soc88
leo88
net88
javhd

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?! #cheating #marriage #ntr #cuckold

Lời nói đầu!

Wow... không biết phải nói gì hơn. Sự ra đi của thiendia thật là một mất mát vô cùng to lớn đối với toàn bộ "đồng dâm".
Sống trong một xã hội "lũy tiến" những rối ren và tràn đầy "stress",... chỉ có nơi này là chổ ít nhiều khiến chúng ta "điều hòa" lại "khí huyết", "lưu thông" dòng chảy cảm xúc mà thôi.

Ấy thế mà sau một cuộc triệt phá, mọi thứ đã bay vào dĩ vãng. Đời không thể ngờ được chuyện gì.

Nhân tiện tìm thấy một diễn đàn trông có vẻ "Like Auth" hay nên gọi là "Replica 1:1" nhỉ?🫤 Tôi chả biết, cũng có thể do một MOD hay FAN kì cựu nào đó đã mở lại chăng...?

Tôi xin được tiếp tục chặng đường của đầu truyện :"Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" đã ra mắt từ nhiều năm về trước những vẫn chưa có cơ hội được hoàn thành tại đây nhé.
Hy vọng các bạn đọc Search tên tài khoản tocuimia trên Google sẽ hiển thị ra BOX này và kéo MEM trở lại.

p/s: Tôi chính chủ tocuimia from thiendia with love!

-----------------------

Chương 1: "Anh có vấn đề gì không?"

*Ngày 9/8/2019 - 7:15 Sáng.



-Anh Quân, dậy đi mấy giờ rồi? Ngày nào cũng phải gọi như gọi đò thế này em mất kiên nhẫn rồi đấy. - Vy lay tôi dậy sau khi chuẩn bị xong.
-Ùmm, anh xin lỗi do thiếu ngủ quá.
-Suốt ngày game game, đi làm đủ mệt mỏi rồi thì tối lo nghỉ sớm đi. Quá chán nản, khéo lại trễ làm nữa thì....

Vy lại tiếp.

-Liệu có ngày bảnh mắt dậy không thấy vợ đâu rồi tá-hỏa nhé. Em muốn bắt Grab đi làm!
-Thôi em, đợi anh 10 phút. Hôm nay thứ 3 chắc không kẹt đường như hôm qua đâu, xin lỗi vợ.

Lại một ngày như bao ngày, hôn nhân của tôi đã "tồn tại" được 5 năm, chưa kể những ngày mới quen nhau từ 3 năm trước. Mọi thứ đã đi vào định-hình từ sau năm thứ 2, thứ 3… khi tất cả dần dần ổn định thì cảm xúc cũng theo đó mà vơi đi.

Chẳng ai giữ được ngọn lửa tình yêu cháy ngùn ngụt sau ngần ấy năm chung sống. Âu là giữ nó âm-ỉ, le-lói trong không-gian trách nhiệm rồi gánh-gồng thôi.

“Cơm, áo, gạo, tiền” - tập trung vào những thứ đấy cũng đủ làm cảm xúc trong tình yêu trở nên ngày một vụng về.


Còn nhớ thuở trước, cái khi đôi-mươi, nhà tôi…nhà em, đưa đi đón về, hẹn nhau tay bắt mặt mừng, lòng rung động, tim thổn thức. Những đoạn chat còn lưu, hình ảnh vui cười hẵng yên đó, nét hồng đằng kia trên má, sự vô tư vẫn lưu trên mí mắt, sức trẻ vươn-dài tới tương-lai… Ấy thế, bây giờ ở ngay tương lai rồi mới thấu cảnh “trời-xanh”.

Vy và tôi đều là nhân viên công sở. Em làm tài chính, còn tôi làm bất động sản cho doanh nghiệp. Văn vẻ cho sang mồm, chứ trắng ra chỉ là thằng “cò-đất” tay ngang. Dòng đời đưa đẩy thế nào, quen được vài người bạn, biết được ít thông tin, bay cho họ mấy lô đất, vậy là xin được một chân trưởng-phòng công ty.

May mắn có chút tài “múa-mép”, nên thời gian trôi vẫn giữ được vị trí. Chứ ai cũng thừa biết đây là một công ty quèn. Sức-mấy chúng lại muốn nuôi thằng nào lâu năm để trả tiền thâm niên? Ngành này nó thế! Âu cũng là “may mắn” thật sự...

