Chiếc lá nọ sinh ra trên cành cây, cùng với bao cái là khác. Mỗi ngày đều cười đùa vui vẻ mỗi ngày một lớn dần lên. Tuy nhiên chiếc lá nhận ra có những chiếc lá khác đang dần dần rời xa cành. Nó không hiểu tại sao lại phải rời xa cành, ở cùng nhau chẳng phải rất vui sao?. Nhưng rồi mỗi ngày trôi qua tay nó càng trở nên yếu ớt, chẳng thể nào nắm chặt cành cây được nữa. Cơn gió đến - nó buông tay. Nó hiểu rằng đã đến lúc bước đi trên con đường mới giống như bao chiếc lá khác.
Rơi xuống con suối nhỏ - trôi theo dòng nước. Nó thấy những điều trước nay chưa từng thấy, trải nghiệm những thứ trước nay chưa từng thử. Nó cứ trôi như thế cho đến khi gặp cành cây nhỏ đang kẹt bên bờ đá. Cành cây giữ nó lại kể cho nó nghe mọi thứ về con suối về con tôm, con cá.. Và bảo vệ nó trước dòng nước chảy siết. Dần dần nó yêu cành cây lúc nào không hay, thứ hạnh phúc đó là thứ nó chưa từng cảm nhận được. Nó say mê trong hạnh phúc, nó muốn bên cành cây cho đến ngày nó chẳng thể nổi trên mặt nước được nữa.
Cơn bão đến- dòng nước mạnh mẽ và cuồng bạo như bổ nhào về phía nó. Vỡ tan, lần này nó đã cố nắm lấy cành cây nhưng nó không đủ sức. Nó bất lực nhìn cành cây bị dòng nước đập nát không thương tiếc. Cơn bão qua đi nó giờ trở nên trống rỗng và vô định. Nó muốn chìm xuống đáy sông ngay lập tức. Nhưng dòng nước chẳng đế nó làm vậy, dòng nước đưa nó đến hết cành cây này rồi đến cành cây khác. Nó cố lách mình đi cho dù những cành cây đó cố níu giữ nó. Nó muốn một mình, nó không thể chịu được cảm giác chia ly một lần nữa. Bất ngờ một cành cây giữ chặt lấy nó, mặc cho nó vùng vẫy thế nào vẫn không buông tay.
Nó cố gắng dùng mọi cách để thoát khỏi cành cây nhưng không thể. Nó nhìn cành cây vừa cố gắng giữ chặt nó vừa chống chọi với dòng nước bằng cơ thể tàn tạ.
" có đáng không ? " nó hỏi cành cây. Cành cây không trả lời
" chỉ là tạm bợ thôi sao phải làm vậy ? " nó bực tức nói
" không biết là thực sự có đáng không. Nhưng dù tạm bợ cũng muốn một lần được sống với cảm xúc của chính mình " cành cây nhẹ nhàng nói
Nó không vẫy vùng nữa chỉ im lặng ở bên cành cây. Không còn hóa hức với những thứ xung quanh nữa, nó cũng đã có nhiều vết xước. Cành cây cũng hiểu điều đó nên chẳng hỏi điều gì. Cứ yên lặng giữ chặt chiếc lá để dòng nước không thể làm tổn thương chiếc lá thêm nữa. Thời gian cứ thế trôi, dù không nói gì nhưng cả hai đều hiểu được tình cảm của đối phương. Nhưng chẳng có bình yên nào là mãi mãi.
' rắc ; cành cây gãy thành từng mảnh rồi chìm xuống dòng nước. Chiếc lá ôm chặt lấy cành cây rồi chìm dần xuống dưới đáy. Tuy nhiên dòng nước vẫn vô tình kéo nó ra khỏi cành cây. Nó quay đầu nhìn cành cây lần cuối, rồi khẽ mỉm cười.
--- Tôi Không Kể Câu Chuyện Về Chiếc Lá ----
Rơi xuống con suối nhỏ - trôi theo dòng nước. Nó thấy những điều trước nay chưa từng thấy, trải nghiệm những thứ trước nay chưa từng thử. Nó cứ trôi như thế cho đến khi gặp cành cây nhỏ đang kẹt bên bờ đá. Cành cây giữ nó lại kể cho nó nghe mọi thứ về con suối về con tôm, con cá.. Và bảo vệ nó trước dòng nước chảy siết. Dần dần nó yêu cành cây lúc nào không hay, thứ hạnh phúc đó là thứ nó chưa từng cảm nhận được. Nó say mê trong hạnh phúc, nó muốn bên cành cây cho đến ngày nó chẳng thể nổi trên mặt nước được nữa.
Cơn bão đến- dòng nước mạnh mẽ và cuồng bạo như bổ nhào về phía nó. Vỡ tan, lần này nó đã cố nắm lấy cành cây nhưng nó không đủ sức. Nó bất lực nhìn cành cây bị dòng nước đập nát không thương tiếc. Cơn bão qua đi nó giờ trở nên trống rỗng và vô định. Nó muốn chìm xuống đáy sông ngay lập tức. Nhưng dòng nước chẳng đế nó làm vậy, dòng nước đưa nó đến hết cành cây này rồi đến cành cây khác. Nó cố lách mình đi cho dù những cành cây đó cố níu giữ nó. Nó muốn một mình, nó không thể chịu được cảm giác chia ly một lần nữa. Bất ngờ một cành cây giữ chặt lấy nó, mặc cho nó vùng vẫy thế nào vẫn không buông tay.
Nó cố gắng dùng mọi cách để thoát khỏi cành cây nhưng không thể. Nó nhìn cành cây vừa cố gắng giữ chặt nó vừa chống chọi với dòng nước bằng cơ thể tàn tạ.
" có đáng không ? " nó hỏi cành cây. Cành cây không trả lời
" chỉ là tạm bợ thôi sao phải làm vậy ? " nó bực tức nói
" không biết là thực sự có đáng không. Nhưng dù tạm bợ cũng muốn một lần được sống với cảm xúc của chính mình " cành cây nhẹ nhàng nói
Nó không vẫy vùng nữa chỉ im lặng ở bên cành cây. Không còn hóa hức với những thứ xung quanh nữa, nó cũng đã có nhiều vết xước. Cành cây cũng hiểu điều đó nên chẳng hỏi điều gì. Cứ yên lặng giữ chặt chiếc lá để dòng nước không thể làm tổn thương chiếc lá thêm nữa. Thời gian cứ thế trôi, dù không nói gì nhưng cả hai đều hiểu được tình cảm của đối phương. Nhưng chẳng có bình yên nào là mãi mãi.
' rắc ; cành cây gãy thành từng mảnh rồi chìm xuống dòng nước. Chiếc lá ôm chặt lấy cành cây rồi chìm dần xuống dưới đáy. Tuy nhiên dòng nước vẫn vô tình kéo nó ra khỏi cành cây. Nó quay đầu nhìn cành cây lần cuối, rồi khẽ mỉm cười.
--- Tôi Không Kể Câu Chuyện Về Chiếc Lá ----
Sửa lần cuối: