fb68
soc88
max88
net88
Net88

(Truyện dài) Dục vọng

Câu chuyện về Chi, một người phụ nữ đang trên con đường khai phá dục vọng của mình. Mong các bác like cmt để em có động lực :D

CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15

CHƯƠNG 1:

Bốn giờ sáng. Bóng tối đặc quánh bao trùm căn phòng ngủ quen thuộc, nhưng giấc ngủ vẫn lẩn tránh Chi. Nàng thao thức nhìn lên trần nhà vô định. Bên cạnh, Phong, người chồng năm năm đầu ấp tay gối, đang chìm trong giấc ngủ say nồng, hơi thở đều đều, một sự bình yên xa lạ với tâm trạng nàng lúc này. Sự thân thuộc giữa họ giờ đây sao chỉ còn mang đến cảm giác trống rỗng.

Nàng nhẹ nhàng rời giường, bước vào phòng tắm. Ánh đèn vàng vọt chiếu rọi hình ảnh người phụ nữ trong gương: hai mươi bảy tuổi, một nhan sắc được thừa nhận, đường nét hài hòa, cơ thể vẫn giữ được vẻ thanh xuân. Nhưng có gì đó quá "lành", quá phẳng lặng, thiếu vắng những dấu vết của đam mê cuồng nhiệt, của những đêm không ngủ vì ái ân. Cần một cú sốc, ý nghĩ đó lại lóe lên, một ngọn lửa đủ mạnh để đánh thức con thú đang ngủ quên bên trong.

Nàng ra ban công, tự pha một ly cà phê đen đặc, đắng ngắt. Cái lạnh buổi sớm thấm vào da thịt, nhưng cái lạnh giá thực sự lại đến từ bên trong, từ khoảng trống ẩm ướt, im lìm giữa hai chân nàng, từ sự tẻ nhạt đang gặm nhấm tâm hồn. Hôn nhân của họ giống như một bản nhạc cũ được chơi đi chơi lại, mọi nốt đều đúng nhịp một cách hoàn hảo, nhưng lại thiếu đi những đoạn cao trào khiến người ta nghẹt thở. Phong là người chồng tốt, chu đáo theo mọi tiêu chuẩn, nhưng anh thiếu đi ngọn lửa, thứ mà nàng đang vô vọng tìm kiếm.

Ký ức về cuộc làm tình đêm qua ùa về, nhạt nhẽo và vô vị. Phong đã chủ động, nhưng những động tác của anh chỉ lặp lại một lộ trình nhàm chán cũ kỹ đến đáng buồn. Nụ hôn đáp xuống môi nàng, quen thuộc đến mức khô khan, thiếu vắng hơi ẩm của sự mong chờ hay khao khát. Bàn tay anh lần mò theo thói quen, tìm kiếm cửa mình một cách vụng về hơn là đam mê, không đủ sức khơi gợi. Nàng nhắm mắt, cố gắng gọi về chút ham muốn le lói, nhưng vô ích. Cơ thể chỉ phản ứng theo quán tính, tiết ra chút dịch nhờn miễn cưỡng như một nghĩa vụ, trong khi sâu bên trong, âm đạo vẫn trơ lì, âm vật im lìm không một rung động.

Rồi dương vật Phong tiến vào, mang theo cảm giác lấp đầy quen thuộc nhưng lạnh lẽo, thành âm đạo gần như thờ ơ không đáp lại. Những cú thúc của anh đều đặn như một cỗ máy được lập trình sẵn, chỉ là ma sát đơn thuần về mặt vật lý, không tạo ra chút khoái cảm đáng kể nào. Nàng nghe tiếng anh thở gấp bên tai, một giai điệu đơn điệu của sự gắng sức hơn là đê mê. Nàng lại phải diễn, buông ra vài tiếng rên khe khẽ để anh không thấy hụt hẫng, để nghi lễ này sớm kết thúc. Rồi anh xuất tinh, một sự lấp đầy vô nghĩa bên trong nàng, để lại cảm giác thừa thãi, xa lạ của thứ tinh dịch từ người chồng mà nàng từng yêu. Anh lăn ra ngủ gần như ngay lập tức, bỏ lại nàng thao thức với nỗi thất vọng và cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự vô hồn của thứ tình dục họ đang có. Nó chỉ còn là một nghi lễ trống rỗng.

