lc88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan

Truyện Sáng Tác Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?! #cheating #marriage #ntr #cuckold

Lời nói đầu!

Wow... không biết phải nói gì hơn. Sự ra đi của thiendia thật là một mất mát vô cùng to lớn đối với toàn bộ "đồng dâm".
Sống trong một xã hội "lũy tiến" những rối ren và tràn đầy "stress",... chỉ có nơi này là chổ ít nhiều khiến chúng ta "điều hòa" lại "khí huyết", "lưu thông" dòng chảy cảm xúc mà thôi.

Ấy thế mà sau một cuộc triệt phá, mọi thứ đã bay vào dĩ vãng. Đời không thể ngờ được chuyện gì.

Nhân tiện tìm thấy một diễn đàn trông có vẻ "Like Auth" hay nên gọi là "Replica 1:1" nhỉ?🫤 Tôi chả biết, cũng có thể do một MOD hay FAN kì cựu nào đó đã mở lại chăng...?

Tôi xin được tiếp tục chặng đường của đầu truyện :"Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" đã ra mắt từ nhiều năm về trước những vẫn chưa có cơ hội được hoàn thành tại đây nhé.
Hy vọng các bạn đọc Search tên tài khoản tocuimia trên Google sẽ hiển thị ra BOX này và kéo MEM trở lại.

p/s: Tôi chính chủ tocuimia from thiendia with love!

-----------------------

Chương 1: "Anh có vấn đề gì không?"

*Ngày 9/8/2019 - 7:15 Sáng.



-Anh Quân, dậy đi mấy giờ rồi? Ngày nào cũng phải gọi như gọi đò thế này em mất kiên nhẫn rồi đấy. - Vy lay tôi dậy sau khi chuẩn bị xong.
-Ùmm, anh xin lỗi do thiếu ngủ quá.
-Suốt ngày game game, đi làm đủ mệt mỏi rồi thì tối lo nghỉ sớm đi. Quá chán nản, khéo lại trễ làm nữa thì....

Vy lại tiếp.

-Liệu có ngày bảnh mắt dậy không thấy vợ đâu rồi tá-hỏa nhé. Em muốn bắt Grab đi làm!
-Thôi em, đợi anh 10 phút. Hôm nay thứ 3 chắc không kẹt đường như hôm qua đâu, xin lỗi vợ.

Lại một ngày như bao ngày, hôn nhân của tôi đã "tồn tại" được 5 năm, chưa kể những ngày mới quen nhau từ 3 năm trước. Mọi thứ đã đi vào định-hình từ sau năm thứ 2, thứ 3… khi tất cả dần dần ổn định thì cảm xúc cũng theo đó mà vơi đi.

Chẳng ai giữ được ngọn lửa tình yêu cháy ngùn ngụt sau ngần ấy năm chung sống. Âu là giữ nó âm-ỉ, le-lói trong không-gian trách nhiệm rồi gánh-gồng thôi.

“Cơm, áo, gạo, tiền” - tập trung vào những thứ đấy cũng đủ làm cảm xúc trong tình yêu trở nên ngày một vụng về.


Còn nhớ thuở trước, cái khi đôi-mươi, nhà tôi…nhà em, đưa đi đón về, hẹn nhau tay bắt mặt mừng, lòng rung động, tim thổn thức. Những đoạn chat còn lưu, hình ảnh vui cười hẵng yên đó, nét hồng đằng kia trên má, sự vô tư vẫn lưu trên mí mắt, sức trẻ vươn-dài tới tương-lai… Ấy thế, bây giờ ở ngay tương lai rồi mới thấu cảnh “trời-xanh”.

Vy và tôi đều là nhân viên công sở. Em làm tài chính, còn tôi làm bất động sản cho doanh nghiệp. Văn vẻ cho sang mồm, chứ trắng ra chỉ là thằng “cò-đất” tay ngang. Dòng đời đưa đẩy thế nào, quen được vài người bạn, biết được ít thông tin, bay cho họ mấy lô đất, vậy là xin được một chân trưởng-phòng công ty.

May mắn có chút tài “múa-mép”, nên thời gian trôi vẫn giữ được vị trí. Chứ ai cũng thừa biết đây là một công ty quèn. Sức-mấy chúng lại muốn nuôi thằng nào lâu năm để trả tiền thâm niên? Ngành này nó thế! Âu cũng là “may mắn” thật sự...

Còn Vy, em thì trái lại, một người phụ nữ thông minh, có sắc, lại rất quyết đoán trong công việc. Hiện em là thư ký giám đốc kinh doanh cho một công ty tài chính lớn, công việc em rất bận rộn, đa phần là tiếp khách và thường xuyên về muộn hơn tôi. Tuy bận bịu như thế nhưng em vẫn giữ cho mình một vóc dáng rất tươi trẻ kèm một gương mặt thương hiệu. Mắt e to và sâu, đôi mày đều tựa như vẽ, mũi cao tự nhiên, môi tều gắn kèm một chiếc cằm v-line chẳng thể nào chê được. Thân hình em không có gì phải bàn cãi cho một cô thư ký: Ngực em bồng đào, thân đồng hồ cát, mông nở tròn căng không bị hóp và một đôi chân rất thuận với bộ-mông ấy; em không cao lắm, chỉ dừng ở 1m59, nên người ta hay đùa "ráng thêm 1cm nữa là chạm đến đẳng cấp chân dài rồi", nhưng em lại vô cùng tự tin về đôi chân của mình. Phải nói da rất sáng, không có một tý lông nào, mịn như em bé vì em luôn giữ thói quen skin-care của mình. Nào wax, nào kem thoa đều mỗi tối.

Ôi thôi, càng tả về em tôi càng cảm thấy mình may mắn. Em chấp nhận yêu tôi lúc ấy, có lẽ là do sự non dại tuổi trẻ hoặc vì tôi là thằng dẽo-mồm đích thực. Cuộc tình của tôi là minh chứng cho việc: “trai yêu bằng mắt”-“gái yêu bằng tai”; ngoài cái lưỡi nói những lời lươn lẹo ra chắc tôi không có gì khác. Tiền không, nhà không, của cải không, vinh hoa không, phú quý không. Tầng lớp gia đình hoàn toàn tầm thường. Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một cho bố mẹ, một cho em và tôi đang sống. Kinh tế vợ chồng tôi chỉ mức vừa đủ ăn, đôi khi lại eo hẹp phải tằn tiện, cắt giảm lúc thứ này, lúc thứ nọ.

Đỉnh-điểm là tháng rồi, chiếc ShMode của Vy phải cho lên-đường vì mẹ tôi ốm nặng mà không có nhiều tiền tiết-kiệm để lo. Cuộc sống cứ vậy khiến cho đầu óc chẳng lúc nào thấy bình an mà luôn trong tình trạng “đắn đo suy nghĩ”. Vậy nên hôn-nhân của tôi mới hóa nặng-nề.

"Tình-yêu" đang trên đà đi xuống thì tình-dục cũng trượt dốc lao theo. Từ một ngày không dưới hai lần, đến nay mạnh lắm chắc được hai lần một tháng! Vy rất mạnh nhu cầu về tình-dục, em yêu hình-thể mình và luôn cần người nâng niu nó. Em biết cách tự thỏa mãn khi không có tôi,… và chẳng có vấn đề gì nếu tôi bắt gặp. Dẫu có nhìn thấy tận mắt, em cũng hoàn toàn tự tin tiếp tục bản-năng của mình.

Dạo gần đây, chắc do đuối sức trong hôn-nhân, tôi dần bị áp lực tâm lý khi không thể phát huy đúng vai trò trụ-cột của gia đình. Lúc “đụ” nhau, em không còn thấy thăng-hoa nữa,… Tôi cũng áy náy vì biết mình không xứng khi lên giường với em. Tôi xấu hổ vì bên nhau lâu dài bị em phát hiện rằng mình là một thằng giỏi nói hơn làm. Hàng đêm, tôi hay ngủ muộn hơn em, dùi đầu vào máy tính chơi “Game” hoặc xem “Sex”. Không biết từ bao giờ, tôi có cảm giác ngại làm tình với em, cảm thấy mình như một người chồng “Sissy”, một thằng đàn ông yếu thế, trên răng dưới dái. Tôi biết em cũng đang cảm thấy điều đó nên chuyện mỗi đêm không có tôi trên giường lúc em đi ngủ cũng là việc bình thường. Em biết tôi xem Sex nhưng em cũng chẳng đá động đến hay hỏi han gì, em đánh lờ đi bằng việc hay nói tôi chơi Game mà thôi. Có lẽ từ lâu, em đã mất dần niềm tin vào năng lực của tôi và sinh ra cảm giác "khinh" ở một mức độ nào đó rồi...Em không nói thẳng ra nhưng thái độ em toát lên được điều ấy!


*7:56 Sáng.


-Còn có 4 phút, từ đây bấm thang máy lên chắc cũng trễ mất rồi, ăn uống được cái nổi gì nữa, anh thấy chưa?
-Xin lỗi vợ, anh cố lượn lắm rồi...
-Ngủ , ngủ cho lắm vào, ngấy cái cảnh này tận họng rồi, thôi đi đi.
-Ok vợ, anh đi nhé, vợ làm vui vẻ, yêu e..m.....
-......

Chưa dứt lời thì Vy đã quay mặt vào tòa nhà, em đi vội. Nhìn em từ phía sau, chăm chú vào bờ mông căng đang bước lên bậc thang, lấp ló quần lót phía dưới chiếc váy mịn màng mà dương vật tôi cương lên. Hôm nay, em diện áo 2 dây hồng cổ sâu, đeo một cái vòng Choker trông rất gợi tình, kèm một bralette màu đen hờ-hững nhẹ nhàng, chiếc váy đen ngắn vừa qua mông một chút, mặc với quần lót ren chung bộ, em mang đôi cao gót màu kem quyến rũ. Ôi, Vy chẳng khác gì khi còn thanh xuân cả. Giật mình, tôi đề máy lao đi; và thế là sáng nào cũng vậy, tôi thức dậy, loay hoay với tất cả những dòng suy nghĩ trên lặp đi lặp lại đều đặn, cho đến khi đặt chân đến cửa phòng làm việc của mình thì mới thôi không nghĩ về em và tôi nữa.


* 11:58 Trưa.


~Ting!!! - Tiếng mess vang lên.
-Em chuẩn bị đi ăn với anh Minh và cả phòng kinh doanh, hôm nay ăn ở The Garden. -Minh là giám đốc kinh doanh công ty, sếp trực tiếp của Vy.
-Gì? Tự dưng sang thế, nhậu nhẹt gì nữa à?
-Ừ, sắp đặt mục tiêu mới, anh Minh muốn mời cả phòng ăn trưa để lấy tinh thần cho mọi người.
-Lại đi xe Minh sao?
-Em định đi với chị Khanh mà anh Minh bảo có việc muốn bàn trên đường nên em đành chịu.
-Lúc nào cũng "đành chịu", nhiều lý do để "đành chịu" quá nhỉ? Việc gì quan trọng thế, đến nơi nói không được à?
-Em không biết.
-Có bao giờ thấy em đi với ai khác đâu mà nói chị Khanh ra làm gì cho dày chuyện!
-Em cũng muốn đi với anh Minh, trời nắng lắm! Anh có vấn đề gì không?
-...
-Thôi nhé, em đi đây!.

Em cứ thế để lại tôi chưng hững với dòng cảm xúc. Tôi ghen lắm, giữa tôi và minh không cần nói cũng thấy sự khác biệt. Anh ta quá đĩnh đạc, từ dung mạo đến tính cách, phải nói rất điềm đạm và thành công. Tuy chỉ là một giám đốc đánh thuê, nhưng theo nhận xét của Vy thì không phải chỉ công ty này muốn anh ta về làm mà khá nhiều nơi giành giật để được Minh làm việc cùng. Minh du học từ Mỹ về, bệ thế gia đình đồ sộ, quan hệ rộng, quan trọng hơn cả: Minh rất cầu tiến, biết nắm bắt cơ hội cho chính bản thân mình, nên được đà thành công lại thành công hơn nữa. Phải nói số phận an bài cho 2 kiếp đàn ông này. Nghĩ đến chỉ thấy tủi thân, nhục chí; tôi quả thật là một "Sissy Husband". Trưa đó, chả còn thiết ăn uống gì, tôi tiếp tục làm việc. Cố gắng quên đi thời gian, không nghĩ đến Vy nữa.


* 18:00 Chiều.

Tôi xong việc rồi, đáng lẽ nên nhắn hỏi Vy xem như nào để qua đón.. chưa kịp nghĩ xong thì Vy nhắn:"Em vẫn đang sắp xếp lịch ngày mai cho anh Minh đây, sắp xong rồi, anh về trước đi đừng đợi em". Tôi cũng chỉ dám mong được đèo Vy đi làm mỗi sáng, chứ không mong được đón về, vì em trăm công nghìn việc, chả biết khi nào mà lần. Một tháng đổ lại đây, tôi chẳng lúc nào được chở em về cả, hôm thì là Minh, hôm thì chị Khanh, hôm thì Grab.

Đối với Vy việc tự do đi lại là hàng đầu, em mất đi chiếc xe của mình rồi nên cảm thấy rất khó chịu việc tôi đưa đón, em không giống như những cô vợ khác mong được chồng đưa rước, vì em cảm thấy như thế là phiền, là bị quản lý, là không có đôi chân của riêng mình. Trước đây cũng vậy, mới quen thì đưa em vài lần em đã nói luôn khi nào đi chơi thì hãy làm vậy, còn khi đi học, đi làm em muốn tự bản thân mình đi lại cho tiện cá nhân và cảm thấy tự do. Thế rồi, tôi mở Facebook xem bảng tin cho thoải mái, đằng nào tôi cũng sẽ về nhà trước; lướt được vài tin thì thấy:

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-1.webp


News feed hiện lên một ảnh đăng của Vy kèm Caption:

"Em cười vì anh vẫn ở đó, đợi em nhé..."


Hết Chương 1!!!
 
@vuhayho
- Văn phong ( tức là cái đặc trưng riêng của mình ) phải rõ ràng, đem tính cách mình vào giọng kể với các chi tiết như : cách đặt câu, xuống dòng, những suy nghĩ đúc kết, những mường tượng cá nhân...
- Hành văn ( tức là câu từ, ngữ pháp, biện pháp tu từ, điệp từ, văn luật...) phải thuộc văn xuôi. Không phải status, tâm sự.
- Bối cảnh hoặc thực tế hoặc viễn tưởng, phải rõ ràng không pha trộn.
Cuối cùng là có một câu chuyện đủ khơi dậy cảm xúc từ chính bản thân mình khi đặt bút là được.

-----------------------

Đầu sách của Tô Hoài là hay nhất cho người muốn học cách viết văn. Có cuốn:

"Sổ Tay Viết Văn - Những chia sẻ về kinh nghiệm cầm bút"

Tác giả: Tô Hoài (Tiki bán 57k) Có thể tìm mua.
 
Sửa lần cuối:
@vuhayho
- Văn phong ( tức là cái đặc trưng riêng của mình ) phải rõ ràng, đem tính cách mình vào các chi tiết như : cách đặt câu, xuống dòng, những suy nghĩ đúc kết, những mường tượng cá nhân... vào giọng kể.
- Hành văn ( tức là câu từ, ngữ pháp, biện pháp tu từ, điệp từ, văn luật...) phải thuộc văn xuôi. Không phải status, tâm sự.
- Bối cảnh hoặc thực tế hoặc viễn tưởng, phải rõ ràng không pha trộn.
Cuối cùng là có một câu chuyện đủ khơi dậy cảm xúc từ chính bản thân mình khi đặt bút là được.

-----------------------

Đầu sách của Tô Hoài là hay nhất cho người muốn học cách viết văn. Có cuốn:

"Sổ Tay Viết Văn - Những chia sẻ về kinh nghiệm cầm bút"

Tác giả: Tô Hoài (Tiki bán 57k) Có thể tìm mua.
Cảm ơn bác 👍👍
 
Khi nào ra chap mới thế ad hóng quá trời hóng rồi
 
Lỗ đít nhíu mạnh, tôi nhắm mắt phê, cố gượng đứng lên. Vội cởi nhanh quần áo ra, trần truồng chĩa Camera thẳng vào hiện trạng của mình ngay lúc này. Tôi gọi video call cho em.

~Ring.. ring.. - Vy bắt máy!

Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này cheating marriage ntr cuckold-2.webp

"Á trời ơi, ..cái đéo gì đây. HahaHaaaahaaa" - Vy cười phá lên trong call, em không ngừng đắc chí.

Sau 2 lần nhíu đít, tôi xón một ít tinh dịch. May mắn tôi vẫn chưa hoàn toàn xuất nên vẫn giữ được “lòng-dâm” của mình nên hãy còn mụ mị người lắm.

- Em ơi, anh nứng quá. Anh muốn thấy em..-Tôi van nài trong cơn nứng của mình.
Cũng đang tự đeo chiếc khóa giống Quân, tự nhủ khi nào bác @tocuimia ra chap mới thì sẽ mở khóa cu để tận hưởng mà sợ không có ngày đó mất 🥲
 
Cũng đang tự đeo chiếc khóa giống Quân, tự nhủ khi nào bác @tocuimia ra chap mới thì sẽ mở khóa cu để tận hưởng mà sợ không có ngày đó mất 🥲
Chờ thôi bác, bác ấy có nói muốn viết 1 lần hết lun cho nó giữ mood mà. Hóng ngày bác ấy ra 1 lần full truyện thôi
 
lại drop rồi hả các bác
Tin tưởng vào tác giả thôi ông ơi, bác ấy nói là tập trung viết một lần hết truyện lun r mới đăng. Chúng ta cứ chờ bác ấy thôi
 

(Music for chapter, play in background when you read... choose : Play in browser)

Chương 17: “Biết đâu được.”

*12/08/2019 - 22:50 Tối


- Thôi chị về đây – Vy đứng dậy, đeo vội túi xách, lấy tay vơ nhanh chiếc điện thoại trên bàn. Vy và Phương Anh phải ngừng buổi tâm sự khi trời đã về khuya.

