lc88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan

Truyện Sáng Tác TIẾU NGẠO GIANG HỒ - Truyện chưa kể

gatrongFgamai

Thành viên mới

Reputation: 9%
Tham gia
17/6/25
Bài viết
27
Cảm xúc
46
Điểm
13
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Truyện này hoàn toàn là hư cấu dựa trên những tình tiết có trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ, được mình sáng tác viết lại dựa trên sự tưởng tượng của bản thân. Vì tiểu thuyết này quá quen thuộc nên mình không giới thiệu lại nhân vật hoặc tình tiết tiểu thuyết nữa. Mong anh em đọc truyện vui vẻ và cho mình xin nhiều góp ý để giao lưu nha, cảm ơn anh em.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
8K
PHẦN 1 - KẺ THÙ CỦA PHÁI HOA SƠN

Mưa rơi tầm tã, gió hú từng cơn qua những tán cây um tùm ven đường. Miếu hoang đổ nát, mái ngói vỡ vụn, trở thành nơi trú tạm cho đoàn người phái Hoa Sơn sau hành trình dài từ Lạc Dương về núi. Nhạc Bất Quần, chưởng môn nhân uy nghi với bộ râu dài và ánh mắt sắc bén, ngồi khoanh chân bên góc miếu, bên cạnh là Ninh Trung Tắc – Nhạc phu nhân – với vẻ mặt dịu dàng nhưng kiên cường. Xung quanh là các đệ tử: Lệnh Hồ Xung đang dưỡng thương, nội lực hỗn loạn; Nhạc Linh San tươi trẻ, cầm kiếm canh gác; Lâm Bình Chi lặng lẽ, đôi mắt còn vương nỗi đau mất mát gia đình; cùng Lao Đức Nặc, Lương Phát và hơn chục đệ tử khác, chia nhau nghỉ ngơi và tuần tra.

Bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa, lẫn trong tiếng mưa rơi lộp độp. Lệnh Hồ Xung, dù cơ thể yếu ớt, vẫn là người đầu tiên nhận ra: "Có người đến!" Anh lao ra mở cửa miếu, nhưng ngay lập tức, một luồng sáng chói từ đèn lồng chiếu thẳng vào mặt, kèm theo cú đá mạnh mẽ khiến anh bay ngược về phía sau, ngã vật ra đất bùn.

Từ bóng tối, mười lăm kỵ sĩ bịt mặt hiện ra, toàn thân quấn vải đen, chỉ lộ đôi mắt lạnh lùng. Chúng cưỡi ngựa bao vây miếu hoang, binh khí lấp loá dưới ánh đèn: có kẻ cầm trường kiếm, kẻ dùng roi dài, kẻ vác đại đao. Chúng nhảy xuống ngựa, động tác nhanh như chớp, không một tiếng động thừa. Kẻ cầm đầu, giọng khàn khàn đầy sát khí: "Nhạc tiên sinh, chúng ta đến mượn Tịch Tà Kiếm Phổ để xem một chút. Nghe nói Nhạc chưởng môn đã dùng mưu kế thu nạp Lâm Bình Chi, độc chiếm bí kíp của Phúc Uy Tiêu Cục. Hành động này gây hại cho giang hồ, thật đáng trách!"

Nhạc Bất Quần đứng dậy, khí thế hiên ngang: "Các hạ là ai? Phái Hoa Sơn ta từ trước đến nay hành sự quang minh chính đại, đâu có bí kíp gì? Nếu muốn động thủ, Nhạc mỗ sẵn sàng!" Nhưng lời chưa dứt, nhóm bịt mặt đã xông vào như bầy sói đói. Đèn lồng chói lọi làm lóa mắt, chúng phối hợp ăn ý, chiêu thức đa dạng từ các môn phái khác nhau.

