Truyện Sáng Tác Đảo Thiên Đường (LL Mẹ Con)

cmt đòi chap là nta quan tâm truyện của bạn nta mới đòi , chứng tỏ truyện của bạn hay !
Chứ nếu truyện của bạn không hay ai nta đòi chap đúng không nào ?
Bạn nhìn sự việc theo góc độ khác sẽ thấy nó khác .
Cùng là câu nói , nhìn tiêu cực nó sẽ tiêu cực , nhìn sáng nó sẽ sáng
Tôi thấy tốc độ ra chap của tôi là quá nhanh rồi. B ko cần phải dục tôi ra. Viết truyện nó cần cảm hứng. Mất hứng là ko viết đc.
 
Chương 24: Thiên đường

Linh không quay đầu lại, bước nhanh về phía hang động, mỗi bước chân đều nặng trĩu. Trái tim cô đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác tội lỗi và bối rối tột độ. Cô không dám đối mặt với ánh mắt của Quân, không dám nghĩ đến tình huống vừa rồi, cũng không dám thừa nhận những rung động mãnh liệt trong chính cơ thể mình. Cô không biết phải đối mặt với Quân như thế nào khi hai mẹ con trở về hang.

Quân đứng lặng trên bãi đá, nhìn theo bóng mẹ xa dần. Nỗi đau khổ và rối loạn trong lòng cậu không hề nguôi ngoai, trái lại còn bùng lên dữ dội hơn. Cậu không hiểu tại sao mẹ lại đẩy mình ra, khi rõ ràng cô cũng đã đáp lại nụ hôn của mình. Mùi hương của Linh vẫn còn vương vấn trên môi cậu, thiêu đốt tâm trí cậu. Cậu khao khát mẹ, khao khát được cô chấp nhận một cách trọn vẹn. Cảm giác bị từ chối khiến cậu đau đớn đến tận xương tủy, nhưng cũng càng củng cố quyết tâm trong lòng. Cậu sẽ không bỏ cuộc.

Bầu trời bắt đầu ngả sang sắc cam đỏ của hoàng hôn. Linh đã trở về hang từ lúc nào, lẳng lặng nhóm lửa. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt cô, ẩn hiện vẻ mệt mỏi và nỗi buồn sâu thẳm. Cô ngồi bó gối bên đống lửa, tấm lưng gầy gò khẽ run lên. Chiếc váy maxi xanh ngọc của cô đã bạc màu và rách nhiều chỗ, giờ đây càng tôn lên dáng vẻ mong manh, cô độc của cô.

Quân bước vào hang. Cậu không nói gì, chỉ tìm một góc xa, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn mẹ. Cậu thấy bờ vai Linh khẽ run lên, và cậu biết, cô đang khóc. Cảnh tượng đó khiến trái tim Quân quặn thắt. Cậu muốn lao đến ôm mẹ, an ủi cô, nhưng cậu sợ cô sẽ lại đẩy mình ra. Cậu sợ làm cô đau khổ hơn. Cậu ngồi đó, đấu tranh nội tâm dữ dội.

Đêm xuống, gió biển bắt đầu thổi mạnh vào cửa hang. Linh khẽ rùng mình vì lạnh. Cô nhìn về phía Quân, thấy cậu đang co ro trong góc tối. Lòng cô lại mềm đi. Dù sao đi nữa, cậu vẫn là con trai cô, là người thân duy nhất còn lại của cô trên thế giới này. Và cô cũng không thể phủ nhận, chỉ khi ở bên Quân, cô mới cảm thấy an toàn và không còn cô đơn.

Linh khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù dính cát của mình. "Quân... lại đây đi con. Sẽ lạnh đấy." Giọng cô yếu ớt, nhưng đầy sự dịu dàng.

Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu ánh lên vẻ bất ngờ. Cậu không ngờ mẹ lại gọi mình. Không chần chừ, cậu bò lại gần Linh, ngồi xuống đối diện cô, bên cạnh đống lửa. Hơi ấm từ ngọn lửa bập bùng mang lại cảm giác dễ chịu hơn, nhưng không khí giữa hai mẹ con vẫn còn căng thẳng.

Linh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Quân. Bàn tay cậu vẫn còn thô ráp vì công việc nặng nhọc, nhưng giờ đây nó lại mang đến cho cô một cảm giác ấm áp và an toàn lạ kỳ. "Mẹ xin lỗi, Quân à." Linh thì thầm, giọng cô nghẹn lại. "Mẹ... mẹ không biết phải làm sao nữa. Mẹ sợ... mẹ sợ những gì đang xảy ra giữa chúng ta."

Quân siết chặt tay mẹ. Cậu nhìn vào đôi mắt sưng mọng của cô, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và khao khát. "Mẹ ơi... con hiểu mà." Cậu nói, giọng cậu trầm ấm, thì thầm. "Con không muốn mẹ phải buồn. Con... con chỉ muốn bảo vệ mẹ. Con chỉ muốn mẹ được hạnh phúc."

Linh nhìn vào đôi mắt kiên định của con trai. Cô thấy trong đó không chỉ có tình yêu thương của một người con, mà còn là sự đam mê cháy bỏng của một người đàn ông. Cô biết, cậu không nói dối. Cậu thực sự muốn cô hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc này... liệu có đúng đắn không?

Quân thấy Linh im lặng, ánh mắt cô đầy phức tạp. Cậu biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình. Cậu phải khiến cô hiểu, rằng trên hòn đảo này, họ chỉ có nhau. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Linh, khiến cô dịch lại gần mình hơn, cho đến khi đầu gối họ chạm vào nhau. Hơi thở của cậu phả vào mặt cô, mang theo mùi của đất, của biển, và của khao khát.

Cậu đưa tay lên, vuốt ve mái tóc đen nhánh của Linh, rồi nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc cô, nâng niu. Linh khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận sự đụng chạm dịu dàng của con trai. Từng sợi tóc cô dường như đều rung lên dưới những ngón tay cậu. Mùi hương nam tính của Quân bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

Quân cúi xuống, không chần chừ. Môi cậu tìm đến môi Linh. Nụ hôn ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, thăm dò, nhưng khi Linh khẽ hé môi, đáp lại một cách thụ động, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, đầy tham lam. Lưỡi cậu hung hăng luồn vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, mút mát một cách tham lam. Linh khẽ rên lên, hai tay cô vô thức vươn lên, ôm lấy cổ Quân, ghì chặt cậu vào lòng. Cô cảm nhận cơ thể mình đang bừng nóng, mặc dù ánh lửa trong hang chỉ leo lét.

Trong nụ hôn sâu, Quân khẽ luồn tay vào bên trong chiếc váy maxi mỏng manh của Linh, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô. Cậu cảm nhận được độ mềm mại, đàn hồi của chúng, và những đầu ti đã cương cứng dưới lòng bàn tay cậu. Linh khẽ ưỡn người, cảm thấy khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết đây là sai trái, nhưng cảm giác sung sướng tột cùng này khiến cô không thể nghĩ được gì khác.

Quân rời môi Linh, nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn cô đắm đuối. Hơi thở cậu dồn dập, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì khao khát. "Mẹ... con muốn mẹ... con yêu mẹ." Cậu thì thầm, giọng khản đặc, bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực mẹ.

Linh nhìn vào đôi mắt ấy. Cô thấy sự đam mê cuồng nhiệt, không thể che giấu. Lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại run rẩy và đáp ứng. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, chấp nhận. Trong bóng tối của hang động, chỉ có ánh lửa leo lét và tiếng sóng biển rì rào làm nền, mọi ranh giới dường như tan biến.

Quân hiểu. Cậu từ từ cởi bỏ chiếc áo phông của mình, để lộ lồng ngực vạm vỡ và cơ bắp săn chắc. Sau đó, cậu kéo chiếc quần short jeans bạc màu xuống, để lộ dương vật cương cứng, căng tức, đỏ au, nổi rõ những đường gân xanh tím, thể hiện sự sung mãn của tuổi trẻ một cách táo bạo. Linh nhìn nó, đôi mắt cô mở to, hơi thở dồn dập. Đó là một vật thể vừa đáng sợ, vừa đầy hấp dẫn.

Quân nhẹ nhàng đỡ Linh nằm xuống tấm chiếu lá dừa. Cậu cẩn thận kéo chiếc váy maxi xanh ngọc của cô lên, để lộ hoàn toàn đôi chân trắng ngần và vùng hạ thân trắng hồng mịn màng. Âm hộ của cô khẽ co giật, cánh môi nhỏ xinh mọng nước, làn lông tơ đen mờ khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô.

Quân quỳ gối giữa hai chân Linh, đôi mắt cậu dán chặt vào cơ thể cô. Cậu khẽ vuốt ve đùi mẹ, rồi từ từ di chuyển lên âm hộ của cô. Linh khẽ rùng mình, cảm nhận ngón tay cậu lướt nhẹ trên làn da mềm mại của mình. Quân dùng ngón cái miết nhẹ lên hột le đã cương cứng của Linh, khiến cô khẽ rên lên một tiếng. `Sướng quá... con trai mình...`

Quân từ từ đưa dương vật cương cứng của mình vào giữa hai cánh môi âm hộ của Linh. Dương vật to lớn của cậu khẽ chạm vào lối vào ẩm ướt, rồi từ từ tiến sâu vào bên trong. Linh khẽ rít lên một tiếng, cảm giác vừa đau nhói vừa sướng tê dại. Âm đạo cô khít khao, chật chội, như muốn nuốt trọn lấy thứ đồ vật to lớn đó.

Quân nhẹ nhàng thúc vào, từ từ tiến sâu hơn. Cậu nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào của mẹ, và cậu biết cô đang đau. "Mẹ ơi... cố lên mẹ..." Cậu thì thầm, hôn nhẹ lên trán Linh.

Cuối cùng, sau vài nhịp thúc nhẹ nhàng, dương vật Quân đã hoàn toàn lọt vào bên trong âm đạo của Linh. Linh khẽ cong người lên, những ngón chân co quắp lại, cảm giác căng tức đến tột độ. Sau đó, một cảm giác khoái cảm bùng lên, lan tỏa khắp cơ thể cô, át đi mọi đau đớn.

Quân nằm đè lên người Linh, dùng tư thế truyền thống. Ánh lửa bập bùng chiếu lên cơ thể trần trụi của hai mẹ con, phác họa những đường cong gợi cảm của Linh và cơ bắp săn chắc của Quân. Tiếng sóng biển rì rào bên ngoài hang như bản nhạc nền cho cuộc ân ái cấm kỵ. Quân bắt đầu nhấp, những cú nhấp ban đầu chậm rãi, thăm dò, rồi dần dần trở nên mạnh mẽ, dồn dập hơn. Linh khẽ rên lên theo từng nhịp thúc của con trai, hai tay cô ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của cậu, móng tay cô khẽ cào nhẹ vào da thịt cậu.

