dậy.

Linh cảm nhận được sự trống trải khi vòng tay Quân rời đi. Cô vẫn giả vờ ngủ, nhưng lòng cô dậy sóng. Cô nghe tiếng Quân khẽ khàng di chuyển, tiếng củi khô được nhóm lại, rồi tiếng bước chân cậu rời khỏi hốc đá. Mãi đến khi không còn nghe thấy gì, Linh mới từ từ mở mắt. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa trống rỗng. Quân đã đi rồi.

Cô ngồi dậy, vươn vai, cố gắng xua đi cái cảm giác nặng nề trong lòng. Sau một đêm như vậy, mối quan hệ giữa cô và Quân càng trở nên phức tạp, khó gọi tên. Linh biết họ không thể cứ mãi trốn tránh. Cô thở dài, rồi chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi hốc đá.

Ngoài hang, mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Quân đang loay hoay kiểm tra mấy cái bẫy cá dọc bờ suối gần đó, vẻ mặt trầm tư. Cậu quay lưng lại với Linh, như thể muốn tránh mặt cô.

“Con đi đâu vậy Quân?” Linh khẽ hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Quân giật mình quay lại. “Con... con đi kiếm thêm thức ăn. Mấy ngày nay không có gì ngoài khoai dại.” Giọng cậu trầm hơn bình thường, pha chút ngượng ngùng.

“Cẩn thận nhé con. Đừng đi quá xa.” Linh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu được sự lo lắng.

Quân gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi, tiến sâu vào phía rừng hơn. Linh nhìn theo bóng cậu khuất dần sau những tán cây, lòng cô nặng trĩu. Cô biết Quân muốn chứng tỏ bản thân, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô. Nhưng sau những gì đã xảy ra, mỗi khoảnh khắc xa cách lại khiến cô lo sợ một cách vô cớ.

Cô quyết định ở lại gần hang, thu dọn lại nơi trú ẩn sau trận mưa. Linh kiểm tra những mảnh bạt, cố gắng vá lại những chỗ bị rách, và gom thêm củi khô. Thời gian trôi qua thật chậm. Mặt trời đã lên cao, nhưng Quân vẫn chưa trở về. Linh bắt đầu cảm thấy bất an. Cậu đã đi lâu hơn mọi lần.

Nỗi lo lắng trong lòng Linh ngày càng lớn. Cô đi ra bờ suối, nhìn về phía rừng, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào. Chỉ có tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, và tiếng suối chảy róc rách. Cô thử gọi tên Quân, nhưng tiếng gọi của cô bị nuốt chửng vào không gian rộng lớn của khu rừng. Linh không thể chịu đựng được nữa. Nỗi sợ hãi mất đi người thân duy nhất lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô quyết định đi tìm Quân.

Linh bước vào rừng, men theo con đường mòn nhỏ mà Quân thường đi. Cô gọi tên cậu lớn hơn, giọng nói đầy sự hoảng hốt. Càng đi sâu vào, cô càng nghe thấy tiếng chim hót thưa dần, thay vào đó là những âm thanh bí ẩn của rừng sâu. Linh run rẩy, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Sau một hồi đi bộ, Linh đến một khu vực rừng rậm hơn, nơi có một vách đá dốc đứng, lởm chởm những tảng đá lớn. Đây là nơi Quân thường đến để tìm kiếm tổ chim hoặc các loại quả mọc trên vách đá. Linh khẽ gọi tên Quân một lần nữa.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng động mạnh, như tiếng đá lăn, rồi một tiếng “Á!” ngắn ngủi. Linh hoảng hồn, trái tim cô như ngừng đập. “Quân! Quân ơi!” Cô lao đến vách đá, bất chấp gai góc và những rễ cây chằng chịt.

Khi đến nơi, Linh thấy Quân đang bám chặt vào một mỏm đá nhô ra, chân cậu lơ lửng giữa không trung. Một tảng đá lớn vừa lăn xuống dưới, tạo thành một hố sâu hoắm bên dưới. Cậu suýt nữa đã trượt chân. Khuôn mặt Quân tái mét, mồ hôi vã ra. Cậu đang cố gắng tự mình leo lên, nhưng có vẻ không đủ sức.

“Quân!” Linh hét lên, không chút chần chừ, cô vội vàng lao đến. Cô nắm lấy bàn tay cậu, cố gắng kéo cậu lên. “Đừng sợ con, mẹ ở đây! Cứ bám chặt vào mẹ!”

Bàn tay Linh, tuy nhỏ bé hơn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh của sự tuyệt vọng và tình yêu thương. Cô dồn hết sức bình sinh, kéo mạnh Quân lên. Quân cũng phối hợp, cậu lấy hết sức lực còn lại để tự mình đẩy người lên. Từng chút một, cậu trèo lên được, và cuối cùng, cả hai ngã khuỵu xuống đất, thở hổn hển.

Linh ôm chặt lấy Quân, không chút ngần ngại. Cô siết cậu vào lòng, cảm nhận lồng ngực vạm vỡ của cậu phập phồng dưới tay cô. Nỗi sợ hãi tột độ vừa rồi khiến cô không còn nghĩ được gì khác. Cô cứ thế ôm chặt lấy con trai, vùi mặt vào mái tóc nâu sẫm của cậu, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Mẹ... mẹ sợ lắm, Quân à... mẹ cứ nghĩ... cứ nghĩ con...” Cô nghẹn ngào không nói nên lời.

