Chương 1
Tiếng gót giày cao gót gõ lạch cạch trên nền đá cẩm thạch của sảnh lớn. Âm thanh vang vọng, sắc lạnh, như một nhát cắt giữa sự hỗn độn của buổi sáng sớm tại Tập đoàn Đỉnh Phong. Mọi ánh mắt, dù chỉ thoáng qua, đều hướng về Diễm Trang. Cô bước đi uyển chuyển, mỗi cử động đều toát lên vẻ chuyên nghiệp tối thượng và sự lạnh lùng khó gần. Chiếc vest công sở màu than chì được cắt may hoàn hảo ôm sát thân hình cô, không một nếp nhăn, như lớp áo giáp thép che phủ một bức tượng nữ thần băng giá. Từng đường nét vải phẳng phiu cố ý che đi, nhưng vô tình lại tôn lên những đường cong căng đầy ẩn giấu: vòng ngực nở nang khiến lớp áo vest như muốn căng ra, và cặp mông cong vút, căng mẩy ẩn sau chiếc quần tây ống đứng, mỗi bước đi đều phô diễn sự quyến rũ chết người.
Cô không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại những lời chào kính cẩn từ các nhân viên. Gương mặt Diễm Trang không một cảm xúc, đôi mắt sắc sảo lướt nhanh qua từng gương mặt, như đánh giá, cân nhắc. Cô bước vào văn phòng, không khí như đông đặc lại.
"Chuẩn bị tài liệu cuộc họp sáng nay," cô nói, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, kim đã chỉ bảy giờ ba mươi. Một ngày làm việc mới bắt đầu, luôn bận rộn và không ngừng nghỉ.
Cuộc họp kéo dài suốt buổi sáng, căng thẳng và đầy áp lực. Diễm Trang ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mắt cô không rời khỏi màn hình chiếu, đưa ra những quyết định nhanh chóng, chính xác đến mức lạnh lùng. Từng câu hỏi của cô đều đi thẳng vào trọng tâm, không thừa không thiếu, khiến những vị giám đốc cấp dưới phải căng thẳng tột độ để đối đáp. Vai trò là giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn đòi hỏi cô phải luôn ở trạng thái cao nhất, không một phút giây lơ là. Trí óc cô như một cỗ máy được lập trình để xử lý hàng nghìn thông tin cùng lúc, lọc bỏ mọi cảm xúc cá nhân.
Giờ ăn trưa, Diễm Trang chỉ dùng bữa nhẹ trong văn phòng. Cô mở máy tính bảng, xem xét báo cáo tài chính mới nhất. Làn da trắng mịn như sữa của cô phản chiếu ánh sáng từ màn hình, căng bóng và không một chút tì vết. Ngay cả trong khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, sự mệt mỏi vẫn len lỏi qua từng thớ cơ trên vai và cổ cô. Cô khẽ day day vùng gáy, cố gắng xua đi cảm giác căng cứng. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn sống như thế này. Sống vì công việc, sống vì một vị trí mà ít ai đạt được, nhưng lại cô đơn đến tột cùng.
Buổi chiều trôi qua trong những cuộc điện thoại không ngớt và các cuộc họp nội bộ. Ánh nắng dần ngả vàng qua ô cửa sổ lớn của văn phòng. Diễm Trang đứng dậy, đi đến bên cửa kính, nhìn xuống thành phố đang lên đèn. Hàng triệu ánh đèn lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một khung cảnh tráng lệ, nhưng lại không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô. Dù sở hữu mọi thứ mà người đời mơ ước – quyền lực, tiền bạc, địa vị – Diễm Trang vẫn cảm thấy một sự trống rỗng vô tận. Người chồng Hùng của cô, một doanh nhân thành đạt khác, thường xuyên vắng nhà vì những chuyến công tác dài ngày, những dự án bạc tỷ. Sự vắng mặt của anh không chỉ là khoảng trống trên giường, mà còn là một lỗ hổng lớn trong tâm hồn cô, một khao khát tiềm ẩn âm ỉ mà không ai có thể nhìn thấy. Cô vẫn giữ gìn cơ thể mình một cách tỉ mỉ, thường xuyên đi spa chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhất. Vùng kín của cô luôn sạch sẽ, trắng hồng, se khít và không một sợi lông nào, hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc, như một bảo vật được cất giấu, nhưng lại thiếu đi sự chạm khắc của một bàn tay đàn ông.
Một tiếng thở dài khẽ thoát ra. Diễm Trang khẽ nới lỏng cà vạt, tháo chiếc áo vest. Cô rời khỏi văn phòng, bước chân vẫn đều đặn nhưng nặng nhọc hơn đôi chút. Tiếng gót giày nhọn hoắt giờ đây nghe như tiếng vọng của sự mệt mỏi, cô độc trong hành lang vắng lặng.