Dương vật Quân ra vào bên trong âm hộ ẩm ướt của Linh, tạo ra những tiếng "bành bạch" vang vọng khắp hang động. Linh cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, toàn thân cô rung lên bần bật. Đầu óc cô trống rỗng, mọi suy nghĩ về đạo đức, về ranh giới mẹ con đều tan biến, chỉ còn lại khoái cảm nguyên thủy đang dâng trào.

Quân cảm nhận được sự co thắt của âm đạo mẹ, cậu biết cô đang dần lên đỉnh. Cậu thúc mạnh hơn, dồn dập hơn, không cho cô một giây phút nào để thở. Linh rên la dâm đãng, tiếng rên của cô ngày càng lớn. "A... a... Quân... sướng quá... mẹ... mẹ..." Cô gần như không thể nói thành lời, chỉ biết ôm chặt lấy con trai, để khoái cảm nhấn chìm.

Cả người Linh bỗng cứng đờ rồi ưỡn cong lên như một cây cung bị kéo căng. Cô hét lên một tiếng chói tai, hai mắt trợn ngược, dòng nước ấm nóng từ âm đạo tuôn trào không kiểm soát, những thớ thịt bên trong co thắt điên cuồng, như muốn nghiền nát dương vật của Quân. Đầu óc cô nổ tung thành một màu trắng xóa, mọi suy nghĩ tan biến, chỉ còn lại cảm giác sung sướng đến chết đi sống lại đang giật từng cơn trong cơ thể. Linh nức nở, gọi tên Quân trong cơn mê dại.

Quân cúi xuống, hôn lấy đôi môi sưng mọng của mẹ. Cậu cảm nhận được cơn co giật mạnh mẽ của cô. Một cảm giác mãn nguyện và hoàn thành tràn ngập trong lòng cậu. Cậu ghì chặt Linh vào lòng, thúc mạnh những cú cuối cùng, rồi gầm lên một tiếng, cảm nhận dòng tinh dịch nóng hổi của mình bắn đầy vào sâu bên trong âm hộ ẩm ướt của Linh. Mọi khao khát, mọi dục vọng dường như được giải tỏa hết trong khoảnh khắc đó.

Quân ngả người xuống bên cạnh Linh, hơi thở cậu dồn dập. Cậu ôm chặt lấy mẹ, hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô. Linh nằm im trong vòng tay Quân, cơ thể cô vẫn còn run rẩy nhẹ. Cô không nói gì, chỉ khẽ nức nở. Nước mắt cô lăn dài trên má, không biết là nước mắt của tội lỗi, của xấu hổ, hay của sự giải thoát và hạnh phúc tột cùng.

Quân cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của mẹ. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, thì thầm. "Mẹ ơi... Đừng khóc. Con sẽ luôn ở bên mẹ." Cậu hôn nhẹ lên trán Linh, rồi siết chặt cô hơn vào lòng.

Dần dần, tiếng nức nở của Linh nhỏ dần rồi im bặt. Cả hai chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay nhau, giữa tiếng sóng biển rì rào và ánh lửa bập bùng. Căn hang ấm áp bao bọc lấy hai cơ thể trần trụi, như một thế giới riêng, nơi mọi ranh giới và luật lệ của thế giới bên ngoài đều tan biến.
 
Chương 25: Sau quan hệ

Sáng hôm sau, tiếng sóng biển rì rào vọng vào cửa hang như một lời thì thầm dịu êm, kéo Linh thoát khỏi giấc ngủ sâu. Cô khẽ cựa mình, cảm nhận sức nặng và hơi ấm của Quân vẫn đang ôm chặt lấy cô từ phía sau. Chiếc lưng trần của cô áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của cậu, bàn tay rắn chắc của cậu vẫn còn đặt hờ trên bụng cô. Mùi hương nam tính của Quân, thoang thoảng chút mồ hôi và hương đất, quấn lấy cô, khiến cô vừa cảm thấy an toàn lạ lùng, vừa rợn người vì những gì đã xảy ra đêm qua.

`Mình đã làm gì thế này?` Linh tự hỏi, một nỗi hối hận và cảm giác tội lỗi nặng trĩu đè lên lồng ngực. Lý trí cô gào thét, đòi hỏi cô phải đẩy cậu ra, phải chạy trốn khỏi thực tại trần trụi này. Nhưng cơ thể cô lại phản ứng hoàn toàn ngược lại. Nó thư giãn trong vòng tay cậu, khao khát hơi ấm và sự che chở mà bấy lâu nay cô vẫn thiếu thốn. Cô nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho hơi thở thật đều, giả vờ như mình vẫn còn say ngủ, không dám đối mặt với những cảm xúc phức tạp đang xé nát tâm can.

Quân khẽ cử động. Cậu đã thức giấc từ lúc nào, chỉ là nằm im lặng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này. Cậu cảm nhận hơi thở đều đặn của mẹ trên lồng ngực mình, sự mềm mại của làn da cô khi áp sát vào cậu. Đêm qua đối với cậu không hề có hối tiếc hay tội lỗi. Đó là một sự giải thoát, một điều tất yếu trong hoàn cảnh này. Giờ đây, cậu đã hoàn toàn chiếm hữu được mẹ, và cảm giác đó thật tuyệt vời. Cậu khẽ siết chặt vòng tay, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của Linh.

Linh khẽ rùng mình. Cô biết Quân đã thức. Cô cảm nhận được môi cậu chạm vào tóc mình. Cả người cô cứng lại, không dám nhúc nhích.

"Mẹ..." Giọng Quân trầm ấm, thì thầm bên tai cô. "Mẹ dậy rồi à?"

Linh khẽ thở dài, từ từ mở mắt. Cô không quay lại, chỉ khẽ gật đầu. "Ừm."

Quân khẽ xoay người Linh lại, để cô nằm đối mặt với cậu. Ánh sáng ban mai yếu ớt hắt vào hang, chiếu rọi khuôn mặt Linh. Đôi mắt cô sưng mọng, quầng thâm dưới mắt hằn rõ vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt cô vẫn còn phảng phất nét buồn bã và bối rối. Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Linh.

"Mẹ..." Quân nói, giọng cậu đầy dịu dàng và kiên định. "Đừng buồn. Đêm qua... không có gì phải hối hận cả."

Linh khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên thái dương. "Quân à... con không hiểu đâu. Điều đó... điều đó là sai trái. Mẹ con... chúng ta không thể..." Cô nghẹn ngào, không thể nói hết câu.

Quân siết chặt tay Linh. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cậu không hề dao động. "Mẹ, con hiểu. Con hiểu luật lệ, đạo đức của thế giới bên ngoài. Nhưng ở đây, trên hòn đảo này, những thứ đó không còn ý nghĩa gì nữa. Chúng ta chỉ có nhau, mẹ à. Cha đã mất rồi. Con... con không muốn mẹ phải cô đơn. Con muốn bảo vệ mẹ, muốn chăm sóc mẹ. Đây... đây là cách con và mẹ sống sót."

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Linh, ngón tay cái khẽ lướt trên đôi môi sưng mọng của cô. "Mẹ, đêm qua... mẹ có hạnh phúc không?"

Linh bàng hoàng nhìn Quân. Cô không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy. Hạnh phúc? Đúng, cô đã hạnh phúc. Một hạnh phúc tội lỗi, nhưng mãnh liệt đến mức lấn át tất cả. Cái cảm giác được lấp đầy, được khao khát, được trân trọng sau bao nhiêu năm cô đơn và gồng mình mạnh mẽ... nó khiến cô không thể phủ nhận.

Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Mẹ... mẹ không biết nữa. Mẹ... mệt mỏi quá."

Quân hiểu. Cậu biết mẹ đang đấu tranh dữ dội. Cậu biết mẹ sẽ không dễ dàng chấp nhận. Nhưng cậu cũng thấy, trong sâu thẳm ánh mắt của cô, có một sự buông xuôi, một sự chấp nhận ngầm.

"Vậy thì..." Quân nhẹ nhàng nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt Linh. "Chúng ta hãy giữ bí mật này. Đây là bí mật của chúng ta. Thiên đường của chúng ta. Mẹ và con. Không ai khác."

Linh nhìn cậu. Lòng cô quặn thắt. Giữ bí mật? Đó là một lời đề nghị hấp dẫn đến đáng sợ. Nó có nghĩa là cô sẽ không phải đối mặt với sự phán xét của thế giới bên ngoài. Nó có nghĩa là cô có thể tiếp tục tận hưởng sự gần gũi này, sự an ủi này từ con trai mình. Lý trí cô vẫn phản đối, nhưng trái tim cô lại tan chảy trước sự chân thành và kiên định của cậu. Nỗi sợ cô độc đã lấn át cảm giác tội lỗi. Cô cắn môi, rồi khẽ gật đầu. "Được thôi... Chúng ta... sẽ giữ bí mật."

Quân mỉm cười, một nụ cười hài lòng và chiếm hữu. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Linh. Nụ hôn ấm áp, đầy yêu thương và sự hứa hẹn. Linh khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ môi cậu. Giờ đây, mọi ranh giới đã thực sự tan biến, chỉ còn lại sự gắn kết lạ lùng này giữa hai mẹ con.

Họ nằm ôm nhau thêm một lúc, tận hưởng sự bình yên trước khi bình minh hoàn toàn bừng sáng. Dần dần, ánh nắng rực rỡ hơn chiếu vào hang, đánh thức cả hai dậy. Linh khẽ cựa mình, nhận ra đã đến lúc phải bắt đầu một ngày mới. Quân cũng buông cô ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi cô.

"Để con đi kiểm tra bẫy cá, mẹ xem còn quả nào ăn được không." Quân nói, giọng cậu đã trở lại bình thường, như thể đêm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Linh gật đầu. Cô ngồi dậy, chiếc váy maxi xanh ngọc của cô đã nhăn nhúm và dính đầy cát, nhưng cô không còn quan tâm. Cô sửa soạn lại mái tóc rối bù, buộc gọn gàng lên cao. Quân cũng nhanh chóng mặc lại chiếc quần short và áo phông đã sờn rách của mình. Cơ thể săn chắc của cậu ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, vẫn toát lên vẻ tràn đầy sức sống. Dương vật cậu, giờ đã mềm đi, vẫn lấp ló dưới lớp vải mỏng manh.

Họ cùng nhau bước ra khỏi hang. Ánh nắng ban mai vàng óng trải dài trên bãi biển, biển xanh biếc gợn sóng lăn tăn. Tiếng chim hót líu lo từ trong rừng vọng ra. Không khí trong lành và dễ chịu. Họ bắt đầu công việc hàng ngày của mình. Quân tiến về phía bẫy cá, còn Linh thì đi về phía những bụi cây ăn quả mà họ đã tìm thấy. Cả hai làm việc ăn ý, không cần nói nhiều lời. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ lại chạm nhau, mang theo một sự thấu hiểu sâu sắc, một bí mật chỉ thuộc về hai người. Giữa hòn đảo hoang vắng, họ đã tìm thấy một cách sinh tồn mới, một cuộc sống mới, nơi những luật lệ của thế giới bên ngoài dường như không còn tồn tại.
 
Chương 26: Sự gắn kết

Ánh nắng ban mai vàng óng trải dài trên bãi biển, biển xanh biếc gợn sóng lăn tăn. Tiếng chim hót líu lo từ trong rừng vọng ra. Không khí trong lành và dễ chịu. Họ bắt đầu công việc hàng ngày của mình. Quân tiến về phía bẫy cá, còn Linh thì đi về phía những bụi cây ăn quả mà họ đã tìm thấy. Cả hai làm việc ăn ý, không cần nói nhiều lời. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ lại chạm nhau, mang theo một sự thấu hiểu sâu sắc, một bí mật chỉ thuộc về hai người. Giữa hòn đảo hoang vắng, họ đã tìm thấy một cách sinh tồn mới, một cuộc sống mới, nơi những luật lệ của thế giới bên ngoài dường như không còn tồn tại.

Quân và Linh bắt đầu một ngày mới với sự phối hợp nhịp nhàng. Quân, với sức vóc tuổi mười bảy đang sung mãn, đảm nhiệm những công việc nặng nhọc. Cậu vác những thân cây gỗ lớn đã được cậu chặt từ bìa rừng, những thớ cơ trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn dưới làn da rám nắng. Cậu dùng một hòn đá sắc nhọn mà cậu đã mài dũa thành công cụ để đẽo gọt các cành cây, biến chúng thành những thanh chống kiên cố cho lều. Linh thì khéo léo hơn, cô ngồi tỉ mỉ bện những sợi dây leo dai thành từng cuộn, rồi dùng chúng để buộc chắc chắn khung lều. Chiếc váy maxi xanh ngọc của cô đã bạc màu và rách nhiều chỗ, nhưng vẫn không che giấu được những đường cong mềm mại và uyển chuyển mỗi khi cô vươn tay hay cúi người.

Họ không chỉ làm việc trong im lặng. Thỉnh thoảng, Quân lại phá vỡ sự tĩnh lặng bằng một câu hỏi về cách xây dựng, hoặc Linh sẽ chỉ cho cậu cách bện dây sao cho chắc chắn nhất. “Quân, con buộc lỏng tay quá. Thế này thì làm sao chịu được mấy trận gió lớn?” Linh nói, giọng dịu dàng nhưng vẫn giữ nét nghiêm nghị quen thuộc. Quân chỉ cười, đến gần hơn để cô có thể sửa dây cho cậu. Những ngón tay Linh lướt nhẹ trên mu bàn tay thô ráp của Quân khi cô hướng dẫn, một cảm giác ấm áp và kỳ lạ lan tỏa trong lòng cả hai. Quân cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc khi được mẹ gần gũi như vậy, không còn sự né tránh hay ngại ngùng.

Trong lúc nghỉ ngơi dưới bóng cây dừa, Linh dựa vào thân cây, nhìn Quân đang gọt gọt, đẽo đẽo một cách say mê. “Con nghĩ chúng ta có thể sống ở đây mãi không, Quân?” Linh bất chợt hỏi, ánh mắt cô nhìn xa xăm ra biển cả. Trong giọng nói cô không còn sự tuyệt vọng hay hối hận của buổi sáng, thay vào đó là một chút tò mò, xen lẫn hy vọng.

Quân ngẩng đầu lên, đặt con dao đá xuống. Cậu nhìn mẹ, ánh mắt đầy kiên định. “Tại sao không chứ, mẹ? Ở đây, chúng ta không phải lo lắng về những thứ như ngân hàng, bài kiểm tra, hay những ánh mắt phán xét. Chúng ta chỉ có nhau. Con... con cảm thấy bình yên ở đây, mẹ ạ. Như thể đây mới chính là nhà của chúng ta vậy.” Cậu đứng dậy, bước lại gần Linh, ngồi xuống bên cạnh cô, sát đến mức vai họ chạm vào nhau.

Linh khẽ tựa đầu vào vai Quân. Cô cảm nhận được hơi ấm và sự vững chãi từ bờ vai rộng của con trai. `Bình yên... Phải, mình cũng cảm thấy bình yên.` Cô đã trải qua quá nhiều biến cố, quá nhiều nỗi đau. Giờ đây, ở nơi tận cùng của thế giới này, cô lại tìm thấy một sự an toàn kỳ lạ trong vòng tay chính con trai mình. Cô mỉm cười nhẹ. “Ừ, mẹ cũng thấy vậy. Mẹ... mẹ đã quên mất cảm giác này từ lâu lắm rồi.”

Quân vòng tay qua eo Linh, kéo cô sát hơn vào lòng. Cậu cảm nhận được những đường cong mềm mại của mẹ áp vào lồng ngực mình. `Mẹ thật sự đang chấp nhận mình.` Cậu không nói thành lời, chỉ siết chặt vòng tay thêm chút nữa, hít hà mùi hương dịu nhẹ từ tóc mẹ.

Suốt buổi chiều, họ tiếp tục cải tạo nơi trú ẩn. Quân dùng sức mạnh để di chuyển những tảng đá lớn, tạo thành một bức tường chắn gió kiên cố hơn cho cửa hang. Linh thì thu thập lá dừa tươi, cẩn thận đan thành một tấm chiếu lớn và mềm mại hơn, trải dưới nền hang để tạo sự thoải mái. Cô còn dùng một ít lá cọ để che chắn lối vào, giúp giữ ấm tốt hơn vào ban đêm. Không còn là một túp lều tạm bợ, nơi đây đang dần trở thành một ngôi nhà thực sự, do chính tay hai mẹ con xây dựng.

Khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm hồng cả một góc biển, hai mẹ con ngồi bên đống lửa, cùng thưởng thức bữa tối là những con cá nướng thơm lừng và vài loại quả dại ngọt lịm. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Linh, khiến những đường nét mệt mỏi ban ngày của cô dường như mềm mại hơn, đôi mắt cô lấp lánh như chứa đựng cả ngàn vì sao. Quân nhìn mẹ, cảm thấy lòng tràn đầy mãn nguyện. Cậu thấy mẹ mình không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm, mà còn là một người bạn đồng hành kiên cường, tháo vát.

“Mẹ...” Quân khẽ gọi, giọng trầm ấm. “Mẹ có nhớ ước mơ của mẹ không?”

Linh hơi giật mình. Cô nhìn con trai, ánh mắt hơi ngạc nhiên. “Ước mơ nào, con?”

“Ước mơ được đi khắp nơi, được vẽ lại mọi thứ mẹ nhìn thấy ấy.” Quân nói, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. “Con nhớ mẹ đã kể cho con nghe hồi nhỏ. Mẹ muốn trở thành họa sĩ.”

Linh cúi đầu, một nỗi buồn thoáng qua trong mắt cô. “Đó là chuyện của ngày xưa rồi, Quân à. Mẹ nghĩ... mẹ đã quên mất nó rồi.”

Quân đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm Linh lên, ép cô nhìn vào mắt mình. “Không đâu, mẹ. Mẹ không quên. Con biết mà. Giờ đây, chúng ta đang ở một nơi mà không ai biết đến. Một hòn đảo tuyệt đẹp. Mẹ có thể vẽ tất cả những gì mẹ muốn. Con sẽ tìm cho mẹ những màu từ đất, từ cây. Chúng ta sẽ làm cho mẹ một cây cọ từ lông chim. Ở đây, mẹ có thể là bất cứ ai mẹ muốn. Mẹ không cần phải gồng mình nữa.”

Linh nhìn vào ánh mắt chân thành của Quân, nước mắt cô khẽ lăn dài. Cô không kìm được nữa, lao vào lòng con trai, ôm chặt lấy cậu. “Quân... Cảm ơn con. Cảm ơn con vì đã ở đây với mẹ.”

Quân ôm chặt mẹ, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại của cô trong vòng tay. Cậu hôn lên đỉnh đầu Linh, rồi đặt cằm lên mái tóc cô. Cảm giác hạnh phúc dâng tràn trong lòng cậu. Cậu đã có được mẹ. Cậu đã có được thiên đường của riêng mình.

Đêm dần buông, không khí trở nên se lạnh hơn. Họ ngồi tựa vào nhau bên đống lửa, không nói thêm lời nào. Mọi lời nói dường như trở nên thừa thãi. Chỉ có hơi ấm từ cơ thể nhau, từ ngọn lửa bập bùng, và tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ. Cảm giác gần gũi, gắn bó, một sự kết nối sâu sắc vượt lên trên mọi ranh giới đạo đức, bao trùm lấy hai mẹ con.

Khi ngọn lửa đã tàn dần, chỉ còn lại những đốm than hồng le lói, Quân nhẹ nhàng bế Linh vào bên trong hang. Cậu đặt cô xuống tấm chiếu lá dừa êm ái, rồi nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng. Linh khẽ rúc sâu vào ngực cậu, tìm kiếm hơi ấm. Cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim Quân, và trong khoảnh khắc đó, cô biết mình đã tìm thấy một nơi thuộc về, một gia đình mới, dù nó có kỳ lạ đến nhường nào. Cả hai chìm vào giấc ngủ sâu, an toàn và bình yên trong vòng tay nhau, như hai con người cô độc đã tìm thấy nhau giữa thế giới hoang tàn.
 
Chương 27: Khám phá vịnh thiên đường

Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo đánh thức Linh và Quân. Ánh nắng vàng như mật len lỏi qua khe hở của lớp lá dừa che chắn cửa hang, đổ những vệt sáng lấp lánh xuống nền đất. Linh khẽ mở mắt, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực Quân vẫn đang áp sát vào lưng cô. Mùi hương nam tính đặc trưng của cậu, pha lẫn chút hương đất và lá cây từ đêm qua, vẫn vương vấn quanh cô, mang lại cảm giác an toàn đến lạ. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản mà từ lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến.

Quân đã thức dậy từ lúc nào. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trên gò má ửng hồng của cô. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt mẹ khi ngủ, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày, mà thay vào đó là sự bình yên, dịu dàng. Cậu thấy lòng mình tràn ngập một thứ tình cảm mãnh liệt, vừa là sự chiếm hữu, vừa là tình yêu, vừa là niềm hạnh phúc đơn thuần. `Mẹ thật sự là của mình. Thiên đường này là của mình.`

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu trầm ấm và có chút khàn khàn.

Linh khẽ cựa mình, nhận ra cậu đã thức. Cô quay người lại, đối mặt với Quân. Đôi mắt cô vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng ánh nhìn đã không còn vẻ lo lắng hay tội lỗi như những ngày trước. Giờ đây, trong mắt cô chỉ còn lại sự bình yên và một chút lấp lánh khó tả.

"Con trai," Linh khẽ đáp, đưa tay chạm nhẹ lên gò má Quân.