Quân cũng ôm chặt lấy mẹ. Cậu cảm nhận được sự run rẩy và những giọt nước mắt của cô. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết suýt nữa đã đánh gục cậu, nhưng vòng tay của mẹ đã kéo cậu trở lại. Cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm đến tột cùng khi biết mình vẫn an toàn trong vòng tay Linh. “Con xin lỗi mẹ... con không sao rồi...” Cậu thì thầm, giọng khản đặc.

Linh khẽ nới lỏng vòng ôm, ngẩng đầu lên nhìn Quân. Đôi mắt cô sưng húp, nhưng tràn ngập sự yêu thương và nhẹ nhõm. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt dính đầy bụi và mồ hôi của cậu. “Mẹ... mẹ chỉ muốn con được an toàn thôi.” Cô nói, giọng run rẩy. Rồi theo bản năng, cô khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên má Quân, như một lời an ủi, một sự khẳng định tình mẫu tử.

Nụ hôn lên má của Linh như một tia lửa điện chạy dọc khắp cơ thể Quân. Nó dịu dàng, nhưng lại mang theo tất cả sự quan tâm và lo lắng của người mẹ. Quân cảm nhận được đôi môi mềm mại của mẹ áp lên làn da mình, và một cảm giác ấm áp, thân thuộc lan tỏa khắp người. Nhưng ngay lập tức, một ngọn lửa khác lại bùng cháy trong lòng cậu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu không muốn chỉ là một nụ hôn lên má.

Đôi mắt Quân khẽ cụp xuống, che giấu đi sự khao khát cháy bỏng. Linh chuẩn bị tách ra, nhưng Quân không cho phép. Cậu giữ chặt lấy khuôn mặt mẹ bằng hai bàn tay rắn chắc, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đầy đắm đuối. Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào mặt cô, khiến Linh khẽ rùng mình.

Linh nhìn vào đôi mắt ấy. Không còn là ánh mắt của đứa con trai, mà là ánh mắt của một người đàn ông, chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt, cấm kỵ. Cô nhận ra điều gì sắp xảy ra, nhưng cơ thể cô lại dường như không thể phản ứng. Lý trí cô gào thét, nhưng một phần sâu thẳm trong cô lại cảm thấy tê dại, không muốn ngăn cản.

Quân khẽ cúi người xuống. Môi cậu từ từ áp sát vào môi Linh. Một nụ hôn đầu tiên, không phải là nụ hôn lên má để an ủi, mà là một nụ hôn của dục vọng, của sự khao khát cháy bỏng. Môi cậu run rẩy chạm vào môi cô, mềm mại và nóng bỏng. Linh khẽ nín thở. Cô cảm nhận được hương vị của cậu, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của đôi môi ấy. Toàn thân cô như bị hút vào nụ hôn, không thể kháng cự. Máu nóng dồn lên mặt, khiến cô đỏ bừng.

Quân không buông tha. Cậu nhẹ nhàng day nhẹ môi cô, rồi khẽ mút lấy cánh môi dưới của Linh. Linh khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, đôi tay cô vô thức nắm chặt lấy vai áo của cậu. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt chửng lấy cô. Lưỡi Quân khẽ lướt nhẹ, tìm kiếm sự đáp trả từ cô. Linh cảm thấy bối rối, nhưng đồng thời, một cảm giác khoái lạc cấm kỵ cũng dâng trào trong cô, khiến cô không thể cưỡng lại. Cô khẽ hé môi, đáp lại nụ hôn của con trai một cách thụ động.

Nụ hôn kéo dài, cuồng nhiệt và đầy ám muội. Quân dường như muốn trút hết mọi khao khát dồn nén bấy lâu vào nụ hôn này. Cậu mút mát, day nghiến đôi môi mẹ, cảm nhận hơi thở dồn dập của cô hòa quyện với hơi thở của mình. Linh, dù bối rối và tự trách, nhưng cơ thể cô lại không hề kháng cự. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, mọi lý trí dường như tan biến trong khoảnh khắc này.

Mãi đến khi cả hai đều thở dốc, Quân mới miễn cưỡng rời môi mẹ. Ánh mắt cậu vẫn nhìn cô đắm đuối, đầy tình yêu và khao khát. Đôi môi Linh sưng mọng, ửng đỏ, hơi thở dồn dập. Cô nhìn Quân, đôi mắt vẫn còn ngây dại, nhưng rồi lý trí dần trở lại.

Linh khẽ lắc đầu, đẩy nhẹ Quân ra. “Chúng ta... chúng ta không nên.” Giọng cô run rẩy, yếu ớt, như lời tự nói với chính mình hơn là nói với Quân. Cô vội vàng đứng dậy, quay lưng lại, cố gắng tránh đi ánh mắt đầy khao khát của con trai.

Quân đứng lặng tại chỗ. Cậu nhìn theo bóng lưng mẹ, đôi mắt đầy vẻ rối loạn và đau khổ. Lời nói của Linh như một gáo nước lạnh tạt vào cậu, nhưng ánh mắt và sự không kháng cự của cô trong nụ hôn lại khiến cậu tin rằng cô cũng có cùng cảm xúc. Tâm trí cậu giờ đây hoàn toàn hỗn loạn, giữa dục vọng cháy bỏng và rào cản luân thường đạo lý đã bị phá vỡ. Cậu đứng đó, giữa vách đá và khu rừng hoang vu, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương vấn trên môi, và một tương lai không rõ ràng đang chờ đợi phía trước.
Viết nhiều nhiều lên top ơi
 
