ee88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan
Đêm khuya, ngôi nhà tổ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn và tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ sông . Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ gỗ, rải những vệt sáng bàng bạc lên sàn nhà, nơi Minh nằm trên chiếc giường cũ, mắt mở to nhìn trần nhà. Anh mặc áo thun mỏng, đôi kính cận đặt trên bàn gỗ cạnh giường, hơi thở đều nhưng tâm trí thì rối bời. Sự xuất hiện của cô Út – người mà cha anh gọi là “đứa em bất hiếu” – như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, làm dậy lên những gợn sóng trong lòng anh. Anh tự hỏi: tại sao cha lại giận đến vậy, và tại sao anh chưa bao giờ nghe về người cô này?



Bên cạnh, Thủy ngủ say, mái tóc đen xõa trên gối, hơi thở nhẹ nhàng như một lời ru. Cô mặc áo bà ba mỏng, ôm sát cơ thể, ánh trăng chiếu lên làm nổi bật đường cong mềm mại. Minh quay sang nhìn cô, lòng thoáng xót xa. Thủy đã ở bên anh qua những ngày đen tối nhất – từ tai nạn trên đường về Cần Thơ đến những tháng dài ở Singapore. Nhưng chính sự tận tụy của cô lại khiến anh cảm thấy bất lực, như thể anh không còn xứng đáng với tình yêu ấy nữa.



Minh nhẹ nhàng ngồi dậy, chống gậy bước ra hiên nhà để tránh làm Thủy tỉnh giấc. Anh ngồi xuống ghế mây, nhìn sông nơi ánh trăng phản chiếu như một tấm gương bạc. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng gió thoảng qua vườn xoài, mang theo mùi trái chín ngọt ngào. Anh nhắm mắt, cố xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng hình ảnh ông Quân đứng sững trước cổng, giọng lạnh lùng đuổi cô Út, cứ hiện lên không ngừng.



Trong nhà, ông Quân cũng không ngủ. Ông ngồi trong phòng riêng, trước bàn nhỏ, nơi một bức ảnh đen trắng được đặt trang trọng. Trong ảnh, mẹ Minh – một người phụ nữ dịu dàng với nụ cười hiền – như đang nhìn ông, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng như trách móc., giọng ông thì thào: “Mai, anh xin lỗi. Anh...anh..xin lỗi...



Ngoài hiên, Minh mở điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt anh. Anh lướt qua vài tin nhắn công việc cũ, nhưng rồi, như bị thôi thúc, anh gõ vào thanh tìm kiếm: “Nguyễn Thị Ngọc Lan, Công ty Hồng Phát.” Kết quả hiện ra nhanh chóng: một bài báo ngắn về một nữ doanh nhân thành đạt ở Sài Gòn, giám đốc công ty đầu tư lớn, từng mua lại nhiều đất đai ở miền Tây. Minh cau mày, tim đập nhanh. “Cô ấy giàu có vậy sao? Nếu cô ấy là em ba, tại sao ba không bao giờ nhắc đến?” Anh tự hỏi, nhưng rồi tắt điện thoại, sợ rằng mình đang đào bới điều gì không nên.



Anh đứng dậy, chống gậy bước ra sân, đến gần bờ sông. Dưới ánh trăng, dòng sông Hậu như một dải lụa bạc, lặng lẽ trôi. Nó chứng kiến mọi niềm vui và nỗi buồn của nhà mình.” Anh mỉm cười buồn, nhưng rồi một ý nghĩ lạ lẫm thoáng qua: “Mình có còn là đàn ông của Thủy nữa không? tai nạn, đã thay đổi, còn Thủy… cô ấy xứng đáng được hạnh phúc hơn.”



Ý nghĩ ấy khiến Minh giật mình. Anh lắc đầu, cố xua đi, nhưng nó cứ bám lấy, như một hạt giống vừa được gieo xuống đất. Anh quay lại nhà, nhưng trước khi vào phòng, anh vô tình nhìn thấy một cuốn album ảnh cũ trên kệ gỗ trong phòng khách. Anh chưa bao giờ thấy nó trước đây.Dám chắc ba anh đã giấu đi ,đến khi đám ông mới lấy ra và để quên ở đây. Tò mò, anh mở ra, lật từng trang. Những bức ảnh đen trắng hiện lên: ông Quân trẻ tuổi, phong độ trong bộ vest, đứng bên mẹ Minh, cả hai cười rạng rỡ. Minh lật tiếp, và bất ngờ dừng lại ở một bức ảnh: ông Quân đứng cạnh một cô gái trẻ, dáng cao gầy, gương mặt sắc sảo giống ông đến lạ. Anh thì thào: “Cô Út?”



