fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?! #cheating #marriage #ntr #cuckold

Lời nói đầu!

Wow... không biết phải nói gì hơn. Sự ra đi của thiendia thật là một mất mát vô cùng to lớn đối với toàn bộ "đồng dâm".
Sống trong một xã hội "lũy tiến" những rối ren và tràn đầy "stress",... chỉ có nơi này là chổ ít nhiều khiến chúng ta "điều hòa" lại "khí huyết", "lưu thông" dòng chảy cảm xúc mà thôi.

Ấy thế mà sau một cuộc triệt phá, mọi thứ đã bay vào dĩ vãng. Đời không thể ngờ được chuyện gì.

Nhân tiện tìm thấy một diễn đàn trông có vẻ "Like Auth" hay nên gọi là "Replica 1:1" nhỉ?🫤 Tôi chả biết, cũng có thể do một MOD hay FAN kì cựu nào đó đã mở lại chăng...?

Tôi xin được tiếp tục chặng đường của đầu truyện :"Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" đã ra mắt từ nhiều năm về trước những vẫn chưa có cơ hội được hoàn thành tại đây nhé.
Hy vọng các bạn đọc Search tên tài khoản tocuimia trên Google sẽ hiển thị ra BOX này và kéo MEM trở lại.

p/s: Tôi chính chủ tocuimia from thiendia with love!

-----------------------

Chương 1: "Anh có vấn đề gì không?"

*Ngày 9/8/2019 - 7:15 Sáng.



-Anh Quân, dậy đi mấy giờ rồi? Ngày nào cũng phải gọi như gọi đò thế này em mất kiên nhẫn rồi đấy. - Vy lay tôi dậy sau khi chuẩn bị xong.
-Ùmm, anh xin lỗi do thiếu ngủ quá.
-Suốt ngày game game, đi làm đủ mệt mỏi rồi thì tối lo nghỉ sớm đi. Quá chán nản, khéo lại trễ làm nữa thì....

Vy lại tiếp.

-Liệu có ngày bảnh mắt dậy không thấy vợ đâu rồi tá-hỏa nhé. Em muốn bắt Grab đi làm!
-Thôi em, đợi anh 10 phút. Hôm nay thứ 3 chắc không kẹt đường như hôm qua đâu, xin lỗi vợ.

Lại một ngày như bao ngày, hôn nhân của tôi đã "tồn tại" được 5 năm, chưa kể những ngày mới quen nhau từ 3 năm trước. Mọi thứ đã đi vào định-hình từ sau năm thứ 2, thứ 3… khi tất cả dần dần ổn định thì cảm xúc cũng theo đó mà vơi đi.

Chẳng ai giữ được ngọn lửa tình yêu cháy ngùn ngụt sau ngần ấy năm chung sống. Âu là giữ nó âm-ỉ, le-lói trong không-gian trách nhiệm rồi gánh-gồng thôi.

“Cơm, áo, gạo, tiền” - tập trung vào những thứ đấy cũng đủ làm cảm xúc trong tình yêu trở nên ngày một vụng về.


Còn nhớ thuở trước, cái khi đôi-mươi, nhà tôi…nhà em, đưa đi đón về, hẹn nhau tay bắt mặt mừng, lòng rung động, tim thổn thức. Những đoạn chat còn lưu, hình ảnh vui cười hẵng yên đó, nét hồng đằng kia trên má, sự vô tư vẫn lưu trên mí mắt, sức trẻ vươn-dài tới tương-lai… Ấy thế, bây giờ ở ngay tương lai rồi mới thấu cảnh “trời-xanh”.

Vy và tôi đều là nhân viên công sở. Em làm tài chính, còn tôi làm bất động sản cho doanh nghiệp. Văn vẻ cho sang mồm, chứ trắng ra chỉ là thằng “cò-đất” tay ngang. Dòng đời đưa đẩy thế nào, quen được vài người bạn, biết được ít thông tin, bay cho họ mấy lô đất, vậy là xin được một chân trưởng-phòng công ty.

May mắn có chút tài “múa-mép”, nên thời gian trôi vẫn giữ được vị trí. Chứ ai cũng thừa biết đây là một công ty quèn. Sức-mấy chúng lại muốn nuôi thằng nào lâu năm để trả tiền thâm niên? Ngành này nó thế! Âu cũng là “may mắn” thật sự...

Còn Vy, em thì trái lại, một người phụ nữ thông minh, có sắc, lại rất quyết đoán trong công việc. Hiện em là thư ký giám đốc kinh doanh cho một công ty tài chính lớn, công việc em rất bận rộn, đa phần là tiếp khách và thường xuyên về muộn hơn tôi. Tuy bận bịu như thế nhưng em vẫn giữ cho mình một vóc dáng rất tươi trẻ kèm một gương mặt thương hiệu. Mắt e to và sâu, đôi mày đều tựa như vẽ, mũi cao tự nhiên, môi tều gắn kèm một chiếc cằm v-line chẳng thể nào chê được. Thân hình em không có gì phải bàn cãi cho một cô thư ký: Ngực em bồng đào, thân đồng hồ cát, mông nở tròn căng không bị hóp và một đôi chân rất thuận với bộ-mông ấy; em không cao lắm, chỉ dừng ở 1m59, nên người ta hay đùa "ráng thêm 1cm nữa là chạm đến đẳng cấp chân dài rồi", nhưng em lại vô cùng tự tin về đôi chân của mình. Phải nói da rất sáng, không có một tý lông nào, mịn như em bé vì em luôn giữ thói quen skin-care của mình. Nào wax, nào kem thoa đều mỗi tối.

Ôi thôi, càng tả về em tôi càng cảm thấy mình may mắn. Em chấp nhận yêu tôi lúc ấy, có lẽ là do sự non dại tuổi trẻ hoặc vì tôi là thằng dẽo-mồm đích thực. Cuộc tình của tôi là minh chứng cho việc: “trai yêu bằng mắt”-“gái yêu bằng tai”; ngoài cái lưỡi nói những lời lươn lẹo ra chắc tôi không có gì khác. Tiền không, nhà không, của cải không, vinh hoa không, phú quý không. Tầng lớp gia đình hoàn toàn tầm thường. Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một cho bố mẹ, một cho em và tôi đang sống. Kinh tế vợ chồng tôi chỉ mức vừa đủ ăn, đôi khi lại eo hẹp phải tằn tiện, cắt giảm lúc thứ này, lúc thứ nọ.

Đỉnh-điểm là tháng rồi, chiếc ShMode của Vy phải cho lên-đường vì mẹ tôi ốm nặng mà không có nhiều tiền tiết-kiệm để lo. Cuộc sống cứ vậy khiến cho đầu óc chẳng lúc nào thấy bình an mà luôn trong tình trạng “đắn đo suy nghĩ”. Vậy nên hôn-nhân của tôi mới hóa nặng-nề.

"Tình-yêu" đang trên đà đi xuống thì tình-dục cũng trượt dốc lao theo. Từ một ngày không dưới hai lần, đến nay mạnh lắm chắc được hai lần một tháng! Vy rất mạnh nhu cầu về tình-dục, em yêu hình-thể mình và luôn cần người nâng niu nó. Em biết cách tự thỏa mãn khi không có tôi,… và chẳng có vấn đề gì nếu tôi bắt gặp. Dẫu có nhìn thấy tận mắt, em cũng hoàn toàn tự tin tiếp tục bản-năng của mình.

Dạo gần đây, chắc do đuối sức trong hôn-nhân, tôi dần bị áp lực tâm lý khi không thể phát huy đúng vai trò trụ-cột của gia đình. Lúc “đụ” nhau, em không còn thấy thăng-hoa nữa,… Tôi cũng áy náy vì biết mình không xứng khi lên giường với em. Tôi xấu hổ vì bên nhau lâu dài bị em phát hiện rằng mình là một thằng giỏi nói hơn làm. Hàng đêm, tôi hay ngủ muộn hơn em, dùi đầu vào máy tính chơi “Game” hoặc xem “Sex”. Không biết từ bao giờ, tôi có cảm giác ngại làm tình với em, cảm thấy mình như một người chồng “Sissy”, một thằng đàn ông yếu thế, trên răng dưới dái. Tôi biết em cũng đang cảm thấy điều đó nên chuyện mỗi đêm không có tôi trên giường lúc em đi ngủ cũng là việc bình thường. Em biết tôi xem Sex nhưng em cũng chẳng đá động đến hay hỏi han gì, em đánh lờ đi bằng việc hay nói tôi chơi Game mà thôi. Có lẽ từ lâu, em đã mất dần niềm tin vào năng lực của tôi và sinh ra cảm giác "khinh" ở một mức độ nào đó rồi...Em không nói thẳng ra nhưng thái độ em toát lên được điều ấy!


*7:56 Sáng.


-Còn có 4 phút, từ đây bấm thang máy lên chắc cũng trễ mất rồi, ăn uống được cái nổi gì nữa, anh thấy chưa?
-Xin lỗi vợ, anh cố lượn lắm rồi...
-Ngủ , ngủ cho lắm vào, ngấy cái cảnh này tận họng rồi, thôi đi đi.
-Ok vợ, anh đi nhé, vợ làm vui vẻ, yêu e..m.....
-......

Chưa dứt lời thì Vy đã quay mặt vào tòa nhà, em đi vội. Nhìn em từ phía sau, chăm chú vào bờ mông căng đang bước lên bậc thang, lấp ló quần lót phía dưới chiếc váy mịn màng mà dương vật tôi cương lên. Hôm nay, em diện áo 2 dây hồng cổ sâu, đeo một cái vòng Choker trông rất gợi tình, kèm một bralette màu đen hờ-hững nhẹ nhàng, chiếc váy đen ngắn vừa qua mông một chút, mặc với quần lót ren chung bộ, em mang đôi cao gót màu kem quyến rũ. Ôi, Vy chẳng khác gì khi còn thanh xuân cả. Giật mình, tôi đề máy lao đi; và thế là sáng nào cũng vậy, tôi thức dậy, loay hoay với tất cả những dòng suy nghĩ trên lặp đi lặp lại đều đặn, cho đến khi đặt chân đến cửa phòng làm việc của mình thì mới thôi không nghĩ về em và tôi nữa.


* 11:58 Trưa.


~Ting!!! - Tiếng mess vang lên.
-Em chuẩn bị đi ăn với anh Minh và cả phòng kinh doanh, hôm nay ăn ở The Garden. -Minh là giám đốc kinh doanh công ty, sếp trực tiếp của Vy.
-Gì? Tự dưng sang thế, nhậu nhẹt gì nữa à?
-Ừ, sắp đặt mục tiêu mới, anh Minh muốn mời cả phòng ăn trưa để lấy tinh thần cho mọi người.
-Lại đi xe Minh sao?
-Em định đi với chị Khanh mà anh Minh bảo có việc muốn bàn trên đường nên em đành chịu.
-Lúc nào cũng "đành chịu", nhiều lý do để "đành chịu" quá nhỉ? Việc gì quan trọng thế, đến nơi nói không được à?
-Em không biết.
-Có bao giờ thấy em đi với ai khác đâu mà nói chị Khanh ra làm gì cho dày chuyện!
-Em cũng muốn đi với anh Minh, trời nắng lắm! Anh có vấn đề gì không?
-...
-Thôi nhé, em đi đây!.

Em cứ thế để lại tôi chưng hững với dòng cảm xúc. Tôi ghen lắm, giữa tôi và minh không cần nói cũng thấy sự khác biệt. Anh ta quá đĩnh đạc, từ dung mạo đến tính cách, phải nói rất điềm đạm và thành công. Tuy chỉ là một giám đốc đánh thuê, nhưng theo nhận xét của Vy thì không phải chỉ công ty này muốn anh ta về làm mà khá nhiều nơi giành giật để được Minh làm việc cùng. Minh du học từ Mỹ về, bệ thế gia đình đồ sộ, quan hệ rộng, quan trọng hơn cả: Minh rất cầu tiến, biết nắm bắt cơ hội cho chính bản thân mình, nên được đà thành công lại thành công hơn nữa. Phải nói số phận an bài cho 2 kiếp đàn ông này. Nghĩ đến chỉ thấy tủi thân, nhục chí; tôi quả thật là một "Sissy Husband". Trưa đó, chả còn thiết ăn uống gì, tôi tiếp tục làm việc. Cố gắng quên đi thời gian, không nghĩ đến Vy nữa.


* 18:00 Chiều.

Tôi xong việc rồi, đáng lẽ nên nhắn hỏi Vy xem như nào để qua đón.. chưa kịp nghĩ xong thì Vy nhắn:"Em vẫn đang sắp xếp lịch ngày mai cho anh Minh đây, sắp xong rồi, anh về trước đi đừng đợi em". Tôi cũng chỉ dám mong được đèo Vy đi làm mỗi sáng, chứ không mong được đón về, vì em trăm công nghìn việc, chả biết khi nào mà lần. Một tháng đổ lại đây, tôi chẳng lúc nào được chở em về cả, hôm thì là Minh, hôm thì chị Khanh, hôm thì Grab.

Đối với Vy việc tự do đi lại là hàng đầu, em mất đi chiếc xe của mình rồi nên cảm thấy rất khó chịu việc tôi đưa đón, em không giống như những cô vợ khác mong được chồng đưa rước, vì em cảm thấy như thế là phiền, là bị quản lý, là không có đôi chân của riêng mình. Trước đây cũng vậy, mới quen thì đưa em vài lần em đã nói luôn khi nào đi chơi thì hãy làm vậy, còn khi đi học, đi làm em muốn tự bản thân mình đi lại cho tiện cá nhân và cảm thấy tự do. Thế rồi, tôi mở Facebook xem bảng tin cho thoải mái, đằng nào tôi cũng sẽ về nhà trước; lướt được vài tin thì thấy:

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-1.webp


News feed hiện lên một ảnh đăng của Vy kèm Caption:

"Em cười vì anh vẫn ở đó, đợi em nhé..."


Hết Chương 1!!!
 
CHƯƠNG 13: "ĐÚNG NGƯỜI - SAI THỜI ĐIỂM?"


*11/08/2019 – 19:43 Tối.

- Chị Vy nhắn phải không anh? - Trinh nhẹ nhàng ngước đầu khỏi vai tôi, đôi mắt em long lanh, chợt nhận ra thực tại. Em hiểu rằng đã đến lúc "trả" tôi về với Vy.




Tôi vội vã tắt điện thoại, tắt luôn cả 4G rồi cất vào túi quần, hành động như thể muốn giữ lại một chút gì đó của khoảnh khắc này. Hít một hơi thật dài, tôi im lặng không trả lời, để ánh mắt mình lạc vào khoảng không vô định. Bầu trời như giấu những vì sao mờ ảo sau những vần mây xám tối, ánh sáng của màn đêm bị che khuất bởi những ánh đèn đường lấp lánh. Xe cộ và dòng người qua lại, nhá nhem trong khung cảnh bộn bề kỳ lạ, khiến cho cảnh tượng trở nên hỗn độn nhưng vẫn mang một vẻ trật tự dịu dàng.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-1.webp


Thì giờ cũng dần muộn, gió càng lúc càng lạnh hơn, thứ hơi ấm tỏa ra từ Trinh không còn sát bên cạnh tôi nữa. Tiếng tin nhắn làm em thu mình lại, cuộn tròn như con mèo ủ rũ trong đêm mênh mang. Tôi biết cảm giác trong em bây giờ ra sao... Có lẽ Trinh đã động lòng phút yếu đuối khi vô tình ở cùng tôi trong bầu không khí trầm tư - lặng yên thế này.



Chẳng có điều gì quan trọng hơn là “sự quan tâm” ân cần đối với một người con gái đang đau buồn, dẫu cho họ có là người từng trải, thông minh hay độc lập nhường nào. Tôi hiểu điều đó… Khoảng thời gian qua, Trinh đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự mong manh dễ vỡ khi có thương tổn chạm vào. Từ thuở thiếu thời cho đến khi vững chãi, phận nữ nhi không ai không muốn bản thân mình được nhận sự chở che, bao bọc, giống những cánh hoa mong manh dưới ánh nắng chiều vậy.



Điều mà Trinh cần ngay lúc này không phải là những hành động phô trương, cũng không cần thiết một sắc vóc vạm vỡ nào ôm chầm lấy. Những việc nhăng cuội mang tính thể hiện thực chất không có tác dụng gì, mọi thứ chẳng đến từ cái bề ngoài – Lúc này chỉ cần vài câu nói, một chút cử chỉ chia sẻ rõ ràng, đôi lời sến sẩm thật tinh tế, tất cả đi kèm một thái độ nghiêm túc, bấy nhiêu là đủ để làm xúc cảm và tâm trí em lay động. Trái tim phụ nữ là thế đấy, cần một người có chiều sâu, đủ bản lãnh làm chổ dựa tinh thần thì tất cả nỗi đau cô ấy mang sẽ được xoa dịu mà chôn vùi vào trong... Con tim ắt sẽ vui trở lại!



Nghĩ đến đây, tôi tự thấy xấu hổ. Xấu hổ cho chính tôi vì đã “đạo đức giả” với “mái ấm” của mình. Còn Vy thì sao? Tại sao tôi lại trở nên một thằng tồi với em? Tại sao bây giờ tôi lại “cặn kẽ” những tâm lý căn bản này với một cô bé khác không phải vợ mình? Vì sao như vậy? “Có phải chăng khi ở cùng cô bé đặc-biệt này… Sự nam-tính của tôi đã trở lại?!” Những câu hỏi ấy như những cơn gió mạnh, xô đẩy tâm hồn tôi vào một vòng xoáy của sự tự vấn, giữa ánh sáng mờ ảo của đèn đường và những bóng tối của lương tâm.



Tôi đã đặt bản thân mình vào thế khó. Tôi thấy trong khoảnh khắc mệt mỏi yếu đuối nhất thời, tôi cũng đã ngã lòng vì Trinh. Những gì vừa xảy ra nãy giờ không thể nào chối cãi được, tôi vừa đưa cho Trinh một “que diêm” và em đã đánh sáng nó lên trong khoảng lòng tăm tối của hai người, như ánh sáng bùng lên trong đêm tối, làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng nhưng cũng chập chờn bởi ánh lửa rối ren.



Đêm nay quả thật là một đêm khó đoán, mọi thứ khiến tâm hồn tôi dao động, hình như trong tôi cũng đang có điều gì đó lưng chừng, xôn xao. Cơn sóng cảm xúc mỗi phút vừa trôi qua cứ vỗ về bờ cát, để lại những dấu vết mơ hồ của sự bối rối và lo âu trong lương tâm tôi. Những cảm xúc ấy cứ tương tự những cánh hoa bồ công anh, bay nhẹ nhàng trong gió, không biết sẽ rơi về đâu, chỉ biết rằng chúng đã thay đổi bầu trời của tôi, làm cho những vì sao lạc lối trong ánh mắt tôi.



