ee88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan

Truyện Sáng Tác Cha và Vợ 2 ( Có Anh Bạn AI)

NhieuAoTuong

Thành viên tích cực

Reputation: 39%
Tham gia
10/12/24
Bài viết
108
Cảm xúc
241
Điểm
43
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
364.6
Giới tính
Nam
- Chương 1: Lời Mở Đầu

Mưa lất phất rơi trên mái ngói cũ, từng giọt nước lăn dài xuống hiên nhà, tạo thành những vệt ẩm loang lổ. Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con hẻm ở ngoại ô thành phố H chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường phá vỡ sự im ắng. Dưới mái nhà ấy, ba con người – mỗi người mang một câu chuyện, một nỗi lòng riêng – đang lặng lẽ đối diện với chính mình.

Trần Phong (Minh), 29 tuổi, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Anh là một người đàn ông trẻ đầy nhiệt huyết, với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng sủa và nụ cười từng khiến không ít cô gái phải ngoái nhìn. Minh làm trưởng phòng bán hàng tại một công ty ô tô ở thành phố H, một vị trí anh đạt được nhờ sự chăm chỉ và kỹ năng giao tiếp xuất sắc. Thu nhập của anh ổn định, thậm chí tăng đáng kể từ khi được thăng chức nửa năm trước. Nhưng cái giá phải trả là thời gian dành cho gia đình ngày càng ít. Những buổi họp muộn, những chuyến công tác kéo dài khiến Minh thường xuyên vắng nhà, để lại khoảng trống trong lòng anh và cả trong ngôi nhà nhỏ này.

Minh lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Nam, nơi anh học được giá trị của lòng hiếu thảo từ người mẹ quá cố, Thư Cầm. Mẹ anh qua đời nửa năm trước vì căn bệnh kéo dài từ khi sinh em gái anh, Kỳ Kỳ. Cái chết của mẹ để lại một khoảng trống lớn trong lòng Minh, nhưng điều khiến anh day dứt hơn cả là hình ảnh cha anh, Trần Quốc Quân, ngày càng khép kín, chìm trong nỗi cô đơn. Minh luôn mang trong mình lời dạy của mẹ: “Hạnh phúc của cha con là trách nhiệm của cả nhà mình.” Anh thề sẽ làm tất cả để cha được vui vẻ, dù điều đó có nghĩa là hy sinh những mong muốn cá nhân của mình. Nhưng Minh không ngờ rằng, trong hành trình ấy, anh sẽ phải đối mặt với những cảm xúc mâu thuẫn, những suy nghĩ mà chính anh cũng không dám thừa nhận.

Linh Hương (Lan), vợ Minh, 27 tuổi, đứng ở góc bếp, đôi tay nhẹ nhàng lau khô chiếc bát sứ. Với chiều cao 165cm, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt to sáng và nụ cười dịu dàng, Lan là một người phụ nữ vừa quyến rũ vừa gần gũi. Cô lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, để lại trong lòng cô những khoảng trống về tình cảm gia đình. Chính vì thế, khi lấy Minh, Lan không chỉ yêu anh mà còn yêu cả gia đình anh, đặc biệt là người cha góa vợ, người mà cô cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc.

Lan là một người phụ nữ nhạy cảm và trắc ẩn. Cô thường quan sát cha chồng từ xa, nhận ra những chi tiết nhỏ mà Minh có thể bỏ qua: cách ông lặng lẽ vuốt ve khung ảnh của vợ, cách ông ngồi bên cửa sổ khi trời mưa, hay cách ông giật mình khi nghe ai đó gọi tên. Lan muốn giúp ông, muốn mang lại chút ánh sáng cho cuộc sống của ông, nhưng cô cũng lo sợ. Cô sợ rằng sự quan tâm của mình có thể bị hiểu lầm, sợ rằng nó sẽ làm tổn thương Minh, người chồng mà cô yêu thương. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hoa giản dị, dài qua đầu gối, tôn lên dáng người thanh thoát. Cô đang chuẩn bị bữa tối, món canh chua cá lóc – món mà Minh từng kể là món yêu thích của mẹ anh – với hy vọng khơi dậy chút ký ức ấm áp trong lòng cha chồng.

Trần Quốc Quân, cha Minh, 53 tuổi, ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ ở góc phòng khách, ánh mắt trống rỗng hướng ra con hẻm nhỏ. Ông từng là một quân nhân, sau đó làm giáo viên thể dục ở trường trung học cơ sở tại quê nhà. Với dáng người rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn toát lên nét từng trải, ông là một người đàn ông giản dị, nghiêm túc, nhưng không thiếu những khoảnh khắc hài hước khi còn sống bên người vợ yêu quý, Thư Cầm. Từ khi bà qua đời, ông như mất đi một phần linh hồn. Ông nghỉ việc, sống lặng lẽ ở quê, ăn những bữa cơm đạm bạc và từ chối mọi lời mời gọi từ cuộc sống. Sự ra đời của cháu gái, Tiểu Tuyết Nhi, đã mang lại chút nụ cười trên khuôn mặt ông, nhưng nỗi cô đơn vẫn như một cái bóng đè nặng.

Quốc Quân biết con trai và con dâu lo lắng cho mình. Ông cảm nhận được sự quan tâm của Lan, những câu nói dịu dàng, những bữa cơm cô chuẩn bị với sự chăm chút. Nhưng ông cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình không xứng đáng với sự quan tâm ấy. Ông sợ rằng sự hiện diện của mình trong ngôi nhà này sẽ làm phiền hạnh phúc của Minh và Lan. Ông đã định ngày mai sẽ trở về quê, để lại thành phố H, nơi ông cảm thấy lạc lõng. Nhưng sâu trong lòng, ông khao khát được ở lại, được cảm nhận chút hơi ấm gia đình mà ông đã đánh mất.

---

Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, Minh đứng dậy, bước đến gần cha. Anh khẽ lên tiếng, giọng đầy chân thành: “Bố ơi, mai bố đừng về vội. Ở lại với con và Lan thêm một thời gian nữa, được không? Tiểu Tuyết Nhi cũng cần ông nội.”

Quốc Quân quay lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi ông lắc đầu: “Bố không quen sống ở thành phố, Minh à. Giờ con và Lan đã ổn, bố yên tâm rồi. Chỉ cần thỉnh thoảng đưa Tiểu Tuyết Nhi về thăm bố là được.”

Minh nhìn sang Lan, ánh mắt ra hiệu. Anh biết cha mình thường mềm lòng trước con dâu. Lan hiểu ý, bế Tiểu Tuyết Nhi đến ngồi cạnh cha chồng, giọng nói dịu dàng: “Bố ơi, bố đi vội thế làm gì? Con vừa sinh Tiểu Tuyết Nhi, ban ngày Minh đi làm, con ở nhà một mình không xoay xở nổi. Bố ở lại giúp con chăm cháu, được không?”

Quốc Quân nhìn Lan, rồi nhìn cháu gái nhỏ đang ngủ ngon trong vòng tay cô. Ông do dự, ánh mắt lộ vẻ xúc động. Cuối cùng, ông gật đầu: “Thôi được, bố ở lại một thời gian. Nhưng chỉ một thời gian thôi.”

Minh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Anh biết đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của mình: mang lại niềm vui cho cha, dù bằng bất kỳ cách nào. Nhưng anh không ngờ rằng, quyết định này sẽ mở ra một chuỗi những cảm xúc phức tạp, những xung đột nội tâm mà cả ba người trong ngôi nhà này sẽ phải đối mặt.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
8K
- Chương 2: Dưới Ánh Đèn Mờ

Đêm buông xuống, ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng nhưng đầy ám muội, như thể nó đang cố che giấu những bí mật đang dần hé lộ dưới mái nhà này. Tiếng mưa đã ngớt, chỉ còn lại tiếng rì rào của gió lùa qua khe cửa. Trong không gian tĩnh lặng ấy, ba con người – Minh, Lan, và Quốc Quân – đang bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc mà không ai dám gọi tên.