Hai nàng có vẻ vẫn còn nhiều thứ muốn chia sẻ cho nhau hơn nữa, nhưng vì thấy Vy cứ bấm sáng màn hình liên tục để xem giờ… Phương Anh biết có lẽ nên kết thúc cuộc gặp sớm hơn dự định.

Họ cùng nhau rời bàn, Phương Anh chủ động khoác tay Vy. Cả hai chậm rãi vừa đi vừa quyến luyến một vài điều sót lại… Cửa thang máy mở ra, chỉ có hai nàng bước vào. Thấy cửa thang chầm chậm đóng lại, không gian bây giờ đã riêng tư, Phương Anh nói:

- Em thấy chị còn nghĩ đến anh Quân nhiều lắm.

Nhìn điệu bộ lo lắng của Vy, Phương Anh cúi đầu giấu đi tủi nhục. Nàng nhận thấy sự để tâm mà Vy dành cho Quân vẫn khá rõ ràng, chỉ có nàng mới là đứa đang hời hợt với chồng mình.

- Chị không nghĩ thì ai nghĩ? … Hiện tại, tuy tụi chị đã bước vào “mối quan hệ mở”, nhưng chị chưa dám chắc điều gì hết. Chị biết… chị bị cám dỗ bởi nhiều thứ, nên chị làm liều. Tới tuổi này, ba mươi mấy gần bốn mươi rồi, vẫn chưa có con… hỏi sao mà không "hứng tình"… Còn nói về “kinh tế”, em biết chị cũng khó khăn mà, chị không còn cách nào khác. Chị nghĩ, việc chị làm là win-win cả thôi em ạ. Quân thỏa mãn sở thích, chị thì thư thả với cảm xúc và tiền bạc. Có ngày hôm này… đều là do Quân. Chồng chị mà nói ra như em còn đỡ, đàng này nó u mê đến nỗi bỏ bê chị suốt hai năm trời, mọi chuyện chỉ diễn tiến theo tự nhiên thôi. Chị nói em nhiều lần rồi, em là chị em mới hiểu...

- Em thấy cũng không khác gì nhau? Chỉ là … nói như thế thì chị em mình có đang biện minh một cách hơi trơ trẽn không?

- Trơ trẽn? Vậy tụi nó thì không… Hã Phương Anh? – Vy liếc sang nhìn với vẻ mặt khinh khỉnh, rồi em tiếp tục.

- Tại sao bọn đàn ông có quyền quyết định rằng tụi mình nên “hư” hay không “hư”? Tại sao tụi nó lại tự cho mình cái quyền được “biến thái” rồi giải thích là: “cái này đâu có gì sai?”. Chà, chị không chấp nhận nổi luận điệu đó đâu em. Sai rõ ràng, sai mười mươi. Tự lãnh hậu quả đi. Tụi mình chỉ vùng lên thôi. Nếu không như vậy, phụ nữ sẽ vẫn sống một đời hẩm hiu lắm…

- Nhưng mà em,… em không “phức tạp” giống chị. Chuyện của em chỉ đơn giản lắm, chỉ xoay quanh vấn đề về tình cảm, nên là…

- Phương Anh! Chị nói “cưng” nghe… Em phải thẳng thắn với chồng em đã. Đừng giấu diếm nữa, chị cũng từng như vậy,…rất khổ sở. Chị xin lỗi đã đưa em vào “thế giới” này. Bây giờ mà em vẫn không dám đối diện với ảnh thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn. Em khác chị khá nhiều điểm, em không có căng thẳng về tài chính, em còn có con nữ, vậy nên… - Vy cắt lời Phương Anh, khiến cô nàng nghe nửa chừng thì nôn nóng, nói chen vào sự khuyên nhủ của đàn chị.

- Vậy chị muốn em nói gì với chồng em? Rằng em yêu Trung rồi ư? Rằng em thực sự muốn có con với anh ấy? Rằng bây giờ em đang trở nên mù quáng đến mức không thể chấp nhận, mong anh và con hiểu cho? … Hay sao?



Vy thở dài, em bắt đầu thấy càng lúc càng khó xử với Phương Anh.

Không hiểu gã Trung kia là ai? Anh ta đã làm gì? Mê hoặc phụ nữ ra sao mà Phương Anh say đắm đến thế. Vy rất tò mò, bởi vì chính Phương Anh cũng ngại ngùng, cô nàng chưa dám kể ra hết mọi chi tiết của câu chuyện, làm cho Vy vô cùng thắc mắc.


----------

Một năm về trước, trong giai đoạn Vy đang “sụp đổ”.

Cảm xúc Vy hỗn loạn vì không thể chấp nhận nổi tính nghiện Cuckold của chồng. Trong tâm trí em nảy sinh mong muốn bắt đầu một mối quan hệ ngoài luồng để trả thù thứ sở thích quái đản của Quân… Đúng lúc ấy, Minh xuất hiện. Hiển nhiên anh ta trở thành đối tượng trong tầm ngắm của Vy.

Khoảng thời gian đó, Minh “tấn công” Vy dồn dập. Quan sát em mỗi ngày, hắn cảm nhận được sự bất mãn nào đó trong em về Quân. Từ cách em hời hợt bước xuống xe chồng mình, quay đi không chút bận tâm, đến cách em từ chối trả lời mọi câu hỏi liên quan đến gia đình nhỏ, cũng như sự hỏi thăm của ai đó về Quân… Từ đó, hắn chớp thời cơ “thả thính”, lèo lái cảm xúc của Vy liên tục.

Nhưng có một chuyện hắn không biết… Vy biết rõ gã đàn ông đang ve vãn mình, em chủ động để “cửa hở” cho hắn bước vào cách dễ dàng… Em nắm thế chủ động từ ban đầu. Em biết rõ mọi tình huống “thừa nước đục thả câu” của hắn, nhưng em vẫn “giật dây” để tự mình trải nghiệm những điều mới mẻ mà em đang tò mò. Nếu em không “hờ hững” như thế thì gã đàn ông thành đạt kia chẳng có lấy một cơ hội để chen chân vào.




Đương lúc tâm trạng bản thân còn chông chênh, vậy mà Vy lại ,muốn một lần thử “trái cấm”, quyết định đó đã mang tính bước ngoặt!



Và, Vy dấn thân vào lối mòn “lang chạ” như một sự giải thoát. Em đánh thức bản ngã thứ hai trong mình. Tâm hồn Vy dần dần mục nát bởi thứ cảm hứng đến từ sự hư hỏng. Những cơn “hứng tình” trong em ngày càng tăng, em vùi mình vào mọi cơn say tình dục mà Minh mang lại. Những cảm xúc mới mẻ, những cơn mê man trong dục vọng lần đầu được tận hưởng. Em lang thang trong miền ái-dục, ngày này qua tháng nọ.



Thời gian đầu mới “lang chạ”, mùi xác thịt “ngập ngụa” trên da thịt em qua vô số cuộc “mây mưa” chẳng còn đếm được. Lúc bấy giờ em vẫn chưa định hình được tư tưởng rõ ràng như hiện tại … đơn giản là em chỉ đắm mình trong Oxytocin, Dopamine, Endorphin, Adrenaline,... Em thỏa thích tắm mát trong “hồ nước đục”, đầy rẫy những “hormone hạnh phúc”. “Dục tính” cứ tiết ra như lũ quét mỗi khi em giao hoan với đám đàn ông tục tĩu chung quanh mình…

“Ma đưa đường, quỷ dẫn lối”!

Cũng trong khoảng thời gian em bắt đầu lăng-loàn, có một “diễn biến” mà Vy không lường trước được kết cục… Vy tha hóa không chỉ riêng em… em còn kéo theo Phương Anh sa chân vào vũng lầy tà dâm này.


---------

*Tháng 9, năm 2018. - 00:45 Khuya. (Một năm trước)

~Ting… ting.. Messenger của Vy hiện lên một tin nhắn.



- Vy ơi… Chị có rãnh không?

- Chị đang nằm, chuẩn bị ngủ, sao vậy em?

- Em có cái này rất tế nhị, em hỏi chị được không? Chuyện này em không dám hỏi ai hết, chỉ có chị là người ở xa, lại là bạn tâm sự đáng tin của em nữa, em dám mới hỏi… đừng dị nghị gì em nhé.

- Cái gì đây??? Sao “chữ nghĩa” trầm trọng dữ vậy P.A?

- Em cũng không biết bắt đầu thế nào nữa. Haizz, hay là thôi đi…

- Em giỡn mặt chị à? Có tin chị block em liền không?

- Hicc, dù sao vẫn ngại lắm chị ạ.

- Thì đừng khui ra? Em cũng rãnh lắm. Biết mấy giờ rồi ko P.A?



Nhắn xong, Vy hằn học bấm tắt màn hình, để điện thoại lên mặt tab-đầu-giường. Em nhìn trần nhà, nhìn tấm lưng của Quân trong khi anh vẫn đang dán chặt mắt lên màn hình vi tính chơi game, bỏ lại em một mình nằm chỏng chơ trên chiếc giường đôi trống trải của căn phòng.

Vy thừa biết chơi game chỉ là bước đầu qua mặt, đợi em vào giấc rồi, Quân sẽ tiếp tục với đam mê “cuckold”, “hypno sissy” và các thể loại tương tự… Anh vừa xem vừa sục rất … “nhiệt tình”.

Đêm nào chẳng vậy, không lúc nào đi ngủ cùng nhau. Tuần 7 ngày nếu có ngày thứ 8 chắc Quân cũng sóc lọ chăm chỉ mà bỏ bê vợ. Đời sống “hôn nhân” có khoảng cách ngày càng lớn, lớn đến mức nếu bỗng nhiên một đêm Quân đi nằm cùng, thì Vy sẽ cảm thấy thật khó chịu và gượng gạo, vì vậy nên em cũng chẳng còn muốn mọi thứ trở về bình thường nữa…

Bên dưới lớp chăn là một cái lồn đỏ ửng, sưng nhè nhẹ ở mép mu, chạm vào thì sẽ thấy hơi âm ấm… đang nằm nghỉ ngơi. Cả ngày “đi làm” vất vả làm sao… Một cái lồn liên tục được “dập” bởi những chiếc máy chịch mạnh bạo trên công ty. Đêm về, em cũng chỉ muốn ngủ một mình để cho âm hộ được “sạc pin”, đơn giản vậy thôi… nhưng Quân làm sao biết được!

“Xa với kẻ gần, nhưng lại gần với những kẻ xa lạ” - Vy thở dài, nhắm mắt lại, muốn ngủ thiếp đi để khỏi phải suy nghĩ lung tung. Độ chừng 5 phút thì tiếng tin nhắn Mess vang lên…

~Ting…ting…

- Chị có biết về “Some” không?



“Cái gì đây?” – Vy bất giác tỉnh ngủ hẳn, liếc sang thấy chồng vẫn đang hăng say “combat”. Em mở to mắt cố đọc cho kỹ, sợ đọc nhầm. Sau một hồi, em mới nhắn trả lời:



- Có! Chị có biết.

- Thật à? Vậy thì em đỡ ngại rồi.

- Em định hỏi gì về chuyện này?

- Dạo gần đây, chồng em mỗi lần làm đều hỏi ý em về “điều đó”.

- Ừ, rồi sao nữa?

- Lão chồng cứ muốn thử cảm giác "Some" với một người nữa, chị ạ. Em thấy lạ lắm, không biết có phải anh ý đang thay đổi hay không?

- Không hẳn, maybe ảnh muốn làm gì đó mới cho hai vợ chồng em thì sao? Mà này, quan trọng là… bản thân em, em thấy thế nào? – Vy giữ bình tĩnh, cố không để lộ nhịp sống dâm dục của em gần đây, em tìm hiểu tiếp tục.

- Em bối rối lắm…, bây giờ không biết phải làm gì. Em cảm thấy như em đang bị “bán rẻ” đi ấy…

- Bán rẻ? Sao em lại suy nghĩ như vậy?

- Có phải ảnh chán chê em tới mức “đẩy” em đi như này không chị? Chứ em chưa từng thấy điều gì trong đời như này hết. Em nói thật.

- “Đẩy” nghĩa là gì, em nói rõ hơn đi!

- Có thật không đây? Chị cũng có lúc chậm hiểu như vậy à Vy … hay chị trêu em? Rõ ràng là chồng em muốn bỏ em rồi, đem em ra làm con hàng mua vui cho lão, chị không thấy ư??



Phương Anh bỗng tỏa ra năng lượng nóng nẩy qua câu chữ. Nàng không hiểu vì lý do gì mà khi chat với Vy, em cảm thấy… cứ như Vy đang xem nhẹ vấn đề đi. Em cũng không thấy Vy có chút sự ngạc nhiên nên có nào… Đáng lý ra, phản ứng “quan trọng hóa” vấn đề nhạy cảm này, mới là thứ em mường tượng, nhưng Vy thì hoàn toàn không như thế!



- Đàn ông thời này nó lạ vậy đó Phương Anh… em nghĩ sao nếu chị nói… Chị cũng đang ở trong tình huống tương tự em?

- Hã?

- Ừ, dạo đây chị cũng phát hiện Quân có sở thích như chồng em vậy!

- Cái gì cơ?

- Bất ngờ không? “Cá mè một lứa” đấy…

- Sao lại có sự trùng hợp đến thế được? Chị đang trêu em, hùa cho em có đồng cảm thôi phải không?

- Việc gì chị phải bịa ra mấy chuyện như này, P.A… Em có điên không?

- Sorry chị.



Vy định sẽ không tỏ ra bất kì quan điểm nào hay chia sẻ về câu chuyện của em cho Phương Anh, nhưng làm vậy em lại cảm thấy mình đang phản bội lại sự tin tưởng mà Phương Anh dành cho em. Em bắt đầu lên tiếng:

- Chị cũng không biết phải bắt đầu cho em nghe ra làm sao… Có lẽ là nói luôn khúc giữa để em dễ hình dung vậy.

- Khúc giữa???

- Chị ngoại tình gần được một năm nay rồi!

- Cái gììììì?????? – Phía bên kia màn hình điện thoại, Phương Anh nhướng mày, to mắt mà hốt hoảng, xém tý nữa em làm rơi điện thoại vào mặt mình. Sợ làm chồng tỉnh giấc, Phương Anh từ từ đắp chăn kín đầu, đem cả điện thoại vào trong, nằm quay lưng về phía chồng, em chăm chú nhìn dòng tin Vy đang soạn, sắp gửi đến.

- Ừ, mọi thứ bắt đầu cũng như những gì em nhắn tin cho chị vậy… Chỉ có khác là, Quân không nói, không mở lời. Tự chị phát hiện mong muốn thầm kín đó của ảnh.

- Ôi, làm sao mà…



Phương Anh nhấn enter thể hiện sự cảm thán, em định viết tiếp thắc mắc của mình thì Vy nhắn liên tục, không cho P.A ngắt quãng.



Vy kể cho Phương Anh nghe xuyên suốt, tường tận, kỹ lưỡng mọi chuyện đã xảy ra, bắt đầu từ chuyến du lịch định mệnh cùng công ty năm đó, rồi những đêm nín thở nằm trên giường lén nhìn Quân xem “Cuck-Porn”. Mắt thì đắm đuối, miệng mồm há ra, tai đeo headphone, đầu cắm về phía trước… Bên dưới, quần đã tuột xuống một nửa, mông đít chạm hẳn mặt ghế, tay trái, tay phải miệt mài vuốt cặc lúc nhanh, lúc chậm, hình ảnh ngập tràn sự “đam mê” đến từ Quân… Em tả cho Phương Anh ti tỉ những chi tiết kinh tởm đó như thể hiện lại sự thất vọng của bản thân mình… Từng chút, từng chút một cho đến những ngày tháng hoang dại của em với Minh. Vy cập nhật cho Phương Anh tất cả mọi thứ cho đến thời điểm hai chị em chat với nhau.



*2:15 AM

------
Quân vẫn ngồi đấy, lâu lâu quay đầu nghía xem vợ đã ngủ chưa. “Quái lạ, sao giờ này mà còn chat với ai, mặt mày nghiêm túc thế cơ chứ, lại công việc gì chưa giải quyết được hay sao? Sắp sáng đến nơi rồi vẫn chưa xem được gì,… chán quá.” – Quân vừa nghĩ, vừa tiếp tục di chuột điều khiển trò chơi đang chơi nửa chừng.
------


Một lúc lâu sau, gần như câu chuyện của Vy đã phần nào “truyền cảm hứng” cho Phương Anh rất mạnh mẽ. Những thuật ngữ, những khái niệm, những từ vựng Porn dễ khai thác, được Vy ung dung miêu tả để gợi lên tưởng tượng của Phương Anh. Hai chị em hòa vào nhau qua ánh sáng của màn hình điện thoại. Bóng tối của hai căn phòng cách xa hai miền đất nước dường như không cản được những “tia-sáng” vừa lóe lên trong đầu họ.

Từng nốt nhạc thăng hoa nằm dưới mỗi con chữ “thô thiển” trong khung chat đã đánh lên một tâm hồn tò mò, khởi phát sự dâm-dục sẵn có trong Phương Anh. Nàng thơ bị dẫn dắt vào lối mòn của người bạn thân có tình trạng hôn nhân đầy “phức tạp”.



- Em cũng không biết nữa... Em sợ rằng nếu em không chịu, anh ý sẽ cảm thấy chán nản. Nhưng nếu em đồng ý, em lại sợ mình sẽ cảm thấy bị tổn thương.

- Em cứ dành thời gian suy nghĩ… Đến lúc nào đó, ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với chồng mình. Hỏi ảnh vì sao lại muốn thử, và đặc biệt, em cũng phải chắc là lúc đó bản thân em đã sẵn sàng!

- Nhưng mà, liệu có khi nào “Some” rồi cũng sẽ thành, … thành cái gì nhỉ? À,… “Cuckold” như chị nói không?

- Cuck à, hên xui? Trừ phi chồng em cũng giống Quân. Mà chị cũng không biết đến lúc chị công khai chuyện này, Quân có thực sự chấp nhận không. Chịu đánh liều trước vậy thôi Phương Anh à.