Còn Vy, em thì trái lại, một người phụ nữ thông minh, có sắc, lại rất quyết đoán trong công việc. Hiện em là thư ký giám đốc kinh doanh cho một công ty tài chính lớn, công việc em rất bận rộn, đa phần là tiếp khách và thường xuyên về muộn hơn tôi. Tuy bận bịu như thế nhưng em vẫn giữ cho mình một vóc dáng rất tươi trẻ kèm một gương mặt thương hiệu. Mắt e to và sâu, đôi mày đều tựa như vẽ, mũi cao tự nhiên, môi tều gắn kèm một chiếc cằm v-line chẳng thể nào chê được. Thân hình em không có gì phải bàn cãi cho một cô thư ký: Ngực em bồng đào, thân đồng hồ cát, mông nở tròn căng không bị hóp và một đôi chân rất thuận với bộ-mông ấy; em không cao lắm, chỉ dừng ở 1m59, nên người ta hay đùa "ráng thêm 1cm nữa là chạm đến đẳng cấp chân dài rồi", nhưng em lại vô cùng tự tin về đôi chân của mình. Phải nói da rất sáng, không có một tý lông nào, mịn như em bé vì em luôn giữ thói quen skin-care của mình. Nào wax, nào kem thoa đều mỗi tối.

Ôi thôi, càng tả về em tôi càng cảm thấy mình may mắn. Em chấp nhận yêu tôi lúc ấy, có lẽ là do sự non dại tuổi trẻ hoặc vì tôi là thằng dẽo-mồm đích thực. Cuộc tình của tôi là minh chứng cho việc: “trai yêu bằng mắt”-“gái yêu bằng tai”; ngoài cái lưỡi nói những lời lươn lẹo ra chắc tôi không có gì khác. Tiền không, nhà không, của cải không, vinh hoa không, phú quý không. Tầng lớp gia đình hoàn toàn tầm thường. Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một cho bố mẹ, một cho em và tôi đang sống. Kinh tế vợ chồng tôi chỉ mức vừa đủ ăn, đôi khi lại eo hẹp phải tằn tiện, cắt giảm lúc thứ này, lúc thứ nọ.

Đỉnh-điểm là tháng rồi, chiếc ShMode của Vy phải cho lên-đường vì mẹ tôi ốm nặng mà không có nhiều tiền tiết-kiệm để lo. Cuộc sống cứ vậy khiến cho đầu óc chẳng lúc nào thấy bình an mà luôn trong tình trạng “đắn đo suy nghĩ”. Vậy nên hôn-nhân của tôi mới hóa nặng-nề.

"Tình-yêu" đang trên đà đi xuống thì tình-dục cũng trượt dốc lao theo. Từ một ngày không dưới hai lần, đến nay mạnh lắm chắc được hai lần một tháng! Vy rất mạnh nhu cầu về tình-dục, em yêu hình-thể mình và luôn cần người nâng niu nó. Em biết cách tự thỏa mãn khi không có tôi,… và chẳng có vấn đề gì nếu tôi bắt gặp. Dẫu có nhìn thấy tận mắt, em cũng hoàn toàn tự tin tiếp tục bản-năng của mình.

Dạo gần đây, chắc do đuối sức trong hôn-nhân, tôi dần bị áp lực tâm lý khi không thể phát huy đúng vai trò trụ-cột của gia đình. Lúc “đụ” nhau, em không còn thấy thăng-hoa nữa,… Tôi cũng áy náy vì biết mình không xứng khi lên giường với em. Tôi xấu hổ vì bên nhau lâu dài bị em phát hiện rằng mình là một thằng giỏi nói hơn làm. Hàng đêm, tôi hay ngủ muộn hơn em, dùi đầu vào máy tính chơi “Game” hoặc xem “Sex”. Không biết từ bao giờ, tôi có cảm giác ngại làm tình với em, cảm thấy mình như một người chồng “Sissy”, một thằng đàn ông yếu thế, trên răng dưới dái. Tôi biết em cũng đang cảm thấy điều đó nên chuyện mỗi đêm không có tôi trên giường lúc em đi ngủ cũng là việc bình thường. Em biết tôi xem Sex nhưng em cũng chẳng đá động đến hay hỏi han gì, em đánh lờ đi bằng việc hay nói tôi chơi Game mà thôi. Có lẽ từ lâu, em đã mất dần niềm tin vào năng lực của tôi và sinh ra cảm giác "khinh" ở một mức độ nào đó rồi...Em không nói thẳng ra nhưng thái độ em toát lên được điều ấy!


*7:56 Sáng.


-Còn có 4 phút, từ đây bấm thang máy lên chắc cũng trễ mất rồi, ăn uống được cái nổi gì nữa, anh thấy chưa?
-Xin lỗi vợ, anh cố lượn lắm rồi...
-Ngủ , ngủ cho lắm vào, ngấy cái cảnh này tận họng rồi, thôi đi đi.
-Ok vợ, anh đi nhé, vợ làm vui vẻ, yêu e..m.....
-......