Nàng khao khát một sự khác biệt, những cảm xúc sống động hơn, mãnh liệt hơn. Nàng cần một cú sốc đủ mạnh để phá vỡ cái vỏ bọc ổn định nhưng tẻ nhạt đang dần giết chết con người thật của nàng từ bên trong.

Khi Phong thức dậy, anh vòng tay ôm nàng từ phía sau. Vẫn là cái ôm quen thuộc ấy, mang lại cảm giác an toàn nhưng không đủ ấm áp để xua đi cái lạnh giá trong lòng nàng. "Em không ngủ được à?" anh hỏi, giọng ngái ngủ. Sự không đồng điệu giữa họ trở nên rõ rệt trong khoảnh khắc đó. Anh đề nghị tối nay đi ăn nhà hàng để thay đổi không khí. "Sao cũng được anh," nàng đáp thờ ơ, chẳng còn chút hứng thú nào.

Nhà hàng sang trọng vẫn là nơi quen thuộc họ hay đến. Phong hào hứng kể về những dự án mới ở công ty, về những thành công anh đạt được. Chi ngồi đối diện, cố gắng lắng nghe, mỉm cười xã giao đúng lúc, nhưng tâm trí nàng đã trôi đi từ lúc nào, lạc vào những suy nghĩ mông lung.

Trên đường lái xe về nhà, không gian trong xe trở nên im lặng. Bất ngờ, Phong ngập ngừng lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng: "Chi này... Anh có đọc được vài thứ trên mạng... về mấy cách để... làm mới đời sống vợ chồng."

Tim nàng khẽ thắt lại, một sự tò mò xen lẫn cảnh giác dâng lên. "Cách gì vậy anh?" nàng hỏi, cố giữ giọng bình thường.

Phong liếm môi, có vẻ hơi căng thẳng. "Ừm... có một cách khá đặc biệt... người ta gọi là... swing. Em đã nghe bao giờ chưa?"

Swing. Từ đó vang lên trong đầu nàng, lạ lẫm, cấm kỵ, đầy nguy hiểm. Nhưng nó lại chạm đúng vào góc tối sâu thẳm, nơi nàng đang khao khát phá vỡ mọi giới hạn, mọi quy tắc. Nàng lắc đầu, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, một hơi ấm kỳ lạ bắt đầu lan tỏa từ bụng dưới.

Phong hắng giọng, nói tiếp, giọng lí nhí hơn: "Có một kiểu gọi là 'soft swing'... nghĩa là hai cặp đôi sẽ cùng ở trong một không gian, vẫn làm tình với bạn đời của mình thôi, nhưng... ờ... có thể nhìn thấy nhau."

Nàng sững người. Nhìn người khác làm tình? Bị người khác nhìn thấy mình làm tình? Trần trụi. Táo bạo. Một sự giằng xé dữ dội nảy sinh trong lòng nàng, giữa những chuẩn mực đạo đức đã ăn sâu và một sự tò mò bệnh hoạn đang trỗi dậy mạnh mẽ. Một luồng kích thích thể xác hoàn toàn mới lạ dâng lên khi nàng tưởng tượng ra cảnh tượng đó: cơ thể mình phơi bày dưới ánh mắt của một người đàn ông xa lạ, tiếng rên của mình bị lắng nghe... và được chứng kiến bản năng tình dục nguyên sơ nhất của người khác – liệu điều đó có đủ mạnh để lấp đầy khoảng trống đang lớn dần trong nàng?

"Anh... anh thực sự muốn thử điều đó sao?" Giọng nàng run run, không giấu nổi sự bối rối.

