- Lượt xem: 14K
- Trả lời: 7
CHĂM SÓC NÀNG DÂU
(Cây Bút Chì)
-----oOo-----
Chương 1: Dịp Hè
(Hình minh họa: nguồn internet)
(Cây Bút Chì)
-----oOo-----
Chương 1: Dịp Hè
(Hình minh họa: nguồn internet)
Mọi năm cứ vào dịp hè là vợ chồng thằng út nó lại về quê chơi, nhưng mà năm nay lạ thay, nó khác một chút là chỉ có vợ nó chứ chẳng có thằng con trai theo cùng. Ông Tư Rô đang lụm cụm tưới luống ngô bên con đê quê nhà thì thấy có một cô gái rất trẻ, tay xách nách mang theo nhiều bị đồ cá nhân. Khi nhìn thấy cha chồng đang tưới ngô thì Thảo Ngân réo gọi, miệng thì cười xinh, thân hình thì như nhún nhảy tỏ vẻ rất vui. Ông Tư Rô nghe tiếng gọi đến mình rất thanh thì ngước mắt ngoái đầu lại nhìn, ông tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không quên nhảy cẫng lên sung sướng, bởi Thảo Ngân là con dâu mà ông có tình cảm nhiều nhất. Ông vội vã đi đến bên Thảo Ngân, phó mặc cho cái ống dây vẫn còn đang phun nước ào ào xuống nền đất cỏ bên cạnh gốc ngô xanh đang mùa sắp trổ cờ. Quần áo thì ướt sũng vì nước bơm, thế nhưng hai người, bố chồng và nàng dâu vẫn không ngại mà ôm nhau mừng rỡ vì lâu ngày không gặp, cho nên hôm nay gặp mặt mừng quá mà quên mất.
Ôm nhau được hồi lâu thì tiếng nước nó kêu xè xè do bị nghẹt rác, rồi cái ống nước nó từ từ hết phun trào mà tắt ngụm, làm cho ông Tư Rô vội vã buông ra thân hình nàng dâu mà chạy đến chỗ con kênh xanh. Lúc này, Thảo Ngân chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với bố chồng mình, cô ngơ ngác dõi mắt nhìn theo từng bước chạy té lên té xuống của ông Tư Rô, rồi cô ôm bụng ngồi xuống mà cười nói vọng theo bước chạy của cha chồng:
-Này, tía ơi! Sao trông tía hôm nay buồn cười quá...à!
Lúc này ông Tư Rô do mải mê với công việc rỡ rác mắc kẹt trong ống bơm nước nên không để ý sự cười trêu ghẹo của con dâu, rồi cứ thế ông lặn hụp xuống nước mà khắc phục sự cố, xong xuôi thì ông mới ngoi lên mặt nước và mới nhớ đến cô con dâu. Do bị khuất tầm nhìn, bởi bờ đê quá cao so với mặt nước nên ông réo gọi:
-Thảo Ngân ơi, Thảo Ngân...! Con còn ở chỗ đó không?
-........????
Ông Tư Rô gọi lần một rồi lần hai nhưng chẳng thấy tiếng của con dâu hồi âm, ông cũng sốt sắng và lo lắng, bởi giờ này cũng đã xế chiều và bầu trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Tuy không lên tiếng trả lời với bố chồng nhưng cô ấy vẫn mon men đi tới chỗ đó, bởi cô muốn cho ông ấy một sự ngạc nhiên, để xem phản ứng của ông thế nào? Có lo lắng cho cô nhiều không?
Đến nơi, cô thấy bố chồng mình đang ngâm mình dưới nước, mái tóc trên đầu ướt sũng, còn mực nước thì hiện đang lập lờ ngang vai. Cô núp sau bụi cây gần đó chừng năm mét, rồi mượn những tán lá cây um tùm để mà che giấu thân hình, sau đó bắt đầu theo dõi những cử chỉ của bố chồng đang lo lắng và tìm kiếm bóng dáng cô. Thảo Ngân lần đầu thấy ông Tư Rô, tức bố chồng cô da dẻ xanh xao, áo quần thì ướt hết, cô cũng thấy thương lắm nhưng vì muốn thử lòng người đàn ông mình quý mình thương sẽ lo lắng như thế nào khi biết cô mất tích.