"Mẹ ngủ ngon không?" Quân hỏi, siết nhẹ vòng tay quanh eo cô.

"Ngon lắm." Linh nói, giọng cô tràn đầy sự chân thật. "Lâu lắm rồi mẹ mới có giấc ngủ bình yên đến vậy." Cô không nói ra, nhưng Quân hiểu, sự bình yên đó đến từ chính cậu, từ vòng tay vững chãi của cậu.

Họ nằm cạnh nhau thêm một lúc, tận hưởng sự tĩnh lặng của buổi sáng. Sau khi ăn vài quả dại và uống nước suối, Quân nảy ra một ý tưởng. "Mẹ, con nghĩ chúng ta nên đi khám phá thêm phía Đông của hòn đảo. Lần trước con thấy có một con đường mòn nhỏ dẫn vào đó, có vẻ rất đẹp."

Linh hơi chần chừ. "Có nguy hiểm không con? Chúng ta nên cẩn thận."

Quân cười trấn an. "Mẹ yên tâm, con sẽ đi trước dò đường. Hơn nữa, chúng ta cũng cần tìm thêm nguồn tài nguyên mới mà." Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của mẹ, siết nhẹ. "Con sẽ bảo vệ mẹ mà."

Ánh mắt kiên định của Quân và cái nắm tay ấm áp khiến mọi lo lắng trong Linh tan biến. Cô gật đầu. "Được rồi. Đi thôi."

Họ nhanh chóng chuẩn bị, mang theo một ít trái cây và chai nước làm từ vỏ dừa. Quân đi trước, dọn dẹp những bụi rậm và cành cây chắn lối. Linh theo sau, đôi mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, ghi nhớ từng dấu hiệu, từng loài cây. Họ đi qua những khu rừng rậm rạp, tiếng chim hót líu lo trên những tán lá xanh rì. Mùi hương của đất ẩm và cây cỏ tươi mát quấn quýt trong không khí.

Sau gần một giờ đi bộ, con đường mòn bỗng mở ra một khung cảnh ngoạn mục. Trước mắt họ là một vịnh nhỏ ẩn mình, được bao bọc bởi những vách đá sừng sững và những hàng cây cọ xanh mướt. Nước biển ở đây trong xanh đến lạ, có thể nhìn thấy tận đáy, và bờ cát trắng mịn màng như bột trải dài dưới ánh nắng ban trưa. Không một tiếng động nào khác ngoài tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ và tiếng gió khẽ lay động tán cây.

"Ôi..." Linh thốt lên, đôi mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc và thích thú. "Đẹp quá, Quân à! Như một thiên đường vậy!"

Quân mỉm cười, lòng tràn đầy tự hào. "Con biết ngay mà! Con thấy nó từ xa rồi. Chúng ta hãy gọi nó là 'Vịnh Thiên Đường' đi, mẹ. Của riêng chúng ta."

Linh không chần chừ. Cô vội vàng cởi chiếc váy maxi đã sờn rách, để lộ thân hình thon gọn nhưng đầy đặn dưới ánh nắng vàng óng. Làn da trắng hồng mịn màng của cô phản chiếu ánh mặt trời, bầu ngực căng tròn và vòng eo thon gọn hiện rõ, cùng với cặp hông nở nang quyến rũ. Quân không thể rời mắt. Cậu cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần short và áo phông, để lộ cơ thể cường tráng, săn chắc của một chàng trai mười bảy tuổi. Dương vật của cậu, giờ đã cương cứng, rung lên đầy sức sống.

Không ai nói một lời, họ lao vào làn nước mát lạnh trong xanh. Nước biển ôm lấy cơ thể họ, những con sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ về. Linh cảm thấy như được gột rửa mọi lo âu, mọi mặc cảm tội lỗi. Cô vẫy vùng trong nước, mái tóc đen nhánh ướt sũng bám vào khuôn mặt, trông cô trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Quân bơi lại gần Linh, ánh mắt cậu dán chặt vào đôi gò bồng đảo căng tròn đang nhấp nhô trên mặt nước. Cậu tiến sát, vòng tay ôm lấy eo Linh từ phía sau, kéo cô lại gần. Linh không kháng cự, cô tựa lưng vào lồng ngực vạm vỡ của cậu, cảm nhận hơi thở nóng hổi của cậu phả vào gáy.

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì ham muốn, "Ở đây, chỉ có mẹ và con thôi."

Cậu cúi xuống, hôn lên vai Linh, rồi từ từ di chuyển lên cổ, lên xương quai xanh trắng nõn của cô. Linh khẽ rùng mình, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cảm nhận từng nụ hôn ướt át của con trai. Cô buông xuôi, để mặc bản năng dẫn lối.

Quân nhẹ nhàng xoay Linh lại, để cô đối mặt với cậu. Trong làn nước trong xanh, ánh nắng chiếu rọi lên cơ thể trần trụi của họ, phác họa rõ nét từng đường cong, từng thớ cơ. Dương vật cương cứng, nóng bỏng của Quân cọ xát vào âm hộ ướt át của Linh. Linh khẽ rên rỉ, cô đưa tay ôm chặt lấy cổ Quân, đôi chân cô quấn lấy thắt lưng cậu.

Quân nhẹ nhàng nhấc bổng Linh lên, đỡ cô dựa vào một tảng đá phẳng lỳ, trơn nhẵn nhô lên khỏi mặt nước. Cậu từ từ tiến vào, dương vật to lớn và cương cứng của cậu trượt sâu vào bên trong âm đạo mềm mại, ẩm ướt của mẹ. `Khít quá... Mẹ thật sự là thiên đường của con.` Linh khẽ rên lên một tiếng nhỏ, cảm giác căng tức rồi được lấp đầy lan tỏa khắp cơ thể cô. Nước biển mát lạnh vỗ quanh thắt lưng họ, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ với ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.

Quân bắt đầu nhấp, từng cú thúc chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ. Nước biển vỗ nhẹ vào cơ thể họ, tạo nên những tiếng động dìu dặt hòa cùng tiếng thở dốc của Linh. Cậu đưa tay ôm lấy cặp mông tròn trịa, căng mẩy của Linh, nâng đẩy cô theo nhịp. Linh ngửa đầu ra sau, mái tóc ướt sũng rũ xuống tảng đá, để lộ chiếc cổ thanh thoát và xương quai xanh trắng nõn. Cô cắn chặt môi, tiếng rên rỉ bị kìm nén thoát ra khỏi kẽ răng.

"Mẹ... con không muốn rời xa mẹ..." Quân thì thầm bên tai Linh, mỗi lời nói đều mang theo sự chiếm hữu và nỗi khao khát cháy bỏng. Cậu đẩy nhanh nhịp độ, từng cú thúc sâu và dứt khoát hơn. Linh vòng chặt hai chân quanh hông Quân, cơ thể cô liên tục co thắt đáp ứng. `Sướng quá... mình đã thực sự buông xuôi rồi.` Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ còn biết bám víu lấy Quân.

Cậu tiếp tục thúc mạnh, dương vật lớn của cậu ra vào trong âm hộ mẹ một cách điên cuồng, tạo ra những tiếng "nhóp nhép" ướt át trong làn nước. Linh ưỡn người, những tiếng rên rỉ dâm đãng thoát ra không kiểm soát. `Đừng dừng lại... Quân... đừng dừng lại...` Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, rồi bùng nổ thành từng đợt co giật mãnh liệt. Hột le của cô run lên, toàn thân cô giật bắn.

"Á... á... Quân..." Linh rên lên trong khoái cảm, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại sự sung sướng tột cùng. Cơ thể cô run rẩy không ngừng, đôi mắt trợn trắng, từng thớ thịt bên trong siết chặt lấy cậu bé của Quân.

Quân ôm chặt Linh, cảm nhận những đợt co thắt mãnh liệt từ âm đạo mẹ. `Mẹ thật sự nứng đến vậy sao?` Cậu cúi xuống, ngấu nghiến bú mút đầu ti đã cương cứng của cô, tay kia không ngừng nắn bóp mạnh bạo bầu vú còn lại. Nụ hôn của cậu trượt xuống xương quai xanh, xuống hõm cổ, xuống bầu ngực Linh. "Mẹ... con yêu mẹ."

Cậu tiếp tục thúc mạnh, không cho cô một giây phút nghỉ ngơi. "Mẹ yêu con không?"

Linh thở hổn hển, cả người cô run rẩy từng cơn. "Ưm... yêu... Quân... con trai mẹ... sướng... quá..."

Quân cười thỏa mãn, thúc thêm vài chục cú cuối cùng, rồi gầm lên một tiếng, cảm nhận dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào sâu bên trong âm đạo của Linh. Cậu ôm chặt lấy mẹ, để cơ thể họ chìm trong khoái cảm. Linh cũng run rẩy, những đợt khoái cảm cuối cùng khiến cô ngã gục vào vòng tay cậu.

Họ đứng tựa vào tảng đá thêm một lúc, để hơi thở dần ổn định. Nước biển nhẹ nhàng xoa dịu những cảm giác bỏng rát và tê dại trên cơ thể. Quân cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi sưng mọng của Linh, rồi lại hôn lên trán cô. Cậu bế Linh ra khỏi nước, đặt cô lên bờ cát trắng mịn màng.

Linh nằm dài trên cát, cơ thể cô vẫn còn run rẩy nhẹ. Cô nhìn lên bầu trời xanh biếc, cảm thấy một sự giải thoát và tự do tuyệt đối. Quân nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu đầy xúc động. "Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi, được không mẹ? Đây là thiên đường của chúng ta. Không ai tìm thấy chúng ta. Không ai phán xét chúng ta."

Linh khẽ siết chặt tay Quân. Cô nhìn vào ánh mắt chân thành của con trai, thấy tất cả sự chiếm hữu và tình yêu mãnh liệt. Cô biết, đây là nơi cô thuộc về. Đây là cuộc sống mà cô muốn. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn tan biến.

"Ừ," Linh nói, giọng cô khàn khàn nhưng kiên định. "Mãi mãi, Quân à. Mãi mãi."

Họ nằm cạnh nhau trên bãi cát, dưới ánh nắng ban trưa, thề nguyện sẽ ở lại Vịnh Thiên Đường này mãi mãi, xây dựng cuộc sống của riêng họ, không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ luật lệ nào của thế giới bên ngoài.
 
Chương 27: Khám phá vịnh thiên đường

Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo đánh thức Linh và Quân. Ánh nắng vàng như mật len lỏi qua khe hở của lớp lá dừa che chắn cửa hang, đổ những vệt sáng lấp lánh xuống nền đất. Linh khẽ mở mắt, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực Quân vẫn đang áp sát vào lưng cô. Mùi hương nam tính đặc trưng của cậu, pha lẫn chút hương đất và lá cây từ đêm qua, vẫn vương vấn quanh cô, mang lại cảm giác an toàn đến lạ. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản mà từ lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến.