"Anh không biết nữa," Phong thở dài, có vẻ anh cũng không chắc chắn. "Anh chỉ cảm thấy chúng ta cần cái gì đó khác biệt. Một cú hích..."

Nàng im lặng, không đáp. Đầu óc nàng quay cuồng với những hình ảnh tưởng tượng và những luồng suy nghĩ trái ngược. Lý trí nàng đang gào thét phản đối. Nhưng sâu thẳm bên trong, cơ thể nàng, tâm hồn nàng đang đói khát một cường độ khác, đang bị cám dỗ bởi ý nghĩ điên rồ nhưng đầy mê hoặc này.

"Em... em nghĩ sao?" Phong hỏi lại, giọng chờ đợi.

Nàng quay mặt đi, nhìn ra khung cảnh mờ ảo bên ngoài cửa xe. "Em... em cần thời gian để suy nghĩ, anh ạ."

Phong không ép buộc. "Ừ. Em cứ suy nghĩ kỹ đi."

Xe về đến nhà trong im lặng. Nhưng từ "swing" cứ ám ảnh tâm trí Chi. Một cơn ngứa ngáy thể xác mơ hồ trỗi dậy.
Đêm đó, nàng thức trắny, tìm hiểu ẩn danh về khái niệm này. Những hình ảnh, những câu chuyện nàng đọc được vừa khiến nàng sợ hãi vừa kích thích tột độ. Nỗi sợ về những rủi ro, về sự băng hoại vẫn còn đó, nhưng khao khát được thoát khỏi cái lồng tù túng của sự nhàm chán, được nếm trải những cảm giác mạnh mẽ, mới lạ ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Bản năng tình dục bị kìm nén bấy lâu nay đang đòi được giải phóng. Lời đề nghị của Phong, dù điên rồ và bất ngờ, lại vô tình mở ra một cánh cửa mà nàng không chắc mình có đủ can đảm để bước qua hay không.
 
Sửa lần cuối:
Văn phong trau chuốt, từng dòng nắn nót, chuẩn chính tả, giọng điệu truyền cảm và tình cảm. Truyện dục nhưng không tục, mình rất thích.

Chưa đọc hết chap1 phải comment ngay rồi, nhưng nhất định sẽ đọc hết. Cảm ơn tác giả :) không cần thấy mặt cũng biết là đẹp trai rồi ^^
 
chuyện hay và thu hút quá thớt ơi. càng đọc càng thu hút và căng thẳng cứng hết cả người. chúc thớt nhiều sk và đều tay ra tiếp theo những chap kế.
 
Tuần công tác còn lại trôi qua nhanh chóng. Ban ngày là công việc, đến đêm Chi vẫn gọi điện về nhà. Phong giờ đây hoàn toàn cởi mở kể về những buổi "vui vẻ" với Hiền. Chi lắng nghe, có chút không chú ý. Nàng cũng nói chuyện với Hiền, xác nhận chuyện Khôi đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng tuyệt nhiên không hé một lời về sự cố với Ông Quang. Bí mật này, nàng quyết giữ chặt.

Mối lo về Khôi đã được gỡ bỏ sau lời xin lỗi bất ngờ của cậu ta. Tâm trí nàng nhẹ nhõm hơn, nhưng cơ thể lại bắt đầu cảm nhận sự âm ỉ quen thuộc nơi hạ bộ, một sự sẵn sàng về mặt thể xác đang trỗi dậy sau những ngày căng thẳng. Nhưng điều làm nàng băn khoăn là bốn ngày trôi qua kể từ đêm đó ở khách sạn mà bõng dưng thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối, không một chút đả động của Ông Quang trong những ngày làm việc còn lại lại khiến nàng có chút bứt rứt và tò mò. Ông ta hoàn toàn như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Hay đang chờ đợi điều gì?

