


Anh ăn gì để tôi cúng


Thứ nhất, tôi không phải là người đầu tiên, số 2 hay số 3 cmt vào bài viết của anh. Nhớ cho kỹ. Không nhớ xem lại.
Thứ 2, tôi không phải người duy nhất chê trách thái độ và cách viết của anh.
Còn giờ tôi sẽ phán sét anh đúng như anh mong muốn. Rồi làm ơn làm đàn ông trưởng thành đúng như anh giới thiệu giúp tôi.
1. **“Tôi đã đọc kỹ từng chữ bạn viết – và phải công nhận, bạn có tài… viết như đang diễn thuyết trước hội đồng tự phong
>>> Tôi diễn thuyết giỏi thì cũng cần sân khấu để toả sáng. Sân khấu này là tự tay anh vẽ lên. Vậy hội đồng tự phong ở đây là ai? Anh nói cho rõ.
Anh cũng hợp tác rất ăn ý với tôi còn gì? Tôi diễn một mình đâu. Sân khấu một nửa cho anh không phải à???
2. Bạn tự hào vì trau chuốt từng câu chữ – điều đó tốt. Nhưng tiếc là dù câu chữ có tròn trịa đến đâu, cảm xúc lồng ghép trong đó vẫn nặng mùi công kích và tổn thương cá nhân. Bạn không chỉ ghét tôi, bạn đang cố chứng minh rằng mình ghét một cách văn minh. Tiếc là… không thành công.
>>> Anh có vấn đề về đọc hiểu hả??? Tôi không công kích anh. Anh phải nhớ cho kỹ: trước khi tôi thấy bài viết của anh thì anh đã không nhận được sự đồng tình của mn rồi. Anh có hiểu vấn đề không???
Yêu cầu của anh không sai nhưng câu từ của anh rất thiếu tinh tế, dù anh không nói bất kỳ một câu xúc phạm nào nhưng ai cũng cảm nhận được sự không trân trọng của anh.
>>> Người mang lại tổn thương cá nhân là anh đấy anh hiểu không???
Chỉ có người cảm thấy bị coi thường mới tỏ ra gay gắt như vậy.
Phụ nữ trong mắt anh không hề có giá trị nào, chỉ là chỗ để xả. Anh không động chạm đến riêng ai nhưng ai cũng vì anh mà khó chịu.
Anh đi chơi gái anh cũng phải vác xác tới, xoè tiền ra rồi mới được chơi, tiền ít chơi kiểu khác, tiền nhiều chơi kiểu khác. Còn đây anh tìm FWB với 1 loạt tiêu chí: gọi là đến, xong là đi, không mất tiền, sạch sẽ, nhiệt tình, không ràng buộc, không được ảo tưởng….bla bla…. rõ lắm. Khôn như anh quê tôi đầy!!!
>>> Tôi tự hào vì tôi trau chuốt từng câu chữ có gì sai hả? Không phải ai muốn trau chuốt là sẽ làm được. Người biết trân trọng, đủ nhạy cảm, đủ sâu sắc mới có thể tỉ mỉ nắn nót từng câu từng chữ. Muốn trau chuốt được thì phải đặt hết tâm tư vào đấy. Có hiểu được không???
>>> Tôi ghét anh là thật. Anh nói tôi cố tỏ ra ghét văn minh nhưng không thành công.
Thế như nào là ghét văn minh???
Công khai nói ghét thì bảo là không văn minh, thế anh lại thích nói bóng gió à???
Rồi văn minh hay không văn minh thì vẫn cứ là ghét đúng không??? Anh làm tôi xoắn hết cả não




3. Tôi không ngạc nhiên khi bạn tự nhận ‘dám nghĩ, dám nói, dám ghét, dám vả’… nhưng hình như bạn quên mất một điều quan trọng: dám buông bỏ khi không ai mời mình ở lại.
>>> Cái này nói buồn cười thế

Tôi hỏi anh nhá.
Đầu tiên, mấy cái “ Dám……Dám….” mà tôi nói về bản thân mình có đúng không???
Thứ hai, anh muốn tôi bỏ đi lắm hả? Anh sợ tôi nói tiếp à

? Thế anh cứ thích đôi co với tôi làm gì??? Lướt đi ai chả làm được mà không thích chứ, sao lại không dám ở đây