Tiếng bước chân nhẹ vang lên, làm Minh giật mình. Thủy đứng đó, tóc xõa dài, ánh mắt ngái ngủ nhưng tò mò. “Anh Minh, khuya rồi sao anh chưa ngủ? gì vậy?” Cô bước tới, ngồi xuống cạnh anh, nhìn vào bức ảnh.



Minh chỉ tay vào cô gái trong ảnh, giọng nhỏ: “Em, anh nghĩ đây là cô Út. Cô ấy giống ba quá, không thể nhầm được. Nhưng… sao ba chưa bao giờ cho anh xem cái này?”



Thủy cầm album, lật thêm vài trang, ánh mắt sáng lên khi thấy những bức ảnh khác của ông Quân thời trẻ. Cô khẽ xuýt xoa: “Ba hồi trẻ đẹp trai thật, anh Minh. Nhìn ba cứ như tài tử điện ảnh ấy. Mà đúng là cô Út, em thấy nét giống ba.” Cô cười, nhưng rồi ngừng lại, nhìn Minh: “Anh, em nghĩ ba giấu chuyện gì đó. Ừ

Minh gật đầu, đóng album lại, giọng trầm: “Anh cũng muốn biết, nhưng ba không nói đâu, em thấy hôm qua rồi đấy. Để anh thử hỏi lại, nhưng không phải bây giờ. Ba cần thời gian.” Anh nắm tay Thủy, cảm nhận hơi ấm từ cô, nhưng lòng anh lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ khi nhìn cô dưới ánh trăng – một cảm giác mà anh không thể gọi tên.



Thủy gật đầu, đứng dậy kéo Minh vào phòng: “Thôi, anh ngủ đi,

Minh gật đầu, theo cô vào phòng, nhưng khi nằm xuống, anh không ngủ được. Hình ảnh Thủy trong ánh trăng, giọng cô khen ông Quân, và bức ảnh cô Út cứ lởn vởn trong đầu anh.

Đêm ấy, ông Quân ra bờ sông, cầm tấm ảnh cũ của ông và cô Út. Ông đứng lặng, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Ông cầmtấm ảnh, ánh mắt ông đỏ hoe, như thể ông vừa mất đi một phần của chính mình.



Vài ngày sau , ngôi nhà tổ bên sông Hậu, Cần Thơ, vẫn mang vẻ yên bình của làng quê, nhưng không khí ấy không thể xoa dịu những sóng ngầm trong lòng Minh. Dưới gốc xoài già, nơi ánh nắng sớm rải những mảnh sáng lấp lánh trên đất, Minh ngồi lặng lẽ, tay cầm một cành khô, vẽ những vòng tròn vô nghĩa. Anh mặc áo thun xanh , quần kaki mới,đôi kính cận phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Tiếng chim sẻ líu lo hòa cùng tiếng gió mang theo mùi phù sa ngọt ngào, nhưng Minh không cảm nhận được sự an yên. Sau tai nạn, anh như một con thuyền lạc hướng, trôi nổi giữa dòng sông ký ức và thực tại, không biết đâu là bến bờ.



Trong đầu Minh, những mảnh vỡ của quá khứ và hiện tại cứ trộn lẫn. Anh nhớ Sài Gòn, nơi anh từng là một lập trình viên tự tin, gõ phím dưới ánh đèn căn hộ nhỏ, bên Thủy với nụ cười rạng rỡ. Nhưng tai nạn trên đường về Cần Thơ đã cướp đi tất cả: sức khỏe, sự nghiệp, và cả niềm tin rằng anh vẫn là người đàn ông của gia đình. Mỗi bước đi, dù đã không còn cần gậy, vẫn nhắc anh về những ngày nằm bất động ở Singapore, về những đêm anh tỉnh dậy, thấy Thủy khóc thầm bên giường bệnh. Anh tự hỏi: “Mình còn xứng với cô ấy không? Một thằng đàn ông chẳng làm được gì, ngay cả việc khiến vợ hạnh phúc cũng không.”