Vào thấy mấy cmt đòi chap hết muốn đăng
 
Chương 21: Tội lỗi và khao khát

Cậu đứng đó, giữa vách đá và khu rừng hoang vu, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương vấn trên môi, và một tương lai không rõ ràng đang chờ đợi phía trước. Hơi thở Quân vẫn còn gấp gáp, từng nhịp đập của trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Môi cậu tê dại, vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, ẩm ướt của mẹ. Cậu đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, như muốn giữ lại chút dư vị cấm kỵ vừa nếm trải. Lý trí cậu gào thét, nhắc nhở về ranh giới, về đạo đức, về tình mẫu tử thiêng liêng. Nhưng khao khát trong lòng, một ngọn lửa cháy bỏng hơn bất cứ thứ gì cậu từng biết, lại mãnh liệt dâng trào, lấn át mọi suy nghĩ. `Không... không thể nào... Mẹ... mẹ cũng có cảm giác đó. Ánh mắt ấy... cơ thể mẹ không hề kháng cự...` Quân cố gắng tự thuyết phục mình, nhưng một phần sâu thẳm trong cậu lại cảm thấy tội lỗi và hổ thẹn đến tột cùng.

Linh vội vã bỏ đi, nhưng từng bước chân của cô nặng trĩu, không khác gì hàng ngàn tạ chì. Trái tim cô đập thình thịch, đau nhói, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì những cảm xúc hỗn loạn đang giằng xé cô. Cô không ngừng tự hỏi tại sao mình lại không đẩy Quân ra ngay lập tức, tại sao cơ thể cô lại mềm nhũn, đáp lại nụ hôn của con trai một cách thụ động như vậy. `Mình thật tồi tệ. Mình đã làm gì thế này?` Nỗi hổ thẹn thiêu đốt cô. Cô muốn chạy thật nhanh, chạy trốn khỏi chính mình, chạy trốn khỏi ánh mắt khao khát của Quân, nhưng đôi chân cô như bị đóng băng.

Hai ngày sau nụ hôn cấm kỵ ấy trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Quân và Linh bắt đầu chủ động tránh mặt nhau. Quân thường xuyên một mình vào rừng sâu hơn để tìm kiếm thức ăn hoặc củi khô, đôi khi ở lại cả ngày trời, chỉ trở về khi trời đã chạng vạng tối. Linh thì ở lại quanh khu vực hang động và bờ suối, thu dọn, cải thiện nơi ở, hay chỉ đơn giản là ngồi thẫn thờ nhìn ra biển. Mỗi khi Quân trở về, Linh sẽ cố gắng tỏ ra bận rộn hoặc quay lưng đi. Quân cũng không nhìn thẳng vào mẹ, chỉ lẳng lặng đặt chiến lợi phẩm xuống và đi làm việc khác. Bầu không khí căng thẳng, nặng nề bao trùm lấy hai mẹ con, khác hẳn với sự gắn kết và tin tưởng họ đã xây dựng được trước đó.

Vào đêm thứ ba, sau một ngày dài làm việc đơn độc trong rừng, Quân trở về hang. Cậu thấy Linh đang ngồi bên đống lửa, ánh mắt xa xăm nhìn vào ngọn lửa bập bùng, khuôn mặt hốc hác và buồn bã. Chiếc váy maxi xanh ngọc của cô đã bạc màu và rách nhiều hơn sau những ngày vật lộn, ôm sát những đường cong mềm mại trên cơ thể, trông cô càng thêm vẻ mong manh và cô độc. Trái tim Quân khẽ nhói lên. Cậu không thể chịu đựng được cảnh mẹ mình buồn bã như vậy. Dù những suy nghĩ cấm kỵ vẫn còn dày vò cậu, nhưng tình yêu thương và nỗi lo lắng cho mẹ đã lớn hơn tất cả.

Quân đặt đống củi khô xuống, tiến lại gần Linh. Cậu ngồi xuống đối diện cô, cách một khoảng nhỏ. Sự im lặng lại bao trùm. Quân hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí. “Mẹ...” cậu khẽ gọi.

Linh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, như vừa khóc.

“Con... con xin lỗi.” Quân nói, giọng cậu khàn đặc. “Con xin lỗi về... về ngày hôm đó.” Cậu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Cậu biết mình đang ám chỉ nụ hôn cấm kỵ.

Linh im lặng một lúc lâu. Cô nhìn khuôn mặt Quân, nhìn thấy sự hối hận và cả nỗi đau trong ánh mắt cậu. Cô cũng biết, cô không thể cứ trốn tránh mãi. “Mẹ... mẹ cũng có lỗi, Quân à.” Linh nói, giọng cô yếu ớt. “Mẹ... mẹ đã quá yếu đuối. Mẹ biết con... con cũng có cảm giác đó. Mẹ... mẹ cảm nhận được.”

Quân ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt cậu ánh lên vẻ bàng hoàng. Cậu không ngờ Linh lại thẳng thắn như vậy. `Mẹ cũng cảm nhận được?` Ý nghĩ đó vừa mang đến sự nhẹ nhõm, lại vừa đẩy cậu vào một vực sâu tội lỗi hơn.

Linh nhìn thẳng vào mắt con trai. “Nụ hôn đó... nó không chỉ là lỗi của con. Mẹ... mẹ cũng đã không đẩy con ra. Mẹ... mẹ cũng có những rung động, những khao khát mà mẹ tưởng chừng đã chôn vùi từ lâu rồi.” Giọng cô run lên từng hồi, từng lời nói như xé toạc lớp vỏ bọc kiên cường của cô. “Nhưng Quân à... chúng ta không thể đi quá xa. Chúng ta là... là mẹ con. Mẹ không thể... không thể làm điều đó. Mẹ sợ hãi. Sợ hãi những gì có thể xảy ra. Sợ hãi chính bản thân mình.”