Giao đấu bùng nổ. Nhạc Bất Quần một mình đấu tám cao thủ, Tử Khí Đông Lai chưởng pháp triển khai như sấm sét, nhưng ánh đèn chiếu rối loạn tầm nhìn, hắn bị thương ở vai, ngã xuống đất. Ninh Trung Tắc lao vào hỗ trợ, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển như gió thoảng mây bay, đấu với ba tên, nhưng một roi dài quất trúng đùi bà, máu chảy ròng ròng. Bà cắn răng, vẫn múa kiếm chém đứt roi của kẻ thù, nhưng cuối cùng bị điểm huyệt, nằm bất động.

Các đệ tử khác lần lượt ngã gục: Lao Đức Nặc bị đao chém đứt tay áo, Lương Phát bị thương nặng ở ngực; Nhạc Linh San múa kiếm bảo vệ Lâm Bình Chi, nhưng bị một tên bịt mặt điểm huyệt, ngã vào vũng bùn; Lâm Bình Chi hét lên đầy phẫn nộ, rút kiếm lao vào nhưng bị khống chế nhanh chóng. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ phái Hoa Sơn – hơn hai mươi người – bị điểm huyệt, nằm la liệt trên mặt đất ẩm ướt, không thể nhúc nhích.

Kẻ cầm đầu cười gằn: "Nhạc tiên sinh, đừng giả vờ nữa. Tịch Tà Kiếm Phổ đâu? Đưa ra đây, bằng không chúng ta sẽ lục soát từng người một. Phu nhân, con gái và mấy nữ đệ tử của ngươi đều có dung mạo khá đấy; nếu bọn ta chia ra mỗi người lấy một cô làm vợ nhỏ, ha ha, vậy thì Nhạc tiên sinh trong võ lâm oai danh lừng lẫy lắm!" Lời nói dâm đãng khiến Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng vì giận, nhưng bà chỉ có thể nằm đó, ánh mắt sắc như dao.

Nhóm bịt mặt bắt đầu lục soát hành lý, xé toạc bao tải, lật tung quần áo. Chúng đe dọa thêm: "Ta khuyên ngươi nên tự đưa ra là hơn. Lục soát từng người thì phải lục soát đến phu nhân và các cô khuê nữ, khó coi lắm." Lâm Bình Chi, nằm bất động, cố gắng cắn lưỡi tự vẫn để chứng minh vô tội, nhưng bị điểm huyệt kịp thời, chỉ có thể rên rỉ đau đớn.

Bất ngờ, từ ngoài cửa miếu, một nhóm người khác xông vào – chính là phe Kiếm Tông Hoa Sơn, dẫn đầu là Tùng Bất Diệp, cùng với các cao thủ từ Tung Sơn, Thái Sơn và Hành Sơn. Chúng vốn đang theo dõi, nay lao vào tranh đoạt. Xung đột mới bùng nổ giữa hai phe, kiếm khí ngút trời, nhưng phái Hoa Sơn vẫn ở thế bị động, nằm bất lực chứng kiến.

Tùng Bất Diệp, với vẻ mặt gian xảo và ánh mắt tham lam, tiến lại gần Ninh Trung Tắc. Hắn cười nhếch mép: "Nhạc phu nhân, xin thứ lỗi. Để chắc chắn, ta phải lục soát kỹ càng trên người bà một chút. Biết đâu bí kíp giấu trong y phục thì sao?" Tay hắn vươn ra, ý đồ sờ soạng cơ thể bà. Ninh Trung Tắc, dù bị thương nặng ở đùi và vai, vẫn cố gắng phản kháng bằng cách nhổ nước bọt vào mặt hắn, giọng đầy phẫn nộ: "Ngươi dám động đến một sợi lông của ta thì sẽ chết không toàn thây!" Nhưng với cơ thể bất động, bà chỉ có thể nằm đó, lòng đầy nhục nhã và căm hận, trong khi cuộc hỗn chiến xung quanh càng thêm kịch liệt.