Chưa dứt lời thì Vy đã quay mặt vào tòa nhà, em đi vội. Nhìn em từ phía sau, chăm chú vào bờ mông căng đang bước lên bậc thang, lấp ló quần lót phía dưới chiếc váy mịn màng mà dương vật tôi cương lên. Hôm nay, em diện áo 2 dây hồng cổ sâu, đeo một cái vòng Choker trông rất gợi tình, kèm một bralette màu đen hờ-hững nhẹ nhàng, chiếc váy đen ngắn vừa qua mông một chút, mặc với quần lót ren chung bộ, em mang đôi cao gót màu kem quyến rũ. Ôi, Vy chẳng khác gì khi còn thanh xuân cả. Giật mình, tôi đề máy lao đi; và thế là sáng nào cũng vậy, tôi thức dậy, loay hoay với tất cả những dòng suy nghĩ trên lặp đi lặp lại đều đặn, cho đến khi đặt chân đến cửa phòng làm việc của mình thì mới thôi không nghĩ về em và tôi nữa.


* 11:58 Trưa.


~Ting!!! - Tiếng mess vang lên.
-Em chuẩn bị đi ăn với anh Minh và cả phòng kinh doanh, hôm nay ăn ở The Garden. -Minh là giám đốc kinh doanh công ty, sếp trực tiếp của Vy.
-Gì? Tự dưng sang thế, nhậu nhẹt gì nữa à?
-Ừ, sắp đặt mục tiêu mới, anh Minh muốn mời cả phòng ăn trưa để lấy tinh thần cho mọi người.
-Lại đi xe Minh sao?
-Em định đi với chị Khanh mà anh Minh bảo có việc muốn bàn trên đường nên em đành chịu.
-Lúc nào cũng "đành chịu", nhiều lý do để "đành chịu" quá nhỉ? Việc gì quan trọng thế, đến nơi nói không được à?
-Em không biết.
-Có bao giờ thấy em đi với ai khác đâu mà nói chị Khanh ra làm gì cho dày chuyện!
-Em cũng muốn đi với anh Minh, trời nắng lắm! Anh có vấn đề gì không?
-...
-Thôi nhé, em đi đây!.

Em cứ thế để lại tôi chưng hững với dòng cảm xúc. Tôi ghen lắm, giữa tôi và minh không cần nói cũng thấy sự khác biệt. Anh ta quá đĩnh đạc, từ dung mạo đến tính cách, phải nói rất điềm đạm và thành công. Tuy chỉ là một giám đốc đánh thuê, nhưng theo nhận xét của Vy thì không phải chỉ công ty này muốn anh ta về làm mà khá nhiều nơi giành giật để được Minh làm việc cùng. Minh du học từ Mỹ về, bệ thế gia đình đồ sộ, quan hệ rộng, quan trọng hơn cả: Minh rất cầu tiến, biết nắm bắt cơ hội cho chính bản thân mình, nên được đà thành công lại thành công hơn nữa. Phải nói số phận an bài cho 2 kiếp đàn ông này. Nghĩ đến chỉ thấy tủi thân, nhục chí; tôi quả thật là một "Sissy Husband". Trưa đó, chả còn thiết ăn uống gì, tôi tiếp tục làm việc. Cố gắng quên đi thời gian, không nghĩ đến Vy nữa.


* 18:00 Chiều.

Tôi xong việc rồi, đáng lẽ nên nhắn hỏi Vy xem như nào để qua đón.. chưa kịp nghĩ xong thì Vy nhắn:"Em vẫn đang sắp xếp lịch ngày mai cho anh Minh đây, sắp xong rồi, anh về trước đi đừng đợi em". Tôi cũng chỉ dám mong được đèo Vy đi làm mỗi sáng, chứ không mong được đón về, vì em trăm công nghìn việc, chả biết khi nào mà lần. Một tháng đổ lại đây, tôi chẳng lúc nào được chở em về cả, hôm thì là Minh, hôm thì chị Khanh, hôm thì Grab.

Đối với Vy việc tự do đi lại là hàng đầu, em mất đi chiếc xe của mình rồi nên cảm thấy rất khó chịu việc tôi đưa đón, em không giống như những cô vợ khác mong được chồng đưa rước, vì em cảm thấy như thế là phiền, là bị quản lý, là không có đôi chân của riêng mình. Trước đây cũng vậy, mới quen thì đưa em vài lần em đã nói luôn khi nào đi chơi thì hãy làm vậy, còn khi đi học, đi làm em muốn tự bản thân mình đi lại cho tiện cá nhân và cảm thấy tự do. Thế rồi, tôi mở Facebook xem bảng tin cho thoải mái, đằng nào tôi cũng sẽ về nhà trước; lướt được vài tin thì thấy:

tai-sao-chung-ta-lai-ra-nong-noi-nay-cheating-marriage-ntr-cuckold-1-webp.7523


News feed hiện lên một ảnh đăng của Vy kèm Caption:

"Em cười vì anh vẫn ở đó, đợi em nhé..."