Quân lắng nghe từng lời của mẹ, lòng cậu quặn thắt lại. Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự trong giọng nói của cô, sự đấu tranh nội tâm dữ dội. `Mẹ cũng khao khát, nhưng mẹ sợ.` Cậu hiểu. Cậu cũng sợ. Nhưng khao khát trong cậu lại quá lớn.

“Mẹ...” Quân khẽ nói, cậu dịch lại gần Linh hơn một chút, bàn tay cậu khẽ vươn ra, đặt lên tay cô. Lần này, Linh không rụt lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của con trai. “Con biết... con biết là điều đó sai trái. Nhưng... nhưng con không thể ngừng nghĩ về mẹ. Con không thể ngừng khao khát được ở bên mẹ, được bảo vệ mẹ, được... được yêu mẹ theo một cách khác.” Lời thú nhận của Quân chân thật đến mức khiến Linh nghẹt thở.

Đôi mắt Linh nhắm nghiền lại. Cô cảm nhận được sự ấm nóng từ bàn tay Quân đang siết lấy tay mình. Nước mắt cô lại bắt đầu lăn dài trên má. Cô muốn đẩy cậu ra, muốn gạt bỏ tất cả những lời này, nhưng một phần nào đó trong cô lại khao khát được nghe nó, khao khát được lấp đầy khoảng trống cô đơn bấy lâu.

Quân thấy Linh không phản kháng, cậu được tiếp thêm dũng khí. Cậu nhẹ nhàng kéo Linh lại gần hơn, vòng tay ôm lấy cô. Lần này, không còn là sự bất ngờ hay vô tình. Đây là một cái ôm đầy ý thức, đầy khao khát. Linh cũng không hề né tránh. Cô vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân, nước mắt thấm ướt lớp áo của cậu.

Quân cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ cơ thể mẹ áp sát vào mình. Hương thơm dịu nhẹ của cô tràn ngập khứu giác cậu. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, bàn tay khẽ lướt dọc tấm lưng ong mềm mại. `Con yêu mẹ... con không biết phải làm sao nữa...`

“Mẹ ơi...” Quân khẽ thì thầm, giọng cậu run rẩy. Cậu khẽ nâng khuôn mặt Linh lên. Đôi mắt cậu nhìn cô đầy đắm đuối, nhưng lần này không còn là sự bạo dạn của một nụ hôn bất ngờ, mà là sự dịu dàng, trìu mến. Cậu từ từ cúi xuống, không hôn môi, mà khẽ đặt một nụ hôn lên trán Linh. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa tất cả tình cảm, sự hối lỗi và khao khát của cậu.

Linh nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi Quân trên trán mình. Một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể cô, khiến cô khẽ rùng mình. Trái tim cô đập thình thịch. Mặc dù là một nụ hôn lên trán, nhưng nó lại mang theo một sự mãnh liệt không thua kém gì nụ hôn trước đó. Cô biết, ranh giới giữa họ đang dần bị xóa nhòa, từng chút một. Linh không nói gì, chỉ khẽ rùng mình trong vòng tay Quân, cảm nhận sự an toàn và cả sự cấm kỵ đang quấn lấy cô. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau thật lâu, giữa tiếng mưa rả rích bên ngoài và ánh lửa bập bùng trong hang, không ai nói thêm lời nào.
 
Chương 22: Làm lành

Tiếng mưa ngoài hang đã ngớt hẳn, chỉ còn lại những giọt nước cuối cùng rơi tí tách trên tán lá, hòa cùng tiếng suối róc rách không ngừng nghỉ. Linh khẽ cựa mình trong vòng tay Quân, cảm nhận sự trống trải khi cậu nhẹ nhàng rời đi từ lúc nào không hay. Cô không mở mắt, giả vờ như vẫn còn say giấc, nhưng trái tim cô đã đập liên hồi từ khoảnh khắc bàn tay Quân rời khỏi ngực mình. Mùi hương nam tính của cậu vẫn còn vương vấn trên lớp vải áo đã cũ, khiến cô vừa hối hận vừa không muốn dứt ra khỏi thứ cảm giác an toàn cấm kỵ đó.

Khi cô mở mắt, Quân đã ngồi bên đống lửa, lẳng lặng thêm củi khô. Vầng sáng bập bùng chiếu lên bờ vai rộng và tấm lưng rắn chắc của cậu, phác họa rõ nét từng thớ cơ cuồn cuộn dưới lớp áo phông đen đã sờn rách. Cậu không nhìn cô, vẫn giữ khoảng cách. Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nặng nề hơn cả những cơn mưa đêm qua.

Sau bữa sáng im lặng với vài củ khoai dại còn sót lại, Quân đứng dậy. "Con đi kiểm tra lại bẫy cá. Mấy ngày nay không được gì." Giọng cậu trầm hơn, tránh đi ánh mắt mẹ. Linh chỉ gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi hang, tiến về phía suối.

Linh thở dài thườn thượt. Cô không thể chịu đựng được sự xa cách này nữa. Cái cảm giác tội lỗi đan xen với khao khát được gần gũi Quân đã khiến cô mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày qua. Linh nhìn ra ngoài, thấy Quân đang đi dọc bờ suối, dáng vẻ cô độc. Cô cần phải nói chuyện với cậu. Không phải là những lời xin lỗi hay bào chữa, mà là sự thật về những gì cô cảm thấy.

Cô vớ lấy chiếc bình nước rỗng, buộc lại chiếc váy maxi xanh ngọc đã bạc màu của mình cho gọn gàng hơn. Chiếc váy ướt sũng dán chặt vào cơ thể đêm qua giờ đã khô ráo, nhưng vẫn không che giấu được những đường cong mềm mại và đầy đặn của cô. Linh bước ra khỏi hang, đi theo Quân về phía suối.