- Vy hỏi sao anh chưa về nhà ấy mà… - Tôi nói dối như thế vì không đủ bản lĩnh để kể cho em nghe câu chuyện của mình.
- Em... xin lỗi đã làm phiền anh.
- Đừng nói vậy. Anh chỉ tiếc rằng mình không có đủ thời gian để tâm sự nhiều hơn. Anh... vẫn chưa cho em biết lý do anh lên đây tối nay là gì mà,.. phải không?! – Tôi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Trinh, cứ như kiểu tôi muốn ra tín hiệu “cầu cứu” nhưng lại thôi đi. Chạm mắt em rồi, tôi lại cúi đầu xuống.


- Anh Qu..â…n... – Trinh tròn mắt gọi tên tôi như muốn níu lại câu chuyện.
- Gió đêm đã bắt đầu thổi, trở trời trở cả buồn vui. Tối hẳn rồi, đừng ở trên này nữa. Bị cảm đó, mình về thôi em! - Tôi cắt ngang dù lòng bùi ngùi, chẳng muốn phải ngừng lại khoảnh khắc.
- … Dạ.

Đứng lên, chỉnh ngay ngắn lại áo quần, vô thức tôi đưa bàn tay về phía Trinh. Lúc ấy cũng chưa rõ vì điều gì thôi thúc tôi làm vậy, chỉ biết sự quan tâm tôi dành cho em thật sự đang bừng lên như nụ hoa chớm nở giữa tàn đêm vậy.

- Đi nào, anh đưa em xuống. – Tay tôi vẫn chờ Trinh.
- Dạ, anh...

Em nhẹ nhàng nắm tay đáp trả. Tôi đỡ cô bé đứng lên. Chúng tôi đi bên cạnh nhau, lòng “rung động”, bồi hồi không ngừng. Da tay em mịn màng áp chặt vào lòng bàn tay tôi... Hơi ấm từ bàn tay em chạm vào vân ngón tay rồi từng đừng chỉ tay đi sâu vào tâm hồn tôi.

Đôi chân chúng tôi dạo bước đi thuận nhịp. Tim tôi đập thình thịch khôn nguôi.

* 20:18 Tối.

Cửa nhà sững ngay trước mắt, khe cửa bên dưới vẫn không tỏ ra ánh sáng nào, có lẽ Vy vẫn chưa về. Tôi thần người đứng đó, không mở cửa vội.

Dư âm của buổi chiều muộn hãy còn lay động tâm trạng, tôi không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào. Quay người tựa lưng vào cửa, tôi mở điện thoại ra xem.

~Ting ting..... Ting Ting...

Tín hiệu Wifi đã hiện, từng hồi chuông dồn dập tới, từ chiều giờ tin nhắn Vy vẫn còn nằm trên thanh trạng thái chưa bật.

Nhấn vào nó, Messenger mở ra và tôi hơi bất ngờ - tất cả những dòng tin phía trên đều bị thu hồi, chỉ võn vẹn lại duy nhất tin cuối cùng em gửi:"Quân, anh đang ở đâu đấy?"

Bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi run run ấn số, gọi lại cho Vy.

*Tút............. - Vy nhấc máy, em im lặng không nói gì.

- Anh … đang ở nhà, em chưa về sao?
- Làm gì cả chiều tối nay nhắn tin không xem, không trả lời? – Giọng em bình tĩnh.
- Anh xin lỗi, anh làm cả ngày mệt mỏi quá nên ngủ quên ở văn phòng. Giật mình tỉnh dậy thì thấy trễ rồi, điện thoại lại hết pin, công ty tắt điện nên anh đánh xe về nhà ngay để gọi cho em này.
- Thật vậy không?
- Thật! – Tôi tỏ ra thật nghiêm túc, cố giấu đi sự bồn chồn lo sợ.

Không biết liệu Vy có cảm thấy điều gì đó bất thường đang diễn ra không?!

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ để Vy phải độc thoại một lần nào khi em nhắn tin cho tôi. Tôi lo là cảm xúc này sẽ không thể che đậy được. Chuyện vừa nãy đối với tôi mà nói như một sự vượt rào, trốn thoát.

Liệu tôi có đang làm đúng không, liệu mấy ngày nay mọi thứ có phải là cơn ảo giác không?

“Nhục dục hay tình yêu? Mộng tưởng hay thực tại? Kì dị hay bình thường hóa?” Tôi bấn loạn quá…


- Anh ăn gì chưa? – Vy bất ngờ hỏi.
- Anh… anh chưa, còn em?!
- Em cũng chưa, bọn em vừa mới trên Bar về. Nhắn tin anh không trả lời, coi như “động lực” hôm nay em dành cho anh “công cốc” nhé..
- Sorry em….
- Bỏ đi, còn nhiều thì giờ mà, phải không? Em đang bắt taxi về, anh đợi em một chút, tối nay mình lại ra ngoài ăn tối với nhau nhé!

Hình như Vy chưa có chút hồ nghi nào, em vẫn xởi lởi đánh tan cho qua chuyện.

Tôi chẳng biết có thật vậy hay không, Vy đang làm gì? Em quan tâm tôi hay chỉ đang muốn dò xét sự tình? Bây giờ mọi thứ rất đỗi mơ hồ với tôi.

Bỏ xuôi tay thẫn thờ, tôi ngẫn mặt lên nhìn đèn trần hành lang, quay trái rồi quay phải, không gian chung quanh sao u ám nặng nề, cửa nhà ai cũng im ỉm, tĩnh mịch.


Tôi lê bước đi về phía ô cửa hành lang nằm cuối dãy, không gian vọng lại tiếng gót giày mình tôi...

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-2.webp


* 20:45 Tối.

-Vợ về đấy à?! - Tôi hỏi bâng quơ khi nghe tiếng mở cửa.


Vy bước vào nhà, trông em có vẻ như không nghĩ ngợi gì nhiều. Em đi nhanh vào phòng ngủ, chỉnh trang lại bản thân, cởi bộ váy áo sáng giờ đã mặc, để trần ra thân thể đầy mê hoặc của mình.

Ngực em phập phồng nhấp nhô đầy đặn, đôi gò bồng căng tròn mịn nước lộ ra trước mắt tôi. Không thể từ chối bản năng, tôi giật mình vì hạ bộ căng chật, áp sát vào chiếc lồng đang đeo phía dưới. Tôi gần như quên mất sự hiện diện của nó, nhìn xuống đũng quần thì sực tỉnh, tôi nhớ lại vị trí bản thân đã chấp nhận gánh lấy để đánh đổi sự hiện diện của Vy trong căn nhà này.

Có lẽ những phút giây chậm rãi này của vợ tôi đã hoàn toàn hiệu quả, mãi cho đến cuối ngày tôi mới nguôi ngoai được cảm giác “over” của mình! Chắc là Vy cũng hiểu, nếu em cứ liên tục xấn tới bỏ mặc áp lực công việc từ phía tôi, thì em cũng chẳng nhận lại được gì, mà đương nhiên cũng chẳng có sự phấn khích nào được gieo vào lòng cả hai.

Rõ ràng, quá trình “training” em dành cho tôi đây vẫn đang nằm trong guồng quay của nó. Nghĩ vậy tôi cảm thấy mình đã về đúng vị trí. Vy kiểm soát rất tốt. Hóa ra em không thờ ơ mãi như tôi tưởng... Em hoàn toàn để tâm vào quá trình “huấn luyện” này.

- Mình đi thôi anh! - Vy bước ra khỏi phòng ngủ. Em vận một chiếc váy ren hồng mộc mạc để đi ăn tối cùng tôi. Chọn mùi nước hoa dịu nhẹ hương anh đào phảng phất, em luôn biết cách tự làm mới mình và chiếm giữ linh hồn tôi. Lại một lần nữa lí trí bị kìm hãm, xúc cảm trào dâng, Vy rạng ngời khiến tôi ngây ngất.
- Tối nay gọi xe nhé, ngoài kia mưa rồi anh ạ.
- Ừ, anh thấy rồi. – Dứt lời, tôi lấy điện thoại đặt liền chuyến xe...

* 21:12 Tối.

Ngồi trên băng ghế sau cùng em, Vy nhìn một hướng, tôi nhìn một hướng, cả hai chẳng nói với nhau lời nào.

Sài Gòn về đêm, thời gian cũng đã muộn, vừa hay lại có cơn mưa đêm chợt đến, không khí bên ngoài trở nên dịu mát và dễ thở hẳn. Qua ô cửa taxi dòng người vẫn nối đuôi nhau vội vã đi dưới làn mưa. Nhìn từng cặp đôi ôm nhau lao nhanh trở về nhà sau buổi tối hẹn hò, tôi ngồi yên nhưng lòng lại thắt, hình như tôi cũng giống như họ... chỉ là một khía cạnh nào đó tôi không định nghĩa được!
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-3.webp


Tiếng lòng hối hả, tim đập nhanh, lí trí nghĩ ngợi liên hồi không có kết thúc. Ngồi trong xe, mắt ngắm nhìn mưa qua lăng kính, phải dùng mỹ từ nào để diễn tả khoảnh khắc này…



Phía trước, bác tài đang dò kênh Radio để làm bớt đi sự yên lặng... Tôi nghe thấy tiếng rọt rẹt cùng các âm giọng ngắn vang lên rồi biến mất, đôi khi xen kẽ tiếng nhạc lúc chuyển kênh… Những âm thanh này làm tôi nhớ thời sinh viên.

Cũng lâu lắm rồi tôi chưa hề bật lại kênh Radio nào. Còn nhớ thuở ấy, những ngày smartphone chưa thịnh hành, tivi truyền hình cáp đương là phương tiện giải trí phổ biến, có chiếc radio cùng những chuyên mục âm nhạc, tâm sự khán thính giả, tin tức giao thông cùng các bảng xếp hạng trên XoneFM mới chính là niềm vui mỗi tối của đám sinh viên nghèo như tôi.

Mà chẳng riêng gì tôi, Vy cũng thế. Lúc mới yêu, cả hai hay nhắn tin và dặn dò nhau mở Radio đúng giờ để nghe chung những bản nhạc tình... Bây giờ, giây phút ấy đã nằm lại trong miền ký ức.

Quay sang nhìn Vy, em không còn hướng ra ngoài trời nữa, từ lúc nào Vy cũng đã chú tâm vào tay của bác tài đang dò kênh.

Có lẽ em cũng như tôi, đang mong chờ chuyên mục "Thay lời muốn nói" thường phát sóng trong khung giờ này. Cả hai chúng tôi đều im lặng chờ đợi...



Những gì diễn ra sau đó đã khiến tôi không tránh khỏi sự bất ngờ.


~Rọt rẹt... rọt rẹt.... *âm giọng cất lên, bác tài dừng chuyển kênh.




.... Cảm xúc này, vì sao trước đây em chưa hề có?

Có phải vì anh đã ở cạnh em trong buổi chiều hôm nay không?

Có phải vì trùng hợp mà con tim em đập loạn nhịp?

Em không biết nữa.

Em là đứa rất dễ rung động.

Cả đêm nay em cứ nghĩ về anh.

Thật ra, chuyện của em đã kể anh nghe đó,… trải qua cũng lâu rồi.

Chỉ là trưa nay, em bắt gặp người ta đang đi bên hạnh phúc mới, lòng em tự nhiên quặn thắt dữ dội. Em biết mình không nên để mọi thứ đó xen vào cuộc sống hiện tại, nên em đã cố giấu sự giằn xé ấy. Em muốn có thời gian một mình em một góc cho vơi đi. Vậy mà,…

Đúng cái giây phút em yếu đuối nhất thì anh lại xuất hiện.

Em bối rối quá.

Tại sao trước giờ mình ở rất gần nhau nhưng bây giờ em mới có cảm giác với anh?

Có phải vì anh luôn giữ khoảng cách với em không?

Em xin lỗi, biết nói ra như vậy là sai nhưng em có thể làm gì khác bây giờ…

Ừ thì, một buổi chiều đáng nhớ mà… phải không anh?

Một khoảnh khắc vô cùng ấm áp đối với em, em thật lòng cảm ơn anh vì điều đó.

Em biết thư này em gửi chương trình sẽ không đến tai anh, nhưng mà anh cho em nói ra tiếng lòng mình để nhẹ nhỏm hơn anh nhé.


Anh là hoa đã có chủ, là ranh giới đỏ mà em không bao giờ cho phép mình vượt qua.


MC NỮ:

Chà, bạn gái của chúng ta… có thể nói đang ở trong một tình huống khá là tiến thoái, lưỡng nan các bạn nhỉ? Người ta thường nói “đúng người – sai thời điểm” sẽ rất đau lòng.

MC NAM:

Vâng, đúng là như vậy. Chương trình của chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều hoàn cảnh tình trường rối ren và đây là một trong những trường hợp như thế Miko ạ.

Ở phía sau của bức thư vẫn còn khá dài những lời tâm tư của bạn nữ giấu tên này… nhưng thời lượng chương trình còn lại không cho phép, buộc chúng tôi phải trích ngang đoạn nội dung chính phù hợp mà vẫn truyền tải được thông điệp.

Chúng tôi rất lấy làm tiếc, hy vọng bạn nữ có thể thông cảm cho chương trình.

MC NỮ:

Có lẽ không có gì tiếc nuối hơn là tìm được người mình thích rồi … nhưng mà sai thời điểm, phải không Nguyên Khang.

MC NAM:

Cuộc sống có nhịp độ rất hối hả, thời gian luôn trôi đi và tất cả chúng ta đều hướng về phía trước. Theo Nguyên Khang thì, sai thời điểm là một phạm trù tương đối rộng và chưa hẳn là chính xác. Bởi vì sẽ còn những người nữa xuất hiện, sẽ còn những thời điểm nữa lại đến, tất cả chỉ là quá trình để hoàn thiện mọi cung bậc cảm xúc của đời người.

Bạn nữ ơi, đừng lo lắng quá nhé. Hy vọng bạn sẽ bước qua những ngày “buồn vội vã” này để mau chóng đến với những ngày “vui chầm chậm” mà sâu lắng nhất trong đời nha.

MC NỮ:

Nguyên Khang ví von ghê chưa các bạn. Buồn vội vã tức là phải mau qua đi, còn vui chầm chậm từ là vui hoài, vui hoài đó mấy bạn. Hahaha.

MC NAM:

Miko à. Không nên phân tích sâu quá như thế, sẽ làm mất sự trừu tượng của khán thính giả…

MC NỮ:

Ok, ok… được rồi. Cùng quay lại nào. Miko thấy ở đoạn cuối bức thư rất thú vị, nên Miko sẽ xin chương trình đọc thêm vài dòng nữa cho tất cả các bạn cùng lắng nghe. Đoạn này là mấy câu thơ mà theo Miko nó chứa đựng khá nhiều cảm xúc chung gì đó của hai người họ.


“Một chút nặng lòng, một chút êm,
Một chút đìu hiu, gió xô xát,
Một chút bồn chồn trong hối hã,
Ai hiểu lòng ai, nỗi lòng tàn.


Cảnh, người… hiu hắt tận sầu đây

Trí nhớ em tốt chứ? Em chỉ nghe qua có một lần thôi đó.


Em đặt tên đoạn thơ là "Nỗi niềm chiều xa lạ", anh nhé. Hai người xa lạ mình có chung một nỗi niềm. Chúc anh ngủ ngon.”


MC Nam: Xin gửi đến các bạn ca khúc Xin Lỗi, một sáng tác của Hồ Tiến Đạt qua sự trình bày của Nguyên Hà. Và đến đây cũng là thời lượng cuối cùng của chương trình rồi. Thay mặt toàn bộ ekip, tôi Nguyên Khang và…

MC Nữ: Miko Lan Trinh …

MC Nam: Chúc các bạn một buổi tối mưa nhưng đầy sự ấm áp và một giấc ngủ ngon.

MC Đồng thanh: XIN CHÀO VÀ… HẸN GẶP LẠIIIII.


*ĐEO HEADPHONE, HÒA MÌNH VÀO KHÔNG GIAN TRÊN XE BẰNG CÁCH BẤM VÀO NÚT PLAY hoặc Listen in Browser rồi PLAY (trên điện thoại).




*Buổi tối: 11/08/2019 - 21:30 PM

~Tíng toong *Tiếng SMS vang lên.

"Cảm ơn anh vì buổi chiều hôm nay..." - Tin nhắn đến từ Trinh.




HẾT CHƯƠNG 13!!!
 
Sửa lần cuối:
truyện bác vừa có hình ảnh, vừa có âm thanh . đọc rất cuốn.
cảm giác như đang xem phim cấp 3 dài tập hơn là văn xuôi . thoại, nội tâm nv, chuyển cảnh, trường cảnh theo thời gian, plotwist..v...v.. chắc bác từng làm hoặc là qua lớp biên kịch thì phải. tại vì e trong ngành thấy rất giống :ROFLMAO:
Ra chap nhanh nhé bác,.. hóng bộ này với "Chúng ta là một gia đình".
 
Truyện này có phần giống chuyện của tôi và vợ chỉ có điều là cu tôi thì khoá còn vợ thì cho tôi một đứa con của người tình và một đứa nữa chuẩn bị ra đời
 
truyện bác vừa có hình ảnh, vừa có âm thanh . đọc rất cuốn.
cảm giác như đang xem phim cấp 3 dài tập hơn là văn xuôi . thoại, nội tâm nv, chuyển cảnh, trường cảnh theo thời gian, plotwist..v...v.. chắc bác từng làm hoặc là qua lớp biên kịch thì phải. tại vì e trong ngành thấy rất giống :ROFLMAO:
Ra chap nhanh nhé bác,.. hóng bộ này với "Chúng ta là một gia đình".

Ồ?... Lần đầu tiên có người để ý.
Đúng là văn phong tôi có ảnh hưởng từ lối viết kịch bản. (Thói quen công việc)
Đây cũng là lý do vì sao tôi khá bối rối trong nhiều chương sau về vấn đề "giọng kể". Mặc dù ý tưởng là rõ ràng nhưng triển khai cho ra hẳn truyện ngắn thì còn cập rập.
Cảm ơn bạn, bạn là người đọc mới hay cũ?


Truyện này có phần giống chuyện của tôi và vợ chỉ có điều là cu tôi thì khoá còn vợ thì cho tôi một đứa con của người tình và một đứa nữa chuẩn bị ra đời

Có phần giống luôn à?
Bạn có thể kể thêm cho mọi người tại threads này biết không? Tôi cũng rất tò mò đấy.
Bạn chơi "chastity" lâu chưa? (tạm dịch là: lồng khiết tịnh)
 
Sửa lần cuối:
Ồ?... Lần đầu tiên có người để ý.
Đúng là văn phong tôi có ảnh hưởng từ lối viết kịch bản. (Thói quen công việc)
Đây cũng là lý do vì sao tôi khá bối rối trong nhiều chương sau về vấn đề "giọng kể". Mặc dù ý tưởng là rõ ràng nhưng triển khai cho ra hẳn truyện ngắn thì còn cập rập.
Cảm ơn bạn, bạn là người đọc mới hay cũ?