Quân đã thức dậy từ lúc nào. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trên gò má ửng hồng của cô. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt mẹ khi ngủ, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày, mà thay vào đó là sự bình yên, dịu dàng. Cậu thấy lòng mình tràn ngập một thứ tình cảm mãnh liệt, vừa là sự chiếm hữu, vừa là tình yêu, vừa là niềm hạnh phúc đơn thuần. `Mẹ thật sự là của mình. Thiên đường này là của mình.`

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu trầm ấm và có chút khàn khàn.

Linh khẽ cựa mình, nhận ra cậu đã thức. Cô quay người lại, đối mặt với Quân. Đôi mắt cô vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng ánh nhìn đã không còn vẻ lo lắng hay tội lỗi như những ngày trước. Giờ đây, trong mắt cô chỉ còn lại sự bình yên và một chút lấp lánh khó tả.

"Con trai," Linh khẽ đáp, đưa tay chạm nhẹ lên gò má Quân.

"Mẹ ngủ ngon không?" Quân hỏi, siết nhẹ vòng tay quanh eo cô.

"Ngon lắm." Linh nói, giọng cô tràn đầy sự chân thật. "Lâu lắm rồi mẹ mới có giấc ngủ bình yên đến vậy." Cô không nói ra, nhưng Quân hiểu, sự bình yên đó đến từ chính cậu, từ vòng tay vững chãi của cậu.

Họ nằm cạnh nhau thêm một lúc, tận hưởng sự tĩnh lặng của buổi sáng. Sau khi ăn vài quả dại và uống nước suối, Quân nảy ra một ý tưởng. "Mẹ, con nghĩ chúng ta nên đi khám phá thêm phía Đông của hòn đảo. Lần trước con thấy có một con đường mòn nhỏ dẫn vào đó, có vẻ rất đẹp."

Linh hơi chần chừ. "Có nguy hiểm không con? Chúng ta nên cẩn thận."

Quân cười trấn an. "Mẹ yên tâm, con sẽ đi trước dò đường. Hơn nữa, chúng ta cũng cần tìm thêm nguồn tài nguyên mới mà." Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của mẹ, siết nhẹ. "Con sẽ bảo vệ mẹ mà."

Ánh mắt kiên định của Quân và cái nắm tay ấm áp khiến mọi lo lắng trong Linh tan biến. Cô gật đầu. "Được rồi. Đi thôi."

Họ nhanh chóng chuẩn bị, mang theo một ít trái cây và chai nước làm từ vỏ dừa. Quân đi trước, dọn dẹp những bụi rậm và cành cây chắn lối. Linh theo sau, đôi mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, ghi nhớ từng dấu hiệu, từng loài cây. Họ đi qua những khu rừng rậm rạp, tiếng chim hót líu lo trên những tán lá xanh rì. Mùi hương của đất ẩm và cây cỏ tươi mát quấn quýt trong không khí.

Sau gần một giờ đi bộ, con đường mòn bỗng mở ra một khung cảnh ngoạn mục. Trước mắt họ là một vịnh nhỏ ẩn mình, được bao bọc bởi những vách đá sừng sững và những hàng cây cọ xanh mướt. Nước biển ở đây trong xanh đến lạ, có thể nhìn thấy tận đáy, và bờ cát trắng mịn màng như bột trải dài dưới ánh nắng ban trưa. Không một tiếng động nào khác ngoài tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ và tiếng gió khẽ lay động tán cây.

"Ôi..." Linh thốt lên, đôi mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc và thích thú. "Đẹp quá, Quân à! Như một thiên đường vậy!"

Quân mỉm cười, lòng tràn đầy tự hào. "Con biết ngay mà! Con thấy nó từ xa rồi. Chúng ta hãy gọi nó là 'Vịnh Thiên Đường' đi, mẹ. Của riêng chúng ta."

Linh không chần chừ. Cô vội vàng cởi chiếc váy maxi đã sờn rách, để lộ thân hình thon gọn nhưng đầy đặn dưới ánh nắng vàng óng. Làn da trắng hồng mịn màng của cô phản chiếu ánh mặt trời, bầu ngực căng tròn và vòng eo thon gọn hiện rõ, cùng với cặp hông nở nang quyến rũ. Quân không thể rời mắt. Cậu cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần short và áo phông, để lộ cơ thể cường tráng, săn chắc của một chàng trai mười bảy tuổi. Dương vật của cậu, giờ đã cương cứng, rung lên đầy sức sống.

Không ai nói một lời, họ lao vào làn nước mát lạnh trong xanh. Nước biển ôm lấy cơ thể họ, những con sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ về. Linh cảm thấy như được gột rửa mọi lo âu, mọi mặc cảm tội lỗi. Cô vẫy vùng trong nước, mái tóc đen nhánh ướt sũng bám vào khuôn mặt, trông cô trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Quân bơi lại gần Linh, ánh mắt cậu dán chặt vào đôi gò bồng đảo căng tròn đang nhấp nhô trên mặt nước. Cậu tiến sát, vòng tay ôm lấy eo Linh từ phía sau, kéo cô lại gần. Linh không kháng cự, cô tựa lưng vào lồng ngực vạm vỡ của cậu, cảm nhận hơi thở nóng hổi của cậu phả vào gáy.

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì ham muốn, "Ở đây, chỉ có mẹ và con thôi."

Cậu cúi xuống, hôn lên vai Linh, rồi từ từ di chuyển lên cổ, lên xương quai xanh trắng nõn của cô. Linh khẽ rùng mình, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cảm nhận từng nụ hôn ướt át của con trai. Cô buông xuôi, để mặc bản năng dẫn lối.

Quân nhẹ nhàng xoay Linh lại, để cô đối mặt với cậu. Trong làn nước trong xanh, ánh nắng chiếu rọi lên cơ thể trần trụi của họ, phác họa rõ nét từng đường cong, từng thớ cơ. Dương vật cương cứng, nóng bỏng của Quân cọ xát vào âm hộ ướt át của Linh. Linh khẽ rên rỉ, cô đưa tay ôm chặt lấy cổ Quân, đôi chân cô quấn lấy thắt lưng cậu.

Quân nhẹ nhàng nhấc bổng Linh lên, đỡ cô dựa vào một tảng đá phẳng lỳ, trơn nhẵn nhô lên khỏi mặt nước. Cậu từ từ tiến vào, dương vật to lớn và cương cứng của cậu trượt sâu vào bên trong âm đạo mềm mại, ẩm ướt của mẹ. `Khít quá... Mẹ thật sự là thiên đường của con.` Linh khẽ rên lên một tiếng nhỏ, cảm giác căng tức rồi được lấp đầy lan tỏa khắp cơ thể cô. Nước biển mát lạnh vỗ quanh thắt lưng họ, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ với ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.

Quân bắt đầu nhấp, từng cú thúc chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ. Nước biển vỗ nhẹ vào cơ thể họ, tạo nên những tiếng động dìu dặt hòa cùng tiếng thở dốc của Linh. Cậu đưa tay ôm lấy cặp mông tròn trịa, căng mẩy của Linh, nâng đẩy cô theo nhịp. Linh ngửa đầu ra sau, mái tóc ướt sũng rũ xuống tảng đá, để lộ chiếc cổ thanh thoát và xương quai xanh trắng nõn. Cô cắn chặt môi, tiếng rên rỉ bị kìm nén thoát ra khỏi kẽ răng.

"Mẹ... con không muốn rời xa mẹ..." Quân thì thầm bên tai Linh, mỗi lời nói đều mang theo sự chiếm hữu và nỗi khao khát cháy bỏng. Cậu đẩy nhanh nhịp độ, từng cú thúc sâu và dứt khoát hơn. Linh vòng chặt hai chân quanh hông Quân, cơ thể cô liên tục co thắt đáp ứng. `Sướng quá... mình đã thực sự buông xuôi rồi.` Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ còn biết bám víu lấy Quân.

Cậu tiếp tục thúc mạnh, dương vật lớn của cậu ra vào trong âm hộ mẹ một cách điên cuồng, tạo ra những tiếng "nhóp nhép" ướt át trong làn nước. Linh ưỡn người, những tiếng rên rỉ dâm đãng thoát ra không kiểm soát. `Đừng dừng lại... Quân... đừng dừng lại...` Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, rồi bùng nổ thành từng đợt co giật mãnh liệt. Hột le của cô run lên, toàn thân cô giật bắn.

"Á... á... Quân..." Linh rên lên trong khoái cảm, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại sự sung sướng tột cùng. Cơ thể cô run rẩy không ngừng, đôi mắt trợn trắng, từng thớ thịt bên trong siết chặt lấy cậu bé của Quân.

Quân ôm chặt Linh, cảm nhận những đợt co thắt mãnh liệt từ âm đạo mẹ. `Mẹ thật sự nứng đến vậy sao?` Cậu cúi xuống, ngấu nghiến bú mút đầu ti đã cương cứng của cô, tay kia không ngừng nắn bóp mạnh bạo bầu vú còn lại. Nụ hôn của cậu trượt xuống xương quai xanh, xuống hõm cổ, xuống bầu ngực Linh. "Mẹ... con yêu mẹ."

Cậu tiếp tục thúc mạnh, không cho cô một giây phút nghỉ ngơi. "Mẹ yêu con không?"

Linh thở hổn hển, cả người cô run rẩy từng cơn. "Ưm... yêu... Quân... con trai mẹ... sướng... quá..."

Quân cười thỏa mãn, thúc thêm vài chục cú cuối cùng, rồi gầm lên một tiếng, cảm nhận dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào sâu bên trong âm đạo của Linh. Cậu ôm chặt lấy mẹ, để cơ thể họ chìm trong khoái cảm. Linh cũng run rẩy, những đợt khoái cảm cuối cùng khiến cô ngã gục vào vòng tay cậu.

Họ đứng tựa vào tảng đá thêm một lúc, để hơi thở dần ổn định. Nước biển nhẹ nhàng xoa dịu những cảm giác bỏng rát và tê dại trên cơ thể. Quân cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi sưng mọng của Linh, rồi lại hôn lên trán cô. Cậu bế Linh ra khỏi nước, đặt cô lên bờ cát trắng mịn màng.

Linh nằm dài trên cát, cơ thể cô vẫn còn run rẩy nhẹ. Cô nhìn lên bầu trời xanh biếc, cảm thấy một sự giải thoát và tự do tuyệt đối. Quân nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu đầy xúc động. "Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi, được không mẹ? Đây là thiên đường của chúng ta. Không ai tìm thấy chúng ta. Không ai phán xét chúng ta."

Linh khẽ siết chặt tay Quân. Cô nhìn vào ánh mắt chân thành của con trai, thấy tất cả sự chiếm hữu và tình yêu mãnh liệt. Cô biết, đây là nơi cô thuộc về. Đây là cuộc sống mà cô muốn. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn tan biến.