- Hic, sao chị làm em hoang mang quá Vy…

- Em có cảm thấy bị ép buộc không?

- Cũng không phải ép buộc, nhưng em cảm thấy áp lực phải thử để làm vui lòng chồng.

- Phương Anh nè. Chị nghĩ em cần đặt lương tâm em lên đầu. Nếu em không thoải mái, đừng miễn cưỡng! Chị với em khác ở chổ, chồng em ngỏ lời công khai, còn Quân thì giấu. Vậy nên trong vấn đề của em, cần có sự đồng thuận và tôn trọng lẫn nhau.

- Nhưng nếu em nói không, liệu anh ý có thất vọng không?

- Nếu ảnh còn thương em nhiều…, ảnh sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của em. Mà theo chị, lúc này em chưa chịu… kiểu gì ảnh cũng làm công tác “mưa dầm thấm lâu” với em thôi, chả thất vọng gì mấy như em hình dung đâu. Tin chị đi.

- Sao chị biết?

- Từ lúc thấy Quân như vậy, chị lang thang trên đủ các nền tảng web, diễn đàn, bách khoa, podcast,…v…v. Gần như mọi phương tiện để có thể tiếp cận được vấn đề này. Thì 99,99% thứ chị thấy, nó như “xì-ke” vậy. Không phải dứt là dứt được đâu Phương Anh, làm mạnh cỡ nào cỡ, dọa ly dị, chia tay các kiểu, họ sẽ vâng dạ cho qua loa rồi độ năm sau, hai năm sau đâu lại vào đấy, lại năn nỉ ỉ ôi để xin được thử thôi.

- Trờiiiii! Thật luôn hã?

- Ừ. Nó vậy đó.

- Thế thì em cùng đường thật rồi.

- Cũng có trường hợp từ chối lâu dài… nhưng mà…



Vy nhắn xong, màn hình hiện lên đang soạn tin nhắn tiếp theo, rồi bỗng mất đi. Im lặng. Phương Anh chau mày không hiểu tại sao, nàng nghĩ là Vy mất sóng hay là đang làm gì khác ở phía màn hình bên kia… nàng nằm chờ Vy tiếp tục.



Thật ra lúc đó, Vy đang bắt đầu đi quá giới hạn. Vy biết bản thân em có tìm hiểu, có nghiên cứu, nhưng đến chổ này thì em đang bắt đầu dùng lời của em để chêm vào, tạo thêm sự tin tưởng. Mục đích là em muốn lồng ghép một chủ ý riêng của mình vào đó, em muốn thực hiện một bài “Test” tính kiên định. Em thao túng người bạn thân ấy, ép buộc Phương Anh phải “nhúng-chàm” như em. Em suy nghĩ cách dắt một hồi lâu rồi gửi tin nhắn..

- Về sau hôn nhân của họ tụt dốc không phanh vì không còn sự liên kết nào trong tình dục nữa.

- Ôi, chị có chắc không Vy ơi? – Phương Anh gạn hỏi lại để vớt vát.

Chựng lại ba, bốn giây.. Vy nhấn mạnh:

- CHẮC!

- Tối nay em vô cùng cảm ơn chị đã chia sẻ với em. Không có chị chắc em chết mất. Xã hội bây giờ có quá nhiều thứ vượt ra khỏi ranh giới đạo đức mà trước nay từng có. Em không còn phân biệt được điều gì đúng, điều gì là sai nữa. Chắc là em nên thuận theo tự nhiên, xuôi theo chiều gió rồi Vy ạ.

- Nhớ, chị luôn ở đây nếu em cần. Khi nào bắt đầu, có chuyển biến gì, nhắn cho chị!



*12/08/2019 - 23:05 (Hiện tại)




Vy thở ra với câu nói vừa dứt của Phương Anh. Nhìn thẳng vào mắt cô em gái, Vy nặng trĩu lòng. Bản thân em cũng chẳng có gì khá hơn, em đang đứng ở vị trí nào mà cho lời khuyên? Em có đủ sức vượt qua mọi chuyện của mình hay không? Những thử thách của “sex-game” này mang lại quá đỗi nặng nề. Không đơn giản như những bài viết chia sẻ của các “đồng dâm” trên diễn đàn mà người ta hay đọc. Nội tâm của mỗi người tham gia đều không phải là thứ dễ đánh giá.



“Gánh nặng từ tâm lý hôn nhân sẵn có vốn là rào cản, nếu gia đình chưa đủ êm ấm, xin đừng hành-quyết nhau bởi những quyết định mông muội này.” – Vy đột nhiên tự ngẫm cho hoàn cảnh hiện tại của em và Phương Anh.



Thang máy dừng lại ở tầng G, cánh cửa mở ra thay cho lời tạm biệt. Hai nàng khoác tay nhau đồng bước đi, dáng vóc ngọc ngà, kiêu sa và quyến rũ. Tiếng lộc cộc của giày cao gót chạm xuống nền gạch men sang trọng trong sảnh, tô điểm cho đường nét gợi-đòn của phụ nữ. Mỗi bước đi của họ như một tuyên ngôn về sự tự tin, che giấu một thế giới nội tâm đầy "góc-khuất" của hai nữ thần. Trong ánh nhìn ngưỡng mộ của những người xung quanh, hai nàng bước ra khỏi tòa nhà, tìm kiếm một chiếc taxi để trở về hành trình của họ.

Xe của Vy đến trước, bellman tiến ra mở cửa xe cho nàng. Mắt cậu dõi theo “bộ khung” quyến rũ của Vy không rời, rồi lại bất chợt quay mặt đi. Chiếc váy ngắn của Vy phản chủ, khi nàng bước một chân lên xe, vô tình làm hở đũng quần lót màu đen tuyền hấp dẫn.. Khung cảnh gợi cảm trước mắt ấy khiến chàng trai trẻ non tơ, chưa mạnh dạn như cậu ta phải cảm thấy xấu hổ. Vy liếc thấy điều đó, em chỉ nhẹ nhàng cười bĩu môi, rồi chẳng bận tâm nữa.

- Chị về trước nhé. – Vy nhìn Phương Anh sau khi ra hiệu cho bellman trở vào trong.

- Bye chị,… cố gắng đừng “uốn cành” nhanh quá nghen. – Phương Anh nhại giọng miền trong kiểu thân mật.

- Lo cho mình trước đi, gái à. Chừng nào có hẳn hai chồng thì mày nhắn chị biết.


Cả hai cùng cười phá lên xua tan đi không khí nặng nề ban nãy. Bác tài nghe câu Vy vừa nói cũng bất giác liếc nhìn gương hậu. Nói rồi Vy đóng cửa, Taxi của Vy từ từ lăn bánh khuất dần điểm đón… Chỉ còn lại Phương Anh, nàng đứng chụm chân một chổ, nhìn xuống mũi giày rồi ngước lên bầu trời. Nàng đưa ánh mắt ưu tư vươn ra những tòa nhà cao tít khu trung tâm, nghĩ đến lời đùa của Vy, nàng tủm tỉm nụ cười, một hy vọng nhỏ vụt sáng trong mong muốn, nàng tự trả lời vô tư theo dòng chảy suy nghĩ:

“Biết đâu được.”

CongTruongMeLinhtocuimia.webp


Vừa dứt tiếng lòng thì Taxi của Phương Anh cũng đến. Nàng lên xe không quên gửi tiền-Boa cho bellman. Ngay khi cánh cửa đóng sập, Phương Anh vội ngồi vào vị trí sát bên ngoài, gác tay lên thành cửa sổ, nàng tựa đầu ngắm nhìn phố xá cho thôi lăn tăn những điều còn nghĩ suy trong lòng…

Chiếc xe lăn bánh đưa nàng rời khỏi Hai Bà Trưng, vòng một vòng Công Trường Mê Linh, đôi mắt Phương Anh vô tư, thẫn thờ ngắm xem khung cảnh thơ mộng của “Bến Bạch Đằng” về đêm. Rất ít khi nàng vào Sài Gòn, lại càng khó có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp “đậm chất” của chốn đô thị này trong cái vắng vẻ của trời khuya. Mặt sông phẳng lặng, uốn lượn trước ánh sáng lập lòe của con phố, cảnh khuya nơi đây vừa vội vã, cũng vừa bình yên.

“Sài Gòn không ngủ thật ư?” – Phương Anh ngẫm nghĩ về điều mà người ta hay nói về thành phố này.

Mắt nàng nhìn quanh, tranh thủ ghi nhớ bức tranh đô thị lạ lẫm ấy … thì có ai đó vừa chạy song song bên cửa sổ, Phương Anh bổng giật mình. Họ vượt lên hông xe, rồi dần qua mặt chiếc taxi.

Phương Anh chồm hẳn đầu về phía trước, nhanh thật nhanh.

Bác tài lấy làm lạ, hỏi rằng có việc gì không - nhưng nàng không đáp.

Phương Anh với ánh mắt trông theo một chiếc Honda hiệu Airblade cũ kỹ, vừa vượt qua, chở theo một đôi nam nữ.

“Ủa, người cầm lái hình… như... là...?”



HẾT CHƯƠNG 17!!!
 
Sửa lần cuối:
Đẳng cấp quá đẳng cấp, đây là bộ e theo dõi từ đầu, bây giờ mới đc đọc chương mới sau ngần ấy năm.
nghỉ lâu vậy rồi mà phong cách viết vẫn y cũ... nhưng bác lặn sâu quá, đừng bắt chước rùa Hồ Gươm nhé.
Đọc khúc "chuyến du lịch định mệnh cùng công ty" gì đó e ko còn nhớ phải mò đọc lại. Cuối cùng là đọc lại hết từ chương 4 . Bác ác vãi.
 
(Music for chapter, play in background when you read... choose : Pla

Chương 17: “Biết đâu được.”

*12/08/2019 - 22:50 Tối


- Thôi chị về đây – Vy đứng dậy, đeo vội túi xách, lấy tay vơ nhanh chiếc điện thoại trên bàn. Vy và Phương Anh phải ngừng buổi tâm sự khi trời đã về khuya.

Hai nàng có vẻ vẫn còn nhiều thứ muốn chia sẻ cho nhau hơn nữa, nhưng vì thấy Vy cứ bấm sáng màn hình liên tục để xem giờ… Phương Anh biết có lẽ nên kết thúc cuộc gặp sớm hơn dự định.

Họ cùng nhau rời bàn, Phương Anh chủ động khoác tay Vy. Cả hai chậm rãi vừa đi vừa quyến luyến một vài điều sót lại… Cửa thang máy mở ra, chỉ có hai nàng bước vào. Thấy cửa thang chầm chậm đóng lại, không gian bây giờ đã riêng tư, Phương Anh nói:

- Em thấy chị còn nghĩ đến anh Quân nhiều lắm.

Nhìn điệu bộ lo lắng của Vy, Phương Anh cúi đầu giấu đi tủi nhục. Nàng nhận thấy sự để tâm mà Vy dành cho Quân vẫn khá rõ ràng, chỉ có nàng mới là đứa đang hời hợt với chồng mình.

- Chị không nghĩ thì ai nghĩ? … Hiện tại, tuy tụi chị đã bước vào “mối quan hệ mở”, nhưng chị chưa dám chắc điều gì hết. Chị biết… chị bị cám dỗ bởi nhiều thứ, nên chị làm liều. Tới tuổi này, ba mươi mấy gần bốn mươi rồi, vẫn chưa có con… hỏi sao mà không "hứng tình"… Còn nói về “kinh tế”, em biết chị cũng khó khăn mà, chị không còn cách nào khác. Chị nghĩ, việc chị làm là win-win cả thôi em ạ. Quân thỏa mãn sở thích, chị thì thư thả với cảm xúc và tiền bạc. Có ngày hôm này… đều là do Quân. Chồng chị mà nói ra như em còn đỡ, đàng này nó u mê đến nỗi bỏ bê chị suốt hai năm trời, mọi chuyện chỉ diễn tiến theo tự nhiên thôi. Chị nói em nhiều lần rồi, em là chị em mới hiểu...

- Em thấy cũng không khác gì nhau? Chỉ là … nói như thế thì chị em mình có đang biện minh một cách hơi trơ trẽn không?

- Trơ trẽn? Vậy tụi nó thì không… Hã Phương Anh? – Vy liếc sang nhìn với vẻ mặt khinh khỉnh, rồi em tiếp tục.

- Tại sao bọn đàn ông có quyền quyết định rằng tụi mình nên “hư” hay không “hư”? Tại sao tụi nó lại tự cho mình cái quyền được “biến thái” rồi giải thích là: “cái này đâu có gì sai?”. Chà, chị không chấp nhận nổi luận điệu đó đâu em. Sai rõ ràng, sai mười mươi. Tự lãnh hậu quả đi. Tụi mình chỉ vùng lên thôi. Nếu không như vậy, phụ nữ sẽ vẫn sống một đời hẩm hiu lắm…

- Nhưng mà em,… em không “phức tạp” giống chị. Chuyện của em chỉ đơn giản lắm, chỉ xoay quanh vấn đề về tình cảm, nên là…

- Phương Anh! Chị nói “cưng” nghe… Em phải thẳng thắn với chồng em đã. Đừng giấu diếm nữa, chị cũng từng như vậy,…rất khổ sở. Chị xin lỗi đã đưa em vào “thế giới” này. Bây giờ mà em vẫn không dám đối diện với ảnh thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn. Em khác chị khá nhiều điểm, em không có căng thẳng về tài chính, em còn có con nữ, vậy nên… - Vy cắt lời Phương Anh, khiến cô nàng nghe nửa chừng thì nôn nóng, nói chen vào sự khuyên nhủ của đàn chị.

- Vậy chị muốn em nói gì với chồng em? Rằng em yêu Trung rồi ư? Rằng em thực sự muốn có con với anh ấy? Rằng bây giờ em đang trở nên mù quáng đến mức không thể chấp nhận, mong anh và con hiểu cho? … Hay sao?



Vy thở dài, em bắt đầu thấy càng lúc càng khó xử với Phương Anh.

Không hiểu gã Trung kia là ai? Anh ta đã làm gì? Mê hoặc phụ nữ ra sao mà Phương Anh say đắm đến thế. Vy rất tò mò, bởi vì chính Phương Anh cũng ngại ngùng, cô nàng chưa dám kể ra hết mọi chi tiết của câu chuyện, làm cho Vy vô cùng thắc mắc.


----------

Một năm về trước, trong giai đoạn Vy đang “sụp đổ”.

Cảm xúc Vy hỗn loạn vì không thể chấp nhận nổi tính nghiện Cuckold của chồng. Trong tâm trí em nảy sinh mong muốn bắt đầu một mối quan hệ ngoài luồng để trả thù thứ sở thích quái đản của Quân… Đúng lúc ấy, Minh xuất hiện. Hiển nhiên anh ta trở thành đối tượng trong tầm ngắm của Vy.

Khoảng thời gian đó, Minh “tấn công” Vy dồn dập. Quan sát em mỗi ngày, hắn cảm nhận được sự bất mãn nào đó trong em về Quân. Từ cách em hời hợt bước xuống xe chồng mình, quay đi không chút bận tâm, đến cách em từ chối trả lời mọi câu hỏi liên quan đến gia đình nhỏ, cũng như sự hỏi thăm của ai đó về Quân… Từ đó, hắn chớp thời cơ “thả thính”, lèo lái cảm xúc của Vy liên tục.

Nhưng có một chuyện hắn không biết… Vy biết rõ gã đàn ông đang ve vãn mình, em chủ động để “cửa hở” cho hắn bước vào cách dễ dàng… Em nắm thế chủ động từ ban đầu. Em biết rõ mọi tình huống “thừa nước đục thả câu” của hắn, nhưng em vẫn “giật dây” để tự mình trải nghiệm những điều mới mẻ mà em đang tò mò. Nếu em không “hờ hững” như thế thì gã đàn ông thành đạt kia chẳng có lấy một cơ hội để chen chân vào.




Đương lúc tâm trạng bản thân còn chông chênh, vậy mà Vy lại ,muốn một lần thử “trái cấm”, quyết định đó đã mang tính bước ngoặt!



Và, Vy dấn thân vào lối mòn “lang chạ” như một sự giải thoát. Em đánh thức bản ngã thứ hai trong mình. Tâm hồn Vy dần dần mục nát bởi thứ cảm hứng đến từ sự hư hỏng. Những cơn “hứng tình” trong em ngày càng tăng, em vùi mình vào mọi cơn say tình dục mà Minh mang lại. Những cảm xúc mới mẻ, những cơn mê man trong dục vọng lần đầu được tận hưởng. Em lang thang trong miền ái-dục, ngày này qua tháng nọ.



Thời gian đầu mới “lang chạ”, mùi xác thịt “ngập ngụa” trên da thịt em qua vô số cuộc “mây mưa” chẳng còn đếm được. Lúc bấy giờ em vẫn chưa định hình được tư tưởng rõ ràng như hiện tại … đơn giản là em chỉ đắm mình trong Oxytocin, Dopamine, Endorphin, Adrenaline,... Em thỏa thích tắm mát trong “hồ nước đục”, đầy rẫy những “hormone hạnh phúc”. “Dục tính” cứ tiết ra như lũ quét mỗi khi em giao hoan với đám đàn ông tục tĩu chung quanh mình…

“Ma đưa đường, quỷ dẫn lối”!

Cũng trong khoảng thời gian em bắt đầu lăng-loàn, có một “diễn biến” mà Vy không lường trước được kết cục… Vy tha hóa không chỉ riêng em… em còn kéo theo Phương Anh sa chân vào vũng lầy tà dâm này.


---------

*Tháng 9, năm 2018. - 00:45 Khuya. (Một năm trước)

~Ting… ting.. Messenger của Vy hiện lên một tin nhắn.



- Vy ơi… Chị có rãnh không?

- Chị đang nằm, chuẩn bị ngủ, sao vậy em?

- Em có cái này rất tế nhị, em hỏi chị được không? Chuyện này em không dám hỏi ai hết, chỉ có chị là người ở xa, lại là bạn tâm sự đáng tin của em nữa, em dám mới hỏi… đừng dị nghị gì em nhé.