Có phần giống luôn à?
Bạn có thể kể thêm cho mọi người tại threads này biết không? Tôi cũng rất tò mò đấy.
Bạn chơi "chastity" lâu chưa? (tạm dịch là: lồng khiết tịnh)
Mình chơi cuckold hơn 10 năm và khoá cu được 7 năm rồi
 
Chương 14: “ÔNG ĂN CHẢ - BÀ ĂN NEM…”

*11/08/2019 - 21:35 Tối.


Trong lòng tôi, cảm giác hoang mang đang dâng trào mỗi lúc một lớn tựa cơn sóng thần vậy... Có phải mọi thứ đến quá nhanh không?

Lần lượt từng đợt sóng biến cố cứ ập vào, phá tan những lối mòn cảm xúc từ lâu đã trở nên quen thuộc trong hôn nhân. Tôi chưa khỏi ngỡ ngàng khi bức tranh "Cuckold" vẫn đang chìm trong gam màu tối sắc, thì một bức tranh khác, mang tên "Cheating", lại hiện lên rõ nét trước mặt.

“Trinh à, anh không biết mình còn lại màu vẽ nào đủ sáng để tô lên bức tranh em đang phác họa không nữa…” – Tôi thầm trả lời Trinh trong suy nghĩ.

Tất cả những rắc rối này đều bắt nguồn từ tôi, người "chủ biên" của cả hai bức vẽ không cùng hoàn cảnh này. Tôi không coi Vy là người ngoại tình, bởi chúng tôi đã cùng nhau thực hành “hôn nhân mở” – một khái niệm “tự do” đầy mê hoặc. Thế nhưng, chuyện tôi làm chiều nay thì rõ ràng là "lừa dối", một hành động phản bội chính sự “tự do” mà chúng tôi đã cam kết.

Tôi phải tìm cho mình cách giải quyết nào phù hợp đây? Nghe từng âm thanh trên Radio phát ra, tâm hồn tôi muốn chết lặng.

Trong khi tôi còn chưa biết được mình muốn gì thì Trinh đã cất lên những tiếng lòng đầu tiên của em.

Tôi hiểu, những lời này nên được phát vào hư không, mặc kệ cho nó trôi đi mà không cần đến tai tôi mới phải. Nhưng trò đời thì luôn chế nhạo cảm xúc con người. Giữa lúc này đây, là tình cờ hay định mệnh sắp đặt... tôi phải nghe những lời nói ấy? Tại sao?

Tôi thần người ra, mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Cắn răng, nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại mở mắt ra hướng ánh nhìn vào mưa. Tôi ngẫm nghĩ mãi về từng lời, từng chữ của Trinh, tâm trí lẩn quẩn không biết nên trả lời tin nhắn của em thế nào...

---------------

* 21:40 Tối.


- Nghe buồn ha…! - Vy bất ngờ hỏi làm tôi giật mình.
- Cái gì buồn em...? - Tôi giả vờ lãng tránh, đáp như không biết em đang nói đến điều gì.
- Câu chuyện trên Radio kìa.
- Ừ.. buồn. - Tôi trả lời vô chừng.
- Từ hồi mình cưới nhau đến giờ, hai đứa mình rất ít nghe lại chương trình này...

- Đúng hơn là không còn nghe nữa.

- Chỉ có anh thôi. Thi thoảng em vẫn nghe một mình.



Nghe lời em nói tôi quay mặt đi, tránh ánh nhìn thẳng từ Vy với cảm giác xấu hổ, tự nhiên lúc đó tôi thấy giận bản thân hơn ai hết.


- Thời sinh viên, tụi mình hay viết thư qua chương trình, mỗi lần như vậy đều được tặng một bài hát,… anh còn nhớ không?
- Còn... anh còn nhớ!
- Xạo, có thì nói, không thì thôi nha.
- Anh nhớ thật mà...
- Anh thử nhắc lại vài bài em nghe xem? – Vy bỉu môi tỏ vẻ nghi ngờ. Gương mặt em xóa tan đi những biểu cảm ngày qua... thoáng chốc quay về sự hồn nhiên vốn có của mình thời thanh xuân.

Trong mấy phút ngắn ngủi này, nhìn Vy, hồn tôi đang bay phương nào lại được lôi về hiện thực. Tôi tắt điện thoại, cất đi. Chuyện “ngã ba đường” vừa xảy ra, tôi chẳng màng nữa. Tôi gác lại sự bối rối, chọn cách hòa theo niềm vui trước mắt để tích cực hơn...

Chủ động nhích sát lại Vy, tôi quay hẳn người về phía em, bắt đầu kể. Không gian xe im ắng phút trước trở nên rôm rã tiếng cười nói của hai vợ chồng...

- "Chiếc ô ngăn đôi", "Điều kì diệu từ em", "Nồng nàn Hà Nội", "Em trong mắt tôi", "Lặng thầm một tình yêu", "Lúc mới yêu", "Có đôi lần"... nhiều lắm. Anh không chỉ nhớ bài hát, anh còn nhớ cả những kỉ niệm của hai đứa mình qua từng bài nữa kìa!

- Ui xời. Nói láo trắng trợn... - Vy cười rõ tươi, em ngạc nhiên hỏi – “Thế nhắc lại cho em nghe xem,... lúc được tặng bài "Có đôi lần" ấy?”

- Hahaa, nhắc lại thấy mắc cười. Em cũng biết chương trình này họ hay tặng bài hát dựa trên tâm sự, nhưng mà theo anh cảm nhận thì đôi khi nó chẳng liên quan chút nào hết. - Nói rồi tôi cười lớn.

- Thôi đi anh à. Không nhớ rồi nói đại vậy cho qua chứ gì... xùy xùy.. - Vy xua tay, vừa cười vừa chê.

- Không hề. Nghe nhé... Còn nhớ hôm đó trời mưa xối xả, học về, anh đi làm thêm ở quán cà phê gần trường. Anh có hứa tối tan làm sẽ đón em đi chơi, ai mà ngờ mưa quá làm tắc cống, ngập đường, ngập xá, ngập cả quán. Anh phải ở lại dọn, dọn sao không biết, rớt con Nokia xuống nước. Lúc đó trong quán còn có mình anh. Nhìn đồng hồ thấy trễ hẹn năm phút rồi. Đúng lúc anh tính lẻn về thì cô chủ ra, cổ lo cho quán, bắt ở lại phụ ngăn nước. Anh thấy thôi tiêu đời rồi, lo sốt vó chứ đùa? Anh sợ em giận còn hơn sợ bị đuổi nữa… Anh mượn điện thoại cổ mà cổ đi gấp từ nhà ra không có cầm theo, cuối cùng vẫn không có cách nào gọi cho em. Anh cố dọn dẹp cho mau, rồi cắm đầu, đội mưa chạy về. Em đứng trú mưa, đợi anh ngoài trạm xe buýt cả tiếng đồng hồ, điện thoại gọi thuê bao, nhắn tin anh không trả lời, em bỏ về, vậy là giận. Kể tới đây thì em cũng nhớ rồi… tụi mình mỗi khi giận cứ lôi đủ chuyện ra nói. Một tuần lễ sau vẫn còn giận, anh phải mượn nhờ điện thoại thằng bạn gọi lên chương trình bộc bạch, xin lỗi em. Chương trình lúc đó gửi tặng mình bài hát “Có đôi lần”…

- Khá khen cho anh. Em chúa ghét bị cho leo cây, biết không?

- Anh… anh biết mà.

- Mà cũng công nhận, sao cái bài nó lạc quẻ dễ sợ. – Vy cười nắc nẻ, tít hết mắt.

- Ừ, kiểu cái bài thì cũng hay, nhưng còn cái lời… ta nói nó không liên quan gì hết trọi.

Tiếng cười của hai vợ chồng ngập tràn không gian Taxi.


* - 21:50 Tối.


- Em gửi bác! – Tôi đưa tiền cho bác tài vẫn không quên bo vài chục lẻ, gắng giữ cái vẻ hào sảng, mặc dù là đang “nghèo kiết xác”.

Đến nơi rồi.

Hôm nay Vy chọn cho cả hai một nhà hàng khá mới lạ. Nhưng có lẽ chỉ "mới với tôi" thôi. Công việc em bận rộn, hàng ngày tiếp xúc với khách hàng và đối tác ở nhiều nơi khác nhau. Nên có thể đây chỉ là một trong số những địa điểm mà Vy đã từng ghé qua. Tôi không chắc lắm, chỉ là một sự tự nhủ mơ hồ.


- À, anh nè. Em mới thấy chổ này trên mạng. Em cũng không biết nó có ngon không?! Trên tinh thần trải nghiệm thôi nha.

Tôi rất cảm động sau câu nói của em. Vậy là điều tôi suy đoán phía trên hoàn toàn vô nghĩa. Trong thoáng chốc, một cảm giác sung sướng như luồng điện chạy dọc sống lưng, tôi hân hoan quay lại nhìn em thật kỹ để xác nhận là tôi không tưởng tượng ra câu nói ấy.

- Sao nhìn em ghê vậy.. Nãy giờ cứ lo đi trước, không quan tâm vợ mình chút nào hết?
- Anh xin lỗi vợ, anh háo hức quá nên hơi lúng túng.... xin lỗi vợ. - Tôi vừa cười vừa gãi đầu.

Nói rồi, tôi chậm bước lại. Đưa tay chạm nhẹ lấy bàn tay mềm mại của em, dìu Vy vào phía trong, từng bước dắt nàng lên cầu thang.

Nhà hàng này có tên Mountain Retreat, nằm trên hai tầng cao nhất của căn nhà số 36, mặt tiền đường Lê Lợi, sát bên là khu tập thể có từ trước giải phóng. Con đường này đã chứng kiến biết bao thăng trầm của lịch sử - từng vệt bánh xe Jeep của quân cảnh Cộng Hòa đến lằn xích T54 của bộ đội Giải phóng, thảy đều "in sâu" dưới lớp nhựa đường mới mẻ kia. Phía cuối con đường, sau lưng Nhà hát, đâu đó vẫn còn hình ảnh cột khói đen của Cư Xá Brinks bốc lên cao ngất từ vụ đánh bom của Biệt Động Sài Gòn nhằm vào “ngụy quyền” thành phố, nay là Park Hyatt.



Thời thế đã đổi thay nhưng sự sầm uất nơi đây vẫn chưa từng thay đổi giữa lòng “Sài Gòn hoa lệ”. Hàng ngày, người người đi qua nơi đây biết bao lượt hối hả, cả tôi cũng vậy… nhưng nào biết rằng ẩn sau vẻ cũ kỹ của căn nhà này lại có một nơi hẹn hò riêng tư và lý tưởng đến thế. Buổi tối nay, tôi cảm thấy rất tuyệt vời.

Lối đi lên nhà hàng rất nhỏ, cầu thang uốn quanh chật hẹp, làm cho cảm xúc hồi hộp cứ lâng lâng trong lòng. Tôi nắm tay vợ, bước từng bước một. Cả hai chúng tôi đang trải nghiệm một điểm hẹn mới, một khoảnh khắc mới, khiến tôi vô cùng sung sướng. Cảm giác sự ấm cúng của nơi này, trọn vẹn đến lạ thường. Ánh sáng đèn lồng đỏ treo giữa khoảng không cầu thang, dẫn đường cho chúng tôi.
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-1.webp


Đi hết bậc thang cuối, tôi đẩy nhẹ cửa, dắt Vy vào nhà hàng…

“Dạ, xin chào. Anh chị đi mấy người, có đặt bàn chưa ạ?” – Lễ tân tiếp đón chúng tôi bằng câu hỏi quen thuộc. Tôi nhìn cậu ta rồi nhìn chung quanh, nơi này thật là đẹp, còn hơn những gì tôi tượng tượng. Phong cảnh hữu tình, thơ mộng, nhà hàng mang phong cách quê hương nhưng không kém phần hiện đại, rất “Retro”, mãn nhãn.

“Chưa em ạ. Anh chị mới đến đây lần đầu. Chị đi hai người, phiền em hướng dẫn nhé.” – Vy thay tôi trả lời câu hỏi, trong khi đó tôi vẫn đang bị “hớp hồn” bởi không gian trước mắt.

Không gian có cây xanh, khóm trúc, bàn ghế, vật dụng bằng gỗ tuy đơn giản mà sang trọng. Nhà hàng có hai tầng, từ cửa vào là không gian chính. Tầng dưới chủ yếu là khu vực trong nhà, phía trước mặt tiền và đằng sau có một ban công nhỏ để khách hàng tận hưởng không khí thoáng mát. Tầng này đông khách, trước sau đều có tiếng cười nói hòa cùng âm thanh bếp núc tạo nên bầu không gian náo nhiệt.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-2.webp


Tôi nhờ phục vụ dẫn chúng tôi lên tầng thượng. Không gian bên trên là sân vườn xuyên suốt, với bầu trời mênh mông trải rộng mọi hướng, dễ dàng nhìn thấy toàn cảnh Sài Gòn về đêm. Trái ngược với bên dưới, nơi đây nhẹ nhàng và yên tĩnh hơn, đa số bàn vẫn trống, chỉ có vài cặp đôi đang ngồi. - Nhờ vậy mà tôi nghe rõ tiếng dương cầm đang ngân lên giai điệu 'Cơn Mưa Hạ' trong không gian sâu lắng.


*ĐEO HEADPHONE, HÒA MÌNH VÀO PHÂN CẢNH BẰNG CÁCH BẤM NÚT PLAY hoặc Listen in Browser rồi PLAY (trên điện thoại).

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-3.webp


Tôi phân vân, quay sang nhìn Vy, định hỏi em muốn ngồi ở đâu,… nhưng chưa kịp lên tiếng thì em đã đáp lại tôi bằng ánh mắt hiểu ý và nụ cười nhẹ nhàng.

“Em theo anh..” - Thâm tâm tôi lúc này cảm thấy vững vàng và tự tin hơn hẳn.



Cuộc sống có đầy những điều bất ngờ không thể lường trước. Làm sao tôi biết được hôn nhân của tôi sẽ có ngày hôm nay… càng không thể hình dung được trong lúc mọi thứ đang rối như tơ vò, lại có phút giây nhẹ nhàng đến lạ lùng như vậy… Tôi thấy bản thân được an ủi rõ rệt.

Có phải tôi đang phức tạp hóa cuộc đời mình, hay cuộc sống đang cố bình thường hóa những loạn nhịp trong tôi? Tôi không biết, tôi không phải là bác sĩ tâm lý hay triết gia.

Cái tôi đơn thuần hiểu và thấy trước mắt… Đó là tôi, một thằng đàn ông dâm đãng, nhiều phần kém cỏi, được ban tặng biết bao món quà quý giá nhưng không biết giữ gìn, cứ mãi lạc trôi trong “dục vọng ủy mị” đến đổi xa vời thực tại.

Liệu tối nay có xoay chuyển điều gì không? Mọi thứ cứ để hạ hồi phân giải, tôi phải chọn chỗ cho hai vợ chồng đã!

Cơn mưa đã tắt hẳn, tôi chọn ở lại tầng thượng, nắm tay em, tôi đưa Vy đến góc bàn sát mặt tiền. Tôi chọn chỗ này, vì nó vắng vẻ. Hiện tại vợ chồng tôi cần sự bình lặng hơn bao giờ hết. Đây là thời điểm tốt để tôi được thêm sức, có như vậy thì những thử thách sau này… tôi mới vượt qua được.



Cùng em ngồi giữa không gian tao nhã, tay vẫn nắm chặt không rời, tôi nâng niu từng giây phút. Chợt dòng suy nghĩ thoáng qua trong tôi:

“Rõ ràng nhưng mà trừu tượng.
Phức tạp trong cái đơn giản tầm thường.”


* 22:30 Tối.


Trời đã về khuya, bên dưới đường phố vẫn chưa ngơi tiếng vọng xe cộ. “Sài Gòn không ngủ”, họ vẫn bảo nhau như vậy. Nơi “đô thành” quy tụ dân tứ xứ đổ về hội nhập. Người ta chọn thành phố này để cộng sinh phát triển, dần dần cũng đã quen với văn hóa nơi đây tự khi nào…


Trên lầu cao nổi gió này, Vy và tôi đang dùng bữa tối lãng mạn. Đã lâu rồi, chúng tôi mới có thời gian tuyệt vời như thế… Những câu chuyện cũ, những điều nhỏ nhặt, những thứ vui vẻ trong nghiệp mưu sinh thường ngày, tôi và em đều thay phiên nhau kể. Phút giây quý giá ấy, trôi qua chậm rãi đáng trân trọng.

- Đồ ăn ở đây cũng ngon em nhỉ? – Tôi vui vẻ nói về bữa tối.
- … Hơi ngọt một xíu, nhưng không sao, em thấy vẫn OK. – Vy cười phì, nhấp môi ly vang trắng.
- Ừ, anh cũng thấy…

Tôi còn chưa kịp tiếp lời bình phẩm thì em hạ ly rượu.

- Chiều nay, không liên lạc được với anh… em cứ nghĩ tụi mình xong rồi!
- Sao em lại nói vậy?
- Lúc trưa ở tiệc cưới, em nhìn cô dâu uống rượu giao bôi, cắt bánh trên sân khấu mà em không cầm được lòng…
- Ý em là gì?...
- Trong cái khán phòng đó ai cũng hò hét, cổ vũ ồn ào, họ chúc mừng nhau… chỉ có mình em là khóc...
- Anh vẫn không hiểu?
- Em chưa nói hết!

Vy trầm giọng khiến tôi không dám cắt ngang lời em nữa.

  • Em thấy người ta cưới, em nhớ tụi mình năm đó. Tự nhiên thấy vui, rồi lại buồn, cuối cùng là thất vọng.
  • Mấy ngày hôm nay tụi mình đang làm gì? Bắt đầu cái trò này liệu em có thỏa mãn không? Anh đánh mất bản thân mình trong cái trò dâm đãng này, anh có thấy hài lòng không? Mình thực sự đang giải tỏa cái gì cho nhau, xả giận vào cái gì? Nó có đúng không? Hay cũng chỉ là em đang tự phỉnh gạt lương tâm mình thôi?
  • Em tự hỏi nhiều thứ lắm…
  • Quân này, không phải mình anh có những điều rối ren trong đầu đâu, cả em nữa.
  • Em biết…. em biết…Chắc bây giờ anh đang nghĩ “Ai bày ra trò này? Ai mạt sát? Ai cầm cương, ai bày đầu mọi thứ..phải không?
  • Hahaha.. Ừ,… Là em. Chắc là em đó Quân ơi Quân. Những lời em đã nói ra rồi, bây giờ có hơi men em lại nói khác, ai chà…. Em kì cục quá anh ha?