Ngày hôm sau. Một cuộc họp quan trọng với đối tác diễn ra trong phòng hội nghị lớn của khách sạn. Ánh sáng giảm tối đa, chỉ còn nguồn sáng từ máy chiếu hắt lên, tạo không khí mập mờ, tập trung. Chi và Ông Quang ngồi cạnh nhau ở dãy bàn đầu, gần bục trình bày. Mọi người đều hướng mắt về màn hình lớn.

Chi mặc váy công sở dáng xòe, thanh lịch, dài đến gối. Khi đến lượt mình, nàng - với vai trò Chuyên viên Chiến lược cấp cao - bình tĩnh đứng dậy tại chỗ, cầm lấy bút trình chiếu, sẵn sàng bắt đầu phần thuyết trình của mình.
Giọng nói trôi chảy, chuyên nghiệp:

"Kính thưa quý vị, dựa trên phân tích dữ liệu thị trường quý vừa qua, chúng ta có thể thấy một xu hướng tăng trưởng ổn định ở phân khúc khách hàng..."

Nàng đang nói thì đột nhiên, một bàn tay ấm áp, quen thuộc đặt nhẹ lên lưng nàng. Cái chạm bất ngờ khiến nàng khựng lại trong một phần nghìn giây, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục.

"...với tỷ lệ chuyển đổi đạt mức 15%, vượt kỳ vọng ban đầu."

Bàn tay đó di chuyển chậm rãi, lướt dọc cột sống, một cảm giác hơi nhột và khó chịu bắt đầu len lỏi. Rồi nó trượt xuống thấp hơn, dừng lại nơi bờ mông căng tròn. Tim Chi đập nhanh hơn một chút. Nàng hắng giọng nhẹ.

"Khụ... Xin lỗi quý vị." Nàng tiếp tục, giọng cố gắng giữ đều.
"Yếu tố tiếp theo cần xem xét là hiệu quả của chiến dịch truyền thông gần đây..."

Nàng cố gắng tập trung vào slide trên màn hình, nhưng sự hiện diện của bàn tay kia trên mông mình khiến nàng không thể hoàn toàn lơ đi. Nó cứ nán lại đó, thỉnh thoảng lại xoa nhẹ một cách lơ đãng như vô thức.

"...Kết quả khảo sát cho thấy độ nhận diện thương hiệu tăng 8%," nàng tiếp tục, giọng vẫn đều, nhưng hơi thở có phần nông hơn một chút. Bàn tay kia khẽ nhúc nhích, dò dẫm luồn vào bên dưới lớp váy xòe. Da thịt non mềm nơi đùi trong đột ngột tiếp xúc với hơi ấm từ bàn tay lạ. Nàng hơi giật nhẹ người, phải cố lắm mới không lùi lại.

"Điều này... khụ... điều này cho thấy chiến lược tiếp cận của chúng ta là đúng hướng."

Bàn tay hư hỏng đó không dừng lại, nó trượt lên cao hơn, táo bạo tìm đến nơi giao giữa hai chân. Nàng cảm nhận rõ từng ngón tay ông ta đang nhẹ nhàng mân mê lớp quần lót ren mỏng manh, ngay sát mép âm hộ. Một luồng điện giật mạnh chạy dọc cơ thể, nàng phải nuốt khan để lấy lại giọng.

"Tuy nhiên... cần tối ưu hóa thêm... về mặt chi phí..." Âm đạo nàng bắt đầu phản ứng không tự chủ, lớp dịch nhờn ấm nóng từ từ tiết ra, thấm dần vào lớp vải ren. Cảm giác bứt rứt tăng lên.

