Chiều nay, mưa rơi không dứt. Mưa không lớn, chỉ dai dẳng như một lời nhắc nhớ mà thời gian cố tình để lại. Trong căn nhà im ắng, người đàn ông U40 đứng lặng trước khung cửa kính, tay cầm ly cà phê espresso còn ấm. Phía ngoài, sân lát đá xám lấm tấm những giọt mưa mịn, ánh sáng trời chiều lọt qua rèm mỏng, loang nhẹ lên nền gỗ nâu nhạt.
Trong không gian này, từng chi tiết đều toát lên sự chỉn chu của một cuộc sống đủ đầy: phòng làm việc ngăn nắp với kệ sách trĩu nặng những đầu sách ngoại văn và tiểu thuyết kinh điển, tủ rượu đặt nơi góc phòng ăn với những chai vang được sưu tầm qua từng chuyến công tác, máy pha cà phê chạy êm như hơi thở. Ngay cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũng như đang bước thật nhẹ, sợ làm phiền một khoảnh khắc quá yên.
Không có gì thiếu. Và cũng không có gì vội.
Nhưng rồi, "Cơn mưa tháng 5" của Bức Tường bất chợt vang lên từ playlist cũ, không báo trước. Tiếng guitar thưa nhẹ, giọng hát trầm đục và u buồn như lột ra một lớp ký ức mà lâu nay anh đã cất kỹ đâu đó, dưới những tầng tầng lớp lớp của các cuộc họp, lịch trình dày đặc, các cuộc hẹn xã giao, và cả những thành tựu tưởng chừng đáng để tự hào.
Anh chững lại.
Trong khung cảnh chậm rãi và trầm mặc ấy, lòng anh bỗng vang vọng một điều gì đó rất cũ. Là những ngày trẻ con ngồi dưới mái hiên căn nhà cũ ngắm mưa, là tuổi đôi mươi lang thang Sài Gòn bằng chiếc xe đạp cũ kỹ, nghe từng giai điệu rock Việt qua chiếc cassette cũ của ba. Là những chiều đi học về ngang qua hàng me, ánh sáng lấp lánh qua kẽ lá, và trái tim đập những nhịp hồn nhiên không lo nghĩ.
Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức Sài Gòn bình thường. Không giàu có, cũng không nghèo túng. Vừa đủ và gọn gàng, như chính nếp sống của họ. Anh nhớ về căn nhà nhỏ trong con hẻm cư xá Đô Thành ngày xưa, nơi mỗi tối, ba mẹ anh thường bật cassette nghe nhạc Trịnh hoặc đọc sách cùng nhau bên ánh đèn măng-xông cũ vàng nhạt. Cuộc sống tuy không dư dả, nhưng trọn vẹn, và nên thơ. Anh mang theo những hình ảnh ấy làm hành trang đi du học sớm, rồi trở về, mang theo cả những va vấp, trầy xước lẫn lớp áo ngoại quốc lành lạnh mà thành phố này đang dần học cách quen.
Sài Gòn hôm nay ngoài kia vẫn hối hả. Những con đường kẹt xe, những bản tin liên tục cập nhật, những tòa cao ốc mọc lên như thể đua nhau chạm vào mây. Ai cũng như đang chạy—chạy cho kịp một điều gì đó, mà đôi khi chính họ cũng không gọi tên được. Trong những quán cà phê bật nhạc lớn, người ta nói chuyện qua màn hình điện thoại nhiều hơn là nhìn nhau. Trong các trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn, ai cũng vội vã bước, như thể mọi nhịp thở chậm đều là một sự lãng phí.
Còn ở đây, giữa tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên khung kính, anh đứng một mình, không vội vã, không gấp gáp. Cảm xúc không ào ạt, không cuộn trào, chỉ như một lớp sương mỏng phủ lên tim—buồn man mác, như một ánh nhìn lùi lại giữa dòng đời đang cuốn về phía trước.
Cũng có lúc anh tự hỏi: tại sao ngay cả khi mình có đủ, lại vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó? Nhưng anh không tìm câu trả lời. Không cần. Bởi đôi khi, cảm giác thiếu không đến từ vật chất hay thành tựu, mà từ chính những mảnh ký ức chưa kịp nói lời tạm biệt. Trong lòng anh thoáng lên một nỗi buồn man mác. Không phải vì tiếc nuối điều gì cụ thể, mà là cái cảm giác như vừa nghe lại tiếng gọi của tuổi trẻ—một tuổi trẻ nhiệt thành, mơ hồ và bồng bột, nhưng chân thật đến đau lòng. Trong cơn mưa tháng Năm, anh không thấy mình thiếu điều gì, chỉ chợt nhận ra: mình đã đi xa quá lâu khỏi những điều giản dị từng khiến tim run rẩy.
Anh đưa tay vặn nhỏ âm lượng, rồi khẽ dựa đầu vào khung cửa kính. Ngoài kia, Sài Gòn vẫn ướt. Bên trong, thời gian như ngừng lại trong một khoảng lặng dịu dàng. Không phải vì anh muốn quay về quá khứ, mà vì đôi khi, chỉ một cơn mưa tháng Năm cũng đủ để khiến người ta nhớ rằng mình đã từng là ai—và tại sao mình lại bắt đầu.