Kể từ hôm trước, cái ngày nghỉ phép ở nhà để làm rõ mọi chuyện, cho tới tối nay, ngồi đây trong khung cảnh nên thơ này, tôi không nghĩ là sẽ được nghe em trút nhiều tâm sự như vậy. Trong lòng tôi vội tắt niềm hy vọng còn le lói mới nửa tiếng trước, không khí lập tức trùng xuống, những ám ảnh phiền muộn bủa quanh một lần nữa. Từng lời từng chữ của Vy chất chứa nổi tuyệt vọng về tôi, về thứ sở thích quái đãn này.

Tôi hận mình là thằng đàn ông không tròn bổn phận. Thấy em ngập ngừng, từ lời này dẫn lời khác trong men rượu, bản thân tôi bất lực,… chẳng thể nói, chẳng thể lên tiếng, chẳng dám trả lời.


- Em hận anh lắm Quân à, em hận lắm. – Vy cuối mặt, vừa nói vừa đập mạnh ly rượu vang xuống bàn.
- …
- Tại sao anh “bỏ rơi” em? Tại sao anh ngoảnh mặt với cảm xúc của em? Anh ghiền mấy cái thứ dâm đãng này tới mức phải gạt em sang một bên anh mới thỏa lòng, hã Quân?
Giờ anh còn thích nữa không? Vợ anh bây giờ thay đổi rồi… Cũng có xu hướng, cũng gần biến thái giống anh rồi nè, anh hã dạ chưa Quân? ‘Hotwife’ nè, ‘Cuckold’ nè, ‘ngoại tình’ nè, … thỏa lòng mong ước anh chưa Quân?

- Thôi mà em,… nhỏ tiếng lại một chút, em say rồi.. – Tôi vội chồm người lên, lấy tay che miệng em lại, ngó ngang, ngó dọc sợ người khác nghe thấy.
- Ủa sao vậy? Mắc cỡ hã… Hahaaha – Bỗng nhiên em cười phá lên hoang dại, làm người ta xung quanh khi ấy nhìn chằm chằm hai vợ chồng.
- …
- Đâu có làm sao đâu mà mắc cỡ …

Vy vừa nói vừa cười. Tôi hết sức ngỡ ngàng vì lần đầu tiên nhìn thấy em đánh mất hình tượng như vậy. Tôi bàng hoàng trước mỗi hành động em đang làm…

  • Hôm nay anh đừng có giấu tôi, anh đi với con nào đúng không, Quân?
  • Cái “thằng”người của anh tôi biết tỏng. Mấy khi anh dám không nghe máy của tôi? Còn không trả lời tin nhắn? Hã Quân?
  • Ngày xưa cái mỏ dẻo cua gái dữ lắm, đâu có vừa gì, phải không? Thích “ông ăn chả, bà ăn nem” rồi đúng không?
  • Hết chịu nổi rồi, hã Quân? Đá xi-nhan, đổi hướng, chuyển “lane” hã Quân?
  • À… à,… hay là làm rớt cái điện thoại xuống nước? Rớt nữa rồi hã… mắc cười quá ÁHahaha, thằng chó này. - Vy bắt đầu mất bình tĩnh..


Phục vụ thấy có lớn tiếng, liền chạy ra để làm giảm tình hình: “Anh chị có cần em giúp gì không?” Tôi nhanh nhảu đáp ngay không để Vy trả lời: “À, anh xin lỗi em nha. Tụi anh có chút chuyện riêng giải bày, chị uống rượu say nên có hơi làm phiền mọi người. Mong mọi người bỏ qua cho. Thẻ anh đây, em đem xuống thanh toán, rồi gọi dùm anh một chiếc taxi nhé.”

- Ê… Đụ má đang vui mà? Hai,..hai đứa nãy giờ nói chuyện vui mà, sao bỏ chạy nữa vậy… Anh muốn bỏ tôi đi tiếp với con nào hã…. – Vy căng thẳng, đưa tay chỉ trỏ, quờ quạng, xém làm đổ ly rượu.

- Mình về thôi em.. – Quay sang phục vụ tôi tiếp: “Đi đi em, nhanh dùm anh!”


Nói rồi tôi đẩy ghế đứng bật dậy, đi qua phía em. Vội ôm em vào lòng, tôi đỡ không để Vy ngã.

Chúng tôi bước vào nhà hàng với biết bao cặp mắt trầm trồ, ngưỡng mộ sự lộng lẫy của cả hai, bây giờ ra về nhận đủ ê chề vào người. Phải, tôi xấu hổ,… nhưng không phải về Vy, bèn là về chính bản thân tôi vậy.

Em nói đúng lắm, nói phải lắm, em trách tôi quả nhiên không sai chút nào. Tôi thừa nhận, thừa nhận với em, thừa nhận với tất cả những con người nơi đây đã nghe thấy câu chuyện… Đáng đời tôi lắm.


Dừng tại quầy thanh toán để lấy lại thẻ, tôi đeo túi xách của Vy vào người, một tay tôi giữ tay em trên vai, tay còn lại vẫn ôm chặt eo xốc em vào sát mình để giữ thăng bằng cho em. Nhiều thực khách gần đó dõi theo chúng tôi với ánh mắt tò mò. Đây là lúc mà tôi “đánh bóng” một chút hình ảnh đàn ông còn sót lại trong tôi. Không rõ là vô tình hay cố ý, từ lúc rời khỏi bàn em đã thôi không còn nói lời nào nữa. Vy vẫn để tôi ôm lấy em, nắm tay em, giữ em thật chặt bên mình. Bước xuống cầu thang, tôi chủ động cõng em, đi từng bậc thang cẩn thận, cả hai ra xe trở về nhà.



* 23:25 PM.

Dìu em vào phòng, tôi cẩn thận đặt Vy nằm xuống giường. Lúc này, em chẳng còn sức để than trách điều gì nữa, tôi biết em đã thấm mệt, có lẽ bây giờ em chỉ muốn ngủ một giấc cho tròn để quên đi những mệt mỏi hôm nay.

~~*Ting ting...

Điện thoại em báo tin nhắn đến, tôi mở lên xem.

“Sao hôm nay thư ký của anh về sớm vậy…. Anh thấy em có vẻ không vui lắm thì phải? Có chuyện gì không?” – Tin nhắn từ Minh.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-4.webp


Giao diện SMS trắng xóa, chỉ mỗi tin nhắn mới nhất hiện ra. Tôi chỉ biết thở dài chấp nhận, có vẻ như em đã xóa hết. Đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi mới động vào điện thoại của em. Tôi biết em muốn riêng tư, muốn đề cao sự tin tưởng... có điều cho đến ngày hôm nay, mọi chuyện đã “vỡ lẽ” mất rồi.


Dù sao thì, tôi cũng chẳng còn chút hơi sức nào để tò mò thêm chuyện của hai người, bây giờ đầu óc tôi chỉ nghĩ về em mà thôi.

Hít sâu, tôi nhắn lại một tin trả lời...

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-5.webp


- Em hợi mệt, ngày mai em xin phép nghỉ một bữa được không anh?
- Em sao thế? Lại còn khách sáo nữa…
- OK, em nghỉ ngơi đi. Nhưng tranh thủ chiều lên công ty, anh vẫn cần em có mặt trong cuộc họp. Còn nhiều việc, một tay anh làm không xuể.
- Em nhớ rồi.


HẾT CHƯƠNG 14!!!
 
Em là người ngoài cuộc, chỉ có nghe qua cuckold nhưng chưa từng được “trải nghiệm” về mặt nghe, nhìn, hiểu về tâm lý của cặp vkck trong mối quan hệ cuckold là như thế nào. Qua truyện của anh, em cũng đã phần nào hiểu.

Anh ck được tác giả khắc họa rất rõ là một chàng trai nhu nhược, không có chính kiến, yêu vợ một cách mù quáng, đam mê cuckold một cách mù quáng, làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm vợ ck. Người vk lúc trước khi biết ck đam mê cuckold không rõ như thế nào. Nhưng sau khi bị ck bỏ bê và tìm cách phục thù bằng việc ngoại tình, hành hạ về thể xác và tinh thần của người ck. Là một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, không khó để cô vợ có được mối quan hệ ngoài luồng. Vừa để trêu tức chồng, vừa để thỏa mãn bản thân. Và giờ cô ấy trở thành con người như vậy lúc nào không hay. Mặc dù vẫn một lòng hướng về ck nhưng thật ra chỉ là vợ “hờ”. Không biết đó có phải là đặc điểm của những người vợ chơi cuckold không?

Anh ck thì vẫn một lòng yêu vợ mặc dù vừa ăn năn, hối hận, bị sỉ nhục. Đó cũng là đặc điểm của những người chồng chơi cuckold?

Để tạo sự gây cấn thì tác giả lại tạo nhân vật Trinh mà người ck có vẻ đang có tình ý. Người ck sau khi bị vk đối xử như vậy thì không biết có mong muốn có mối quan hệ “bình thường” với Trinh (vì bản thân người chồng vẫn còn lăn tăn là bị vk đối xử như vậy là do lỗi của mình là có đúng không).

Cả người vk và ck đều có nội tâm phức tạp (hay chính tác giả muốn làm họ phức tạp như nhau). Thẳng thắn mà nói mối quan hệ cuckold không dành cho những người “ngây thơ”. Nhưng nếu phức tạp mãi đi theo lối mòn mà không có lối ra hay một sự dẫn dắt khác thì hơi đơn điệu.

Hóng chap mới. Cũng không muốn dự đoán gì nhiều vì hẳn tác giả đã có kết cục cho toàn câu chuyện rồi. Lúc trước tác giả bảo câu chuyện lấy cảm hứng từ một người phụ nữ thật. Chắc hẳn tác giả cũng có trải qua không ít để có thể diễn đạt lại như vậy.

Cả vợ ck đều dằn vặt và tự vấn bản thân rất nhiều. Ai chơi cuckold cũng vậy hay chỉ là tác giả viết ? Kiểu như vừa hành động vừa tự vấn và tự hỏi bản thân mình đang làm gì, tại sao lại làm vậy, làm vậy là vì chồng như này như kia. Rồi chồng có yêu vợ không? Nếu chồng cắn câu thì người vợ rất hả hê.

Từ góc nhìn của em không có kiến thức về lĩnh vực này nên không dám phát biểu nhiều.
 
Cả Quân và Vy đều là những người,... tạm gọi là 'thông minh'.
'Thông minh' ở đây, không có nghĩa là văn, toán, nhạc, họa, lý luận giỏi... mà đôi khi việc tự đối nội với cảm xúc, với tâm hồn, với bản ngã tốt cũng là một loại thông minh. Họ biết họ nghĩ gì, họ cũng có mơ hồ trong sự mường tượng của cá nhân về việc mình sẽ làm và đã làm. Vậy nên việc họ giằn xé trong nội tâm và tâm lý là hoàn toàn bình thường.

Nói ra như vậy không có nghĩa là tôi đang ám chỉ những cặp đôi, cặp vợ chồng đang chơi trò này "vui ra phết"... là kém thông minh hoặc là không có tâm hồn... Ý tôi đơn thuần là, Quân với Vy là một trong số nhiều cặp có tâm lý tương đồng, khi cùng địa vị xã hội, cùng học thức, cùng giai cấp.... Họ sẽ có cùng một nhận thức tương tự nhau khi tham gia "trò tiêu khiến tâm trí này".

Nói về Sex,... Sex với "kẻ du thủ du thực" khác, với kẻ "quyền cao chức trọng" khác, với kẻ "ham mê mộng tưởng" khác và với "kẻ thực dụng" cũng sẽ khác.
Tôi có mấy lời này chia sẻ, không dám đánh đồng nhưng hãy thử nghĩ qua một lần :

"Nếu tình yêu trong đôi lứa đang giữ vai trò chính, còn tình dục là điều phụ trợ cho họ thì họ sẽ tự vấn lương tâm trong CUCKOLD.

Còn nếu đôi lứa đang trong tình trạng mà tình yêu là thứ yếu, còn tình dục mới là thứ trọng thì "nên chơi TRÒ này sao cho hấp dẫn nhất" mới là điều mà họ suy nghĩ mỗi ngày."

Trả lời @JoyQuinn :

"Thẳng thắn mà nói mối quan hệ cuckold không dành cho những người “ngây thơ”. Nhưng nếu phức tạp mãi đi theo lối mòn mà không có lối ra hay một sự dẫn dắt khác thì hơi đơn điệu."
"Cả vợ ck đều dằn vặt và tự vấn bản thân rất nhiều. Ai chơi cuckold cũng vậy hay chỉ là tác giả viết ? Kiểu như vừa hành động vừa tự vấn và tự hỏi bản thân mình đang làm gì, tại sao lại làm vậy, làm vậy là vì chồng như này như kia. "

CUCKOLD có diễn biến tâm lý rất phức tạp, nhiều người ở Việt Nam thực sự không hiểu được nghĩa của từ đó vì họ bị ảnh hưởng bởi Threesome, Gangbang,... nhan nhãn trên các video Porn 4-5 phút. - CUCKOLD KHÁC HOÀN TOÀN "LÀM TÌNH TẬP THỂ".

Việc bị "cắm sừng" là chạm vào phạm vi cấm trong 'tình yêu-hôn nhân-gia đình'. Dù việc "cắm sừng" này có trong sự cho phép của đối phương chăng nữa, thì hệ lụy của nó là điều khó lường trước được. Đây là sex-game một chiều, thiên về sự chung thủy tự nguyện, bắt đầu trò chơi là không thế quay lại, không thể như trước, không thể "bình thường" được nữa.

CUCKOLD nói một cách ít phức tạp nhất đó là: "NGOẠI TÌNH KHÔNG ĐƯỢC KIỂM SOÁT, TẤT CẢ ĐỀU PHẢI ĐẾN TỪ SỰ TỰ NGUYỆN, TỰ NGUYỆN ĐỒNG THUẬN, TỰ NGUYỆN NGOÀI LUỒNG, TỰ NGUYỆN GÌN GIỮ HÔN NHÂN HOẶC TỰ NGUYỆN RẠN NỨT HÔN NHÂN ĐÓ TỪ HAI PHÍA."

Cái kết luôn luôn không biết trước, hành vi và bước ngoặt phải là thứ chợt đến, chợt đi.... người đam mê CUCKOLD sẽ phải tự chịu trách nhiệm với cái kết của trò chơi dù nó xảy ra theo hướng nào. Mà theo đó, sự "hồi hộp" nói trên cũng là một loại "hứng tình" của họ.

BDSM lấy cảm giác bị "chà đạp" làm cơn hứng, thì người chơi CUCKOLD họ lấy những dao động tâm lý, sự tưởng tượng và hồi hộp làm cơn nứng riêng cho mình.

CUCKOLD có nhiều thể loại khi bước vào: Classic cuck, Love Cuckold? Pansy Cuckold?..v...v.. Anh có một bài viết ấp ủ từ lâu về CUCKOLD TOÀN TẬP, định đăng lên cho mọi người cùng hiểu rõ về nó nhưng không biết phải đăng ở mục nào trong diễn đàn mới này. Ở đây còn lộn xộn quá, NKMM thì không ra gì, Góc Chị Em thì vẫn hơi thưa không đại chúng, Mục tâm sự thì hoàn toàn không có ai,.... đăng ở đây thì người ta tưởng anh viết truyện không thực tế :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: Khó quá.

p/s: Trong đầu truyện này thì cả hai vợ chồng đều đang không biết mình ở đâu. Quân dù mê cỡ nào cỡ, cũng mắc phải tình trạng chung của thành viên nam diễn đàn, đó là không hiểu điều mình mê. Những người không xem trọng gia đình hoặc hôn nhân, chơi xong rồi bỏ, hoặc tan đàn xẻ nghé cũng mặc kệ, ly dị là chuyện nhỏ thì chữ CUCKOLD đối với họ nhẹ hều và gần như chỉ là một danh từ để tìm kiếm phim :')))
Còn Vy, Vy có tìm hiểu kỹ hơn, diễn biến tâm lý của Vy trong những chương sau vô cùng phức tạp, thật ra là nhiều hơn Quân gấp bội vì cô thông minh hơn anh chàng mấy phần.
 
Sửa lần cuối:
CHƯƠNG 15: “…Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này."


*12/08/2019 – 8:15 Sáng.

Tôi loay hoay sắp xếp một vài thứ trên bàn làm việc thì màn hình điện thoại phát sáng.

- Trời ơi. Sao anh không gọi em dậy, trễ giờ làm rồi???

- Hồi khuya anh có nhắn tin với Minh, xin cho em nghỉ sáng nay. Chiều em chỉ cần lên công ty họp hành gì đó thôi.

- Anh đọc tin nhắn của em à?

- Anh xin lỗi, anh không cố tình… thấy em say quá nên anh mới tiện tay.

- Đừng tự tiện như thế nữa, Quân nhé.

- …

- Lần sau anh còn chạm vào điện thoại của em thì đừng trách.

- Anh biết rồi! Em nghỉ ngơi đi, kiếm gì đó ăn sáng… Anh có pha ly nước chanh để tủ lạnh, em nhớ uống .

- Ừ.



Đoạn tin nhắn dừng lại tại đó. Có lẽ sáng nay Vy hơi bối rối.

Sau buổi tối, tôi nghĩ chắc em không biết phải cư xử thế nào cho hợp lẽ. Cả hai đang trong giai đoạn phức tạp, có trách thì tôi nên tự trách mình. Mọi việc hôm nay nên cớ sự, không phải ai khác mà tôi là “tác nhân”.

Bồn chồn, tâm trạng không yên-tĩnh.

Tôi bị đặt vào tình huống chưa một lần kinh qua. Ngồi phịch xuống, ngã thẳng vào lưng ghế thở dài. Tôi định vắt chéo chân trầm tư dăm ba phút thì vô tình chiếc “lồng” bên dưới cạ mạnh vào bìu làm tôi đau điếng.

Rối bời đủ chuyện khiến tôi quên bẵng đi dương vật mình vẫn chưa được trả tự-do. Từ hôm ấy đến giờ, sinh hoạt đi lại, tắm rửa, đại tiểu tiện… đến ngay cả ngủ tôi cũng phải đeo. Quen luôn cái cảm giác rồi. Không còn thấy vướng gì, lâu lâu cạ cạ một chút thôi. Niệu đạo bị nông ba bốn ngày nay, bây giờ rộng toát, đủ để ống “sounding” lộng hành tự do phía bên dưới đó. “Cu và lồng” - chúng nó dần trở nên hợp nhất qua từng ngày.