Tùng Bất Diệp, với bộ râu quai nón rối bù và đôi mắt láo liên như loài sói đói, khựng lại trước giọt nước bọt từ miệng Ninh Trung Tắc bắn thẳng vào mặt. Hắn không ngờ một nữ nhân bị thương nặng, nằm bất động dưới đất, vẫn có thể toát ra khí thế cương liệt đến vậy. Khuôn mặt hắn thoáng biến sắc, từ tham lam chuyển sang ngạc nhiên xen lẫn giận dữ. Tay hắn dừng giữa không trung, cách lớp áo của Ninh Trung Tắc chỉ gang tấc, nhưng rồi hắn thu tay lại, lau mặt bằng ống tay áo, đôi mắt lóe lên tia ác độc.

Xung quanh, tiếng binh khí va chạm vẫn vang vọng, phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt chém giết lẫn nhau, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh đèn lồng chập chờn. Nhạc Bất Quần nằm cách đó không xa, ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng cơ thể bất lực, chỉ có thể chứng kiến cảnh nhục nhã. Các đệ tử phái Hoa Sơn khác, từ Lệnh Hồ Xung đến Nhạc Linh San, đều nằm la liệt, lòng đầy căm hận.

Tùng Bất Diệp đột nhiên ngửa mặt cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa miếu hoang, át cả tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói vỡ. "Ha ha ha! Nhạc phu nhân quả là có cốt cách! Nhưng nếu ta lột trần truồng phu nhân ra thì sao nào? Lúc đó, xem bà còn cương quyết được đến đâu? Hay là để toàn giang hồ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của 'Nữ hiệp Ninh Trung Tắc' này?" Lời hắn đầy dâm đãng và nhục mạ, khiến Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng, đôi mắt long lên lửa giận. Bà cắn chặt răng, cố gắng vận nội lực để phá huyệt đạo, nhưng vết thương quá nặng, chỉ khiến máu từ đùi và vai chảy thêm ròng ròng.

Tùng Bất Diệp cúi xuống gần hơn, hơi thở hôi thối phả vào mặt bà: "Đừng lo, ta sẽ nhẹ tay. Biết đâu sau hôm nay, phu nhân lại trở thành 'vợ nhỏ' của Tùng mỗ thì sao? Ha ha!" Hắn vươn tay lần nữa, ý đồ xé toạc y phục của Ninh Trung Tắc, trong khi bà chỉ có thể nằm đó, lòng đầy nhục nhã nhưng ý chí vẫn sắt đá, thầm cầu mong một phép màu để bảo vệ danh dự và đồng môn. Cuộc hỗn chiến xung quanh càng thêm kịch liệt, tiếng hét vang vọng, nhưng số phận phái Hoa Sơn lúc này treo sợi chỉ mỏng manh...
 
PHẦN 2 - NHẠC PHU NHÂN, THÀ CHẾT QUYẾT KHÔNG CHỤI NHỤC

Nhạc Bất Quần, nằm cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng nhục nhã, nội lực dù bị phong bế nhưng ý chí vẫn sục sôi. Khuôn mặt ông tái mét vì giận dữ, đôi mắt lóe lên tia sát khí như lưỡi kiếm sắc bén. Với chút sức lực còn lại, ông cắn răng, giọng trầm thấp nhưng vang vọng đầy uy nghiêm: "Tùng Bất Diệp! Ngươi dám động đến phu nhân của ta, Nhạc mỗ thề sẽ khiến ngươi chết không toàn thây! Dù hôm nay phái Hoa Sơn ta gặp nạn, nhưng giang hồ rộng lớn, oan nghiệt này sẽ theo ngươi đến tận chân trời góc biển. Lui tay đi, nếu còn là nam tử hán!"