"Ừ," Linh nói, giọng cô khàn khàn nhưng kiên định. "Mãi mãi, Quân à. Mãi mãi."

Họ nằm cạnh nhau trên bãi cát, dưới ánh nắng ban trưa, thề nguyện sẽ ở lại Vịnh Thiên Đường này mãi mãi, xây dựng cuộc sống của riêng họ, không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ luật lệ nào của thế giới bên ngoài.
Hay quá hóng tiếp
 
Chương 27: Khám phá vịnh thiên đường

Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo đánh thức Linh và Quân. Ánh nắng vàng như mật len lỏi qua khe hở của lớp lá dừa che chắn cửa hang, đổ những vệt sáng lấp lánh xuống nền đất. Linh khẽ mở mắt, cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực Quân vẫn đang áp sát vào lưng cô. Mùi hương nam tính đặc trưng của cậu, pha lẫn chút hương đất và lá cây từ đêm qua, vẫn vương vấn quanh cô, mang lại cảm giác an toàn đến lạ. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản mà từ lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến.

Quân đã thức dậy từ lúc nào. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trên gò má ửng hồng của cô. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt mẹ khi ngủ, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày, mà thay vào đó là sự bình yên, dịu dàng. Cậu thấy lòng mình tràn ngập một thứ tình cảm mãnh liệt, vừa là sự chiếm hữu, vừa là tình yêu, vừa là niềm hạnh phúc đơn thuần. `Mẹ thật sự là của mình. Thiên đường này là của mình.`

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu trầm ấm và có chút khàn khàn.

Linh khẽ cựa mình, nhận ra cậu đã thức. Cô quay người lại, đối mặt với Quân. Đôi mắt cô vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng ánh nhìn đã không còn vẻ lo lắng hay tội lỗi như những ngày trước. Giờ đây, trong mắt cô chỉ còn lại sự bình yên và một chút lấp lánh khó tả.

"Con trai," Linh khẽ đáp, đưa tay chạm nhẹ lên gò má Quân.

"Mẹ ngủ ngon không?" Quân hỏi, siết nhẹ vòng tay quanh eo cô.

"Ngon lắm." Linh nói, giọng cô tràn đầy sự chân thật. "Lâu lắm rồi mẹ mới có giấc ngủ bình yên đến vậy." Cô không nói ra, nhưng Quân hiểu, sự bình yên đó đến từ chính cậu, từ vòng tay vững chãi của cậu.

Họ nằm cạnh nhau thêm một lúc, tận hưởng sự tĩnh lặng của buổi sáng. Sau khi ăn vài quả dại và uống nước suối, Quân nảy ra một ý tưởng. "Mẹ, con nghĩ chúng ta nên đi khám phá thêm phía Đông của hòn đảo. Lần trước con thấy có một con đường mòn nhỏ dẫn vào đó, có vẻ rất đẹp."

Linh hơi chần chừ. "Có nguy hiểm không con? Chúng ta nên cẩn thận."

Quân cười trấn an. "Mẹ yên tâm, con sẽ đi trước dò đường. Hơn nữa, chúng ta cũng cần tìm thêm nguồn tài nguyên mới mà." Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của mẹ, siết nhẹ. "Con sẽ bảo vệ mẹ mà."

Ánh mắt kiên định của Quân và cái nắm tay ấm áp khiến mọi lo lắng trong Linh tan biến. Cô gật đầu. "Được rồi. Đi thôi."

Họ nhanh chóng chuẩn bị, mang theo một ít trái cây và chai nước làm từ vỏ dừa. Quân đi trước, dọn dẹp những bụi rậm và cành cây chắn lối. Linh theo sau, đôi mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, ghi nhớ từng dấu hiệu, từng loài cây. Họ đi qua những khu rừng rậm rạp, tiếng chim hót líu lo trên những tán lá xanh rì. Mùi hương của đất ẩm và cây cỏ tươi mát quấn quýt trong không khí.

Sau gần một giờ đi bộ, con đường mòn bỗng mở ra một khung cảnh ngoạn mục. Trước mắt họ là một vịnh nhỏ ẩn mình, được bao bọc bởi những vách đá sừng sững và những hàng cây cọ xanh mướt. Nước biển ở đây trong xanh đến lạ, có thể nhìn thấy tận đáy, và bờ cát trắng mịn màng như bột trải dài dưới ánh nắng ban trưa. Không một tiếng động nào khác ngoài tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ và tiếng gió khẽ lay động tán cây.

"Ôi..." Linh thốt lên, đôi mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc và thích thú. "Đẹp quá, Quân à! Như một thiên đường vậy!"

Quân mỉm cười, lòng tràn đầy tự hào. "Con biết ngay mà! Con thấy nó từ xa rồi. Chúng ta hãy gọi nó là 'Vịnh Thiên Đường' đi, mẹ. Của riêng chúng ta."

Linh không chần chừ. Cô vội vàng cởi chiếc váy maxi đã sờn rách, để lộ thân hình thon gọn nhưng đầy đặn dưới ánh nắng vàng óng. Làn da trắng hồng mịn màng của cô phản chiếu ánh mặt trời, bầu ngực căng tròn và vòng eo thon gọn hiện rõ, cùng với cặp hông nở nang quyến rũ. Quân không thể rời mắt. Cậu cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần short và áo phông, để lộ cơ thể cường tráng, săn chắc của một chàng trai mười bảy tuổi. Dương vật của cậu, giờ đã cương cứng, rung lên đầy sức sống.

Không ai nói một lời, họ lao vào làn nước mát lạnh trong xanh. Nước biển ôm lấy cơ thể họ, những con sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ về. Linh cảm thấy như được gột rửa mọi lo âu, mọi mặc cảm tội lỗi. Cô vẫy vùng trong nước, mái tóc đen nhánh ướt sũng bám vào khuôn mặt, trông cô trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Quân bơi lại gần Linh, ánh mắt cậu dán chặt vào đôi gò bồng đảo căng tròn đang nhấp nhô trên mặt nước. Cậu tiến sát, vòng tay ôm lấy eo Linh từ phía sau, kéo cô lại gần. Linh không kháng cự, cô tựa lưng vào lồng ngực vạm vỡ của cậu, cảm nhận hơi thở nóng hổi của cậu phả vào gáy.

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì ham muốn, "Ở đây, chỉ có mẹ và con thôi."

Cậu cúi xuống, hôn lên vai Linh, rồi từ từ di chuyển lên cổ, lên xương quai xanh trắng nõn của cô. Linh khẽ rùng mình, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cảm nhận từng nụ hôn ướt át của con trai. Cô buông xuôi, để mặc bản năng dẫn lối.

Quân nhẹ nhàng xoay Linh lại, để cô đối mặt với cậu. Trong làn nước trong xanh, ánh nắng chiếu rọi lên cơ thể trần trụi của họ, phác họa rõ nét từng đường cong, từng thớ cơ. Dương vật cương cứng, nóng bỏng của Quân cọ xát vào âm hộ ướt át của Linh. Linh khẽ rên rỉ, cô đưa tay ôm chặt lấy cổ Quân, đôi chân cô quấn lấy thắt lưng cậu.

Quân nhẹ nhàng nhấc bổng Linh lên, đỡ cô dựa vào một tảng đá phẳng lỳ, trơn nhẵn nhô lên khỏi mặt nước. Cậu từ từ tiến vào, dương vật to lớn và cương cứng của cậu trượt sâu vào bên trong âm đạo mềm mại, ẩm ướt của mẹ. `Khít quá... Mẹ thật sự là thiên đường của con.` Linh khẽ rên lên một tiếng nhỏ, cảm giác căng tức rồi được lấp đầy lan tỏa khắp cơ thể cô. Nước biển mát lạnh vỗ quanh thắt lưng họ, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ với ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.

Quân bắt đầu nhấp, từng cú thúc chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ. Nước biển vỗ nhẹ vào cơ thể họ, tạo nên những tiếng động dìu dặt hòa cùng tiếng thở dốc của Linh. Cậu đưa tay ôm lấy cặp mông tròn trịa, căng mẩy của Linh, nâng đẩy cô theo nhịp. Linh ngửa đầu ra sau, mái tóc ướt sũng rũ xuống tảng đá, để lộ chiếc cổ thanh thoát và xương quai xanh trắng nõn. Cô cắn chặt môi, tiếng rên rỉ bị kìm nén thoát ra khỏi kẽ răng.

"Mẹ... con không muốn rời xa mẹ..." Quân thì thầm bên tai Linh, mỗi lời nói đều mang theo sự chiếm hữu và nỗi khao khát cháy bỏng. Cậu đẩy nhanh nhịp độ, từng cú thúc sâu và dứt khoát hơn. Linh vòng chặt hai chân quanh hông Quân, cơ thể cô liên tục co thắt đáp ứng. `Sướng quá... mình đã thực sự buông xuôi rồi.` Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ còn biết bám víu lấy Quân.

Cậu tiếp tục thúc mạnh, dương vật lớn của cậu ra vào trong âm hộ mẹ một cách điên cuồng, tạo ra những tiếng "nhóp nhép" ướt át trong làn nước. Linh ưỡn người, những tiếng rên rỉ dâm đãng thoát ra không kiểm soát. `Đừng dừng lại... Quân... đừng dừng lại...` Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, rồi bùng nổ thành từng đợt co giật mãnh liệt. Hột le của cô run lên, toàn thân cô giật bắn.

"Á... á... Quân..." Linh rên lên trong khoái cảm, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại sự sung sướng tột cùng. Cơ thể cô run rẩy không ngừng, đôi mắt trợn trắng, từng thớ thịt bên trong siết chặt lấy cậu bé của Quân.

Quân ôm chặt Linh, cảm nhận những đợt co thắt mãnh liệt từ âm đạo mẹ. `Mẹ thật sự nứng đến vậy sao?` Cậu cúi xuống, ngấu nghiến bú mút đầu ti đã cương cứng của cô, tay kia không ngừng nắn bóp mạnh bạo bầu vú còn lại. Nụ hôn của cậu trượt xuống xương quai xanh, xuống hõm cổ, xuống bầu ngực Linh. "Mẹ... con yêu mẹ."

Cậu tiếp tục thúc mạnh, không cho cô một giây phút nghỉ ngơi. "Mẹ yêu con không?"

Linh thở hổn hển, cả người cô run rẩy từng cơn. "Ưm... yêu... Quân... con trai mẹ... sướng... quá..."

Quân cười thỏa mãn, thúc thêm vài chục cú cuối cùng, rồi gầm lên một tiếng, cảm nhận dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào sâu bên trong âm đạo của Linh. Cậu ôm chặt lấy mẹ, để cơ thể họ chìm trong khoái cảm. Linh cũng run rẩy, những đợt khoái cảm cuối cùng khiến cô ngã gục vào vòng tay cậu.