Quân đang cúi người kiểm tra một chiếc bẫy cá đơn giản mà hai mẹ con cùng làm. Cậu không quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân của Linh. "Mẹ không cần phải đi theo con đâu. Con tự làm được." Giọng cậu vẫn khô khốc.

Linh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cậu, bên bờ suối. Dòng nước mát lạnh róc rách chảy qua những phiến đá, mang theo một làn gió nhẹ, xua đi chút nóng bức của ban ngày. "Mẹ muốn nói chuyện với con." Linh nói, giọng cô dịu hơn.

Quân im lặng một lúc. Cậu đứng thẳng dậy, quay người lại nhìn Linh. Ánh nắng ban mai xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên khuôn mặt cậu, khiến những đường nét nam tính càng thêm rõ ràng. Đôi mắt cậu vẫn còn đầy những tổn thương và khao khát cấm kỵ.

"Mẹ không biết phải nói gì nữa, Quân à." Linh bắt đầu, giọng cô run rẩy. "Mẹ... mẹ biết những gì đang xảy ra giữa chúng ta là sai trái. Nó không nên xảy ra. Nhưng..." Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. "Nhưng mẹ không thể phủ nhận được rằng... mẹ cũng có cảm giác. Mẹ... mẹ cảm thấy cô đơn. Rất cô đơn. Từ khi ba con mất đi..."

Quân im lặng lắng nghe. Cậu thấy đôi mắt Linh đỏ hoe, bờ vai cô khẽ run lên. `Mẹ cũng cô đơn? Mẹ cũng có cảm giác đó?` Ý nghĩ này vừa xoa dịu tội lỗi trong cậu, lại vừa kích thích ngọn lửa khao khát bùng cháy mạnh mẽ hơn.

"Mẹ đã cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ con, để làm chỗ dựa cho con." Linh tiếp tục, giọng cô nghẹn ngào. "Nhưng mẹ cũng là một người phụ nữ, Quân à. Mẹ cũng cần được che chở. Mẹ cũng cần... cần hơi ấm." Cô ngẩng lên nhìn Quân, đôi mắt cô ngập nước, nhưng lại chứa đựng một sự chân thật đến đau lòng. "Và khi con ôm mẹ, khi con hôn mẹ... mẹ đã cảm nhận được điều đó. Mẹ cảm thấy an toàn... và mẹ cảm thấy... mình không còn cô đơn nữa."

Quân không nói gì. Cậu chỉ bước lại gần hơn, ngồi xuống đối diện Linh, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và thương xót. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mẹ. Lần này, không phải là sự vô tình hay bối rối. Đây là một cái chạm đầy ý thức, đầy khao khát. Linh không rụt lại. Cô siết nhẹ tay cậu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của con trai truyền sang.

"Mẹ ơi..." Quân khẽ thì thầm. "Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng. Con xin lỗi vì những lời con đã nói." Cậu cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay mẹ. Nụ hôn này không còn là sự khám phá hay bất ngờ, mà là sự dịu dàng, trìu mến. "Con biết... con biết nó sai. Nhưng con không thể ngừng yêu mẹ. Con không thể ngừng khao khát mẹ." Giọng cậu run rẩy, chân thật đến mức khiến Linh không kìm được nước mắt.

"Quân..." Linh khẽ nói, nước mắt cô lăn dài trên má. Cô không biết phải làm gì, phải nói gì nữa. Lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn mềm nhũn, chấp nhận sự gần gũi này.

Quân thấy Linh không phản kháng, cậu được tiếp thêm sức mạnh. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Linh, khiến cô dịch lại gần mình hơn. Lúc này, cả hai đang ngồi rất sát nhau, hơi thở hòa quyện. Cậu đưa tay còn lại lên, khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, rồi nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc cô, nâng niu.

Đôi mắt Linh nhắm nghiền lại, cảm nhận sự đụng chạm dịu dàng của con trai. Từng sợi tóc cô dường như đều rung lên dưới những ngón tay cậu. Mùi hương nam tính của Quân, hòa quyện với mùi đất và lá cây, bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

Quân cúi xuống, không đợi Linh lên tiếng. Cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh trắng nõn của cô, rồi từ từ di chuyển lên cổ Linh. Lưỡi cậu khẽ liếm nhẹ làn da mềm mại, ấm nóng của mẹ, cảm nhận vị mặn của mồ hôi và hương thơm tự nhiên của cơ thể cô. Linh khẽ rùng mình, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng cô. `Trời ơi... sao mình lại...` Linh không thể tin được cơ thể mình lại phản ứng mạnh mẽ đến thế.

Quân tiếp tục hôn dọc cổ Linh, từ từ di chuyển xuống bờ vai trần mịn màng của cô. Bàn tay cậu không ngừng vuốt ve cánh tay cô, rồi nhẹ nhàng luồn vào bên trong chiếc váy maxi mỏng manh. Linh giật nảy mình, nhưng cô không đẩy ra. Cô chỉ khẽ thở dốc, cả người run rẩy.

Bàn tay Quân từ từ lướt qua eo Linh, rồi chậm rãi di chuyển lên phía bầu ngực căng tròn của cô. Cậu cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn của chúng qua lớp vải mỏng. Linh khẽ rên lên một tiếng dâm đãng hơn, đôi tay cô vô thức vươn lên, ôm lấy lồng ngực vạm vỡ của Quân. Những ngón tay cô khẽ cào nhẹ lên tấm lưng trần rắn chắc của cậu, dù cô không hề có ý định chống cự.