Tùng Bất Diệp quay đầu nhìn Nhạc Bất Quần, nụ cười trên môi càng thêm nham hiểm, nhưng trong lòng thoáng chột dạ trước khí thế của vị chưởng môn từng nổi danh "Quân Tử Kiếm". Hắn chưa kịp đáp lời, Ninh Trung Tắc đã lên tiếng, giọng bà lạnh lùng như băng giá, đầy khinh miệt dù cơ thể bất động: "Hừ, Tùng Bất Diệp, ngươi chỉ biết đánh lén sau lưng, dùng thủ đoạn hèn hạ với nữ nhân bị thương. Đồ tiểu nhân vô sỉ! Nếu có bản lĩnh thật sự, sao không đường đường chính chính đấu với phu quân ta? Hay ngươi sợ mất mạng dưới kiếm pháp Hoa Sơn?"

Tùng Bất Diệp, sau lời cảnh cáo của Nhạc Bất Quần, thoáng do dự nhưng rồi nở nụ cười nham hiểm, không hề bị khích bác bởi lời mắng mỏ. Hắn liếc nhìn Ninh Trung Tắc nằm bất động dưới đất, đôi mắt bà vẫn lóe lên tia kiên cường dù vết thương ở đùi và vai đang rỉ máu. "Nhạc phu nhân, ta vốn không phải hạng tiểu nhân đánh lén. Nếu bà đã có chí khí như vậy, ta sẽ cho bà một cơ hội công bằng. Hãy tỉ thí với ta, để xem kiếm pháp Hoa Sơn của bà lợi hại đến đâu!"

Nói rồi, Tùng Bất Diệp vươn tay điểm nhẹ vào mấy huyệt đạo trên người Ninh Trung Tắc, giải khai phong bế. Bà cảm nhận nội lực dần trở lại, cơ thể có thể nhúc nhích, nhưng vết thương nặng khiến khí huyết hỗn loạn, nội thương từ cuộc giao đấu trước vẫn âm ỉ đau đớn. Ninh Trung Tắc chậm rãi ngồi dậy, tay cầm chặt chuôi kiếm, lòng biết rõ đây là cơ hội duy nhất để bảo vệ danh dự và đồng môn. Dù cơ thể yếu ớt, bà vẫn đứng vững, khí thế không hề suy giảm: "Tốt, Tùng Bất Diệp, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là quân tử chi kiếm!"

Xung quanh, cuộc hỗn chiến giữa phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt tạm dừng giây lát, mọi ánh mắt đổ dồn về hai người. Tùng Bất Diệp rút kiếm, chiêu thức triển khai như gió cuốn mây bay, nhằm thẳng vào Ninh Trung Tắc. Bà né tránh linh hoạt, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển phản công, nhưng nội thương khiến chiêu thức chậm đi vài phần. Tiếng kiếm va chạm vang vọng giữa miếu hoang, mưa rơi lộp độp như trống trận, và Ninh Trung Tắc biết rằng, dù thắng hay thua, bà phải dùng hết sức lực để lật ngược thế cờ cho phái Hoa Sơn...

Kiếm quang lóe lên dưới ánh đèn lồng chập chờn, Tùng Bất Diệp lao tới như mãnh hổ vồ mồi, chiêu thức Kiếm Tông Hoa Sơn triển khai hung mãnh, từng đường kiếm mang theo gió rít, nhằm thẳng vào yếu huyệt của Ninh Trung Tắc. Bà né sang bên phải, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển như mây trôi nước chảy, phản công bằng chiêu "Bạch Vân Xuất Tụ" – lưỡi kiếm vẽ nên đường cong mềm mại, chém ngược vào cổ tay hắn. Tiếng kim loại va chạm vang vọng, chấn động cả miếu hoang, át đi tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói vỡ.

Nhưng nội thương từ trước khiến Ninh Trung Tắc khí huyết không thông, chiêu thức chậm đi vài phần. Tùng Bất Diệp cười gằn, thân pháp nhanh như chớp, lách tránh rồi phản đòn bằng "Phong Quy Vân Ẩn", kiếm phong quét ngang vai bà. Ninh Trung Tắc cắn răng chịu đau, máu tươi lại rỉ ra từ vết thương cũ ở đùi, nhưng bà vẫn kiên cường, múa kiếm liên hồi: "Hữu Phụng Lai Nghi", "Thanh Phong Tống Tống", từng chiêu nối tiếp, ép hắn lùi lại hai bước. Xung quanh, phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt tạm dừng giao tranh, ánh mắt đổ dồn về cuộc tỉ thí, Nhạc Bất Quần nằm bất động, lòng đầy lo lắng.