Họ đứng tựa vào tảng đá thêm một lúc, để hơi thở dần ổn định. Nước biển nhẹ nhàng xoa dịu những cảm giác bỏng rát và tê dại trên cơ thể. Quân cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi sưng mọng của Linh, rồi lại hôn lên trán cô. Cậu bế Linh ra khỏi nước, đặt cô lên bờ cát trắng mịn màng.

Linh nằm dài trên cát, cơ thể cô vẫn còn run rẩy nhẹ. Cô nhìn lên bầu trời xanh biếc, cảm thấy một sự giải thoát và tự do tuyệt đối. Quân nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

"Mẹ..." Quân thì thầm, giọng cậu đầy xúc động. "Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi, được không mẹ? Đây là thiên đường của chúng ta. Không ai tìm thấy chúng ta. Không ai phán xét chúng ta."

Linh khẽ siết chặt tay Quân. Cô nhìn vào ánh mắt chân thành của con trai, thấy tất cả sự chiếm hữu và tình yêu mãnh liệt. Cô biết, đây là nơi cô thuộc về. Đây là cuộc sống mà cô muốn. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn tan biến.

"Ừ," Linh nói, giọng cô khàn khàn nhưng kiên định. "Mãi mãi, Quân à. Mãi mãi."

Họ nằm cạnh nhau trên bãi cát, dưới ánh nắng ban trưa, thề nguyện sẽ ở lại Vịnh Thiên Đường này mãi mãi, xây dựng cuộc sống của riêng họ, không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ luật lệ nào của thế giới bên ngoài.
Hóng
 
Chương 28: Gặp thú dữ

Mặt trời đã lên cao, nhuộm vàng cả bờ cát Vịnh Thiên Đường khi Linh và Quân rũ bỏ lớp cát trên người, thức giấc sau giấc ngủ bình yên trong vòng tay nhau. Tiếng sóng biển rì rào, cùng tiếng gió thổi qua kẽ lá, như một khúc hát ru miên man, hòa quyện vào bầu không khí trong lành và dễ chịu. Họ không còn vội vã như những ngày đầu bị mắc kẹt, thay vào đó là sự thong thả của những kẻ tự do, sống hòa mình vào thiên nhiên. Sau khi ăn vài quả dại và uống nước suối trong lành, Quân đề nghị khám phá sâu hơn vào phía Đông hòn đảo, nơi những cánh rừng rậm rạp hơn, chưa từng được đặt chân tới.

“Biết đâu chúng ta sẽ tìm thấy nhiều thứ hay ho hơn ở đó, mẹ,” Quân nói, ánh mắt cậu lấp lánh sự tò mò của tuổi trẻ. “Đồ ăn, hay có khi là cả những loại cây mới nữa.”

Linh gật đầu. Cô tin tưởng vào Quân hơn bao giờ hết. Hơn nữa, ý tưởng mở rộng “vương quốc” của họ cũng không tệ. Cô đã bắt đầu nghĩ đến việc biến hòn đảo này thành một tổ ấm thực sự, một nơi mà cô có thể thực hiện ước mơ họa sĩ dang dở của mình. Cả hai nhanh chóng chuẩn bị, mang theo con dao đá, mấy mảnh vỏ dừa đựng nước và một ít trái cây khô.

Rừng sâu ẩm ướt và tối tăm hơn họ tưởng. Những thân cây cổ thụ cao vút, cành lá đan xen nhau tạo thành một tán ô khổng lồ, che gần kín ánh sáng mặt trời. Không khí trở nên nặng nề và tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá xào xạc dưới chân và tiếng côn trùng kêu vo ve. Quân đi trước, dùng con dao đá phát quang những bụi cây rậm rạp, mở ra một con đường nhỏ. Cậu luôn quay đầu lại nhìn Linh, đảm bảo cô vẫn an toàn và không bị tụt lại phía sau. Linh đi theo sát, đôi mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ từng dấu hiệu, từng loài cây. Dù biết Quân luôn ở bên cạnh, nhưng một cảm giác bất an mơ hồ vẫn len lỏi trong lòng cô. Đây là lãnh địa hoang sơ, và họ chỉ là những kẻ ngoại lai.

Đi được một đoạn, họ bắt gặp một bụi cây có những quả mọng màu đỏ tươi, trông rất lạ mắt. Linh vội vàng tiến đến, quỳ xuống để kiểm tra. `Liệu loại quả này có ăn được không? Chúng trông hấp dẫn quá.` Cô vươn tay, khẽ chạm vào một quả mọng, lòng thầm nghĩ về việc bổ sung thêm loại trái cây mới vào thực đơn hàng ngày.

Chợt, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, xé tan sự yên tĩnh của khu rừng. Tiếng gầm như xé không khí, đầy đe dọa. Linh giật bắn mình, quay phắt lại. Một con báo, với bộ lông vàng lốm đốm đen và đôi mắt xanh lục rực lửa, đang nhe nanh giương vuốt, lao thẳng về phía cô. Con vật như một bóng ma lao vút ra từ bụi rậm.

Linh hoảng loạn, cô theo bản năng ngã dúi dụi xuống đất, làm rơi những quả mọng đang cầm trên tay. Một tiếng hét nghẹn trong cổ họng cô. `Không! Không thể nào!` Nỗi sợ hãi tột độ đóng băng cơ thể cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

“Mẹ!” Quân hét lên, giọng cậu vang dội cả khu rừng. Cậu không hề chần chừ một giây nào. Trong tích tắc, cậu đã nhận ra sự nguy hiểm rình rập. Cậu lao như bay về phía Linh, bàn tay rắn chắc lập tức vươn tới thân cây gỗ thô mà cậu vẫn dùng làm gậy dò đường. `Không thể để con vật đó làm hại mẹ được!`

Con báo đốm đã áp sát Linh, móng vuốt sắc nhọn đã chực chờ vồ lấy cô. Nhưng Quân đã nhanh hơn. Với một tiếng gầm giận dữ, cậu vung mạnh cây gậy gỗ lên, đánh thẳng vào đầu con báo. Một tiếng "quỵch" khô khốc vang lên. Con báo kêu lên một tiếng gằn gừ đau đớn, ánh mắt nó chớp động. Nó lùi lại vài bước, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm vào Quân, như không tin được một kẻ yếu ớt như con người lại dám tấn công nó.

Quân đứng chắn trước Linh, cây gậy gỗ giơ cao, dáng người cậu vạm vỡ và kiên định như một bức tường thành. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của con báo, ánh mắt cậu không hề nao núng, thậm chí còn ánh lên vẻ thách thức. Con báo gầm gừ thêm một tiếng nữa, nhưng có vẻ nó đã bị bất ngờ bởi sự hung hãn của Quân. Sau một hồi giằng co ánh mắt, con báo quay người, lẩn vào bụi rậm và biến mất trong khu rừng sâu thẳm.

Linh vẫn nằm trên đất, cả người cô run rẩy bần bật như cầy sấy. Cô vẫn còn bàng hoàng trước khoảnh khắc sinh tử vừa rồi. Quân nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh mẹ, kéo cô dậy, ôm chặt lấy cô vào lòng.

“Mẹ có sao không? Mẹ có bị thương không?” Quân vội vàng hỏi, giọng cậu tràn đầy sự lo lắng. Cậu cúi xuống kiểm tra từng chút một trên người Linh, đôi mắt sắc sảo lướt qua mọi ngóc ngách, đảm bảo cô không bị trầy xước.

Linh run rẩy bám chặt lấy Quân, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Mẹ... mẹ sợ quá, Quân à...” Cô nghẹn ngào, giọng nói lạc đi vì sợ hãi. “Mẹ sợ mất con... Mẹ sợ lắm...” Cô đã chứng kiến cái chết của chồng. Nỗi ám ảnh mất đi người thân duy nhất còn lại khiến cô không thể kìm nén được cảm xúc.

Quân siết chặt vòng tay ôm lấy Linh, vỗ nhẹ lên lưng cô. `Mẹ sợ đến vậy sao? Cô ấy thật sự cần mình bảo vệ.` Cậu cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể mẹ, trái tim cậu quặn thắt lại vì xót xa. `Mình sẽ không để bất cứ điều gì làm hại mẹ nữa.`

“Không sao rồi, mẹ. Nó đi rồi. Con ở đây mà. Con sẽ luôn bảo vệ mẹ. Con sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại mẹ đâu.” Quân thì thầm, giọng cậu trầm ấm và đầy kiên định. Cậu hôn lên đỉnh đầu Linh, rồi đặt cằm lên mái tóc rối bù của cô. Cậu cảm nhận sự mềm mại từ cơ thể mẹ, hít hà mùi hương dịu nhẹ của cô, lòng tràn ngập cảm giác trách nhiệm và tình yêu mãnh liệt, cấm kỵ.

Linh vùi mặt vào ngực Quân, cố gắng hít thở thật sâu. Từ trong vòng tay con trai, cô cảm nhận được sự vững chãi, hơi thở đều đặn và nhịp tim mạnh mẽ của cậu. Cô đã từng nghĩ Quân chỉ là một đứa trẻ, nhưng giờ đây, cậu đã trưởng thành thật rồi. Cậu không còn là đứa con trai bướng bỉnh hay nổi loạn nữa, mà đã trở thành một người đàn ông thực sự, một chỗ dựa vững chắc cho cô. Hình ảnh Quân lao ra đỡ đòn cho cô, ánh mắt kiên định đối mặt với con báo, khắc sâu vào tâm trí cô. `Con trai mình... dũng cảm đến vậy sao?` Tình yêu thương và sự tự hào dâng trào trong lòng Linh, xen lẫn một cảm xúc sâu sắc hơn, khó gọi tên, dành cho Quân.

Khi Linh đã bình tĩnh hơn một chút, Quân nhẹ nhàng tách cô ra. Cậu nhìn xuống cánh tay mình. Một vết cào dài, nông hằn rõ trên bắp tay săn chắc, máu đỏ tươi rịn ra từ đó.

“Quân! Con bị thương rồi!” Linh hoảng hốt kêu lên. `Làm sao mình lại không nhìn thấy chứ?`

“Không sao đâu mẹ, chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà.” Quân cười trấn an. “May mà không bị sâu. Chúng ta về hang thôi, mẹ xử lý vết thương cho con nhé.”

Linh gật đầu lia lịa, lòng đầy lo lắng và xót xa. Cô nhanh chóng băng bó tạm vết thương của Quân bằng một mảnh vải từ chiếc váy của mình. Sau đó, họ vội vã quay trở lại hang động, Quân vẫn đi trước, dò đường và cẩn thận quan sát xung quanh. Cậu không muốn bất cứ rủi ro nào nữa.