Quân cảm nhận được sự đáp trả từ mẹ, khao khát trong cậu bùng cháy dữ dội. Cậu không thể chờ đợi thêm nữa. Cậu ghì chặt Linh vào lòng, và miệng cậu tìm đến đôi môi cô. Lần này, không còn là sự e dè. Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, đầy chiếm hữu. Lưỡi cậu hung hăng luồn vào khoang miệng Linh, quấn lấy lưỡi cô, mút mát một cách tham lam. Linh bối rối nhưng không kháng cự, cô khẽ hé môi, để mặc cho con trai mình chiếm lấy.

Trong nụ hôn sâu, Quân khẽ luồn tay vào bên trong váy Linh, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô. Cậu cảm nhận được độ mềm mại, đàn hồi của chúng, và những đầu ti đã cương cứng dưới lòng bàn tay cậu. Linh khẽ ưỡn người, cảm nhận khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết đây là sai trái, nhưng cảm giác sung sướng tột cùng này khiến cô không thể nghĩ được gì khác.

Quân rời môi Linh, nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn cô đắm đuối. Hơi thở cậu dồn dập, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì khao khát. "Mẹ... con muốn mẹ..." Cậu thì thầm, giọng khản đặc, bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực mẹ.

Linh nhìn vào đôi mắt ấy. Cô thấy sự đam mê cuồng nhiệt, không thể che giấu. Lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại run rẩy và đáp ứng. Cô biết nếu cứ tiếp tục, họ sẽ vượt qua ranh giới cuối cùng. Linh khẽ lắc đầu, dù cơ thể cô lại khẽ rướn lên theo nhịp vuốt ve của Quân.

"Quân... không... chúng ta không thể..." Linh nói, giọng cô yếu ớt, như lời tự trấn an mình. Cô cố gắng đưa tay ngăn lại bàn tay của cậu, nhưng không có sức lực. Quân hiểu. Cậu biết mẹ đang đấu tranh. Cậu không muốn ép buộc cô. Dù khao khát cháy bỏng đến mức nào, cậu vẫn còn một chút lý trí.

Quân từ từ rút tay ra khỏi váy Linh, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi cô. Cậu nắm lấy tay Linh, siết chặt, như muốn truyền tất cả khao khát và sự kiềm chế của mình qua cái chạm. Linh nhìn Quân, đôi mắt cô vẫn còn ngây dại, sưng mọng, nhưng đã có thêm một ánh nhìn phức tạp, pha trộn giữa tội lỗi, bối rối và cả sự thất vọng khi khoái cảm bị ngắt quãng.

Họ ngồi đó, bên bờ suối, tay nắm chặt tay, giữa tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót. Ánh mắt họ nhìn nhau, chứa đựng tất cả những cảm xúc hỗn loạn: sự khao khát chưa được thỏa mãn, sự tội lỗi, sự đấu tranh, và cả một thứ tình yêu cấm kỵ đang nảy nở, lớn dần lên theo từng nhịp đập của trái tim. Linh biết, họ đã bước thêm một bước, một bước rất dài, trên con đường không lối thoát này.
 
Chương 23: Tắm biển lãng mạn

Linh khẽ cựa mình, nhận ra ánh sáng ban mai đã len lỏi qua khe đá vào trong hang. Cô cảm nhận được sự trống trải bên cạnh, hơi tiếc nuối vì vòng tay rắn chắc của Quân đã không còn ghì chặt lấy mình. Mở mắt, cô thấy Quân đang ngồi gần cửa hang, lẳng lặng nhìn ra ngoài. Dáng lưng rộng, rắn chắc của cậu dưới lớp áo phông đen sờn rách, nổi rõ những thớ cơ cuồn cuộn, trông cậu như một tượng đài vững chãi. Đêm qua, cô đã ngủ thật sâu, một giấc ngủ bình yên đến lạ thường trong vòng tay con trai. Mùi hương nam tính của cậu vẫn còn vương vấn trong không khí, phảng phất chút hoang dã của đất và cây cỏ.

Linh ngồi dậy, khẽ vươn vai. Toàn thân cô vẫn còn vương vấn cảm giác tê dại từ những cái chạm, những cái vuốt ve và nụ hôn hôm qua của Quân. Cô không biết phải đối mặt với cậu thế nào nữa. Lý trí cô gào thét về những ranh giới, về đạo đức, về thân phận mẹ con thiêng liêng. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, một khao khát đã bị lãng quên từ lâu, một ngọn lửa ấm áp bùng cháy, khao khát được che chở, được cảm nhận sự gần gũi từ một người đàn ông. Và người đàn ông đó lại chính là Quân, con trai cô. Sự giằng xé nội tâm khiến cô mệt mỏi hơn cả những ngày vật lộn với cuộc sống sinh tồn.

Quân nghe thấy tiếng động, cậu quay đầu lại. Ánh mắt hai mẹ con chạm nhau. Không còn là sự né tránh, mà là một sự ngượng ngùng mơ hồ, hòa lẫn với khao khát chưa được thỏa mãn. Khuôn mặt Quân khẽ ửng hồng. Cậu nhanh chóng chuyển ánh mắt ra ngoài bờ biển.

"Mẹ..." Quân khẽ gọi, giọng cậu vẫn còn hơi khàn. "Trời nắng đẹp quá. Hay là chúng ta... ra biển tắm đi? Cũng đã lâu rồi mình chưa được tắm rửa tử tế."

Linh nhìn theo hướng mắt Quân. Quả thật, biển hôm nay xanh biếc, nắng vàng rực rỡ trải dài trên bãi cát trắng mịn, những con sóng bạc đầu vỗ nhẹ vào bờ, tạo nên một khung cảnh bình yên đến nao lòng. Cơ thể cô cũng cảm thấy nhớp nháp và mệt mỏi sau vài ngày không được tắm rửa sạch sẽ. Linh gật đầu. "Được thôi. Mẹ cũng thấy nóng."