Sau bữa tối, Minh ngồi ở góc sofa, giả vờ lật giở một cuốn tạp chí nhưng ánh mắt không rời khỏi cha và vợ mình. Lan đang bế Tiểu Tuyết Nhi, nhẹ nhàng đung đưa để dỗ cháu bé ngủ. Chiếc váy hoa cô mặc khẽ lay động, để lộ đôi chân trắng muốt mỗi khi cô chuyển động. Minh nhận ra ánh mắt của cha mình, Quốc Quân, thỉnh thoảng lướt qua Lan, không phải với ý đồ xấu, mà như một sự tò mò không thể kìm nén. Ông nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối, như thể đang tự trách mình vì đã để tâm trí lạc lối.

Minh không giận. Lạ lùng thay, anh cảm thấy một luồng cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng – một sự pha trộn giữa lòng hiếu thảo, sự thương cảm, và một chút gì đó mà anh không dám thừa nhận. Kể từ khi mẹ qua đời, Minh luôn lo sợ cha mình sẽ mãi chìm trong nỗi cô đơn, từ chối mọi niềm vui của cuộc sống. Anh từng thấy cha mình lặng lẽ nhìn những bức ảnh cũ của mẹ, từng nghe ông nói trong những đêm khuya: “Thư Cầm, nếu em không còn, anh sống để làm gì?” Những lời ấy như mũi dao đâm vào lòng Minh, khiến anh quyết tâm làm mọi thứ để mang lại ánh sáng cho cha, dù điều đó có thể đẩy anh vào những ranh giới nguy hiểm.

Lan đặt Tiểu Tuyết Nhi vào cũi, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé trước khi quay lại phòng khách. Cô ngồi xuống sofa, cạnh Quốc Quân, khoảng cách giữa họ gần hơn Minh mong đợi. “Bố ơi, bố kể con nghe chuyện ngày xưa của bố với mẹ đi,” Lan nói, giọng dịu dàng nhưng đầy ý tứ. Cô biết những câu chuyện về mẹ Minh là cách duy nhất để khơi dậy chút ánh sáng trong đôi mắt Quốc Quân.

Quốc Quân ngập ngừng, ánh mắt ông thoáng chút ấm áp khi nhắc đến Thư Cầm. “Ngày xưa, mẹ con thích hát. Mỗi lần bà ấy hát, cả xóm đều đứng lại nghe. Giọng bà ấy như gió, nhẹ mà sâu lắng.” Ông kể, giọng trầm trầm, như đang sống lại những ngày tháng cũ. Lan chăm chú lắng nghe, đôi mắt sáng lên, đôi khi khẽ cười, đôi khi lại lặng lẽ lau đi một giọt nước mắt. Minh quan sát từ xa, nhận ra sự kết nối giữa hai người – một sự gần gũi mà anh vừa mong muốn, vừa sợ hãi.

“Bố kể hay thật,” Lan nói, đặt tay nhẹ lên cánh tay Quốc Quân, một cử chỉ vô tư nhưng khiến ông khựng lại. Minh thấy rõ cha mình hơi run, ánh mắt ông lướt qua bàn tay thon nhỏ của Lan, rồi nhanh chóng quay đi, như thể sợ bị phát hiện. Minh cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Anh biết hành động của Lan là xuất phát từ sự quan tâm, nhưng anh cũng nhận ra một điều gì đó đang thay đổi trong không khí. Một cảm giác mơ hồ, cấm kỵ, nhưng đầy cuốn hút.