- Cái gì đây??? Sao “chữ nghĩa” trầm trọng dữ vậy P.A?

- Em cũng không biết bắt đầu thế nào nữa. Haizz, hay là thôi đi…

- Em giỡn mặt chị à? Có tin chị block em liền không?

- Hicc, dù sao vẫn ngại lắm chị ạ.

- Thì đừng khui ra? Em cũng rãnh lắm. Biết mấy giờ rồi ko P.A?



Nhắn xong, Vy hằn học bấm tắt màn hình, để điện thoại lên mặt tab-đầu-giường. Em nhìn trần nhà, nhìn tấm lưng của Quân trong khi anh vẫn đang dán chặt mắt lên màn hình vi tính chơi game, bỏ lại em một mình nằm chỏng chơ trên chiếc giường đôi trống trải của căn phòng.

Vy thừa biết chơi game chỉ là bước đầu qua mặt, đợi em vào giấc rồi, Quân sẽ tiếp tục với đam mê “cuckold”, “hypno sissy” và các thể loại tương tự… Anh vừa xem vừa sục rất … “nhiệt tình”.

Đêm nào chẳng vậy, không lúc nào đi ngủ cùng nhau. Tuần 7 ngày nếu có ngày thứ 8 chắc Quân cũng sóc lọ chăm chỉ mà bỏ bê vợ. Đời sống “hôn nhân” có khoảng cách ngày càng lớn, lớn đến mức nếu bỗng nhiên một đêm Quân đi nằm cùng, thì Vy sẽ cảm thấy thật khó chịu và gượng gạo, vì vậy nên em cũng chẳng còn muốn mọi thứ trở về bình thường nữa…

Bên dưới lớp chăn là một cái lồn đỏ ửng, sưng nhè nhẹ ở mép mu, chạm vào thì sẽ thấy hơi âm ấm… đang nằm nghỉ ngơi. Cả ngày “đi làm” vất vả làm sao… Một cái lồn liên tục được “dập” bởi những chiếc máy chịch mạnh bạo trên công ty. Đêm về, em cũng chỉ muốn ngủ một mình để cho âm hộ được “sạc pin”, đơn giản vậy thôi… nhưng Quân làm sao biết được!

“Xa với kẻ gần, nhưng lại gần với những kẻ xa lạ” - Vy thở dài, nhắm mắt lại, muốn ngủ thiếp đi để khỏi phải suy nghĩ lung tung. Độ chừng 5 phút thì tiếng tin nhắn Mess vang lên…

~Ting…ting…

- Chị có biết về “Some” không?



“Cái gì đây?” – Vy bất giác tỉnh ngủ hẳn, liếc sang thấy chồng vẫn đang hăng say “combat”. Em mở to mắt cố đọc cho kỹ, sợ đọc nhầm. Sau một hồi, em mới nhắn trả lời:



- Có! Chị có biết.

- Thật à? Vậy thì em đỡ ngại rồi.

- Em định hỏi gì về chuyện này?

- Dạo gần đây, chồng em mỗi lần làm đều hỏi ý em về “điều đó”.

- Ừ, rồi sao nữa?

- Lão chồng cứ muốn thử cảm giác "Some" với một người nữa, chị ạ. Em thấy lạ lắm, không biết có phải anh ý đang thay đổi hay không?

- Không hẳn, maybe ảnh muốn làm gì đó mới cho hai vợ chồng em thì sao? Mà này, quan trọng là… bản thân em, em thấy thế nào? – Vy giữ bình tĩnh, cố không để lộ nhịp sống dâm dục của em gần đây, em tìm hiểu tiếp tục.

- Em bối rối lắm…, bây giờ không biết phải làm gì. Em cảm thấy như em đang bị “bán rẻ” đi ấy…

- Bán rẻ? Sao em lại suy nghĩ như vậy?

- Có phải ảnh chán chê em tới mức “đẩy” em đi như này không chị? Chứ em chưa từng thấy điều gì trong đời như này hết. Em nói thật.

- “Đẩy” nghĩa là gì, em nói rõ hơn đi!

- Có thật không đây? Chị cũng có lúc chậm hiểu như vậy à Vy … hay chị trêu em? Rõ ràng là chồng em muốn bỏ em rồi, đem em ra làm con hàng mua vui cho lão, chị không thấy ư??



Phương Anh bỗng tỏa ra năng lượng nóng nẩy qua câu chữ. Nàng không hiểu vì lý do gì mà khi chat với Vy, em cảm thấy… cứ như Vy đang xem nhẹ vấn đề đi. Em cũng không thấy Vy có chút sự ngạc nhiên nên có nào… Đáng lý ra, phản ứng “quan trọng hóa” vấn đề nhạy cảm này, mới là thứ em mường tượng, nhưng Vy thì hoàn toàn không như thế!



- Đàn ông thời này nó lạ vậy đó Phương Anh… em nghĩ sao nếu chị nói… Chị cũng đang ở trong tình huống tương tự em?

- Hã?

- Ừ, dạo đây chị cũng phát hiện Quân có sở thích như chồng em vậy!

- Cái gì cơ?

- Bất ngờ không? “Cá mè một lứa” đấy…

- Sao lại có sự trùng hợp đến thế được? Chị đang trêu em, hùa cho em có đồng cảm thôi phải không?

- Việc gì chị phải bịa ra mấy chuyện như này, P.A… Em có điên không?

- Sorry chị.



Vy định sẽ không tỏ ra bất kì quan điểm nào hay chia sẻ về câu chuyện của em cho Phương Anh, nhưng làm vậy em lại cảm thấy mình đang phản bội lại sự tin tưởng mà Phương Anh dành cho em. Em bắt đầu lên tiếng:

- Chị cũng không biết phải bắt đầu cho em nghe ra làm sao… Có lẽ là nói luôn khúc giữa để em dễ hình dung vậy.

- Khúc giữa???

- Chị ngoại tình gần được một năm nay rồi!

- Cái gììììì?????? – Phía bên kia màn hình điện thoại, Phương Anh nhướng mày, to mắt mà hốt hoảng, xém tý nữa em làm rơi điện thoại vào mặt mình. Sợ làm chồng tỉnh giấc, Phương Anh từ từ đắp chăn kín đầu, đem cả điện thoại vào trong, nằm quay lưng về phía chồng, em chăm chú nhìn dòng tin Vy đang soạn, sắp gửi đến.

- Ừ, mọi thứ bắt đầu cũng như những gì em nhắn tin cho chị vậy… Chỉ có khác là, Quân không nói, không mở lời. Tự chị phát hiện mong muốn thầm kín đó của ảnh.

- Ôi, làm sao mà…



Phương Anh nhấn enter thể hiện sự cảm thán, em định viết tiếp thắc mắc của mình thì Vy nhắn liên tục, không cho P.A ngắt quãng.



Vy kể cho Phương Anh nghe xuyên suốt, tường tận, kỹ lưỡng mọi chuyện đã xảy ra, bắt đầu từ chuyến du lịch định mệnh cùng công ty năm đó, rồi những đêm nín thở nằm trên giường lén nhìn Quân xem “Cuck-Porn”. Mắt thì đắm đuối, miệng mồm há ra, tai đeo headphone, đầu cắm về phía trước… Bên dưới, quần đã tuột xuống một nửa, mông đít chạm hẳn mặt ghế, tay trái, tay phải miệt mài vuốt cặc lúc nhanh, lúc chậm, hình ảnh ngập tràn sự “đam mê” đến từ Quân… Em tả cho Phương Anh ti tỉ những chi tiết kinh tởm đó như thể hiện lại sự thất vọng của bản thân mình… Từng chút, từng chút một cho đến những ngày tháng hoang dại của em với Minh. Vy cập nhật cho Phương Anh tất cả mọi thứ cho đến thời điểm hai chị em chat với nhau.



*2:15 AM

------
Quân vẫn ngồi đấy, lâu lâu quay đầu nghía xem vợ đã ngủ chưa. “Quái lạ, sao giờ này mà còn chat với ai, mặt mày nghiêm túc thế cơ chứ, lại công việc gì chưa giải quyết được hay sao? Sắp sáng đến nơi rồi vẫn chưa xem được gì,… chán quá.” – Quân vừa nghĩ, vừa tiếp tục di chuột điều khiển trò chơi đang chơi nửa chừng.
------


Một lúc lâu sau, gần như câu chuyện của Vy đã phần nào “truyền cảm hứng” cho Phương Anh rất mạnh mẽ. Những thuật ngữ, những khái niệm, những từ vựng Porn dễ khai thác, được Vy ung dung miêu tả để gợi lên tưởng tượng của Phương Anh. Hai chị em hòa vào nhau qua ánh sáng của màn hình điện thoại. Bóng tối của hai căn phòng cách xa hai miền đất nước dường như không cản được những “tia-sáng” vừa lóe lên trong đầu họ.

Từng nốt nhạc thăng hoa nằm dưới mỗi con chữ “thô thiển” trong khung chat đã đánh lên một tâm hồn tò mò, khởi phát sự dâm-dục sẵn có trong Phương Anh. Nàng thơ bị dẫn dắt vào lối mòn của người bạn thân có tình trạng hôn nhân đầy “phức tạp”.



- Em cũng không biết nữa... Em sợ rằng nếu em không chịu, anh ý sẽ cảm thấy chán nản. Nhưng nếu em đồng ý, em lại sợ mình sẽ cảm thấy bị tổn thương.

- Em cứ dành thời gian suy nghĩ… Đến lúc nào đó, ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với chồng mình. Hỏi ảnh vì sao lại muốn thử, và đặc biệt, em cũng phải chắc là lúc đó bản thân em đã sẵn sàng!

- Nhưng mà, liệu có khi nào “Some” rồi cũng sẽ thành, … thành cái gì nhỉ? À,… “Cuckold” như chị nói không?

- Cuck à, hên xui? Trừ phi chồng em cũng giống Quân. Mà chị cũng không biết đến lúc chị công khai chuyện này, Quân có thực sự chấp nhận không. Chịu đánh liều trước vậy thôi Phương Anh à.

- Hic, sao chị làm em hoang mang quá Vy…

- Em có cảm thấy bị ép buộc không?

- Cũng không phải ép buộc, nhưng em cảm thấy áp lực phải thử để làm vui lòng chồng.

- Phương Anh nè. Chị nghĩ em cần đặt lương tâm em lên đầu. Nếu em không thoải mái, đừng miễn cưỡng! Chị với em khác ở chổ, chồng em ngỏ lời công khai, còn Quân thì giấu. Vậy nên trong vấn đề của em, cần có sự đồng thuận và tôn trọng lẫn nhau.

- Nhưng nếu em nói không, liệu anh ý có thất vọng không?

- Nếu ảnh còn thương em nhiều…, ảnh sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của em. Mà theo chị, lúc này em chưa chịu… kiểu gì ảnh cũng làm công tác “mưa dầm thấm lâu” với em thôi, chả thất vọng gì mấy như em hình dung đâu. Tin chị đi.

- Sao chị biết?

- Từ lúc thấy Quân như vậy, chị lang thang trên đủ các nền tảng web, diễn đàn, bách khoa, podcast,…v…v. Gần như mọi phương tiện để có thể tiếp cận được vấn đề này. Thì 99,99% thứ chị thấy, nó như “xì-ke” vậy. Không phải dứt là dứt được đâu Phương Anh, làm mạnh cỡ nào cỡ, dọa ly dị, chia tay các kiểu, họ sẽ vâng dạ cho qua loa rồi độ năm sau, hai năm sau đâu lại vào đấy, lại năn nỉ ỉ ôi để xin được thử thôi.

- Trờiiiii! Thật luôn hã?

- Ừ. Nó vậy đó.

- Thế thì em cùng đường thật rồi.

- Cũng có trường hợp từ chối lâu dài… nhưng mà…



Vy nhắn xong, màn hình hiện lên đang soạn tin nhắn tiếp theo, rồi bỗng mất đi. Im lặng. Phương Anh chau mày không hiểu tại sao, nàng nghĩ là Vy mất sóng hay là đang làm gì khác ở phía màn hình bên kia… nàng nằm chờ Vy tiếp tục.



Thật ra lúc đó, Vy đang bắt đầu đi quá giới hạn. Vy biết bản thân em có tìm hiểu, có nghiên cứu, nhưng đến chổ này thì em đang bắt đầu dùng lời của em để chêm vào, tạo thêm sự tin tưởng. Mục đích là em muốn lồng ghép một chủ ý riêng của mình vào đó, em muốn thực hiện một bài “Test” tính kiên định. Em thao túng người bạn thân ấy, ép buộc Phương Anh phải “nhúng-chàm” như em. Em suy nghĩ cách dắt một hồi lâu rồi gửi tin nhắn..

- Về sau hôn nhân của họ tụt dốc không phanh vì không còn sự liên kết nào trong tình dục nữa.

- Ôi, chị có chắc không Vy ơi? – Phương Anh gạn hỏi lại để vớt vát.

Chựng lại ba, bốn giây.. Vy nhấn mạnh:

- CHẮC!

- Tối nay em vô cùng cảm ơn chị đã chia sẻ với em. Không có chị chắc em chết mất. Xã hội bây giờ có quá nhiều thứ vượt ra khỏi ranh giới đạo đức mà trước nay từng có. Em không còn phân biệt được điều gì đúng, điều gì là sai nữa. Chắc là em nên thuận theo tự nhiên, xuôi theo chiều gió rồi Vy ạ.

- Nhớ, chị luôn ở đây nếu em cần. Khi nào bắt đầu, có chuyển biến gì, nhắn cho chị!



*12/08/2019 - 23:05 (Hiện tại)




Vy thở ra với câu nói vừa dứt của Phương Anh. Nhìn thẳng vào mắt cô em gái, Vy nặng trĩu lòng. Bản thân em cũng chẳng có gì khá hơn, em đang đứng ở vị trí nào mà cho lời khuyên? Em có đủ sức vượt qua mọi chuyện của mình hay không? Những thử thách của “sex-game” này mang lại quá đỗi nặng nề. Không đơn giản như những bài viết chia sẻ của các “đồng dâm” trên diễn đàn mà người ta hay đọc. Nội tâm của mỗi người tham gia đều không phải là thứ dễ đánh giá.



“Gánh nặng từ tâm lý hôn nhân sẵn có vốn là rào cản, nếu gia đình chưa đủ êm ấm, xin đừng hành-quyết nhau bởi những quyết định mông muội này.” – Vy đột nhiên tự ngẫm cho hoàn cảnh hiện tại của em và Phương Anh.



Thang máy dừng lại ở tầng G, cánh cửa mở ra thay cho lời tạm biệt. Hai nàng khoác tay nhau đồng bước đi, dáng vóc ngọc ngà, kiêu sa và quyến rũ. Tiếng lộc cộc của giày cao gót chạm xuống nền gạch men sang trọng trong sảnh, tô điểm cho đường nét gợi-đòn của phụ nữ. Mỗi bước đi của họ như một tuyên ngôn về sự tự tin, che giấu một thế giới nội tâm đầy "góc-khuất" của hai nữ thần. Trong ánh nhìn ngưỡng mộ của những người xung quanh, hai nàng bước ra khỏi tòa nhà, tìm kiếm một chiếc taxi để trở về hành trình của họ.

Xe của Vy đến trước, bellman tiến ra mở cửa xe cho nàng. Mắt cậu dõi theo “bộ khung” quyến rũ của Vy không rời, rồi lại bất chợt quay mặt đi. Chiếc váy ngắn của Vy phản chủ, khi nàng bước một chân lên xe, vô tình làm hở đũng quần lót màu đen tuyền hấp dẫn.. Khung cảnh gợi cảm trước mắt ấy khiến chàng trai trẻ non tơ, chưa mạnh dạn như cậu ta phải cảm thấy xấu hổ. Vy liếc thấy điều đó, em chỉ nhẹ nhàng cười bĩu môi, rồi chẳng bận tâm nữa.

- Chị về trước nhé. – Vy nhìn Phương Anh sau khi ra hiệu cho bellman trở vào trong.

- Bye chị,… cố gắng đừng “uốn cành” nhanh quá nghen. – Phương Anh nhại giọng miền trong kiểu thân mật.

- Lo cho mình trước đi, gái à. Chừng nào có hẳn hai chồng thì mày nhắn chị biết.


Cả hai cùng cười phá lên xua tan đi không khí nặng nề ban nãy. Bác tài nghe câu Vy vừa nói cũng bất giác liếc nhìn gương hậu. Nói rồi Vy đóng cửa, Taxi của Vy từ từ lăn bánh khuất dần điểm đón… Chỉ còn lại Phương Anh, nàng đứng chụm chân một chổ, nhìn xuống mũi giày rồi ngước lên bầu trời. Nàng đưa ánh mắt ưu tư vươn ra những tòa nhà cao tít khu trung tâm, nghĩ đến lời đùa của Vy, nàng tủm tỉm nụ cười, một hy vọng nhỏ vụt sáng trong mong muốn, nàng tự trả lời vô tư theo dòng chảy suy nghĩ:

“Biết đâu được.”

CongTruongMeLinhtocuimia.webp

Vừa dứt tiếng lòng thì Taxi của Phương Anh cũng đến. Nàng lên xe không quên gửi tiền-Boa cho bellman. Ngay khi cánh cửa đóng sập, Phương Anh vội ngồi vào vị trí sát bên ngoài, gác tay lên thành cửa sổ, nàng tựa đầu ngắm nhìn phố xá cho thôi lăn tăn những điều còn nghĩ suy trong lòng…

Chiếc xe lăn bánh đưa nàng rời khỏi Hai Bà Trưng, vòng một vòng Công Trường Mê Linh, đôi mắt Phương Anh vô tư, thẫn thờ ngắm xem khung cảnh thơ mộng của “Bến Bạch Đằng” về đêm. Rất ít khi nàng vào Sài Gòn, lại càng khó có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp “đậm chất” của chốn đô thị này trong cái vắng vẻ của trời khuya. Mặt sông phẳng lặng, uốn lượn trước ánh sáng lập lòe của con phố, cảnh khuya nơi đây vừa vội vã, cũng vừa bình yên.