Hết Chương 1!!!
 
CHƯƠNG 13: "ĐÚNG NGƯỜI - SAI THỜI ĐIỂM?"


*11/08/2019 – 19:43 Tối.

- Chị Vy nhắn phải không anh? - Trinh nhẹ nhàng ngước đầu khỏi vai tôi, đôi mắt em long lanh, chợt nhận ra thực tại. Em hiểu rằng đã đến lúc "trả" tôi về với Vy.




Tôi vội vã tắt điện thoại, tắt luôn cả 4G rồi cất vào túi quần, hành động như thể muốn giữ lại một chút gì đó của khoảnh khắc này. Hít một hơi thật dài, tôi im lặng không trả lời, để ánh mắt mình lạc vào khoảng không vô định. Bầu trời như giấu những vì sao mờ ảo sau những vần mây xám tối, ánh sáng của màn đêm bị che khuất bởi những ánh đèn đường lấp lánh. Xe cộ và dòng người qua lại, nhá nhem trong khung cảnh bộn bề kỳ lạ, khiến cho cảnh tượng trở nên hỗn độn nhưng vẫn mang một vẻ trật tự dịu dàng.

tai-sao-chung-ta-lai-ra-nong-noi-nay-cheating-marriage-ntr-cuckold-1-webp.21093


Thì giờ cũng dần muộn, gió càng lúc càng lạnh hơn, thứ hơi ấm tỏa ra từ Trinh không còn sát bên cạnh tôi nữa. Tiếng tin nhắn làm em thu mình lại, cuộn tròn như con mèo ủ rũ trong đêm mênh mang. Tôi biết cảm giác trong em bây giờ ra sao... Có lẽ Trinh đã động lòng phút yếu đuối khi vô tình ở cùng tôi trong bầu không khí trầm tư - lặng yên thế này.



Chẳng có điều gì quan trọng hơn là “sự quan tâm” ân cần đối với một người con gái đang đau buồn, dẫu cho họ có là người từng trải, thông minh hay độc lập nhường nào. Tôi hiểu điều đó… Khoảng thời gian qua, Trinh đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự mong manh dễ vỡ khi có thương tổn chạm vào. Từ thuở thiếu thời cho đến khi vững chãi, phận nữ nhi không ai không muốn bản thân mình được nhận sự chở che, bao bọc, giống những cánh hoa mong manh dưới ánh nắng chiều vậy.



Điều mà Trinh cần ngay lúc này không phải là những hành động phô trương, cũng không cần thiết một sắc vóc vạm vỡ nào ôm chầm lấy. Những việc nhăng cuội mang tính thể hiện thực chất không có tác dụng gì, mọi thứ chẳng đến từ cái bề ngoài – Lúc này chỉ cần vài câu nói, một chút cử chỉ chia sẻ rõ ràng, đôi lời sến sẩm thật tinh tế, tất cả đi kèm một thái độ nghiêm túc, bấy nhiêu là đủ để làm xúc cảm và tâm trí em lay động. Trái tim phụ nữ là thế đấy, cần một người có chiều sâu, đủ bản lãnh làm chổ dựa tinh thần thì tất cả nỗi đau cô ấy mang sẽ được xoa dịu mà chôn vùi vào trong... Con tim ắt sẽ vui trở lại!



Nghĩ đến đây, tôi tự thấy xấu hổ. Xấu hổ cho chính tôi vì đã “đạo đức giả” với “mái ấm” của mình. Còn Vy thì sao? Tại sao tôi lại trở nên một thằng tồi với em? Tại sao bây giờ tôi lại “cặn kẽ” những tâm lý căn bản này với một cô bé khác không phải vợ mình? Vì sao như vậy? “Có phải chăng khi ở cùng cô bé đặc-biệt này… Sự nam-tính của tôi đã trở lại?!” Những câu hỏi ấy như những cơn gió mạnh, xô đẩy tâm hồn tôi vào một vòng xoáy của sự tự vấn, giữa ánh sáng mờ ảo của đèn đường và những bóng tối của lương tâm.



Tôi đã đặt bản thân mình vào thế khó. Tôi thấy trong khoảnh khắc mệt mỏi yếu đuối nhất thời, tôi cũng đã ngã lòng vì Trinh. Những gì vừa xảy ra nãy giờ không thể nào chối cãi được, tôi vừa đưa cho Trinh một “que diêm” và em đã đánh sáng nó lên trong khoảng lòng tăm tối của hai người, như ánh sáng bùng lên trong đêm tối, làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng nhưng cũng chập chờn bởi ánh lửa rối ren.