Chiếc xe sang trọng đưa cô về căn biệt thự yên tĩnh. Cửa lớn mở ra, và sự im ắng lạnh lẽo bao trùm ngay lập tức. Căn nhà rộng lớn, sang trọng nhưng thiếu vắng hơi ấm của một gia đình trọn vẹn. Cô thả mình xuống chiếc sofa da mềm mại trong phòng khách, nhắm mắt lại. Một ngày dài đã kết thúc, nhưng nỗi cô đơn thì không.
Trong bóng tối của hành lang tầng hai, Quân đứng đó, lặng lẽ. Cậu là người con trai tuổi mười bảy, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc sảo hơn tuổi. Cậu nhìn mẹ mình, nhìn vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt cô, nhìn bờ vai đang chùng xuống. Từ nhỏ, Quân đã luôn bị ám ảnh bởi vẻ đẹp lạnh lùng và bí ẩn của người mẹ. Sự thanh lịch, uy quyền và cả sự gợi cảm tiềm ẩn của cô đều thu hút cậu một cách kỳ lạ, một sự thu hút vượt quá giới hạn của mối quan hệ mẹ con. Cậu đã dành nhiều thời gian để âm thầm tìm hiểu mọi thứ về cô, từ thói quen nhỏ nhất đến những khao khát sâu kín mà cô không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cậu học hỏi mọi kỹ thuật massage, từ cơ bản đến những phương pháp kích thích điểm nhạy cảm nhất mà không ai ngờ tới. Cậu còn luyện tập khả năng thao túng tâm lý, để có thể đọc vị và điều khiển cảm xúc của người khác.
Quân siết nhẹ bàn tay, cảm nhận sự chai sạn ở đầu ngón tay mình. Trong tiềm thức, cậu biết mình đang nắm giữ một "vũ khí" khác, ẩn sâu dưới lớp quần áo – một con cặc to, cong và dài một cách đáng kinh ngạc. Nó không chỉ là biểu tượng của sự nam tính, mà còn là một công cụ, một vũ khí được giấu kín, được mài giũa cẩn thận để chuẩn bị cho một cuộc chinh phục thầm lặng, bệnh hoạn, để lấp đầy khoảng trống mà người cha Hùng đã vô tình tạo ra. Cậu sẽ chiếm lấy trái tim, khối óc và cả thân thể Diễm Trang, từng chút một, biến cô thành của riêng mình.
Quân nhìn mẹ mình một lần nữa, đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng khó tả, một nụ cười kín đáo nở trên môi. Màn đêm buông xuống, và một âm mưu, từng chút một, đang bắt đầu được gieo mầm trong căn biệt thự yên tĩnh này.
Tiếng gót giày cao gót gõ lạch cạch trên nền đá cẩm thạch của sảnh lớn. Âm thanh vang vọng, sắc lạnh, như một nhát cắt giữa sự hỗn độn của buổi sáng sớm tại Tập đoàn Đỉnh Phong. Mọi ánh mắt, dù chỉ thoáng qua, đều hướng về Diễm Trang. Cô bước đi uyển chuyển, mỗi cử động đều toát lên vẻ chuyên nghiệp tối thượng và sự lạnh lùng khó gần. Chiếc vest công sở màu than chì được cắt may hoàn hảo ôm sát thân hình cô, không một nếp nhăn, như lớp áo giáp thép che phủ một bức tượng nữ thần băng giá. Từng đường nét vải phẳng phiu cố ý che đi, nhưng vô tình lại tôn lên những đường cong căng đầy ẩn giấu: vòng ngực nở nang khiến lớp áo vest như muốn căng ra, và cặp mông cong vút, căng mẩy ẩn sau chiếc quần tây ống đứng, mỗi bước đi đều phô diễn sự quyến rũ chết người.
Cô không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại những lời chào kính cẩn từ các nhân viên. Gương mặt Diễm Trang không một cảm xúc, đôi mắt sắc sảo lướt nhanh qua từng gương mặt, như đánh giá, cân nhắc. Cô bước vào văn phòng, không khí như đông đặc lại.
"Chuẩn bị tài liệu cuộc họp sáng nay," cô nói, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, kim đã chỉ bảy giờ ba mươi. Một ngày làm việc mới bắt đầu, luôn bận rộn và không ngừng nghỉ.
Cuộc họp kéo dài suốt buổi sáng, căng thẳng và đầy áp lực. Diễm Trang ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mắt cô không rời khỏi màn hình chiếu, đưa ra những quyết định nhanh chóng, chính xác đến mức lạnh lùng. Từng câu hỏi của cô đều đi thẳng vào trọng tâm, không thừa không thiếu, khiến những vị giám đốc cấp dưới phải căng thẳng tột độ để đối đáp. Vai trò là giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn đòi hỏi cô phải luôn ở trạng thái cao nhất, không một phút giây lơ là. Trí óc cô như một cỗ máy được lập trình để xử lý hàng nghìn thông tin cùng lúc, lọc bỏ mọi cảm xúc cá nhân.