Hôm nay, tâm trí Minh càng rối bời bởi một bóng hình khác: cô Út – Nguyễn Thị Ngọc Lan, người phụ nữ xuất hiện trong ngày đám giỗ ông nội, khiến ông Quân – cha anh – giận dữ đến đỏ mắt. Minh chưa bao giờ biết cha có một người em gái, và sự bí ẩn ấy như một cánh cửa bị khóa chặt, làm anh vừa tò mò vừa bất an. Anh muốn hỏi cha, muốn hiểu tại sao ông Quân lại đau đớn đến thế, nhưng sâu thẳm, anh sợ câu trả lời sẽ càng làm anh thấy mình nhỏ bé, vô dụng hơn.



Ông Quân bước ra sân, tay cầm một cái cuốc nhỏ, xới đất quanh mấy cây mít đang ra trái. Ông mặc bộ đồ làm vườn củ ,dáng người cao lớn nhưng đôi vai trĩu xuống, như mang một gánh nặng vô hình. Từ sau đám giỗ, ông ít nói, ánh mắt thường hướng xa sâm, nơi những gợn sóng lăn tăn như đang kể lại những câu chuyện cũ. Ông nhìn Minh ngồi dưới gốc xoài, lòng xót xa. Ông biết con trai đang đấu tranh với chính nó, nhưng ông không biết làm sao để giúp, ngoài việc giữ ngôi nhà tổ này yên bình, như lời hứa với lòng mình



“Minh, ngồi đó hoài không chán à?” Ông Quân lên tiếng, giọng trầm nhưng cố làm ra vẻ nhẹ nhàng. Ông cắm cuốc xuống đất, lau mồ hôi trên trán. “Ra đây phụ ba xới đất, động tay chân cho khỏe.”



Minh ngẩng lên, nụ cười nhạt nhoà trên môi. “Ba, con mà xới đất chắc làm hỏng cây mất. Để con ngồi đây, nghĩ vài chuyện.” Anh ngừng lại, ngón tay siết chặt cành khô, làm nó gãy đôi. Trong đầu anh, một giọng nói thì thào: “Nghĩ gì chứ? Nghĩ rằng mày chẳng làm được gì, ngay cả việc nhỏ như phụ cha?” Anh hít sâu, cố xua đi, rồi nói tiếp, giọng nhỏ: “Ba, con muốn hỏi chuyện ,hôm giỗ. Cô Út… cô ấy là em ba, đúng không? Sao ba không bao giờ kể với con?”



Ông Quân cứng người, tay nắm chặt cán cuốc, ánh mắt tối lại. Ông ngồi xuống ghế đá cạnh Minh, nhìn ra sông, như muốn tránh ánh mắt con trai. “Minh, chuyện đó không quan trọng. Cô ấy từng là em ba, nhưng cô ấy chọn con đường riêng, bỏ lại gia đình. Đừng hỏi nữa, con không cần biết đâu.” Giọng ông khàn đặc, mang theo một nỗi đau bị kìm nén.



Minh cau mày, cảm giác bất lực dâng lên như một cơn sóng. Anh không chỉ muốn biết về cô Út, mà còn muốn phá vỡ bức tường giữa anh và cha – bức tường mà anh cảm thấy ngày càng cao sau tai nạn. “Ba, con thấy ba không chỉ giận. Hôm cô ấy đến, ba đuổi cô ấy, nhưng con thấy mắt ba đỏ. Ba buồn đúng không? Con là con ba, con muốn hiểu ba, muốn giúp ba. Nhưng con… con chẳng làm được gì cả.” Giọng anh lạc đi, bàn tay siết chặt đến trắng khớp. Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ, đứng trước cha – người đàn ông từng là trụ cột vững chãi, từng khiến bao người ngưỡng mộ – và nhận ra mình chẳng thể sánh bằng.



Ông Quân quay lại, ánh mắt ông thoáng đau đớn khi nghe Minh nói. Ông đặt tay lên vai anh, giọng trầm: “Minh, con không vô dụng. Con khỏe lại, ngồi đây với ba, là ba mừng rồi. Cô ấy… cô ấy làm bà nội con đau lòng đến chết. Khi mẹ ba mất, cô ấy không về chịu tang. Khi cha ba bệnh, ba xin cô ấy về, nhưng cô ấy chỉ ghé qua rồi đi. Ba hận, nhưng ba không muốn con mang gánh nặng này. Con cứ sống tốt, với Thủy, với gia đình. Đó là điều ba mong.” Ông siết vai Minh, như muốn truyền sức mạnh, nhưng ánh mắt ông lại hướng ra xa, như đang chạy trốn một ký ức.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X