Họ cùng nhau đi bộ ra bãi biển, tìm một góc khuất, nơi những tảng đá lớn chắn ngang, tạo thành một bãi tắm nhỏ riêng tư. Tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng gió biển vi vu mang theo mùi mặn mà của muối và hương hoa dại từ trong rừng.

"Mẹ tắm trước đi." Quân nói, cậu quay lưng lại, cố ý giữ khoảng cách. Cậu biết mẹ sẽ cảm thấy không thoải mái nếu cậu cứ nhìn chằm chằm.

Linh nhìn bóng lưng vạm vỡ của Quân. Lòng cô khẽ nhói lên một cảm giác vừa tội lỗi vừa ấm áp. Cô tin Quân sẽ không làm gì quá đáng, nhưng cô cũng biết, sự khao khát trong cậu không hề giảm bớt. Linh cởi chiếc váy maxi xanh ngọc đã sờn rách, bạc màu, để nó rơi xuống bãi cát. Từng đường cong mềm mại, đầy đặn của cô hiện ra dưới ánh nắng vàng óng ả. Làn da trắng hồng mịn màng, bầu ngực căng tròn, vòng eo thon gọn và vòng hông nở nang quyến rũ như được khắc tạc. Làn lông tơ đen mờ ở khu vực hạ thân khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô. Linh không mặc nội y, và bây giờ, cơ thể cô hoàn toàn trần trụi dưới ánh nắng. Cô khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì một luồng điện chạy dọc sống lưng. `Mình... mình đang làm gì thế này?`

Quân nghe thấy tiếng vải sột soạt, tim cậu đập thình thịch. Dù đã cố gắng quay lưng đi, nhưng trong tâm trí cậu, hình ảnh cơ thể mẹ hiện ra rõ mồn một. `Mẹ... mẹ thật sự...` Cậu nuốt khan, dương vật của cậu đã cương cứng lên dưới lớp quần short bạc màu, trở nên căng cứng và đau tức. Cậu cố gắng hít thở thật sâu để trấn tĩnh, nhưng mùi hương dịu nhẹ của Linh, hòa quyện với mùi biển, lại càng khiến cậu thêm kích thích.

Linh bước xuống làn nước biển trong xanh, mát lạnh. Nước ôm lấy cơ thể cô, mang theo sự sảng khoái tức thì. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt sóng vỗ nhẹ vào da thịt, gột rửa đi những bụi bẩn và cả những ưu phiền trong tâm trí. Linh ngụp lặn một lúc, rồi trồi lên, mái tóc đen nhánh ướt sũng bám vào khuôn mặt. Cô nhìn về phía Quân, thấy cậu vẫn đứng đó, lưng quay lại.

Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Linh. Một ý nghĩ hoàn toàn không phù hợp với một người mẹ nghiêm khắc. `Mình... mình nên thử một lần. Sống chết thế này, mình còn sợ gì nữa?` Khuôn mặt cô khẽ ửng hồng. Linh hất nhẹ một vạt nước về phía Quân. "Quân! Xuống đây đi. Mát lắm!"

Quân giật mình quay lại. Ánh mắt cậu chạm ngay vào cơ thể Linh đang trần trụi dưới làn nước trong vắt, lấp lánh như ngọc dưới ánh nắng. Từng đường cong gợi cảm của cô hiện ra rõ nét, mái tóc ướt sũng bám vào khuôn mặt ửng hồng. Dòng nước chảy từ đỉnh đầu cô xuống, làm ướt đẫm bầu ngực căng tròn, rồi trượt dài theo rãnh bụng phẳng lỳ, xuống đến vùng hạ thân trắng hồng ẩn hiện dưới làn nước. Quân nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình khô rát. Dương vật cậu căng tức đến độ sắp nổ tung.

"Con... con ra đây liền." Quân lắp bắp. Cậu nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo phông đen và quần short jeans. Cơ thể săn chắc của cậu hiện ra dưới ánh nắng, từng thớ cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay và lồng ngực vạm vỡ, bụng có cơ múi săn chắc. Dương vật của cậu, vốn đã cương cứng, nay càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, như một cây nấm khổng lồ, cứng rắn và đầy sức sống. Quân không hề che giấu, để nó phô bày một cách tự nhiên.

Linh nhìn cơ thể cường tráng của con trai, một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa bị cuốn hút mãnh liệt. Quân đã không còn là một cậu bé nữa. Cậu đã trở thành một người đàn ông thực thụ, với sức mạnh và vẻ nam tính đầy hấp dẫn. `Ôi trời... con mình...`

Quân bước xuống nước, từ từ tiến lại gần Linh. Làn nước mát lạnh khiến dương vật cậu khẽ rụt lại một chút, nhưng vẫn giữ được độ cương cứng đáng sợ. Linh nhìn Quân, không hề né tránh ánh mắt cậu. Một nụ cười nhẹ, đầy phức tạp, hé nở trên môi cô. Đó là nụ cười của sự chấp nhận, của sự đầu hàng trước những cảm xúc đang bùng cháy trong cô.

Quân tiến đến sát Linh, đến mức đầu dương vật cậu khẽ chạm vào đùi cô trong làn nước. Linh khẽ rùng mình, cảm nhận được hơi ấm và độ cứng rắn của nó. Ánh mắt họ khóa chặt lấy nhau. Quân đưa tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc ướt sũng của mẹ, rồi từ từ luồn những ngón tay vào tóc cô, nâng niu. Linh không phản kháng, cô khẽ ngửa cổ ra sau, để cậu tự do vuốt ve.