“Bố mệt rồi, để bố về phòng nghỉ,” Quốc Quân đứng dậy, giọng hơi gấp gáp, như muốn chạy trốn khỏi chính mình. Nhưng Lan, với sự nhạy cảm của mình, khẽ nắm lấy tay ông. “Bố ơi, ngồi thêm chút nữa đi. Con muốn nghe bố kể tiếp. Tiểu Tuyết Nhi ngủ rồi, đêm nay bố đừng vội về phòng.” Giọng cô mềm mại, gần như van nài, khiến Quốc Quân không thể từ chối. Ông ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn tránh nhìn thẳng vào Lan.

Minh đứng dậy, vờ như đi lấy nước, nhưng thực chất anh muốn quan sát từ một góc khuất. Anh đứng sau bức rèm, tim đập thình thịch. Anh biết mình đang làm gì: anh đang cố ý để Lan và cha mình gần gũi hơn, không chỉ vì lòng hiếu thảo, mà còn vì một suy nghĩ sâu kín mà chính anh cũng không dám đối diện. Anh muốn cha mình cảm nhận được sự sống, sự ấm áp, dù điều đó có thể dẫn đến những lằn ranh nguy hiểm. Anh tự nhủ rằng mình chỉ muốn cha hạnh phúc, nhưng trong lòng anh, một cơn sóng ngầm đang dâng lên, pha trộn giữa tội lỗi và kích thích.

Lan tiếp tục trò chuyện, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút. Cô kể về những ngày còn nhỏ, khi mẹ cô rời đi, để lại cô với nỗi cô đơn không lời. “Con hiểu cảm giác mất đi một người quan trọng, bố à. Nhưng con tin rằng, dù mẹ không còn, mẹ vẫn muốn bố sống vui vẻ.” Lời nói của Lan như chạm vào một góc sâu kín trong lòng Quốc Quân. Ông nhìn cô, ánh mắt mềm đi, nhưng cũng đầy xáo trộn. “Lan, con tốt với bố quá. Bố không biết phải cảm ơn thế nào,” ông nói, giọng khàn khàn.

Cô mỉm cười, đặt tay lên vai ông, một cử chỉ tưởng chừng vô hại nhưng lại khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. Minh, từ góc khuất, cảm thấy máu trong người mình nóng lên. Anh không hiểu tại sao mình không ngăn cản, tại sao mình lại để mọi chuyện đi xa hơn. Anh tự nhủ rằng đây chỉ là sự quan tâm giữa con dâu và cha chồng, nhưng sâu trong lòng, anh biết mình đang âm thầm thúc đẩy một điều gì đó nguy hiểm hơn. Anh nghĩ đến cha mình, một người đàn ông từng mạnh mẽ nhưng giờ đây yếu đuối trước nỗi cô đơn. Anh nghĩ đến Lan, người vợ mà anh yêu thương, nhưng cũng là người duy nhất có thể mang lại chút ánh sáng cho cha anh.

Đêm ấy, khi Quốc Quân đã về phòng, Minh kéo Lan vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. “Em tốt với bố thật đấy,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy ẩn ý. Lan ngước nhìn anh, ánh mắt thoáng chút bối rối. “Em chỉ muốn bố vui, anh à. Bố cô đơn quá.” Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh, một kế hoạch mơ hồ đang hình thành. Anh muốn Lan tiếp tục gần gũi với cha mình, muốn cô trở thành cầu nối để kéo cha anh ra khỏi bóng tối. Nhưng anh không biết rằng, chính sự thúc đẩy này sẽ dẫn cả ba người vào một mê cung của cảm xúc, nơi ranh giới giữa lòng hiếu thảo và cám dỗ trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
 
Chương 3:

Đêm đã khuya, ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, như muốn che giấu những suy nghĩ đen tối đang len lỏi trong từng góc nhỏ của ngôi nhà. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, hòa lẫn với nhịp thở nặng nề, như thể không khí đang trở nên đặc quánh bởi những cảm xúc không ai dám gọi tên. Minh ngồi lặng lẽ ở góc phòng, đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy xao động, lướt qua từng cử chỉ, từng ánh nhìn giữa Lan và cha mình, Quốc Quân. Anh biết mình đang đứng trước một lằn ranh nguy hiểm, nhưng một thứ gì đó – lòng hiếu thảo, hay một khao khát sâu kín hơn – khiến anh không thể dừng lại.