Đêm nay quả thật là một đêm khó đoán, mọi thứ khiến tâm hồn tôi dao động, hình như trong tôi cũng đang có điều gì đó lưng chừng, xôn xao. Cơn sóng cảm xúc mỗi phút vừa trôi qua cứ vỗ về bờ cát, để lại những dấu vết mơ hồ của sự bối rối và lo âu trong lương tâm tôi. Những cảm xúc ấy cứ tương tự những cánh hoa bồ công anh, bay nhẹ nhàng trong gió, không biết sẽ rơi về đâu, chỉ biết rằng chúng đã thay đổi bầu trời của tôi, làm cho những vì sao lạc lối trong ánh mắt tôi.



- Vy hỏi sao anh chưa về nhà ấy mà… - Tôi nói dối như thế vì không đủ bản lĩnh để kể cho em nghe câu chuyện của mình.
- Em... xin lỗi đã làm phiền anh.
- Đừng nói vậy. Anh chỉ tiếc rằng mình không có đủ thời gian để tâm sự nhiều hơn. Anh... vẫn chưa cho em biết lý do anh lên đây tối nay là gì mà,.. phải không?! – Tôi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Trinh, cứ như kiểu tôi muốn ra tín hiệu “cầu cứu” nhưng lại thôi đi. Chạm mắt em rồi, tôi lại cúi đầu xuống.


- Anh Qu..â…n... – Trinh tròn mắt gọi tên tôi như muốn níu lại câu chuyện.
- Gió đêm đã bắt đầu thổi, trở trời trở cả buồn vui. Tối hẳn rồi, đừng ở trên này nữa. Bị cảm đó, mình về thôi em! - Tôi cắt ngang dù lòng bùi ngùi, chẳng muốn phải ngừng lại khoảnh khắc.
- … Dạ.

Đứng lên, chỉnh ngay ngắn lại áo quần, vô thức tôi đưa bàn tay về phía Trinh. Lúc ấy cũng chưa rõ vì điều gì thôi thúc tôi làm vậy, chỉ biết sự quan tâm tôi dành cho em thật sự đang bừng lên như nụ hoa chớm nở giữa tàn đêm vậy.

- Đi nào, anh đưa em xuống. – Tay tôi vẫn chờ Trinh.
- Dạ, anh...

Em nhẹ nhàng nắm tay đáp trả. Tôi đỡ cô bé đứng lên. Chúng tôi đi bên cạnh nhau, lòng “rung động”, bồi hồi không ngừng. Da tay em mịn màng áp chặt vào lòng bàn tay tôi... Hơi ấm từ bàn tay em chạm vào vân ngón tay rồi từng đừng chỉ tay đi sâu vào tâm hồn tôi.

Đôi chân chúng tôi dạo bước đi thuận nhịp. Tim tôi đập thình thịch khôn nguôi.

* 20:18 Tối.

Cửa nhà sững ngay trước mắt, khe cửa bên dưới vẫn không tỏ ra ánh sáng nào, có lẽ Vy vẫn chưa về. Tôi thần người đứng đó, không mở cửa vội.

Dư âm của buổi chiều muộn hãy còn lay động tâm trạng, tôi không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào. Quay người tựa lưng vào cửa, tôi mở điện thoại ra xem.

~Ting ting..... Ting Ting...

Tín hiệu Wifi đã hiện, từng hồi chuông dồn dập tới, từ chiều giờ tin nhắn Vy vẫn còn nằm trên thanh trạng thái chưa bật.

Nhấn vào nó, Messenger mở ra và tôi hơi bất ngờ - tất cả những dòng tin phía trên đều bị thu hồi, chỉ võn vẹn lại duy nhất tin cuối cùng em gửi:"Quân, anh đang ở đâu đấy?"

Bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi run run ấn số, gọi lại cho Vy.

*Tút............. - Vy nhấc máy, em im lặng không nói gì.

- Anh … đang ở nhà, em chưa về sao?
- Làm gì cả chiều tối nay nhắn tin không xem, không trả lời? – Giọng em bình tĩnh.
- Anh xin lỗi, anh làm cả ngày mệt mỏi quá nên ngủ quên ở văn phòng. Giật mình tỉnh dậy thì thấy trễ rồi, điện thoại lại hết pin, công ty tắt điện nên anh đánh xe về nhà ngay để gọi cho em này.
- Thật vậy không?
- Thật! – Tôi tỏ ra thật nghiêm túc, cố giấu đi sự bồn chồn lo sợ.