Dần dần, Ninh Trung Tắc yếu thế. Nội lực bà vốn đã hỗn loạn do thương tích, nay càng kiệt quệ dưới sức ép của Tùng Bất Diệp. Hắn cười lớn: "Nhạc phu nhân, kiếm pháp của bà quả là tinh diệu, nhưng hôm nay e rằng phải chịu thua thôi!" Hắn tăng tốc, chiêu "Kiếm Khí Trường Giang" triển khai, kiếm quang như sông dài cuồn cuộn, ép bà vào góc tường miếu. Ninh Trung Tắc cố gắng đỡ gạt, nhưng một chiêu sơ hở khiến bà bị hắn điểm trúng huyệt đạo ở vai phải, kiếm suýt rơi khỏi tay.

Sau vài hiệp nữa, Tùng Bất Diệp tìm được sơ hở lớn: hắn giả vờ tấn công bên trái, rồi bất ngờ chuyển sang phải, dùng chỉ lực điểm mạnh vào đan điền của bà – huyệt Khí Hải. Ninh Trung Tắc kêu lên một tiếng đau đớn, chân khí lập tức bị phong tỏa, nội công bế tắc hoàn toàn. Toàn thân bà run rẩy, tay chân yếu đuối, không còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một người đàn bà bình thường không biết võ công. Kiếm rơi leng keng xuống đất bùn, bà ngã quỵ, thở hổn hển, ánh mắt vẫn đầy căm hận nhưng cơ thể bất lực, chỉ có thể nằm đó chứng kiến Tùng Bất Diệp cười đắc thắng, tiến lại gần hơn...

Tùng Bất Diệp đứng đó, ánh mắt hắn lóe lên tia dục vọng đen tối, nhìn chằm chằm vào Ninh Trung Tắc đang nằm quỵ dưới đất, cơ thể yếu ớt không còn chút nội lực nào. Mưa vẫn rơi lộp độp ngoài miếu hoang, tiếng hỗn chiến xung quanh dường như xa dần trong khoảnh khắc này. Hắn chậm rãi tiến lại gần, nụ cười nhếch mép đầy nham hiểm, tay vươn ra nắm lấy cổ áo bà, thì thầm bằng giọng khàn khàn: "Nhạc phu nhân, bà đã thua rồi. Hôm nay, ta sẽ khiến bà trở thành vật sở hữu của ta. Giang hồ ai cũng biết bà là nữ hiệp kiên cường, nhưng dưới tay Tùng mỗ, bà sẽ phải van xin... Ha ha, ta sẽ cưỡng đoạt bà ngay tại đây, để Nhạc Bất Quần chứng kiến hết thảy!"

Lời hắn lộ rõ ý định dâm ô, khiến không khí miếu hoang càng thêm ngột ngạt, đầy mùi máu và mưa ẩm. Ninh Trung Tắc, dù tay chân yếu đuối như người phụ nữ bình thường, không còn sức chống cự, nhưng đôi mắt bà vẫn long lên lửa giận và kiên quyết. Bà cắn chặt răng, máu từ vết thương rỉ ra, giọng run rẩy nhưng đầy cương liệt: "Tùng Bất Diệp, đồ súc sinh! Nếu ngươi dám động đến ta, Ninh Trung Tắc này sẽ cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức! Ta thà chết để giữ danh tiết, chứ không để kẻ tiểu nhân như ngươi làm nhục! Phái Hoa Sơn ta sẽ báo thù, ngươi sẽ chết không toàn thây!"