Trong không gian này, từng chi tiết đều toát lên sự chỉn chu của một cuộc sống đủ đầy: phòng làm việc ngăn nắp với kệ sách trĩu nặng những đầu sách ngoại văn và tiểu thuyết kinh điển, tủ rượu đặt nơi góc phòng ăn với những chai vang được sưu tầm qua từng chuyến công tác, máy pha cà phê chạy êm như hơi thở. Ngay cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũng như đang bước thật nhẹ, sợ làm phiền một khoảnh khắc quá yên.
Không có gì thiếu. Và cũng không có gì vội.
Nhưng rồi, "Cơn mưa tháng 5" của Bức Tường bất chợt vang lên từ playlist cũ, không báo trước. Tiếng guitar thưa nhẹ, giọng hát trầm đục và u buồn như lột ra một lớp ký ức mà lâu nay anh đã cất kỹ đâu đó, dưới những tầng tầng lớp lớp của các cuộc họp, lịch trình dày đặc, các cuộc hẹn xã giao, và cả những thành tựu tưởng chừng đáng để tự hào.
Anh chững lại.
Trong khung cảnh chậm rãi và trầm mặc ấy, lòng anh bỗng vang vọng một điều gì đó rất cũ. Là những ngày trẻ con ngồi dưới mái hiên căn nhà cũ ngắm mưa, là tuổi đôi mươi lang thang Sài Gòn bằng chiếc xe đạp cũ kỹ, nghe từng giai điệu rock Việt qua chiếc cassette cũ của ba. Là những chiều đi học về ngang qua hàng me, ánh sáng lấp lánh qua kẽ lá, và trái tim đập những nhịp hồn nhiên không lo nghĩ.
Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức Sài Gòn bình thường. Không giàu có, cũng không nghèo túng. Vừa đủ và gọn gàng, như chính nếp sống của họ. Anh nhớ về căn nhà nhỏ trong con hẻm cư xá Đô Thành ngày xưa, nơi mỗi tối, ba mẹ anh thường bật cassette nghe nhạc Trịnh hoặc đọc sách cùng nhau bên ánh đèn măng-xông cũ vàng nhạt. Cuộc sống tuy không dư dả, nhưng trọn vẹn, và nên thơ. Anh mang theo những hình ảnh ấy làm hành trang đi du học sớm, rồi trở về, mang theo cả những va vấp, trầy xước lẫn lớp áo ngoại quốc lành lạnh mà thành phố này đang dần học cách quen.
Sài Gòn hôm nay ngoài kia vẫn hối hả. Những con đường kẹt xe, những bản tin liên tục cập nhật, những tòa cao ốc mọc lên như thể đua nhau chạm vào mây. Ai cũng như đang chạy—chạy cho kịp một điều gì đó, mà đôi khi chính họ cũng không gọi tên được. Trong những quán cà phê bật nhạc lớn, người ta nói chuyện qua màn hình điện thoại nhiều hơn là nhìn nhau. Trong các trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn, ai cũng vội vã bước, như thể mọi nhịp thở chậm đều là một sự lãng phí.
Còn ở đây, giữa tiếng mưa gõ nhè nhẹ lên khung kính, anh đứng một mình, không vội vã, không gấp gáp. Cảm xúc không ào ạt, không cuộn trào, chỉ như một lớp sương mỏng phủ lên tim—buồn man mác, như một ánh nhìn lùi lại giữa dòng đời đang cuốn về phía trước.
Cũng có lúc anh tự hỏi: tại sao ngay cả khi mình có đủ, lại vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó? Nhưng anh không tìm câu trả lời. Không cần. Bởi đôi khi, cảm giác thiếu không đến từ vật chất hay thành tựu, mà từ chính những mảnh ký ức chưa kịp nói lời tạm biệt. Trong lòng anh thoáng lên một nỗi buồn man mác. Không phải vì tiếc nuối điều gì cụ thể, mà là cái cảm giác như vừa nghe lại tiếng gọi của tuổi trẻ—một tuổi trẻ nhiệt thành, mơ hồ và bồng bột, nhưng chân thật đến đau lòng. Trong cơn mưa tháng Năm, anh không thấy mình thiếu điều gì, chỉ chợt nhận ra: mình đã đi xa quá lâu khỏi những điều giản dị từng khiến tim run rẩy.
Anh đưa tay vặn nhỏ âm lượng, rồi khẽ dựa đầu vào khung cửa kính. Ngoài kia, Sài Gòn vẫn ướt. Bên trong, thời gian như ngừng lại trong một khoảng lặng dịu dàng. Không phải vì anh muốn quay về quá khứ, mà vì đôi khi, chỉ một cơn mưa tháng Năm cũng đủ để khiến người ta nhớ rằng mình đã từng là ai—và tại sao mình lại bắt đầu.