Nàng gần như nín thở, cố gắng duy trì vẻ mặt chuyên nghiệp, nhưng bên dưới lớp váy, sự tra tấn chậm rãi kia đang khiến nàng phát điên. Những ngón tay ông ta bắt đầu nghịch ngợm hơn, nhưng vẫn giữ sự chậm rãi đến khó chịu. Ông ta dùng một ngón tay, nhẹ nhàng miết dọc theo khe âm hộ qua lớp quần lót, rồi dừng lại nơi hạt nhân bé nhỏ đang bắt đầu nhạy cảm, không ấn mạnh mà chỉ lướt qua, rồi lại lướt lại, một sự trêu đùa tàn nhẫn. Tiếng "ưm" khe khẽ suýt bật ra khỏi cổ họng. Nàng vội ho nhẹ để che đi.

"Khụ... Các... các đề xuất cụ thể... được trình bày ở slide số 5." Cảm giác bị kích thích công khai, giữa hàng chục ánh mắt đang đổ dồn vào mình, vừa nhục nhã vừa mang lại một sự kích thích lệch lạc đến điên cuồng. Sự bứt rứt, khao khát một cái chạm mạnh mẽ hơn khiến cơ thể nàng khẽ run lên.

Đột nhiên, nàng cảm thấy những ngón tay ông ta từ tốn kéo lệch quần lót sang một bên. Làn da trần trụi, nóng bỏng nơi cửa mình nàng tiếp xúc trực tiếp với đầu ngón tay chai sần. Một tiếng thở hắt ra nghẹn ngào bị nàng nuốt vội vào trong. Ngón tay đó không tấn công âm vật dồn dập, mà lại lướt nhẹ qua hai mép môi âm hộ ướt át, rồi mới tìm đến hạt nhân đang run rẩy, bắt đầu xoa nhẹ, xoay tròn với nhịp điệu đều đều, chậm rãi. Khoái cảm âm ỉ nhưng dai dẳng khiến đầu gối nàng như muốn khuỵu xuống.

"Số liệu... trên màn hình... thể hiện rõ tiềm năng tăng trưởng..."Nàng phải bám nhẹ vào mép bàn thuyết trình để đứng vững, cố gắng tỏ ra như đang nhấn mạnh vào biểu đồ.

Chưa kịp định thần, Ông Quang dùng các ngón tay còn lại, túm lấy mép chiếc quần lót ren của nàng và từ từ, kéo tụt nó xuống. Nàng điếng người, nhưng không dám cử động mạnh. Chiếc quần nhỏ trượt dọc theo bắp chân, rồi mắt cá chân, cuối cùng rơi xuống và nằm im trên đôi giày cao gót của nàng. Hoàn toàn trần trụi từ eo trở xuống, chỉ có lớp váy xòe che đậy.

"Uh... Chuyển sang... khụ... xin lỗi quý vị, tôi hơi khó chịu trong người... chuyển sang các mục tiêu chiến lược dài hạn..." Nàng đưa tay lên che miệng ho, mặt hơi đỏ lên. Cảm giác trống trải, dễ bị tổn thương nhưng cũng đầy kích thích lan tỏa.

Ngay lúc đó, một ngón tay rắn chắc, ướt át dịch nhờn của chính nàng, chạm nhẹ vào cửa mình đang hơi hé mở, rồi dừng lại, thăm dò. Sau đó, ngón tay ấy mới từ từ tách hai mép thịt mềm mại, sưng mọng ra nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Một tiếng rên bị chặn lại nơi cổ họng. Nàng cảm nhận rõ ngón tay ông ta bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng bên trong cái hang động ẩm ướt, nóng bỏng, lúc xoay tròn, lúc khẽ ấn vào thành âm đạo, rồi lại rút ra một chút, lặp đi lặp lại khoan thai, chậm rãi.

"Khả năng... giữa các... khụ... giữa các bộ phận là... rất lớn..." Nàng lại ho, cố gắng che giấu tiếng thở gấp. Thành âm đạo co thắt liên tục, ôm siết lấy ngón tay xâm nhập. Dịch nhờn ấm nóng không ngừng tuôn ra, giờ đây không còn gì ngăn cản, chảy thành dòng dọc theo đùi non. Tiếng "nhóp nhép" khe khẽ, ẩm ướt vang lên trong sự im lặng tương đối dưới lớp váy, một âm thanh dâm dục khiến nàng càng thêm bối rối và hứng tình. Từng thớ thịt bên trong âm đạo nàng như đang run rẩy khao khát.Nàng cố gắng hoàn thành những câu cuối cùng của phần trình bày, giọng run run rõ rệt, mặt đỏ bừng như người đang sốt cao.