Cái nắng buổi chiều tà nó hồng hồng trên những nẻo đường, nó nhè nhè không rát như nuối xế trưa. Ông Tư Rô rón rén dùng đôi bàn tay vắt khô vạt áo, rồi vừa chạy vừa hô to hai tiếng 'Thảo Ngân…". Lúc này cô ấy vẫn núp sau lùm cây, hai mà thì ửng hồng cười mủm mỉm, còn ánh mắt thì vẫn dõi theo từng bước của bố chồng mình. Bất chợt trong lùm cây có tiếng động, hình như là có vài con chuột đồng nó đang tranh nhau những hạt ngô. Thảo Ngân thì rất là sợ chuột, bởi con chuột nó đen ngòm, nó hình hài quái dị và nó cũng có lần cắn cô khi hồi cô còn nhỏ xíu. Lúc này cô mới thét lên gọi bố chồng mình:
-A… Tía, tía ơi! Thảo Ngân ở trong lùm cây này nè! Tía mau đến giúp con với… bởi con rất sợ chuột.
Ông Tư Rô vui mừng vì tìm thấy được nàng dâu yêu quý. Ông hối hả chạy lại chỗ lùm cây, rồi ghẹo Thảo Ngân:
-Ủa… sao lạ à nha! Bởi con dâu của tía tuổi rắn, ấy vậy mà đi sợ chuột. Ha ha…
-Ưm… tía, sao lại ghẹo con. Bởi con người thì ai cũng sợ một con vật nào đó, hổng lẻ tía hông sợ con vật nào sao?
-Ưm… tía cũng sợ một con… nhưng là con gái mà thôi… ha ha…
-Ơ… tía lại ghẹo con nữa nha! Xem con cắn tía, cắn tía nè! Hihihi…
Nói vừa dứt lời thì Thảo Ngân nhào tới ôm ông ấy. Động tác của cô thật nhanh và dứt khoát nên khiến cho bố chồng cô mất đà mà ngã ngửa xuống đất. Lúc này đây bốn mắt nhìn nhau khá là lâu, rồi cả hai người cùng nhớ về những lần ân ái trước đó, cùng nhớ lại những kỷ niệm khó quên trong cuộc đời, bởi cái bí mật này chỉ có trời biết, đất biết, ngoài ra không ai biết cả. Bây giờ lưng của ông Tư Rô đang nằm trên thảm cỏ xanh nhưng ông cứ tưởng mình đang nằm trên thảm lụa, do cỏ ở ruộng vườn nhà ông nó tốt tươi như "Ngô" như "Lúa" vậy. Ông lên tiếng:
-Nè… Thảo Ngân, ôm bao nhiêu đủ rồi, chúng mình về nhà thôi, bởi tía muốn tắm và thay quần áo. Ư… ưm… ngồi dậy đi nào.
-Ư… ưm… tía, con không chịu đâu. Con muốn ôm tía thêm chút nữa mà…
-Kìa... Thảo Ngân, con sao vậy? Con ở đây đến ba tháng hè cơ mà! Đâu phải hôm nay thôi đâu mà lại làm nũng với tía nè! Với lại trời sắp tối rồi. Mau, mau về nhà thôi: "Đét… Đét…". Mắc cỡ liu liu… ha ha…
-Ơ… tía, sao tía vỗ mông con chứ! Mà nè! Vỗ mông thì phải bắt đền đó nha! Hihihi…
Nói xong, hai người ngồi dậy và đi về nhà. Đi vài bước thì Thảo Ngân nũng nịu bắt đền ông Tư Rô. Cô ấy viện cớ do bị tía mình vỗ mông nên đi không nổi, cô nói:
-Tía, tía ơi! Thảo Ngân mệt quá à! Hổng mấy tía bế hoặc là cõng Thảo Ngân đi! Hihihi…
Cô ấy nói mà khuôn mặt ửng đỏ, miệng cười chúm chím thật là xinh. Bây giờ ông ấy mới quay lại và nhìn bao quát thân hình con dâu, ông ngẫm ngợi mãi mà chẳng tìm ra bằng chứng mỏi mệt của con bé, bởi mệt thì da dẻ xanh xao, còn đằng này da dẻ tươi tắn hồng hào như đào phai thế này:
-Thôi được rồi, để tía bế con nha! Do lúc nãy nằm trên cỏ lưng tía có dính chút xíu đất nên không cõng được.
-Dạ! Dạ được ạ! Hihihi…
-"??????...."... Nhưng mà khi về nhà là không ôm hôn nữa đâu đó… nhớ chưa?
-Ưm… chuyện đó thì Thảo Ngân không có hứa à nha! Hihihi….