Thò tay hẳn vào trong quần, tôi nhấc cái lồng lên, chỉnh lại quần lót. Đang lúi cúi móc móc cái mép quần xì cho nó ngay ngắn thì Trinh đứng cạnh bàn lúc nào chẳng hay.

- Anh Quân!

Giật bắn cả mình.

Mẹ kiếp mới sáng đã bị bắt gặp trong tư thế chẳng tốt đẹp gì. Xấu hổ quá đi mất.

- À à, anh đây. Sao đó Trinh?

- Tối qua về trễ vậy. Chị Vy có nói gì anh không?

- Không có gì đâu em. Chị cũng có công việc mãi đến tối mới về…

- Vậy thì may quá. Em cứ tưởng mình gây chuyện rồi. Em xin lỗi anh nhé.

- Ấy, đừng em, đừng nói vậy. Tụi mình là đồng nghiệp, còn là “bạn tâm giao” nữa… à không.



Mới có một buổi chiều, “tâm giao” cái nổi gì, tôi nói mà quên cả nghĩ, dùng từ vớ va vớ vẫn. Tôi liền chữa lời một cách lọng cọng.



- Ý anh là,… tụi mình cũng có thể làm bạn bè tâm sự với nhau. Em đừng ngại.

- Nói nhỏ thôi anh. Em không muốn mọi người chú ý tới mấy chuyện này.

- Ừ, ừ anh xin lỗi. Mà tụi nó chưa vào đâu, còn ngồi ăn sáng tám chuyện ngoài cửa kia kìa.

- Ùm, mà anh này… Nếu chiều xong việc sớm, em “mượn” anh thêm một lần nữa có được không?



Nghe Trinh hỏi, tôi không chắc phải trả lời như thế nào cho rõ ràng. Cảm giác cứ lẫn lộn quá. Chuyện hai vợ chồng còn lo chưa xong, không khéo lại bị cuốn vào guồng quay của một mối quan hệ mập mờ mới.

Mối quan hệ này liệu có tốt hơn không? Tôi cũng không biết. Rối như tơ vò vậy.

Bây giờ phải làm sao? Đáng nhẽ phải tròn vai với Vy mới đúng chứ. Sao bây giờ có “ánh nắng”, tự nhiên thấy muốn bị “cảm” thế này…

“Đụ mẹ mày Quân. Đúng là thằng ba phải, chẳng ra gì.” – Tôi tự trách bản thân lôm côm quá.

Không biết đây có phải là hệ quả tâm lý của mấy năm ròng xem “sex” không?

Báo đài cứ nói xem “sex” nhiều, nghiện “porn” thì não teo còn bé tí. Trước đây, tôi nghi ngờ là điều đó chỉ mang tính bài trừ để nêu cao đạo đức, chứ không nghĩ nó có tính nghiên cứu thực tế nào - Bây giờ phải suy nghĩ lại.

Nghe Trinh mời mọc tôi ham lắm, vậy mà vẫn ngồi đực ra suy nghĩ xem nên làm gì… Trinh thấy lâu chưa trả lời, em “chữa-ngại”:

- Mà thôi đi… em vô duyên quá. Còn chưa hỏi anh có bận gì không em đã “tươm-tướp”. Anh đừng nghĩ gì nhé, do em trẻ con. Làm phiền anh rồi.

Tôi thừa biết Trinh không phải là một người như vậy. Trước nay mọi việc em làm từ chuyện công việc cho đến chuyện cá nhân đều vô cùng thấu đáo.

Một cô bé thận trọng, giỏi giang, vừa hiền vừa khôn ngoan như thế không dễ gì mắc lỗi giao tiếp cơ bản…Tôi hiểu cho em. Thật ra em chỉ đang rơi vào vòng xoáy cảm xúc trai gái nên mới “mơ-hồ” như vậy.

- Không, không... Anh đang nghĩ nhanh xem là còn việc gì tồn đọng không ấy mà. Em đừng hiểu lầm. Vậy… chiều nay, anh chờ em dưới cổng sau nhé… Cho vắng!

- Dạ,…cảm ơn anh. - Nói rồi, cô bé cúi nhẹ đầu xấu hổ.



Cửa mở, đám nhân viên bên ngoài ùa vào vội vàng sợ trễ giờ. Trinh liếc thấy họ, em tránh xa chổ ngồi của tôi ra, lật đật đi nhanh về phía cửa sổ, giả vờ như em đang nhìn xuống phố… mặc dù rõ là chẳng có gì ở ngoài đó cả.

Thấy Trinh như thế, tôi thầm nghĩ “chẳng nhẽ cảm xúc em nhiều đến mức khiến mình vụng về như vậy ư?”.

Hôm nay, bất giác, tôi để ý kỹ hơn mới thấy Trinh thật xinh xắn. Mái tóc đen dài, điểm vài gợn cháy nắng nâu đỏ được em kẹp ra sau gọn ghẽ, chỉ để lại lưa thưa vài sợi tóc mái nhẹ nhàng. Vẻ ngoài của em toát lên nét tinh tế, quyến rũ thường thấy ở những cô thư ký trẻ mới ra trường - Em vẫn giữ được nét hồn nhiên và trong sáng ấy. Từ phía sau, ánh mắt tôi không khỏi lướt qua cặp mông căng tràn sức sống, toát lên sự tươi mới đầy cuốn hút.

Trinh khoác lên mình bộ đồ công sở tuy đơn giản nhưng chẳng hề tầm thường. Chiếc váy bút chì trắng, dài ngang gối, ôm sát, tôn lên từng đường nét của vòng ba. Áo thun mịn màu nude, dài tay, ôm trọn phần thân trên của Trinh, với cổ áo chữ V bắt chéo, khoét sâu vừa đủ làm lấp ló vùng da ức trắng nõn nà của cô bé.

Đặc biệt, tôi không nhìn thấy viền áo lót – Tự hỏi cái gì đang nâng đỡ bầu ngực căng tràn, ẩn dưới lớp áo thun ấy mà không bị lộ núm vú? - Tôi không biết nữa, tò mò lắm. Một bí quyết tinh tế nào đó của em chăng?

Em đúng là hiện thân của một nàng thơ mình dây, khuôn mẫu… thật sự rất khêu gợi, nhìn em thôi cũng thấy cảm giác “đã đã” chạy khắp người. Bỗng, ánh mắt tôi dừng lại ở viền quần lót hằn rõ bên dưới lớp váy ôm sát. Một chi tiết nhỏ thôi, nhưng thêm một nét vẽ gợi cảm vào “bức tranh” đầy mê hoặc.


Tuyệt tác! Em khiến một thằng đàn ông đang chơi-vơi như tôi cảm thấy phấn-chấn trở lại.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-1.webp


* 11:58 Trưa.

- Mọi người có thể nghỉ ngơi được rồi.

Anh Nam cho phép giải tán sau cuộc họp bàn dự án mới. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ trưa rồi. Không biết Vy đang làm gì? Em có muốn ăn trưa với tôi không? Có nên chạy về mua đồ ăn cho vợ không?

Suy nghĩ một thoáng, tôi móc điện thoại ra ấn nhanh vào danh bạ, ghim đầu tiên: “Vợ yêu.”


*Tút…………Tút………. Tút - “THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HIỆN ĐANG BẬN HOẶC KHÔNG NHẤC MÁY. XIN VUI LÒNG….”



Sao thế nhỉ? Sao lại không nghe máy! Em ngủ à?

Tôi bổng thấy lo. Liệu có vấn đề gì nữa không?... Nhấc máy gọi lại lần nữa, kết quả vẫn thế. Tôi vào Mess nhắn vội mấy tin cho em:

“- Vy ơi, anh gọi em không được?

- Em đang làm gì đó?


- Anh mua đồ ăn về cho vợ nhé?”
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-2.webp


Nhìn thanh trạng thái Vy trong khung chat, thấy để : “Hoạt động 1 giờ trước.”

Vậy là em đang không sử dụng điện thoại. Em đi đâu? Sao tự nhiên tôi bồn chồn quá.


Sài Gòn mùa Thu, trời nắng đổ lửa. Chưa từng thấy không khí mùa Thu có mặt tại nơi đây bao giờ. May mắn lắm mới bắt gặp vài cơn gió trở mùa gần cuối năm… Tầm này mà ra đường giữa trưa chỉ có “nổ đầu”.

Với sự cẩn thận vốn có, Vy tự biết phải giữ gìn da dẻ thế nào… - Em rất ngại ra ngoài lúc trời nắng, tôi không nghĩ giờ này em lại đi đâu. Vẫn chưa đến đầu giờ chiều, liệu có khi nào em đã lên công ty từ sớm? Nhưng mà tại sao không nghe máy? Mắc dù có nhiều mớ “bòng bong” đang quấn lấy hai vợ chồng nhưng em vẫn thường nhắn trước hoặc nghe máy khi tôi hỏi thăm mà…?

“Trừ phi…”


Có chút nghi ngờ nhen nhóm, một luồng suy nghĩ ghen tuông thoáng qua. Tôi đặt tay xuống soạn nhanh một tin nữa: “Anh về liền đây…”
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-3.webp

Có điều, chưa kịp bấm nút gửi đi thì…



- Anhhh!

Trinh từ phía sau đến, kéo nhẹ tay tôi. Tôi bị cắt ngang suy nghĩ vì em ấy. Ấn tắt màn hình, tôi vội bỏ điện thoại lại vào túi quần.

- Đặt đồ ăn không? Đặt chung với em, với anh Nam nha. Em gọi Pizza mình ăn.

Thấy em, tự dưng tôi vơi đi sự lo lắng về Vy. Cô bé như một liều “thuốc giảm đau” cấp tốc vậy. Tôi tạm trấn an bản thân: “Có cần thiết phải về không nhỉ? Mình lại tự tưởng tượng nữa rồi. Chắc là không có gì đâu.”

- Ừ, đặt cho anh nữa. Lên ngồi với sếp, xoa dịu ổng một chút. Hôm trước có một bạn phòng anh làm “rớt” khách, ổng vẫn giận anh lắm.

- Hồi sáng, em có nghe ảnh nhắc về chuyện đó. Nhưng mà… không sao đâu, bây giờ mình chuyển dự án rồi. Anh đừng lo lắng quá.

- “Maybe”. Anh cũng mong vậy.

------------------------------------------------------------------------------------------
* 10:00 Sáng. (2 tiếng trước) | Dẫn truyện.




Ting~ tòong… *chuông cửa kêu vang 2 lần.

- Em thấy trong người sao rồi? – Vy mở cửa ra, Minh bước hẳn vào trong căn hộ. Thấy bộ dạng em ủ rũ, hắn hỏi thăm.

- Đầu còn hơi choáng anh ạ.

- Hôm qua ăn cưới uống nhiều rồi, chiều về phòng anh cũng uống… tối lại đi uống với nó tiếp. Em điên à?

Vy xách hộ cái túi công sở của Minh. Em đỡ tay cho hắn tháo giày.

- Chắc là em “đốt-cháy” giai đoạn quá hay sao… mà mọi thứ có vẻ không theo đúng ý em lắm anh à.

- “Sex-game” này phải chuẩn. Em “muốn nhanh thì phải từ từ”. Không phải ngày một, ngày hai là “train” được. Coi chừng bị “phản ứng ngược” là nghỉ chơi đấy. Nó vẫn đeo cái “lồng” chứ?

- Còn, anh…


Chưa để Vy hết câu, Minh bắt lấy cổ em, hôn lên môi em nụ hôn chào gặp say đắm.

Vy nhắm chặt mắt, ghì sát ngực mình vào lòng Minh. Thả buông túi xách, em vòng tay ôm trọn lấy “sếp” mình. Cả hai người họ quyến luyến nhau không rời. Hắn đưa tay xuống, ôm chặt eo Vy, xốc em lên khỏi mặt đất, hai chân nàng quắp vào hông hắn ta. Cơ thể khỏe mạnh của Minh giữ thăng bằng cho Vy, vừa hôn ngấu nghiến, vừa bế em vào Sofa. Môi và lưỡi của em đang hòa quyện với Minh. Em hôn và hút lưỡi hắn ta mê mẫn.

Nhả lưỡi Minh ra, Vy thả vài giọt nước bọt trong trẽo xuống cho hắn. Hắn há miệng nuốt lấy, rồi thốc em xuống nệm ghế. Vy vẫn giữ môi lưỡi quện chặt không rời. Mồm miệng đôi dâm phụ-dâm phụ ướt sũng nước bọt mà vẫn “sạch sẽ” thơm tho. Cả hai đều là những người “thanh-lịch”, chuyện giữ gìn vệ sinh cá nhân đối với họ quan trọng hàng đầu. Chẳng bù với Quân, nước bọt anh hôi và không “sạch” như hắn.

Vy luồn tay xuống cởi từng nút áo “người tình”, em vạch áo sơ-mi hắn sang hai bên để lộ ra phần cơ thể cuốn hút.

Thân thể của một tên đàn ông thành đạt, tuy không có cơ bắp rắn rỏi như những anh chàng “gymer” thường thấy nhưng vẫn rất đàn ông và dâm đãng. Minh rất kỉ luật trong công việc lẫn sinh hoạt cá nhân. Anh ta giữ cân rất tốt nên sở hữu một hình thể vô cùng cân đối so với vô số người đàn ông U40 khác.

Dùng sức của một con đực “Alpha”, Minh đưa tay xuống bóp chặt mông Vy. Bàn tay hắn rất khỏe, siết mạnh ngón tay, giựt rách luôn chiếc “si-lip” ngủ của Vy.

Dứt môi em ra, hắn lật Vy sấp xuống ghế. Xé toạc phần còn lại của chiếc “si-lip”. Giựt mạnh cho đứt hẳn, rồi ném đi cách thô bạo.

Minh nhổ nước bọt xuống khe hậu môn Vy, để thứ “dầu bôi trơn” tự nhiên ấy chảy từ từ thẳng đến “môi” lồn em. Vy thở hổn hễn:

- Nhanh lên anh, cho em đi. “Đâm” … em đi.

- Sao…? Thèm đến vậy à? Gọi là “lồn”, “đâm vào lồn em đi”, nghe rõ chưa!

Minh chỉnh sửa lời tục tĩu, dạy hư Vy. Hắn không muốn em là chính em, phải là một phiên bản “đĩ đượi” của hắn thì mới vừa lòng.

- Dạ anh… là “lồn”. “Lồn” em nứng quá, đâm vô lồn em đi.

- Hôm qua, sướng đến đái ướt hết bàn anh rồi, đến giờ vẫn còn thèm vậy hã?

Dứt lời, Minh dùng ngón tay xoa đều nước bọt dưới cửa mình Vy, vừa xoa vừa móc, hắn day lồn em để dâm thủy tứa ra hòa quyện - Một thứ “dung-môi” vừa nồng, vừa nhớt đã sẵn sàng cho cuộc giao-hoan của hai người.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-4.webp


Minh cầm con cặc “sạch sẽ” mơn trớn cái lồn “đẹp đẽ” của Vy.

Nhè nhẹ, nhè nhẹ hắn thúc nó thọt vào tử cung em. Đầu khấc Minh chạm đến điểm đáy của âm đạo. Nhói một cái, Vy hét : “Áhh…”

*Bạch…Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…

Từng cú dập thô bạo, bóp hông Vy, Minh nắc càng lúc càng mạnh.


Ánh sáng hắt qua khung cửa, trần trụi hai con người giao hoan ngay ban sáng của một ngày mới. Không gian căn nhà của đôi vợ chồng nọ lại có thêm một con cu khác đang dồn dập nãy từng hồi trong lồn người vợ.

Háng của hắn ta, dái của hắn ta cứ lúc lắc theo nhịp mà đập phành phạch vào cửa mình Vy. Nhóp-nhép, nhầy nhụa thứ nước trơn tuột chảy ra từ trong lỗ lồn. Con cặc Minh trắng đục, ướt nhẹp sung sướng.

Mùi hương của cuộc giao hoan bắt đầu nồng lên giữa ánh mặt trời nóng bức. Mồ hôi, dâm thủy, nước bọt, ... nhiễu hết xuống ghế Sofa của vợ chồng Quân. Đôi tình nhân trao nhau những phút giây khoái cảm, trơ-trẽn, gian díu giữa ban ngày.

Từng dây thần kinh kết nối, họ giao hợp nhau, đổi tư thế, Vy ngồi xoay lưng vào Minh, âm đạo em hướng ra ngoài, nhét “khúc thịt rắn chắc” ấy lại vào âm hộ, em chủ động nhấp-nhún trong dục vọng.


Vy khỏe quá. Em từng giao hoan tận hai, ba người cùng lúc cơ mà. Chỉ một gã Minh thôi làm sao đủ sức hạ gục em. Cảm thấy dương vật hắn bắt đầu giật, Vy nhóm lồn lên để cho hắn rĩ bớt đoạn “tinh dịch” lỏng. Nhíu hậu môn, Minh xịt thẳng lên mu em một ít.
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-5.webp


Không để cho hắn ra quá nhiều, chỉ một chút “tinh lỏng” được phóng thôi. Em lấy tay bóp chặt gốc dương vật gã, bóp chặt ngay chổ hòn dái không cho giật, không cho quá trình phóng tinh hoàn thành. - Đây là mẹo mà Vy đã xem qua những video trên mạng. Đó là cách mà em kéo dài thời gian hoan lạc của mình. Em không cho đối phương được dừng.

Dương vật Minh chỉ xuất nhẹ, còn lại chảy ngược vào trong, nhờ vậy mà xúc cảm tình dục của phái đực không bị “phóng ra” theo, Minh hoàn toàn giữ được cơn hứng tình. Dù biết đây là hành vi “xuất tinh ngược bị động” của đàn ông rất nguy hiểm. Nhưng Vy nào có quan tâm, em chỉ cần gã thỏa mãn mình.

Chỉ ít giây sau, “cặc cương” đã trở lại. Họ tiếp tục giao cấu thêm một hiệp nữa mà không cần phút nghỉ ngơi nào. Cũng may, thể lực tráng kiện của Minh mới đáp ứng được, chứ nếu là Quân thì…

Và cứ thế… Hai cơ thể nóng ấm, khoan khoái đó, tiếp tục mơn trớn, âu yếm hòa quyện vào nhau, họ giao hợp đến nỗi đầu tóc rủ rượi. Họ tắm ướt nhau bằng những giọt mồ hôi làm tình, họ “mệt” vì nguồn sướng chẳng hề dứt, cơ thể họ lã đi nhưng hạ bộ họ vẫn nhấp nhả, dính chặt không rời.

Không gian ấm cúng của vợ chồng Quân giờ đây được phủ lên những “gam màu” cháy bỏng bởi một gã đàn ông khác. Mọi ngóc ngách trong căn nhà vang vọng âm-sắc luyện-tình của đôi nam nữ. Từng cơn say tình, cơn nứng… từng nổi niềm yêu thương và sự hoan lạc của người vợ đang được nâng niu, được vẽ bởi thứ dục cảm ngoài luồng, tuôn trào bất tận.

