Chương 20: Nụ hôn đầu
Đêm dài trôi qua trong sự im lặng căng thẳng và những khao khát cấm kỵ. Linh giả vờ ngủ, nhưng trái tim cô đập như trống bỏi, cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Quân phả vào gáy, và bàn tay cậu vẫn còn áp chặt lên bầu ngực cô. Mọi giác quan của cô đều căng ra, ghi nhận từng hơi thở, từng cái chạm nhẹ, từng nhịp đập của lồng ngực vạm vỡ phía sau. Cơn mưa bên ngoài vẫn rả rích, như tiếng vọng của những giằng xé nội tâm.
Bình minh hé rạng, xua đi màn đêm u ám. Quân khẽ cựa mình, nhận ra mẹ vẫn đang nằm gọn trong vòng tay mình. Mùi hương dịu nhẹ từ Linh vẫn vấn vương quanh mũi cậu, và cảm giác mềm mại từ cơ thể cô vẫn còn vương vấn trong lòng bàn tay. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Dù đêm qua Linh không hề phản kháng, cậu vẫn cảm thấy một sự hổ thẹn mơ hồ. Cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người mẹ, cẩn thận để không đánh thức cô, rồi lẳng lặng đứng dậy.
Linh cảm nhận được sự trống trải khi vòng tay Quân rời đi. Cô vẫn giả vờ ngủ, nhưng lòng cô dậy sóng. Cô nghe tiếng Quân khẽ khàng di chuyển, tiếng củi khô được nhóm lại, rồi tiếng bước chân cậu rời khỏi hốc đá. Mãi đến khi không còn nghe thấy gì, Linh mới từ từ mở mắt. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa trống rỗng. Quân đã đi rồi.
Cô ngồi dậy, vươn vai, cố gắng xua đi cái cảm giác nặng nề trong lòng. Sau một đêm như vậy, mối quan hệ giữa cô và Quân càng trở nên phức tạp, khó gọi tên. Linh biết họ không thể cứ mãi trốn tránh. Cô thở dài, rồi chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi hốc đá.
Ngoài hang, mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Quân đang loay hoay kiểm tra mấy cái bẫy cá dọc bờ suối gần đó, vẻ mặt trầm tư. Cậu quay lưng lại với Linh, như thể muốn tránh mặt cô.
“Con đi đâu vậy Quân?” Linh khẽ hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Quân giật mình quay lại. “Con... con đi kiếm thêm thức ăn. Mấy ngày nay không có gì ngoài khoai dại.” Giọng cậu trầm hơn bình thường, pha chút ngượng ngùng.
“Cẩn thận nhé con. Đừng đi quá xa.” Linh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu được sự lo lắng.
Quân gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi, tiến sâu vào phía rừng hơn. Linh nhìn theo bóng cậu khuất dần sau những tán cây, lòng cô nặng trĩu. Cô biết Quân muốn chứng tỏ bản thân, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô. Nhưng sau những gì đã xảy ra, mỗi khoảnh khắc xa cách lại khiến cô lo sợ một cách vô cớ.
Cô quyết định ở lại gần hang, thu dọn lại nơi trú ẩn sau trận mưa. Linh kiểm tra những mảnh bạt, cố gắng vá lại những chỗ bị rách, và gom thêm củi khô. Thời gian trôi qua thật chậm. Mặt trời đã lên cao, nhưng Quân vẫn chưa trở về. Linh bắt đầu cảm thấy bất an. Cậu đã đi lâu hơn mọi lần.
Nỗi lo lắng trong lòng Linh ngày càng lớn. Cô đi ra bờ suối, nhìn về phía rừng, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào. Chỉ có tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, và tiếng suối chảy róc rách. Cô thử gọi tên Quân, nhưng tiếng gọi của cô bị nuốt chửng vào không gian rộng lớn của khu rừng. Linh không thể chịu đựng được nữa. Nỗi sợ hãi mất đi người thân duy nhất lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô quyết định đi tìm Quân.