“Sài Gòn không ngủ thật ư?” – Phương Anh ngẫm nghĩ về điều mà người ta hay nói về thành phố này.

Mắt nàng nhìn quanh, tranh thủ ghi nhớ bức tranh đô thị lạ lẫm ấy … thì có ai đó vừa chạy song song bên cửa sổ, Phương Anh bổng giật mình. Họ vượt lên hông xe, rồi dần qua mặt chiếc taxi.

Phương Anh chồm hẳn đầu về phía trước, nhanh thật nhanh.

Bác tài lấy làm lạ, hỏi rằng có việc gì không - nhưng nàng không đáp.

Phương Anh với ánh mắt trông theo một chiếc Honda hiệu Airblade cũ kỹ, vừa vượt qua, chở theo một đôi nam nữ.

“Ủa, người cầm lái hình… như... là...?”



HẾT CHƯƠNG 17!!!
Cảm ơn đã trở lại. Cảm

(Music for chapter, play in background when you read... choose : Play in browser)

Chương 17: “Biết đâu được.”

*12/08/2019 - 22:50 Tối


- Thôi chị về đây – Vy đứng dậy, đeo vội túi xách, lấy tay vơ nhanh chiếc điện thoại trên bàn. Vy và Phương Anh phải ngừng buổi tâm sự khi trời đã về khuya.

Hai nàng có vẻ vẫn còn nhiều thứ muốn chia sẻ cho nhau hơn nữa, nhưng vì thấy Vy cứ bấm sáng màn hình liên tục để xem giờ… Phương Anh biết có lẽ nên kết thúc cuộc gặp sớm hơn dự định.

Họ cùng nhau rời bàn, Phương Anh chủ động khoác tay Vy. Cả hai chậm rãi vừa đi vừa quyến luyến một vài điều sót lại… Cửa thang máy mở ra, chỉ có hai nàng bước vào. Thấy cửa thang chầm chậm đóng lại, không gian bây giờ đã riêng tư, Phương Anh nói:

- Em thấy chị còn nghĩ đến anh Quân nhiều lắm.

Nhìn điệu bộ lo lắng của Vy, Phương Anh cúi đầu giấu đi tủi nhục. Nàng nhận thấy sự để tâm mà Vy dành cho Quân vẫn khá rõ ràng, chỉ có nàng mới là đứa đang hời hợt với chồng mình.

- Chị không nghĩ thì ai nghĩ? … Hiện tại, tuy tụi chị đã bước vào “mối quan hệ mở”, nhưng chị chưa dám chắc điều gì hết. Chị biết… chị bị cám dỗ bởi nhiều thứ, nên chị làm liều. Tới tuổi này, ba mươi mấy gần bốn mươi rồi, vẫn chưa có con… hỏi sao mà không "hứng tình"… Còn nói về “kinh tế”, em biết chị cũng khó khăn mà, chị không còn cách nào khác. Chị nghĩ, việc chị làm là win-win cả thôi em ạ. Quân thỏa mãn sở thích, chị thì thư thả với cảm xúc và tiền bạc. Có ngày hôm này… đều là do Quân. Chồng chị mà nói ra như em còn đỡ, đàng này nó u mê đến nỗi bỏ bê chị suốt hai năm trời, mọi chuyện chỉ diễn tiến theo tự nhiên thôi. Chị nói em nhiều lần rồi, em là chị em mới hiểu...

- Em thấy cũng không khác gì nhau? Chỉ là … nói như thế thì chị em mình có đang biện minh một cách hơi trơ trẽn không?

- Trơ trẽn? Vậy tụi nó thì không… Hã Phương Anh? – Vy liếc sang nhìn với vẻ mặt khinh khỉnh, rồi em tiếp tục.

- Tại sao bọn đàn ông có quyền quyết định rằng tụi mình nên “hư” hay không “hư”? Tại sao tụi nó lại tự cho mình cái quyền được “biến thái” rồi giải thích là: “cái này đâu có gì sai?”. Chà, chị không chấp nhận nổi luận điệu đó đâu em. Sai rõ ràng, sai mười mươi. Tự lãnh hậu quả đi. Tụi mình chỉ vùng lên thôi. Nếu không như vậy, phụ nữ sẽ vẫn sống một đời hẩm hiu lắm…

- Nhưng mà em,… em không “phức tạp” giống chị. Chuyện của em chỉ đơn giản lắm, chỉ xoay quanh vấn đề về tình cảm, nên là…

- Phương Anh! Chị nói “cưng” nghe… Em phải thẳng thắn với chồng em đã. Đừng giấu diếm nữa, chị cũng từng như vậy,…rất khổ sở. Chị xin lỗi đã đưa em vào “thế giới” này. Bây giờ mà em vẫn không dám đối diện với ảnh thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn. Em khác chị khá nhiều điểm, em không có căng thẳng về tài chính, em còn có con nữ, vậy nên… - Vy cắt lời Phương Anh, khiến cô nàng nghe nửa chừng thì nôn nóng, nói chen vào sự khuyên nhủ của đàn chị.

- Vậy chị muốn em nói gì với chồng em? Rằng em yêu Trung rồi ư? Rằng em thực sự muốn có con với anh ấy? Rằng bây giờ em đang trở nên mù quáng đến mức không thể chấp nhận, mong anh và con hiểu cho? … Hay sao?



Vy thở dài, em bắt đầu thấy càng lúc càng khó xử với Phương Anh.

Không hiểu gã Trung kia là ai? Anh ta đã làm gì? Mê hoặc phụ nữ ra sao mà Phương Anh say đắm đến thế. Vy rất tò mò, bởi vì chính Phương Anh cũng ngại ngùng, cô nàng chưa dám kể ra hết mọi chi tiết của câu chuyện, làm cho Vy vô cùng thắc mắc.


----------

Một năm về trước, trong giai đoạn Vy đang “sụp đổ”.

Cảm xúc Vy hỗn loạn vì không thể chấp nhận nổi tính nghiện Cuckold của chồng. Trong tâm trí em nảy sinh mong muốn bắt đầu một mối quan hệ ngoài luồng để trả thù thứ sở thích quái đản của Quân… Đúng lúc ấy, Minh xuất hiện. Hiển nhiên anh ta trở thành đối tượng trong tầm ngắm của Vy.

Khoảng thời gian đó, Minh “tấn công” Vy dồn dập. Quan sát em mỗi ngày, hắn cảm nhận được sự bất mãn nào đó trong em về Quân. Từ cách em hời hợt bước xuống xe chồng mình, quay đi không chút bận tâm, đến cách em từ chối trả lời mọi câu hỏi liên quan đến gia đình nhỏ, cũng như sự hỏi thăm của ai đó về Quân… Từ đó, hắn chớp thời cơ “thả thính”, lèo lái cảm xúc của Vy liên tục.

Nhưng có một chuyện hắn không biết… Vy biết rõ gã đàn ông đang ve vãn mình, em chủ động để “cửa hở” cho hắn bước vào cách dễ dàng… Em nắm thế chủ động từ ban đầu. Em biết rõ mọi tình huống “thừa nước đục thả câu” của hắn, nhưng em vẫn “giật dây” để tự mình trải nghiệm những điều mới mẻ mà em đang tò mò. Nếu em không “hờ hững” như thế thì gã đàn ông thành đạt kia chẳng có lấy một cơ hội để chen chân vào.




Đương lúc tâm trạng bản thân còn chông chênh, vậy mà Vy lại ,muốn một lần thử “trái cấm”, quyết định đó đã mang tính bước ngoặt!



Và, Vy dấn thân vào lối mòn “lang chạ” như một sự giải thoát. Em đánh thức bản ngã thứ hai trong mình. Tâm hồn Vy dần dần mục nát bởi thứ cảm hứng đến từ sự hư hỏng. Những cơn “hứng tình” trong em ngày càng tăng, em vùi mình vào mọi cơn say tình dục mà Minh mang lại. Những cảm xúc mới mẻ, những cơn mê man trong dục vọng lần đầu được tận hưởng. Em lang thang trong miền ái-dục, ngày này qua tháng nọ.



Thời gian đầu mới “lang chạ”, mùi xác thịt “ngập ngụa” trên da thịt em qua vô số cuộc “mây mưa” chẳng còn đếm được. Lúc bấy giờ em vẫn chưa định hình được tư tưởng rõ ràng như hiện tại … đơn giản là em chỉ đắm mình trong Oxytocin, Dopamine, Endorphin, Adrenaline,... Em thỏa thích tắm mát trong “hồ nước đục”, đầy rẫy những “hormone hạnh phúc”. “Dục tính” cứ tiết ra như lũ quét mỗi khi em giao hoan với đám đàn ông tục tĩu chung quanh mình…

“Ma đưa đường, quỷ dẫn lối”!

Cũng trong khoảng thời gian em bắt đầu lăng-loàn, có một “diễn biến” mà Vy không lường trước được kết cục… Vy tha hóa không chỉ riêng em… em còn kéo theo Phương Anh sa chân vào vũng lầy tà dâm này.


---------

*Tháng 9, năm 2018. - 00:45 Khuya. (Một năm trước)

~Ting… ting.. Messenger của Vy hiện lên một tin nhắn.



- Vy ơi… Chị có rãnh không?

- Chị đang nằm, chuẩn bị ngủ, sao vậy em?

- Em có cái này rất tế nhị, em hỏi chị được không? Chuyện này em không dám hỏi ai hết, chỉ có chị là người ở xa, lại là bạn tâm sự đáng tin của em nữa, em dám mới hỏi… đừng dị nghị gì em nhé.

- Cái gì đây??? Sao “chữ nghĩa” trầm trọng dữ vậy P.A?

- Em cũng không biết bắt đầu thế nào nữa. Haizz, hay là thôi đi…

- Em giỡn mặt chị à? Có tin chị block em liền không?

- Hicc, dù sao vẫn ngại lắm chị ạ.

- Thì đừng khui ra? Em cũng rãnh lắm. Biết mấy giờ rồi ko P.A?



Nhắn xong, Vy hằn học bấm tắt màn hình, để điện thoại lên mặt tab-đầu-giường. Em nhìn trần nhà, nhìn tấm lưng của Quân trong khi anh vẫn đang dán chặt mắt lên màn hình vi tính chơi game, bỏ lại em một mình nằm chỏng chơ trên chiếc giường đôi trống trải của căn phòng.

Vy thừa biết chơi game chỉ là bước đầu qua mặt, đợi em vào giấc rồi, Quân sẽ tiếp tục với đam mê “cuckold”, “hypno sissy” và các thể loại tương tự… Anh vừa xem vừa sục rất … “nhiệt tình”.

Đêm nào chẳng vậy, không lúc nào đi ngủ cùng nhau. Tuần 7 ngày nếu có ngày thứ 8 chắc Quân cũng sóc lọ chăm chỉ mà bỏ bê vợ. Đời sống “hôn nhân” có khoảng cách ngày càng lớn, lớn đến mức nếu bỗng nhiên một đêm Quân đi nằm cùng, thì Vy sẽ cảm thấy thật khó chịu và gượng gạo, vì vậy nên em cũng chẳng còn muốn mọi thứ trở về bình thường nữa…

Bên dưới lớp chăn là một cái lồn đỏ ửng, sưng nhè nhẹ ở mép mu, chạm vào thì sẽ thấy hơi âm ấm… đang nằm nghỉ ngơi. Cả ngày “đi làm” vất vả làm sao… Một cái lồn liên tục được “dập” bởi những chiếc máy chịch mạnh bạo trên công ty. Đêm về, em cũng chỉ muốn ngủ một mình để cho âm hộ được “sạc pin”, đơn giản vậy thôi… nhưng Quân làm sao biết được!

“Xa với kẻ gần, nhưng lại gần với những kẻ xa lạ” - Vy thở dài, nhắm mắt lại, muốn ngủ thiếp đi để khỏi phải suy nghĩ lung tung. Độ chừng 5 phút thì tiếng tin nhắn Mess vang lên…

~Ting…ting…

- Chị có biết về “Some” không?



“Cái gì đây?” – Vy bất giác tỉnh ngủ hẳn, liếc sang thấy chồng vẫn đang hăng say “combat”. Em mở to mắt cố đọc cho kỹ, sợ đọc nhầm. Sau một hồi, em mới nhắn trả lời:



- Có! Chị có biết.

- Thật à? Vậy thì em đỡ ngại rồi.

- Em định hỏi gì về chuyện này?

- Dạo gần đây, chồng em mỗi lần làm đều hỏi ý em về “điều đó”.

- Ừ, rồi sao nữa?

- Lão chồng cứ muốn thử cảm giác "Some" với một người nữa, chị ạ. Em thấy lạ lắm, không biết có phải anh ý đang thay đổi hay không?

- Không hẳn, maybe ảnh muốn làm gì đó mới cho hai vợ chồng em thì sao? Mà này, quan trọng là… bản thân em, em thấy thế nào? – Vy giữ bình tĩnh, cố không để lộ nhịp sống dâm dục của em gần đây, em tìm hiểu tiếp tục.

- Em bối rối lắm…, bây giờ không biết phải làm gì. Em cảm thấy như em đang bị “bán rẻ” đi ấy…

- Bán rẻ? Sao em lại suy nghĩ như vậy?

- Có phải ảnh chán chê em tới mức “đẩy” em đi như này không chị? Chứ em chưa từng thấy điều gì trong đời như này hết. Em nói thật.

- “Đẩy” nghĩa là gì, em nói rõ hơn đi!

- Có thật không đây? Chị cũng có lúc chậm hiểu như vậy à Vy … hay chị trêu em? Rõ ràng là chồng em muốn bỏ em rồi, đem em ra làm con hàng mua vui cho lão, chị không thấy ư??



Phương Anh bỗng tỏa ra năng lượng nóng nẩy qua câu chữ. Nàng không hiểu vì lý do gì mà khi chat với Vy, em cảm thấy… cứ như Vy đang xem nhẹ vấn đề đi. Em cũng không thấy Vy có chút sự ngạc nhiên nên có nào… Đáng lý ra, phản ứng “quan trọng hóa” vấn đề nhạy cảm này, mới là thứ em mường tượng, nhưng Vy thì hoàn toàn không như thế!



- Đàn ông thời này nó lạ vậy đó Phương Anh… em nghĩ sao nếu chị nói… Chị cũng đang ở trong tình huống tương tự em?

- Hã?

- Ừ, dạo đây chị cũng phát hiện Quân có sở thích như chồng em vậy!

- Cái gì cơ?

- Bất ngờ không? “Cá mè một lứa” đấy…

- Sao lại có sự trùng hợp đến thế được? Chị đang trêu em, hùa cho em có đồng cảm thôi phải không?

- Việc gì chị phải bịa ra mấy chuyện như này, P.A… Em có điên không?

- Sorry chị.



Vy định sẽ không tỏ ra bất kì quan điểm nào hay chia sẻ về câu chuyện của em cho Phương Anh, nhưng làm vậy em lại cảm thấy mình đang phản bội lại sự tin tưởng mà Phương Anh dành cho em. Em bắt đầu lên tiếng:

- Chị cũng không biết phải bắt đầu cho em nghe ra làm sao… Có lẽ là nói luôn khúc giữa để em dễ hình dung vậy.

- Khúc giữa???

- Chị ngoại tình gần được một năm nay rồi!

- Cái gììììì?????? – Phía bên kia màn hình điện thoại, Phương Anh nhướng mày, to mắt mà hốt hoảng, xém tý nữa em làm rơi điện thoại vào mặt mình. Sợ làm chồng tỉnh giấc, Phương Anh từ từ đắp chăn kín đầu, đem cả điện thoại vào trong, nằm quay lưng về phía chồng, em chăm chú nhìn dòng tin Vy đang soạn, sắp gửi đến.

- Ừ, mọi thứ bắt đầu cũng như những gì em nhắn tin cho chị vậy… Chỉ có khác là, Quân không nói, không mở lời. Tự chị phát hiện mong muốn thầm kín đó của ảnh.

- Ôi, làm sao mà…



Phương Anh nhấn enter thể hiện sự cảm thán, em định viết tiếp thắc mắc của mình thì Vy nhắn liên tục, không cho P.A ngắt quãng.



Vy kể cho Phương Anh nghe xuyên suốt, tường tận, kỹ lưỡng mọi chuyện đã xảy ra, bắt đầu từ chuyến du lịch định mệnh cùng công ty năm đó, rồi những đêm nín thở nằm trên giường lén nhìn Quân xem “Cuck-Porn”. Mắt thì đắm đuối, miệng mồm há ra, tai đeo headphone, đầu cắm về phía trước… Bên dưới, quần đã tuột xuống một nửa, mông đít chạm hẳn mặt ghế, tay trái, tay phải miệt mài vuốt cặc lúc nhanh, lúc chậm, hình ảnh ngập tràn sự “đam mê” đến từ Quân… Em tả cho Phương Anh ti tỉ những chi tiết kinh tởm đó như thể hiện lại sự thất vọng của bản thân mình… Từng chút, từng chút một cho đến những ngày tháng hoang dại của em với Minh. Vy cập nhật cho Phương Anh tất cả mọi thứ cho đến thời điểm hai chị em chat với nhau.



*2:15 AM

------
Quân vẫn ngồi đấy, lâu lâu quay đầu nghía xem vợ đã ngủ chưa. “Quái lạ, sao giờ này mà còn chat với ai, mặt mày nghiêm túc thế cơ chứ, lại công việc gì chưa giải quyết được hay sao? Sắp sáng đến nơi rồi vẫn chưa xem được gì,… chán quá.” – Quân vừa nghĩ, vừa tiếp tục di chuột điều khiển trò chơi đang chơi nửa chừng.
------


Một lúc lâu sau, gần như câu chuyện của Vy đã phần nào “truyền cảm hứng” cho Phương Anh rất mạnh mẽ. Những thuật ngữ, những khái niệm, những từ vựng Porn dễ khai thác, được Vy ung dung miêu tả để gợi lên tưởng tượng của Phương Anh. Hai chị em hòa vào nhau qua ánh sáng của màn hình điện thoại. Bóng tối của hai căn phòng cách xa hai miền đất nước dường như không cản được những “tia-sáng” vừa lóe lên trong đầu họ.