"Vì vậy... kết luận... là... chúng ta cần... cần phải đẩy mạnh giai đoạn hai... ngay lập tức..." Nàng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa. Sự bứt rứt lên đến đỉnh điểm, muốn nhiều hơn, nhanh hơn, mạnh hơn nữa, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước tình huống trớ trêu này. Ngón tay kia vẫn di chuyển đều đều, chậm rãi, như cố tình tra tấn nàng. Nỗi sợ bị bại lộ và cơn cực khoái đang dồn nén đến mức muốn vỡ òa khiến toàn thân nàng căng cứng.

"...Xin hết... khụ... phần trình bày của tôi... Xin lỗi vì giọng không được tốt hôm nay..." Nàng cố gắng hoàn thành phần trình bày, giọng run run, mặt đỏ bừng. Nàng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa. Bứt rứt, muốn nhiều hơn, nhanh hơn, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Nỗi sợ bị bại lộ và cơn cực khoái đang chực chờ khiến toàn thân nàng căng cứng.

Đúng lúc đó, ngón tay đang giày vò bên trong nàng đột ngột rút ra. Sự hụt hẫng khiến nàng suýt loạng choạng. Nàng quay lại nhìn Ông Quang, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Ông ta cũng đang nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đầy thỏa mãn và thách thức. Rồi, trước ánh mắt sững sờ của nàng, ông ta từ từ đưa ngón tay vừa rút ra khỏi người nàng lên miệng, và khẽ mút nhẹ đầu ngón tay vẫn còn bóng loáng dịch thể của nàng.

Mặt Chi nóng bừng. Nàng nhanh chóng ngồi xuống ghế, cảm nhận rõ sự trống trải và ẩm ướt nhớp nháp giữa hai chân, chiếc quần lót vẫn còn nằm dưới sàn.

"Chị Chi, chị không sao chứ ạ? Mặt chị đỏ quá," một đồng nghiệp nữ lo lắng hỏi nhỏ.

"À... không sao... chắc do hơi nóng thôi," Chi cố gắng mỉm cười.

Cuộc họp kết thúc. Mọi người rời đi. Chỉ còn Chi và Ông Quang. Nàng ngồi yên, không dám cử động, cảm giác nhục nhã và phấn khích vẫn còn. Nàng cúi xuống, định nhặt quần lót thì Ông Quang đã nhanh hơn. Ông ta nhặt chiếc quần lót ren lên, ngắm nghía rồi thản nhiên nhét vào túi áo.

Ông ta nhìn nàng, ánh mắt kẻ cả, thích thú. "Món đồ nhỏ xinh này," ông ta nói. "Coi như vật kỷ niệm. Nếu cô em muốn lấy lại..." Ông ta nhếch mép. "...thì cứ nói với tôi một tiếng."

Nói rồi, ông ta quay người, thong thả rời đi, bỏ lại Chi ngồi đó, trần trụi dưới lớp váy, trống trải giữa hai chân và một mớ cảm xúc hỗn độn.

Trở về phòng khách sạn chiều đó, Chi đóng sập cửa, dựa lưng vào tường, thở hổn hển. Hình ảnh ngón tay Ông Quang, ánh mắt thách thức, hành động mút ngón tay và chiếc quần lót bị lấy mất cứ quay cuồng. Nàng vào phòng tắm, nước nóng xối lên người nhưng không thể gột rửa cảm giác ngứa ngáy từ bên trong. Nàng cần giải tỏa ngay lập tức.