Quân cúi xuống, không chần chừ. Môi cậu tìm đến môi Linh, nhẹ nhàng mút mát. Linh ban đầu hơi bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng đáp lại, đôi môi cô khẽ hé mở, đón nhận nụ hôn của con trai. Nụ hôn ngày càng trở nên cuồng nhiệt hơn, đầy tham lam. Lưỡi Quân hung hăng luồn vào khoang miệng Linh, quấn lấy lưỡi cô, khám phá từng ngóc ngách. Linh rên khẽ, hai tay cô vô thức vươn lên, ôm lấy cổ Quân, ghì chặt cậu vào lòng.

Trong nụ hôn sâu, tay Quân không ngừng vuốt ve lưng Linh, rồi từ từ di chuyển xuống vòng eo thon gọn, và rồi chạm vào cặp mông căng tròn, đầy đặn của cô. Cậu nhẹ nhàng xoa nắn, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi của chúng. Linh khẽ ưỡn người, cảm thấy khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Quân kéo Linh lại gần hơn, đến mức cơ thể hai mẹ con hoàn toàn áp sát vào nhau trong làn nước. Dương vật cứng rắn của Quân cọ xát vào âm hộ mềm mại, ẩm ướt của Linh, mang lại cảm giác tê dại và kích thích tột độ.

Linh khẽ rên lên, tiếng rên bị nụ hôn của Quân nuốt chửng. Cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, mặc dù đang ở trong làn nước mát lạnh. `Trời ơi... sao mình lại...` Cô biết mình không thể dừng lại. Khoái cảm đang dâng trào, lấn át mọi lý trí và đạo đức.

Quân cảm nhận được sự đáp trả của mẹ. Cậu càng thêm táo bạo. Tay cậu rời khỏi mông Linh, từ từ di chuyển lên phía bầu ngực căng tròn của cô. Cậu xoa nắn mạnh bạo, rồi nhẹ nhàng véo nhẹ hai đầu ti đã cương cứng. Linh khẽ nức nở, tiếng rên ngày càng lớn. Đầu óc cô như muốn nổ tung vì khoái cảm.

Quân lùi lại một chút, nhìn Linh, đôi mắt cậu đỏ ngầu vì khao khát. "Mẹ... con muốn mẹ..." Cậu thì thầm, giọng khản đặc.

Linh nhìn Quân, đôi mắt cô đã ngây dại vì khoái cảm. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô cũng muốn. Cô muốn được giải thoát khỏi sự cô đơn bấy lâu, muốn được lấp đầy bởi khao khát của con trai.

Quân hiểu. Cậu đỡ Linh ngồi lên một tảng đá phẳng lì gần đó, để cô quay lưng về phía mình. Cậu quỳ xuống sau lưng cô, luồn tay xuống dưới đùi Linh, nâng đôi chân cô gác lên vai mình. Linh khẽ rên lên một tiếng dâm đãng khi dương vật cứng rắn của Quân cọ xát vào âm hộ của cô, như muốn xé toạc lớp da thịt.

Quân bắt đầu nhẹ nhàng đẩy vào. Dương vật của cậu chạm vào lối vào ẩm ướt của mẹ, rụt rè tiến lên. Linh khẽ rít lên một tiếng, cảm giác vừa đau vừa sướng. `Chật quá... lớn quá...`

Tuy nhiên, Linh vẫn còn chút lý trí sót lại. Cô nhận ra rằng nếu tiếp tục, mọi thứ sẽ không thể quay đầu. Mặc dù khao khát đang cháy bỏng, nhưng nỗi sợ hãi về ranh giới cuối cùng vẫn còn tồn tại. Cô khẽ nắm lấy tay Quân. "Quân... không... chúng ta không thể..." Giọng cô yếu ớt, nhưng đủ để Quân nghe thấy.

Quân dừng lại, khuôn mặt cậu đầy vẻ tiếc nuối và thất vọng. Cậu nhìn Linh, thấy sự đấu tranh trong ánh mắt cô. Cậu biết, mẹ vẫn còn cố gắng chống lại. Dù khao khát đến mức nào, cậu vẫn tôn trọng ý muốn của mẹ. Cậu từ từ rút dương vật ra, kéo Linh đứng dậy.

Họ đứng đó, trong làn nước biển ấm áp, hơi thở dồn dập, trái tim đập thình thịch. Ánh mắt họ nhìn nhau, chứa đựng tất cả những cảm xúc phức tạp: sự khao khát chưa được thỏa mãn, sự tội lỗi, sự đấu tranh, và cả một thứ tình yêu cấm kỵ đang lớn dần lên.

Cả hai mặc lại quần áo, Linh vẫn mặc chiếc váy maxi đã cũ, Quân khoác lại chiếc áo phông bạc màu. Họ trở về hang, bầu không khí im lặng bao trùm. Tim họ vẫn đập mạnh, nhưng không còn là sự giằng xé mà là một sự bối rối sâu sắc, xen lẫn với một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Họ biết, họ đã bước một bước rất dài, rất gần đến ranh giới cấm kỵ.
 
Vào thấy mấy cmt đòi chap hết muốn đăng
cmt đòi chap là nta quan tâm truyện của bạn nta mới đòi , chứng tỏ truyện của bạn hay !
Chứ nếu truyện của bạn không hay ai nta đòi chap đúng không nào ?
Bạn nhìn sự việc theo góc độ khác sẽ thấy nó khác .
Cùng là câu nói , nhìn tiêu cực nó sẽ tiêu cực , nhìn sáng nó sẽ sáng
 
anime sex
cliphot
Back
Top