Từng nốt nhạc thăng hoa nằm dưới mỗi con chữ “thô thiển” trong khung chat đã đánh lên một tâm hồn tò mò, khởi phát sự dâm-dục sẵn có trong Phương Anh. Nàng thơ bị dẫn dắt vào lối mòn của người bạn thân có tình trạng hôn nhân đầy “phức tạp”.



- Em cũng không biết nữa... Em sợ rằng nếu em không chịu, anh ý sẽ cảm thấy chán nản. Nhưng nếu em đồng ý, em lại sợ mình sẽ cảm thấy bị tổn thương.

- Em cứ dành thời gian suy nghĩ… Đến lúc nào đó, ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với chồng mình. Hỏi ảnh vì sao lại muốn thử, và đặc biệt, em cũng phải chắc là lúc đó bản thân em đã sẵn sàng!

- Nhưng mà, liệu có khi nào “Some” rồi cũng sẽ thành, … thành cái gì nhỉ? À,… “Cuckold” như chị nói không?

- Cuck à, hên xui? Trừ phi chồng em cũng giống Quân. Mà chị cũng không biết đến lúc chị công khai chuyện này, Quân có thực sự chấp nhận không. Chịu đánh liều trước vậy thôi Phương Anh à.

- Hic, sao chị làm em hoang mang quá Vy…

- Em có cảm thấy bị ép buộc không?

- Cũng không phải ép buộc, nhưng em cảm thấy áp lực phải thử để làm vui lòng chồng.

- Phương Anh nè. Chị nghĩ em cần đặt lương tâm em lên đầu. Nếu em không thoải mái, đừng miễn cưỡng! Chị với em khác ở chổ, chồng em ngỏ lời công khai, còn Quân thì giấu. Vậy nên trong vấn đề của em, cần có sự đồng thuận và tôn trọng lẫn nhau.

- Nhưng nếu em nói không, liệu anh ý có thất vọng không?

- Nếu ảnh còn thương em nhiều…, ảnh sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của em. Mà theo chị, lúc này em chưa chịu… kiểu gì ảnh cũng làm công tác “mưa dầm thấm lâu” với em thôi, chả thất vọng gì mấy như em hình dung đâu. Tin chị đi.

- Sao chị biết?

- Từ lúc thấy Quân như vậy, chị lang thang trên đủ các nền tảng web, diễn đàn, bách khoa, podcast,…v…v. Gần như mọi phương tiện để có thể tiếp cận được vấn đề này. Thì 99,99% thứ chị thấy, nó như “xì-ke” vậy. Không phải dứt là dứt được đâu Phương Anh, làm mạnh cỡ nào cỡ, dọa ly dị, chia tay các kiểu, họ sẽ vâng dạ cho qua loa rồi độ năm sau, hai năm sau đâu lại vào đấy, lại năn nỉ ỉ ôi để xin được thử thôi.

- Trờiiiii! Thật luôn hã?

- Ừ. Nó vậy đó.

- Thế thì em cùng đường thật rồi.

- Cũng có trường hợp từ chối lâu dài… nhưng mà…



Vy nhắn xong, màn hình hiện lên đang soạn tin nhắn tiếp theo, rồi bỗng mất đi. Im lặng. Phương Anh chau mày không hiểu tại sao, nàng nghĩ là Vy mất sóng hay là đang làm gì khác ở phía màn hình bên kia… nàng nằm chờ Vy tiếp tục.



Thật ra lúc đó, Vy đang bắt đầu đi quá giới hạn. Vy biết bản thân em có tìm hiểu, có nghiên cứu, nhưng đến chổ này thì em đang bắt đầu dùng lời của em để chêm vào, tạo thêm sự tin tưởng. Mục đích là em muốn lồng ghép một chủ ý riêng của mình vào đó, em muốn thực hiện một bài “Test” tính kiên định. Em thao túng người bạn thân ấy, ép buộc Phương Anh phải “nhúng-chàm” như em. Em suy nghĩ cách dắt một hồi lâu rồi gửi tin nhắn..

- Về sau hôn nhân của họ tụt dốc không phanh vì không còn sự liên kết nào trong tình dục nữa.

- Ôi, chị có chắc không Vy ơi? – Phương Anh gạn hỏi lại để vớt vát.

Chựng lại ba, bốn giây.. Vy nhấn mạnh:

- CHẮC!

- Tối nay em vô cùng cảm ơn chị đã chia sẻ với em. Không có chị chắc em chết mất. Xã hội bây giờ có quá nhiều thứ vượt ra khỏi ranh giới đạo đức mà trước nay từng có. Em không còn phân biệt được điều gì đúng, điều gì là sai nữa. Chắc là em nên thuận theo tự nhiên, xuôi theo chiều gió rồi Vy ạ.

- Nhớ, chị luôn ở đây nếu em cần. Khi nào bắt đầu, có chuyển biến gì, nhắn cho chị!



*12/08/2019 - 23:05 (Hiện tại)




Vy thở ra với câu nói vừa dứt của Phương Anh. Nhìn thẳng vào mắt cô em gái, Vy nặng trĩu lòng. Bản thân em cũng chẳng có gì khá hơn, em đang đứng ở vị trí nào mà cho lời khuyên? Em có đủ sức vượt qua mọi chuyện của mình hay không? Những thử thách của “sex-game” này mang lại quá đỗi nặng nề. Không đơn giản như những bài viết chia sẻ của các “đồng dâm” trên diễn đàn mà người ta hay đọc. Nội tâm của mỗi người tham gia đều không phải là thứ dễ đánh giá.



“Gánh nặng từ tâm lý hôn nhân sẵn có vốn là rào cản, nếu gia đình chưa đủ êm ấm, xin đừng hành-quyết nhau bởi những quyết định mông muội này.” – Vy đột nhiên tự ngẫm cho hoàn cảnh hiện tại của em và Phương Anh.



Thang máy dừng lại ở tầng G, cánh cửa mở ra thay cho lời tạm biệt. Hai nàng khoác tay nhau đồng bước đi, dáng vóc ngọc ngà, kiêu sa và quyến rũ. Tiếng lộc cộc của giày cao gót chạm xuống nền gạch men sang trọng trong sảnh, tô điểm cho đường nét gợi-đòn của phụ nữ. Mỗi bước đi của họ như một tuyên ngôn về sự tự tin, che giấu một thế giới nội tâm đầy "góc-khuất" của hai nữ thần. Trong ánh nhìn ngưỡng mộ của những người xung quanh, hai nàng bước ra khỏi tòa nhà, tìm kiếm một chiếc taxi để trở về hành trình của họ.

Xe của Vy đến trước, bellman tiến ra mở cửa xe cho nàng. Mắt cậu dõi theo “bộ khung” quyến rũ của Vy không rời, rồi lại bất chợt quay mặt đi. Chiếc váy ngắn của Vy phản chủ, khi nàng bước một chân lên xe, vô tình làm hở đũng quần lót màu đen tuyền hấp dẫn.. Khung cảnh gợi cảm trước mắt ấy khiến chàng trai trẻ non tơ, chưa mạnh dạn như cậu ta phải cảm thấy xấu hổ. Vy liếc thấy điều đó, em chỉ nhẹ nhàng cười bĩu môi, rồi chẳng bận tâm nữa.

- Chị về trước nhé. – Vy nhìn Phương Anh sau khi ra hiệu cho bellman trở vào trong.

- Bye chị,… cố gắng đừng “uốn cành” nhanh quá nghen. – Phương Anh nhại giọng miền trong kiểu thân mật.

- Lo cho mình trước đi, gái à. Chừng nào có hẳn hai chồng thì mày nhắn chị biết.


Cả hai cùng cười phá lên xua tan đi không khí nặng nề ban nãy. Bác tài nghe câu Vy vừa nói cũng bất giác liếc nhìn gương hậu. Nói rồi Vy đóng cửa, Taxi của Vy từ từ lăn bánh khuất dần điểm đón… Chỉ còn lại Phương Anh, nàng đứng chụm chân một chổ, nhìn xuống mũi giày rồi ngước lên bầu trời. Nàng đưa ánh mắt ưu tư vươn ra những tòa nhà cao tít khu trung tâm, nghĩ đến lời đùa của Vy, nàng tủm tỉm nụ cười, một hy vọng nhỏ vụt sáng trong mong muốn, nàng tự trả lời vô tư theo dòng chảy suy nghĩ:

“Biết đâu được.”

CongTruongMeLinhtocuimia.webp

Vừa dứt tiếng lòng thì Taxi của Phương Anh cũng đến. Nàng lên xe không quên gửi tiền-Boa cho bellman. Ngay khi cánh cửa đóng sập, Phương Anh vội ngồi vào vị trí sát bên ngoài, gác tay lên thành cửa sổ, nàng tựa đầu ngắm nhìn phố xá cho thôi lăn tăn những điều còn nghĩ suy trong lòng…

Chiếc xe lăn bánh đưa nàng rời khỏi Hai Bà Trưng, vòng một vòng Công Trường Mê Linh, đôi mắt Phương Anh vô tư, thẫn thờ ngắm xem khung cảnh thơ mộng của “Bến Bạch Đằng” về đêm. Rất ít khi nàng vào Sài Gòn, lại càng khó có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp “đậm chất” của chốn đô thị này trong cái vắng vẻ của trời khuya. Mặt sông phẳng lặng, uốn lượn trước ánh sáng lập lòe của con phố, cảnh khuya nơi đây vừa vội vã, cũng vừa bình yên.

“Sài Gòn không ngủ thật ư?” – Phương Anh ngẫm nghĩ về điều mà người ta hay nói về thành phố này.

Mắt nàng nhìn quanh, tranh thủ ghi nhớ bức tranh đô thị lạ lẫm ấy … thì có ai đó vừa chạy song song bên cửa sổ, Phương Anh bổng giật mình. Họ vượt lên hông xe, rồi dần qua mặt chiếc taxi.

Phương Anh chồm hẳn đầu về phía trước, nhanh thật nhanh.

Bác tài lấy làm lạ, hỏi rằng có việc gì không - nhưng nàng không đáp.

Phương Anh với ánh mắt trông theo một chiếc Honda hiệu Airblade cũ kỹ, vừa vượt qua, chở theo một đôi nam nữ.

“Ủa, người cầm lái hình… như... là...?”



HẾT CHƯƠNG 17!!!

Cảm ơn vì đã trở lại, vẫn nguyên phong độ và đầy cảm xúc. Có chat qua yahoo mà không thấy bác phản hồi!
 

(Music for chapter.... Play it in the background while you read! Choose: Listen in browser)





1760136288486.webp

CHƯƠNG 18: “Chỉ là một ảo ảnh …đã biến mất từ lâu.

*12/08/2019 – 23:15 Tối.

Phương Anh ngồi trên taxi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng chiếc Airblade vừa lướt qua.

Trời đã khuya, đèn đường nhấp nháy, hắt những vệt sáng vàng vọt lên kính xe. Nàng cố gắng nhìn cho thật kỹ bóng dáng đôi nam nữ đó, nhưng chiếc xe lao vút đi vội, khuất bóng sau khúc rẽ gần Công Trường Mê Linh.

"Chỉ thoáng qua thôi, chắc là nhầm rồi…”

Lâu rồi không gặp Quân, nên cái nhìn chớp nhoáng ấy không đủ để nàng chắc chắn. Dần dần, những suy tưởng bắt đầu bám riết lấy tâm trí, cộng thêm cái lăn tăn từ cuộc gặp với Vy khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ quá. Nàng sợ! Sợ vì nỗi ám ảnh về “cuckold”, “ngoại tình”, “tình dục mở” mà suy diễn lung tung.

Sài Gòn về đêm, đường xá trung tâm vẫn còn đông đúc. Ánh đèn vàng tỏa màu đậm qua con mắt mệt mỏi, dễ làm người ta lạc vào suy nghĩ lung tung. Phương Anh thôi không nhìn ra ngoài nữa, ngã lưng tựa hẳn vào ghế. Nàng nhắm mắt, cắn chặt môi dưới: “Nhìn nhầm thôi. Nhầm thôi mà. Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?”

Xe đã lăn bánh, rời xa điểm đón cũng khá lâu, nhưng cái bất an ấy lại không chịu rời đi. Là đàn bà, làm sao yên lòng với tòa án lương tâm trong những việc thế này. Phương Anh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Nàng cũng không chắc bản thân có muốn biết câu trả lời không. Nhưng nếu lỡ đó thực sự là Quân, thì sao? Nếu không cho Vy biết chuyện này, thì nàng có đang vô tình khởi sự phản bội lại cô bạn thân?

Mọi suy tư lý trí cũng không bằng một dự cảm mong manh. Nghe theo linh tính, Phương Anh mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, soạn một tin nhắn:


- Vy à, hồi nãy em thấy ai giống anh Quân lắm. Chở một cô gái trên xe máy. Em không biết mình có nhìn nhầm không nữa?” *Tin nhắn gửi đi…

Phương Anh thở dài, ném điện thoại sang ghế bên, lại thúc người ngã vào ghế, rõ một tiếng “uỵch”. Bác tài nghe tiếng động mạnh, tò mò không biết cô bé này đang gặp phải chuyện gì, liếc lên gương hậu:

- Sao vậy con? Chú chạy làm con say xe à?
- Xin lỗi chú, cháu hơi mệt. Một chút việc “gia đình” chưa giải quyết được thôi ạ… Chú cứ lái nhanh về địa chỉ kia giúp cháu nhé. Cháu không sao đâu ạ. – Cô nàng miền ngoài cẩn thận trả lời sự “chú ý” của bác tài..

Nói rồi Phương Anh lại ngã đầu ra sau, không quay hẳn sang mà chỉ liếc mắt nhìn ra cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường, bóng chiếc xe lướt nhanh, thoát ẩn thoát hiện trên vỉa hè. Còn trong đầu nàng, những lời của Vy vẫn vang vọng: “Làm gì thì làm, em phải thẳng thắn với chồng em rõ ràng.”

Nàng tự vấn liệu mình có đủ can đảm để đối diện với Trung, với chồng, và với chính trái tim đang lạc lối của mình không... “Tới đâu hay tới đó vậy.”

Với tay lấy điện thoại, Phương Anh mở khung chat với Trung, ngón tay lướt trên bàn phím, soạn một tin nhắn mà nàng đã suy nghĩ cả buổi tối: “Anh Trung, có chút thay đổi. Mai trước khi em bay, mình gặp nhau nói chuyện chút nhé? Em muốn hỏi anh điều này!” *Tin nhắn gửi đi

Phương Anh không còn do dự nữa.: “Biết đâu được, chỉ cần mình dám đối diện, mọi thứ sẽ khác.”



*23:20 Tối.




Gió đêm mát lạnh thổi vù vù, mang theo cái se sắt hiếm hoi của Sài Gòn giữa mùa thu, tôi đang chở Trinh về nhà.



Xe lướt ngang tòa nhà “King” - đầu đường Hai Bà Trưng. Trên sân thượng kia là “King rooftop coffee”, khá nổi tiếng và sang trọng, nơi Vy vẫn hay gặp gỡ bạn bè, đối tác… Tôi từng đón em ở đây vài lần.

Lúc nãy đi qua, tiện ngoái đầu nhìn vào. Tôi tự hỏi: “Cuộc hẹn ban chiều em nhắn, có phải là ở đây không?”

Vẫn đang còn nghĩ ngợi, thì ở phía sau, một vài ngọn tóc ngược gió của Trinh đùa lên vai tôi, mềm mại, thoảng hương nước hoa dịu nhẹ, tinh thần tôi bỗng xao động. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm tôi không còn muốn dành suy nghĩ cho Vy nữa, tôi bắt đầu chú ý đến cô gái sau lưng mình nhiều hơn.

Nhìn em qua gương chiếu hậu, tôi bồn chồn quá. Tay em bám nhẹ thắt lưng tôi, nhưng không còn chặt như lúc chiều. Sau những lời tâm sự ở Pub, cảm xúc giữa chúng tôi dần ngượng ngùng hơn – vừa muốn gần gũi, cũng vừa muốn giữ khoảng cách. Tôi biết em đang bối rối, vì tôi cũng chẳng khá hơn. Bởi cái gọi là “sự chân thành” mà em tự đặt cho tôi đó, tôi không thể nào không trung thực với Trinh.

Suốt gần ba tiếng đồng hồ ở Pub, có lúc liên hồi, có lúc yên lặng, Tôi và Trinh cùng nhau nói về nhiều thứ.

Tôi có thổ lộ cho cô bé một phần câu chuyện của mình – về cuộc hôn nhân đang rạn nứt, về những áp lực công việc, về cảm tình mà tôi vốn có với em, từ khi em đến công ty này thực tập,… và về những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ của tôi nữa. Đôi lúc, tôi cũng đề cập cả đến bề nổi của tình dục trong hôn nhân, nhưng sử dụng ngôn từ rất tế nhị và văn minh.

Chúng tôi tuy nói ra nhiều vấn đề rất trần trụi, nhưng lại vô cùng “lịch sự” với nhau, bởi vì luôn có ở đó, những cảm mến chân thành mà cả hai dành cho nhau. Ba giờ đồng hồ ấy, quả là thời gian tuyệt vời nhất của tôi trong thời điểm hiện tại.

Lòng tôi đang “ồn ào” trở lại,… ồn ào không phải bởi những ham muốn dục-tục, mà bởi những lời thì thầm từ con tim, về một thứ tình cảm vốn dĩ đơn sơ và ấm áp.

“Sắp 40 rồi, nhưng sao cảm giác này rất giống thời sinh viên…” – Tôi tự hỏi cũng tự trả lời mình: “ Có lẽ đối với thứ cảm tình mộc mạc này, ai cũng là ‘đứa trẻ mới lớn’ cả thôi.”

Dù vậy, tôi vẫn giấu đi phần tối tăm nhất, sở thích “bệnh hoạn” và ưa bị “kiểm soát” của tôi.