Linh bước vào rừng, men theo con đường mòn nhỏ mà Quân thường đi. Cô gọi tên cậu lớn hơn, giọng nói đầy sự hoảng hốt. Càng đi sâu vào, cô càng nghe thấy tiếng chim hót thưa dần, thay vào đó là những âm thanh bí ẩn của rừng sâu. Linh run rẩy, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Sau một hồi đi bộ, Linh đến một khu vực rừng rậm hơn, nơi có một vách đá dốc đứng, lởm chởm những tảng đá lớn. Đây là nơi Quân thường đến để tìm kiếm tổ chim hoặc các loại quả mọc trên vách đá. Linh khẽ gọi tên Quân một lần nữa.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng động mạnh, như tiếng đá lăn, rồi một tiếng “Á!” ngắn ngủi. Linh hoảng hồn, trái tim cô như ngừng đập. “Quân! Quân ơi!” Cô lao đến vách đá, bất chấp gai góc và những rễ cây chằng chịt.
Khi đến nơi, Linh thấy Quân đang bám chặt vào một mỏm đá nhô ra, chân cậu lơ lửng giữa không trung. Một tảng đá lớn vừa lăn xuống dưới, tạo thành một hố sâu hoắm bên dưới. Cậu suýt nữa đã trượt chân. Khuôn mặt Quân tái mét, mồ hôi vã ra. Cậu đang cố gắng tự mình leo lên, nhưng có vẻ không đủ sức.
“Quân!” Linh hét lên, không chút chần chừ, cô vội vàng lao đến. Cô nắm lấy bàn tay cậu, cố gắng kéo cậu lên. “Đừng sợ con, mẹ ở đây! Cứ bám chặt vào mẹ!”
Bàn tay Linh, tuy nhỏ bé hơn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh của sự tuyệt vọng và tình yêu thương. Cô dồn hết sức bình sinh, kéo mạnh Quân lên. Quân cũng phối hợp, cậu lấy hết sức lực còn lại để tự mình đẩy người lên. Từng chút một, cậu trèo lên được, và cuối cùng, cả hai ngã khuỵu xuống đất, thở hổn hển.
Linh ôm chặt lấy Quân, không chút ngần ngại. Cô siết cậu vào lòng, cảm nhận lồng ngực vạm vỡ của cậu phập phồng dưới tay cô. Nỗi sợ hãi tột độ vừa rồi khiến cô không còn nghĩ được gì khác. Cô cứ thế ôm chặt lấy con trai, vùi mặt vào mái tóc nâu sẫm của cậu, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Mẹ... mẹ sợ lắm, Quân à... mẹ cứ nghĩ... cứ nghĩ con...” Cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Quân cũng ôm chặt lấy mẹ. Cậu cảm nhận được sự run rẩy và những giọt nước mắt của cô. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết suýt nữa đã đánh gục cậu, nhưng vòng tay của mẹ đã kéo cậu trở lại. Cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm đến tột cùng khi biết mình vẫn an toàn trong vòng tay Linh. “Con xin lỗi mẹ... con không sao rồi...” Cậu thì thầm, giọng khản đặc.
Linh khẽ nới lỏng vòng ôm, ngẩng đầu lên nhìn Quân. Đôi mắt cô sưng húp, nhưng tràn ngập sự yêu thương và nhẹ nhõm. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt dính đầy bụi và mồ hôi của cậu. “Mẹ... mẹ chỉ muốn con được an toàn thôi.” Cô nói, giọng run rẩy. Rồi theo bản năng, cô khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên má Quân, như một lời an ủi, một sự khẳng định tình mẫu tử.
Nụ hôn lên má của Linh như một tia lửa điện chạy dọc khắp cơ thể Quân. Nó dịu dàng, nhưng lại mang theo tất cả sự quan tâm và lo lắng của người mẹ. Quân cảm nhận được đôi môi mềm mại của mẹ áp lên làn da mình, và một cảm giác ấm áp, thân thuộc lan tỏa khắp người. Nhưng ngay lập tức, một ngọn lửa khác lại bùng cháy trong lòng cậu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu không muốn chỉ là một nụ hôn lên má.
Đôi mắt Quân khẽ cụp xuống, che giấu đi sự khao khát cháy bỏng. Linh chuẩn bị tách ra, nhưng Quân không cho phép. Cậu giữ chặt lấy khuôn mặt mẹ bằng hai bàn tay rắn chắc, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đầy đắm đuối. Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào mặt cô, khiến Linh khẽ rùng mình.
Linh nhìn vào đôi mắt ấy. Không còn là ánh mắt của đứa con trai, mà là ánh mắt của một người đàn ông, chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt, cấm kỵ. Cô nhận ra điều gì sắp xảy ra, nhưng cơ thể cô lại dường như không thể phản ứng. Lý trí cô gào thét, nhưng một phần sâu thẳm trong cô lại cảm thấy tê dại, không muốn ngăn cản.
Quân khẽ cúi người xuống. Môi cậu từ từ áp sát vào môi Linh. Một nụ hôn đầu tiên, không phải là nụ hôn lên má để an ủi, mà là một nụ hôn của dục vọng, của sự khao khát cháy bỏng. Môi cậu run rẩy chạm vào môi cô, mềm mại và nóng bỏng. Linh khẽ nín thở. Cô cảm nhận được hương vị của cậu, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của đôi môi ấy. Toàn thân cô như bị hút vào nụ hôn, không thể kháng cự. Máu nóng dồn lên mặt, khiến cô đỏ bừng.
Quân không buông tha. Cậu nhẹ nhàng day nhẹ môi cô, rồi khẽ mút lấy cánh môi dưới của Linh. Linh khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, đôi tay cô vô thức nắm chặt lấy vai áo của cậu. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt chửng lấy cô. Lưỡi Quân khẽ lướt nhẹ, tìm kiếm sự đáp trả từ cô. Linh cảm thấy bối rối, nhưng đồng thời, một cảm giác khoái lạc cấm kỵ cũng dâng trào trong cô, khiến cô không thể cưỡng lại. Cô khẽ hé môi, đáp lại nụ hôn của con trai một cách thụ động.
Nụ hôn kéo dài, cuồng nhiệt và đầy ám muội. Quân dường như muốn trút hết mọi khao khát dồn nén bấy lâu vào nụ hôn này. Cậu mút mát, day nghiến đôi môi mẹ, cảm nhận hơi thở dồn dập của cô hòa quyện với hơi thở của mình. Linh, dù bối rối và tự trách, nhưng cơ thể cô lại không hề kháng cự. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, mọi lý trí dường như tan biến trong khoảnh khắc này.
Mãi đến khi cả hai đều thở dốc, Quân mới miễn cưỡng rời môi mẹ. Ánh mắt cậu vẫn nhìn cô đắm đuối, đầy tình yêu và khao khát. Đôi môi Linh sưng mọng, ửng đỏ, hơi thở dồn dập. Cô nhìn Quân, đôi mắt vẫn còn ngây dại, nhưng rồi lý trí dần trở lại.
Linh khẽ lắc đầu, đẩy nhẹ Quân ra. “Chúng ta... chúng ta không nên.” Giọng cô run rẩy, yếu ớt, như lời tự nói với chính mình hơn là nói với Quân. Cô vội vàng đứng dậy, quay lưng lại, cố gắng tránh đi ánh mắt đầy khao khát của con trai.
Quân đứng lặng tại chỗ. Cậu nhìn theo bóng lưng mẹ, đôi mắt đầy vẻ rối loạn và đau khổ. Lời nói của Linh như một gáo nước lạnh tạt vào cậu, nhưng ánh mắt và sự không kháng cự của cô trong nụ hôn lại khiến cậu tin rằng cô cũng có cùng cảm xúc. Tâm trí cậu giờ đây hoàn toàn hỗn loạn, giữa dục vọng cháy bỏng và rào cản luân thường đạo lý đã bị phá vỡ. Cậu đứng đó, giữa vách đá và khu rừng hoang vu, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương vấn trên môi, và một tương lai không rõ ràng đang chờ đợi phía trước.