Quấn khăn tắm, nàng nằm vật ra giường. Bàn tay run run tìm đến giữa hai chân, nơi vẫn còn ẩm ướt và nhạy cảm. Ngón tay chạm vào âm vật đã sưng lên, chỉ một chạm nhẹ đã khiến nàng khẽ rên. Nàng bắt đầu tự mình mơn trớn, cố gắng tái tạo cảm giác Ông Quang mang lại. Nàng di chuyển ngón tay thật chậm, miết nhẹ, rồi xoay tròn quanh âm vật, mô phỏng sự trêu ngươi chậm rãi. Khoái cảm dâng lên, nhưng thiếu đi sự kiểm soát từ bên ngoài.

Bứt rứt, nàng tăng tốc độ, ngón tay day ấn mạnh hơn, nhanh hơn vào hạt nhân đang rung lên. Đồng thời, đưa một ngón tay khác vào sâu bên trong âm đạo đang co thắt và trơn tuột dịch nhờn. Nàng tưởng tượng đó là ngón tay Ông Quang. Cơn cực khoái ập đến khá nhanh, cơ thể co giật, âm đạo co thắt. Nhưng khi cơn co giật qua đi, sự thỏa mãn lại không trọn vẹn. Nó chỉ là sự giải tỏa thể xác đơn thuần, không thể chạm tới cái tầng sâu bứt rứt, khao khát được tra tấn, được điều khiển chậm rãi mà Ông Quang đã khơi dậy.

Nàng nằm đó, mệt lả nhưng không buồn ngủ. Cơn nứng vẫn âm ỉ. Nàng lại tiếp tục thủ dâm, hết lần này đến lần khác, cố gắng tìm lại cảm giác đó, nhưng vô ích. Mỗi cơn cực khoái chỉ càng làm rõ sự thiếu hụt, khao khát một bàn tay khác, một sự điều khiển khác. Nàng nhận ra, Ông Quang đã gieo vào cơ thể và tâm trí nàng một loại khoái cảm gây nghiện mới, gắn liền với sự chờ đợi, khó đoán và quyền lực.

Ngày hôm sau, trên chuyến bay về nhà, tâm trí Chi vẫn bị ám ảnh. Nàng mệt mỏi nhưng cũng tràn đầy năng lượng bồn chồn.

Tối đó, về nhà, Phong đón nàng bằng bữa tối ấm cúng. Khi anh chủ động đòi hỏi, Chi không từ chối, thậm chí còn cố chủ động hơn để giải tỏa sự bức bối. Họ làm tình, Phong nồng nhiệt hơn, có lẽ cảm nhận được sự khác lạ. Nhưng sự quen thuộc của anh, những cú thúc mạnh mẽ nhưng đều đặn, thiếu đi sự biến ảo, cái chậm rãi tra tấn, lại khiến nàng thất vọng. Dù cơ thể vẫn phản ứng, âm đạo vẫn co bóp, nàng đạt cực khoái, nhưng nó nhạt nhẽo, hời hợt. Không thể so sánh với cảm giác bị Ông Quang điều khiển.

Nằm bên cạnh Phong đang say ngủ, Chi cảm thấy trống rỗng và bứt rứt hơn bao giờ hết. Sự giải tỏa thể xác với chồng không đủ, mà còn làm nổi bật hơn khao khát mãnh liệt với trải nghiệm đặc biệt kia. Nàng nhìn vào bóng tối, tâm trí bị chiếm lĩnh bởi hình ảnh ngón tay chai sần, ánh mắt thách thức, chiếc quần lót bị lấy mất, và một quyết định lạnh lùng hình thành: Nàng phải tìm gặp ông ta. Nàng cần lấy lại "vật kỷ niệm" đó, và quan trọng hơn, nàng cần nếm trải lại, phải chinh phục được cái cảm giác bị điều khiển đầy mê hoặc kia.
 
cảnh báo nam vương 2025 javhd

Truyện Sex Mới

123b
ee88
anime sex
cliphot
X
Back
Top