Lúc trong quán, tôi không đủ can đảm để phơi bày tất cả. Tôi chỉ tạm đặt dấu ba chấm cho cuộc gặp, nhưng vẫn không quên gợi lên trong Trinh một sự tò mò.:


- “Vẫn còn một góc khuất nữa… Mà anh nghĩ, đó mới là điểm chính của con người anh. Nhưng anh chưa sẵn sàng để kể với em. Bởi vì nếu anh nói ra, rất có thể, em sẽ không còn coi anh là ‘bạn’ nữa… mà anh thì, rất sợ như vậy… Còn bây giờ, mình về thôi em, nhìn đồng hồ kìa.”

Dứt câu, tôi chủ động đứng lên. Trinh vẫn ngồi đó, nhìn theo không chớp mắt. Em bất ngờ vì lời vừa nghe đó, những tưởng sẽ chỉ là những câu chuyện đời thường thôi, nhưng nào ngờ tôi lại có một bí mật có vẻ rất “hệ trọng”. Dầu vậy em cũng bắt đầu cất điện thoại, đứng lên cùng tôi. Nhìn nét mặt em, tôi biết Trinh vô cùng tò mò, nhưng vì tôn trọng tôi, em không hỏi thêm gì nữa.

----------------

Chạy được một lúc, đèn đỏ phía trước bật lên, tôi giảm tốc, dừng xe trước vạch kẻ, chung quanh chẳng có ai. Ánh sáng vàng cam của đường phố quen thuộc, chiếu thẳng xuống, hắt lên gương mặt Trinh trong gương. Dừng lại khoảnh khắc đó, tôi nhìn em, cảm thấy lòng nhiều sự xao xuyến. Đôi mắt em long lanh và gương mặt e thẹn, có nét gì đó giống Vy đến lạ. Nhưng…không phải Vy của bây giờ, mà là Vy của những ngày đầu yêu nhau, hồn nhiên, trong trẻo, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối. Tim tôi thắt lại, lồng ngực tức nghẹt.

“Mày đang làm gì đây? Đang chạy trốn Vy, hay chạy trốn chính mày?” - Trong đầu tôi, hình ảnh Vy trước đây và Trinh cứ đan xen, chồng chéo,… Mọi thứ như muốn nhắc nhở rằng: Tôi đang cố tìm lại một điều gì đó đã mất.

Liệu Trinh có phải là câu trả lời? Hay tôi chỉ đang tự lừa dối mình? Liệu tôi có đang xem em như một công cụ để trả đũa? Hay là... tôi đang cố lấy em để bù đắp vào khoảng trống đang ngày càng lớn?

“Tôi không biết!!!” - Càng nghĩ, tôi càng thấy mình hèn kém. Một thằng dâm đãng, ủy mị, thiếu kiên định, thiếu luôn cả sự bản lĩnh cần có ở một người đàn ông.


- Sao anh nhìn em chằm chằm vậy? – Trinh bất ngờ lên tiếng, mắt đối mắt với tôi qua gương.

Giọng em nhỏ nhưng đủ để kéo tôi về thực tại. Tôi giật mình, quay mặt đi, giả vờ ngó quanh đường xá.

- À… không, chỉ là… thấy em ở trong gương,… Anh tự nhiên nhớ lại một vài ký ức.

Trinh mím môi, không đáp ngay. Em cúi đầu, nắm nhẹ bàn tay lại, và giữ nguyên nó nơi hông tôi. Dường như, lời nói vô tư đó của tôi đã làm em nhạy cảm. Có phải tôi đã khiến em tự nghĩ mình là “người thay thế” không? Tôi không rõ nữa… lúc này chỉ muốn chữa lời, biện hộ một điều gì đó để làm em tự nhiên hơn:

- À, ý anh là..

Tôi đang định khỏa lấp, thì Trinh chủ động áp sát vào lưng tôi, đưa cằm qua vai, em thì thầm trong cơn gió:

- Những ký ức mà anh nói, có làm anh ở đây với em, ngay đêm nay, ngay lúc này không? Hay cũng chỉ là một ảo ảnh … đã biến mất từ lâu?

Trời ơi. Điều em vừa nói nghĩa là gì vậy? Tại sao nó nhiều lớp lang, và gây hoang mang tột độ cho tôi thế? Sao em biết tôi đang nghĩ đến ai và về điều gì? Do em nhạy cảm hay do em đã trải qua quá nhiều? Một cô gái mới lớn có thể tâm lý được như vậy sao?

- Anh… thực ra anh..
- Anh không cần giải thích đâu, vì em hiểu rõ cảm giác đó. Anh nhớ chị phải không?
- Ừ, … anh nhớ. Nhớ những khoảng khắc lúc tụi anh mới quen. Em đừng giận anh nhé?
- Sao phải vậy. Mỗi người đều có những ngăn ký ức riêng,… Gặp hoàn cảnh tương đồng, mọi thứ ùa về là lẽ thường tình thôi. Rõ ràng, tất cả những gì anh nhớ đều không còn nữa, nên anh mới ở đây, ngay lúc này.
- Có lẽ là vậy.
- Nếu mọi thứ vẫn tốt đẹp, và tinh thần anh không suy sụp.., tụi mình đã chẳng thể gặp nhau trên sân thượng công ty…


Tôi im lặng, ngẫm nghĩ về lời nói của em. Những gì Trinh vừa nói, cho tôi cảm giác như sự đồng cảm vậy... Trinh nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang của tôi qua gương chiếu hậu, mặc cho tôi cố né tránh đi vì xấu hổ...

- … Ở bên cạnh anh lúc đó,.. em cũng đã rơi vào cảm giác tương tự. Anh khơi gợi trong em rất nhiều mảnh ký ức, cố chôn vùi từ lâu.



Trinh nói tiếp ý của mình cho trọn vẹn. Điều ấy càng khiến tôi "thừa nhận", chúng tôi là những con người “đồng cảnh ngộ”, chẳng phải là về tình huống, bèn là về sự “cô đơn” vậy… Em cô đơn vì một mối quan hệ đã vỡ lở, còn tôi cô đơn vì sự “bệnh hoạn” bị vỡ lẽ.

“Ôi địt mẹ!” – Tôi tự chửi thầm với nhân cách trong tôi. So sánh vừa rồi có khập khiễng quá không? Có tương đồng không? Có đúng đắn không? Tôi chả biết… Tôi "tâm thần" vì những cảm hứng trào dâng mỗi lúc một lớn. Tôi thật sự rất.. rất thích em rồi, như một thằng điên vậy.


- Nếu em nói,… em muốn biết hết về anh, cả những ‘góc khuất’ mà anh còn giấu. Không phán xét! Không dị nghị! Và nếu nó càng hệ trọng, em càng muốn quan tâm anh nhiều... nhiều hơn nữa… Liệu là như thế đã đủ khiến anh sẵn sàng để chia sẻ với em chưa? – Trinh hỏi, trong khi vẫn gieo ánh mắt sâu và nghẹn ngào, thấu thẳng vào tâm can tôi.

Tôi sững người. Lời nói của em nặng hơn búa tạ, đập đổ bức tường tôi dựng lên để bảo vệ chính mình. Tôi muốn kể lắm, muốn trút bỏ mọi thứ – từ sự nghiện ngập “cuckold”, từ nỗi đau bị Vy kiểm soát, đến những đêm dài vật lộn với chính bản thân.

Nhưng tôi sợ!

Sợ rằng khi sự thật phơi bày, Trinh sẽ không thể nào chấp nhận nổi, có chắc rằng em sẽ không chê cười tôi chăng? Hay em sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm, như cách Vy đã làm đối với tôi khi phát hiện ra bí mật này.


- Trinh à,… anh….

Tôi ngập ngừng, cổ họng hơi nghẹn. Đèn chuyển xanh, bàn tay vô thức siết chặt tay lái:

- Có những thứ, kể ra rồi, sẽ không thể quay lại như trước được nữa. Em có chắc mình muốn nghe thật không?”

Cô gái ấy ngoảnh mặt đi, dứt mắt khỏi tôi, nhìn xa xăm về hướng dòng sông đằng xa, lấp lánh ánh đèn của thành phố đang in hằn lên. Trinh mỉm cười, nụ cười dịu dàng mang sự kiên định.

- Kể cho em đi… ‘Cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến trái tim’ (*). Em muốn tìm hiểu anh, tin anh. Dù là gì đi nữa, thật sự.
Trinh lặp đi, lặp lại câu nói ấy như một lời nhắc nhở và châm ngôn sống. Lần đầu tôi thấy có ai đó trích dẫn 'Samuel Taylor Coleridge' một cách liên tục như thế. Dù sao thì, điều đó hoàn toàn đúng với hiện tại.

Chẳng phải những rung động từ con tim của chúng tôi, vẫn đang liên tục làm chao đảo tâm hồn nhau, suốt từ đầu hay sao? Có lẽ tôi nên thôi nghi ngờ về “tiếng sét ái tình” của Trinh đi. Chuyện vốn dĩ như mơ mà nay là thật, có phải lần đầu xảy ra với tôi đâu...

“Cuckold” đối với đại đa số người tiếp xúc, cũng chỉ là một thể loại Porn kích dục qua Internet, có mấy ai thật sự vào cảnh “chim lồng, cá chậu” thật như thế này? Họ có muốn cũng chẳng được! - Hay nói rõ hơn là “không dám thử”… Còn tôi? Chưa từng thổ lộ, chưa một lần công khai, chưa hề "casting" nhưng đã tròn vai thằng “cuck” từ đời nào rồi cũng chẳng biết.

Nên thôi, không nghi ngại gì nữa, đoạn tình cảm này của “người đến sau” tôi xin tham lam nhận lấy vậy.

Không rõ là có ai trên đời này như tôi chưa? Vừa bị “khóa cu” vừa ngoại tình, đáo để và lạ lùng thật đấy. Có vẻ tôi là một thằng thất bại “may mắn” nhỉ?


- Vậy tối nay, dành cả đêm cho nhau có được không?
- Vy!… Còn chị Vy thì sao? – Trinh buộc miệng, thốt lên tên vợ tôi dường như ngay tức khắc, giọng em dè chừng thấy rõ.
- Em đừng bận tâm. Tụi anh đang có vấn đề. Bây giờ anh có làm gì đi nữa thì chị cũng không để ý đâu. – Tôi bắt đầu sa ngã vào lối mòn như bao gã đàn ông khác. Một lời nói dối không chớp mắt tiếp tục được thốt ra.
- Đây là lần đầu em ở trong vị trí này… Dù là tụi mình chưa … chưa có gì hết. Nhưng mà… em … em sợ quá. Em sợ cảm giác này sẽ đưa mình đi quá xa, anh à.
- Chứ chẳng nhẽ em muốn có lần thứ hai sao? Làm “tiểu tam” một lần thôi chứ, ai mà làm hoài vậy. – Tôi buông lời đùa, muốn phá đi sự nặng nề, nhưng không hề để ý đến mức độ vô duyên “đỉnh cao” của mình.


Trinh im lặng!

“Ôi vãi lồn thật, thôi xong mẹ rồi. Thật là xàm ngôn vô cùng.” – Tôi nhanh chóng liếc nhìn gương, thấy em nhíu mày, cúi đầu xuống, tôi biết tôi đã tự “đắp mộ cuộc tình” rồi.

Dù vậy, tôi vẫn để yên, không chữa lời gì. Tôi muốn biết phản ứng của em. Tôi muốn làm một bài test cuối cùng cho tình cảm này. Liệu cảm xúc của Trinh đối với tôi “dầy” đến mức độ nào? Nếu Trinh không thể chấp nhận nổi, muốn dừng lại. Tôi sẽ tức khắc dừng lại. Vì không phải chỉ có em sợ, tôi cũng sợ.

Sợ đến nỗi con "chim trong lồng" cũng đang dần teo nhỏ đến nổi… sắp thoát khỏi cái lồng một cách tự nhiên không cần chìa khóa nữa.

Còn ngược lại, nếu em “take a joke” (**)… Thì sự “trơ trẽn” của tôi, cũng rất cần sự “trơ trẽn” của em nữa… Vì chỉ có như vậy mới cấu thành nên một mối quan hệ “bên lề” hoàn hảo.



--------


*23:45 Tối.


Cùng lúc đó, Vy ngồi trên taxi, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe đang lướt qua những con đường quen thuộc của Sài Gòn – nhưng lòng em lại như lạc vào một mê cung không lối thoát.

Cuộc hẹn với Phương Anh đã khiến em đối diện với một sự thật mà em luôn cố né tránh: em không chỉ đang chơi một “trò chơi” với Quân, mà còn đang đánh mất chính mình trong những cơn say dục vọng.

Minh!… - Từng là khung trời mới khiến em quên đi Quân. Giờ thì sao? - Một chiếc lồng mạ vàng thôi. Giam giữ em trong sự hư hỏng mà em từng nghĩ là tự do.

~Ting… ting…

Điện thoại rung lên, tin nhắn đến từ Phương Anh:

“Chị, hồi nãy em thấy ai giống anh Quân lắm. Chở một cô gái trên xe máy. Em không biết mình có nhìn nhầm không?”




HẾT CHƯƠNG 18!!!
(*) : “What Comes From The Heart, Goes To The Heart“ - Samuel Taylor Coleridge
(**): Chấp nhận khi ai đó nói đùa , nghe buồn cười hoặc có thể không buồn cười về bạn và bạn vẫn "cười" không cảm thấy bị đả kích hoặc tổn thương bởi nó
 
Sửa lần cuối:

(Music for chapter.... Play it in the background while you read! Choose: Listen in browser)





1760136288486.webp
CHƯƠNG 18: “Chỉ là một ảo ảnh …đã biến mất từ lâu.

*12/08/2019 – 23:15 Tối.

Phương Anh ngồi trên taxi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng chiếc Airblade vừa lướt qua.

Trời đã khuya, đèn đường nhấp nháy, hắt những vệt sáng vàng vọt lên kính xe. Nàng cố gắng nhìn cho thật kỹ bóng dáng đôi nam nữ đó, nhưng chiếc xe lao vút đi vội, khuất bóng sau khúc rẽ gần Công Trường Mê Linh.

"Chỉ thoáng qua thôi, chắc là nhầm rồi…”

Lâu rồi không gặp Quân, nên cái nhìn chớp nhoáng ấy không đủ để nàng chắc chắn. Dần dần, những suy tưởng bắt đầu bám riết lấy tâm trí, cộng thêm cái lăn tăn từ cuộc gặp với Vy khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ quá. Nàng sợ! Sợ vì nỗi ám ảnh về “cuckold”, “ngoại tình”, “tình dục mở” mà suy diễn lung tung.

Sài Gòn về đêm, đường xá trung tâm vẫn còn đông đúc. Ánh đèn vàng tỏa màu đậm qua con mắt mệt mỏi, dễ làm người ta lạc vào suy nghĩ lung tung. Phương Anh thôi không nhìn ra ngoài nữa, ngã lưng tựa hẳn vào ghế. Nàng nhắm mắt, cắn chặt môi dưới: “Nhìn nhầm thôi. Nhầm thôi mà. Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?”

Xe đã lăn bánh, rời xa điểm đón cũng khá lâu, nhưng cái bất an ấy lại không chịu rời đi. Là đàn bà, làm sao yên lòng với tòa án lương tâm trong những việc thế này. Phương Anh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Nàng cũng không chắc bản thân có muốn biết câu trả lời không. Nhưng nếu lỡ đó thực sự là Quân, thì sao? Nếu không cho Vy biết chuyện này, thì nàng có đang vô tình khởi sự phản bội lại cô bạn thân?

Mọi suy tư lý trí cũng không bằng một dự cảm mong manh. Nghe theo linh tính, Phương Anh mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, soạn một tin nhắn:


- Vy à, hồi nãy em thấy ai giống anh Quân lắm. Chở một cô gái trên xe máy. Em không biết mình có nhìn nhầm không nữa?” *Tin nhắn gửi đi…

Phương Anh thở dài, ném điện thoại sang ghế bên, lại thúc người ngã vào ghế, rõ một tiếng “uỵch”. Bác tài nghe tiếng động mạnh, tò mò không biết cô bé này đang gặp phải chuyện gì, liếc lên gương hậu:

- Sao vậy con? Chú chạy làm con say xe à?
- Xin lỗi chú, cháu hơi mệt. Một chút việc “gia đình” chưa giải quyết được thôi ạ… Chú cứ lái nhanh về địa chỉ kia giúp cháu nhé. Cháu không sao đâu ạ. – Cô nàng miền ngoài cẩn thận trả lời sự “chú ý” của bác tài..

Nói rồi Phương Anh lại ngã đầu ra sau, không quay hẳn sang mà chỉ liếc mắt nhìn ra cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường, bóng chiếc xe lướt nhanh, thoát ẩn thoát hiện trên vỉa hè. Còn trong đầu nàng, những lời của Vy vẫn vang vọng: “Làm gì thì làm, em phải thẳng thắn với chồng em rõ ràng.”

Nàng tự vấn liệu mình có đủ can đảm để đối diện với Trung, với chồng, và với chính trái tim đang lạc lối của mình không... “Tới đâu hay tới đó vậy.”

Với tay lấy điện thoại, Phương Anh mở khung chat với Trung, ngón tay lướt trên bàn phím, soạn một tin nhắn mà nàng đã suy nghĩ cả buổi tối: “Anh Trung, có chút thay đổi. Mai trước khi em bay, mình gặp nhau nói chuyện chút nhé? Em muốn hỏi anh điều này!” *Tin nhắn gửi đi

Phương Anh không còn do dự nữa.: “Biết đâu được, chỉ cần mình dám đối diện, mọi thứ sẽ khác.”



*23:20 Tối.




Gió đêm mát lạnh thổi vù vù, mang theo cái se sắt hiếm hoi của Sài Gòn giữa mùa thu, tôi đang chở Trinh về nhà.



Xe lướt ngang tòa nhà “King” - đầu đường Hai Bà Trưng. Trên sân thượng kia là “King rooftop coffee”, khá nổi tiếng và sang trọng, nơi Vy vẫn hay gặp gỡ bạn bè, đối tác… Tôi từng đón em ở đây vài lần.