Tùng Bất Diệp khựng lại giây lát, nụ cười trên mặt hắn thoáng cứng đờ trước lời đe dọa quyết liệt của bà. Xung quanh, Nhạc Bất Quần nằm bất động, ánh mắt đầy phẫn nộ, trong khi cuộc hỗn chiến tiếp tục vang vọng, nhưng khoảnh khắc căng thẳng này khiến hắn do dự, không biết nên tiến tới hay lùi bước...
 
PHẦN 3 - CƯỠNG ĐOẠT NHẠC PHU NHÂN
Tùng Bất Diệp, sau khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, đột nhiên nở nụ cười độc ác hơn bao giờ hết, ánh mắt hắn lướt qua Ninh Trung Tắc rồi dừng lại ở Nhạc Linh San và các nữ đệ tử đang nằm bất động cách đó không xa, cơ thể chúng run rẩy trong mưa lạnh. Hắn cúi xuống sát mặt bà, hơi thở nặng nề phả vào da thịt, giọng thì thầm đầy nham hiểm: "Nhạc phu nhân, bà muốn cắn lưỡi tự vẫn để giữ danh tiết ư? Ha ha, tốt thôi! Nhưng nếu bà chết, Tùng mỗ sẽ lập tức cưỡng hiếp con gái bà – Nhạc Linh San kia – và toàn bộ đám đệ tử nữ của phái Hoa Sơn. Chúng sẽ phải chịu nhục thay bà, từng đứa một, ngay trước mắt Nhạc Bất Quần và đồng môn. Bà tưởng chết là hết sao? Không, cái chết của bà sẽ mở đầu cho địa ngục của chúng!"

Ninh Trung Tắc nghe mà lòng đau như cắt, đôi mắt bà long lên đầy phẫn nộ và tuyệt vọng, cơ thể yếu ớt không thể nhúc nhích, nhưng ý chí vẫn sắt đá. Bà cắn chặt răng, máu từ khóe miệng rỉ ra, cố gắng không để lộ sự run rẩy. Tùng Bất Diệp tiếp tục cười gằn, tay hắn lướt nhẹ qua vai bà, như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi: "Còn nếu bà tự nguyện ân ái với ta, hiến thân cho Tùng mỗ ngay tại đây, thì ta hứa sẽ tha cho con gái bà và đám đệ tử nữ. Chúng sẽ không bị động đến một sợi tóc. Thế nào, Nhạc phu nhân? Một mạng đổi lấy nhiều mạng, danh tiết của bà đổi lấy sự trong sạch của chúng. Quyết định đi, thời gian không chờ đợi đâu!"

Xung quanh, tiếng mưa rơi lộp độp càng thêm nặng nề, tiếng hỗn chiến giữa phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt vang vọng xa xăm, nhưng trong khoảnh khắc này, Ninh Trung Tắc cảm thấy thế giới chỉ còn lại nỗi nhục nhã và lựa chọn kinh hoàng. Bà nhìn sang Nhạc Bất Quần, ánh mắt ông đầy đau đớn và bất lực, rồi quay sang con gái và đệ tử, lòng bà rối bời, không biết nên chọn cái chết hay sự hy sinh tủi nhục...

Ninh Trung Tắc nằm đó, cơ thể yếu ớt như cành liễu trước bão tố, nội tâm bà cuồn cuộn như sóng dữ giang hồ. Lời đe dọa của Tùng Bất Diệp vang vọng trong đầu bà như tiếng sấm sét, từng chữ từng câu đâm xuyên tim gan: cưỡng hiếp con gái, làm nhục đệ tử... Những hình ảnh kinh hoàng hiện ra – Nhạc Linh San non nớt, đôi mắt trong sáng nay sẽ vấy bẩn bởi bàn tay dơ bẩn; các nữ đệ tử kia, những cô gái bà coi như con ruột, sẽ phải chịu nỗi thống khổ vĩnh cửu. Bà nhìn sang chồng, Nhạc Bất Quần, ánh mắt ông đầy đau đớn xé lòng, như van xin bà đừng hy sinh, nhưng cũng đầy bất lực trước thực tại tàn khốc. Rồi bà nhìn con gái, Nhạc Linh San nằm bất động, khuôn mặt tái mét dưới ánh đèn lồng chập chờn, còn quá trẻ để chịu đựng địa ngục này.