Không biết liệu Vy có cảm thấy điều gì đó bất thường đang diễn ra không?!

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ để Vy phải độc thoại một lần nào khi em nhắn tin cho tôi. Tôi lo là cảm xúc này sẽ không thể che đậy được. Chuyện vừa nãy đối với tôi mà nói như một sự vượt rào, trốn thoát.

Liệu tôi có đang làm đúng không, liệu mấy ngày nay mọi thứ có phải là cơn ảo giác không?

“Nhục dục hay tình yêu? Mộng tưởng hay thực tại? Kì dị hay bình thường hóa?” Tôi bấn loạn quá…


- Anh ăn gì chưa? – Vy bất ngờ hỏi.
- Anh… anh chưa, còn em?!
- Em cũng chưa, bọn em vừa mới trên Bar về. Nhắn tin anh không trả lời, coi như “động lực” hôm nay em dành cho anh “công cốc” nhé..
- Sorry em….
- Bỏ đi, còn nhiều thì giờ mà, phải không? Em đang bắt taxi về, anh đợi em một chút, tối nay mình lại ra ngoài ăn tối với nhau nhé!

Hình như Vy chưa có chút hồ nghi nào, em vẫn xởi lởi đánh tan cho qua chuyện.

Tôi chẳng biết có thật vậy hay không, Vy đang làm gì? Em quan tâm tôi hay chỉ đang muốn dò xét sự tình? Bây giờ mọi thứ rất đỗi mơ hồ với tôi.

Bỏ xuôi tay thẫn thờ, tôi ngẫn mặt lên nhìn đèn trần hành lang, quay trái rồi quay phải, không gian chung quanh sao u ám nặng nề, cửa nhà ai cũng im ỉm, tĩnh mịch.


Tôi lê bước đi về phía ô cửa hành lang nằm cuối dãy, không gian vọng lại tiếng gót giày mình tôi...

tai-sao-chung-ta-lai-ra-nong-noi-nay-cheating-marriage-ntr-cuckold-2-webp.21094


* 20:45 Tối.

-Vợ về đấy à?! - Tôi hỏi bâng quơ khi nghe tiếng mở cửa.


Vy bước vào nhà, trông em có vẻ như không nghĩ ngợi gì nhiều. Em đi nhanh vào phòng ngủ, chỉnh trang lại bản thân, cởi bộ váy áo sáng giờ đã mặc, để trần ra thân thể đầy mê hoặc của mình.

Ngực em phập phồng nhấp nhô đầy đặn, đôi gò bồng căng tròn mịn nước lộ ra trước mắt tôi. Không thể từ chối bản năng, tôi giật mình vì hạ bộ căng chật, áp sát vào chiếc lồng đang đeo phía dưới. Tôi gần như quên mất sự hiện diện của nó, nhìn xuống đũng quần thì sực tỉnh, tôi nhớ lại vị trí bản thân đã chấp nhận gánh lấy để đánh đổi sự hiện diện của Vy trong căn nhà này.

Có lẽ những phút giây chậm rãi này của vợ tôi đã hoàn toàn hiệu quả, mãi cho đến cuối ngày tôi mới nguôi ngoai được cảm giác “over” của mình! Chắc là Vy cũng hiểu, nếu em cứ liên tục xấn tới bỏ mặc áp lực công việc từ phía tôi, thì em cũng chẳng nhận lại được gì, mà đương nhiên cũng chẳng có sự phấn khích nào được gieo vào lòng cả hai.

Rõ ràng, quá trình “training” em dành cho tôi đây vẫn đang nằm trong guồng quay của nó. Nghĩ vậy tôi cảm thấy mình đã về đúng vị trí. Vy kiểm soát rất tốt. Hóa ra em không thờ ơ mãi như tôi tưởng... Em hoàn toàn để tâm vào quá trình “huấn luyện” này.

- Mình đi thôi anh! - Vy bước ra khỏi phòng ngủ. Em vận một chiếc váy ren hồng mộc mạc để đi ăn tối cùng tôi. Chọn mùi nước hoa dịu nhẹ hương anh đào phảng phất, em luôn biết cách tự làm mới mình và chiếm giữ linh hồn tôi. Lại một lần nữa lí trí bị kìm hãm, xúc cảm trào dâng, Vy rạng ngời khiến tôi ngây ngất.
- Tối nay gọi xe nhé, ngoài kia mưa rồi anh ạ.
- Ừ, anh thấy rồi. – Dứt lời, tôi lấy điện thoại đặt liền chuyến xe...

* 21:12 Tối.

Ngồi trên băng ghế sau cùng em, Vy nhìn một hướng, tôi nhìn một hướng, cả hai chẳng nói với nhau lời nào.