Có lẽ chỉ cần nhìn thấy trực tiếp hình ảnh này một lần trong đời thôi… thì bất cứ người đàn ông “truyền thống” nào cũng phải gục ngã! Rồi họ cũng sẽ mê man cái cảm xúc cuồng nhiệt trong thể loại dục vọng “cắm-sừng” này, chứ chẳng riêng gì Quân.





Nói về Quân....

Nếu Quân được trải qua và chứng kiến khoảnh khắc “kì diệu” kia, có lẽ anh sẽ hiểu rằng không còn chổ cho tức giận hay ghen tuông nữa. Cái tôi cũng sẽ biến mất, bất kể thời trẻ Quân đã từng nghĩ, anh sẽ nổi điên và giết người bạn đời… nếu cô ta phản bội.

Trong sự tưởng tượng gần đây của Quân, anh hình dung nếu mình được chứng kiến, anh sẽ ngồi trước mặt đôi dâm phụ, dạng háng, trưng ra dương vật bị khóa của mình và hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc - mặc kệ sự hèn kém, bất chấp sự xấu hổ... Anh sẽ mở to mắt mà nhìn cho rõ toàn bộ khung cảnh dâm dật ấy, không hề ngần ngại… Chỉ nghĩ thế thôi, chưa cần sục, tuyến tiền liệt của Quân đã rung lên nhiều lần, đầu khấc anh són ra dòng chảy nhơn nhớt, ấm nồng, mằn mặn.

Quân rất muốn đạt đến cảnh giới cực khoái - XUẤT TINH KHÔNG CHẠM (Hands-Free Orgasm) - vì anh nghĩ mình xứng đáng được lên đỉnh trước mặt họ bằng cách đó. Anh tin chỉ có cách lên đỉnh ẻo lã đó mới khiến anh vỡ òa trong tình yêu anh dành cho Vy,... chỉ có cách lên đỉnh đó mới thể hiện đủ sự hạnh phúc trong tâm hồn dâm đãng của anh.

Và cũng giống như bao chàng trai khác, sau mỗi lần xuất tinh vì 'CUCKOLD', là mỗi lần anh đấu tranh tư tưởng. Quân tự biết cảm hứng tình dục cũng sẽ theo dòng tinh mà phóng ra khỏi cơ thể. Những suy nghĩ dâm-ô đều sẽ bị cảm giác rệu rã, tội lỗi, sai trái bủa quanh… Cứ mỗi lần như vậy, Quân luôn tự dặn lòng:

“Không có gì là sai…Vợ mình vẫn còn nằm đó, cô ấy không giống mình, cô ấy không cảm thấy tội lỗi hay khó chịu, cô ấy vẫn đang miên man theo dục-hứng, cô ấy đang hạnh phúc, đang tận hưởng và mình không được phá hoại việc đó. Mình vừa được thỏa mãn bằng mắt, bằng tai, bằng những rung động tần số rất cao. Mình cũng vừa được phun trào trên đỉnh cảm hứng… Nhưng vợ mình vẫn đang trong quá trình đạt tới điều ấy.”

Quân luyện tập suy nghĩ “nhục dục” ngay cả sau khi xuất. Xuất rồi, Quân cũng không tự dối lòng rằng những điều kia là huyễn hoặc, rằng anh chỉ mượn tạm “thể loại” này để thủ dâm. Không, Quân luôn tôn trọng sự thật: Rằng anh là một gã đàn ông “sissy”, một người chồng “Cuck” và sau này Vy có hư đi cũng là vì anh,… vì anh mà thôi!

Quân vẫn thường đặt ra mục tiêu, phải trở nên một người “bản lĩnh” để dìu dắt vợ đến với “Cuckold”. Phải kiên nhẫn, rồi hai vợ chồng đều sẽ chạm tới đỉnh của chữ “DỤC”. Sau đó, khi đã chinh phục được “fantasy Cuckold”, Quân tự nhủ mọi lĩnh vực khác trong cuộc sống chắc sẽ hứng khởi hơn, bất kể là khía cạnh nào. Anh tự tin như vậy.

Đâu đó ở vùng ngoại ô Hy Lạp, những ông chồng vẫn truyền tai nhau lời an ủi từ ngàn xưa:

"Thứ nước trắng đục như sữa chua chảy ra từ lồn vợ, nếu không phải là của bạn, thì là của Thần Zeus thôi, đừng lo lắng.”

Quân từng đọc qua nó, anh đã để mộng tưởng mình dính chặt với lời khuyên ấy. Anh tự mê muội mình bằng cách nghĩ "Thì ra Bull chính là Thần Zeus" - người ấy sẽ mang đến sự hào nhoáng vĩ đại để hớp hồn vợ anh, khiến nàng không thể từ chối. ;)


Trớ trêu thay…

Mọi thứ gần như đang đi trật khỏi quỹ đạo. Hiện thực càng lúc càng xa vời mộng tưởng mong manh của Quân. Cuộc sống vốn dĩ không như mơ... Để hiện thực hóa "dục tưởng", cần rất nhiều yếu tố “thiên thời – địa lợi – nhân hòa.” Quân say mê Cuckold, nhưng anh chưa từng một lần dò xem khái niệm. Có lẽ anh nghĩ, CUCKOLD chỉ đơn thuần là “một cuộc chơi tay ba có kịch bản”, nhưng không,… không hề gần với định nghĩa một chút nào, vì sự kiểm soát không bao giờ được phép xuất hiện trong một mối quan hệ CUCKOLD.

Diễn biến bất ngờ nhất mà Quân chưa bao giờ lường trước: - Không phải anh là người đưa vợ vào con đường “hư hỏng” này… chính vy mới là người bắt đầu khi anh còn đang mơ hồ lập kế hoạch.

Vậy nên thứ làm cho CUCKOLD trở nên đúng tinh thần nhất vẫn là, nó phải được bắt đầu và dẫn dắt bởi đàn bà. Vì chỉ khi ngoài tầm kiểm soát, thì sự “hứng khởi tột độ” của người đàn ông mới mạnh mẽ, sôi trào.

Từ đây, bức tranh toàn cảnh dần dần rõ nét – Quân là một “Cuck”, nhưng rất chưa sẵn sàng, còn Vy lại là một “Cuckoldress” với sự thể hiện hoàn hảo.

Kẻ mơ tưởng đang dần sợ hãi giấc mơ của mình và người vợ hiền trở thành cô “hotwife” chánh hiệu.

------------------------------------------------------------------------------------------


* 12:55 Chiều. (Hiện tại)

- Chú với vợ hôm nay thế nào. “Hòa-giải” chưa? – Anh Nam lấy khăn lau miệng, trên tay cái tăm xỉa răng hỏi vội khi Trinh đi vứt mấy hộp Pizza vừa ăn xong.

- Vẫn chưa ổn. Tụi em hiện giờ đang trong giai đoạn “khủng hoảng hôn nhân”.

- Vì sao?

-…

Tôi bỉu môi, cố suy nghĩ xem trả lời thế nào, anh Nam lại nói tiếp:

- Chú mày không phải nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần phấn đấu, “bay” nhanh cho anh dự án mới này. Chốt khách cho nhiều, lượm cả đống tiền thì ắt sẽ bình thường. Chẳng việc đéo gì phải “khủng hoảng”. Do thiếu tiền cả thôi! Tập trung đi, anh khuyên chú. Bán được hết dự án, ôm được trăm triệu, dắt vợ, dắt gia đình đi chơi thì chả việc chó gì mà “khủng hoảng”, anh nói vậy, mày thấy đúng không?

- Vâng, anh ạ.

Tôi biết sếp không quan tâm gì cho trót. Rõ ràng là đơm cho vài câu, vờ như quan tâm để “nặn máu” nhân viên. Anh Nam là giám đốc sàn, không khác cái chức trưởng-phòng của tôi mấy, âu là quản thêm nhiều phòng nên cấp bậc cao hơn, quy cho cùng cũng là “lính đánh thuê” như nhau. Sàn ông quản lý, không đạt được mục tiêu, cáu gắt như vậy cũng không lạ gì. Thôi thì, đã là công việc, đi làm thì làm cho có trách nhiệm, nếu cứ chểnh mãng thì không thể phát triển được. Nghề nào cũng thế thôi.

Nửa năm rồi, công ty nhận dự án toàn là khu nghỉ dưỡng biển hiu hắt hoặc là khu quy hoạch mới các tỉnh miền Đông xa tít tắp… Đợt này thấy có vẻ dễ thở hơn rồi, ‘căn hộ chung cư cao cấp ngoại thành’, pháp lý minh bạch, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, không còn mang tiếng bán “cát vàng” hay “rừng cao su” nữa.

- Mày về phòng nghỉ đi. Buổi chiều nhớ thúc đẩy tụi nhỏ “telesales” cho nhiều. Trên đường xuống, ghé phòng kế toán đưa giấy rút tiền. Anh kí rồi đấy, tiền Marketing của phòng mày, tháng này anh duyệt cho cao hơn bọn kia rồi. Cố gắng lên.

- Cảm ơn sếp. – Nói rồi tôi đứng lên đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, tôi vừa lê bước đi, vừa thở dài ngao ngán. Trong đầu đang nghĩ cách làm việc sao cho hiệu quả, tôi chợt bắt gặp Trinh đứng ở góc cầu thang, chỉnh lại váy và tóc.

… Tôi vội quay đầu hướng ngược lại tránh làm phiền em.

Không hiểu sao, thấy em,… tâm trạng tôi thoải mái hẳn, nhưng vẫn rất ngại tiếp xúc. Mặc dù đi bộ xuống một tầng là đến phòng làm việc, tôi vẫn cố tình đi về phía cửa thang máy, đầu hành lang bên này, đứng chờ đợi.

Một lát sau… Cửa thang máy mở ra, tôi chuẩn bị bước vào:

- Xuống không chào em à…?

Tôi quay đầu lại, Trinh cười một nụ cười tỏa nắng, em làm mọi “rào cản tâm lý” trong tôi đổ sụp.

- À… thì… anh thấy em đang... ý là… anh sợ em ngại nên…

- Chiều nhớ đợi em nhé!

Cô bé nói dứt khoát rồi mở cửa phòng sếp đi vào.

Tôi nhướng mày lên, hạ xuống nhanh chóng, nghĩ chứ: “Tất nhiên rồi, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải đi với em chiều nay.”

*15:50 Chiều


- Em lên công ty rồi. Hồi trưa sạc pin ngủ, không để ý. - Vy nhắn cho tôi ngay giữa giờ làm việc.


Đọc thấy tin của em, tôi cũng thôi, không còn bận tâm thêm nữa.


- Em ăn gì chưa?

- Rồi. Anh không phải lo. Cũng không cần phải chăm bẩm kiểu đó.

- Vợ chồng hỏi han, quan tâm nhau có gì sai hay sao, mà em nói như vậy?


  • Thôi được rồi Quân. Anh cũng hiểu tình trạng mà?
  • Nếu là mối quan hệ bình thường thì đó mới là điều bình thường.
  • Còn đàng này… Đêm nào anh chẳng ngồi “tự sướng” tưởng tượng vợ mình “lang chạ”.
  • Thiếu điều anh muốn em thành “con đĩ” luôn mà?
  • Sao bây giờ lại nói những thứ thuộc về “sự bình thường”?

Cái gì đây? Sao Vy lại có thái độ dữ dội như vậy? Sao em nhắc lại những chuyện này lần nữa? Tối hôm qua, trong lúc say, em có vẻ như muốn gạt mọi chuyện xuống rồi mà? Có điều gì đó khiến em lại như thế à? Tôi đã làm gì sai ư?

Vy nhắn những lời đó, ngoáy sâu vào khía cạnh tâm lý bất ổn của tôi. Tôi cứng họng.

Lời lẽ em dùng sâu cay lắm… Nhưng bản chất ủy mị của tôi cứ âm ỉ cháy trong người, nên tôi không có khả năng phản kháng, ngược lại chỉ thấy bất lực. Tôi im lặng, thở dài, không trả lời em nữa. Vài phút sau, Vy tiếp tục:

- Em xin lỗi! Em không có ý đay nghiến anh. Chỉ nhắc cho anh nhớ tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này.

- Anh biết rồi…

- Đừng suy nghĩ nhiều. Cảm xúc em đang không được ổn định cho lắm. Em cũng không hiểu tại sao… Tạm thời em không thể cân bằng bản thân một lúc với hai người được. Chịu khó nhé.

Đọc từng lời Vy chat, khiến tôi tự hiểu… Chắc là sáng giờ đã có “ai đó” chăm sóc cho em “chu đáo” rồi. Tôi quan tâm lúc em không cần, đúng thật là dư thừa… Và có lẽ, hắn cũng chính là kẻ đang làm rối bời tâm trí em.

Lúc trưa, cũng may mà tôi ở lại với Trinh. Nếu về nhà, chắc tôi sẽ thấy điều bản thân không nên thấy… “mặc dù tôi rất muốn được thấy”. Tôi ước một lần được thấy tận mắt.



- Mà này, tối nay 7h. Đi Café với em không? Em muốn anh gặp một người quen…



Lại là ai nữa đây. Thêm một thằng nào khác xuất hiện à? Tôi cảm thấy buồn bực, tức giận mà chẳng thể làm gì. Không để Vy chat tiếp, tôi soạn tin gửi ngay.


- Tối nay anh còn nhiều việc, mới chuyển dự án. Hẹn vợ lúc khác.

- Sợ à? Ghen à? Hay là giận? Sao cộc lốc vậy?

- Không phải… anh không làm sao hết.

- Hay bận đi với em nào? – Vy mỉa mai. Tôi bị giật mình.

- Em đừng có nói bậy.

Anh chỉ có mình em thôi.

Hiện tại em cũng thấy anh đang làm rất tốt “vai trò” để giữ gìn hôn nhân của mình mà.

Chiều nay anh bận thật…Em thôi cái kiểu đó đi.

Bấm tin nhắn mà tay tôi run run, đổ mồ hôi. Tôi nói dối khi trả lời em như thế. Tôi biết ngay hiện tại đây, cảm xúc trong tôi đã có sự phân tâm. Tôi đang sợ bị phát hiện. Tôi không biết Vy có linh cảm gì đó của phụ nữ hay không. Em rất nhạy bén, tôi không thể nào che giấu chuyện gì quá lâu được, dẫu là chuyện đó mới hay cũ. “Bây giờ phải làm gì tiếp theo đây?” - Tôi tự vấn, nhưng rồi cũng thả trôi, tới đâu hay tới đó vậy.

Sự lo lắng thể hiện rõ trên nét mặt tôi, nhân viên trong phòng nhìn thấy, họ quay sang hỏi han, nghĩ rằng tôi đang gặp khó khăn với dự án mới. Kì thực cũng có một phần. Vừa công việc, vừa tình cảm cá nhân xào xáo, úp điện thoại xuống bàn, tôi cũng gật gù, trả lời lại họ qua loa, rồi quay trở lại làm việc.

Tin nhắn hiện trạng thái “đã xem”. Vy không trả lời. Cả hai không nhắn thêm câu nào nữa.



*17:25 Chiều.


Tay ôm túi xách, đồ đạc lỉnh kỉnh. Trinh chạy xuống cầu thang bộ của tầng hầm để vòng ra cửa sau. Nhìn tôi, em thở hổn hễn.

- Anh đợi em có lâu không?

- Không. Anh vừa mới lấy xe à. Ủa, em thay đồ hồi nào vậy?

Tôi thấy Trinh không còn trong trang phục công sở nữa. Em thay đôi cao gót thành đôi “converse” năng động. Mặc chiếc váy Kaki ngắn nửa đùi, phía trên em khoác ngoài áo hoodies màu xám trẻ trung, còn bên trong… hình như là độc cái áo lót thể thao thì phải. Trông em “tươi tắn” và “kín đáo” quá.

- Ừ, em thay ra cho thoải mái. Đây mới đúng là em chứ.

- Ồ, hóa ra là vậy. Phụ nữ hay ha? Rất đa dạng phong cách, lại còn chẳng ngại mang đồ theo thay nữa. – Tôi nhận xét chẳng ra đâu vào đâu. Nghe cứ vô duyên, nửa vời.

- Anh không thích ạ?

- Đâu… đâu có – Tôi gãi đầu – Anh thích lắm chứ, à.. không phải… Ý anh là. Dễ thương lắm...

Trinh thấy tôi ngại ngùng, em cũng bẽn-lẽn. Tôi đưa tay, cầm hộ em túi xách và đống đồ đạc đi làm. Trinh thấy vậy cũng từ tốn gửi gắm, em e thẹn đáp nho nhỏ: “Cảm ơn anh…”

Mở cốp tôi cho túi xách em vào gọn, còn mấy bịch đồ khác tôi treo đàng trước ba-ga. Trinh bước lên gác chân, vì mặc váy ngắn nên em quay sang, ngồi một bên. Tay em bám chặt hông tôi để giữ thế. Xong xuôi, em bắt chéo chân rồi đặt nhẹ tay về vị trí thắt lưng để vịn hờ.


- Mình đi thôi anh.


Khung cảnh tình tứ như thế này khiến tôi chạnh lòng.
Giá như vợ chồng tôi cũng “bình thường” như vậy thì tốt biết mấy!


HẾT CHƯƠNG 15!!!
 
Bao giờ ra chap mới bác ơi
 
Đọc truyện của bác mình khá bất ngờ về diễn biến tâm lý các nhân vật cuckcold. Trước giờ mình cũng chưa rõ về nó. Mong bác sớm post tổng hợp về cuckcold và chapter tiếp theo.
 
CHƯƠNG 15: “…Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này."


*12/08/2019 – 8:15 Sáng.

Tôi loay hoay sắp xếp một vài thứ trên bàn làm việc thì màn hình điện thoại phát sáng.

- Trời ơi. Sao anh không gọi em dậy, trễ giờ làm rồi???

- Hồi khuya anh có nhắn tin với Minh, xin cho em nghỉ sáng nay. Chiều em chỉ cần lên công ty họp hành gì đó thôi.

- Anh đọc tin nhắn của em à?

- Anh xin lỗi, anh không cố tình… thấy em say quá nên anh mới tiện tay.

- Đừng tự tiện như thế nữa, Quân nhé.

- …

- Lần sau anh còn chạm vào điện thoại của em thì đừng trách.

- Anh biết rồi! Em nghỉ ngơi đi, kiếm gì đó ăn sáng… Anh có pha ly nước chanh để tủ lạnh, em nhớ uống .

- Ừ.



Đoạn tin nhắn dừng lại tại đó. Có lẽ sáng nay Vy hơi bối rối.