Trong lòng Ninh Trung Tắc, cuộc đấu tranh nội tâm bùng nổ dữ dội. Một bên là danh tiết – thứ bà đã giữ gìn suốt đời như thanh kiếm Hoa Sơn sắc bén, biểu tượng của nữ hiệp kiên cường, vợ của "Quân Tử Kiếm". Chấp nhận ân ái với kẻ thù, hiến dâng thân xác cho tên súc sinh này, đồng nghĩa với việc tự tay bẻ gãy cốt cách, để giang hồ cười nhạo, để linh hồn bà vĩnh viễn ô uế. "Ta là Ninh Trung Tắc, sao có thể quỳ gối trước tiểu nhân?" – ý nghĩ ấy như lửa thiêu đốt, khiến bà muốn cắn lưỡi ngay lập tức, chết đi để giữ sạch thanh danh. Nhưng bên kia, là tình mẫu tử, là trách nhiệm sư phụ: Nếu bà chết, Linh San và các đệ tử sẽ rơi vào vực thẳm, tiếng kêu cứu van xin sẽ ám ảnh bà dưới suối vàng. "Làm sao ta có thể để chúng chịu thay? Ta là mẹ, là sư nương... Hy sinh một mình để cứu chúng, dù nhục nhã đến đâu!" – Lòng bà giằng xé, nước mắt lăn dài trên má, hòa lẫn với máu tươi từ vết thương, tim bà như bị xé toạc thành ngàn mảnh.

Mưa rơi lộp độp ngoài miếu hoang càng thêm nặng nề, như tiếng khóc của trời đất chứng kiến nỗi bi ai. Ninh Trung Tắc cắn chặt răng đến mức máu trào ra khóe miệng, đấu tranh nội tâm đạt đến đỉnh điểm – một bên là cái chết anh hùng, bên kia là sự sống tủi nhục. Cuối cùng, trong cay đắng tột cùng, bà buông xuôi, ý chí sắt đá nay tan vỡ như kính vỡ. Bà thì thầm, giọng run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng: "Tùng Bất Diệp... Ta... chấp nhận. Nhưng ngươi phải thề, tha cho con gái ta và các đệ tử nữ. Nếu nuốt lời, hồn ma ta sẽ theo ngươi đến chết!" Lời nói ấy như dao cắt đứt linh hồn bà, cơ thể bà buông lỏng, nằm bất động chờ đợi cơn ác mộng, lòng đầy hận thù và nước mắt không rơi...

Nhạc Bất Quần nằm bất động trên mặt đất ẩm ướt, cơ thể bị điểm huyệt khiến ông không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, nhưng đôi mắt ông long sòng sọc đầy đau đớn và phẫn nộ tột độ. Ông chứng kiến hết thảy – Ninh Trung Tắc, vợ ông, nữ hiệp từng cùng ông tung hoành giang hồ, nay buông xuôi trong cay đắng, cơ thể yếu ớt được Tùng Bất Diệp bế lên như một món đồ chơi, bước vào sâu trong miếu hoang đổ nát. Tim ông như bị dao cắt, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa lẫn với mưa bụi, lòng đầy hận thù: "Phu nhân... Ta xin lỗi... Ta bất lực..." Ý nghĩ ấy như lửa thiêu đốt linh hồn ông, khiến ông muốn gào thét nhưng chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng bị phong bế.

