Cái mà nhiều người nói "hãy sống thật với con người mình" - thực ra nó rất nên suy ngẫm. Vì rõ là ai ai cũng chỉ có một lần sống làm kiếp con người, thì há gì cứ phải che che đậy đậy hoặc gán lên mình cái mác "chuẩn mực" - thứ mà chỉ là đánh giá của những người khác, trong khi họ đâu có sống cuộc sống của mình?
Cuộc sống trở nên khó khăn, là bởi vì chúng ta còn có những "người thân", chính họ là nguồn sống nhưng cũng là sự kìm hãm. Ví như ta sinh ra những đứa trẻ, chúng là tình yêu, là động lực sống, nhưng cũng là gánh nặng về kinh tế, thời gian, đủ thứ áp lực là từ chúng mà ra. Phàm là cuộc sống thì luôn có 2 mặt song hành tốt xấu như thế.
Nơi này là mộng của nhiều người - nói vậy cũng đúng, bởi vì con người trên này và con người ngoài cuộc sống là khác xa nhau. Ở trên này con người ta không ngần ngại nói tiếng nói sâu thẳm trong tâm trí. Còn ngoài đời thực là đủ thứ mặt nạ được đắp lên để làm hoàn hảo cái thứ đầy khiếm khuyết bên trong. Nhưng mỗi người sẽ có nhân sinh quan khác nhau chứ. Có kẻ chỉ cần sex, vậy thôi với họ là đủ. Có kẻ thì lại thấy: "Sex mà không có sự hòa hợp đồng điệu về tinh thần, rõ ràng là nó còn cô đơn - nói đúng hơn là cực kỳ trống rỗng - hơn cả khi một mình".
Ngoại trừ những thành phần lừa đảo và những thành phần đầu óc rỗng tuếch chỉ có sex và sex, cũng có một bộ phận không nhỏ những người có chiều sâu lạc vào chốn này. Vì sao họ lại ở đây nhỉ? Vì cuộc sống ngoài đời thực họ chưa hoàn mỹ, vì tình dục và tình yêu song hành là thứ khó khăn... nên họ cô đơn quá. Thật sự mà nói, họ rất đáng thương.
Đưa người ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm không vàng vọt,
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?