Giờ ăn trưa, Diễm Trang chỉ dùng bữa nhẹ trong văn phòng. Cô mở máy tính bảng, xem xét báo cáo tài chính mới nhất. Làn da trắng mịn như sữa của cô phản chiếu ánh sáng từ màn hình, căng bóng và không một chút tì vết. Ngay cả trong khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, sự mệt mỏi vẫn len lỏi qua từng thớ cơ trên vai và cổ cô. Cô khẽ day day vùng gáy, cố gắng xua đi cảm giác căng cứng. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn sống như thế này. Sống vì công việc, sống vì một vị trí mà ít ai đạt được, nhưng lại cô đơn đến tột cùng.
Buổi chiều trôi qua trong những cuộc điện thoại không ngớt và các cuộc họp nội bộ. Ánh nắng dần ngả vàng qua ô cửa sổ lớn của văn phòng. Diễm Trang đứng dậy, đi đến bên cửa kính, nhìn xuống thành phố đang lên đèn. Hàng triệu ánh đèn lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một khung cảnh tráng lệ, nhưng lại không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô. Dù sở hữu mọi thứ mà người đời mơ ước – quyền lực, tiền bạc, địa vị – Diễm Trang vẫn cảm thấy một sự trống rỗng vô tận. Người chồng Hùng của cô, một doanh nhân thành đạt khác, thường xuyên vắng nhà vì những chuyến công tác dài ngày, những dự án bạc tỷ. Sự vắng mặt của anh không chỉ là khoảng trống trên giường, mà còn là một lỗ hổng lớn trong tâm hồn cô, một khao khát tiềm ẩn âm ỉ mà không ai có thể nhìn thấy. Cô vẫn giữ gìn cơ thể mình một cách tỉ mỉ, thường xuyên đi spa chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhất. Vùng kín của cô luôn sạch sẽ, trắng hồng, se khít và không một sợi lông nào, hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc, như một bảo vật được cất giấu, nhưng lại thiếu đi sự chạm khắc của một bàn tay đàn ông.
Một tiếng thở dài khẽ thoát ra. Diễm Trang khẽ nới lỏng cà vạt, tháo chiếc áo vest. Cô rời khỏi văn phòng, bước chân vẫn đều đặn nhưng nặng nhọc hơn đôi chút. Tiếng gót giày nhọn hoắt giờ đây nghe như tiếng vọng của sự mệt mỏi, cô độc trong hành lang vắng lặng.
Chiếc xe sang trọng đưa cô về căn biệt thự yên tĩnh. Cửa lớn mở ra, và sự im ắng lạnh lẽo bao trùm ngay lập tức. Căn nhà rộng lớn, sang trọng nhưng thiếu vắng hơi ấm của một gia đình trọn vẹn. Cô thả mình xuống chiếc sofa da mềm mại trong phòng khách, nhắm mắt lại. Một ngày dài đã kết thúc, nhưng nỗi cô đơn thì không.
Trong bóng tối của hành lang tầng hai, Quân đứng đó, lặng lẽ. Cậu là người con trai tuổi mười bảy, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc sảo hơn tuổi. Cậu nhìn mẹ mình, nhìn vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt cô, nhìn bờ vai đang chùng xuống. Từ nhỏ, Quân đã luôn bị ám ảnh bởi vẻ đẹp lạnh lùng và bí ẩn của người mẹ. Sự thanh lịch, uy quyền và cả sự gợi cảm tiềm ẩn của cô đều thu hút cậu một cách kỳ lạ, một sự thu hút vượt quá giới hạn của mối quan hệ mẹ con. Cậu đã dành nhiều thời gian để âm thầm tìm hiểu mọi thứ về cô, từ thói quen nhỏ nhất đến những khao khát sâu kín mà cô không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cậu học hỏi mọi kỹ thuật massage, từ cơ bản đến những phương pháp kích thích điểm nhạy cảm nhất mà không ai ngờ tới. Cậu còn luyện tập khả năng thao túng tâm lý, để có thể đọc vị và điều khiển cảm xúc của người khác.
Quân siết nhẹ bàn tay, cảm nhận sự chai sạn ở đầu ngón tay mình. Trong tiềm thức, cậu biết mình đang nắm giữ một "vũ khí" khác, ẩn sâu dưới lớp quần áo – một con cặc to, cong và dài một cách đáng kinh ngạc. Nó không chỉ là biểu tượng của sự nam tính, mà còn là một công cụ, một vũ khí được giấu kín, được mài giũa cẩn thận để chuẩn bị cho một cuộc chinh phục thầm lặng, bệnh hoạn, để lấp đầy khoảng trống mà người cha Hùng đã vô tình tạo ra. Cậu sẽ chiếm lấy trái tim, khối óc và cả thân thể Diễm Trang, từng chút một, biến cô thành của riêng mình.
Quân nhìn mẹ mình một lần nữa, đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng khó tả, một nụ cười kín đáo nở trên môi. Màn đêm buông xuống, và một âm mưu, từng chút một, đang bắt đầu được gieo mầm trong căn biệt thự yên tĩnh này.