Tùng Bất Diệp, với nụ cười hả hê đầy đắc thắng, ôm chặt Ninh Trung Tắc trong vòng tay lực lưỡng, bước qua những bức tường đổ nát vào góc tối nhất của miếu, nơi ánh đèn lồng không chiếu tới. Hắn liếc nhìn Nhạc Bất Quần, giọng cười vang vọng như quỷ dữ: "Nhạc chưởng môn, ông cứ nằm đó mà nhìn đi! Ta sẽ khiến cho vợ ông kiệt sức, ân ái cuồng loạn đến mức bà ta van xin tha thứ! Ha ha ha, 'Quân Tử Kiếm' mà phải chứng kiến phu nhân mình rên rỉ dưới thân ta, quả là khoái lạc giang hồ!" Lời hắn đầy nhục mạ, khiến Ninh Trung Tắc run rẩy trong lòng, nhưng bà cắn chặt môi, thầm cầu mong cơn ác mộng chóng qua để cứu con gái và đệ tử, trong khi tiếng mưa rơi lộp độp ngoài kia như tiếng khóc ai oán của trời đất chứng kiến bi kịch phái Hoa Sơn.

Trong góc tối nhất của miếu hoang đổ nát, nơi ánh đèn lồng mờ ảo không vươn tới, Tùng Bất Diệp đặt Ninh Trung Tắc xuống nền đất lạnh lẽo, ẩm ướt vì mưa thấm qua mái ngói vỡ. Hắn quỳ xuống bên bà, ánh mắt đầy dục vọng cháy bỏng, nụ cười nhếch mép lộ rõ sự đắc thắng của kẻ tiểu nhân. Ninh Trung Tắc nằm bất động, cơ thể yếu ớt do nội công bị phong tỏa, chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại để né tránh, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng trước sức mạnh của hắn. Bà quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má, lòng đầy nhục nhã và cay đắng, thầm nghĩ: "Ta phải cam chịu... vì Linh San, vì các đệ tử... Nhưng linh hồn ta sẽ mãi mãi ô uế!"

Tùng Bất Diệp không vội vã lột bỏ y phục của bà, hắn thích thú với sự chậm rãi để thưởng thức nỗi thống khổ của nạn nhân. Hắn cúi xuống, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt bà, rồi bất ngờ hôn hít lên môi, lên má, lên cổ bà một cách thô bạo. Ninh Trung Tắc né tránh kịch liệt, đầu lắc qua lắc lại, cố gắng đẩy hắn ra bằng chút sức yếu ớt, nhưng hắn giữ chặt lấy bà, cười gằn: "Nhạc phu nhân, đừng kháng cự nữa. Bà đã chấp nhận rồi mà!" Mỗi nụ hôn của hắn như dao cắt vào tim bà, khiến bà cảm thấy nhục nhã tột cùng, cơ thể run rẩy không phải vì khoái lạc mà vì sự sỉ nhục sâu sắc.

Hài lòng với sự kháng cự vô ích ấy, Tùng Bất Diệp bắt đầu sờ soạng thân thể bà qua lớp y phục mỏng manh ướt mưa. Bàn tay hắn lướt từ vai xuống ngực, rồi xuống eo, cảm nhận đường cong hấp dẫn của người phụ nữ từng là nữ hiệp lừng danh giang hồ. Dù chưa lột đồ, hắn đã thỏa mãn với sự mịn màng, săn chắc của da thịt bà, thì thầm đầy dâm đãng: "Ha ha, Nhạc phu nhân quả là mỹ nhân! Thân thể này hấp dẫn hơn ta tưởng, mịn màng như tơ lụa, săn chắc như thiếu nữ. Ta sẽ khiến bà kiệt sức, rên rỉ dưới tay ta!" Ninh Trung Tắc cắn chặt môi đến chảy máu, cam chịu để hắn chạm vào, không dám kháng cự mạnh mẽ hơn vì lời thề độc của hắn về con gái và đệ tử. Bà nhắm nghiền mắt, lòng đầy hận thù và nhục nhã, thầm cầu mong cơn ác mộng này chóng qua, trong khi tiếng mưa rơi lộp độp ngoài kia như tiếng than khóc cho số phận bi thảm của bà.
 
cảnh báo javhd
anime sex
cliphot
Back
Top
X