Sài Gòn về đêm, thời gian cũng đã muộn, vừa hay lại có cơn mưa đêm chợt đến, không khí bên ngoài trở nên dịu mát và dễ thở hẳn. Qua ô cửa taxi dòng người vẫn nối đuôi nhau vội vã đi dưới làn mưa. Nhìn từng cặp đôi ôm nhau lao nhanh trở về nhà sau buổi tối hẹn hò, tôi ngồi yên nhưng lòng lại thắt, hình như tôi cũng giống như họ... chỉ là một khía cạnh nào đó tôi không định nghĩa được!
tai-sao-chung-ta-lai-ra-nong-noi-nay-cheating-marriage-ntr-cuckold-3-webp.21095


Tiếng lòng hối hả, tim đập nhanh, lí trí nghĩ ngợi liên hồi không có kết thúc. Ngồi trong xe, mắt ngắm nhìn mưa qua lăng kính, phải dùng mỹ từ nào để diễn tả khoảnh khắc này…



Phía trước, bác tài đang dò kênh Radio để làm bớt đi sự yên lặng... Tôi nghe thấy tiếng rọt rẹt cùng các âm giọng ngắn vang lên rồi biến mất, đôi khi xen kẽ tiếng nhạc lúc chuyển kênh… Những âm thanh này làm tôi nhớ thời sinh viên.

Cũng lâu lắm rồi tôi chưa hề bật lại kênh Radio nào. Còn nhớ thuở ấy, những ngày smartphone chưa thịnh hành, tivi truyền hình cáp đương là phương tiện giải trí phổ biến, có chiếc radio cùng những chuyên mục âm nhạc, tâm sự khán thính giả, tin tức giao thông cùng các bảng xếp hạng trên XoneFM mới chính là niềm vui mỗi tối của đám sinh viên nghèo như tôi.

Mà chẳng riêng gì tôi, Vy cũng thế. Lúc mới yêu, cả hai hay nhắn tin và dặn dò nhau mở Radio đúng giờ để nghe chung những bản nhạc tình... Bây giờ, giây phút ấy đã nằm lại trong miền ký ức.

Quay sang nhìn Vy, em không còn hướng ra ngoài trời nữa, từ lúc nào Vy cũng đã chú tâm vào tay của bác tài đang dò kênh.

Có lẽ em cũng như tôi, đang mong chờ chuyên mục "Thay lời muốn nói" thường phát sóng trong khung giờ này. Cả hai chúng tôi đều im lặng chờ đợi...



Những gì diễn ra sau đó đã khiến tôi không tránh khỏi sự bất ngờ.


~Rọt rẹt... rọt rẹt.... *âm giọng cất lên, bác tài dừng chuyển kênh.




.... Cảm xúc này, vì sao trước đây em chưa hề có?

Có phải vì anh đã ở cạnh em trong buổi chiều hôm nay không?

Có phải vì trùng hợp mà con tim em đập loạn nhịp?

Em không biết nữa.

Em là đứa rất dễ rung động.

Cả đêm nay em cứ nghĩ về anh.

Thật ra, chuyện của em đã kể anh nghe đó,… trải qua cũng lâu rồi.

Chỉ là trưa nay, em bắt gặp người ta đang đi bên hạnh phúc mới, lòng em tự nhiên quặn thắt dữ dội. Em biết mình không nên để mọi thứ đó xen vào cuộc sống hiện tại, nên em đã cố giấu sự giằn xé ấy. Em muốn có thời gian một mình em một góc cho vơi đi. Vậy mà,…

Đúng cái giây phút em yếu đuối nhất thì anh lại xuất hiện.

Em bối rối quá.

Tại sao trước giờ mình ở rất gần nhau nhưng bây giờ em mới có cảm giác với anh?

Có phải vì anh luôn giữ khoảng cách với em không?

Em xin lỗi, biết nói ra như vậy là sai nhưng em có thể làm gì khác bây giờ…

Ừ thì, một buổi chiều đáng nhớ mà… phải không anh?

Một khoảnh khắc vô cùng ấm áp đối với em, em thật lòng cảm ơn anh vì điều đó.

Em biết thư này em gửi chương trình sẽ không đến tai anh, nhưng mà anh cho em nói ra tiếng lòng mình để nhẹ nhỏm hơn anh nhé.


Anh là hoa đã có chủ, là ranh giới đỏ mà em không bao giờ cho phép mình vượt qua.


MC NỮ:

Chà, bạn gái của chúng ta… có thể nói đang ở trong một tình huống khá là tiến thoái, lưỡng nan các bạn nhỉ? Người ta thường nói “đúng người – sai thời điểm” sẽ rất đau lòng.