Khi về đến hang, Linh nhanh chóng lấy ra vài chiếc lá thuốc mà cô đã hái được từ những ngày đầu. Cô cẩn thận vò nát lá, đắp lên vết cào trên tay Quân. Bàn tay Linh nhẹ nhàng xoa xoa quanh vết thương, ánh mắt cô tràn đầy sự dịu dàng và lo lắng. Quân ngồi im, để mẹ chăm sóc. Cậu nhìn Linh, khuôn mặt cô ửng hồng vì mệt mỏi và xúc động. Trong ánh mắt cô, cậu không chỉ thấy tình mẫu tử, mà còn là sự biết ơn sâu sắc, sự ngưỡng mộ thầm kín và một điều gì đó còn mãnh liệt hơn. `Mẹ là của mình, và mình sẽ bảo vệ mẹ mãi mãi.` Linh và Quân, hai con người cô độc, lại càng gắn bó sâu sắc hơn sau trải nghiệm cận kề cái chết, tình cảm của họ đã vượt xa khỏi mọi ranh giới của một mối quan hệ mẹ con thông thường.
 
Chương 29: Xung đột nội tâm

Khi về đến hang, Linh nhanh chóng lấy ra vài chiếc lá thuốc mà cô đã hái được từ những ngày đầu. Cô cẩn thận vò nát lá, đắp lên vết cào trên tay Quân. Bàn tay Linh nhẹ nhàng xoa xoa quanh vết thương, ánh mắt cô tràn đầy sự dịu dàng và lo lắng. Quân ngồi im, để mẹ chăm sóc. Cậu nhìn Linh, khuôn mặt cô ửng hồng vì mệt mỏi và xúc động. Trong ánh mắt cô, cậu không chỉ thấy tình mẫu tử, mà còn là sự biết ơn sâu sắc, sự ngưỡng mộ thầm kín và một điều gì đó còn mãnh liệt hơn. `Mẹ là của mình, và mình sẽ bảo vệ mẹ mãi mãi.` Linh và Quân, hai con người cô độc, lại càng gắn bó sâu sắc hơn sau trải nghiệm cận kề cái chết, tình cảm của họ đã vượt xa khỏi mọi ranh giới của một mối quan hệ mẹ con thông thường.

Nhưng khi Quân đang chăm chú nhìn vết thương trên tay mình, Linh lại cảm thấy một nỗi bất an khác len lỏi trong lòng. Cô rụt tay về, ánh mắt nhìn xa xăm ra phía cửa hang, nơi những tán lá dừa vẫn còn xào xạc trong gió. Cái chết đã từng quá gần. Nó không chỉ là cái chết thể xác, mà còn là cái chết của những ranh giới, những luân thường đạo lý mà cô vẫn luôn cố gắng gìn giữ. Cái ôm chặt của Quân, lời thề bảo vệ của cậu, và cả khoảnh khắc ân ái đầy bản năng ở Vịnh Thiên Đường... Tất cả như một cơn lốc xoáy, cuốn cô đi xa khỏi thế giới cũ, nơi cô từng là một nhân viên ngân hàng nghiêm khắc, một góa phụ đau khổ đang cố gắng hàn gắn với con trai. Giờ đây, cô là một người phụ nữ đang có một mối quan hệ cấm kỵ với chính đứa con trai ruột của mình.

`Mình đã làm gì thế này? Quân còn quá trẻ. Điều này... điều này là sai trái.` Lòng Linh quặn thắt, cảm giác tội lỗi và hổ thẹn trào dâng. Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Quân nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mẹ. Cậu nắm lấy tay Linh, ánh mắt đầy lo lắng. "Mẹ sao thế? Vết thương của con không sao đâu. Mẹ đừng lo."

Linh không nhìn Quân, cô khẽ lắc đầu. "Không phải. Không phải về vết thương của con." Cô lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu. "Quân à, mẹ nghĩ... chúng ta không nên cứ như thế này mãi được. Chúng ta phải tìm cách trở về thế giới bên ngoài."

Lời nói của Linh như một gáo nước lạnh tạt vào Quân. Cậu buông tay mẹ ra, khuôn mặt cau lại, ánh mắt đầy tổn thương và khó hiểu. "Trở về? Mẹ đang nói gì vậy? Ở đây không phải là tốt nhất sao? Không ai làm phiền chúng ta. Chúng ta có thể sống theo cách của mình." Giọng cậu pha lẫn sự tức giận và một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cậu không muốn bất cứ điều gì phá vỡ "thiên đường" này.

"Nhưng con à, chúng ta không thể cứ sống thế này mãi được!" Linh quay lại, nhìn thẳng vào mắt Quân, giọng cô nghẹn ngào. "Đây là hòn đảo hoang. Chúng ta là mẹ con! Con còn cả tương lai phía trước. Khi trở về, con sẽ phải đối mặt với mọi người, với xã hội..." Cô không dám nói thẳng về mối quan hệ của họ, nhưng Quân hiểu.

"Xã hội nào chứ? Luật lệ nào chứ?" Quân đứng phắt dậy, bước ra giữa hang, giọng cậu đầy thách thức. "Ở đây, chúng ta chỉ có nhau. Mẹ, con không cần bất cứ ai khác ngoài mẹ. Con sẽ bảo vệ mẹ, sẽ chăm sóc mẹ. Chúng ta đã xây dựng được tất cả những điều này, đã tìm thấy 'thiên đường' của chúng ta rồi mà!" Cậu giơ tay chỉ ra phía ngoài, nơi ánh nắng vẫn còn lấp lánh qua những tán cây. "Mẹ đã nói mẹ hạnh phúc mà. Mẹ đã nói đây là nơi bình yên mà mẹ muốn."

Linh nhìn Quân, đôi mắt cô rưng rưng. Cô biết cậu nói đúng. Cô đã hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức quên đi mọi ranh giới, mọi đạo lý. Nhưng đó là một hạnh phúc tội lỗi, một hạnh phúc mà cô không dám đối mặt khi nghĩ đến thế giới bên ngoài. "Mẹ... mẹ biết. Nhưng Quân à, con còn trẻ. Con sẽ gặp được nhiều cô gái khác. Một ngày nào đó, con sẽ muốn lập gia đình, có con cái... Mẹ không thể ràng buộc con ở đây mãi được."

"Mẹ nghĩ con là ai?" Quân quay phắt lại, khuôn mặt cậu đầy đau khổ và giận dữ. "Con không phải là một thằng bé bồng bột. Con đã là một người đàn ông rồi, mẹ thấy mà! Con biết con muốn gì. Con muốn ở bên mẹ. Mẹ là tất cả của con. Mẹ là người phụ nữ duy nhất con cần." Cậu bước lại gần Linh, nắm chặt lấy tay cô, siết mạnh. "Mẹ, đừng bỏ rơi con. Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu chuyện rồi. Chúng ta đã tìm thấy nhau rồi."

Linh cảm nhận sức mạnh trong bàn tay Quân, ánh mắt cậu nồng cháy và kiên định. Cô nhìn thấy nỗi sợ hãi bị bỏ rơi trong đôi mắt cậu, nỗi sợ hãi mà cô cũng đã từng trải qua sau cái chết của chồng. `Quân cũng cô đơn như mình. Cậu ấy cũng cần mình như mình cần cậu ấy.` Bản năng làm mẹ trỗi dậy, muốn bảo vệ cậu khỏi nỗi đau đó. Nhưng đồng thời, khao khát được che chở, được lấp đầy, được một người đàn ông mạnh mẽ chiếm hữu cũng dâng trào trong cô.

Nước mắt Linh lăn dài trên má. "Nhưng... điều này là sai trái, Quân. Xã hội sẽ không chấp nhận."

"Ai quan tâm chứ?" Quân nói, giọng cậu mềm đi, đầy dịu dàng. Cậu đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt trên má mẹ. "Ở đây, chúng ta là luật lệ. Mẹ, con chỉ cần mẹ ở bên con thôi. Con sẽ làm mọi thứ để mẹ được hạnh phúc. Mẹ sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa."

Cậu nhẹ nhàng kéo Linh đứng dậy, ôm cô vào lòng. Linh không phản kháng, cô vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân, hít hà mùi hương nam tính quen thuộc. Cảm giác ấm áp, an toàn lan tỏa khắp cơ thể cô. `Mình... mình đã cô đơn quá lâu rồi.` Những lời nói của Quân, dù đầy khao khát cấm kỵ, nhưng lại là những lời cô khao khát được nghe suốt bao năm qua. Chồng cô đã ra đi. Giờ đây, chỉ còn Quân là người đàn ông duy nhất bên cạnh cô, là chỗ dựa duy nhất của cô.

Quân nhẹ nhàng vỗ về lưng Linh, hôn lên mái tóc cô. "Mẹ, chúng ta hãy quên đi mọi thứ ở thế giới bên ngoài. Hãy sống cuộc sống của chúng ta ở đây. Con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu."

Linh khẽ nấc lên, cảm nhận sự vững chãi từ vòng tay con trai. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Quân. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng đã bị lấn át bởi khao khát được bình yên, được yêu thương và che chở. Cô nhìn vào ánh mắt chân thành của cậu, nơi chỉ có tình yêu và sự chiếm hữu dành cho riêng cô. `Có lẽ... có lẽ đây mới là điều mình thực sự cần.`

Họ rời hang, đi bộ đến bờ suối. Dòng nước trong vắt vẫn chảy róc rách, phản chiếu ánh nắng buổi chiều tà. Họ ngồi xuống cạnh nhau, chân ngâm trong dòng nước mát lạnh. Quân nắm lấy tay Linh, đặt lên đùi mình, siết chặt. Bàn tay cậu ấm áp và vững chãi, mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Mẹ..." Quân thì thầm, cúi xuống nhìn mẹ, ánh mắt đầy khao khát. "Con muốn sống mãi ở đây với mẹ. Con sẽ làm mọi thứ để mẹ được vui vẻ."

Linh nhìn vào dòng suối, rồi lại nhìn sang Quân. Cô thấy được sự kiên định của cậu, và cả nỗi cô đơn sâu thẳm ẩn chứa sau vẻ mạnh mẽ. Cô không thể phủ nhận rằng cô cũng muốn điều đó. Cô muốn được ở lại đây, trong thiên đường nhỏ này, bên cạnh người đàn ông duy nhất còn lại của đời mình.

"Được rồi, Quân," Linh khẽ đáp, giọng cô yếu ớt nhưng chứa đựng sự chấp nhận. "Mẹ... mẹ sẽ để mọi thứ tự nhiên. Chúng ta... chúng ta sẽ ở đây."

Quân siết chặt tay Linh hơn, ánh mắt cậu ánh lên niềm vui sướng và sự mãn nguyện tột độ. Cậu cúi xuống, hôn lên trán Linh, rồi lại hôn lên mu bàn tay cô. Linh khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ môi cậu, chấp nhận số phận và mối quan hệ cấm kỵ của họ. Dù lý trí vẫn còn chút day dứt, nhưng sâu thẳm trong trái tim cô, một cảm giác bình yên lạ lùng đã bao trùm lấy tất cả. Họ ngồi đó, tay trong tay, nhìn dòng suối chảy, chấp nhận cuộc sống mới mà họ đã chọn.
 
anime sex
cliphot
Back
Top