Lan, với chiếc váy hoa trễ vai mỏng manh ôm sát thân hình, ngồi gần Quốc Quân trên sofa, gần đến mức Minh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô. Cô vừa đặt Tiểu Tuyết Nhi vào cũi, giờ đây đôi tay thon nhỏ của cô khẽ chạm vào cánh tay Quốc Quân, một cử chỉ tưởng như vô tình nhưng khiến ông giật mình. “Bố, kể tiếp đi, con muốn nghe thêm về mẹ,” Lan nói, giọng mềm mại như lụa, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia gì đó không rõ ràng – vừa ngây thơ, vừa như đang cố ý khơi dậy một ngọn lửa trong lòng người đàn ông lớn tuổi.

Quốc Quân hắng giọng, cố giữ vẻ nghiêm túc vốn có. “Thư Cầm… cô ấy thích nấu ăn. Mỗi lần cô ấy làm món canh chua, cả nhà đều quây quần, cười nói rôm rả.” Giọng ông trầm xuống, chìm vào ký ức. Nhưng ánh mắt ông, dù cố né tránh, vẫn không thể không lướt qua bờ vai trắng nõn của Lan, nơi chiếc váy trễ vai để lộ làn da mịn màng lấm tấm mồ hôi trong cái nóng đầu tháng sáu. Ông cúi đầu, hai tay siết chặt, như đang đấu tranh với chính mình. Minh, từ góc khuất sau bức rèm, cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh nhận ra ánh mắt của cha không chỉ là sự ngưỡng mộ một cô con dâu xinh đẹp. Có một thứ gì đó mãnh liệt hơn, cấm kỵ hơn, đang len lỏi trong từng cái nhìn trộm của ông.

Minh biết mình nên cảm thấy giận dữ, nên bước ra và chấm dứt khoảnh khắc này. Nhưng anh không làm thế. Thay vào đó, anh đứng đó, lặng lẽ quan sát, để mặc cho dòng suy nghĩ đen tối trỗi dậy trong lòng. Anh tự nhủ rằng mình chỉ muốn cha được vui, muốn cha cảm nhận lại hơi ấm của cuộc sống sau những tháng ngày cô đơn. Nhưng sâu trong tâm trí, một giọng nói thì thầm: Nếu Lan có thể mang lại điều đó cho bố, liệu mình có dám để mọi thứ đi xa hơn? Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, một cảm giác hưng phấn kỳ lạ trỗi dậy, như thể anh đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm mà chính anh là người khởi xướng.

Lan nghiêng người gần hơn, mái tóc dài buông xõa khẽ chạm vào vai Quốc Quân, mang theo mùi hương thoang thoảng của nước hoa hòa quyện với hơi thở ấm áp. “Bố kể chuyện mẹ mà con cứ tưởng như mẹ vẫn ở đây,” cô nói, giọng run run, như đang cố kìm nén một cảm xúc mãnh liệt. “Con cũng từng mất mẹ, bố à. Con biết cảm giác thiếu đi một người quan trọng. Nhưng con tin, mẹ muốn bố sống vui, muốn bố tìm lại nụ cười.” Bàn tay cô, như vô thức, đặt nhẹ lên bàn tay ông, những ngón tay thon dài lướt qua mu bàn tay thô ráp của Quốc Quân, để lại một cảm giác nóng rực, như thể đang đốt cháy lý trí của ông.