MC NAM:

Vâng, đúng là như vậy. Chương trình của chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều hoàn cảnh tình trường rối ren và đây là một trong những trường hợp như thế Miko ạ.

Ở phía sau của bức thư vẫn còn khá dài những lời tâm tư của bạn nữ giấu tên này… nhưng thời lượng chương trình còn lại không cho phép, buộc chúng tôi phải trích ngang đoạn nội dung chính phù hợp mà vẫn truyền tải được thông điệp.

Chúng tôi rất lấy làm tiếc, hy vọng bạn nữ có thể thông cảm cho chương trình.

MC NỮ:

Có lẽ không có gì tiếc nuối hơn là tìm được người mình thích rồi … nhưng mà sai thời điểm, phải không Nguyên Khang.

MC NAM:

Cuộc sống có nhịp độ rất hối hả, thời gian luôn trôi đi và tất cả chúng ta đều hướng về phía trước. Theo Nguyên Khang thì, sai thời điểm là một phạm trù tương đối rộng và chưa hẳn là chính xác. Bởi vì sẽ còn những người nữa xuất hiện, sẽ còn những thời điểm nữa lại đến, tất cả chỉ là quá trình để hoàn thiện mọi cung bậc cảm xúc của đời người.

Bạn nữ ơi, đừng lo lắng quá nhé. Hy vọng bạn sẽ bước qua những ngày “buồn vội vã” này để mau chóng đến với những ngày “vui chầm chậm” mà sâu lắng nhất trong đời nha.

MC NỮ:

Nguyên Khang ví von ghê chưa các bạn. Buồn vội vã tức là phải mau qua đi, còn vui chầm chậm từ là vui hoài, vui hoài đó mấy bạn. Hahaha.

MC NAM:

Miko à. Không nên phân tích sâu quá như thế, sẽ làm mất sự trừu tượng của khán thính giả…

MC NỮ:

Ok, ok… được rồi. Cùng quay lại nào. Miko thấy ở đoạn cuối bức thư rất thú vị, nên Miko sẽ xin chương trình đọc thêm vài dòng nữa cho tất cả các bạn cùng lắng nghe. Đoạn này là mấy câu thơ mà theo Miko nó chứa đựng khá nhiều cảm xúc chung gì đó của hai người họ.


“Một chút nặng lòng, một chút êm,
Một chút đìu hiu, gió xô xát,
Một chút bồn chồn trong hối hã,
Ai hiểu lòng ai, nỗi lòng tàn.


Cảnh, người… hiu hắt tận sầu đây

Trí nhớ em tốt chứ? Em chỉ nghe qua có một lần thôi đó.


Em đặt tên đoạn thơ là "Nỗi niềm chiều xa lạ", anh nhé. Hai người xa lạ mình có chung một nỗi niềm. Chúc anh ngủ ngon.”


MC Nam: Xin gửi đến các bạn ca khúc Xin Lỗi, một sáng tác của Hồ Tiến Đạt qua sự trình bày của Nguyên Hà. Và đến đây cũng là thời lượng cuối cùng của chương trình rồi. Thay mặt toàn bộ ekip, tôi Nguyên Khang và…

MC Nữ: Miko Lan Trinh …

MC Nam: Chúc các bạn một buổi tối mưa nhưng đầy sự ấm áp và một giấc ngủ ngon.

MC Đồng thanh: XIN CHÀO VÀ… HẸN GẶP LẠIIIII.


*ĐEO HEADPHONE, HÒA MÌNH VÀO KHÔNG GIAN TRÊN XE BẰNG CÁCH BẤM VÀO NÚT PLAY hoặc Listen in Browser rồi PLAY (trên điện thoại).




*Buổi tối: 11/08/2019 - 21:30 PM

~Tíng toong *Tiếng SMS vang lên.

"Cảm ơn anh vì buổi chiều hôm nay..." - Tin nhắn đến từ Trinh.




HẾT CHƯƠNG 13!!!
 
Sửa lần cuối:
truyện bác vừa có hình ảnh, vừa có âm thanh . đọc rất cuốn.
cảm giác như đang xem phim cấp 3 dài tập hơn là văn xuôi . thoại, nội tâm nv, chuyển cảnh, trường cảnh theo thời gian, plotwist..v...v.. chắc bác từng làm hoặc là qua lớp biên kịch thì phải. tại vì e trong ngành thấy rất giống :ROFLMAO:
Ra chap nhanh nhé bác,.. hóng bộ này với "Chúng ta là một gia đình".
 
Truyện này có phần giống chuyện của tôi và vợ chỉ có điều là cu tôi thì khoá còn vợ thì cho tôi một đứa con của người tình và một đứa nữa chuẩn bị ra đời
 
Back
Top
yylive
yylive
X