Lúc nãy đi qua, tiện ngoái đầu nhìn vào. Tôi tự hỏi: “Cuộc hẹn ban chiều em nhắn, có phải là ở đây không?”

Vẫn đang còn nghĩ ngợi, thì ở phía sau, một vài ngọn tóc ngược gió của Trinh đùa lên vai tôi, mềm mại, thoảng hương nước hoa dịu nhẹ, tinh thần tôi bỗng xao động. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm tôi không còn muốn dành suy nghĩ cho Vy nữa, tôi bắt đầu chú ý đến cô gái sau lưng mình nhiều hơn.

Nhìn em qua gương chiếu hậu, tôi bồn chồn quá. Tay em bám nhẹ thắt lưng tôi, nhưng không còn chặt như lúc chiều. Sau những lời tâm sự ở Pub, cảm xúc giữa chúng tôi dần ngượng ngùng hơn – vừa muốn gần gũi, cũng vừa muốn giữ khoảng cách. Tôi biết em đang bối rối, vì tôi cũng chẳng khá hơn. Bởi cái gọi là “sự chân thành” mà em tự đặt cho tôi đó, tôi không thể nào không trung thực với Trinh.

Suốt gần ba tiếng đồng hồ ở Pub, có lúc liên hồi, có lúc yên lặng, Tôi và Trinh cùng nhau nói về nhiều thứ.

Tôi có thổ lộ cho cô bé một phần câu chuyện của mình – về cuộc hôn nhân đang rạn nứt, về những áp lực công việc, về cảm tình mà tôi vốn có với em, từ khi em đến công ty này thực tập,… và về những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ của tôi nữa. Đôi lúc, tôi cũng đề cập cả đến bề nổi của tình dục trong hôn nhân, nhưng sử dụng ngôn từ rất tế nhị và văn minh.

Chúng tôi tuy nói ra nhiều vấn đề rất trần trụi, nhưng lại vô cùng “lịch sự” với nhau, bởi vì luôn có ở đó, những cảm mến chân thành mà cả hai dành cho nhau. Ba giờ đồng hồ ấy, quả là thời gian tuyệt vời nhất của tôi trong thời điểm hiện tại.

Lòng tôi đang “ồn ào” trở lại,… ồn ào không phải bởi những ham muốn dục-tục, mà bởi những lời thì thầm từ con tim, về một thứ tình cảm vốn dĩ đơn sơ và ấm áp.

“Sắp 40 rồi, nhưng sao cảm giác này rất giống thời sinh viên…” – Tôi tự hỏi cũng tự trả lời mình: “ Có lẽ đối với thứ cảm tình mộc mạc này, ai cũng là ‘đứa trẻ mới lớn’ cả thôi.”

Dù vậy, tôi vẫn giấu đi phần tối tăm nhất, sở thích “bệnh hoạn” và ưa bị “kiểm soát” của tôi.

Lúc trong quán, tôi không đủ can đảm để phơi bày tất cả. Tôi chỉ tạm đặt dấu ba chấm cho cuộc gặp, nhưng vẫn không quên gợi lên trong Trinh một sự tò mò.:


- “Vẫn còn một góc khuất nữa… Mà anh nghĩ, đó mới là điểm chính của con người anh. Nhưng anh chưa sẵn sàng để kể với em. Bởi vì nếu anh nói ra, rất có thể, em sẽ không còn coi anh là ‘bạn’ nữa… mà anh thì, rất sợ như vậy… Còn bây giờ, mình về thôi em, nhìn đồng hồ kìa.”

Dứt câu, tôi chủ động đứng lên. Trinh vẫn ngồi đó, nhìn theo không chớp mắt. Em bất ngờ vì lời vừa nghe đó, những tưởng sẽ chỉ là những câu chuyện đời thường thôi, nhưng nào ngờ tôi lại có một bí mật có vẻ rất “hệ trọng”. Dầu vậy em cũng bắt đầu cất điện thoại, đứng lên cùng tôi. Nhìn nét mặt em, tôi biết Trinh vô cùng tò mò, nhưng vì tôn trọng tôi, em không hỏi thêm gì nữa.

----------------

Chạy được một lúc, đèn đỏ phía trước bật lên, tôi giảm tốc, dừng xe trước vạch kẻ, chung quanh chẳng có ai. Ánh sáng vàng cam của đường phố quen thuộc, chiếu thẳng xuống, hắt lên gương mặt Trinh trong gương. Dừng lại khoảnh khắc đó, tôi nhìn em, cảm thấy lòng nhiều sự xao xuyến. Đôi mắt em long lanh và gương mặt e thẹn, có nét gì đó giống Vy đến lạ. Nhưng…không phải Vy của bây giờ, mà là Vy của những ngày đầu yêu nhau, hồn nhiên, trong trẻo, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối. Tim tôi thắt lại, lồng ngực tức nghẹt.

“Mày đang làm gì đây? Đang chạy trốn Vy, hay chạy trốn chính mày?” - Trong đầu tôi, hình ảnh Vy trước đây và Trinh cứ đan xen, chồng chéo,… Mọi thứ như muốn nhắc nhở rằng: Tôi đang cố tìm lại một điều gì đó đã mất.

Liệu Trinh có phải là câu trả lời? Hay tôi chỉ đang tự lừa dối mình? Liệu tôi có đang xem em như một công cụ để trả đũa? Hay là... tôi đang cố lấy em để bù đắp vào khoảng trống đang ngày càng lớn?

“Tôi không biết!!!” - Càng nghĩ, tôi càng thấy mình hèn kém. Một thằng dâm đãng, ủy mị, thiếu kiên định, thiếu luôn cả sự bản lĩnh cần có ở một người đàn ông.


- Sao anh nhìn em chằm chằm vậy? – Trinh bất ngờ lên tiếng, mắt đối mắt với tôi qua gương.

Giọng em nhỏ nhưng đủ để kéo tôi về thực tại. Tôi giật mình, quay mặt đi, giả vờ ngó quanh đường xá.

- À… không, chỉ là… thấy em ở trong gương,… Anh tự nhiên nhớ lại một vài ký ức.

Trinh mím môi, không đáp ngay. Em cúi đầu, nắm nhẹ bàn tay lại, và giữ nguyên nó nơi hông tôi. Dường như, lời nói vô tư đó của tôi đã làm em nhạy cảm. Có phải tôi đã khiến em tự nghĩ mình là “người thay thế” không? Tôi không rõ nữa… lúc này chỉ muốn chữa lời, biện hộ một điều gì đó để làm em tự nhiên hơn:

- À, ý anh là..

Tôi đang định khỏa lấp, thì Trinh chủ động áp sát vào lưng tôi, đưa cằm qua vai, em thì thầm trong cơn gió:

- Những ký ức mà anh nói, có làm anh ở đây với em, ngay đêm nay, ngay lúc này không? Hay cũng chỉ là một ảo ảnh … đã biến mất từ lâu?

Trời ơi. Điều em vừa nói nghĩa là gì vậy? Tại sao nó nhiều lớp lang, và gây hoang mang tột độ cho tôi thế? Sao em biết tôi đang nghĩ đến ai và về điều gì? Do em nhạy cảm hay do em đã trải qua quá nhiều? Một cô gái mới lớn có thể tâm lý được như vậy sao?

- Anh… thực ra anh..
- Anh không cần giải thích đâu, vì em hiểu rõ cảm giác đó. Anh nhớ chị phải không?
- Ừ, … anh nhớ. Nhớ những khoảng khắc lúc tụi anh mới quen. Em đừng giận anh nhé?
- Sao phải vậy. Mỗi người đều có những ngăn ký ức riêng,… Gặp hoàn cảnh tương đồng, mọi thứ ùa về là lẽ thường tình thôi. Rõ ràng, tất cả những gì anh nhớ đều không còn nữa, nên anh mới ở đây, ngay lúc này.
- Có lẽ là vậy.
- Nếu mọi thứ vẫn tốt đẹp, và tinh thần anh không suy sụp.., tụi mình đã chẳng thể gặp nhau trên sân thượng công ty…


Tôi im lặng, ngẫm nghĩ về lời nói của em. Những gì Trinh vừa nói, cho tôi cảm giác như sự đồng cảm vậy... Trinh nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang của tôi qua gương chiếu hậu, mặc cho tôi cố né tránh đi vì xấu hổ...

- … Ở bên cạnh anh lúc đó,.. em cũng đã rơi vào cảm giác tương tự. Anh khơi gợi trong em rất nhiều mảnh ký ức, cố chôn vùi từ lâu.



Trinh nói tiếp ý của mình cho trọn vẹn. Điều ấy càng khiến tôi "thừa nhận", chúng tôi là những con người “đồng cảnh ngộ”, chẳng phải là về tình huống, bèn là về sự “cô đơn” vậy… Em cô đơn vì một mối quan hệ đã vỡ lở, còn tôi cô đơn vì sự “bệnh hoạn” bị vỡ lẽ.

“Ôi địt mẹ!” – Tôi tự chửi thầm với nhân cách trong tôi. So sánh vừa rồi có khập khiễng quá không? Có tương đồng không? Có đúng đắn không? Tôi chả biết… Tôi "tâm thần" vì những cảm hứng trào dâng mỗi lúc một lớn. Tôi thật sự rất.. rất thích em rồi, như một thằng điên vậy.


- Nếu em nói,… em muốn biết hết về anh, cả những ‘góc khuất’ mà anh còn giấu. Không phán xét! Không dị nghị! Và nếu nó càng hệ trọng, em càng muốn quan tâm anh nhiều... nhiều hơn nữa… Liệu là như thế đã đủ khiến anh sẵn sàng để chia sẻ với em chưa? – Trinh hỏi, trong khi vẫn gieo ánh mắt sâu và nghẹn ngào, thấu thẳng vào tâm can tôi.

Tôi sững người. Lời nói của em nặng hơn búa tạ, đập đổ bức tường tôi dựng lên để bảo vệ chính mình. Tôi muốn kể lắm, muốn trút bỏ mọi thứ – từ sự nghiện ngập “cuckold”, từ nỗi đau bị Vy kiểm soát, đến những đêm dài vật lộn với chính bản thân.

Nhưng tôi sợ!

Sợ rằng khi sự thật phơi bày, Trinh sẽ không thể nào chấp nhận nổi, có chắc rằng em sẽ không chê cười tôi chăng? Hay em sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm, như cách Vy đã làm đối với tôi khi phát hiện ra bí mật này.


- Trinh à,… anh….

Tôi ngập ngừng, cổ họng hơi nghẹn. Đèn chuyển xanh, bàn tay vô thức siết chặt tay lái:

- Có những thứ, kể ra rồi, sẽ không thể quay lại như trước được nữa. Em có chắc mình muốn nghe thật không?”

Cô gái ấy ngoảnh mặt đi, dứt mắt khỏi tôi, nhìn xa xăm về hướng dòng sông đằng xa, lấp lánh ánh đèn của thành phố đang in hằn lên. Trinh mỉm cười, nụ cười dịu dàng mang sự kiên định.

- Kể cho em đi… ‘Cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến trái tim’ (*). Em muốn tìm hiểu anh, tin anh. Dù là gì đi nữa, thật sự.
Trinh lặp đi, lặp lại câu nói ấy như một lời nhắc nhở và châm ngôn sống. Lần đầu tôi thấy có ai đó trích dẫn 'Samuel Taylor Coleridge' một cách liên tục như thế. Dù sao thì, điều đó hoàn toàn đúng với hiện tại.

Chẳng phải những rung động từ con tim của chúng tôi, vẫn đang liên tục làm chao đảo tâm hồn nhau, suốt từ đầu hay sao? Có lẽ tôi nên thôi nghi ngờ về “tiếng sét ái tình” của Trinh đi. Chuyện vốn dĩ như mơ mà nay là thật, có phải lần đầu xảy ra với tôi đâu...

“Cuckold” đối với đại đa số người tiếp xúc, cũng chỉ là một thể loại Porn kích dục qua Internet, có mấy ai thật sự vào cảnh “chim lồng, cá chậu” thật như thế này? Họ có muốn cũng chẳng được! - Hay nói rõ hơn là “không dám thử”… Còn tôi? Chưa từng thổ lộ, chưa một lần công khai, chưa hề "casting" nhưng đã tròn vai thằng “cuck” từ đời nào rồi cũng chẳng biết.

Nên thôi, không nghi ngại gì nữa, đoạn tình cảm này của “người đến sau” tôi xin tham lam nhận lấy vậy.

Không rõ là có ai trên đời này như tôi chưa? Vừa bị “khóa cu” vừa ngoại tình, đáo để và lạ lùng thật đấy. Có vẻ tôi là một thằng thất bại “may mắn” nhỉ?


- Vậy tối nay, dành cả đêm cho nhau có được không?
- Vy!… Còn chị Vy thì sao? – Trinh buộc miệng, thốt lên tên vợ tôi dường như ngay tức khắc, giọng em dè chừng thấy rõ.
- Em đừng bận tâm. Tụi anh đang có vấn đề. Bây giờ anh có làm gì đi nữa thì chị cũng không để ý đâu. – Tôi bắt đầu sa ngã vào lối mòn như bao gã đàn ông khác. Một lời nói dối không chớp mắt tiếp tục được thốt ra.
- Đây là lần đầu em ở trong vị trí này… Dù là tụi mình chưa … chưa có gì hết. Nhưng mà… em … em sợ quá. Em sợ cảm giác này sẽ đưa mình đi quá xa, anh à.
- Chứ chẳng nhẽ em muốn có lần thứ hai sao? Làm “tiểu tam” một lần thôi chứ, ai mà làm hoài vậy. – Tôi buông lời đùa, muốn phá đi sự nặng nề, nhưng không hề để ý đến mức độ vô duyên “đỉnh cao” của mình.


Trinh im lặng!

“Ôi vãi lồn thật, thôi xong mẹ rồi. Thật là xàm ngôn vô cùng.” – Tôi nhanh chóng liếc nhìn gương, thấy em nhíu mày, cúi đầu xuống, tôi biết tôi đã tự “đắp mộ cuộc tình” rồi.

Dù vậy, tôi vẫn để yên, không chữa lời gì. Tôi muốn biết phản ứng của em. Tôi muốn làm một bài test cuối cùng cho tình cảm này. Liệu cảm xúc của Trinh đối với tôi “dầy” đến mức độ nào? Nếu Trinh không thể chấp nhận nổi, muốn dừng lại. Tôi sẽ tức khắc dừng lại. Vì không phải chỉ có em sợ, tôi cũng sợ.

Sợ đến nỗi con "chim trong lồng" cũng đang dần teo nhỏ đến nổi… sắp thoát khỏi cái lồng một cách tự nhiên không cần chìa khóa nữa.

Còn ngược lại, nếu em “take a joke” (**)… Thì sự “trơ trẽn” của tôi, cũng rất cần sự “trơ trẽn” của em nữa… Vì chỉ có như vậy mới cấu thành nên một mối quan hệ “bên lề” hoàn hảo.



--------


*23:45 Tối.


Cùng lúc đó, Vy ngồi trên taxi, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe đang lướt qua những con đường quen thuộc của Sài Gòn – nhưng lòng em lại như lạc vào một mê cung không lối thoát.

Cuộc hẹn với Phương Anh đã khiến em đối diện với một sự thật mà em luôn cố né tránh: em không chỉ đang chơi một “trò chơi” với Quân, mà còn đang đánh mất chính mình trong những cơn say dục vọng.

Minh!… - Từng là khung trời mới khiến em quên đi Quân. Giờ thì sao? - Một chiếc lồng mạ vàng thôi. Giam giữ em trong sự hư hỏng mà em từng nghĩ là tự do.

~Ting… ting…

Điện thoại rung lên, tin nhắn đến từ Phương Anh:

“Chị, hồi nãy em thấy ai giống anh Quân lắm. Chở một cô gái trên xe máy. Em không biết mình có nhìn nhầm không?”




HẾT CHƯƠNG 18!!!
(*) : “What Comes From The Heart, Goes To The Heart“ - Samuel Taylor Coleridge
(**): Chấp nhận khi ai đó nói đùa , nghe buồn cười hoặc có thể không buồn cười về bạn và bạn vẫn "cười" không cảm thấy bị đả kích hoặc tổn thương bởi nó

Thuốc đến tiếp rồi, như phụ nữ hay nghĩ đàn ông sẽ không chủ động chấm dứt 1 cái gì đó trước mà sẽ để phụ nữ sai trước và dùng cái sai đấy làm cớ để đi thực hiện cái sai của mình. Đọc đang thấy rơi main rơi vào tình huống như này. Mong chap tiếp theo, vẫn chưa đoán được mọi thứ sẽ diễn ra như nào? Cảm ơn tác giả!
 
- Những ký ức mà anh nói, có làm anh ở đây với em, ngay đêm nay, ngay lúc này không? Hay cũng chỉ là một ảo ảnh … đã biến mất từ lâu?
- Sao phải vậy. Mỗi người đều có những ngăn ký ức riêng,… Gặp hoàn cảnh tương đồng, mọi thứ ùa về là lẽ thường tình thôi. Rõ ràng, tất cả những gì anh nhớ đều không còn nữa, nên anh mới ở đây, ngay lúc này.

Những cô gái như Trinh, em xác nhận có ở ngoài đời thật...
Vì em cũng đã từng gặp (Trinh) của mình...
Phải nói sao nhỉ? "Bạch Nguyệt Quang" thì phải? Hoặc là tiên, hoặc là yêu nữ.

Bác cho e hỏi này đã viết lâu, hay mới viết lại, mà văn phong vẫn đỉnh vậy? Càng về sau , càng hay hơn, theo ý kiến của em...
Cách viết khác hẳn với toàn bộ mặt bằng chung của Box Truyện.
 
Đọc mà thấy sợ, sợ Quân vs Trinh đến vs nhau, mình là 1 ng chồng cuckold, nhiều lúc cũng rơi vào trạng thái của Quân, nhưng thật sự thì mình chỉ cần 1 người nói chuyện chia sẽ, chứ k phải là ngoại tình để vơi bớt nỗi đau, cuckold nó lạ lắm, càng đau càng sướng, khi hết đau thì cái sướng cũng vơi dần
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X