Quốc Quân khựng lại, hơi thở trở nên gấp gáp. Ông rút tay lại, nhưng không quá vội vàng, như thể đang đấu tranh giữa lý trí và một khao khát không tên. “Lan… con đừng nói thế. Bố… bố chỉ là một ông già, chẳng còn gì đáng để sống vui cả,” ông nói, giọng khàn đặc, ánh mắt lảng tránh. Nhưng Minh, từ góc khuất, nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cha, nhận ra cách ông cố gắng không nhìn vào đôi môi hồng hào của Lan, nơi cô vừa khẽ cắn môi, tạo nên một nét quyến rũ không thể cưỡng lại. Minh nuốt khan, cảm giác như có một ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực. Anh biết Lan không cố ý, nhưng anh cũng biết ánh mắt của cha mình không thể rời khỏi cô. Và anh, thay vì ngăn cản, lại cảm thấy một sự kích thích kỳ lạ, như thể anh đang cố ý để mọi chuyện đi xa hơn.

“Bố đừng nói vậy,” Lan đáp, giọng cô nhỏ lại, gần như thì thầm. “Bố vẫn còn Tiểu Tuyết Nhi, còn con, còn Minh. Chúng con đều muốn bố ở đây, muốn bố cảm thấy như đây là nhà của mình.” Cô nghiêng người, vô tình để chiếc váy trượt lên, để lộ một phần đùi trắng nõn, căng tròn. Minh cảm thấy máu trong người mình nóng lên, cơ thể anh phản ứng một cách không kiểm soát. Anh biết mình đang đứng trước một lằn ranh cấm kỵ, nhưng anh không thể ngăn mình nghĩ về những điều không nên nghĩ. Anh tưởng tượng cảnh Lan và cha mình, trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, để mặc cho những cảm xúc bị cấm đoán cuốn họ đi. Ý nghĩ ấy khiến anh vừa hưng phấn vừa tội lỗi, nhưng anh không thể dừng lại.

Minh bước ra từ góc khuất, cố ý làm ra vẻ tự nhiên. “Lan nói đúng, bố à. Bố ở lại đây, con với Lan đều yên tâm hơn. Bố đừng nghĩ nhiều, cứ coi như đây là nhà mình.” Anh ngồi xuống cạnh Lan, cố tình để tay mình chạm vào tay cô, như một cách khẳng định sự hiện diện của mình. Nhưng ánh mắt anh lại lướt qua cha, cố ý quan sát phản ứng của ông. Quốc Quân gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn lảng tránh, như thể đang cố che giấu một bí mật không thể chia sẻ.

“Thôi, khuya rồi, con đi tắm đây,” Lan nói, đứng dậy, chiếc váy hoa mỏng manh khẽ lay động, để lộ đường cong mềm mại của cơ thể. Cô mỉm cười với cả hai, nhưng ánh mắt cô dừng lại trên Quốc Quân lâu hơn một chút, như thể đang nói điều gì đó không lời. Khi cô bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên, Minh cảm thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Anh nhìn cha mình, nhận ra ông đang cố kìm nén một cảm xúc mãnh liệt, đôi tay siết chặt, như thể đang đấu tranh với chính mình.

“Bố, bố nghỉ sớm đi. Mai con đi làm, bố với Lan ở nhà chăm Tiểu Tuyết Nhi nhé,” Minh nói, giọng bình thản nhưng đầy ẩn ý. Quốc Quân gật đầu, đứng dậy, nhưng Minh nhận ra bước chân ông nặng nề, như thể đang mang theo một gánh nặng không thể chia sẻ. Khi cha đã về phòng, Minh ngồi lại một mình trong phòng khách, ánh mắt hướng về phía phòng tắm, nơi tiếng nước vẫn chảy. Anh nghĩ về Lan, về cha mình, về những suy nghĩ đen tối đang len lỏi trong tâm trí. Anh biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhưng một phần trong anh – phần mà anh không dám thừa nhận – muốn đẩy mọi thứ đi xa hơn, muốn thấy cha mình tìm lại niềm vui, dù điều đó có thể phá hủy tất cả.
 
cảnh báo javhd

Truyện Sex Mới

anime sex
cliphot
Back
Top