???
Với lại đang đoạn cao trào đi là đi thế nào được
4. Bạn tuyên bố không quen tôi, không cần tôi, không quan tâm tôi, nhưng vẫn quay lại liên tục với cùng một thái độ đầy cảm tính. Vậy rốt cuộc, ai đang không tỉnh?
>>> Anh đôi co với tôi làm gì để tôi lại phải nói tiếp, rồi giờ anh cứ ngộ nhận là tôi rất “quan tâm” anh
Thế tôi với anh có đúng là không quen nhau không???
Rồi tôi cần gì ở anh, một người tôi không hề quen biết thế

???
Anh bị quẫn trí rồi đấy. Nói lung tung rồi. Tôi nói anh ảo tưởng, ngủ chưa tỉnh có sai đâu. Chịu luôn.
5. Bạn nói tôi xúc phạm bạn? Không. Tôi đưa ra quan điểm – bạn tự áp đặt sự tổn thương vào đó. Và rồi vẽ nên cả một bi kịch để biến mình thành ‘nạn nhân cao quý’.
>>> Tôi cũng đã nói tôi không công kích anh, tôi chỉ nói quan điểm của mình. Anh cũng không tin mà chỉ tin vào điều anh muốn tin mà, không phải sao???
Ai là người đang áp đặt ai đây???
>>> Ai bảo với anh tôi là “nạn nhân cao quý” đấy??? “Cao quý hơn anh” thì tôi nhận
Chứ “nạn nhân” thì tôi thấy nó hình như giống anh hơn chứ??? Là anh luôn cảm thấy bản thân bị bất công mà không phải sao??? Tôi cảm nhận được tâm tư của anh đó nhưng kệ.
6. Tôi chưa từng tranh hơn thua với ai, càng không với những người cần gào lên ‘Tôi ghét anh!!!’ nhiều lần để tự tin vào cảm xúc của chính mình.
>>> Anh không có tranh hơn thua. Tôi 1 câu. Anh 1 câu. Anh đúng là không thua câu nào
>>> GHÉT QUÁ biết làm sao giờ??? Cũng giống như anh tức quá xù lông lên với tôi đó. Tự nhiên bày đặt văn vở làm gì vậy???
Tôi nói tôi ghét anh, anh khó chịu thế cơ à

Nghe cũng tội mà thôi cũng kệ
7. Còn chuyện ‘ngụy trang cao quý’ ư? Không đâu. Cao quý không nằm ở khẩu khí. Nó nằm ở cách ta đối diện với bất đồng – bằng lý trí, chứ không phải bằng diễn văn.”**
>>> Tôi lại phải nhắc lại cho anh nhớ.
“Nguỵ trang” là từ anh dùng để nói về tôi.
“Cao quý” là từ mà tôi dùng để so sánh bản thân mình với anh.
Rồi giờ “nguỵ trang cao quý” là cái của nợ gì đây??? Lại khái niệm mới nữa à??? Hại não vãi…
>>> Rồi tiếp, để tôi dội lốt gáo nước lạnh cho anh tỉnh hẳn.
Anh là đàn ông. Tôi là đàn bà. Tôi và anh đang bất đồng quan điểm. Cách anh đối diện là hơn thua với tôi đến cùng??? Đây là lý trí của anh đó hả???
Anh là tác giả. Tôi là độc giả. Anh viết - Tôi đáp. Anh lại viết - Tôi lại đáp… Khởi nguồn là anh - Tiếp diễn câu chuyện là tôi. Anh không viết - Tôi hết chuyện để đáp. Vậy thôi.
ĐÚNG hay RẤT ĐÚNG…???!!!!
>>> Cuối cùng, tôi không nói tôi là một người cao quý. Tôi chỉ nhận tôi nói tôi cao quý hơn anh.
Sinh ra là phụ nữ tôi không cao quý chẳng lẽ hèn???
Nói như vậy không có nghĩa là tôi gộp tất cả đàn ông vào rồi nói là hèn đâu đấy nhé. Tôi so sánh với anh thôi
Tóm lại….
Khi anh biết trân trọng phụ nữ, cuộc sống của anh tự khắc trở nên tốt đẹp hơn…!!!
Còn cứ giữ cái quan điểm cứng nhắc, gia trưởng, cùng thái độ ntn thì anh còn phải gặp nhiều người giống tôi, đảm bảo gom 3 năm đủ gạch xây biệt phủ.
Haizzzzz… Muốn viết ngắn mà ngắn không nổi. Thôi đúng sai gì của nhà anh tất. Trước khi kết thúc tôi vẫn muốn nói lời cuối cùng:
Anh đáng ghét thật sự… TÔI GHÉT ANH LẮM!!!
Chúc anh vạn sự như ý!!! Chào anh. Tôi đi. Bye. Mong không gặp lại.