Sau buổi tối, tôi nghĩ chắc em không biết phải cư xử thế nào cho hợp lẽ. Cả hai đang trong giai đoạn phức tạp, có trách thì tôi nên tự trách mình. Mọi việc hôm nay nên cớ sự, không phải ai khác mà tôi là “tác nhân”.

Bồn chồn, tâm trạng không yên-tĩnh.

Tôi bị đặt vào tình huống chưa một lần kinh qua. Ngồi phịch xuống, ngã thẳng vào lưng ghế thở dài. Tôi định vắt chéo chân trầm tư dăm ba phút thì vô tình chiếc “lồng” bên dưới cạ mạnh vào bìu làm tôi đau điếng.

Rối bời đủ chuyện khiến tôi quên bẵng đi dương vật mình vẫn chưa được trả tự-do. Từ hôm ấy đến giờ, sinh hoạt đi lại, tắm rửa, đại tiểu tiện… đến ngay cả ngủ tôi cũng phải đeo. Quen luôn cái cảm giác rồi. Không còn thấy vướng gì, lâu lâu cạ cạ một chút thôi. Niệu đạo bị nông ba bốn ngày nay, bây giờ rộng toát, đủ để ống “sounding” lộng hành tự do phía bên dưới đó. “Cu và lồng” - chúng nó dần trở nên hợp nhất qua từng ngày.

Thò tay hẳn vào trong quần, tôi nhấc cái lồng lên, chỉnh lại quần lót. Đang lúi cúi móc móc cái mép quần xì cho nó ngay ngắn thì Trinh đứng cạnh bàn lúc nào chẳng hay.

- Anh Quân!

Giật bắn cả mình.

Mẹ kiếp mới sáng đã bị bắt gặp trong tư thế chẳng tốt đẹp gì. Xấu hổ quá đi mất.

- À à, anh đây. Sao đó Trinh?

- Tối qua về trễ vậy. Chị Vy có nói gì anh không?

- Không có gì đâu em. Chị cũng có công việc mãi đến tối mới về…

- Vậy thì may quá. Em cứ tưởng mình gây chuyện rồi. Em xin lỗi anh nhé.

- Ấy, đừng em, đừng nói vậy. Tụi mình là đồng nghiệp, còn là “bạn tâm giao” nữa… à không.



Mới có một buổi chiều, “tâm giao” cái nổi gì, tôi nói mà quên cả nghĩ, dùng từ vớ va vớ vẫn. Tôi liền chữa lời một cách lọng cọng.



- Ý anh là,… tụi mình cũng có thể làm bạn bè tâm sự với nhau. Em đừng ngại.

- Nói nhỏ thôi anh. Em không muốn mọi người chú ý tới mấy chuyện này.

- Ừ, ừ anh xin lỗi. Mà tụi nó chưa vào đâu, còn ngồi ăn sáng tám chuyện ngoài cửa kia kìa.

- Ùm, mà anh này… Nếu chiều xong việc sớm, em “mượn” anh thêm một lần nữa có được không?



Nghe Trinh hỏi, tôi không chắc phải trả lời như thế nào cho rõ ràng. Cảm giác cứ lẫn lộn quá. Chuyện hai vợ chồng còn lo chưa xong, không khéo lại bị cuốn vào guồng quay của một mối quan hệ mập mờ mới.

Mối quan hệ này liệu có tốt hơn không? Tôi cũng không biết. Rối như tơ vò vậy.

Bây giờ phải làm sao? Đáng nhẽ phải tròn vai với Vy mới đúng chứ. Sao bây giờ có “ánh nắng”, tự nhiên thấy muốn bị “cảm” thế này…

“Đụ mẹ mày Quân. Đúng là thằng ba phải, chẳng ra gì.” – Tôi tự trách bản thân lôm côm quá.

Không biết đây có phải là hệ quả tâm lý của mấy năm ròng xem “sex” không?

Báo đài cứ nói xem “sex” nhiều, nghiện “porn” thì não teo còn bé tí. Trước đây, tôi nghi ngờ là điều đó chỉ mang tính bài trừ để nêu cao đạo đức, chứ không nghĩ nó có tính nghiên cứu thực tế nào - Bây giờ phải suy nghĩ lại.

Nghe Trinh mời mọc tôi ham lắm, vậy mà vẫn ngồi đực ra suy nghĩ xem nên làm gì… Trinh thấy lâu chưa trả lời, em “chữa-ngại”:

- Mà thôi đi… em vô duyên quá. Còn chưa hỏi anh có bận gì không em đã “tươm-tướp”. Anh đừng nghĩ gì nhé, do em trẻ con. Làm phiền anh rồi.

Tôi thừa biết Trinh không phải là một người như vậy. Trước nay mọi việc em làm từ chuyện công việc cho đến chuyện cá nhân đều vô cùng thấu đáo.

Một cô bé thận trọng, giỏi giang, vừa hiền vừa khôn ngoan như thế không dễ gì mắc lỗi giao tiếp cơ bản…Tôi hiểu cho em. Thật ra em chỉ đang rơi vào vòng xoáy cảm xúc trai gái nên mới “mơ-hồ” như vậy.

- Không, không... Anh đang nghĩ nhanh xem là còn việc gì tồn đọng không ấy mà. Em đừng hiểu lầm. Vậy… chiều nay, anh chờ em dưới cổng sau nhé… Cho vắng!

- Dạ,…cảm ơn anh. - Nói rồi, cô bé cúi nhẹ đầu xấu hổ.



Cửa mở, đám nhân viên bên ngoài ùa vào vội vàng sợ trễ giờ. Trinh liếc thấy họ, em tránh xa chổ ngồi của tôi ra, lật đật đi nhanh về phía cửa sổ, giả vờ như em đang nhìn xuống phố… mặc dù rõ là chẳng có gì ở ngoài đó cả.

Thấy Trinh như thế, tôi thầm nghĩ “chẳng nhẽ cảm xúc em nhiều đến mức khiến mình vụng về như vậy ư?”.

Hôm nay, bất giác, tôi để ý kỹ hơn mới thấy Trinh thật xinh xắn. Mái tóc đen dài, điểm vài gợn cháy nắng nâu đỏ được em kẹp ra sau gọn ghẽ, chỉ để lại lưa thưa vài sợi tóc mái nhẹ nhàng. Vẻ ngoài của em toát lên nét tinh tế, quyến rũ thường thấy ở những cô thư ký trẻ mới ra trường - Em vẫn giữ được nét hồn nhiên và trong sáng ấy. Từ phía sau, ánh mắt tôi không khỏi lướt qua cặp mông căng tràn sức sống, toát lên sự tươi mới đầy cuốn hút.

Trinh khoác lên mình bộ đồ công sở tuy đơn giản nhưng chẳng hề tầm thường. Chiếc váy bút chì trắng, dài ngang gối, ôm sát, tôn lên từng đường nét của vòng ba. Áo thun mịn màu nude, dài tay, ôm trọn phần thân trên của Trinh, với cổ áo chữ V bắt chéo, khoét sâu vừa đủ làm lấp ló vùng da ức trắng nõn nà của cô bé.

Đặc biệt, tôi không nhìn thấy viền áo lót – Tự hỏi cái gì đang nâng đỡ bầu ngực căng tràn, ẩn dưới lớp áo thun ấy mà không bị lộ núm vú? - Tôi không biết nữa, tò mò lắm. Một bí quyết tinh tế nào đó của em chăng?

Em đúng là hiện thân của một nàng thơ mình dây, khuôn mẫu… thật sự rất khêu gợi, nhìn em thôi cũng thấy cảm giác “đã đã” chạy khắp người. Bỗng, ánh mắt tôi dừng lại ở viền quần lót hằn rõ bên dưới lớp váy ôm sát. Một chi tiết nhỏ thôi, nhưng thêm một nét vẽ gợi cảm vào “bức tranh” đầy mê hoặc.


Tuyệt tác! Em khiến một thằng đàn ông đang chơi-vơi như tôi cảm thấy phấn-chấn trở lại.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-1.webp

* 11:58 Trưa.

- Mọi người có thể nghỉ ngơi được rồi.

Anh Nam cho phép giải tán sau cuộc họp bàn dự án mới. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ trưa rồi. Không biết Vy đang làm gì? Em có muốn ăn trưa với tôi không? Có nên chạy về mua đồ ăn cho vợ không?

Suy nghĩ một thoáng, tôi móc điện thoại ra ấn nhanh vào danh bạ, ghim đầu tiên: “Vợ yêu.”


*Tút…………Tút………. Tút - “THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HIỆN ĐANG BẬN HOẶC KHÔNG NHẤC MÁY. XIN VUI LÒNG….”



Sao thế nhỉ? Sao lại không nghe máy! Em ngủ à?

Tôi bổng thấy lo. Liệu có vấn đề gì nữa không?... Nhấc máy gọi lại lần nữa, kết quả vẫn thế. Tôi vào Mess nhắn vội mấy tin cho em:

“- Vy ơi, anh gọi em không được?

- Em đang làm gì đó?


- Anh mua đồ ăn về cho vợ nhé?”
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-2.webp

Nhìn thanh trạng thái Vy trong khung chat, thấy để : “Hoạt động 1 giờ trước.”

Vậy là em đang không sử dụng điện thoại. Em đi đâu? Sao tự nhiên tôi bồn chồn quá.


Sài Gòn mùa Thu, trời nắng đổ lửa. Chưa từng thấy không khí mùa Thu có mặt tại nơi đây bao giờ. May mắn lắm mới bắt gặp vài cơn gió trở mùa gần cuối năm… Tầm này mà ra đường giữa trưa chỉ có “nổ đầu”.

Với sự cẩn thận vốn có, Vy tự biết phải giữ gìn da dẻ thế nào… - Em rất ngại ra ngoài lúc trời nắng, tôi không nghĩ giờ này em lại đi đâu. Vẫn chưa đến đầu giờ chiều, liệu có khi nào em đã lên công ty từ sớm? Nhưng mà tại sao không nghe máy? Mắc dù có nhiều mớ “bòng bong” đang quấn lấy hai vợ chồng nhưng em vẫn thường nhắn trước hoặc nghe máy khi tôi hỏi thăm mà…?

“Trừ phi…”


Có chút nghi ngờ nhen nhóm, một luồng suy nghĩ ghen tuông thoáng qua. Tôi đặt tay xuống soạn nhanh một tin nữa: “Anh về liền đây…”
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-3.webp
Có điều, chưa kịp bấm nút gửi đi thì…



- Anhhh!

Trinh từ phía sau đến, kéo nhẹ tay tôi. Tôi bị cắt ngang suy nghĩ vì em ấy. Ấn tắt màn hình, tôi vội bỏ điện thoại lại vào túi quần.

- Đặt đồ ăn không? Đặt chung với em, với anh Nam nha. Em gọi Pizza mình ăn.

Thấy em, tự dưng tôi vơi đi sự lo lắng về Vy. Cô bé như một liều “thuốc giảm đau” cấp tốc vậy. Tôi tạm trấn an bản thân: “Có cần thiết phải về không nhỉ? Mình lại tự tưởng tượng nữa rồi. Chắc là không có gì đâu.”

- Ừ, đặt cho anh nữa. Lên ngồi với sếp, xoa dịu ổng một chút. Hôm trước có một bạn phòng anh làm “rớt” khách, ổng vẫn giận anh lắm.

- Hồi sáng, em có nghe ảnh nhắc về chuyện đó. Nhưng mà… không sao đâu, bây giờ mình chuyển dự án rồi. Anh đừng lo lắng quá.

- “Maybe”. Anh cũng mong vậy.

------------------------------------------------------------------------------------------
* 10:00 Sáng. (2 tiếng trước) | Dẫn truyện.




Ting~ tòong… *chuông cửa kêu vang 2 lần.

- Em thấy trong người sao rồi? – Vy mở cửa ra, Minh bước hẳn vào trong căn hộ. Thấy bộ dạng em ủ rũ, hắn hỏi thăm.

- Đầu còn hơi choáng anh ạ.

- Hôm qua ăn cưới uống nhiều rồi, chiều về phòng anh cũng uống… tối lại đi uống với nó tiếp. Em điên à?

Vy xách hộ cái túi công sở của Minh. Em đỡ tay cho hắn tháo giày.

- Chắc là em “đốt-cháy” giai đoạn quá hay sao… mà mọi thứ có vẻ không theo đúng ý em lắm anh à.

- “Sex-game” này phải chuẩn. Em “muốn nhanh thì phải từ từ”. Không phải ngày một, ngày hai là “train” được. Coi chừng bị “phản ứng ngược” là nghỉ chơi đấy. Nó vẫn đeo cái “lồng” chứ?

- Còn, anh…


Chưa để Vy hết câu, Minh bắt lấy cổ em, hôn lên môi em nụ hôn chào gặp say đắm.

Vy nhắm chặt mắt, ghì sát ngực mình vào lòng Minh. Thả buông túi xách, em vòng tay ôm trọn lấy “sếp” mình. Cả hai người họ quyến luyến nhau không rời. Hắn đưa tay xuống, ôm chặt eo Vy, xốc em lên khỏi mặt đất, hai chân nàng quắp vào hông hắn ta. Cơ thể khỏe mạnh của Minh giữ thăng bằng cho Vy, vừa hôn ngấu nghiến, vừa bế em vào Sofa. Môi và lưỡi của em đang hòa quyện với Minh. Em hôn và hút lưỡi hắn ta mê mẫn.

Nhả lưỡi Minh ra, Vy thả vài giọt nước bọt trong trẽo xuống cho hắn. Hắn há miệng nuốt lấy, rồi thốc em xuống nệm ghế. Vy vẫn giữ môi lưỡi quện chặt không rời. Mồm miệng đôi dâm phụ-dâm phụ ướt sũng nước bọt mà vẫn “sạch sẽ” thơm tho. Cả hai đều là những người “thanh-lịch”, chuyện giữ gìn vệ sinh cá nhân đối với họ quan trọng hàng đầu. Chẳng bù với Quân, nước bọt anh hôi và không “sạch” như hắn.

Vy luồn tay xuống cởi từng nút áo “người tình”, em vạch áo sơ-mi hắn sang hai bên để lộ ra phần cơ thể cuốn hút.

Thân thể của một tên đàn ông thành đạt, tuy không có cơ bắp rắn rỏi như những anh chàng “gymer” thường thấy nhưng vẫn rất đàn ông và dâm đãng. Minh rất kỉ luật trong công việc lẫn sinh hoạt cá nhân. Anh ta giữ cân rất tốt nên sở hữu một hình thể vô cùng cân đối so với vô số người đàn ông U40 khác.

Dùng sức của một con đực “Alpha”, Minh đưa tay xuống bóp chặt mông Vy. Bàn tay hắn rất khỏe, siết mạnh ngón tay, giựt rách luôn chiếc “si-lip” ngủ của Vy.

Dứt môi em ra, hắn lật Vy sấp xuống ghế. Xé toạc phần còn lại của chiếc “si-lip”. Giựt mạnh cho đứt hẳn, rồi ném đi cách thô bạo.

Minh nhổ nước bọt xuống khe hậu môn Vy, để thứ “dầu bôi trơn” tự nhiên ấy chảy từ từ thẳng đến “môi” lồn em. Vy thở hổn hễn:

- Nhanh lên anh, cho em đi. “Đâm” … em đi.

- Sao…? Thèm đến vậy à? Gọi là “lồn”, “đâm vào lồn em đi”, nghe rõ chưa!

Minh chỉnh sửa lời tục tĩu, dạy hư Vy. Hắn không muốn em là chính em, phải là một phiên bản “đĩ đượi” của hắn thì mới vừa lòng.

- Dạ anh… là “lồn”. “Lồn” em nứng quá, đâm vô lồn em đi.

- Hôm qua, sướng đến đái ướt hết bàn anh rồi, đến giờ vẫn còn thèm vậy hã?

Dứt lời, Minh dùng ngón tay xoa đều nước bọt dưới cửa mình Vy, vừa xoa vừa móc, hắn day lồn em để dâm thủy tứa ra hòa quyện - Một thứ “dung-môi” vừa nồng, vừa nhớt đã sẵn sàng cho cuộc giao-hoan của hai người.

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-4.webp

Minh cầm con cặc “sạch sẽ” mơn trớn cái lồn “đẹp đẽ” của Vy.

Nhè nhẹ, nhè nhẹ hắn thúc nó thọt vào tử cung em. Đầu khấc Minh chạm đến điểm đáy của âm đạo. Nhói một cái, Vy hét : “Áhh…”

*Bạch…Bạch… Bạch… Bạch… Bạch…

Từng cú dập thô bạo, bóp hông Vy, Minh nắc càng lúc càng mạnh.


Ánh sáng hắt qua khung cửa, trần trụi hai con người giao hoan ngay ban sáng của một ngày mới. Không gian căn nhà của đôi vợ chồng nọ lại có thêm một con cu khác đang dồn dập nãy từng hồi trong lồn người vợ.

Háng của hắn ta, dái của hắn ta cứ lúc lắc theo nhịp mà đập phành phạch vào cửa mình Vy. Nhóp-nhép, nhầy nhụa thứ nước trơn tuột chảy ra từ trong lỗ lồn. Con cặc Minh trắng đục, ướt nhẹp sung sướng.

Mùi hương của cuộc giao hoan bắt đầu nồng lên giữa ánh mặt trời nóng bức. Mồ hôi, dâm thủy, nước bọt, ... nhiễu hết xuống ghế Sofa của vợ chồng Quân. Đôi tình nhân trao nhau những phút giây khoái cảm, trơ-trẽn, gian díu giữa ban ngày.

Từng dây thần kinh kết nối, họ giao hợp nhau, đổi tư thế, Vy ngồi xoay lưng vào Minh, âm đạo em hướng ra ngoài, nhét “khúc thịt rắn chắc” ấy lại vào âm hộ, em chủ động nhấp-nhún trong dục vọng.


Vy khỏe quá. Em từng giao hoan tận hai, ba người cùng lúc cơ mà. Chỉ một gã Minh thôi làm sao đủ sức hạ gục em. Cảm thấy dương vật hắn bắt đầu giật, Vy nhóm lồn lên để cho hắn rĩ bớt đoạn “tinh dịch” lỏng. Nhíu hậu môn, Minh xịt thẳng lên mu em một ít.
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-5.webp

Không để cho hắn ra quá nhiều, chỉ một chút “tinh lỏng” được phóng thôi. Em lấy tay bóp chặt gốc dương vật gã, bóp chặt ngay chổ hòn dái không cho giật, không cho quá trình phóng tinh hoàn thành. - Đây là mẹo mà Vy đã xem qua những video trên mạng. Đó là cách mà em kéo dài thời gian hoan lạc của mình. Em không cho đối phương được dừng.

Dương vật Minh chỉ xuất nhẹ, còn lại chảy ngược vào trong, nhờ vậy mà xúc cảm tình dục của phái đực không bị “phóng ra” theo, Minh hoàn toàn giữ được cơn hứng tình. Dù biết đây là hành vi “xuất tinh ngược bị động” của đàn ông rất nguy hiểm. Nhưng Vy nào có quan tâm, em chỉ cần gã thỏa mãn mình.

Chỉ ít giây sau, “cặc cương” đã trở lại. Họ tiếp tục giao cấu thêm một hiệp nữa mà không cần phút nghỉ ngơi nào. Cũng may, thể lực tráng kiện của Minh mới đáp ứng được, chứ nếu là Quân thì…

Và cứ thế… Hai cơ thể nóng ấm, khoan khoái đó, tiếp tục mơn trớn, âu yếm hòa quyện vào nhau, họ giao hợp đến nỗi đầu tóc rủ rượi. Họ tắm ướt nhau bằng những giọt mồ hôi làm tình, họ “mệt” vì nguồn sướng chẳng hề dứt, cơ thể họ lã đi nhưng hạ bộ họ vẫn nhấp nhả, dính chặt không rời.

Không gian ấm cúng của vợ chồng Quân giờ đây được phủ lên những “gam màu” cháy bỏng bởi một gã đàn ông khác. Mọi ngóc ngách trong căn nhà vang vọng âm-sắc luyện-tình của đôi nam nữ. Từng cơn say tình, cơn nứng… từng nổi niềm yêu thương và sự hoan lạc của người vợ đang được nâng niu, được vẽ bởi thứ dục cảm ngoài luồng, tuôn trào bất tận.

Có lẽ chỉ cần nhìn thấy trực tiếp hình ảnh này một lần trong đời thôi… thì bất cứ người đàn ông “truyền thống” nào cũng phải gục ngã! Rồi họ cũng sẽ mê man cái cảm xúc cuồng nhiệt trong thể loại dục vọng “cắm-sừng” này, chứ chẳng riêng gì Quân.





Nói về Quân....

Nếu Quân được trải qua và chứng kiến khoảnh khắc “kì diệu” kia, có lẽ anh sẽ hiểu rằng không còn chổ cho tức giận hay ghen tuông nữa. Cái tôi cũng sẽ biến mất, bất kể thời trẻ Quân đã từng nghĩ, anh sẽ nổi điên và giết người bạn đời… nếu cô ta phản bội.

Trong sự tưởng tượng gần đây của Quân, anh hình dung nếu mình được chứng kiến, anh sẽ ngồi trước mặt đôi dâm phụ, dạng háng, trưng ra dương vật bị khóa của mình và hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc - mặc kệ sự hèn kém, bất chấp sự xấu hổ... Anh sẽ mở to mắt mà nhìn cho rõ toàn bộ khung cảnh dâm dật ấy, không hề ngần ngại… Chỉ nghĩ thế thôi, chưa cần sục, tuyến tiền liệt của Quân đã rung lên nhiều lần, đầu khấc anh són ra dòng chảy nhơn nhớt, ấm nồng, mằn mặn.

Quân rất muốn đạt đến cảnh giới cực khoái - XUẤT TINH KHÔNG CHẠM (Hands-Free Orgasm) - vì anh nghĩ mình xứng đáng được lên đỉnh trước mặt họ bằng cách đó. Anh tin chỉ có cách lên đỉnh ẻo lã đó mới khiến anh vỡ òa trong tình yêu anh dành cho Vy,... chỉ có cách lên đỉnh đó mới thể hiện đủ sự hạnh phúc trong tâm hồn dâm đãng của anh.

Và cũng giống như bao chàng trai khác, sau mỗi lần xuất tinh vì 'CUCKOLD', là mỗi lần anh đấu tranh tư tưởng. Quân tự biết cảm hứng tình dục cũng sẽ theo dòng tinh mà phóng ra khỏi cơ thể. Những suy nghĩ dâm-ô đều sẽ bị cảm giác rệu rã, tội lỗi, sai trái bủa quanh… Cứ mỗi lần như vậy, Quân luôn tự dặn lòng:

“Không có gì là sai…Vợ mình vẫn còn nằm đó, cô ấy không giống mình, cô ấy không cảm thấy tội lỗi hay khó chịu, cô ấy vẫn đang miên man theo dục-hứng, cô ấy đang hạnh phúc, đang tận hưởng và mình không được phá hoại việc đó. Mình vừa được thỏa mãn bằng mắt, bằng tai, bằng những rung động tần số rất cao. Mình cũng vừa được phun trào trên đỉnh cảm hứng… Nhưng vợ mình vẫn đang trong quá trình đạt tới điều ấy.”

Quân luyện tập suy nghĩ “nhục dục” ngay cả sau khi xuất. Xuất rồi, Quân cũng không tự dối lòng rằng những điều kia là huyễn hoặc, rằng anh chỉ mượn tạm “thể loại” này để thủ dâm. Không, Quân luôn tôn trọng sự thật: Rằng anh là một gã đàn ông “sissy”, một người chồng “Cuck” và sau này Vy có hư đi cũng là vì anh,… vì anh mà thôi!

Quân vẫn thường đặt ra mục tiêu, phải trở nên một người “bản lĩnh” để dìu dắt vợ đến với “Cuckold”. Phải kiên nhẫn, rồi hai vợ chồng đều sẽ chạm tới đỉnh của chữ “DỤC”. Sau đó, khi đã chinh phục được “fantasy Cuckold”, Quân tự nhủ mọi lĩnh vực khác trong cuộc sống chắc sẽ hứng khởi hơn, bất kể là khía cạnh nào. Anh tự tin như vậy.

Đâu đó ở vùng ngoại ô Hy Lạp, những ông chồng vẫn truyền tai nhau lời an ủi từ ngàn xưa:

"Thứ nước trắng đục như sữa chua chảy ra từ lồn vợ, nếu không phải là của bạn, thì là của Thần Zeus thôi, đừng lo lắng.”

Quân từng đọc qua nó, anh đã để mộng tưởng mình dính chặt với lời khuyên ấy. Anh tự mê muội mình bằng cách nghĩ "Thì ra Bull chính là Thần Zeus" - người ấy sẽ mang đến sự hào nhoáng vĩ đại để hớp hồn vợ anh, khiến nàng không thể từ chối. ;)


Trớ trêu thay…

Mọi thứ gần như đang đi trật khỏi quỹ đạo. Hiện thực càng lúc càng xa vời mộng tưởng mong manh của Quân. Cuộc sống vốn dĩ không như mơ... Để hiện thực hóa "dục tưởng", cần rất nhiều yếu tố “thiên thời – địa lợi – nhân hòa.” Quân say mê Cuckold, nhưng anh chưa từng một lần dò xem khái niệm. Có lẽ anh nghĩ, CUCKOLD chỉ đơn thuần là “một cuộc chơi tay ba có kịch bản”, nhưng không,… không hề gần với định nghĩa một chút nào, vì sự kiểm soát không bao giờ được phép xuất hiện trong một mối quan hệ CUCKOLD.

Diễn biến bất ngờ nhất mà Quân chưa bao giờ lường trước: - Không phải anh là người đưa vợ vào con đường “hư hỏng” này… chính vy mới là người bắt đầu khi anh còn đang mơ hồ lập kế hoạch.

Vậy nên thứ làm cho CUCKOLD trở nên đúng tinh thần nhất vẫn là, nó phải được bắt đầu và dẫn dắt bởi đàn bà. Vì chỉ khi ngoài tầm kiểm soát, thì sự “hứng khởi tột độ” của người đàn ông mới mạnh mẽ, sôi trào.

Từ đây, bức tranh toàn cảnh dần dần rõ nét – Quân là một “Cuck”, nhưng rất chưa sẵn sàng, còn Vy lại là một “Cuckoldress” với sự thể hiện hoàn hảo.

Kẻ mơ tưởng đang dần sợ hãi giấc mơ của mình và người vợ hiền trở thành cô “hotwife” chánh hiệu.

------------------------------------------------------------------------------------------


* 12:55 Chiều. (Hiện tại)

- Chú với vợ hôm nay thế nào. “Hòa-giải” chưa? – Anh Nam lấy khăn lau miệng, trên tay cái tăm xỉa răng hỏi vội khi Trinh đi vứt mấy hộp Pizza vừa ăn xong.

- Vẫn chưa ổn. Tụi em hiện giờ đang trong giai đoạn “khủng hoảng hôn nhân”.

- Vì sao?

-…

Tôi bỉu môi, cố suy nghĩ xem trả lời thế nào, anh Nam lại nói tiếp:

- Chú mày không phải nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần phấn đấu, “bay” nhanh cho anh dự án mới này. Chốt khách cho nhiều, lượm cả đống tiền thì ắt sẽ bình thường. Chẳng việc đéo gì phải “khủng hoảng”. Do thiếu tiền cả thôi! Tập trung đi, anh khuyên chú. Bán được hết dự án, ôm được trăm triệu, dắt vợ, dắt gia đình đi chơi thì chả việc chó gì mà “khủng hoảng”, anh nói vậy, mày thấy đúng không?

- Vâng, anh ạ.

Tôi biết sếp không quan tâm gì cho trót. Rõ ràng là đơm cho vài câu, vờ như quan tâm để “nặn máu” nhân viên. Anh Nam là giám đốc sàn, không khác cái chức trưởng-phòng của tôi mấy, âu là quản thêm nhiều phòng nên cấp bậc cao hơn, quy cho cùng cũng là “lính đánh thuê” như nhau. Sàn ông quản lý, không đạt được mục tiêu, cáu gắt như vậy cũng không lạ gì. Thôi thì, đã là công việc, đi làm thì làm cho có trách nhiệm, nếu cứ chểnh mãng thì không thể phát triển được. Nghề nào cũng thế thôi.

Nửa năm rồi, công ty nhận dự án toàn là khu nghỉ dưỡng biển hiu hắt hoặc là khu quy hoạch mới các tỉnh miền Đông xa tít tắp… Đợt này thấy có vẻ dễ thở hơn rồi, ‘căn hộ chung cư cao cấp ngoại thành’, pháp lý minh bạch, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, không còn mang tiếng bán “cát vàng” hay “rừng cao su” nữa.

- Mày về phòng nghỉ đi. Buổi chiều nhớ thúc đẩy tụi nhỏ “telesales” cho nhiều. Trên đường xuống, ghé phòng kế toán đưa giấy rút tiền. Anh kí rồi đấy, tiền Marketing của phòng mày, tháng này anh duyệt cho cao hơn bọn kia rồi. Cố gắng lên.

- Cảm ơn sếp. – Nói rồi tôi đứng lên đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, tôi vừa lê bước đi, vừa thở dài ngao ngán. Trong đầu đang nghĩ cách làm việc sao cho hiệu quả, tôi chợt bắt gặp Trinh đứng ở góc cầu thang, chỉnh lại váy và tóc.

… Tôi vội quay đầu hướng ngược lại tránh làm phiền em.

Không hiểu sao, thấy em,… tâm trạng tôi thoải mái hẳn, nhưng vẫn rất ngại tiếp xúc. Mặc dù đi bộ xuống một tầng là đến phòng làm việc, tôi vẫn cố tình đi về phía cửa thang máy, đầu hành lang bên này, đứng chờ đợi.

Một lát sau… Cửa thang máy mở ra, tôi chuẩn bị bước vào:

- Xuống không chào em à…?

Tôi quay đầu lại, Trinh cười một nụ cười tỏa nắng, em làm mọi “rào cản tâm lý” trong tôi đổ sụp.

- À… thì… anh thấy em đang... ý là… anh sợ em ngại nên…

- Chiều nhớ đợi em nhé!

Cô bé nói dứt khoát rồi mở cửa phòng sếp đi vào.

Tôi nhướng mày lên, hạ xuống nhanh chóng, nghĩ chứ: “Tất nhiên rồi, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải đi với em chiều nay.”

*15:50 Chiều


- Em lên công ty rồi. Hồi trưa sạc pin ngủ, không để ý. - Vy nhắn cho tôi ngay giữa giờ làm việc.


Đọc thấy tin của em, tôi cũng thôi, không còn bận tâm thêm nữa.


- Em ăn gì chưa?

- Rồi. Anh không phải lo. Cũng không cần phải chăm bẩm kiểu đó.

- Vợ chồng hỏi han, quan tâm nhau có gì sai hay sao, mà em nói như vậy?


  • Thôi được rồi Quân. Anh cũng hiểu tình trạng mà?
  • Nếu là mối quan hệ bình thường thì đó mới là điều bình thường.
  • Còn đàng này… Đêm nào anh chẳng ngồi “tự sướng” tưởng tượng vợ mình “lang chạ”.
  • Thiếu điều anh muốn em thành “con đĩ” luôn mà?
  • Sao bây giờ lại nói những thứ thuộc về “sự bình thường”?

Cái gì đây? Sao Vy lại có thái độ dữ dội như vậy? Sao em nhắc lại những chuyện này lần nữa? Tối hôm qua, trong lúc say, em có vẻ như muốn gạt mọi chuyện xuống rồi mà? Có điều gì đó khiến em lại như thế à? Tôi đã làm gì sai ư?

Vy nhắn những lời đó, ngoáy sâu vào khía cạnh tâm lý bất ổn của tôi. Tôi cứng họng.

Lời lẽ em dùng sâu cay lắm… Nhưng bản chất ủy mị của tôi cứ âm ỉ cháy trong người, nên tôi không có khả năng phản kháng, ngược lại chỉ thấy bất lực. Tôi im lặng, thở dài, không trả lời em nữa. Vài phút sau, Vy tiếp tục:

- Em xin lỗi! Em không có ý đay nghiến anh. Chỉ nhắc cho anh nhớ tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này.

- Anh biết rồi…

- Đừng suy nghĩ nhiều. Cảm xúc em đang không được ổn định cho lắm. Em cũng không hiểu tại sao… Tạm thời em không thể cân bằng bản thân một lúc với hai người được. Chịu khó nhé.

Đọc từng lời Vy chat, khiến tôi tự hiểu… Chắc là sáng giờ đã có “ai đó” chăm sóc cho em “chu đáo” rồi. Tôi quan tâm lúc em không cần, đúng thật là dư thừa… Và có lẽ, hắn cũng chính là kẻ đang làm rối bời tâm trí em.

Lúc trưa, cũng may mà tôi ở lại với Trinh. Nếu về nhà, chắc tôi sẽ thấy điều bản thân không nên thấy… “mặc dù tôi rất muốn được thấy”. Tôi ước một lần được thấy tận mắt.



- Mà này, tối nay 7h. Đi Café với em không? Em muốn anh gặp một người quen…



Lại là ai nữa đây. Thêm một thằng nào khác xuất hiện à? Tôi cảm thấy buồn bực, tức giận mà chẳng thể làm gì. Không để Vy chat tiếp, tôi soạn tin gửi ngay.


- Tối nay anh còn nhiều việc, mới chuyển dự án. Hẹn vợ lúc khác.

- Sợ à? Ghen à? Hay là giận? Sao cộc lốc vậy?

- Không phải… anh không làm sao hết.

- Hay bận đi với em nào? – Vy mỉa mai. Tôi bị giật mình.

- Em đừng có nói bậy.

Anh chỉ có mình em thôi.

Hiện tại em cũng thấy anh đang làm rất tốt “vai trò” để giữ gìn hôn nhân của mình mà.

Chiều nay anh bận thật…Em thôi cái kiểu đó đi.

Bấm tin nhắn mà tay tôi run run, đổ mồ hôi. Tôi nói dối khi trả lời em như thế. Tôi biết ngay hiện tại đây, cảm xúc trong tôi đã có sự phân tâm. Tôi đang sợ bị phát hiện. Tôi không biết Vy có linh cảm gì đó của phụ nữ hay không. Em rất nhạy bén, tôi không thể nào che giấu chuyện gì quá lâu được, dẫu là chuyện đó mới hay cũ. “Bây giờ phải làm gì tiếp theo đây?” - Tôi tự vấn, nhưng rồi cũng thả trôi, tới đâu hay tới đó vậy.

Sự lo lắng thể hiện rõ trên nét mặt tôi, nhân viên trong phòng nhìn thấy, họ quay sang hỏi han, nghĩ rằng tôi đang gặp khó khăn với dự án mới. Kì thực cũng có một phần. Vừa công việc, vừa tình cảm cá nhân xào xáo, úp điện thoại xuống bàn, tôi cũng gật gù, trả lời lại họ qua loa, rồi quay trở lại làm việc.

Tin nhắn hiện trạng thái “đã xem”. Vy không trả lời. Cả hai không nhắn thêm câu nào nữa.



*17:25 Chiều.


Tay ôm túi xách, đồ đạc lỉnh kỉnh. Trinh chạy xuống cầu thang bộ của tầng hầm để vòng ra cửa sau. Nhìn tôi, em thở hổn hễn.

- Anh đợi em có lâu không?

- Không. Anh vừa mới lấy xe à. Ủa, em thay đồ hồi nào vậy?

Tôi thấy Trinh không còn trong trang phục công sở nữa. Em thay đôi cao gót thành đôi “converse” năng động. Mặc chiếc váy Kaki ngắn nửa đùi, phía trên em khoác ngoài áo hoodies màu xám trẻ trung, còn bên trong… hình như là độc cái áo lót thể thao thì phải. Trông em “tươi tắn” và “kín đáo” quá.

- Ừ, em thay ra cho thoải mái. Đây mới đúng là em chứ.

- Ồ, hóa ra là vậy. Phụ nữ hay ha? Rất đa dạng phong cách, lại còn chẳng ngại mang đồ theo thay nữa. – Tôi nhận xét chẳng ra đâu vào đâu. Nghe cứ vô duyên, nửa vời.

- Anh không thích ạ?

- Đâu… đâu có – Tôi gãi đầu – Anh thích lắm chứ, à.. không phải… Ý anh là. Dễ thương lắm...

Trinh thấy tôi ngại ngùng, em cũng bẽn-lẽn. Tôi đưa tay, cầm hộ em túi xách và đống đồ đạc đi làm. Trinh thấy vậy cũng từ tốn gửi gắm, em e thẹn đáp nho nhỏ: “Cảm ơn anh…”

Mở cốp tôi cho túi xách em vào gọn, còn mấy bịch đồ khác tôi treo đàng trước ba-ga. Trinh bước lên gác chân, vì mặc váy ngắn nên em quay sang, ngồi một bên. Tay em bám chặt hông tôi để giữ thế. Xong xuôi, em bắt chéo chân rồi đặt nhẹ tay về vị trí thắt lưng để vịn hờ.


- Mình đi thôi anh.


Khung cảnh tình tứ như thế này khiến tôi chạnh lòng.
Giá như vợ chồng tôi cũng “bình thường” như vậy thì tốt biết mấy!


HẾT CHƯƠNG 15!!!
Tiếp thôi tác giả ơi!
 
X
Top